( Tea x Prup) Chương 2:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Lư Trì Canh Rin

Chương 2:

"Nói ngay tại đây đi. Hãy đơn giản thôi. Tôi phải đưa bạn tôi về nữa, vậy nên hãy nhanh lên." Prup nói. Tea khẽ nhún vai trước khi nhìn quanh.

"Nơi này âm thanh quá lớn, cậu đi qua bên kia một chút được không?" Tea chỉ vào bãi đậu xe ở phía bên kia, nơi luôn trống rỗng. Prup nhìn chằm chằm vào nơi đó, thấy rằng có một số ánh sáng chiếu sáng khu vực này một chút và có một ngườibảo vệ đi xung quanh. Prup quay sang nhìn Tom đang nằm trong xe, cậu kéo kính xe xuống một chút cho bạn mình rồi khóa cửa xe nói chuyện với Tea.

"Đi thôi." Prup nói. Tea dẫn cậu đi theo con đường mà anh đã gợi ý. Tea bước đến ô tô của anh và dựa vào cửa xe khi anh nhìn Prup, người đang đứng từ đầu đến chân.

"Cậu chưa bao giờ được dạy ở nhà rằng nhìn người khác như vậy là thô lỗ sao?" Trên thực tế, Prup thừa nhận rằng Tea là một người ưa nhìn và đáp ứng khá nhiều tiêu chuẩn của cậu. Prup đã thầm để ý Tea từ những ngày họ còn đi học, nhưng cậu biết nhóm của Tea và Ken đều nổi tiếng và nổi bật nên Prup không còn nghĩ ngợi nhiều nữa mà chỉ thỉnh thoảng nhìn anh chằm chằm.

"Cậu không bao giờ được dạy rằng cậu nên nói chuyện lịch sự với người lớn tuổi sao?" Tea trầm giọng nói. Prup khẽ cắn môi.

"Có gì muốn nói thì cứ nói đi. Anh có biết bạn tôi ở đầu không?" Prup lại hỏi về Fang vì khá lo lắng.

"Đổi lại tôi được cái gì?" Tea hỏi.

"Ý anh là sao? Nói nhanh lên, tôi phải đưa bạn tôi về nhà." Prup nói.

"Cậu muốn tôi cung cấp cho cậu thông tin mà không nhận lại bất cứ điều gì sao?" Tea hỏi thương lượng nhìn Prup với ánh mắt trừng trừng khiến Prup hơi nổi da gà trước ánh mắt của Tea nhưng cậu vẫn ngẩng cao đầu để che giấu cảm xúc của mình.

"Anh muốn gì? Tiền?" Prup hỏi. Tea cười nhẹ, từ từ lắc đầu từ bên này sang bên kia.

"Nhóc con, tôi có rất nhiều tiền để tiêu." Tea nói với giọng chế giễu. Điều này khiến Prup khá tức giận.

"Đúng rồi, tôi quên mất. Các anh là những đứa trẻ giàu có, có nhà, có địa vị, kiếm được nhiều tiền hơn và dễ dàng lợi dụng những người nghèo như chúng tôi." Prup nói một cách mỉa mai khiến Tea hơi sững lại vì cảm thấy bị Prup bắt kịp một cách kỳ lạ.

'' Nếu anh không muốn tiền, thì anh muốn gì ?" Prup hỏi, cố lờ đi cái nhìn tự mãn của Tea. Tea hơi nheo mắt trước khi nở một nụ cười trên khóe miệng khi anh nhận ra điều gì đó mà anh muốn thử.

"Hôn tôi và tôi sẽ nói cho cậu biết." Tea nói, chỉ vào miệng mình.

"Anh muốn...tôi hôn anh sao? Anh có bị điên không? Anh có phải gay không?" Prup đột ngột nói vì miễn là cậu có thể nhớ, Tea không phải là người đồng tính và ngay cả khi Tea có đến quán bar dành cho người đồng tính đi nữa thì điều đó cũng không chứng minh được điều gì với Prup.

"Không, tôi không phải gay. Chà, tôi không biết mình có phải gay hay không. Đó là lý do tại sao tôi muốn cậu hôn tôi, để tôi biết tôi có phải gay hay không." Tea nói với vẻ mặt đờ đẫn . Anh chỉ muốn biết liệu Prup có dám làm điều đó hay không. Và một điều nữa anh muốn thử, hôn con trai có khác gì hôn con gái không?

"Anh điên rồi , tại sao tôi phải hôn anh?" Prup nói, mặt nóng bừng. Trong những ngày còn học đại học, Prup đã nghe nói về những cô gái đã ngủ với Ken và Tea, cả hai đều khá giỏi trên giường và hôn nhau. Điều này là bí mật khiến Prup tự hỏi mọi chuyện sẽ như thế nào và đột nhiên Tea cho cậu cơ hội để hôn anh. Điều này khiến Prup nghĩ về những kỷ niệm thời đại học của mình.

"Tôi không ép buộc gì ở đây cả. Tôi thậm chí còn không nghĩ đến việc dùng vũ lực với cậu. Tôi sẽ để cậu quyết định, nếu cậu muốn biết về bạn mình thì cứ làm như tôi bảo. Nhưng nếu cậu không muốn biết về bạn mình thì đừng làm theo lời tôi. Không
muốn biết thì cậu có thể quay lại rồi." Nói xong, Tea vẫy tay theo con đường cậu đã đi để cậu quay lại. Prup khẽ nghiến răng. Thật ra Prup không ngại hôn ai vì bản thân cậu cũng đã trải qua chuyện như thế này khá nhiều, nhưng khi người trước mặt là Tea, trong lòng Prup lại cảm thấy lạ.

"Tốt thôi, nhưng anh phải giữ lời hứa nói về bạn của tôi. Nếu anh không giữ lời hứa, anh sẽ là một con chó ngoan." Prụp nói.

"Miệng của cậu thực sự rất tốt." Tea nói. Hai người đứng đối diện nhau gần hơn.

"Cái gì? Cậu sẽ bắt đầu ngay bây giờ chứ? Hiện tại không có ai xung quanh và tôi thực sự không quan tâm nếu ai đó nhìn thấy tôi hôn cậu đâu." Tea nói với một nụ cười. Prup tiến về phía Tea, người đang đứng đợi.

"Tôi nói trước với anh, nếu tôi đồng ý hôn anh là vì tôi muốn biết về bạn mình. Không phải vì tôi đam mê hôn anh." Prup nói. Tea khẽ nhún vai, như thể anh không quan tâm. Rồi anh tò mò nhìn vào mặt Prup. Prup khẽ mím môi, vì cậu phải là người đầu tiên tiếp cận Tea. Te hơi ngạc nhiên khi thấy Prup chỉ hôn nhẹ một cái.

"À đợi đã, tôi đã bảo cậu hôn tôi. Nó không phải chỉ là chạm vào miệng tôi rồi bỏ đi. Đó phải là một nụhôn sâu." Te nói. Prup hơi sững sờ.

"Đồ ngốc!" Prup nói to.

"Đơn giản, cậu không thể hôn tôi. Tôi đã nói với cậu là tôi không ép buộc cậu mà." Tea cười trong lòng khi nhìn thấy vẻ mặt chán ghét của Prup.

"Được rồi. Chỉ cần đừng bị ám ảnh bởi những nụ hôn của tôi thôi."Prup nói. Tea cười thầm trong cổ họng. Prup lại tiến lại gần Tea, hai tay vòng qua cổ
Tea để chống đỡ vì Tea cao hơn Prup. Khoảnh khắc môi Prup áp vào môi Tea, Tea cảm thấy mềm mại lạ lùng. Prup bắt đầu dùng chiếc lưỡi nhỏ liếm nhẹ môi của Tea để đút vào. Hành động của Prup thật dịu dàng. Điều này khiến Tea rất hài lòng. Anh há miệng để chiếc lưỡi bé nhỏ của Prup chui vào khoang miệng ấm áp của mình. Prup đã rút ra kinh nghiệm của bản thân để kể lại cái lưỡi nóng bỏng của Tea. Bản thân Tea không làm gì nhiều, ấy chỉ muốn xem Prup sẽ đi được bao xa. Giờ đây, tim Prup lại đập loạn nhịp khi thấy mình vướng lưỡi với Tsa. Prup nhích lại gần hơn một chút. Đột nhiên, Tea nắm lấy vòng eo thon gọn của Prup và xoay cậu lại để dựa vào xe. Anh đã dùng chính cơ thể của mình để ngăn Prup trốn thoát.

"Ô!" Prup bắt đầu quay lại vì sốc nhưng Tea đã chặn cơ thể nhỏ bé lại, ôm chặt lấy eo cậu trong khi dùng lưỡi của mình thọc mạnh vào chiếc lưỡi nhỏ bé của Prup. Lưỡi của Te trêu chọc lưỡi của Prup, cho đến khi ngực của Prup ngứa ran. Những nụ hôn say đắm và mãnh liệt được cả hai trao nhau. Tea bướng bỉnh và vô độ tiếp tục thưởng thức nụ hôn của Prup.

"Hừm." Tea rên rỉ thỏa mãn. Anh không nghĩ rằng nụ hôn của Prup lại khiến anh sảng khoái đến vậy. Anh cắn môi Prup và thỉnh thoảng di chuyển và mút lấy lưỡi của Prup, cho đến khi Prup cảm thấy khắp cơ thể cậu rối loạn. Trước khi nghe thấy một âm thanh, như thể có một người đang đi về phía nơi hai người họ đang hôn nhau. Điều này đã giúp Prup tỉnh táo trở lại.

... đột nhiên...

"Ôi, đồ ngốc!" Tea hét lên khi Prup cắn lưỡi và xô Tea mạnh trước khi giật ra khiến mặt Tea hơi đỏ. Tea bịt miệng đau đớn.

" Mày điền rồi. Nói cho tao biết, bạn tao đâu?" Prup đỏ mặt cắn môi hỏi. Tim Prup loạn nhịp. Tea dùng lưỡi liếm nhẹ khóe miệng trước khi nở một nụ cười tinh nghịch.

"Nếu tôi nói với cậu là tôi không biết thì sao?" Tea nói khiến đôi mắt của Prup mở to ngay lập tức.

"Anh đang đùa tôi à?! Tôi không tin anh. Ạm phải biết chính xác bạn tôi đang ở đầu chứ." Prup nghiêm khắc hỏi.

"Tôi đang đùa với cậu à? Tôi thực sự không biết." Khuôn mặt của Tea nhăn nhó bối rối. Trên thực tế, anh biết rõ Fang ở đâu, nhưng dù sao thì anh cũng không nghĩ sẽ nói với Prup.

"Anh đang ... Ối." Prup vội vàng bỏ đi vì xấu hổ. Cậu không muốn ở lại hỏi, bởi vì sau khi nhìn anh, cậu biết Tea sẽ không nói cho cậu bất cứ điều gì. Bên cạnh đó, anh có thể tận dụng nó. Tea cười khẽ. Anh không theo cậu chút nào. Anh đưa tay lên xoa môi.

"Không tệ chút nào. Mình đã nghiện rồi." Tea mỉm cười tự nhủ trước khi mở cửa xe.

"Mày hài lòng chưa? Tao muốn về nhà." Giọng nói của Off vang lên. Tea quay sang nhìn bạn mình và mỉm cười.

"Được, đi thôi." Tea tâm trạng tốt nói. Trong suốt thời gian anh và Prup có khoảnh khắc của họ thì Off đang ở trong xe đợi vì Tea đã đưa cho bạn mình chìa khóa xe để đợi anh. Prup không bao giờ biết. rằng Off đã nhìn thấy mọi thứ.

"Tao nghĩ cậu ta có thể là gay." Tea quay sang nói với Off khi lái xe đưa bạn mình về nhà.
.
.
.

"Ừ, thằng khốn. Đừng để tao gặp lại mày." Prup gầm gừ giận dữ khi bước trở lại xe. Cậu nhìn người bạn vẫn say sưa ngủ. Prup thở dài và ngả người ra sau ghế trước khi nghĩ về cảm giác được Tea hôn khi nãy.

''Chết tiệt, anh ta hôn rất giỏi." Prup lẩm bẩm khi cậu nhận ra rằng những nụ hôn của Tea thực sự rất tuyệt như các cô gái thường nói ở trường đại học. Prup rũ bỏ cảm giác đó và lập tức lái xe về.
.
.
.
...Ngày hôm sau...

Vì là ngày nghỉ nên Prup ngủ muộn và khi tìm quanh thì không thấy bạn mình đâu. Prup nghĩ rằng Tom đã quay lại khi cậu đang ngủ. Prup đi tắm rửa sạch sẽ trước, sau đó đi mở tủ lạnh tìm đồ ăn.

"Mình không có gì để ăn hết. Chắc mình phải ra ngoài kiếm chút gì thôi." Prup tự nhủ trước khi lấy chìa khóa xe ra khỏi xe để đi đến trung tâm thương mại rồi mua đồ ăn bỏ vào, cả đồ ăn vặt nữa. Prup lái xe đến trung tâm thành phố, hôm nay có rất nhiều người vì là ngày nghỉ. Prup đi ăn trưa ở Food Court. Lấy thức ăn xong cậu vừa ngồi ăn vừa nhìn dòng người qua lại.

Reng... Reng... Reng...

Điện thoại của cạu reo. Khi nhận lấy, cậu thấy đó là bạn mình nên bấm trả lời.

" Ồ, sao vâyj?" Prup trả lời cuộc gọi của Tom.

" Tao vừa thức dậy. Tao đang ăn ở trung tâm mua sắm. Tao sẽ trở về phòng sau khi ăn xong." Prup ngồi nói chuyện với bạn mình.

"Tối qua mày say quá, Tom. Tao phải kéo mày xuống cùng. Nếu tao không kéo thì ai kéo đây? Yong hả?" Prup nói đùa với bạn mình. Đột nhiên, ánh mắt của cậu rơi vào một thân hình cao lớn đang đi cùng một cô gái xinh đẹp, nhưng quan trọng hơn, cô gái đang khoác tay một anh chàng cao lớn hơn.

" Này, tao sắp cúp máy đây. Tao cần quay lại với ai đó." Prup nói với bạn mình trước khi cúp máy ngay lập tức vì người mà cậu đã nhìn thấy và nhớ rất rõ là Tea. Prup nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế và đi theo hai người. Khi đi theo họ, Prup đã nghĩ ra cách trả đũa để Tea phải mất tự trọng.

''Phi Tea đã hứa với Cheese rằng anh sẽ mua cho em một vài đôi giày." cô gái nói với giọng năn nỉ.

"Ok, tôi không quên." Tea cười nói.

"Haha, Phi Tea là người tốt nhất." Cô gái nói khi tựa má vào cánh tay mạnh mẽ của Tea.

... Đột nhiên....

Tea và cô gái hơi lảo đảo về phía trước khi một cánh tay nhỏ bé ôm lấy Tea từ phía sau khiến cô gái lập tức bỏ tay ra khỏi tay Tea vì sốc. Tea lập tức quay lại nhìn người đang ôm mình.

Giọng gọi " Anh yêu" Prup nghe thật ngọt ngào cùng với một nụ cười nhẹ.

Tea hơi sững sờ khi thấy Prup đang ôm mình. Còn cô gái thì tỏ vẻ khó hiểu. Prup xúc động đứng dậy và ôm cánh tay của Tea với một nụ cười ranh mãnh.

" Anh yêu, tại sao anh nói với em là anh đang bận mà? Em thấy anh đang đi dạo quanh đây này." Prup nói trước khi quay lại nhìn vào mắt cô gái.

"Và người phụ nữ này là ai? Anh đang lừa dối em?" Prup ngay lập tức quay sang nhìn Tea.

"Cái gì thế này? Tại sao cậu lại...?" Tea rất ngạc nhiên khi thấy Prup.

"Tối hôm qua anh đã nói với em, hôm nay anh có chút việc phải đi, nhưng sao anh lại đi cùng một người phụ nữ khác? Sao anh có thể làm như vậy với em?" Prup nói, nhân cơ hội đấm mạnh vào ngực Tea. Gea đã phải vội nắm lấy tay Prup để ngăn cậu đánh anh.

" Phi Tea, người này là ai ?" Cô gái hỏi với vẻ mặt tò mò. Prup nhìn Tea trước khi nhướng mày, cậu muốn làm Tea mất mặt với cô gái. Tea liếc nhìn Prup trước khi mỉm cười nhẹ, khiến Prup ngạc nhiên khi thấy Tea không hề tỏ ra lo lắng hay tức giận về việc cậu đang làm.

... Đột nhiên...

Mắt Prup mở to khi Tea đặt tay quanh eo Prup.

"Hãy nghe tôi nói trước. Đừng hét lên." Tea lạnh tùng nói, nhưng mỉm cười.

"Cậu đang hiểu lầm tôi. Tôi đã nói với cậu rằng tôi phải chạy việc vặt, tôi phải đưa em gái Cheese của tôi đi để mua cho cô ấy một đôi giày làm quà sinh nhật." Tea nói, vì anh có thể thấy rằng Prup đang cố chế nhạo anh, nhưng nó thực sự là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Hôm nay anh đến với Cheese, em gái ruột của anh. Khi Prup nghe những gì Tea nói, cậu đã vô cùng sửng sốt.

"Đây là em gái của tôi, Cheese. Cheese, đây là bạn trai của anh, Prup." Tea quay sang giới thiệu em gái mình với người mà anh đang ôm trong tay.

... Xấu hổ...

Prup cảm thấy như thể mình đã phạm một sai lầm lớn. Cậu không nghĩ rằng Tea thực sự ở với em gái mình. Nếu cậu hỏi những người không biết họ, cậu cũng sẽ nghĩ rằng họ là một cặp vì họ ôm nhau, nói chuyện và đùa giỡn.

"Ừm..." Prup định từ chối nhưng lại bị Tea kéo vào ôm. Sau đó, anh áp mặt Prup vào lồng ngực rắn chắc của mình để ngăn không cho Prup nói bất cứ điều gì.

"Ồ, đừng giận. Em ấy thực sự là em gái của tôi , phải không Cheese?" Tea quay sang người em đang sửng sốt của mình.

"...vâng...Cheese là em gái của Phi Tea. Nhưng...Phi Tea có bạn trai á?" Cô gái hỏi cho chắc ăn.

"Ưm." Prup đang vùng vẫy khỏi vòng tay của Tea, nhưng Tea đã giữ chặt cậu.

"Ừ, em có thể chấp nhận nó không, Cheese?" tea hỏi em gái của mình. Một phần, anh cũng muốn biết liệu em gái mình có thể chấp nhận những điều này hay không.

''Em có thể chấp nhận, nhất định có thể chấp nhận. Cheese thầm mong Phi Tea có bạn trai đấy. Ôi, Cheese hạnh phúc quá. Em có thể dễ dàng chấp
nhận điều đó." Cheese hào hứng nói.

"Ư, tôi không thở được." Prup hét lên khi cậu rời khỏi ngực Tea, nhưng cánh tay mạnh mẽ của Tea vẫn ôm lấy eo Prup. Prup cũng lắng nghe từng lời một.

"Đó là Nong Cheese, Phi..." Prup nhanh chóng kiếm cớ để thoát khỏi tình huống này.

"Không cần phải xin lỗi Cheese, Phi Prup. Cheese hiểu rằng anh đã hiểu lầm. Cheese cũng hiểu lầm. Rất vui được gặp anh." cô gái nói với nụ cười có thể làm tan chảy bất kỳ người đàn ông nào.

" Tea..." Prup định mở miệng nói tiếp nhưng Cheese lại nói.

''Phi Tea, ba chúng ta đi ăn trước được không? Sau đó chúng ta đi mua giày. Cheese muốn nói nhiều chuyện với Phi Prup lâm. Nào Phi Prup, đi ăn đi." cô gái nói với giọng hào hứng. Prup khó có cơ hội giải thích.

"Đó là một ý kiến hay. Anh cho rằng Prup sẽ không từ chối dùng bữa với Cheese đâu. Chúng ta hãy ăn cùng nhau. Cheese đang mời cậu." Tea
nói với một nụ cười gượng gạo với Prup người đang đứng đó, bối rối trước sự kiện bất ngờ đã xảy ra.

"Được, vậy chúng ta đi ăn nhà hàng quen thuộc đi." cô gái vui vẻ nói.

''Vậy Cheese đi bộ đến cửa hàng trước. Anh muốn nói chuyện với Prup một lát." Tea để em gái đi trước. Cô gái gật đầu, ý bảo cả hai nhanh đến nhà hàng  Tea quay sang nhìn Prup với đôi lông mày hơi nhướng lên.

“Thả tôi ra”? Prup vùng vẫy khỏi vòng tay của Tea. Tea sẵn sàng để cậu đi. Lúc này, trên mặt nháy mắt xấu hổ khi bị hiểu lầm.

"Này, cậu có muốn chơi không? Cậu đã không suy nghĩ thấu đáo." Tea chế nhạo Prup. Prup quay lại và nhìn chằm chằm vào anh với ánh mắt khó chịu.

“Đừng can thiệp vào việc của tôi." Prup nói với giọng nghiêm nghị trước khi định bỏ đi theo một hướng khác nhưng Tea đã nhanh chóng di chuyển để ngăn cậu lại.

"Cậu đi đâu?" Tea hỏi với giọng điềm tĩnh.

"Tôi sẽ tiếp tục công việc của mình." Prup nói như thể không có chuyện gì xảy ra.

"Hừ, cậu tới ném bom cho tôi, cậu tưởng dễ dàng chạy thoát thế sao?" Tea hỏi với giọng nghiêm túc.

"Bom cái gì? Tôi không hiểu ý anh là gì." Prup cau mày.

"Hãy tự chịu trách nhiệm về hành động của mình, cậu đã khiến em gái tôi hiểu lầm. Vì vậy hãy hoàn thành màn kịch đi. Nếu cậu không muốn ai hiểu lầm cậu là một con đĩ thì hãy xưng cậu là bạn trai của tôi đi." Tea đe dọa.

"Anh là người đã nói với em gái của anh rằng chúng tôi là một cặp." Prup trả lời.

"Ối, cậu là người bắt đầu trước, cậu muốn tôi làm cái gì ? Chỉ có không mất mặt trước mặt em tôi thì mới có thể cứu cậu." Tea không nghĩ rằng trong một ngày ở với em gái, anh sẽ gặp phải những điều buồn cười như thế này.

"Vậy thì hãy nói với em gái của anh rằng đó chỉ là một trò đùa." Prup nói.

... Đột nhiên...

"Đừng hành động như một kẻ hèn nhát. Hơn nữa, cậu dám làm xấu em mặt gái tôi sao? Em ấy chỉ bị lừa bởi một người không biết cách cư xử." Tea nắm tấy cánh tay của Prup và kéo cậu về phía nhà hàng. Prup cố gắng chống cự nhưng không thể chống lại lực lượng của Tea.

“Tôi không phải là một kẻ hèn nhát!” Prup kêu lên.

"Nếu cậu không phải là một kẻ hèn nhát, hãy đi ăn với em gái tôi. Cậu đã đóng kịch với em ấy rồi, chỉ cần chơi thêm một chút nữa thôi. Cậu chỉ cần ăn xong rồi biến mất." Tea đề nghị khi kéo Prup đi dọc đường . Prup bất đắc dĩ cắn môi tự nguyền rủa mình. Thực tế, Prup có thể bỏ chạy nhưng cảm giác xấu hổ khiến cậu chần chừ. Khi cậu nhận ra, họ đã đến nhà hàng nơi cô gái đang đợi. Cô gái vẫy tay với anh trai mình. Tea ngay lập tức đẩy Prup vào trong.

"Ngồi xuống trước đi, Phi Prup." Người phụ nữ vội vàng mời Prup ngồi xuống với một nụ cười. Điều này khiến Prup hơi lo lắng. Lúc đầu, cậu định nói ngay với cô gái trẻ rằng chuyện không liên quan gì đến Tea, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nhiệt tình của cô gái, cậu không nói nên lời.

' Chúng ta chỉ làm điều này một chút thôi.' Prup thầm nghĩ với chính mình. Cậu đáp lại nụ cười của cô gái và ngồi vào chiếc ghế đối diện. Tea cũng ngồi cạnh Prup.

"Anh muốn ăn gì, Phi Prup?" cô gái tò mò hỏi. Prup nhìn cô gái trẻ với một chút ngạc nhiên, khi thấy rằng cô gái trẻ đã chấp nhận rằng anh trai mình có quan hệ với một người đàn ông.

"À...Nong Cheese, anh đã ăn rồi." Prup nói, vì thực ra cậu đã ăn rồi.

"Vậy thì chúng ta có thể gọi một số món ăn nhẹ cho Prup." Tea gợi ý, vì vậy cô gái đã gọi món.

"Anh bao nhiều tuổi, Phi Prup?" Cheese đột nhiên hỏi khi cô đợi thức ăn của mình được phục vụ.

"26." Prup đáp, nheo mắt nhìn anh chàng đang ngồi đó, khoanh tay trên lưng ghế nơi Prup đang ngồi. Tea hơi nhướng mày, khóe miệng nở một nụ cười. Điều này khiến Prup khó chịu, vì Tea có vẻ rất thoải mái.

"À, nhỏ hơn Phi Tea 3 tuổi, hai anh gặp nhau ở đâu vậy? Hẹn hò bao lâu rồi?" Cheese tò mò hỏi. Prup ngay lập tức quay sang nhìn Tea, đồng thời dùng ánh mắt buộc Tea phải nói điều gì đó trước những câu hỏi của Cheese.

"Bọn anh đã hẹn hò được một thời gian rồi. Bọn anh gặp nhau ở nhà hàng." Tea trả lời.

"Vậy ai hôn ai trước?" cô gái hỏi.

"Tea." Prup trả lời ngay lập tức.

" Prup." Tea trả lời cùng lúc với Prup. Cả hai đều quay lại nhìn vì cả hai đều không muốn thua cuộc. Cheese nhìn hai người họ.

"Anh là người đầu tiên tán tỉnh tôi." Prup lập luận.

"Không, cậu là người đầu tiên tán tỉnh tôi." Tea nói.

"Nó không phải là anh." Prup phản đối một cách thờ ơ.

" Hehe, hai người dễ thương quá. Cứ nói đi, không cần phải trả lời Cheese ai tán ai trước đâu." cô gái nói đùa khi thấy hai người cãi nhau như trẻ con. Prup nhìn Tea với ánh mắt khó chịu định dùng tay đấm một phát nhỏ vào đùi Tea.

"A, cậu làm sao vậy ? Cậu làm tôi đau." Tea đùa giỡn nói. Anh buồn cười không thể tả khi chọc ghẹo người nhỏ bé bên cạnh mình. Chẳng mấy chốc thức ăn đã được dọn lên bàn và được phục vụ. Prup lấy một ít tôm được phục vụ vì cậu vẫn còn no từ phần cơm mà cậu vừa ăn.

"Cậu có ăn không?"Tea hỏi Prup.

"Ừ, thử đi." Prup nói với giọng bình thường. Tea cười nhẹ nơi khóe miệng.

" Đút tôi ăn nữa." Tea nói, khiến Prup lập tức đóng băng. Vừa đinhu mở miệng mắng Tea thì cậu liền nhìn thấy ánh mắt của một thiếu nữ đang tò mò nhìn bọn họ.

"Tự ăn đi, sao tôi phải đút cho anh?" Prup nói. Tea nhìn Prup, trao cho cậu một cái nhìn ngọt ngào.

"Vâng, xin hãy đút tôi ăn, làm ơn." Tea nói với giọng cầu xin. Điều này khiến tim Prup loạn nhịp khi nhìn thấy ánh mắt và giọng nói cầu xin của mỹ nam bên cạnh.

"Haha, Cheese chưa bao giờ thấy Phi Tea như thế này trước đây, ngoại trừ với anh, Phi Prup." Cheese cười nói. Điều này khiến Prup không thể nói được gì.

"Hãy đút anh trai của Cheese ăn nhé. Anh ấy đã cầu xin anh rất nhiều rồi." Cô gái giúp anh trai mình. Tea cười khẩy. Prup phải lấy một con tôm và chắc chắn đưa vào miệng Tea.

"Ăn đi." Prup nói. Tea mở miệng nhận lấy con tôm mà Prup đút cho anh, mắt anh dán chặt vào mặt Prup. Điều này khiến trái tim Prup run lên. Sau khi đút anh ăn xong, Prup cầm cốc nước uống và giấu đi cảm xúc của mình. Tea cười thầm trong cổ họng khi thấy biểu cảm của Prup. Ăn xong, Prup quyết tâm chia tay hai anh em.

"Vậy Phi Prup có thể giúp Cheese chọn vài đôi giày được không?"Cô gái cầu xin giống như anh trai mình. Prup nghĩ rằng nếu cậu là một trai thẳng thì cậu sẽ bị Cheese mê hoặc.

''Chà, anh phải chạy việc vặt trước đã." Prup nói.

"Vội như vậy đi đâu vậy? Không phải muốn ở cùng bạn trai sao?" Tea vờ hỏi. Prup ngay lập tức quay sang nhìn Tea.

"Tôi có một số công việc phải làm." Prup nói.

"Có việc gì? Tối hôm qua cậu nói với tôi là cậu rảnh cả ngày mà." Tea giả vờ chơi lại một chút.

"Tôi phải làm việc ngay lập tức." Prup nói với giọng nghiêm nghị. Cậu chỉ muốn nhanh chóng chia tay hai anh em.

"Được rồi Phi Prup, sau này chúng ta lại có thể đi chơi với nhau." cô gái thấu hiểu nói. Bản thân Prup thầm nghĩ trong lòng, rằng sẽ không còn cơ hội nào nữa vì cậu phải chấm dứt sự dối trá.

"Ok." Prup đáp.

"Vậy Cheese có thể xin số của anh được không? Trong trường hợp cần thì em sẽ gọi cho anh." Cheese nói. Điều này khiến Prup bị đóng băng ngay lập tức.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro