Chương 22: [ R18+]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trans: Lư Trì Canh Rin

Chương 22: [ R18+]

"Đúng vậy, anh nghĩ Nong Beam nên thể hiện bản thân nhiều hơn như em đã làm vào đêm em say rượu." Miles lặp lại.

"Nhưng khi Beam say, Beam không nhớ gì cả. Hơn nữa, nếu Phi Kan nổi giận với Beam thì sao? Em nên làm gì?" Người thanh niên nhẹ giọng hỏi.

" Nong Beam là bạn trai của Khun Kan, vậy em sợ gì? Đêm đó, Khun Kan rất hài lòng khi thấy Beam ghen vì cậu ấy." Miles kể lại.

"Thật sao?" Beam hỏi chỉ để chắc chắn.

"Đó là sự thật." Miles xác nhận. Beam ngồi dậy, cau mày bối rối. Lòng cậu thấy ghen tuông, dù biết rằng mình chẳng có quyền gì.

"Dù sao thì Beam cũng không dám mắng Phi Kan đâu." chàng trai lo lắng nói.

"Nghe này, nếu Nong Beam không muốn Khun Kan tức giận, thì Beam phải chuyển sang cầu xin. Anh muốn nói với  rằng Nong Beam có thể làm được, hãy tin anh, nhưng nếu em không muốn làm điều đó, cũng không sao. Em sẽ để cậu ấy yên vì đã đi với người phụ nữ đó." Khi Beam nghe những gì Miles nói, cậu ngay lập tức nghĩ ra điều gì đó.

"Đợi chút, em quay lại ngay." người thanh niên đứng dậy.

"Em đi đâu?" Miles đột ngột hỏi.

" Beam sẽ đuổi theo Phi Kan." chàng trai trẻ nói trước khi đi về phía Kan cách đó không xa. Miles nhếch mép cười khi cầm lấy máy ảnh và chuẩn bị chụp những bức ảnh đẹp về họ.

Beam đi về phía Kan với một trái tim hơi bực bội. Tay người phụ nữ vẫn nắm chặt cánh tay Kan. Beam bước vào giữa và gỡ tay người phụ nữ để nắm lấy tay Kan và ôm lấy anh.

"Phi Kaaaan." Beam gọi anh với giọng cầu xin và sau đó nhìn Kan, người đang bối rối quay sang nhìn cậu. Cả bàn nhìn Beam đầy nghỉ ngờ.

"Có chuyện gì vậy Beam?" Kan hỏi.

"Ai đây Kan?" người phụ nữ hỏi với vẻ không hài lòng với Beam vì đã thấy sự can thiệp giữa cô và Kan.

"Phi Kan, Beam đợi Phi Kan lâu lắm rồi. Beam muốn tiếp tục đi." chàng trai lại nói. Kan kinh ngạc nhìn Beam rồi mỉm cười.

"Được rồi, ừm, Kat, anh phải đi ngay bây giờ." Kan trả lời khi nhìn người phụ nữ.

"Đợi đã Kan, vậy anh không ở lại với Kat sao?" người phụ nữ hỏi ngay lập tức.

"Có lẽ là không, vì tôi đã đưa Beam đi du lịch." Kan trả lời lại.

"Và đứa trẻ này là ai? Hay nó là em trai của Kan? Kan có thể mang em ấy theo cùng chúng ta." người phụ nữ bực bội nói.

"Không, Phi Kan.... Beam không muốn đi cùng người khác. Hơn nữa, chúng ta đã đi cùng P'Miles rồi. Sao anh có thể bỏ Phi Miles lại được?" Beam lại nói.

"Ừm ... chúng ta có nên đi cùng Miles nữa không nhỉ?" Kan giả vờ hỏi cậu vì anh có thể biết rằng Beam đang ghen. Kan rất ngạc nhiên vì giờ Beam không uống chút rượu nào. Tuy nhiên, cậu đang hành động theo cách này. Còn Beam khi nghe Kan nói thì có chút khó hiểu, sau đó cậu nhìn Kan với ánh mắt run rẩy.

"Không, Phi Kan nói rằng nếu Beam là một cậu bé ngoan thì Phi Kan sẽ đưa Beam đi... Beam muốn ở một mình với anh. Chúng ta cùng nhau đi du lịch nhé." Beam nói với giọng run run.

"Đợi đã, Kan, chàng trai trẻ này là ai? Theo những gì Kat có thể nhớ, em trai của Kan tên là Graf, phải không?" người phụ nữ tò mò hỏi. Kan khẽ nhìn Beam.

"Ý Beam là gì? Hãy nói với Phi Kat đi Beam." Kan giả vờ hỏi vì muốn biết Beam sẽ trả lời như thế nào. Beam nhìn lên khuôn mặt của người phụ nữ với đôi môi của cậu hơi mím lại.

"Beam là bạn trai của Kan. Không phải em trai." Beam nói. Điều này khiến hội chị em bất ngờ vì không ngờ một mỹ nam như Kan lại có bạn trai là đàn ông.

" Kan, là... là thật sao?" người phụ nữ lắp bắp hỏi.

"Phải." Kan nói với một nụ cười, điều này khiến trái tim Beam đập rộn ràng. Thật tốt khi Kan không nói điều gì xúc phạm cậu.

"Nhưng..." người phụ nữ tiếp tục hành động như thể cô không thể tin được.

"Phi Kan... Bây giờ chúng ta đi được chưa? Beam muốn tiếp tục đi." Beam nói lại và di chuyển nhẹ nhàng trên cánh tay của Kan.

"Được rồi, tôi sẽ đi trước, Kat." Kan nói với một nụ cười sau khi bước đi nắm lấy vòng eo thon gọn của Beam trở lại chỗ Miles. Để lại nhóm phụ nữ đang kinh ngạc nhìn họ. Miles mỉm cười khi thấy hai người quay lại.

"Thật tốt khi câj trở lại. Tôi phải đi vệ sinh. Tôi sẽ quay lại ngay." Miles nói khi đợi hai người ngồi xuống và nói chuyện. Miles đứng dậy, nhưng mang theo máy ảnh.

"Nói chuyện đi. Tại sao em dám đi về phía anh?" Kan hỏi với giọng bình thường sau khi di chuyển chiếc ghế trước mặt Beam. Beam hơi cúi đầu.

"Phi Kan đang giận... Beam xin lỗi." chàng trai nhẹ nhàng nói.

"Anh nói anh tức giận lúc nào? Hay là anh mắng em à? Em cho rằng anh tức giận là vì cái gì?" Kan hỏi lại. Beam ngẩng đầu lên và nhìn Kan.

"Beam không dễ thương phải không? Đi đến gần P'Kan như vậy." Beam lại nói. Lòng dũng cảm của cậu đã hoàn toàn biến mất.

"Vậy ... em đã nghĩ gì khi đi về phía anh? Hãy nói thật với anh, đừng nói dối." Kan tò mò hỏi lại.

" Chà... chà, Beam không muốn Phi Kan ở bên cạnh bất kỳ người phụ nữ nào quá lâu... Beam không muốn... Ai đang làm phiền Phi Kan?... Dù hai chúng ta đã cố gắng đến đây cùng nhau... Chúng ta nên ở bên nhau mọi lúc, phải không? Hơn nữa, người phụ nữ đó có vẻ thích Phi Kan." Beam nói với giọng trầm. Kan cười nhẹ.

"Em ghen?" Kan hỏi. Beam chậm rãi gật đầu. Kan giơ tay xoa nhẹ đầu Beam.

"Anh chỉ chào một người quen thôi. Anh không nghĩ gì khác." Kan giải thích.

" Hừm...vậy, Phi Kan, anh không giận Beam chứ? Khi Beam đi theo Phi Kan như thế này." Beam hỏi một cách chắc chắn.

"Anh không giận." Kan nói khiến Beam mỉm cười thoải mái.

"Beam ghen là vì Phi Kan đúng không?" Beam hỏi lại. Kan gật đầu. Beam sau đó mỉm cười hạnh phúc. Sau khi thấy Miles đi bộ trở lại.

"Tôi đã trở lại." Miles nói trước khi ngồi lại vào chiếc ghế cũ.

"Đợi một chút, chúng ta tiếp tục đi bộ đi." Kan nói sau khi trả tiền cho đồ uống và đi ra ngoài để tiếp tục đi dạo và chụp ảnh. Thỉnh thoảng họ đụng phải một nhóm phụ nữ, khi điều đó xảy ra, Beam ngay lập tức nắm lấy tay Kan và ôm lấy anh, điều này khiến những người phụ nữ không dám đến gần Kan. Và Kan cũng không quan tâm đến bất kỳ người phụ nữ nào trong số đó. Cả ba tiếp tục bước đi. Họ đi bộ mua thức ăn cho đến khi thời gian trôi qua lúc 2 giờ chiều, Kan mời họ trở lại.

"Ngày mai là ngày du lịch cuối cùng của cậu phải không, Khun Kan?" Miles hỏi khi kiểm tra các bức ảnh trên máy ảnh.

"Vâng." Kan đáp.

"Vậy cậu sẽ đi đâu vào ngày du lịch cuối cùng?" Miles hỏi lại, Kan quay sang nhìn Beam.

" Em muốn đi đâu Beam?" Kan hỏi chàng trai trẻ vì trong phần lớn thời gian đi anh sẽ hỏi nơi cậu muốn đến.

"Ngày mai, Beam không muốn đi đâu cả. Beam muốn ngủ trong nhà nghỉ." Beam nói khi họ về đến nhà. Miles xin lỗi trước và nói rằng anh sẽ mang những bức ảnh anh chụp đến vào ban đêm.

Kan và Beam đi ngủ trong phòng.

"Sao ngày mai lại không muốn ra ngoài?" Kan hỏi khi nằm trên giường ôm Beam.

"Ngày mai là ngày cuối cùng chúng ta ở đây. Beam muốn ở bên Phi Kan mọi lúc. Beam không muốn đi đâu cả." chàng trai trẻ nói.

" Hừm, anh cũng vậy. Vậy ngủ thôi." Kan nói, Beam mỉm cười và trốn trong lồng ngực mạnh mẽ của Kan. Chẳng mấy chốc, Beam chìm vào giấc ngủ vì quá mệt mỏi. Về phần Kan, anh nằm đối mặt với Beam, suy nghĩ xem mình nên làm gì khi họ trở về nhà. Kan từ từ rời khỏi giường và bước ra khỏi phòng hướng ra ban công, nhưng anh không quên đóng cửa lại. Kan liền bấm máy.

" Bee, là anh đây... Chúng tôi sẽ quay lại vào ngày mai... Ừm... anh có vài điều muốn nói với em...À... Ừ... Ừ... Hẹn gặp lại sau." Kan nói xong và kết
thúc cuộc gọi. Sau đó anh trở lại phòng và lại nằm xuống ôm Beam như trước.
.
.
.
Reng... reng... reng...

Điện thoại bên trong cửa hàng đổ chuông. Belle đi trả lời cuộc gọi.

" Xin chào?" Belle nói

[ Belle...Là Day.] Giọng nói trầm ấm của Day vang lên.

" Thật ra, Nong Day, chị nghe nói cậu đã bị bắn. Cậu có khỏe không... và bây giờ cậu đang ở đâu? Cậu có biết rằng Nong It cứ gọi điện tìm Day không? Chị sợ lắm." Belle nghiêm túc hỏi vì không ai có thể liên lạc với Day kể từ khi anh bị bắn vì cứu It.

[ Phi Belle, đừng nói với It là em đã liên lạc với chị.] Day trả lời.

" Tại sao, Nong Day, cậu có biết không? Nong It đó đã khóc rất nhiều khi em ấy gọi và hỏi thăm về cậu. Em ấy cũng đến tiệm." Belle nói, vì cô thực sự lo lắng cho cả hai người.

[ Belle, em muốn chị chăm sóc It cho em. Em không thể liên lạc với cậu ấy cho đến khi ba tháng trôi qua.] Day nói với giọng căng thẳng.

"Chị không hiểu gì cả. Tại sao vậy? Chị cảm thấy tội nghiệp cho Nong It." Belle nói tiếp với Day.

[ Em biết và em yêu cậu ấy, nhưng em đã hứa với ba của It. P'Belle phải hiểu cho em.] Day lên tiếng trước khi kể cho Belle nghe toàn bộ câu chuyện. Điều này khiến Belle cảm thấy rất có lỗi với cả hai người. Nhưng đáng tiếc nhất có lẽ là It. It không biết Day đã làm điều đó cho mình.

Haizzz...

" Trở ngại dẫn đến tình yêu đích thực." Belle lẩm bẩm sau khi nghe Day nói.

" Nhưng cậu gọi cho chị để nói với chị phải không?" Belle hỏi khi cô kết thúc.

[ Em định gọi cho cửa tiệm và nhờ Phi Belle lo việc ở đó. Hãy chăm sóc It. Ồ, Beam nữa, Phi Belle... Beam có đi cùng chị không? Để em nói chuyện với Beam. Em không liên lạc được với điện thoại di động của Beam.] Day nói.

" Beam đã không đến làm việc trong vài ngày rồi. Bee xin nghỉ cho em ấy, nhưng Bee không nói Beam ấy đi đâu. Bee nói với chị rằng Beam sẽ quay lại làm việc vào thứ Hai." Belle nói.

[ Chị không biết em ấy đã đi đâu sao Belle?] Day tò mò hỏi.

" Chị thực sự không biết. Chà, nếu Beam quay lại, chị sẽ bảo em ấy gọi cho Nong Day, nhưng bọn chị sẽ gọi cho cậu theo số nào? Chị không thể gọi số của cậu.] Belle hỏi .

[ P'Belle có thể gọi qua xxxxxx, Phi Belle đừng cho It biết.] Day nhắc lại.

" Được rồi, hãy tự chăm sóc bản thân, Day. Chị sẽ nói với Beam, nếu Nong It đến cửa hàng, chị sẽ giúp cậu chăm sóc cậu ấy, đừng lo lắng." Belle đáp lại trước khi chào tạm biệt và cúp máym

"Beam đã đi đâu? Tại sao chị không thể liên lạc với em? Em thường gọi cho bọn chị và cho bọn chị biết mà." Belle lẩm bẩm một cách nghi ngờ.
.
.
.
"P'Miles chụp bức ảnh này khi nào vậy?" Beam hỏi với khuôn mặt đỏ bừng. Khi Miles mở hình ảnh trên máy ảnh cho Beam xem. Những bức ảnh Miles chụp cũng đã chuyển cho Kan.

"Khi Nong Beam đến gặp Khun Kan. Anh đã bí mật chụp ảnh". Miles nói với một nụ cười. Kan lúc này đang đi về phía nhà bếp để uống nước. Miles và Beam đều ngồi trên sofa.

"Thật xấu hổ. Lúc đó Beam sợ chết khiếp. Em sợ rằng Phi Kan sẽ không hài lòng." Chàng trai nói, nhưng nụ cười vẫn còn đó.

"Em có muốn quyết đoán hơn không?" Miles hỏi lại. Beam đã tạm dừng...

“Ngày hôm đó Beam chỉ dám làm như vậy thôi, từ giờ trở đi Beam sẽ không cho phép mình làm điều đó nữa." Beam nói khi nhớ lại ngày trở về nhà. Beam có lẽ sẽ không có quyền ghen với Kan nữa, vì cậu sẽ không còn là người yêu của Kan nữa.

"Điều đó có nghĩa là gì, Nong Beam?" Miles bối rối hỏi. Beam cười nhẹ với Miles.

"Không có gì, quên những gì Beam nói đi." Beam nhún vai. Ngay trước khi Kan mang nước vào.

“Cho xem ảnh đi.” Kan cười nói. Nhưng Beam đã đẩy chiếc máy ảnh của Miles ra khỏi tay Kan, người đã đưa tay ra để lấy chiếc máy ảnh và nhìn vào nó.

"Phi Miles, sao chép nó và cho em số ảnh đó. Beam nói, mỉm cười với Kan.

"À, amh không mang theo thẻ nhớ. Hãy xem nó trước đi." Kan lại nói. Nhưng Beam giả vờ ngồi cạnh Miles và không để Kan nhìn thấy.

" Ừm, hừ, điều đó thật tệ cho chúng ta." Miles người đang ngồi đó và mỉm cười. Kan cũng chế giễu Beam. Ba người họ ngồi xuống, uống rượu và ăn ở một nhà hàng gần đó. Họ đã ở bên nhau một thời gian. Bây giờ, đối với Miles, cảm giác mà anh từng có khi tán tỉnh giờ chỉ là cảm giác từ Phi sang Nong. Trên thực tế, bản thân Kan không còn ghen với Beam và Miles như lúc đầu.

Khi đến giờ, Miles quay trở lại khách sạn. Kan và Beam bước vào phòng. Kan đi tắm trước, theo sau là Beam. Ngay khi chàng trai trẻ mặc áo choàng tắm bước ra khỏi phòng tắm, cậu thấy Kan cũng đang ngồi ở chân giường trong chiếc áo choàng tắm. Đèn trong phòng tắt hẳn, chỉ còn lại ánh đèn màu cam dịu nhẹ từ đầu giường.

"Em không mặc quần áo, Phi Kan. Bây giờ em cảm thấy không được khỏe." Beam nói.

"Hãy đến đây trước." Kan gọi, và Beam bước đến chỗ anh. Kan giữ Beam thẳng đứng giữa hai chân của mình và vòng qua eo thon của cậu.

"Ai đã hứa sẽ làm hài lòng anh nhỉ?" Kan hỏi với một nụ cười tinh nghịch. Làm cho Beam có một chút màu sắc.

"Em vẫn nhớ." Beam nói với giọng ngượng ngùng.

"Vậy Phi Kan muốn Beam làm gì?" Beam lấy hết can đảm để hỏi.

" Beam nên biết rõ anh muốn gì. Nào, thỏa mãn anh đi." Kan vừa nói vừa đưa tay bóp cặp mông căng tròn của cậu.

Beam bẽn lẽn cắn môi dưới và ngập ngừng trước khi chậm rãi gật đầu, Kan đứng dậy và ngồi dựa vào đầu giường, duỗi chân thoải mái với Beam vẫn đứng ở chân giường.

"Cởi nó ra." Kan nói, vì vậy Beam từ từ đưa tay cởi nút thắt trên áo choàng của cậu. Khi nút thắt nới lỏng, bóng dáng nhỏ bé trút bỏ áo choàng đáp xuống sàn phòng. Một bóng người trắng nõn lập tức xuất hiện trước mặt Kan.

"Nào Beam, làm đi." Kan gọi cậu lại. Sau đó Beam bước đến bên giường. Ánh sáng màu cam chiếu vào da khiến cơ thể Beam trông mịn màng hơn khiến Kan chỉ muốn quấn lấy cậu thật chặt và tạo một dấu ấn trên khắp cơ thể Beam.

"Em biết phải làm gì. Em đã sẵn sàng
chưa?" Kan hỏi lại, Beam khẽ gật đầu trước khi hít một hơi thật sâu để lấy lại tinh thần. Một bàn tay run run luồn qua nút áo dài của Kan và mở nó ra. Một cơ thể cường tráng, cân đối nổi bật trên phần bụng gợn sóng, rất khác với Beam. Khi ánh mắt của Beam di chuyển đến giữa cơ thể của Kan, mặt cậu càng đỏ hơn, đúng vậy, cậu đã nhìn thấy nó nhưng cậu chưa bao giờ nhìn nó trực tiếp và rõ ràng như lúc này. Kan khẽ nhướng mày. Như thể anh sẽ hỏi Beam sẽ làm gì tiếp theo. Một thân hình nhỏ nhắn ngồi thẳng vào giữa hai chân Kan rồi di chuyển che lấy cơ thể cường tráng của Kan. Thân của họ ép vào nhau. Beam hôn lên cằm Kan trước khi hôn lên cả hai má. Kan khẽ mỉm cười trước vẻ mặt ngại ngùng của Beam.

"Đó là tất cả những gì em đang làm sao?" Kan rụt rè hỏi.

"Anh muốn Beam làm cái gì? Beam làm không được tốt như vậy." Thanh niên trầm giọng nói.

"Hừ, ừm, em có nên bắt đầu bằng việc hôn anh không?" Kan đề xuất. Beam mím môi một lúc trước khi gật đầu. Đôi môi mỏng của cậu lập tức cúi xuống áp sát vào đôi môi ấm áp của Kan. Chạm nhẹ trước khi đưa chiếc lưỡi nhỏ vào. Kan cũng hợp tác. Chiếc lưỡi nóng hổi của Kan lập tức đánh hơi chiếc lưỡi nhỏ. Cả hai say đắm cuốn hút, xen lẫn dịu dàng. Điều này khiến Beam choáng váng khi bị nụ hôn của Kan mê hoặc.

"'Aaaaaaaaaaaa..." nhưng cậu cắn môi hết lần này đến lần khác.

"Em... mệt sao?" anh hỏi với một nụ cười.

"Phi Kan." Beam nhẹ nhàng áp vào lồng ngực cường tráng của Kan để che giấu sự ngượng ngùng.

"Hừ... vậy em tính làm gì bây giờ?" Kan hỏi, Beam chuyển sang hôn lên bộ ngực săn chắc của Kan và tiếp tục trượt xuống dưới với vẻ mãn nguyện của Kan.

"Beam, quay lại cho anh." Kan nói, Beam có vẻ bối rối vì không biết phải làm gì.

"Em biết làm gì chứ?" Kan hỏi khiến Beam đỏ mặt. Không phải Beam không biết về những điều này. Tuy nhiên, cậu đã tìm hiểu và nghe từ một số người bạn.

"Em biết." Beam trả lời, trước khi bắt đầu với vị trí. Kan cũng chuyển sang nằm ngửa trên chiếc giường rộng, thân hình cao lớn của anh giữ mông Beam ở vị trí thích hợp. Dù chiều cao không bằng nhau nhưng đó không phải là trở ngại. Beam hơi mím môi. Trước khi dùng một tay để giữ mình và dùng tay kia để giữ dương vật nóng hổi của Kan. Một chiếc lưỡi nhỏ chạm vào dương vật.

"Ừm." tiếng rên rỉ của Kan lập tức thoát ra khỏi cổ họng, người có thể cảm l nhận được rằng chiếc lưỡi nhỏ của cậu đang chạm vào cây gậy nóng bỏng của chính mình. Kan cũng không ngần ngại dùng chiếc lưỡi nóng bỏng của mình liếm láp cơ thể Beam.

Hình bóng khẽ rùng mình khi nhận ra rằng Kan di chuyển khắp cơ thể mình. Beam đuổi theo và liếm láp cho đến khi dương vật nóng bỏng của Kan to ra. Thân hình nhỏ bé dần dần dùng cái miệng mềm mại của mình nuốt lấy dương vật của Kan, nhưng không hoàn toàn nuốt xuống khi Kan đang nằm xuống.

"Ưm...ưm..." Beam cố gắng không rên rỉ và di chuyển môi mình để giữ lấy cây dương vật của Kan nhưng không thể, bởi vì Kan đã mút và liếm khắp người Beam, vì vậy Beam di chuyển và liếm hết phần bên dưới.

"Được rồi... tốt hơn nhiều rồi, Beam." Kan không khỏi rên rỉ khi Beam mấp máy môi đến mức Kan thỏa mãn.

"Ô!" Beam run cả người khi Kan dùng lưỡi liếm lỗ nhỏ của cậu.

" Phi... Phi Kan...?" Beam đẩy dương vật nóng của Kan ra và quay sang gọi Kan với giọng run run.

"Làm đi." Kan cũng lặng lẽ nói. Beam sau đó quay lại với dương vật nóng của Kan. Kan cũng trở lại lỗ nhỏ của Beam. Hai người họ dùng miệng để làm tình với nhau cho đến khi Beam di chuyển hông một cách cởi mở với cảm giác ngứa ran. Trái tim của Kan đang đập thình thịch và anh còn sử dụng động tác vuốt môi của mình thậm chí còn nhanh hơn.

"Ô..." Beam gật đầu lia lịa. Không thể tiếp tục với Kan vì cậu đã gần đến điểm giới hạn. Kan không nói gì, nhưng môi anh nhanh hơn, đôi tay mảnh khảnh của Beam chống xuống giường, lấy hông Kan làm điểm tựa.

"A... a... Phi Kan... A..." Beam hét lên khi phóng thứ nước tình yêu vào miệng Kan, Kan đã nuốt chửng hoàn toàn. Beam đang run lên vì cậu vừa buông tay.

"A..." Beam hét lên khi Kan nhấc người Beam lên đùi mình. Kan đứng dậy và lại ngồi xuống. Bây giờ, Beam ngồi trong lòng Kan nhưng lưng quay về phía anh. Kan tạo một dấu ấn tình yêu trên vai và cổ của cậu để Beam tựa vào.

“Bắt đầu lại đi." Kan khẽ nói. Beam gật đầu.

"Anh muốn Beam làm gì tiếp theo? Anh muốn Beam truyền đạt cho anh điều gì." người thanh niên trầm giọng nói.

"Hừm, Beam phải di chuyển lên trên anh. Nó giống như đêm đó, nhớ không?" Kan nói. Beam quay sang nhìn Kan bối rối.

"Đêm nào?" Beam hỏi.

"Cái đêm Beam say rượu, em có biết chính em là người đã chủ động không?" Kan vừa nói vừa rúc vào sau tai Beam. Làm cho khuôn mặt của cậu trông mượt mà và đỏ hơn.

"Nghiêm túc ... em đã làm điều đó sao?" Beam hỏi.

"Phải, đêm đó Beam say và rất hứng tình. Nhưng anh muốn Beam tự làm, chứ không phải do say. Hãy biến anh thành một người tốt." Kan nói nhẹ nhàng, cho đến khi tim Beam đập thình thịch khi nghe thấy điều đó.

" Beam sẽ làm bất cứ điều gì Phi Kan muốn." Beam trả lời, nhếch mép cười với Kan trước khi đưa tay lấy một tuýp gel.

" Nhấc hông lên nào." Kan trả lời và Beam ngay lập tức đứng dậy. Sự lành lạnh của gel và ngón tay thon dài của Kan khiến Beam hơi nao núng khi cảm nhận được vật đang xâm nhập, điều này khiến Beam cũng phải dùng tay để di chuyển dương vật của Kan.

" A...Beam, em đang khiến anh không thể chịu nổi." Kan nói khi anh đưa ngón tay thứ hai vào lỗ nhỏ tình yêu của Beam.

" Ồ... Phi Kan, mời vào... Ưm...” Beam cầu xin khi dương vật của cậu được giải phóng.

"Em chắc chắn?" Kan hỏi lại. Beam quay sang nhìn Kan với ánh mắt đắm đuối.

" Ưm... Beam không thể chịu đựng được nữa... Beam muốn củaP'Kan." Beam hỏi, Kan lập tức nhếch mép cười, ngón tay dài rút ra.

"Nào, thả xuống từ từ." Kan nói với chàng trai trẻ. Trong khi sử dụng tay kia để giữ dương vật chĩa thẳng vào lỗ nhỏ của Beam. Còn Beam thì dùng cả hai tay vịn vào chân Kan để làm điểm tựa. Bóng người nhỏ bé cắn môi, từ từ ấn xuống. Căng thẳng nảy sinh ngay khi dương vật từ từ đi vào từng chút một. Beam phải từ từ thở ra và vào. Kan không vội. Mặc dù trái tim anh muốn hoàn toàn nhập vào cơ thể của Beam.

"Aaaaa... Vâng." Beam phát ra âm thanh từ cổ họng khi nhận ra rằng lỗ nhỏ tình yêu của chính mình đã nuốt chửng dương vật nóng bỏng của Kan.

"'Aaaaaaa..." Beam hét lên khi Kan chống hông cho đến khi dương vật nóng hoàn toàn xâm nhập.

Kan cười nói : "Hừ, hừ... Hết rồi, anh giúp ngươi."

Beam run rẩy ngồi trên đùi Kan. Kan tiến đến ôm Beam từ phía sau và kéo cậu sát vào khuôn ngực rắn chắc của Kan.

"Lần trước Beam quay mặt về phía anh là do Beam say. Nhưng hôm nay anh biết Beam rất xấu hổ. Vì vậy, tốt hơn hết là em nên quay mặt đi như thế này ..." Kan nói, bởi vì anh biết Beam đang xấu hổ như thế nào.

" Beam, em có thể di chuyển chứ?" thanh niên hỏi, giọng run run

"Được rồi, tiếp tục đi." Kan nói, vì vậy Beam từ từ đứng dậy và gây áp lực lên anh.

" Aaa..." Tiếng rên rỉ của Kan đã cho Beam đủ động lực và can đảm để tiếp tục. Beam từ từ di chuyển hông lên xuống, dùng cả hai tay để chống đỡ. Kan nắm lấy cả hai cánh tay của Beam, kéo cậu ra sau để làm cho cơ thể của Beam cúi xuống.

"Di chuyển, em có anh ở đây." Kan nói, vì vậy. Beam di chuyển hông của mình lên xuống từ từ và tăng tốc. Cả hai cánh tay vẫn đang bị kéo.

"A... A... Phi... Phi Kan... ư... ư..." Beam rên rỉ gọi tên thân hình cao lớn đang run rẩy, nhận ra sự chặt chẽ và nhạy cảm của lỗ nhỏ. Beam cảm thấy bụng hơi râm ran vì tư thế này khá sâu. Beam di chuyển một lúc và bắt đầu bắt nhịp. Vì vậy, cậu bắt đầu di chuyển ngày càng nhanh hơn.

"Rất tốt... Beam... aa... đó là... aaa..." Kan rên rỉ thỏa mãn khi Beam di chuyển cơ thể cậu nhanh hơn và mạnh hơn. Kan buông tay Beam ra và dùng đầu gối chống lên giường. Kan vòng một tay quanh vòng eo thon gọn của Beam và dùng tay kia siết chặt phần trên của bộ ngực nhỏ nhắn của Beam.

"A... vòng tay qua cổ anh, lùi ra khỏi Beam...hả..." Kan khàn giọng nói khi anh di chuyển hông. Beam đưa một tay ra sau để đỡ cổ khan. Sức nóng của cả hai tỏa ra lẫn nhau, nơi lưng Beam áp sát vào lồng ngực rắn chắc của Kan, Kan khẽ ngả Beam về phía trước. Trước khi được thả xuống, hông anh không dừng lại cho đến khi thân hình nhỏ bé run lên.

"Aaa... A... Aaâ... Aa..." Beam rên rỉ. Khuôn mặt ngọt ngào di chuyển từ bên này sang bên kia. Lỗ nhỏ mút chặt lấy dương vật của Kan.

"Ưm...haaaa...ưm..." Kan nghiến răng.
Những tiếng rên rỉ trong cổ họng thoát ra ngoài. Bây giờ, mồ hôi của Beam thấm qua chân tóc. Đau dữ dội tích tụ ở bụng dưới.

"Phi Kan... aaa... Phi Kan.... Be... Beam... Aaaa..." Beam nói trong một câu do sự phấn khích tăng lên.

" Beam, thả nó ra đi, nếu em không chịu được thì cứ để nó chảy ra đi." Kan đáp lại, môi không ngừng mút lấy vành tai trắng nõn và đường cong trên cổ Beam không ngừng. Hông của anh đang hành động thô bạo, cũng như tay của anh. Kan tiếp tục siết chặt bộ ngực nhỏ bé của Beam cho đến khi cơ thể nhỏ bé bắt đầu căng lên. Bàn tay mảnh khảnh của Beam trượt xuống để di chuyển dương vật của chính mình.

"Aaaa..." Beam rên rỉ khi dòng nước trắng đục của tình yêu chảy đầy lòng bàn tay và giường của cậu. Kan khẽ liếm đôi môi khô khốc trước khi thúc vào sâu khiến Beam rướn người về phía trước. Sau đó, Kan đã giữ được hông mềm mại của cậu và dùng hết sức thúc vào trong cậu.

"Aaaa... Beam... anh không thể chịu đựng được nữa Beam... Aaaaaaaaaa." Kan thúc vào trong cậu thật mạnh rồi cũng giải phóng nước tình yêu vào trong Beam. Hơi thở của Kan đang mệt mỏi. Trước khi ôm cơ thể của Beam, cậu đã ngồi lên đùi anh mặc dù cơ thể hai người vẫn còn kết nối. Beam dựa vào Kan, người cũng mệt mỏi ngồi ở đầu giường. Kan thỉnh thoảng hôn cậu. Anh không quan tâm dòng nước tình yêu chảy ngược làm vấy bẩn chân anh và ga giường.

“Anh lấy nó ra đi, Phi Kan." Beam khẽ hỏi.

"Không, không cần phải hoàn thành. Anh quá lười để lấy nó ra." Kan cười nói, cho Beam biết chắc chắn sẽ có vòng thứ hai, không, có thể sẽ có vòng khác vì Kan đã nói trước là sẽ làm rất nhiều hiệp.
.
.
.

"Dậy đi cậu bé ngái ngủ." tiếng chuông báo thức bên cạnh khiến Beam từ từ mở mắt trước khi nở một nụ cười nhẹ với Kan, người đang nằm nghiêng và đặt tay lên đầu.

"Mấy giờ rồi?" Beam hỏi một cách khô khan. Beam đang ngủ, bởi vì họ đã làm cho đến gần bình minh.

"Đã chiều rồi, dậy đi tắm trước khi ăn cơm, nếu không sẽ đau bụng, muốn ngủ thì lát nữa ngủ tiếp." Kan đáp.

"Đã muộn rồi... Thật sự rất tệ. Beam không nên ngủ nhiều như vậy." Beam nói trước khi từ từ ngả lưng vào ghế, nhưng phải dừng lại.

"Có chuyện gì vậy?" Kan lập tức hỏi.

"Người của Beam rất đau, P'Kan. Hông của em cũng rất đau." Beam đáp lại khiến Kan bật cười. Trước khi đưa tay lên xoa đầu Beam.

"Anh xin lỗi tôi đã hơi hống hách đêm qua." Kan nói. Beam nhìn Kan và chậm rãi lắc đầu.

"Được rồi, nếu điều đó làm Phi Kan vui, Beam không sao cả." Beam lại nói.

"Được rồi, anh sẽ tắm cho em." Kan nói, ôm Beam vào lòng. Sau đó anh đưa câj vào phòng tắm để anh có thể tắm ngay lập tức. Beam không phản đối. Sau khi tắm rửa và mặc quần áo,
Kan mang đồ ăn cho Beam ra ban công phòng cùng với thuốc giảm đau để làm dịu vết sưng tấy.

"Ngày mai, chúng ta đều phải về nhà đúng không?" Beam khẽ hỏi khi đang rúc vào người Kan trên giường.

“ Ừm." Kan đáp bằng cổ họng. Beam tiến lại gần Kan, với một cái ôm thật chặt.

"Sao thời gian trôi nhanh thế? Beam muốn thời gian ngừng trôi. Beam muốn ở bên Phi Kan như thế này." Beam lại nói.

" Anh xin lỗi.” Kan nói.

"Tại sao lại xin lỗi?" Beam hỏi

"Xin lỗi vì đã làm những điều đó với Beam. Anh xin lỗi vì đã nghĩ ra điều gì đó ngu ngốc..." Kan nói, khiến Beam cau mày khó hiểu. Bóng người nhỏ bé nhìn Kan.

“Beam không hiểu.” chàng trai trẻ nói.

"Khi về đến nhà Beam sẽ hiểu mọi chuyện." Kan nói và Beam không nghịch ngợm nữa.

"Kan yêu Beam?"' Beam khẽ hỏi.

"..." Kan im lặng khiến Beam cảm thấy đau nhói trong lòng. Cậu khó chịu khi nghĩ rằng mình không nên mong đợi bất cứ điều gì. Chỉ cần Kan làm những việc tốt như thế này thì cậu đã hài lòng rồi.

"Chà, Beam xin lỗi vì đã hỏi anh điều đó." Beam nói với giọng run run.

"Không, anh xin lỗi. Anh chưa thể nói với em bất cứ điều gì, không phải bây giờ. Chờ cho đến khi chúng ta về nhà, sau đó Beam muốn biết gì, anh đều sẽ nói với em tất cả mọi thứ." Kan nói với giọng khó chịu . Beam mím môi một lúc trước khi từ từ gật đầu với đôi mắt tròn nhắm nghiền. Nước mắt cậu trào ra, nhưng cậu cố ép mình không khóc. Cậu không muốn Kan nhận ra rằng cậu đang thổn thức.

' Sao hạnh phúc lại rời Beam nhanh thế chứ Phi Kan?' Beam nghĩ.

------------------

Bình chọn, bình luận để ủng hộ và tạo động lực cho Rin nha. Mọi người có thể liên hệ Rin qua IG: aada_ritthiya hoặc fb: Momo Haiki nè (⁠◕⁠ᴗ⁠◕⁠✿⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro