Chương 21 đến chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


              Chương 21: Anh nói, anh sẽ vì em làm tất cả.

Ngôn Khải Đường, cái tên này bất đầu quấy cuộc sống của cô, anh bất đầu thâm nhập từ từ, từ việc hack dữ liệu của diệp thị, anh bỏ ra số tiền lớn bất đầu thu mua lại các công ty nhỏ của diệp thị. Cô có cần anh làm vậy không? Anh làm vậy là để làm gì, vì muốn nhan sắc cô, hay cảm động cô.

- Chủ nhân...hôm nay là ngày đàm phán với Diệp Thiên Bảo, người có muốn đi không?_ Thiên thứ ba thông báo, anh giờ thuộc trách nhiệm bảo vệ chính cho cô thay Đại thiên, Nhị thiên cùng thiên thú ba, tư ở lại tổ chức.

- Diệp lão sao rồi?_ Diệp Song Song lên tiếng hỏi

- Không hề lên tiếng phản đối nữa, ngoài việc bồi bổ và nghỉ ngơi đúng giờ, ông ấy không có động tĩnh gì?_ Nhị thiên đáp

- Nhưng ông ấy có gửi cho chủ nhân một lời.._ Thiên thứ tư tiếp lời.

- Nói.

- Hãy tha cho hắn một con đường sống, coi như là vì giúp ông chuộc lỗi._ Cô tiếp tục nói theo lời của Diệp lão.

- Nói với ông ấy, trừ khi bà nội sống lại tôi sẽ cho hắn con đường sống._ Cô lạnh lùng nói xong thì quay mặt bỏ đi.

Tập đoàn Diệp thị đang loạn cả lên vì tin đồn của giám đốc, mà các công ty con cũng không còn lại bao nhiêu. Hôm nay lại họp các cổ đông lớn.

Tại phòng họp lớn của tập đoàn, trong phòng có đông đủ các cổ đông, họ mặt mày ủ rủ, có người còn tỏ ra như trút bớt được gánh nặng của mình:

- Những ai đã bán đi cổ phần của mình thì xuất hiện tại đây?_ Âm thanh võng vạt của Diệp Thiên Bảo vang lên, khiến phòng họp trở nên càng yên ắng hơn ngày thường. Ai trong số họ không biết thế lực và sự hiểm đọc của ông ta, nhưng vì có người nói sẽ bảo vệ họ nên họ thà bán đi cổ phần chứ không muốn mạo hiểm tính mạng cho ông ta.

- Nhưng họ cũng là một thành viên của ông đã trải qua rất niều khủng hoảng kinh tế, đây là cách ông giữ lại nân viên sao?_ Một giọng nói đầy nam tính vang lên, họ liền hướng về tiếng nói kia.

- Đại thiên.._ Mọi người kinh ngạc trố mắt nhìn, phía sau anh còn có thiên thứ hai và thiên thứ năm và một người con gái đeo mặt nạ.

- Lại là cô?_ Hiển nhiên là giọng nói đanh đá của Diệp Vũ Ngọc, cô còn tức giận muốn tìm cô gái này tính sổ vì lần đột nhập nhà cô lần đó cũng khiến cho Vương Như Sinh hủy hôn ước với cô, giờ gặp lại cô ở đây Diệp Vũ Ngọc liền không kiên dè gì tiến tới chỗ Diệp Song Song liền bị Thiên thứ hai cản lại.

- Song Song, cháu đến có gì không?_ Diệp Thiên Bảo liền thay đổi sắc mặt ôn hòa, lên tiếng hỏi.

- Song Song...ba..ba đang nói gì vậy? Song Song nào cơ?_ Diệp Vũ Ngọc kinh ngạc lên tiếng, không thể nào là vậy, năm đó có người báo cáo là cô ta đã chết rồi hay sao? Ba năm không có tung tích giờ lại xuất hiện. Cô ta chính vì nghe nói tập đoàn ba cô có chuyện nên cô đến xem, cũng là vì nghe nói hôm nay Vương Như Sinh sẽ có mặt ở đây cho nên hiện tại cô ta có mặt tại phòng họp, trạng thái lúc này chính là ngây ngốc, khó tin. Mà khi cô gái có đeo mặt nạ tiến lại gần cô ta, từ từ tháo đi chiếc mặt nạ ra thì khuôn mặt, cô ta từ trắng chuyển sang xanh mét. Vì người trước mặt cô không ai khác chính là DIệp Song Song, chính là người chị họ kém mình một tuổi nhưng luôn là hơn cô mọi thứ, được ông nội cưng chiều, được mọi người yêu quí, lại là người đẹp nhất từ khi lớn lên với cô ta. Cô ta thật sự rất ganh tị với Diệp Song Song, thậm chí là người đàn ông mà cô ta cho là người gặp trước, yêu trước là Vương Như Sinh cũng đem lòng yêu Diệp Song Song.

- Tôi chưa chết..khiến cô em họ này thất vọng rồi.._ Tiếng nói trong mà không kém phần lạnh lùng của Diệp Song Song vang lên, trong phòng hợp to lớn càng yên lặng, chỉ nghe được tiếng hít thở rốn loạn của những người nhát gan, trong số họ ai không biết chủ nhân của Ngũ thiên là Angle mà cô gái này chính sát là Angle của truyền thuyết.

Chương 22: Cuộc gặp mặt giữa ba người.

Ở nơi phồn thịnh, ồn ào, thì có nơi mà Diệp Song Song thích nhất chính là ngôi nhà mà ba cô thiết kế, cũng chính nơi đây là nơi bí mật ít ai biết đến của cô kể cả Ngũ thiên cũng không ai biết. Diệp Song Song sau khi tham gia vào cuộc họp ở Diệp thị thì cô về lại đây, tất cả thuộc hạ của cô không ai được đi theo. Cô thật sự không hiểu hai người đàn ông kia nghĩ gì? Một người là Vương Như Sinh, là người quan tâm chăm sóc cô khi cô cô đơn, khi cô không thể chấp nhận cái chết của ba mẹ, và một người chính là Ngôn Khải Đường một người nói là sẽ vì cô làm tất cả.

Quay lại năm tiếng trước ở tập đoàn diệp thị tại phòng họp, cổ phần của Diệp Thiên Bảo không đủ để đảm nhận chức chủ tịch hội động quản trị, mà chức giám đốc hội đồng quản trị của ông cũng bị cắt chức xuống làm giám đốc của miền. Diệp Song Song đường đường chính chính trở thành chủ tịch hội đồng quản trị, tại đây cô cũng tuyên bố chức giám đốc hội đồng quản trị sẽ do Đại thiên đảm nhận. Sau đó lạnh lùng bước ra khỏi phòng họp lại gặp ngay Vương Như Sinh, anh sững sờ, trong mắt hiện lên kinh ngạc, trong lòng lại có muôn vàn sự vui mừng, người anh yêu vẫn còn sống.

- Song Song.._ Vương Như Sinh thốt lên cái tên này thì bắt gặp ngay một bóng dáng cao lớn lướt qua người anh tiến lại gần Diệp Song Song, Ngôn Khải Đường ánh mắt vẫn ôn nhu anh rất tự nhiên ôm ngang eo Diệp Song Song, khiến cho thuộc hạ của cô trở tay không kịp, mà hình như Diệp Song Song cũng không mở miệng ngăn cản anh. Cô đọc được những gì anh muốn nói qua ánh mắt.

- Song Song, anh có chuyện muốn nói với em.._ Vương Như Sinh khôi phục lại tinh thần, mở miệng lên tiếng.

- Vương tổng, chắc anh nên dành thời gian cho vị hôn thê của mình, sao lại phiền đến vợ chưa cưới của tôi.._ Ngôn Khải Đường không lạnh không nóng nói, câu nói của anh không chỉ khiến mọi người khiếp sợ, mà càng làm Diệp Song Song tức giận, anh đang làm gì vậy? Diệp Song Song không nói lời nào hất tay anh ra, lạnh lùng xoay người đi vào thang máy, cử chỉ và ánh mắt của cô nói lên cô đang tức giận và lệnh không cho thuộc hạ mình theo cùng, cô xuống bãi đỗ xe, lái xe đi rất nhanh, đợi đến lúc mọi người đuổi theo xuống dưới thì không thấy bóng dáng cô đâu, mà Ngôn Khải Đường lại cười thỏa mãn, sau đó thì cũng lái xe rời đi.

Hiện thực, Diệp Song Song đang suy nghĩ, nhưng ý thức cảnh giác của cô rất cao, cô nghe được tiếng động mở cửa, và tiếng bước chân.

- Anh biết em sẽ đến đây.._ Là tiếng nói dịu dàng của Ngôn Khải Đường, Diệp Song Song không khỏi nhíu mày không vui mình anh.

- Em muốn biết tại sao anh lại ở đây? Đây là nhà mà anh thiết kế cho em, nhưng vì năm đó không thể tự tay cho xây dựng, anh nhờ ba em xây dựng lên, dĩ nhiên đất là của anh, người làm cũng là của anh._ Ngôn Khải Đường thản nhiên trả lời những nghi vấn của cô, Diệp Song Song nghe xong liền càng không vui, trực tiếp xoay người đi, thế nhưng lại bị anh chặn lại.

- Song Song..lời nói và lời hứa của anh là thật, anh đã hứa với ba mẹ em sẽ cho em cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc, không có chết chốc, anh nói được làm được, anh có thể giết chết những người hại em nhưng anh không để em phải dính bẩn bởi máu của chúng, em hiểu không?_ Ngôn Khải Đường ôm cô rất chặt, anh thâm tình nói. Diệp Song Song không nói gì, mà trong đôi mắt màu tím bạc của cô có chút chuyển động. Một lúc sau thì căn nhà bốc cháy, mà ngôn Khải Đường thì nhìn bóng dáng chiếc xe của Diệp Song Song càng cách xa anh, anh không nghĩ khi nói ra sự thật cô sẽ tiếp nhận, hóa ra cô đúng là rất lạnh lùng, không giống còn bé. Căn biệt thự hoa vườn đẹp đẽ bị bốc cháy không còn nguyên vẹn. Ngôn Khải Đường suy nghĩ đâm chiêu thì một nam một nữ xuất hiện sau lưng anh, nhìn khí thế hai người liền biết khí thế hai người như thế nào.

- Người tính làm thật sao?_ Giọng nữ vang lên trước, cô là Hoàng Dung nữ sát thủ mạnh nhất của tổ chức Dạ Mị, cô cũng là trợ thủ của Ngôn Khải Đường, theo anh rất lâu, cô vừa tròn hai mươi tuổi.

- Chủ nhân, tuy Angle là cô gái năm đó nhưng người cũng biết ai cản đường cô ấy sẽ nhận hậu quả không tốt, hai người gặp nhau trong khi đó cô ấy chỉ là đứa trẻ làm sao mà còn nhớ người là ai?_ Hoàng Đông cũng lên tiếng. Anh là anh trai của Hoàng Dung bằng tuổi Ngôn Khải Đường, là sát thủ tay đua cừ thế giới sau Ngôn Khải Đường.

- Hãy liên lạc với Phó Quân Phong, tôi muốn anh ta làm phẩu thuật cho cô ấy._ Ngôn Khải Đường yên lặng hồi lâu rồi lên tiếng, anh chính là chủ nhân của tổ chức Dạ mị của truyền thuyết trước Angle. Hai người kia nhìn nhau rồi ánh mắt chủ nhân của mình khác nhau.

Chương 23: Diệp Song Song gặp nguy hiểm.

Tập đoàn diệp thị dưới sự lãnh đạo và dẫn dắt của Diệp Song Song ngày càng lớn mạnh, các bài báo luôn nhằm vào tập đoàn này lấy bài đăng, nhưng họ không bao giờ tìm được người tài năng kia, chỉ biết cô chính là chủ nhân của tổ chức Angle của truyền thuyết.

Tại nhà hàng nổi tiếng của thành phố A, thuộc của diệp thị, Diệp lão đang ngồi ung dung trên ghế, gương mặt vẫn nghiêm nghị đối diện với con gái và con rễ, Diệp Thiên Thiên rất vui vì Diệp lão chấp nhận gặp cô cùng Ngôn Dịch, cô mang bụng đã lớn nên đi đứng có chút khó khăn.

- Ông..chị đâu?_ Vừa gặp cậu nhóc Diệp Duẫn Ngân đã lên tiếng hỏi người, khiến Diệp lão không đỡ kịp, mà ánh mắt của Diệp Thiên Thiên trông ngóng nhìn về phía Diệp lão.

- Ba..ba nói cho con biết đi, có phải chị mà Duẫn Ngân hay nhất tới là Song Song cháu gái con không?_ Diệp Thiên Thiên có phần kích động lên tiếng.

- Con đây là hỏi cung ba sao?_ Diệp lão trừng mắt quát.

- Diệp lão...người đừng lớn tiếng như vậy, cô ấy đang mang thai._ Ngôn Dịch lên tiếng bên vực vợ mình.

- Cậu..._ Diệp lão tức giận không nói lên lời thì một bóng dáng xuất hiện khiến cả ba người liền im bật

- Chị...._ Chỉ có nhóc Duẫn Ngân hưng phấn tiến tới ôm lấy chân cô.

- Song...Song Song.._ Diệp Thiên Thiên kích động lên tiếng gọi mà nước mắt không ngừng rơi.

- Ngôn tổng, chẳng lẻ người quên đây là người sinh ra vợ người sao?_ Lời nói lạnh lùng phát ra từ miệng Diệp Song Song. Cô lấy khăn tay vừa chậm rãi lau khóe miệng có dính dầu mỡ cho Duẫn Ngân, vừa đi đến bên cạnh Diệp lão, mà ánh mắt vẫn không nhìn họ một cái.

- Song Song...cháu của cô.. Song Song..._ Diệp Thiên Thiên kiềm nén kích động lên tiếng.

- Ngôn phu nhân đừng quên, giờ người không còn là người của Diệp gia, ngôn gia và diệp gia không cùng đường.._ Lời nói vô cảm phát ra từ miệng của Diệp Song Song khiến cho lòng của người làm cô như Diệp Thiên Thiên đau lòng, Diệp Thiên Thiên biết cháu gái mình chính là hận cô vì năm đó cũng có lỗi trong cái chết của ba mẹ cô thế nhưng ngược lại cô chính là đang hiểu lầm cháu gái của mình. Trông khi họ đang nói chuyện trong không khí băng lạnh thì ở nơi khác có một số người đang nhắm vào họ.

- Ông nội, người cùng thiên thứ ba về đi, ở đây để cháu lo..._ Cô quay sang nhìn Diệp lão lên tiếng, cô không cần Diệp lão có đồng ý hay không lập tức thiên thứ ba cùng một vài vệ sĩ hộ tống ông rời khỏi nhà hàng.

- Angle...dù gì Thiên Thiên cũng là cô ruột của cô, tại sao cô lại đối xử với cô mình như vậy?_ Ngôn Dịch thấy vợ vô cùng đau lòng nên lên tiếng.

- Ngôn tổng...ngài cũng không có quyền lý giải cho tôi biết những thứ này..._ Diệp Song Song vẫn thản nhiên lạnh lùng nói, cảm xúc của cô khiến người khác không bao giời đoán trước được.

- Song Song..Cô xin lỗi, cái chết của anh chị là lỗi của cô, cô chỉ xin cháu hãy bớt đau lòng, đừng hận thù, cô sợ cháu sẽ gặp nguy hiểm..cô xin cháu hãy nghe lời cô dù chỉ mộ lần thôi._ Diệp Thiên Thiên nứt nở nói

- Ngôn phu nhân đừng quên...chỉ có trả thủ tôi mới không hận các người. Các người biến tôi thành như vậy có lẽ nên vui mừng, tại sao lại giở bộ mặt đau khổ như vậy..._ Bộ dáng bất cần, lạnh lùng mà xa lạ lại khiến cho Diệp Thiên Thiên càng vô cùng đau lòng hơn.

- Angle...cô ấy đang mang thai, cô không cần phải đã kích cô ấy như vậy..._ Ngôn Dịch lúc này lạnh lùng lên tiếng, thấy vợ đau lòng anh đương nhiên còn đau hơn

- Tốt...vậy các người hẹn Diệp lão ra đây làm gì?

- Song Song..cô chỉ muốn thăm ông ấy, vả lại cô muốn biết tin tức về cháu...

- Vậy thì giờ thấy tôi còn sống, cô chắc nên vui hay thất vọng?_ Lời càng nó ra càng khiến cho người khác tổn thương nặng. Diệp Song Song cười lạnh, sau đó thì dùng ánh mắt rất nhanh phát hiện có nguy hiểm.

- Đem cô rời khỏi đây...._ Cô điềm tĩnh, vẻ mặt vẫn không đổi tiến lại gần Ngôn Dịch nói cho anh nghe, âm thanh chỉ đủ để Ngôn Dịch nghe được và trong lời nói của Diệp Song Song.

- Nếu đã vậy...chúng tôi sẽ không làm phiền các người nữa, một con người máu lạnh vô tình như cô không đáng để vợ tôi phải ngày nhớ đêm mong._ NGôn Dịch lạnh lùng, vẻ mặt vẫn điềm tĩnh lên tiếng.

- Sao anh lại nói với con bé như vậy..._ Diệp Thiên Thiên không vui lên tiếng.

- Chúng ta đi thôi.._ Ngôn Dịch không nhanh không chậm lên tiếng rồi đưa vợ con an toàn rời khỏi, vừa ra cửa thì nghe tiếng thét chói tai của mọi người, họ hốt hoảng nhanh chống rời khỏi nhà hàng.

- Song Song còn trong đó..._ Diệp Thiên Thiên lên xe, quay đầu nhìn lại, rất lo lằng cho cháu gái mình.

- Chính cô ấy nói em ngay lập tức rời khỏi...Cháu gái em rất lo cho em, cô ấy biết có người giám sát anh và em nên cố tình đến để khích tướng._ Ngôn Dịch nói

- Anh..anh cùng con bé hùa theo nhau lừa gạt em, anh biết con bé gặp nguy hiểm._ Diệp Thiên Thiên càng lo lắng, vẻ mặt tức giận nhìn chồng mình.

- Em yên tâm đi, anh gọi cho Khải Đường nó sẽ nhanh cho người tới đây, giờ là an toàn của em cùng con, em đừng kích động mà bỏ đi sự quan tâm của cháu em._ NGôn Dịch bình tĩnh giải thích, sau đó an toàn đưa vợ rời khỏi, lúc vừa đi thì thuộc hạ của Diệp Song Song cùng NGôn \Khải Đường cũng đến.

Chương 24: Diệp Song Song gặp nguy hiểm (tt)

Lúc họ vừa vào đã thấy cảnh có đến hơn 20 người áo đen đang tấn công vào Diệp Song Song, thủ thuật của chúng rất không bình thường. Mọi đòn tấn công rất mạnh, trọng lực mà bọn chúng gián xuống với lực đạo kinh người.

- Đừng lại gần..._ Diệp Song Song lên tiếng.

- Chủ nhân.._ thuộc hạ của cô ngạc nhiên khi thấy biểu hiện khác thường của chủ nhân.

- Bọn họ tiêm thuốc có độc của rắn rubi, trên người họ là độc._ Diệp Song Song bị chúng bao vây, cố gắng vừa hạ chúng, vừa giải thích

- CHủ nhân,,nhưng người..._ Ngũ thiên rất lo lắng cho cô, muốn xông lên dù có nguy hiểm hơn nữa.

- Nhanh chống cho rút khỏi đây, chất độc có thể phát tán nhanh, hãy chuẩn bị nước. Nhanh lên..._ Diệp Song Song nói.

- Vâng chủ nhân..._ Họ hiểu ý nên lập tức hành động, chỉ có Ngôn Đường là xông vào đánh nhau cùng cô.

- Anh làm gì vậy?_ Diệp Song Song chau mày hỏi.

- Anh giúp em. Anh nói rồi, anh sẽ bảo vệ em..._ Ngôn Khải Đường rồi xông lên phía trước. thủ thuật của anh không kém cô, rất nhanh và gọn. Diệp Song Song thật sự không hiểu anh làm vậy để làm gì? Cô không muốn bị anh làm cho phân tâm nên tập trung vào, đôi mắt màu tím nhạt của cô bắt đầu chuyển sang màu đỏ trong giây lát, những con người kia bốc cháy đồng loạt, cô kéo Ngôn Khải Đường tránh xa họ ra, những người bốc cháy nổi lên màu xanh và khói cùng màu, đồng thời nước cũng tuôn ra khi những đám cháy thành than, khói xanh bị hơi lạnh của nước hắt đi nên không phát tán.

- Chủ nhân..._ Thuộc hạ hai bên lo lắng chạy đến quan sát chủ nhân mình xem họ có bị thương không.

- Chủ nhân..người bị thương..._ Thiên thứ năm nhanh mắt hơn thấy ở cánh tay trái của Diệp Song Song bị thương, lập tức gây nên chú ý cho người khác. Thuộc hạ của cô trên mặt hiện nên vẻ lo lắng cảm xúc không định rõ.

- Đừng đụng, lập tức cho phá hủy nhà hàng này, tìm ra người gây chuyện, báo cho nhà bảo vệ động vật, loài rắn rubi đang bị tuyệt chủng._ Diệp Song Song nói xong thì rời đi, thế nhưng lại bị NGôn Khải Đường cản lại, đưa cô lên xe của mình, vì bị thương với tốn không ít sức trong cuộc đấu vừa rồi nên cô không có sức phản khán với người cao to mạnh khỏe như Ngôn Khải Đường.

- Buông tay..._ Cô lạnh lùng ra lệnh.

- Không buông..._ Anh bình thản trả lời.

- Sif...._ Tiếng nghiến răng của Ngôn Khải Đường và anh buông tay cô, không thể tin nhìn Diệp Song Song, cô không thèm nhìn anh một cái liền lên xe mà Đại thiên đậu sẵn. NGôn Khải Đường nhìn bàn tay anh bị phỏng, lực phỏng dĩ nhiên không nhẹ.

- Chủ nhân..._ Thuộc hạ của NGôn Khải Đường kêu lên khi lại thấy chủ nhân của mình vì cô gái kia mà bị thương.

- Không sao.._ Anh cười như không có chuyện gì, anh thật sự không hiểu, cô biết chúng có độc vẫn ra tay một mình giải quyết không cho thuộc hạ nhún tay vào vì sợ họ bị thương, thế nhưng thì sao? Cô vẫn không thoát được mà bị thương, chắc chắn vết thương có độc, NGôn Khải Đường nghĩ, anh thật sự muốn đem cô giao cho Phó Quân Phong phẩu thuật, biến cô thành người của mình, không bao giờ để cô liều mạng mình như vậy nữa.

Tại nhà Ngôn Dịch:

- Khải Đường, Song Song đâu? Con bé có sao không?_ Diệp Thiên Thiên lo lắng hỏi khi thấy Ngôn Khải Đường.

- Chị dâu...cô ấy không sao..đã được thuộc hạ đưa về rồi.._ Ngôn Khải Đường điềm tĩnh trả lời để trấn an cho chị dâu mình không bị sốc, nhưng trong lòng anh không yên chút nào, rất lo lắng cho Diệp Song Song, anh không phải là không biết về loài rắn rubi này.

- Vậy sao.Con bé thật ngốc vì bảo vệ người khác mà không nghĩ đến bản thân, con bé không thay đổi.._ Diệp Thiên Thiên lại buồn bã nói.

- Cô ấy có nhắn đến chị vài lời..._ Ngôn Khải Đường lên tiếng và nhớ tới lúc khi cô lên xe, không nhìn anh mà chỉ để lại vào lời nhắn cho cô mình.

- Con bé nói gì?_

- Cô ấy nói, chị giờ đây không là người của Diệp thị nữa nên chắm dứt đừng liên lạc, nếu không hại mình lại hại gia đình mà chị muốn có.

Tại biệt thự Angle:

- Chủ nhân..._ ngũ thiên lo lắng đứng trước cửa phòng của Diệp Song Song gọi,họ biết vì sợ chát độc phát tán nên cô không cho ai lại gần mình.

- Phải làm cách nào đi chứ? Độc của rắn rubi rất nguy hiểm._ Thiên thứ năm lo lắng đứng không yên lên tiếng.

- Người khống chế được chủ nhân chỉ có một người..._ thiên thứ tư lên tiếng

- Không cần..._ Đại thiên phản ứng không tán thành ý kiến của thiên thứ tư

- Đại thiên, giờ là lúc nào? Anh không đồng ý thì chủ nhân sẽ gặp nguy hiểm._ Thiên thứ hai lên tiếng

- Phải..._ Mọi người cùng đồng tình.

Chương 25: Tình trạng của Diệp Song Song.

Ngôn Khải Đường cứ ngỡ rằng anh sẽ không có cơ hội để thay đổi Diệp Song Song, anh sợ cô sẽ càng lún sâu vào thù hận, sẽ bị nhiều nguy hiểm hơn, Diệp Thiên Bảo là người mưu mô, xảo huyệt, ông ta là người không dễ đối phó, anh không muốn cô bị thương dù chỉ là móng tay hay trầy xước nhỏ nào.

- Chủ nhân..._ Ngôn Khải Đường bỏ đi suy nghĩ, khi có thuộc hạ gọi anh ra mớ suy nghĩ mà anh không có cách giải quyết.

- Có chuyện gì sao?_ Anh lên tiếng hỏi

- Là Đại thiên cùng thiên thứ năm của Angle muốn tìm người._ Hoàng Dung trả lời.

- Cho vào..._ Ngôn Khải Đường có vẻ ngạc nhiên khi thuộc hạ thông báo, anh nhanh chống cho người vào.

- Ngôn thiếu.._ Đại thiên cùng thiên thứ năm lên tiếng chào anh.

- Hai người tìm tôi có gì không?_ Anh có dự cảm gì không tốt, sắc mặt thiếu chút là mất bình tĩnh.

- Chủ nhân tôi, cô ấy bị độc, vì sợ ảnh hưởng đến thuộc hạ nên chủ nhân không cho ai lại gần người._ Thấy đại thiên không lên tiếng nên thiên thứ năm lên tiếng.

- Cô ấy hiện giờ ở đâu?_ Ngôn Khải Đường sốt ruột hỏi

- Đang ở bôi biết anh giống biệt thự, tôi biết anh giống chủ nhân tôi, có thể miễn nhiểm với độc, nhưng cơ thể cô ấy khá đặc biệt là phải lấy độc trị độc. Trong người anh có một lượng độc không gây hại cho người khác nhưng máu của anh cực độc._ Thiên thứ năm lên tiếng nói theo phán xét và nghiên cứu của mình về Ngôn Khải Đường.

- Làm sao cô biết trong người tôi có độc._ Ngôn Khải Đường nhíu mày hỏi, trong người anh có độc chỉ có mình anh và Phó Quân Phong biết, ngoài ra không có ai khác.

- Chủ nhân tôi là thuộc vào người có chất độc cao nhất, không chỉ có máu có độc mà cơ thể chủ nhân tôi đều là độc, lần trước chủ nhân ngất anh có tiếp xúc cùng cô ấy...._ Thiên thứ năm chỉ nói tổng bộ sơ qua thì Ngôn Khải Đường đã hiểu.

- Chủ nhân không cho chúng tôi lại gần người chỉ vì chuyện này._ Đại thiên lên tiếng. Đại thiên chưa kịp nói xong thì đã không thấy bóng dáng của Ngôn Khải Đường đâu.

Vì sự an toàn của tổ chức và qui tắc của Diệp Song Song nên khi bước lên xe thiên thứ năm đã đao cho Ngôn Khải Đường một chiếc khăm bịt mắt. Nơi của tổ chức Angle ở thành phố là ở trên núi đã được Diệp Song Song cho khai thác trước khi về nước.

- Chủ nhân sao rồi?_ Đại thiên lên tiếng hỏi

- Vẫn không cho ai vào._ Thiên thứ ba trả lời

Ngôn Khải Đường cũng không lên tiếng mà đi theo thiên thứ năm lên phòng của Diệp Song Song. Anh là người có suy xét và biết điều, mọi thứ ở đây không giống như ở những chỗ khác, không gian rất ấm áp không mang cảm giác lạnh lẽo giống như con người của cô. Đến trước cửa phòng của Diệp Song Song anh cũng không để ý đến những người khác mà cũng không cần hỏi xem người bên trong có đồng ý cho anh vào hay không liền tự mình phá cửa, thế nhưng anh không tài nào phá được.

- Đây là cửa phòng có thiết bị do tự chủ nhân chúng tôi thiết kế, ngoài cô ấy không ai có thể mở được cửa._ Thiên thứ hai lên tiếng giải thích.

- CHủ nhân, thuộc hạ sẽ không vào trong, nhưng có người có cùng nhóm máu với người. Người cần xử lí vết thương ngay._Đại thiên lên tiếng nói vọng vào trong. Nhưng bên trong không có động tĩnh gì? Mọi người đợi rất lâu cũng không có tiếng đáp lại. Ngôn Khải Đường nhìn kĩ cửa phòng và quan sát xung quanh, một lúc thì anh lấy ra một chiếc nhẫn đeo trên tay, từ chiếc nhẫn anh xoay nó thành một thanh sát nhỏ, anh cho vào ổ khóa vào xoay theo chiều mà cảm tính anh cho biết, khoảng 15 phút sau thì mở được hóa, mọi người nhanh chống đi vào và chỉ thấy Diệp Song Song nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, mà chỗ vết thương đã được cô sử lí nhưng đã nhuộm một màu tím xanh.

- Cô ấy không phải trúng loại độc của rắn rubi bình thường, mà là tổng họp của các chất độc._ Ngôn Khải Đường tới gần cô quan sát rồi lên tiếng. Ngôn Khải Đường không nói gì chỉ yên lặng ôm cô rời đi.

BOcVgnz!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro