203+204

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 203: THỰC HIỆN LỜI HỨA

Lăng Tiêu vừa xuất hiện, ba người lập tức tự giác ra về.

Du Tiểu Mặc đứng lên, muốn đi theo các sư huynh, lại bị Lăng Tiêu túm cổ áo kéo về.

Không đợi ba người nói câu tạm biệt, Lăng Tiêu đã phất tay áo, hai cánh cửa đóng lại kêu 'Rầm' một tiếng thật vang, suýt nữa đã đập phải mũi, quay đầu nhìn nhau, đành phải đi về.

Hy vọng ngày mai còn có thể gặp lại ngươi, tiểu sư đệ!

"Tiểu sư đệ, đây là phòng của ngươi đó, ngươi muốn đi đâu?" Lăng Tiêu âm u hỏi.

Du Tiểu Mặc rụt cổ lại, "Nào có... nào có đi đâu, ta chỉ muốn tiễn ba vị sư huynh." Tiện thể chạy luôn...

Lăng Tiêu liếc hắn một cái, "Tự họ có chân, không cần ngươi tiễn."

Du Tiểu Mặc yên lặng rơi lệ, hắn đâu có ý này.

Lăng Tiêu tranh thủ lúc hắn không chú ý, đưa tay ra khiêng hắn lên, đi thẳng tới phía sau bình phong.

Du Tiểu Mặc kinh hãi, "Ngươi làm gì thế?"

Lăng Tiêu quay đầu lại, lộ ra hàm răng trắng bóng, cười u ám: "Làm ngươi."

Du Tiểu Mặc, "..." Tên này quá hạ lưu.

Giường vốn không lớn lắm, Du Tiểu Mặc lại bị Lăng Tiêu quăng như một bao cát, một tiếng bịch rất lớn vang lên, cũng may mà lúc này bên ngoài không có ai, nếu không có người chứng kiến cảnh mất mặt như thế này, chắc hắn chết mất...

Du Tiểu Mặc lập tức co lại thành một đống, biểu lộ có chút vặn vẹo.

Lăng Tiêu chọc chọc mông hắn, "Giả chết hả?"

Du Tiểu Mặc, "..." Đáng lẽ phải chọc má chớ?

Dường như Lăng Tiêu nghe được tiếng lòng hắn vậy, bàn tay lại sờ sờ mông vài cái, "Mông ngươi khá nhiều thịt."

Du Tiểu Mặc, "..." Đi chết đi!

Lăng Tiêu cởi giày bò lên giường, trực tiếp nằm đè lên người Du Tiểu Mặc, vừa kéo y phục của hắn vừa nói: "Tiểu sư đệ, ngươi còn nhớ rõ chuyện mình từng đáp ứng với ta ở Thiên Đường Cảnh không, chẳng lẽ ngươi đổi ý rồi?"

Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật một cái, hắn biết ngay mà, quả nhiên Lăng Tiêu tìm đến để tính sổ, đáng lẽ ra lúc trước hắn không nên đồng ý việc kia mới đúng, nhất định khi đó hắn bị ma nhập mà.

Lăng Tiêu lại đọc được suy nghĩ trong lòng Du Tiểu Mặc, cúi người, há miệng cắn môi dưới của hắn, dùng răng nhẹ nhàng gặm cắn, cảm giác tê dại thoáng chốc đã biến thành một dòng điện truyền thẳng từ nơi hai người tiếp xúc, khiến cho toàn thân người nằm dưới đều run rẩy, nhịn lâu như vậy, y cũng không còn kiên nhẫn tiếp tục đuổi bắt nữa rồi.

Y đã nhớ thương cục thịt ngon lành Du Tiểu Mặc này từ rất lâu, hôm nay dù có chuyện gì xảy ra cũng phải ăn sạch hắn, cho nên y áp dụng cách trực tiếp nhất, hôn cho hắn quên mất bản thân mình là ai luôn.

Tay của Lăng Tiêu chậm rãi dời xuống, dùng sức xé toang đai lưng rồi ném xuống đất, tiếp theo là áo ngoài, cuối cùng toàn thân Du Tiểu Mặc chỉ còn lại một tấm áo lót mỏng, y không vội vã cởi ra, mà đưa tay từ từ lần vào trong, kéo nhẹ quần hắn, hình ảnh nửa thân trần chỉ còn mỗi một cái áo mỏng tang này, y vừa nhìn đã thấy nhiệt huyết sôi trào.

Du Tiểu Mặc chỉ thấy toàn thân mình nóng như đang nằm trong lò lửa, thời điểm Lăng Tiêu cởi quần áo hắn cũng không chống cự, cả khuôn mặt đều đỏ ửng như uống thuốc mê hồn, huyết dịch cả người đều sung sướng di chuyển, thân thể cũng vô thức dán tới.

Lăng Tiêu rất thích phản ứng của hắn, cười khẽ.

Mỗi lần bị y hôn, nhóc con này luôn phản ứng rất thẳng thắn.

Lăng Tiêu cúi đầu trêu đùa cánh môi nhỏ xinh, dùng đầu lưỡi đẩy ra hàm răng hơi khép, sau đó bá đạo chiếm lấy khoang miệng hắn, ngay lúc đầu lưỡi Du Tiểu Mặc muốn lui lại đã nhanh chóng quấn lấy, đầu lưỡi đụng vào nhau dường như đã sinh ra một dòng điện, khiến cho y than thở một tiếng đầy thoải mái.

Du Tiểu Mặc không chịu được phương thức kịch liệt thế này, phòng ngự cứ liên tục tan vỡ, hai tay chống ở ngực y cũng mềm oặt chẳng còn chút sức lực nào, trước ngực hắn lúc này là một mảnh trần trụi, làn da trắng nõn bởi vì ham muốn tới khô nóng mà biến thành màu phấn hồng, thoạt nhìn còn ngon miệng hơn cả ngày thường.

Lăng Tiêu yêu thích vuốt ve mãi không nỡ buông tay, lúc ngón tay lướt qua nụ hoa hồng hồng, còn dùng đầu ngón tay sờ vài cái.

Động tác ác liệt này khiến Du Tiểu Mặc thở dốc, con mắt trợn tròn, kích thích đột nhiên xuất hiện này khiến hắn lấy lại được một chút lý trí, nhưng rất nhanh đã bị dao động rồi.

Lăng Tiêu cúi người xuống trước ngực hắn, lè lưỡi liếm nụ hoa kia một cái, tư thái cực kì dâm mỹ, không chỉ vậy, y còn dùng lực thỏa thích mút vài lần, mãi cho tới khi nụ hoa kia bị hút tới vừa đỏ vừa sưng, sau đó mới nhẹ nhàng dùng cánh môi vuốt ve an ủi.

Du Tiểu Mặc sắp khóc rồi, cái tiếng 'ưm... a' cứ không ngừng bật ra khỏi miệng, khoái cảm như một dòng điện không ngừng chạy toán loạn trong cơ thể hắn, mang lại một sự kích thích không gì sánh nổi, rồi lại tìm mãi mà không thấy điểm dừng, loại tra tấn này còn khó chịu hơn lúc nãy, thân thể vô thức rướn lên, như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Lăng Tiêu tiện thể ôm eo hắn, một tay lướt xuống cặp mông kia, tuột cái quần vốn mới cởi được một nửa xuống, lộ ra cái mông tròn tròn cong cong, dưới sự che lấp của vạt áo, cảnh xuân bên dưới cứ thấp thoáng như ẩn như hiện, bầu không khí kiều diễm lập tức trở nên càng dâm loạn.

Du Tiểu Mặc muốn kẹp chặt hai chân, nhưng ngay chính giữa lại vướng víu Lăng Tiêu.

Lần đầu tiên hắn cảm nhận được dục vọng mãnh liệt như vậy, thứ dục vọng kia mạnh mẽ chạy trong cơ thể hắn, như tập trung tất cả sự kích thích xuống phía dưới, thúc dục hắn tìm một chỗ để thoát ra.

Lăng Tiêu nghiêm mặt, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang mê loạn của Du Tiểu Mặc, cũng biết hắn không thể chịu nổi rồi, bàn tay còn lại mới dời xuống phía dưới, luồn vào đám quần áo chỉ che hờ được cơ thể, cầm chặt thứ đã sớm sưng lên.

Du Tiểu Mặc trợn tròn mắt, cơ thể được ôm thẳng lên, hắn vô lực tựa vào vai Lăng Tiêu, toàn thân thì run lên theo từng động tác của y, theo tiếng thở dốc dồn dập, trong yết hầu vô thức phát ra những tiếng rên rỉ khó kiềm nén.

Lăng Tiêu giữ eo hắn thật chặt, trên trán đã túa ra một lớp mồ hôi mỏng, cặp mắt sâu thẳm lúc trước bây giờ sáng ngời như bầu trời đêm đầy sao, lại mang theo sự thú tính mãnh liệt, khác hoàn toàn với bình thường.

Phát giác Du Tiểu Mặc sắp lên đỉnh, động tác trên tay Lăng Tiêu càng lúc càng nhanh, thời điểm hắn há miệng rên rỉ lập tức hôn sâu, đầu lưỡi không ngừng cuốn vào nhau, dưới sự kích thích gấp đôi ấy, Du Tiểu Mặc rất nhanh đã phát tiết ra, chất lỏng nóng và ướt át phun hết vào tay và y phục trên người Lăng Tiêu, có điều vì y mặc đồ màu trắng cho nên không rõ ràng lắm.

Lăng Tiêu cũng không gạt dám dịch trên tay đi, một tay ôm chặt Du Tiểu Mặc vừa mê man vì cảm xúc mãnh liệt, tay còn lại dính chất lỏng ấm áp đưa tới nơi nho nhỏ bên dưới hạ thân, từ từ đút vào một ngón tay, thấy hắn không có phản ứng khó chịu, lại chen thêm một ngón tay nữa.

Du Tiểu Mặc hoảng hốt mở mắt, hắn cảm nhận được rõ ràng có hai ngón tay đang tiến vào cơ thể mình, hơn nữa còn ở cái nơi làm cho người ta cảm thấy thẹn kia, tuy đã sớm có dự cảm, nhưng thời điểm chính thức xảy ra, hắn vẫn xấu hổ muốn ngất.

Lúc này, bên tai lại mang theo tiếng cười bị đè nén của Lăng Tiêu, "Tiểu sư đệ, có dễ chịu không?"

Mặt Du Tiểu Mặc đỏ bừng, hai tay khoác vai y lại có vẻ rất vô lực, chỉ có thể nói: "Ngươi... bỏ tay ra."

Lăng Tiêu vén áo của mình lên, bộ dạng sạch sẽ của y và bộ dạng Du Tiểu Mặc quần áo không chỉnh tề tạo thành một hình ảnh đối lập hoàn toàn, nhưng cái nơi phía dưới dù đã bị một lớp quần che phủ vẫn chứng tỏ rõ ràng sự hiện diện của mình, chẳng biết đã thức tỉnh từ lúc nào, dường như sắp phá rách quần mà xông ra.

Du Tiểu Mặc ngồi ngay trên đó, dưới mông bị một thứ đồ vừa cứng vừa nóng đâm cho khó mà yên ổn, thân thể vô thức uốn éo, muốn chạy trốn.

Thế nhưng hắn không hề biết, hắn càng uốn éo, Lăng Tiêu càng bị kích thích, phía dưới càng cứng càng nóng hơn.

Lăng Tiêu vừa thở hổn hển, vừa ôm tấm eo nhỏ nhắn của Du Tiểu Mặc, khi y cảm giác đã khuếch trương được kha khá, vội vàng kéo quần ra, thừa dịp Du Tiểu Mặc thất thần, nhanh chóng hành động phá vỡ chướng ngại cuối cùng.

Du Tiểu Mặc chỉ cảm thấy tầm mắt biến thành màu đen, sự đau đớn tới tê liệt từ phía dưới chạy tẳng lên đầu, cánh tay đang ôm Lăng Tiêu siết thật chặt, móng tay như muốn đâm sâu vào da thịt y, đương nhiên, đây là chuyện không thể xảy ra rồi.

Tuy mới nãy Lăng Tiêu đã khuếch trương, nhưng nơi đó của nam nhân vốn rất nhỏ, mà sinh ra cũng không phải để tiếp nhận nam nhân, ấy là còn chưa kể đến tiểu huynh đệ bừng bừng khí thế của Lăng Tiêu còn lớn hơn người thường, thoáng cái đã đi vào toàn bộ, thiếu chút nữa đã đau muốn chết.

Lăng Tiêu cũng không muốn hắn đau tới vậy, nhưng sự nhẫn nại của y đã đến cực hạn, sau khi tiến vào thì dừng một chút đợi Du Tiểu Mặc thích ứng, rồi mới chậm rãi chuyển động.

Cảm giác phía dưới bị xé rách làm Du Tiểu Mặc hít khí không ngừng, cơ thể nhỏ bé như con thuyền chập chờn trong trong cơn sóng dữ, nếu không có Lăng Tiêu ôm eo hắn, chỉ sợ hắn đã khỏi giường,

Cũng may, Lăng Tiêu không phải chỉ lo hưởng thụ cho bản thân, ngẫu nhiên cũng sẽ quan tâm tới hắn, không lâu sau, Du Tiểu Mặc đã cảm giác được từng đợt khoái cảm, trong cơn đau nhức kia là một cảm giác tê dại làm người ta khó mà sao lãng được, rất nhanh Du Tiểu Mặc đã cảm nhận được cảm giác khi ân ái.

Lăng Tiêu nhận ra thay đổi của hắn, lập tức tăng tốc độ, dù là lực hay là hiệu suất, đều lớn đến mức khiến thân thể Du Tiểu Mặc đung đưa kịch liệt, vừa mới bị húc lên, sau đó lại bị đè xuống, mỗi lần đều mang theo một loại khí thế chinh phục bá đạo, vậy là, Du Tiểu Mặc lại tước vũ khí đầu hàng.

Thế nhưng mà, sự nhẫn nại của Lăng Tiêu mạnh hơn hắn quá nhiều, chẳng có dấu hiệu muốn phát tiết nào, sự tấn công kia thậm chí càng ngày càng mãnh liệt hơn, đương nhiên trước khi thỏa mãn thì chắc chắn y sẽ không phát tiết rồi.

Lăng Tiêu ôm chặt thân thể bị y làm cho lay động không ngừng, hai thân thể đẫm mồ hôi dán chặt vào nhau, môi lưỡi quấn lấy, nuốt sạch tiếng rên rỉ của Du Tiểu Mặc vào bụng, mãi cho tới khi hắn không thở nổi mới đặt hắn xuống giường, kéo hai chân Du Tiểu Mặc lên vai mình, để nơi hai người kết hợp với nhau hợp lại càng chặt chẽ, sau đó lại bắt đầu một lượt mới...

CHƯƠNG 204: QUÁ KHỨ

Ngày hôm sau, Phương Thần Nhạc không thể gặp được Du Tiểu Mặc.

Tuy không biết chuyện gì xảy ra, nhưng hắn có thể tưởng tượng, hôm qua Du Tiểu Mặc nhất định đã bị xử lý rất thảm, vì vậy, bọn họ rất tâm lý không đi tìm Du Tiểu Mặc nữa.

Mãi tới khi mặt trời sắp xuống núi, Du Tiểu Mặc nghe nói bị xử rất thảm rốt cục cũng chậm rãi mở mắt.

Cảnh đầu tiên lọt vào tầm mắt chính là căn phòng quen thuộc, tuy mặt trời sắp lặn, nhưng ánh sáng vẫn chói mắt, hắn vừa mở mắt ra đã vội nhắm lại, đại khái đoán được mình đã ngủ gần một ngày.

Du Tiểu Mặc há to miệng, cổ họng khô tới muốn bốc lửa, cuống họng khàn tới mức nói không ra lời.

Căn bản là hắn không nhớ rõ tối hôm qua chấm dứt lúc nào, bởi vì trên đường hắn đã bất tỉnh, rất là không có tiền đồ, nhưng mặc cho ai bị làm hai ba canh giờ không ngừng mà vẫn tỉnh táo nổi, hắn sẽ bội phục người kia lắm luôn.

Vừa nhúc nhích, Du Tiểu Mặc đã cảm thấy xương cốt toàn thân như bị xe cán qua, phát ra tiếng kêu răng rắc rất gớm, đau tới mức hắn muốn xỉu, mà nơi đau nhất phải nói tới cái nơi tư mật phía dưới, hơn phân nửa sự đau đớn là truyền tới từ chỗ đó, đến bây giờ hắn vẫn còn có cảm gíac chỗ đó bị căng ra.

Ngoài ra thì, hai cái đùi cũng không khép lại được, đau nhức cứ như hôm ra hắn đã chạy ma ra tông vậy đó.

Nghĩ tới cảnh tượng mình bị lật qua lật lại ăn tới chẳng còn một miếng xương nào tối qua, Du Tiểu Mặc yên lặng chửi rủa Lăng Tiêu trong lòng, thật là một tên không bằng cầm thú! Dù gì đây cũng là lần đầu tiên của hắn đó, vậy mà cũng ra tay được.

Cửa đột nhiên kêu 'Két' một cái rồi mở ra.

Du Tiểu Mặc liếc một cái đã thu ánh mắt lại, tiếp tục mắng mỏ ai đó.

Người sẽ vào phòng hắn lúc này, ngoại trừ Lăng Tiêu chắc chắn không thể có thí sinh thứ hai rồi.

Lăng Tiêu đi qua bình phong đã thấy Du Tiểu Mặc đã tỉnh lại, khẽ cười một tiếng, đi tới bên bàn trà rót một chén nước, "Tiểu sư đệ, chắc miệng em rất khô, uống nước đi."

Du Tiểu Mặc liếc nhìn y, há miệng, hắn cũng không muốn gây khó dễ cho bản thân, huống chi bây giờ hắn thật sự khát.

Lăng Tiêu lập tức đưa chén nước tới miệng Du Tiểu Mặc, sau khi bị hắn uống ừng ực hết sạch, lát rót thêm một chén nữa, Du Tiểu Mặc vẫn im lặng nhận lấy.

Mãi cho tới khi hắn uống xong chén thứ ba, Lăng Tiêu lại hỏi: "Còn khát không?"

Du Tiểu Mặc lắc đầu, "Khỏi."

Lăng Tiêu đi qua để ly xuống, sau đó mới ngồi xuống bên cạnh Du Tiểu Mặc, đưa tay giúp hắn mát xa.

Du Tiểu Mặc lườm y một cái, đừng tưởng mấy hành động ân cần này có thể làm hắn hết giận nhé, nhưng hắn vẫn rất yên tâm thoải mái tiếp nhận sự phục vụ của Lăng Tiêu, kỹ năng đấm bóp của y khiến Du Tiểu Mặc ngạc nhiên, thoải mái đến mức hắn thiếu chút nữa đã rên rỉ thành tiếng, cơn đau nhức cũng giảm bớt nhiều, không ngờ Lăng Tiêu còn có ngón này.

Lăng Tiêu cúi xuống, thổi hơi vào tai Du Tiểu Mặc: "Tiểu sư đệ, thoải mái không?"

Du Tiểu Mặc theo bản năng còn muốn gật đầu cơ, đột nhiên lại nhớ mình vẫn còn tức giận mà, vậy là giả ho một tiếng rồi nói: "Tạm được."

Lăng Tiêu nhìn cái nét mặt không được tự nhiên của hắn, thiếu chút nữa đã cười ra tiếng, nhưng y cũng không vạch trần hắn, hai tay từ vai Du Tiểu Mặc dần dần ấn xuống, bả vai, eo, mông...

"Ngươi làm gì thế?" Du Tiểu Mặc quay phắt lại, căm tức nhìn y.

Vốn Lăng Tiêu còn đang mát xa cho hắn, vậy mà hai cái móng vuốt kia lại để trên cái mông sắp mất hết cả cảm giác của hắn rồi, nhìn nét mặt đã biết rõ tên này lại âm mưu xấu xa gì.

Lăng Tiêu cười nói: "Mát xa cho em mà." Hai tay hoàn toàn không có ý định rời khỏi cái mông hắn.

Du Tiểu Mặc choáng váng gào lên: "Không cần!"

Lăng Tiêu nói, "Như vậy sao được, trách nhiệm của ta bây giờ là làm cho em thoải mái."

Khóe miệng Du Tiểu Mặc lại giật một cái, ngươi đừng hại ta đau thêm là được, còn thoải mái hả, hắn không thèm tin tên này sẽ tốt tới vậy, "Đã nói không cần mà." Hắn muốn đẩy tay Lăng Tiêu ra, nhưng vừa đưa ra sau một cái, cơn đau xé đã dâng lên, cả khuôn mặt như muốn nhăn lại.

"Em xem, bây giờ em không thể cử động được, tốt nhất là ngoan ngoãn để ta mát xa cho em đi." Lăng Tiêu lại đè hắn xuống.

Du Tiểu Mặc dù có muốn phản kháng cũng không phản kháng được, chỉ sợ y lại làm chuyện kì quái gì, nghĩ nghĩ liền nói sang chuyện khác, "Thế, cuối cùng Thang Phàm và Thang Chấn là sao vậy, còn có cả con quái vật đột nhiên xuất hiện hôm qua nữa, nó là cái gì, ngươi giải quyết nó rồi hả?"

Đối mặt với mấy câu hỏi dồn dập của Du Tiểu Mặc, Lăng Tiêu biết hắn đang nói sang chuyện khác, tuy cảm thấy buồn cười, nhưng vẫn trả lời: "Chuyện này phải nói tới mấy trăm năm trước, chính là lúc Thang Phàm chưa trở thành chưởng môn của phái Thiên Tâm."

Mấy năm trăm trước, Ngọc trưởng môn lúc ấy chính là chưởng môn tại vị ngắn nhất trong lịch sử của phái Thiên Tâm.

Ngọc chưởng môn là một người kinh tài tuyệt diễm, sau khi lão thành danh hai trăm năm thì chưa từng thu một đồ đệ nào.

Khi ấy, rất nhiều người đều cho rằng lão sẽ không thu đồ đệ trong một thời gian nữa, vậy mà có một ngày, Ngọc chưởng môn thu một lần những hai đồ đệ, hai người kia chính là huynh đệ Thang Phàm và Thang Chấn.

Ngọc chưởng môn gửi gắm kỳ vọng rất cao vào Thang Phàm và Thang Chấn, không chỉ truyền cho họ công pháp tốt nhất của phái Thiên Tâm, tới linh đan cũng chưa bao giờ thiếu một viên, người sáng suốt nhìn là hiểu Ngọc trưởng môn muốn bồi dưỡng cho hai người này thành người kế thừa, nhưng chức chưởng môn chỉ có một, mà bọn họ thì có hai.

Tuy nói như thế, nhưng Ngọc chưởng môn mới trở thành chưởng môn của phái Thiên Tâm hơn hai trăm năm, rất nhiều người cũng biết lão là một người có tham vọng, chắc chắn sẽ không thoái vị đơn giản như vậy, cho nên lần lựa chọn chưởng môn tiếp theo hẳn là còn rất lâu nữa, có lẽ là hai trăm năm tới, cũng có thể là năm trăm hoặc hơn một ngàn năm không chừng.

Vậy mà không lâu sau, Ngọc chưởng môn đã xảy ra chuyện, cũng là sự kiện mà Dương Nhất đã kể cho Du Tiểu Mặc.

Lúc ấy phái Thiên Tâm thương thảo với các thế lực khác về trận đấu sắp cử hành, vì vậy mới nhận lời mới đi tham gia họp mặt, không ngờ trên đường về, lão và những đệ tử đi theo lại bị ma nhân đánh lén, lúc ấy ma nhân dường như nhằm vào Ngọc chưởng môn, còn cố ý dẫn theo vài tên ma nhân có thực lực rất mạnh.

Sau khi Ngọc chưởng môn bỏ mình, nội bộ phái Thiên Tâm đã xảy ra một cuộc hỗn loạn kéo dài.

Nhiều người cho rằng, sở dĩ Ngọc chưởng môn sẽ bị ma nhân đánh lén, là vì có người tiết lộ hành tung của lão, cũng vì thời gian buổi họp mặt ấy không có nhiều người biết.

Nhưng cũng có người cho rằng, đây chỉ là trùng hợp mà thôi, những thế lực khác cũng bị đánh lén, chỉ là họ khá may mắn, thương vong cũng không nặng.

Vì không có chứng cớ, chuyện này cuối cùng vẫn chỉ dừng lại ở nghi ngờ.

Sau đó để ổn định phái Thiên Tâm, Viên Mạch ra mặt giúp Thang Phàm kế vị, nhưng vẫn có người cho rằng, cái chết của Ngọc trưởng môn vô cùng kì lạ.

Chân tướng đó là, kẻ thực sự cấu kết với ma nhân chính là hai huynh đệ Thang Phàm và Thang Chấn, họ đã tiết lộ hành tung của Ngọc chưởng môn cho ma nhân.

Lý do thì, hai người hận Ngọc chưởng môn, đương nhiên không thể thiếu dã tâm và ham muốn bừng bừng.

Ngọc chưởng môn do vừa mắt tư chất nên mới thu hai người làm đồ đệ, nhưng cái lão muốn là bắt hai huynh đệ họ tự giết lẫn nhau, mà người thắng có thể đạt được chức vị chưởng môn.

Đây là một điều kiện rất hấp dẫn, nhưng đáng tiếc, Thang Phàm và Thang Chấn không phải là hai huynh đệ bình thường.

Từ nhỏ cha mẹ họ đã mất sớm, hai người sống nương tựa vào nhau mấy chục năm, tình cảm sâu sắc hơn huynh đệ bình thường nhiều lắm, đây cũng là lý do tại sao Thang Chấn lại buông tay với chức chưởng môn, để anh trai mình có thể thuận lợi kế vị.

Cũng chính vì vậy, hai anh em họ mới hợp mưu xếp đặt để hại chết Ngọc chưởng môn, có điều khi còn nhỏ họ đã nếm trải quá nhiều đau khổ, cũng gặp được rất nhiều tính cách khủng khiếp trên thế gian nay, tâm tính đã sớm trở nên vặn vẹo, về sau hai anh em lợi dụng quyền thế trong tay, biến tử lao mà phái Thiên Tâm vốn dùng để giam dữ phạm nhân thành địa ngục trần gian.

Mỗi ngày đều có vài chục người bị quăng vào huyết trì trong địa lao sàng lọc máu thịt, mục đích là để luyện ra một tuyệt thế hung thú, sớm đạt được dã tâm xưng bá đại lục Long Tường, suốt hai trăm năm, hai người nội ứng ngoại hợp, anh trai ở ngoài sáng, em trai ở trong tối, không một ai phát hiện.

Nhưng bí mật này đã không còn là bí mật sau khi Thang Phàm và Thang Chấn chết.

Tất cả chân tướng đều bị Lăng Tiêu đào lên rồi báo cho Viên Mạch, còn xử lý thân tín của Thang Phàm ra sao, đó là vấn đề của Viên Mạch.

Về phần con quái vật kia, rốt cuộc thì nó đã biến mất thế nào, Lăng Tiêu không nói cho Du Tiểu Mặc, mà chỉ dùng hai ba câu lừa hắn.

Du Tiểu Mặc cũng không để ý lắm, hắn cho rằng Lăng Tiêu đã giết nó.

Ngày hôm sau, Du Tiểu Mặc rốt cục cũng ra khỏi giường được rồi.

Trong lúc đó, không ít người tới thăm hắn, nhưng đa số đều là những sư huynh đệ có quan hệ không quá thân quen, về phần tại sao lại tới thăm hắn, trong lòng mọi người đều biết rõ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro