Trái tim Demacia (Phần 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Dáng hình đó tiến lại gần hơn.

Tai cậu ù đi, như một đàn ong đang vo ve trong đầu cậu vậy. Cậu lùi lại, một tay che mắt, tay còn lại mò mẫm để tìm một thứ vũ khí phòng thân. Nhưng cậu chẳng tìm ra gì cả.

Thế giới xung quanh như biến mất phía sau thứ ánh sáng và sắc màu ấy.

Một âm thanh chực chờ được phát ra để phá vỡ tiếng ù trong tai cậu, một dáng hình dần xuất hiện phía sau luồng sáng rực cháy. Tâm trí cậu cố chắp vá chúng lại với nhau, cho đến khi một tiếng nói duy nhất xóa tan mọi nghi hoặc...

"Cha ơi?".

Với chỉ một từ ngữ, cả thế giới dường như đã quay trở về thuở ban đầu.

Đó chỉ là một cô bé.

Cô bé nhìn cậu chằm chằm, mắt tỏ vẻ hoảng sợ. Hào quang xung quanh cô lại rực sáng một lần nữa. Nó lôi kéo cậu bé, khiến cậu thèm muốn được vươn tay ra và chạm vào thứ ánh sáng ấy.

"C-Cậu là ai?" cô bé hỏi.

"Mình... Mình là Sylas." Cậu đứng thẳng dậy, chìa tay ra. "Mình sẽ không làm hại cậu... nếu cậu không làm hại mình."

Cô bé nắm chặt tay và đặt nó lên ngực mình.

"Mình không làm hại ai cả..." cô nói, nhưng mắt cô vẫn dán xuống mặt đất. "Mình không cố ý."

Cậu bé nhớ đến đám súc vật trên đồng cỏ. Nhưng cậu nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ đó ra khỏi đầu và tập trung vào cô bé tóc vàng. Cô bé trông thật nhỏ bé và lạc lối, ngay cả khi cô đang ở trong chính ngôi nhà của mình.

"Mình tin cậu," cậu bé nói. "Không lúc nào cũng... dễ dàng gì."

Luồng sáng quanh cô dần mờ đi, và sự lôi kéo lên cậu cũng biến mất.

Cô ngẩng mặt nhìn cậu bé. "Cậu có thấy cha mình đâu không?"

"Ông ấy đang ở trong phòng. Đang giúp đỡ bạn mình."

Cô bé rụt rè nắm lấy tay cậu. "Cậu dẫn mình đến chỗ cha đi."

Cậu rút tay lại. "Cậu không vào đấy được," cậu bé nói.

"Có gì không ổn với cha à?"

"Không. Chỉ là... ông ấy đang giúp một thợ săn ma pháp."

Cô bé giật mình khi nghe điều đó, luồng sáng quanh cô lại rực cháy một lần nữa. Cô hiểu được mối nguy hiểm.

"Cậu cũng là một thợ săn ma pháp à?" Cô hỏi, giọng run lên bần bật.

Câu hỏi đó xoắn vào tận tâm cang cậu bé.
"Không," cậu nói. "Mình giống cậu."

Rồi cô bé mỉm cười. Nụ cười đó dễ chịu, sưởi ấm trái tim cậu theo cách mà chẳng lời khen ngợi nào từ các thợ săn ma pháp có thể so bì.
Một tiếng hét nữa lại phát ra từ phía căn nhà.

"Cha?"

"Đó là bạn của mình. Mình cần phải trở lại," cậu nói. "Cậu có thể trốn đi cho đến khi bọn mình đi khỏi không? Cậu làm thế nhé!"

Cô bé gật đầu.

"Tốt lắm," cậu nói. "Thế cậu biết xút bạc ở đâu không?"

Cô bé chỉ tay vào một chiếc lọ bằng đất nung được đặt trên một chiếc kệ nhỏ.

Cậu bé chộp lấy chiếc lọ và chạy ùa ra khỏi nhà kho. Một tiếng thét thất thanh nữa phát ra ngay khi cậu đã đến gần sát căn nhà. Cậu cắn răng chạy thật nhanh những bước cuối cùng và lao qua cánh cửa.

"Cháu tìm thấy rồi," cậu nói, cầm chiếc lọ như một phần thưởng trên tay.

Nhưng căn phòng đã lặng im.

Vannis nhìn chằm chằm vào xác chết của Marsino. Chỉ có người nông dân là đang nhìn về phía cánh cửa.

Có một nỗi sợ cùng sự oán than trong mắt lão già. Đó là ánh mắt mà cậu đã từng bắt gặp trước đây, nơi những kẻ tuyệt vọng che giấu lời nguyền của chính mình.

Lão già từ từ vươn tay đến chỗ chiếc kích của lão, lão nhìn chằm chằm từ cậu bé đến chỗ Vannis, ông vẫn chưa hề cử động hay nói một lời nào.

Cậu bé lắc đầu, ra hiệu cho người đàn ông dừng tay.

Người nông dân dừng lại và nhìn về phía nhà kho, trước khi tiếp tục dán chặt mắt vào cậu bé.

Cậu nở một nụ cười trấn an ông lão.

Lão già nhìn cậu thêm một lúc lâu nữa và rồi đặt món vũ khí của mình tựa vào bức tường.
Vannis cuối cùng cũng lên tiếng. "Làm gì mà lâu thế?" người thợ săn ma pháp hỏi.

"Không phải lỗi thằng bé. Bạn của cậu sẵn đã quá yếu rồi."

Vannis lùi ra khỏi cái xác và ngồi gục xuống chiếc nệm ngủ.

"Thằng hèn này là nguyên nhân mà bọn ta phải đến đây," ông càu nhàu "Nó là một trong số chúng, cậu biết đấy. Cố tỏ ra là một người bình thường."

"Bạn của cậu không nghĩ vậy," người nông dân nói. "Hãy trân trọng những ký ức về cậu ấy."

Vannis rời mắt khỏi xác Marsino. Ông chú ý đến những dụng cụ đục đẽo và những con ngựa gỗ rải rác trên sàn, bên dưới chiếc võng.

"Cậu ấy là một tên ngốc trẻ tuổi lúc nào cũng động lòng thương quá mức" ông nói. Rồi Vannis lại im bắt sau đó, ông đang suy nghĩ về một điều gì đó.

Người nông dân và cậu bé cũng im lặng cùng ông, họ chẳng biết phải làm gì tiếp theo.

"Vậy là chỉ còn hai bọn tôi đi săn lùng con quái vật nhỉ?" Vannis hỏi người đàn ông già.

"Không cần đâu," người nông dân nói. "Lo cho bạn cậu đi. Tôi có một chiếc xe kéo. Nó giờ là của cậu."

"Không phải phép lắm nếu như để cậu lại... một mình," Vannis nói. "Thế thì ta sẽ là kẻ bỏ rơi anh em mất."

Giọng nói của người thợ săn ma pháp nhẹ nhàng nhưng sắc lẹm, khiến cậu bé không dễ chịu chút nào. Nỗi buồn chuyển dần thành sự nghi hoặc. Người thầy đang đau buồn của cậu giờ lại chẳng khác gì một điều tra viên.

"Tôi sẽ ổn thôi," người nông dân nói. "Tôi đã ở đây kể từ ngày tôi bỏ lại bộ quân phục xanh."

"Dĩ nhiên rồi," Vannis nói, mỉm cười.

Người thợ săn pháp sư nhảy bật lên từ chiếc gường cũi, lao về phía lão nông dân và đẩy lão thẳng vào bức tường mũi dao của ông chỉ còn cách cổ lão vài phân.

"Nó ở đâu?"

"Cái gì cơ?" Người nông dân hỏi, giọng nói run rẩy và hoảng loạn.

"Con thú dữ của ngươi?"

"N-Nó ở trong rừng."

"Thế đêm đến nó lại vào nhà ngươi ngủ à?"

"Sao cơ?"

"Chiếc võng của ngươi," Vannis nói, tay chỉ về phía tấm lưới. "Nếu đã sống trong chiến tranh thì hẳn nó sẽ phải là người bạn thân nhất của ngươi."

Vannis đè chiếc dao găm lên da thịt của người đàn ông. "Thế thì sao lại có chiếc gường cũi ở đây?"

"Nó... là của con gái tôi," người nông dân nói, lão thoáng liếc nhìn cậu bé. "Con bé mất vào mùa đông năm ngoái."

Cậu bé cũng nhìn xuống chiếc giường. Nó là dành cho một đứa trẻ.

Nhưng không chỉ có chiếc giường cũi. Còn có những chiếc thìa và tô bằng gỗ, và một thanh kiếm tập nhỏ xíu chẳng thể nào vừa vặn với một chiến binh trưởng thành cả. Nếu ông ta phát hiện ra đây chỉ là lời nói dối, thì...

"Thế thì hãy thăm mộ con bé nào," Vannis nói.

"Không thể được," người nông dân nói, mắt đảo quanh trong sự xấu hổ. "Con thú đã bắt nó đi."

"Như là cách mà nó bắt gia súc của ngươi à?" Vannis lầm bầm. "Ta cá rằng ta sẽ tìm thấy nó trong trang trại của ông đấy."

"Không có gì ở đây cả," cậu bé nói. "Chúng ta nên rời khỏi đây."

"Cháu thấy gì trên chiếc bàn đó, nhóc con?"

Cậu nhìn chằm chằm vào xác chết của Marsino. Mắt anh trợn to, đỏ thẳm và không còn sức sống. Những xúc tu đen đã bóp nghẹt cổ anh và bao phủ trên khuôn mặt.

"Cháu thấy gì?"

"Marsino... cháu thấy Marsino." cậu nói, từng câu chữ như nghẹn lại trong cổ họng.

"Một thợ săn ma pháp, nhóc à. Người của ta," Vannis nói, sự giận giữ và nỗi đau hiện rõ trong từng thanh âm. "Cậu ấy là gì với cháu?"
Marsino là người thợ săn ma pháp duy nhất tỏ lòng thương cảm với cậu. Anh đã chấp nhận cậu như một người Demacia chân chính, mặc cho lời nguyền mà cậu sở hữu.

"Anh ấy là bạn cháu."

"Và... cậu ta đã bị giết chết bởi một pháp sư," Vannis nói. "Và tên này đang che giấu kẻ như thế. Một kẻ nguy hiểm."

Cậu bé chợt nhớ lại thứ ánh sáng trên người cô bé, và đám súc vật bị thiêu cháy.

"Chúng ta phải làm gì?" Vannis hỏi.

Cậu bé dùng tay áo quệt đi nước mắt.

"Chúng ta duy trì trật tự. Chúng ta thượng tôn pháp luật."

Vannis dẫn cậu bé và người nông dân ra ngoài, thúc họ bằng chiếc quyền trượng của ông. Cả ba đứng trên đồng cỏ, nhìn về phía nhà kho và căn nhà xí nhỏ. Ông thúc mạnh chiếc gậy của mình vào xương sườn lão già.

"Gọi con gái ngươi ra."

Người nông dân nhăn nhó với cú đánh. "Nó không có ở đây," lão ta nói. "Nó đã mất rồi."
"Để ta xem."

Người đàn ông già nhìn cậu bé, van nài trong im lặng.

"Cháu sẽ tìm trong nhà kho," cậu bé nói.

"Không. Hãy tự để cô ta ra đây." Vannis đập thẳng chiếc gậy vào đầu người nông dân, khiến ông ta ngã gục xuống đất.

"Ra đây đi! Bọn tao đang giữ cha mày đấy!"

Chẳng có hồi đáp gì. Chẳng có động tĩnh gì. Chỉ có tiếng than khóc của ông lão.

Cậu bé quay lại và nhìn thấy người nông dân đang lảo đảo, tay ôm trán. Máu chảy ròng ròng, thấm dẫm giữa những ngón tay của lão. Vannis đứng phía trên, sẵn sàng cho cú đánh tiếp theo.

"Ông làm gì thế?"

"Chúng ta cần làm điều phải làm," Vannis nói, mặt ông tràn ngập buồn đau và giận dữ.

Một luồng điện lại chạy dọc sống lưng cậu. Và một lần nữa, những sợi lông tơ trên cánh tay và sau gáy cậu dựng đứng cả dậy.

Cánh cổng nhà kho dần hé mở.

"Đúng rồi, ra đây nào," Vannis nói.

Bóng tối bao phủ phía trong cánh cửa. Những bàn chân nhỏ xíu dần bước ra. Cô bé vượt qua ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối để ra ngoài. Đôi mắt hoảng loạn của cô dán chặt vào người cha đang bị thương.

"Cha..." cô nói, những giọt nước mắt lăn dài trên má.

"Không sao đâu," người nông dân trấn an cô bé. "Cha chỉ đang nói chuyện với những người này thôi."

Họ đều chăm chú vào đứa trẻ đang tiến gần đến chỗ họ, chẳng ai để tâm đến điều mà chỉ cậu bé có thể thấy.

Cô bé sáng rực như mặt trời lúc đứng bóng.
Sức mạnh bên trong cô lan tỏa và đầy màu sắc.

Quầng lửa rực cháy, lấp lánh như thể nó đang tự bẻ cong cả những tia sáng. Cô ta trông như một chiếc cầu vồng biết đi vậy.

Đó là lời nguyền của cậu. Đó là năng lực của cậu.

Cậu là người duy nhất có thể nhìn thấy bản chất và vẻ đẹp thuần túy nhất của ma thuật. Nó tồn tại trong đứa trẻ đang sợ sệt này, cũng như mọi pháp sư bị săn đuổi trên khắp Demacia, và có lẽ là trên khắp thể giới rộng lớn ngoài kia. Làm sao cậu có thể phản bội được thứ quyền năng này chứ? Cậu đã nhìn thấy mọi thứ mà mình cần thấy.

"Cô bé... bình thường."

"Cháu chắc chứ? Nhìn lại xem nào!"

Cậu nhìn về phía người thợ săn ma pháp. Đối với Demacia, Vannis là tấm khiên vững chãi, bảo vệ nó khỏi mọi mối hiểm họa từ ma thuật. Nhưng đối với cậu bé, ông ta cũng chỉ là một lão già bảo thủ cố bám víu vào truyền thống.

"Ông lầm rồi. Chúng ta nên rời đi."

Vannis nhìn ngắm cậu bé một lúc lâu, tìm kiếm dấu hiệu của sự lừa dối. Rồi ông ta lắc đầu và tỏ vẻ khó chịu.

"Thế để xem nó có vượt qua được bài kiểm tra này không nhé," ông nói, rút chiếc Ấn Xám ra từ ào choàng của mình.

Mắt của lão nông dân giãn rộng ngay khi thấy chiến ấn ký được làm từ kháng ma thạch.

"Chạy đi con! Chạy đi!" lão già thét lên, đồng thời nhảy bật lên và lao người về phía Vannis.

Vị thợ săn ma pháp vẫn rất nhanh nhẹn, ông thục chiếc quyền trượng vào bụng người nông dân. Lão già bị đẩy lùi ra bởi cú đánh, tạo ra khoảng cách giữa cả hai. Vannis lao lên phía trước và giáng mạnh chiếc gậy của mình vào đỉnh đầu người đàn ông. Hộp sọ của ông vỡ tan tành, be bét máu.

Cô bé thét lên. Hai bàn tay cô bắt đầu phóng ra những tia lửa điện lần này thì ai cũng có thể thấy.

Vannis cầm chiếc Ấn Xám của ông ta, hòn đá giúp hấp thụ những tia sét và áp chế ma thuật được phóng ra. Nhưng màu sắc của kháng ma thạch nhanh chóng sẫm lại và bắt đầu nứt ra, nó bị áp đảo bởi sức mạnh khổng lồ của cô bé. Vannis vứt chiếc dĩa đã bị phá hỏng sang một bên và né người sang bên, vung chiếc gậy của mình nhắm vào đầu cô bé.

"Không!"

Cậu bé lao về phía cô, ném bản thân mình vào chính giữa chiếc quyền trượng nặng nề và luồng sáng rực cháy. Lông tơ trên cánh tay cậu bốc cháy và những ngón tay bỏng rát ngay khi cậu chạm vào vị pháp sư bé nhỏ.

Những tia sét vặn vẹo đâm xuyên bàn tay cậu, dòng điện điên cuồng chạy dọc da thịt cậu, vặn xoắn toàn bộ cơ thể cậu. Tim cậu thắt lại và tất cả không khí bên trong cậu bị ép ra ngoài. Cậu cố thở thật gấp gáp nhưng chỉ nhận được toàn sự trống rỗng.

Khóe mắt cậu bắt đầu mờ đục đi và màu sắc dần biến mất khi thứ ma thuật chết chóc tràn ngập cậu. Vannis đang bất động, chiếc gậy của ông ta đứng yên giữa không khí, như một bức tượng cổ xưa của một vị anh hùng thời cổ đại nào đó. Cô bé cũng như đóng băng lại, những giọt nước mắt trên má cô cứng dần thành những hạt tinh thể lấp lánh, luồng hào quang xung quanh cô mờ dần và lụi tàn...

Và rồi lá phổi cậu bé lại tràn ngập không khí.

Tim cậu đập nhanh, nhưng sự bất động vẫn lan tỏa khắp cơ thể cậu. Ngọn lửa vẫn tồn tại bên trong cậu, nhưng giờ nó không chực chờ nuốt chửng cậu nữa. Thay vào đó, nó chảy khắp người cậu một cách yên tĩnh, và trong một thoáng nào đó, cậu đã có cảm giác rằng mình có thể điều khiển được nó bằng ý nghĩ nữa. Và rồi nó đột ngột tỏa sáng và bừng cháy nóng bỏng hơn bao giờ hết, cho đến khi cậu không thể nào giữ nó bên trong cơ thể mình nữa.
Ánh sáng tuôn ra từ bàn tay cậu, và thế giới xung quanh biến mất.

Sylas mở mắt. Ba cái xác khô vẫn âm ỉ khói nằm rải rác trên mặt đất đang bốc cháy. Một người trong số họ vẫn đang cầm chiếc quyền trượng đã vặn vẹo và vỡ nát. Hai người còn lại nằm cạnh nhau, cánh tay của họ chìa ra và vươn về phía nhau, nhưng chẳng bao giờ chạm được vào nhau. Mắt cậu ứa nước khi nghĩ về thất bại của mình, và nỗi hối hận trào dâng trong cậu. Cậu ngửa người ra và rùng mình.

Vô số vì sao vẫn đang trải dài khắp bầu trời không một gợn mây. Cậu ngắm nhìn chúng bắc ngang qua bóng tối vĩnh hằng trên kia và biến mất phía sau những tán cây dày đặc.

Đôi chân cậu run rẩy lê bước rời xa cuộc thảm sát. Sau một đoạn, cậu bỗng dừng lại, nhưng không ngoảnh mặt nhìn.

Không cần nữa. Những hình ảnh đó đã mãi mãi ám ảnh cậu trong suốt phần đời còn lại. Cậu cố gạt chúng ra khỏi suy nghĩ của mình, và phóng tầm mắt về phía những ngọn núi cao vút trải dọc nơi đường chân trời.

Cậu không dự định sẽ đến Wrenwall nữa, hay bất kì thành trì nào của chúng. Chẳng lời thú tội nào có thể cứu được cậu khỏi sự trừng trị mà chúng sẽ dành cho cậu. Và rồi, chúng sẽ tiếp tục săn đuổi cậu, chẳng hề ngơi nghỉ cho đến khi đưa cậu ra trước ánh sáng. Dù sao thì, pháp luật phải được thượng tôn.

Nhưng cậu đã quá hiểu họ, và Demacia ngoài kia rộng lớn lắm.

____END_____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro