Chương 3.4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào video mà em trai vừa gửi, Muenfah mặt vô cảm xem hết nội dung video. Anh tắt video đi, ném điện thoại lên chiếc bàn kính ở trước mặt, đồng thời ngước nhìn bạn tốt, bạn tốt của anh không học cùng trường đại học, bọn họ làm bạn bè kể từ trung học và cậu ấy cũng là cổ đông của quán rượu.

Anh vừa lên nghỉ ngơi ở sân thượng, đây là không gian cá nhân của anh. Bởi vì kiểm tra công việc của quán rượu mấy tiếng đồng hồ rồi nên anh rất mệt. Một lúc sau, bạn tốt cũng đi theo anh lên trên.

"Mày có việc gì hả Real?"

Muenfah vừa hỏi vừa rút một điếu thuốc lá ra, anh liếc nhìn người đang ngồi đối diện, biểu cảm của Real mang đầy vẻ tội lỗi, giống như vừa làm sai cái gì vậy. Anh và Real làm bạn từ năm lớp mười, chỉ cần bạn bè có điểm gì bất thường, anh có thể ngay lập tức nhận ra.

"Mày, đừng chửi tao nhé..."

"Nếu mày không nói thì tao sẽ chửi đó..."

Đôi môi đầy đặn ngậm một điếu thuốc lá màu trắng, Muenfah vừa chờ đợi lắng nghe lời bộc bạch của bạn vừa bật lửa châm thuốc lá. Nhưng lần này Real có vẻ dùng rất nhiều thời gian để cân nhắc rồi mới mở miệng.

Tia lửa đỏ lấp lánh đốt cháy một nửa điếu thuốc, sau đó bị hai ngón tay thon dài kẹp từ miệng ra. Để không tạo nhiều áp lực cho bạn, Muenfah dịch chuyển tầm mắt khỏi bạn mình. Làn khói thuốc trắng từ mũi và miệng nghi ngút tỏa ra. Anh vọng theo làn khói trắng mình vừa tạo ra đang phảng phất trong không trung, từ từ biến thành một điểm mơ hồ mà biến mất.

Muenfah thích đem cảm xúc của loài người so sánh với khói thuốc...

Lúc bắt đầu sẽ rất nồng nhiệt, trong trẻo, nhưng rồi theo dòng chảy của thời gian nó trở nên nhạt dần và trở nên mơ hồ, cuối cùng biến mất không một dấu vết.

"Cái ngày mà mày đánh Oh... khách hàng trong khu VIP đều nhìn thấy cả rồi... sau khi mày đi, bọn họ đều đến hỏi đã xảy ra chuyện gì."

Muenfah quay đầu lại nhìn người đang nỗ lực để nói ra chân tướng cho anh: "Ừ..."

"Thực ra tao đã nói dối mày rồi. Tao không chỉ nói là mày nghe không lọt tai lời của Oh mà đánh hắn... tao còn bổ sung thêm một chút chút nữa, để cho lời nói có thêm phân lượng... vậy thì chuyện mày đánh khách hàng không hẳn là xấu nữa, mặc dù mày chỉ là không nhịn được việc hắn chửi người ta."

"Nói thẳng vào đề đi, đừng có vòng vo nữa...", Muenfah hiểu được ngữ khí của mình rất lạnh lùng, sau này hình thành tính cách như vậy. Real có lẽ đã quen với sự trầm tĩnh kín đáo của anh nhưng lần này, ngược lại nó càng làm cho Real thêm lo lắng.

"Tao đã nói với khách hàng... mày tức giận vì Oh quấy rối người yêu của mày.... Cho nên mày đã ra tay đánh Oh."

Sau khi nói hết những lời cần nói, một cách rõ ràng Real trông yên tâm và nhẹ nhõm hơn, nhưng người nghe thì không như vậy, Muenfah cúi đầu, nhắm mắt lại sau đó nhấc một tay lên ôm đầu.

Real thở dài, tiếp tục nói: "Xin lỗi... tao thật sự không nghĩ kịp lý do để giải thích giúp mày, lúc đó tất cả đều hỗn loạn... mày nghĩ xem, ông chủ quán rượu đánh khách hàng, kể cả khách hàng say xỉn đến chửi mày, mày làm người ta bị thương rồi, người ta chắc chắn sẽ bất mãn, chỉ chửi vài câu mày đã không nhịn được rồi... Tao nghĩ rằng nếu như tao nói chuyện này ra, mày mất lý trí đánh khách hàng... có lẽ người khác sẽ hiểu cho mày một chút."

"Bất kể liên quan đến chuyện gì, tao cũng sai rồi, trốn không thoát được, mọi người sẽ không lượng thứ cho tao đâu. Dù nói thế nào đi chăng nữa, tao cũng làm tổn thương thân thể người ta, tao cũng là chủ ở đây nữa, giống như mày nói, như vậy mọi người đều bất mãn... Mày cũng hiểu tính tao mà, một khi tao đã ra tay đánh nghĩa là tao đã quyết định rồi. Dù cho đó là hành vi không thỏa đáng cũng thôi, chỉ cầu mong chúng ta có thể nói ra sự thật. Ai muốn nghĩ thế nào cũng kệ họ, tao lúc nào cũng sẵn sàng đối diện với mọi hậu quả."

Real nuốt một ngụm nước bọt, kể từ khi làm bạn với nhau, Muenfah chưa từng dùng ánh mắt và ngữ khí lãnh đạm giải thích nhiều như vậy, điều này làm Real liền biết được đối phương không hề có ý nổi giận.

"Tao chỉ lo người ta nghĩ xấu mày thôi... dù cho mày làm việc không tốt nhưng cũng là vì giúp đỡ cậu đàn em kia, mày căn bản không phải là hạng cường đạo ác bá gây sự không cần lý do."

Muenfah gật đầu, anh hiểu sự lo lắng của bạn mình. Lỗi lầm lần này không ác liệt để mức không thể tha thứ như bạn của anh tưởng. Để Real hiểu được anh thật sự không tức giận, Muenfah chia điếu thuốc lá trong tay cho bạn. Real cười nhận thuốc lá rồi cũng châm lửa.

"Chia sẻ cho nhau để lúc chết vẫn có thể cùng nhau, tao không muốn một mình cô đơn ở địa ngục."

Real bật cười ha ha, nhưng đột nhiên dừng lại bởi vì nghĩ đến chuyện đó: "Còn chuyện nữa Fah à, tao vẫn chưa nói với mày."

"Lại là cái gì đây? Để tao đau đầu một lần chưa đủ à?"

"... Ngày hôm đó bạn mày cũng đến uống rượu, nhưng ở bàn sâu bên trong, không biết cậu ta tên là gì, tao không nhớ... cậu ta không tin mày và cậu đàn em kia đang hẹn hò, ở trước mặt khách hàng khác mà phản bác tao, nói là không tin được...", Real dùng giọng điệu và biểu cảm bất mãn nói, giống như là đang nhớ lại dáng vẻ của người đó, "Cho nên tao phải nói bọn mày là yêu đương bí mật, người khác thì biết cái gì chứ. Chỉ có tao mới biết nên nó mới câm miệng. Thật sự là thiếu đánh mà, dám ở trước mặt khách hàng khác phản bác tao, giống như là muốn làm tao mất mặt ấy... May mà tao không bị lộ tẩy."

"Tao nói mà..."

"Sao vậy?"

"Sau khi chuyện xảy ra, bạn của tao cứ luôn gửi tin nhắn đến hỏi xem gần đây tao có để ý ai không, có phải là đang hẹn hò với cậu đàn em nào không... bọn họ trách tao giấu chuyện này."

"Xin... xin lỗi mày... làm mày gặp phiền phức rồi.", Real hiểu được Muenfah ghét nhất là phải trả lời những câu hỏi xung quanh mối quan hệ cá nhân, bởi vì Muenfah không thích công khai chuyện cá nhân, đây cũng là lý do vì sao anh chia tay với người yêu cũ dù đã hẹn hò lâu năm, Real còn quen biết với người yêu cũ của Muenfah nữa.

"Bỏ đi... người biết cũng không nhiều, dần dần rồi họ sẽ quên ngay thôi."

"..."

"Nhưng có phải Rak sẽ gặp xui xẻo rồi?"

"Vì sao?"

"Thì lúc nào cũng sẽ bị hỏi, người khác cũng sẽ muốn cậu ấy giúp cái này giúp cái kia."

"Bị hỏi thì đúng là khó tránh khỏi, nhưng nhờ cậu ấy giúp... tao không hiểu?"

"Nếu như người khác thật sự tin tao và đàn em đang hẹn hò, họ muốn gì từ tao nhất định sẽ ép Rak!". Muenfah rất rõ ràng kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì.

"Mày bình thường có để ý đến ai bao giờ đâu... còn có cậu em kia có lẽ sẽ không đến xin mày. Kể cả có đến xin, chỉ cần mày từ chối là được mà."

"Nếu như tao có thể dễ dàng từ chối thì tốt rồi...", Muenfah hít vào một hơi, sau đó lấy lại điếu thuốc trong tay đối phương, kề lên môi mà thở dài, trong lòng nghĩ: "Thậm chí cậu ấy muốn tao hôn lên đầu, tao cũng hôn rồi, không cần nói đến những chuyện nhỏ nhặt kia... người này rất khó để từ chối!"

"Đến Yem mày cũng từ chối được cơ mà.", Real bị đôi mắt hung dữ trừng to của bạn dọa cho giật mình, thật không nên so sánh người bạn bè từng yêu với người khác.

"Đó là Yem... đây là Rak. Bọn họ không phải cùng một người."

"Nhưng đó là người yêu cũ của mày, còn mày với cậu em kia không có quan hệ gì cả."

"Không có quan hệ gì... nhưng không thể từ chối được."

Real nhướn mày, nghi hoặc mà suy ngẫm lời nói của bạn, Muenfah đã nói rất rõ ràng rồi nhưng Real lại cảm thấy mơ hồ khiến bản thân lâm vào tình trạng hoang mang. Bình thường Muenfah không dễ dàng cho phép người khác, nếu họ không phải là bạn bè hoặc người nhà, Muenfah sẽ không đồng ý bất kì lời cầu xin nào của họ. Có lúc Muenfah sẽ không do dự mà từ chối người khác, không hề để tâm đến họ sẽ cảm thấy như thế nào, chỉ cần Muenfah cảm thấy không thoải mái, tuyệt đối anh sẽ không nhận lời người khác.

Hình như cậu em má phính kia là một ngoại lệ...

"Có phải mình đã gặp được chủ nhân của bầu trời này rồi không?", trong đầu Real bật ra một câu này khiến anh không thể nén cười.

"Tao xuống trông coi quán đây... còn mày thì trông coi khu VIP đi."

Real bị Muenfah kéo ra khỏi suy nghĩ miên man, sau đó gật gật đầu, "Ừ... ừ..."

Muenfah dập tắt điếu thuốc trong gạt tàn màu trắng, mắt liếc nhìn chiếc điện thoại màu đen đang không ngừng rung động, người gọi đến là một người bạn khác của anh. Người bạn này là một người bạn thân của anh, bởi vì tính cách và thói quen sinh hoạt không có nhiều khác biệt.

Chính là không nhiều chuyện, không nhiều lời...

Bàn tay dày ấn rồi lại ấn đuôi thuốc lá, cho đến khi lửa tắt hẳn, anh mới nhận điện thoại.

"Có chuyện gì vậy?"

(Ngày mai mày có thời gian không? Có người muốn gặp mày.)

"Ai?"

(Rak.)

"Cậu ấy có chuyện gì vậy? Oh còn chưa chịu dừng tay sao?"

(Không phải, Babe nói cậu ấy muốn cảm ơn mày.)

"Kì thực không cần phải phiền phức như vậy. Tao không để bụng đâu."

(Babe nhờ tao hẹn thời gian gặp mặt mày.)

"Ngày mai vào chập tối, trước giờ mở quán."

(Okay, ngày mai tao sẽ đưa cậu ấy đến gặp mày.)

"Được."

(Đúng rồi... người khác đều nhắn tin hỏi tao, mày đang bí mật hẹn hò với ai. Là ý gì vậy... Bọn họ nhìn thấy mày cùng với ai à?)

Muenfah âm thầm thở dài, bạn bè của anh thật sự rất hóng hớt, mặc dù anh không bằng lòng nói ra, nhưng bọn họ vẫn kiên trì muốn biết. Nhưng ít nhất còn có người bạn không thích nhiều chuyện như Dom, anh cảm thấy thật tốt. Ví dụ như bây giờ, người bạn này trực tiếp hỏi anh, chứng tỏ đối phương không muốn biết những chuyện này, mặc dù mọi người đều trong cùng một nhóm.

"Đợi khi quán đóng cửa, tao sẽ gọi điện thoại lại cho mày... lúc đó mày đã ngủ chưa?"

(Tối nay có trận bóng đá, tao sẽ ngủ rất muộn... có thể gọi điện thoại.)

"Ừ."

(Okay, cứ thế nhé!)

Người cao lớn kiệt sức lắc lắc đầu, sau đó ném điện thoại về chỗ cũ. Anh đứng dậy, không cầm theo bất kì thứ gì, dù là gói thuốc lá thường đặt trong túi, cứ như vậy mà xuống dưới tầng. Real ở phía sau nhắc nhở anh mang theo điện thoại. Nhưng anh coi lời Real nói như gió thổi bên tai, trực tiếp đi đến phía trước của quán rượu.

Bởi vì hiện tại có quán nhiều chuyện anh cần phải nghĩ, mang theo bất kì thứ gì đều làm anh đau đầu cả.

Nếu như cẩn thận mà suy xét thì chuyện khiến anh suy nghĩ nhiều nhất chính là chuyện của cậu đàn em kia...

Hết chương 3.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro