1.Tôi từng rất ghét người Sài Gòn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khác hẳn với xuất thân có phần hiện đại của chị ấy - người Sài Gòn gốc. Tôi sinh ra tại miền Tây sông nước, ở một xã nghèo. Này, đừng vội thương xót cho số phận của tôi. Ở xã nghèo thật đấy, nhưng nhà tôi lại không hề nghèo chút nào. Năm 2000, khi đại đa số người dân ở chỗ tôi còn mong muốn có một căn nhà cấp 4 để ở, lúc này gia đình tôi đã xây cho mình một căn nhà mà họ chỉ có thể nhìn thấy trên tivi. Năm đó ai đi ngang cũng phải ngước nhìn là thật, lúc đó tôi chỉ mới 5 tuổi. Tôi còn nhớ năm tôi lên lớp 5, trong một lần đi thi học sinh giỏi. Cha tôi đưa tôi đến điểm thi bằng một chiếc xe hơi, ở trường thi lại nhận được không ít hào quang. Vì người ta muốn mua một chiếc xe máy còn khó, lúc đó nhà tôi đã có xe hơi rồi. 

Tôi sống trong nhung lụa từ nhỏ, nhưng không có nghĩa môi trường giáo dục của tôi tốt hơn các bạn đồng trang lứa. Tôi vẫn học trường xã, vẫn hưởng nền giáo dục có phần thua kém hơn các bạn ở thành phố. Ở quê của tôi, mỗi lần nhắc đến Sài Gòn, người ta thường hay dùng hai chữ " Thành phố ". Chúng tôi chỉ học theo sách giáo khoa, điều kiện còn sơ sài nói chi được học thêm lớp kỹ năng mềm. Do đó nhận thức của chúng tôi về giáo dục giới tính là không có, hoàn toàn không có. Có lẽ tất cả những đứa trẻ ở dưới quê như chúng tôi, đều cho rằng nam phải yêu nữ, trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng là thuận theo tự nhiên.

Trong những bộ phim tôi từng xem qua, bọn họ hình dung một một Sài Gòn hoa lệ. Tôi thậm chí đã nghĩ rằng nơi đó giống như ở nước ngoài vậy, tất cả đều là nhà cao tầng, đều là những căn biệt thự xa hoa. Mỗi lần có họ hàng từ nơi đó về quê thăm, tôi nhìn thấy bọn họ liền sinh ra cảm giác chán ghét. Tôi ganh tị với lối sống xa hoa của họ, ganh tị với sự hiện đại của họ. Lại còn nhìn thấy bọn họ có người là đàn ông nhưng trang điểm đậm, phụ nữ cắt tóc mặc áo như đàn ông lại còn phì phà khói thuốc. Từ từ khắc vào đầu tôi một ý nghĩ: " Tôi không thích người Sài Gòn ".

Cho đến năm tôi học lớp 6, trong lúc đi du lịch Đà Lạt từng có ghé qua Sài Gòn, nơi mà được gọi lịch sự hơn một chút là Thành Phố Hồ Chí Minh. Thật tình mà nói tôi lại không có ấn tượng về cách gọi này cho lắm, vẫn thích gọi điểm đến đó là Sài Gòn vậy thôi. Có lẽ ở dưới quê tôi đã quen gọi như thế, nên đổi sang cách gọi khác tôi lại thấy không quen.

Đến đó tôi nhìn thấy khác hẳn với mình tưởng tượng, phải rồi Sài Gòn hoa lệ thật đó, nhưng không phải dành cho tất cả mọi người. Phía trước mặt tôi là những căn nhà ọp ẹp, ước tính chiều ngang tầm 3m, chật chội đến mức tôi có thể nhìn hết cả căn nhà của họ, chỉ cần đứng một chỗ để bao quát không cần vào trong. Nước ngập là thứ tôi nhìn thấy chán nhất ở đây, có vài khu dơ hơn so với những gì tôi tưởng tượng. Tôi liền nhớ đến những căn nhà ở quê tôi, sân vườn rộng bao la, thời tiết mát mẻ, cây cối xanh um, tạo ra một bầu không khí vô cùng trong lành. Trên đường di chuyển vào trung tâm, tôi lại bắt gặp những toà nhà chọc trời, thứ mà tôi không thể thấy ở quê. Tôi liền biết, Sài Gòn chính là nơi phân biệt rất rõ ranh giới giữa giàu và nghèo.

Sau lần đó không còn lần nào tôi bước chân đến Sài Gòn nữa, lại chỉ có thể gặp nó qua phim. Năm tôi 18 tuổi, khi đăng ký nguyện vọng vào các trường đại học. Bạn bè tôi đều chọn Sài Gòn, tôi lại chọn cho mình điểm đến ở Cần Thơ. Bởi vì tôi rất sợ một Sài Gòn phân biệt rạch ròi như thế, tôi rất sợ những con người xăm trổ ngồi dưới chân cầu năm đó tôi nhìn thấy, tôi rất sợ những cô gái đứng bên đường bắt khách mặt kệ người đi ngang mình là ai. Tôi sợ cuộc sống xô bồ và phức tạp nơi đó, quyết tâm mang theo hành lý đến Cần Thơ. Đối với tôi, Cần Thơ chính là một thành phố đáng sống. Nơi đó pha lẫn chút hiện đại của một thành phố trực thuộc trung ương, cũng giữ được chút hương vị của quê hương miền sông nước.

Đến Cần Thơ, trong năm nhất và năm hai tôi hoàn toàn không học hành gì cả, tôi chán ngấy các môn Triết học và Đại cương. Năm đó ngoài việc ăn rồi ngủ, ngủ dậy lại đi chơi, tôi hoàn toàn không có mục đích sống. Đến năm thứ ba bởi vì bắt đầu vào môn chuyên ngành hơn, nên tôi đã cố gắng học hơn. Nhưng cột mốc làm cho tôi phải miệt mài học, cố gắng học điên cuồng nhất có thể, chắc chắn rơi vào năm thứ tư. Vào năm thứ tư, tôi gặp được một chị gái thật xinh đẹp, xinh đẹp cả về sắc vóc lẫn tri thức. Năm đó tôi gặp chị, còn nghĩ rằng chị là giảng viên trường tôi vừa mới nhận nữa cơ. 

" Anh sắp đến giờ học rồi, hôm nay anh không ăn trưa. Em ăn tại căn tin hay về nhà nấu ăn? " Bạn trai năm đó của tôi là một người rất ân cần, vô cùng chu đáo.

" Buổi chiều em cũng có tiết thực hành, lười về lắm. Em ăn ở căn tin rồi ở đây nghỉ ngơi xíu, đầu giờ em vào học luôn " Tôi không phải là một cô gái giỏi nấu ăn, nhưng có đôi lúc tôi cũng tự nấu tại nhà vì ăn ở bên ngoài không hợp khẩu vị. 

Trong trường tôi mà nói, lúc đó có tổng cộng ba căn tin. Căn tin Y Dược chính là nơi tôi cảm thấy ăn giống với cơm nhà nhất, hơn nữa nơi này có không gian khá sạch sẽ và thoáng mát. Hễ có tiết thực hành tôi đều đến đây ăn, hệt như thường ngày vậy, tôi gọi món ở quầy thu ngân và tính tiền tại đó. Căn tin này sẽ ghi tên và món ăn của người đặt vào một tờ phiếu, sẽ xếp phiếu vào cột theo thứ tự đem món ra. Do đó việc một người đến trước như tôi, lại phải ăn sau người vừa vào không lâu đang ngồi sát bên bàn của tôi, làm cho tôi vô cùng khó chịu. Chính vì khó chịu nên tôi đã nhìn vào chị gái đến sau đó, cũng chính vì tính tò mò này, làm cho tôi nhìn trúng một hình ảnh ám ảnh tôi trong suốt gần sáu năm qua. 

Quần âu ống đứng, trên mặt còn đeo một chiếc kính kim loại nhìn khá sang trọng. Hôm đó tôi nhớ rất rõ chị ấy không mặc đồng phục trường, đồng phục trường tôi vào thứ hai, tư, sáu, nhìn vô cùng chói mắt. Áo đỏ đô quần bò vàng, tôi không đánh giá cao màu sắc đồng phục trường chút nào. Ngược lại chị ấy lại mặc sơ mi trắng đường nét rất mềm mại, quần âu màu nâu lạnh, sắc màu thời thượng vào năm đó. Người này ăn diện rất có phong thái của một người đã trưởng thành, hệt như một giảng viên. Trước giờ tôi luôn bị thu hút bởi phong cách này, cũng chính vì vậy đã để lại ấn tượng trong suốt nhiều năm. 

" Nếu như em sắp trễ giờ thì ăn trước phần này đi, có thể do bên nhà bếp họ làm lộn xộn các tờ phiếu với nhau "

Tôi còn nhớ lúc chị gái đó đẩy đĩa cơm qua cho tôi, trên bề mặt đĩa cơm toàn là thịt mỡ, tôi thấy nó giống với món ba rọi kho tiêu. Trời ạ, đang rất đói bụng lại nhìn thấy đĩa cơm này, mọi người nghĩ tôi đang rất muốn ăn nó sao? Thôi đi, tôi ghét nhất là mỡ heo, một miếng thịt heo có dính một ít mỡ tôi cũng không ăn, nói chi đến món thịt ba rọi đầy mỡ này. 

" Thôi chị ăn đi, em không ăn đâu " Lúc tôi đẩy đĩa cơm sang chị, chị ấy liền có chút nhăn nhó, có lẽ chị nghĩ rằng tôi đang giận lẫy nên không ăn. 

Sau đó món ăn của tôi cũng được đem ra, tôi thật tình vừa ăn vừa nhìn sang bàn bên đó. Không hiểu lý do gì tôi lại can đảm đến mức, sau khi ăn xong liền đi đến bàn của chị hỏi một câu: " Chị là giảng viên mới đến trường ạ, trước giờ em chưa thấy chị? "

Giảng viên trường tôi có những người lớn tuổi cũng có những người chỉ hơn tôi vài ba tuổi, thông thường giảng viên trẻ rất ít khi xưng " thầy cô " với chúng tôi, họ thường xưng là " anh chị ", do dó tôi cũng thường gọi họ tự nhiên như vậy. 

" Chị là sinh viên thôi, học văn bằng 2 ở đây, bên Kinh Tế Quốc Tế "

" Facebook chị là gì vậy? Chị kết bạn với em được không? "

Tôi nghĩ năm đó chắc chắn chị tôi cho rằng tôi là một đứa con gái quá sỗ sàng, tính của tôi lại rất tự nhiên, cứ thích nói chuyện với ai thì xin Facebook của người đó thôi. Chị ấy nói với tôi là bản thân không chơi Facebook, chỉ chơi Instagram, hỏi tôi có dùng mạng xã hội này không? Lại là Instagram, phong cách của người trưởng thành à? Tôi lại không thích ứng dụng này xíu nào, tôi thích Facebook hơn vì nơi đó có nhiều thứ hóng hớt hơn Instagram mà. 

" Vậy chị có Zalo không? "

Lại một lần nữa chị gái đó nhăn mặt nhìn tôi, thiết nghĩ chị ấy đang cảm thấy tôi rất phiền, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý cho. Có được Zalo của chị ấy tôi liền lên lớp học, lúc lên lớp tôi có gửi yêu cầu kết bạn, nhưng rất lâu vẫn không thấy chị ấy đồng ý. Cả một ngày sau đó, cũng không đồng ý. Vào trang Zalo của chị ấy thì không có thông tin nào, xem ra đã chặn xem nhật ký những người không phải là bạn bè.

Chị gái, chị khó tính đến vậy sao? Thật buồn chán...

To be continued...

P/s: Như đã giới thiệu đây là câu chuyện thật của tác giả Phiu Phiu và chị người iu, vào thời điểm năm đó khi gặp chị, Phiu đang quen bạn trai nha mụ ngừ, haha. Kể ra thật tội cho bạn trai tôi, nó không sai chúng tôi sai 🤣 Nam mô, xin lỗi anh, huhu.

Nhắc lại tôi và bạn trai chưa từng trải qua chuyện đó, tôi rất trong sạch khi đến với chị 🙂

#PhiuPhiu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt