C1 - C9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 1: Trấn Nhỏ

Tập Tang xách túi hành lý xuống ô tô, đi về phía trước một đoạn mới hít sâu một ngụm không khí tươi mới, mùi xăng trên chiếc xe kia khiến cô cảm thấy lồng ngực có phần khó chịu. Sau khi cơ thể thoáng dịu xuống, cô ngẩng đầu nhìn cảnh sắc xưa cũ sau năm năm xa cách, cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Nơi này là trấn Thanh Khê, một trấn nhỏ đang trong diện khai phá, cũng là nơi cô lớn lên. Năm năm trước, cha mẹ Tập Tang gặp tai nạn xe cộ qua đời, cô được họ hàng nhận nuôi, rời đi nơi này, ra tỉnh ngoài học đại học, chuyến đi này liền kéo dài năm năm, nay cô đã hai mươi hai tuổi.

Cô theo học tại một đại học sư phạm tương đối danh tiếng, thành tích vượt trội, giáo viên đề nghị cô thi lên nghiên cứu sinh, người họ hàng nhận nuôi cô cũng ủng hộ cô tiếp tục học tập, đào tạo chuyên sâu, nhưng cô chỉ mỉm cười, từ chối ý tốt của họ, quyết tâm xin về trấn nhỏ, nơi ngập tràn ký ức thời thơ ấu này, dạy học tại trường tiểu học duy nhất nơi đây.

Tập Tang không muốn gia tăng gánh nặng cho người họ hàng của mình nữa, Vả lại, đã năm năm trôi qua, cô thật sự rất nhớ nơi này, và cả người kia nữa...

Dựa theo trí nhớ đi về phía nhà cũ, trên đường đi ngang qua một cây cầu, thân cầu được trát vôi trắng toát, trên lan can có vài chỗ sơn màu đỏ. Cây cầu đá cứ cách hai năm lại bị mưa gió gột rửa trong trí nhớ lại được quét vôi mới. Tập Tang đi lên cầu, hai tay nắm chặt lan can, không quan tâm liệu tay mình có vì vậy mà dính vôi trắng hay không. Cô vươn người nhìn xuống mặt sông gợn sóng lấp lánh bên dưới, khóe miệng từ từ cong lên thành một nụ cười.

"Tôi đã trở về." Cô khẽ giọng nói, lại nhìn mặt sông phẳng lặng, rồi xách túi hành lý rời khỏi nơi này.

Không lâu sau khi người trên cầu bỏ đi, dưới rặng liễu ven bờ bỗng nhiên nổi lên vài vòng tròn gợn sóng...

Chương 2: Thuở Ban Đầu

Nhà cũ đã lâu không có ai ở, khóa cửa rỉ sắt, chìa khóa cắm vào ổ phải lắc lắc hồi lâu mới mở nổi. Đây là một căn nhà nhỏ hai tầng, bên ngoài ốp gạch men trắng, hiện tại đã hơi ố vàng; đi qua quãng sân nho nhỏ, trên người dính đầy dây nho...

Ánh mắt Tập Tang có chút ươn ướt, mỗi một góc nơi này đều gắn liền với những ký ức tốt đẹp nhất, hiện tại, chỉ còn lại có một mình cô. Nhưng nơi này vẫn cho Tập Tang cảm giác an tâm mà không nơi nào có được.

Những ngày kế tiếp vô cùng bận rộn, quét dọn nhà ở, mua một số đồ dùng sinh hoạt, còn phải lên trường tiểu học trấn trên đăng ký, nơi đó cũng từng là trường cũ của cô. Sắp đến lúc phải đi làm chính thức, thật ra cô hơi căng thẳng. Một ngày trước khi lên lớp, Tập Tang ăn cơm tối rồi chậm rãi ra bờ sông không xa tản bộ.

Đây là một góc hẻo lánh của con sông, từ nơi này có thể nhìn đến cây cầu màu trắng xa xa, bởi mới khai phá, mở rộng một nửa, nửa bên kia cây cầu có rất nhiều nhà ở, mà bên này chỉ là một ít cỏ dại cùng vài nhành liễu dại mọc lộn xộn, nhà ở cũng lác đác mấy mống, hiện tại cũng chỉ có một hai nhà lên đèn, trong bóng đêm hết sức yên tĩnh.

Tập Tang còn nhớ, trước đây lúc tan học về nhà, cô thích đi con đường này nhất, luôn bẻ mấy cành liễu ngắm nghía, hoặc là làm thành vòng tròn buộc lên đầu.

Ngồi bên rìa một tảng đá, nghe tiếng ếch kêu và âm thanh của một số loài con trùng khác, Tập Tang cảm giác linh hồn dần dần bình tĩnh lại, trong thành phố không thể nghe thấy những âm thanh này.

Đột nhiên, Tập Tang nhớ tới chuyện trước đây. Khi đó cô bảy tuổi, nghe người lớn nhấn mạnh vô số lần, không thể bơi ở con sông này, trái lại càng muốn đến đây. Vào một ngày nọ, cô vụng trộm chạy tới đây một mình...

Cô còn nhớ rõ, cảm giác nghẹt thở vì bị ngạt nước khi ấy, nước tràn vào lỗ mũi, lỗ tai, há miệng định kêu cứu lại sặc nước sông, hao hét sức lực giãy dụa, định bụng nắm lấy nhành liễu rủ xuống, lại cách bờ càng ngày càng xa, cánh tay đập trên mặt nước dần dần trở nên yếu ớt, toàn thân từ từ chìm xuống nước... Thời thơ ấu, đó là lần đầu tiên cô hiểu được, hoá ra cái chết cách mình gần đến vậy...

Ánh sáng lấp lánh phản xạ trên mặt nước chiếu vào vành mắt đau nhức, cảnh tượng đẹp tới mức khiến người ta cảm thấy choáng váng, phổi đau như sắp nổ tung, cơ thể cực kỳ đau đớn, cô thậm chí không còn thời gian hối hận vì không nghe lời cha mẹ, vụng trộm ra sông bơi lội.

Có thứ gì đó trắng trẻo như rong rêu quấn lấy lưng Tập Tang, một vài sợi tơ màu xanh sẫm quấn lấy mái tóc, lướt nhẹ qua mặt cô, Tập Tang có cảm giác ai đó đang đẩy mình về phía trước, trong cơn hoảng hốt, một đôi mắt đen nhánh, hẹp dài đối diện tầm mắt cô... Sau đó cô mất đi ý thức...

Lúc tỉnh lại đã là ở bệnh viện, bên giường là mẹ đang khóc nức nở và cha cau mày đứng bên cạnh, thật lâu sau này, cô đều không được phép tới gần con sông kia nữa.

Chương 3: Nhớ Lại

Từ đó trở đi, cô nhóc Tập Tang liền chắc chắn cho rằng, con sông này có thủy yêu, nhưng mỗi lần nói vậy, cô lại bị mẹ quở mắng một trận, bà ngoại còn bảo mẹ Tập Tang dẫn cô tới chùa miếu dâng hương, sợ cô bị thứ gì đó không hay ho quấn thân.

Cô nhóc Tập Tang không phục, những gì cô nói là thật, nhưng lại không một ai tin tưởng, để khiến mẹ tin mình, cô thường xuyên chạy tới bờ sông canh chừng, nhưng cô không dám xuống nước lần nữa. Cô hy vọng có thể nhìn thấy thuỷ yêu, người từng cứu mình ngày đó, người kia không phải rong, nhất định là thủy yêu! Chuyện cổ tích mà ông nội quá cố từng kể cũng nói, thủy yêu có tồn tại.

Với sự kiên trì của mình, cô nhóc Tập Tang rốt cuộc trông thấy sinh vật có tên thủy yêu kia.

Đó là gần một năm sau lần cô nhóc Tập Tang bị ngã xuống nước, cô gần như mất niềm tin với ý nghĩ của mình, cũng không hy vọng nhìn thấy thủy yêu kia nữa, trái lại, một năm qua, mỗi khi không có việc gì lại chạy đến nơi đây đã trở thành thói quen.

Nằm trên bãi cỏ ven bờ, dưới nhành liễu thỉnh thoảng có gió nhẹ thổi qua. Tiếng ve kêu sau giờ ngọ dễ dàng khiến người ta muốn nhắm mắt lại, chìm vào mộng đẹp, ngủ một mạch đến khi mặt trời ngả về tây, Tập Tang mơ màng mở mắt ra, ánh tịch dương đỏ tía rọi xuống khuôn mặt, và cả... Thuỷ yêu bơi cách cô không xa. Lần này cô trông thấy rõ ràng, mái tóc người kia dài, rối tung, có màu xanh sẫm gần như ngả sang màu đen, ánh mắt đen nhánh, hẹp và dài hơn mắt người bình thường khá nhiều. Từ mắt trở xuống đều chìm dưới nước, cô nhóc Tập Tang không thấy rõ.

Ngay lập tức, cơn buồn ngủ chợt tan biến, Tập Tang đứng bật dậy kêu to "Thủy yêu!", rồi chạy sang bên đó, khi cô chạy tới nơi, chỉ có thấy nhành liễu đung đưa và những vòng nước gợn sóng.

Tập Tang dần dần trưởng thành, cô biết, mọi người đều không tin có thủy yêu, vì vậy liền chôn việc này ở trong lòng, không kể cùng ai. Có lẽ còn có một vài lý do khác nữa, nhưng là Tập Tang không muốn nghĩ quá nhiều.

Cô thường đến đó ngủ trưa, kiềm chế cơn buồn ngủ của mình, nhắm mắt lại vờ như đang ngủ, sau đó mở mắt nhìn trộm vị trí dưới rặng liễu ven sông. Đôi khi, cô có thể trông thấy thủy yêu kia, bơi ở đằng xa lẳng lặng nhìn cô, hễ đối diện với ánh mắt của Tập Tang, hắn sẽ nhìn cô vài giây sau đó chìm vào trong nước. Mỗi lần nhìn thấy thủy yêu, cô nhóc Tập Tang sẽ vui vẻ cả ngày.

Mùa đông tới, không thể ngủ trưa ở ven sông nữa, cô nhóc Tập Tang vẫn sẽ ngồi ở đó trong chốc lát, cầm sách đọc hoặc làm một số chuyện khác. Từng có một thời, cô ngốc nghếch nghĩ rằng nếu hồ đống băng, thủy yêu không thoát ra được, còn lặng lẽ ra bờ sông phá băng trong cái giá lạnh của mùa đông...


Chương 4: Mười Năm

Bắt đầu từ khi nào, thủy yêu không xuất hiện nữa nhỉ?

Đại khái là vào mùa hè năm cô mười hai tuổi. Chị họ từ bờ biển trở về, mang tặng cô một túi vỏ sò nhỏ. Tập Tang quyến luyến cầm túi vỏ sò không chịu buông tay, người đầu tiên mà cô nghĩ đến chính là thủy yêu, hai người quen biết đã lâu, có nên tặng quà cho hắn không đây? Nếu làm vậy, cô thể nói chuyện với hắn đi.

Mới nếm thử mùi vị tình yêu lại hồn nhiên không hay biết, Tập Tang, khi ấy mười tuổi, bắt đầu xâu chuỗi chiếc vòng tay bằng vỏ sò với tất cả lòng khát khao hướng tới. Cô tìm ra những vỏ sò đẹp nhất, trọn vẹn nhất, xâu lại bằng những sợi dây đầy màu sắc, nụ cười bên khóe miệng trước sau không biến mất.

Lần đó, Tập Tang không chờ ở nơi mình thường ngồi nữa, mà ngay từ đầu liền chờ tại nơi thủy yêu xuất hiện. Đợi từ giữa trưa đến khi mặt trời hoàn toàn khuất núi, thủy yêu vẫn chưa xuất hiện, kéo kéo chiếc quần màu trắng đẹp nhất mà hôm nay mình cố ý mặc, Tập Tang đứng lên đấm đấm đôi chân tê rần vì ngồi lâu, lại ngồi xuống tập trung nhìn chằm chằm mặt nước, Tập Tang là một cô bé cực kỳ cố chấp.

Rốt cuộc, sau khi tia sáng cuối cùng biến mất, một cái đầu từ từ trồi lên khỏi mặt nước phẳng lặng, đôi mắt kia đen nhánh, không phản chiếu bất kỳ tia sáng nào. Lần đầu tiên nhìn hắn ở khoảng cách gần như vậy, Tập Tang căng thẳng không nói nên lời, lấy ra vòng tay làm bằng vỏ sò bị mình nắm chặt trong tay.

"Tôi muốn tặng anh một chiếc vòng tay, tôi... tôi tự làm đấy..."

"Tôi, tôi có thể đeo cho anh được không?" Tập Tang không hay biết, vẻ mặt cô lúc nói những lời này có biết bao thận trọng, khát vọng cùng mong đợi.

Im lặng thật lâu, cuối cùng thủy yêu vươn một bàn tay từ dưới nước ra, đặt nhẹ lên bãi cỏ ven bờ. Móng tay xanh biếc, vừa nhọn vừa dài, làn da tái xanh.

Tập Tang nín thở, cẩn thận bước lại gần, nhẹ nhàng kéo bàn tay kia lại, tay thủy yêu trắng trẻo mà lạnh như băng... Chính đôi tay này đã kéo cô khỏi nơi tràn đầy đau khổ kia ư?

Buộc vòng tay vỏ sò đơn sơ do chính mình làm lên tay thủy yêu, thoạt nhìn không xứng với cánh tay kia cho lắm, nhưng lòng Tập Tang trào dâng niềm thỏa mãn vô hạn, trái tim tưởng chừng sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, vui mừng đến mức muốn cất tiếng hát vang, kêu lên thật to, và muốn... Ôm hắn nữa...

Nhưng, sau ngày hôm ấy, cho dù Tập Tang có chờ lâu đến mức nào, cô đều không thể gặp lại thủy yêu, lần chờ đợi này kéo dài đến năm năm. Cô trở thành thiếu nữ mười bảy tuổi, dần dần nhận ra tình cảm của mình, nhưng, hiểu được chỉ khiến cô càng thêm đau khổ, cho dù chờ đợi gặp lại hắn nhiều đến đâu, cũng đều không thể thành hiện thực.

Tiếp sau đó là trận tai nạn xe cộ khiến cô lẻ loi một mình, lại sau đó, cô rời xa nơi này...

Hiện tại cô hai mươi hai tuổi, mười năm, đã mười năm chưa gặp thủy yêu. Vì sao, trong ký ức, hình ảnh hắn vẫn rõ một một, tựa như chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm tới?

Mải đắm chìm trong ký ức quá lâu, lúc lấy lại tinh thần, biển sao đã giăng đầy trời. Tập Tang cười cười đứng lên quay về nhà, cô sẽ chờ, ít nhất, để cô gặp lại hắn một lần nữa.

Chương 5: Biến Mất

Tập Tang trở thành giáo viên tiểu học, lớp học của cô có năm mươi học sinh. Tuy mỗi ngày đều bề bộn công việc, nhưng cũng vô cùng phong phú. Nghe bọn trẻ gọi mình là cô giáo bằng chất giọng non nớt đáng yêu kia, cô liền cảm thấy đáy lòng mềm mại.

Ngoài việc soạn bài và lên lớp, chuyện cô thường làm nhất là ra bờ sông tản bộ, ngồi ở vị trí trước đây mình hay ngồi, nhìn ra mặt sông.

Trưa hôm nay, thái dương như thiêu đốt mặt đất, Tập Tang đi ngang qua bờ sông bên này, nghe thấy có tiếng người kêu cứu. Chỉ nhìn thoáng một cái liền nhận ra người đang vùng vẫy dưới nước là một bé trai trong lớp mình, bình thường cậu bé luôn nghịch ngợm gây sự, nhưng lại vô cùng tôn trọng Tập Tang. Cô một mặt tự trách, vì sao mình có thể quên cầm di động chứ, một mặt kêu cứu thật to, mắt thấy đứa bé dưới sông sắp chìm xuống, cô vội vàng nhặt lên một cây gậy dài rồi vươn ra.

"Em mau cầm lấy! Cầm lấy cây gậy, cô kéo em lên!" Tập Tang căng thẳng nói, không quên kêu cứu thật to, nhưng vào giờ này, căn bản không ai đi qua đây. Đứa bé dưới sông làm thế nào cũng không bắt được cây gậy, động tác bắt đầu trở nên chậm chạp. Khẽ cắn môi, Tập Tang đưa chân về phía trước thăm dò, toàn thân nghiêng về phía trước, hy vọng càng tiếp cận đứa bé kia gần hơn.

"Bùm." Tập Tang trượt chân ngã xuống nước, bởi vì chuyện xảy ra trước đây, cô không tài nào học bơi được, hiện tại chỉ có thể đạp chân lung tung. Vất vả mãi mới giữ chặt được cậu bé đang có khuynh hướng hôn mê, dùng sức đẩy lên bờ, Tập Tang kiệt sức chìm xuống.

Cảm giác quen thuộc lại ùa đến, một đôi tay mềm mại mà lạnh băng đỡ lấy hông cô. Trong khoảnh khắc ấy, rõ ràng không thể hô hấp, lại cực kỳ khó chịu, nhưng Tập Tang vẫn là không nhịn được mỉm cười, còn có phần nào đó đắc ý. Xem, chẳng phải cô vẫn chờ được sao...

Hao hết chút sức lực cuối cùng, Tập Tang định giữ chặt tay thủy yêu, lại chạm phải thứ gì đó lắc lư trên cổ tay hắn.

"Cô giáo, em xin lỗi, về sau em sẽ không bao giờ ra bờ sông chơi nữa, cô giáo..." Cậu bé kia khóc lóc, nước mắt nước mũi gian dụa, mắt đỏ hoe nhìn cô. Sau khi nghe cô cam đoan sẽ không ghét mình, mới theo cha mẹ về nhà .

Trước khi đi, phụ huynh của cậu bé còn hết lời cảm ơn cô,"Về sau, chúng tôi sẽ quản lý thằng bé thật chặt, may mà con sông kia sắp bị lấp, về sau cũng yên tâm hơn một chút, tránh cho mấy thằng nhóc lại chạy tới đó nghịch..."

Con sông kia sẽ bị lấp ư?

Một tháng sau, bờ sông lặng im bắt đầu ầm ĩ lên, xe xúc đất và xe trở đất đến rồi lại đi. Nơi này sẽ được san bằng để xây nhà cao tầng, đây là lý do gần đây trấn nhỏ bắt đầu được khai phá.

Ban đêm, bờ sông thực im lặng, Tập Tang đi dọc theo con sông, nay đã bị hút đi phần lớn nước, để lộ lớp bùn lầy dưới đáy, cô bước thấp bước cao, trên quần và cả giày đều dính đầy bùn, khiến bước chân trở nên nặng trĩu, khó mà nhấc chân nổi.

Nếu con sông bị lấp, người đó biết làm sao bây giờ?

"Này, anh xuất hiện đi."

"Chẳng phải anh phải rời khỏi nơi này sao?" Tập Tang vừa đi vừa gọi. Thay vì nghĩ rằng thủy yêu đã chết, cô tình nguyện tin rằng hắn đã rời khỏi nơi này, cho dù vĩnh viễn không được gặp lại cũng không sao.

"Anh xuất hiện một lát thôi có được không?"

Giọng nói của Tập Tang trở nên nghẹn ngào, song vẫn không nhận được chút hồi đáp nào.

Con sông ấy, dần dần bị san bằng, những rặng liễu, cũng bị chặt bỏ.

Ngoại trừ những gì còn sót lại trong trí nhớ, rốt cuộc tất cả mọi thứ đều biến mất không còn dấu vết.

Chương 6: Rời Đi

Tại trấn nhỏ Thanh Khê này, Tập Tang làm giáo viên tiểu học trong vòng ba năm. Ở tuổi hai mươi lăm, người thân họ hàng đều cho rằng cô đã đến tuổi kết hôn, vì vậy thường xuyên gọi điện thoại giục cô về thành phố xem mặt. Đối mặt với ý tốt của họ, Tập Tang chỉ có thể mỉm cười lảng tránh, lảng tránh không được liền lấy cớ bận công tác để từ chối.

Kết hôn... sao?

Tập Tang cười khổ, đành xin chuyển tới nơi khác làm việc thôi. Mấy hôm trước, cấp trên vừa đưa ra một thông cáo, muốn điều một giáo viên tới trấn khác công tác. Trấn nhỏ kia còn hẻo lánh hơn nơi này rất nhiều, bởi không gần đường quốc lộ nên không phát triển như nơi này, có lẽ phải rất lâu mới được người ta chú ý tới.

Giáo viên ở đó đều là người trong trấn, dẫu không phải người bản sứ cũng kết hôn ở đây, vì thế không ai tình nguyện tới trấn nhỏ ấy, càng không nói đến chuyện nơi đó còn xa xôi hơn nơi này rất nhiều.

Đơn xin của Tập Tang nhanh chóng được đồng ý, cô thu dọn hành lý hoàn chỉnh, khóa lại nhà cũ, ngồi ô tô rời xa nơi này dưới ánh nhìn của các giáo viên và học sinh trong trường .

Trên đường đi ngang qua con sông cũ nay đã bị lấp kia, nơi đó đã mọc lên những toà nhà cao mấy chục tầng, trên những vị trí bắt mắt của các tòa nhà treo đầy biển quảng cáo giới thiệu sản phẩm.

Thôn trấn mà Tập Tang chuyển tới có tên trấn Sơn Nguyệt, nhỏ hơn trấn Thanh Khê nơi cô sinh ra, dân cư cũng ít hơn, phần lớn thanh niên đều tới thành phố lớn công tác, cho nên đa số những người ở lại trong trấn là người già và trẻ em, cũng bởi vậy nơi đây đặc biệt an tường.

Ngồi ô tô gần năm tiếng thì tới nơi, dọc theo đường đi Tập Tang có thể trông thấy các ông già ngồi trước cửa chơi cờ tướng, các bà lão xách theo túi rau xanh nói chuyện phiếm với nhau trên đường, còn có đâm trẻ con chạy lăng xăng bên cạnh họ... Và cả, một con sông...

Thôn trấn này chỉ có một trường tiểu học, giáo viên được phân nhà riêng. Tập Tang được bố trí một căn nhà ở tầng một, vừa hay đối diện một con sông; cô vốn chuẩn bị tự mình thuê phòng, sau khi nhìn con sông kia hồi lâu, cuối cùng quyết định ở lại. Căn phòng có cửa sổ đối diện mặt sông lấp lánh được Tập Tang xem như phòng ngủ.

Buổi tối mở cửa sổ ra, ánh trăng nhô lên khỏi đỉnh núi, chiếu rọi mặt sông, gió từ mặt sông thổi tới thoang thoảng tanh. Tập Tang lập tức liền thích nơi này.

Với ba năm kinh nghiệm đứng lớp, Tập Tang nhanh chóng làm quen với môi trường tiểu nơi đây, cô dạy hai lớp, tổng cộng hơn bảy mươi học sinh.

Biết tin Tập Tang lặng lẽ tới một nơi xa xôi hẻo lánh hơn dạy học, người họ hàng nhận nuôi cô gọi điện thoại đến khuyên nhủ một hồi, song vẫn không thể lay chuyển Tập Tang, chỉ có thể mặc kệ cô.

Chương 7: Trở Về

Ở trấn Sơn Nguyệt ba tháng, Tập Tang liền thích dân phong thuần phác nơi này, thậm chí cảm thấy có ở đây cả đời cũng không tồi.

Bởi thôn trấn tương đối nhỏ, mọi người gần như đều quen biết nhau, thường có vài phụ huynh học sinh, tức ông bà lão nhiệt tình trong trấn, mang vài thứ đến tặng cô, có khi là mấy mớ rau xanh, hoặc một túi lê nhỏ do nhà mình trồng, ngoài ra còn có mận và một số thứ khác, khiến cô không cách nào từ chối.

Tập Tang chỉ có thể nói cảm ơn đồng thời cố gắng làm tốt công tác của mình để báo đáp họ.

Hôm nay, đang sửa bài tập, Tập Tang nghe thấy tiếng gõ cửa sổ. Đây cũng không phải lần đầu tiên, Tập Tang sớm đã thành thói quen liền đứng lên mở cửa sổ, quả nhiên, đứng ngoài cửa sổ nhón chân nhìn vào trong chính là mấy học sinh lớp cô.

Đám trẻ này đều rất ngoan ngoãn, thường xuyện tặng cô một vài món quà nhỏ, chậu hoa dại đặt trong phòng cô là do chúng đưa tới, bọn nhỏ không biết những thứ mình tặng có đáng tiền hay không, nhưng tấm lòng của chúng khiến Tập Tang thấy rất cảm động, cô còn tìm riêng một chậu hoa, rồi trồng bó hoa dại kia vào, hơn nữa còn dốc lòng chăm sóc.

"Cô giáo, bọn em tặng cô!"

"Bọn em vừa bắt được nó ở bờ sông!"

Bé trai đứng giữa có vóc dáng nhỉnh hơn một chút đang cầm một con cá to bằng bàn tay.

"A, cô giáo mau nhận lấy, nước cạn hết rồi!" Bé gái đứng bên cạnh sợ hãi kêu lên, dáng vẻ kích động khiến Tập Tang cảm thấy buồn cười.

"Cám ơn các em đã tặng cô cá nhỏ, nhưng chơi ở bờ sông rất nguy hiểm, lần sau không được tới đó, hiểu chưa?"

"Vâng ạ..." Mấy đứa trẻ nhìn nhau một lát rồi đồng thanh trả lời, ngượng ngùng chạy đi.

Đóng cửa sổ lại, Tập Tang nhìn thấy chú cá trong tay hé miệng hô hấp, vội vàng chạy ra ngoài phòng bếp, thả nó vào vại chứa nước mưa.

Không đợi Tập Tang kịp buồn phiền nên xử lý chú cá nhỏ này như thế nào, cô liền thấy, chú cá nhỏ xanh biếc vừa tiếp xúc với nước liền biến thành...

Mái tóc dài xanh thẫm lòa xòa, làn da xanh nhạt, đôi mắt hẹp dài, môi cũng màu xanh, đôi tay với hàng móng tay thật dài đeo một chiếc vòng làm từ vỏ sò tương đối sờn cũ.

Học sinh của cô đã tặng cô một món quà tốt nhất...

Đối mặt với ánh mắt đen thẳm kia, Tập Tang bỗng nhiên nở nụ cười thật tươi.

"Em mua một căn nhà ở bờ sông, xây cho anh một cái bể bơi, về sau em nuôi anh được không?"

Sao có thể để anh lần nào cũng chạy thoát.

Chương 8 + 9: Thủy Yêu

Thủy yêu là loại sinh vật ích kỷ, hắn sẽ kéo người mình thích xuống nước, quấn thật chặt lấy họ, nhìn họ giãy dụa trong nước.

Nhưng có một thủy yêu là ngoại tộc, hắn đẩy những người chết đuối trước mặt lên bờ...

Hết lần này đến lần khác, hắn xuất hiện trước mặt con người...

Hắn nhận quà do người đó tặng...

Hắn ở lại con sông bị ô nhiễm, không hề thích hợp sinh sống để đợi một người rất nhiều năm...

Hắn... Yêu một con người......

Cuối cùng, hắn được người đó nuôi dưỡng...

Cô tự tay tháo chiếc vòng kia xuống, mỉm cười thật ấm áp: "Em làm cho anh một cái mới, được không?"

***

Ở rất nhiều đêm vắng lặng không bóng người, hắn lại vụng trộm trồi lên mặt nước, đem một bàn tay vươn mặt nước để hong khô, ánh mắt đen thẳm nhìn chằm chằm chuỗi vòng lỏng lẻo làm bằng vỏ sò trên tay.

Trong những tháng ngày dài đằng đẵng, thiếu vắng bóng hình cô, hắn từng trốn trong bụi cỏ ven bờ sông thật lâu, nhìn những người đi ngang qua, mong tìm được bóng dáng của cô.

Chiếc vòng đeo trên tay bởi thời gian trôi qua mà dần dần phai màu, lúc nó bị đứt, hắn từng luống cuống cầm chiếc vòng rời rạc, cuối cùng nhìn bờ sông trống trải hồi lâu, dùng đôi tay xanh trắng, lại lạnh như băng kia, trúc trắc xâu chuỗi lại lần nữa...

Còn hiện tại, hắn tựa vào bồn tắm, tùy ý cô cười ha ha, xoa một đống bọt xà phòng trên đầu mình...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro