211+212

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 211: HỎA DIỄM ĐIỂU

Hai người vừa đi chưa được mấy bước, một đám người đã chặn trước mặt họ.

"Ối chà, tướng mạo của hai vị công tử nhìn không tệ, hẳn là trên người có không ít kim tệ ấy nhỉ, hay là lấy ra tặng chúng ta đi, có dị nghị gì không?" Một gã lùn với con mắt vô cùng hung ác, một tay cầm dao găm nhìn bọn họ.

Du Tiểu Mặc nghe được mà tặc lưỡi không thôi, đây rõ ràng là cướp bóc giữa đường mà, cái thôn Hắc Ấn này lại hỗn loạn tới vậy sao? Nhìn quanh thì những người vây xem không ai có ý định tới giúp đỡ, hắn bỗng cảm thấy, ngoài cái Vô Phong trấn bị bang Lang Nha chiếm cứ lúc trước, xem ra cướp bóc cũng hiện diện ở khắp nơi.

Nhưng lần này hắn chẳng có hứng thú gì mà đối phó với mấy người này.

Du Tiểu Mặc nghiêng đầu dựa vào vai Lăng Tiêu, cảm giác khó chịu từ trong truyền tống trận vẫn còn.

Lăng Tiêu thấy hắn đang mệt, dứt khoát ôm hắn lên.

Đám người của gã lùn kia sửng sốt một chút, sau khi kịp tỉnh táo, mỗi người phát ra một tiếng cười mập mờ. Thì ra giữa hai người là quan hệ kiểu đó, đúng là nhìn không ra, nhưng mọi người cũng không cảm thấy bất ngờ cho lắm, dù sao có vài người thích đồng tính thật.

Nhưng chúng thấy Lăng Tiêu bỏ qua mình như vậy, lại còn định chạy đi ngay trước mặt chúng, gã lùn chạy tới cản đường hai người, chĩa con dao trong tay rồi âm tàn nói: "Ta vừa nói gì các ngươi không nghe thấy hả? Muốn đi qua đây thì bỏ hết kim tệ trên người cho bổn đại gia."

Lăng Tiêu nghiêng đầu nhìn gã, nụ cười trên mặt hơi nhạt đi, "Nếu như ta nói không?"

Con dao của gã lùn chém một đường trên không, hung hãn nói: "Nếu ngươi muốn chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi."

Nói đến nước này rồi, Lăng Tiêu cũng chẳng thèm nhiều lời với họ.

Nếu gã lùn cứ để họ rời đi như vậy, đoán chừng ngày mai chúng sẽ trở thành trò cười khắp thôn Hắc Ấn mất, thấy Lăng Tiêu rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, lập tức gào lên: "Các huynh đệ xông lên cho ta, giết chết bọn chúng."

Một đám người ồn ào vọt về phía Lăng Tiêu, đao lớn quơ quơ, đằng đằng sát khí như muốn đẩy hai người vào chỗ chết, trên người chúng tản ra một mùi máu tươi nhàn nhạt, hẳn là đã giết chết không ít người.

Lăng Tiêu hít vào một hơi thật sâu, bóng dáng đang đứng yên đột nhiên biến mất ngay tại chỗ, tàn ảnh xẹt qua đám người, không ngừng lại một giây, rất nhanh đã biến mất vào dòng người chen chúc.

Những người ở đây kinh dị nhìn hướng y biến mất, bên tai truyền đến từng tiếng 'Phốc phốc', mọi người quay đầu nhìn sang, sợ tới mức hét chói tai, vội vàng lùi lại, mười mấy người còn sống sờ sờ một giây trước, bây giờ đã bị thiêu thành tro tàn, nam nhân đẹp tuyệt trần kia rốt cuộc là ai?

Lăng Tiêu không có hứng thú với ấn tượng của người qua đường, tìm đại một khách sạn rồi đi vào, cấp bậc của khách sạn không quá cao, nhưng một gian phòng lại đòi tới mười kim tệ, cái giá này có thể nói là ngang với cướp của.

Nhưng từ xưa tới nay Lăng Tiêu không có khái niệm gì về tiền bạc, thẳng tay ném cho chưởng quầy mười kim tệ, chưởng quầy vui vẻ dẫn hai người lên phòng, Lăng Tiêu đuổi chưởng quầy kia đi, rồi đặt Du Tiểu Mặc đã ngủ lên giường.

Vì y ra tay quá hào phóng, ném đi một lúc mười kim tệ mà chẳng nhíu mày, những người ngồi trong đại sảnh nhìn rõ mồn một, không ít người còn nhắm vào y.

Nhưng, khi chúng nghe nói đến việc cách đây không lâu Lăng Tiêu tiện tay giết hơn mười kẻ có tu vi Nguyệt cảnh, nguyên một đám sợ mất mật rồi, một người tàn nhẫn như vậy, bọn chúng không thể trêu vào.

Sau khi được ngủ một giấc rất ngon, tinh thần của Du Tiểu Mặc quả nhiên đã tốt hơn nhiều, vào lúc mặt trời mọc hôm sau đã tỉnh lại, nhưng Lăng Tiêu thậm chí còn dậy sớm hơn cả hắn.

Khi Du Tiểu Mặc đi giày xong, Lăng Tiêu cũng vừa vặn đi tới, theo sau là một gã tiểu nhị bưng một chậu nước ấm trong tay, thấy hắn tỉnh kéo hắn tới trước mặt, nhẹ nhàng nói: "Hôm nay cảm giác thế nào, còn khó chịu không?"

Du Tiểu Mặc lắc đầu, "Đỡ hơn rồi."

Lăng Tiêu xoa đầu hắn, "Vậy thì tốt, em rửa mặt trước đi, chờ một lát chúng ta sẽ đi tiếp."

Du Tiểu Mặc gật gật đầu, rửa mặt rồi thay quần áo khác, toàn bộ quá trình không tốn tới một phút.

Rời khỏi khách sạn, Du Tiểu Mặc không hề có ấn tượng gì với chuyện xảy ra hôm qua, thấy Lăng Tiêu thông thạo dắt hắn đi tới một hướng, tò mò hỏi: "Chúng ta đi đâu thế?"

Lăng Tiêu nghiêng đầu nói: "Đi tìm cách rời khỏi thôn Hắc Ấn, tới học viện Đạo Tâm."

Du Tiểu Mặc choáng váng, "Lại phải đi bằng truyền tống trận hả?"

Trước kia lúc vào Thiên Đường Cảnh cũng vì thời gian truyền tống ngắn, dù ngũ giác có mất cảm giác cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt cho nên hắn thấy rất bình thường, nhưng lần này ở trong truyền tống trận tới những hai ngày, nguyên hai ngày mất cảm giác làm cho Du Tiểu Mặc khó chịu không sao tả hết, cho nên ấn tượng cực kì sâu, bây giờ hắn có chút bài xích với truyền tống trận rồi.

Lăng Tiêu cũng không muốn nhìn Du Tiểu Mặc khó chịu, tối hôm qua tranh thủ lúc hắn đang ngủ, y đã ra ngoài nghe ngóng rõ ràng.

Từ thôn Hắc Ấn tới thành thị mà học viện Đạo Tâm đang ở không có truyền tống trận trực tiếp, chỉ có thành thị phụ cận mới có, nhưng diện tích của vùng phía bắc lớn hơn vùng phía nam gấp mấy chục lần, cho nên dù đi bằng truyền tống trận thì cũng mất nửa ngày rồi.

Y thì không sao, nhưng cân nhắc đến Du Tiểu Mặc, y liền bỏ qua phương án này, cũng may mà còn cách khác.

Lăng Tiêu an ủi: "Yên tâm ta đã nghe ngóng rồi, ngoại trừ truyền tống trận thì ở thôn Hắc Ấn còn có một công cụ di chuyển nữa, dù không nhanh bằng, nhưng chỉ cần một tháng là tới nơi rồi."

Đối với Du Tiểu Mặc mà nói thì một tháng vẫn quá dài, dù sao thì hắn không phải là tu luyện giả chân chính mà, cũng không cảm nhận được những năm tháng tu luyện dài dòng vô nghĩa của họ, nhưng nếu bắt hắn bước vào truyền tống trận nữa, hắn tình nguyện ngồi một tháng còn hơn, dù sao thì thời gian học viện tuyển sinh cũng còn hơn một tháng, vội vàng hỏi, "Công cụ gì?"

"Hỏa Diễm điểu, là một loài chim bay rất nhanh, cũng là một công cụ di chuyển phổ biến ở phía bắc, một con Hỏa Diễm điểu thành niên cao hơn một trăm mét, cứ đi xem là biết." Lăng Tiêu đáp.

Du Tiểu Mặc cũng không hỏi lung tung nữa, hắn tưởng rằng loài chim này chắc cũng tương tự dực điểu mà thôi, kết quả là chờ hắn thực sự nhìn thấy nó, mới biết tưởng tượng của mình chênh lệch với sự thật tới cỡ nào.

Quảng trường Hỏa Diễm điểu ở phía đông bắc của thôn Hắc Ấn, cùng là láng giềng với khu truyền tống số hai.

Cái nơi mà họ đến là khu truyền tống số một, dù cả hai khu đều là truyền tống, nhưng khu truyền tống số hai chỉ dùng để truyền tống trong vùng phía bắc.

Thời điểm hai người đi tới quảng trường Hỏa Diễm điểu, dòng người cuồn cuộn còn nhiều hơn ở khu tuyền tống thành Nam Diệp vài lần, người người nhốn nháo, vai kề vai, gần như không có chỗ đặt chân.

Du Tiểu Mặc nhìn dòng người mãnh liệt kia, tự hỏi tỷ lệ mình chen vào nổi được khoảng bao nhiêu.

Nhưng không được hắn nghĩ ra đáp án, Lăng Tiêu đã ôm hắn đi vào.

Theo bước chân của y, những người ngăn cản trước mặt đều bị một cánh tay vô hình đẩy sang hai bên, dễ dàng tạo ra lối đi đủ cho hai người.

Đám đông bị đẩy ra đều bực bội, nhưng vừa quay đầu nhìn tới tình hình này, giận mấy cũng không dám nói.

Rất nhanh, hai người đã đi tới nơi.

Sở dĩ có nhiều người tụ tập ở đây như vậy cũng có nguyên nhân.

Bởi vì số lượng Hỏa Diễm điểu không nhiều lắm, thêm với việc mấy con Hỏa Diễm điểu cũng cần thời gian nghỉ ngơi, cho nên ba ngày mới xuất phát một lần, mỗi lần chỉ có năm con bay, một con Hỏa Diễm điểu có thể chở tầm trăm người.

Thế nhưng mà, số người mỗi ngày ra vào thôn Hắc Ấn có tới cả ngàn, trong đó hơn phân nửa đều muốn rời khỏi nơi này, dù tốc độ của truyền tống trận rất nhanh, nhưng lại đắt quá mức cho phép, rất nhiều người không đủ điều kiện, còn Hỏa Diễm điểu thì rẻ hơn thấy rõ, cho nên phần đông đều chọn nó.

Kết quả số người muốn đi càng nhiều, năm trăm ghế bị giành giật tới máu chảy đầu rơi, đôi khi có vài tu luyện giả còn đánh nhau thảm thiết chỉ vì một cái ghế.

Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu tới khá trùng hợp, hôm nay chính là ngày Hỏa Diễm điểu cất cánh.

Có điều vì ghế đã mở bán từ bảy ngày trước, tới bây giờ đã chẳng còn lại là bao.

Chỉ là không có gì là tuyệt đối, chủ của quảng trường Hỏa Diễm điểu lại là một gian thương từ đầu tới chân, biết rõ phải làm thế nào mới kiếm được nhiều tiền lời nhất, cho nên bình thường họ sẽ giữ lại mười lăm ghế bán vào ngày cuối cùng, căn cứ vị trí và độ thoải mái mà giá cả khác nhau.

Những điều này đều là Lăng Tiêu nghe ngóng được vào tối hôm qua.

Ghế trên Hỏa Diễm điểu chia làm ba loại, lần lượt là thượng trung hạ, loại thượng đẳng là kiểu phòng, cần ba vạn kim tệ, trung đẳng là ghế, cho nên chỉ mất một vạn kim tệ, còn ghế hạ đẳng là năm ngàn kim tệ.

Tuy giá phòng thượng đẳng không cao như truyền tống trận, nhưng vẫn thuộc loại cao chót vót, dù vậy, người tranh đoạt đó cũng không ít.

Bây giờ mọi người đang cạnh tranh năm phòng còn dư.

Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu tới khá trễ, đã có mười ghế bị mua mất, còn dư lại năm chỗ đều là phòng, nhưng người tranh giành cũng không ít, giá cả đã tăng tới bốn vạn năm một phòng rồi.

CHƯƠNG 212: MỘT ĐÁM PHÁ CỦA

Thời điểm hai người chen vào được, vụ cạnh tranh ghế đang tiến hành hừng hực như lửa.

Bởi vì giá cả càng ngày càng cao, đã vượt qua phạm vi mà rất nhiều người có thể chấp nhận được, cho nên chỉ còn lại mấy người giàu có đang cạnh tranh.

Du Tiểu Mặc nhìn qua đám người đang đấu giá, có người mặt đã tái xanh, có người vẫn bình tĩnh, dường như cái giá tiền này vẫn quá bình thường với họ, một người trong đó là một công tử quần áo đẹp đẽ, tay cầm quạt phe phẩy, nhìn vẻ mặt khinh miệt của gã, có lẽ phải nhất định giành được phòng thượng đẳng.

Lúc này, công tử kia gấp quạt lại, dùng cái vẻ mặt ngạo mạn nói: "Ta ra năm vạn, ta muốn lấy hết năm phòng này."

Nói xong, gã giễu cợt nhìn mấy người đang cạnh tranh.

Nhưng cộng cả gã và tùy tùng cũng chỉ có ba người, căn bản không cần tới năm phòng, cũng vì thế hành động này tương đương với khiêu khích, thái độ ngang ngược vô cùng.

Mấy người cạnh tranh với gã lập tức giận dữ.

Một người đàn ông thoạt nhìn có thực lực khá mạnh đi thới, cố kiềm nén khí thế toàn thân, khó chịu nói: "Tiểu tử, ta thấy ngươi chán sống rồi hả, đừng tưởng cứ có kim tệ thì ngon."

Công tử kia không chút hoang mang, cũng chẳng hề bị khí thế của người nọ dọa cho sợ hãi, ngược lại còn làm tình hình tệ hơn: "Bản thiếu gia có kim tệ, muốn tiêu thì tiêu, làm sao? Một đám nghèo kiết xác cũng dám tranh giành với bản thiếu gia."

Người nọ giận dữ, khí thế toàn thân lập tức bùng nổ.

Gã công tử kia chỉ có tu vi Nguyệt cảnh sáu sao, bị người đàn ông nọ tấn công chính diện, chỉ có thể chịu thua thiệt.

Nhưng khí thế của người nọ không có cơ hội tấn công gã, vì một tên tùy tùng phía sau lập tức ra tay, một đạo khí thế cường hãn điên cuồng tuôn ra khỏi cơ thể tùy tùng, hai cỗ khí thế chạm vào nhau, lập tức vang lên tiếng nổ lớn.

Nam tử lui về phía sau vài bước, mặt mũi tràn đầy sự kinh hãi, "Cường giả Tiên cảnh?"

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều khiếp sợ nhìn về phía công tử trẻ tuổi và tùy tùng của gã.

Một gã tùy tùng cũng có tu vi Tiên cảnh, hiển nhiên thân phận của công tử trẻ tuổi này không thể bình thường, chỉ sợ là con cháu thế gia.

Nam tử và những người khác lập tức kiêng kỵ.

Tuy mỗi ngày thôn Hắc Ấn có rất nhiều người từ ngoài tới, nhưng hồ Hắc ở ngay bên cạnh lại rất nổi tiếng.

Hồ Hắc có nhiều yêu thú và khí độc, mức độ nguy hiểm thuộc loại trung đẳng trở lên, là một nơi tốt để con cháu thế gia rèn luyện, cho nên ngẫu nhiên có thể nhìn thấy một đám công tử tiểu thư quần áo quý giá đẹp đẽ, sau lưng là một đám tùy tùng.

Đối với loại người này, những tán tu không có chỗ dựa đều lựa chọn tránh đi.

Nam tử thầm mắng một tiếng xui xẻo, chỉ có thể hậm hực rời đi.

Gã công tử kia cũng không lệnh cho tùy tùng đuổi theo, chỉ đứng tại chỗ giễu cợt: "Không biết tự lượng sức mình."

Không ngờ, ngay lúc hắn nói xong câu đó, một giọng nói đột nhiên vang lên.

"Ta ra sáu vạn, muốn lấy một phòng."

Nghe vậy, gã công tử lập tức nhìn sang, chỉ thấy một thiếu niên khoảng mười bảy mười tám tuổi đang nói với người phụ trách.

Người nói chuyện kia chính là Du Tiểu Mặc, hắn cố gắng cướp lời Lăng Tiêu để ra giá. Cái tính tiêu tiền như nước của y, tuy trong túi trữ vật vẫn còn hơn ngàn vạn kim tệ, nhưng ai biết sau đó họ sẽ phải tiêu hết bao nhiêu nữa, vì hạn chế tốn kém, Du Tiểu Mặc quyết định tiền sẽ do hắn quản lý.

Nhưng, Du Tiểu Mặc cũng không thích cái kiểu ngang ngược của gã công tử kia, lúc này mới lên tiếng, một phòng có hai chỗ ngồi trở lên, vì vậy hắn chỉ cần một phòng là được.

Công tử trẻ tuổi hừ lạnh, "Ta ra mười vạn."

Mọi người xung quanh lập tức xôn xao, quả nhiên là con cháu thế gia, vừa ra tay đã tiêu xài như nước, có điều chỉ vì tranh giành mà phá của như vậy, không ít người lắc đầu, lại nhìn về phía Du Tiểu Mặc mong đợi, nhiều người hy vọng hắn có thể áp chế gã kia.

Mẹ nhà ngươi, Du Tiểu Mặc rủa thầm trong lòng, hắn chỉ muốn mua một phòng thôi mà, có cần tăng giá dữ dội vậy không, hắn cũng không muốn đợi thêm ba ngày nữa, dù sao thời gian rất quý giá, ai biết trên đường có xảy ra chuyện gì khiến lộ trình chậm trễ không, nói sao thì thái độ người này đúng kiểu lâu lắm không bị ăn đòn đây mà.

"Mười lăm vạn." Du Tiểu Mặc không phụ sự mong đợi của mọi người, lập tức ra giá.

Công tử kia sầm mặt lại, "Hai mươi vạn, ta không có gì, chỉ có tiền, ngươi có gan thì cứ tiếp tục."

Nói xong, hai tên tùy tùng phía sau gã khoanh tay đứng dậy, đồng thời triển khai khí thế.

Du Tiểu Mặc vò tay áo, sau đó chạy đến sau lưng Lăng Tiêu, phẫn nộ chỉ vào họ, "Lăng Tiêu, anh lên đi!"

Lăng Tiêu thiếu chút nữa đã bị hắn làm cho cười đau bụng, cứ tưởng hắn sẽ thả đám Xà Cầu hoặc Mao Cầu ra chứ, nhưng y cũng rất vui vẻ đóng vai hộ vệ, ngẫu nhiên đùa giỡn chút cũng không tệ.

Thực ra họ đã sớm chú ý tới sự tồn tại của Lăng Tiêu, ngay từ đầu họ còn tưởng rằng thiếu niên kia là người hầu của y, nhưng sau khi nghe thấy cách xưng hô của Du Tiểu Mặc, liền hiểu mình đã lầm, bởi vì chẳng có người hầu nào dám gọi thẳng tên của thiếu gia hết.

Lăng Tiêu nhàn nhạt liếc nhìn công tử kia, gọn gàng dứt khoát nói một câu: "Hai mươi mốt vạn, có gan thì ngươi cứ thêm.

Công tử trẻ tuổi giận dữ, đang muốn lên giọng thì tùy tùng đột nhiên giữ chặt gã, ghé vào tai thì thầm một câu, "Công tử, người này rất mạnh."

Có một số người không thích biểu hiện quá mức bá đạo, cho nên bình thường đều che giấu khí thế toàn thân, dù vậy vẫn có dấu vết để áng chừng thực lực, cho nên dù Lăng Tiêu không biểu hiện gì, nhưng hai gã tùy tùng vẫn có thể nhìn ra được thực lực của y không hề kém, hơn nữa cũng chỉ có cường giả mới dám khiêu khích sau khi đã biết họ có tu vi Tiên cảnh.

Công tử trẻ tuổi biến sắc, ánh mắt nhìn Lăng Tiêu cũng tràn đầy nghi hoặc.

Cường giả ở đại lục Long Tường nhiều như mây, ngẫu nhiên gặp được người có thực lực hơn mình cũng không phải chuyện gì bất ngờ, nhưng gã không thể ngờ mình lại đá chúng một miếng sắt cứng tới vậy, cộng thêm với việc gã rất sĩ diện, chợt cảm thấy không thể xuống nước nổi.

Tùy tùng biết công tử không muốn mất thể diện, liền tiến lên một bước, ôm quyền nói với Lăng Tiêu: "Thật có lỗi, công tử nhà ta hơi tùy hứng, mong hai vị rộng lòng tha thứ."

Du Tiểu Mặc ló ra từ sau Lăng Tiêu, tròng mắt đảo một vòng tinh quái, hỏi: "Xét thấy ngươi có thành ý như vậy, chuyện này coi như bỏ qua, nhưng mà... Các ngươi sẽ không giành một phòng với chúng ta nữa chứ?"

Nghe thấy hắn cố gắng cường điệu hai chữ 'Một phòng', tùy tùng vội vàng đáp: "Sẽ không, đa tạ hai vị."

Du Tiểu Mặc thở phào một tiếng, cái cảm giác không cần tiêu thêm tiền thật là tốt, qua đầu nhìn về phía Lăng Tiêu, u oán lầu bầu: "Sớm biết cho anh đứng trước có hiệu quả như vậy, đáng lẽ nên để anh ra mặt từ đầu cho rồi, tự nhiên uổng phí hơn mười vạn."

Lăng Tiêu cười híp mắt nói: "Không phải em chê ta tiêu tiền như nước sao?"

Du Tiểu Mặc liếc y một cái, "Thì anh vốn tiêu tiền như nước mà, thật là một thế giới khắc nghiệt, quả nhiên vẫn là nắm đấm định đoạt tất cả." Hắn nghĩ thầm, "Lần sau lại gặp chuyện thế này, anh ra mặt, em nói chuyện."

Hai người không coi ai ra gì trò chuyện vui vẻ, công tử trẻ tuổi và hai tùy tùng của gã nghe rõ mồn một, mặt mày đã nhăn nhó thành một đống.

Người phụ trách thấy cuộc đấu giá đầy phong ba này đã kết thúc, vội vàng bảo người ta dẫn Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu lên phòng, không bao lâu, một con Hỏa Diễm điểu to lớn hiện ra trước mặt họ.

Cũng như Lăng Tiêu đã nói, một con Hỏa Diễm điểu thành niên cao chừng trăm mét, như một bức tường thật lớn chắn hết ánh sáng, trên lưng chúng là một thứ như khoang máy bay, thực ra đây chính là phiên bản 'Máy bay' ở dị giới.

Bởi vì đã gần thời gian xuất phát, rất nhiều người mua được ghế bắt đầu tấp nập đi lên lưng Hỏa Diễm điểu.

Lối đi để leo lên có hai cái, bởi vì họ mua phòng thượng hạng cho nên có thể hưởng thụ một mình một con đường, so với lối đi còn lại, nơi họ đang đứng rất rộng rãi.

Đi vào bên trong, Du Tiểu Mặc được chiêm ngưỡng bài trí trong khoang thuyền.

Có thể do cân nhắc tới sức chịu đựng của Hỏa Diễm điểu, cho nên tất cả những đồ vật trong khoang đều được làm từ một loại gỗ đỏ rất nhẹ, bên trên được khảm nạm các loại châu báu mỹ lệ, khiến cho cả khoang thuyền trở nên lộng lẫy cực kì.

Khoang thuyền được chia làm ba phần, phòng thượng đẳng nằm gần cổ của Hỏa Diễm điểu, có mười phòng nhỏ, ghế trung đẳng và ghế hạ đẳng lần lượt nằm ở chính giữa lưng và phần đuôi, bởi vì vị trí xấu, cho nên giá cả khá thấp.

Sau một phút, cuối cùng cũng tới thời gian lên đường.

Du Tiểu Mặc ngồi trong phòng lập tức cảm giác được sự chấn động nhè nhẹ dưới chân.

Nhìn ra bên ngoài cửa sổ trong suốt, cánh của Hỏa Diễm điểu đã dang sang hai bên, đôi cánh thậm chí còn dài hơn cả cơ thể nó, không bao lâu, đất bằng đã mù mịt bụi, chỉ trong giây lát toàn bộ Hỏa Diễm điểu bay lên thẳng mây xanh, tốc độ như vậy nhưng mọi người ngồi trong khoang thuyền không hề cảm giác được sự xóc nảy.

Du Tiểu Mặc quay đầu đã thấy Lăng Tiêu nằm nghiêng ở bên giường, nhắm mắt lại hình như đang nghỉ ngơi, cũng không quấy rầy y nữa, đi đến một chỗ trống ngồi bệt xuống đất, sau khi nghỉ ngơi xong, hắn lấy Kim Minh đỉnh trong không gian ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro