( Quyển 1) Chương 23:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Lư Trì Canh Rin

Chương 23:

Câu nói của Nan làm Mac đỏ bừng mặt.

"Hừ, đồ khốn không biết xấu hổ. Nếu mày định đưa tao đi thì nhanh lên, nếu muộn tao sẽ đi một mình." Mac hét lên để che giấu sự bối rối trước lời nói của Nan, hai tay vò nát ga trải giường.

[ Nếu mày đi một mình, tao sẽ đá mày. Thế thôi.] Nan đe dọa trước khi cúp máy.

"Đồ ngốc!" Mac nguyền rủa sau lưng. Cậu cầm cuốn sách lên và tiếp tục đọc. Ngay sau đó, Nan về nhà và tiếp cận Mac đang uể oải trong vườn.

"Mày có định đi không?" Giọng Nan khàn khàn cất lên khiến Mac nhìn anh chằm chằm.

"Tao sẽ đi." Mac trả lời ngắn gọn.

"Vậy mày đã sẵn sàng chưa?" Nan hỏi.

" Còn không à, không biết khi nào định đi vậy?" Mac nói nhanh trước khi Nan nói bất cứ điều gì.

"Chuẩn bị đi, đã 5 giờ rồi." Nan trả lời, vì vậy Mac đứng dậy, quay vào nhà lên lầu vào phòng ngủ, rồi đi xuống cầu thang và thấy Nan đang đợi ở dưới nhà. Ở tầng dưới, Mac nghe thấy giọng nói của Nan nói chuyện với Frog.

"Tại sao cậu không nấu ăn cho Mac, Forg?" Giọng nói hung dữ của Nan vang lên, khiến Mac đông cứng khi nghe thấy tên mình.

"Chà, Hia không có ở đây mà." Frog đáp. Bây giờ hai người đang nói chuyện trong góc phòng gần lối vào nhà.

“Nếu tôi không ở đây, cậu vẫn phải nấu ăn, nếu không cậu ta sẽ đốt cháy thứ gì đó.” Nan lại nói.

"Cậu ta có thể tự nấu ăn và cậu ta không phải là sếp của tôi. Cậu ta không trả lương cho tôi. Tại sao tôi phải làm mọi việc cho cậu ta?" Frog miễn cưỡng trả lời.

"Làm sao tôi có thể nói chuyện với cậu đây Frog? Tôi đưa cậu ta về đây với tôi, tôi chỉ yêu cầu cậu nấu cho cậu ta. Có gì khó đâu? Hay tôi phải tăng lương và trả tiền để cậu lo việc nấu nướng cho cậu ta?" Nan nói tiếp. Mac - người đang ở đó lắng nghe, cảm thấy tim mình đập thình thịch trước những lời của Nan, như thể Mac là một trong những người quan trọng nhất trong nhà cần phải chăm sóc.

“Tôi không muốn tăng lương... Được rồi, nếu Hia muốn tôi lo liệu, tôi sẽ làm." Frog bất lực nói. Tóm lại, Frog không thể cãi lại Nan.

“Chà, thế đấy.” Nan nói. Mac khựng lại một lúc rồi từ từ đi xuống. Nan cũng đang đi lên cầu thang.

"Xong rồi?" Nan hỏi, Mac gật đầu rồi quay sang nhìn Frog đang đi theo Nan, cậu thấy người kia đang giễu cợt mình. Mac khẽ thở dài, biết ngay rằng Nan chắc chắn đã khiến Frog càng ghét cậu hơn.

"Vậy lên xe đi." Nan nói, hơi khó chịu vì đang bực mình với Frog.

"Vậy Hia, có muốn tôi nấu bữa tối cho cậu luôn không?" Frog hỏi.

“Không cần, Mac và tôi ra ngoài ăn cơm.” Nan nói, trước khi cùng lúc kéo cánh tay Mac đi về phía trước nhà. Khi họ đã lên xe, Nan rời khỏi nhà và đi thẳng đến nhà Mac. Trên đường đi, Mac thỉnh thoảng nhìn anh vì Nan không làm phiền cậu như thường lệ.

"Tại sao mày nhìn tao?" Giọng nói trầm ấm của Nan vang lên. Vẻ mặt của Nan khiến Mac hơi sững lại và tỏ vẻ bối rối.

"Ai đang nhìn mày chứ?" Mac hỏi với giọng hơi khó chịu, Nan quay lại nhìn cậu.

"Hừm, một con chó đang nhìn tao chằm chằm. Có gì muốn nói thì cứ nói đi." Nan trả lời.

“Không có gì." Mac đáp, biết Nan đang khó chịu nên cậu không muốn tìm lý do để chọc tức anh thêm nữa.

"Ngày mai có món gì đặc biệt muốn ăn không?" Nan khẽ hỏi, mắt nhìn xuống đường.

"Tại sao?" Mac bối rối hỏi.

"Ngày mai mày phải đi làm phải không? Tao sẽ nhờ Frog gói bữa trưa vào hộp cho mày. Hãy nói cho tao biết mày muốn ăn gì để tao có thể dặn dò làm cho mày." Nan nói, khiến Mac ngạc nhiên bởi vì bình thường anh không bao giờ hỏi cậu xem cậu thích ăn gì.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Nan hỏi lại, trong khi Mac nghiền ngẫm nó.

“Thịt lợn chua ngọt."Mac trả lời mình muốn ăn gì.

"Đợi đã, cái đó sẽ chỉ khiến mày mắc bệnh tiểu đường thôi. Yêu cầu món khác đi." Nan mắng cậu.

Mac hơi cau mày, Nan hỏi cậu muốn ăn gì và cậu chỉ nói thôi.

“Mực nhồi.” Mac nói lại, vì đó là thứ cậu muốn ăn.

"Mày vừa mới ăn hôm thứ sáu. Mày lại định ăn mực nữa à? Mày sẽ có lượng cholesterol cao đấy." Nan nói, một nụ cười nở trên khóe miệng khiến Mac dừng lại trước khi hít một hơi thật sâu khi nhận ra mình đang bị trêu chọc.

"Chết tiệt, mày muốn làm gì cho tao thì làm đi, không cần hỏi, nếu tao nói muốn ăn cái gì, mày không làm, yên tâm đi." Mac tức giận mắng anh.

"Haha, bị xúc phạm bởi điều đó chỉ làm cho mày tức giận à, Khun Mac." Nan trả lời. Phải thừa nhận rằng ban đầu anh rất khó chịu nên đã cố gắng chơi với Mac để giải tỏa cơn bực bội, điều này khá hiệu quả.

“Đồ ngốc chết tiệt.” Mac mắng. Nhưng Nan không nao núng, một tiếng cười vang vọng trong cổ họng anh.

"Mày có thích tôi không?" Nan nói khiến Mac đơ người, tim đập cậu thình thịch khi nghe những lời đó.

"Mày đang nói nhảm cái gì vậy? Đầu óc mày có sao không đấy?" Mac vội vàng nói. Cảm giác như đôi tay của chính mình đang rối tung lên, không biết đặt ở đâu.

"Ồ, tao nghe người ta nói rằng khi cô gái nào đó xúc phạm mày thì nghĩa là họ làm vậy vì họ thích mày. Nếu mày gọi tên tao, điều đó có nghĩa là mày thích tao phải không?" Nan cười hỏi.

"Chết đi, tao không phải phụ nữ. Với lại, với tao chửi thề là chửi thề, chẳng nghĩa lý gì." Mac nói, nhưng cậu không dám nhìn Nan.

“Ồ, tệ quá.” Nan nói, Mac cau mày quay lại nhìn anh.

"Xấu hổ làm sao?" Mac vội hỏi, Nan
khẽ nhún vai.

“Hừm." Nan nói với một nụ cười ranh mãnh. Mac nhìn anh hoài nghi vì cậu không thể đoán được ý của anh, cậu không bao giờ biết chính xác người
đó đang nghĩ gì. Khi Nan không nói gì hơn thế. Mac ngồi im lặng cho đến khi đến trước cổng nhà.

“Đợi trong xe, tao xuống lấy quần áo.” Mac nói, nhưng cậu ngạc nhiên khi Nan mở cửa xe.

Ding Dong...

Nan bước tới cửa và nhấn chuông khiến Mac nhanh chóng ra khỏi xe.

"Mày đang làm cái quái gì vậy, đồ khốn? Lên xe đi." Mac vội vàng hét lên, nhưng Nan giả vờkhông nghe thấy và bấm chuông lần nữa.

"Tới đây!" Giọng của người làm vườn vang vọng khi người đó chạy ra cửa.

“Ồ, Khun Mac.” người làm vườn chào khi thấy Mac đứng cùng một thanh niên khác. Hôm nay, Nan mặc một chiếc quần jean bó sát và một chiếc áo phông trắng ôm sát cơ thể để khoe ra bộ ngực săn chắc.

"Làm ơn mở cửa cho tôi, tôi sẽ để xe bên trong." Nan nói, khiến Mac quay lại và nhìn anh.

"Sao lại muốn vào? Chờ ở trước cửa nhà đi." Mac vội vàng nói.

"Tao tới mày, tao đã ở chỗ này rồi chả lẽ không thể đi vào gặp ba mày sao?" Nan cáu kỉnh hỏi.

"Nó không cần thiết!" Mac nói với giọng nghiêm nghị khi người làm vườn đứng nhìn hai người một cách khó hiểu.

"Đừng ồn ào như vậy. Mày có nghĩ rằng mày đang ở nhà không?" Nan nói.

"Có chuyện gì mà ồn ào vậy Jom?" Giọng của Kitcha, ba của Mac vang lên trước khi ông bước đến cửa trước của ngôi nhà.

“Ừm, Khun Mạc đã về ạ." người làm vườn đáp.

"Xin chào ạ." Nan giơ tay về phía ba Mac, mỉm cười, Mac đang đứng bên cạnh. Ba Mac giơ tay chào.

“Vậy sao không vào nhà?” ba Mac hỏi trước khi để người làm vườn mở hàng rào.

“Chờ chút, để cháu đỗ xe ở nhà.” Nan nói với ba Mac, ông gật đầu vì thấy người kia đi cùng con trai mình.

Mac lập tức quay sang nhìn anh.

" Ba của con đã cho phép tao." Nan thì thầm với Mac sau đó lái xe vào nhà, Mac đi theo ba của mình.

"Đây có phải là người bạn mà con đã ở cùng không?" ba của Mac hỏi con trai mình.

"Vâng." Mac trả lời ngắn gọn, cau mày, không hiểu tại sao Nan lại muốn vào nhà cậu.

" Người đó trông khác với những người bạn khác của con." ba của Mac nói vì những người bạn mà ông gặp hầu hết đều thuộc tầng lớp thượng lưu, mặc quần áo hàng hiệu và không có vẻ phóng túng như Nan. Mac im lặng vì cậu không biết làm cách nào để nói cho ba biết Nan là ai.

"Xin lỗi vì đã không giới thiệu bản thân? Cháu tên là Nan." Nan bước xuống xe, tự giới thiệu lại.

"Ừm, cháu có phải là người đã gọi khi Mac bị ốm không?" ba của Mac hỏi.

"Vâng." Nan trả lời một cách lịch sự, điều đó khiến Mac cảm thấy khó chịu.

"Vậy con trở về nhà ở à?" ba Mạc quay sang nhìn con trai hỏi.

"Không, con quay lại lấy thêm quần áo. Con đang ở nhà Nan ba ạ." Mac nói, nhìn Nan để trả lời câu hỏi của ba nếu ông hỏi thêm.

"Vậy tại sao con lại ngủ ở Nan?" Ba cậu cứ hỏi. Mac quay sang nhìn Nan.

"Ba hỏi anh ta đi, con đi lấy quần áo trước." Xong xuôi, Mac vội vã vào nhà, để Nan trả lời những câu hỏi của ba cậu.

"Thưa bác..." Nan chưa kịp trả lời thì người làm vườn đã bước vào.

"Sao vậy?" Ba Mac hỏi.

“Tôi nghĩ tôi phải gọi thợ máy đến xem xe, vì tôi không biết nhiều về động cơ." người làm vườn điềm tĩnh nói.

"Xe bị sao vậy?" Nan liền hỏi.

“Ta không biết, xe không khởi động được." ba của Mac phàn nàn.

“Vậy để cháu xem thử." Nan trả lời, ba Mac nhướng mày.

Mac bước vào phòng, vừa bước vào phòng cậu đã mệt mỏi ngã vật xuống giường, nhìn chằm chằm lên trần nhà tự hỏi mình đang làm gì. Tại sao cậu phải rời bỏ Nan? Một mặt, cậu muốn quay trở lại cuộc sống bình thường, nhưng mặt khác cậu bắt đầu quen với thứ mà Nan đã vô thức đưa cho cậu. Mac cố nghĩ về những điều tồi tệ mà Nan đã làm với mình, cậu vẫn nhớ như in tất cả những hành động của mình, Mac không biết có phải do mình tưởng tượng hay không mà dạo gần đây Nan hành động như muốn xóa bỏ những hành động trong quá khứ của mình...

"Hừ, không đời nào một người như anh ta lại có thể cảm thấy tội lỗi." Mac lẩm bẩm một mình khi cậu ngồi xuống và thở dài thườn thượt trước khi ra ngoài lấy quần áo từ tủ quần áo và đưa cho Nan. Mac cho đồ dùng cá nhân và quần áo của mình vào một chiếc túi và đi xuống cầu thang, nhưng cậu không thấy  ba và Nan trong phòng khách.

"Ba đâu?" Mac tôi hỏi người quản gia đi ngang qua.

"Ông ấy ở trong nhà để xe." quản gia trả lời. Mac đi bộ đến nhà để xe trước khi nghe thấy tiếng cười nói luyên thuyên của ba mình.

"Ha ha ha, cháu có thể giải quyết chuyện này cho ta." Giọng nói của ba khiến Mac nhướn mày, hơi bối rối không biết ba mình đang nói chuyện
với ai và đang nói về điều gì. Khi đến nơi, cậu thấy Nan đang đóng mui xe của ba cậu lại, mỉm cười.

"Có chuyện gì thế ba?" Mac tò mò hỏi bố. Nan quay sang nhìn Mac cười nhẹ.

"Không có gì, Nan đến giúp sửa xe. Dù sao thì Jom và ba đã cố gắng sửa chiếc xe hàng giờ đồng hồ rồi. Nan đến và một lúc sau chiếc xe khởi động được." ba của Mac vui vẻ nói.

“Ừm.” Mac cáu kỉnh gầm gừ.

"Cùng nhau ăn cơm đi. Ta bận sửa xe, còn chưa ăn cơm." Ba Mạc mời bọn họ.

"Nhưng con nghĩ..." Mac định phản đối vì cậu không muốn Nan ở lại chỗ cậu quá lâu.

"Vâng, con cũng đang đói." Nan nói, khiến Mac ngay lập tức ngước nhìn anh với vẻ mặt căng thẳng.

“Được, cháu đi rửa tay trước đi, ta sẽ bảo quản gia dọn thêm bát đĩa lên bàn.” Ba Mac cười nói rồi bước đi. Mac và Nan đứng cạnh nhau.

"Nhà mày không có đồ ăn sao?" Mac khô khan hỏi.

"Ừ, nhưng tao muốn ăn cơm ở nhà mày. Có chuyện gì sao? Ở nhà mày ăn nhiều lắm, tao có phàn nàn gì đâu. Tao chỉ ăn ở nhà mày có một bữa." Nan nói.

"Vậy mày nói chuyện gì với ba tao vậy?" Mac hỏi, Nan nhìn cậu với nụ cười nhẹ trên môi.

"Tao và bác vừa nói về mày." Nan nói, bước tới vòi nước cạnh nhà để xe. Mac nhanh chóng làm theo.

"Mày đang nói về cái gì vậy? Tại sao mày lại nói về tao?" Mac hỏi.

" Chà, ba mày hỏi về mày đấy. Mày có muốn tao nói chuyện chó mèo với ông ấy không, đồ ngốc?" Nan trêu chọc trước khi cúi xuống rửa tay. Mac muốn đá anh, nhưng cậu sợ Nan sẽ đá lại mình mạnh hơn, vì vậy cậu chỉ lắc đầu.

"Vậy mày nói chuyện gì?" Mac hỏi khi nhớ rằng ba cậu đang cười. Nan rửa tay xong quay sang lấy bàn tay ướt lau mặt cho Mac, Nan lập tức đưa bàn tay không có cầm túi lên xoa qua xoa lại mặt cậu.

"Mày đang làm cái quái gì thế?" Mac hét lên.

"Muốn biết thì đi hỏi ba mày đi." Nói xong, Nan bước tới, lau bàn tay ướt đẫm vào áo Mac. Mac đứng đó, sững sờ, trước khi Nan lấy chiếc túi từ tay anh và anh bước đến ô tô để đặt nó vào trong.

' Thằng khốn nạn, khốn nạn, khốn nạn.' Mac nghiến răng bực bội khi nhìn thấy vết ướt trên áo.

"Tại sao mày lại ở đó? Vào nhà đi." Nan ra hiệu cho Mac trước khi đi vào trong.

"Chết tiệt, đó là nhà của tao!" Mac giận dữ hét vào mặt Nan vì anh hành động như chủ nhà. Cậu nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng ăn, khi Mac bước vào thì thấy ba cậu đang ngồi trên ghế,
Nan đang giúp quản gia bưng thức ăn lên bàn, Mac không tin nhìn anh.

"Con không muốn giúp Nan à?" ba của Mac nói.

“Đó không phải việc của con.” Mac nói chắc nịch và bỏ đi. Cậu tức giận ngồi xuống ghế vì Nan đã so sánh mình với ba cậu.

"Đó không phải là nghĩa vụ, nhưng chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau." Nan nói trước mặt ba của Mac. Mac nhìn vào mặt ba mình và thấy ông đang ngồi đó mỉm cười. Cậu cũng ngạc nhiên vì ba cậu không nghĩ rằng tại sao Nan và cậu dường như thân thiết với nhau hơn là với những người bạn khác của cậu, mặc dù ba cậu chỉ mới gặp anh hôm nay.

"Ba... khi ba ở trong gara. Ba đã nói chuyện gì với Nan?" Mac sốt ruột hỏi ba mình ngay lập tức.

"Hãy hỏi Nan." ba của Mac nói.

" À, Nan bảo con hỏi ba." Mac lặng lẽ nói.

“Nói cho đúng đi Mac.” Nan trầm giọng nói. Mac nhìn anh với vẻ hoài nghi. Mặc dù đang ở trong ngôi nhà thực sự của mình, nhưng cậu cảm thấy rằng sẽ không có ai đồng ý ở phe cậu hết.

"Tính cách của con không bao giờ thay đổi. Thật tốt khi Nan ở bên con." ba của Mac nói. Mac nhìn ông với vẻ hoài nghi.

"Ý ba là sao?" Mac hỏi ba mình.

"Phải, Nan có thể thay đổi cách của con phải không? Ba chỉ thấy rằng cậu ấy đủ tốt để làm bạn của con, không giống như những người khác nhìn theo cách khác." ba của cậu nói. Mac hết nhìn ba mình rồi lại nhìn Nan với vẻ hoài nghi. Chính xác thì Nan đã nói gì với ba cậu?

"Ba, ba làm sao có thể tin anh ta như thế? Ba không cảm thấy anh ta có thể lừa na sao?" Mac hét lên, nhưng nó không to lắm.

"À, nếu Nan là một kẻ nói dối, thì tại sao con lại sống với cậu ấy và tại sao con lại đưa cậu ấy đến nhà của chúng ta?" ba Mac bối rối hỏi. Nan cười thầm với Mac khiến Mac phải nghiến chặt răng vì cậu không thể nói nhiều về Nan lý do vì sao anh bắt cậu ở lại.

“Cháu nghĩ tốt hơn là chúng ta nên ăn trước rồi nói chuyện.” Nan nói, nhướn mày với Mac, người chỉ có thể ngồi dậy và nhìn anh chằm chằm. Người quản gia đến và đặt thức ăn vào đĩa.

"Đợi đã, dì... dì, dọn đồ ăn cho bác đi ạ. Dì cứ để mọi chuyện còn lại cho Mac?" Nan lại nói. Ba Mac nhìn con trai mình, tò mò muốn biết con sẽ làm gì. Nan nói với ông rằng thực ra Nan là bạn của Mac và Nan phải đưa Mac đi cùng vì Nan thấy Mac đang sống một cuộc sống rất tục tĩu nên Nan muốn thay đổi tính cách của Mac và đã xin phép ba của Mac trong vấn đề này. Ba của Mac không nghĩ có ai đó sẽ đề nghị điều chỉnh thói quen của con trai mình. Suốt thời gian qua ông cố gắng tự làm nhưng dường như không thể vì ông luôn quá chiều với con mình. Nhưng khi Nan nói với ông rằng Nan đã trả cho Mac 200 bath mỗi ngày để đi làm và cho Mac một bữa trưa nấu sẵn ở nhà, ông rất vui vì ông thấy rõ rằng Nan có thể giúp được cho Mac. Và bên cạnh đó, Nan nói thẳng với ông.

"Maỳ sẽ đến và cho tao biết phải làm gì bây giờ đây Nan?" Mac khô khan nói, cảm thấy hơi khó chịu vì cậu đã được chiều chuộng từ khi sinh ra.

"Tao sẽ cho mày biết làm thế nào để biến nó thành một thói quen." Nan trầm giọng nhìn Mac. Mac cắn môi một chút, biết rằng anh đang đe dọa cậu và ba cậu dường như không muốn giúp đỡ.

"Ối." Mac ré lên một chút trước khi đứng dậy lấy bát thức ăn từ người quản gia và đặt vào đĩa cho ba.

Ba của Mac ngay lập tức mỉm cười khi thấy Nan thực sự thúc đẩy được con trai mình.

"Của mày thì mày có thể tự phục vụ." Mac đặt bát thức ăn lên bàn sau khi cũng tự lấy đĩa của mình. Nan không thể không mỉm cười và tự lấy đĩa của mình.

"Ăn thôi." ba của Mac nói. Cả ba ngồi ăn cùng nhau. Khi họ ăn, cuộc trò chuyện chuyển sang Kitcha và Nan. Mac ngồi ăn trong im lặng khi cậu
lén nhìn khuôn mặt của Nan, khuôn mặt giả vờ rất giống ba cậu như sáo, và cậu thấy rằng ba cậu cũng thích Nan.

"Chú sống một mình ở nhà ạ?" Nan hỏi.

“Với Mac, người làm vườn và hai quản gia." ba Mac trả lời.

“Còn mẹ Mac, bà ấy đã qua đời lâu rồi.” ba Mac nói tiếp, điều này làm Mac dừng lại một chút. Nan gật đầu xác nhận, rồi quay sang Mac. Sau bữa ăn no nê, ba của Mac bước tới hộ tống Nan và con trai ông ra xe.

"Đợi đã, bọn cháu sẽ quay lại rất nhiều nếu cậu không hiểu cháu." Nan nói với ba của Mac.

"Ừm, cũng được, nếu như có thể đổi thay đổi thành một người mới thì tốt rồi." Ba Mac nhìn con trai đang cau mày đứng đó nói.

"Đừng lo lắng. Bọn cháu đi trước đây ạ." Nan nói, giơ tay chào ba của Mac trước khi quay sang nắm lấy cánh tay của Mac.

"Hãy tỏ lòng kính trọng với ba của mày đi." Nan nói với cậu, Mac nhìn anh với vẻ mặt dò hỏi.

"Tao cũng phải làm thế nữa à?" Mac hỏi vì đã quen ở với ba và quen với ông nên nghĩ rằng mình không cần phải tỏ lòng kính trọng với ông vì cậu đã gặp ông quá thường xuyên. Ba của Mac yếu ớt lắc đầu.

"Mày thật tuyệt vời. Hãy nói xin chào trước khi mày quay lại." Nan nói lại, anh siết chặt cánh tay của Mac mà ba của Mac không nhìn thấy. Mac hơi cau mày trước khi giơ tay chào ba mình.

“Con đi trước đây ba ạ.” Mac miễn cưỡng nói. Nan mỉm cười hạnh phúc.

"Lên xe trước đi." Nan buông tay. Mac đi về phía chiếc xe với vẻ giận dữ.

"Xin đừng từ bỏ. Nan đã chuẩn bị đủ để thích ứng với nó rồi nhỉ." ba của Mac nói nhỏ với Nan.

"Yên tâm đi. Nếu chú có chuyện gì gấp, chú có thể gọi cho cháu theo số điện thoại cháu đã cho chú." Nan nói vì anh đã đưa số của mình cho ba của Mac khi anh sửa xe cho ông.

"Lái xe cẩn thận." ba của Mac vỗ vai anh. Nan giơ tay chào ba Mac một lần nữa rồi bước ra xe. Người làm vườn đã mở sẵn cửa và đang đợi, ngay khi Nan lên xe, anh bắt đầu lái thẳng về nhà mình.

"Mày đã nói cái quái gì với ba tao thế hả?!" Mac không thể chịu đựng được nữa và phải hỏi lại.

"Mày có tật xấu, mày không biết à Mac?" Nan nói với giọng điềm tĩnh.

"Vậy thì mày cũng giỏi lắm, đồ dối trá chết tiệt." Mac phẫn nộ mắng anh vì cậu tức giận, chính ba cậu lại đứng về phía Nan.

"Mày mắng tao, mày cho rằng tao hại mày sao? Đừng chửi bậy, phí nước miếng." Nan cho biết, vì những lời xúc phạm của Mac không khiến anh quá
sốc.

"Tên khốn kiếp." Mac không thể không nguyền rủa anh một lần nữa.

"Trước khi nguyền rủa tao, sao không tự nguyền rủa chính mình đi. Mày đã làm chuyện gì khiến ba mày tự hào à? Mày đã làm gì khiến ba mày vui lòng? Tại sao mày không nói cho tao biết?" Nan trả lời cậu.

"Tại sao mày quan tâm đến kinh doanh của tao hoặc gia đình tao làm gì chứ?" Mac hét lên.

Đột nhiên...

Nan tấp xe vào lề đường trước khi tóm lấy cổ Mac và kéo cậu lại gần, Mac hoảng sợ và nhanh chóng đưa tay lên gián tiếp nắm lấy bàn tay đang bóp sau đầu của Nan.

"Lần này ba mày đã cho phép tao kiêu ngạo. Đừng cứng đầu với tao như vậy, ba mày sẽ không giúp được gì cho mày đâu." Nan trầm giọng nói khiến Mac cố nuốt nước bọt.

------------------

Bình chọn, bình luận để ủng hộ và tạo động lực cho Rin nha. Mọi người có thể liên hệ Rin qua IG: aada_ritthiya hoặc fb: Momo Haiki nè (⁠◕⁠ᴗ⁠◕⁠✿⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro