Tạm biệt!!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đứng trước ban công, tôi khẽ thở dài. Tôi đang rất nhớ, nhớ quê hương, nhớ gia đình, nhớ bạn bè và cả người nào đó nữa...

7 năm trước:

Tôi đang là học sinh lớp 9 tại một trường trung học khá nổi tiếng. Cuộc sống tôi diễn ra rất bình thường như bao con người khác. Cứ đến trường học, ăn chơi với bạn bè, thích một người nào đó. Nói thế cũng không hẳn vì nó mới là người thích tôi trước, tôi biết nhưng cũng chẳng nói gì, vẫn cười đùa như không biết gì cả. Đôi lúc tôi có nghi hoặc rằng đó có phải là tình cảm mà tôi nghĩ hay không, một lúc lại thôi vì tôi ít quan tâm mấy chuyện đó. 

Giờ này lớp rất ồn, đứa nào đứa nấy quậy tưng cả lên. Ngay cả tôi -lớp trưởng cũng thế. Đáng lẽ tôi đã ngoan ngoãn đi quản lớp bảo chúng nó im bớt cái miệng lại nào ngờ nó nhảy đến tát cho tôi một cú trời giáng. Đương nhiên chuyện thường ngày sẽ diễn ra, tôi lập tức quay ra sau tát lại một cái, bảo:

- Mới sáng sớm mày bị chó cắn à?

- Ừ. -Nó dửng dưng trả lời.

Thằng này luôn làm tôi tức chết, thế là hai đứa đánh nhau luôn. Tụi bạn tôi cứ hay hiểu lầm nói chúng tôi quen nhau vì vài hành động thân mật của nó cộng thêm việc thường xuyên gây sự, đánh nhau.

Có lần tôi lỡ tay tát vào mặt nó hai cái có lẽ đau lắm. Nó cứ nhìn tôi chằm chằm rồi tát lại tôi một cái sau đó bỏ đi. Những ngày sau nó chẳng thèm nói chuyện với tôi nữa và tôi cũng thế, đơn giản rằng tôi có lòng tự trọng cao ngút trời. Đã không nói chuyện với tôi thì thôi tôi cũng không ngó đến. Có khi tôi thấy nó vui vẻ với những đứa con gái khác cảm giác cứ khó chịu sao ấy mà khi thương yêu người ta gọi đó là ghen. Thử nghĩ xem, nó chưa bao giờ cười với tôi hiền như nhìn nhỏ đó, nó cũng chưa bao giờ hỏi tôi có sao không như nhỏ kia, nó cũng chưa bao giờ đứng ra bao che tôi như nhỏ nọ, nó cũng chưa bao giờ...

Đã mấy tháng trôi qua tôi với nó chẳng nói với nhau lời nào. Tôi chỉ âm thầm quan sát nó từ phía sau chứ không dám ra mặt quan tâm nó khi nó bệnh hay bị thương ở đâu đó. Bạn bè có hỏi nhưng tôi chỉ trả lời không có gì. Và có lẽ nó sẽ không bao giờ nói chuyện với tôi nữa cho đến khi...

Chiều ấy, tôi mệt mỏi mở cửa vào nhà gặp ngay mẹ đang ôm cái thùng gì đấy to đùng lên tầng một, lúc đi ngang mẹ có bảo tôi ngồi ghế chờ mẹ xuống. Mẹ ngồi xuống đối diện tôi, nhỏ nhẹ:

- Con gái, cuối tuần sau con theo bác ra Hà Nội sống nên chút lên phòng dọn quần áo đi. Vài ngày nữa mẹ sẽ vào trường rút học bạ cho con nên tranh thủ mà tạm biệt các bạn. Con cứ ra trước đợi bố thu xếp công việc xong sẽ ra sau. Mẹ định sau này học lớp 12 xong, tiếng Anh của con tốt rồi gia đình ta sẽ sang Mĩ định cư.

- Nhưng mẹ chưa hỏi ý con mà. -Tôi phụng phịu.

- Mẹ biết nhưng ở đây mẹ thấy con không thích các bác.

Phải, mẹ tôi nói không hề sai. Gia đình nội tôi không được hòa thuận, những trận cãi vã, xích mích cứ ập đến từ khi tôi mới lên mười. Ban đầu con bé như tôi còn sợ sệt nhưng dần rồi cũng quen và chai lì. Lẳng lặng lên phòng, tôi không khóc nhìn quanh phòng, cái nơi mà tôi la hét, quậy phá hằng ngày đây mà, giờ xa nó, tôi thật không nở. Tôi kéo cái thùng gần đó lấy tất cả gấu bông nhét hết vào đó, những bức ảnh kỉ niệm cũng vào đó nằm. Cầm từng tấm ảnh trên tay, tôi khẽ cười thật nhớ thời ấy làm sao.

Dọn được một phần tôi nằm ườn ra giường, mở điện thoại lên gọi cho con bạn thân nhất.

- Alo, ... hả, ra quán trà gần trường đi tao với mày chơi chút về.

-...

- Ừ.

Tôi và nhỏ mua hai ly trà rồi đạp vòng vòng chơi, mua đủ thứ để ăn cho đến gần 7h mới chịu về. Trên đường về tôi có hỏi:

- Nếu tao đi xa không bao giờ về nữa thì sao?

- Xàm quá má ơi. - Nhỏ chỉ trả lời vậy.

Kể ra, tính đến nay tôi với nó chơi chung cũng được 12 năm rồi chứ đâu ít ỏi gì. Tình cảm bạn bè giữa tôi và nhỏ đôi lúc có chút hiểu lầm gây tranh cãi nhưng mấy mươi phút sau lại nói chuyện bình thường. Tôi rất rất muốn dù có ở xa cách mấy tình bạn này sẽ không mất theo năm tháng. 

Vài ngày sau đó, nhân cơ hội có cả cô chủ nhiệm, tôi hít thật sâu bước lên bục xin cô được phát biểu vài lời. Đám dưới kia vẫn nháo nhào chưa tập trung nhưng tôi vẫn mở miệng nói:

- Trước hết tao cảm ơn tụi bây trong mấy năm học qua, dù không lâu nhưng tao đã có khỏang thời gian rất đẹp. Sắp tới tao không ở đây nữa, gia đình tao sẽ ra Hà Nội sống vì vậy cuối tuần này tao mong tụi bây có mặt đầy đủ ở trường để coi như tạm biệt tao và hẹn ngày gặp lại. - Nói đoạn tôi quay sang cô mắt phần nào cũng đã nhòe đi - Em cảm ơn cô rất nhiều vì mấy tháng qua. Tuy thời gian ngắn nhưng em sẽ luôn nhớ cô, em mong cuối tuần này cô cũng có mặt cùng tụi em.

Dưới kia yên lặng hẳn đi, không khí trầm xuống khác hoàn toàn so với sự sôi động vừa rồi của lớp. Đánh mắt sang nơi người ấy ngồi, nó chỉ im lặng cuối đầu, đột ngột đứng lên hỏi:

- Thế khi nào mày đi.

Tôi cười: - Tuần sau.

- Nhanh vậy sao? - Miệng nó mấp máy, tôi lại cười gật đầu thay cho câu trả lời.

Mấy ngày qua tôi cũng đã nghĩ rồi. Tình cảm tôi đối với nó không phải thích mà chỉ đơn thuần là vượt trên tình bạn một xíu. Người ta cũng nói có một tình cảm gọi là: " Vượt qua tình bạn nhưng không chạm tới tình yêu." và tình cảm của tôi là thế.

Từ hôm đó, chiều nào nó cũng sang nhà đèo tôi trên chiếc xe đạp chạy đi qua những nơi có kỉ niệm của tôi và nó. Nó ngồi trước cứ luyên thuyên về chuyện nào đó mãi làm tôi bật cười khúc khích. Hai đứa vui vẻ cười tươi rồi trở về nhà. Một lần tôi có hỏi vì sao nó lại giận tôi? Vì đau hay chuyện gì khác bởi nó không phải con người giận dai gì. Nó chỉ tặc lưỡi trả lời qua loa rằng:

- Chuyện qua rồi thì để nó qua đi, đào bới làm gì?

Hôm nay đã là cuối tuần. Hiện giờ tập thể lớp 9A5 đang đứng trước cổng trường làm loạn. Tụi nó vẫn vậy, vẫn có thể cười làm tôi yên lòng hơn. Tôi ghét tạm biệt trong nước mắt hay buồn bã. Đúng như dự đoán, chúng nó quậy muốn banh luôn quán nước người ta vậy à. Vậy mà vui, đây là lần cuối rồi phải nhiệt tình vào mới được. Khoảng 9h tiệc mới tàn. Nó luôn là người chịu trách nhiệm đưa tôi về nhà. Đường về nhà hôm nay sao như dài thêm ra hay do nó cố tình đạp chậm lại? Phía sau ngước nhìn lên tôi thấy tấm lưng vững vàng của nó, không ngờ có một ngày tôi không được ngồi sau chiếc xe đạp này nữa. Ánh đèn đường chiếu rọi lên hai cái bóng một cao một thấp nhìn sao mà cô đơn quá! Cổng nhà tôi ở trước, tôi bước xuống xe tạm biệt rồi quay gót vào nhà. Vừa bước được hai bước, nó nắm lấy tay tôi kéo ngược lại rồi ôm tôi từ phía sau, thì thầm:

- Cho tao ôm chút đi, làm ơn.

Đây đâu phải lần đầu nó ôm tôi. Thật ra cũng khá nhiều rồi nhưng sao cảm giác lần này khác biệt đến thế? Cái thứ cảm xúc hạnh phúc, ấm áp lan tỏa khắp người, tôi quay người choàng tay ôm lấy nó. Hồi lâu sau cả hai mới buông ra...

Ngày lên máy bay, tôi không cho bất kì ai ra tiễn cả vì tôi sợ, sợ mình sẽ òa khóc lên. Lúc máy bay gần cất cánh tôi nhận được một tin nhắn từ nó, chỉ vỏn vẹn ba chữ mà sao lòng xốn xang.

" Tao thích mày."

Tạm biệt thành phố tôi yêu.
Tạm biệt những người bạn tôi quý mến.
Tạm biệt người bạn đặc biệt tôi lầm tưởng thương thầm.
Tạm biệt tất cả...sẽ nhớ lắm!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro