Truyện teen hoangtoanbg_92

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1. CHỈ CẦN CÁI GẬT ĐẦU

Tối Hà nội vào những ngày cuối mùa mưa.Mưa càng ngày càng lớn,trời tối đen như mực….Đường phố vắng tanh không một bóng người,không một tiếng xe.Ánh đèn đường nhạt nhòa hòa lẫn vào không gian tĩnh mịch với làn mưa lạnh buốt làm cho không gian thật yên tĩnh ,vắng lặng ,và thật buồn.

Thời gian gần đây đối với nó là khoảng thời gian buồn nhất , cô đơn nhất và lạc lõng , trơ trọi nhất giữa cuộc sống này.Cách đây đúng một tuần ,ba mẹ nó đã qua đời trong một tai nạn giao thông . Công ty do ba nó là tổng giám đốc cũng vì thế mà đứng trên bờ vực phá sản . Bắt buộc người ta phải siết lấy nhà nó mà trả nợ .Nó bị tống ra ngoài đường ,bà con, họ hàng ngoảnh mặt làm ngơ với nó,không muốn nhận nó là cháu mình.Vì thế mà nó đi lang thang ngoài đường như một đứa trẻ hư bỏ nhà đi bụi.Nước mưa cứ tạt vào mặt nó không ngớt nhưng nó chằng còn cảm giác gì nữa.Nó đã chịu đựng cái cảm giác lạnh nhạt này quen rồi .Nó muốn khóc nhưng nó không thể nào khóc được nữa .Nước mắt nó đã hết từ hai ngày trước rồi nên nó chỉ có thể đi,đi và đi mà thôi.Nó lang thang ở ngoài đường chỉ với mấy bộ quần áo được nhồi vội vàng trong một cái ba_lô và một quyển An_bulm ảnh chụp gia đình nó từ khi nó còn bé xíu đến giờ.Cái gì có thể bỏ được chứ An_bulm nó không thể bỏ. Có thể nói tất cả các kỉ niệm của nó đều được gói trọn ở đây_quyển An_bulm mà đổi cả mạng sống của nó nó cũng chẳng đổi .

Hiện tại nó đang rất mệt .Cũng phải thôi ,lang thang đã một tuần nay chưa có gì bỏ bụng mà lại còn dầm mưa 2,3 ngày liền có tiên mới chịu nổi huấn gì là một con bé đã từng là đại tiểu thư như nó chứ.Nó từ một con bé luôn sống lạc quan ,yêu đời,chưa có cái gì có thể làm cho nó buồn ,một chuyện dù lớn đến đâu nhưng nó cũng có thể xem chuyện đó bé bằng 1 con kiến thì giờ đây đã trở thành một con bé tự ti với chính bản thân mính,nhút nhát,yếu đuối,rụt rè,không thể tin tưởng bất kì ai nữa.

Và cứ thế nó đi . Càng ngày nó càng không điều khiển chính mình được nữa.Chân nó nặng chịch như đang đeo đá .Bụng nó thì cứ réo ầm lên.sôi sùng sục Đầu nó càng ngày càng ong lên ,quay cuồng,hoa mắt.Xung quanh bất chợt tối đen . Cuối cùng thì nó té hay chính xác hơn là nó đã ngất xíu ở trước cổng một ngôi biệt thư lớn….

-o0o-

Nó chợt tỉnh dậy khi nghe có tiếng động lạ . Chớp mắt một cách khó khăn .Nó cố gắng dụi mắt và lấy hai tay đánh nhẹ vào đầu cho tỉnh hẳn . Nó bỗng bàng hoàng khi nhận ra mình đang nằm trên một chiếc giường khá to.Ra giường có màu hồng nhạt xen trắng – một màu đậm chất con gái và có điển thêm những hoa văn trang trí tinh xảo làm cho chiếc giường trông thật đơn giởn nhưng cũng rất kiểu cách.

Nhìn rộng ra xung quanh ,nó mới phát hiện mình đang ở trong một căn phòng khá to và đẹp không khác gì phòng nó lúc trước.Trong căn phòng này không chứa gì nhiều ngoài gấu bông .Những con gấu đủ kích thước to có , nhỏ có , be bé cũng có ,…đa dạng và …rất đáng yêu .Nhìn kĩ lại mình hơn nó mới chợt nhận ra nó không còn mặc bộ quần áo hôm qua nữa thay vào đó là một cái váy ngủ màu … đỏ thẫm =.=” .Một màu chỉ hợp với các quý bà trung niên nhưng lại rất hợp với nó như làm tôn làn da trắng mịn của nó vậy. Bất chợt…..

….Bất chợt cửa phòng mở ra . Xuất hiện tiếp theo là một người đàn bà với dáng vẻ quý phái , thanh lịch ,nét hiền dịu ,ân cần hiện rõ trên khuôn mặt .Thấy nó đã tỉnh nét mặt người đó vui hẳn ra liền chạy một mạch về phía nó, ngồi lên giường rồi ân cần hỏi :

-Cháu có sao không ?? Cháu đã khỏe chưa ?? Sao cháu lại xỉu vậy ?? Cháu đã hạ sốt rồi chứ ??.....?? ……??.........??......??

Người đàn bà đó cứ hỏi nó dồn dập làm nó chả hiểu mô tê gì hết…Mặt nó cứ đơ đơ rồi ******** ra làm mặt nó đã ngố còn ngố hơn .Trông mặt nó thộn ra đến tội…

- Ấy chết , cô quên mất .Xin lỗi cháu vì đã hỏi nhiều đến thế…Như đã phát hiện ra mình hỏi hơi nhiều người ấy lập tức rối rít

- Không sao ạ…Nhưng mà …..cô là ai…?? Ngập ngừng một chút nó tiếp :mà cháu đang ở đâu thế??

- À…cháu đang ở nhà cô…Mà cháu không nhớ gì à??

Nó khẽ gật đầu .Bà ấy liền kể:

- Được rồi…để cô kể nghe cho cháu nghe…Hôm qua , lúc cô với chồng cô đi làm về thì thấy cháu bất tỉnh trước cửa…Nên cô kêu chồng cô bế cháu vào nhà nắm…. Hết

Nó vẫn còn ngồi chông tai lên nghe kể . Bà ấy thấy mặt nó đơ quá nên lấy cùi chỏ hất nhẹ vào vai nó ….

- Ơ…cháu sao thế…??cô kể hết rồi mà..

- Ơ…cô kể xong…xong rồi á…sao lẹ thế….Lám cháu tưởng còn nhiều nên mới…

- Mới căng tai lên đề nghe chứ gì..haha…Lúc ấy mặt cháu….mặt cháu…

- Vâng…tức cười lắm …phải không ạ…- Nó đỏ mặt lên nói

- Đâu có…trông ngồ ngộ ….dễ thương lắm…thế cháu muốn nghe cô kể gì .Chuyện chỉ có thế thôi…

- À…dạ….không có ạ… Cháu cám ơn cô vì đã cho cháu ở đây hôm qua…

- Cháu thắc mắc quần áo hôm qua của cháu đâu mà lại mặc đồ ngủ của cô chứ gì??

- Ơ…vâng…sao cô biết.-nó thắc mắc

Bà ấy lấy tay gãi gãi cằm ra vẻ rất gian :

- Thì ta là thiên tài mà…Sao lại không biết cháu đang nghĩ gì được…Còn quần áo cháu hôm qua ướt nhèm nên cô thay đồ cho cháu…Vậy sao cháu ất ỉu vậy kể cho cô nghe được không ( bà cô này cũng teen gứm.Ất ỉu cơ đấy  )

Mình có nên kể cho cô ấy nghe không…đây là chuyện của nhà mình mà .Nhưng cô ấy đã cứu mạng mình…Với lại trong cô ấy rất tốt bụng…Mình có nên kể không ta…

Hàng vạn câu hỏi cứ luẩn quẩn trong đầu nó…Nghĩ một lúc lâu nó quyết định là sẽ….

--- Định Spam nhưng không thành ---

Nó quyết định là sẽ…

Nói hết . Nói cho nhẹ lòng . Nói cho hết buồn . Nó cuối mặt xuống…nói từng lời ngượng nghịu…:

- Cháu … bố mẹ cháu mất cách đây một tuần vì bị tông xe…công ty của bố cháu vì thế mà phải đứng trên bờ vực phá sản….Họ phải lấy nhà cháu…để trả nợ ….Họ hàng không ai muốn nhận cháu…thậm chí còn đuổi cháu đi nữa….nên…nên…cháu mới…lang thang ngoài đường cả tuần nay….không ăn uống gì lại dầm mưa …cho nên….nên…

- Nên cháu mới xỉu chứ gì – người phụ nữ đó nói như đã hiểu ra vấn đề - Thật là vô lương tâm…cháu mình như vậy mà cũng nỡ đuổi ra…thật là…À .Vậy cháu tên gì ??

- Dạ…cháu tên My …Nguyễn Hoàng My….

- Sao… Nguyễn Hoàng My á…- bà ấy đăm chiêu suy nghĩ – sao nghe quen thế nhờ.Vậy bố mẹ cháu là…

- Dạ…bố cháu là Nguyễn Quốc Minh…Mẹ cháu là Hoàng Diệp Nga…Bố cháu trước kia là tổng giám đốc công ty thời trang SPS.Còn mẹ cháu là thư kí của bố cháu…Cô có quen với bố mẹ cháu ạ..??

Bà ấy bỗng vui mừng ôm chầm lấy nó….

- không những quen mà còn thân…rất thân nữa là đằng khác…giới thiệu với cháu luôn…cô là Trịnh Kim Hoa…Chồng cô là Trịnh Huy Hoàng tổng giám đốc công ty Đá quý Rubi….hai vợ chồng cô là bạn rất thân với bố mẹ cháu hồi học đại học đấy nhá…Khi lập công ty…vẫn còn thường xuyên qua nhà cháu chơi cơ….Cháu không nhớ à?? (lúc đấy nó mới 15 tháng tuổi sao nhớ…) Rồi nhà cô chuyển sang nước ngoài định cư vì mở công ty bên đó . Trúng”mùa “ nên định không về nữa nhưng mà nghe tin bố mẹ con mất nên gia đình cô mới chuyển về đây trước là viếng đám ma , thăm con sau là chuyển về đây luôn vì công ty cô mở chi nhánh bên này .Còn công ty bên kia giao cho đệ tử cô tự xử…Nếu có gì xảy ra bên đóthì cô sẽ quăng nó vô nồi…

- Vậy… ạ…-Nó toát hết mồ hôi vì nguyên một tràng nói của bà Trịnh…nhưng tạm thời nó cũng hiểu được một phẩn rồi 

- Ừ….này…hay cháu ở nhà cô đi...á quên…chờ cô một xíu…- Nói rồi bà Trịnh phóng đi bằng các bước nhảy chân sáo với niếm vui không thể tả (Nhí nhảnh thật )

- Ơ …vâ…âng..ạ…(trong đầu nó hiện đang suy nghĩ rất nhiều về lời đề nghị của bà Trịnh lúc nãy….)

Một lúc sau bà Trịnh quay lại với một người đàn ông trông mà theo suy đoán của nó là ông Trịnh – người bạn thân chí cốt của bố nó.Trông ông ấy có vẻ rất nghiêm nghị ,quyết đoán khác hẳn với dáng vẻ của bà Trịnh khi bước vào phòng .Bỗng ông Trịnh thấy nó liền chạy một hơi vào rồi….ôm chầm lấy nó nhảy cẫng lên nói với giọng run run thể hiện rõ sự vui mừng :

- Rốt cuộc ta đã tìm thấy con….suốt cả tuần này ta mất ăn, mất ngủ chỉ vì nghe tin nhà con lấy đi để trả nợ…còn con thì đi đâu biệt tích…đến trường con học thì bạn con nói con không đi…Mấy bạn con lo cho con đến mém xỉu…Con đi dâu cả tuần nay hả…

- Ơ…dạ…con…-Nó bất ngờ vì ông Trịnh . Ông ấy đang…đang khóc

- Ông thôi ngay cho tôi - Vâng , Chính là bà Trịnh đấy ạ -Đã dặn phải kìm nén cảm xúc rồi mà…ông thật là…nguyên cả tuần nay , ngày nào cũng : hu…hu…tội nghệp con bé My quá…bố mẹ nó mất bây giờ nó cũng biệt tích…không biết nó ra sao rồi…tôi nhớ nó quá…- bà Trịnh vừa nói vừa ra dấu bàn tay true ông Trịnh

- Bà được lắm…-nín khóc luôn- Bà dám bêu xấu tôi nhá .Không chơi với bà nữa.

- Ai cần ông chơi…Xí – Bà Trịnh xí một hơi rõ dài rồi quay qua nói với nó – Sao ?? cháu đã suy nghĩ kĩ chưa ?? Có đồng ý không ??

- Dạ…cháu ngại…- nó ấp úng

- Ngại gì cháu ơi…cháu đồng ý đi mà…ta tin chắc bố mẹ cháu cũng muốn cháu ở đây đấy ….Cháu ở đây cháu có thể tiếp tục điều kiện đi học....nhá….-Ông Trịnh nài nĩ

- Ừ…phải đấy…lâu lâu mới nghe ông nói chí lí được một câu…sao hã cháu…?? OK HERE không?? Ở đây ta làm mai cho cháu thằng con của cô…Nó về nước được hai năm rồi .Nó sống chung với bà giúp việc nhưng mà mới hôm qua bà ấy về quê rồi .Cháu ở đây với nó cho nó vui nhé…?? Nhé cháu…- Bà Trịnh nhìn nó với đôi mắt cún con ^^

- Dạ…cháu đang suy nghĩ ạ…nhưng mà chuyện làm mai á…cháu….cháu đang để….ý một người rồi cô ạ….-Nó đỏ mặt

- Sao…??Cháu để ý người rồi á…??

Nó đỏ mặt cuối mặt xuống gật gật đầu…

- Nhưng mà người đó có thích cháu không???-ông Trịnh hỏi

- Ơ…dạ…cái này thì cháu…chắc là không ạ…-nó nói với khuôn mặt đượm buồn

- Đó…thế cháu thích tên đó làm gì…mà có ngươi max tới mức được cháu iu của cô thích mà không thích lại à….ai mà điên thế…chắc tên này vừa chảnh vừa kiêu vừa điêu vừa điệu đây mà…Chảnh đến mức không để ý tới người đáng iu như cháu .Thật là có mắt như mù có tai như điếc có mồm như câm mà.Chắc bố mẹ tên đó cũng thuộc loại lắm tiền mặt chảnh đây nên mới sinh ra cái thứ kiêu như điêu ấy…-Bà Trịnh **** một tràng dài mà không biết ngươi nó thích là….Bà ấy mà biết chắc đứng hình quá .

- Bà làm gì mà hứng gió nổi điên thế…Biết tên đó là ai không mà vác loa **** hoành tráng thế…-Ông Trịnh nói với cái tai lùng bùng

- Bộ cô biết người cháu thích là ai hả cô .Cô tài quá đi à….-Nó nói với giọng tự hào

- Không…chửi phông long trúng ai thì trúng –Bà ấy phán một câu té ghế

RẦM…..Dưới đất là hai chú cháu nó đang nằm chổng hai chân lên trời

- Thế mà tôi / cháu tưởng bà /cô tài giỏi đến mức không nói tên vẫn biết mặt chứ…-2 chú cháu đồng thanh

- Hehe…tôi biết tôi giỏi hai người khỏi khen….nhưng chưa giỏi đến mức thần thánh ấy đâu..hehe .Mà cháu quyết định chưa hả??

- Dạ…cháu đã có quyết định…

- Sao…sao cháu…đồng ý phải không…??- 2 ông bà Trịnh hớn hở

- Dạ…bây giờ cháu cũng không có nhà nữa…Với lại cô chú là bạn thân của bố mẹ cháu…Nên…cháu..chắc cháu…sẽ ở đây…..

- Oh yes…yes…yes…-Hai ông bà Trịnh hô ầm lên rồi hai người lấy hai tay đập vào nhau…

- Nhưng…nhưng mà….-Nó đang tính nói thì…

- Lalala…My sẽ ở đây…Tôi sẽ không còn thấy có lỗi với hai người bạn thân nữa…lalalala..-ông Trịnh nhảy nhảy rồi xoay vòng tròn

- Vui là vui quá…vui là vui ghê…vui vì có bé My ở nhà…làla –Bà Trịnh thì hát , vừa múa , vừa lắc lắc mông trông đến mà khủng hoảng

- NHƯNG CHÁU SẼ Ở ĐÂY VỚI THÂN PHẬN LÀ MỘT OSIN Ạ !!! –Nó hét lớn vì 2 người kia cứ nhảy múa tưng tưng 

- CÁI GÌ….??-2 người kia còn hét lớn hơn nó – Sao thế được ??Ai bắt cháu chứ ??

- Dạ không ai nhưng mà như thế sẽ giúp cháu không ngại khi ở đây….Cô chú cho cháu ở đây chẳng lẽ cháu mặt thớt nằm ì như bà hoàng chờ người đến phục vụ phục vụ…như vậy cháu sẽ không ở đâu… với lại cô cũng nói là người giúp việc nhà cô về quê rồi mà…Cháu làm thay bà ấy có sao đâu….

- Nhưng mà có bao giờ cháu đụng đến mấy thứ này đâu…như vậy cô chú sẽ có lỗi với bố mẹ cháu mất - Ông Trịnh 

- Vâng…cháu chưa đụng đến nhưng không có nghĩa là cháu sẽ mãi mãi không đụng đến….bây giờ cháu không còn như trước kia nữa.Không còn là một tiểu thư cơm bưng nước rót hầu đến tận miệng nữa…không quen thì làm nhiều rồi sẽ quen thôi . Nếu cô chú không chịu cho cháu ở với thân phận là người giúp việc thì….cháu xin lỗi _ Nó cúi mặt xuống mong họ chấp nhân 

- OK…OK..OK….được nếu như cháu muốn…Tùy cháu thôi…Nhưng mà có việc gì không làm được thì cứ nói…cô chú sẽ không bắt cháu làm đâu…Nhưng mà chuyện đi học của cháu ở trường thì cô chú sẽ lo học phí cho cháu…cháu không được từ chối…coi như số tiền ấy là lương tháng của cháu…OK ??? –ông Trịnh 

- Không được…ai cho thế hở..??- bà Trịnh-Sao lại bắt con bé làm người giúp việc….- đang nói thì bà bỗng im bặt vì cái nháy mắt của chồng . Bà đã ngầm hiểu ý chồng – Ừ! Được…Cứ thế mà làm…Cháu chịu chưa hả ??

- Hìhi'…Cháu cám ơn…-Bỗng nó đứng bật dậy giơ tay báo cáo theo kiểu quân đội, chân co lên rồi dậm xuống đất kêu cái CỘP , mặt nghiêm trang : Báo cáo , cháu sẽ làm hết sức có thể…Hai cô chú cứ rầy cháu nếu cháu làm gì sai…Cháu sẽ không giận đâu… dù cô chú có đuổi cháu cũng không đi…hehe…cháu sẽ nhận làm điệp viên do thám các cuộc hẹn của cậu chủ để đánh giá cô gái đó đẹp hay xấu , béo hay ốm , trắng hay đen, tóc dài hay tóc ngắn , tóc quăn hay tóc duỗi , chân mày lá liễu hay bán nguyệt ,…..Bla…bla…

Nó nói nguyên một chuỗi làm cho ông bà Trịnh muốn vô bệnh viện khâu lại tai luôn để rồi cuối cùng muốn té ghế khi nghe nó kết lại câu cuối cùng : Cô chú ăn sáng chưa cho cháu ăn với….Cháu đói !!!( Ngây ngô một cách tàn nhẫn – câu này hơi vô duyên 1 tí )

- Ờ chưa…cháu thay đồ đi rồi xuống ăn sáng với gia đình cô…Á mà quên mất…Quần áo hôm qua của cháu ướt hết rồi . Năm bộ ướt cả năm nên cô phơi ở ngoài ấy…Với thời tiết ẩm ướt thế này nên vẫn chưa khô… cháu mặc đỡ quần áo của thằng con cô nhá….

- Ơ…..Cháu mặc quần áo cô không được ạ…??

- Được thui nếu cháu can đảm mặc…-Bà Trịnh nói với vẻ mặt rất gian nhá

“Ơ….là sao …??”

Lưu ý : “….’’ Sẽ là suy nghĩ của nhân vật

- Á…á…á….á….Cháu không mặc đâu- Nó hét muốn bể cả nhà 

- Sao thế…đẹp mà-bà Trịnh cười đểu – Cháu không phải muốn mặc đồ cô sao..hehe? 

--- Định Spam nhưng không thành ---

- Nhưng cháu đâu có biết là sexy cỡ này..huhu…cháu không mặc đâu…cháu mặc đồ của con trai cô còn hơn…

- Hehe…biết thế nên cô dặn trước rồi mà…Được thui…vậy cháu đi tắm đi .Cô qua phòng nó lấy đồ rồi mang vô cho cháu.

- À mà cô ơi…vậy quyển an-bulm của cháu…

- Cô để trên bàn á…cũng may là không bị ướt nhiều

- PHÙ…may quá…cám ơn cô…à mà cô ơi….phòng này của ai thế ạ…Con gái cô à…-Nó thở phào nhẹ nhỏm rồi hỏi

- Hahahaha…làm gì có.Cô làm gì có con gái.Nhưng mà cô thích có con gái trong nhà nên từ khi thằng con cô về nước cô đã bắt nó phải chuẩn bị một căn phòng dành cho con gái với ý định là khi nào trở về sẽ tìm và bắt cóc một cô bé đáng iu về nuôi nhưng mà giờ đã có cháu vậy là kế hoạch đen tối không thực hiện được rồi_Bà Trịnh tuôn một tràng

- Vậy té ra phòng này do cậu chủ trang trí à…Ôi… What a beautiful room! Very so nice …

- Thui…cháu tắm đi .Cô qua lấy đồ

- Vâng – Nó nói xong rồi bước vô phòng tắm

Bà Trịnh cũng ra khỏi phòng nó nhưng bà về phòng mình trước

- Này ông.Để cho My làm người giúp việc nhà mình được không thế??

- Được sao không .Yên tâm tôi tính hết rồi , nếu không như thế thì sao con bé chịu ở lại đây chứ??Với lại nhà mình cũng đâu có nhiều việc .Có gì quét dọn nhà mình làm chung .Bắt thằng quý tử làm luôn cho 2 đứa nó thân với nhau .Thế thì chuyện đính ước giữa nhà mình với nhà con bé vẫn được tiếp tục còn gì .hehehe…tôi thật là thông minh-Ông Trịnh nói với giọng tự hào và cười 1 tràng khoái trí

- Ừm…thế cũng tốt . Mà cái lúc nghe tin con bé biệt tích tôi lo quá trời…May mà mình chuẩn bị sẵn phòng cho con bé từ hai năm trước chờ khi nào về nước sẽ qua bắt con bé về làm dâu chứ không thì con bé ở ngoài ghế rồi….Nhưng mà ông không nghe con bé đang để ý thằng chết trôi nào đấy à??Không biết nó có bỏ thằng đó không nữa…..Á ….thôi chết .Tôi qua phòng thằng Quân ( tên của đại thiếu gia- cậu chủ của nó sắp tới á ) lấy đồ cho con bé mặc đây . 

Nói rồi bà Trịnh chạy nhanh qua phòng hắn lấy đồ cho nó . Ông Trịnh đứng ở trong khẽ mỉm cười vì tính trẻ con của vợ mình

CHAP 3 :

CỘC….CỘC….CỘC…

- Ai đó ??

- Mamy…Người mẹ xinh đẹp của con đây .. ( ối…..ối…)

- Vâng…mẹ vào đi…

Bà Trịnh bước vào phòng của cậu quý tử con mình cười một cái rõ hiền từ :

- Hai con…mẹ có chuyện muốn nói nè…

- …….-im phăng phắc

- Ê…con có nghe mamy nói không đó??-Bà Trịnh bắt đầu nổi nóng

- Có mà…mẹ cứ nói con nghe…con đang nghe nhạc chứ có làm gì đâu mà không nghe-hắn trả lời

- Con có nhớ cô bé hôm qua bị ngất trước cửa nhà mình không??

- Có…mà sao ạ ??

- Hoàn cảnh cô bé rất tội nghiệp nên mẹ cho cô bé ở đây làm người giúp việc cho nhà mình thay bà giúp việc trước .Con thấy sao??

- Tùy mẹ . Con không có ý kiến .Mà mẹ hỏi con làm gì ??

- À thì đồ cô bé ướt hết rồi nên mẹ qua mượn đồ con cho cô bé ấy mặc.

- KHÔNG ĐƯỢC – hắn quát ầm lên – Mẹ nghĩ đồ con là đồ gì mà để cho một con bé giúp việc mặc chớ ?? 

- Đi mà con yêu…- Bà Trịnh năn nỉ

- Sao không cho con bé ấy mặc đồ của mẹ ??

- Con cũng biết quần áo của mẹ như nào mà…làm sao con bé chịu mặc chứ …

- Con không biết .Con không…-Hắn chợt im bặt khi…

**Cắt ngang câu chuyện một tí nhá các tình iu….Bây giờ candy giới thiệu sơ về hắn đây…Mong mọi người đừng phiền vì dừng ở đây có ý đồ cả đấy ^^ **

Hắn tên đầy đủ là Trịnh Minh Quân . Là một hotboy của trường cấp 3 Angle school cũng là nơi nó đang theo học . Hắn bằng tuổi nó và hiện đang học lớp 11. Hắn nói chung là một nguời nói khá nhiều nhưng không bừa bãi.Chỉ nói nhiều với những thứ mà hắn cho là đáng nói nên hầu như ở trường hắn cứ như là người câm nín ngàn năm vậy lại trông khá lạnh lung chỉ có ở nhà hắn mới là chính mình . Ít cười nếu như cười cũng chỉ là nụ cười nửa miệng nhưng cũng có khối em chết . Học khá giỏi , quậy thì khỏi chê . Đua xe phân khối lớn nhá , đánh nhau còn hơn cơm bữa , được cái hắn như là lưu manh quý tộc ấy .Này nhá , không uống rượu vì sợ mặt đỏ lên sẽ xấu , không hút thuốc vì sợ chết sớm không **** bậy nói tục vì là “con ngoan trò giỏi ”(ối…chết vì ảo ) ,ngoài ra nhà còn giàu có thử hỏi ai không mê .Vậy đó, hắn cứ như là thần tượng của cả trường ấy .Có thể nói cả trường hắn học không ai là không chết vì hắn .Hắn không sợ trời , không sợ đất chỉ sợ bố mẹ hắn thôi vì cả bố lẫn mẹ hắn đều có một tuyệt chiêu khiến hắn phải rùng mình …

~~~~~~~~~~~~~~~ ^_____^ ~~~~~~~~~~~~~~~~

Trở lại câu chuyện nào….

Hắn chợt im bặt khi nhận thấy ánh mắt sát thủ, giết người chỉ bằng con ngươi ( tuyệt chiêu của mẹ iu hắn đấy thế là giải đáp thắc mắc của mọi người rồi nha ^^) từ phía mẹ hắn .Từ cãi bướng hắn chợt thay đổi 180* thành con ngoan con hiền con chỉ nghe lời mẹ :

- Vâng…mẹ…mẹ…tính thế cũng được đấy…cứ lấy đồ con cho con nhỏ Osin ấy mặc…Trong tủ á…mẹ cứ lựa chọn tự nhiên nha .Hì hì…- hắn cười duyên

- Kể ra là con biết điều…cứ chờ mẹ ra tuyệt chiêu mới chịu nghe lời…lần nào xong cũng muốn nổ con mắt…-Bà Trịnh vừa nói vừa mở tủ hắn ra – ÔI TRỜI ƠI ! –Hét muốn bể cả phòng- Sao tủ áo con nồng nặc mùi nước hoa thế ?hehe…nhưng mà…mùi này là mùi mẹ thích á…(vô duyên thật ) – Bà Trịnh lựa lựa một hồi và …..

- A…cái quần short này trông vừa với bé My nhất.Đảm bảo con bé mặc vô còn dài hơn cái quần bình thường của con bé.-Bà Trịnh reo lên

- Á..không được …cái đó…-Im bặt vì tia nhìn giết người không cần dao kéo của mamy “hiền lành”

Hắn suy nghĩ

“Huhu… cái quần mới mua ngày hôm qua của tôi . Tôi không ghét cô là không dược mà….-Chợt hắn nhớ lại lời mẹ hắn - Vậy té ra cô ta có một mẩu à..???? Ghét nhất mấy đứa lùn .(láo thật ta cũng nhùn đấy nhá ) Vậy là thêm một lý do nữa để mình ghét con bé Osin ấy (nhùn cũng là một cái tội thật ..haizz…)

- A…a…cái áo này đẹp quá…màu hồng đáng iu nữa chứ…Con thật biết chọn đồ mà…điểm này con thật giống mẹ…-Bà Trịnh reo lên lần nữa ,thái độ vui mừng như trẻ con thấy đồ chơi 

Hắn nhìn cái áo với vẻ mặt đau khổ không thốt lên lời…

- Trời…ơi…con điên…lên mất…cái áo …..bồ con ….mới tặng cho con…hôm qua….còn chưa kịp mặc…ASKKK…MẸ ƠI…- hắn hét lên rồi đập chân thình thịch trên giường nhõng nhẽo .Có ai tin đây là Hotboy lạnh lùng nổi tiếng ở trường không trời.

- Im ngay cho mẹ..Con thật không khác gì bố con mà…Bên ngoài thì lạnh lúng , nghiêm trang , đạo mạo .Bên trong thì nhõng nhẽo y như con nít.Con phải biết hy sinh cho con gái chứ.Áo nhiều mà cứ ém trong tủ không thèm mặc để mẹ lấy rồi mới tiếc .Con thật @#$%&*!......@#$%&!-Bà Trịnh cho hắn luôn một bài

- Mới sáng mẹ đã cho con nghe Ép bạn nghe đài rồi…Kệ mẹ đấy muốn lấy gì thì lấy – Hắn nói rồi làm mặt giận phụng phịu nhìn iu chết đi dược á

Sai khi đã lựa đồ xong ,Bà Trịnh đi ra khỏi phòng liếc xéo hắn rồi nói : 

- Mẹ lấy đồ xong rồi…Con đúng là đồ ki bo có nghề luôn á. - Bà Trịnh nói tiếp rít qua kẽ răng- Nhanh chuẩn bị rồi xuống ăn sáng …Vẫn thời gian cũ .Mẹ cho con 12’ chuẩn bị .Đúng giờ mà chưa xuống thì…- Bà ấy lấy ngón tay trỏ lia qua cổ

- Vâ…ng ..ạ…

= = = = = = = = = = = = = = =>> o_0 << = = = = = = = = = = = = = =

- Xong chưa My??- Bà Tr. Đứng trước cửa phòng tắm hỏi nó

- Dạ …con xong rồi..

- Ờ… vậy cô để đồ ở ngoài ,thay xong xuống ăn sáng nha

- Vâng

= = = = = = = = = = = = = = =>> o_0 << = = = = = = = = = = = = = =

- TRỜI ! – Bà Tr. hốt hoảng khi thấy nó đi ra khỏi phòng .Tưởng tượng xem , cái áo Sơ-mi màu hồng tay dài đã được hắn cuộn tay áo lên gọn gàng nếu hắn mặc thì tay áo dài đến khuỷu tay mà khi nó mặc tay áo dài thòn lòn qua cả tay nó .Chưa kể đến cái áo dài còn hơn cái áo của bà Tr. lúc nãy nó mặc.Cái quần short thì cũng khá vừa với chân nó nhưng còn cái đũng quần thì mém nữa là chạm đất cứ dài lết phết ngang đầu gối . Cái cạp quần thì đến mà rộng , nó phải cuốn cái eo xuống mấy vòng mà vẫn thùng thình làm nó cứ phải cầm cạp mà xách .Mái tóc tỉa đuôi cá dài chấm lưng ôm nhẹ khuôn mặt làm nổi rõ làn da trẳng => Trông nó hơi kì nhưng cũng rất đáng iu

- Thui! Để cô lấy cái thắt lưng cho cháu thắt .Ai lại cầm cạp xách ngược lên thế này trông buồn cười mà chết mất 

Sau khi đã được bà Tr. tút lại quần áo 1 lần thì trông nó cũng tạm ổn . Nó bước xuống lầu với bà Tr. ăn sáng .Xin thông báo thêm , từ nãy đến giờ đã qua 8’ 

- Cháu ăn chung với cô chú được ạ…? 

- Tất nhiên rồi…cháu là người trong nhà mà.Lại là một người giúp việc đặc biệt nên cứ tự nhiên – Ông Tr. nói rồi khẽ nháy mắt với vợ .Hai người tủm tỉm cười

- À…cháu quên mất…cậu chủ tên là gì vậy ạ ??

- Trịnh Minh Quân cháu ạ .Cháu thấy tên nó đẹp không ?? Chú đặt cho nó đấy . hehe !!-Ông Tr. lên mặt tự hào

- Ông này vớ vẩn thật…tên thì quan trọng gì chứ…Quan trọng là cái người đã sinh ra thằng Quân cực khổ như thế nào kìa…Sinh ra nó vừa đẹp trai , vừa học giỏi , lại còn là Hotboy của trường .Tự hào thế còn gì ??-Bà Tr. còn tự hào hơn

- Ô hay…Thế cái tên không quan trọng chứ cái gì quan trọng .Thế nếu không quan trọng thì sao lúc mới sinh bà không đặt tên quách cho nó là Trịnh Văn Mướp đi cho rồi .Lại còn…

- Ông @#$%&!

- Còn bà &%$#@!

CANDY : Lại bắt đầu rồi…haizz

- Thôi…làm ơn tha cho cháu với….cháu muốn biết mặt cậu chủ….-Nó hiện đang rất nôn nóng vì cái tên này nghe rất quen.Giống một người nào đó….

- À…ngay bây giờ cháu sẽ được gặp . Nhớ là đừng ngất ngây như con gà tây nha cháu – Bà Tr. vừa dứt lời thì ông Tr. dơ cao bàn tay mình lên rồi bắt đấu đếm to :

- 5….4….3….2…1….tóc

Sau tiếng búng tay của ông Tr. là tiếng chạy rầm rầm xuống cầu thang và : 

- Xong rồi . Báo cáo bố mẹ không trễ một giây – Đứng cạnh bàn ăn bây giờ là hắn-cậu chủ tương lai vô vàn thân quen ( thân quen á ) với nó .

TẠCH……….Nó làm rớt cây đũa xuống sàn nhà vì nhận ra người mà nó vô cùng để ý….

-oOo-

CHAP 4:

TẠCH……….Nó làm rớt cây đũa xuống sàn nhà vì nhận ra người mà nó vô cùng để ý….

- Con có sao không My?? Nhức đầu à??Sao lại rơi cả đũa vậy??-Ông Trịnh lo lắng hỏi

- Con…ơ…dạ…con không sao…Con vẫn khỏe….thật đấy ạ-Vừa nói nó vừa nhìn chăm chăm vào hắn

“ Ơ..con này max à…Sao cứ nhìn mình thế?? Á…à đúng rồi….Quân ta là ai mà không khiến người khác phải trầm trồ chứ…hehe…”(_ _”)- Hắn đang cười ảo tưởng bỗng dưng lại nhìn nó với con mắt nửa căm thù nửa buồn cười :

“ Hố..con Osin này mặc quần áo chả có sì-tai gì hết á …Rộng trên phình dưới , túm cổ bó hông trông mất hết thẫm mỹ. Đúng là chả ai mặc đồ đẹp như Minh Quân ta…Mà nó mặc rồi ai mà dám mặc lại chứ ?? Con nhỏ này không ngờ nó lùn đến thế .Chắc cỡ mét 50 là cùng…Trông mà hoảng…Hiện tại nó làm mình ghét 3 thứ : Dám mặc đồ của bổn thiếu gia mà pha chế lung tung bộ đội, lùn một cách quá đáng và cái cuối cùng là dám nhìn nhan sắc ta một cách đắm đuối….”

KÉT …hắn vừa nghĩ vừa rủa thầm vừa kéo ghế ra ngồi nói với ông bà Trịnh một cách tự hào :

- Bố mẹ , hôm nay con xuống vừa đúng giờ nhá…Mà sao lần nào bố mẹ cũng cho con thời gian là 12’ thế?? Sao không cho chẵn tròn chục luôn đi??

- Dĩ nhiên là có lí do rồi con iu…con số 12 là một con số rất có ý nghĩa với bố mẹ đó…Nó cũng có lien quan ít nhiều với con nữa á..-Bà Trịnh nói

- Gì mà rắc rối thế ạ…12 mà quan trọng gì chứ?? Con chỉ thấy số Đô(la) mới quan trọng thôi à-Hắn

- Hehe…rồi từ từ con sẽ hiểu … À .Đây là My , từ nay sẽ ở đây phụ giúp gia đình mình.Con nhớ quan tâm tới cô bé nha !- quay qua nó-Cháu nói gì với cậu chủ tương lai đi cháu…

- ….- Nó im lặng vì còn mải nhìn

Bà Tr. nhìn nó mới phát hiện nó đang nhìn hắn,liền trêu nó:

- Đấy…đã kêu cháu phải uống thuốc coi chừng bị đứng hình rồi mà…-Nói thì thầm với ông Tr.- Chắc nó thích thằng Quân rồi …Đảm bảo nó sẽ không thích cái thằng trứng ung kia nữa đâu …hí hí-Bà Tr. cười nham nhở rồi cùng với Chồng ăn sáng.

Hắn cũng ăn nhưng khác hẳn với thái độ hí hửng của bố mẹ ,hắn trông cứ cau có và trông rất xì đùng xì đoàng .Hắn ăn mà mắt cứ liếc căm thù đầy ẩn ý về phía nó,miệng lẩm bẩm :

- Grừ…Cái con này.Ghét quá.Cứ nhìn mình thế này ai mà nuốt trôi cho nổi chứ…Chả lẽ nó thần kinh à?? Ăn không lo ăn…ASSKKKK-hắn hét lí nhí trong miệng vì sợ hét to sẽ nhận được một cái nhìn sát thủ từ ai đó

Nó vẫn thế .Không biết tai sao mà nó cứ nhìn chăm chăm hắn.Ánh mắt vui mừng tràn ngập hạnh phúc xen lẫn một niềm vui chưa tắt hẳn .Trái tim nhỏ bé của nó cứ hối hã lên 1 điều gì đó như rất vui .Tay chân nó cứ run lên nhè nhẹ .Cảm giác này thật lạ.Có phải chăng là YÊU??

Nó nhìn hắn thật chăm chú.Cái tay cứ đưa cái muỗng không chả có tí đồ ăn lên miệng mà …mút như mút kẹo.Cái mặt thì cứ gọi là đần đến khó tin cứ như là bị hớp hồn ấy.Mà đúng thật , chả phải nó đang bị hắn bỏ bùa hay sao.BÙA TÌNH YÊU.Nó không ngừng nghĩ : “Không ngờ cậu ấy là con của cô chú…sao trông tính tình cậu ấy khác quá vậy??Cô chú thì tính nhí nhảnh ,trẻ con ,còn cậu ấy thì lạnh lung, ít nói….Ôi mính đang mơ hay đang tỉnh đây ?? mình được sống chung nhà với cậu ấy- Trịnh Minh Quân-Hotboy nO1 của trường và cũng là người mình đã thích 1 năm tròn…Sao mình cảm thấy hạnh phúc dâng trào vậy trời…Mơ à?? Phải mơ không?? Hay tại cả tuần nay không đi học nên nhớ cậu ấy dến phát sốt??”

KẾT THÚC SUY NGHĨ CỦA NÓ – 1 CON BÉ DỞ HƠI HAY MƠ MỘNG ẢO .

Nó tự lấy tay béo má mình một cái rồi :

- Ái ui…đau quá-Nó hét toáng lên rồi lấy tay xoa xoa má mình-không phải mơ à ?? Vậy là thật rồi.Mình đang ở chung nhà với Hotboy Quân – Tình yêu đầu tiên vừa chớm nở .Ôi! mình cảm thấy mình thật hạnh phúc…Trong cái rủi có cái may mà…Thật sự thì mình rất……

RẦM….Nó chưa kịp nghĩ dứt câu thì hắn đứng dậy đập bàn cái rầm…Hắn không thể chịu cảnh người ăn người gặm muỗng nhìn mình một cách đắm đuối đến chảy cả nước…miếng như thế được =.=”.Hắn phải đứng lên đòi quyền bình đẳng thôi…Hắn là một con người cộc cằn thích gây sự mà . Đúng rồi…nhất quyết phải như thế .Hắn hét to : 

- Ê…con bé Osin kia….

CHAP 5 :

Ê…con bé Osin kia….

Nó giật mình rớt cái muỗng lần thứ 2,nó cuống lên nhặt xen lẫn một chút vui mừng và hạnh phúc.Vui vì hắn gọi nó.Hạnh phúc vì hắn có chú ý đến nó.Đó là điều nó mong chờ, nó nghĩ đến .Còn hắn thì sao????Hắn đang rất bực mình vì thái độ của nó.Luống cuống , hậu đậu chỉ mới nghe gọi mà đã rơi muỗng ăn cơm làm hắn phải chờ. Trong đời , hắn ghét nhất là phải chờ người khác nhưng hắn lại rất thích người khác phải chờ mình.Hắn nói như thế làm cho mình được nâng giá lên và hạ thấp người khác.Như hẹn hò với các bạn gái của hắn cũng vậy .Hắn bắt các cô gái đó chờ 1,2 tiếng cũng là chuyện bình thường .Có khi cả nửa buổi hắn mới xuất hiện bắt các cô bồ hắn chờ không một lời than vãn để rồi 5’ sau ( có người may mắn hơn thì 10” ) là đá cái bụp không thèm quay mặt lại. Tình yêu đối với hắn như một trò chơi .Trò chơi không lối thoát .Các quy định của trò chơi này do hắn tự đặt ra và yêu cầu người khác phải thực hiện .Yêu cầu số 1 của hắn là không được cho hắn phải chờ.Hắn không thích phải chờ hay nói đúng hơn là hắn ghét phải chờ.Chỉ trễ 1’ thôi thì con gái hắn sẽ **** cho một trận , còn con trai hắn sẽ đập dằn mặt.Có thể mọi người nghĩ tính hằn kì cục, cộc cằn,khó hiểu ,chuyện chẳng đáng gì mà hắn lại phải như thế , phải hành động bằng bạo lực và mồm mép nhỉ ?? Chắc ai cũng nghĩ như thế phải không ??Đúng vậy ! Hắn là một người khó hiếu và mơ hồ.Thế giới nội tâm của hắn mờ mờ ảo ảo không rõ trắng đen .Ai có biết tại sao hắn lại như thế không??Tại sao chỉ khi ở nhà hắn mới trở lại là chính mình-một người vui vẻ , hòa đồng nhưng lại không được rộng rãi cho lắm hay còn gọi là rất ki bo  nhưng đó mới là hắn .Ai cũng biết hắn quậy phá , đánh nhau như chém chả nhưng tại sao hắn vẫn được làm Hội Trưởng Hội Học Sinh-một cái chức chỉ dành cho hs gương mẫu và học giỏi.Hắn học giỏi nhưng rất quậy thì tại sao lại làm được??Có uẩn khúc gì đây sao??Ở trường hắn rất lạnh lùng . Chắc mọi người rất thắc mắc đã lạnh lùng tại sao lại quậy được phải không??Nhưng hắn là thế , rất khó hiểu không thể giải thích được.Hắn lạnh lùng đến mức khi đua xe là người về đích đấu tiên hắn cũng chỉ cười nhếch mép 1 xíu như là điều hiển nhiên lúc nào cũng thế không bao giờ đổi khác được . Trong lớp hắn không nói chuyện với bất cứ ai ngoại trừ đám bạn thân hắn .Cả bọn 3 người được mệnh danh là Tam Hoàng- trùm của cái trường Angle School .Hắn chỉ cười mỉm chi và nói chuyện với đám bạn của hắn mặc dù rất ít nhưng cũng gọi là nói chuyện rồi.Chỉ có ở nhà hắn mới là một nửa con người thật của mình.Chỉ một nửa thôi nhá không hơn đâu . Trái với vẻ bề ngoài của mình.Bên trong hắn là một con người cô đơn có nhiều suy nghĩ và nỗi lo lắng.Bố mẹ hắn biết thế , nhóm tam hoàng biết thế nên luôn cố làm cho hắn cười,cười thật nhiều để quên hết mọi chuyện,không phải suy tư gì nữa.Nhưng hắn không thể cố hơn được nữa.Khi ở nhà , hắn có cười, cười rất nhiều là đằng khác nhưng chỉ là một nụ cười tươi hơn chán một tí mà thôi.Ần chứa trong nụ cười đó có pha một nỗi buồn thầm lặng.Còn với nhóm tam hoàng , hắn cười với nụ cười cao cấp hơn nhếch mép một tí là thay vì cười chì nhếch môi chừng 1mm thì hắn nhếch môi được 2mm đó chính là cao cấp . Họ cố làm trò hề , kể chuyện phiếm.lúc nào cũng nhí nhố trước mặt hắn để hắn **** cho là khùng một cách thần kinh cũng chĩ vì một lí do đó mà thôi .Ai nói bố mẹ hắn lúc nào cũng nhí nhố không rõ nguyên do chứ.Dường như ngoài họ ra thì không ai biết nụ cười của hắn có điều phiền muộn cả chỉ ngoài nó….Mặc dù không biết chuyện gì xảy ra với hắn nhưng nó biết nụ cười hắn mang là nụ cười buồn do thường xuyên để ý.Nên nó đã dặt biệt danh cho hắn ngay lần gặp đầu tiên là hoàng tử phiền muộn .Dĩ nhiên là nó chỉ gọi thầm hắn như vậy thôi chứ nó không muốn ai gọi hắn như thế .Nó chỉ muốn đó là cái tên mà một mình nó biết và gọi hắn thôi.Nó có tham lam quá không nhỉ??

Quay trở về thực tại, hắn đang bực mình vì nó không chịu đáp trả câu của hắn.Nãy giờ đã quá 2’ rồi.Hắn muốn cho nó ăn đấm quá nhưng có bố mẹ hắn nên hắn phải cố nhịn hết sức có thể.Hắn gọi nó thêm lần nữa .Lần này to hơn hẳn lần trước.

- Ê…con bé Osin kia….câm hả mà nãy giờ không lên tiếng-Hắn nói với con mắt tóe lửa

- Ơ…mình…mình..-Nó ấp úng vì nó sợ nhìn vào mắt hắn lúc này-ánh mắt sắc lẻm

- THÔI…!!! Con làm sao thế hả ?? Tự nhiên lại quát ầm lên là sao??Hâm có kế hoạnh à??

- Tại con không thích đang ăn có người nhìn mình như bị mất hồn vậy.-Vừa nói vừa liếc nó-Thôi…Con xin phép lên phòng cho người ta khỏi ám mình nữa..-Quay qua nó – Tôi cảnh báo cho cô biết . Tôi đẹp trai(ọe) tôi biết nhưng cô có cần phải đuối như chuối thế không ?? Hay tính nhìn bỏ bùa tôi hả?? Không nói nhiều với cô nữa.MỆT! Nói rồi hắn kéo ghế bước ra đi thẳng lên lầu

- ĐỨNG LẠI –BÀ Tr. hét lên-Mẹ cho con 5s quay lại chỗ ngồi và tận hưởng buổi sáng gia đình.Không thì…

- Con xin lỗi nhưng con không thể..Con mệt ..Tí nữa không xuống ăn trưa đâu

- Con..con-bà Tr. tức

- Thôi cô ơi..lỗi tại con…tại con cứ nhìn cậu chủ..nên….-nó ấp úng đỏ mặt

- Thôi..tạm tha cho nó…à..tí nữa con lên phòng bác tí nhá My..

- Ơ …con làm sai gì ạ…con…

- Không phải..bác có chuyện muốn hỏi ấy mà….

- Dạ…vâng

__________________^ _________^ "_________________________

CHAP 6 a : Sau khi đã ăn sáng xong,nó cùng với bà Tr. lên phòng nó “ giải quyết một số vấn đề”.Vừa đi nó vừa nghĩ xem mình đã đắc tội gì với bà ấy .

“ A . Đúng rồi,chắc là do mình khiến Quân bỏ bữa ăn sáng nên cô Hoa mới tức 

giận mà gọi mình lên phòng hầu chuyện …Hu…Số mình thê thảm rồi …Chỉ tại không kìm chế được nỗi nhớ...hix..hix

Hiện tại, 2 người đang ở trong phòng nó.Nó thì cứ cuối mặt xuống như người có 

lỗi,thái độ rụt rè như sợ bị quát mắng.Thật ra nó không ở đây cũng không sao.Tìm 

một chỗ làm thêm rồi từ từ tích cóp thuê nhà cũng được.Nhưng mà bây giờ , nó biết 

nó sống chung nhà với hắn rồi thì thực sự nó không muốn phải rời khỏi đây đâu.Nó 

chỉ có mong ước một điều là khi ở đây nó sẽ được hắn chú ý đến.À không..Nhớ 

đến cái tên nó thôi hay là chỉ liếc nhìn nó một giây thôi cũng được.Nó hy vọng là bà 

Tr. sẽ không vì quá tức giận mà đuổi nó ra khỏi đây…Có phải cứ hy vọng là sẽ thất vọng không đây??

Về phía bà Tr. bà đang nhăn mặt lại…vì cố nín cười hay đang tức giận đây?? Bà thích nó nhưng bà có rầy nó không là một chuyện khác…Hi hi ….Ơ…bà đang 

cười à..là sao??...À biết rồi…Thực ra thì bà có chuyện muốn nói với nó nhưng nhìn 

mặt nó trông có vẻ hối lỗi với lại hơi sợ mình nên bà cũng đoán ra được chuyện gì…

Thôi thì trêu nó tí vậy…Bà nhủ thầm rối quyết định cho nó sợ một lần .Mặt bà 

nghiêm lại .Bà bắt đầu nói với chất giọng đanh thép (nai tơ đấy chứ trong bụng đang cười thầm này) :

- Cháu có biết sao cô gọi cháu lên đây không??

- Hic..dạ..vâng…ạ..”Quả này mình chết chắc rồi”-Nó vừa nói vừa nghĩ

- Sao nào ??

- Dạ…cháu xin lỗi cô….tại cháu mà làm cho cậu chủ bỏ bữa sáng..cháu xin cô đừng đuổi cháu ra khỏi nhà nha cô..-Nó nói tưởng chừng như khóc đến nơi

“ he he..đúng như mình nghĩ mà…con bé My này dễ thương thật..tưởng mình đuổi ra 

khỏi nhà nữa chứ…Chả lẽ con bé nghĩ mình xấu bụng đến thế à ??Có mỗi cái 

chuyện thằng Quân bỏ bữa mà cũng **** nó..đuổi nó ra khỏi nhà sao….Thằng 

Quân bình thường còn bỏ nhiều hơn ấy chứ..Đúng thật là con bé đáng yêu ghê…

Nhìn mặt con bé tội quá .Chắc không nhịn cười được rồi đành vô vấn đề luôn vậy “

- Ha..ha..ha..-Bà Tr. cười sảng khoái-Cháu nghĩ cô xấu đến thế chắc??Ai nói cháu 

là cô sẽ đuổi cháu chứ??

- Ơ…tại..vậy chứ không phải hả cô??..Phù..may quá-Nó thở phào nhẹ nhỏm

- Tất nhiên…Thôi!Vô vấn đề chính luôn này .-Bà Tr. làm mặt gian – Cháu thích thằng 

Quân nhà cô rồi à??

- Ơ..cô…cháu ..không hề …-Nó đỏ mặt 

- Thôi cô nương.Khỏi chối.Nhìn là biết rồi.Cháu tưởng dễ dàng qua mặt được một người 

làm trong kinh doanh như cô được à??Đúng không-Bà ấy nhấn mạnh Câu cuối

- Hic..Vâng ạ….cháu-Nó cuối mặt xuống thấp hơn .Đang định nói tiếp thì bà Tr. hét lên sung sướng

- YEAR…Cô biết mà…tốt quá...tốt quá…-Đang nhảy vui mừng bỗng bà đứng 

khựng lại nheo mắt hỏi nó-Vậy còn cái người cháu thích trong trường thì sao?? Cháu còn thích không ??

- Ơ…Dạ…Thế cô không biết Quân học trường nào ạ??-Nó bất ngờ vì tưởng bà Tr. biết người nó đang thích trong trường cũng là cái mặt mẹt của hắn

- Biết chớ .ANGLE SCHOOL .Ớ mà cháu cũng học ở đó nhỉ??Chả lẽ là….

- Vâng ạ…-Nó gật gật đầu ,Mặt đã đỏ nay còn đỏ hơn

- Trời…Thật là định mệnh…Đúng là trong cái định mệnh không ai có thể đoán trước được chữ NGỜ..Cô hạnh phúc quá…Ơ..vậy..cái thằng hồi sáng cô **** nó kêu là 

vừa chảnh vừa kiêu vừa điêu vừa điệu , có mắt như mù có tai như điếc có mồm như câm 

là…Vậy cô **** cả bố mẹ hắn chẳng lẽ cũng là…ỰC…Là **** con cô ấy hã-Bà Tr. chơi một tràng rồi nuốt nước miếng

- Hic…vâng ạ .Đó mới là vần đề lớn đấy ạ….

- Hic…thôi kệ không sao.Cô là một người yêu đời..chả thèm nhớ mấy cái đấy..Chỉ cần biết là cháu thích thằng Quân là OK rồi..Vậy cháu đã tỉnh tò với nó chưa??

- Dạ chưa…cháu sợ …Haizz..-Mặt nó đượm buồn

BỐP –Bà Tr. đập vào lưng nó một cái đau điếng .

- Buồn gì …Chưa có không có nghĩa là sẽ NEVER..Cô sẽ tạo cho cháu cơ hội..he he he-Nhìn mặt bà ấy bây giờ ta có thể đoán ra mặt con cáo nó như thế nào

- Cô cười đểu quá ạ…Mà cơ hội gì cơ cô??…Cháu chưa hiểu cho lắm.

- Yên tâm..từ từ nó mời lừ xừ..Cháu sẽ biết ngay thôi .Thôi ! Xuống nhà rồi cô chỉ cháu cách rửa chén ,Quét nhà,với lại nấu cơm

- Vâ..ng…ạ-Nó toát hết mồ hôi hột ra

~~~~~~~~~~~~~~~~~ + __________+ ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

-Hai cô cháu làm gì lâu thế??Để tôi rửa hết đống chén mới chịu xuống.Hai người 

chơi kì thật.Chơi như vậy ai dám chơi nữa??-Ông Tr. nói với vẻ mặt tức giận xen lẫn đau khổ vì vừa rửa xong một đống chén đầy oạch

-Cháu xin lỗi chú-Nó cuối mặt xin lỗi

-Không sao..chắc cháu bị mụ phù thủy bắt buộc chứ gì??-Ông ấy vừa nói vừa liếc xéo bà Tr.

- Ông liếc cái gì đấy??Tôi với bé My phải bàn chuyện quốc gia đại sự .Con nít như ông biết gì mà nói chứ??

- Tôi con nít thì bà người lớn à…??Con nít có ai làm được cái chức tổng giám đốc công ty đá quý chưa hả??Ông Tr. quê độ cãi lại

- Có !!- Ai ?? – Là ông !! – Bà @#$%^&*! –Ông *&^%$#@!

- Haizz..-Nó chỉ biết đứng nghe mà thở dài .

----------------à------------------à-------------------à--------------------à

30’ sau tại nhà bếp .Quay cận cảnh ở đấy nào .Bà Tr. có nói là sẽ dạy nó cách rửa chén nhưng tạm thời thì đống chén đó đã được xử lý do bàn tay đảm còn hơn đang của ông Tr. Vậy còn lau nhà với nấu cơm , làm thức ăn thì sao??Bà Tr. có chỉ nó không thì không biết mà chỉ nghe tiếng nó lâu lâu khen bà ấy nức nở :

- Oa..cô làm đẹp quá…!Sao cô biết làm vậy??

- Thì tại cô có học mà ! 3 ngày/tuần đấy cháu.Khổ luyện lắm đấy!

Candy : Oa…bà Tr. giỏi thật…học nữ công gia chánh 3 ngày/tuần luôn .Vậy chắc đang chỉ nó cách trang trí thức ăn đây nên nó mới khen đẹp

- Ôi….cô tuyệt thật…không ngờ cô Pro đến thế….Đẹp quá…cứ như thật ấy (!?)

- Dĩ nhiên .Cô mà lại…Không giỏi sao là cô…Em giỏi mình nhờ -Bà Tr. hớn hở quay 

lên nhìn ông Tr. đang ………nhặt rau (!?)

- Ừ…bà thì giỏi lắm…ngồi tí tỡn vẽ móng chân , giũa móng tay cho cái My (Ạch làm 

tưởng bà này giỏi)…bắt tôi ngồi nhặt bốn bó rau muống vậy đấy…nãy giờ còn chưa 

xong nữa đây này…Sao không có ai khen tôi??-Ông Tr. tức giận vừa nhặt rau 

vừa lầm bầm vừa lấy cộng rau muống đập uỳnh uỵch trên bàn ăn cơm

- Cháu xin lỗi chú…để cháu nhặt cho….Tại cháu….-Nó hốt hoảng định đứng lên thì 

bà Tr. cắt ngang rồi kéo tay nó ngồi lại xuống ghế

- Ông này…ông không thấy My nó vừa ốm dậy sao lại còn bắt nó làm việc nhà….??

- Vậy còn bà…bà rảnh thế còn gì??

- Ơ hay ông này..ông không thấy tôi đang làm móng cho con bé à…Ông cố làm nốt 

hôm nay đi.Mai tôi chỉ cho My nó làm .Lỡ hôm nay nó đang làm thì bị ốm lại thì làm 

sao hả??Ông có chịu không…??

- Bà làm phụ tôi đi chứ.Móng thì lúc nào làm chẳng được??

- Ông không biết gì hết á.Làm móng cũng là một nghệ thuật .Mà người làm móng 

chính là người tạo ra cái nghệ thuật ấy.Giờ ông biết chưa hả ??

- Bà…bà..-Ông Tr. đuối lý rồi 

- Thôi…yên nghe tôi phân công nhiệm vụ cho ông đây.Ông nhặt rau xong thì phải đi 

quét nhà và cả quét sân nữa,lau nhà từ trong ra tới ngoài .Xong rồi thì phải đi nấu cơm 

và làm thức ăn . Xong rồi thì dọn bàn ăn ,xắp xếp chén đĩa. OK??

- WHAT ??-ông Tr. hét toáng lên như bị giựt đồ - Sao bà phân công cho tôi nhiều 

việc thế ?? Bà muốn tôi die à??Vậy còn bà làm gì nói tôi nghe coi.

- Việc của tôi thì quan trọng hơn ông nhiều .Trước tiên tôi lo làm móng cho cái My 

xong nốt , rồi lo đi tắm ,dậm tí phấn ,trang điểm .Canh khi nào đến đúng 12 h 

thiếu 48’ lên phòng thằng Quân ra hẹn cho nó đúng 12s phải xuống dưới ăn cơm không 

được trễ 1s Và cuối cùng là phải thay mặt ông vì có lẽ ông không còn hơi sức đâu mà 

thở tại làm quá nhiều việc  để thông báo tin khẩn cho bọn nó .

- Tin gì vậy cô??-Nó thắc mắc

- He he…Ăn cơm xong cháu sẽ biết …Bật mí cho cháu tí một tí thì cái này liên quan 

đến việc cho cháu cơ hội đây-Bà Tr. nháy mắt nó

- Này bà .Nãy h bà nói gì thế.Cơ hội gì..?? Cơ hội cho ai??Mà làm sao-Ông Tr. vẫn 

chưa biết gì về việc nò thích hắn cả.Mà bà Tr. cũng quên nói nên khiến ông ấy cứ như 

là trẻ lên 3 chẳng hiểu chuyện gì

- Haizz…tôi quên nói ông…Tí nữa lên phòng họp mặt vợ chồng thì biết ngay… 

Vậy nhé…-Bà Tr. thở dài

- Hả..ờ..Ok…ẤY…Còn công việc…-Ông Tr. chưa nói xong thì bà Tr. đã kéo nó ra 

chỗ khác để tiếp tục làm…móng . (_ _“).

-oOo-

Quay ống kính ,chuyển cảnh lên trên lầu nào. Hiện tại chúng ta đang ở trong 

phòng hắn.10.30’AM .Sau khi hắn đã ngủ tiếp được một giấc .Hắn là vậy .Mỗi lần 

tức giận một cách vô cớ hắn đều ngủ mà không biết tại sao??Có thể tất cả chúng 

ta đều nghĩ thằng này MAX .Chỉ có mỗi chuyện có người nhìn mình mà cũng tức 

giận cho nổi nóng bỏ lên phòng cho được.Đúng là tên cộc tính,khó chịu. 

Đúng ,Hắn chấp nhận cho là như thế chỉ vì hắn không thích như thế.Trong hắn có 

rất nhiều vấn đề được bao bọc bởi một vẻ ngoài lạnh giá , quậy phá , thích gây gổ ,

đánh nhau . Nhưng ,hắn vẫn là hắn.Dù lớp bọc bên ngoài có như thế nào thì sau 

một thời gian nhất định nó sẽ bị phá vỡ ,thay thế vào đó là một con người cũ : ôn 

hòa ,nhiệt tình , trái nghịch với vỏ bọc bên ngoài….

Xùy…xùy… chuyển ngay cái văn dài dòng nội tâm của nhân vật này đi…Nói về chủ 

đề chính nào.Hắn đang lèm bèm rủa nó với cái bụng sôi sung sục vì đói…Ai kêu ngu không chịu ăn làm gì..

“ Đồ con Osin đáng ghét , dám nhìn ta một chằm chằm làm ta nổi nóng bỏ đi giờ 

đói bụng gần chết .Mà sao có ác cảm với cái nhìn của nó thế nhờ??Nó có làm gì 

mình đâu cơ chứ??Hay tại lúc đó trông nó giống cô ấy quá…Cái nhìn thẫn thờ với 

gương mặt ngố tàu ửng hồng trông…rất …đáng yêu.Giống một cách kì lạ-Hắn nhớ 

lại với nét mặt thoáng buồn-AAAAAAAAAA-hắn hét lên như một thằng mới trốn trại 

rồi tự lấy tay tán vào mặt mình một cái-Mình mát à..đem so sánh nó với cô ấy .Nó 

chưa bằng 1/100 của cô ấy nữa – đang cáu lên tự dưng hắn dịu lại-Mà mặt nó lúc 

nãy trông cũng hay hay nhờ . Ắc-lấy tay tán vào mặt mính một lần nữa ( _ _”)-ĐIÊN 

À…mệt quá…không nghĩ nữa..nghe nhạc coi có bài nào ROCK không delete nó ra 

khỏi bộ óc mình coi…Quân ta là ai mà lại phải nhớ con gái như nó trong đầu chứ”

Hắn lấy cái máy Mp3 ra rồi cho 2 cái tai nghe vào tai và bắt đầu lựa bài hát.Hắn 

xoay xoay nút bấm một hồi để tìm bài nào thật rock & roll .Miệng lẩm nhẩm theo 

danh sách bài hát:sing a song* ;happiness* ; full house*; the bell*;……..và cuối cùng 

dừng lại ở bài: Hồng hồng tuyết tuyết ^ ^ "  – một bài mà ai cũng biết là nó nằm 

trong chèo tuồng cải lương,ca trù gì đấy không biết mà tuổi teen bây giờ rất ít người 

nghe.Hắn bấm nút start và nhép theo bài hát : Ớ hồng hồng tuyết tuyết ứ 

hự….mới ngày nào còn chưa biết…..

Mới nghe đến đó thì………..

CHAP 6 b : CỘC…CỘC….tiếng gõ cửa phòng hắn nhè nhẹ vang lên .Hắn vẫn không 

biết gì vì hiện tại hắn đang nghe bài nhạc quá là “hiphop” hồng hồng tuyết tuyết với cái 

volum cao hết cỡ,đã vậy cái mồm hắn cứ rống lên theo lời bài hát mà nghe muốn lọt 

tai…lâu lâu cứ chêm mấy câu ứ hự nghe khiếp…=.=” nên không biết có người gõ cửa.

Bà Tr. gõ cữa mãi mà chẳng thấy thằng con yêu quái ra mở cửa ,đang gõ nhẹ nhàng 

bà chuyển qua thái độ ăn cướp .Gõ cửa mà muốn cho cánh cửa vỡ vụn theo từng tiếng 

gõ cửa của bà…Vẫn không nghe , bà đành phải dùng nội lực thần công thôi . Bà bắt 

đầu hít vào thở ra giơ chân lên cao ,hai tay co lại đặt ở trước ngực giống các tư thế 

phá cửa của karate và bắt đầu : HÂY DA .Bà định đá cửa thì cái chân vừa suýt đụng 

chỉ còn cách cái cửa chừng 2 mm nữa thôi thì bà bỗng xoay người lại rồi từ từ trở lại 

về trạng thái ban đầu .Quay lưng lại rồi bắt đầu bước đi .Vừa đi vừa nói : Xém nữa 

quên mới sơn móng chân ,tí nữa thì bị hư móng rồi.Về phòng lấy chìa khóa sơ cua 

mở có hơn không ?? (_ _”) . Candy mệt với bà nội hai này rồi.

Sau khi lấy chìa khóa ở phòng mình , bà đến phòng hắn rồi tra nhẹ chìa khóa vào nắm 

đấm cửa . Tách…bà Tr. mở cửa phòng hắn nhẹ nhàng rồi nhẹ nhàng đóng cửa.Thái 

độ của bà hiện tại y chang ăn trộm-tất cả đều nhẹ nhàng ( ý đồ gì đây??).Bà rón rén 

bước đến bên giường hắn rồi hét toáng lên:

- LÀM GÌ MÀ KHÔNG MỞ CỬA CHO MẸ HẢ??

Bà hét to đến nỗi cho dù đã mở hết volum mà hắn vẫn phải giật mình ngồi dậy đến nỗi 

rớt cả cái tai nghe .

- Mẹ làm gì ở đây??Sao vô phòng con mà không gõ cửa??Lại còn hét muốn bể cả 

nhà bể cả tai??

- Chứ không phải tại con à….Gõ cửa muốn sưng cả tay khàn cả tiếng mà còn 

- nói.Mém nữa là mẹ ra chiêu “ một chân đập nát cửa gỗ “ rồi đấy nhá . Con làm gì 

- nói mẹ nghe.

- Thì con nghe nhạc.Mà sao mẹ vô được.Mà vô tìm con có chuyện gì không .

- Xuyên tường vô.Xuống ăn cơm nhanh lên . Time cũ 12’ , trễ một giây là con tơi 

- bời hoa lá nghe chưa??

- Con không ăn đâu .Con mệt . Với lại xuống ăn cơm cái con Osin ấy lại nhìn con 

- thẫn thờ .Mất công lại bị con nhỏ đó nói là con bỏ bùa.

- Mắc gì mệt.Bé My thích con thì nó nhìn con có gì thắc mắc.

- Sao thích con nhanh thế được.Con biết con rất handsome baby nhưng mà sao dính 

- nhanh thế được??

- Haizz…khổ công nuôi con ăn học mà ngu quá.Con học cùng trường với cô bé mà 

- con lại không quen à??

- Mẹ cũng biết là con có bao giờ nhìn mặt con gái đâu.Mắc gì con phải để ý tới con

- Osin ấy chứ.Tired quá.Mẹ xuống đi..con không ăn …

- Mẹ không biết ,đúng 12’ sau mà không thấy con xuống thì….-bà Tr. lấy ngón tay 

- trỏ lia ngang qua cổ.Dường như chiêu hù dọa này ngày nào cũng có thì phải >”<

Nói xong , bà Tr. đi ra ngoài để cho hắn ở trong phòng với một cục tức.

~~~~~~~~~~~~~ v ^ 0 ^ v ~~~~~~~~~~~~~ v ^ 0 ^ v ~~~~~~~~~~~~~~~~~

- OA…đẹp quá..cháu sắp xếp bàn ăn hả?? Rất có mắt thẩm mỹ đấy cháu .Đẹp thật!!-bà Tr. khen nó khi thấy nó đang sắp mấy cái ly vào bàn ăn .Mà trên bàn ăn có rất nhiều món ngon được trang trí đẹp mắt

- Dạ đâu ạ .Chú Tr. dọn bàn ăn đấy ạ .Cháu chỉ xếp ly thôi à!!

- Haizz…Bà Tr. nhìn đồng hồ..Quá 2s rồi mà thằng Quân chưa chịu xuống nữa.Chắc nó muốn tôi quẳng nó xuống sông Hà làm con Hà Bá quá 

Bà Tr. tức mình lấy chén cơm rồi và vào miệng một đống thức ăn ,trông bà bây giờ rất buồn cười .

- Ôi cô ơi .Cô ăn coi chừng bị mắc nghẹn đó…Sao cô cho nhiều thức ăn vào miệng thế ạ??

- Không sao đâu cháu .Cô có thói quen khi bực mình thì sẽ nốc rất nhiều thức ăn vào miệng .Mà theo cô đó là cách nhai cục tức của mình=>nghiền nát đối thủ (?!).Nhai cho đến khi nó nát rồi nuốt trôi khỏi cuống họng của mình =>nuốt giận, uống nước cho trôi đến bao tử => loại bỏ mãi mãi coi nó chưa hề xuất hiện.Mỗi lần giận cô đều làm thế và lần nào cũng rất có hiệu quả .Vì vậy cô chưa từng giận ai quá 10’.Chính vì vậy nên da mặt cô mới….hehe …đẹp như thế này này =.=? –Bà Tr. cười tươi rồi chỉ tay vào mặt mình èè Nhiều khi cũng buồn vì mợ 2 nhí nhố này lắm .Ít ra ông Tr. cũng ra dáng một tổng giám đốc hơn một tí . ^0^

2. YÊU HAY THƯƠNG -ÔM HAY HÔN

Anh không yêu em nữa. Tình yêu anh dành cho em cạn kiệt rồi. Trong anh chỉ còn tình thương mà anh không xác định được có phải là thương hại hay không? 

Em nghe tim mình tan nát. Em không giải thích được những tình cảm em dành cho anh. Yêu, thương, giận hờn, ghét bỏ. Bởi vì em trải qua tất cả những cảm xúc đó cùng anh. Và rằng, bởi vì em muốn có tất cả với anh, chứ không phải là một ai khác. 

Nếu mà định nghĩa được rõ ràng, cụ thể chữ yêu, thì có lẽ em sẽ có câu trả lời tương tự dành cho anh như anh đã trả lời rõ ràng với em. Chẳng ai định nghĩa được chữ yêu cả. Mỗi người đều có định nghĩa của riêng mình.

- Yêu là khi em nhớ anh cồn cào gan ruột, không cần phải có bất cứ hình ảnh, kỷ vật nào, bởi mọi thứ đã nằm sâu trong đáy tim rồi, và từng chi tiết hiện ra rất rõ trong đầu, như một đoạn phim rất chậm 

- Yêu là khi em nhìn thấy anh trong ai đó

- Yêu là khi em chấp nhận tất cả những đau khổ, kể cả việc rời xa anh, chỉ để anh hạnh phúc

- Yêu là khi trải qua bao nhiêu chuyện, trong lòng em, anh vẫn không hề xấu đi vì niềm tin em dành cho anh, dẫu có vỡ vụn, vẫn đầy tràn đâu đó

- Yêu là mù quáng là dại dột một lúc nào đó

Và thương:

- Là khi em quen thuộc với từng sở thích của anh

- Là khi em thân thiết với từng món đồ của anh, từng thói quen của anh

- Là khi em lẳng lặng từ bỏ một điều gì đó vì biết anh sẽ không thích bởi vì em không muốn anh phải khó khăn khi chọn lựa

- Là khi nhìn thấy anh cười em nghe mình hạnh phúc, bởi đơn giản, một nửa của em đang hạnh phúc.

- Là khi em vẫn nghĩ về anh dù anh đã rời bỏ em

... Là nhiều, nhiều nữa...

Giữa yêu và thương, em không biết em dành cho anh tình cảm nào nhiều hơn. Giữa một cái ôm và một cái hôn từ anh, em không biết mình khao khát, chờ đợi cái nào nhiều hơn. Có lẽ là cả hai. Chẳng phải vì em tham lam, chỉ đơn giản vì đó là anh, chứ không phải ai khác. Với ai khác, em có thể chấp nhận một cái ôm, bạn bè, đồng nghiệp chứ không phải là một cái hôn mà ở đó, có sự rung động, chia sẻ đầy đủ tất cả các giác quan. 

Em có thể nói, em đã yêu anh đủ để em thương anh, như một người thân, như một phần của chính mình. Và em thương anh đủ để, một ngày nào đó, khi những rung động đã qua, em vẫn có thể yêu anh thêm nhiều lần nữa, bắt đầu bằng cái tình thương em dành cho anh. 

Khi yêu, người ta ích kỷ và đòi hỏi. Nhưng khi thương, người ta học cách tha thứ và hy sinh. Em đã học bài học này từ những đổ vỡ của chính mình, từ sự ra đi của anh. Cảm ơn anh đã dạy em biết cách yêu thương, trân trọng những gì mình đang có. 

Và anh biết không, cho dù anh muốn hay không, thì anh đã từng và vẫn còn tồn tại trong em, cho đến thời điểm này, như một người yêu, một người bạn, một người thân, một phần trong cuộc sống của em.

3. LUÔN CHỜ EM CÚP MÁY TRƯỚC

Ngày ấy, khi cô gái và chàng trai đang yêu nhau thắm thiết. Mỗi lần gọi điện thoại, hai người chuyện trò tưởng chừng không bao giờ dứt. Cuối cuộc gọi, luôn là cô gái gác máy trước, sau khi đã cố nấn ná, không muốn nói lời tạm biệt, chàng trai lại từ từ cảm nhận hơi ấm còn vương lại của giọng nói trong không trung, và một nỗi buồn man mác, vấn vương, lưu luyến. 

Sau đó, hai người chia tay. Cô gái nhanh chóng có người yêu mới, một anh chàng đẹp trai, hào nhoáng. Cô gái thấy rất mãn nguyện, và cũng rất đắc ý. Nhưng rồi về sau, cô dần dần cảm thấy giữa hai người dường như thiêu thiếu một điều gì đó, sự bất an đó khiến cho cô thấy như có một sự mất mát mơ hồ. Là điều gì vậy nhỉ? Cô cũng không rõ nữa. Chỉ là khi hai người kết thúc cuộc gọi, cô gái cảm thấy khi mình chưa kịp nói xong một nửa câu "Hẹn gặp lại", thì đầu dây bên kia đã vang lên tiếng "cạch" cúp máy. Mỗi lúc như vậy, cô luôn thấy cái âm thanh chói tai đó như đóng băng lại trong không trung, rồi xuyên vào trong màng nhĩ. Cô cảm thấy dường như người bạn trai mới giống như một cánh diều đứt dây, đôi tay yếu ớt của mình sẽ không thể níu giữ được sợi dây vô vọng đó. 

Rồi cũng đến một ngày, hai người cãi nhau. Anh chàng đó chán nản, quay người bỏ đi. Cô gái không khóc, mà cảm thấy như là được giải thoát. 

Một hôm, cô gái chợt nhớ đến người yêu đầu tiên, bỗng thấy bùi ngùi: Chàng "ngốc" đợi nghe cô nói xong câu "Tạm biệt". Cảm xúc đó khiến cô nhấc máy. Giọng của chàng trai vẫn chân chất, bình thản như xưa. Cô gái thì chẳng thốt lên lời, luống cuống nói "Tạm biệt" 

Lần này cô không gác máy, một xúc cảm khó gọi thành tên khiến cô im lặng lắng nghe sự tĩnh lặng của đầu dây bên kia. 

Chẳng biết bao lâu sau đó, đầu dây bên kia vọng đến tiếng của chàng trai, "Sao em không cúp máy?" Tiếng của cô gái như khản lại, " Tại sao lại muốn em cúp máy trước?". "Quen rồi". Chàng trai bình tĩnh nói, "Anh muốn em cúp máy trước, như vậy anh mới yên tâm". 

"Nhưng người cúp máy sau, thường cảm thấy nuối tiếc, như vừa để tuột mất một điều gì." Cô gái hơi run run giọng. "Vì vậy, anh thà nhận sự mất mát đó, chỉ cần em vui là đủ." Cô gái không kìm nổi mình, bật khóc, những giọt nước mắt nóng hổi thấm đẫm cả vùng kí ức tình yêu thuở nào. Cuối cùng, cô cũng hiểu ra rằng, người không đủ kiên nhẫn để nghe cô nói hết câu cuối cùng, không phải là người mà cả đời này cô mong đợi. 

Hoá ra, tình yêu đôi khi thật giản đơn, chỉ một chút đợi chờ, đã có thể nói lên tất cả. 

4. CHUÔNG GIÓ

“Anh này em thích chuông gió” – Em ấy thường bảo tôi như thế, rồi cười khúc khích trông thật dễ thương….Tôi yêu em..yêu bằng một tình yêu nhợt nhạt vì với tôi..có lẽ ban phát , chút thật lòng là điều quá xa xỉ. Yêu em tôi ko nghĩ rằng mình có thể lâu dài, em hiền lành quá, trong sáng nhưng cũng thật mong manh và yếu ớt quá cứ tựa như mỗi khi chạm vào em thì em có thể tan biến đi ngay…tan biến rất nhanh..

Em của tôi không xinh như những cuộc tình trước kia đi ngang qua đời tôi, chân em không dài như chuẩn thước tôi đã từng đã đặt ra khi chọn lựa người yêu cho mình… Nhưng em yêu tôi bằng một tình yêu mà tôi nghĩ rằng nếu mất đi khó mà có thể kiếm lại được… Khi tôi mệt mỏi với hàng tấn công việc đè nặng, em luôn ở cạnh cuống quýt với việc này việc kia... Còn tôi chẳng màng để ý xem xem em loay hoay thế nào để dọn dẹp bồn bát đĩa bẩn mà cả tuần tôi chưa thanh lý, vì với tôi việc ấy của em là lẽ thường tình...và vì tôi biết em yêu tôi..Tôi tự cho mình cái quyền làm tổn thương em vào bất cứ lúc nào...

"Em àh, anh mệt lắm...Thôi em tự bắt taxi mà về.."

"Hôm nay em về chung với bạn nhé ...anh bận họp rồi.."

Rồi tình yêu tôi với em cũng lăn theo lối mòn của bao tình yêu tan vỡ khác... Một người nắm tay, một người rụt lại. Một người chạy đến, một người bước đi. Một người ôm lấy, một người buông xuôi. Một người lặng lẽ khóc, một người lặng lẽ đốt điếu thuốc thở dài....Chán

Và vào một chiều lộng gió...

"Em àh, mình dừng lại em nhé....đi đến cuối đoạn đường hay một nửa thì cũng như nhau cả thôi...Chúng ta không thể hoà hợp được..cứ như kiểu nước với dầu ấy. Cho anh xin lỗi em nhé, xin lỗi vì những lời hứa anh chưa thực hiện đc cho em.. Anh xin lỗi nhưng anh đã từng yêu em.."

Tôi nói như ko thể dừng lại..tôi biết mình đang làm gì, đang nghĩ gì..Vì tôi đang say nắng một cô chân dài trong công ty. Một vẻ đẹp mạnh mẽ tự tin, một bóng dáng khiến tôi muốn chinh phục... Và vì tôi không muốn em chờ đợi tôi trong khoảng thời gian này...khoảng thời gian mà tôi chưa ước tính khi nào sẽ kết thúc..

Em không nói gì, vẫn vẻ mặt hồn nhiên ấy.. Vẻ bình thản ấy...Nụ cười nhạt ấy... Tất cả khiến tôi phát điên lên.. Giá mà em khóc lóc vật vã, mắng chửi tôi hoặc giả em tạt thẳng tay ly nước của em vào mặt tôi như những ong bướm trước đây vẫn thường làm thế thì có lẽ tôi sẽ thấy bớt ray rứt hơn...Với em..đâu là sức chịu đựng cuối cùng???

"Anh ơi, giữ thật kỹ món quà này nhé..Em định nói anh biết em sẽ đi định cư nước ngoài với gia đình...nhưng giờ thì thôi có lẽ không cần nữa."

Thế rồi em đứng lên chạm khẽ vào tay tôi...bàn tay thoáng lạnh và khẽ run..

Ngoài trời vẫn lộng gió....

Em

Từ khi yêu anh tôi đã chấp nhận tất cả vì với tôi chỉ cần được bên anh, cảm nhận anh, chia sẻ với anh đã là quá đủ. Tôi không thể nhớ mình đã hạnh phúc như thế nào khi anh ngỏ lời quen tôi..Chỉ vỏn vẹn vài câu nhưng với tôi điều đó tốt hơn cả một tấm vé vào cổng thiên đường

"Em này, mình quen nhau nhé..."

Tôi biết mình thua kém những người anh quen trước kia rất nhiều. Từ ngoại hình cho đến địa vị xã hội...tất cả chỉ làm tôi thêm nhoè đi hẳn trong mắt anh, có lẽ với anh tôi chỉ là một nơi anh dừng chân nghỉ mệt..Như 1 cơn gió dùng những chiếc phong linh là nơi ghé thăm..

Tôi biết với một người đàn ông thành đạt như anh...việc có một người yêu xứng tầm quan trọng như thế nào...Tôi cũng cảm nhận được cảm giác khó xử của anh khi đi đến những bữa tiệc mà bạn bè vây bủa hỏi xem cô nàng lọ lem đi chung với anh là gì...Những khi ấy anh chỉ cười xoà rồi lắc đầu....

Tôi biết những khi anh đang ở cùng tôi mà có cuộc gọi tới làm anh vội vã bước ra ngoài chỉ để rơi rớt lại câu "Anh đang đi với BẠN"...tôi hiểu ai đang gọi và điều gì đang diễn ra...

Tôi biết những khi anh trễ hẹn hoặc huỷ hẹn với tôi là vì ai và vì sao...nhưng với tôi có lẽ chỉ cần một cú điện thoại, vài dòng sms đã là quá đủ cho một lời xin lỗi...

Tôi biết rất nhiều điều trong khoảng thời gian hạnh phúc ấy...nhưng biết và nói ra là hai điều hoàn toàn trái ngược nhau...Níu kéo thêm chút ít thời gian còn sót lại là công việc của tôi kia mà...

Ngày tôi biết mình sắp xa anh là ngày tôi đau đớn nhất. Tại sao thế, tại sao không thể cho tôi bên anh dù chỉ là thêm vài tháng, tại sao lại là ngay bây giờ..Tại sao tôi không thể xin gia hạn thêm với thời gian...mọi thứ quá tàn nhẫn với tôi..giống anh. Nhưng tôi không thể hận cuộc đời và càng không thể hận anh...

Một chiếc chuông gió, một hộp quà bé nhỏ, một tờ giấy lụa..một cái nơ xinh xinh..Tất cả chỉ để dành cho anh, cho riêng anh..Như tình yêu của tôi được sinh ra và chết đi trong tay anh. Tôi không biết lựa lời sao để nói...Đi định cư xa ở nước ngoài như những phiên bản 1,2,3 trên film ảnh là sự lựa chọn hoàn hảo nhất của tôi...Dù rằng việc định cư và đi tiến hành phẫu thuật là hai điều khác xa nhau...Tôi không trông mong tới cuộc hẹn đó, vì tôi biết có thể mình sẽ xa anh mãi mãi...

"Em àh, mình dừng lại em nhé....đi đến cuối đoạn đường hay một nửa thì cũng như nhau cả thôi...Chúng ta không thể hoà hợp được..cứ như kiểu nước với dầu ấy. Cho anh xin lỗi em nhé, xin lỗi vì những lời hứa anh chưa thực hiện đc cho em.. Anh xin lỗi nhưng anh đã từng yêu em.."

Một câu nói...một ánh mắt, một bờ môi... Anh của tôi luôn vô tình như thế, luôn thẳng thắn như thế...và tôi luôn tổn thương như thế..Anh không biết những lời nói của anh còn đắng hơn những viên thuốc mà hằng ngày tôi vẫn phải tống vào người..Anh không biết những nổi đau của bệnh tật không thể xô ngã tôi như những nỗi đau anh đã mang đến. Tất cả anh đều không biết, ngoại trừ anh biết tôi yêu anh rất nhiều..Đúng như người ta vẫn thương bảo nhau :" Không ai có thể làm bạn tổn thương cho đến khi bạn tự lựa chọn và chấp nhận!!!" Vâng anh không có quyền làm tôi đau...nhưng chính tôi đã trao cho anh cái quyền đó... Và cũng như bây giờ...sẽ là lần cuối cùng anh nhé...

Ngoài trời gió lộng...không một hạt mưa nhưng lòng tôi... ướt đẫm.

"Anh này ... N mất rồi anh àh. N đi được tháng rồi, em định không nói với anh vì trước khi đi nó có dặn dò em đừng để anh biết dù kết quả phẫu thuật có như thế nào ... Nhưng em không cầm lòng được. Đừng buồn anh nhé ..."

Việc đầu tiên tôi có thể nghĩ đến là lao vào phòng mở hộp quà của em mà tôi đã vùi sâu nơi đáy tủ...

Chiếc phong linh màu nâu trầm như màu tóc của em....Tôi yêu màu tóc ấy...người con gái ấy...Và tôi yêu em...

Lấy chiếc phong linh ra tôi thấy bức thư được gấp làm tư...Nét chữ yếu ớt và nhoè đi đôi chỗ...

"Ngày...tháng...năm...

Anh yêu của em

Em xin lỗi vì không thể bước cùng anh trên đoạn đường này được nữa... Em xin lỗi vì không thể cùng anh chung sống đến khi tóc hai đứa đã nhuốm màu thời gian và đi đứng phải thêm người bạn gậy như anh vẫn thường trêu em...Em xin lỗi vì không thể rửa cả núi chén giùm anh,không thể nấu cho anh những món mà anh thích được nữa...Em xin lỗi không thể cùng anh nhắn tin cho đến khi cả hai thiếp đi trong hạnh phúc, và nhắn tin gọi anh dậy vì sợ anh bị trễ công việc...Em xin lỗi, em sẽ không thể khóc vì anh thêm lần nào nữa...em xin lỗi vì em đã giấu anh mọi việc...chỉ vì em muốn thời gian bên anh dù chỉ là một phút nhưng cũng là vĩnh cửu đối với em...Em xin lỗi...vì em yêu anh rất nhiều

Hãy treo món quà của em ở nơi nhiều gió anh nhé....vì khi chuông gió reo lên là khi em đang ghé thăm anh đó...Em đã hứa sẽ không bao giờ rời xa anh cho dù anh có rời xa em cơ mà, đúng không..."

Lặng......

Chuông gió:

Nếu không có chuông gió , gió sẽ mãi vô hình và câm lặng....nhưng nếu không có gió...chuông gió sẽ mãi là thứ đồ vật vô tri tẻ nhạt...

CÓ HƠN MỘT NGƯỜI CHO MỖI CHÚNG TA

Có phải em luôn nghĩ rằng, mỗi người chúng ta đều có một ai đấy – chỉ một ai đấy, được số phận sắp đặt để ở bên nhau? Là một người sẽ bước vào cuộc đời ta, và ở lại đó, cùng với ta đi qua những ban mai ửng hồng, những chiều mưa xám buốt, những đêm xanh dặt dìu hay những hoàng hôn tím biếc tựa cánh hoa. Một người sẽ làm cuộc đời ta reo lên nhưng tiếng tươi vui và hồ hởi, như tiếng gió mùa thu khua trên đỉnh cây, hay tiếng những viên đá lanh canh trong ly chè kem ngọt lịm. Vì ta đã bắt gặp một nửa trùng khít của mình. Vì những đợi chờ từ nay đã khép lại, bằng những hẹn hò, yêu thương và nhung nhớ.

Và những điều đó nghe đẹp tự như thơ.

Nhưng không phải thế đâu, không phải là như thế. Không phải ngay khi sinh ra ta đã có một bản thể vừa khít với mình. Chúng ta luôn là những cá thể riêng biệt, có đôi điều giống nhau, và rất nhiều điều khác nhau. Một vài khi chúng ta quên đi những điều khác biệt để đến với nhau, nhưng phần lớn thời gian, lại mượn chính những điều ấy để rời xa nhau. Tình yêu cũng là một dạng tình cảm bắt nguồn từ cảm xúc. Cái cách chúng ta yêu mến, ngưỡng mộ một ai đấy, về bản chất, cũng giống như cách ta yêu một con đường ban trưa, một chiếc áo thật vừa, một bông hoa vừa đến độ hương đưa …

Điều làm cho ta yêu nhau khác với ta yêu một bông hoa hay một chiếc áo, chính là ta không chỉ yêu, mà ta sống cùng với Tình yêu đó. Nghĩa là buồn vui, hờn giận, hẹn hò, thương nhớ. Nghĩa là tình cảm đến từ hai phía, ta không chỉ lo cho ta, mà còn phải nghĩ tới người yêu của mình. Như những bánh răng của đồng hồ, phải chạy thật khớp, thì giờ mới nối giờ, nếu không thời gian sẽ ngưng đọng mãi. Bản thân Tình yêu cũng là một thực thể sống. Ta có thể yêu nhau nhiều hơn một chút mỗi ngày, và cũng có thể yêu nhau ít hơn một chút mỗi ngày. Tình yêu đỏng đảnh là thế, nếu không được nuôi dưỡng, nuông chiều, thì một sớm mai kia Tình yêu sẽ chỉ còn là hoài niệm, và chúng ta sẽ chỉ là những người từng có lúc nhớ thương nhau.

Thế nhưng, những cái bánh răng của đồng hồ vốn được chế tạo để chạy cho khớp. Còn chúng ta, không ai sinh ra là để yêu ai cả. Em có thể yêu một người, thấy rằng không “khớp”, chia tay, rồi lại yêu người khác. Cứ thế, đến một lúc em gặp một người khiến em muốn thay đổi, và cũng sẵn sàng thay đổi vì em. Thì khi đó, em đã thấy một nửa hoàn hảo của mình. Một nửa ấy vốn không có sẵn trên đời, mà được hình thành nên bởi cả một quá trình tự thay đổi, thích nghi và hoàn thiện. Như người ta vẫn nói, để ở bên nhau, không chỉ cần Tình yêu, mà còn cần trách nhiệm – trách nhiệm không phải chỉ với Tình yêu, mà với chính sự lựa chọn của mình.

Bởi vậy, em đừng buồn vì một mối tình dang dở, đừng nản khi kiếm tìm mãi vẫn chưa thấy được một nửa vẹn tròn. Chỉ cần em hiểu, chỉ cần em tin, chỉ cần em không bỏ cuộc, thì người ấy sẽ đến, sẽ ở bên em, khi em thật sự sẵn sàng. Và như nắng vàng rạng ngời trên trảng cỏ, em chắc chắn sẽ hạnh phúc với lựa chọn của mình, khi em tỉnh thức với Tình yêu mỗi bình minh.

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ !!!!!!!!!!!!  Mùi hấp ơi !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro