( Quyển 1) Chương 10: [R18+]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Lư Trì Canh Rin

Chương 10: [R18+]

"Không, không sao, vậy thôi." Người kia đáp lại khiến Mac nhíu mày, nhưng không nói gì. Mùi trong xe còn sót lại khiến Mac cảm thấy buồn nôn, nhưng cậu phải chịu đựng nó. Xe buýt lăn bánh và dừng lại ở các điểm dừng khác, Mac phải bám chặt vào lan can để không bị ngã về bất kỳ hướng nào.
Cậu cảm thấy bị xúc phạm khi ở trong tình huống này, cậu thậm chí không thể nhận ra mình đang ở đâu do đám đông trên xe buýt. Mac quay sang một người phụ nữ đứng gần đó.

"Cô có biết chúng ta đã đến làng WWW chưa không?" Mac hỏi. Cô gái lập tức nhướng mày.

"Chúng ta đã đi qua hai điểm dừng rồi nhưng cậu có thể xuống ở điểm tiếp theo và đi bộ trở lại." người phụ nữ trả lời. Mac muốn cắn lưỡi chết ngay và luôn.

"Vậy ... làm thế nào để tôi dừng lại?" Mac hỏi, tại sao cậu không bao giờ làm điều đó chứ.

" Biển báo ở đó, nhưng xe buýt sẽ dừng ở mọi điểm dừng." cô gái nói. Mac vội vã đẩy những người khác ra.

Một số người phàn nàn rằng cậu đã đẩy họ mà không thèm xin lỗi.

Mac mím môi, không muốn nói nhiều vì cảm thấy xấu hổ với tất cả công nhân nhà máy vẫn còn trên xe buýt. Ngay khi xe buýt dừng lại, Mac lập tức xuống xe. Choáng váng, cậu chống hai tay lên đầu gối và cúi đầu để lấy không khí vào phổi, vì trong suốt quá trình di chuyển, cậu đã cố gắng nín thở một lúc để không hít phải những mùi khó chịu. Mac nhìn thấy Seven eleven và đi mua một chai nước để uống vì cậu khát nước.

"Mình thực sự phải đi bộ trở lại sao trời?" Mac rên rỉ nhưng vẫn phải tiếp tục bước đi. Cậu nóng, đói và làn đường phía sau làm cậu khó chịu, nhưng cậu vẫn nghiến răng và đi về phía lối vào để thấy Nan đang đứng dựa vào xe chờ đợi với một nụ cười nhếch mép.

Mac rất muốn nhảy vào bóp cổ anh, nhưng lại nghĩ mình không địch nổi sức của đối phương nên chỉ đỏ mắt nhìn anh.

"Sao mày lại trở về như vậy?" Nan cười hỏi, đủ để anh đoán chắc chắn rằng Mac đã đi quá đà.

"Việc của tao, mày có thể đưa tao về được không? Tao đói, nóng và muốn đi tắm." Mac nói khô khan trước khi bước đến chỗ ngồi cạnh tài xế. Nan bật cười trước khi đứng dậy, không khí lạnh khiến Mac dễ thở hơn một chút, nhắm mắt ngả người ra sau ghế.

"Chuyện gì xảy ra?" Nan khẽ hỏi.

Mac vẫn im lặng, từ chối trả lời.

"Tao hỏi chuyện gì đang xảy ra." Nan hỏi lại.

"Đừng hỏi nhiều, tao chóng mặt! Nếu mày hỏi một lần nữa, tao sẽ nôn vào xe của bạn." Mac gầm gừ.

"Hừ, mới đi xe buýt đã kêu hoa mắt rồi, nhìn người khác đi thế nào cũng không được, làm như người ta đi." Nan trả lời.

Mac nhắm mắt lại và không nói lời nào với anh bởi vì cậu thực sự rất chóng mặt. Nan nhìn cậu một lúc rồi lái về nhà.

"Mày đi tắm trước rồi xuống bếp ăn cơm." Nan vừa nói vừa lái xe dừng lại trước cửa nhà.

Không cần Nan nhắc lại, Mac vội vã xuống xe và vào nhà ngay lập tức, cậu muốn tắm càng sớm càng tốt.

Nan mỉm cười khi biết Mac có lẽ đang đeo bám. Mac bước vào phòng ngủ và đi thẳng vào phòng tắm.

"Khi cậu ta xuống, bảo cậu ta ăn cơm xong rồi gặp tôi ở văn phòng." Nan nói với cấp dưới phải canh chừng ở giữ ngôi nhà.

"Vâng." người đàn ông kia trả lời trước khi Nan rời đi.

Mac tắm một lúc lâu như một người yêu thích sự sạch sẽ, khi bước ra khỏi phòng tắm, cậu thở phào nhẹ nhõm vì không thấy Nan trong phòng. Cậu mặc quần áo xong và nhanh chóng đi xuống bếp với cái bụng đói.

"Này, Khun Nan nói mày ăn hết đi. Ăn xong đi gặp cậu ấy ở văn phòng." cấp dưới của Nan nói. Mac nhìn đi chỗ khác một lúc, nhưng cậu không nói lời nào, không đáp lại. Cậu đi đến noò cơm để kiểm tra thức ăn đã được chuẩn bị cho cậu, cho rằng cậu vẫn còn đủ tốt để người khác nấu bữa tối cho cậu.

"Tôm xào húng quế có cay không?" Mac quay sang hỏi cấp dưới của Nan, người ở cách đó không xa.

“Không có tiêu với tỏi." người kia trả lời khiến Mac cảm thấy nhẹ nhõm, phần cơm trước mặt chỉ là tôm với húng quế và trứng luộc.

Mac đi lấy cơm cho mình, biết rằng ở đây sẽ không có ai đến làm việc đó cho mình.

Cậu đói đến nỗi cậu đã tự lấy thức ăn của mình, ngồi xuống và ăn cho đến khi cậu ăn xong.

“Ông chủ bảo cậu tự rửa." cấp dưới của Nan nói khi bước vào và thấy Mac vừa mới ăn xong.

“Hừm?” Mac cáu kỉnh trả lời và đứng dậy rửa bát đĩa.

"Đừng quên đi gặp cậu ấy." cấp dưới của Nan nhắc lại trước khi để Mac một mình trong bếp.

' Tại sao mình phải đi gặp anh ta chứ? Mình ngày càng mệt mỏi hơn rồi đấy.' Mac phàn nàn, nhưng sau khi rửa bát
xong, cậu vẫn đi, đi về phía sau văn phòng. Nan ngước lên một chút khi thấy Mac bước vào.

"Cái gì?" Mac khô khan hỏi.

"Kéo một cái ghế lại đây." Nan hất đầu về phía chiếc ghế.

"Tại sao?" Mac hỏi.

"Nếu tao bảo bạn kéo ghế qua thì mày phải kéo qua đây." Nan trầm giọng nói. Rồi Mac kéo chiếc ghế lại trong khi Nan làu bàu.

"Ngồi đi, mày cho rằng tao dẫn mày tới đây xem chơi sao?" Nan nói lại mắng. Mac ngồi phịch xuống ghế, quên mất rằng mông anh vẫn còn hơi đau, nó khiến cậu hơi rên rỉ một chút. Nan khẽ mỉm cười hài lòng.

"Đây." Nan nói trước khi di chuyển chiếc hộp để đặt các ghi chú trước mặt Mac.

"Cái gì?" Mac hỏi.

"Sắp xếp tủ đựng thức ăn cho tao theo ngày tháng." Nan nói, ngả người ra sau ghế.

"Vậy tại sao mày không tự mình làm điều đó? Đó không phải là việc của tao." Mac nói, giọng cậu vỡ vụn.

"Nếu tao tự làm, tại sao tao phải gọi cho mày tới? Hãy học cách trở nên hữu ích đi. Hãy làm đúng." Nan nói với giọng nghiêm khắc. Mac mím môi một lúc trước khi kéo hộp ghi chú lại gần và đứng dậy.

"Mày đi đâu?" Nan liền hỏi.

"Tao không thể sắp xếp nó trên ghế sofa sao?" Mac hỏi lại. Nan cười nhẹ.

“Vậy thì đi đi." Nan nói, Mac đến ngồi trên ghế sofa vì không gian rộng rãi hơn trước khi từ từ rút các tờ tiền khác nhau ra và sắp xếp chúng theo chỉ dẫn. Nan ngả người ra sau ghế và nhìn cậu với đôi mắt không rời. Mac cũng nhận thấy rằng Nan đã nhìn cậu suốt thời gian đó, nhưng cậu cố gắng phớt lờ nó.

Nan tiếp tục kiểm tra Mac. Cậu không nghĩ Mac và It lại khác nhau đến vậy. Chắc It trông mập hơn Mac, có lẽ vì Mac không làm việc chăm chỉ như It.

"Hừm." Nan gắt gỏng, khiến Mac phải nhìn lên ngay lập tức, nhưng cậu không nghĩ sẽ hỏi.

"Chào, tao có thể hỏi mày vài thứ được không?" Nan anh phá vỡ sự im lặng.

"Cái gì?" Mac hỏi lại khi nhìn vào con số trên hóa đơn.

"Khi mày muốn It, mày muốn cậu ấy làm vợ hay mày muốn cậu ấy làm chồng của mày?" Nan tò mò hỏi, Mac ngẩng đầu mở to mắt nhìn anh.

"Tại sao mày lại hỏi thế?" Mac hỏi, tự hỏi tại sao Nan lại hỏi như vậy.

"Bởi vì dáng cẻ của mày có lẽ sẽ giống vợ của It hơn." Nan nói với một nụ cười chế giễu.

"Dáng người của tao là gì? Chuyện đó không liên quan gì đến cơ thể của tao hết. Cũng giống như mày, tao có thể lấy mày làm vợ một cách khó khăn đó thôi." Mac bực tức nói vì biết mình đang chế nhạo mình.

"Ha ha, mày dám nói thế sao Mac?" Nan cười điên cuồng trước khi từ từ giảm tiếng cười và nhìn Mac.

“Nhưng tao rất tiếc là đã quá muộn rồi." Nan cười nói. Mac nghiến răng.

Reng... Reng... Reng

Cả hai chưa kịp nói gì thêm thì điện thoại của Nan reo lên. Anh cầm nó lên xem trước khi trả lời.

"Vâng Hia Neil." Nan trả lời cuộc gọi của Neil. Mac ngồi xuống và sắp xếp các hóa đơn theo thứ tự, trong khi Nan đang nghe điện thoại, anh ngồi lại và tiếp tục nhìn chằm chằm vào Mac.

[ Ai'Nan, anh gọi cho em để nói về Ai'Day.]  Giọng Neil cất lên khiến Nan hơi nhướng mày.

"Hia Day? Sao vậy ạ?" Nan hỏi, giọng bắt đầu trở nên căng thẳng. Mac nghe thấy tên Day thì hơi sửng sốt.

[ Xe của Day bị lật. Thực ra xe bị lật mấy ngày trước rồi. Nhưng anh không nói với em. Anh mới nhớ ra nên đã gọi cho em.] Neil trả lời khiến tay anh lạnh cóng.

"Xe bị lật ạ? Hia Day thì sao?" Nan sốt ruột hỏi ngay. Mac đứng im lắng nghe.

[ Bây giờ nó đã ra khỏi ICU rồi. Nhưng tình trạng nghiêm trọng lắm, vẫn chưa hồi phục. ] Neil lại nói.

"Còn It thì sao?" Nan hỏi người kia.

[ Ai'Day tự mình lật xe. Nhưng trạng thái tinh thần của It rất tệ, cậu ấy luôn tự trách mình.] Neil nói, để Nan đỡ lo cho It.

"Hia Day đang ở bệnh viện nào? Em sẽ đến thăm anh ấy ngay bây giờ." Nan hỏi.

[ Anh đã nói là em sẽ đến vào ngày mai rồi. Hãy đi với anh.]  Neil nói. Nan thở dài.

"Ok. Em sẽ gọi cho anh vào ngày mai để gặp nhau." Nan nói, và Neil chào tạm biệt trước khi cúp máy. Trong khi đó, Mac ngồi với nụ cười thoải mái trên môi.

"Tại sao mày lại cười, Mac?!" Nan có lo lắng cho Day không, anh hỏi với giọng thất vọng sâu sắc.

"Không có gì, tao chỉ là tưởng anh của mày có thể ngã chết thôi." Mac tức giận nói. Nan nghiến răng trước khi nhanh chóng tiếp cận Mac.

Bốp!

Một bàn tay thô to giáng mạnh vào mặt Mac khiến Mac choáng váng, mặt biến sắc. Máu lập tức chảy ra từ khóe miệng.

Chờ đợi...

"Ưm...mày làm tao đau...đồ khốn...đau quá." Mac đau đớn nói khi Nan ấn đầu Mac vào ghế sofa khi cậu ngồi lên nó. Sau đó, Nan dồn trọng lượng của mình lên lòng bàn tay đang áp vào đầu Mac. Mặt Mac áp vào thành ghế sofa.

"Đừng thô lỗ như vậy Mac!! Người sẽ chết chứ không phải Hia Day!" Nan vừa nói vừa nghiến răng cho đến khi những đường gân nổi lên ở thái dương một cách đáng sợ.

"Người như anh ta đáng chết!" Mac giận dữ hét lên khiến Nan hơi run lên một cách giận dữ.

"Ối." Mac lại hét lên khi Nan giật tóc, kéo cậu đứng dậy. Nan nắm tóc kéo Mac khiến Mac đứng dậy đi theo, đồng thời chống tay lên đầu cố ngăn Nan bước đi. Nan nắm chặt đầu Mac.

Mac cố gắng đạp mạnh nhất có thể, nước mắt ứa ra từ khóe mắt cùng với cơn đau ở da đầu, nhưng Nan không chùn bước, gật đầu và dẫn Mac vòng ra sau văn phòng để đi thẳng vào nhà.

Cấp dưới của Nan ở bên ngoài kinh ngạc nhìn nhau, nhìn thấy vẻ mặt cực kỳ tức giận của Nan thì không ai dám hỏi. Mac quằn quại và khóc trên đường vì đau đầu.

"Chết tiệt! Buông tal ra... đồ khốn." Mac mắng anh một cách dã man, cậu hét lên không ngừng.

Đột nhiên...

"Thằng khốn! Thả bạn tao xuống ngay!" Một tiếng hét lớn vang lên khi một thanh niên có thân hình cao lớn lao tới và đá vào lưng Nan cho đến khi anh ngã xuống cùng với Mac. Cấp dưới của Nan thấy vậy lập tức xông vào trong. Người thanh niên kéo tay Nan ra khỏi đầu Mac.

Sau đó, anh ta nắm lấy Mac để ra sau anh ta.

"Ừm, làm thế nào mày đến được đây, Dew?" Mac ngạc nhiên hỏi. Nan nhìn lên với đôi mắt sáng ngời.

"Đủ rồi, mày dám đá tao sao?" Nan hỏi với giọng nghiêm khắc.

Mac nhanh chóng di chuyển đến đứng trước mặt bạn mình.

“Đừng có gây sự với bạn tao, đồ khốn.” Mac vội vàng nói, biết rằng Dew chắc chắn sẽ không thể chiến đấu với các cấp dưới của Nan. Dew nắm lấy cổ tay Mac, sẵn sàng bảo vệ bạn mình. Nan
nhìn họ với ánh mắt khinh thường.

"Nào, lại đây." Nan nói với giọng bình tĩnh, nhưng đôi mắt anh rực lửa. Mac do dự một chút.

“Hãy về nhà với tao.” Dew lại nói. Mac bối rối quay sang nhìn bạn mình.

"Tao đã theo dõi mày trên xe buýt từ văn phòng bởi vì tao không biết mày đang làm gì. Và vì vậy tao đã đợi cho đến khi nơi này mở cửa để vào để tìm thấy mày." Dew nói vì anh thực sự đã đi theo cậu, khi thấy Mac quay lại trạm xe buýt để tìm Nan đang đợi nên anh đã vội quay lại nhìn và thấy họ đang lái xe về phía đường đua nhưng lúc này trường đua chưa mở cửa nên Dew chỉ chờ đợi. Đến lúc vào trong, anh đi tìm Mac thì phát hiện Nan đang ôm đầu Mac lôi ra đường.

"Tao..." Mac không nói nên lời.

"Tap đã bảo mày đến đây mà Mac!" Nan lại hét lên làm Mac giật nảy mình.

“Dew, mày về trước đi. Tao không sao, nếu mày còn ở đây, người bị thương chính là mày đấy." Mac nói mặc dù cậu chưa sẵn sàng muốn quay lại với bạn của mình. Cậu không biết bạn của mình đã biết mọi thứ chưa, chuyện gì đã xảy ra. Cậu cũng không muốn bạn mình gặp rắc rối vì mình. Dew nhíu mày.

"Tại sao? Tao khoẻ mà." Dew nói.

"Tao rất lo lắng cho mày đấy." Nan nói với một nụ cười. Dew định tấn công Nan, nhưng Mac đã tóm lấy bạn của mình trước.

"Tao xin mày Dew. Mày quay lại trước đi. Tao có thể tự giải quyết việc này." Mac nói để trấn an bạn mình, mặc dù cậu không biết liệu mình có thể xử lý việc này một mình hay không.

"Cái quái gì đang xảy ra thế này? Tao có thể thấy anh ta đang làm tổn thương mày mà." Dew cãi lại.

"Vậy thì hãy đi và báo cáo với đồn cảnh sát rằng tao đã làm tổn thương bạn của mày và kéo nó đi đi. Hãy bắt
giữ tao với hai tội danh, cả về tội hành hung và..." Nan nói khi anh nhìn Mac đầy ẩn ý.

Mac ngắt lời vì cậu biết chính xác mình sẽ nói gì.

"Dew, mày trở về trước đi, tao van mày, tao không sao." Mac dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn bạn mình. Nan ra hiệu cho cấp dưới của mình bình tĩnh, vì anh biết rằng nhiều người trong số họ muốn trả thù kẻ đã đá vào lưng anh vừa rồi.

"Vậy tại sao mày lại ở đây? Anh chàng này có thực sự là bạn của mày phải không, Mac?" Dew hỏi lại.

"Tao có lý do của tao, hiện tại mày trở về trước đi. Chờ tao chuẩn bị xong sẽ nói cho này." Mac lại nói.

Dew nhìn cậu với vẻ hoài nghi, sau đó quay sang Nan với sự phẫn nộ trước khi chỉ vào mặt anh.

"Nếu tao phát hiện ra rằng mày đã làm tổn thương Mac một lần nữa, tao sẽ phải đối phó với mày."

Dew nói với giọng nghiêm khắc. Nan nở một nụ cười yếu ớt trên môi.

"Tự nhiên đi, nơi này luôn mở cửa cho mày. Nếu mày muốn gặp tao, tao đảm bảo sẽ không có bất kỳ ai nào sau lưng tao đâu." Nan nói với giọng điềm tĩnh và nhìn Mac.

"Còn mày, mày có qua đây với tao không?" Nan nói rồi đứng im. Không giống nhau và nói với Mac, anh không sợ Dew, anh chỉ muốn Mac trở về
một mình. Mac mím môi, giống như biết trước vận mệnh của mình, chậm rãi đi về phía anh.

Nan nở một nụ cười mãn nguyện trên môi, Dew đứng dậy nhìn người bạn của mình với vẻ hoài nghi, anh đến để giúp đỡ, nhưng dù vậy Mac vẫn chọn ở lại.

Khi Mac đến gần, Nan giơ tay chặn cổ Mac và kéo cậu đứng trước mặt mình. Mac không dám nhìn vào mắt bạn mình.

"Hãy nhìn và nhớ. Bạn của mày đã đồng ý ở lại với tao, tao không làm gì cả." Nan nói một cách chế giễu. Dew nghiến răng.

Dew kết luận : “Dù thế nào thì tao cũng có thể quay lại, mày phải gọi cho tao ngay đấy Mac."

Mac gật đầu.

"Mấy người tiễn khách về đi, đừng làm  bậy, nếu không sẽ bị phát hiện chúng ta đang ức hiếp hắn." Nan nói với cấp dưới của mình bằng một giọng chế giễu trước khi quay lại và ôm cổ Mac đi về phía nhà riêng của anh. Mac lo lắng nhìn bạn mình vì sợ cấp dưới của Nan sẽ làm chuyện gì đó.

"Đừng để họ làm gì bạn tao." Mac vội vàng nói với Nan.

"Này, lo lắng nhỉ. Hắn ta là bạn hay bạn trai của mày?" Nan hỏi một cách bác bỏ.

"Cậu ấy là bạn tao." Mac nói dứt khoát, nghiêng đầu khi Nan siết chặt cổ cậu mạnh hơn một chút. Mac đã phải sải những bước dài để theo kịp.

"Ừm, nhưng có vẻ như hắn ta nghĩ về mày nhiều hơn là một người bạn, hay mày không thể thấy điều đó?" Nan nói lại khiến Mac quay lại, cậu im lặng trong chốc lát.

"Mày không cần phải nghĩ về tên khốn đó bởi vì mày phải nghĩ nhiều hơn về những gì sẽ xảy ra kể từ bây giờ." Nan lạnh lùng nói khi bước vào nhà và đi lên lầu về phòng.

"Và ai đã làm tao bị thương?" Mac trả lời nhưng cố gắng thoát ra khỏi Nan.

"Vậy ai ai đã gửi mày đến để nguyền rủa Hia Day?!" Nan hét lên, khiến Mac nao núng và mím môi một chút. Cậu nhận ra rằng mình đã sai lầm khi nói
điều đó về Day, nhưng cậu nói vậy vì Nan đẩy cậu vào tình trạng hỗn loạn này. Nan trừng mắt nhìn Mac, thừa nhận lúc đầu anh rất tức giận, tức đến mức xì khói, nhưng khi gặp được bạn của Mac, cơn giận của anh dần nguôi ngoai. Niềm vui khi thấy Mac run rẩy, sợ bạn mình có thể bắt gặp, đã thế chỗ. Nan đi về phía Mac và cậu lùi lại, nhưng dù sao thì anh cũng sẽ không nhận lấy.

Bóng người cao lớn ngồi dậy và đặt tay lên chiếc ghế dài nơi Mac ngủ. Mac nhìn anh với vẻ hoài nghi.

“Lại đây." Nan gọi Mac lần nữa, nhưng Mac vẫn im lặng, cảm thấy hơi sợ hãi.

"Tại sao tao phải nói đi nói lại điều này nhỉ?" Giọng Nan trầm hơn một chút. Mac sau đó di chuyển đôi chân của mình về phía anh từng chút một.

"Màu định làm gì tao nữa? Đá tao, đấm tao, tát tao, cứ làm đi." Mac nóng nảy thách thức. Cậu cảm thấy vô cùng khó chịu. Nan mỉm cười lắc đầu.

"Suỵt, đừng nói như thể tao là một kẻ bạo dâm như thế." Nan nói với giọng lém lỉnh rằng Mac thực sự muốn hỏi Nam xem anh có biết cậu không.

Nan hơi dang hai chân ra và nhìn vào giữa cơ thể.

"Hãy chăm sóc nó, tao đột nhiên muốn nó. Nó giống như hormone đang tăng lên vậy." Nan nói. Mac trông hơi bối rối.

"Mày đang làm cái quái gì thế?!" Mac lớn tiếng yêu cầu.

"Đừng ngây thơ như vậy, làm như không biết thế, ngồi dưới đất ngay bây giờ đi." Nan nói với giọng trầm hơn một chút. Mac sững người, ngập ngừng, cậu biết Nan sẽ muốn cậu làm gì. Nan lại nhìn cậu với ánh mắt dữ dội.

"Chà .... nếu tao làm điều này với mày, mày sẽ không làm điều đó với tao, phải không?" Mac hỏi, hơi thương lượng. Nan nhướn mày.

"Đừng hỏi tao những điều ngu ngốc như thế, đó là những tình huống không thể đoán trước được. Hừ." Nan nói. Mac cắn môi thất vọng.

"Hãy học cách trở thành một người đàn ông đơn giản, nếu tao nói với mày điều gì đó, hãy ngoan ngoãn đi Mac." Nan nói với giọng hơi khó chịu.

"Nếu tao đồng ý làm theo lời mày, mày có thể hứa sẽ không làm tổn thương tao nữa không?" Mac đã giao dịch trở lại. Nan nhìn Mac với ánh mắt không rời.

"Vậy thì đừng nói nữa. Hãy nghe lời tao và tao sẽ không làm hại mày." Nan đáp. Mac ngập ngừng trước lời nói của Nan bởi vì cậu không biết liệu Nan có thực sự làm những gì anh nói hay không.

"Nào, mày đang tìm cách để giảm tốc độ à." Nan nói.

"Nếu mày đồng ý làm điều đó, tao sẽ giả vờ như tak không nghe thấy bạn chửi rủa Hia vào trước đó." Nan nói với giọng điềm tĩnh.

Mac bước tới chỗ anh và quỳ xuống sàn trước chiếc ghế sofa nơi anh đang ngồi. Nan mỉm cười hài lòng.

"Cởi quần của tao nữa." Nan nói.

Mac đưa bàn tay run run cởi cúc quần, Nan nhìn cậu chằm chằm. Khi đã cởi cúc xong, Nan hơi kéo quần xuống một chút để những gì bên trong quần lót dễ dàng lộ ra ngoài.

Thanh nóng trước mặt khiến mặt Mac đỏ bừng khi nhìn thấy nó. Người kia lườm cậu, đẩy cậu ra sau, buộc Mac phải hít một hơi thật sâu và từ từ đưa tay ra để nắm lấy con cặc của anh. Chỉ cần chạm vào vật cứng của Nan đã khiến cậu rùng mình.

Mac khá chắc chắn rằng vật cứng của Nan vẫn chưa cứng lên hoàn toàn, nhưng nó sẽ sớm ở trạng thái tốt nhất.

"Tao không cho phép mày chỉ sử dụng tay của mày, Mac." Nan lẩm bẩm khiến Mac đơ người ra nhìn anh.

"Ơ..vậy?" Mac vừa định hỏi.

"Miệng của mày, dùng nó đi, không phải chỉ để chọc giận tao." Nan lại nói khiến Mac lập tức cảm thấy căng thẳng.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Nan dám hỏi. Mac mím môi một chút, nhưng cậu vẫn di chuyển khuôn mặt của mình vào giữa cơ thể anh. Tay Mac cầm vật nóng đó đứng thẳng không ngừng trượt xuống. Nam cười nhẹ.

“ Aaaaa...” Nan rên rỉ khi chiếc lưỡi mềm mại của Mac chạm vào đầu dương vật nóng bỏng của anh. Mac
dùng cái miệng mềm mại của mình để điều khiển dương vật Nan, cố gắng nín thở để kết liễu nó một cách nhanh chóng. Nan rên lên thỏa mãn, anh chưa bao giờ nghĩ miệng Mac lại mềm mại đến thế, môi cậu di chuyển lên xuống theo ý muốn. Mac nếm nó trong miệng nhưng lại cố lờ nó đi.

"Hưm...ư...ưm..." giọng Mac bị bóp nghẹt khi cậu cọ môi lên xuống. Nan ngước nhìn khuôn mặt Mac đang dung đưa giữa hai chân cô.

"Hừm... Aa... có thể dùng như thế... Aa..." Nan rên rỉ thỏa mãn. Một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy tóc Mac, nhưng không còn chặt như trước. Nan nắm lấy đầu Mac để điều khiển nhịp điệu, khiến Mac lắc đầu lên xuống bằng sức của anh.

"Ư..." Mac cố gắng ép mình hít thở đều đặn để không chúi đầu xuống, vì cậu có thể mắc nghẹn khi đang đút hết chiều dài dương vật Nan vào miệng.

"Mày giỏi quá... Aaaa... Mày phải sử dụng lưỡi của mình rất nhiều... Chết tiệt!" Nan chế giễu. Mac nghe hết, nhưng phải nén giận.

"Liếm nữa, đừng mút...aaa" Nan ra lệnh. Mac đồng ý làm theo lời anh, sẵn sàng để thời điểm này kết thúc. Dương vật Nan đang được cương lên hoàn toàn, ngăn không cho Mac hấp thụ hết chiều dài của nó. Sự mềm mại và nóng bỏng của miệng Mac khiến Nan muốn phát điên. Nan ấn đầu Mac lên xuống trong sự phấn khích.

Khuôn mặt sẫm màu của anh hơi ngứa ran, nhưng mắt anh luôn dán vào mặt Mac.

"Aaaaa...tốt quá...ưm...chỉ một chút nữa thôi." Sau khi Mac nhịn được một lúc, Nan bắt đầu tiến đến Mac và nhanh chóng dùng miệng kết liễu. Nan liếm môi thích thú.

"Chỉ một chút nữa thôi." Mac thủ thỉ và thứ nước tình yêu chảy vào miệng cậu mà cậu không nhận ra. Khoảnh khắc Mac rút môi ra vì ngạt thở, Nan tiếp tục bắn ra, làm vấy nước trắng lên mặt Mac.

"Aaa...hừm..." Nan khẽ rên rỉ, tiếng cười dâng lên trong cổ họng khi ạn nhìn thấy khuôn mặt và biểu cảm của Mac.

“Khuôn mặt của mày bây giờ trông giống như một phụ nữ AV vậy.” Nan nói để so sánh, nhưng trong thâm tâm anh thừa nhận rằng lần này Mac hài lòng với việc sử dụng miệng của mình. Mac lập tức chạy vào phòng tắm rửa mặt.

------------------

Bình chọn, bình luận để ủng hộ và tạo động lực cho Rin nha. Mọi người có thể liên hệ Rin qua IG: aada_ritthiya hoặc fb: Momo Haiki nè (⁠◕⁠ᴗ⁠◕⁠✿⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro