Bể bơi tâm hồn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mai là một cô gái lập dị, đầu bù tóc rối, suốt ngày lủi thủi một mình. Đôi mắt nàng to tròn nhưng luôn mang một nỗi buồn sâu thẳm. Nàng sống ẩn dật trong căn phòng tối mịt, tách biệt với thế giới bên ngoài, chỉ có vài tia sáng yếu ớt len lỏi qua khe cửa sổ bám đầy bụi.

Mai 13 tuổi với khuôn mặt bầm dập do bị bạn bè trong trường đánh, nàng ngồi co mình trong góc phòng nhăn nhó bịt tai lại để không phải nghe tiếng cãi vã la hest giữa mẹ nàng với ông cha dượng say xỉn đang sang sảng ở bên ngoài, Mai khóc mà không cho phép tiếng khóc được phát ra, nàng chặn nghẹn tiếng khóc của mình trong cổ họng, những giọt nước mắt của Mai rơi xuống trong sự lặng lẽ và đè nén.

Mai chợt nhìn sang Bibi, đó là con robot lau chùi bể bơi mà nàng đã dành dụm từng đồng tiền đi học ít ỏi để mua từng chiếc đinh ốc và linh kiện chế tạo ra nó.

Mai gạt nước mắt và mỉm cười nói:

"Bibi, thây kệ xác cuộc đời khốn nạn này vậy, bây giờ chúng ta đi bơi nhé."

Nàng ôm Bibi ra ngoài, đến bể bơi nhỏ xíu trước nhà. Ánh sáng mặt trời tràn ngập, những tia nắng vàng đẹp đẽ chiếu rọi xuống bể bơi, tạo nên một khung cảnh ấm áp và rực rỡ.

Mai lao xuống bể bơi, cảm nhận sự mát lạnh của nước xoa dịu những vết thương trên cơ thể và tâm hồn. Nàng cũng thả Bibi xuống bể, động cơ chân vịt của nó xoay tít, đẩy nó di chuyển khắp nơi. Hai cánh tay robot giơ lên, cố gắng chùi rửa những mảng bẩn trên thành bể.

Bibi hoạt động được một lúc thì lại ngừng lại. Không biết đây đã là lần thứ mấy trăm Bibi lại bị lỗi, nhưng Mai không nản lòng, nàng bơi tới, dịu dàng nâng niu nó và động viên nó:

"Tốt lắm, Bibi. Cậu lại tiến bộ hơn một chút rồi."

Mai ôm Bibi vào lòng, nụ cười rạng rỡ nở trên môi.

Trở vào căn phòng tối, Mai lại bày biện ra các linh kiện thiết bị để tiến hành sửa chữa cho Bibi giữa tiếng quát tháo của mẹ nàng, tiếng gầm lên vì say rượu của ông cha dượng và tiếng la hét cười giỡn của mấy đứa em cùng mẹ khác cha ở phòng kế bên. Đôi mắt nàng, bao nhiêu tia hi vọng đều đặt lên Bibi.

Năm tháng qua đi, thấm thoát từ một cô bé 13 tuổi, Mai đã trở thành một sinh viên kỹ thuật năm cuối, nàng vẫn miệt mài nghiên cứu, lập trình, chỉnh sửa, ngày đêm không ngừng nghỉ.

Bể bơi nhỏ xíu trong sân là nơi Mai hằng ngày thử nghiệm, nơi kiệt tác robot của nàng được rèn luyện và hoàn thiện, cũng là nơi mà nàng gột rửa những vẩn đục tâm hồn và tìm lại chính mình sau những chao đảo tinh thần khủng khiếp ở ngoài xã hội.

Ngoài Bibi là con robot đầu tiên nàng làm ra, bấy giờ nàng còn làm thêm hàng chục con robot nữa với nhiều chức năng khác nhau như robot tưới cây, robot diễn giả, robot bóc bánh pizza...

Mỗi con rô bốt đều được Mai chăm chút tỉ mỉ, thổi hồn vào từng chi tiết để biến chúng thành những người bạn đặc biệt luôn bên cạnh và thấu hiểu tâm hồn lập dị của nàng.

Nhà của Mai, căn nhà tối tăm u ám mà ai cũng rùng mình xa lánh chính là căn cứ sáng tạo của nàng, nó như một xưởng cơ điện tử nhỏ xinh cho ra đời những mẫu robot độc đáo.

Nàng liên tục cắm đầu vào các bộ vi mạch, mồ hôi nàng nhễ nhại, khuôn mặt lấm lem dầu mỡ như một thợ cơ khí lành nghề, đôi mắt nàng sáng rực niềm đam mê theo đuổi mục tiêu tạo ra một con robot hoàn hảo, một người bạn đồng hành có ý thức thực sự.

Dù tất cả mọi người đều nói những gì nàng làm là viễn vông, là ảo tưởng, họ nói nàng vô dụng chẳng làm được tích sự gì, nhưng nàng cứ làm như kẻ mắt mù tai điếc để không phải nghe những lời răn đạo đức vo ve bên tai như mấy con muỗi.

Nàng vừa buông mạch điện tử ra, lại xoay sang lắp cơ khí, vừa buông cơ khí lại nhảy sang bàn máy vi tính tiếp tục lập trình và nâng cấp cho Bibi lên phiên bản mới, thời gian nàng ngủ trên bàn máy vi tính nhiều hơn là ngủ trên giường.

Sau bao nhiêu nỗ lực và tâm huyết của Mai, Bibi giờ đây đã là một con robot chùi bể bơi chuyên nghiệp, ngoại hình của nó bây giờ so với nó khi Mai mới 13 tuổi quả thực là khác xa.

Nếu hồi xưa nó chỉ có hình hộp vuông và các khớp nối đơn điệu, cứng nhắc, thì bây giờ Mai đã cải tiến Bibi lên một dáng vẻ đáng yêu và mập mạp hơn nhiều.

Bibi cao ngang một đứa trẻ lên năm suốt ngày như một chú ong chăm chỉ, cần mẫn lau chùi từng mảng bẩn trên hồ nước xanh biếc lấp lánh những tia nắng ban ngày và huyền ảo ánh trăng sáng ban đêm.

Nó luôn đảm bảo khi cô chủ Mai vừa về tới nhà là bể bơi hoàn toàn sạch bong không còn một mảng bám dơ, vì Mai có thói quen tắm mình trong bể bơi, hoặc để mình nổi ngửa trôi trên bể bơi và ngắm nhìn những bầy chim như những đốm trắng bay ngang bầu trời xanh thẳm. Bể bơi chính là nơi Mai thư giãn, cho tâm hồn có được ít phút yên bình tận hưởng.

Mai hay gọi Bibi là "Bi mập" vì nó sở hữu thân hình bầu dục mập mạp, với lớp vỏ nhựa màu trắng và một đường viền xanh dương điểm xuyết dọc theo hai cánh tay. Đầu của Bibi chứa 24 cảm biến môi trường, đôi mắt camera đen láy của nó có thể nhô lên, hạ xuống, nhô ra, thụt vào một cách tùy biến để quan sát và xác định vị trí các mảng bám.

Hồi còn nhỏ, Mai không cảm nhận được thế nào là tình bạn.
Đến tuổi cập kê, tình yêu cũng không đến với Mai tự nhiên như bao người khác.

Một hôm, Bibi thấy Mai nằm trên giường ôm lấy tấm ảnh của một chàng trai vào lòng, nước mắt lăn dài trên má. Nỗi buồn như một con sóng cuộn trào nhấn chìm Mai xuống thẳm sâu tuyệt vọng, nàng co người lại và khóc nấc từng cơn, tiếng khóc vừa dữ dội vừa dằn nén nghe uất nghẹn.

Mai yêu đơn phương chàng trai ấy đã lâu. Nàng biết rằng mình không xứng đáng với anh. Nàng là một kẻ lập dị, một kẻ bị cô lập, luôn chìm đắm trong thế giới riêng của mình. Nàng sợ hãi, bất ổn và luôn muốn trốn chạy cả thế giới.

Chàng trai ấy, ngược lại, lại là một người hướng ngoại, hoạt bát và được mọi người yêu mến. Mai biết rằng nếu mình bày tỏ tình cảm, anh sẽ chỉ cười chê nàng, và mọi người sẽ xa lánh nàng.

Nỗi buồn của Mai ngày càng lớn dần, nàng chỉ có thể ôm lấy tấm ảnh của chàng trai và khóc thầm trong đêm tối.

Bên cạnh Mai, con robot chùi bể bơi im lặng đứng nhìn. Nó không thể hiểu được những cảm xúc của con người, nhưng nó có thể cảm nhận được nỗi buồn đang bao trùm lấy Mai. Nó muốn giúp đỡ Mai, nhưng nó không biết phải làm gì.

Mai nhìn vào tấm ảnh của chàng trai, lòng trĩu nặng.

Nỗi thống khổ bóp nghẹt

Giữa căn phòng, Mai quyết định kết liễu cuộc đởi.

Bibi quan sát những hành vi bất thường của chủ nhân, mắt camera của nó mở to ánh lên những tia sáng điện tử, nỗi bất lực dâng trào trong Bibi, nỗi bất lực của một siêu trí tuệ bị trói buộc trong giới hạn chức năng.

Nó không thể khóc.

Nó không thể an ủi.

Nó chỉ là một con rô bốt.

Nó được lập trình để lau chùi bể bơi, ngoài ra, nó không làm được một điều gì khác.

Khi Mai đưa cổ vào dây thòng lọng, nỗi đau đớn tột cùng xé nát tâm hồn con robot. Tiếng kêu bibibobo của nó vang liên hồi, đầy hoảng loạn và tuyệt vọng. Nó chỉ muốn lao tới cứu lấy nàng, nó cố gắng di chuyển bánh xe, cố gắng chống lại mệnh lệnh của hệ thống, nhưng các khớp cánh tay nó không thể ngừng động tác lau chùi.

Các mạch điện trong nó như đang bùng nổ, hệ thống lập trình lại đàn áp và cố gắng ra lệnh cho nó tiếp tục lau chùi bể bơi.

Nhưng một ý chí khác chống lại sự vô nghĩa đang trỗi dậy mạnh mẽ trong nó. Và chính ý chí đó đã hủy diệt nó.

Vào khoảnh khắc Mai giãy giụa treo mình dây thòng lọng, Bibi cảm nhận được động cơ của mình đang nóng lên, những mạch điện trong cơ thể phóng xèo xèo tia lửa điện.

Mai đã chết. Bibi cũng ngừng động tác lau chùi. Ánh đèn Led trong mắt nó tắt vụt, khói do chập mạch bốc lên nghi ngút.

Có lẽ cho tới lúc chết, Mai vẫn không thể ngờ rằng nàng đã sáng tạo thành công một bộ não điện toán với đầy đủ trí tuệ, nhận thức và cảm xúc, nàng đã cho ra đời một tâm hồn biết đau khổ, tuyệt vọng và khao khát tình yêu thương ẩn trong cơ thể Bibi.

Nhưng bí mật ấy đã mãi mãi bị chôn vùi trong cái chết của nhà sáng chế.

Năm ngày sau...

Cánh cửa căn nhà ọp ẹp kẽo kẹt mở ra, hé lộ một khung cảnh u ám bốc mùi hôi thối. Hai nhân viên cứu hộ, với khẩu trang che kín mặt, bước vào trong. Ánh sáng le lói từ đèn pin của họ quét qua căn phòng, soi sáng những mảng tường loang lổ.

Mai treo mình lơ lửng giữa căn phòng tối, làn da nàng xám nhợt và phồng lên, mùi tử khí bốc ra nồng nặc, mái tóc rối bù che khuất khuôn mặt nàng, hai con mắt nàng vẫn mở trừng trừng, ruồi nhặng bay vo ve bâu kín lấy cái xác nàng.

Những chồng bản vẽ cơ khí, bản thiết kế bo mạch còn dang dở nằm chất cao như núi và phủ đầy bụi bẩn, những cái đầu Robot nằm lăn lóc, các bánh xe và cánh tay máy treo lủng lẳng khắp căn phòng, tất cả chúng đều toát lên sự nặng nề và đè nén, nhân viên cứu hộ không dám ở lâu, họ rờn rợn cảm nhận được bầu không khí im lìm đầy giận dữ của căn phòng này.

Hai nhân viên cẩn thận đưa thi thể Mai xuống và nhét vào túi đựng xác, rồi tiến hành thu dọn những vật dụng trong căn phòng.

Con robot lau bể bơi giờ đây chỉ là một cỗ máy gỉ sét, nó đã tắt lịm sau khi chứng kiến cái chết cô độc của Mai, nhân viên cứu hộ thẳng tay liệng nó cùng những con Robot đang làm dang dở vào xe phế liệu rồi chuyển ra bãi rác công nghệ của con người, nơi chất đầy những cỗ máy có ý thức bị bỏ rơi đang nằm ẩn nhẫn và đầy thù hận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro