( Quyển 1) Chương đặc biệt 3: Ngày đầu năm mới [ End]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Lư Trì Canh Rin

Chương đặc biệt 3: Ngày đầu năm mới

Ngày 29 tháng 12

"Gần đến Tết rồi nên chúng ta phải luôn nghe những bài hát này." Nan càu nhàu khi đi mua sắm ở chợ sớm hơn trong ngày và đúng lúc đó chợ mở nhạc chào năm mới.

"Ồ, giống như Songkran và Loy Krathong! Này, cậu vẫn chưa quen à?" Wei, cấp dưới thân cận nhất của Nan nói đùa.

"Cậu nói nhiều quá. Đi xem cửa hàng sữa đậu nành có mở cửa hay không đi. Nếu có thì mua một bịch sữa đậu nành cho Mac và còn mua thêm 30 Bath Patongko nữa, còn lại cậu mua cho lũ chó con ở nhà, tôi đi xem cháo." Nan vừa nói vừa đưa tiền cho cấp dưới của mình.

Những chú chó nhỏ mà Nan nói đến là cấp dưới sống ở ngôi làng xung quanh nhà anh.

"Này, tốt quá, sáng sớm đã đi ra ngoài mua đồ ăn cho vợ rồi trong khi vợ ở nhà ngủ ngon, sau đó dậy là có thể ăn cơm." Wei lại khiêu khích Nan. Nan nhếch lên một nụ cười nhỏ ở khóe miệng.

"Ừ, tôi phải chăm sóc cậu ấy. Đêm qua tôi đã khá vất vả rồi, nếu cậu không phiền thì tôi sẽ bị làm phiền." Nan vừa nói vừa xua tay đẩy cấp dưới của mình đi mua nước tương. Wei lập tức bỏ chạy. Nan đi riêng mua cháo cho Mac, anh nghĩ đến bóng dáng mảnh khảnh đang ngủ ở nhà mình. Nan và Mac vừa từ nước ngoài về vào sáng hôm qua, sau khi Nan đi ra ngoài để gây bất ngờ cho Mac vào ngày Giáng sinh và đưa cậu cùng về Thái Lan đón năm mới cùng bố của Mac thì hôm qua. Anh và
Mac đã làm tình suốt đêm. Vì vậy, anh đã dậy sớm vội vàng để mua thứ gì đó làm cậu hài lòng.

"P'Nan, sao hôm nay anh đến chợ sớm thế?" Giọng nói của một cô gái trẻ là con gái ông chủ quán cháo chào đón anh. Nan mỉm cười một chút.

"Anh đến tìm Nong Naem." Nan lại đùa lại như mọi khi. Cô gái mỉm cười có chút xấu hổ.

"Làm như vậy chọc tức con gái của ta đấy. Còn vợ của cậu đâu?" Bố cô gái mỉm cười hỏi, vì ông biết Nan và cũng quen Mac, vì Nan thường đưa Mac đến ngồi ăn cháo ở quán của ông.

"Ồ, P'Nan có vợ từ khi nào vậy? Tại sao con lại không biết?" Cô gái trẻ hỏi ngay, bởi vì cô gái trẻ đến sống ở ký túc xá gần trường đại học và rất ít khi về nhà.

"Hừ, đã một năm rồi." Nan thành thật nói khiến cô gái trẻ có chút choáng váng.

"Vậy cậu cần gì?" bố cô gái hỏi lại.

"Cho tôi hai túi cháo heo với đủ thứ, đừng lấy tỏi phi, lấy thịt lợn đi." Nan nhắc nhở, vì cửa hàng này cũng bán cơm luộc, đôi khi quá vội vàng sẽ bỏ tỏi vào và quên bỏ thịt vào nên băm vào túi nên anh phải hết sức cẩn thận.

"Tôi biết." người bán hàng mỉm cười nói.

"P'Nan, anh không ăn tỏi à?" Cô gái ngạc nhiên hỏi.

Nan trả lời: "Vợ anh bị dị ứng với tỏi."

Anh đứng đợi cháo một lúc, nhận cháo đã gọi, anh trả tiền rồi đi cùng Wei, cả hai cùng về nhà. Về đến nhà, Mac vẫn chưa dậy nên Nan dọn đồ vào bếp, tách riêng những món đã mua để đưa cho tất cả cấp dưới trước. Nan lên lầu nhìn Mac trong phòng thì thấy cậu đã quấn chăn, đang ngủ ngon lành trên chiếc giường rộng, máy điều hòa lạnh lẽo.

Nan biết Mac đã kiệt sức vì bị anh "chơi" quá mạnh vào tối qua, nhưng anh phải đánh thức cậu dậy để ăn trước, nếu không cậu sẽ bị đau bụng.

"Mac...Mac, dậy đi." Nan nhẹ nhàng lay cánh tay bạn trai.

"Ừm, để tao ngủ." Giọng nói mạnh mẽ của Mac vang lên, trước khi trùm chăn lên đầu.

"Dậy ăn cơm trước rồi lại đi ngủ." Nan trầm giọng nói.

"Tao không muốn ăn, buồn ngủ." Mac trầm giọng đáp lại.

"Tao bảo mày ăn trước rồi ngủ tiếp. Mày bướng bỉnh quá." Nan phàn nàn, không hề nghiêm túc, đồng thời kéo chăn của Mac. Mac mở chăn ra, nhìn
Nan bằng ánh mắt giận dữ.

"Tao mệt...mệt, buồn ngủ, vì mày." Mac nói với giọng nghèn nghẹn.

"Sao mày có thể nói đó chỉ là lỗi của tao? Tối qua chúng ta đã cùng giúp đỡ nhau phải không?" Nan nói đùa khiến Mac nhìn Nan với ánh mắt u ám.

"Dậy đi, chưa cần tắm đâu. Sáng sớm đừng cứng đầu với tao." Nan vừa nói vừa nhìn vào mặt bạn trai mình. Mac đành phải ngồi rên rỉ.

"Tao đi rửa mặt và đánh răng trước đã." Mac nói trước khi chạy vào phòng tắm. Nan xuống bếp đợi Mac xuống ăn. Nan mở gói cháo ra và tiếp tục ăn cho đến khi Mac xuống lầu. Nan hất đầu về phía túi cháo và sữa đậu nành.

"Mở gói ra và ăn đi." Nan trả lời, anh không tốt bụng hay chiều chuộng Mac đến mức phải chuẩn bị mọi thứ cho cậu. Việc gì tự cậu làm được, Nan để mặc Mac làm.

"Tao biết." Mac đáp, trước khi dỡ túi cháo vào bát, ngồi xuống ghế đối diện ngồi ăn.

"Ý tao là cả nhóm định làm gì vào ngày đầu năm mới?" Mac tò mò hỏi.

Nan trả lời: " Mày muốn làm gì với lũ khốn đó? Hãy mua vài thứ để xổ số nhé." Mac có vẻ hơi bối rối.

"Sao lại mua chmua vài thứ để xổ số nhé". Mac có vẻ hơi bối rối.

"Sao lại mua? Họ phải mua về phải không?" Mac ngơ ngác hỏi.

" Mày đã bao giờ đến dự bữa tiệc nhà máy của ba mày chưa? Ông ấy tổ chức tiệc mừng năm mới cho nhân viên, giống như đền đáp những người đã làm việc cả năm vậy. Dù họ có làm công ăn lương nhưng nếu không có họ thì sẽ không có ai làm việc cho công ty của ba mày, ngay cả ba mày cũng không bao giờ có thể làm được." Nan nói với giọng nghiêm túc. Mac có chút im lặng, bởi trước đó cậu chưa bao giờ quan tâm đến công việc của ba ở nhà máy, cậu không bận tâm đến bất kỳ bữa tiệc nào. Cũng như đi chơi cùng bạn bè trong tất cả các dịp lễ hội.

"Vậy thì mày sẽ phải ra ngoài và mua cho họ vài thứ phải không?" Mac hỏi, Nan gật đầu.

"Tao phải là người giúp mày lựa chọn đồ vật." Nan lặp lại. Mac hơi cau mày.

"Tại sao? Mày đã nói với tao rằng tao có thể tiếp tục ngủ mà." Mac hỏi ngay.

"Và tao nói mày đi bây giờ à? Chiều chúng ta đi và chúng ta cũng sẽ đến gặp ba của mày. Từ khi về đến giờ chúng ta vẫn chưa đi thăm ông ấy, mày nghiện ông chồng này rồi." Nan giả vờ nói rồi chọc lại cậu.

Mặt Mac nóng bừng.

"Ồ, khốn nạn, chính mày là người kéo tao về nhà mày mà. Tôi đã bảo là tôi sẽ về nhà tôi mà" Mac cãi lại. Nan cười nhẹ trong cổ họng.

"Chết tiệt, không biết khi nào mày mới hết làm phiền tao đây." Mac lẩm bẩm.

"Chọc giận cũng vui mà." Nan nhún vai đáp. Mac cau mày trước khi ngồi xuống ăn cháo, sữa đậu nành và Patongko cho đến khi no vì tối qua Mac đã mất rất nhiều sức.

"Lên lầu đi, không được ngủ, phải ngồi một lát nếu không sẽ bị trào ngược axit." Nan vừa nói vừa rửa bát cháo.

"Tao biết, mày không cần phải nói với tao." Mac nói trước khi lên phòng và ngủ thêm một lát. Nan đi nói chuyện với cấp dưới về việc tổ chức tiệc mừng năm mới.
.
.
.
"Này, ba tưởng sẽ không bao giờ gặp lại con nữa chứ." Ba Mac nói đùa khi nhìn thấy Nan và Mac bước vào nhà lúc 2 giờ chiều.

"Ba ơi, ba phải trách tên khốn này, con muốn về nhà nhưng anh ấy không cho con về." Mac phàn nàn với ba. Sau đó Nan tức giận hất đầu. Ba Mac cười nhẹ.

"Vậy đã đi đâu thế?" Ba Mac hỏi.

" Con định đưa Mac đi mua đồ cho mọi người ở xưởng, chúng ta sẽ có xổ số vào dịp Tết. Nhưng con đã đưa Mac đến gặp ba trước." Nan nói. Bây giờ anh đã gọi ba của Mac là 'ba'.

"À, ở đây tại nhà máy họ định tổ chức tiệc cho công nhân vào ngày 3/1, vì bây giờ họ đang về quê đi tỉnh khác. Phòng kế toán đã mua quà cho công nhân. Bên đó cũng lo việc đó rồi." Ba Mac nói.

"Vậy ngày 31 mày có định ăn mừng ở nhà tao không? Mày sẽ làm gì đó cho mọi người ở xưởng phải không? Mày có thể qua đêm ở nhà tao, vì ba sẽ không đi đâu cả." Thực tế, Nan đã mời ba của Mac đến sống cùng. Nhưng ba của Mac lại thích ở nhà riêng của mình hơn.

"Ba đến ăn mừng với chúng con nhé." Mac mời. Ba Mac khẽ mỉm cười, ông cảm thấy thật vui vì năm nay có thể cùng con trai ăn mừng.

"Được rồi, được rồi." Ba Mac trả lời trước khi ngồi xuống nói chuyện với con trai và Nan một lúc. Vừa nói xong, Nan đã đưa Mac về vì anh phải đi xem quà để phát cho cấp dưới theo đợt. Nan đưa Mac đến trung tâm thương mại cách nhà ba Mac không xa.

"Mày định mua gì?" Mac tò mò hỏi.

"Có lẽ đó là thứ họ sử dụng, thứ họ có thể sử dụng." Nan nói lại.

"Mày muốn bao nhiêu?" Mac tiếp tục hỏi. Trên thực tế, cậu cũng bắt đầu thấy phấn khích khi phải đến mua đồ cho cấp dưới của Nan để được xổ số.

"Khoảng 25 cái, lấy 5 cái lớn, còn lại thì bình thường." Nan nói như mọi năm.

"Mày có muốn đây là một giải thưởng lớn không?" Mac đi nhặt chiếc iPhone 6 Plus được trưng bày lên và đưa cho Nan xem, Nan liền nhe răng ra.

"Mày định tự mình trả tiền à? Lũ chó con sẽ vui lắm." Nan nói đùa. Mac cắn môi, bởi vì nếu sớm hơn, cậu sẽ không do dự. Nhưng hiện tại cậu khá hạn chế trong việc tiêu tiền. Khi đi mua thứ gì đó, cậu phải suy nghĩ rất nhiều.

"Không, tao không có đủ tiền." Mac ngay lập tức cất iPhone. Nan cười nhẹ trong cổ họng, trước khi ôm cổ Mac khi cậu đi loanh quanh xem mọi thứ trong trung tâm thương mại.

"Chúng ta tới đây để mua hàng phải không?" Mac trầm ngâm hỏi.

"Được rồi, đem xe đẩy tới đây, mày không cần phải xách." Nan trả lời trước khi xem xét các món đồ. Mac tiếp tục cung cấp mọi thứ.

Thực ra trong lòng Mac muốn mua một món quà Tết cho ba và cho Nan nữa nhưng lại không biết mua gì.

"Nan, mày nghĩ tao nên mua gì cho mày?" Mac hỏi, mỉm cười hài lòng với Nan.

"Mày có thể tự suy nghĩ, nhưng trước tiên mày không cần phải mua thứ gì đó cho ba sao?" Nan giả vờ hỏi.

"À." Mac mỉa mai trả lời.

" Mày không cần phải mua nó, vì tao đã nghĩ ra thứ mày nên tặng cho ba rồi." Nan nói với vẻ quả quyết khiến Mac hơi bối rối. Trước khi bị kéo đi mua đồ cho mọi người rút thăm. Mac và Nan mua một số đầu đĩa CD, bộ chăn ga gối đệm, tủ quần áo, máy
ảnh và nhiều thứ khác. Có một số trùng lặp nhưng giải thưởng lớn mà Nan chọn là 5 thứ, đó là 1 bồn tắm vàng, tivi, máy giặt, tủ lạnh và điện thoại nhưng không đắt bằng iPhone.

Khi lấy đủ đồ, Nan đưa Mac đến cửa hàng văn phòng phẩm để mua giấy gói.

"Có cần phải gói nó không?" Mac hỏi lại.

"Thôi, gói đồ nhỏ đi. Để họ vui vẻ nhé." Nan trả lời, chọn giấy gói mà không mấy quan tâm đến việc chọn kiểu dáng.

"Ai sẽ gói nó?" Mac hỏi lại, cảm thấy mình sắp gặp rắc rối.

"Được, mày có thể để Wei đến giúp mày bọc trong phòng. Người khác sẽ biết chúng ta mua đồ lớn, nhưng đồ nhỏ sẽ không nhìn ra, để bọn họ tò mò đi, sẽ rất vui." Nan trả lời khiến Mac hơi bực bội nhưng cậu nghĩ gói quà không khó.

Mac nói: "Thật kỳ lạ, mày thường không tiêu nhiều tiền như vậy."

"Mỗi năm một lần, coi như tiền thưởng đối với họ. Nhưng năm mới mày không phải lo đâu, mày cho bao nhiêu cũng được. Sau đó chúng ta sẽ có cơm và trứng ốp la." Nan giả vờ nói với một giọng đầy tự hào, mỉm cười, điều mà Mac biết Nan đang đùa. Mỗi món đồ mua sẽ được rút ra và lựa chọn dựa trên công dụng của nó, nơi mọi người đều có thể sử dụng và đánh giá nó có giá trị, ngoài ra nó không quá đắt tiền, có thương hiệu và phân tích rất tốt độ bền của món đồ được mua.

Khi chọn và mua mọi thứ, nhân viên sẽ đặt đồ đạc ở phía sau xe. Khi Nan và Mac trở về nhà, Nan đã gọi cấp dưới của mình đến mang theo những đồ đạc lớn để đưa cậu về nhà trước. Tiếng trò chuyện tranh giành món quà lớn vang lên tiếng cười. Mac và Wei lén lút vận chuyển những đồ vật nhỏ vào phòng. Mac cũng rất phấn khích, vì có vẻ như cậu cũng đang làm cấp dưới của Nan ngạc nhiên.
.
.
.
Ngày 30 tháng 12

Mac thức dậy sớm vì tối qua cậu không ngủ muộn. Cậu gọi Wei đến giúp gói quà. Vì vậy, Wei là người duy nhất biết quà tặng là gì. Cả hai giúp nhau gói quà ở góc phòng.

' Nhẹ nhàng, tên khốn đó sẽ thức dậy và hét lên, anh ấy mới ngủ vào lúc 4 giờ sáng.' Mac thì thầm nhanh, giọng trầm vì khi Nan ngủ và ôm cậu, Mac đã mở mắt nhìn đồng hồ một chút trước khi đi ngủ.

' Ồ, tôi biết. Đêm qua có một sự cố nhỏ ở trường đùa. Hia đang gọi bọn trẻ dọn dẹp hai bên.' Wei trả lời vì tối qua Mac không ra trường đua.

Ring... Ring... Ring

Điện thoại di động của Mac đổ chuông làm cho Mac phải ấn trả lời ngay lập tức.

" Có." Mac không trả lời cuộc gọi quá lớn.

[ Mac, đây là P'Eua.] Giọng của Eua vang lên.

"Ừm, đợi một chút." Mac ra ngoài hiên nói chuyện vì không muốn làm phiền giấc ngủ của Nan.

"Chuyện gì xảy ra với anh vậy?" Mac hỏi khi đang đứng trên hiên nhà.

[ Khi anh đến nói chuyện với ba của em thì ông ấy nói rằng em đã trở về Thái Lan. Vậy nên anh đã gọi cho em, ừm, Mac hiện đang ở với Nan phải không?] Eua hỏi lại.

"Ừm, nhưng anh ấy đang ngủ. Anh có việc gì với Nan không?" Mac tò mò hỏi lại.

[ Chà... Anh muốn thỉnh thoảng cậu ấy đến gặp ông bà, sắp đến giờ tiệc rồi.] Eua trả lời.

"Ồ được thôi. Vậy tôi sẽ mời anh ấy đến gặp họ." Mac đáp, mặc dù cậu không biết Nan có đi hay không.

[ Cảm ơn em rất nhiều . Hãy gọi cho tôi khi em đến.] Eua nói cuối cùng trước khi cúp máy. Mac bước vào phòng nhưng khựng lại khi nhìn thấy Nan đang nằm, ngước lên.

"Ai đã gọi?" Nan nhẹ nhàng hỏi, có chút gắt gỏng vì hình như có điều gì đó quấy rầy giấc ngủ của anh. Bản thân Wei dường như cũng biết nhiệm vụ của mình nên vội vàng ra khỏi phòng, nói sẽ đi vệ sinh.

Để Nan và Mac nói chuyện. Mac bước tới chỗ Nan bên giường.

"P'Eua." Mac trả lời thẳng thắn trước khi Nan nắm lấy cánh tay cậu và kéo họ nằm cùng nhau.

"Sao hắn ta lại gọi? Và làm sao hắn ta biết mày đã quay lại Thái Lan?" Nan hỏi với giọng giận dữ, đồng thời vùi mặt vào cổ Mac, người vẫn đứng yên vì biết mình không thể thoát khỏi bất cứ điều gì.

"Anh ấy nói chuyện với ba, ba bảo với anh ấy là tao đã về, hơn nữa P'Eua muốn mày đi gặp ông bà ngoại. Lần cuối cùng mày đến gặp họ là khi nào?" Mac hỏi lại vì tò mò, bởi vì cậu đã nói chuyện với Eua khi ở nước ngoài và không biết Nan có về thăm ông bà nội hay không.

"Hai tháng trước." Nan bình tĩnh trả lời.

"Ồ, đã lâu rồi mày không đến. Chẳng phải sẽ rất thú vị nếu ghé thăm họ và mua thứ gì đó sao?" Mac nói. Nan không biết Mac bắt đầu nghĩ đến người khác nhiều hơn từ khi nào, trước đây cậu chỉ nghĩ đến bản thân mình, cậu không quan tâm đến ai, kể cả ba ruột của mình.

"Khi chính mày nói những điều như vậy khiến tao không biết làm thế nào, nhưng tao nổi da gà." Nan giả vờ nói mà cười trong cổ họng.

"Tại sao? Tao không thể nói điều đó à?" Mac thúc cùi chỏ vào bụng bạn trai khô khan hỏi, Nan cười nhẹ, vui vẻ trêu chọc Mac.

"Sao mày có thể nói như vậy? Điều gì đó không hề ngu ngốc chút nào." Nan vẫn chọc tức Mac, không chịu bỏ cuộc.

"Chết tiệt, tao không nói chuyện với mày nữa. Tao khó chịu." Mac nói. Nan vẫn cười khúc khích hài lòng rồi hôn lên má Mac, kèm theo đó là sự trêu chọc và hành hạ mạnh mẽ cho đến khi khuôn mặt của Mac trở nên méo mó.

"Đó, đau quá, sao mày lại thích chơi thô bạo thế? Bộ ria mép đã được cạo đi nhưng nó lại cào vào mặt tao." Mac hét lên, quay tay ra đẩy mặt bạn trai ra.

"Tao làm vậy vì mày phàn nàn rằng nó đau khi chúng ta làm tình. Tại sao mày lại rên rỉ khi tao cọ bộ ria mép lên mày?" Nam mỉm cười hỏi. Mạc quay lại nhìn Nan với đôi mắt đục ngầu.

"Hừ, đừng xấu hổ, khi nào thì mày mới dẫn tao đến nhà ông bà?" Nan hỏi lại khiến Mac mỉm cười hài lòng.

"Chúc ngủ ngon. Hãy ăn tối với họ." Mac trả lời và gật đầu trước khi đá Mac ra khỏi giường.

"Được rồi, tao vẫn còn thời gian để ngủ, mày gọi Wei tiếp tục gói quà đi, tao không muốn mày làm ồn khi gói đồ trong phòng, mày đang làm cái quái gì ở đây thế? Tao đi ngủ đây, đi đi!" Nam tiếp tục. Mac muốn đá Nan vì quá phiền phức, nhưng cậu chỉ biết nghĩ rồi nhanh chóng bỏ đi. Wei giúp mang đồ sang phòng bên cạnh. Sau đó giúp gói quà cho đến khi nó sẵn sàng.
.
.
.
Ngày 31 tháng 12

Nhà Nan hôm nay khá hỗn loạn vì là đêm giao thừa đón năm mới. Hôm nay trường đua đóng cửa 1 ngày vì Nan sẽ để cấp dưới của mình nghỉ ngơi và vui chơi hết mình. Cấp dưới của Nan đã đi mua đồ và chuẩn bị chỗ ở theo lệnh của Nan.

Wei đưa nhiều bạn bè đi mua đồ tươi cho bữa tối hôm đó. Có người giúp nâng dàn âm thanh ra sân trước, bày vài chiếc bàn tròn, phía bên kia có một chiếc bàn lớn đựng vật phẩm xổ số. Mac nhìn chằm chằm vào hình ảnh hỗn loạn trước mắt, trong lòng cảm thấy vui mừng lạ lùng. Những nụ cười và tiếng cười của cấp dưới của Nan khiến Mac nghĩ về quá khứ của mình, nhiều nhất cậu sẽ sắp xếp một cuộc gặp mặt với bạn bè để ăn mừng tại một quán rượu trong năm, cậu sẽ ăn mừng với nhiều người lạ không phải gia đình hoặc một người rất quen thuộc.

"Sao đứng cười? Đến lấy ghế tách ra đi." Giọng Nan vang lên, đồng thời đẩy đầu Mac ra hiệu khiến Mac quay lại nhìn anh với đôi mắt đục ngầu nhưng cũng gật đầu đi giúp Nan. Chuyến thăm nhà ông bà ngoại Nan tối qua diễn ra tốt đẹp. Sau khi ăn tối với ông bà Nan xong, họ ngồi xuống nói chuyện thêm một chút trước khi về nhà. Mac nghĩ tối qua Nan có vẻ thoải mái hơn, không còn cảm giác căng thẳng như lần đầu gặp nhau ở bệnh viện mà vẫn nói chuyện thẳng thắn, cộng thêm Nan thì khó chịu với mọi người nhưng có vẻ như ai cũng có thể giải quyết được.

Nan đã nhờ Mac treo một tấm biển tua rua vàng có dòng chữ ' Chúc mừng năm mới' trước cửa nhà và còn treo đèn trang trí phía trước nhà.

"Việc này người khác không làm được? Tại sao lại bắt tôi làm việc này? Tao nhớp nháp, muốn đi tắm." Mac càu nhàu.

"Sao lại không được? Thôi đi, đừng nói nhiều nữa. Chúng ta hãy giúp đỡ lẫn nhau trước đã." Nan nói với giọng hung dữ, anh không nhượng bộ Mac bằng mọi cách, Mac chưa kịp phàn nàn điều gì thì quay lại nhìn thấy xe của ba đang lao tới, Mac lập tức tiến lại gần.

"Ba, sao ba lại lái xe một mình? Con đã nói chiều sẽ đón ba mà." Mac hỏi ba.

"Thật tuyệt khi lái xe đến đây một mình. Này, Nan có vẻ rất phấn khích." Ba Mac trả lời trước khi quay lại chào Nan, người đang bước đến gần ông.

"Không phải bình thường sao, ba cũng đến đây ngủ ạ? Con đã bảo người dọn phòng rồi." Nan hỏi, ba Mac gật đầu.

"Tao sẽ tự mình đưa ba của tao lên phòng." Mac gợi ý, Nan nở một nụ cười nhẹ trên khóe miệng.

"Đang tìm đường trốn thoát. Được rồi, mày đưa ba về phòng rồi xuống lầu giúp nhân viên. Để ông ấy nghỉ ngơi trước. Ba, nếu muốn gì thì có thể ra lệnh cho người của con." Nan nói.

"Được rồi, ba đi ngủ đây." ba Mac đáp lại trước khi Mac đưa ba lên phòng, Mac nói chuyện với ba một lúc rồi lén đi tắm rồi xuống lầu gặp Nan.

Khi đi xuống, cậu dừng lại một lúc khi thấy Sage, bạn của Nan, đã mang Frog đi cùng. Cả ba đang ngồi trong đình nói chuyện, bản thân Frog cũng quẫn trí khi nhìn thấy Mac tiến tới. Thực ra, Mac không còn giận Frog nữa nhưng có một vấn đề đặt ra là Frog có còn thích Nan hay không. Vì vậy, cậu cảm thấy hơi khó chịu khi gặp mặt trực tiếp.

"Chào Mac." Sage chào.

"Xin chào, đội trưởng." Mac chào lại trước khi ngồi xuống cạnh Nan.

"Mày thực sự đã bỏ chạy và đi tắm thay vì giúp đỡ người khác trước." Nan càu nhàu khi nhìn thấy Mac với bộ quần áo đã thay.

"Trời nóng quá." Mac nói lại. Sage ngồi mỉm cười, còn Frog thì im lặng.

"Chúng ta hãy cùng nhau đón năm mới nhé?" Mac hỏi lại.

"Ừ, Frog cũng muốn ăn mừng cùng bạn bè." Sage nói rồi Mac quay lại nhìn Frog một chút.

" Cậu không phiền đâu, phải không?" Frog hỏi, giọng trầm xuống.

"Tôi định nói gì đấy nhưng hỏi ông chủ nhà đằng kia xem?" Mac ném nó cho Nan.

" Mày sở hữu ngôi nhà." Nan nói ngay, khiến mặt Mac nóng bừng.

" Cậu có cho phép tôi làm việc này không?" Frog hỏi.

"Ừ...tùy cậu. Muốn đến thì đến. Lũ khốn nạn này chắc cũng muốn gặp cậu." Mac nói khiến Frog mỉm cười trước sự nhạy cảm của Mac, Frog lập tức quay sang Sage.

"Tôi sẽ giúp những kẻ ngốc chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ." Frog nói và Sage gật đầu.

"Nhưng nếu tôi gọi thì cậu phải đến, được chứ? Cậu có nhớ mình đã yêu cầu gì không?" Sage nhẹ nhàng hỏi, Frog hơi mím miệng nhưng gật đầu chấp nhận với khuôn mặt đỏ bừng. Mac nhìn anh nghi ngờ.

"Chà, tôi biết." Frog trả lời trước khi chạy đi tìm bạn bè với Sage đang trông chừng, Mac cũng có vẻ tò mò.

"Nhìn kìa." giọng Nan vang lên khiến Sage lập tức quay lại nhìn Nan.

"Có phải tôi không?" Sage hỏi lại.

"Không, tao đã nói chuyện với vợ tao rồi. Mày đang nhìn cái gì vậy, tên khốn đó? Có thắc mắc gì thì cứ hỏi cậu ta." Nan cười nói khiến Mac hơi giật mình. Sage quay lại và nhướn mày nhìn Mac.

"Tôi không nghi ngờ hay gì cả... chỉ là... Anh cảm thấy thế nào khi ở bên Frog? Hai người có vẻ thân thiết một cách kỳ lạ." Mac nói, đầy tò mò. Sage cười nhẹ, nhưng từ chối nói với Mac ngoài việc đứng dậy và giúp người khác sắp xếp địa điểm.
.
.
.
Vào ban đêm

Bây giờ đèn đã sáng khắp nơi, đồ ăn sẵn dần dần được mang ra bày biện như một bữa tiệc buffet để ăn. Nhạc vẫn tiếp tục vang lên, hầu hết là những bài hát mà Mac không biết nhiều nhưng quen thuộc vì Nan thích nghe. Nan, Mac, ba Mac và Sage cùng nhau ăn uống, trong khi cấp dưới của Nan ngồi vào bàn vừa ăn vừa nói chuyện.

"Anh không mời Frog ngồi cùng à?" Mac hỏi Sage.

"Hãy để cậu ấy ở lại với bạn bè của cậu ấy." Sage trả lời, vì vậy Mac không nói gì trước khi quay sang Nan.

' Mày vào nhà với tao.' Mac nhẹ nhàng nói, khiến Nan hơi nhướng mày.

' Cái gì? Cũng chưa muộn mà mày đã mời tao vào phòng rồi.' Nan giả vờ đáp lại. Mac trừng mắt nhìn anh. Nan liền cười nhẹ trước khi ôm cổ Mac kéo lên lầu.

"Hừ, trêu mày dễ lắm. Đi thôi." Nan dẫn Mac vào nhà, để ba nói chuyện với Sage trước.

"Sao thế?" Nan hỏi, biết Mac có chuyện cần bàn.

"Món quà mày nói, mày muốn tao tặng ba của tao cái gì?" Mac tò mò hỏi. Nan nở một nụ cười nhẹ.

Khi trời bắt đầu khuya, mọi người bắt đầu vui chơi, hát karaoke, nhảy múa cùng nhau đến 22h và cùng nhau bốc thăm trúng thưởng. Tiếng cười vang
vọng khắp một vùng. Mac là người cầm hộp nhãn cho mọi người lấy còn Nan là người giao đồ. Mac chết cười khi Wei nhận được bộ đồ giường vì Wei nói rằng anh không muốn. Sau đó, anh tặng thêm 1000 baht tiền mặt như một phần thưởng an ủi trước khi Wei kịp mỉm cười. Những người đoạt được giải thưởng lớn đều vui vẻ nên ai cũng vui vẻ. Vì vậy Nan đã đưa Mac đi bộ trở lại nơi ba Mac đang ngồi vì anh muốn cùng đếm ngược.

Nan gật đầu, bảo Mac làm gì đó. Mac hưng phấn đến tay lạnh cóng, có chút xấu hổ.

"Mày sợ cái gì?" Nan nói đùa. Ba của Mac có vẻ bối rối.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Ba Mac hỏi, Mac hít một hơi thật sâu trước khi ngồi cạnh ba và Nan ngồi cạnh Mac.

"Ba... à... con có quà năm mới cho ba đây." Mac nói với giọng thì thầm vì cậu chưa bao giờ làm điều gì như thế này trước đây.

"Hừm, con có thứ gì cho ba à?" Ba Mac hỏi đùa. Nhưng trong lòng cậu lại cảm thấy rất vui. Mac lấy từ trong túi quần ra một chiếc phong bì màu trắng
và đưa cho ba.

"Đây ạ?" Mac nói, ba cậu cầm lấy chiếc phong bì, mở ra xem thì thấy trong phong bì có một khoản tiền. Khi ông lấy nó ra và đếm thì có 20 nghìn đô la trong đó.

"Quà năm mới của ba là 20.000?" ba của Mac hỏi để tìm hiểu xem điều đó có thực sự đúng không. Ba của Mac đã thắng được hơn 20.000, cộng thêm số tiền Mac đưa cho ông còn đặc biệt hơn.

"Ừ, tuy có vẻ ít nhưng đối với con nó rất quan trọng, số tiền này là số tiền con kiếm được từ công việc bán thời gian của mình. Con tiết kiệm được, một phần Nan cũng đóng góp, nhưng phần còn lại con có được là nhờ nỗ lực của chính mình và cho ba như một món quà năm mới." Mac cũng nói về Nan khiến ba cậu nở nụ cười hài lòng, trước khi nhẹ nhàng xoa đầu Mac, điều này khiến Mac bật khóc.

"Mac, con biết không, đây là món quà năm mới ba yêu thích nhất. Không phải vì nó là tiền mà nó thể hiện sự quyết tâm, nỗ lực và kiên nhẫn của ba." Ba Mac nói với vẻ chân thành trong lòng rồi quay lại nhìn Nan.

"Ba cũng cảm ơn con rất nhiều vì đã tặng ba món quà Tết này. Con đã khiến Mac thay đổi bản thân, đó cũng là món quà tuyệt vời nhất." Ba Mac mỉm cười nói trước khi dang tay ôm Nan và Mac cũng ôm vào lòng. Bố của họ.

"Cảm ơn, cảm ơn rất nhiều." Ba Mac hài lòng nói.

"Này, đã đến lúc đếm ngược rồi." Giọng nói la hét của cấp dưới của Nan vang lên. Sau đó cả ba bỏ đi, Sage đứng dậy tìm Frog, chiếc TV kết nối với karaoke hiện đang phát sóng đếm ngược trực tiếp. Cấp dưới của Nan cũng mua pháo hoa, chuẩn bị đốt. Nan, Mac và ba của Mac lúc đó ngồi mỉm cười. Trước khi mọi người đếm ngược.

10
9
8
7
6
5
4
3
2
1

"Chúc mừng năm mới."

Tiếng la hét vang lên khắp khu vực cùng với âm thanh của nhiều loại pháo hoa đủ màu sắc, còn có cả tiếng động lớn từ khu vực lân cận.

"Chúc mừng năm mới Nan và Mac, chúc hai con một năm tuyệt vời." ba Mac mỉm cười nói. Hai người lập tức giơ tay vái chào.

"Chúc mừng năm mới ba nhé." Nan và Mac cùng nói trước khi ba Mac đến nói chuyện với một số cấp dưới của Nan.

"Mày." Mac thấp giọng gọi.

"Cái gì?" Nan trả lời.

"Chúc mừng năm mới." Mac nói và mỉm cười.

"Chúc mừng năm mới." Nan cũng đáp lại.

"Tao không có quà cho mày." Nan nói.

"Tao cũng không có." Mac đáp lại, cậu biết Nan đã bỏ ra rất nhiều tiền để mua đồ cho cấp dưới, bản thân cậu cũng không muốn thứ gì đặc biệt vì Mac cũng không biết mua gì cho Nan.

"Tối nay tao sẽ đợi để mở món quà này." Nan nói, giả vờ đưa ngón tay lướt qua chiếc cúc áo sơ mi của Mac, và Mac ngay lập tức hiểu ý Nan.

"Đồ khốn nạn!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro