truyện sưu tầm - mr.Sad (hay)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Anh nè, em yêu anh

- Em cho anh ăn dưa bở à?

- Em nói thật mà. Em ghét phải yêu đơn phương. Nên em muốn nói ra cho anh biết. Anh nghĩ thế nào cũng được.

- Em đừng đùa. Anh chỉ coi em là bạn thôi.

- Em có hi vọng anh coi em là “người yêu” đâu. Ý em là em chỉ muốn nói ra cho anh biết. Dù anh biết thì cũng chẳng để làm gì. Có khi còn khiến mối quan hệ giữa anh và em đi theo một chiều hướng tiêu cực khác. Nhưng rốt cuộc, em cũng nhẹ nhõm cả lòng đi. Anh hiểu không?

- Ý em là…

- Là…

Không yêu sao nhớ?

Không yêu sao mong chờ?

Không yêu sao không thấy là nhắc nhở?

Không yêu sao tìm kiếm?

Không yêu sao lại quan tâm?

Không yêu sao nói nhiều thế?

Không yêu sao cứ làm người ta khóc?

Không yêu sao khiến người ta nhớ mong?

Không yêu sao làm người ta đau lòng?

Không yêu sao vô tình, vô tâm, nhưng lại quan tâm vô ý thế hả?

Không yêu thì mặc kệ người ta đi, đừng đến gần cũng đừng đóng thay phần của người yêu người ta thế!

Không yêu thì đừng trêu đùa, đừng ở bên cạnh, đừng làm cho người ta cảm thấy yếu đuối rồi lại dựa dẫm nghe không!

Không yêu thì đừng kể chuyện của mình vô tình lại làm người ta khóc. Có thể cười một lúc… nhưng chỉ là dấu kín thế thôi!

Không yêu thì đừng đến rồi đột nhiên biến mất… làm người ta lục lọi kiếm tìm. Làm ban đêm người ta không ngủ được… làm cho tâm hồn bay bổng đi đâu.

Không yêu thì đừng đáng yêu đến vậy… như thế khiến người ta yêu lắm đấy.

Không yêu thì thờ ơ đi, đừng quan sát nhìn theo người ta làm gì. Đừng khiến người ta vui rồi sau đó lại buồn lắm vì biết rằng đấy không phải là quan tâm.

Không yêu thì thôi. Dứt khoát đi. Lạnh lùng một tí. Bơ người ta đi. Nói hẳn là “không thể yêu được”. Đừng khiến người ta hiểu lầm, được chứ?

Đàn ông các anh luôn tạo ra ảo tưởng. Mặc dù biết bản chất của phái nữ là “chúa mộng mơ”. Cách hành xử rất mập mờ… để mối quan hệ cứ kéo dài mãi trong cái sự “mập mờ” đấy!

Sau tất cả những gì anh làm, anh vẫn khẳng định, là anh không yêu em chứ?

_____________________________________________________________________

Anh à, nếu anh có yêu một cô gái nào đó...

Thì anh ơi, hãy đưa cô ấy về nhà và đừng phóng xe đi trước khi nhìn thấy cô ấy bước vào nhà, hoặc bước qua một cánh cổng an toàn nào đó.

Anh ơi, khi cô ấy gọi cho anh mà chẳng nói được gì nhiều, cũng không nói câu tạm biệt, thì anh hãy lắng nghe sự im lặng, đôi khi chỉ là tiếng thở, là tiếng ưm bối rối hoặc những câu hỏi vu vơ, thì anh hãy kể cho cô ấy nghe về những điều anh đã trải qua hôm nay, hay một suy nghĩ bất chợt, để cô ấy quên bối rối. Đôi khi chỉ là cô ấy gọi để nói "Em nhớ anh" mà thôi.

Anh ơi, khi cô ấy nói " Em chỉ muốn ở một mình" thì em cam đoan cô ấy nói dối, đó là cách cô ấy muốn nói với anh rằng " Xin anh ở bên em ".

Anh ơi, xin hãy để cô ấy chăm sóc anh khi anh ốm, ở bên anh khi anh mệt mỏi, ôm giữ anh khi anh tuyệt vọng, lắng nghe tất cả những gì anh muốn nói, dù điên dồ, dù ko có gì hay ho cả, anh nhé. Hãy cho phép cô ấy được ở bên cả niềm hạnh phúc và nỗi tuyệt vọng của anh.

Anh ơi, khi anh giận, anh đừng tha thứ dễ dàng, cũng đừng im lặng, cô ấy muốn nghe tất cả những gì anh không vừa ý, vì tình yêu mong manh lắm.

Anh ơi, khi anh tạm biệt cô ấy trên Y!M hay điện thoại để đi ngủ, hãy nói câu "Em ngủ ngon nhé" 2 lần nhé, xin anh, vì cô ấy cần thời gian để xa anh, dù là ở đâu.

Anh ơi, khi cô ấy gọi "Anh ơi" rồi chẳng nói gì cả, thì anh cứ "Ơi" đi anh nhé, vì cô ấy chỉ cần biết cô ấy vẫn có thể nghe tiếng anh ở đâu đó, dù xa, dù gần...

Anh ơi, khi anh phải đi đâu đó, dù chỉ một quãng không xa lắm, cứ cho cô ấy biết nhé, vì cô ấy vẫn mong anh dù anh có đi xa hay không mà, đôi khi chỉ là làm cho sự mong chờ đó có lý hơn một chút. Xin anh đừng chỉ đơn giản là đi và đơn giản là trở về, xa vắng là mong manh…

Anh ơi, khi anh muốn chia tay, thì xin anh, hãy để cô ấy ôm anh một lần cuối, hôn anh một lần cuối, vì dù là tận cùng đau đớn, cô ấy vẫn chỉ cần được anh ôm như thế thôi, vì cái ôm chia ly thường rất chặt.

Anh ơi, đừng làm đau tình yêu anh nhé, nào ai biết ra sao ngày sau, tiếng cười hôm nay không thể làm tan biến giọt nước mắt của hôm qua. Yêu đi anh, hạnh phúc ngắn ngủi thật nhưng cuộc đời có dài đâu.

"..Thả chút yêu thương vào gió,

gửi chút nỗi nhớ vào mây

và để những nổi buồn theo từng hạt nắng.

Vì những ngày này, nắng tắt nhanh hơn.." .

______________________________________________

--Khi em không yêu anh--

Khi em không yêu anh, em sẽ không bao giờ phải quay mặt đi khi ánh mắt anh nhìn về một phía khác - không em.

Khi em không yêu anh, em sẽ không bao giờ phải bật khóc vì một câu nói vô tình của anh, vì những lúc cảm giác bị chính người yêu thương mình bỏ mặc, như một con bé ngốc bị vứt vào một xó xỉnh, chỉ dấm dứt khóc mà không thể làm gì.

Khi em không yêu anh, em sẽ không phải lựa chọn giữa việc sẽ đi với anh mà bỏ những cuộc vui với bạn bè hay ngược lại - bỏ mặc anh?

Khi em không yêu anh, cũng không có ai quá xét nét và để ý đến từng lời nói của em, sẽ không ai mắng em khi em nói những điều không nên, làm những việc không đúng.

Khi em không yêu anh, em có thể mặc sức tưởng tưởng ra những thứ lãng mạn mà không sợ bị ai chê cười là viển vông, là trẻ con.

Khi em không yêu anh, chắc cũng chẳng bao giờ em phải đợi một người 2, 3 tiếng đồng hồ trong khi đó người ta lại đi chơi điện tử.

Khi em không yêu anh, không bao giờ em làm một số việc tưởng chừng ngớ ngẩn lắm, như việc đi bộ 30 phút một mình đến để được đi cùng người ta 5 phút mà vẫn cứ đi.

Khi em không yêu anh, em cũng đã không phải khổ sở vì cảm giác hờn ghen và giận dỗi nhiều đến thế, vì chẳng may yêu phải anh là một người luôn vì người khác, một người sẵn sàng gạt em qua một bên vì người khác.

Khi em không yêu anh, em sẽ không thấy xót xa khi anh cứ hút thuốc nhiều mà nhắc rồi nhưng không nghe.

Khi em không yêu anh, đến nhà anh em sẽ không ngại ngần như thế. Và cũng sẽ không có người nào ở đó làm em bị tổn thương.

...

Và khi em không yêu anh, anh sẽ vẫn sẽ là một ông anh tốt của em, em và anh sẽ vui vẻ như những tháng ngày ta chưa yêu nhau, em có thể làm nũng anh, bắt anh bóc từng con tôm cho em ăn, bắt anh bón cho em hết hai bát cơm, bắt anh mua quà trung thu cho em...

Dẫu biết rằng khi em không yêu anh, khi chúng ta không yêu nhau, sẽ có những nỗi buồn, những chuyện khó khăn chúng ta không phải trải qua (hay không được trải qua?).

Nhưng có một người không quen đã nói với em: "Tình yêu đâu phải là nỗi đau, càng không thể là nỗi khắc khoải, nhớ nhung. Tình yêu nằm ở bên kia sự trống vắng, cô độc. Tình yêu không nằm trong suy nghĩ. Tình yêu xuất hiện khi ý nghĩ chấm dứt, khi không có khổ đau, khoái lạc, khi chẳng có sợ hãi, chỉ có niềm vui đón nhận cái mênh mông dị thường qua ánh mắt trẻ thơ, trái tim trong sáng. Hãy yêu thương đi rồi hãy làm những điều bạn muốn".

Em tin một nửa trong câu nói ấy, bởi với em, nếu nhắm mắt lại và không suy nghĩ gì nữa, khi ấy phải chọn giữa anh và những thứ khác (bất kể là thứ gì), em nhất định sẽ luôn luôn chọn anh.

Chắc chắn, không vì một lý do nào cả.

Đơn giản, trái tim em đã chọn như vậy mà thôi.

_______________________ _______________________

----Tóc dài. Váy hồng. Và mắt một mí----

Họ cãi nhau. Có lẽ là lần cãi nhau to nhất kể từ khi họ yêu nhau. Cô gái đã nhìn thấy chàng trai chở một cô gái khác. Tóc dài. Mặc váy hồng. Chàng trai thích những cô gái tóc dài. Ấn tượng với những ai mặc váy hồng. Và cô gái thì tóc ngắn. Không thích mặc váy.

Một giọt nước trong veo rớt khẽ khỏi mắt cô gái khi chàng trang sẵng giọng: "Anh là người yêu của em không có nghĩa là anh – không - được – đi - với - những – cô – gái – khác". "Nhưng cũng không phải được thoải mái – ôm - những – cô – gái – khác". Im lặng. Cô gái vùng chạy. Ngoài trời đang mưa tầm tã....

***************

Chàng trai lao đến bệnh viện. Chiếc điện thoại rơi xuống đất vỡ tan khi anh nghe tin cô gái bị tai nạn. Đêm hôm ấy, cô đã đến toà nhà cao nhất trong thành phố - nơi anh ngỏ lời yêu cô đầu tiên. Và trên đường về, cô đã gặp tai nạn. Một vết dao cứa vào tim chàng trai khi nghe cô gái đang bị hôn mê sâu. Những giọt nước mắt rát bỏng trên má anh vừa như hối hận, vừa như day dứt.

Gia đình cô gái quyết định chuyển cô sang Mỹ điều trị. Cú va chạm đã khiến cô hôn mê và buộc phải phẫu thuật não. Tất nhiên, nước Mỹ sẽ là lựa chọn sáng suốt cho một ca phẫu thuật có nhiều rủi ro. Cơ hội sống của cô mỏng manh như tích tắc.

Ngày gia đình đưa cô gái sang Mỹ là ngày chàng trai cảm thấy rõ nhất mình đang chết dần vì hoang mang. Chưa lúc nào, anh cảm thấy yêu cô và sợ hãi mất cô đến thế. Một dự án lớn của công ty buộc anh phải ở lại Việt Nam. Nhưng có lẽ, kể từ khi chuyến bay đưa cô đi cất cánh, trái tim của anh đã không còn ở lại Việt Nam. Anh từng nghĩ tình yêu của anh dành cho cô đã phai nhạt. Đó là khi anh gặp một cô gái rất giống trong những giấc mơ ngày xa xưa của mình: Tóc dài, mắt một mí và mặc váy hồng. Một hình mẫu thật hoàn hảo. Thế nhưng, đó chỉ là một cơn say nắng chập chờn. Và khi anh tỉnh nắng, tất cả đã quá muộn.

Thì ra, chỉ khi sắp mất một thứ gì đó, người ta mới thấy nó có giá trị với mình như thế nào…

Ca phẫu thuật rất thành công. Nhưng cô gái đã không trở về Việt Nam. Những tin nhắn, những cuộc điện thoại, những lần sang Mỹ tìm kiếm của chàng trai đều kết thúc trong vô vọng. Cô gái đã hoàn toàn biến mất. Hoàn toàn bốc hơi khỏi cuộc sống của chàng trai. Không dấu vết!

********************

2 năm sau…

Chàng trai lao đến toà nhà cao nhất của thành phố. Cô gái đã trở về Việt Nam. Cô gái đang ở đấy – nơi đầu tiên anh ngỏ lời yêu cô. Một dòng máu nóng chảy trong tim chàng trai sôi sục. Có lẽ đã lâu lắm, kể từ lúc cô ra đi, anh mới lại có được cảm giác hân hoan, sung sướng đến thế.

Cô gái đang ngồi thổi bong bóng. Chàng trai khẽ sững lại. Tóc dài. Váy hồng. Một cảm giác hụt hẫng kì lạ xâm chiếm tâm hồn chàng trai. 2 năm không gặp có thể khiến cô gái thay đổi đến thế?

"Anh là ai?". Vẫn gương mặt ấy, bờ mi ấy, đôi môi ấy. Chỉ khác là đôi mắt trống rỗng nhìn anh lạ lẫm. Cô gái chậm rãi nhắc lại: "Anh là ai? Tôi có quen anh sao?" Bàng hoàng. Cả đất trời như sụp đổ dưới chân chàng trai. Hoảng hốt. Anh run run hỏi: "Em quên anh rồi sao?". Cô gái phì cười. Nhìn sâu vào mắt chàng trai: "Có lẽ anh nhầm tôi với ai…". Những thước phim quay chậm chòng vòng trong đầu anh. Tai nạn. Chấn thương não. Mất trí nhớ. Mọi thứ dường như đảo lộn trước mắt chàng trai. Anh cảm thấy người mình nhẹ bẫng. Anh quay đi. Lảo đảo. Hụt hẫng. Ừ, có lẽ là thế. Cô ấy đã mất trí nhớ. Cô ấy để tóc dài. Mặc váy hồng. Cô ấy không còn là người yêu của anh hai năm trước. À không, người – anh – yêu của hai năm trước. Anh không yêu một cô gái tóc dài, mặc váy hồng. Chưa bao giờ.

***************

Một giọt nước mắt rơi khỏi khoé mắt cô gái ngay khi chàng trai quay lưng. Chậm rãi, cô đưa que thổi lên. Một quả bong bóng thật to bay ra. Lóng lánh. Trong suốt. Mỏng manh. Nó bay bay trong không trung rồi đột ngột vỡ tan trong không khí. Biến mất.

Ca phẫu thuật đã thành công. Cô được cứu sống. Vì vết thương chưa lành, cô phải nuôi tóc dài. Vì lối sống bên Mỹ, cô tập quen với việc mặc váy. Thế rồi thành quen. Cô không còn nghĩ đến việc cắt tóc . Bỏ dần thói quen mặc những chiếc quần jeans bụi bặm. Thì ra thay đổi cũng không khó.

Cô đã phải mất rất nhiều công sức để bệnh án gửi về Việt Nam có thêm dòng chữ: mất trí nhớ. Ừ thì cô vẫn là cô của hai năm trước. Vẫn nhớ từng con đường, dãy phố mà anh và cô đã đi qua. Vẫn nhớ lời hứa yêu cô mãi mãi mà anh đã nói ở nơi cao nhất của thành phố - trong một đêm đầy trăng và gió. Nhưng trái tim cô đã tan thành trăm mảnh kể từ khi cô thấy anh bên người con gái khác. Chiếc bong bóng bay lên rồi sẽ vỡ oà và biến mất. 2 năm trước, cô gái yêu chàng trai đã chết. Trái tim cô ấy đã tan vỡ như chiếc bong bóng hoà vào bầu trời.

Con người có thể tha thứ. Nhưng những mất mát, tan vỡ và nỗi đau là những điều tồn tại mãi. Cũng như những vết sẹo hằn lại trên da thịt khó có thể tự nhiên biến mất.

Cô gái đã chọn cách thả tất cả về với gió...

Hãy nhớ, những điều đã mất, không bao giờ lấy lại được...

______________________________________________

Yêu thương là gì?

Yêu thương,

Không phải là những tuyên bố to lớn, mà là những chuyện nhỏ bé đơn sơ và không có lý do..

Đó là lời nói : “bạn có uống cà phê không? Bạn có mệt không Tôi có thể làm gì cho bạn…”

Đó là một cú điện thoại, đó là một lá thư, đó là một chuyện ngạc nhiên nho nhỏ, đó là một lời mời của con tim, đó là đi dạo với nhau..

Đó là làm một số việc cho người ấy, không lý do, không tính toán…Đó là tiếp đón người ấy đúng như ấy là vậy, lắng nghe người ấy với con tim, không hấp tấp vội vã…

Đó cũng là nhìn người ấy với cặp mắt của trái tim và cặp mắt của tâm hồn.

Lời nói có thể dối gạt, nhưng cái nhìn không lừa dối đâu…

love flower Yêu thương là gì?

YÊU THƯƠNG

Đơn giản là ở đấy, không những với thân xác, nhưng với cả tâm hồn mình… Là nói: “Tôi yêu thương bạn”. Tại sao lại phải chờ đến khi người ta chết rồi mới nói là ta thương yêu họ?…

YÊU THƯƠNG…

Đó là không phê phán, không chỉ trích, không kết án. Đó là có thể nói:

“Nếu tôi ở vào chỗ của bạn, tôi cũng không thể làm hơn thế đâu.” Đó là cũng có thể nói không chút ghen tỵ: “Những gì bạn đã làm thật là khéo”.

YÊU THƯƠNG

Chỉ đơn giản như thế thôi. Không có gì phức tạp cả. Nhưng nếu tình yêu không ở trong ta, chúng ta thiếu mọi sự trong cuộc đời…

Khi ai có đặc quyền yêu thương và được yêu thương, cuộc đời thành phi thường. Làn hơi ấm tỏa lan ấy, ánh sáng trong tâm hồn và trong mắt ấy…

Xin vui lòng gửi sứ điệp này cho những người mà bạn yêu thương.

Cho những người đã chạm đến Cuộc Đời bạn cách này cách khác.

Cho những người đã làm bạn mỉm cười khi bạn thật sự cần đến.

Cho những người làm cho bạn thấy được khía cạnh tươi sáng nhất của các sự việc khi bạn thật sự xuống tinh thần.

Và cho những người mà bạn muốn nói với họ rằng Tình Bạn và Tình Yêu của họ được đánh giá cao.

Còn nếu bạn không làm gì cả , bạn đừng lo lắng, không xảy ra chuyện gì xấu đâu.

Chỉ có điều là bạn sẽ hụt mất một cơ hội làm rạng sáng ngày sống của một người nào đó bằng một sứ điệp TÌNH YÊU.

______________________________________________

*NẾU CÓ MỘT NGÀY...*

Nếu có một ngày em nói với anh rằng: em đã hết tình cảm với anh thì đó là em đang nói dối...... sự thật là em còn thích anh nhiều lắm...

Nếu có một ngày em nói với anh rằng: em đã quên anh thì đó là một lời nói dối...... vì nếu em có thể dễ dàng quên anh thì có lẽ em đã không đau như bây giờ...

Nếu có một ngày em nói với anh rằng: em đã không còn nhớ anh nhiều như trước nữa thì đó là em đang nói dối...... thật lòng em còn nhớ anh nhiều rất nhiều...

Nếu có một ngày em nói với anh rằng: em đã không còn lưu giữ một chút kỉ niệm nào giữa hai chúng ta thì đó là em đang nói dối...... bởi lúc nào những kí ức ấy cũng hiện hữu trong em...

Nếu có một ngày em nói với anh rằng: em sẽ không còn khóc vì anh nữa thì đó là em đang nói dối...... vì sự thật thì nước mắt vẫn lăn dài trên má em...

Nếu có một ngày em nói với anh rằng: anh hãy quên em đi thì đó là em đang nói dối...... vì chưa bao giờ em muốn anh thôi nhớ đến em...

Nếu có một ngày em nói với anh rằng: đừng bao giờ quan tâm đến em nữa thì đó là em đang nói dối...... vì em lúc nào cũng muốn được anh quan tâm,lo lắng thật nhiều...

Nếu có một ngày em nói với anh rằng: em sẽ từ bỏ, sẽ không làm phiền anh nữa thì đó là em đang nói dối...... bởi tự bản thân em không thể dễ dàng bỏ cuộc đến thế...

Nếu có một ngày em nói với anh rằng: em không muốn nói chuyện với anh nữa thì đó là em đang nói dối...... bởi chưa một ngày nào là em không mong được gặp anh cả...

Nếu có một ngày em nói với anh rằng: em chán ghét anh thì đó là em đang nói dối...... vì chỉ có thể là anh chán ghét em mà thôi...

Nếu có một ngày em nói với anh rằng: em đã thật sự không còn cảm giác gì với anh nữa thì đó là em đang nói dối....... vì với em anh mãi mãi là một người rất quan trọng...... cho dù có bất cứ chuyện gì thì điều đó cũng không bao giờ thay đổi...

Nếu thật sự cái ngày ấy đến thì đó là ngày em...

...Sẽ rời xa anh...

...Sẽ không còn bất cứ liên quan gì đến anh nữa...

...Sẽ không còn bên nhau lúc vui, lúc buồn...

...Sẽ không còn những lúc cùng nhau lắng nghe giai điệu của những bài hát...

...Sẽ không còn có thể làm anh vui, làm anh phải buồn, phải lo lắng cho em...

Đó là lúc em cảm thấy anh không thể dành cho em...

Đó là lúc em cảm thấy em không xứng với anh...

Đó là lúc em cảm thấy mình không thể bên nhau...

Đó là lúc em cảm thấy quá chán nản và mệt mỏi...

Đó là lúc em cảm thấy thật sự, thật sự............. không thể bên anh...

Nhưng dù ngày ấy đến, em vẫn muốn anh hiểu rằng:

Anh rất quan trọng với em

Dù em biết tình cảm ấy là ảo nhưng em vẫn rất trân trọng nó

Em lúc nào cũng chỉ muốn anh hiểu em, anh hiểu cảm nhận của em, anh hiểu tình cảm em dành cho anh nhiều thế nào...[♥]~

______________________________________________

Các chàng trai có biết:

… Người con gái yêu bạn nhất là người sau khi nổi giận với bạn, họ quay đi và sẽ không ngừng khóc.

… Khi một người con gái vừa đi vừa khóc trên phố mà chẳng cần quan tâm rằng có hay không người đang nhìn mình, thì lúc đó, chắc chắn rằng trái tim họ đã thật sự tan nát.

… Con gái chỉ “lảm nhảm” với người mà họ yêu, và cũng chỉ nhõng nhẽo với người mà họ thực sự quan tâm.

… Sự ương ngạnh, tính khí thất thường, tỏ ra như một “đứa bé” hư, tất cả cũng chỉ vì họ muốn bạn chú ý, quan tâm đến họ nhiều hơn.

… Nếu như họ ko yêu bạn, họ sẽ chẳng nỗi giận với bạn, không mong bạn tới dỗ dành, và cũng sẽ không vì bạn mà rơi nước mắt. Bởi nếu là người mà họ ko yêu, sẽ chẳng bao có khả năng khiến họ như thế.

Và bạn có biết… khi bạn rời xa họ, bỏ họ lại một mình… Họ sẽ mong đợi. Và lo sợ biết bao nhiêu.

Và tất cả những điều đó cũng chỉ vì họ yêu bạn.

Và tất cả những điều đó cũng là vì bạn không đủ hiểu họ.

Phụ nữ biết quá nhiều những thứ họ không nên biết.

Đàn ông lại có quá nhiều thứ không biết về những điều họ nên biết.

Bởi vậy, khi giận nhau, bạn cho rằng tính khí họ thật tệ. Họ lại cho rằng bạn dần không yêu thương họ.

Khi “chiến tranh lạnh”, bạn cho rằng họ không chấp nhận, không hiểu bạn hoàn toàn. Họ lại nghĩ bạn không quan tâm họ.

Hãy ôm người con gái bạn yêu thật chặt, trao cho cô gái ấy một nụ hôn đễ xóa hết sự tổn thương trong lòng, và nước mắt trên khóe mi cô.

Bời vì điều khiến họ cảm thấy sợ hãi nhất chính là sự vô tâm, lạnh lùng ngoảnh mặt bước đi của bạn.

Nếu có yêu thương, xin hãy bao dung, bởi một lúc nào đó, khi mất nhau, chúng ta lại nuối tiếc một đời…

Hy vọng mỗi một người con trai nên biết trân trọng người con gái đang thực sự ở bên cạnh mình.

Họ cho bạn tất cả, không mong nhận lại, chỉ ước mong bạn hiểu, và nắm chặt lấy đôi bàn tay của họ.

Đừng làm người con gái của bạn phải khóc, đừng khiến họ đau lòng, và đừng làm cho họ cảm thấy tuyệt vọng.

Bởi vì một khi người con gái yêu, nếu mất đi người mình yêu…

Điều đó đồng nghĩa, họ đang mất đi cả thế giới này.[♥]~

_____________________________________________________________________

Có lẽ em không thể tiếp tục sống trong vai ""người con gái dự bị"" của anh thêm ngày nào nữa.

Dừng lại nhé những phút giây em nghẹn ngào trong nước mắt…

Dừng lại nhé những vết cắt hằn sâu trong trái tim bé nhỏ…

Dừng lại nhé những khoảnh khắc em bàng hoàng khi nhìn ra sự thật…

Dừng lại nhé trái tim thôi thổn thức, loạn nhịp khi mất đi yêu thương…

Dừng lại nhé những nụ hôn yêu không cảm giác…

Dừng lại nhé ánh mắt không còn hình bóng em…

Dừng lại nhé khi trái tim anh đã thuộc về bên một người khác…

Dừng lại nhé những đêm nằm gào khóc như một kẻ vô hồn mộng mị…

Dùng lại nhé những nỗi nhớ đầy vơi…

Dừng lại nhé những khoảng lặng vô hồn…..

Tình yêu đầu em yêu sắm đắm, yêu điên dại, cồn cào trong nỗi nhớ và nước mắt. Ánh mắt anh đã ngừng lại nơi trái tim em, và rồi tình cờ như duyên số định mệnh "em đã yêu anh". Yêu nụ cười trong trẻo, yêu ánh mắt đa tình, yêu bờ môi ngọt ngào đã bao lần siết chặt trái tim em, yêu cả sự quan tâm đến vô tình hờ hững, yêu cả cách anh nói lời " chia tay"… Em đã yêu anh quá nhiều, yêu hơn chính bản thân mình để rồi em tự chuốc lấy nỗi đau cho riêng mình em.

Vì em là con gái nên sẵn sàng trao đi tất cả, dâng hiến trọn vẹn trái tim mình nhưng em chỉ là hạt cát nhỏ bé giữa mênh mông sa mạc, là giọt nước đơn độc trong biển cả bao la… Chẳng bao giờ em có được tình yêu thực sự nơi trái tim anh - Trái tim quá nhiều vách ngăn không dành cho riêng em.

Cho em được trở về ngày xưa anh nhé

Ngày mà em chưa từng biết về anh

Ngày mà em chưa từng yêu anh

Ngày mà em chưa từng có những niềm đau nỗi nhớ mang tên anh ...

Em đã có những ngày tháng thật sự hạnh phúc anh àh !

Với anh. Đó không là gì lớn lao đâu nhỉ ?

Nhưng với em đó là những kí ức thật sự bình yên ...

Khó lắm khi phải xa anh

Đau lắm khi phải mất anh

Nhói lắm khi nhìn thấy anh hạnh phúc bên người khác

Nhưng biết làm sao khi đó là sự thật - Và em phải chấp nhận nó

Thà người đừng bao giờ đến

Đến rồi sao lại còn ra đi

Để lại bao thương tiếc khôn nguôi

Kết cấu của một tình yêu không thể thiếu nước mắt

Và nỗi đau luôn là cốt lỏi của nó

Yêu thương là vô hạn

Nhưng trái tim con người luôn có một giới hạn nhất định

Yêu thương và nhung nhớ dành cho anh đã không thể tồn tại nữa

Vì đó mãi là những niềm đau cho cả hai ...

Dừng lại

Để yêu thương là mãi mãi

Để chôn chặt những kí ức

Để những giọt nước mắt ko còn làm chạnh lòng nhau nữa

Để mở ra cho chúng ta con đường mới

Kết thúc tất cả từ đây

Khi nhớ về quá khứ anh hãy cứ mỉm cười anh nhé

Vì đã từng có một người yêu thương anh bằng cả trái tim

Có cố lật lại kí ức thì chỉ làm con tim rỉ máu mà thôi

Yêu thương như giấc mơ

Tỉnh giấc rồi sẽ mất

Hãy để tất cả ra đi nhẹ nhàng như khi nó đến

Người em đã từng yêu

Chào anh ![♥]

______________________________________________

--Có một người ........--

Có một người mang trong mình một trái tim bị tổn thương ... chỉ vì một chữ tin....

Có một người cố gắng vượt qua nỗi đau khi bị gian dối .. và tất cả những lời dị nghị của mọi người xung quanh...

Có một người đã mong mỏi một cuộc sống mới .. và thôi không hy vọng và mơ ước... vì tình yêu chỉ toàn là giả dối ...

Có một người tập quen dần sống với cuộc sống âm thầm ... cam chịu ....

[và...]

Có một người đến đánh thức trái tim đang ngủ wên của một người....

Có một người cho một người biết thế nào mới là tình yêu thật sự...

Có một người .. mỗi ngày đều mang đến cho một người tiếng cười....

Có một người ... bảo với một người ... hãy dẹp bõ những đau khổ và tiếp bước đến hy vọng về một ước mơ...

Có một người .. nói với một người phải dành lấy những gì thuộc về mình... nhưng liệu người đó có phải là của mình...

Có một người .. đến bên một người và không biết khi nào trở thành một cái gì đó quan trọng trong tim một người....

Có một người cho một người có một cảm giác....

[để rồi....]

Có một người thường cười một mình khi nghĩ tới một người...

Có một người thương hay ngồi suy nghĩ về một người... và tự hỏi lòng có phải ta đã yêu...

Có một người có cảm giác nhớ .. nhớ thật nhiều một người... khi ai đó quên thật nhiều....

Có một người luôn chờ một người đến ...chỉ để nhìn .. chỉ để như vậy mà thôi...

Có một người ... muốn nói với một người... nhưng thôi ...chẵng thà là một chữ bạn còn hơn không là gì...

Có một người .. mún hỏi một người... trong tim người đó đang nghĩ gì...mà biết đâu lại chẵng có gì cả ...

Có một người sẽ mãi im lặng ....

Có một người thật sự đã chấp nhận một người...

Có một người ... sẽ phải khóc một mình

Có một người lại way về cuộc sống lúc trước....và thôi cái mơ ước ấy

Có một người ... sẽ đợi ... đợi lời hứa của một người...

Có một người sẽ mãi mãi không còn có thể vô tư mỗi ngày...

Có một người sẽ..không wên được cái hương vị ngọt ngào đó...

.. Nhưng mãi mãi ..có một người

..không thể nói ra những điều mình muốn nói.

..không thể yêu người mình đã yêu.

..không thể đứng bên cạnh người mình muốn.

..không thể nhìn thẵng vào mắt người mình muốn nhìn...

______________________________________________

Em muốn yêu một người......

Em muốn yêu một người, không cần phải đẹp, chẳng

nhất thiết phải giàu, không màu mè trong ăn mặc, nhưng phải có một bờ vai vững chắc, và đủ rộng để em có thể tựa vào những khi dừng chân mỏi mệt..

Em muốn yêu một người, mạnh mẽ và quyết đoán,

có tự trọng và lòng kiêu hãnh của một người đàn ông, chứ không phải nhút nhát rụt rè và yếu đuối như một thằng con nít, chỉ biết khóc lóc khi không có được quà...

Em muốn yêu một người, lắng nghe em tâm sự không chỉ bằng những cử chỉ gật đầu, mà còn phải bằng một sự đồng cảm trong tim và tốt nhất là nên

thốt ra những câu khuyên bảo trong từng lời em đang nói..

Em muốn yêu một người, thấu hiểu được những ước mơ của em, và chỉ dạy cũng như nâng đỡ em bước tiếp, chứ không phải đứng ngoài cuộc và lúc nào cũng hô hào: Cố lên!

Em muốn yêu một người, biết giấu nước mắt vào tim, biết giấu nỗi đau vào tận đáy lòng sâu thẳm, và mạnh mẽ như một người đàn ông cứng rắn, không lúc nào để cả thế giới biết sự yếu đuối của chính mình..

Em muốn yêu một người, sẽ la mắng khi em làm sai, ủng hộ khi em làm đúng, đưa ra cho em những quyết định khi em lúng túng, hoặc lưỡng lự trên bước đường mình đang đi..

Em muốn yêu một người, có ý chí cầu tiến, có khao khát đam mê, sống cống hiến và không thụ động. Có thể lập nghiệp dù chỉ từ hai bàn tay trắng, và khiến mọi người nể phục, để em tự hào khi đi bên cạnh

người đó, rằng: Uk! thì anh ta không giàu, nhưng anh

ấy giỏi. Và vì anh ấy ham học hỏi, nên sớm muộn gì anh ấy cũng giàu :)

Em muốn yêu một người, biết hổ thẹn khi mình thua kém, biết ngẩng cao đầu hứng lấy thành công, biết học cách chấp nhận thất bại, và đứng lên làm lại cuộc đời, chứ không phải ngồi ì phó thác cho số phận..

Em muốn yêu một người, sẽ nhớ về em ngay cả khi bộn bề công việc, biết nghĩ đến em ngay cả khi em không có gì để người đó phải lo nghĩ, biết nắm tay em trong những buổi hẹn hò, và buông tay khi em tự

do với bè bạn..

Em muốn yêu một người, yêu em đủ ít để giữ lại lý trí, nhưng cũng đủ nhiều để không còn có thể yêu một người nào khác..

Em muốn yêu một người, yêu em không chỉ bằng những lời nói gió thoảng, mà nên đi kèm với những hành động thiết thực từ con tim..

Anh à... Anh có thể làm một người như thế được không?...

Cho em biết thế nào là bình yên thật sự...

Cho em hiểu cảm giác an toàn khi có anh kề bên...

Cho em

một nụ cười không gượng ép... Và...

biết khóc trong sự cảm thông sâu lắng của riêng anh...

Có được không anh???

______________________________________________

~ Đã bao giờ : B ạn cầm điện thoại lên cố tình bịa ra một lý do nào đó để nhắn tin cho một người và chờ mong từ người ấy một tin nhắn reply ?

Có khi nào : Bạn nhắn tin để rồi sau đó cả nửa ngày mới nhận được tin nhắn reply với những câu trả lời quá qua quýt , ngắn gọn để rồi sau đó là im bặt hay không ?

~ Đã bao giờ : Bạn bỗng nhấc máy điện thoại lên, cố tình bịa một lý do nào đó chỉ để được ...nghe giọng nói vội vàng của một người ?

Có khi nào: Bạn gọi điện đến và sau vài câu nói vội vàng bạn nhận được tiếng “tút, tút,…” quen thuộc như mọi khi để rồi xung quanh bạn là nỗi hụt hẫng, mất mát hay không?

~ Đã bao giờ: Bạn chờ mong một câu nói dỗi hờn hay đơn giản là lời trách móc... của một người nào đó ?

Có khi nào: Bạn chờ mong một câu dỗi hờn để tự an ủi bản thân rằng mình vẫn còn được quan tâm, nhưng cuối cùng bạn chỉ nhận được những dòng pm cụt lủn : ” uh , vậy àh ?…” hay chưa ?

~ Đã bao giờ : Bạn mong chờ nhìn thấy nụ cười của một người rồi bỗng vui lên lạ thường khi nhìn thấy điều đó chưa ?

Có khi nào : Nụ cười ấy trước mặt bạn mà không phải dành cho bạn. Nó chỉ vô tình lướt qua bạn...

~ Đã bao giờ : Bạn chờ mong nhìn thấy một người để rồi phải giả vờ như không để ý khi người ấy xuất hiện ?

Có khi nào : Bóng hình ấy xuất hiện không phải dành cho bạn. Nó chỉ lướt qua bạn để đi tới một vòng tay đang rộng mở khác hay không ?

* Đấy là khi trái tim bạn đập một nhịp, trái tim người ấy đập một nhịp.

* Đấy là khi đối với bạn người ấy là tất cả còn đối với người í bạn chả là gì cả .

* Đấy là khi bạn buồn mà người ấy lại chả hề hay biết .

* Đấy là khi trái tim bạn đau còn trái tim người í thì vẫn đập nhịp nhàng .

* Đấy là khi tình yêu của bạn cho đi nhiều mà chả nhận lại được bao nhiêu mà cũng có thể là dù một chút cũng không có .

* Đấy là khi bạn không thể bước tiếp, không thể làm tổn thương trái tim mình thêm nữa .

Đừng cố bước vào con đường không phải dành cho mình để rồi chuốc lấy đau khổ và bế tắc .

Ngoài kia chắc chắn có người chung nhịp đập với trái tim của bạn.

Đó mới chính là một nửa đích thực của bạn .

Đôi khi bạn phải chọn giữa đi tiếp và rẽ sang một con đường khác.

Đôi khi bạn phải dũng cảm chọn dừng lại để đi một con đường mới ...

Nhưng phải làm sao khi đã yêu 1 ai đó quá nhiều ...?

Và mọi sự thay thế dường như chỉ là vô nghĩa .

______________________________________________

Người dẫn chương trình giơ cao một ly nước và hỏi khán giả:

- Quí vị thử đoán xem ly nước này nặng bao nhiêu?

- Điều đó còn phụ thuộc vào anh cầm nó trong bao lâu chứ.

- Đúng vậy, nếu tôi cầm nó trong một phút thì không có gì đáng nói. Nhưng nếu tôi cầm nó trong một tiếng đồng hồ thì tay tôi sẽ mỏi. Còn nếu tôi cầm nó cả một ngày, quí vị sẽ gọi xe cấp cứu cho tôi. Cùng một khối lượng, nhưng mang nó càng lâu thì nó càng trở nên nặng hơn.

Trong cuộc sống cũng vậy. Nếu chúng ta cứ liên tục chịu đựng gánh nặng, nó sẽ càng ngày càng trở nên trầm trọng. Không sớm thì muộn chúng ta cũng gục ngã.

"Điều quý vị phải làm là đặt ly nước xuống, nghỉ một lát rồi tiếp tục cầm nó lên."

Thỉnh thoảng chúng ta phải biết đặt gánh nặng cuộc sống xuống, nghỉ ngơi lấy sức để còn tiếp tục mang nó trong quãng đời tiếp theo.

Khi bạn trở về nhà, hãy quẳng lo âu về công việc ngoài cửa. Ngày mai bạn sẽ nhặt nó lên và tiếp tục mang. Còn bây giờ: GIẢI TRÍ và THƯ GIÃN !

______________________________________________

-Ghét--

Ghét cái cảm giác lo sợ khi 1 ngày không có người ta bên cạnh…

Ghét cái cảm giác khó chịu khi người ta nhắc đến người khác…

Ghét cái cảm giác đau đớn bóp nghẹt trái tim khi nói những lời lạnh lùng với người ta…

Ghét cái tính bướng bỉnh khi không thừa nhận là ghen…

Ghét cái tính cứng đầu khi dù biết người ta không thay đổi mà vẫn ghen…

Ghét cái tính khó hiểu khi luôn làm người ta khó hiểu…

Ghét cái tính ngốc khi luôn làm người ta phải lo lắng…

Ghét cái tính giận dỗi trẻ con khi luôn làm người ta đau lòng…

Ghét cái tính tàn nhẫn khi luôn làm người ta phải tổn thương…

Ghét cái cảnh ngồi nhắn tin cho người ta mà không biết có nên nhắn hay không…

Ghét cái cảnh ngồi xóa 1 loạt tin nhắn định gửi cho người ta nhưng vẫn nằm trong tin nháp…

Ghét cái cảnh ngồi chờ đợi tin nhắn của người ta rồi lại reply bằng 1 tin thật lạnh lùng…

Ghét cái câu "xin lỗi,vậy không làm phiền nữa" nhưng vẫn luôn nói với người ta như vậy…

Ghét cái câu " Không có gì" nhưng vẫn luôn trả lời như thế khi người ta hỏi…

Ghét…

Vì người ta đáng yêu quá nên không thể ghét được…

Ghét…

Vì người ta đáng yêu quá nên không thể không yêu…

Ghét…

Vì người ta ngốc quá nên không thể rời xa…

Ghét…

Vì người ta ngốc quá nên không thể không lo sợ…

Ghét…

Vì người ta cứng đầu y chang mình…

Ghét…

Vì người ta bướng bỉnh giống hệt mình…

Ghét…

Vì yêu người ta quá nhiều…

______________________________________________

Nếu ngày ấy anh không đi, mình sẽ là của nhau đúng không anh?

Không biết bao nhiêu lần em hỏi mình câu ấy, một nuối tiếc, hờn trách, hay an ủi động viên cho chính mình.

Em và anh mình đã từng quen…

Ngày ấy em là cô bé đỏng đảnh và không kém phần kiêu kỳ, em bỏ qua mọi lời tán tỉnh của các chàng trai vì cho rằng đó chỉ là  những lời sáo rỗng mà thôi.Bề ngoài em thật lạnh lùng. Đâu ai hiểu trái tim kia đã một lần tổn thương, đã biết yêu hết mực, và đang âm ỉ rỉ máu. Có lẽ vì yêu thương quá đỗi nên vết thương như đau thêm. Nỗi đau của tình đầu luôn nhức nhối hơn cả, và là em em sợ trước lối đi vào chuyến tình mới. Em sợ… Sợ phải yêu thương.

Rồi em gặp anh, vẫn lối mòn cũ của những cách làm quen, những dòng tin nhắn điện thoại. Những tin nhắn đầu tiên đến, em chẳng buồn đọc, có khi còn cả khó chịu, em chán ngấy lên được với những tin nhắn như thế. Thực tế kia người ta còn dối lừa nhau được nói chi những dòng tin nhắn. em phớt lờ những dòng tin từ anh.

Em ghét cái cảm giác mỗi lần anh nhắn tin đến, 2 3 tin em mới trả lời một, với những dòng chữ cụt ngủn, không đầu đuôi. Lần nào vui em trả lời, buồn em lại thôi. Tin nhắn cứ gửi đều, mà trả lời thật thưa thớt, có lẽ em trả lời chỉ vì một lịch sự tối thiểu mà thôi.

Điều làm em tò mò nhất, tại sao anh lại nhắn tin cho em nhiều như vậy,tại sao anh không chán nản, tại sao không ghét vì tính đỏng đảnh của em, tại sao anh luôn kiên trì với những dòng chữ cụt ngủn không đầu đuôi như thế.

Dần dần cái thói quen anh nhắn tin mỗi ngày đi vào cuộc sống của em, em không khó chịu nữa, nhưng ghét anh thật nhiều thì vẫn còn, đôi lần em tự hỏi lý do tại sao nhưng không thể hiểu nổi tại sao lại ghét anh đến thế, hay phải chăng ghét của nào trời trao của ấy?

Sau 3 tháng “giằng co” , tìm mọi cách chối từ những cuộc hẹn gặp mặt coffee từ anh, không biết bao nhiêu lý do em đặt ra. Chỉ là một cuộc gặp mặt sao phải khó khăn, anh nhớ không anh đã hỏi em vậy, chính em cũng không biết tại sao anh à, giống  như một điều nhắc nhở thôi, nhắc em sẽ lại yêu thương, nhưng lại…

Và rồi mình gặp gỡ.

Em nhớ thật nhiều buổi hẹn đầu tiên ấy, một buổi chiều mưa. Sau bao lý do dược đưa ra, em đã phải chịu thua, mình có một cuộc hẹn. Buổi chiều mưa Sài gòn thật lạ, mưa chẳng báo trước, mưa cứ vô tình mà trút xuống. Lúc ấy em cảm ơn mưa, mưa ngăn lối em đi gặp người, mưa sẽ là lý do. Nhưng lại là mưa Sài Gòn, mưa đấy nhưng lại tạnh ngay…

Em gặp anh trong miễn cưỡng, thật ra lúc ấy em chẳng muốn đi đâu anh à, thật đấy.! Quán coffee nhỏ nằm ven đường, với những chậu cây nhỏ treo thả xuống, những hàng rào màu trắng. những chiếc ghê mây, khung cảnh cũng lãng mạn anh nhỉ. Em gặp một người con trai…

Em ngạc nhiên, chẳng như em tưởng tượng, anh thật khác. Anh rất dễ thương, dễ gần, hài hước và cá tính. Ấn tượng về anh hoàn toàn sai rồi, không như em nghĩ, em nghĩ anh bình thường, có khi chỉ là một người không có chí hướng, chỉ biết đi theo lối mòn, nghĩ anh thật tệ…

Nhưng anh khác, ngay chính lúc ấy em còn nghĩ, anh có thể là tâm điểm của biết bao cô gái vây quanh anh, nghĩ rằng chắc chẳng bao giờ anh bỏ công làm quen ai, vì xung quanh anh luôn nhiều. Vậy mà…

Anh nói chuyện thật nhiều, những câu chuyện của anh luôn đầy ắp tiếng cười, em nghĩ khác về anh. Nhưng đó chỉ là trong suy nghĩ, bề ngoài kia em vẫn là cô bé kiêu kỳ, vẫn với những đanh đá ngày nào. Nghĩ vậy nhưng chỉ là em cảm nhận, làm sao biết được sự thật qua một lần gặp gỡ đúng không anh J. Câu chuyện hai đứa mình luôn mang đầy tranh cãi, lý lẽ, luôn có những xỏ xiên anh nhỉ, em chẳng nghĩ rằng ngày đầu tiên gặp gỡ  mình lại nói chuyện thân quen như vậy, đầy ắp tiếng cười, có lẽ vì anh chăng? Nói chuyện toàn cãi nhau anh nhỉ, chẳng bao giờ cùng chung ý kiến, thế nhưng những tranh luận ấy làm mình vui hơn, hiểu hơn, gần gũi hơn.

Sau cuộc hẹn ấy suy nghĩ của em về anh đã khác, nhưng đôi lần em lại nghĩ, có phải anh là chàng Sở Khanh, hào hoa nhưng hay dối gạt, những suy nghĩ khác nhau làm em tò mò hơn về anh.

Rồi tiếp nối nhau là những dòng tin nhắn, những cuộc gọi mà giờ đây không phải từ một hướng nữa, em đã bị cuốn theo rồi. Tại anh đấy!

Nhưng em vẫn chối từ gặp anh, dù nghĩ khác nhưng em vẫn luôn thu mình lại, em vẫn chưa thể vượt qua bức tường trong lòng để mở rộng lòng mình hơn.

Em với anh gần nhau thêm một chút, một chút.

Cuộc hẹn tiếp theo là từ em, hôm ấy em buồn. Nỗi đau lại nhức nhối, nếu là trước đây em sẽ lại thu mình lại, tìm góc khuất nào rồi khóc, khóc một mình. Nhưng hôm ấy, em nhớ là mình không muốn khóc, muốn giấu tất cả nỗi buồn đi, em tìm anh.

Chở em lòng vòng quanh Sài Gòn đêm, anh lại khác thêm lần nữa, lần này anh lại lặng im, anh biết em buồn, chỉ im lặng chở em đi. Chỉ cần như thế thôi anh ạ, em đơn giản lắm, em chỉ cần có người bên cạnh khi em buồn, dù chỉ là im lặng. Một lúc thôi với những im lặng, anh lại đưa em về với những tiếng cười, cách anh an ủi cũng nhẹ nhàng lắm anh biết không? Một buổi tối yên bình, em thấy lòng mình ấm lại, bước vào nhà em mỉm cười. Nhưng điều làm em nhớ nhất là gói bỏng ngô, là viên kẹo mút anh mua. Em tưởng anh về rồi chứ, nhưng chỉ 5p sau anh quay lại, đưa cho em, chỉ thế thôi nhưng em thấy vui, chỉ là quan tâm nhỏ, nhưng em thấy rất ấm áp. Cảm ơn anh thật nhiều.

Rồi cứ nhẹ nhàng như thế, một cuộc hẹn nữa là lục lọi những quán quen Sài thành, một cuộc hẹn nữa là những địa điểm Sài Gòn đẹp lung linh. Với một cô bé năm nhất như em tất cả đều mới lạ, và thích thú. Sài Gòn này nhiều còn đường mình cùng nhau đi qua anh nhỉ.

Em nhớ một buổi trưa nắng ả của Sài Gòn, mình lại gặp nhau, nhưng chẳng phải là cuộc hẹn, lần ấy anh “anh hùng” cứu em J. Lại đóng vai một cô bé đỏng đảnh, em quên mất đâu vé gửi xe đi học, trưa thật nắng,  tìm những số điện thoại thân quen, nhưng ai cũng bận, có ai giúp em đây? Rồi em lại tìm anh, anh đến ngay. Em lại thêm một lần sưng sờ, anh đi học về, bộ đồng phục áo trắng anh mang làm em ấn tượng. Lúc ấy anh đẹp trai lắm anh biết không J, hình ảnh mà em yêu thích nhất khi nhìn các chàng trai, lúc ấy lại xuất hiện trước mặt em, mà lại là anh nữa. Và hôm ấy còn một điều em thật nhớ…

Anh ôm em… Anh xin em được ôm một lần, anh biết lúc ấy mặt em đỏ ửng lên thế nào không? Em ngượng ngùng thế nào không? Và em vui thế nào không?

Em chẳng hiểu được lý do tại sao lại như vậy. Có đôi lần trong những câu nói đùa anh nói anh yêu em, nhưng đùa mà đúng không anh? Có một lần nào ấy anh nói rằng muốn em làm bạn gái, nhưng em cười anh lại nói anh đùa thôi. Có lý do nào cho cái ôm này không anh? Nhưng em biết cái ôm này là lý do cho em hiểu ra lòng mình…

Em đã yêu anh….

Nhưng em đâu ngờ…

Cái ôm ấy là lần cuối cùng mình gần bên nhau. Cái ôm ấy là tất cả cho một lời tạm biết của sự ra đi, là điều cuối cùng em thấy được hạnh phúc khi bên anh. Em ngốc quá khi chẳng hiểu ra được câu nói lúc anh ra về: “Khi nào có dịp mình lại gặp nhau”.

Em ngốc nghếch chuẩn bị cho yêu thương, vẫn yêu đời đến lạ, sắp Noel rồi em muốn hôm ấy mình sẽ là một đôi. Chuẩn bị cho món quà đầu tiên, tự tay em làm, tự tay em gói trọn yêu thương… Nhưng….

Chỉ một ngày hôm sau cái ôm ấy em biết rằng anh ra đi, nước mắt như vô thức cứ chảy ra khi em nhìn dòng tin ấy, anh đi rồi bỏ lại em với yêu thương mới bắt đầu.

Em phải làm gì đây, làm sao để giữ yêu thương lại khi chưa kịp nắm giữ, buông tuột tất cả trở về vị trí ban đầu hay níu lấy dù mỏng manh…

Ngày anh đi, em giấu mình sau bức tường lặng lẽ nhìn anh mà giọt nước mắt lăn dài, giống như một đoạn phim buồn em hay xem mà giờ em là nhân vật chính, điều chưa bao giờ em nghĩ sẽ xảy ra, em đau…

Ngày em nhận ra mình yêu anh là ngày anh bước ra khỏi cuộc đời em, em như chết lặng đi. Nếu ngày xưa em đau một thì hôm nay em đau mười. Ngày ấy em được yêu, em nhìn thấy được dối lừa, em biết hận còn bây giờ em đau vì chính tình yêu em không có lý do vụn vỡ. Đau vì người giúp em vượt qua nỗi đau lại làm em đau …

Những ngày sau ấy những dòng tin thưa dần, mà lý do rằng mình xa nhau, xa để bắt đầu yêu thương…

Chắc có lẽ thế anh nhỉ…

Rồi Noel, em vẫn đón cùng bạn bè, nhưng sao lòng em buồn thế…

Xa nhau rồi khoảng cách yêu thương cũng xa theo, anh chẳng còn những dòng tin như ngày nào, thưa dần thưa dần đến đáng sợ. Còn em lại thu mình lại, gặm nhấm nỗi đau, rồi tự trách mình để tuột mất yêu thương.

Em biết mình chưa bắt đầu mà đã xa như vậy, thì chẳng thể nào viết tiếp đúng không anh? Những lý thuyết xa vời của nhưng đôi yêu nhau theo khoảng cách làm gì có trên đời. Yêu nhau đấy nào có bền lâu đâu, rồi cũng vỡ tan thôi. Mình đã là gì đâu để làm niềm tin cho nhau, anh nói đúng mình không thể.

Nhưng em vẫn đau…

Bạn thân anh, người kết nối anh và em lại…Anh ấy vun đắp cho chúng mình ngày bên nhau nhưng… Anh ấy kể em nghe, nghe một bí mật anh giấu…Em biết anh cũng từng yêu thương thật nhiều, từng đớn đau thật nhiều nhưng anh nói anh đã quên, còn anh ấy nói anh vẫn chờ, chờ một ngày chị về bên anh. Anh ấy khuyên em quên đi tình dại, anh ấy nói anh ấy cũng thương em…

Rồi em lấy lại cân bằng cuộc sống, em bình thản xem anh là bạn, em không chọn anh hay bạn anh, em chọn bình yên. Như thế lại hay anh nhỉ, em và anh mình lại như ngày nào, dù không như trước đây nhưng nhẹ nhàng hơn nhiều. Tết đến bên gia đình, em thấy bình yên hơn. Và hạnh phúc thật nhiều khi giao thừa đến, nhận lời chúc đầu tiên từ anh…. Và vui nho nhỏ khi biết rằng sau Tết này mình gặp nhau.

Vậy là sau một thời gian, có lẽ với anh chẳng là gì nhưng với em dài lắm, em gặp lại anh, trong bữa tiệc sinh nhật bạn anh…

Một cuộc gặp gỡ của 4 người. Anh, em, bạn anh, và chị ấy… Anh nhìn chị như không quen, nhưng ánh mắt lại thật buồn, chị nhìn em mỉm cười xã giao của những người trong tiệc, bạn anh nhắc em rằng đấy là “chị”, nhắc em đừng làm anh khó xử, anh và em mình nói chuyện mà đâu mất tự nhiên ngày nào… Như một mớ bong bong quấn lấy em, ai cũng có nỗi niềm riêng nhưng ai là người đau nhất. Chẳng phải là em sao? Em thấy đứng giữa anh và bạn anh, thấy chị ấy, tất cả như bóp nghẹt tim em lại. Gặp lại anh sao đắng cay hơn ngày ta cách xa? Ngày em háo hức mong chờ đây sao? Rời khỏi bữa tiệc em òa khóc, bao nhiêu nước mắt em cố kìm nén trong lúc gặp anh vỡ ra. Đau.

Em như vô thức tìm anh hỏi tất cả? Hỏi rằng anh yêu em? Hỏi về anh và chị? Hỏi cho chuyện chúng mình?

Vẫn những câu trả lời ấy? Anh không nói anh không yêu, nhưng lời yêu anh không có. Anh nói chị và anh đã hết, anh nói anh chẳng chờ ai. Anh nói anh quên đi rồi. Anh nói chuyện chúng mình không thể, anh nói tại mình phải xa nhau….

Em im lặng. Em chẳng thể nói gì được nữa đây.

Anh đẩy em về phía không anh, về hướng bạn anh , nơi mà anh cho là tốt nhất. Anh nghĩ rằng em sẽ hạnh phúc bên bạn anh. Sao giống bộ phim em hay xem quá vậy, đây là cách anh trốn tránh yêu thương?

Nhưng anh có biết, người em yêu là anh chứ không phải bạn anh, người em chọn là anh chứ không phải anh ấy, hãy để em sống thật với yêu thương…

Đớn đau trong tình yêu của em là cho đi mà không được nhận lại, chỉ mình em yêu thương vun đắp. Em cứ sống bằng hi vọng mỏng manh của những kỉ niệm ngày nào. Chỉ tại vì em yêu anh nhiều quá.

Hay tại em ích kỷ vì không có được anh nên em cố với, cố đưa tay ra.

Có thể tại em quá ngốc nghếch chọn lối yêu thương sai lầm để giờ phải đau, nhưng trái tim em yêu vậy em biết làm sao đây?

Em nhớ lời anh hứa ngày ấy, ba năm sau nếu anh lại chọn Sài Gòn là điểm dừng chân, ta sẽ bắt đầu lại. Sẽ bỏ đi cái vô duyên ngày nào, để tìm lại duyên mới. Em biết điều ấy cũng chẳng phải là chắc chắn, nơi anh và em học đã thật xa nhau, liệu rằng nơi đích đến có cùng một hướng? Người ta nói yêu đơn phương là hai đường thẳng song song đi bên nhau mà không thể chạm, nhưng em vẽ tình em là hai đường cắt nhau tại một điểm nhỏ xíu rồi chia mãi ra hai hướng để đi thật xa…

Em chẳng biết ngày mai mình còn gặp, em chẳng biết ngày mai mình có là của nhau, nhưng em biết trái tim em còn yêu. Đã một năm trôi qua em vẫn nhớ như thật rõ cảm xúc hôm nào, em vẫn nhớ mãi một bóng hình.

Anh cứ bước trên con đường mình đã chọn, có thể vô tình trên lối đi hướng mình gặp nhau, những lần ấy em chỉ sẽ mỉm cười để biết mình đang ổn.

Một năm rồi em đã đợi, dù hai năm sau anh có về hay không em vẫn nhớ lời hứa của ai năm nào, em tin yêu thương của em sẽ làm nên tất cả. Em đợi anh về….

______________________________________________

Em chờ một tin nhắn, chờ một cuộc gọi...

Em lang thang trên phố một mình, mà mắt không ngừng tìm kiếm một hình ảnh quen thuộc...

Em treo yahoo, hay fb của mình hàng ngày hàng giờ để chỉ mong một cái buzz từ ai đó...

Em đôi lần tim nhói lên đau vì thấy nụ cười ai đó trên moi rạng rỡ nhưng ánh mắt lại nhìn về ai khác...

Em vỡ òa cảm xúc khi ai đó nói rằng với chúng ta chỉ là bạn...

Em chấp nhận là người thua cuộc, lặng nhìn anh, chỉ nhìn anh từ xa...

Em yêu đuối không thể quên một bóng hình, nên gạt bỏ lòng ích kỷ để cho đi mà không cần nhận lại...

Em ngu ngốc, đến dại khờ mà theo bao người nói vì mải miết đuổi theo một người mà đã biết rằng người ta chẳng quay đầu nhìn lại...

Rồi tất cả những lần "em..." ấy đủ để em nhận ra...

Trái tim em... RẤT YÊU MỘT NGƯỜI....

Anh à! Hay là em yêu anh nhé?!

Để em khỏi phải lèm bèm tự kỉ một mình vào mỗi tối nữa, mà thay vào đó - là nói chuyện cùng anh, đi chơi cùng anh, hoặc là online cùng anh cũng được..

Anh à! Hay là em yêu anh nhé?!

Để những lần đi xem phim không phải là em cùng lũ bạn độc thân, hoặc là em-độc-thân cùng lũ-bạn-tay-trong-tay-cùng-người-yêu nữa - mà thay vào đó, là em và anh, đi bên nhau trong cái nhìn ghen tức của hàng-đống-người-độc-thân khác.

Anh à! Hay là em yêu anh nhé?!

Để em không phải bịt kín mít mỗi khi đi đường xa nữa, mà thay vào đó - là được nấp dưới lưng anh, dựa vào đôi vai rắn chắc của anh và cho tay vào túi áo anh để không lo bị nắng cháy da. Em thích như thế lắm..

Anh à! Hay là em yêu anh nhé?!

Để em không phải để chuông đồng hồ báo thức nữa, mà thay vào đó - là mỗi sớm điện thoại reo inh ỏi, là được nghe giọng anh đầu tiên trong ngày, và chỉ để được anh nhắc ăn sáng, nhắc đi học cẩn thận, nhắc phải ngoan ngoãn và nhắc rằng, "trưa nay đừng quên hẹn với anh đấy!".

Anh à! Hay là em yêu anh nhé?!

Để đêm đêm, em không cần phải dùng điện thoại nhắn tin phá hết người này đến người kia, mà thay vào đó - là nhắn tin cùng anh, là được anh chúc ngủ ngon, và được anh mắng nếu em chẳng chịu đi ngủ sớm.

Anh à! Hay là em yêu anh nhé?!

Để em không phải tự làm ra một đống thứ rồi để đấy không cho ai thưởng thức cùng nữa, mà thay vào đó - là mừng húm, thay đồ và chạy ngay đến chỗ anh với nụ cười rạng rỡ, "Anh thử đi nhé! Có trúng độc thì cũng chẳng sao đâu! Có em xuống mồ cùng anh rồi này!".

Anh à! Hay là em yêu anh nhé?!

Để những dịp hội hè, em không phải lang thang một mình nữa, mà thay vào đó - là lòng vòng trên phố cùng anh, là dạo quanh hết quán cóc này đến quán cóc kia chỉ để cảm nhận sự bình yên khi được ở bên cạnh người mình yêu.

Anh à! Hay là em yêu anh nhé?!

Để những khi em cô đơn bật khóc, em sẽ không phải dùng khăn giấy để lau nữa, mà thay vào đó - là được chui vào lòng anh, khóc cho thấm đẫm áo anh rồi lại ngẩng lên mà nói một cách rất tỉnh, "bẩn hết áo anh rồi, tháo ra em mang về giặt cho".

Anh à! Hay là em yêu anh nhé?!

Để những khi phải ngồi đánh một cái note cho một-ai-đó-không-xác-định-được thế này, em sẽ chẳng cần phải lo nghĩ ai là đối tượng nữa - mà thay vào đó, là em thanh thản viết cho anh, về anh và về chúng mình..

Anh à! Hay là em yêu anh nhé?!

..

Để em có thể quên đi quá khứ của em, một quá khứ ám ảnh em suốt thời gian quá dài. Em muốn có một ai đó giúp em đứng dậy, giúp em thoát khỏi cái vòng vây này, và giúp em tin tưởng rằng - con trai trên đời này, ít nhất còn một người cần được em yêu thương

Em chẳng biết bao giờ anh mới xuất hiện . Mà cũng có khi anh xuất hiện rồi, chỉ là mình chưa nhận ra nhau thôi nhỉ?!

Hy vọng là em sẽ chẳng phải chờ lâu hơn nữa...

______________________________________________

SAU KHI CƯỚI

1. Lời yêu thương

- Sau 6 tuần: Anh yêu em.

- Sau 6 tháng: Tất nhiên là anh yêu em.

- Sau 6 năm: Nếu không yêu, tôi cưới cô làm gì?

2. Khi đi làm về

- Sau 6 tuần: Em yêu, anh về rồi.

- Sau 6 tháng: Đã về.

- Sau 6 năm: Nấu bữa tối chưa?

3. Quà tặng

- Sau 6 tuần: Em yêu, hy vọng em sẽ thích sợi dây chuyền này.

- Sau 6 tháng: Anh mua một bức tranh, anh nghĩ treo nó ngoài phòng khách thì rất hợp.

- Sau 6 năm: Lương đây, muốn mua gì thì tự đi mà mua.

4. Điện thoại đổ chuông

- Sau 6 tuần: Em ơi, có người muốn nói chuyện với em này.

- Sau 6 tháng: Điện thoại của em đấy.

- Sau 6 năm: Nghe điện thoại đi.

5. Nấu nướng

- Sau 6 tuần: Anh chưa bao giờ được ăn món nào ngon hơn thế.

- Sau 6 tháng: Em nấu món gì cho bữa tối thế?

- Sau 6 năm: Lại là món này à?

6. Lời xin lỗi

- Sau 6 tuần: Em yêu, đừng lo, anh thề không bao giờ tái phạm.

- Sau 6 tháng: Được rồi, anh hứa.

- Sau 6 năm: Biết rồi, nói nhiều thế.

7. Quần áo mới

- Sau 6 tuần: Trông em như thiên thần trong bộ đồ này.

- Sau 6 tháng: Em lại mua quần áo mới à?

- Sau 6 năm: Suốt ngày quần với áo.

8. Kế hoạch cho kỳ nghỉ

- Sau 6 tuần: Mình sẽ đi nghỉ vài ngày ở nơi nào đó em thích.

- Sau 6 tháng: Đi nơi nào đó vừa gần vừa rẻ ý.

- Sau 6 năm: Du lịch làm gì, ở nhà thì có chết ai.

9. Chiếc tivi

- Sau 6 tuần: Chúng mình xem phim gì tối nay?

- Sau 6 tháng: Anh thích phim này hơn.

- Sau 6 năm: Để kênh này xem bóng đá đi. Em không thích thì cứ ngủ sớm.

______________________________________________

Đây là một câu chuyện buồn....mà vô tình tui xem đc từ blog đt của một ng đã chết....

có thể khó tin.........................nhưng có thật............................ Tui mong mọi ng xem và xem đây như là một bài học đắt giá...............từ việc iu đương onl rồi off!!!

bắt đầu cảm đi (bùn thỉu...bùn thiu...sosad)

Nó quen anh từ ola cũng vì câu stt tìmbạn gái của anh nên nó pm thử cho zui. Chứ thật ra thì 1 đứa xinh đẹp và hiền lành như nó thì chẳng có lý do mà phải mò lên ola mà tìm n.y

Anh cũng vậy. 1 kỹ sư xây dựng lương tháng cả chục triệu. không phải hot boy nhưng gương mặt anh thật hiền lành và thiện cảm. Gia đình lại khá giả nên cũg k ít người " thầm thương,trộm nhớ anh". anh lên ola cũng chỉ để tán gẩu cho giết thời gian nhửng lúc ngồi xe đi công trình xa. chẵng khi nào anh nghỉ mình tìm đc b.gái trên ola này. Một nơi mà " thạch sanh thì ít mà Lý thông lại đầy "

Ola!

hihi anh đang tìm b gái hả ? em củng đang tìm btrai!!!

Đang thiu thiu ngủ trưa thì đt anh run lên. Lấy đt ra xem vội dòng pm. A chẳng thiết tha gì rép lại. Vì đã k ít lần anh gặp mấy em hot gơn nói chiện vài kâu là lại xin ken rồi lại xin víp. Anh cất đt vào túi rồi lại nhắm mắt ngủ tiếp. Nhưng k hiểu sao anh chẳng ngủ đc. Thôi thì lại Ola tiếp zậy!!!

Ưhm. a đang tìm bạn gái.

Em ở đâu zậy?

Dạ em ở biên hòa ạh. Gần bờ kè đó anh!

Ưm. a biết. anh ở tam hiệp

Rồi sau vài ngày tìm hiểu nhau.qua cách nói chuyện đầy thu hút của anh. nó đã nhận lời đi uống nước với anh. Còn anh thì thấy rất vui khi nói chuyện với nó. nó rất hiểu anh. so với cái tuổi 17 thì nói thật chính chắn và khôn ngoan.

Alo. A tới bờ kè rồi nè. nhà em ở chổ nào để anh tới!!

Anh cứ đứng ở ngay cây xăng chổ Cầu Mới đi rồi em ra. àk mà anh mặc áo màu gì?

Nó thật sự bất ngờ khi gặp anh. nhìn anh thật chững chạc so với cái tuổi 23. nó thích bạn trai nó như zậy chứ không như nhửng thằng bạn "choai choai" trong lớp của nó của nó. anh nói chuyện củng rất lịch sự và nhẹ nhàng làm cho nó rất có thiện cảm với anh...

Còn anh thì hết sức bất ngờ khi gặp nó. qua nhửng dòng chử vô hồn trên ola anh cứ nghỉ nói" già" lắm rồi. nhưng gặp ở ngoài thì anh đã bị đôi mắt long lanh và nụ cười duyên dáng của nó hút hồn.

Và rồi 1 tháng sau nó đồng ý quen anh. anh và nó thật hạnh phúc. Vì công việc của anh bận suốt và nó thì học cả ngày nên 1tuần hai người chỉ gặp nhau được 1 lần nhưng với nó như vậy là quá đủ rồi.

Tuy k gặp nhau thường xuyên nhưng mổi sáng anh đều nt cho nó. Nhắc nó dậy đi học , dặn nó đi học phải mặt áo ấm kẻo lạnh. đeo khẩu trang. rồi tới trường phải ăn sáng đầy đủ để ko bị đau bao tử. Rồi mổi khi nó bị bệnh anh đều canh giờ uống thuốc mà gọi bắt nó uống.

tuy là ngày nào củng zậy. nhưng nó thấy k hề nhàm chán chút nào. ngược lại nó còn thấy rất hạnh phúc khi đc anh quan tâm như zậy nửa.

mổi tối trước khi đi ngủ anh đều gọi cho nó. có khi hai người nói chuyên cả tiếng đồng hồ.chẵng biết lôi chuyện ở đâu ra nhưng chẳng khi nào hai người lúng túng không biết nói gì nửa.từ chuyện học hành của nó tới chuyện bạn bè nói rồi nhửng rắc rối xung quanh nó, anh đều chỉ cách giải quyết cho nó một cách dể dàng. Còn anh thấy mổi khi giúp gì được cho nó là anh lại vui.Cứ như vậy chẳng bao lâu thì anh và nó nhận ra rằng mình chẳng thể nào sống thiếu nhau được nửa.

Mọi thứ cứ ngở sẽ mãi mãi như zậy thôi nhưng sự đời mà. " Đêm dài lắm mộng" có ai mà biết trước điều gì....

Aaaaaaaa!!!! đang làm gì zậy???

Ola!

Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa

Ola!

Nó pm mà ko thấy anh trả lời thế là lại vô ME của bạn bè tìm truyện đọc. Dạo qua một vòng nó thấy thật gê sợ con trai bây giờ. Nó thoáng nghỉ ko biết anh ấy có như zậy ko ta.Nó tự hỏi rồi củng tự trả lời cho mình. nó nghỉ anh tốt với nó như zậy mà..

Nhưng tới tối k biết suy nghỉ ntn nó lại nt anh.

A ơi ! Đang làm gì zậy ? rảnh thì nt cho em nha. có chuyện này em muốn nói với anh.

A nè ! anh vừa về tới nhà.sáng nay thấy e pm mà a bận quá k rép đc. có gì chuyện gì mà nghiêm trọng zậy em?

A lên ola đi chuyện này dài lắm nt tốn tiền.hìhì

Ưm. A lên liền

Tuy là một đứa thông minh , lanh lẹ nhưng nó chẵng thể nào lường hết được hậu quả của việc nó sắp làm!!!

Ola!

E

Dạ e đây!

Có chuyện gì zậy em. em nói đi anh nge nè!!!

Em có chuyện này giấu anh lâu lắm rồi. hôm nay em quyết định phải nói cho anh biết.

Chiện gì mà nghe quan trọng zậy em?

Dạ chuyện quá khứ của em trước đây?

Anh bắt đầu suy nghỉ. anh nghỉ chắc củng ba cái chuyện yêu đương này kia thôi.chứ anh củng k dám nghỉ và cũng k muốn nghỉ tới kái " chuyện đó".

Em nói tiếp đi.cứ ấp a ấp úng woài zậy

Em biết khi nói ra điều này có lẽ anh sẻ khinh bỉvà nghỉ em là một đứa con gái hư hỏng.nhưng em k còn cách nào khác.em biết mình k thể giấu anh mãi được.em k mong anh tha thứ cho em. em chỉ mong khi nói ra với anh thì lòng em sẻ được thanh thản hơn.

A àk. E k còn trong trắng nửa... Vì trước đây e quá yêu nên đả lở trao thứ quý giá nhất cho người ta. Em hốihận lắm. Anh cứ mắng chửi em đi. Nhưng zậy em sẽ cảm thấy nhẹ lòng hơn...

Nó nghỉ ra cách thử lòng tuy củ rích rồi nhưg tình tiết củng khác hoàn hảo. khiến anh hoàn toàn tin nhửng gì nó nói là sự thật.anh rất sốc.anh chưa bjờ nghĩ nó là một người dể dải như zậy.quen nó nửa năm trời nhưnganh củng chỉ mới nắm tay và hun má nó thôi. Một phần là anh tôn trọng nó, một phần là anh biết nó k muốn nên a k dám làm gì quá để nó giận.

Anh nhớ lại rồi lại cười nhếch miệng một cách khinh bỉ và nghỉ thầm trong đầu " Her. Con này làm màu khá nhỉ" Tuy là một người ăn học tử tếnhưng anh không thể thoát khỏi cái suy nghỉ cổ hủ và lạc hậu đó. Một phần là cái " Tôi" trong anh quá lớn. Mà củng chẳng trách anh quá đáng được vì với một người như anh thì thừa khả năng để sau này lấy một người đàng hoàng hơn nó. suy nghỉ trong đầu anh loạn kả lên. đây là lúc mà lý trí vàcon tim chiến đấu kịch liệt nhất trong anh. Anh suy nghĩ một hồi rồi trả lời với nó

Thật sự anh hơi buồn và thất vọng khi nghe em nói chuyện này. anh k nghỉ em có thể dể dàng đánh mất bản thân mình như zậy. bjờ a k biết nói gì nửa. em cho a vài ngày để suy nghỉ lại nha...

Dạ em hiểu rồi anh. thật ra thì em thấy mình cũng k xứng đáng với anh. em mong sau này anh sẻ gặp được một người khác tốt hơn em gấp nhiều lần.chúc anh hạnh phúc !

Gửi xong dòng tin nhắn vô hồn thì củng là lúc hai dòng nước mắt nó tuông trào.Nó k kiềm đc lòng mình. Tim nó đau lắm, tình yêu nó dành choanh và cả lòng tin nửa giờ đây đã tan chảy ra theo dòng nước mắt nhạt nhòa của nó. Nó k nghỉ anh lại là người ích khỉ như zậy. Nhưng thôi! người ta nói chia tay sớm đở đau khổnó tự an ủi lòng mình như zậy để phần nào giảm bớt sự đau đớn từ mối tình đầu tiên

Về phần anh. Sau khi nghỉ ra một lý do từ chối khá khéo léo đó anh củng buồn như thật ra thì củng chỉ là thoáng qua thôi.anh cũng đả vài lần gặp trường hợp này.nên anh thấy củng bình thường. anh hơi sốc vì anh thấy là người đàng quàng như zậy mà lại...

Rồi anh lại cười nhếch miệng " Đời giờ lắm đứa thích làm trò mèo quá, nắm thay thôi mà đã giật ra cứ làm nhưng mình trong sáng lắm"

Ngày đầu tiên: Mới thức giấc nó đả thấy hai khóe mắt mình ước nhòa.có lẻ trong giấc ngủ cũa nó cũng bị ám ảnh về chuyện tối qua.Đã 6h30 nhưngnó vẩn nằm lỳ trên giường.Nó nằm đóđể đợi 1 tn từ anh. Nhưng bây giờ làm gì còn điều đó nửa...

Ngày thứ hai: Nó bị sốt. Chắc do nó khóc nhiều quá. Rồi chiều hôm qua đi học thể dục về nó lại dầm mưa như một con dean. Tới tối về nhà nó lại ra bang công đứng ngắm từng đôi tình nhân tay trong tay ôm nhau đi trên trên phố mà lòng nó quặng đau.Nhớ lại ngày đó anh và nó củng như vậy. mổi khi trời lạnh nó ngả đầu vào bờ vai vửng chắc của anh.còn anh thì choàng tay ôm nó. Nước mắt nó lại rơi....

Mẹ nó k biết chuyện gì đang xảy ra với nó. nhưng thấy nó vô hồn nhưng vậy bà đau lòng lắm.và với linh tính của một người mẹ thì bà củng phần nào đoán được đag có chuyện gì xảy ra với nó...

Nó vẩn đứng đó và đợi tn từ anh nhắcnó đi uốngthuốc....

Ngày thứ ba: Nổi buồn của nó giường như chẳngvơ đi tí nào. Thậm chí vết thương lòng càng ngày càng nặng hơn. Giờ đây nó đã thật sự tuyệt vọng. Nó biết anh sẽ chẳng bao giờ quay lại nửa. Nó thấy mình thật ngu ngốc. Nó ân hận lắm ! Nhưng chẳng lẽbây giờ nó lại đi đính chính lại với anh thì anh còn ghét nó hơn nửa. Thôi thì nó quyết đinh tới đâu thì tới. Con trai thiếu gì tội gì mình phải lụy như zậy. đây đâu phải là cá tính của mình. Gạt vội gạt dòng nước mắt quyết tâm làm lại từ đầu....

Từ ngày chia tay với nó có vẻ cuộc sống của anh k có gì thay đổi nhiều. Có chăng là nhửng thói quen nt hay gọi đt cho nó. Anh cũng k hiểu tại sao mình lại có suy nghĩ ích kỉ như zậy. anh thừa nhận mình sai nhưng anh k làm khác được. Có lẽ cái tư tưỡng ấu trĩ này anh được tiêm nhiểm từ hồi kấp 3 cho tới khi đi học đại học. Anh cũng rất tự tin vì với điều kiện như anhthì chẳng có gì phải sợ k tìm người như ý.

Nếu anh buông tha cho nó từ đây thì có lẽ mọi việc đã k còn gì để nói.

Anh quyết định lấy vợ việc này thì do mẹ anh phụ trách và anh hoàn toàn yên tâm về việc này.Và bjờ anh xem nó như một vật thí nghiệm trước khi kết hôn.

Ngày thứ tư:

Anh xin lổi em vì anh đã để em fải đau khổ mấy ngày nay. anh củng chẳng khá hơn em là mấy. suốt ngày anh phải suy nghỉ rất nhiều. Anh cũng là một thằng con trai bình thường mà em. anh cũng có lòng ích kĩ. anh luôn muốn vợ anh sau này chĩ là của anh mà thôi. Một bên là tình cảm anh dành cho em.Và anh biết mình chẳng thể tìm được người hiểu anh hơn em.Và anh cần điều đó nên anh đã quyết định bỏ qua chuyện quá khứ của em. Ai mà k có lúc mắc sai lầm quan trọng là em sửa sai như thế nào. Mình làm lại từ đầu nha em ?

Đọc đi đọc lại tin nhắn cũa anh gữi 4 , 5 lần nhưng nó vẩn k thể tin vào mắt mình. Nó vui biết bao nhiêu. Một lầm nửa nó lại khóc. Nhưng khác những lần trước. Lần này nó khóc vì hạnh phúc. Anh đã đến như một cơn mưa trái mùa làm dịu đi nhửng nổi khô cằn từ lòng nó. Tuy nó chưa hề bị gì cả nhưng giờ đây nó xem anh thật cao thượng.

Có thật là anh k quan tâm đến chuyện trước đây của em nửa k ?

Anh đã nói rồi. Giờ đây thứ anh cần làtình cảm của em. em phải bù đắp lại cho anh bằng tình cãm nha !!!

Những lời đường mật của anh làm cho nó đắm chìm trong hạnh phúc. thế là anh và nó lại trở về như trước. nhưng lần này hạnh phúc hơn rất nhiều. lòng tin của nó dành cho anh đã là tuyệt đối rồi. Và cũng chẳng biếttừ lúc nào anh đã tự biến mình thànhmột con cáo già ghê tỡm.

Thế rồi nhửng cái ôm thật chặt nhửng nụ hôn đầu đời đầy bỡ ngở đến với nó thật đẹp làm sao. Đôi khi nó còn có suy nghĩ sẻ trao tất cả cho anh nửa.

Hình như năm nay 26/3 trường em cótổ chức cắm trại qua đêm đúng k ?

Dạ. nhưng sao anh biết.

Anh nge thằng em họ nó kể.

Dậy tối bữa đó em đi chơi với anh rồi khoãng 9h30 mình về trường nha ?

Dạ . anh tính sao cũng được !

Thế rồi cái ngày định mệnh của đời nó cũng tới. Sau những lời thề non hẹn biển và hứa hẹn sau này học xong sẻ làm đám cưới với nó thì nó vẩn chưa đồng ý vào nhà nghĩ với anh. Giường như có 1 sức mạnh vô hình nào đó ngăn nó lại nhưng nó vẫn k thể kiềm đc lòng mình khi nghe anh nói

Anh đã k quan tâm tới quá khứ của em nửa zậy mà em còn tiếc với anh cái gì sao ?

Thế là từng nụ hôn âu yếm,từng chiếc cút áo được cởi ra, rồi nhửng hành động vuốt ve của anh làm cho nó rất ái ngại. nhưng anh thì vẫn cứ nghĩ nó đang giả nai. anh khinh nó.vì vậy lần qh đầu tiên của nó thật đau đớn. anh đã đối xử với nó như 1 con cave.

Đến lúc anh biết đây là lần đầu tiên của nó thì đã quá muộn. bây giờ anh mới biết trước giờ nó thử lòng anh. nhưng mọi thứ đã quá muộn

Nó thì thầm vào tai anh: anh có hạnh phúc k ?

anh lặng người đi.k lẽ bjờ anh nói với nó lý do anh quay lại với nó là vì anh xem nó là vật thực hành trước khi hôn nhân. rồi còn 2 tháng nữa thôi là tới đám cưới anh...

Bây jờ anh chẵng cách nào dừng lại được nửa. Dục vọng cũa anh chẳng khác gì 1 con thú đói. Cứ 2 , 3 ngày là anh tìm cớ gặp nó. Lấy kái cớ là bjờ yêu nó quá lúc nào củng nhớ tới nó. Cái gì ăn woài rồi cũng chán. Đúng 2 tháng sau cái ngày nó trao thân cho anh thì anh đã biến mất như 1 cơn gió cũng nhanh như lúc anh quay về với nó.

Sự thật lúc nào củng phủ phàng.Nó tìm đến nhà anh và biết được rằng anh đã dọn đi từ mấy ngày trước rồi.Những người xung quanh chẳng ai biết nhà anh ở đâu.Họ chĩ nghe anh nói là công trình ở đây đã xong và anh quay về nhà lấy vợ.

Nghe tới đây con người nó hụt hẩng. Nó khụy chân xuống rôì bật khóc nức nở.Mối tình đầu của nó là như thế này sao?

Khi mở mắt ra nó đã thấy mình ở bệnh viện.Gương mặt ướt nhòa nước mắt và đầy nổi đau khổ cũa người mẹ già làm nó thắc mắc k biết đang có chuyện gì xảy ra.

Cuối cùng thì Nó cũng biết rằng mình đã có thai được 7 tuần.

Mẹ nó hù dọa , nài nĩ , van xin nó đủ cách nhưg nó củng k nói đứa con này cũa ai. Mà sự thật thì bây jờ nó cũng có biết kể về anh như thế nào. Mẹ nó nói fải phá cái thai này đi vì nó còn đang đi học. Nhưng nó thì lại không muốn nó sợ đau và nó nghỉ con nít kô có tội gì hết.

Nó nằm ở bệnh viện hai ngày thì bác sĩ cho nó về kèm theo lời dặn " mổi tháng nhớ tới khám thai định kì "....

Cuối cùng nó quyết định bỏ nhà đi tới nơi khác.nó k muốn sống ở đây để chịu nhửng lời thị phi kì thị từ hàng xóm. nó lén cắp 1 số tiền khá lớn của mẹ nó. Và việc đầu tiên nó làm là đi giải quyết cái " hậu quả" từ tình yêu...

Số tiền ít ỏi của nó k đủ để sống ở 1 nơi bon chen như sài gòn này.

Và với lời dụ dổ ngon ngọt của"chị"nhà trọ kế bon nó đã quyết định vào làm ở 1 quán bar. Nó hy vọng rằng những lời chị ấy nó là sự thật , rằng 1 ngày nào đó nó sẽ tìm được 1 người chồng tốt. Và rồi nó đã gặp được vị " hôn phu " của mình.Tuy lớn hơn nó gần 20 tuổi nhưng ông ta rất chiều chuộng nó.

Cứ tưởng cuộc đời nó đã được yên ổn hạnh phúc!!!

"Em đã có thai được 2 tháng , và kết quả xét nghiệm HIV của em đã dươngtính, chị khuyên em nên đến các trung tâm tư vấn để tìm cách cứu đứabé"

Hạnh phúc đến với nó chưa bao lâu thì bây giờ lại vụt mất. Nó ra khỏi cửa phòng rồi cười lên như đang lên đồng làm ai cũng phải nhìn nó.

Nó bắt taxi ra cầu sài gòn. Nhắm mắt lại. Nó không trách ai hết. Nó nghĩ rằng có lẽ kiếp trước nó đã làm khổ người khác nên kiếp này nó phải trả.

Sáng hôm sau người ta phát hiện được thi thể một cô gái nằm dạt trên bờ sông. Các giấy tờ tùy thân của cô cũng bị trôi đi mất. Hài cốt của cô được 1 ngôi chùa gần đó giữ lại..

Có lẽ khi ở đây lòng cô sẻ thanh tịnh và cầu mong sao cho kiếp sau của cô không còn phải đau khổ nửa.....

Hạnh phúc mơ hồ.....thoáng có rồi lại thoáng mất.......hi vọng thật nhìêu.....mọi công sức bỏ ra cuối cùng cũng chĩ là trò đùa vô nghĩa...........học và hiễu.........để tự cho bản thân mình một cơ hội.

______________________________________________

41 điều con trai nên làm ... * 1. Ôm eo cô ấy.

* 2. Nói chuyện với cô ấy.

* 3. Chia sẻ những bí mật của... nhau.

* 4. Đưa cho cô ấy áo khoác của bạn.

* 5. Hôn cô ấy một cách chậm rãi.

* 6. Ôm cô ấy thật chặt. * 7. Rủ cô ấy đi chơi.

* 8. Cho cô ấy đi cùng mỗi khi bạn đi chơi cùng bạn

bè.

* 9. Mỉm cười với cô ấy.

* 10. Chụp ảnh cùng cô ấy.

* 11. Để cô ấy ngồi vào lòng bạn. * 12. Khi cô ấy nói rằng cô ấy yêu bạn thật nhiều,

hãy đáp lại.

* 13. Khi bạn cô ấy nói rằng anh ta yêu cô ấy nhiều

hơn bạn, hãy phản ứng lại. Hãy giữ cô ấy bên bạn.

Làm như vậy cô ấy sẽ cảm nhận thấy mình được

yêu thực sự. * 14. Ôm chặt cô ấy và nói rằng "Anh yêu em" mỗi

lần cô ấy nhìn bạn.

* 15. Hôn cô ấy một cách bất ngờ.

* 16. Nói rằng cô ấy đẹp.

* 17. Cho cô ấy biết những cảm nhận của bạn về cô

ấy. * 18. Hôn lên môi cô ấy.

* 19. Đừng yêu cầu cô ấy mua đồ đạc gì cho bạn

mà bạn hãy mua cho cô ấy.

* 20. Cho cô ấy biết những cảm giác tốt đẹp.

* 21. Làm cho cô ấy cảm thấy mình được yêu.

* 22. Mua cho cô ấy những thứ nhỏ nhỏ xinh xinh. * 23. Đừng nói dối cô ấy.

* 24. Không được đánh đập cô ấy.

* 25. Đưa cô ấy tới bất cứ đâu mà cô thích.

* 26. Gửi tin nhắn cho cô ấy vào mỗi buổi sáng,

chúc một ngày tốt lành vÀ cho cô biếtbạn nhớ cô

ấy biết bao. * 27. Luôn bên cạnh mỗi khi cô ấy cần bạn. Và cả

khi cô ấy không cần, bạn cũng nên ở bên để cô ấy

thấy rằng cô ấy có thể dựa dẫm vào bạn.

* 28. Ôm cô ấy thật chặt khi trời lạnh và cô ấy cũng

có thể ôm bạn.

* 29. Khi cô đơn, bạn hãy chia sẻ cùng cô ấy. * 30. Hôn lên mũi cô ấy.

* 31. Trong rạp chiếu phim hãy nắm tay và để cô

ấy dựa đầu lên vai bạn.

* 32. Khi cô ấy phàn nàn rằng vai hay chân bị đau,

bạn hãy message cho cô ấy.

* 33. Khi người ta chỉ trích cô ấy, hãy đứng về phía cô ấy.

* 34. Nhìn sâu vào mắt cô ấy và nói rằng"Anh yêu

em".

* 35. Cho cô ấy nghe tiếng đập nhanh của tim bạn.

* 36. Khi đi dạo hãy nắm chặt tay cô ấy.

* 37. Ôm cô ấy trong vòng tay bạn càng lâucàng tốt.

* 38. Gọi điện hàng đêm để chúc cô ấy có những

giấc mơ đẹp.

* 39. Khi cô ấy khóc, hãy an ủi, làm tan đi những

giọt nước mắt của cô.

* 40. Đưa cô ấy đi dạo mỗi tối. * 41. Luôn nhắc nhở rằng bạn rất yêu cô ấy ..

______________________________________________

Anh một chàng sinh viên nghèo. Làm thêm vất vả để kiếm thêm tiền trang trải học phí.

Em tiểu thư cành vàng lá ngọc con nhà giàu có khá giả, gia đình có tới mấy osin. Lần đầu tiên về quê đến cây tỏi tây và cây hành em cũng không phân biệt được

Anh gặp em lần đầu tiên trong ngày khai giảng . Em đứng đó vui cười với đám bạn, mải mê làm đổ cốc coca lên váy trắng. Ngượng ngùng anh dưa em ao khoác che vết loang . Giây phút ấy em mãi không quên anh.

4 năm học đại học , em muốn giúp anh nhiều lắm , muốn cuộc sống anh đỡ vất vả vì phải vừa học vừa làm. Đưa tiền anh đâu có nhận, anh nói anh không làm được cho em thì thôi.....

Tốt nghiệp , đáng lẽ chia tay , chỉ là tình yêu thời đại học thôi mà. Nhưng em đã quyết định theo anh. Gia đình em phản đối quyết liệt, nhưng em vẫn chọn cho mình người đàn ông của cả cuộc đời

Nên vợ nên chồng , về quê sống trong căn nhà tồi tàn của anh. Rồi em mang thai , nhiều khi trái gió trở trời người đau ê ẩm. Anh thương em , đông cũng như hè đi làm kiếm thêm tiền nuôi vợ

Thế rồi trong 1 tai nạn xe , anh liệt đôi chân. Nằm 1 chỗ ở nhà, tất cả mọi việc đều trông cậy vào em . Bố mẹ em thương đến đón em về nhưng em tù chối

Chữa bệnh cho anh em bán hết mọi thứ trong nhà, cuối cùng cũng hết. Bố mẹ em thấy con khổ lại cho tiền.

Cứ thế cuộc sống nghèo ở 1 vùng quê , em làm giáo viên , anh nằm nhà viết sách. Em đã trút bỏ hình ảnh lá ngọc cành vàng năm nào để trở thành người vợ đảm . Đi chợ mặc cả, quần áo bình thường , cân đo đong đếm còn tốt hơn những người phụ nữ khác

Bác sĩ bảo chồng bà không còn đi được nữa, nhưng em không tin, hàng ngày vẫn bóp chân cho anh , hi vọng 1 phép màu sẽ đến. Ngày ấy em nghe có 1 bác sĩ châm cứu giỏi. Em đèo xe 50km đưa anh đi châm cứu 2 ngày 1 lần không kể ngày nắng ngày mưa ngày lạnh ngày nóng

Anh nhìn em khóc : Nếu còn có kiếp sau , anh sẽ không bao giờ yêu em nưa , em quá khổ vì anh

1 năm sau phép màu đến thật , chân anh hồi phục cũng là lúc anh nhận được giải thưởng quốc tế từ những cuốn sách anh viết. Không ai nghĩ sẽ có ngày hôm nay

Rồi họ mời sang Pháp thuyết trình 3 năm , anh do dự , em nói : phải đi , cơ hội không đến 2 lần.

Nhìn lại quãng đời, em đâu còn trẻ đẹp như xưa... Chồng , con , vất vả, thân hình gầy gò ốm yếu . Pháp là đất nước của tình yêu , nhiều người nói anh đi sẽ không trở lại. Em chỉ mỉm cười đáp lại : em và anh đã trải qua bao nhiêu sóng gió , vì 1 việc thé này em ko sợ mất anh.

3 năm sau anh về , không báo trước , muốn dành cho em 1 sự bất ngờ. Nhưng vừa xuống xe anh đã thấy em đứng đó. Anh hỏi sao biết anh về mà ra đón, em trả loi :Em chờ ở đây mỗi ngày, chỉ cần là xe từ sân bay về là em không bỏ qua chuyến nào

Anh chỉ khóc mà nói : nếu còn có kiếp sau , anh sẽ không bao giờ yêu em , tình yêu của em làm anh đau lắm đau lắm, tinh yêu của em quá nhiều khổ đau,

Em đáp trả lời anh : tình yêu luôn luôn là khổ đau cay đắng , Tình yêu như một bông hoa sen , hoa sen đẹp nhưng nó có cái nhụy sen , hat sen rất đắng.

Nếu còn có kiếp sau , em sẽ vẫn muốn được yêu anh !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

______________________________________________

Gió nhẹ, chong chóng quay...

" Cậu lúc nào cũng quay mãi thế à? " Chợt gió hỏi chong chóng.

" Ừ, có lẽ vậy!! " Chong chóng đáp. " Vì cậu thổi nên tớ phải quay! "

" Vì tớ sao?? " Gió ngạc nhiên.

" Vì cậu. Vì cậu mà tớ quay, cũng vì cậu mà tớ sống. " Chong chóng trả lời. " Nếu tớ không quay thì tớ là một cái chong chóng chết!! "

" Nếu. . . nếu có một ngày. . . tớ không ở bên cậu nữa. . . " Gió ngập ngừng.

" Tớ không biết. Trên đời này có vô vàn ngọn gió và vô vàn chong chóng. Bình thường thì chong chóng cần gió. Gió như là nguồn sống của chong chóng. Chong chóng thiếu gió, chong chóng không còn sức sống nhưng gió thiếu chong chóng thì gió vẫn vậy. " Chong chóng nhẹ nhàng trả lời gió.

" Ừhm. Có lẽ!! " Gió đáp, với tất cả sự thờ ơ.

Chong chóng hiểu hết tất cả. Rằng một ngày kia, gió sẽ chán chong chóng. Rằng chong chóng sẽ già đi theo thời gian nhưng gió thì không. Rằng ngày đó đã sắp đến rồi. Chong chóng thở dài. Chong chóng sắp già mất rồi. Hai ngày, chong chóng không được gặp gió. Có lẽ là chong chóng nhớ gió. Rồi. . . Trời gió lên, chong chóng quay. . . Gió đến rồi!! Gió vẫn thế, vẫn thờ ơ và vô tình. Chong chong nhìn gió, không tin vào mắt mình. Gió, là gió. . . Nhưng đáp trả lại sự nhiệt tình của chong chóng chỉ là một làn gió nhẹ, đủ để chong chóng rung động.

" Tớ phải đi! " Đột ngột gió lên tiếng.

" Cậu phải đi à?? Cậu đi đâu!?? " Chong chóng hỏi, trong hoảng loạn.

" Xa lắm, họ rủ tớ đi, các cơn gió khác!! Chúng tớ phải đi, vì sắp đến mùa khô rồi!! "

" Thật sao?? " Điều chong chóng lo sợ cuối cùng cũng tới. " Cậu có về không!!? "

" Thế cậu có đợi không? " Gió hỏi lại.

" Tớ đợi. Chỉ cần cậu nói có về là tớ tin cậu có về!! " Chong chóng lúc nào cũng vậy, lúc nào cũng có niềm tin tuyệt đối vào người khác.

" Ừh. Nếu cậu đợi thì tớ sẽ về!! " Gió đáp.

" Cậu sẽ về thật chứ?? Khi nào thì cậu về?? "

" Nhanh thôi, khoảng năm mười ngày gì đó!! " Gió trả lời. " Tin tớ nhé!? "

" Tớ tin cậu, cậu đi đi!! Tớ sẽ chờ!! Cậu sẽ về, sẽ mang cho tớ bông hoa màu tím chứ?? " Chong chóng nói, lòng lại nhen lên niềm hy vọng.

" Chắc chắn!! Hoa màu tím nhé!! " Gió khẽ cười.

Chong chóng không nói gì cả, chỉ biết lặng nhìn gió đi.

Rồi gió đi. Chong chóng ở lại và chờ đợi. Chờ mỏi mòn. Một ngày, hai ngày. Một tuần, hai tuần. Rồi một tháng, hai tháng. Gió vẫn không về. Chong chóng vẫn đợi. Chong chóng tin gió. Tin vào lời hứa của gió. Năm đó, khô hạn, nắng nóng. Trời lặng không chút gió. Mọi người đã đi đến vùng khác. Riêng chong chóng vẫn ở mãi nơi này. Chong chóng sợ nếu mình đi thì khi gió quay về sẽ không gặp. Chong chóng sợ không gặp được gió.

Cậu ấy sẽ về!! Cậu ấy hứa rồi mà!! Cậu ấy bảo nếu mình đợi thì cậu ấy sẽ về!!

Mình phải tin vào cậu ấy!! Cậu ấy không lừa mình!! Cậu ấy không nói dối!!

Phải tin, ai nói gì mình mặc kệ!! Cậu ấy sẽ về!! Phải tin tưởng!! Phải tin. . .

Cứ thế, chong chóng đã đợi hơn mười năm!! Chong chóng vẫn cứ tin, chong chóng vẫn cứ đợi, chong chóng vẫn cứ hy vọng!! Màu vàng cam ngày xưa, giờ chỉ là một màu bàn bạc, màu của thời gian, màu của sự chờ đợi. Nhưng chong chóng vẫn đợi!!

Rồi một ngày kia. Đã có người phát hiện ra chong chóng. Là một cơn gió. Trời gió lên, chong chóng quay. . . Gió!? Chong chóng quay, chong chóng lại tràn đầy sức sống nhưng. . . đó không phải là gió, chỉ là hơi từ miệng một cô bé. " Gió ở đâu?? " Chong chóng tự hỏi. Có lẽ gió đã quên chong chóng rồi, có lẽ bây giờ gió đang ở bên một chong chóng nào khác. Có lẽ là thế. Nhưng. . . gió đã hứa là sẽ về với chong chóng rồi kia mà. Cô bé vẫn đang thổi. Chong chóng quay nhưng chong chóng không hạnh phúc. Đây không phải là gió của chong chóng. Đây không phải là cơn gió mà chong chóng đã chờ đợi suốt mười năm. Gió của chong chóng khác, gió của chong chóng tuy vô tình nhưng khi làm chong chóng quay lại có cảm giác khác. Không, không phải!! Không phải gió của chong chóng. Chong chóng không muốn quay vì cô bé. Chong chóng chỉ muốn quay vì gió thôi. Nhưng cô bé cuối cùng cũng vứt bỏ chong chóng như cơn gió kia đã từng làm hồi mười năm trước.

Chong chóng lại trơ trọi một mình. Lại tiếp tục héo hon vì chờ đợi. Lại tiếp tục hy vọng vài lời hứa của gió. Mười năm rồi. Chong chóng cứ thế chờ đợi trong vô vọng. Chong chóng chỉ mong gặp được gió, dù chỉ một lần thôi cũng được. Gặp để lòng chong chóng thôi day dứt. Ngày ấy chong chóng không dám nói. Chong chóng sợ. . .

Gió à!! Cậu về đi!! Tớ vẫn đang chờ cậu!! Vẫn đang chờ!!

Tớ nhớ cậu lắm!! Cậu đang định bỏ rơi tớ đấy à??

Đừng làm vậy nhé!! Bỏ rơi người khác là không tốt đâu!!

Liệu có ai hiểu tại sao gió lại bỏ chong chóng?? Gió sợ, sợ tính cách ương bướng, thích cái mới của mình làm chong chóng tổn thương. Nhưng gió làm vậy đã để chong chóng tổn thương nặng nề hơn. Gió đã làm chong chóng phí hoài cả đời mình để chờ đợi. Gió ác lắm!! Chong chóng vẫn tin gió, chong chóng không trách gió, chong chóng có một niềm tin mãnh liệt.

Gió có vị gì nhỉ?? Không ai biết.

Gió có màu gì nhỉ?? Không ai biết.

Gió có mùi gì nhỉ?? Không ai biết.

Nhưng chong chóng biết. Gió có vị mặn của nước mắt chong chóng. Gió có màu bạc của thời gian và sự chờ đợi. Gió có mùi máu đang rỉ ra từ trái tim chong chóng.

Chong chóng không dám thừa nhận mình đã yêu gió. Nhưng đó vẫn là sự thật. Chong chóng yêu gió. Chong chóng chờ gió là để nói ra điều này để thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn. Mục tiêu của chong chóng chỉ có vậy. Chong chóng không dám mơ đến gió. Chong chóng không cần gió yêu chong chóng. Chong chóng chỉ cần gió về thôi. Liệu chong chóng có đòi hỏi cao quá không?? Mười năm sống trong hy vọng, mười năm con vịt cứ nghĩ mình là thiên nga, mười năm ảo tưởng, mười năm sống như người mộng du đã làm chong chóng không còn chút sức lực nào nữa. Chong chong không chịu nổi cái cảm giác ngột ngạt này nữa rồi.

Không!! Mình phải sống, mình phải đợi!! Gió sẽ về!! Sẽ về mà!!

Đã hứa!! Gió không nuốt lời đâu!!

Nghe này chong chóng!! Yêu thương là tin tin tưởng!!

Chong chóng yêu gió thì chong chóng phải tin gió chứ!!

Gió sẽ trở lại!! Chút nữa thôi!! Cố lên nào chong chóng!!

Trời gió lên, chong chóng quay. . .

Gió, là gió!! Là cơn gió đó!! Gió về rồi!! Chong chóng lại quay, chong chóng hạnh phúc!!

" Dối trá!! Cậu bảo chỉ năm mười ngày!! " Chong chóng nghẹn ngào.

" Xin lỗi, tớ. . . "

" Đừng xin lỗi!! " Chong chóng hét lên. " Tớ không tha thứ cho cậu đâu!! Bây giờ và mãi mãi!! "

" Nghe tớ giải thích, chong chóng!! Chấp nhận lời xin lỗi của tớ đi!! Tớ thực sự muốn quay lại với cậu nhưng sức khỏe của tớ không cho phép!! Tớ không thể đi đoạn đường xa như vậy để về với cậu được, gần 400 km!! Tớ cũng nhớ cậu lắm!! Tớ. . . tớ cần cậu chấp nhận lời xin lỗi này!! "

" Cậu bỏ tớ hơn mười năm, rồi bay giờ trở về xin lỗi là xong hết sao?? "

" Tớ đã thực hiện lời hứa với cậu rồi mà!! " Gió yếu ớt đáp.

" Lời hứa!? Thế cậu có nhớ cậu hứa gì không?? "

" Tớ không còn nhiều thời gian nữa!! Tớ không biết có thể tìm cho cậu bông hoa màu tím không!! Tớ sẽ cố!! Nhưng sợ không kịp!! Tớ sắp chết rồi!! " Gió nói, nhẹ nhàng như tuyết rơi.

Hả?? Cái gì?? Không còn nhiều thời gian nữa!? Sợ không kịp!? Sắp chết??

Chong chóng không tin!! Không phải!! Sao gió có thể chết được!?

" Cậu . . . mà chết thì tớ phải làm sao!? "

" Xin lỗi, tớ thực sự không muốn bỏ lại cậu một mình trên cuộc đời này!! Nhưng. . . " Gió nói mà cố không để giọng mình khác đi.

" Cậu mà bỏ rơi tớ là không bao giờ tớ tha thứ cho cậu đâu!! " Chong chóng hét, giọng lạc đi. " Tớ yêu cậu!! "

" Trước đây tớ luôn phân vân liệu cậu có yêu tớ không!! Bây giờ thì tớ xác định được rồi!! Tớ về không uổng phí!! Bông hoa màu tím, tớ sẽ tìm, chờ nhé!! "

" Không!!! Tớ không để cậu đi đâu!! Tớ sợ lắm!! Cậu đừng để tớ lại một mình, tớ sợ lắm!! " Chong chóng nói trong nước mắt.

" Tớ không bỏ cậu đâu!! Tớ đã về rồi kia mà!! Một chút thôi!! Về ngay!! " Gió khẽ hôn lên chong chóng. Rồi lại đi. Rồi lại bỏ chong chóng.

Chỉ còn lại một mình chong chóng. Chong chóng không thể giữ chân được gió. Gió quen tự do rồi.

Cơn gió không dừng chân nơi đây. . .

Xin lỗi cậu nhiều lắm. chong chóng!!! Tớ không muốn cậu đau khổ vì tớ!!

Trên đời này còn nhiều cơn gió nữa mà!! Đâu phải chỉ có tớ là gió!!

Đừng khóc, thấy cậu khóc tớ đau lòng lắm!! Cậu đừng khóc!!

Đừng vì tớ mà đau khổ, đừng vì tớ mà làm bất kì chuyện gì dại dột!!

Tớ không muốn cậu thấy tớ chết!!

Tớ sẽ chịu đau khổ một mình!! Tớ sẽ không để cậu tổn thương lần nữa đâu!!'

Xin lỗi cậu, vì tất cả những gì tớ có lỗi!!

Chong chóng lặng nhìn gió!!

Cậu về để làm gì?? Cậu ác lắm!! Cậu làm vậy sao tớ vui được!?

Thà cậu nói cậu ghét tớ, thà cậu nói cậu đã có chong chóng khác!!

Thà là vậy!! Có lẽ tớ dễ chịu hơn bây giờ!!

Chứ bây giờ lòng tớ đau lắm cậu biết không??

Một câu nói dối như ngày xưa để tớ tiếp tục sống vui vẻ đối với cậu khó lắm sao??

Chỉ là một câu nói để tớ yên lòng thôi mà!! Không được sao???

______________________________________________

Cậu này! Sao cậu lại yêu người ấy?

Sao cậu lại yêu một người có người yêu rồi?

Biết bao người sao cậu lại chọn người ta?

Cậu có biết yêu một người đã có người yêu rồi sẽ đau lắm không?

Yêu người ta, biết là cậu yêu người ta, cũng đủ biết tình yêu cậu mạnh mẽ như thế nào, lớn lao ra sao. Bởi sâu sắc quá nên cậu mới chập nhận yêu như vậy?

Cậu này! Sao lại là người đã có người yêu.

Cái lý thuyết nhạt thếch của cậu: Người ta tốt nên mới có người yêu.

Rồi cậu bấu víu vào cái tốt ấy mà yêu, yêu mà không cần biết sẽ được gì.

Cậu này! Sao yêu mà cậu không thể nói?

Kìm nén như thế cậu đau lắm đúng không?

Người ta nào đâu biết tình cảm của cậu nên cứ vô tư thân mật với người yêu trước mặt cậu, người ta vô tư kể những tình cảm ngọt ngào cho cậu nghe, nghe rồi ngậm ngùi quay đi mà khóc.

Cậu này! Sao cậu ngốc thế?

Cậu biết cậu yêu thế chỉ có cậu là người tổn thương thôi, vậy sao cậu còn yêu?

Cậu ngốc đến tội nghiệp , đáng thương, cậu chơi vơi trong lỗi đi dẫn đến niềm đau mà chân không sau quay về được.

Biết mà, biết là cậu buồn lắm, cậu đau lắm.

À ơi cho nỗi đau ngủ yên đi nhé.

Một ngày, hai ngày, rồi bao ngày sau nữa, mong nỗi buồn sẽ theo gió bay đi.

Nếu một mai cậu yêu người khác

Đừng chọn người đã có tình yêu.

Đừng ngốc nghếch làm theo lời của tớ.

Yêu lầm rồi, lại phải chịu đơn phương...

"Nghe đâu đây tiếng trái tim nói với chủ nhân mình..."

Pink

______________________________________________

‎_ Anh ơi, em có chuyện muốn nói…

_ Ừ, em cứ nói, anh nghe đây.

_ Anh dẹp cái laptop của anh đi và quay qua đây, em có chuyện nghiêm túc.

_ Thì em cứ nói đi, anh nghe mà.

_ Anh coi công việc của anh hơn em cơ à?

_ Mai có cuộc họp quan trọng, anh phải làm cho xong,. Mà đây là điều em muốn nói à?

_ …

_ …

_ Chuyện này rất quan trọng, anh quay lại nghe em nói một chút đi.

_ Rồi, anh quay lại rồi đây, em muốn nói gì nào?

_ …

_ Sao không nói, em đang đùa à? Anh không rảnh đâu, anh làm việc tiếp đây.

_ Mình chia tay đi.

_ …

_ … Mình chia tay anh nhé.

_ …

_ Sao anh không trả lời, em xin lỗi, nhưng…

_ Ừ, cũng được, chào em!

_ … Anh nói sao?

_ Anh chấp nhận chia tay, còn bây giờ xin lỗi em, anh còn có việc phải làm. Em biết cửa ra rồi đó.

_ …

_ …

_ Chào anh.

_ Chào em.

Posted Image

2.

Ngày xưa, chính anh là người theo đuổi mình, làm đủ trò cả, nào là mua hoa, mua coke, rồi mua cả kẹo bông gòn nữa chứ. Thật là ngốc, đến từng tuổi đó mà còn nghĩ mình thích kẹo bông gòn cơ chứ, hihi. Mà hồi đó mình cũng kiêu lắm cơ, cứ hành hạ anh mãi thôi, bắt anh mua đủ thứ cho nguyên hội bạn, rồi đi shopping, gọi anh ra để mà xách đồ… Thấy anh khệ nệ ôm vác cả đống đồ của nguyên nhóm mà không dám nhăn mặt lấy một lần cũng tội nghiệp, nhưng cho kệ anh, ai biểu làm cái đuôi của mình làm chi.

Rồi mình cũng bắt đầu nhớ anh, chẳng biết từ bao giờ nữa, nó đến thật nhẹ nhàng và gần như chiếm trọn tâm trí mình. Lúc đầu mình nghĩ chỉ là do cảm động những việc anh làm cho mình thôi, nhưng dần dần sau đó cái hình ảnh anh ôm núi đồ không lồ, hay cái gương mặt ngồ ngộ núp đằng sau cây kẹo bông gòn cứ xuất hiện mãi trong giấc mơ. Chắc mình yêu anh mất rồi. Anh ơi! anh đã làm em yêu anh rồi đấy.

Cái ngày mà mình nhẹ nhàng choàng tay ôm anh khi anh đang chở mình đi anh, mình nghe rõ nhịp tim anh rộn ràng. Anh vui đến mức thắng xe cái két làm mình hết cả hồn, anh quay lại nhìn mình, gương mặt anh lúc đó thật ngộ làm mình không nín được cười. Và khi mình khẽ gật đầu thì anh ôm mình thật chặt, chặt lắm nhưng mà ấm, rất ấm.

Mình và anh kể từ đó không thể tách nhau ra, đi dâu cũng có nhau. Anh lúc đó dễ thương lắm, mình muốn gì anh cũng làm cho. Nhiều khi anh đi làm về mệt, mình lại đòi đi chơi, anh cũng chịu. Mình hỏi "Bây giờ anh đâu còn trong giai đoạn cưa em nữa đâu mà chiều em thế?" anh trả lời " anh không chiều em mà là chiều anh, vì anh muốn thấy em hạnh phúc" làm mình khó khăn lắm mới kềm không nhảy đến ôm anh, thay vào đó là một cái đánh yêu và quay lưng đi "Cái đồ chỉ biết nịnh"

Vậy mà gần đây anh đã quên đi câu nói hôm ấy. Anh bỏ mình chờ cả tiếng đồng hồ ngoài chỗ hẹn và khi anh đến chỉ vỏn vẹn "Xin lỗi, anh bận họp, mình đi ăn rồi về nhé, anh còn việc phải làm". Anh ơi, anh có biết là lúc ấy em giận anh đến chừng nào không, thậm chí em kêu taxi đi về trước mặt anh mà anh không thèm chạy ra kéo em lại, anh tàn nhẫn lắm lắm.

Rồi con Hoa kêu mình chia tay giả với anh, nó nói để thử xem anh còn yêu mình không. Nếu anh không bằng lòng thì có nghĩa anh còn yêu, còn nếu anh bằng lòng thì theo con Hoa nói : Chẳng việc gì phải luyến tiếc cái xác không hồn đó nữa". Mình phân vân mãi, chẳng dám thử mà chỉ lặng lẽ bứt mọi đóa hoa mà tay với được để bói "yêu, không yêu, yêu…". Mình sợ anh sẽ nói không, lúc đó mình sẽ sống thế nào nếu không có anh nữa. Chỉ cần anh xếp công việc lại, quan tâm đến mình một chút, một chút thôi cũng được, thì mình sẽ không bao giờ thử cái trò chơi đầy rủi ro của con Hoa, vậy mà anh vẫn tiếp tục lao đầu vô công việc, vẫn tiếp tục quên mình.

Và mình đã thử… Cái giây phút mình nói ra câu ấy sao mà dài thế, mình có cảm giác thời gian như đứng lại, đông cứng, lạnh lẽo và mình thực sự run. Rồi anh trả lời. Mình như chết lịm, câu trả lời mà mình sợ nhất lại được nói ra, tay chân gần như mất hết sức lực của nó, hoàn toàn rã rời. Anh tàn nhẫn quá, anh ác độc quá, anh lạnh lùng quá, anh…

Mình hoàn toàn kiệt sức khi về đến nhà, cảm tưởng như mình còn sống là một kỳ tích, và nước mắt, cái chất lỏng mình cố kìm nén trước mặt anh nay vỡ òa, mình khóc, khóc, và khóc… không dừng. Mình đã mất anh.

Posted Image

3.

Lần đầu gặp em, mình dường như bị em cuốn lấy ngay cái nhìn đầu tiên. Cái tiếng sét ái tình tưởng chỉ có trong phim nay lại xảy ra với mình, thật là một cảm giác kỳ lạ khó tả. Và rồi thật bất ngờ khi mình gặp lại em ở văn phòng đoàn, em là bí thư của lớp còn mình là tổng phụ trách… không biết lúc ấy mình cám ơn ông trời về sự sắp đặt khéo léo này bao nhiêu lần nhỉ.

Rồi mình làm cái đuôi của em, cái giai đoạn ấy sao mà cực khổ. Mấy hôm em đi shopping kêu mình đi theo, mừng quá tưởng được em rủ đi chơi ai dè lại làm chân xách đồ cho em và nhóm bạn, buồn thúi ruột nhưng cứ phải cười thật tươi. Rồi thằng Nghĩa kêu mua kẹo bông gòn cho em, nó nói trong mấy phim Hàn Quốc má nó hay coi thấy mấy thằng diễn viên hay tặng mấy thứ kiểu vậy. Ừ thì đang cưa em nên phải chịu khổ, mà khổ thiệt, thời này ai bán kẹo bông gòn nữa, tìm mua muốn chết có thấy đâu. Cuối cùng tìm ra và chạy tới tặng em thì em lại nói "Anh mấy tuổi rồi mà còn tặng cái này" làm mình chưng hửng, cũng may em nói thế nhưng vẫn nhận. Thiệt là hú hồn.

Hôm đó em kêu mình chở đi ăn, đang đi thì em ôm mình. Mình như chết đứng, vội vàng thắng xe, tim đập liên hồi. Mình quay lại nhìn em trân trối, thật sự lúc ấy không biết làm sao nữa, lúng ta lúng túng, rồi em khẽ gật đầu và nắm lấy tay mình, hạnh phúc không sao kể xiết. Mình ôm chầm lấy em, ôm thật chặt, thật chặt, cứ sợ thả ra em sẽ đi mất… không biết mình đã ôm em bao lâu, nhưng nếu cho mình cơ hội ôm em lần nữa vào giây phút ấy thì mình vẫn ôm em lâu nhất có thể.

Rồi mình ra trường, có việc làm, thời gian nghiệt ngã hơn. Em còn học 2 năm nữa nên lúc nào cũng dư dả thời gian. Đi làm cực hơn mình nghĩ, nhưng mỗi khi gặp em thì dường như mọi mệt nhọc đều tan biến. Hôm nọ, đi chơi với em, thấy em cứ xuýt xoa mãi cái vòng cổ bạch kim, mình muốn mua ngay để tặng em nhưng khổ nỗi đào đâu ra tiền bây giờ. Mình luôn muốn em hạnh phúc và vui vẻ, rồi nếu mai này có tiến đến với em thì mình không muốn em phải chịu khổ. Vậy nên mình đã làm việc cật lực, mình làm tốt mọi công việc sếp giao, thậm chí làm thêm giờ, chỉ cần có nhiều tiền, có thể lo cho em sau này thì việc gì mình cũng không từ.

Công việc nhiều, thời gian đi chơi với em ít hẳn đi, biết em buồn nhưng thà để em buồn trong lúc này còn hơn để em khổ trong tương lai. Hôm bữa họp về trễ, lại có cái báo cáo phải làm gấp, nhưng cũng cố đi ăn với em, vậy mà khi tới chỗ hẹn em lại giận dỗi bò đi. Mình muốn kéo em lại nhưng thấy em đang giận nên thôi, đợi khi nào em nguôi rồi qua xin lỗi em vậy.

Em qua nhà không đúng lúc gì cả, em qua ngay khi mình có một núi công việc phải làm cho cuộc họp sáng mai. Thôi thì đành để em ngồi chơi, xin lỗi em… Rối em nói có chuyện quan trọng muốn nói, không hiểu sao mình thấy bất an vô cùng, mình không muốn em thấy cái mặt mình lúc đó kẻo em lại nói "lo hão" thế nên mình cứ dán mắt vào màn hình laptop.

Rồi em nói chia tay, mình thật sự đơ, cái bàn phím trở nên cứng ngắc, chẳng thể đánh thêm từ nào được nữa. Mình không muốn điều này chút nào, cái cảm giác bất an lúc nãy hóa ra lại đúng, khốn khiếp thật. Em nói câu đó khi mình đã quay mặt vào cái laptop, cũng may mà nhờ đó em không thấy được đôi mắt rưng rưng của mình. Và rồi mình nghĩ, chớp nhoáng hay vô tận cũng không biết nữa… thời gian lúc đó là một định nghĩa khác, em đã cảm thấy không hạnh phúc khi bên mình, cái đó còn đau gấp trăm ngàn lần khi em tỏ ra lạnh nhạt lúc mình theo đuổi em. Mình muốn em được hạnh phúc và mình mong em được như thế mãi mãi. Rồi mình chấp nhận, chỉ đơn giản một tiếng "Ừ" và mọi thứ đều kết thúc, mọi thứ kể cả mình đã kết thúc… Mình đã mất em.

Posted Image

4.

_ Alô, tôi nghe.

_ Là em đây.

_ … Chào em, dạo này thế nào rồi?

_ Em có chuyện muốn nói.

_ Anh nghe đây.

_ Anh không bận làm việc ấy chứ.

_ Anh dừng hết rồi, và bây giờ chỉ nghe em nói thôi.

_ Anh,… tại sao… tại sao em nói chia tay mà anh lại đồng ý…?

_ …

_ Sao anh im lặng thế, sao anh không trả lời đi…

_ Là vì ...Anh yêu em !!!

______________________________________________

con người ai cũng có những lúc mệt mỏi....những áp lực thật nặng nề......có nhiều khi mình ước đc trở lại thời trẻ thơ...vô lo vô nghĩ...sống vui mỗi ngày.......haz

______________________________________________

Tôi và em chia tay rồi !

Em là một cô gái tốt, rất đẹp và rất dịu dàng. Tuy nhiều bạn bè nói tôi bỏ cô ấy là ngốc, nhưng tôi vẫn chia tay, cho dù tôi thực sự không muốn.

Ngày thứ nhất : Cô ấy không chịu dậy, lấy chăn trùm kín người, trong ký túc xá không ai dám an ủi cô ấy. Hôm nay cô ấy không ăn cơm, cũng không chịu đánh răng rửa mặt. Buổi tối, lúc đi ngủ, tôi nghe thấy cô ấy khóc vùi ở trong chăn.

Ngày thứ hai : Hôm nay cô ấy đã chịu ăn cơm, là bạn trong ký túc xá bắt cô ấy ăn, quầng mắt cô ấy đỏ ngầu. Tôi luôn nói cô ấy là một con ma thích khóc nhè, mỗi lần mở miệng cô ấy đều phủ nhận.

Ngày thứ ba : Hôm nay cô ấy mặc một bộ quần áo rất diêm dúa, đi vào một quán bar và uống rất nhiều rượu, hơn nữa còn dùng ánh mắt hút hồn đảo quanh một lượt khiến rất nhiều người phải thốt lên "Cô gái, cô rất đẹp".

Cô ấy uống rất nhiều, đến lúc có một người đàn ông đáng tuổi cha nói với cô ấy " Cô gái, anh đưa em về nhà nhé?". Cô ấy cầm chén rượu trong tay hất thẳng vào mặt ông ta. Cái thằng cha đáng chết giơ tay lên định đánh, đám phục vụ liền chạy đến cứu Em. Tôi biết tất cả. Tôi đang ở một góc khuất của quán bar theo dõi.

Ngày thứ tư : Hôm nay cô ấy dậy rất sớm, tất bật cả một buổi sáng, sau đó vào nhà tắm rất lâu, lúc các bạn cùng phòng đẩy cửa vào đều kinh ngạc kêu lên : Sạch sẽ thế!

Ngày thứ năm : Cô ấy đã đi học lại. Thật ra cô ấy học rất giỏi, nhưng từ khi bị tôi ảnh hưởng, thành tích cô ấy có kém đi chút ít. Thế cũng tốt, thay đổi sự chú ý đi một chút thì hồi phục cũng nhanh hơn.

Ba tháng sau .... Cô ấy làm chủ tịch hội sinh viên, cô ấy càng ngày càng giỏi. Cũng sắp thi rồi. Và cô ấy, ngày càng xinh đẹp!

Một năm sau ... Bên cạnh cô ấy có rất nhiều đàn ông, nhiều người đẹp trai hơn tôi, nhưng cô ấy không để ý tới. Cô ấy và 1 chàng trai quan hệ rất tốt, chuyện bọn họ trong vườn trường rất đáng ngờ. Cô ấy nói chỉ coi Lượng như anh trai, thế nhưng lời nói ra thì không giữ được lâu.

Ba năm sau ... Cô ấy sắp kết hôn rồi, chú rể là chàng trai đó. Cô ấy đang ngồi viết thiếp mời, một cái, hai cái, ba cái ... viết đến cái thứ mười hai thì cô ấy khóc, gục xuống bàn, nước mắt rơi mà không thể dừng lại.

Tôi từ trên nhìn thử, tên chú rể trên tất cả thiếp mời đều là tên của tôi.

Tôi cũng rất muốn khóc, nhưng hồn ma thì không thể khóc, tôi không có nước mắt.

[Cùng 1 mở đầu nhưng lại có 3 cách để kết thúc 1 tình yêu_Chuyện tình 2 con ốc sên]

♥ Câu chuyện thứ nhất:

Có 2 con ốc sên yêu nhau. Khi chia tay, chúng bỏ đi về 2 hướng khác nhau.

Con ốc sên thứ nhất đi về hướng Tây.

Con ốc sên thứ 2 đi về hướng Đông.

Con ốc sên thứ nhất đi mãi, đi mãi... Nó đi mà k hề dừng lại... Đi qua tất cả các con ốc sên mà nó gặp ở trên đường... Cho đến khi... nó k thể đi được nữa... Và nó đã chết bên 1 hòn đá nhỏ.

Con ốc sên thứ 2 bỏ đi, bỏ đi nhưng nó biết cách dừng lại, dừng lại để biết cách sống tiếp. Nó dừng lại để gặp 1 con ốc sên thứ 3, và nó sống tiếp bằng cách yêu con ốc sên đó.

Con ốc sên thứ nhất tượng trưng cho 1 tình yêu nguyên vẹn, sự thủy chung, sự hy sinh, quá hiếm hoi! Còn con ốc sên thứ 2 chỉ là thứ tình yêu quá đỗi tầm thường, nhan nhản trong cuộc sống.

Nhưng liệu trong chúng ta, có ai dám hay đủ can đảm yêu theo kiểu con ốc sên thứ nhất? Tôi dám chắc rằng, hầu hết mng đều từ chối yêu theo cái kiểu mà chúng ta vẫn gọi là thủy chung, hy sinh (Như đã nói ở trên), mà sẽ lựa chọn theo cách của con ốc sên thứ 2.

♥Câu chuyện thứ 2:

Có 2 con ốc sên yêu nhau. Khi chia tay, chúng bỏ đi về 2 hướng khác nhau.

Con ốc sên thứ nhất đi về hướng Tây.

Con ốc sên thứ 2 đi về hướng Đông.

Con ốc sên thứ nhất đi mãi, đi mãi... Nó đi mà k hề dừng lại... Đi qua tất cả các con ốc sên mà nó gặp ở trên đường... Cho đến khi... nó k thể đi được nữa... Và nó đã chết bên 1 hòn đá nhỏ.

Con ốc sên thứ 2 bỏ đi, bỏ đi nhưng nó biết cách dừng lại, dừng lại để biết cách sống tiếp. Nó dừng lại để gặp 1 con ốc sên thứ 3, và nó sống tiếp bằng cách yêu con ốc sên đó.

Cho đến 1 ngày... Con ốc sên thứ 2 nhận ra rằng... Người nó thực sự yêu chính là con ốc sên thứ nhất!

Nó vội vàng bỏ đi... Đi về hướng Tây... Nó đi mãi... Đi mãi... Đi lâu lắm ý...

Rồi nó cũng tìm thấy xác con ốc sên thứ nhất bên cạnh 1 hòn đá nhỏ. Nó đã bỏ cả cuộc đời còn lại của mình để đi tìm tình yêu đích thực. Bây giờ thì nó đã tìm thấy, và cũng là lúc nó đã già lắm lắm...

Bất kỳ ai đi qua cũng có thể nhìn thấy 1 con ốc sên mỉm cười hạnh phúc nằm chết bên xác 1 con ốc sên đã chết từ rất lâu rồi...

Thế đấy! Hạnh phúc k chỉ là biết từ bỏ, mà còn là biết tìm lại, hạnh phúc không chỉ là biết ra đi, mà còn là biết dừng lại. Con ốc sên thứ 2 thật dũng cảm khi nó dám từ bỏ lần thứ 2, và nó còn dũng cảm hơn, khi dám đi tìm lại tình yêu của mình. Nhưng trong tình yêu, sự nuối tiếc hay ân hận thì thường kết thúc không có hậu. Tất cả chỉ là sự muộn màng, đáng tiếc!

♥ Câu chuyện thứ 3:

Có 2 con ốc sên yêu nhau. Khi chia tay, chúng bỏ đi về 2 hướng khác nhau.

Con ốc sên thứ nhất đi về hướng Tây.

Con ốc sên thứ 2 đi về hướng Đông.

Con ốc sên thứ 2 bỏ đi, bỏ đi nhưng nó biết cách dừng lại, dừng lại để biết cách sống tiếp. Nó dừng lại để gặp 1 con ốc sên thứ 3, và nó sống tiếp bằng cách yêu con ốc sên đó.

Con ốc sên thứ nhất bỏ đi nhưng cũng biết cách dừng lại, dừng lại để biết cách sống tiếp. Nhưng nó dừng lại k phải để gặp 1 con ốc sên thứ 3, và nó sống tiếp không phải bằng cách yêu 1 con ốc sên khác, chỉ đơn giản là ăn lá cây và uống những giọt sương mà thôi!

Cho đến 1 ngày... Con ốc sên thứ 2 nhận ra rằng... Người nó thực sự yêu chính là con ốc sên thứ nhất!

Nó vội vàng bỏ đi... Đi về hướng Tây... Nó đi mãi... Đi mãi... Đi lâu lắm ý...

Rồi nó cũng tìm thấy con ốc sên thứ nhất đang hom hem ăn lá non bên 1 hòn đá nhỏ. Trông con ốc sên thứ 2 bây giờ cũng lọm khọm lắm rồi. Chúng cười với nhau bằng cái miệng móm mém. Dành cả cuộc đời còn lại để tìm thấy tình yêu đích thực, giờ thì chúng chỉ còn 2h để có thể ở bên nhau trước khi kết thúc vòng đời của ốc sên. Chúng đã rất hạnh phúc! Thực sự hạnh phúc!

Trong cuộc sống cũng như trong tình yêu, đôi khi phải dừng lại để biết mình đã đi được bao xa, đôi khi phải đau khổ mới biết mình hạnh phúc, đôi khi phải xa nhau mới biết yêu nhau đến nhường nào, và đôi khi phải biết từ bỏ để tìm lại.

Như đã nói ở câu chuyện thứ 2: " sự nuối tiếc hay ân hận thì thường kết thúc k có hậu. Tất cả chỉ là sự muộn màng, đáng tiếc!". Chỉ là "thường" thôi! Nếu ai cũng nghĩ như vậy và không đủ can đảm tìm lại hạnh phúc cho mình như con ốc sên thứ 2 ở trong câu chuyện cuối cùng này, thì liệu tình yêu còn có ý nghĩa nữa k?

Đôi lúc tự hỏi bản thân, liệu tình yêu của mình sẽ là câu chuyện ốc sên thứ mấy?

Hay sẽ có thêm câu chuyện ốc sên thứ 4: Có 2 con ốc sên yêu nhau, và sống hạnh phúc bên nhau trọn đời, mà chẳng xất hiện 1 con ốc sên thứ 3 nào cả! Sẽ k có TỪ BỎ, RA ĐI hay NUỐI TIẾC...

Có lẽ trong tình yêu, k có gì là đúng hay sai cả! Nếu bạn cho là đúng, thì chắc chắn là nó đúng, còn nếu bạn cho rằng nó sai, thì nó buộc phải sai!

__________________

Trong 1 trang trại nhỏ .

Bò với lợn tranh cãi về 1 vấn đề... Xích mích đến hồi căng thẳng và xảy ra 1 số từ ngữ ko đẹp ...

Lợn chửi Bò : đệt mệ con lợn này mày thích dạy khôn tao ah...? Mày tuổi l gì?

Bò cũng không vừa chửi lại :

- Mả thầy mày nữa , ngu như bò , bố nói cho còn ko biết tiếp thu...

Chó đang ngủ ngon , bị tiếng cãi nhau om sòm làm thức giấc bèn quát:

- Đệch kụ 2 con chó kia có im mồm cho ông ngủ ko? Ông cắn chết pà chúng mày giờ...

Gà đứng ngoài chứng kiến tất cả nhưng thấp cổ bé họng nên chỉ lẩm bẩm ko dám tham gia:

- mịa toàn lũ gà ngu còn tỏ ra nguy hiểm...

Vậy thì ai nguy hiểm nào =))

Những kết luận cực khủng !!!

1. Chàng yêu nàng từ thuở nàng mười lăm mười sáu tuổi. Cả hai lén lút đi lại, quan hệ, quậy gia đình, trốn nhà đi, dọa chết nếu không được chấp nhận. Nếu quan hệ ấy kéo dài một năm, được gọi là phạm pháp, dụ dỗ trẻ vị thành niên, có nguy cơ ra tòa thụ án. Nếu mối tình ấy kéo dài ba năm, được gọi là yêu trộm, tình yêu oan trái. Nếu mối tình kéo dài sáu bảy năm, sẽ được gọi là tình yêu đích thực, vượt núi trèo đèo qua bao khó khăn để yêu nhau.

Kết luận: Bạn làm gì chả quan trọng, quan trọng là bạn làm được trong… bao lâu!

2. Một nàng cave, nếu ngủ với thợ thuyền hoặc lao động ngoại tỉnh, thì bị gọi là đối tượng xã hội. Nếu ngủ với đại gia lừng lẫy, thì được gọi là chân dài. Nếu ngủ với một ngôi sao sân cỏ hoặc màn bạc, sẽ được đàng hoàng lên báo kể chuyện “nghề nghiệp” và trưng ảnh hở da thịt giữa công chúng, không ai có ý định bắt nàng.

Kết luận: Bạn làm gì chả quan trọng, quan trọng là bạn làm điều đó với ai!

3. Phòng tắm công cộng bỗng dưng bị chập điện gây hỏa hoạn lớn, vô số chị em chạy túa ra đường mà không kịp mặc gì. Những nàng thông minh là người không lấy tay che thân thể, mà lấy tay che… mặt.

Kết luận: Hãy quan tâm tới mấu chốt của mọi vấn đề.

4. Một nàng gái ế chạy tới đồn cảnh sát tố cáo: “Tôi đã cẩn thận để tiền trong áo lót, thế mà thằng cha đẹp trai đứng cạnh tôi ở trên xe bus đông đúc đã móc lấy mất tiền của tôi!”.

Cảnh sát ngạc nhiên: “Tại sao nó có thể móc tiền được ở một vị trí “nhạy cảm” như thế, mà cô không phát hiện ra?”

Cô nàng gái ế thút thít: “Ai ngờ được là nó chỉ muốn moi tiền?”

Kết luận: Một nhà kinh doanh tài ba là người moi được tiền của khách hàng trong lúc đang khiến khách hàng sung sướng ngất ngây.

5. Nhân viên vệ sinh của công ty rất buồn phiền vì các quý ông thường lơ đãng khi vào nhà vệ sinh. Để giải quyết những vũng nước vàng khè dưới nền toilette, công ty dán lên tường, phía trên bệ xí nam một tờ giấy: “Không tiểu tới bô chứng tỏ bạn bị ngắn, tiểu ra ngoài bô chứng tỏ bạn bị… ủ rũ!”. Ngay từ ngày hôm sau, toilette nam sạch bóng và không còn quý ông nào lơ đãng nữa.

Kết luận: Hãy chứng minh cho khách hàng thấy vấn đề một cách cụ thể, ấn tượng.

6. Bố mẹ nàng mở cuộc thi tuyển con rể. Chàng A nói, tài khoản có một triệu đô. Chàng B khoe, có biệt thự hai triệu đô. Bố mẹ nàng có vẻ ưng lắm. Chàng C nói, cháu chả có gì cả, thưa các bác. Cháu chỉ có mỗi một đứa con, hiện đang nằm trong bụng của con gái các bác!

Kết luận: Muốn cạnh tranh với đối thủ, cần có tay trong!

Đã bao giờ người lo lắng cho ta khi nhắn tin mãi chẳng thấy ta trả lời, là gọi điện mãi không thấy ta nghe máy, nhìn thấy nick của ta vẫn sáng mà đáp lại là khoảng không vô vọng?

Đã bao giờ người xót xa khi thấy đã 2h sáng ta vẫn còn lang thang trên blog của người.

Đã bao giờ người thương ta khi ta cần một bờ vai để dựa thì người lại chẳng thể ở bên cạnh, lại mình ta chênh vênh, chống chếnh?

Đã bao giờ người sốt ruột khi cả ngày không một tin nhắn, không một cuộc điện thoại, không một phút online với ta?

Có bao giờ người để nick sáng suốt cả đêm để chờ ta online dù biết rằng chờ đợi trong vô vọng?

Có bao giờ người sẵn sàng gác hết tất cả mọi công việc, bỏ lại tất cả bạn bè chỉ vì ta?

Đã bao giờ người thèm một cuộc hẹn hò với ta?

Có bao giờ người cảm thấy nhớ ta đến mức tưởng chừng không thể chịu được?

Có bao giờ người có cảm giác chờ đợi, mong ngóng ta?

Có bao giờ người cảm thấy hụt hẫng khi ta lỡ hẹn, ta thất hứa với người?

Có bao giờ người đưa tay ra níu tay ta lại khi ta muốn ra đi?

Có bao giờ…

Có bao giờ người sẽ thuộc về ta?

@Cần bao lâu để quên một nụ cười? シ

YÊU và THÍCH--

Đứng trước người mà bạn THÍCH, tim của bạn sẽ ĐẬP NHANH HƠN.

Nhưng khi đứng trước người bạn YÊU, bạn sẽ chỉ cảm thấy VUI HƠN.

Nếu đứng trước người mà bạn YÊU, thì mùa ĐÔNG sẽ như mùa XUÂN.

Còn khi đứng trước người bạn THÍCH, mùa ĐÔNG chỉ ĐẸP HƠN.

Nếu bạn nhìn vào mắt người bạn THÍCH, bạn THẸN THÙNG

Nhưng nếu nhìn vào mắt người bạn YÊU, bạn sẽ MỈM CƯỜI.

Ở trước mặt người bạn THÍCH, bạn không thể NÓI NHỮNG GÌ MÌNH NGHĨ.

Nhưng nếu ở trước mặt người bạn YÊU, thì bạn hoàn toàn CÓ THỂ NÓI.

Khi đứng trước người bạn THÍCH, bạn bắt đầu cảm thấy NGƯỢNG.

Nhưng trước người bạn YÊU, bạn có thể "SHOW YOUR OWN SELF".

Bạn sẽ không thể nhìn thẳng vào mắt người mà bạn THÍCH.

Nhưng bạn sẽ luôn mỉm cười khi nhìn vào mắt người bạn YÊU.

Khi người mà bạn THÍCH khóc, bạn sẽ lập tức AN ỦI

Nhưng khi người mà bạn YÊU khóc, bạn sẽ KHÓC cùng người ấy

Những cảm giác về sự THÍCH thường bắt nguồn từ cái TAI

Nhưng những cảm nhận về TÌNH YÊU lại hay bắt đầu bằng ĐÔI MẮT

Cho nên khi bạn không còn THÍCH ai đó nữa, thì tất cả những gì bạn cần làm là chỉnh lại đôi tai của mình.

Nhưng nếu bạn không còn YÊU ai đó nữa, và mỗi khi bạn nhắm mắt thì TÌNH YÊU lại trở lại trên những giọt nước mắt và mãi mãi đọng lại trong TRÁI TIM của bạn.

Cô con gái hay than thở với cha sao bất hạnh này cứ vừa đi qua thì bất hạnh khác đã vội ập đến với mình, và cô không biết phải sống thế nào. Có những lúc quá mệt mỏi vì vật lộn với cuộc sống, cô đã muốn chối bỏ cuộc đời đầy trắc trở này.

Cha cô vốn là một đầu bếp. Một lần, nghe con gái than thở, ông dẫn cô xuống bếp. Ông bắc ba nồi nước lên lò và để lửa thật to. Khi ba nồi nước sôi, ông lần lượt cho cà rốt, trứng và hạt cà phê vào từng nồi riêng ra và đun lại để chúng tiếp tục sôi, không nói một lời.

Người con gái sốt ruột không biết cha cô đang định làm gì. Lòng cô đầy phiền muộn mà ông lại thản nhiên nấu. Nửa giờ sau người cha tắt bếp, lần lượt múc cà rốt, trứng và cà phê vào từng tô khác nhau.

Ông bảo con gái dùng thử cà rốt. "Mềm lắm cha ạ", cô gái đáp. Sau đó, ông lại bảo cô bóc trứng và nhấp thử cà phê. Cô gái cau mày vì cà phê đậm và đắng.

-Điều này nghĩa là gì vậy cha - cô gái hỏi.

- Ba loại thức uống này đều gặp phải một nghịch cảnh như nhau, đó là nước sôi 100 độ. Tuy nhiên mỗi thứ lại phản ứng thật khác.

Cà rốt khi chưa chế biến thì cứng và trông rắn chắc, nhưng sau khi luộc sôi, chúng trở nên rất mềm.

Còn trứng lúc chưa luộc rất dễ vỡ, chỉ có một lớp vỏ mỏng bên ngoài bảo vệ chất lỏng bên trong. Sau khi qua nước sôi, chất lỏng bên trong trở nên đặc và chắc hơn.

Hạt cà phê thì thật kỳ lạ. Sau khi sôi, nước của chúng trở nên rất đậm đà.

Người cha quay sang hỏi cô gái: Còn con? Con sẽ phản ứng như loại nào khi gặp phải nghịch cảnh.

Con sẽ như cà rốt, bề ngoài tưởng rất cứng cáp nhưng chỉ với một chút đau đớn, bất hạnh đã trở nên yếu đuối chẳng còn chút nghị lực?

Con sẽ là quả trứng, khởi đầu với trái tim mỏng manh và tinh thần dễ đổi thay. Nhưng sau một lần tan vỡ, ly hôn hay mất việc sẽ chín chắn và cứng cáp hơn.

Hay con sẽ giống hạt cà phê? Loại hạt này không thể có hương vị thơm ngon nhất nếu không sôi ở 100 độ. Khi nước nóng nhất thì cà phê mới ngon.

Cuộc đời này cũng vậy con ạ. Khi sự việc tưởng như tồi tệ nhất thì chính lúc ấy lại giúp con mạnh mẽ hơn cả. Con sẽ đối mặt với những thử thách của cuộc đời như thế nào? Cà rốt, trứng hay hạt cà phê?

Cảm ơn ai đó vì vẫn kòn nhớ đến tớ..

Cảm ơn ai đó đã làm tớ cười..

Cảm ơn ai đó nói đau khổ khi thấy tớ u buồn..

Cảm ơn ai đó đã lun nghĩ về tớ..

Cảm ơn ai đó đã lun mong tớ hp..

Cảm ơn ai đó đã giữ tớ trong tim..

Cảm ơn ai đó đã k pao giờ quên tớ..

Cảm ơn ai đó đã lun tin tưởng tớ..

Cảm ơn ai đó đã lun đặt niềm tin vào tớ..

Cảm ơn ai đó...

Xin lỗi ai đó...

Đã làm ai đó bùn và thất vọng..!!!

Anh:"Em giỏi tiếng anh đúng ko"

Em:"Uh sao hả a"

Anh:"Em dịch hộ a mấy câu này nhá a k bít nói sang tiếng anh ntn"

Em:"Ukm a cứ nói đy e dịch cho"

Anh:"Anh thực sự rất nhớ e"

Em:"I really miss you"

Anh:"Anh muốn nói vs e 1 điều này"

Em:"I wanna to say some thing to you"

Anh:"Anh yêu em"

Chần chừ hồi lâu

Anh:"Sao thế khó quá ak"

Em:"Em kũng yêu anh"

Anh:"Anh bảo dịch cơ mà ! Nữa này ! Làm bạn gái anh nhé"

Rưng rưng nước mắt

Em:"Em yêu anh nhiều lắm"

Anh:"I love you so much"

:)

---47 điều về các chàng trai mà bạn gái nên biết----

1. Các chàng không phải lúc nào cũng thích những cô nàng xinh xắn, họ thích những người gọn gàng và đoan trang hơn.

2. Con trai ghét người khác bỡn cợt mình.

3. 1 chàng trai có thể thích bạn trong phút chốc, nhưng sau đó lại dễ dàng quên bạn là ai.

4. Khi chàng nói rằng anh ấy không hiểu bạn, đơn giản là vì bạn không nghĩ theo cách của anh ấy.

5. “Em đang làm gì à?” hay “em đã ăn gì chưa?” chỉ là những câu hỏi bình thường mà các chàng hay dùng để tránh tình trạng lắp ba lắp bắp trên điện thoại mà thôi.

6. Cả ngày trời các chàng có thể đi tán tỉnh những cô gái xung quanh, nhưng trước khi chìm vào giấc ngủ, họ luôn nghĩ về cô gái họ thật sự quan tâm.

7. Khi 1 anh chàng thật sự thích bạn, anh ấy sẽ bỏ qua tất cả những tật xấu của bạn.

8. Các chàng thường phát điên vì nụ cười duyên dáng của 1 cô gái.

9. XY sẵn sàng làm mọi việc chỉ để gây sự chú ý từ bạn.

10. Chẳng chàng trai nào thích thú khi nghe bạn gái mình kể về bạn trai cũ.

11. Khi các chàng muốn gặp bố mẹ bạn. Hãy khiến chàng cảm thấy thoải mái hơn.

12. Con trai muốn nói với bạn rất nhiều điều, nhưng họ không thể. Nên họ uống gì đó để lấy tinh thần và can đảm để có thể nói cho bạn biết nhiều điều! Nhưng không phải thường xuyên đâu nhé!

13. Con trai cũng khóc!!! Nhưng đôi lúc lại ít nói ra.

14. Tin mình đi! Đừng khiến các chàng nổi giận nhé! Nếu không khéo, lại khiến cả hai bất hòa.

15. Có thể nói rằng con trai không bao giờ mơ mộng hay hi vọng quá nhiều.

16. Con trai thường dốc hết sức để có được tình cảm của cô gái làm tim họ loạn nhịp, cũng chính điều đó khiến họ không thể chấp nhận thất bại của mình.

17. Khi bạn chạm vào trái tim của một chàng trai, người ấy sẽ không dễ dàng thay đổi tình cảm của mình đâu.

18. Gửi cho chàng một tin nhắn lấp lửng kiểu “anh biết gì chứ?! ...uhm… chẳng quan tâm!” có thể khiến anh ấy đi đến một kết luận khác xa với những gì bạn nghĩ đấy.

19. XY phát điên khi bạn chạm vào tay họ, thật đấy.

20. Khi tán tỉnh, các chàng là những kẻ xu nịnh, nhưng trước cô gái mình thích thì họ lại lắp ba lắp bắp.

21. Khi nàng nói “không”, chàng sẽ nghe thành “hãy thử lại vào ngày mai nhé”. Và điều đó là đúng.

22. Bạn phải nói cho chàng bạn thật sự cần gì trước khi chàng hiểu được thông điệp một cách rõ ràng nhé.

23. Con trai cũng ghét những tên đồng tính.

24. Mẹ luôn là người mà các chàng yêu thương.

25. Chàng sẵn sàng "hi sinh" khoản tiền ăn trưa của mình chỉ để mua đóa hoa hồng tặng bạn.

26. Các chàng trai thường nghĩ tới cô gái có điểm gì đó giống mình, nhưng điều đó không có nghĩa là chàng sẽ thích cô ấy đâu nhé.

27. Bạn sẽ không bao giờ hiểu được anh ấy, nếu bạn không biết lắng nghe.

28. Không có gì bất ngờ cả, XX chính là điểm yếu của các chàng đấy.

29. Con trai rất cởi mở về bản thân.Thậm chí có thể nói rất nhiều về mình, đặc biệt là những điều bản thân cực rành.

30. Chẳng có gì là sai khi thử thách chàng trước khi bạn đặt niềm tin vào anh ấy, nhưng đừng để người ta đợi lâu quá nhé.

31. Chẳng có chàng trai nào xấu, khi họ đang tán tỉnh cả.

32. Các chàng trai không hề thích quần áo của mình bị bẩn đâu, dù chỉ là một vết nhỏ.

33. Con trai thật sự ngưỡng mộ người bạn gái mà họ thích, ngay cả khi cô ấy không quá xinh đẹp.

34. Chàng sẽ rất ngưỡng mộ bạn thân nhất của bạn, vì đó là người sẽ cho chàng những lời tư vấn gải quyết những rắc rối của hai người.

35. Nếu anh ấy kể với bạn về những rắc rối của mình, nghĩa là anh ấy cần có người lắng nghe. Bạn không cần phải đưa ra bất kì một lời khuyên nào cả. thật đấy.

36. Một hành động rất bình thường, đó là anh ấy hay chọc ghẹo bạn.

37. Anh ấy luôn tìm cách để bạn tránh xa khỏi tầm ngằm của một tên con trai khác.

38. Con trai thích một cô gái thông minh hơn là một cô gái điệu đà.

39. XY luôn cố gắng tìm ra chú thú nhồi bông mà con gái thích, nhưng có thể chàng sẽ thất bại.

40. Chàng có thể khoe khoang về bất cứ điều gì.

41. Con trai không thể giữ kín bí mật mà con gái kể cho họ.

42. Con trai cũng rất hay suy nghĩ đấy. Đó là lí do vì sao mà con trai luôn thích con gái phải nói thật lòng, không muốn vòng vo.

43. Trí tưởng tượng của các chàng là... không giới hạn!

44. Chiều cao của con gái chẳng là vấn đề gì đối với các chàng cả, nhưng cân nặng thì có đấy.

45. Con trai thường có khuynh hướng nghiêm túc trong chuyện tình cảm và trở nên quá sở hữu. Các bạn gái phải xem xét đấy nhé!

46. Khi chàng bị bạn tán tỉnh, chàng sẽ không dễ dàng để bạn đi đâu.

47. Thật khó cho chàng nếu để người mình yêu ra đi sau khi hai bạn chia tay, nhất là khi tình yêu của bạn đã kéo dài mấy năm trời.

+++Khi cánh của hạnh phúc đang đóng lại, một cánh của khác mở ra, nhưng ta thường nhìn quá lâu vào cánh của đang đóng mà không thấy được một cái cửa khác đanh mở ra cho ta.

+++Ta không biết ta có gì đến khi ta đánh mất và ta cũng không biết ta thiếu gì cho đến khi nó đến.

+++Đừng bao giờ nói lời tạm biệt nếu bạn còn muốn cố gắng, đừng bao giờ bỏ cuộc nếu bạn vẫn cảm thấy có thể tiếp tục, đừng bao giờ nói không còn yêu nữa nếu nước mắt của người kia vẫn có thể giữ chân bạn.

+++Có những điều bạn không bao giờ được nghe từ người mà bạn muốn nghe, nhưng cũng đừng giả điếc khi một người khác nói điều đó với cả trái tim.

+++Chỉ mất một phút để quý ai đó, một giờ để thích ai đó, một ngày để yêu ai đó, nhưng sẽ là cả đời để bạn quyên đi một người mà bạn yêu.

+++Hãy luôn thử đặt mình vào đôi giày của người khác. Nếu bạn cảm thấy đau, nó cũng có thể làm đâu họ .

+++Hãy mơ những gì bạn muốn mơ, tới đâu bạn muốn tới, trở thành những gì bạn muốn, bởi bạn chỉ có một cuộc sống và một cơ hội để làm tất cả những gì bạn muốn.

+++Một điều đáng buồn trong cuộc đời là khi yêu một ai đó mà không được đáp lại, nhưng điều đáng buồn hơn là khi yêu một ai đó mà không bao giờ tìm thấy lòng can đảm để cho người khác thấy được cảm xúc của bạn.

+++Có những khoảnh khắc trong cuộc đời khiến bạn nhờ người ta thật nhiều, đến nỗi bạn chỉ muốn kéo người ta ra khỏi giấc mơ và ôm họ thật chặt. Hãy mơ về ai đó đặc biệt của bạn.

+++Dành cho một người tất cả tình yêu của bạn, không có nghĩa là họ sẽ yêu lại bạn. Đừng hi vọng tình yêu sẽ được đáp lại. Hãy cho nó thời gian để nó lớn lên trong trái tim họ. Nhưng nếu không, hãy hài lòng vì nó đã lớn lên trong bạn.

+++Tình yêu đến với người vẫn hi vọng mặc dù họ đã từng thất vọng, những người vẫn có niềm tin mặc dù họ đã bị lừa dối.

+++Một tương lai tươi sáng luôn dựa trên một quá khứ bị quên lãng. Bạn không thể đứng vững trong cuộc sống cho đến khi bỏ qua được những thất bại và nỗi đau.

+++Một điều đáng buồn trong cuộc sống là khi bạn gặp một người có nghĩa đối với bạn, để rồi cuối cùng nhận ra rằng họ sinh ra không phải để cho bạn và chỉ có thể để họ đi .....

+++Tôi mong bạn có đủ hạnh phúc để trở lên ngọt ngào, có đủ thử thách để trở lên vững mạnh, có đủ nỗi buồn để giữ bạn là con người, có đủ niềm tin để bạn vui vẻ và có đủ tình yêu để dâng hiến cho đời....

♥ Violet ♥

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro