Phần 1-4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần 1

Tôi đã được sống lại, trước lúc vào tù ở kiếp trước.

Tôi chạm vào mặt mình, vết sẹo gớm ghiếc dọc má bên phải của tôi đã biến mất!

Phòng sát vách, mẹ tôi đang nói chuyện điện thoại với em trai, đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng đánh đấm vào da thịt kèm theo tiếng rên rỉ của một cậu bé.

Tôi lẻn ra khỏi nhà trước khi mẹ tôi hét lên để ngăn nó lại.

Mãi đến khi chạy ra khỏi tiểu khu, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Kiếp trước, Chu Bất Phàm đã làm một cậu bé bị thương nặng, bố mẹ tôi đã bắt cóc tôi và đưa tôi đến hiện trường, cả gia đình tôi đều làm chứng rằng tôi là kẻ sát hại cậu bé.

Tôi bị kết án ba năm tù vì tôi đã hơn 16 tuổi.

"Đồ khốn, nhận lỗi dùm em trai, đã là vinh hạnh cho mày rồi."

Qua song sắt, lời nói lúc đó của họ khiến lòng tôi chết lặng.

Không lâu sau khi tôi ra tù, Chu Bất Phàm đã thẳng tay đẩy tôi xuống sông, dìm chết tôi.

Sống lại một đời, các người nên nhận lấy cái nồi này đi.

Không phải nói đây là sự vinh dự khi được cõng cái nồi này cho con trai mình sao?

Tôi muốn xem, không có tôi gánh tội, ai trong các người sẵn sàng hy sinh vì đứa con trai quý giá này?

Khi tôi bỏ chạy, điện thoại của tôi liên tục rung lên, đó là hàng loạt cuộc gọi từ bố mẹ, ông bà.

Tôi biết bọn họ muốn tôi quay lại và giúp Chu Bất Phàm gánh tội.

Nằm mơ!

Đến khi trời đã khuya, tôi biết tới lúc cảnh sát đến rồi, tôi mới chậm rãi mà vội vã về nhà.

Lúc về đến nhà, thấy xe cảnh sát đỗ trước cửa, có rất nhiều người tụ tập lại xung quanh, bố mẹ tôi đang giải thích điều gì đó với hàng xóm đang xem náo nhiệt thì thấy tôi đến, bố tôi nắm lấy tay tôi và la lớn.

"Chu Châu con tự mình nói xem, là con đẩy cậu bé kia ngã phải không?"

Những hàng xóm xung quanh cũng liếc nhìn tôi đầy nghi ngờ, dù sao thì trong hơn mười năm qua, bố mẹ thân yêu của tôi đã cố gắng hết sức để bôi đen tôi với hàng xóm rồi.

Đáng tiếc là, tôi đã không còn là cô con gái chỉ cần nghĩ rằng mình phục tùng thì có thể nhận được tình yêu thương từ bọn họ.

Tôi giả vờ ngạc nhiên nói: "Bố, bố đang nói cái gì vậy, cái gì mà cậu bé? Con, không thể nào có hai nhân cách phải không?"

Lúc này, bố mẹ tôi vẫn muốn tôi phải gánh tội, nhưng liệu bọn họ có làm cảnh sát tin hay không? Có thể bóp méo sự thật trước mặt cảnh sát không?

Để tiếp lời của bố, tôi đã quay sang nhìn cảnh sát, lo sợ nói: "Chú cảnh sát ơi, cháu có phải là phần tử nguy hiểm không? Mấy chú đến đây là định bắt cháu sao?"

Rõ ràng cảnh sát rất tức giận trước những lời nói dối của bố mẹ tôi, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào bọn họ.

"Gia đình các người xảy ra chuyện, con trai ông đánh người ta trọng thương, sao ông lại muốn con gái mình đến gánh tội?"

Phần 2

Vì em trai tôi chưa đủ tuổi vị thành niên nên cảnh sát không bắt giữ nó ngay lập tức.

Bố mẹ tôi mỉm cười đuổi cảnh sát đi, Chu Bất Phàm vốn luôn im lặng đột nhiên lao về phía tôi, phát ra tiếng gầm gừ như thú hoang.

Tôi đã sớm cảnh giác, trước khi cú đấm của nó đến trước mặt, tôi đã né tránh được, nấp sau lưng hàng xóm và giả vờ kêu lên đau đớn.

Bố mẹ phải tốn rất nhiều công sức mới giữ lại Chu Bất Phàm, thậm chí ông bà còn bị nó đẩy ngã xuống đất.

"Con khốn này! Sao mày không nghe điện thoại để trở về gánh tội cho tao! Tao đánh chết mày!"

Bố mẹ kéo Chu Bất Phàm vào nhà, hàng xóm lập tức xì xào bàn tán.

"Lúc bình thường thì không nhìn thấy được, chẳng phải Chu Châu là mới là đứa hư hỏng hay sao..."

"Có phải luôn là Chu Bất Phàm không?"

"Vậy là chúng ta đều bị nhà họ Chu lừa gạt nhiều năm như vậy rồi!"

"Thật quá đáng sợ, điều này sao có thể xảy ra? Chỉ vì Chu Châu là con gái nên bọn họ mới để Chu Châu gánh tội thay cho Chu Bất Phàm sao?"

Tôi nhìn thấy trên khuôn mặt của những người hàng xóm dường như nhận ra điều gì đó.

Chu Bất Phàm là em trai tôi, kém tôi một tuổi, vì gia đình muốn tôi chăm sóc nó nên bắt tôi phải học lùi lại một lớp, từ nhỏ đến lớn tôi luôn học cùng lớp với nó.

Khi còn nhỏ, nó thường xuyên đánh tôi, la hét, ném đồ đạc.

Nhưng bố mẹ tôi không hề coi trọng chuyện đó, thậm chí họ còn nói với hàng xóm là tôi không biết tự kiểm điểm lại bản thân, đêm nào tôi cũng bị mắng vì làm phiền người khác, hàng xóm còn chê tôi là "đứa trẻ nghịch ngợm".

Sau đó, trong tiểu khu liên tục xuất hiện xác của những con chó mèo, đương nhiên là chúng trở thành kiệt tác của tôi.

Có lần tôi lén nghe một người hàng xóm nói với bố mẹ tôi: "Đứa trẻ Chu Châu này dường như được gọi là gì nhỉ, sinh ra đã hư hỏng, nên dạy dỗ từ khi còn nhỏ, không thì vứt đi cho rồi."

Bất cứ khi nào điều này xảy ra, bố mẹ tôi sẽ luôn nói những lời từ chối rất đàng hoàng.

Người ở cả tiểu khu đều biết bọn họ là những bậc bố mẹ tốt, đã nuôi dạy một đứa con trai ngoan, nhưng con gái Chu Châu của bọn họ, sinh ra đã là một đứa trẻ hư hỏng.

Chỉ là bọn họ không bỏ rơi tôi, vì sợ tôi bỏ đi, sẽ không có ai chịu gánh tội thay cho Chu Bất Phàm!

Bây giờ có nói gì đi nữa, tôi cũng sẽ không nhận tội.

Phần 3

Vừa bước vào cửa, thấy bố tôi rất tức giận, đi tới tát tôi một cái rất mạnh.

Nhưng mà bây giờ, tôi còn quan tâm đến nỗi đau này nữa sao?

"Con khốn này, sao cả chiều mày không nghe điện thoại? Nếu mày về sớm, em trai mày sao có thể bị cảnh sát điều tra được!"

Bố tôi coi đó là điều đương nhiên mà chất vấn tôi, khi Chu Bất Phàm nhìn thấy tôi bị đánh, nó ở bên cạnh gào thét, kêu bố tôi đánh chết tôi.

Ông bà nội luôn làm ngơ với tôi, thậm chí còn hỏi han Chu Bất Phàm xem nó có khỏe không, hay để bố mẹ tôi đưa nó đến bệnh viện kiểm tra, lo lắng không biết nó đánh người rồi có bị thương ở đâu hay không.

Chu Bất Phàm mới mười lăm tuổi, khuôn mặt đã đầy thịt, đôi mắt rắn lộ ra tròng mắt trắng bệch, đặc biệt dữ tợn.

*三白眼: mắt ba tròng: nhãn cầu ở phía dưới, tròng trắng của mắt lộ ra ở hai bên trái và phải. Còn được gọi là mắt rắn, quỷ quyệt, là mắt tội phạm.

Sự điển hình của hội chứng siêu nam.

Kiếp trước, sau khi tôi chết, linh hồn của tôi dừng lại bên cạnh Chu Bất Phàm.

Bố tôi đã khai với cảnh sát đến điều tra là tôi vô tình rơi xuống nước.

Mẹ tôi giả vờ lau nước mắt và nói: "Đứa nhỏ này mới ra tù và có khuynh hướng chống đối xã hội."

Các điều tra viên đều lộ ra vẻ mặt đương nhiên là như vậy.

Tôi hét lên, tôi không phải, tôi không phải, tôi không phải!

Đáng lẽ là người nên đi tù không phải là tôi, kẻ giết tôi còn đang nằm trên sofa chơi game kìa!

Nhưng không ai có thể nghe thấy tôi nói.

Bà tôi còn vui vẻ nói: "Đứa cháu lớn của tôi là một con bò, trong người nó có nhiều hơn những người khác một nhiễm sắc thể nam, nó là đàn ông trong số đàn ông!"

Đây là gia đình tôi.

Ngoại trừ dì tôi, không có ai bình thường cả!

Nhưng ở kiếp trước, sau khi ra tù, tôi mới biết dì, dượng, và em họ của tôi đều đã chết trong năm nay.

Không ai nói cho tôi biết lý do, nhưng tôi biết chuyện này nhất định có liên quan đến Chu Bất Phàm.

Sau khi sống lại, tôi không những không để chuyện này xảy ra lần nữa mà còn khiến nó phải trả giá cho cái chết của gia đình dì tôi.

Phần 4

Không có tôi gánh tội thay, cuối cùng bố tôi phải bồi thường hai trăm vạn nhân dân tệ, rồi mới cầu xin đối phương tha thứ, còn em trai tôi được miễn án tù vì là trẻ vị thành niên.

Nhưng đây chỉ là mới bắt đầu.

Tôi bắt đầu thu thập bằng chứng về những việc làm xấu xa của Chu Bất Phàm.

Tôi lắp camera giám sát ở nhà để ghi lại sự tàn ác của nó đối với cả gia đình, cũng quay lại toàn bộ quá trình nó tra tấn và giết chết những con mèo hoang, đây sẽ là món quà lớn cho nó trong khoảng thời gian sắp tới.

Sinh nhật của em họ tôi là vào giữa tháng sáu, trước kỳ thi cuối kỳ, mỗi năm vào lúc này, tôi và Chu Bất Phàm sẽ được dì đón về nhà để tập trung chuẩn bị cho kỳ thi.

Nhìn Chu Bất Phàm trông giống như một ngọn núi nhỏ trên ghế sofa, tôi giấu đi sự căm ghét trong mắt, cố gắng hết sức để giảm thiểu cảm giác tồn tại của mình.

Bởi vì một năm trước, em họ tôi bị trầm cảm nên ít nói, tôi không muốn em ấy phải buồn.

Khi cắt bánh, tay dì tôi run lên, vô tình cắt nhiều thêm một chút, tôi mỉm cười nói để dành cho thọ tinh của hôm nay ăn, em họ tôi cũng cười bẽn lẽn.

Nhưng Chu Bất Phàm, người ngồi đối diện, trong mắt hiện lên một tia oán hận.

Nếu là người khác thì tôi có thể nghĩ không sao, nhưng đối với người bị mắc hội chứng siêu nam, đặc biệt hơn là được chiều chuộng đến mức có thể khiến người khác rơi vào trạng thái thực vật như Chu Bất Phàm, tôi phải cảnh giác.

Ở kiếp trước, sau khi tôi vào tù, có lẽ Chu Bất Phàm vẫn đến nhà dì như thường lệ, chẳng lẽ cả nhà dì tôi chết chỉ vì chuyện cắt bánh bình thường này sao?

Đột nhiên tôi cảm thấy hơi rùng rợn.

Ngày hôm đó, tôi đã bí mật lắp camera giám sát ở nhà dì tôi, đặt nó ở một góc có thể theo dõi mọi hành động của Chu Bất Phàm.

Không tới hai ngày, đã có chuyện xảy ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro