Hỏi đáp duyên tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vốc một vốc nước suối trong xanh. Hỏi, duyên là gì mà bắt được rồi lại vuột qua kẽ tay?

Đáp:

Duyên chính là tất cả những thứ xung quanh, có thể nhìn thấy, có thể cảm nhận, hoặc không. Nhưng tuyệt không thể nắm giữ.

Lại vốc một vốc, uống lấy một ngụm. Hỏi, tình là gì mà đau khổ thế?

Đáp:

Tình ái là một thế giới tạm bợ tạo ra trong tâm hồn. Đau khổ là vì thế giới đó không phù hợp nhưng cứ cố chấp trầm luân. Đến cuối cùng, ngoài u mê và đau khổ cũng chẳng có gì.

Buông bỏ chính là tất cả. Khép lại thế giới ấy, đợi chờ một thế giới tạm bợ mới mở ra, với một người mới.

Lại vốc một vốc, tẩy đi lớp bụi đường trên mặt. Hỏi, vậy làm sao để buông bỏ khi đang đắm chìm?

Đáp:

Chỉ vì lòng cứ nghĩ đến, lòng còn chấp niệm, nên vẫn cứ chìm đắm. Ngay cả lúc muốn quên, hay dặn lòng phải quên cũng là đang nghĩ về.

Dũng cảm đối mặt, xem tất cả như phù du, như mộng ảo. Giữ tâm thanh tịnh. Rồi sẽ đến lúc buông bỏ được.

Có những việc bản thân cứ nghĩ nó to lớn lắm, khó lắm. Nhưng thực ra chẳng có gì so bì được với tinh thần, với ý niệm của một người. Tinh thần rắn rỏi nhưng nhẹ tênh làm được mọi chuyện tưởng như không thể.

Rồi đến khi ngoái đầu nhìn lại một đoạn hồi ức thì mới phát hiện ra, "À, hoá ra không khó như tưởng tượng. Có được cũng thật dễ dàng".

Ngẩng đầu hỏi trời cao, vậy tại sao lòng đã giác ngộ, đã buông bỏ nhưng chỉ vì một nụ hôn cùng sự dịu dàng đã vội luyến lưu?

Đáp:

Hãy tin là mỗi người, mỗi vật, mỗi việc bước vào hay bước qua đời ta đều mang đến một bài học, một trải nghiệm, một bước tiến mới trong cảnh giới tâm linh.

Nếu lòng còn quyến luyến chưa dứt thì chỉ một cái liếc mắt cũng đủ bồi hồi.

Còn lòng đã dứt khoát thì dù là một nụ hôn cùng lời đường mật cũng không dễ dàng xao động.

Trên mỗi chặng đường, người chưa dứt tình là vì bài học chưa tinh thông, chưa thấu triệt, chưa sẵn sàng để kết thúc đoạn "học vấn" này.

Hãy tự hỏi bản thân, rốt cuộc đã học được gì, còn cần gì để hoàn chỉnh và hoàn toàn buông bỏ mảnh quá khứ sắp đi xa này.

Lòng tự ngẫm. Nhìn lại hình bóng mình in dưới nước, lại như đã thông tuệ rõ ràng.

Hoá ra người ấy đến là để bắt bản thân vẫn hay im lặng, hay trốn chạy, phải dũng cảm đối mặt với tình cảm của chính mình.

Nhưng bản thân vẫn chưa học được cách từ chối, cách dứt khoát cùng chút nhẫn tâm, vô tình với những việc, những người cần dứt khoát, cần nhẫn tâm, cần vô tình.

Bản thân cũng ngộ được nét thiền đôi chút trong lòng thanh đạm vào những ngày đã buông bỏ.

Nhưng chưa học được cách giữ tâm an nhiên giữa chốn phồn hoa mê đắm, mà người ta trong một sát na dễ dàng sa ngã, phần nhiều, bởi ái tình.

Nhoài người để ngắm rõ hơn dung nhan tĩnh lặng in rõ trên mặt nước. Hỏi, thiền là gì?

Đáp:

Thiền là một cảnh giới ở bất cứ đâu. Có cũng như không. Giữa hư không, thấy như lại không thấy chính mình.

Trong lòng chỉ ôm một toà sen, an nhiên, tĩnh tại.

Với thế giới bên ngoài lại tồn tại như không tồn tại. Yêu thương lại vô tình.

Thiền là không khí trong lành, tươi mát giữa đời. Hít lấy một ngụm, khoan khoái trong lòng, tự do tự tại, lại thơm ngát hương sen thanh đạm.

Là không có quy chuẩn hay định nghĩa nào chính xác. Vì ứng với mỗi người, một loại thiền lại được tạo ra trong tâm hồn, tuỳ bản tính cùng ngộ tính của họ.

03/04/2016

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro