Trạm xăng ma

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Trên thế giới này luôn có chuyện không thể tưởng tượng nổi đang xảy ra, có lẽ một giây sau sẽ rơi vào đầu mình." Nói xong câu đó, anh Biểu uống một hơi hồng trà trên bàn mà xoay người cũng rời đi cũng không xoay đầu nhìn lại
Tôi lẳng lặng tựa vào ghế hồi tưởng lại câu chuyện vừa rồi anh ta kể qua, không khỏi đổ mồ hôi trán, bàn tay bưng chén trà đều trở nên chua xót vô lực...
Anh Biểu là một tài xế xe tải mỗi ngày đi lại hơn 200 km để vận chuyển hải sản, bởi vì là hàng tươi  sống nên phải đảm bảo thời gian, cũng chính vì vậy làm thêm giờ và lái xe đêm đã trở thành một điều bình thường. Điều này thực sự không  thành vấn đề đối với một tài xế lớn tuổi với 20 năm lái xe. Nhưng hai tháng trước, sau một trận bệnh nặng, ông đã bỏ công việc của mình và trở về nhà mà không có một lời giải thích.
Lúc tôi gặp lại anh ta quả thực làm cho tôi thật sự kinh hãi, vốn anh ta nặng gần 100 kg dáng người khôi ngô,  bây giờ anh ta gầy đi còn khoảng 70 kg, hai mắt lún sâu đã sớm mất đi thần thái, khuôn mặt màu xám tro cực kỳ giống người bệnh nặng mới khỏi.
Sau khi hỏi kỹ, anh ta nói ra nguyên nhân, tất cả còn phải bắt đầu từ lần ra xe hai tháng trước.
Hôm đó anh Biểu dậy rất sớm, chở đầy hải sản đến huyện thành cách đó 200 km, dựa theo thời gian bình thường đến trưa anh có thể đến. Nhưng không may hôm đó trên cao tốc xảy ra tai nạn liên hoàn, chờ anh từ trên cao tốc xuống đã hơn 11 giờ đêm, cũng may theo xe  có mang theo oxy  dự trữ giúp cho hải sản o bị ngộp trước mắt còn có thể ứng phó một thời gian, thừa dịp ban đêm xe không nhiều, anh ta bắt đầu một đường tăng tốc tối đa hy vọng lấy lại thời gian đã mất.
Một giờ sau đồng hồ dầu bật đèn đỏ, lúc này mới nhớ tới buổi sáng khi ra ngoài lại quên đổ xăng. Cũng may phía trước không xa chính là một trạm xăng, lúc này đã hơn 12 giờ đêm.
Phụ cận này rất hoang vắng nhìn không thấy có hộ gia đình nào, huống chi lúc này đã khuya mọi người sớm yên giấc, thỉnh thoảng một chiếc xe đi qua cũng nhanh chóng biến mất vào màng đêm.
Trạm xăng này có ba hàng máy tiếp nhiên liệu, nhưng chỉ có một ánh sáng mờ lấp lánh, những nơi khác là bóng tối bao trùm. Một nữ nhân viên đội mũ, cổ quấn khăn lụa trắng, giờ phút này đang đứng trước hàng thứ ba, tay cầm súng tiếp nhiên liệu, miệng còn không ngừng nói cái gì đó bởi vì thanh âm quá nhỏ căn bản không nghe thấy gì.
Anh Biểu mở to hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm nữ nhân viên đang cố gắng nói cái gì đó và anh thật sự muốn tiến lên cho cô ấy một đấm vào miệng
Bởi vì anh nhìn thấy trước mặt nữ nhân  viên kia trống không cũng không có xe gì cả, xăng thì ào ào chảy xuống đất, nhưng Nữ nhân viên lại hồn nhiên coi như không có chuyện gì vẫn tiếp tục nói chuyện một mình tựa hồ rất vui vẻ.
Anh Biểu cố gắng lái xe chậm rải tiến về phía trước, muốn nhìn rõ ràng bỗng nhiên tay không cẩn thận ấn lên còi, tiếng kèn dồn dập cắt qua đêm tĩnh mịch, bản thân anh đều bị giật mình hoảng sợ.
Nữ nhân viên kia quay đầu lại nhìn anh Biểu một cái rồi hô lên một câu. "Đừng vội! Đổ cho anh ta xong rồi sẽ tới lượt anh. "
Khoảnh khắc đó máu của anh đều đông lại, cứ như vậy đờ đẫn nhìn người phụ nữ kia tiếp tục đổ xăng xuống đất...
Một vài phút sau, người phụ nữ từ từ đi đến và nói: "Xin lỗi! Người lái xe kia là người không biết đường, tôi liền chỉ cho anh ta vài câu. "Nói xong nhấc súng tiếp nhiên liệu lên bắt đầu tiếp nhiên liệu.
Anh Biểu bước xuống xe đến trước mặt người phụ nữ kia thấp giọng nói: "Anh xem cái này là cái gì?"
Người phụ nữ theo tay anh nhìn lại ngây ngẩn cả người, ngay trên mặt đất bên cạnh máy tiếp nhiên liệu có một mảng lớn vết dầu loang bẩn, trên đó còn ném mấy tờ tiền âm phủ mới tinh.
Cô nhân viên kia đặt mông ngồi trên mặt đất, trừng mắt như chuông nói không nên lời. Anh  kéo cô từ trên mặt đất lên đưa cho cô một chai nước, cô một hơi uống hết sạch lắp bắp nói. "Vừa rồi... Vừa rồi rõ ràng có một chiếc Chevrolet màu đỏ đang đổ xăng. Vừa nói vừa điên cuồng lục lọi trong túi xách của mình, bây giờ run rẩy lấy ra hai tờ tiền mệnh giá 500k---- nhưng  đó lại  là hai tờ 500 âm phủ
Anh Biểu không biết bây giờ nên nói gì để an ủi cô ấy, môt lúc sau cô ấy mới lên tiếng nói: "Anh cả! Anh đi với tôi để kiểm tra và giám sát được không? Xảy ra chuyện như vậy tôi phải giải thích cho lãnh đạo một chuyến !"
Nhìn bộ dáng điềm đạm đáng thương của nàng, a thật sự không đành lòng cự tuyệt liền cùng nàng một trước một sau đi vào trong phòng.
Đang đi anh Biển bỗng nhiên dừng lại, anh cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt, toàn thân lông tơ đều dựng lên, mồ hôi to bằng hạt đậu từ từ trên đầu lăn xuống.
Bởi vì vừa rồi khi đi ngang qua dưới đèn chiếu sáng, anh nhìn thấy người phụ nữ kia tuyệt nhiên không có bóng dáng, chân của cô cũng lơ lửng trên không trung...
Nhân lúc đèn điện còn đang toả sáng, a phục hồi tinh thần hô to một tiếng: "Đi một mình ngươi đi!"  Rồi Quay đầu chạy về phía sau, leo lên xe đề máy, nhấn ga xuống, chiếc xe phát ra một tiếng nổ lớn vọt ra ngoài.
Anh  nhìn thoáng qua gương chiếu hậu cũng may người phụ nữ kia còn dừng lại ở tại chỗ ánh đèn mờ ảo không nhìn thấy mặt cô, nhưng rõ ràng nhìn thấy đầu cô cong thành một góc độ không thể diễn tả. Có trời mới biết đó là một khuôn mặt khủng khiếp như thế nào?
Chiếc xe nhanh chóng chạy trên đường trái tim thấp thỏm của anh vừa mới có chút thả lỏng đã nhìn thấy một chiếc chevrolet màu đỏ ở phía trước không xa đang chậm rãi lăng bánh. Càng quỷ dị chính là mặc kệ mình lái xe nhanh như thế nào thì nó luôn ở phía trước mình năm sáu mươi thước.
Lúc anh  gần như vượt qua chiếc xe đó thì bị một trận tiếng còi làm cho kinh hãi, anh xoay đầu quay  về phía chiếc xe màu đỏ u linh kia giờ phút này đang song song với mình.
Đầu óc anh trống rỗng chỉ nhớ rõ dưới chân liều mạng dùng sức giẫm lên ga. Chiếc chevrolet màu đỏ kia chậm rãi  hạ  kính lái xuống, anh liếc mắt nhìn thấy đó là một người đàn ông mặc âu phục màu đỏ đeo kính râm, mà kinh dị nhất chính là mặt hắn đều bị thiêu cháy, vẻ mặt đen như mực đang nhìn mình cười khanh khách...
Chuyện sau đó chính anh cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ mình bị người ta từ trên xe nâng xuống, ngày hôm sau tỉnh lại phát hiện mặt dây chuyền bằng ngọc đeo gần ba mươi năm bị đầy vết nứt, hải sản trên xe đã hoàn toàn thối rữa giống như để trong xe một tháng vậy. Càng kinh khủng hơn chính là lúc xe đang sửa chữa, bên trong bình xăng có một nửa chất lỏng tanh hồng giống như máu tươi của con người.
Ba ngày sau, anh Biểu dẫn theo mấy người bạn trở lại trạm xăng đêm đó, kinh ngạc phát hiện trạm xăng kia đã sớm bỏ hoang, bên trong khắp nơi đều là dấu vết của một trận hoả hoạng lớn. Một người dân đi ngang qua nói; Trạm xăng đang đổ xăng cho một chiếc xe nửa tháng trước thì bất ngờ bốc cháy khiến một nữ nhân viên đang làm nhiệm vụ và tài xế xe bị thiêu sống bên trong.
Sau khi anh Biểu về nhà liền bị bệnh nặng, cơ hồ mỗi ngày đều mơ thấy người đàn ông toàn thân bị cháy cùng người phụ nữ đầu cong nghiêng về phía một bên đứng ở trước giường nhìn anh cười nhạo.
Bất đắc dĩ người nhà phải mời một ông đạo sĩ có tiếng về chữa trị sau một thời gian mới cắt đức được chuyện này
Ông đạo sĩ nói : "Hai người kia oán khí không tan mới có thể lưu lại nhân gian tìm kiếm quỷ chết thay thế, nếu như không phải anh Biểu mang theo dây chuyền mặt ngọc kia có thể sẽ không sống sót mà trở về được.
Cho dù là như vậy  anh Biểu vẫn nằm trên giường bệnh nửa tháng mới thấy chuyển biến tốt đẹp, lúc anh cùng tôi kể chuyện này tôi còn có thể nhìn thấy anh cơ hồ toàn thân đều run rẩy.
Tuy nói sinh tử vô định số, nhưng người sống sót cũng bị dọa chết!
  .......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro