Truyền thuyết đá thần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Chanhkien.org] Thuyết minh: Bài viết này thuật lại một đoạn lịch sử chân thực xa xưa, mà người hiện tại có thể coi là chuyện thần thoại. Thực ra nó là có thật, và Thần đúng là thực sự tồn tại. Chuyện kể trong bài viết là quá trình lịch sử chân thực, tin hay không tin, hoặc tin đến mức độ nào là lựa chọn của độc giả. Tuy nhiên “vong đảng thạch” (thường gọi là “tàng tự thạch”, tức tảng đá mang chữ) ở thôn Chương Bố, huyện Bình Đường, tỉnh Quý Châu trên khắc sáu chữ lớn “Trung Quốc cộng sản đảng vong” với niên đại 200 triệu năm tuổi quả đúng là có tồn tại. Không những thấy được mà còn sờ vào được nữa, nó nằm ở khu phong cảnh “vong đảng thạch” tại làng Đào Pha, thôn Chưởng Bố, huyện Bình Đường, tỉnh Quý Châu.

Lời dẫn:

Sư phụ tôi ở núi Nga Mi tập thiền tĩnh quan đã hơn trăm năm. Mấy năm trước, ông dùng công năng đặc dị gọi tôi lên núi, bảo tôi nói với người thế gian sự kiện đại biến mà người và Trời cùng đổ đồn xem, mới không phụ ủy thác của ông.

Sư phụ tôi nói: “Kỳ thạch ở Bình Đường hiện chữ Thần, dân chúng Đại Lục xôn xao bàn tán, lấy làm lạ chăng? Là Thiên Ý chăng? Ta ở trên núi tập thiền hơn trăm năm qua, tĩnh quan xem họa đỏ (tà đảng), đến giờ khí số đã tận, đi đi lại lại, bất quá hơn trăm năm, sát hại tính mệnh vô số sinh linh, thật đúng là kỳ quan đại ác. Địa vực bị hại nặng nhất là một góc Trung Nguyên, người người chịu độc hại, nhà nhà gặp tai ương, lúc ấy khí tà dày đặc, âu cũng là biến hóa thiên tượng, cũng chỉ biết than thở mà thôi!”

Sư phụ tôi lại nói: “Mấy năm nay, họa đỏ dần tiêu, tai tinh tứ khởi, Tân Chủ sắp chiếu, vạn tượng canh tân, thời thần đã đến, lão nạp mới tiện mượn tay anh nói với người đời đoạn nguyên do này, cũng thỏa ý nguyện trăm năm của ta. Đây gọi là Thiên Đạo không có sơ thân, chỉ có Thiện nhân”.

Kỳ thạch tại Bình Đường dự ngôn Trung Cộng vong, nghìn năm đã định trước để con người sáng mắt

Chư vị xem, phàm là lịch sử hưng suy ở thế gian con người, phân lâu thì hợp, hợp lâu thì phân, là Thiên Ý định ra thế vậy. Cái gọi là “nhân định thắng Thiên” thực ra là lời nói xằng lừa dối người. Nhỏ như đời người tại thế, sinh-lão-bệnh-tử ai có thể thoát được, lớn như cải triều hoán đại, cũng là Thần lực của Sáng Thế Chủ làm, há lại theo ý nguyện của kẻ thống trị? Tiện nói vài lời như vậy.

Kể rằng 9.181 kiếp (1 kiếp là 20 ức năm), Chủ Thánh, tức Phật Di Lặc hoặc Chuyển Luân Thánh Vương, cùng mười phương hết thảy chư Phật, chư Chủ, chư Thiên và Tam Dương Thánh nhân cùng chư Tướng Mã, Quan, Trương, v.v. nhất thời tụ hội tại Long Hoa Ngọc Thanh cung.

Tam Thanh Ngọc Đế hỏi Chủ Thánh rằng: “Nam Hạp Phù Đề bên dưới (nay là Trung Quốc Đại Lục và dải Đông Nam Á), nghiệt khí ngút trời, nghiệp trần cuồn cuộn, thói đời một hạ, là cớ làm sao?”

Chủ Thánh đáp rằng: “Màn trước vừa hết, màn sau bắt đầu, thuận qua nghìn năm, ta thấy chúng sinh hạ giới đều đọa xuống ngục A Tỳ, bách đạo đã tận, Phạm Vương vô phúc, thiên ma đoạt mệnh, thú đỏ xổ cương, rồng đỏ sắp diệt, đây là kiếp định, vạn kiếp không phục trong tam tự chân ngôn của ta (tức ba chữ “Chân-Thiện-Nhẫn”), cần phải giải Đạo lập Pháp rồi”.

Ngọc Đế lại hỏi: “Chủ Thánh đi rồi, cần chuyển động Pháp Luân bao nhiêu năm?”

Chủ Thánh đáp: “Theo như lời hẹn, trước sau hai mươi năm”.

(Chuyển Luân Thánh Vương, tức Chủ Thánh hiện đã Chính Pháp tại nhân gian)

Thiên Phật ở bên cạnh Ngọc Đế mở lời nói: “Chủ Thánh chưởng lập càn khôn lần này, ta đều nguyện tận lực cùng giúp cùng đi, mệnh này của chư Phật chư Thiên, bảy mươi hai Hiền, hết thảy Thánh chúng đi trước, để đến thời làm đệ tử Chính Pháp, trợ Ngài Chính Pháp”.

Chủ Thánh đáp: “Đúng, nên đi được rồi, còn nghỉ được nghìn năm, chỉ lưu hai tướng Quan, Trương, lệnh hai người họ trước tiên tra xét nhân gian, để hoàn thiên mệnh!” Ngọc Đế và Thiên Phật đáp phải, vội lệnh cho Quan, Trương, hai tướng hạ phàm tra xét nhân gian.

Đây lại nói hai tướng Quan, Trương tới nhân gian, lắc mình biến mất, hiện ra hai vị Chân nhân, một tăng một đạo, đi khắp Đông Tây. Bấy giờ đúng vào thời Ngũ Đại thập quốc cuối đời Đường, thiên hạ đại loạn, các xứ nổi khói lửa xưng vương tranh bá, muôn dân thiên hạ rất khổ, hai vị Chân nhân không biết đã ghi lại bao nhiêu chuyện Thiện-ác bất bình trong thiên hạ.

Một ngày kia, hai vị Chân nhân đằng vân tới Nam Hải tra xét, vừa than thở vạn sự vô thường ở nhân gian, thì bỗng nhiên một luồng khí trắng xung lên tận đám mây đang cưỡi, dưới chân vang lên một giọng hát thánh thót:

Ngọn đá trên núi hát đại dương,

Ngọn đá dưới núi thật tang thương;

Năm xưa thiêu mình hôm nay thán,

Một niệm quên mất giờ vấn vương.

Hai vị Chân nhân trong tâm đã rõ, bèn nhìn nhau cười, cưỡi mây xuyên đám sương trắng, dưới chân lộ ra một tòa núi cao. Núi này sừng sững hiểm trở, rừng cây thành cụm, bài ca ban nãy phát ra từ đám cỏ lạ bên dưới.

Hai vị Chân nhân tìm tới tìm lui, bỗng một trận cuồng phong nổi lên trước mặt, hai vị tôn giả cùng trách mắng: “Nghiệt chướng, hồn chết nghìn năm, còn ngoan cố không hóa à?” Luồng gió trước mặt hai vị Chân nhân xoay tròn mấy vòng, lại hóa ra một đồng tử áo đen quỳ trước mặt hai vị Chân nhân, cúi đầu khóc thút thít, nói: “Thạch Nhi không biết hai vị tôn giả tới đây, tội đáng muôn chết, mong hai vị tôn giả khai ân”. Nói rồi dập đầu lạy lia lịa.

Hai vị Chân nhân lấy làm lạ, vội hỏi: “Ngươi là đồng tử trong động núi này, vì sao lúng túng như vậy?”

Đồng tử nói: “Thạch Nhi không dám giấu hai vị tôn giả, sư phụ con là Thạch Cơ nương nương, năm xưa khi Ân-Chu tranh bá, sư phụ con bị Hỏa Long Tráo của Thái Ất Chân nhân thiêu cho tan hồn phách, rơi xuống đến đây (*). Con và sư huynh con đem sư phụ chôn ở đây, ngày ngày khóc lóc, cảm động đến Nữ Oa Nương nương ở Thượng Cung. Bởi chân tâm của chúng con, Nữ Oa giáng lâm đến núi này, nói với con và sư huynh con: Phải dùng nước địa tinh bách thảo của núi này một ngày ba lần, tưới khắp thân đá của sư phụ chúng con, tới khi thân đá mọc rêu, trăm năm sau rêu dài ra tụ thành quái thảo, mới có hy vọng giữ được thân hồn đá của sư phụ chúng con, đến lúc ấy tự có người giúp hoàn thành. Con và sư huynh con ngày ngày trông ở đây, không biết đã bao năm tháng, gần đây có tiếng ca phát ra từ thân sư phụ chúng con, lại kèm theo tiếng thở gấp, mới biết quý nhân đã sắp đến rồi. Hôm nay quả nhiên gặp được hai vị tôn giả”.

Hai vị Chân nhân thấy nó mồm miệng lanh lợi, nên cũng yêu mến, liền hỏi: “Sư huynh ngươi đâu?” Đồng tử đáp: “Mới đây nước trên núi dần ít đi, sư huynh con xuống núi mang nước lên”. Nói xong lui về phía sau.

Hai vị Chân nhân nhìn thấy trước mặt một khối đá lớn, trên có quái thảo nghìn năm che phủ, bèn bước về trước, nói: “Thạch Cơ ơi Thạch Cơ! Sai mất một niệm, hủy đi đạo hạnh nghìn năm của ngươi, để hồn ngươi không có chỗ về, thật buồn lắm thay! Nữ Oa Nương nương từ bi, hy vọng ngươi bỏ ác theo thiện! Đồng nhi, lùi về sau đi”.

Hai vị Chân nhân than rồi định làm phép, thì bỗng thấy dưới núi có người hô lớn: “Kẻ nào to gan! Dám động tới sư tôn của ta?” Chỉ thấy một đạo đồng mình đeo hồ lô nước, thoăn thoắt bước tới, từ dưới núi phi như bay lên, thoáng chốc đã tới bên cạnh.

Thạch Nhi trông thấy, vội kể: “Sư huynh đừng có lỗ mãng, đây là Thượng Tiên Chân nhân mà chúng ta thường nhắc tới đó!!”

Đạo đồng nghe xong, kêu lên “ồ” một tiếng, sợ quá vội quỳ xuống, cầu hai vị Chân nhân ban ân. Hai vị Chân nhân cười nói: “Không biết thì không có tội, ngươi đứng lên đi. Thạch Cơ ngu ngốc, mà được hai đồ nhi khá lắm!”

“Thượng Tiên”, đạo đồng cung kính vái ba vái trước hai vị Chân nhân, rồi đứng dậy nói: “Năm xưa Nữ Oa Nương nương tới rồi đi, có dặn hai huynh đệ chúng con trông coi sư thân, lại ban cho cẩm nang, nói đợi Thượng Tiên tới rồi bóc cẩm năng mới ứng nghiệm”. Nói rồi thò tay lấy trước ngực ra một vật.

Hai vị Chân nhân nhận rồi mở túi gấm ra, thấy trong có một tấm vải vàng, trên mặt vải có thiên cơ, là ba quyển «Thôi Bi Đồ», dặn ngày này năm này tới Nam Hải, lại có một miếng tơ hoàng quyên, trên ghi mấy hàng chữ:

Sa-tăng nghìn năm hiện Đông phương,

Rồng đỏ chưa hưng có Quan, Trương;

Thạch Cơ hồn chết thân còn đó,

Nghìn năm mới ứng nghiệt đảng vong.

Phần 2 

Lời dẫn: Sư phụ tôi ở núi Nga Mi tập thiền tĩnh quan đã hơn trăm năm. Mấy năm trước, ông dùng công năng đặc dị gọi tôi lên núi, bảo tôi nói với người thế gian sự kiện đại biến mà người và Trời cùng đổ đồn xem, mới không phụ ủy thác của ông.

Hai vị Chân nhân ngưng lại, đã biết được thiên cơ, nhưng không tiện nói cho hai đồng tử biết, mới lệnh chúng lùi sang một bên. Trương Chân nhân tay cầm Hồi Dương Tản, Quan Chân nhân tay cầm Định Hồn Châm, hai vị Tiên nhân đứng cạnh tảng đá phủ đầy rêu, đạp Khảm Ly, vận Ngũ hành, niệm chân ngôn, cùng kêu lên một tiếng “khởi”. Chỉ nghe thấy âm thanh “loạt xoạt”, quái lâm dị thảo dạt ra bốn phía, lộ ra một tảng cự thạch ngũ quang thập sắc từ từ thăng lên, thăng lên cao ba trượng thì bắt đầu chuyển động, càng chuyển càng nhanh.

Hồi Dương Tản trong tay Trương Chân nhân phát ra một luồng sáng đỏ, Định Hồn Châm trong tay Quan Chân nhân phát ra một luồng sáng lam, hai luồng sáng chiếu lên tảng cự thạch ở trên cao, hòa cùng ngũ quang thập sắc ở tảng cự thạch, chiếu sáng khắp sơn cốc, làm sợ cả loài chim bay trên trời, trăm loài thú chạy trốn khắp nơi.

Trong chốc lát, tảng cự thạch hạ xuống, càng hạ càng thu nhỏ, nhỏ tới bằng quả hạch đào thì rớt vào trong Hồi Dương Tản. Hai vị Chân nhân thu pháp khí, giơ ra xem kỹ, bất giác vỗ tay cười lớn. Tảng đá mỗi bề cỡ mấy mét qua tạo hóa của hai vị Chân nhân giờ trông sáng long lanh, trong như thủy tinh, trong đá có sáu chữ hỗn thể (hỗn hợp phồn thể và giản thể) tỏa ánh hào quang, sáu chữ là: “Trung Quốc cộng sản đảng vong” (ghi chú: chữ “đảng” [党] là giản thể). Hai đứa đạo đồng đứng cạnh hai vị Chân nhân há hốc miệng kinh ngạc.

Trương Chân nhân xem xét hồi lâu, rồi vỗ tay vào hòn đá, nói: “Tạo hóa của Trời, mãi không ngừng nghỉ, Thạch Cơ hồn chết, kỳ thạch đang lập, hai người ta chỉ bảo vệ ngươi vô sự một kiếp. Nghìn năm sau, phải đợi Chủ Thánh Chuyển Luân đến nhân gian, lúc ấy trăm ác dẹp yên, trời đất phục minh, tự sẽ cấp cho ngươi một nơi an thân lập mệnh”. Thật kỳ lạ, hòn đá dần dần tách ra làm đôi, rồi lại trở lại như cũ, chỉ lưu lại một vết nứt lờ mờ ở giữa.

Một tiếng cười lanh lảnh phát ra từ hòn đá.

Hai đồng tử thấy sư phụ đã có hy vọng sống lại, không kìm được cùng quỳ xuống, hai mắt đẫm lệ tạ hai vị Chân nhân. Quan Chân nhân thấy vậy, bảo hai đồng tử đứng dậy, nói: “Sư phụ các ngươi Bác cực tất Phục, gặp dữ hóa lành, cần phải trải qua phong sương nghìn năm, nghìn năm sau mới có một việc lớn ứng vào thân sư phụ các ngươi, lúc ấy sư phụ các ngươi công đức viên mãn, mới có thể duyên quy thánh quả, các ngươi hãy nhớ lấy!”

Hai đồng tử lại khấu đầu lạy tạ, Trương Chân nhân nói: “Giờ có một việc cần làm, hai ngươi có thể đi cùng ta không?” Hai đạo đồng vội đáp nguyện đi theo.

“Lần này tới Tây Nam hơn 2.200 dặm, có thung lũng sông Chưởng Bố, ngươi phải đem sư phụ ngươi tới bờ Nam thung lũng sông Chưởng Bố, huyện Bình Đường ở Vân Quý, dùng thiếp phong này dựng hòn đá lên vách núi. Nghìn năm sau, nơi này sơn thủy hữu tình, phong cảnh tươi đẹp, là một chốn để du ngoạn, ngươi phải luân hồi mấy đời tại đó. Sau nghìn năm, sét đánh hiện chữ, mới biết Pháp lực vô hư, khi ấy ngươi phải dọn cỏ, trở thành người đầu tiên phát hiện tảng đá kỳ lạ mang chữ này, cũng tính là một chút công đức của ngươi”. Nói rồi tay lấy ra phù chú và kỳ thạch giao cấp cho đạo đồng.

Đạo đồng lại nói: “Thượng Tiên, sư đệ con tên là Thạch Nhi, còn con không tên không họ, đến khi ấy biết lấy tên gì xuất hiện, mà sư đệ con thân tại nơi đâu?”

Hai vị Chân nhân trầm ngâm rồi nói: “Lúc ấy loạn họa đỏ đã tới cuối cùng, bảo kiếm chém rồng xuất hiện, thoái đảng như thủy triều, Trời rồi sẽ diệt nó, ngươi nên ứng vận mà động, lấy tên là ‘Vong Quốc Phu’ đi! Còn sư đệ ngươi chỉ cần giải phiền, ta và Nga Mi Chân quân đời này có hẹn ước, đưa nó tới làm đồ nhi cho ông ấy!”

Hai đạo đồng vâng mệnh, đến bên từ biệt lẫn nhau. Xong rồi, đạo đồng nói nhỏ vào tai sư đệ: “Sư đệ, sư phụ mang mấy chữ ‘Trung Quốc cộng sản đảng vong’ là gì vậy, sao lại ở trong bụng sư phụ?”

“Không biết được, chắc là củ cà rốt hoang mà chúng ta thường ăn đấy thôi!”

“Nói bậy…”, sư huynh vội cắt ngang, không để sư đệ nói hết. “Trung Quốc cộng sản đảng làm sao lại là củ cà rốt được, giống như là tinh khí ấy!”

“Đệ xem là giống củ cà rốt”, sư đệ vẫn khăng khăng. “Huynh xem cà rốt hoang trước đầy khắp núi mà mấy năm nay ít lắm, giờ gần như tuyệt tích rồi. Sư phụ dương khí dần trong, nhất định là sư phụ thải khí địa âm, hút hết cà rốt vào bụng rồi, chẳng trách luyện xuất ra mấy chữ ấy!”

“Vậy thì chữ ‘vong’ cuối cùng là gì?”

“‘Vong’ chính là cà rốt chúng ta không được ăn nữa, không có nữa!”

Hai đạo đồng tuy trẻ con ngốc nghếch, nhưng mấy chữ này trong tâm chúng, cũng giống như 300 năm trước bạn hỏi người ta TV là gì, họ nói không rõ được!

Hai vị Chân nhân từ xa nghe thấy chỉ mỉm cười, để mặc hai huynh đệ tranh luận. Hai đạo đồng từ biệt xong rồi, đạo đồng ‘Vong Quốc Phu’ tới thẳng thung lũng Chưởng Bố ở Vân Quý, còn Thạch Nhi theo hai vị Chân nhân Quan, Trương tới Nam Hải bái kiến Quan Thế Âm Bồ Tát. Cuối cùng hai vị Chân nhân đưa nó tới chỗ Nga Mi Chân quân. Nghìn năm qua đi, Thạch Nhi kia lại trở thành huyền tổ của sư phụ tôi, việc này nói sau.

Hai vị Chân nhân vừa hoàn tất sự việc ở nhân gian, bỗng nghe thấy tiếng trống trời vang lên, bèn từ từ cưỡi mây lên trời thuật lại việc đi xuống.

Lời kết:

Mấy trăm năm sau, một tiếng sét vang lên, tảng cự thạch ở thung lũng Chưởng Bố nứt ra, ngủ say trong đám cỏ. Các triều đại trôi qua, các văn nhân nhã sĩ đều suy tính được họa đỏ rồng đỏ rồi sẽ xuất hiện. Mãi tới khi chủ nghĩa cộng sản lan tràn như một bệnh dịch khắp toàn cầu, gây ra vô số tai ương cho nhân loại, Trung Quốc trở thành mảnh đất do Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) thống trị. Chỉ trong vòng mấy chục năm, nó đã cướp đi sinh mạng của 70-80 triệu người, khi ấy người ta mới phát hiện nó là họa đỏ mà người xưa nhắc tới. Nhưng dưới sự tẩy não của ĐCSTQ, người ta vẫn si mê bất ngộ, coi lang sói như cha mẹ, thật đáng buồn thay! Truy ra căn nguyên, từ hơn một nghìn năm trước, nó chính là ác long màu đỏ gây ra nghiệt chướng.

Tuy nhiên lưới Trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt, làm ác đa đoan tất gánh lấy diệt vong. Tháng 5 năm 2002, khối đá kỳ lạ khảm sáu chữ “Trung Quốc cộng sản đảng vong” ở làng Đào Pha, thôn Chưởng Bố, huyện Bình Đường được một bí thư thôn tên là Vương Quốc Phú (Vong Quốc Phu) phát hiện, rồi tin tức truyền ra, chính là ứng với chuyện cũ nghìn năm trước, âu cũng là Thiên Ý. Tiếp đó, «Cửu Bình cộng sản đảng» xuất thế, tựa như chín thanh kiếm sắc đâm trúng tim ĐCSTQ tà ác hủ bại, gây chấn động toàn cầu. Từ đó, người ta như thức tỉnh từ mộng, nhận rõ tà linh ĐCSTQ, người Trung Quốc đua nhau tuyên bố thoái xuất các tổ chức tà ác (đảng, đoàn, đội), làn sóng thoái đảng như tức nước vỡ bờ, họa đỏ đang diệt, điều này đã được định ra từ nghìn năm trước.

Có người ngày nay làm bài từ phú, gọi là “Sơn pha dương”, chứng rằng:

Sơn pha dương (Nguyên khúc)

—Yết Trung Cộng họa bì

Cửu đầu yêu quái, mê nhân ủng đái;

Muội liễu ngã ngũ thiên văn minh di huyết trái;

Thần phong lai, thoái đảng dã;

Thoát thoát sái sái ác linh bại.

Nhĩ thoái, miễn tai;

Ngã thoái, phúc lai.

Diễn nghĩa:

Sơn pha dương (Nguyên khúc)

—Bóc lớp da vẽ Trung Cộng

Yêu quái chín đầu, người trong mê ủng hộ!

Che đậy nợ máu với văn minh năm nghìn năm.

Gió thần đã tới, mau thoái đảng thôi;

Mau thoát trước khi ác đảng tà linh bại.

Bạn thoái, được miễn tai nạn,

Tôi thoái, hạnh phúc tới rồi.

(Hết)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#linh