phan 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

--------------------------------------------------------------------------------

Marry Me

Lần đầu tiên khi tôi hỏi cưới nàng là khi chúng tôi lên sáu "Mình sẽ là chồng", tôi nói, "còn cậu là vợ"

"Không được", cô bé trả lời ngắn gọn.

"Được mà", tôi nói

"Không được", cô bé đáp lại và bỏ đi.

Một lúc sau, tôi cũng bỏ đi luôn. Chả có gì vui khi chơi một mình trong nhà cả.

Lần thứ hai tôi hỏi cưới nàng là khi chúng tôi mười bốn. Chúng tôi là một đôi nhảy trong vũ hội hằng năm của trường và tôi chờ nàng ra khỏi phòng thay đồ. Tôi mặc bộ com-lê đen có thắt nơ.Khi nàng bước ra khỏi phòng thay đồ trong chiếc đầm màu hồng ngang gối , tôi hít một hơi thật sâu. Nàng giống như một thiên thần từ trời xuống. Khi chúng tôi chờ đợi thầy ra hiệu bước lên sân khấu, tôi nhìn nàng chằm chằm và cố gắng cất giọng. Nàng bắt gặp cái nhìn của tôi và mỉm cười hỏi: " Này, cậu nhìn gì vậy ?"

"Cậu đồng ý lấy mình ko" tôi buộc miệng.

Nụ cười trên môi nàng nở toét, rồi vài giây sau đó nàng phá lên cười. Tôi ko quan tâm. Tôi thấy những vì sao trong mắt nàng. Vẫn cười to, nàng cầm tay tôi và dẫn tôi lên sân khấu.

Lần thứ ba tôi cầu hôn nàng là vào sinh nhật thứ mười sáu của nàng. Chúng tôi đi picnic với những người bạn và hai chúng tôi ngồi bên nhau dưới 1 cái cây khi những đứa khác đang cãi nhau về trò chơi tiếp theo. Nàng cười khi ai đó nói gì đằng xa. Tôi nghe tiếng chuông ngân vang trong giọng nói của nàng.Tôi ngắt bông cúc dại mọc gần chỗ tôi ngồi, đưa cho nàng và nói, "Em đồng ý làm vợ anh chứ ?"

Nàng đỏ mặt khi ngước nhìn bông hoa, rồi lại phá lên cười. Nàng cầm bông hoa rồi chạy lại chỗ đám bạn. Tôi chạy theo.

Lần thứ tư, chúng tôi mười tám. Chúng tôi ngồi trong một quán cà phê ở trường, nàng nhấp nhấp ly nước cam và nói về một bài thơ hay nàng vừa đọc. Sau khi nói liên tục vài phút, nàng ngừng lại và hỏi, "Chuyện gì thế? Sao anh không nói gì cả?" Tôi nhìn vào mắt nàng và nói,"Anh muốn sống cuộc đời với em. Em sẽ lấy anh chứ?". Như lần trước, nàng phá lên cười rồi nói, "Anh chưa đủ tuổi lấy vợ đâu."Rồi nàng bắt đầu nói về một bài thơ khác.

Lần thứ năm tôi hỏi cưới nàng là khi chúng tôi tốt nghiệp. Cả hai đã 21. Tôi quỳ 1 chân xuống, tay cầm 1 bông hồng đỏ và nói với nàng. "Bây giờ em có đồng ý cho anh được trở thành chồng em không?"

Lần này nàng cười không thành tiếng và đáp,"Anh lúc nào cũng vội vã. Anh muốn theo học tiếp đại học, đúng không?"

Tôi nhún vai, đứng dậy, rồi đi cùng nàng vào hội trường.

Bốn năm sau, tôi hoàn tất chương trình sau đại học và tìm được một việc làm trong một công ty đa quốc gia.Chúng tôi ngồi bên nhau trong một quán kem thì nàng khơi lại chuyện cũ. "Đã bốn năm rồi anh chưa cầu hôn em", nàng nói."Chuyện gì thế ? Anh thay đổi rồi à?" .Nàng cười rộng miệng

"Em nghĩ sao?" tôi chọc

Em nghĩ anh sợ bị em từ chối 1 lần nữa.

"Em chưa thật sự từ chối anh lần nào, cho đến bây giờ," tôi phản đối. "Em chưa bao giờ thật sự trả lời Không."

"Em đã nói hồi chúng ta lên 6", nàng lưu ý tôi.

"Cô ấy nhớ," tôi nghĩ thầm trong bụng, rồi mỉm cười khi nghĩ lại kỷ niệm đó. Tôi múc muỗng kem cho nàng, và nói, "Thôi được, như vậy là em đã từ chối anh một lần.

Thì sao?. Nàng nói khi nếm miếng kem tôi múc. Thì không có gì, tôi đáp

Nàng chớp mắt trong im lặng. Nàng không còn cười nữa. Mà này,tôi hỏi. Em nghĩ là anh thay đổi à?

Nàng cau mày nói,Em không biết. Trông nàng thật dễ thương thậm chí khi cau mày.

Tôi nhìn nàng vài giây rồi bảo,Tại sao lần này em không cầu hôn anh nhỉ?"

Em à? Nàng hỏi, mắt mở to ngạc nhiên.

Tại sao không ? tôi hỏi. Có gì sai đâu?

Nàng đỏ mặt, đáp, Không.

Em đang từ chối anh một lần nữa đấy à?. Tôi hỏi.

Không, không. Nàng nói nhanh.

Vậy có nghĩa là em nói Đồng ý?

Nàng le lưỡi về phía tôi khi nhận ra điều tôi đang cố làm, và trở lại ăn kem của mình.

Này em, tôi nói khi cầm tay nàng. Lấy anh nhé.

Nàng nhíu mũi đáp, Anh chắc chứ ?"

Tôi đã chắc chắc từ khi 6 tuổi. Vâng, tôi đáp gọn

Nàng chỉ mỉm cười, và gật đầu.

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Đừng bao giờ bỏ rơi tình yêu của mình

Câu chuyện bắt đầu với một anh chàng tên Paul và một cô nàng tên Ella.

Cả hai đang là sinh viên đại học.

Một ngày hè, cả hai gặp nhau lần đầu tiên trên sân bóng rổ của trường. Ngẫu nhiên, họ được xếp chơi chung một đội. Hôm đó cả hai đều rất vui.

Lúc về, Ella giả vờ hỏi mượn điện thoại của Paul rồi gọi vào máy mình. Thế là cô có số của Paul. Sau đó, Ella gửi tin nhắn cho Paul, giả vờ như mình nhầm số. Paul trả lời lại. Ella lại gửi tiếp tin nhắn khác. Cứ thế, họ nhắn tin qua lại. Từ nhắn tin, họ chuyển qua gọi điện. Từ nói chuyện trên điện thoại, họ hẹn hò gặp nhau. Và rồi tình yêu đến với họ lúc nào không biết. Cả hai những tưởng, họ sẽ ở bên nhau cho đến cuối đời. Tình yêu của họ sẽ là vĩnh cửu.

Nhưng ba má Ella thì không nghĩ vậy. Họ cho rằng Paul không xứng với Ella và rằng chuyện yêu đương nhảm nhí hiện giờ sẽ phá hỏng tương lai tươi sáng của con gái họ.

Ella không đủ mạnh mẽ để chiến đấu với ba má mình. Ella muốn chia tay. Paul không đủ mạnh mẽ để chiến đấu với Ella hòng cứu lấy tình yêu của hai người. Anh chỉ có một lựa chọn duy nhất: để Ella bước khỏi cuộc đời mình. Ella bị buộc đi du học ở nước ngoài. Vậy là hai người mất luôn liên lạc.

Đau đớn thật đó. Nhưng rồi mọi chuyện cũng qua.

Năm năm sau, lúc này cả hai người đều đã trưởng thành và tự lập, Ella vẫn còn độc thân và Paul thì có người yêu khác, Mary. Nhưng sâu thẳm tâm hồn, Paul chỉ yêu duy nhất một mình Ella thôi. Chỉ là, anh không có cơ hội để nói với cô điều đó.

Một lần, đang cùng Mary dạo phố, Paul vô tình trông thấy Ella. Cô thật sự chỉ đứng phía bên kia đường thôi. Chỉ cách anh có một sải chân. Trái tim anh như ngừng đập. Thật sự không rõ bản thân đang làm gì nữa, anh vùng người chạy băng qua đường, bỏ mặc Mary ở lại phía sau. Bần thần và ngơ ngẩn, anh đã không nhìn thấy một chiếc xe tải đang chạy tới.

Lúc Mary hét lên kinh hoàng cũng là lúc Ella quay người nhìn lại. Cô nhận ra khuôn mặt ấy, ánh mắt ấy. Trái tim cô cũng như ngừng đập.

Ella nhào vào đám đông đang tụ tập. Paul vẫn còn thở. Bên cạnh anh lúc này là Mary, đang nói trong nghẹn ngào: "Paul, anh không được bỏ cuộc... hãy gọi tên em, hãy gọi 100 lần, 1000 ngàn lần... được không anh? Đừng ngừng lại, gọi tên em... đừng nhắm mắt, anh... mở mắt ra nào và hãy gọi tên em..."

Paul được đưa đến bệnh viện. Cả Mary và Ella đều đi theo. Họ không biết nhau. Mỗi người đứng một góc, cúi đầu cầu nguyện.

Vị bác sĩ trở ra, đứng trước mặt Mary và nói: "Cô Ella, chúng tôi xin lỗi, anh ấy đã bỏ cuộc sau khi gọi tên cô được 157 lần. Chúng tôi đã cố gắng hết sức."

Mary gục người khóc nức nở, cô không quan tâm đến chuyện vị bác sĩ ấy đã gọi nhầm tên.

Chỉ có Ella, người run rẩy quỵ ngã nơi góc phòng là thấu hiểu. Cô biết tại sao Paul ngừng lại ở lần thứ 157. Bởi vì đó là ngày họ chia tay nhau. Ngày 15 tháng 7. Năm năm, cô đã bỏ rơi tình yêu của mình đến 5 năm. Và bây giờ nỗi đau gấp ngàn lần ngày trước đang quật vào tim cô. Đau đớn.

Nếu bạn thực sự yêu một người, đừng rời bỏ người ấy. Không bao giờ rời bỏ. Bởi vì có thể bạn không biết được, tình yêu đó có ý nghĩa thế nào với người ấy đâu. Đôi khi nó có giá của cả một mạng người. Hãy trân trọng và giữ gìn tình yêu của mình. Chiến đấu vì nó. Và bạn sẽ không bao giờ hối hận.

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Những mẩu truyện ngắn mà cảm động

1/Sự bình yên

Một vị vua treo giải thuởng cho nghệ sĩ nào vẽ được một bức tranh đẹp nhất về sự bình yên. Nhiều hoạ sĩ đã cố công . Nhà vua ngắm tất cả các bức tranh nhưng chỉ thích co hai bức va ông phải chọn lấy một.

Một bức tranh vẽ hồ nước yên ả. Mặt hồ là tấm gương tuyệt mỹ vì có những ngọn núi cao chót vót bao quanh. Bên trên lá bầu trời xanh với những đám mây trắng mịn màng. Tất cả những ai ngắm nhìn bức tranh điều cho rằng đây là một bức tranh bình yên thật hoàn hảo.

Bức tranh kia cũng có những ngọn núi , nhưng những ngọc núi này trần trụi và lởm chởm đá. Ở bên trên là bầu trời giận dữ đổ mưa như trút kèm theo sấm chớp . Đổ xuống bên vách núi là dòng thác nổi bọt trắng xoá. Bức tranh này trông thật chẳng bình yên chút nào.

Nhưng khi nhà vui ngắm nhìn, ông thấy đằng sau dòng thác là một bụi cây nhỏ mọc lên từ một khe nức của một tảng đá. Trong bụi cây, một con chim mẹ đang xây tổ. Ở đó, giữa dòng thác trút xuống một cách giận dữ, con chim mẹ đang an nhiên đậu trên tổ cũa mình...Bình yên thật sự.

"Ta chấm bức tranh này!-Nhà vua công bố - Sự bình yên không có nghĩa là một nơi không có tiếng ồn ào, không khó khăn, không cực nhọc. Bình yên có nghĩa ngay chính khi đang ở trong phong ba bão táp ta vẫn cảm thấy sự yên tĩnh trong trái tim. Đó mới chính là ý nghĩa thật sự của sự bình yên

2/Cho ngày hôm nay

Có hai ngày trong tuần chúng ta không nên lo lắng.

Một ngày là ngày hôm qua, với những sai lầm, những âu lo, những tội lỗi, những thiếu sót ngớ ngẩn, sự nhức nhối và nhựng nổi đau. Ngày hôm qua đã đi qua. Mọi tiền bạc trên đời này cũng không thể đem ngày hôm qua quay trở lại. Chúng ta không thể nào huỷ bỏ một hành đông mà chúnh ta đã làm cũng như không thể nào xoá đi một ngôn từ mà chúnh ta đã thốt ra. Ngày hôm qua đã đi xa rổi!!

Còn một ngày nữa mà chúnh ta không nên lo lắng, đó là ngày mai với những kẻ thù quá quắt, gánh nặng của cuộc sống, những hứa hẹn tràn trề hy vọng và việc thực hiện thì tồi tệ. Mặt trời của ngày mai sẽ mọc lên hoặc là chói lọi hoặc là khuất sau một đám mây, nhưng dù gì thì nó cũng sẽ mọc lên. Và ngày trước khi nó mọc lên, vào ngày mai chúng ta chẳng có mối đe doạ nào, bởi lẽ nó vẫn chưa được sinh ra mà.

Vì vậy chỉ còn một ngày duy nhất - ngày hôm nay . Bất cứ ai cũng đều phải đấu tranh để sống dù chỉ một ngày. Thật ra chẳng phải những gì trải qua ngày hôm nay khiến người ta phát rồ - mà đó chính là sự hối tiếc về những gì đã xảy ra ngày hôm qua và những lo sợ về những gì ngày mai có thể đem đến.

3/Trái tim hoàn hảo

Có một chàng thanh niên đứng giữa thị trấn và tuyên bố mình có trái tim đẹp nhất vì chẳng hề có tì vết hay rạng nứt nào. Đám đông điều đồng ý đó là trái tim đẹp nhất mà họ từng thấy. Bỗng một cụ già xuất hiện và nói:" Trái tim của anh không đẹp bằng trái tim tôi!". Chàng trai cùng đám đông ngắm nhìn trái tim của cụ. Nó đang đập mạnh mẻ nhưng đã đầy những vết sẹo. Có những phần của tim đã bị lấy ra và những mảnh tim khác được đắp vào nhung không vừa khít nên tạo ra một bề mặt sần sùi, lởm chởm; có cả những đường rãnh khuyết vào mà không hề có mảnh tim nào trám thay thế. Chàng trai cưòi nói :" Chắc là cụ nói đùa ! Trái tim của tôi hoàn hảo, còn trái tim của cụ chỉ là những mảnh chắp vá đầy sẹo và vết cắt. "

- Mỗi vết cắt trong tim tôi tượng trưng cho một nguời mà tôi yêu, không chỉ là những cô gái mà còn là cha mẹ , anh chị , bạn bè... Tôi xé một mẩu tim mình trao cho họ, thường thì họ cũng sẽ trao lại một mẩu tim của họ để tôi đắp vào nơi vừa xé ra. Thế nhưng những mẩu tim chẳng hoàn toàn giống nhau, mẩu tim của cha mẹ trao cho tôi lớn hơn mẩu tim tôi trao lại họ, ngược lại với mẩu tim của tôi va con cái tôi. Không bằng nhau nên chúng tạo ra những vết sần sùi mà tôi luôn yêu mến vì chúnh nhắc nhở đến tình yêu mà tôi đã chia sẻ. Thỉng thoảng tôi trao mẩu tim của mình nhưng không hề được nhận lại gì, chúnh tạo nên những vết khuyết. Tình yêu đôi lúc không cần sự đền đáp qua lại. Dù những vết khuyết đó thật đau đớn nhưng tôi vẫn luôn hy vọng mộtngày nào đó họ sẽ trao lại cho tôi mẩu tim của họ, lấp đầy khoản trống mà tôi luôn chờ đợi.

Chàng trai đứng yêu với giọt nước mắt lăn trên má. Anh bước tới, xé một mẩu từ trái tim hoàn hảo của mình và trao cho cụ già. Cụ già cũng xé một mẩu từ trái tim đầy vết tích của cụ trao cho chàng trai. Chúng vừa nhưng không hoàn toàn khớp nhau, tạo nên một đường lởm chởm trên trái tim chàng trai. Trái tim của anh không còn hoàn hảo nhưng lại đẹp hơn bao giờ hếtvì tình yêu của cụ già đã chảy trong tim anh...

4/Câu Hỏi

Ngày đầu tiên cô phụ trách một lớp học tình thương đa phần là những trẻ lang thang không nhà cửa.

Cuối buổi học.

- Cô ơi. Dạy tụi con hát đi cô.

- Hát đi cô.

Còn mười phút. Nhìn những cái miệng tròn vo và những đôi mắt chờ đợi, cô dạy cho tụi trẻ bài "Đi học về".

- Hát theo cô nè... Đi học về là đi học về. Con vào nhà con chào ba mẹ. Ba mẹ khen...

Phía cuối lớp có tiếng xì xào:

- Tao không có ba mẹ thì chào ai?

- ...

Cô chợt rùng mình, nghe mắt cay cay.

5/Free hugs

Có một cô gái đi ngang một con đường nhỏ và thấy một chàng trai đeo tấm bảng với dòng chữ:''Free hugs''.Dòng chữ khiến cô gái bật cười và cho rằng đó là một gã ngớ ngẩn,đó không hẳn là suy nghĩ của riêng cô mà còn của nhiều người đi qua đường khác.Mặc cho mọi người nhìn mình bằng ánh mắt ái ngại,chàng trai vẫn tươi cười và dang rộng vòng tay để chào đón mọi người tới ôm mình.Cô chợt nghĩ:mình thì chả bao giờ cần đến cái ôm ấy của một gã trai xa lạ.Cô mỉm cười và bước đi.Nhưng sau cái lần gặp chàng trai ấy,gia đình cô đã gặp chuyện không may,cha cô làm ăn thua lỗ và gia đình cô lâm vào cảnh nợ nần chồng chất,cha cô túng quẫn quá đã tự vận,mẹ cô vì quá đau buồn nên lâm bệnh nặng,một mình cô cảm thấy thật bơ vơ và hụt hẫng,bỗng chốc mọi thứ dường như tan biến tất cả.Cô cảm thấy mình cần một bờ vai của ai đó để tựa vào,rồi cô cứ bước và đến con đường nơi cô gặp chàng trai nọ,chàng trai vẫn ở đó và dang rộng vòng tay đón cô.Cô bước tới và chàng trai đón cô bằng một ánh mắt trìu mến và ôm cô vào lòng.Lúc này cô mới thấy cái ôm của chàng trai thật đáng quý biết bao...

Tất cả các truyện trên do mình sưu tầm nhưng không nhớ nguồn nếu có trùng với ai cho mình xin lỗi nha .

------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tình Yêu Không Trơ Lại

Chúng mih găp nhau rât tình cơ và chia tay như 1 giâc mơ.

ngày anh đên nhà em uông nươc cùng vơi nhưng câu đùa cơt:

- Cho em hoi anh dung gì?.anh way măt xem như k có j. em đa kêu 1lan nưa

- anh!.anh nhìn em tra lơi.và chỉ 1 chư:

- em!.chung mình biêt nhau tư đó.

Anh chơ em đi chơi, anh nói:

-đi xe ôm mà k ôm là k đc.thê em và anh băt đâu 1 cuôc tình.

1 hôm trơi mưa anh chơ em vê em rat đau long khi nhin thây mat anh tái mét không còn chút máu.kê tư lúc đó em đã băt đâu thương anh.

Em đã nói yêu anh ngay ngày sinh nhât của em kê tư khi em và anh wen nhau.

Thơi gian wa that nhah.em va anh wen nhau 1nam hơn,trải wa bao nhiêu pun vui,giân hơn,cải nhau,nc măt,em đã thây nhưng lúc anh tuyêt vong nhât, vui ve nhât anh ít cươì, ít nói,hay suy ngj.em đã cho anh cái đáng ja nhât của 1ng con gái.chúng mình wuyet đinh nam sau sẽ đám cươí.1thoi jan sau anh đôt nhiên mât tich.em lo và khóc rât nh.k pit anh đang lam j?anh đang o đâu?anh có chiên j k.chăc là anh mún pỏ em,hàg trăm câu hoj cư xuât hiên.em hoàn toàn tuyêt vog.1thang sau anh xuât hiên vơi câu trả lơi:

Anh khó xư vì ng yêu cũ anh way vê.em khóc rât nh.nhưng cúi cùng anh năm1 tay em và nói:

Dù thê nào đi nưa anh cũng sẽ chọn em và yêu em,anh và em hãy lam lại tư đâu.thơì jan pên nhau k đc pao lâu, lan cui cug gap anh là sjh nhât anh.hôm đó rât vui.em hỏi anh:

Mjh wen lâu như vây chưg nào chtay.anh liêc em rùi ôm chăt em và nói:

Em k đc nói chtay vơí anh,anh sẽ k làm cho em khóc nưa rùi anh lai mât tích va lai 1lan nưa em lai khoc,lai suy ngj.

Đúg là ng tinh k păg trơi tinh,tình cũ k rủ cũng đên,Đúg 1thag sau anh lai xuât hjen vơi lí do;

Anh rât yêu ng yêu cũ .anh hôi hân vì đã wen em.anh wen em chj vj chơi pơi.ng đo đã vì anh mà tư tư 2lân.nêú anh chêt mà ng dó tha thư cho anh thj anh sẽ chap nhân.em đã cô găg gương mà k khóc nhưng anh co pít k tât cả lơi đó như là hag ngan cây kim đâm vào tim em. Đêm đó em vê nhà k ngủ mà năm suy ngĩ khóc rât nh.vì sơ anh khó xư em dã nói chtay cung nhưg câu nói:

Em mún chtay

Vì sao?

Vì tương lai của em.thui em phải đi

Em di đâu?

Em đi dâu kê em anh k có wuyen hỏi

Em đi đâu?

Em có wuyen k trloi anh

Anh nói vơí em răng hay xem như là jac mơ,thê là em mât anh tư đó.em mong răg jac mơ do k pao jo co đê em k găp anh,k wen anh,k yêu anh.

Đã mâý thag rùi em vân chưa wen đc anh.em mog răg ng đó sẽ chăm sóc anh như em đã làm.yêu anh như em đã yêu và phải còn nh hơn thê nưa.chúc anh hanh phúc.em yêu a.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Cathy mở của sổ. Những cơn gió mùa xuân chạy qua. Gốc cây dưới cửa sổ như thể vẫn còn Brad yêu thương của cô đứng đó và mỉm cười. Họ đã không gặp nhau từ mùa Valentine xa xôi lắm. Nỗi nhớ chạy quẩn quanh như gió trong căn phòng im lặng khủng khiếp của Cathy. Cô bước như phiêu du trên tấm thảm đỏ phía dưới chân mình. Cathy đến gần kệ sách với tay lấy quyển tập Pauxtopxki lại thấy nhói lòng về câu chuyện người quét rác và bông hồng vàng hạnh phúc dành cho Zuzi yêu dấu. Câu chuyện mà một chiều thứ bẩy của quá khứ Brad đã từng đọc cho cô nghe . Nước mắt Cathy chạy vòng quanh khi cô đến bên chiếc ghế Brad đã từng ngồi. Chỗ ấy giờ vẫn còn ấm lắm. Gió ngoài cửa sổ vẫn thổi làm tung tờ lịch ... Cathy bàng hoàng, nó vẫn là tờ lịch của ngày 14 tháng 2 năm ấy ....

Cả căn phòng chỗ nào cũng có hình Brad. Trong tâm trí của Cathy, nỗi nhớ, tình yêu dày vò làm cho cô nghiêng ngả. Họ đã từng có những giây phút hạnh phúc ... Cathy đến bên gần chiêc máy điện thoại, không thể không gọi cho Brad, không thể để lòng mình trống trải thêm một phút nào nữa ... Ngón tay Cathy bấm những con số thân quen. Cô nghe thấy hơi thở của mình dồn nén và thổn thức trong ống nghe. Chuông reo và vẫn cái giọng mà một nghìn năm nữa cũng không tài nào cô có thể quên được : " Hello " . Đầu dây bên này, Cathy cũng đáp lại Brad bằng một âm thanh tương tự. Và cứ như thế Brad đang gào lên :" Cathy đấy phải không ? " .Nước mắt giàn giụa, Cathy mỉm cười hạnh phúc :" Anh ấy vẫn không hề quên giọng nói của mình " . Giọng của Cathy nghe như hư vô :" Em đây , Brad à, Anh hẹn em cuối buổi chiều thành lễ ... " . Brad quên cả việc dập ống nghe, Anh với lấy chìa khóa xe rồi lao như bao trên đường cao tốc. Cảm giác sung sướng hân hoan của Brad chẳng khác nào với lúc Anh đến nhà Cathy trong buổi hẹn đầu tiên. Anh cứ sợ, chỉ cần chậm một tích tắc thôi, người ta sẽ đem Cathy của Anh đi mãi mãi. Và đến lúc ấy thì làm sao Anh có thể sống trên cõi đời này. Brad chạy ba bước một trên cầu thang nhà Cathy, ùa vào phòng cô như một cơn lốc và cuốn lấy Cathy bằng một nụ hôn.

Cathy bước về phía của sổ, nơi chứng kiến tình yêu ngọt ngào của một Anh chàng đứng dưới gốc cây và cô nàng xinh đẹp trên lầu hai. Brad vòng tay ôm lấy eo của Cathy và gục đầu vào vai cô :" Anh mang quà Valentine đến cho em đây " . Cathy nhoẻn miệng cười :" Lại món quà giống quà năm trước chứ gì ? " " Món quà cao 1m79 nặng 60 cân và có trái tim biết yêu em tha thiết ... ". Cathy đến bên bàn đốt nến. Những ngọn nến lung linh minh chứng cho một tình yêu vĩnh hằng . Dường như không có gì chia cắt nổi tình yêu của họ. Cứ như thể trên cuộc đời này, họ sinh ra là để yêu nhau và biến tất cả ngày tháng thành ngày Valentine's Day hạnh phúc ...

Mẹ Cathy choàng tỉnh dậy trong một buổi sáng ngày 15 tháng 2. Bà vừa mơ thấy một giấc mơ lạ lùng. Bà choàng vội chiếc khăn màu lam rồi đi về phía căn phòng tầng hai đầu hồi của căn nhà. Căn phòng ấy đã một năm rồi bà khóa trái lại và không để một ai đến đó. Căn phòng tiếc thương, căn phòng tưởng niệm, căn phòng cất giấu kỉ niệm và nỗi nhung nhớ của bà ... Bà hồi hộp mở khóa và bước vào . Chúa ơi, đầu gối bà như nhũn ra. Cửa sổ vẫn mở cuốn sách Pauxtopxki vẫn để trên mặt bàn và mở những trang có câu chuyện mà đứa con gái yêu dấu của bà thường đọc. Trên mặt bàn, những ngọn nến hồng vẫn đang còn cháy dở ... Bà đổ sụp xuống máy điện thoại và gọi cho cảnh sát. Bà hoang mang và để nước mắt lăn trên gương mặt nhăn nheo vì khóc thương con gái. Đúng ! Đây là căn phòng của Cathy, con gái bà, người đã mất cách đây 1 năm rồi

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Giả vờ thôi anh nhé!

Giả vờ đụng khẽ tay anh. Nhưng anh phải giữ tay em lại, thật lòng đấy nhé.

Em sẽ làm như vô tình ngồi sát bên anh. Nhưng anh cứ ôm em-giả vờ sợ mất em, anh nhé.

Em sẽ cố tình im lặng. Để anh cuống hỏi "Em đâu...", thật lòng được không?

Em sẽ giả vờ đau chân để tụt lại phía sau. Nhưng anh phải đợi, đợi em nghiêm túc ấy. Và rụt rè đề nghị: "Thôi, hay là anh cõng...".

Lên xe, em làm như buồn ngủ. Biết em giả vờ rồi nhưng đừng nhích bờ vai khỏi mái đầu em.

Giả vờ mình yêu nhau anh nhé. Để em được ghen tuông, ghen tuông "hợp pháp" mấy phút thôi. Em sẽ hỏi về một người con gái nào nào đó, rằng ai nhắn tin cho anh như thế, giả vờ đi anh, và cái nhói đau trong em rất thật...

Anh cứ giả vờ đặt môi lên gò má em thôi nhé, cho hơi thở ấy khiến em bối rối biết bao nhiêu.

Giả vờ anh giơ cao lên một món quà bắt em cố với! Để em thấy mình còn một cái gì cần hướng đến bằng tất cả niềm háo hức của đứa trẻ con.

Anh hãy giả vờ nói yêu em. Vì có ai đánh thuế một câu nói đâu anh? Và em cũng chỉ định giả vờ là mình đang được yêu nhiều lắm...

Giả vờ níu kéo em khi em nói: Có lẽ đã tới lúc em đi! Nhưng anh phải hứa cái siết tay giả vờ của anh đủ mạnh. Đủ mạnh...

Tất cả chỉ giả vờ thôi. Em tuyên thệ em sẽ không tin là thật.

Nước mắt em rơi cũng đâu là thật. Tại con gì bay vào mắt em thôi...

Và cuối cùng em đã giả vờ anh là em không yêu anh.

Sự thật là em yêu anh biết bao, anh biết không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro