Glimpse of us.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tình yêu chính là, chỉ cần đối phương vẫn giữ bóng hình mình ở một góc nào đó ở trong tim.

Mùa xuân năm 1998.

Ánh nắng chan hòa chiếu qua những khe lá, long lanh, lấp lánh. Những cánh hoa yếu ớt bị cơn gió man mát nhè nhẹ thổi bay, không khí vừa trong lành, vừa se se lạnh.

Hôm nay trường tiểu học có một chuyến tham quan ở một ngôi miếu cổ, những bậc thang tuy ít nhưng với những đứa trẻ đáng yêu kia lại như núi cao chót vót. Bọn trẻ này, có đứa vốn năng động thích chạy nhảy lung tung, có đứa thì thích phô trương bản thân với bạn bè, tự hào vì những điều nhỏ nhặt. Con nít ấy mà, luôn đáng yêu như thế đấy.

Tiếng cười nói của lũ trẻ hòa vào bầu không khí dễ chịu của mùa xuân, những con bướm xinh đẹp dang cánh bay phấp phới trên bầu trời đẹp đẽ.

Dưới những bậc thang, có một bé gái vì quá chậm chạp mà dường như bị bỏ lại phía sau, nhưng bậc thang quá cao, phải dùng nhiều sức mới đi lên được, cô bé thở hồng hộc, tủi hờn nhìn theo các bạn đang chạy đùa trên sân miếu. Mắt cô bé chợt đỏ, rưng rưng nước.

"Nè."

Nghe thấy tiếng của một bé trai, cô bé ngước lên, đôi mắt ngấn lệ long lanh dưới ánh nắng của mùa xuân khiến cậu bé có chút thất thần. Cậu bé dường như có thể nhìn thấy cả một bầu trời sao trong đôi mắt ấy, lấp lánh và xinh đẹp.

"Cậu nói mình sao?" Giọng cô bé run run, vội lau đi nước mắt vì không muốn bị chọc là đứa trẻ mau nước mắt.

"Ừ, nói cậu đó."

Cậu bé bày ra khuôn mặt có hơi cộc cằn, nhưng sau đó lại đưa đôi bàn tay bé nhỏ ra trước mặt cô bé đang ngồi khóc đối diện, sau đó lại nói tiếp:

"Nếu cậu thấy khó khăn thì phải tìm người giúp đỡ, đừng có khóc."

Cô bé ngước mắt nhìn cậu bé, tuy vẻ mặt trông không thân thiện lắm nhưng vẫn là người tốt bụng nhỉ?

"Cậu còn nhìn làm gì, mau nắm tay mình đi, mình dắt cậu lên đó."

Nhận được sự giúp đỡ từ người khác, cô bé cảm thấy rất vui, cô bé nắm lấy tay cậu bé đó, nở một nụ cười rạng rỡ.

"Cảm ơn cậu."

Như có một làn gió mới thổi qua trong lòng cậu bé, nụ cười ấy thật sự quá đáng yêu, khoảnh khắc này có lẽ là thứ mà suốt đời cậu bé đó không bao giờ quên được.

. . .

Mùa hè năm 2010.

"Nhanh lên, nhanh lên nào."

Cậu học sinh cao trung bước từng bước dài trên vỉa hè. Dáng người cậu cao ráo, mặt trông cũng rất đẹp trai, mái tóc phất phơ trong nắng sớm mùa hè, miệng thì luôn bảo "nhanh lên" như đang hối thúc ai đó nhưng chỉ đi những bước chân dài chậm rãi.

Phía sau có cô học sinh dáng người rất nhỏ nhắn chạy theo, không ngừng gọi tên cậu:

"Gia Huy! Đợi mình với! Gia Huy!"

Cậu ấy trông có vẻ rất hưởng thụ tiếng gọi của cô gái phía sau, cậu khẽ chớp mắt, sau đó lén nở một nụ cười mãn nguyện.

Bỗng cậu dừng lại trước một con mèo nhỏ, cô gái phía sau chỉ biết chạy theo nên đã theo đà mà cụng mặt vào lưng của Gia Huy.

Mùi hương trên người Gia Huy thật sự rất dễ chịu, nó có mùi xà phòng nhè nhẹ và mùi của Gia Huy nữa. Cô gái bị đắm chìm trong mùi hương ấy, mặt khẽ đỏ nhẹ, trong lòng gợn lên những cảm xúc khó tả, mỗi lần ở cạnh Gia Huy đều như vậy.

"Nhật Hạ?"

Nhật Hạ bị tiếng gọi của Gia Huy làm thức tỉnh khỏi mùi hương trên người của cậu, cô có hơi lúng túng sau đó lại nhanh chóng mở miệng cằn nhằn Gia Huy để chữa cháy.

"Cậu đi trước mình, ít nhất cũng phải đợi mình chứ!"

"Ai bảo cậu đi chậm quá làm gì." 

Gia Huy ngồi xuống, mân mê chú mèo nhỏ trước mặt, có vẻ cậu ấy là một người yêu động vật, nhất là mèo nhỏ.

"Do cậu hết! Chỉ mới có mấy năm thôi, cậu đã cao như thế này rồi, vừa mới lớp sáu cậu còn thấp hơn tớ nhiều mà!"

Chuyện nghe Nhật Hạ suốt ngày cằn nhằn Gia Huy đã quá quen rồi, vì là thói quen nên nếu một ngày nào đó không còn được nghe giọng nói trong trẻo này luyên thuyên thì sẽ nhớ chết mất.

Nhật Hạ dù đang tức giận vì Gia Huy bỏ mình lại phía sau nhưng cô lại lén nhìn Gia Huy, sau đó đỏ mặt quay ra bờ sông và tiếp tục kể lể mọi chuyện.

Gia Huy vẫn vuốt ve chú mèo nhỏ, lát sau cậu lén nhìn Nhật Hạ, khẽ nỡ một nụ cười.

"Cậu đáng yêu thật đấy." Gia Huy đã giữ câu nói này trong lòng rất lâu rồi, cậu thật sự rất thích Nhật Hạ, từ năm năm tuổi, cái ngày mà Nhật Hạ nở nụ cười rạng rỡ ấy và nói cảm ơn cậu ấy.

Gia Huy đặt mèo nhỏ xuống đất, sau đó tiến lại gần Nhật Hạ.

"Nhật Hạ.."

Nhật Hạ quay sang nhìn Gia Huy, ánh nắng buổi sáng dường như đang tôn lên vẻ đẹp trai vốn có của cậu ấy, tim Nhật Hạ như đang muốn nhảy ra khỏi lồng ngực nhưng vẻ mặt phải cố tỏ ra điềm tĩnh. Nhật Hạ luôn sợ rằng, nhỡ đâu cô để lộ chuyện mình thích cậu ấy, thì liệu cậu ấy có cự tuyệt mình không?

Nhật Hạ nhìn Gia Huy, cô rất mong chờ những gì mà Gia Huy sắp nói, cậu ấy sẽ nói gì đây?

"Trễ học rồi."

Đúng rồi, trễ học rồi, thì ra đuổi theo sau Gia Huy là do cả hai đều trễ học. Bao nhiêu năm qua Gia Huy vì cố ý đợi Nhật Hạ nên chỉ đi nhanh hơn một chút để Nhật Hạ có thể đuổi theo kịp nhưng dường như Nhật Hạ không hề biết chuyện đó. Cái dáng vẻ mà Nhật Hạ chạy đến gần cậu, cậu rất thích, cậu muốn ôm lấy Nhật Hạ, muốn ôm trọn cô gái bé nhỏ đó trong lòng, muốn ích kỷ mà giữ cô ấy bên cạnh mình mãi mãi.

Nhật Hạ lúng túng, đây là lần trễ học thứ bảy trong năm nay rồi, đến hè cũng không yên nữa!

"Làm sao đây, trễ rồi lại bị phạt mất."

"Còn năm phút." Gia Huy nhìn đồng hồ bình tĩnh nói.

Nhật Hạ khó hiểu nhìn Gia Huy, còn năm phút chỉ có thể kịp đi đến cổng trường, vào lớp muộn vẫn bị phạt thôi, sao cậu ấy bình tĩnh thế nhỉ?

Gia Huy nhìn vẻ mắt ngây ngốc của Nhật Hạ, trong lòng rất khó chịu. Càng lớn lên, Nhật Hạ ngày càng xinh đẹp, cái vẻ đẹp thuần khiết đáng yêu ấy như đang cố gắng bóp chặt lấy trái tim của Gia Huy vậy. Nếu cậu cứ giữ mãi tình cảm này trong lòng, không lâu nữa cậu sẽ chết mất!

Gia Huy hít một hơi sâu, sau đó nắm lấy tay Nhật Hạ.

"Chạy đi, chạy đến trường cùng mình."

"H-Hả??" Nhật Hạ vừa nói xong, Gia Huy liền kéo tay Nhật Hạ chạy đi.

Nhật Hạ được Gia Huy kéo tay cảm thấy có chút ngại ngùng. Chạy theo sau lưng cậu, nhìn bóng dáng này Nhật Hạ thật sự không thể kìm lòng được. Nhưng cậu ấy đẹp trai như thế, học giỏi như thế thì liệu.. Cậu ấy có thích mình không?

Gia Huy đang nắm lấy bàn tay mềm mại của Nhật Hạ, hơi ấm này vẫn cứ như lúc nhỏ vậy.. Cậu bất giác nắm chặt tay của Nhật Hạ hơn một chút, như thể mãi mãi chẳng muốn buông ra.

Cuối cùng, hai người cũng đã đến được cổng trường nhưng vẫn vào sau giáo viên trên lớp nên đã bị phạt đứng ngoài lớp một tiết.

. . .

Mùa hè năm 2011.

Đây là mùa hè cuối cùng khi còn là học sinh của hai người họ. Thi tốt nghiệp thật sự quá khắc nghiệt, phải chọn ngành mình yêu thích, phải dành hầu hết thời gian cho ôn thi thật sự rất áp lực. Gia Huy là học sinh đứng đầu top trong trường, trước đây cũng từng tham gia các cuộc thi cấp thành phố nên được vinh danh rất nhiều lần. Còn Nhật Hạ thì chỉ là một học sinh bình thường như bao người, dù không xuất sắc giống Gia Huy nhưng cũng là một học sinh khá giỏi.

Năm nay với cả hai thật sự rất áp lực, Gia Huy được gia đình mong muốn sẽ vào trường top của quốc gia, muốn được ở cạnh Gia Huy, Nhật Hạ phải cố gắng hơn rất nhiều.

Giờ ra chơi, Gia Huy đang giải một bài toán khó thì nghe giọng nói quen thuộc cất lên.

"Mình.. Có bài mình không hiểu, có phiền khô--"

Nhật Hạ chưa nói xong, Gia Huy liền trả lời.

"Không phiền." Tuy có chút hờ hững nhưng Gia Huy đã giảng bài cho Nhật Hạ một cách đơn giản nhất, dễ hiểu nhất.

Nhật Hạ sau khi giải được bài toán mấy hôm nay làm không ra đáp án liền cảm thấy rất vui.

"Cảm ơn cậu." Nhật Hạ nở một nụ cười rạng rỡ, trái tim Gia Huy như muốn rơi hẳn ra ngoài nhưng vẻ mặt vẫn tỏ ra buồn ngủ như thường ngày, sau đó quay mặt ra hướng cửa sổ rồi nằm dài than thở.

"Mình không muốn kết thúc thời cấp ba chút nào."

"Mình cũng vậy. Nhưng đây là cột mốc mà chúng ta phải đi qua, cho nên, cùng cố gắng nhé!"

Ba chữ "cùng cố gắng" của Nhật Hạ như mũi tên tình ái chí mạng bắn vào trái tim chật chội hình bóng Nhật Hạ của Gia Huy.

Cậu vẫn nằm dài trên bàn, quay mặt sang muốn lén nhìn Nhật Hạ nhưng không biết cô đã bắt chước cậu nằm dài trên bàn từ lúc nào. Ánh mắt hai người chạm nhau, chưa bao giờ họ gần nhau đến vậy. Gia Huy nhìn vào ánh mắt của Nhật Hạ, ánh mắt lấp lánh như chứa những vì sao đó của Nhật Hạ chưa bao giờ thay đổi. 

Cả hai trong một khoảnh khắc đều đỏ mặt, cả hai ngồi bật dậy có hơi lúng túng, tiếng chuông báo vào tiết cũng reo lên, Nhật Hạ nhanh chóng trở về chỗ ngồi. Gia Huy vẫn nhìn theo bóng lưng của Nhật Hạ, hình ảnh lúc nãy lại hiện lên, cả hai gần nhau đến nỗi trán sắp cụng vào nhau rồi, sao Gia Huy lại cảm thấy kích thích thế nhỉ?

"Ông sao thế? Sao mặt đỏ vậy? Bị sốt à?" Bạn cùng bàn của Gia Huy thấy cậu có vẻ không ổn liền hỏi thăm.

"K-Không, làm gì có bệnh."

"Học bá đừng có ngất nhé, tôi không cõng cậu nổi đâu đấy." Cậu trai đầu trọc cạnh Gia Huy thường rất thích nói đùa như thế đấy.

Thấm thoát thời gian trôi qua, thi cũng đã xong, ngày mai chính là ngày công bố kết quả thi trên cả nước. Gia Huy rất tự tin với bài thi của mình, còn Nhật Hạ thì rất lo lắng, tổng thể bài làm chỉ có thể dùng chữ "được", không biết có đủ điểm để vào cùng trường với Gia Huy hay không.

Nhật Hạ đang ngồi thất thần bên bàn học, nghe tiếng điện thoại có tin nhắn liền chán nản mở lên xem. 

"Trời nóng quá, đi ăn kem đi." Tin nhắn được gửi từ Gia Huy.

Nhật Hạ nhìn thấy tin nhắn của Gia Huy, liền lập tức trả lời: "Được."

Nhật Hạ chọn mặc một bộ váy dài ngang gối bằng vải voan, màu váy là nền trắng, bên trên là những chi tiết bông hoa nhỏ màu xanh lá và vàng nhạt, trông rất hợp với mùa hè.

Nhật Hạ nhanh chân chạy tới chỗ mà hai người thường hay hẹn, Gia Huy đã đến đó từ lâu. Thật ra, trời nóng và đi ăn kem là một cái cớ, mục đích của Gia Huy chính là được gặp Nhật Hạ, một chút thôi cũng được.

Nhật Hạ chạy đến chỗ Gia Huy, hình ảnh Nhật Hạ mặc chiếc váy xinh đẹp chạy đến chỗ cậu khiến tim cậu đập rất nhanh. Không may, khi chạy đến gần Gia Huy thì Nhật Hạ bị vấp chân, may mà Gia Huy đỡ kịp.

"Cậu hậu đậu quá."

"Mình đâu có cố ý đâu." Nhật Hạ bĩu môi.

Nhật Hạ khi hờn dỗi thật sự quá đỗi đáng yêu, Gia Huy thật sự rất muốn thổ lộ lòng mình, nhưng chỉ sợ nếu Nhật Hạ không thích mình thì chỉ khiến cô ấy thêm khó xử và tự tay đánh mất tình bạn đẹp đẽ của hai người. Gia Huy rất sợ, việc một ngày nào đó cậu không thể ở cạnh Nhật Hạ nữa, thật sự rất sợ.

Gia Huy đưa bàn tay to lớn của mình trìu mến vuốt ve mái tóc dài của Nhật Hạ, ánh mắt của cậu vô cùng dịu dàng, giọng nói cũng có chút trầm ấm dỗ dành Nhật Hạ.

"Được rồi, mình không nói thế nữa."

"Cậu đừng có lúc nào cũng vuốt ve tóc mình như cách cậu vuốt ve mấy con mèo được không?" 

"Cậu là mèo con mà. Mình rất thích mèo con."

Nhật Hạ không hiểu được câu nói ẩn ý này của Gia Huy nên chỉ nghe qua tai, sau đó lại bắt đầu giận dỗi.

"Cậu đừng có nói mình là con mèo nữa!"

Nhật Hạ giống như bà cụ non vậy, miễn là ở bên cạnh Gia Huy, cô đều cằn nhằn và tỏ vẻ không vừa ý với cậu nhưng thật ra, đối với Nhật Hạ, ở cạnh Gia Huy là thoải mái nhất.

Ăn kem xong thì cũng đã chiều rồi, cả hai cùng nhau ra bãi cỏ ở bờ sông, chỗ đó thưởng vắng vẻ nhưng buổi chiều rất đẹp và mát mẻ, đó cũng là nơi mà cả hai thường lui tới.

Cả hai ngồi trên bãi cỏ ngắm cảnh, không ai nói với ai tiếng nào. Thi thoảng họ lại lén đưa mắt nhìn đối phương. Một lát sau, Gia Huy cất lời phá tan bầu không khí có hơi căng thẳng.

"Cậu định thi vào trường nào vậy?"

"Mình muốn giữ bí mật chuyện đó."

Nếu Nhật Hạ bảo là muốn giữ bí mật, Gia Huy sẽ không hỏi thêm gì nữa dù cho có tò mò đến đâu, trước giờ luôn như thế. Không gian lại trở nên trầm tĩnh, có một nỗi sợ nào đó đã len lỏi vào không gian này. Nhật Hạ rất sợ mình không đủ điểm để được học cùng trường với Gia Huy, Gia Huy cũng rất sợ sẽ không còn được ở bên cạnh Nhật Hạ nữa.

"Lỡ.. Sau này chúng ta không thể ở cạnh nhau như lúc này nữa thì sao?"

Nghe Gia Huy nói, Nhật Hạ liền phản ứng gay gắt, dù đó là chuyện sớm muộn nhưng cả hai dính nhau nhiều năm như thế, nói đột ngột chia xa thật sự là chuyện rất khó chịu.

"Không đâu!"

"Làm sao biết được tương lai chứ."

"Mình sẽ tìm cách." Nhật Hạ đưa ánh mắt kiên định nhìn Gia Huy.

Chưa bao giờ Gia Huy nhìn thấy Nhật Hạ nhìn mình bằng ánh mắt đó, nhưng cả câu nói đó lẫn thái độ của Nhật Hạ khiến Gia Huy cảm nhận được gì đó, liệu cô ấy cũng thích cậu chăng? Hay chỉ là, chỉ là không thể quen với việc không có cậu bên cạnh xem chừng?

"Cậu trẻ con thật đấy." Gia Huy mỉm cười, sau đó ngả lưng nằm xuống bãi cỏ. Cậu nhìn bầu trời xanh trong, hy vọng rằng Nhật Hạ cũng thích cậu, sẽ sớm thôi, cậu sẽ thổ lộ tình cảm của mình.

Nhật Hạ cũng ngả lưng nằm xuống, nghĩ đến việc phải xa Gia Huy khiến cô rất tiếc nuối.

"Mình lại muốn làm trẻ con đấy. Khoảng thời gian ôn thi khiến mình rất mệt mỏi, nhưng mình vẫn phải cố gắng thật nhiều. Nó không dễ dàng chút nào, mình chỉ mong kết quả sẽ như mong muốn để có thể.."  

Nhật Hạ chợt ngừng nói khiến Gia Huy khá tò mò.

"Có thể làm gì?"

Nhật Hạ có chút lúng túng: "K-Không có gì! Mình sẽ giữ bí mật cho đến khi có kết quả thi."

"Ừ. Mình không có ý kiến." Gia Huy nhắm nghiền mắt, trong đầu đang vẽ lên viễn cảnh hạnh phúc của mình với Nhật Hạ.

Nhật Hạ lén đưa mắt nhìn Gia Huy sau đó cũng nhắm mắt, hưởng thụ những giây phút bên cạnh cậu ấy. Cơn gió trong lành man mát khẽ thổi qua, nhẹ nhàng đưa Nhật Hạ vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Gia Huy mở mắt, nhìn sang Nhật Hạ mới biết cô đã ngủ rồi. Khuôn mặt trắng nõn của Nhật Hạ bị ánh nắng chiều làm cho hơi hồng, đôi lông mi cong vút và một đôi môi căng mọng như đang cố gắng quyến rũ Gia Huy.

Cậu ngồi dậy, vén mấy sợi tóc con đang dính trên mặt của Nhật Hạ sang một bên, ngắm nhìn cô ấy thật kỹ, cậu muốn để dành khoảnh khắc này vào tim mình mãi mãi.

Nhìn vào đôi môi căng mướt, mềm mại của Nhật Hạ, Gia Huy thật sự không thể chịu đựng lâu hơn nữa. Cậu cúi người, khẽ hôn lén lên đôi môi của người con gái mà cậu yêu. Hiện tại cậu vẫn chưa có đủ dũng cảm để nói ra ba chữ "mình thích cậu", chờ đến khi nào cậu có thể chắc chắn rằng Nhật Hạ cũng thích cậu thì lúc đó, cậu ấy mới dám nói ra.

Một lát sau, Nhật Hạ chợt tỉnh giấc.

"Cậu dậy rồi à? Ngủ như mèo ấy."

"Cậu không gọi mình dậy luôn hả? Mà đừng gọi mình là mèo nữa!"

"Gọi dậy làm gì, trời đã tối đâu." Gia Huy vẫn bình thản như thế, anh không ra một chút tín hiệu gì để Nhật Hạ biết rằng cậu thích cô cả.

"Về nhà thôi, mình đói bụng rồi."

"Ừ, về thôi."

Gia Huy đứng dậy, sau đó đưa tay ra trước mặt Nhật Hạ. Nhật Hạ nắm lấy bàn tay ấy rồi đứng dậy, đây giống như là chuyện thường ngày vậy vì từ bé đến lớn cả hai đã như thế rồi, nhưng từ sâu trong lòng họ, cái nắm tay này thật sự rất ý nghĩa.

Chớp mắt một cái, ngày có kết quả thi đã tới rồi, Nhật Hạ vừa đủ điểm đậu vào trường top mà Gia Huy sẽ học.

"Yeahhhhh. Bố ơi! Mẹ ơi! Con đậu vào trường top rồi!!!!"

Cha mẹ của Nhật Hạ không tạo áp lực cho cô về chuyện học hành, Nhật Hạ đạt được kết quả tốt thế này khiến họ rất vui và tự hào.

"Con gái của mẹ làm tốt lắm. Con muốn ăn gì mẹ sẽ nấu cho con ăn."

"Con muốn ăn sườn xào chua ngọt."

"Được rồi, mẹ sẽ nấu cho con."

"Con ra ngoài đã." Nói xong, Nhật Hạ háo hức chạy ra ngoài, chạy đến nhà của Gia Huy.

Nhật Hạ đứng trước cửa nhà của Gia Huy, vui mừng nhấn chuông liên tục. Một lát sau Gia Huy mới bước ra, ánh mắt chứa đựng chút muộn phiền, dù thường ngày vẫn thế nhưng hôm nay có chút kì lạ. Gia Huy có chuyện quan trọng muốn nói với Nhật Hạ nhưng trước tiên vẫn để Nhật Hạ nói xong trước đã.

"Mình có bất ngờ cho cậu đó."

"Bất ngờ gì thế?"

"Mình đậu vào trường đại học mà cậu đã đăng kí ấy." Nhật Hạ nói với dáng vẻ rất tự hào. Nhìn khuôn mặt hớn hở của Nhật Hạ, Gia Huy thật sự không nỡ lòng nào nói ra chuyện đó nhưng đêm dài lắm mộng, sợ rằng đến đó mới nói có lẽ Nhật Hạ sẽ buồn bã, trách móc cậu lắm vì cô cũng đâu muốn rời xa bạn của mình. Chi bằng nói ra, để Nhật Hạ có thể chuẩn bị tinh thần..

"Mình.. Sẽ đi du học." Gia Huy nắm chặt tay, cậu rất muốn được ở lại, chỉ cần có một lý do, thì cho dù có bị bố mẹ cắt hết chi tiêu cậu cũng sẽ mù quáng ở lại đây với Nhật Hạ.

Nghe Gia Huy nói như sét đánh ngang tai, không ngờ chuyện chia xa vừa mới nói hôm qua mà hôm nay đã thành sự thật. Nhật Hạ thật sự không thể tin được việc mình sẽ rời xa Gia Huy, cô muốn giữ cậu lại bên cạnh mình như những năm tháng trước đây nhưng cô đâu thể ích kỷ như thế được. Gia Huy vốn học rất giỏi, tương lai rộng mở ở phía trước, đâu thể bảo cậu ở lại đây chỉ vì mình chứ. Dù cho việc phải tách khỏi Gia Huy như đang chặt bỏ tứ chi thì cô cũng không thể nào chỉ nghĩ về lợi ích của bản thân như thế.

Nhật Hạ nở một nụ cười: "Vậy thì tốt chứ sao."

Trái tim Gia Huy như đang bị ai đó lấy kim chọc vào, lý do duy nhất khiến anh ở lại lại có thể nói rằng việc cậu rời xa cô ấy là tốt, vậy thì khối tình cảm này..

"Cậu không thấy buồn sao?"

"Vì sao? Mình còn thấy vui cho cậu nữa là. Tương lai của cậu rộng mở như vậy, xán lạn như vậy, sau này nhất định không được quên mình đâu đấy!"

Hết rồi, hết hy vọng thật rồi, chỉ cần Nhật Hạ nói rằng cô ấy sẽ buồn thôi thì đã có hàng tá lý do để Gia Huy ở lại, còn bây giờ Nhật Hạ lại nói vui mừng vì điều đó. Ánh mắt của Nhật Hạ thật sự là đâu có chút đau buồn gì..

"Mình hiểu rồi. Cậu về đi."

"Ơ?"

"Tự dưng mình thấy hơi mệt."

Nghe Gia Huy nói, Nhật Hạ liền lo lắng cho cậu:

"Cậu có sao không? Cậu ổn không?"

"Mình ổn, chỉ là mình muốn nghỉ ngơi một chút." Nói xong, Gia Huy đóng sầm cửa mà không nói lời tạm biệt nào.

Nhật Hạ bị thái độ của Gia Huy làm bất ngờ, từ trước đến nay cậu chưa từng cư xử thô lỗ như vậy, chưa bao giờ.

Nhật Hạ vừa quay đi, nước mắt liền rơi xuống, vậy là cô sắp phải rời xa người bạn lâu năm mà mình trân quý, không những vậy, cậu ấy còn là người mà Nhật Hạ thích, làm sao có thể nói rời xa là rời xa được.

Gia Huy trong phòng, đập phá đồ đạc để trút cơn tức giận của mình, tại sao Nhật Hạ không giữ cậu lại chứ, một chút tiếc nuối cũng không bày ra trên khuôn mặt đó. Tại sao? Tại sao?!!!! Đây là lần đầu tiên mà trái tim Gia Huy cảm nhận được sự đau đớn của tình yêu, nó thật sự rất khó chịu.

Từ ngày hôm đó, dường như có một bức tường nào đó ngăn cách Gia Huy và Nhật Hạ. Họ không còn thoải mái như trước nữa, mỗi người đều có nỗi lòng riêng, sự đau khổ này cũng là một trong những mùi vị của tình yêu. 

Tình yêu ấy, là một vòng lẫn quẩn của cay, đắng, ngọt, bùi. Chỉ cần cả hai có đủ dũng cảm, kiên trì và chân thành để đi qua cái cay, cái đắng, thì ngọt và bùi chính là phần thưởng cho họ, còn có nếm được dư vị ngọt ngào đó lâu hay không, là do cả hai quyết định.

Hôm nay là ngày mà Gia Huy sẽ lên máy bay để đến nước Úc xa xôi.

Nhật Hạ đứng đối diện Gia Huy, một chút buồn rầu cũng không bày ra khuôn mặt. Vì Gia Huy quan tâm đến cô, nên cô sợ rằng nếu mình buồn bã thì Gia Huy khó mà an tâm đi được.

"Khi sang đó rồi cậu phải báo cho mình với nhé."

"Ừ."

"Cậu phải sống thật vui vẻ và bình an, phải trở về tìm mình đấy nhé."

"Ừ." Thật ra là "Mình nhất định sẽ quay về tìm cậu, nhất định." nhưng làm sao có thể nói ra câu đó dễ dàng như vậy được..

Không khí bỗng trợ nên có chút gượng gạo, trái tim của Gia Huy như đang bị giết chết bởi ý tốt của Nhật Hạ nhưng cô không hề biết chuyện đó khiến Gia Huy đau khổ đến mức nào.

Gia Huy thật sự không muốn rời xa nơi này, càng không muốn rời xa Nhật Hạ. Cậu hít lấy một hơi, sau đó nói:

"Mình.. Muốn ôm cậu."

Nhật Hạ đứng hình một lúc, sau đó mới định hình được những gì đang xảy ra, chỉ là một cái ôm chia tay thôi, làm gì cậu ấy thích mình cho được.

Nhật Hạ tiến tới, chủ động ôm lấy Gia Huy, cô đã khát khao cái ôm này biết bao nhiêu. Gia Huy ôm chầm lấy Nhật Hạ, khẽ hôn trộm lên mái tóc của cô, mùi hương man mát của Nhật Hạ, Gia Huy cậu suốt đời này sẽ không bao giờ quên. Cả hai chỉ muốn thời gian có thể ngừng trôi để họ có thể như thế này mãi mãi vì hơi ấm của đối phương là thứ mà cả hai luôn khao khát mà.

"Xin em đừng quên đi anh."

"Xin anh hãy luôn nhớ tới em."

. . .

Mùa xuân năm 2019.

Đã tám năm trôi qua, kể từ ngày Gia Huy sang nước ngoài du học. Thời gian đầu, hai người họ vẫn giữ liên lạc nhưng hai năm sau đó, Gia Huy giống như biến mất, anh không còn trả lời tin nhắn hay nghe điện thoại của Nhật Hạ nữa.

Thời gian đầu khi rời xa Gia Huy thật sự rất khó khăn. Nhật Hạ phải sửa rất nhiều thói quen của mình, đa số các thói quen của cô đều liên quan đến Gia Huy nên việc thay đổi thói quen thật sự không dễ dàng gì. Sau khi mất liên lạc với Gia Huy, Nhật Hạ vô cùng lo lắng, sợ rằng cậu ấy đã xảy ra chuyện gì nhưng nếu cậu ấy vẫn sống tốt, vậy thì không lẽ cậu ấy đã quên đi Nhật Hạ rồi sao?

Nhật Hạ bước trên vỉa hè cạnh bờ sông, nơi mà trước đây cả hai thường nán lại vào mỗi sáng đến trường. Trong tim của Nhật Hạ lúc nào cũng phản phất hình bóng của Gia Huy, cho đến tận bây giờ, Nhật Hạ chưa từng có tình cảm với ai khác nữa.

Hình ảnh Gia Huy nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Nhật Hạ vội vã chạy đến trường dần hiện ra trước mắt. Ở thành phố này, mỗi khi đi ngang những nơi quen thuộc, chỉ cần nhìn thoáng qua thôi thì ở đâu cũng có hình ảnh của hai người. Nhật Hạ đã từng cảm thấy hối hận vì đã không giữ Gia Huy lại, việc đánh mất Gia Huy có lẽ là cái giá mà cô phải trả cho sự hèn nhát của mình. Giá như cô có đủ dũng cảm để thổ lộ trái tim mình cho cậu ấy thì bây giờ đã không phải đau khổ như thế này.

"Mình nhớ cậu nhiều lắm. Tại sao cậu lại không trở về tìm mình.."

Nhật Hạ ngước nhìn bầu trời xanh, vừa tự trách mình, vừa trách móc Gia Huy: "Cậu độc ác thật đấy."

Gia Huy ngồi trên máy bay hắc xì liên tục. Bên cạnh có một cô gái xinh đẹp, trông có vẻ như rất lo lắng cho cậu ấy, liên tục rút khăn giấy đưa cho anh.

"Anh không sao chứ? Bị cảm sao?"

"Anh không sao."

. . .

Hôm nay là ngày họp lớp, người đến họp lớp ngày càng thưa thớt, chỉ có Nhật Hạ vẫn kiên trì suốt gần mười năm nay đến chung vui cùng vài người còn lại, cốt chỉ mong có thể gặp lại Gia Huy một lần.

Năm nay, Gia Huy vẫn không xuất hiện.

Sau buổi họp lớp, Nhật Hạ buồn bã quay trở về, trên đường đi, cô bắt gặp dáng hình quen thuộc vừa bước xuống chiếc xe hơi màu đen, dáng vóc đó, khuôn mặt đó, ánh mắt đó.. Không thể lẫn vào đâu được.

"Gia H--!!!"

Nhật Hạ chưa dứt tiếng gọi, từ trong chiếc xe đó có một cô gái xinh đẹp bước ra, Gia Huy nắm lấy tay cô gái đó như cách mà anh đã từng làm với cô. Nhật Hạ rất đau lòng, có lẽ là vì cậu ấy đã tìm được hạnh phúc cho riêng mình nên quên đi cô cũng là lẽ đương nhiên.

Nhật Hạ vội quay lưng bước đi, trời cũng bắt đầu tí tách những giọt mưa. Nước mắt hòa vào mưa, cõi lòng cũng vô cùng lạnh lẽo, từng bước đi như đang đạp lên những mảnh vỡ của trái tim. Suốt tám năm nay, Nhật Hạ chưa từng quên đi hình bóng của Gia Huy, trái tim bé nhỏ của Nhật Hạ vẫn luôn đầy ấp hình ảnh của hai người, thành phố này, từng gang từng tất đều có kỷ niệm của cả hai nhưng bây giờ chuyện chào hỏi thật sự rất khó khăn.

Gia Huy cảm nhận được điều gì đó, anh quay lưng nhìn bốn hướng nhưng không thấy hình bóng quen thuộc nào cả. Mỗi khi quay lưng nhìn về phía sau, hình ảnh Nhật Hạ hối hả chạy đến bên anh luôn hiện ra trước mắt. Gia Huy không bao giờ quên đi Nhật Hạ dù chỉ một phút, một giây cũng chưa từng.

Gia Huy đứng trước khách sạn, có chút trầm lặng nói với cô gái trẻ trước mặt:

"Em ở đây nhé, anh phải đi đây một lát."

"Mưa rồi anh còn đi đâu?"

"Đi tìm người." Nói xong, Gia Huy lên xe mặc kệ cho cô gái kia có kêu gọi tên anh như thế nào.

"Anh họ! Anh họ!!!!!!"

Xe lăn bánh chạy chầm chậm trong mưa, đi ngang công viên kia, hình ảnh vui đùa của hai người lúc nhỏ lại hiện lên, Gia Huy khẽ mỉm cười nhưng nụ cười lại chợt tắt: "Nhật Hạ, em đang ở đâu, anh đã về rồi.. Mà có lẽ bây giờ em đã hạnh phúc ở bên người khác rồi nhỉ?.."

Gia Huy dừng lại trước một quán pub, hôm nay trông có vẻ rất ít khách.

Trong quán chỉ có một người khách. Cô gái trông như đã say rồi, cô nằm dài trên bàn, tay mân mê ly rượu đắng, khóe mắt đã đỏ lên vì khóc, đôi mắt cô vẫn ngấn lệ, cô cố kìm lòng mình để nước mắt không rơi ra nữa. Trước mắt cô bị nước mắt làm mờ, đầu cũng lâng lâng, không rõ là mê hay tỉnh.

Gia Huy bước vào, anh tròn mắt nhìn người con gái trước mặt mình, không ngờ lại gặp nhau ở đây.. Gia Huy tiến tới, ngồi xuống đối diện Nhật Hạ, trước mắt Nhật Hạ lại lòe nhòe hình bóng quen thuộc của Gia Huy, ngay cả lúc say, Nhật Hạ vẫn không quên được hình bóng của cậu ấy. 

Nhật Hạ vẫn nằm dài trên bàn, đưa đôi mắt ngấn lệ nhìn ảo ảnh trước mắt không kìm nổi mà mở miệng trách móc:

"Cậu đấy.. Hình ảnh cậu lúc nào cũng xuất hiện trước mắt mình, mình ghét nó lắm.."

Nhật Hạ nói giọng run run, đôi khi có chữ bị nghẹn trong cổ họng, dường như rất ấm ức. Gia Huy vẫn không nói gì, Nhật Hạ trong cơn say nói tiếp:

"Làm ơn đi.. Cậu có thể trở về với mình không..? Mình.. Nhớ cậu nhiều lắm, muốn được nắm tay cậu.. Ô-ôm lấy cậu.."

Gia Huy bị câu nói của Nhật Hạ làm cho đứng hình, anh không ngờ rằng người mình thầm thương trộm nhớ bao lâu nay cũng nhớ đến anh, nhưng năm đó, lúc nói chuyện điện thoại với nhau, không phải cô ấy đang ở bên người khác sao?..

Nhìn Nhật Hạ khóc, Gia Huy thật sự không chịu nổi, từ bé đến giờ, dù Nhật Hạ có mau nước mắt đến đâu cũng chưa từng đau khổ đến vậy, cho dù bây giờ trong mắt Gia Huy, Nhật Hạ đã là người của người khác rồi, anh vẫn muốn được ôm lấy cô một lần nữa.

Gia Huy đến ngồi cạnh Nhật Hạ, nắm lấy cổ tay cô, ngăn không cho cô uống thêm ly rượu nào nữa.

"Gì vậy? Cậu chỉ là ảo ảnh thôi, vậy mà muốn ngăn mình sao?"

Gia Huy lòng đau như cắt khi nhìn thấy Nhật Hạ trong tình trạng này, cho dù anh có thành kẻ thứ ba cũng được, chỉ cần được ôm cô, cho dù cho phải xuống địa ngục anh cũng nguyện lòng.

Gia Huy dang tay ôm lấy Nhật Hạ vào lòng. Mùi hương trên tóc của Nhật Hạ vẫn chưa từng thay đổi, hơi ấm của Nhật Hạ là thứ mà anh muốn ôm vào bấy lâu nay. Tám năm nay đối với Gia Huy vô cùng đau khổ, anh yêu Nhật Hạ biết nhường nào..

Nhật Hạ òa khóc, ấm ức trong lòng không giữ được nữa mà tuông ra như suối, cô ôm lấy người mà mình nghĩ là ảo ảnh, dù chỉ là mơ nhưng chỉ cần được ôm lấy anh thì cũng không sao cả, chỉ cần được ở gần anh..

"Cậu thật sự rất tàn nhẫn. Mình rất nhớ.. rất nhớ cậu.. cậu đã bỏ mình ở lại, sau đó không nói gì mà cắt đứt liên lạc với mình.. Cậu ác lắm, ác lắm.. Mình đã mong chờ cậu sẽ trở về tìm mình, chỉ mỗi cậu đến tìm mình thôi nhưng mà.. lúc nãy.. cậu cùng cô gái khác.. Hức hức..."

Vì ấm ức, giọng nói của Nhật Hạ bị nghẹn ở cổ họng, cô tựa vào lòng Gia Huy không ngừng khóc, dù chỉ là mơ nhưng sao hơi ấm này chân thật quá, xin hãy để giấc mơ này là mãi mãi, để cô có thể cảm nhận được hơi ấm của anh thay cho tám năm qua.

Gia Huy không hiểu, dù Nhật Hạ đã có người đàn ông khác nhưng lại vẫn luôn nhớ tới anh sao? Hay là, cuộc gọi năm đó chỉ là hiểu lầm?..

Gia Huy ôm lấy Nhật Hạ, trìu mến vuốt ve mái tóc đó vỗ về cô, anh muốn ôm cô thật chặt, giữ lấy cô thật lâu, thật lâu.. 

"Mình xin lỗi, vì đã để cậu một mình."

"Ảo ảnh cũng biết nói sao?.. Nếu thật sự là cậu.. thì tốt biết bao nhiêu.. Rất lâu rồi, mình muốn nói với cậu.. Mình thật sự.. thật sự rất.. thích cậu.."

Nhật Hạ ôm chặt lấy Gia Huy, như thể không muốn rời xa cậu ấy, cô muốn được ở bên cạnh Gia Huy như trước đây, được cậu quan tâm, săn sóc. Cơn say cũng dần dịu lại, Nhật Hạ cũng dần chìm vào giấc ngủ. Chỉ có Gia Huy vẫn tỉnh táo, từng câu từng chữ từ miệng Nhật Hạ tuông ra anh đều nghe rõ cả. 

"Em thích anh?"

Thì ra, Nhật Hạ cũng thích Gia Huy sao? Tại sao anh lại không biết điều đó sớm hơn? Nếu anh biết sớm hơn, anh sẽ không sang nước ngoài du học, nếu anh biết sớm hơn, anh sẽ trở về thật nhanh, thật nhanh, nếu anh biết sớm hơn, chắc hẳn cả hai bây giờ đã hạnh phúc bên nhau rồi..

Gia Huy vô cùng tự trách bản thân, anh ôm trọn Nhật Hạ trong lòng mình, như cái điều mà trước đây anh hằng ao ước. Gia Huy đặt bàn tay to lớn của mình lên má của Nhật Hạ, lau nước mắt cho cô ấy, dịu dàng hôn lên mái tóc của cô. Từ trước đến nay, Gia Huy luôn dùng những hành động dịu dàng nhất, trìu mến nhất để đối xử với Nhật Hạ, cho dù Nhật Hạ thích cằn nhằn nhưng Gia Huy vẫn không cảm thấy khó chịu mà còn cảm thấy cô ấy rất đáng yêu, cho dù Nhật Hạ có hay giận dỗi nhưng trong mắt Gia Huy, Nhật Hạ vẫn luôn là đứa bé dễ thương năm đó, nụ cười rạng rỡ của Nhật Hạ đã khắc sâu vào trái tim của Gia Huy từ rất lâu rồi. 

Bây giờ, Nhật Hạ đã thổ lộ tình cảm của mình rồi thì Gia Huy nhất định sẽ không bỏ lỡ cơ hội này, anh nhất định không rời xa cô thêm lần nào nữa, anh sẽ không để vụt mất cô như năm mười tám tuổi, nhất định!

Sáng hôm sau.

Nhật Hạ bị ánh nắng ban mai đánh thức, cô lờ mờ mở mắt, đầu đau như búa bổ vẫn chưa định hình được rằng mình đang ở đâu, hôm qua đã xảy ra chuyện gì. Cô chỉ nhớ rằng, hôm qua trong giấc mơ đó cô đã ôm lấy Gia Huy, hơi ấm đó chân thật đến nỗi đến bây giờ trong lòng cô vẫn cảm thấy hạnh phúc vì điều đó.

Cửa phòng bỗng mở ra, Nhật Hạ bị làm cho giật mình liền quay ra cửa. Nhìn thấy dáng vẻ đó, Nhật Hạ tròn xoe mắt, không phải bây giờ vẫn còn mơ chứ?!

"Gì--Gì vậy chứ? Vẫn còn mơ sao?"

Nhật Hạ lấy hay tay vỗ vỗ vào mặt mình để xác nhận nhưng nó đau mà? Là thật sao?

"Cậu--Cậu sao lại ở đây?"

"Trở về tìm cậu."

Nhật Hạ có vẻ rất lúng túng, hôm qua chỉ có Nhật Hạ vô tình gặp Gia Huy nhưng lại không có câu chào hỏi nào, hôm nay bỗng dưng cậu ấy xông thẳng vào phòng và nói "Tìm cậu."?

"Cậu--Cậu nói gì vậy, chẳng phải hôm qua cậu và người yêu của cậu.."

Nghe Nhật Hạ nói, Gia Huy có chút khó hiểu: "Người yêu?"

Nhật Hạ có chút buồn bã nói: "Hôm qua mình thấy cậu và người yêu cậu ở trước khách sạn.."

"Hình như có chút hiểu lầm. Đó là em họ mình, không phải người yêu."

"Cậu không cần phải giấu mình đâu, dù gì.. tụi mình cũng là.. bạn mà."

Gia Huy cau mày, sau đó nắm lấy tay Nhật Hạ, kéo cô cùng mình chạy đến bãi cỏ cạnh bờ sông. Từ khách sạn tới đó cũng không xa mấy, được Gia Huy nắm tay và chạy phía sau cậu ấy, làm Nhật Hạ nhớ lại trước đây. Trước đây, khi trễ học Gia Huy cũng từng làm như thế, lúc đó Nhật Hạ mê mẩn cái vẻ đẹp trai và khí chất trưởng thành của Gia Huy nhiều lắm. Cho đến tận bây giờ, chạy sau Gia Huy cứ như là chuyện hôm qua vậy, cảm giác vô cùng quen thuộc.

Đến nơi, cả hai thở hồng hộc, Nhật Hạ còn chưa định hình được chuyện gì liền bị câu nói của Gia Huy làm cho giật mình.

"Tại sao hôm đó lại có một tên đàn ông nghe điện thoại của cậu?"

"Hôm nào?"

"Cái ngày mà sau đó mình không còn liên lạc với cậu nữa."

"Mình không cho ai nghe điện thoại của mình hết."

"Hôm đó mình đã gọi cậu rất nhiều lần, sau đó có giọng của một người đàn ông, nói rằng cậu đang tắm."

"T-Tắm sao? À, hôm đó, mình đi làm tình nguyện với các anh chị cùng khoa, bị dính mưa nên cả nhóm đã đến nhà của chị Trang để tránh mưa và thay quần áo ấy mà."

Thì ra bao lâu nay Gia Huy đã hiểu lầm Nhật Hạ rồi..

Gia Huy bỗng ôm lấy Nhật Hạ vào lòng, cái ôm vô cùng ích kỷ, anh không cần biết Nhật Hạ có cảm thấy anh biến thái hay không, anh chỉ muốn ôm lấy cô để bù đắp cho tám năm qua. Gia Huy đã nhớ Nhật Hạ biết bao nhiêu..

"Anh thích em."

Nhật Hạ chưa định hình được cái ôm này thì lại bị câu nói của Gia Huy làm cho choáng váng, cô không hiểu tại sao anh biến mất bao nhiêu năm nay, tự dưng trở về lại đột ngột ôm lấy cô, nói thích cô.

"Cậu.. Cậu nói gì vậy?"

"Anh thích em, vô cùng thích em."

Nhật Hạ không hiểu chuỗi hành động kì lạ này của Gia Huy, cô cố đẩy anh ra nhưng cái ôm của Gia Huy quá đỗi mãnh liệt, cô vô tình làm cả hai ngã xuống. 

Gia Huy nằm dưới đất, Nhật Hạ chống hai tay xuống đất, cố giữ người không ngã vào Gia Huy sau đó mắt ngấn lệ nhìn anh nói:

"Cậu đột ngột cắt đứt liên lạc với mình, mình gọi cậu rất nhiều cuộc gọi, gửi rất nhiều tin nhắn mà không có một lời hồi đáp, rồi bây giờ.. bây giờ cậu quay về nói thích mình.. mình không hiểu, không hiểu!" Nhật Hạ nói giọng rất lớn tiếng, dường như rất tức giận với sự phớt lờ của Gia Huy suốt mấy năm nay. Nước mắt của Nhật Hạ lộp độp rơi xuống mặt, xuống cổ của Gia Huy. Anh đưa bàn tay của mình dịu dàng lau nước mắt cho cô.

"Anh xin lỗi.. Anh đã nghĩ rằng em bên cạnh người khác rồi. Sự hèn mọn của anh đã ngăn cản anh có thể nói chuyện rõ ràng với em. Anh sợ việc nghe em chính miệng thừa nhận rằng em đã yêu người khác rồi. Thời gian qua, anh thật sự.. thật sự rất đau khổ, cũng thật sự rất nhớ em."

Nhật Hạ gục vào lòng Gia Huy, giọng khẽ run run nói nhỏ:

"Em cũng rất nhớ anh mà.. Em cũng thích anh mà.."

Tựa vào lồng ngực của Gia Huy, Nhật Hạ có thể nghe được tiếng trái tim anh đập liên hồi. Gia Huy thật sự rất thích Nhật Hạ, Nhật Hạ cũng thật sự rất thích Gia Huy.

Gia Huy dang tay ôm ấy Nhật Hạ vào lòng, từ bây giờ, anh đã có thể ở bên cạnh người mà anh yêu, có thể đường đường chính chính hôn lên mái tóc bồng bềnh thơm tho ấy, có thể chính đáng hôn lên đôi môi ngọt ngào ấy..

Cuối cùng thì, tình yêu cũng có thể vượt qua được thời gian và những hiểu lầm. Thật ra, tình yêu ấy, chỉ cần thật sự nhớ về nhau thì tám năm cũng không dài lắm. 

Đúng vậy, sau khi trải qua cay đắng rồi, thì thứ tiếp theo chúng ta nhận được, chính là vị ngọt của tình yêu.

Mùa đông năm 2021.

Lễ đường tràn ngập những bông hoa tulip - loài hoa tượng trưng cho lời bày tỏ tình yêu. 

Cuối cùng thì họ cũng sẽ về chung một nhà, sống một cuộc sống mà cả hai muốn có, cùng nhau làm những điều mà họ muốn làm: Xây dựng một tổ ấm, có những đứa con..

Nhật Hạ xinh đẹp trong bộ váy trắng đơn giản nhưng tinh tế, Gia Huy lịch lãm trong bộ vest đen đơn thuần nhưng khí phách. Họ cùng nhau tiến lên lễ đường với sự chúc phúc của gia đình và bạn bè hai bên. Cuối cùng, họ cũng có thể đường đường chính chính bên nhau rồi.

Sự giá lạnh của mùa đông đang tràn ngập trong không khí nhưng đâu đó trong tim của Nhật Hạ và Gia Huy luôn có thứ để sưởi ấm chính mình, đó chính là hình bóng của đối phương.

Gia Huy trao cho Nhật Hạ bó hoa tulip vàng, gửi cho người con gái có nụ cười rạng rỡ như những tia nắng ấm áp đã sưởi ấm trái tim lạnh lẽo của anh. Nụ cười đó chính là thứ đã khắc sâu vào trong kí ức của Gia Huy, đời này kiếp này, anh sẽ mãi mãi không bao giờ quên được.

Cả hai đeo nhẫn cho nhau, sau đó cùng trao cho nhau nụ hồn nồng ấm trước sự chúc phúc của mọi người. Họ tựa trán vào nhau, hạnh phúc nhìn vào mắt nhau như thể thế giới bây giờ chỉ thu nhỏ lại bằng người đứng ngay trước mắt.

Mong rằng Gia Huy và Nhật Hạ có thể mãi mãi bên nhau, có thể mãi mãi hạnh phúc như lúc này. Tám năm tuy không dài không ngắn, nhưng họ vẫn luôn nhớ về nhau, tình cảm này, chắc chắn sẽ không thể nào phải nhạt dù cho có chuyện gì xảy ra, tôi mong là như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro