( Quyển 1) Chương 29:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Lư Trì Canh Rin

Chương 29:

Mac bước vào văn phòng và đặt đồ đạc lên bàn với vẻ mặt hơi khó chịu nhưng lại nóng bừng mặt, mặt đỏ bừng vì cảm thấy xấu hổ trước ánh mắt của nhân viên.

"Tên khốn, tên khốn, tên khốn hỗn xược, tên khốn... này!" Mac thả mình vào chiếc ghế trong văn phòng trước khi dừng lại khi nghĩ ra được điều gì đó, Mac ngồi dậy, mím môi không thể tin được, nhưng vẫn quyết định đứng dậy và rời khỏi văn phòng. Một lần nữa khuôn mặt của Mac đông cứng lại khi những nhân viên khác nhìn cậu.

“Khun Mac, xin chào.” tiếng chào từ thư ký của ba cậu vang lên.

"Ừm." Mac đáp với một cái khịt mũi. Với một tiếng gõ nhẹ vào cửa văn phòng của ba cậu, sau đó cậu mở cửa ra và thấy rằng Nan đang ngồi nói chuyện với ba cậu. Nan quay sang nhìn Mac với nụ cười trên môi.

“Chuyện gì vậy?” ba của Mac hỏi. Mac bước đến đứng bên cạnh Mac với bàn tay mở rộng.

“ Mày vẫn chưa định đưa tiền cho tao sao?” Mac hỏi trước mặt ba vì muốn ba thấy rằng cậu phải đi xin tiền người khác để đi làm và chỉ nhận được 200 bath.

"Hả." Nan cười khúc khích trong cổ họng trước khi lấy trong túi ra 200 bath đặt vào tay Mac, khi Mac nhìn sang bà mình thì thấy ông đang ngồi đó cười tủm tỉm.

"Cũng tốt, mặc dù gần đây ta không thấy Mac mua sắm. Còn thẻ tín dụng thì sao?" Ba của Mac hỏi, khiến Mac mỉm cười vì cậu nghĩ nếu ba biết về thẻ tín dụng, có lẽ oonh sẽ lấy lại được cho cậu.

“ Cháu đã để dành nó cho cậu ấy ạ.” Nan nói trước.

“ Cháu giữ nó đúng không?” ba Mac hỏi lại.

“Vâng, cháu giữ tất cả để cậu ấy không tiêu xài hoang phí, nghĩa là nếu cậu ấy muốn thứ gì cậu ấy thực sự cần, cháu sẽ mua cho  ậu ấy.” anh thẳng thắn nói.

“Cha thấy đấy, anh ta đã hạn chế rất nhiều việc chi tiêu của con.” Mac lập tức kiện với ba mình.

"Chà, tốt thôi. Con thực sự đã tiêu rất nhiều tiền, các hóa đơn thẻ tín dụng đã đến nhà và ba rất muốn ngất đi. Tiêu một số tiền nhỏ cũng không sao." Ba của Mac nói khiến Mac co rúm người lại. Nan mỉm cười và lo lắng cau mày với Mac.

"Ba, tại sao ba phải đứng về phía anh ta?" Mac hét lên, không lớn lắm.

"Một mình con không có trí tuệ. Ngoài ra, nếu ba làm bất cứ điều gì đầu tiên, con sẽ làm gì? Làm thế nào con có thể tiếp tục nếu con tiếp tục hành động như vậy? Hay con sẽ nằm xuống và ăn không ngồi rồi của cải ba để lại? Và con đừng quên rằng tiền rồi cũng sẽ có ngày hết mà thôi. Kho thời điểm đó đến, con sẽ sống như thế nào?" Ba của Mac nói với giọng căng thẳng và tự tin về điều đó khiến Mac im lặng một lúc. Nhưng cậu phải giật mình khi bàn tay mạnh mẽ của Nan nắm chặt lấy cổ tay cậu.

" Đi làm đi.” Nan trầm giọng nói với ánh mắt nghiêm túc, Mac hơi mím môi, luân phiên liếc mắt nhìn ba Nan trước khi xoay người lập tức rời khỏi văn phòng của ba.

“Haizz, không biết thằng bé có thể nghĩ được bao nhiêu.” ba Mac quay sang Nan cười nhẹ nói.

"Cháu nghĩ cậu ấy có thể tìm ra rồi, nhưng sẽ mất một thời gian ạ." Nan nói với ba của Mac.

"Chúng ta có thể nói chuyện sau, phải không?" Nan đáp lại, trước khi cả hai cùng ngồi lại bàn chuyện làm ăn.
.
.
.
Mac trở lại văn phòng làm việc của mình với tâm trạng không bằng lòng nhưng lại cảm thấy có lỗi sâu sắc với những gì ba mình đã nói khiến Mac phải ngồi xuống và suy nghĩ về điều đó. Điều đó đúng, cho dù nó đã tồi tệ như thế nào trong những năm qua, nếu như trước đây, Mac có thể tức giận và cãi lại ba khi ba nói điều đó với cậu, nhưng hôm nay Mac cảm thấy khác hơn trước và cậu cảm thấy tội lỗi về điều đó. Tưởng chừng rằng cậu đã bắt đầu thay đổi, là vì ai...

Mac rũ bỏ ý nghĩ đó khỏi đầu và bắt đầu ngồi xuống làm việc cho ba mình. Mặc dù cậu không học xong nhưng cậu đã học được rất nhiều công việc từ ba mình.

Cốc cốc...

Thật lâu sau, có tiếng gõ cửa vang lên. Mac ngẩng đầu lên, thấy chính là Nan mở cửa, Mac khẽ cau mày, vẻ mặt cau có.

"Tại sao mày lại vào?" Mac khô khan hỏi.

"Tại sao? Tao không thể vào à?" Nan hỏi lại với giọng trêu chọc trước khi bước tới và khám phá văn phòng của Mac.

"Nếu như muốn quấy rầy tao thì mời mày rời đi." Mac nói ngay lập tức.

"Đi đâu tao cũng sẽ kiểm tra." Nan đáp lại rồi bước đến ô kính có điều chỉnh ánh sáng sau lưng Mac, điều chỉnh để rèm hơi mở nhìn ra ngoài, Mac quay sang nhìn anh nghi ngờ.

"Có chuyện gì muốn nói với tao sao?" Mac đứng yên hỏi, sau đó anh quay sang cười nhẹ với Mac.

"Không, tao sẽ chạy một số việc vặt, làm việc chăm chỉ đi." Nan nói, xoa đầu Mac qua lại.

"Chết tiệt! Tao đã nói là tạo bị sẽ mất phong độ mà." Mac lập tức kéo tay anh ra khiến anh cười khẽ trong cổ họng trước khi nghiêng mặt sang Mac.

Chụt...

Nan hôn lên môi Mac, nhưng không xâm phạm, trước khi dứt ra khiến Mac chết cóng trên ghế.

"Tao đi đây." là tất cả những gì Nan nói. Nan lập tức rời khỏi văn phòng của Mac, để lại Mac hơi bối rối trước thái độ kỳ lạ của anh, nhưng khuôn mặt cậu rất ấm áp. Đột nhiên bị trêu chọc, hôn cậu như vậy, mặc dù không xâm phạm hay cuồng nhiệt như mọi khi nhưng lại khiến trái tim Mac rung động.

"Làm việc chăm chỉ." Mac tự nhắc mình. Sau đó ngồi xuống và làm việc ngay.
.
.
.

Mac ở bên Nan mỗi ngày cho đến khi cậu cảm thấy điều đó là bình thường. Sáng đi làm, chiều về nhà Nan. Vào thứ bảy và chủ nhật, thỉnh thoảng cậu sẽ về nhà, đôi khi cậu ngủ lại Nan. Đi ăn ngoài, làm việc vặt, quan hệ tình dục hầu hết các ngày.

Không có gì xảy ra ngoại trừ sự nhiệt tình của Nan vẫn như cũ.

Về phần Eua, anh gọi cho Mac nói rằng anh cần đi xem công việc ở Anh. Khi về, anh sẽ gọi điện nói lại với Mac và đến gặp Mac ở văn phòng, lúc đầu Mac chỉ có thể trả lời là có vì sợ Nan đến nghe thấy.

"Không sao đâu." một giọng nói khàn khàn từ Frog vang lên khi Mac nằm trên giường trong khu vườn cạnh ngôi nhà quen thuộc của mình, Mac nhìn qua Frog và thấy Frog đã dọn một đĩa trái cây cho mình.

"Cái gì?" Mac trầm giọng hỏi, cậu cảm thấy như cả nhà đều đồng ý với mình, ngoại trừ Frog vẫn chưa đồng ý.

"Mày có thể thấy đó là một loại trái cây." Frog nói.

"Tao biết, nhưng tại sao mày lại mang nó cho tao?" Mac hỏi lại. Frog trông hơi khó chịu với Mac.

"Hừ, hia kêu tao bưng lên cho mày ăn, không thì mày gọi hia về làm cho mày đi, dù sao tao cũng không muốn làm cho mày." Frog lại nói.

"Vậy cầm về ăn đi, tao không ăn. Mày không muốn làm gì cho tao thì cứ cần làm trái lệnh hia của mày đi, không cần quá lo lắng." Mac nói với giọng nghiêm nghị, cảm thấy khá phẫn nộ với Frog.

“À, ngon, không lãng phí?” Frog nói giọng khàn khàn trước khi cầm đĩa thức ăn và lập tức bước vào nhà.

Để lại Mac ngồi thất vọng với hành vi của Frog.

Reng... reng... reng

Điện thoại của Mac reo lên. Cậu cầm nó nhìn thẳng vào nó, nhưng cậu vẫn tiếp tục.

"Cái gì?" Mac trả lời khô khốc.

[ Cái quái gì vậy?] Giọng của Nan vang lên.

"Tao không cứng rắn, tao là một người đàn ông." Mac trả lời.

[ Hừ, bây giờ mày đã bắt đầu hấp thụ rất nhiều sự hối hả rồi đấy.] Nan nói đùa lại, Mac không đáp lại.

[ Tại sao mày khó chịu?] Anh hỏi lại, vì anh đã có thể nắm bắt được sự thất vọng của Mac.

"Tao rất khó chịu!" Mac hét vào mặt anh.

[ Hãy nói chuyện với tao trong văn phòng.] Nan gọi Mac để gặp nhau tại văn phòng.

“Tao không muốn nói chuyện.” Mac nói khô khan.

[ Đi nào.] Một giọng nói trầm lạnh thoát ra khiến Mac im lặng một lúc.

"Được!" Mac trả lời, không muốn có quá nhiều rắc rối. Trước khi cúp máy, cậu đứng dậy rời khỏi nhà Nan và đi thẳng đến văn phòng. Nơi Nan đang ngồi kiểm tra tài liệu, khi Mac bước vào Nan đã liếc nhìn Mac một chút.

"Ai làm cho tâm trạng của mày không tốt?" Nan khẽ hỏi, Mac ném mình xuống sofa.

"Lần sau nhờ người giúp tao mang đồ đến thì nhớ hỏi người ta xem có muốn làm không trước." Mac cáu kỉnh nói.

"Frog?" Nan hỏi ngắn gọn, Mac cắn môi. Cậu thậm chí không muốn kiện cáo hay phàn nàn về Frog. Nhưng đôi khi cậu cũng rất khó chịu và cáu kỉnh.

"Mày biết cấp dưới của mày không thích tao. Cho nên đừng để cậu ta vây quanh tao, làm phiềm tao. Thật phiền toái, cậu ta không thích tao, tao cũng không thích cậu ta." Mac trầm giọng nói và anh khẽ thở dài.

“Ồ, vậy là mày không ăn trái cây à?” Nan hỏi lại, Mac gật đầu. Nhưng trước khi Nan có thể nói bất cứ điều gì khác, anh đã thấy xe của Neil đến gần. Đậu xe trước văn phòng.

“Chờ một chút." Nan nói đơn giản và bỏ đi. Mac nhìn ra ngoài xem ai tới trước khi Mac nhận ra người đó từ đầu đến chân, cảm giác căm ghét và tức giận nhanh chóng quay trở lại. Khi thấy đó là Day và It, Mac lại không dám đối mặt với hai người, cậu vội vã đi ra phía sau văn phòng để quay thẳng về nhà Nan. Nan thấy bóng lưng Mac cũng bước nhanh theo.

Khi Mac bước vào nhà, điện thoại của cậu đổ chuông. Khi cậu cầm nó lên, cậu thấy đó là số của Nan.

"Tại sao mày lại gọi điện?" Mac rên rỉ nhưng vẫn nhận cuộc gọi.

"Cái gì?" Mac khô khan hỏi.

[ Làm ơn lấy cho tao chiếc xe màu đỏ.] Giọng của Nan đáp lại.

"Vậy làm thế nào để tao lấy được nó?" Mac nói lại.

[ Mày lái xe xa như vậy, mày sẽ ép nó à?] Nan quay lại, Mac hít một hơi thật sâu.

“Tao sẽ tự mình đi lấy.” Mac nói.

[ Hỏi thì đến, đến thì đừng lo nhiều.] Nan nói.

"Hừ, tao không muốn đi!" Mac lớn tiếng cãi lại.

[ Ủa, sợ hay sao? Trông mặt có xấu hổ không?] Thế là đủ biết tại sao Mac không đến.

"Tao không sợ bất cứ điều gì ... Ơ!! Tao có thể lấy nó cho mày." Mac nói một cách thờ ơ. Trước khi cúp máy, cùng với việc đi tìm cấp dưới của Nan để lấy chìa khóa xe, giờ đây Mac có thể cầm chìa khóa tất cả các xe của mình, không cấm cản gì.
.
.
.

Mac lái xe của Nan ra khỏi nhà, rồi đậu bên cạnh văn phòng, tay cầm chìa khóa, cậu không muốn ai nhìn thấy mình lúc này. Xuống xe, Mac đi thẳng đến nhà Nan.

“Mac.” một giọng nói vang lên từ phía sau khiến Mac đứng hình. Trước khi vội vàng bỏ đi vì sực nhớ ra tiếng gọi mình là của It. Sau đó, Mac lại phải dừng lại khi cánh tay của cậu bị kéo.

"Thật sự là mày!" Giọng It vang lên khi nhìn thấy mặt Mac khiến Mac lập tức mất mặt. Khi It chạm vào cậu và thấy cậu đang ở đây.

"Hãy để tao đi!" Mac rút tay ra khỏi tay It khi cậu lườm It với ánh mắt vừa tức giận vừa xấu hổ.

"Tại sao mày lại đến đây?" It hỏi với giọng cáu kỉnh.

"Mày còn dám tao như vậy à, là ai khiến tao tới nơi này? Tại sao tao lại thành bộ dạng này chứ?" Mac tức giận hỏi, nhưng mặt Mac lại hơi tái nhợt. It hơi bất động khi nghe thấy điều đó.

"Vậy thì ngày đó tên khốn đó không buông tha cho mày à?" It trầm giọng nói, điều này khiến Mac càng tức giận hơn khi nghĩ về những gì đã xảy ra.

"Phải! Anh ta để tao đi, nhưng anh ta lại kéo tao trở lại. Mày hài lòng phải không?!" Mac hét vào mặt It.

"Câm miệng, Mac!" Giọng Nan vang lên khiến Mac hốt hoảng khi thấy anh bước vào cùng Day, Neil và Nick.

"Nan, tại sao mày nói mày sẽ không gây rối với điều này nữa mà?" It ngay lập tức hỏi, Nan nở một nụ cười chế giễu trên môi khi Mac tránh ánh mắt của Day, cậu không muốn nhìn thấy Day và It chút nào.

“Không thành vấn đề.” Anh thản nhiên đáp.

"Không thành vấn đề, và làm thế nào mà cậu ấy đến được đây? Và cậu ấy nói rằng mày đã kéo cậu ấy đến đây. Mày nói vậy là gì?" It hỏi.

"Chuyện gì đang xảy ra, và anh chàng này là ai?" Day hỏi với giọng nghiêm nghị khiến Mac hơi bối rối, rằng Day đã hành động như thể cô ấy không nhớ cậu.

"Không có gì, It. Tôi chỉ đang tìm thứ gì đó để giải tỏa sự buồn chán của mình thôi." Nan trả lời khiến Mac mím môi một chút. Khác với việc nhìn anh với ánh mắt khó chịu và cảm thấy thờ ơ lạ thường.

“It, giúp tao với.” Mac thay đổi thái độ, tiến tới và nằm lấy cánh tay It.

"Tao không muốn ở đây." Mac tiếp tục, thậm chí không nhìn anh. Có đôi mắt huy hoàng của hai người, đang nhìn cậu lúc này.

Đột nhiên!

Mac ngay lập tức bị Nan kéo khỏi It.

"Vào nhà đi, đừng quấy rầy tao nhiều, đi đi!" Nan hét lên với Mac, cho đến khi bên kia bắt đầu.

"Làm ơn! Tao phải về nhà." Mac hét vào mặt anh khi Nan hét vào mặt cậu sau một thời gian dài vắng mặt.

"Này, xe đậu ở đằng kia, này, lấy thử đi, tao quay lại ngay." Nan quay sang Day trước khi kéo cánh tay của Mac vào nhà. It sẽ làm theo, nhưng bị Day kéo đi. Nan kéo Mac thẳng về nhà.

"Chết tiệt, tao đau quá!" Mac hét lên khi Nan bóp mạnh vào cánh tay cậu, Nan không nói gì kéo Mac về nhà và đưa cậu vào phòng ngủ. Nan ném Mac không quá mạnh và ngồi xuống giường.

"Mày nghĩ mày đang làm gì vậy, mày đang làm cái quái gì vậy?" Nan hỏi một cách dứt khoát.

"Ai đây? Là mày đấy. Sao tự dưng lại mắng tao thế?" Mac hỏi với giọng cộc cằn không kém.

"Vậy mày đang nói cái quái gì với It vậy? Mày sẽ chết khi ở bên tao sao? Và không phải là tao sẽ không đưa mày về nhà, Mac." Nan nói với giọng nghiêm nghị, mắt anh dán chặt vào khuôn mặt Mac.

"Vậy mày định bắt tao phải trải qua những gì? Tao có phải món đồ chơi nhàm chán của mày không?" Mac đẩy mạnh vào ngực anh cho đến khi anh lùi lại một bước. Mac cảm thấy bị xúc phạm bởi những lời nói của Nan với It trước đó, cậu không hiểu tại sao mình lại cảm thấy như vậy. Nan mỉm cười khi nghe Mac nói.

“Ồ, tao xin lỗi.” Nan nói khiến mặt Mac lập tức nóng bừng.

"Ai quan tâm! Tao không muốn bị xúc phạm." Mac vội vàng phản đối.

“Này, này, này, này, này, này, này, này, này, này, này, này, này, này, này, này, này, này, này, này, này, này, này, này, này, này, này, này , hey hey hey!" Điều này khiến Mac hơi khó chịu.

"Chết tiệt, đồ khốn, sao lại làm phiền tao nhiều như vậy?!" Mac hét lên giận dữ khi đẩy vào ngực Nan và đá Nan thật mạnh, cậu không muốn Nan bị thương, cậu chỉ muốn trút giận một chút.

Đột nhiên...

"Ôi...đau quá." Mac hét lên khi Nan ôm lấy cổ cậu rồi đẩy cậu lên chiếc giường rộng với Nan cũng ngồi trên người cậu.

"Tên khốn, thật là tiểu nhân, dậy đi!" Mac hét lên lần nữa.

"Mày và It là bạn tốt, mày cũng thích trút giận." Nan nói đùa, ohông tức giận vì Mac đá anh, tuy nhiên Mac đã dừng lại một chút.

"Tao không phải là bạn của cậu ấy, mày biết điều đó." Mac lặng lẽ nói, cả hai lông mày nhíu lại với nhau. Anh dùng khuỷu tay nhấc mình lên một chút và nhìn vào mặt Mac.

"Vậy là mày không muốn làm bạn với cậu ấy nữa à? Hay mày muốn mắc kẹt trong tình huống khó xử này mãi mãi?" Nan hỏi lại khiến Mac im lặng một lúc.

“Có lẽ cậu ấy không muốn làm bạn với tao nữa.” Mac nhẹ nhàng nói, quay đầu về hướng ngược lại, vẻ mặt căng thẳng. Cậu đã làm rất nhiều điều tồi tệ
với It, và đây là lý do tại sao Day bảo Nan làm tổn thương cậu. Nó vẫn còn đọng lại trong tâm trí Mac khá lâu.

"Hay là mày vẫn còn tức giận về những gì hia Day bảo tao làm với mày?" Nan hỏi thẳng khiến Mac hơi mím môi quay sang nhìn anh với vẻ giận dữ.

"Phải! Tao vẫn có ác cảm với anh trai mày, hắn ta đã hủy hoại mọi thứ trong cuộc đời tao." Mac nói, giọng cậu hơi run. Nan ngây người nhìn Mac khiến
Mac nghĩ rằng cậu có thể bị tát khi nói xấu Day.

"Ở bên tao hủy hoại cuộc sống của mày rất nhiều phải không?" Nan hỏi với giọng nghiêm túc khiến Mac hơi sững sờ. Ở cùng với anh đã hủy hoại cuộc sống của Mac trong quá khứ, nhưng bây giờ nó cũng đã thay đổi cuộc sống của Mac theo hướng tốt hơn nhiều. Mac không nói gì, chỉ là đôi mắt cậu co giật và bối rối. Chiếc mũi nhô cao của Nan cúi xuống vùi vào hõm cổ Mac, đồng thời dùng môi mút nhẹ, rồi anh rời ra, nhìn Mac, ánh mắt Nan khiến tìm Mac đau nhói.

"Còn bao lâu nữa mày mới chán tao?" Mac hỏi khiến Nan khẽ nhíu mày, rồi khẽ thở dài một tiếng trước khi ngồi xuống cuối giường, quay lưng về phía Mac, Mac chỉ im lặng nhìn bóng lưng anh.

"Mày thực sự rất ngu ngốc, tao chỉ không thể nghĩ về nó." Nan lẩm bẩm, và Mac ngay lập tức ngồi dậy.

"Sao mày cứ thích gọi tên tao là ngu thế? Vậy tại sao tao lại ngu?" Mac hỏi, giọng run run.

"Tao sẽ nói để mày tự mình suy nghĩ, tự mình suy nghĩ đi." Điều đó nói rằng anh đã không rời đi quá nghiêm trọng. Rồi anh đứng dậy.

"Mày có muốn ăn trưa với tao tại văn phòng ngày hôm nay không?" Nan hỏi.

"Họ đang ở đó?" Mac hỏi lại, và anh gật đầu.

“Vậy tao sẽ ăn ở nhà.” Mac nói ngay.

"Như mày muốn, vì vậy đừng xúc phạm tao vì đã không quay lại ăn trưa." Nan nói với một nụ cười.

"Bất cứ ai bị xúc phạm, tao cũng không bao giờ bị xúc phạm." Mac vội vàng tranh luận trước khi Nan xông ra khỏi phòng với một tiếng cười chế giễu. Điều duy nhất còn lại là Mac ngồi một mình, cộng với suy nghĩ Nan thật ngu ngốc.

Nan từ trong phòng đi xuống và thấy Frog sắp đi ngang qua chân cầu thang.

“Frog.” anh khẽ gọi khiến Frog hơi sững người.

“Vâng, thưa cậu.” Frog đáp.

"Nếu cậu không muốn chăm sóc Mac nữa thì nói ngay cho tôi biết. Tôi sẽ kiếm người khác làm việc đó." Nan nói với giọng đều đều khiến sắc mặt Frog có chút xấu đi.

"Và tại sao tôi phải chăm sóc cậu ta, thưa cậu? Cậu ta không tàn tật, cậu ta không thể làm được gì hết." Frog cãi lại.

"Còn tôi thì sao? Tôi không tàn tật, tôi có thể tự làm mọi việc, tại sao cậu phải chăm sóc tôi?" Nan trầm giọng hỏi.

“Này, anh là sếp của tôi, anh trả lương cho tôi mà.” Frog thẳng thừng đáp.

"Vậy để tôi trả lương cho cậu để chăm sóc Mac, được không?" Nan lại nói làm Frog im lặng một chút.

“Tôi không theo cậu chỉ vì tiền, thưa cậu.” Frog nói, giọng run run.

"Tôi biết, tôi không có ý mắng mỏ cậu hay còn Mac thì sao? Bởi vì như vậy sẽ khiến cậu không thích khuôn mặt của Mac, nhưng điều tôi đang nói ở đây là nếu cậu không muốn làm gì cho cậu ấy thì cứ nói thẳng với tôi. Tôi sẽ để người khác làm, được không?" Vì Frog là một trong những cấp dưới lâu năm nên Nan cũng không muốn làm khó.

"Không sao Hia, tôi có thể làm được. Vì Hia, tôi có thể làm bất cứ điều gì." Frog nhẹ nhàng đáp hơi cúi đầu, Nan nhìn Frog với đôi mắt bất động.

"Cậu không cần phải làm tất cả mọi thứ, Frog. Hãy làm phần việc của cậu và để cho cậu ta có giới hạn của mình." Nan nói nhỏ trước khi rời khỏi nhà để đi thẳng đến trường đua để xem Day lái xe.
.
.
.
Mac nằm trong phòng cho đến khi ngủ thiếp đi. Cậu tỉnh giấc lần nữa khi nghe thấy tiếng ồn ào trong phòng. Mở mắt cậu đã thấy Nan, anh đang nhìn Mac.

“ Mày ngủ từ bao giờ vậy?” Nan hỏi.

"Khi mày rời đi một lúc." Mac trả lời, khiến Nan nhíu mày.

"Mày không ăn trưa à?" Nan hỏi một cách dứt khoát khiến Mac phải nhìn đồng hồ để biết đã bốn giờ.

"Tao ngủ một chút." Mac trả lời, Nan nhíu mày và nhìn Mac một cách dữ dội.

"Tao đã nói với mày là tao ngủ, mày nhìn tao làm gì?" Mac hét lên, biết rằng Nan đang bực mình vì cậu đã không xuống ăn trưa.

"Dậy đi rửa mặt đi. Đi ăn với các chàng trai trong văn phòng." Nan nghiêm giọng nói.

"Ăn với It?" Mac ngay lập tức hỏi khi nghe thấy từ "các chàng trai".

" Phải." Nan đáp.

"Tao có thể ăn ở nhà không?" Mac nói.

"Không thể trốn đi đâu được? Mày nghĩ kiếp này mày sẽ không bao giờ gặp lại It và Hia Day à? Gặp cậu ấy lần nào cũng thế thôi. Gặp nhau lần này đi, phòng hờ có chuyện gì muốn nói với nhau. Xin một điều là mày không cần phải nhờ It giúp vì mày biết là không thể giúp được." Nan nói. Mac im lặng một lúc.

"Dậy đi rửa mặt đi, đừng có khó chịu." Nan dọa thì Mac phát ra tiếng gầm gừ trong cổ họng.

Cậu đứng dậy đi vào phòng tắm, Nan thở phào nhẹ nhõm.

------------------

Bình chọn, bình luận để ủng hộ và tạo động lực cho Rin nha. Mọi người có thể liên hệ Rin qua IG: aada_ritthiya hoặc fb: Momo Haiki nè (⁠◕⁠ᴗ⁠◕⁠✿⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro