TRUYỆN NGẮN TRONG LỌ THỦY TINH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TRUYỆN NGẮN TRONG LỌ THỦY TINH

Tác giả: Shinn

Nguồn: Diễn đàn Táo xanh

_ _ * * _ _

Tôi có một chiếc lọ thủy tinh. Trong đó đựng rất nhiều mẩu giấy nhỏ. Mỗi mẩu giấy ghi lại một câu chuyện vụn vặt, có thể chỉ như cơn gió thoáng qua trong cuộc sống của tôi, cũng như của mọi người. Lắc chiếc lọ thủy tinh ấy, và bốc ra bất cứ mẩu giấy nào bạn thích.

Mẩu giấy thứ 1.

Trường Đại học. Một sinh viên nam đem 99 bông hồng xếp hình trái tim giữa sân trường để tỏ tình với một sinh viên nữ. Mọi người ồ ra xem, trầm trồ chỉ trỏ khen chê đủ kiểu.

Một bạn nam cười cười nói với thằng bạn đứng bên cạnh:

- Kể ra thì se sua và tốn tiền thiệt, nhưng nếu tao mà được tỏ tình như vậy thì tao sẽ rất vui.

Một tuần sau, đúng ngày sinh nhật của bạn nam, thằng bạn đem 100 bông hồng đến xếp trái tim trên sân thượng nhà bạn nam, rồi nhìn thẳng vô mắt bạn nam, cười nói:

- Tao tỏ tình đó. Mày trả lời tao đi.

Mẩu giấy thứ 2.

Một fangirl bước lên xe buýt. Xe hết chỗ ngồi nên fangirl phải đứng. Vì phải đứng nên fangirl không ngủ được. Vì không ngủ được nên fangirl chán. Và vì chán nên bắt đầu quan sát mọi người.

Ở hàng ghế gần cuối có hai bạn nam ngồi kế nhau. Bạn ngồi ở phía ngoài tai đeo headphone và đang ngủ. Bạn ngồi gần cửa sổ kiên nhẫn dùng áo khoác che nắng cho bạn kia. Fangirl nở nụ cười quỷ dị.

Khi xe buýt dừng, bạn gần cửa sổ đánh thức bạn kia dậy rồi cả hai xuống xe. Một bạn bị vấp. Bạn kia lập tức đưa tay đỡ.

Đêm đó fangirl ngủ mớ: “Trời ơi, nắm tay nhau đi!!!”.

Mẩu giấy thứ 3. 

Có một bạn trai giỏi Văn, tính tình hiền lành, nhẹ nhàng như ngụm nước mưa, lại thêm vẻ ngoài nhỏ nhắn dễ thương nên được thầy yêu bạn mến, nói chung là một học sinh vô cùng gương mẫu. Một bạn trai khác là đầu gấu trong trường, chuyên đi trễ cúp học, không ngày nào không gây sự (hoặc bị gây sự) đánh lộn, mặt luôn luôn có vài vết bầm tím, tóm lại từ diễn tả hoàn hảo nhất về bạn này là “học sinh cá biệt”.

Một ngày nọ, bạn gương mẫu vừa đi vừa đọc sách nên đụng phải đám đàn em của bạn cá biệt trên hành lang. Bạn gương mẫu bị dọa đánh, nhưng bạn cá biệt không hiểu nghĩ gì, phất tay bảo đám đàn em bỏ qua. Từ đó về sau, mỗi khi tình cờ gặp mặt nhau bất kể là trong trường hay ở ngoài, bạn gương mẫu đều mỉm cười chào bạn cá biệt. Lần đầu tiên, bạn cá biệt trợn mắt nhìn rồi bỏ đi. Lần thứ hai, bạn cá biệt bảo bạn gương mẫu hâm. Từ lần thứ ba trở đi, bạn cá biệt coi như không thấy.

Nhưng một tháng sau, có người nhìn thấy bạn gương mẫu ngồi học bài chung với bạn cá biệt. Đám đàn em nhìn cảnh đó, cằm rớt gần chạm đất.

Hai tháng sau, thầy cô khen bạn cá biệt dạo này đi học đều đặn, ăn mặc cũng chỉnh tề hơn.

Ba tháng sau, bạn gương mẫu mỗi ngày không cần về bằng xe buýt nữa.

Bốn tháng sau, đúng ngày Valentine, trên tay bạn cá biệt xuất hiện một chiếc nhẫn bạc. Trong ngăn bàn bạn gương mẫu xuất hiện một gói quà nhỏ.

Đám đàn em họp mặt chớp nhoáng, sau đó nhất loạt đồng ý từ nay sẽ gọi bạn gương mẫu là “đại tỷ”.

Đại khái là mọi người đều không (có lý do) phản đối.

Mẩu giấy thứ 4.

Bạn nam có đôi mắt ướt, rất khéo tay, giỏi nấu ăn, may vá và nhiều thứ linh tinh khác. Trong lớp ai cũng nói bạn kỳ dị, không giống con trai, không ai chơi với bạn hết.

Lễ hội trường, lớp đăng ký diễn kịch. Cô chủ nhiệm giao bạn phụ trách trang phục và đạo cụ, bảo bạn huy động cả lớp cùng làm. Bạn chưa kịp mở miệng, mọi người đều thoái thoác. Bạn đứng sững rồi cười buồn.

Cuối giờ, lớp trưởng đến gần, khều bạn:

- Để tui phụ ông. Có muốn mua gì thì nói, tui chở đi, tui có xe máy nè.

- Cảm ơn ông… – bạn nam nhẹ nhàng nói, ánh mắt ấm áp. Lớp trưởng hơi ngẩn người.

Những ngày sau đó, dường như bạn luôn đi cùng lớp trưởng. Cả lớp nghĩ: “Tội nghiệp lớp trưởng quá, chắc vì trách nhiệm…”. Lớp trưởng nghĩ: “Nó dễ thương vầy mà sao tụi kia không nhận ra ta?”

Lễ hội kết thúc, lớp trưởng vẫn thường đến tìm bạn, khi thì học bài chung, khi thì rủ đi chơi. Cả lớp nghĩ: “Chắc lớp trưởng thấy nó có một mình nên tội nghiệp”. Lớp trưởng thì nghĩ: “Mình nên tìm cơ hội nào để tỏ tình đây hở trời?”

Phải chi lớp trưởng biết trong đầu bạn nam cũng đang có ý nghĩ tương tự…

Mẩu giấy thứ 5.

Hai fangirl đi ăn ở một quán dễ thương, là điểm hẹn nổi tiếng của các cặp đôi. Hai fangirl ngồi được nửa tiếng thì có hai bạn nam bước vào. Hai fangirl lập tức dừng cuộc nói chuyện lại, im lặng quan sát. Hai bạn nam, một áo trắng, một áo xanh, đến ngồi ở một bàn đôi, nhấn mạnh bàn đôi nhé! Hai người gọi một ấm trà và một phần bánh.

Fangirl chụm đầu thì thầm: “Ăn chung uống chung kìa!”

Áo trắng bỏ đường vô trà, khuấy khuấy, rót ra tách rồi nhẹ nhàng đưa cho áo xanh. Fangirl lại chụm đầu thì thầm: “Trời ơi dịu dàng quá!”

Áo xanh múc một muỗng bánh đưa đến trước mặt áo trắng. Fangirl lập tức rút máy ảnh ra.

Trên mặt áo xanh dính một miếng kem bánh. Áo trắng chỉ chỉ, áo xanh trơ mắt không hiểu, áo trắng tặc lưỡi cầm khăn giấy lau giùm luôn. Trong quán nổi lên tràng cười ghê rợn.

Chờ cả hai đứng dậy đi về thì hai fangirl mới chịu kêu tính tiền, rồi vội vàng chạy theo coi hai người đó có đi chung xe không. Kế tiếp thì một hỗn hợp tiếng cười rúc rích và tiếng la phấn khích thi nhau tuôn ra. Hiểu luôn.

Mẩu giấy thứ 6

Bạn trai lớp phó học tập hiền khô, ít nói khủng khiếp, vậy nên khi biết chuyện bạn đi thi hùng biện tiếng Anh, lọt vào tới vòng thi cấp thành phố, cả lớp đều ngỡ ngàng. Ngày thi, lớp kéo nhau đi cổ vũ, đem theo băng rôn, bong bóng, hoa hòe hoa sói cứ như đi coi ca nhạc. Tới lượt mình, lớp phó bước lên. Ở dưới vỗ tay ào ào. Giọng lớp phó nhẹ nhàng, nghe buồn buồn. Xong bài, mắt bạn đỏ hoe hướng về phía hàng ghế cuối khán phòng.

Lớp phó đoạt giải nhì, lớp vui còn hơn đào được vàng, vây quanh tống vô tay bạn cả đống hoa quà. Bạn nhìn quanh tìm một người mà không thấy. Tim hẫng một nhịp thật sâu.

Trưa, cả lớp lục tục một hồi rồi cũng kéo nhau về hết. Lớp phó khệ nệ một mình ôm nào phần thưởng, nào quà nào hoa đi ra cổng. Tim đau rát khó chịu. Nước mắt không kiềm được, lặng lẽ lăn dài.

Một bó hoa hồng đỏ thắm đột ngột chìa vào mặt. Lớp phó hết hồn đứng sững, sém nữa làm rớt hết đống quà đang ôm trên tay.

- Xin lỗi. Không ngờ làm ông buồn dữ vậy.

- …

- Tại tui ghen tuông vô lý. Xin lỗi nhiều lắm. Huề nghen.

Im lặng đón một nụ hôn phớt trên má, lớp phó đỏ mặt khẽ gật đầu.

Bài hùng biện, lớp phó đã viết về cảm giác ấm áp và hạnh phúc khi ở cạnh một người đặc biệt…

Mẩu giấy thứ 7

Hắn đi giao lưu, quen được một nhỏ con gái siêu dễ thương, nói chuyện cực kỳ hợp rơ. Buổi giao lưu kết thúc, hắn với nhỏ chụp một tấm hình kỷ niệm. Về nhà, hắn hí hửng up lên facebook chơi.

Nửa đêm, điện thoại báo có tin nhắn. Hắn mắt nhắm mắt mở đọc tin. Của cậu.

“Còn để tấm hình đó thêm một phút nữa là anh khỏi cần nhìn mặt tui làm chi hết nghen!”

Đọc xong tỉnh ngủ liền, hắn gọi điện lại rối rít xin lỗi. Chọc giận em yêu rồi, ngu thiệt…

Mẩu giấy thứ 8

Liên hoan đầu năm, lớp bày ra trò mỗi người ghi mẫu người lý tưởng của mình vô một tờ giấy, sau đó đưa cho người ngồi kế bên đọc lên cho cả lớp cùng nghe.

Nó nhận lấy tờ giấy từ tay hắn, một cái gì dâng lên trong lòng làm tay nó run run. Hắn điển trai, gia đình khá giả, lại học rất giỏi, là thần tượng của đám con gái cả trường, chắc người hắn thích sẽ là một cô bé xinh đẹp và tốt tính. Còn một thằng con trai như nó…

“Mẫu người lý tưởng: tóc ngắn, cháy nắng cũng không sao; mắt hơi nhỏ (nhưng rất có hồn), mũi cũng nhỏ, nhìn dễ thương…”

Giọng nó cũng run. Nó không nghĩ con nhỏ được tả trong tờ giấy này đẹp, nhưng mà đúng là khi đã thích thì người dù xấu cũng đẹp như tiên thôi.

“… da ngăm ngăm, học không giỏi lắm nhưng được cái lì nên chưa thấy bỏ cuộc bao giờ, thích đồ ngọt, không biết đi xe đạp…”

Càng đọc giọng nó càng lí nhí, tim nó càng đập mạnh. Tới dòng cuối cùng thì nó sững người rồi vò tờ giấy nhét vô túi quần, thiếu điều té xỉu.

“… người đó ngồi cạnh tôi và đang cầm tờ giấy này. Nếu không mắc cỡ thì cứ đọc câu này cho cả lớp nghe đi”

Mẩu giấy thứ 9

Cửa hàng bán thức ăn nhanh gần đây có một nhân viên mặc đồ con gà đứng trước cửa và phát tờ rơi có kèm phiếu giảm giá cho người qua đường.

Ngày nào có “con gà” đứng đó là y như rằng có một anh chàng sinh viên đứng gần đó nhìn, cho tận đến khi “con gà” hết giờ làm, trở vô thay đồ đi về mới thôi.

“Con gà” thay đồ xong, chào mọi người ra về. Ra tới ngoài liền sấn sổ đến trước mặt anh chàng kia:

- Làm gì vậy hả, rãnh ha! Ai mượn theo canh chừng tui chứ!

Anh chàng kia chỉ nháy mắt cười gian:

- Thì tại anh sợ có ai ăn mất “con gà” mũm mĩm dễ thương của anh thôi mà…

“Con gà” đỏ mặt, vùng vằng bỏ đi, mặc cho anh chàng kia kêu í ới. Thoảng tiếng cười nhè nhẹ.

Mẩu giấy thứ 10

Ba mẹ bận việc làm ăn ở xa, nhà thường chỉ có hai chị em.

Sáng khi nhỏ dậy, thằng em đã đi học, để lại tờ giấy dán trên cửa tủ lạnh: “Thằng Lâm qua chở em đi học”.

Gần chiều nhỏ đi học về, thêm một tờ giấy dán trên cửa phòng: “Em với Lâm học bài xong rồi, Lâm dẫn em đi ăn. Lát em về sớm”.

Tối, nhỏ đang coi phim thì thằng em từ trên lầu chạy xuống: “Chị, em đi coi phim với Lâm nha!”

Nhỏ ngồi nhớ lại. Hồi bé em nhỏ hay bị ăn hiếp, đều là Lâm đứng ra giải cứu rồi dắt về tận nhà. Đầu cấp 2 chơi đá banh té trặc chân, Lâm cõng về. Đầu cấp 3 lần đầu tiên Lâm nhận được lời tỏ tình của một đứa con gái, thằng bé chẳng hiểu sao giận dỗi bỏ cả cơm suốt hai ngày, đến khi Lâm đến bảo là đã từ chối thì mới chịu ngồi dậy vô bếp ăn gần sạch nồi cơm nhỏ vừa nấu xong. Nói chung là…

- Lâm, từ nay chị gả nó cho em! – Nhỏ nhìn Lâm, rồi nhìn em mình. Thiệt là xứng đôi.

Mẩu giấy thứ 11

Chiều chủ nhật. Chương trình Quà tặng âm nhạc trên radio.

Bộ phận kỹ thuật báo rằng số điện thoại ngẫu nhiên của người yêu cầu đã được kết nối. MC chỉnh lại micro trước mặt, vui vẻ:

- Xin chào bạn.

- Dạ, em chào các anh chị của chương trình Quà tặng âm nhạc! – Giọng một cậu nhóc, nghe có vẻ là học sinh cấp hai.

- Bạn hãy giới thiệu đôi chút về bản thân mình đi!

- Dạ, em tên …, là học sinh lớp…, trường trung học… Em xin yêu cầu bài hát Without you của Mariah Carey, được không ạ?

- Tất nhiên là được chứ! Bài hát này bạn gửi tặng cho những ai, có muốn nhắn nhủ gì không nào?

- Dạ, em gửi tặng cho các bạn cùng lớp, các bạn sinh hoạt trong câu lạc bộ kịch ở trường, và tặng cho mọi người đang nghe đài ạ. Chúc mọi người nghe nhạc vui vẻ! – Cười khúc khích. Có tiếng vọng trong điện thoại:

- Ê, còn tao thì sao? Sao không tặng tao?

- Tránh ra coi! Bỏ áo tao ra, rách bây giờ!

- Mày… mày hắt hủi tao ~ Nhớ nha, lát đừng có mà mon men lại gần tao nữa à nha! Hứ!

- Rồi rồi biết rồi! A lô, chị ơi, cho em gửi tặng cho người đang đứng kế bên em nữa! – Quay qua lườm – Tặng rồi đó! Đồ con nít!

- Ờ… người đứng bên cạnh bạn là… con trai hay con gái vậy bạn? – Cười âm hiểm.

- Dạ… con trai… ưm…

- Cảm ơn bạn đã tham gia chương trình! Bây giờ, xin mời mọi người cùng nghe bài hát Without you!

Mẩu giấy thứ 12

Chủ nhật rảnh rỗi đến phát chán, nó đang nằm ườn ra đọc sách thì điện thoại réo vang. Nhìn dãy số quen thuộc trên màn hình, nó tặc lưỡi. Con bạn phiền phức không biết lại muốn gì nữa đây…

-oOo-

Saigon Square.

- Là shop đó đó! – Chỉ vào một cửa hàng bán trang sức handmade, nhỏ bạn hắn giậm chân giận dỗi – Tao tức chết được, đã quyết tâm là không mua gì rồi, vậy mà anh chủ shop tự nhiên lấy một cái vòng ra, tự đeo vào tay, mà ảnh thì siêu dễ thương, tao chỉ nhìn cái cách ảnh đeo vòng là tự nhiên lý trí bay mất tiêu, huhu!

- Cũng đẹp mà, than thở gì! – Nó cười cười – Có trách thì trách mày không có sức kháng cự á! Gặp tao thì đừng hòng!

Nói xong nó hùng hổ bước về phía cửa hàng được trang trí bằng một tông màu trầm dễ chịu. Thiệt tình không nghĩ mình sẽ đến nơi này, đụng mặt nhau ở trường thôi đã đủ tim đập chân run rồi. Tính nó vốn lạnh lùng, thờ ơ với hầu hết mọi chuyện, nó không tin là có ai có thể gây ảnh hưởng tới mình. Cho tới ngày nó tình cờ biết hắn.

- Chết… chết tao rồi! – Đang cặm cụi làm vòng tay, nhìn thấy bóng nó từ xa, hắn đứng bật dậy, dúi hết mớ hột đá dây nhợ vô tay thằng bạn vừa đến chơi – Mày… mày coi hàng giùm tao chút!

- Ủa, sao lại… – Nhìn theo ánh mắt hắn, thằng bạn gật gù – À… cậu nhóc năm dưới mà mày để ý kia đúng không?

- Trời ơi không biết sao tự nhiên nổi hứng vậy nữa! Có bao giờ thấy cậu ấy tới đây đâu! – Hắn nói với giọng gần như tuyệt vọng. Thằng bạn hắn cười ha ha:

- Bình thường mày có nhiều chiêu dụ dỗ hạ gục khách hàng lắm mà, sao không xài thử đi? Biết đâu có hiệu quả, hehe!

- Không biết đâu! Tao đi trốn đây!

Hắn chạy sang núp sau dãy quần áo ở cửa hàng kế bên. Chị chủ hàng – vốn cũng thân với hắn, nhíu mày đầy thắc mắc. Hắn hơi ló đầu nhìn qua cửa hàng mình. Cậu đang xem mấy cái dây đeo tay cho nam và nói gì đó với thằng bạn hắn.

- Ê, sao thấy tui lại đi trốn hả? – Hắn hết hồn khi đột nhiên cậu quay mặt về phía mình, gọi lớn. Chết rồi chết rồi chết rồi! – Anh không ra đây thì cái vé xem phim thứ bảy này tui đi mời người khác nha!

Thằng bạn ôm bụng cười sặc sụa. Hắn đứng như tượng sau dãy quần áo, mặt mũi đỏ như tôm luộc. Vì thế nên không được thấy người kia vừa mỉm một nụ cười.

Mẩu giấy thứ 13

“ Từ giờ cũng đừng có liên lạc với tôi nữa!”

Nó thở dài, gập điện thoại lại. Trong lòng cảm thấy có gì đó vừa vỡ nát.

Mấy tháng nay hắn tránh mặt nó. Nó đi gặp mấy đứa bạn thân của hắn, cuối cùng cũng biết được lý do. Nghe nói trong trường nhiều đứa đang xì xào là nó thích hắn. Chuyện đó là thật, nhưng…

“Đừng sợ. Tao không có thích mày đâu”

Nhắn tin thế thôi chứ nó chẳng trông mong gì câu trả lời, như hàng trăm cái tin nhắn trước đây. Ai ngờ một phút sau, điện thoại báo có tin nhắn: “Thôi ngay cái kiểu giải thích trẻ con đó đi!”, và khi nó bảo là “Tao chỉ không muốn mày hiểu lầm, không muốn mày ghét tao…”. Rồi kết quả là bị tạt cho một xô nước đá “Từ giờ đừng có liên lạc với tôi nữa!”.

Thôi thì, cứ coi như nước chảy mây trôi vậy thôi.

Nó cười buồn, bấm nút xóa tin nhắn.

Mẩu giấy thứ 14

Lớp trưởng A1 và lớp trưởng A2 là bạn thân từ nhỏ, ai cũng biết. Lớp trưởng A1 và lớp trưởng A2, một người trùm môn Toán, một người siêu môn Văn, là một đôi hoàn hảo càn quét các giải thưởng trong những cuộc thi học sinh giỏi, ai cũng biết…

- … Lớp trưởng A1 và lớp trưởng A2 thích nhau, ai cũng biết! – Lớp phó A1 cười nham nhở.

- Hai chàng trai sáng giá nhất trường mình, đúng là trời sinh một đôi! – Lớp phó A2 tiếp lời.

- Không có nha! – Hai lớp trưởng mặt đỏ như gấc, thiếu điều gào lên. Hai lớp phó không chịu buông tha.

- Chứ hôm Valentine tui thấy mấy người tặng sô cô la cho nhau nè!

- Đó là… là nhà tui nhiều quá, mà nó thích đồ ngọt nên tui… – Lớp trưởng A1 ấp úng.

- Vậy sao thấy ông hì hụi ngồi gói đẹp lắm mà, còn gắn nơ nữa á! – Lớp phó A2 ra vẻ đăm chiêu. Lớp phó A1 loay hoay lôi ra một xấp ảnh:

- À, cái này tui chụp bâng quơ. Tặng hai người làm kỷ niệm.

Hai lớp trưởng nhìn mớ hình. Dựa vai, có. Nắm tay, có. Ôm, có. Hôn, cũng có…

Bịch. Bịch. Có hai người ngất xỉu.

Mẩu giấy thứ 15

Sân bay. Nó chen chúc giữa rừng người ở ga đến quốc tế. Trời mưa, xe lại trục trặc, đến được đây nó ướt sũng và mệt muốn đứt hơi. Nhìn lên bảng báo giờ máy bay đáp, nó thở phào. Còn khoảng 15 phút nữa, chưa kể còn nhận hành lý làm thủ tục này nọ. Thế mà nó cứ sợ trễ.

Nhận ra trong đám đông người nhà và bạn bè của hắn, nó vội quay đi trước khi bị nhìn thấy. Nó không muốn để hắn biết là nó có đến đây đón hắn.

Im lặng và kiên nhẫn, nó nhìn về phía cửa ra dành cho hành khách. Nó chờ mong, nó nhớ ánh mắt, nụ cười, nhớ dáng hình đó lắm. Rất nhớ. Dù chỉ mới một năm thôi.

Dẫu là, giữa cả hai đã không còn gì hết. Và nó không thể xuất hiện trước mặt hắn được nữa.

Hắn đẩy xe hành lý đi ra, lập tức nhào vào vòng tay ba mẹ và bạn bè. Nó lặng lẽ nhìn, gương mặt dịu đi. Vậy là hắn đã về. Và nó cảm thấy có nhìn bao lâu cũng không thỏa được nỗi nhớ trong lòng.

Trong một khoảnh khắc, ánh mắt hắn bắt gặp ánh mắt nó. Và nụ cười của hắn đông cứng.

Nó kéo sụp nón lưỡi trai xuống mặt, nhanh chóng quay đi.

Hắn đã nhìn nhầm rồi. Nó chỉ là một kẻ xa lạ giữa biển người mênh mông mà thôi…

Mẩu giấy thứ 16

Hắn và nó quen nhau một năm, rồi sau đó, do nhiều lý do mà không còn ở cạnh nhau được nữa. Thế nhưng vẫn học cùng lớp, nên lắm lúc khó xử.

Nó té xe, phải vào bệnh viện khâu mấy mũi, đi đứng rất khó khăn, đi học người nhà chở đi. Phòng học thì nằm tận lầu ba, dãy nhà cũ không có thang máy. Nên hôm nào hắn cũng đi học sớm ngồi học bài ở dãy ghế đá gần cầu thang, sẵn đợi nó luôn.

Thường thì nó sẽ gặp vài đứa cùng lớp, và được tụi nó dìu lên cầu thang.

Nhưng hôm nay, sát giờ học nó mới tới, đám lớp hắn đã lên lớp cả rồi. Ánh mắt hai đứa chạm nhau. Nó quay đi, bặm môi đặt chân lên bậc thang đầu tiên. Hắn cười buồn trong lòng, đứng dậy lại gần nó.

Nó không phản đối. Đến cửa lớp, nó bảo hắn buông tay.

Hắn lắc đầu. Nhưng không níu giữ.

Mẩu giấy thứ 17 (có khả năng thành oneshot ^^)

Dạo này ti vi đang chiếu lại Tây Du Ký. Trong xóm chỉ có nhà hắn là có truyền hình cáp nên tới giờ chiếu phim là mấy đứa nhóc lại kéo tới ngồi đầy phòng khách. Ba mẹ hắn thích trẻ con, thấy chiều chiều nhà có cả bầy con nít thì rất vui vẻ. Hắn chỉ thấy phiền phức, ồn ào, nhưng cũng không nói gì.

Trong đám con nít có một cậu nhóc lớp mười. Lần đầu nhìn thấy cậu con trai cao nghều, đen nhẻm giữa một bầy trẻ con, hắn không nhịn được phì cười. Cậu lườm hắn không chút nể nang: “Bộ không phải con nít là không được coi Tây Du Ký hả?”. Sau hắn biết cậu đi theo để trông chừng mấy đứa em nghịch ngợm, chứ không hẳn vì muốn coi phim.

Hắn không coi phim nhưng vẫn ôm đống truyện tranh xuống ngồi đọc ở ghế salon để canh nhà. Cậu ngồi dưới sàn, tò mò nhìn một hồi rồi rụt rè hỏi mượn hắn. Không hiểu sao hắn thấy gương mặt của cậu lúc ấy thiệt dễ thương.

Phim sắp hết. Hắn cố tình giấu lại tập cuối của bộ truyện, nhân tiện cho cậu đọc tập đầu của một bộ truyện khác. Cậu phùng má tức tối: “Không thèm! Tui không biết ra ngoài thuê truyện đọc chắc!”

Hắn cười: “Tôi không phải muốn giữ truyện. Là muốn giữ người đó chứ!”

“Không ai cho đâu mà giữ!” – Đỏ mặt liếc hắn, cậu bỏ cuốn truyện xuống. Một lát sau lại cầm lên – “Bữa sau mà không đưa tập cuối ra là biết tay tui á!”

Hắn cười thầm trong lòng. Thế nghĩa là dù phim có hết, hắn vẫn được gặp cậu…

Mẩu giấy thứ 18

Nhà trẻ

Bé trai 1: Bạn, bạn nói thích tui đi, tui nhường bạn chơi xe lửa!

Bé trai 2: Đừng hòng! – Le lưỡi, chạy qua chỗ khác chơi.

Mẫu giáo

Bé trai 1: Bạn nói thích tui đi, lát giờ ăn tui cho bạn trứng gà!

Bé trai 2 (vốn không thích ăn trứng): Ai thèm!

Cấp 1

Bạn trai 1: Mày nói thích tao đi, tao sẽ làm bài tập toán giùm mày!

Bạn trai 2 (lườm): Mày nghĩ mày giỏi toán hơn tao hả? Còn khuya á!

Cấp 2

Bạn trai 1 (là sao đỏ): Mày nói thích tao đi, tao sẽ không ghi tên mày tội đi trễ.

Bạn trai 2:… (bỏ đi không hề nhìn lại)

Cấp 3

Bạn trai 1: Mày nói thích tao đi, tao trực nhật cho mày một tuần!

Bạn trai 2: Mấy tuổi rồi mà chưa chịu bỏ cái trò trẻ con đó vậy?

Đại học – ngày Valentine

Bạn trai 1: Mày đừng nhận lời tỏ tình của nhỏ đó!

Bạn trai 2: Tại sao? Tao sẽ được lợi gì?

Bạn trai 1: Mày muốn gì cũng được!

Bạn trai 2: Nếu tao bảo muốn đánh mày thì mày có để yên cho tao đánh không?

Bạn trai 1 nhắm mắt chờ đợi. Một giây sau, cảm thấy trên môi ấm nóng, ươn ướt. Một nụ hôn. Bạn trai 2 hôn xong thì bạn trai 1 sốc đến mức đứng không vững, mặt đỏ như tôm luộc.

Bạn trai 2: Nếu không phải từ hồi nhà trẻ mỗi ngày mày đều ra rả bắt tao phải nói thích mày, thì tao đã tỏ tình với mày lâu rồi :))

Mẩu giấy thứ 19

Ngày Valentine, hội độc thân rủ nhau đi chơi.

Nó vừa ló mặt đến nơi, người đó đã cười cười, chìa ra bức tranh vẽ minh họa truyện nó viết, nói ngắn gọn: “Quà Valentine!”. Bữa đó kẹt xe cứng ngắc, mệt phờ, nhưng lòng nó lại ngọt ngào lạ.

Lễ hội. Cả nhóm tập trung làm đạo cụ diễn kịch ở nhà người đó. Hôm nào nó cũng nán lại chơi khi mọi người đã về hết. Cả hai cùng nghe nhạc, nói chuyện linh tinh. Đủ hạnh phúc.

Nó học được cách làm món bánh mới, hí hửng làm đem lên trường. Mệt thì mệt thiệt, nhưng nhìn người đó ăn, nó vui quên cả mệt.

Hai đứa mù đường muốn đi ăn pizza mà lại đi lạc, rốt cục đâm đầu vào pizza Inn. Nhìn bảng giá hết hồn, rốt cục chỉ dám gọi một ly kem trà xanh, ăn chung. Về nhà nhớ lại, nó toét miệng cười.

Nó ngẫm nghĩ không biết, liệu có phải là thích không?

Mẩu giấy thứ 20

Em trai thi đại học, trường thi ở xa nên mới bốn giờ, trời còn chưa sáng cà nhà đã lục tục kéo nhau dậy, chuẩn bị cho em. Nhỏ vốn tính khô khan, chỉ biết nói bâng quơ mấy câu động viên rồi chuồn ngay khỏi nhà bếp nơi mọi người đang tụ họp, ra sân tập thể dục. Đám mèo cả chục con thấy nhỏ, kéo đến thành bầy.

Đang hớn hở chơi với mèo, chợt một cái gì đó trên cửa ngõ làm nhỏ chú ý. Bước lại gần xem thử, hóa ra là một mẩu giấy. Nhỏ lấy xuống và mở ra đọc.

“Không biết mọi người ngủ dậy chưa nên không dám gọi. Thi tốt nghen, Thỏ con *hun* …”

Còn mấy dòng nữa nhưng nhỏ chưa kịp đọc thì một bàn tay đã giật lấy tờ giấy. Em trai nhét ngay tờ giấy vô túi quần, mặt mũi đỏ ửng, nhăn nhó khó coi hết sức, lầm bầm:

- Cái thằng điên này, toàn làm mấy trò gì đâu!

Rồi thằng nhóc chạy vội vô nhà vì mẹ gọi ăn sáng. Ngoài sân, một tràng cười ghê rợn vang lên.

Mẩu giấy thứ 21

Trước đám cưới, cô gái đi xem bói. Thầy bói phán: “Sau này chồng con sẽ gặp họa sát thân, và sẽ được cứu mạng bởi người mà anh ta yêu thương nhất!”

Cô gái chỉ coi như gió thoảng qua tai. Bói ra ma, quét nhà ra rác, thầy bói chỉ toàn nói bừa. Với lại, người anh yêu thương nhất không phải chính là cô đó sao?

Hai năm sau. Người chồng trong lúc vội vã băng qua đường đã suýt bị một chiếc taxi đâm phải, may mà có người đã kịp chạy ra đẩy anh ta té vào lề.

Đó chính là anh chàng cấp dưới, sáng nào cũng pha một tách cà phê nóng để sẵn trên bàn làm việc của người chồng.

Họ đã yêu nhau mười năm trời, cho đến khi một người, vì áp lực của gia đình, buộc phải kết hôn…

Mẩu giấy thứ 22

- Đại nhân, ngài vẫn chưa ngủ sao? – Người thư sinh tiến vào thư phòng, mang theo một khay trà nóng. Hương trà sen thoang thoảng làm lòng người miên man dễ chịu theo.

- Tiên sinh – Ánh mắt hiền từ đọng lại trên gương mặt thư sinh – Chiều nay ta nghe Vương Thừa tướng kể một chuyện xưa, không biết tiên sinh có hứng thú?

- …

- Năm đó có một người học trò rất tài giỏi, nhưng chỉ vì thí trường gian lận, quyển thi bị tráo đi mà người học trò bị đánh trượt, còn bài thi với tên người khác lại được chấm trạng nguyên. Từ đó người học trò không bao giờ ra ứng thí nữa…

- Người học trò đó mãi mãi là một học trò nhỏ trước thánh nhân, cũng tốt mà.

- Tiên sinh không thấy tiếc cho một bậc tài hoa nhường ấy?

- Không. Ngược lại người học trò đó đã tìm được người tri âm tri kỷ để gửi gắm ước vọng một đời, âu cũng là duyên phận. – Thư sinh khẽ cười, nhẹ nhàng tựa giọt sương rơi trên đầu ngọn cỏ. Vị đại nhân chăm chú nhìn đôi mắt sâu thẳm như đêm:

- Tiên sinh cho rằng người học trò đó thực hạnh phúc?

- Đại nhân hẳn cũng biết điều đó.

Vạt áo nhẹ rời thư phòng. Vị đại nhân nhấp ngụm trà sen. Ấm lòng.

Mẩu giấy thứ 23

- Đại nhân, áo của người học trò đã khâu xong. Học trò đã cho mang vào phòng của đại nhân rồi.

- Vất vả cho tiên sinh quá, việc đó để hạ nhân làm cũng được mà.

- Lần trước đại nhân có bảo, họ khâu ngài không vừa ý.

- Cũng vì tiên sinh không việc gì là không biết! – Nụ cười ấm áp, hàm ý tán thưởng. Thư sinh cũng nhẹ cười theo:

- Đại nhân quá lời. Hai ngày nữa đại nhân phụng chỉ tuần du Giang Nam, học trò lập tức cho người sắp xếp chu đáo…

- Tiên sinh cũng nên chuẩn bị…

- Ngài muốn học trò đi cùng?

- Không phải tiên sinh vẫn nói muốn ngoạn cảnh Giang Nam vào mùa thu đó sao?

Một khắc im lặng. Vạt áo xanh thẫm bối rối rời thư phòng. Tĩnh dạ.

Mẩu giấy thứ 24

- Đại nhân, trời trở lạnh rồi, ngài nên khoác thêm áo.

- Tiên sinh xem, tuyết đầu mùa đã rơi. Cũng hiếm khi ta có dịp thong thả như vậy.

- Đó là vì đại nhân công chính liêm minh, dân chúng được nhờ.

- Là nhờ tiên sinh luôn ở cạnh giúp đỡ ta. – Cái chạm tay nhẹ nhàng xua đi giá lạnh – Nhà bếp vừa bưng lên món chè sen tiên sinh vẫn thích. Tiếp ta một ván cờ, thế nào?

- Vâng, thưa đại nhân.

Chè sen ngọt lịm. Tuyết đầu mùa nở hoa. Tiếu đông phong.

Mẩu giấy thứ 25

- Đại nhân, ngài thức sớm.

- Tiên sinh cũng vậy. Xem, mũ áo ẩm sương rồi.

- Là vì học trò muốn nhìn những bông hoa đào đầu tiên của năm nay. – Cành hoa mỏng manh dưới chút nắng đầu ngày, he hé ánh hồng rạng rỡ. Thư sinh mỉm cười, đáy mắt lấp lánh tựa hoa đào. Ngoài thành có Tĩnh Viên Tự, là ngôi chùa nhỏ yên tĩnh, lại nằm giữa rừng hoa đào, mùa xuân đẹp như tiên cảnh, thư sinh mấy năm trước từng có dịp ghé qua. Nếu không vì công vụ bận rộn, năm nay thật muốn lại đến đó thưởng ngoạn.

- Hôm nay ta không cần vào triều, việc trong phủ cũng thong thả. Ta muốn ra ngoài thành ngoạn cảnh một chuyến. Tiên sinh có biết nơi nào thanh vắng một chút không?

Thư sinh hơi ngạc nhiên ngoái nhìn, không nghĩ tới điều mình đang mong muốn lại dễ dàng như thế thành hiện thực. Vội rời đi chuẩn bị xe ngựa.

Đại nhân nhìn theo vạt áo xanh, nhớ tới mấy hôm trước nghe tiên sinh khi tiếp chuyện Vương Thừa tướng có nhắc tới Tĩnh Viên Tự, bộ dáng dường như rất muốn đến đó ngắm hoa đào…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro