( Quyển 1) Chương 5: [R18+]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Lư Trì Canh Rin

Chương 5: [ R18+]

“Hia Day biết là Hia Nan mang đến sao?” Frog hỏi.

"Đây không phải là về hia Day. Tôi đã tự mang nó đến." Nan nói thẳng thừng. Frog thấy hơi xấu hổ, nhưng không dám lên tiếng cảnh cáo. Khi cấp dưới của Nan hâm nóng cơm, Nan vào bếp.

"Hôm nay cậu có đến sân vận động không?" một trong những cấp dưới của Nan hỏi khi Nan đang ăn.

"Đã có người đến sân vận động chưa?" Nan hỏi lại.

"Chắc chắn rồi." cấp dưới của Nan trả lời, Nan hơi quả quyết.

"Ừm, để mọi người tự lo liệu cẩn thận. Đừng để bất cứ ai gây rắc rối. Tôi lười gọi người đến thu thập thi thể." Nan nói với giọng đều đều. Sau đó anh tiếp tục ngồi ăn, ăn xong anh về phòng.

Cạch...

Mac đang ngồi trên sofa, nhảy dựng lên khi nghe thấy tiếng mở cửa và dáng người cao lớn của Nan bước vào phòng. Nan nhìn Mac một lúc trước
khi mở tủ lấy khăn tắm.

" Khi nào thì mày định cho tao về?" Mac tò mò hỏi và nhìn anh đầy cảnh giác vì cậu sợ anh sẽ bước vào và làm gì đó với mình.

"Tại sao như vậy?" Nan nói một cách
bình tĩnh trước khi cởi bỏ chiếc áo sơ mi trên người.

Mac nhanh chóng chộp lấy những chiếc gối và ôm lấy chúng một cách sợ hãi. Dù biết mấy cái gối chẳng giúp ích được gì cho Mac cả, nhưng giờ đây tin tưởng vào một thứ gì đó đã khiến Mac giải tỏa được phần nào nỗi sợ hãi trong lòng.

"Vậy tại sao mày lại bắt tao ở đây?" Mac hỏi, Nan cười nhưng không nói gì. Thân hình cao lớn cởi quần khiến Mac có chút luống cuống.

“Ha..." Nan cười khẽ khi thấy biểu hiện của Mac.

Điều đó cho Nan biết Mac vẫn còn khiếp sợ về những gì anh đã làm hai tháng trước. Mac ngay lập tức nhìn đi chỗ khác, nhưng khóe mắt cậu vẫn liếc về phía Nan đề phòng anh đến gần.

"Tao đi tắm đây, ngồi xuống trước đi. Đừng nghĩ đến việc chạy trốn nếu mày không muốn cấp dưới của tao bắt mày và biến mày thành vợ của anh ta." Nan đe dọa vì biết Mac sợ điều đó hơn bất cứ thứ gì lúc này. Mac nghiến răng, cậu muốn chửi thật to, nhưng lại sợ bên kia nói ra sẽ làm cậu đau. Nan biến mất vào phòng tắm khi chỉ mặc đồ lót.

Mac căng thẳng vì cậu vẫn chưa hiểu rõ tình hình hiện tại của mình. Mac đã mất tích một thời gian. Nan bước ra cùng với những giọt nước chói lọi khắp người và chỉ có một chiếc khăn quấn quanh eo. Mac hốt hoảng quay sang nhìn anh. Nan đi lấy một cái khăn khác để lau khô như thể chỉ có một mình anh trong phòng, như thường lệ.

Soạt...

Mac ngay lập tức quay đi sau khi Nan cởi khăn tắm và cởi trần để mặc quần áo.

"Thật tệ, tao không biết xấu hổ chút nào hết." Nan nói với một tiếng cười trong cổ họng. Quay lại, anh thấy Mac cựa quậy và nhìn sang hướng khác.

“Chuyện của anh." Mac đáp, không dám quay lại nhìn anh.

Không phải là cậu chưa bao giờ nhìn thấy một người đàn ông khỏa thân trước đây. Nhưng với Nan, Mac không dám nhìn, bởi vì càng nhìn, cậu càng nghĩ tới hình ảnh của hai tháng trước.

"Hừ." gã tâm thần cười khúc khích đủ lớn để có thể nghe thấy, trước khi mặc xong quần áo.

"Mày có thể xoay người đi, tao mặc quần áo." Nan gọi Mac. Mac nhìn anh một lúc trước khi thấy đối phương thực sự đã mặc quần áo thì cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

"Muốn tắm rửa thay quần áo thì tắm đi. Quần áo ở phòng thay đồ lầu hai có thể mặc. À, đồ trong tủ lạnh muốn ăn gì cũng được, ăn đi." Nan nói. Mac liếc nhìn chiếc tủ lạnh nhỏ ở góc phòng mà Nan đã mang vào phòng trường hợp cậu quá lười xuống bếp.

"Tao đảm bảo với mày, tao không uống thuốc." Nan nói với một nụ cười khiến Mac hơi sững người.

"Tao đi xem sân vận động một chút, khuya sẽ trở về, mày có thể nằm xuống chơi." Nan ngữ khí bình thường nói.

"Tao không hiểu, tại sao mày lại đưa tao đến đây? Nếu mày có điều gì muốn nói, hãy nói cho tao biết rõ ràng. Tao cảm thấy không thoải mái. Tao muốn về nhà, tao không muốn ở đây." Mac giơ tay lên, giọng thất vọng.

"Nhưng tao muốn mày ở lại, mày trước tiên phải ở lại, nhớ kỹ trong phòng này xảy ra chuyện gì, sau đó chúng ta lại nói." Nan chỉ nói vậy rồi rời khỏi phòng mà không quên đóng cửa lại như thường lệ. Mac đưa tay lên day thái dương. Điều này làm rõ hoàn toàn không có gì. Lúc này Mac rất căng thẳng, vô cùng sợ hãi nhưng cậu không thể đưa ra bất kỳ giải pháp nào.

"Tại sao mình phải trải qua chuyện này?"

Mac lẩm bẩm một mình và nằm im.
.
.
.

Nan đến văn phòng bên cạnh trường đua của mình, gọi cấp dưới ra lệnh làm việc một lúc cho đến khi trời bắt đầu tối. Anh ra ngoài chào hỏi những người quen đang mang xe của họ đến để đua.

"Này Morris cũng đến." Một trong những cấp dưới của Nan bước vào và thì thầm với anh.

"Hãy để mắt đến anh ta. Đừng để anh ta làm phiền cậu quá nhiều. Nhưng nếu anh ta làm phiền cậu và nó không dừng lại, hãy đến và nói với tôi." Nan nói một cách bình tĩnh, bởi vì nhóm của Morris là một nhóm khá ồn ào.

Ngoài ra, họ luôn ngoại tình với những người khác tại trường đua. Họ đã được Nan cảnh báo nhưng vẫn hết lần này đến lần khác làm anh bực mình.

“Vâng." cấp dưới của Nan đồng ý trước khi đi bảo các thuộc hạ khác giải tán và giữ trật tự tại trường đua ngựa của Nan.

"P'Nan." một giọng nữ vang lên từ phía sau, khiến Nan quay lại nhìn với khóe miệng khẽ nhếch lên khi nhìn thấy một cô gái xinh xắn với thân hình mũm mĩm đang đi về phía mình.

"Gì vậy, Melon xinh đẹp?" Nan hỏi ngược lại, nhìn cô gái với ánh mắt chói lòa. Cô gái bước tới và nắm lấy cánh tay anh.

"P'Nan có nhớ hôm qua anh đã nói gì với Melon không?" cô gái cầu xin. Ngực cô gái cọ vào cánh tay chắc khỏe của Nan.

"Anh nhớ, ai lại quên chứ?" Nan nói với một nụ cười.

"Có rất nhiều người, chúng ta không nên tự chăm sóc lẫn nhau trước sao?" cô gái khàn giọng nói. Nan nắm lấy cô gái để cô gái quay mặt về phía mình. Anh với tay ôm vòng eo thon gọn, ôm chặt lấy cơ thể của cô gái.

"Hôm nay, anh thực sự không thể rời sân. Anh có thể hoãn thêm 2-3 ngày nữa không? Anh chắc chắn sẽ không hoãn nữa." Nan nói lại. Một bàn tay mạnh mẽ nhẹ nhàng vuốt ve bờ mông của cô gái.

"Tất nhiên, nếu anh trì hoãn một lần nữa, Melon sẽ không chấp nhận nó đâu." cô gái nói vì cô ấy biết khi nào nên rút lui hoặc tấn công.

"Ok." Nan nói, trước khi hôn cô gái say đắm, bất kể có bao nhiêu người ở đó. Rốt cuộc, cô gái trẻ này không xấu hổ về bất cứ điều gì.

"Ối!" Tiếng la hét của những người khác không vang vọng lắm khi họ nhìn thấy Nan hôn cô gái trước khi rời đi, đôi mắt cô sáng lên.

"Chà, Melon sẽ đi gặp bạn của em trước đây." cô gái nói lại. Nan gật đầu trước khi cô gái quay trở lại tham gia nhóm bạn của mình. Nan nở một nụ cười trên môi trước khi quay sang nhìn đàn em của mình.

"Này, cậu không đi với Nong Melon à? Tệ quá đấy." cấp dưới của Nan nói khi nghe Nan nói chuyện với một cô gái.

"Nếu tôi không phải quan tâm đến tên khốn Morris đó, có lẽ tôi đã ăn Melon luôn. Nó thậm chí còn ngon hơn đó chứ." Nan cười nói. Thực ra anh cũng chẳng quan tâm hay coi trọng những cô gái trẻ này, vì hầu như đêm nào cũng có người đến đề nghị không ngừng nghỉ, không riêng gì các cô gái, đàn ông cũng đến tán tỉnh anh. Nhưng Nan chưa bao giờ nghĩ đến việc ở với một người đàn ông.

Anh chỉ bắt đầu làm việc đó giống Day, thế thôi.

"Vậy tối nay ăn gì?" người kia hỏi đùa. Nan im lặng một lúc trước khi nhếch mép cười.

“Tôi có đồ ăn nhẹ đang đợi ở nhà rồi." Nan nói, khiến các chàng trai hơi bối rối vì Nan được biết là không bao giờ đưa ai về nhà. Ngay cả những người phụ nữ được giới thiệu, Nan cũng chỉ đưa họ vào phòng trong văn phòng của anh thôi. Ai đến cũng phải gặp riêng ở văn phòng vì nơi này giống nhà Nan.

"Này, anh có bạn gái mà không nói cho em biết à?" người kia nghi ngờ hỏi.

"Thật là một người bạn gái điên rồ, nó chỉ là một bữa ăn nhẹ thôi." Nan nói một cách thờ ơ.

"Mày ăn chơi chứ có đưa nó về nhà đâu?"

"Mày hỏi nhiều đấy, đi kiểm tra tình trạng xe đi. Tiếng máy hơi lỏng lẻo, kiểm tra xem." Nan nói để cắt ngang kịch bản. Cấp dưới của Nan chạy đến kiểm tra liền vì Nan rất giỏi nghe tiếng máy, Nan đi ô tô lâu năm nên phân biệt được tiếng máy của hãng nào, đời nào, đến nỗi cấp dưới chế giễu anh là một kẻ cuồng tín thực sự. Nhưng Nan
không nghĩ mình hư.
.
.
.

Mặt khác, Mac đã ngồi yên trong một thời gian dài, cảm thấy buồn chán và kiệt sức. Do sự căng thẳng của tình hình hiện tại. Mac đứng dậy khỏi sofa và mở tủ quần áo vì cậu muốn tắm rửa sạch sẽ. Trong tủ quần áo ở tầng hai như Nan đã nói, có một chiếc áo phông trắng mới, quần cạp cao và đồ lót mới vẫn còn trong hộp. Hình như nó mua để dành. Mac cởi quần lót của
mình và thấy rằng nó lớn hơn một cỡ so với những gì cậu đang mặc.

“Có lễ anh ta không lười biếng đến thế."  Mac tự nhủ khi cân nhắc việc đi tắm. Cậu không thể chịu được việc mặc đi mặc lại những bộ quần áo giống nhau trên cơ thể mình.

Khi đã có được thứ mình muốn, Mac nhanh chóng chạy vào phòng tắm để tắm rửa, vì cậu sợ Nan sẽ quay lại trước. Sau khi tắm xong, cậu mặc quần áo. Mac từ từ mở cửa phòng tắm và thở phào nhẹ nhõm khi không thấy Nan trong phòng ngủ. Mac đi bật TV và nằm dài trên chiếc ghế dài, muốn âm thanh của TV đánh thức lương tâm của mình trong suốt thời gian qua. Mac không muốn ngủ thiếp đi trước khi Nan quay lại, nhưng sự mệt mỏi do căng thẳng gây ra đã khiến Mac chìm vào giấc ngủ.
.
.
.

"Tối nay, Morris không làm gì cả, bây giờ anh ta đã trở lại với bạn bè của mình." Đó là khoảng 2 giờ sáng khi cấp dưới của Nan bước vào văn phòng và nói với anh. Anh gật đầu.

"Chà, tôi nghĩ anh ta sẽ lại đến đấy." Nan nói, trước khi vươn vai để rũ bỏ sự mệt mỏi.

"Tôi nghĩ cậu có thể quay lại và nghỉ ngơi trước. Hãy xem phần còn lại sau." một trong những cấp dưới của Nan nói, Nan vẫn đang suy nghĩ, trước khi gật đầu lần nữa.

Nan nói: “Được rồi, để mọi người theo tôi về nhà đi.”

"Vâng." cấp dưới của Nan đồng ý trước khi Nan đứng dậy và đi về phía sau văn phòng. Nan đã có thể đi bộ về nhà chính của mình, cách đó khoảng 300 mét, vì anh không lái xe.

“Mọi người hãy trông chừng kỹ ngôi nhà đi." Nan nói với cấp dưới đang uống rượu ở sân trước, anh không cấm điều gì ngoại trừ việc không được uống đến mức say xỉn và đánh nhau với những người làm việc cùng nhau. Nhiều người sống ở đây, một số người không có nơi nào để về, anh cũng mời họ ở lại, anh xây một ngôi nhà một tầng, chia thành nhiều phòng, nhưng Nan chỉ chọn những người mà anh
có thể tin tưởng ở lại.

"Vâng, Hia." Cấp dưới của Nan phản  ứng ngay lập tức. Nan bước vào nhà và đi thẳng vào phòng ngủ của mình. Nan mở cửa và thấy căn phòng không có đèn, chỉ có đèn tivi. Mac đang ngủ cuộn tròn trên sofa. Một nụ cười nhẹ giật giật nơi khóe miệng anh.

“Này, mình nghĩ mình cũng mệt rồi. anh tự nhủ trước khi đóng cửa phòng và nhẹ nhàng đi thẳn về phía Mac. Nan đứng dậy và nhìn xuống Mac đang say ngủ với đôi mắt bất động. Nan nhìn từ khuôn mặt đập vào ánh đèn tivi, xuống cổ, đến đầu ngón chân, Nan nhìn xuống cơ thể cậu. Một cơ thể vẫn còn nhớ cảm giác khi anh bước vào đó.

Sau khi tán tỉnh Mac trước khi đưa cậu về nhà, anh cũng đã quan hệ tình dục với nhiều phụ nữ khác trong hai tháng qua, nhưng anh cảm thấy rằng bất kể anh làm gì, anh đều không hài lòng. Vì thế anh thường xuyên cáu gắt.

"Tao muốn biết liệu mày có thể lấp đầy tao không?" Nan nói với giọng đều đều, trước khi từ từ cởi áo sơ mi và quần ra, nhưng vẫn mặc quần lót. Anh ngồi xuống mép trống của chiếc ghế dài và tiếng đổ sập của chiếc ghế sofa khiến Mac tỉnh dậy ngay lập tức.

"Chết đi!" Mac hét lên vì sốc.

Mắt cậu sáng lên ngay lập tức. Giật mình, Mac đứng dậy khỏi sofa để tránh xa Nan.

Hừm...

Đầu tiên, Nan nắm lấy cánh tay của Mac và sau đó kéo cậu về phía anh.

"Mày đi đâu?" Nan hỏi đùa. Nhưng Mac không cười nổi.

"Buông tao ra, đừng đụng vào tao!" Mac cử động cánh tay như thể có thứ gì đó nóng bỏng đập vào người cậu, nhưng Nan đã giữ chặt.

"Mày đứng yên được không? Tại sao tao phải cưỡng bức mày thế chứ?" Giọng Nan buồn bã.

"Tao không đánh mày! Buông tao ra." Mac lại di chuyển cánh tay của mình, và Nan thở dài thườn thượt trước khi ném Mac lên giường.

Bốp...

Mặt Mac đau nhói. Nhưng cậu hơi hoảng khi nhận ra mình đang nằm trên giường của Nan, Mac đã bay vào từ phía bên kia. Nhưng Nan đã tiến tới
nắm lấy mắt cá chân của Mac.

"Chết tiệt! Buông tao ra!!" Mac tiếp đất bằng bụng, đến đầu ngón chân vẫn còn ở trên giường với cả hai tay của Mac được đặt trên sàn phòng ngủ. Mac không thể di chuyển được nữa vì Nan đang nắm lấy mắt cá chân của cậu.

"Đủ rồi! Buông tao ra, đồ khốn nạn!" Mac hét khắp phòng. Bàn chân còn lại không bị giữ đá cho đến khi Nan phải đưa tay kia lên để bóp chân Mac.

"Mac ngu ngốc! Dừng lại!" Nan hét lên, khiến Mac nao núng, nhưng cậu vẫn không ngừng đá vì sợ kết thúc với thứ khác còn lớn hơn. Nan thở dài thườn thượt trước khi dùng cả hai tay nắm lấy cổ chân Mac, rồi kéo hẳn Mac trở lại giường.

Bộp...

"Chết tiệt tên khốn, đồ ngốc, buông tao ra!" Mac hét vào mặt Nan vì sợ hãi khi Nan kéo cậu trở lại giường. Tay và chân cậu không ngừng đẩy vào người anh.

"Shit, mày đang vất vả để tìm ba của mày à?" Nan chửi rủa giận dữ trước khi nhảy và ngồi lên ngực Mac. Sau đó, anh nắm lấy cánh tay đang đánh mình và ấn khóa lên trên đầu Mac. Mac hít một hơi thật sâu, cậu không thể chiến đấu với bất cứ điều gì ngay bây giờ. Chỉ có đôi chân của cậu có thể đá qua lại trong không khí, nhưng dù sao thì cậu cũng không thể làm gì với Nan đang ngồi trên ngựcmình.

"Ưm..." Mac rên rỉ vì cơn đau trong cổ họng. Nan dùng tay kia bóp mạnh cằm cậu.

"Đủ rồi! Đừng hoảng nữa." Nan hét lên, Mac giật mình và nhìn anh với đôi mắt run rẩy. Cảm giác của Mac lúc này tràn ngập nỗi sợ hãi.

"Mày là loại người thích đau sao?" Nan nói với giọng nghiêm nghị. Mắt anh liếc sang Mac với vẻ khó chịu.

"Thả tao ra...làm ơn...tao xin mày."
Mac nói với giọng khàn khàn vì Nan liên tục nhéo cằm cậu.

"Bây giờ mày đang cầu xin với tao à. Tại sao mày không nói như vậy trước khi mày bắt đầu hoảng sợ?" Nan nói. Cơ thể Mac rung lên.

"Đừng làm gì tao hết. Tao xin lỗi. Tao sẽ không đánh nhau hay nổi cáu nữa đâu." Mac nói lại. Rồi Nan thả cằm cậu ra.

"Tao biết mày không thể trốn thoát. Đó là lý do tại sao tao rủ mày đi chơi." Nan nói một cách chế giễu.

“Đau quá, tao không thở được.” Mac lại nói vì Nan không nhẹ nhàng gì và đang ngồi trên ngực cậu. Bây giờ trong phòng không có ánh sáng, chỉ có ánh sáng từ màn hình TV.

"Thằng chó đẻ... mày cũng làm tao kiệt sức rồi." Nan phàn nàn không nghiêm túc. Với mái tóc ướt đẫm mồ hôi, tim Mac đập thình thịch vì sợ hãi. Nan dùng cả hai đầu gối để giải phóng trọng lượng của mình khi anh nhẹ nhàng ngồi lên ngực Mac, nhưng điều đó là không đủ để Mac cố gắng thoát ra. Nan và Mac im lặng một lúc. Chỉ có Mac rùng mình. Nan nhìn Mac khiến Mac thấy nóng bừng cả người.

Đột nhiên...

"KHÔNG!" Mac lại hét lên khi bàn tay còn lại của Nan đưa ra sau và cố cởi dây đai mà Mac đã thắt quanh eo cậu. Mac ngay lập tức khép hai chân lại.

"Hừm, đừng lộn xộn." một giọng nói trầm vang lên. Mac lại vùng vẫy, cả hai chân cố gắng hết sức bảo vệ mình khỏi bị Nan tụt quần xuống.

"Hừ." Nan ngay lập tức nở một nụ cười khi anh cởi dây rút quần của Mac. Mac, người cảm thấy thắt lưng của mình được thả ra, hoảng sợ. Nước mắt chảy ngay.

“Đừng... đừng. ...đừng làm gì tao." Mac run rẩy nói.

"Im đi." đó là tất cả những gì Nan nói để đáp lại trước khi bàn tay mạnh mẽ nắm lấy gấu quần lót của Mac.

Khiến trong lòng Mac tự mắng mình vì đã lao đầu vào bộ quần áo dễ mặc như vậy.

"Thật dễ dàng để mặc đồ lót lớn hơn kích thước cơ thể mày thế này." Nan nói một cách mỉa mai.

Mac vặn vẹo cho đến khi không còn sức lực để tiếp tục kéo. Một tia sáng lạnh hình thành ở phía dưới khiến Mac nhận ra rằng chiếc quần đùi của cậu đã được cởi ra, đọng lại trên ống chân của cậu.

"Chết tiệt, tao xin mày, đừng làm gì tao. Mày muốn gì cứ nói với tao, tao sẽ cho mày tất cả." Mac bất lực nói.

"Tao muốn mày." Nan nhẹ nhàng nói. Mac lập tức lắc đầu.

“ Tao sợ lắm, đừng làm gì tao hết.” Mac khàn giọng nói. Nan cười nhẹ.

"Đừng tiếp tục nữa Mac, lãng phí thời gian quá. Tao đã cho mày thời gian để cầu xin tao rồi mà. Mày nên bắt đầu rên rỉ đi." Nan nói trước khi rời khỏi ngực Mac và dùng một tay cởi bỏ chiếc quần lót của mình trong khi tay kia vẫn giữ chặt cánh tay của Mac.

Anh cọ xát ngay giữa hai chân Mac kh chen vào và thả cánh tay Mac ra. Điều này tạo cơ hội cho Mac dùng cả hai tay để kéo anh ra, nhưng Nan đã dựa vào tốc độ đó mà móc một đầu gối vào dưới hông của Mac và đẩy cơ thể của Mac về phía đầu giường. Làm Mac rướn người về phía trước, để phần hông nổi lên một cách nổi bật. Nan tóm lấy cổ Mac bằng một cái siết nhẹ để cảnh cáo.

“Hãy bình tĩnh nếu không tao sẽ bẻ cổ mày." Nan nói với giọng nghiêm nghị và đôi mắt sáng ngời khiến Mac dừng lại. Cơ thể cậu rung lên không kiểm soát. Cả hai thanh nóng đều ở cùng một vị trí.

"Nếu mày muốn đánh nhau, nó sẽ càng đau hơn. Nhưng nếu mày thích đau, hãy tiếp tục chiến đấu đi." Nan đe dọa.

"Ưm...không." Mac nói bằng một giọng trầm, run run khi Nan dương vật của anh và Mac trong tay, sau đó di chuyển bàn tay lên xuống. Mặc dù sợ rằng mình có thể hoảng sợ, nhưng khi bàn tay ấm áp của Nan di chuyển dương vật của Mac bất giác cũng tự tăng kích thước. Mac gạt tay Nan, cảm thấy tim mình rung động. Mac ghét bản thân vì đã cảm thấy như vậy.

"Đã bảo là im lặng!" Nan đặt tay Mac lại lên trên. Anh đi đến cạnh giường và nhanh chóng di chuyển dương vật của mình và Mac. Mac cắn môi để không phát ra bất kỳ âm thanh xấu hổ nào.

“Hưm..." Nan rên rỉ trong cổ họng khi dương vật nóng bỏng của anh đã đi lên hết cỡ. Mac đã kiệt sức vì chống cự. Mac thừa nhận rằng Nan mạnh hơn cậu rất nhiều và Mac không thể chống lại sức mạnh đó. Và thậm chí trước khi nó kết thúc, Nan còn buông dương vật của mình và Mac ra, với tay qua đầu giường và kéo một cái gì đó. Mac ngay lập tức lắc đầu khi nhìn thấy chất bôi trơn và bao cao su.

"Không không không." Mac lắc đầu, giọng run run nhưng có nơi nào của cậu có thể nghe thấy không? Nan vòng tay dưới chân Mac, nhẹ nhàng kéo cậu ra khỏi đầu giường và nhấc cậu lên, khiến Mac ngã xuống giường nơi hông và mông cậu nhô lên. Nan nắm lấy chân Mac và nghiêng người về phía trước khiến Mac phải cúi xuống lần nữa. Mặt sau lộ rõ hơn, Mac vặn vẹo nhưng Nan vẫn chặn cậu như thường lệ.

"Ư...không." Mac cứ lặp đi lặp lại những lời đó khi cậu giơ tay muốn đẩy anh ra. Nan cắn gói bao cao su và nhanh chóng đeo nó lên dương vật của mình trước khi đổ chất bôi trơn xuống lỗ nhỏ của Mac và lên dương vật nóng hổi của chính mình, sẵn sàng chiến đấu.

“Nhưng tao sẽ lấy nó.” anh khàn khàn nói. Tâm trạng của anh đã hoàn toàn chín muồi. Anh cũng không hiểu. Tại sao có quá nhiều cảm xúc liên quan? Vừa di chuyển và trượt thanh cùng một lúc.

Càng nhìn vào mông của Mac, Nan càng muốn chui vào và thử lại.

"Aaa...rút ra...không...aaa..." Mac hét lên, khi Nan từ từ đút dương vật của anh ta vào trong cậu. Lần này nó không bạo lực và cũng không vào cậu mạnh mẽ như trước.

Nhưng Mac không thư giãn và cơ thể cậu phản ứng bằng cách gây ra cơn đau ở vùng lưng.

“Đừng căng thẳng, nếu căng thẳng sẽ càng đau hơn.” Nan khàn giọng nói. Cơ thể anh đang khao khát một hương vị đầy đủ. Mac lắc đầu đau khổ. Chỉ có quy đầu dương vật Nan áp vào Mac tạo ra cảm giác như cơ thể sắp vỡ ra, mặc dù trước đó đã bị xâm chiếm, nhưng cũng đã hơn hai tháng rồi. Vết thương đã được thời gian đã lành lại sắp tái phát.

"Tao không thể...buông ra...ư..." Mac hét lên, những giọt nước mắt đau đớn tuôn rơi không thể kiểm soát. Mac không nghĩ mình lại có thể yếu đuối như vậy.

"Tao đã nói với mày như vậy..." Nan nói một lần nữa trước khi đẩy hông của cậu một lần nữa.

"Aaa...đau quá..." Mac lại hét lên. Cậu nghiến răng vì lỗ nhỏ của mình bắt lấy đầu dương vật của Nan quá nhanh và quá chặt khiến cậu không thể di chuyển. Nan quyết định cúi xuống và hôn Mac ngay lập tức. Nan rút ra, vì vậy Nan hạ chân Mac xuống và khóa
cằm Mac tại chỗ. Một chiếc lưỡi nóng bỏng nhanh chóng quấn lấy chiếc lưỡi nhỏ điên cuồng của Mac cho đến khi Mac phát ra những tiếng rên rỉ từ trong cổ họng.

"Ưm... Ư... Ư..." Nụ hôn của Nan làm lồng ngực Mac run lên. Đầu lưỡi nóng bỏng của Nan di chuyển trên lưỡi của Mac. Mac cảm thấy mình bồng bềnh. Mọi thứ tự động lắng xuống.

"Aaaaaaaaa..." Môi Mac hé mở rên rỉ khi Nan xóc hông cậu cho đến khi dương vật nóng hổi đi vào tận sâu lỗ nhỏ phía sau, Nan nhận thấy Mac đang thư giãn nên anh xóc hông ngay lập tức.

"Ồ, ra thế." Nan nói trước khi nhanh chóng di chuyển hông. Mac nắm tay Nan, nhưng dáng người mạnh mẽ cứng như đá. Hông dưới di chuyển điên cuồng cho đến khi Mac rùng mình.

"A...a...aaaa..." Mac rên rỉ trong cổ họng. Mặc dù nó đau, nhưng cũng có một số cảm giác khác liên quan. Cảm giác rằng một cái gì đó kỳ lạ tồn tại trong lỗ nhỏ là rõ ràng.

Nan lại nắm lấy cả hai chân của Mac, rồi mạnh mẽ lắc hông. Sự hẹp hòi của Mac khiến anh muốn sở hữu mọi thứ.

"Chết tiệt...thật chặt và nóng...aaaa..."
Nan rên rỉ trong sung sướng, Mac thở hồng hộc, mặt cậu đảo từ bên này sang bên kia. Mac không muốn thừa nhận rằng cậu đang cảm thấy ngứa ran ở bụng dưới.

"A... a... a... a... từ từ đau." Mac đã hét lên vì có một khoảnh khắc Nan đã làm đúng và Mac đã phải chịu đựng một chút.

"Ừm a...." Nan không thể ngừng xóc hông. Mac phải thở bằng miệng để lấp đầy phổi với càng nhiều không khí càng tốt. Cả hai đều đổ mồ hôi cho đến khi Mac không thể kiềm chế được, cậu đưa tay chạm vào dương vật của mình và trượt lên trượt xuống để giải tỏa sự khó chịu và căng tức ở bụng mình. Thấy vậy, Nan nhếch môi hài lòng.

"Hừm...thôi nào...a..." Nan rên rỉ bực tức.

"A... aaaaaaaaaaa." Cơ thể của Mac co giật khi dương vật trong tay cậu tiết ra nước trắng cho đến khi nó bao phủ bụng cậu. Nan thấy vậy nên nhanh chóng tăng tốc hông.

Phạch, phạch...

Tiếng da thịt va chạm nhau vang lên trước khi Nan phát ra tiếng rên khàn khàn trong cổ họng cùng với dòng nước trắng đục tiết ra. Mac thở hổn hển, còn Nan thì hông từ từ hạ xuống. Mac sững người trước khi nghiêng đầu sang hướng khác với những giọt nước mắt trào ra từ khóe mắt.

"Tại sao mày lại khóc? Đây không phải là lần đầu tiên của mày, Mac." Nan nói.

Mac cắn chặt đôi môi run rẩy, giờ đây cậu căm ghét chính mình vì điều đó đã khiến cậu cũng có tình cảm với Nan.

------------------

Bình chọn, bình luận để ủng hộ và tạo động lực cho Rin nha. Mọi người có thể liên hệ Rin qua IG: aada_ritthiya hoặc fb: Momo Haiki nè (⁠◕⁠ᴗ⁠◕⁠✿⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro