Trầm cảm lưỡng cực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi người mắc bệnh trầm cảm qua đời, những bạn bè và người thân xung quanh sẽ nghĩ gì?
Vợ tôi đã rời xa tôi 274 ngày.
Nói đúng ra thì, em không bị trầm cảm, mà là mắc chứng rối loạn cảm xúc lưỡng cực. So sánh cho dễ hiểu hơn, trầm cảm tựa như rơi vào biển sâu, ánh sáng mặt trời không chiếu rọi tới được; còn rối loạn cảm xúc lưỡng cực là có đôi khi sẽ cảm thấy bản thân lâng lâng như phiêu bồng, lúc lại tưởng như đang chìm dưới đáy vực sâu
Khoảng từ 2018 trở đi, tôi cứ ngỡ rằng, năng lực điều tiết cảm xúc của em đã cải thiện hơn nhiều. Chưa kể từ đầu xuân 2019, em không còn đập phá đồ đạc hay nữa, cũng ít khi nổi nóng vô cớ. Em là cố vấn tâm lí cho trường đại học mà mình từng tốt nghiệp. Áp lực công việc rất nặng nề, nhưng em vẫn luôn cố gắng cùng tôi đi tập gym, đi xem phim. Mỗi cuối tuần, hai đứa cùng đi ra ngoài ăn tiệm, đều đặn như những cặp đôi thường hay hẹn nhau đi dạo. Có khi dù không phải dịp cuối tuần, nhưng nếu em bỗng dưng có hứng, hai đứa vẫn sẽ đi ăn thịt nướng, rồi lại đi dạo loanh quanh, trao nhau ánh mắt, thay lời tỏ bày.Anh quá ngốc nghếch, sao lúc ấy lại nghĩ rằng, chắc do em mệt mỏi quá thôi.
Anh không nhận ra, em vốn chẳng hề vui vẻ.

Ngày cuối cùng, buổi đêm hôm trước tôi ngủ không tròn giấc, trời chưa hửng nắng đã thức dậy. Tôi thấy em đã tỉnh giấc từ bao giờ hoặc có lẽ cả đêm rồi em không ngủ. Em tựa vào đầu giường nằm xem iPad. Tôi không để tâm lắm.Trời sáng, tôi đi làm điểm tâm. Em chỉ ăn một ít rồi đi luyện đàn cello. Tôi biết, chiều hôm nay em phải đến lớp học đàn. Tôi trêu mèo cưng, quét dọn nhà cửa, chuẩn bị nguyên liệu làm cơm trưa. Cải thìa còn hơi ít, tôi bảo em cùng đi qua mua thêm.Đó là lần sau cuối hai đứa cùng nhau đi ra khỏi nhà.
Khi ấy đang là đợt nghỉ ngắn hạn của Tết Thanh Minh, Nam Kinh vẫn chưa hửng nắng. Ngày cuối cùng, em mặc áo hoodie giữ ấm, bước đi trong ánh mặt trời. Em rất chú trọng việc giữ gìn dáng vóc, bữa tối thường chỉ ăn rau luộc mà thôi. Lần này ra ngoài, mua nhiều đến nỗi dư sức ăn hơn nửa tuần.Về nhà em lại bắt đầu đọc sách, dù gì em cũng đang học lên tiến sĩ. Tôi chuẩn bị nguyên liệu xong, mời đầu bếp đại tài là em vào làm rau xào. Bưng dĩa đồ ăn mặn ra bàn trà nhỏ xong, mèo cưng nghe mùi đã chạy tới hít hít. Tôi tống cổ nó đi, quay sang đã thấy em xới cơm xong rồi. Em chỉ xới cho mình non nửa muôi
- Sao em xới cơm cho mình ít thế
- Ừ ha, em cũng không biết sao nữa, để em xới thêm chút vậy.
-Ăn cơm xong, em đọc sách, tôi dọn dẹp rửa ráy chén bát..
Đã hẹn với đồng nghiệp rằng hôm nghỉ lễ cuối cùng, lúc 3h chiều sẽ tăng ca, em cũng biết chuyện này. 1 giờ 30 phút, tôi chuẩn bị xong xuôi lập tức đi ra ngoài, thời tiết khá đẹp, tôi định đạp xe đi làm, xem như rèn luyện sức khỏe thêm chút.Đội nón bảo hiểm và xỏ bao tay xong, tôi ghé qua phòng sách bảo em, hi, anh ra ngoài cái nha. Em bảo, anh đi đường nhớ cẩn thận. Em chẳng hề ngẩng đầu nhìn tôi.
5 giờ 58 phút, tôi còn đang ở văn phòng, em gọi điện thoại đến, hỏi tôi còn đang tăng ca à. Tôi bảo, đúng rồi, xem tiến độ thế này có khi 6 giờ rưỡi cũng chưa chắc đã xong. Em bảo, công việc quan trọng, cứ ưu tiên hoàn thành trước đã, buổi tối về kịp thì cùng đi tập gym, nếu không kịp thì em sẽ báo huấn luyện viên giúp tôi. Tôi bảo, được.Cuộc gọi vỏn vẹn 28 giây.
6 giờ 14 phút, em lại gọi điện thoại tới, ban đầu tôi còn nghe ra giọng em, nhưng một lúc sau lại chẳng hiểu gì. Tiếng rít gào thật dài. Đặc sệt những ổn ào. Không nghe thấy tiếng ai cả. Tôi liên tục hỏi, em đấy à? Xảy ra chuyện gì thế? Điện thoại anh nghe không rõ nữa rồi, em vẫn ổn
chứ?Tôi chưa từng gặp tình huống này bao giờ. Hay là, di động đặt ở túi áo, nhỡ tay đè vào nên mới gọi nhầm cho tôi? Tôi cúp máy. 1 phút 33 giây.
Sau đó tôi gọi lại thì không được được
nữa.
Tôi cũng chẳng rõ bản thân sắp trải qua điều gì, nhưng lòng cứ lo lắng khôn nguôi. Tôi báo với sếp rằng nhà đang có việc gấp, gọi mãi mà vợ không bắt bắt máy. Sếp tôi lại cho rằng, chắc không phải chuyện gì lớn lao đâu, nếu có thì đã chủ động gọi lại rồi. Nhưng tội bồn chồn quá đỗi, nhanh chóng nhờ đồng nghiệp làm tiếp phần công việc rồi lén lút chạy đi.
Tốn mất 15 phút.Chạy tới ven đường, tôi lao ra bắt đại một chiếc taxi, gấp rút về thẳng nhà.Ngồi trên xe,tôi liên tục gọi cho em, vẫn không bắt máy. Hay xảy ra tại nạn giao thông rồi? Tiếng gào thét kia phải chăng là do người qua đường quá sợ hãi quá nên bật thốt ra? Nếu như là tai nạn giao thông, giờ tôi cuống cuồng chạy đến cũng chẳng giúp được gì mấy. Chắc hẳn đã có người đưa em đi cấp cứu rồi.
Tôi ngẩng đầu lên trời nguyện cầu, là tai nạn giao thông mà thôi.
Lúc đấy tại sao tôi lại không báo cảnh sát chứ? Tại sao vậy? Có lẽ vì tôi vẫn ôm vọng tưởng rằng, em sẽ không sao đâu, vẫn luôn tự dối mình gạt người như thế.
Kỳ lạ thay, đang trong giờ cao điểm giao thông vào ngày nghỉ cuối cùng, thế mà đường cao tốc thành phố lại thông thoáng hơn bình thường, chỉ 30 phút tôi đã về tới.
Trước tiên cứ vào nhà xem sao đã,nhưng...
Tôi về tới nhà rồi, sao đèn còn chưa bật? Mèo cưng đâu sao lại không ra đón? Tôi nhìn sang, thấy nó đang bị nhốt ngoài ban công phòng khách, đang dùng đôi mắt ngóng trông nhìn tôi qua lớp cửa thủy tinh.
Mỗi bước đi lại khiến tay chân tôi thêm bủn rủn, tới phòng ngủ chính, nhà vệ sinh đóng kín mít. Dù cho không mở cửa vẫn ngửi thấy được mùi khói nồng nặc. Trên cửa nhà vệ sinh có treo đôi đèn lồng mini mà mà tiệm Meoto Zenzai tặng hai đứa lúc đi hưởng tuần trăng mật tại Nhật Bản.
Giữa hai chiếc đen lồng một đỏ một trắng, có tờ ghi chú màu hồng, trên viết ba dòng:
Đừng mở cửa!!!
Đừng báo cho bố mẹ biết!!!
Gọi cảnh sát đi! Để họ đến lo liệu tất thảy!!!
Sau đó tôi bỗng nhớ ra, mấy câu này có hơi giống lời nhắn mà vị cảnh sát trưởng trong phim "Truy tìm công lí" để lại lúc tự sát mà hai đứa đã từng xem.
Bảo tôi đừng mở cửa ư, em có lẽ chẳng hiểu tôi rồi. Hoặc giả, em quả thực rất hiểu tôi, nhưng cũng không còn sức để sắp xếp mọi chuyện cho thật hoàn hảo nữa. Tôi cố gắng mở cửa.
3 năm trước, lúc trang trí phòng tân hôn, tôi có phòng ngừa chuyện bất trắc nên đã thiết lập cho cửa phòng tắm trong phòng ngủ chính không thể khóa trái. Em vốn không biết điều này.
Vì một năm trước đó, có lần em bỗng dưng nổi điên, tự khóa mình trong nhà tắm, cửa nẻo không cách nào khóa được, tôi mới có thể đi vào. Lúc đó, em đang dùng dao cạo lông mày cắt cổ tay, máu từ từ rỉ ra. Tôi ôm em vào lòng, nắm lấy hai tay em, giúp em tỉnh táo lại. Một lúc sau em không chế lại cảm xúc rất nhanh, hai đứa nửa đêm nhào đến bệnh viện băng bó vết thương, về nhà vẫn là em chở tôi. Từ đợt đó trở đi em trở nên bình thường, tôi cứ ngỡ trên cổ tay trái em chỉ là có thêm một vết thương mới chồng lên vết thương cũ mà thôi, rồi cũng quên béng đi chuyện này.
Lần này cửa không bị ai chặn lại, nhưng mở ra vẫn bị cấn. Đẩy được một góc nhỏ, tôi thấy trên khe cửa dán đầy những lớp băng dính, khói trắng bay ra từ kẽ hở.
Cố sức đẩy thêm nữa, khói bay mù mịt. Phòng tắm kế bên bị đóng, còn em đang nằm cuộn tròn một góc, bên cạnh là chậu than, khói bốc lên từ giữa đốm lửa hồng.
Tôi hét lên, chạy vào trong, kéo em ra ngoài, kéo điên loạn, kéo đến rách cả chiếc áo hoodie của em. Khóe miệng em sùi bọt, thân thể vẫn còn độ ấm. Tôi kéo em ra đến phòng khách, vội mở cửa thông gió, luýnh quýnh đá văng cả chậu trầu bà lá xẻ. Run run gọi cho cảnh sát - 110, rồi gọi tiếp cho 120. Sau đó tiến hành hô hấp nhân tạo cho
em.Tôi thổi hơi vào miệng, em cố đẩy ra, hơi thở mỏng manh, cảm xúc hỗn loạn, nhưng tôi vẫn cố gắng dồn từng hơi từng hơi. Tôi đặt hai tay lên ngực em, cố sức nhấn một cái, rồi lại hai cái. Em không ổn định được cảm xúc, ra sức đánh tôi. Tôi trước giờ chỉ dám giữ lấy em, ôm em, chưa bao giờ đánh trả dù chỉ một lần, hôm nay là lần tôi nặng tay nhất với em.
Giờ cao điểm giao thông đến trễ hơn so với bình thường.Bệnh viện gần nhất chỉ cách đây có hai trạm xe buýt vậy mà hơn nửa tiếng trôi qua, xe cứu thương mới tới. Hơn 7 giờ rưỡi, cửa mở, tôi đưa bác sĩ vào. Bác sĩ sờ cổ tay em rồi lật mí mắt.
- Cậu trai, để tôi nói cho cậu rõ vậy, người đã không còn nữa rồi.
Em vẫn mãi là tri kỉ tuyệt vời nhất của đời anh. Giờ đây, em cũng là bạn thân nhất của anh và mãi mãi là một trong những người bạn thân nhất của anh.Đánh mất em là điều anh tiếc hận nhất trong cuộc đời này. Nếu em nơi suối vàng có hay, anh xin gửi lời cảm ơn. Bởi nếu không gặp được em, anh sẽ lại càng tiếc hận hơn nữa.Xin lỗi, anh đã không bảo vệ được em. Tuần cuối cùng, em vẫn còn nói với anh rằng, chúng mình ở bên nhau rất hợp mà.Anh hiểu, với em mà nói, tuy rằng bọn mình rất hợp nhau, nhưng thời gian của em đã đến rồi.
Mèo cưng dạo này sống tốt lắm, nhưng đôi khi nó cứ thấy trống vắng em à. Dù sao thì, nó vẫn thích em hơn. Nó cũng mập lên rồi.
1 năm trước, lúc anh đi kiểm tra sức khỏe, phát hiện gan bị nhiễm mỡ, em lập tức siêng năng dẫn anh đi đến phòng tập gym, học một lớp huấn luyện cá nhân, khuyến khích anh năng động nhiều hơn chút. Em đi rồi, anh vẫn còn giữ thói quen này, hi vọng em có thể nhìn thấy.Em lo lắng nhất là công việc của anh, sợ anh thơ thẩn rồi
quên trước quên sau. Anh sẽ tập trung đàng hoàng, mọi việc đều rất ổn em à.
Điều còn khiến em tiếc nuối, chắc là chưa kịp để lại thành tựu gì trong lĩnh vực mà mình theo đuổi. Anh chưa bao giờ quyết tâm vì điều gì đến vậy, nhưng anh sẽ cố gắng thay cả phần của em nữa, không để phí hoài cuộc đời này đâu.
Em muốn hiến nội tạng, thậm chí đã kí xong giấy tự nguyện luôn rồi. Nhưng em ngốc à, đã có cảnh sát nhúng tay vào, còn ai dám đụng đến di thể của em chứ? Mong ước này không thể thực hiện được rồi.
Trái lại, anh có thể thay em hiến máu, cũng được vài lần rồi, giấy đăng kí tự nguyện hiến nội tạng anh cũng sẽ làm. Nhưng thật lòng, anh mong mình có thể sống thay cả phần của em nữa, sống cho đến khi trở nên già nua xấu xí, lúc ấy ruột gan héo hon cả rồi sợ là chẳng ai cần đâu.
Anh thích ba phải như thế đấy, thích đùa cho em vui như thế đấy. Vì em đã từng cười vui vẻ đến thế cơ mà.
Farewell, forever young.
Vĩnh biệt em, mãi hoài tuổi thanh xuân

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro