TRUYỆN 4: Mèo, Hổ và Chuột

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Chuyện xưa kể lại rằng, trước đây, khi Hổ còn chưa xưng vương, xưng bá trong muôn loài:

   Hổ còn hiền hơn cả Hươu, Nai;

   Ngu đần hơn cả Trâu, Bò;

   Chậm chạp hơn cả Lợn.

   Hổ thường bị Cáo và Khỉ lừa dối, bắt nạt. Thời đó, Hổ còn có một bộ lông màu vàng óng, hoàn toàn không có các đường vạch màu đen trên người. Nó luôn bị Cáo và Khỉ cào cấu, cắn xé nên mới xuất hiện các vết thương loang lổ, hoặc thành các vạch dài trên người.

   Hàng ngày, Hổ ăn không ngon, ngủ không yên giấc. Nó tìm đến Mèo để học tập vài bài võ nhằm bảo vệ lấy cuộc sống của mình.

   Lúc đó, Mèo là thầy giáo của muôn loài thú trong rừng. Mèo dạy Khỉ leo trèo, dạy Sói biết cắn xé, dạy Chó biết sủa, dạy Trâu biết húc,...

   Song, thầy giáo Mèo không muốn dạy cho Hổ vì Khỉ, Sói, Chó, Trâu,... sau khi học xong đều quay mặt quên ngay thầy dạy. Hổ đã phải lạy Mèo ba lạy Mèo vẫn không muốn dạy.

   Hổ hết lời xin xỏ nhưng Mèo không nhận lời, nó đành lủi thủi cụp đuôi ra về. Khi đi qua nhà Chuột, Chuột nhanh mồm nhanh miệng hỏi:

   - Anh Hổ! Làm sao ủ rũ thế?

   Hổ rân rấn nước mắt, nói:

   - Tôi kém cỏi quá, lúc nào cũng bị người khác bắt nạt và lừa gạt!

   Và Hổ kể cho Chuột nghe chuyện mình bị thầy giáo Mèo từ chối, nó còn nói với Chuột về nỗi xấu hổ, tủi nhục của mình khi đến gặp Mèo.

   Chuột là loại khôn ranh, ma quái, nó lắm mưu và xảo quyệt lạ lùng. Nghe Hổ nói như thế, Chuột liền nảy ra một kế.

|Đào một chiếc hốc to bên cạnh nhà Mèo, bảo Hổ chui vào đó, cả ngày lẫn đêm, chú ý quan sát học hỏi cách Mèo dạy các chú Mèo con ra sao.|

   Thật là một phương pháp học tập tốt. May thay, nhà Mèo có một đàn Mèo con. Hàng ngày, Mèo bố và Mèo mẹ dạy các con vồ, chộp, đuổi theo và cắn xé mồi. Hổ quan sát cẩn thận, chỉ sau mấy ngày đêm, Hổ đã học được thành thạo các môn võ đó.

   Ít lâu sau, trên đường Hổ gặp Mèo, Hổ vui vẻ kêu thật to :

   - Sư phụ!...

và lập tức biểu diễn cho Mèo xem các bài võ mà nó vừa học được. Mèo vô cùng ngạc nhiên, vội hỏi vì sao Hổ biết được các bài võ đó. Hổ thành thật kể lại tỉ mỉ câu chuyện vừa qua với Mèo.

   Nghe Hổ nói xong, Mèo thấy Hổ là đứa ham học hỏi, thành thật và có ý chí cao, nên rất có cảm tình. Mèo vui vẻ nói với Hổ :

   - Có điều mày chỉ học được khúc giữa, đoạn đầu và đoạn cuối của bài võ mày lại không được học. Chỉ sợ nếu học đủ cả bài, mày sẽ xưng vua xưng chúa trong rừng này.

   Hổ vội vàng quỳ xuống, lạy lấy lạy để và cầu xin Mèo dạy nó cả bài, và xin giữ kín bài học được chỉ để phòng thân, không để người khác bắt nạt và lừa gạt thôi. Hổ nói quá thành thật nên Mèo đã xiêu lòng.

   Thế là Mèo bằng lòng dạy Hổ từ cách đánh hơi, săn đuổi, cách nấp mình,... một cách tỉ mỉ. Nhưng Hổ dần dần mất hết kiên nhẫn, mỗi bài nó chỉ nắm được năm bảy phần.

   Cuối cùng, đến bài "Ra oai dọa nạt", là bài quý giá và quan trọng nhất, Mèo cũng đem dạy cho Hổ. Từ cách trừng mắt, giương nanh múa vuốt, gầm gào, đi lại, giậm chân, quẫy đuôi, dựng đứng lông bờm cho thật uy phong lẫm liệt...Hổ đều học được cả. Một con vật cách hàng trăm mát cũng bị dọa chết khiếp, không dám động đậy chân tay.

   Hổ biết rất rõ đây là bài học quan trọng nhất nên nó học một cách chăm chú, tỉ mỉ từng động tác một.

   Hổ đã trở thành một đồ đệ của Mèo, đối xử với Mèo hết sức kính cẩn. Ra đường, Hổ thường để Mèo ngồi trên lưng, thầy trò Mèo và Hổ.

   Chuột thấy thế, chạy theo hát rằng: "Thầy Mèo, trò Hổ! Hay quá là hay! To đùng lại hầu đứa nhỏ tý! Đứa nhỏ tý lại cưỡi lên lưng đứa to đùng!".

   Hổ tuy học được của Mèo nhiều bài học quý giá, nhưng thấy Mèo quá bé nhỏ, nên cũng có ý xấu hổ khi đi cạnh Mèo. Lại nghe Chuột nói như thế, Hổ càng thêm bực bội trong lòng.

   Một hôm, Hổ lại thồ Mèo đi ra cửa, nhân khi Mèo không chú ý, Hổ quật Mèo xuống đất. Hổ nhanh nhẹn vồ lấy Mèo cắn xé, làm cho Mèo khắp người da thịt tả tơi, máu me đầm đìa, suýt toi mạng. May sao, Mèo kịp trèo lên cây cao - vốn là Mèo vẫn giấu không dạy cho Hổ bài học trèo cây. Thật may mắn cho đời Mèo!

   Hổ lồng lộn, gầm gào chạy quanh mà không sao lên được, chỉ biết đứng dưới mà chửi: " Con Mèo chết tiệt treo trên cây, con Mèo chết tiệt treo trên cây!..." Mèo tức tối mắng lại Hổ: " Đồ con Hổ húc xó tường, đồ Hổ húc xó tường! "

   Chuột nghe thấy tiếng Hổ và Mèo chửi bới quát tháo ầm ĩ, biết là do mình xúc xiểm, chọc tức. Chuột rất sợ hãi, suốt ngày nằm im, không dám ló mặt ra ngoài, ban đêm mới thập thò đi ra ngoài kiếm ăn. Nhưng rồi trốn cũng không thoát. Một hôm, Mèo đã đuổi và bắt được Chuột, xé xác Chuột và ăn tươi nuốt sống cho hả giận.

   Từ đó Hổ xưng vương xưng bá trong rừng. Cho đến bây giờ, Mèo, Hổ và Chuột vẫn còn căm ghét nhau. Mỗi con ở một nơi. Hổ thì vẫn không biết trèo cây và Chuột thì vẫn còn sợ hãi, lẩn trốn, ban ngày không dám bước chân ra ngoài.


______________ END _____________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro