Yêu em từ lần gặp đầu tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vào một buổi chiều có gió nhẹ. Những hàng cây già to lớn đang đung đưa từng nhánh cây theo nhịp thở của gió. Tôi thấy phía dãy hành lang có cô gái đứng đó. Cô buông mắt nhìn đâu đó xa xăm.

Vào một ngày mưa lạnh lẽo, âm u vì mây đen che phủ cả bầu trời. Cô gái ấy vẫn đang ở đó nhìn đâu xa lắm và..... đang khóc. Mái tóc xõa lấm lem nước. Từng gợn tóc bết lại thả bay theo gió.

Em là ai? Em đang nghĩ gì vậy? Em đang nhìn gì vậy?

Cứ mỗi lần thấy em ngoài hành lang tôi không thể ngăn mình nhìn em được. Tại sao? Tôi lại nhìn em? Tôi không biết. Chỉ biết rằng nhìn em là một điều hiển nhiên thôi.

Hôm nay là một ngày nắng. Bầu trời trong xanh, quang đãng. Tôi không thấy cô ấy. Cô gái kì lạ!

- Hà....

- Mày làm gì cứ thở như... ...

- Thằng này, mày cứ chọc tao hoài vậy? _ Thằng bạn thân của tôi lại dở giọng trêu chọc.

- Thì... Ẻm không ra ngắm cảnh. Nên mày thở dài thất vọng. Chà ... chà...

- Mày tưởng mày là thần thám chắc.

- Bộ tao sai à! _ Nó vổ vai tôi như an ủi rồi đi vào lớp. Cái thói thích tán tỉnh gái của nó bộc phát nên mới tha cho tôi, chứ không lại lải nhải không biết chừng nào thôi. Tôi thầm cảm ơn cô gái đã giúp tôi cũng thấy tội lỗi cho chính lời cảm ơn thầm lặng đó.

- Hôm nay lại không đến sao?

Tôi – học sinh cuối cấp. Tôi yêu tất cả những điều tự do, tôi thích tự do. Nhưng tôi có một thói quen khá biến thái là vào mỗi buổi chiều lúc tiếng trống ra chơi vang lên tôi sẽ đứng ngoài hành lang và nhìn về phía dãy lớp của em. Tôi không biết em là ai. Chỉ biết em học lớp 11 và em thích đứng ngoài hành lang nhìn đâu đó vô định. Thật ra thói quen biến thái này bắt đầu từ hồi giữa năm. Lúc đó là một ngày mưa. Mưa rất lớn. Trời âm u, lạnh lẽo. Hôm đó tôi được trống tiết. Tôi yêu mưa. Nhìn những giọt nước bay thẳng, đâm ngang đâm dọc xuống nền đất là tôi yêu vô cùng. Cái mát lạnh của những giọt nước khi chạm vào da thịt sau những ngày nắng oi ả thật sảng khoái làm sao? Và hôm ấy tôi thấy em! Trong bộ thể dục đứng ngoài hành lang của dãy 11 và lặng lẻ khóc.

Em đang khóc! Một cách lặng lẻ để không ai thấy em!

Em dụi mắt vội vã như đang cố lau khô những giọt nước mặn. Thế nhưng em lại cứ khóc. Đôi tay em bất lực, bàn tay thôi dụi... liền đưa ra lan can hứng từng làn nước lạnh. Tôi không biết mình nhìn em bao lâu nữa. Mỗi cử chỉ, hành động của em tôi thấy rỏ mồn một. Hình ảnh cô gái nhỏ với mái tóc đen nhánh ướt đẫm, khuôn mặt đầm đìa nước mắt in sâu tâm trí tôi.

Lúc đó tôi đã ước mình sẽ ôm lấy cô gái nhỏ ấy, lau khô giọt nước mắt ấy, sưởi ấm cho đôi tay lạnh ấy. Hôm sau, hôm sau nữa tôi lại cứ nhìn em như vậy. Tôi thấy em mỗi ngày, trông em lẻ loi buồn bả và chưa từng nở một nụ cười. Chỉ thoáng qua thôi, tôi từng nghĩ giá như nụ cười hiện trên mặt em thì... hẳn sẽ đẹp lắm. Mỗi ngày được thấy em hình thành một thói quen trong tôi. Nhưng đã một tuần rồi, tôi không còn gặp em đứng ngoài hành lang nữa. Hôm nay cũng vậy!

Tôi không gặp em từ dạo đó. Tôi cũng chưa từng chạm mặt em một lần ở sân trường. Và rồi mùa thi cử đến, áp lực học sinh cuối cấp làm tôi chỉ còn học, và học. Tôi cũng thôi tìm em ở sân trường, thôi nhìn ở hành lang mỗi buổi chiều ra chơi, thôi nghĩ về em, thôi đặt câu hỏi về em... Tôi sẽ quên em!

Trong gian quán ấm cúng với hương hoa. Gam màu trầm ấm sắc nâu, kem vừa mang lại sự cổ điển xen lẫn hiện đại. Chiếc bàn gỗ với những giàn sách lớn phía sát tường. Quán cafe sách hiếm hoi ở một góc thành phố nhộn nhịp mà có không gian trầm lắng và lặng lẻ thế này. Tôi tự hỏi phải chăng chính vẻ đẹp tiềm ẩn ấy lại tạo ra cái riêng cho quán cafe mang tên "Hồi Ức" này. Đúng như cái tên được người chủ đầu tiên đã đặt. Nơi này gợi ta nhớ đến những hồi ức có tên quá khứ. Quá khứ của tương lai. Có người đến đây buông người và treo suy nghĩ ở một góc nào đó có kỉ niệm của riêng họ. Có người đến đây để tạo nên cái gọi là quá khứ. Có người đến để ôm lại quá khứ. Có người thì vì trốn chạy cái tấp nập, ồn ả của Sài Gòn mà vào đây hòa huyện từng dòng của trang sách....

Hôm nay là Chủ Nhật thì phải. Khách khá nhiều hơn ngày thường.

- Ông chủ cho ly cafe sữa!

Người phụ nữ đứng tuổi đang ngồi cạnh cửa sổ. Vị trí quen thuộc và khuất. Người phụ nữ có vẻ đẹp quyền uy của một người phụ nữ thành đạt đang mang vẻ mặt u sầu kia là khách quen của quán. Bà vừa mất chồng... Họ thường đến đây vào cuối tuần nhưng vài tuần này bà chỉ đến một mình...

- Vâng. Của bà! ........... Thêm một trà đào...!

Người phụ nữ ấy nhìn tôi. Gật gù và dịu dàng đón lấy ly trà đào kí ức.

- Cảm ơn.........

Nhiều năm đã trôi qua, tôi hiện đang quản lí việc kinh doanh của gia đình. Đồng thời là ông chủ của quán cafe "Hồi Ức". Tôi mua nó từ một người bạn đại học do vấn đề kinh tế nên muốn bán nơi này. Bình thường khá bận với việc kinh doanh ở công ty nhưng chỉ vào chủ nhật tôi lại đến quán nhỏ này. Tôi yêu thiết kế của quán này và ấn tượng với nó ngay lần đầu tiên bước vào quán. Bạn tôi nói thiết kế này là của chủ quán đầu tiên và nó không hề được thay đổi dù đã được chuyển chủ, cái tên "Hồi Ức" cũng vậy. Việc kinh doanh khá tốt, đã số là khách quen của quán và nó được duy trì lâu dài.

Hôm nay là một ngày mưa. Tôi tình cờ có công việc gần quán nên ghé vào quán xem thử. Tôi bước vào quán, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa như bình thường. Tiếng chuông gió reng lên.. Tôi thấy chiếc váy hồng sen phất phơ.

Ai...?

- Ông chủ đến rồi...

- À! Chào cậu.!

Tôi để chiếc dù lên kệ cho tráo nước.

- Cô gái đó....

- À! Là cô gái mặc váy phải không ạ. Chị ấy là chủ quán trước đấy ạ. Lâu rồi em không gặp, chị ấy thay đổi lắm.

Cậu nhóc trầm trò một hồi rồi nhảy dựng lên.

- Ấy! em đang pha trà cho chị.

- Để tôi!

- Ử.................

Em ấy thích uống trà đào sao? Ly trà nhẹ nhàng tỏa hương thơm khắp quán.

- Của cô!

Em nhìn tôi lạ lẩm rồi nở nụ cười nhẹ như ý cảm ơn tôi. Tôi biết tim mình bị trật nhịp. Lòng tôi hoang mang.

Là em? Là em sao? Chính là em? Không thể! Sao có thể?..

Tâm trí tôi bị cuốn trôi đi đâu mất rồi. Tôi đứng ngay ra nhìn em... như một thằng đần. Bổng em cất tiếng nói.

- Anh là nhân viên ở đây sao?

Tôi luống cuống

- À!!! Không, tôi...

- Hì! Tôi thấy anh không mặc đồng phục nên cũng đoán vậy!

Tiếng chuông cửa lại reo lên. Em nhìn ra cửa nhẹ nhàng đẩy ghế đứng dậy và gật đầu như chào ai đó. Tôi nhìn theo hướng em. Một chàng trai mặc vest bước vào gật đầu chào em. Anh chàng ngồi vào bàn cười vui vẻ. Tim tôi thắt lại...

Là bạn trai em sao?

- Anh uống gì?

- À... Cafe sữa nóng đi! _ Em trả lời.

Anh chàng nhìn em cười dịu hiền rồi quay sang tôi gật đầu như bảo rằng Hãy theo ý cô ấy...

Họ thật hiểu nhau....

Tôi bước vội vào quầy trong. Tôi đang trốn chạy. Tôi biết chứ, giống như những năm đó. Tôi chạy thật nhanh! Như rằng tôi đang bị trượt đuổi bởi ai đó. Họ muốn vồ lấy tôi, làm cho tôi vỡ ào trong những cảm xúc rối bời... Tôi phải trốn ...

Nhưng tôi biết sâu thẳm trong tim tôi, tôi đang vui

và... cũng đang... xót.

Tôi vui vì sau nhiều năm dài, tôi đã gặp lại em. Em không phải cái bóng mờ nhạt trong tâm tưởng tôi. Em đang ở đó hạnh phúc và mỉm cười. Tiếc rằng nó không dành cho tôi.

Tôi xót vì tôi biết....

Tôi đã yêu em rồi. Yêu từ dạo, tôi thấy em lần đầu tiên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro