TRUYỀN THUYẾT MẠN CHÂU SA HOA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác Giả : Phong Linh

Bút Danh : Ling Ling

Biệt danh : Aliceandjoker

Tình Trạng Truyện : Full.

ND : đọc là biết liền...

MẠN CHÂU SA HOA (Manjusaka)

Truyền thuyết về loài hoa u sầu nhất

Mạn Châu Sa Hoa - Bỉ Ngạn Hoa

Bỉ Ngạn hoa có 3 màu chính: Trắng, Đỏ và Vàng. Bỉ Ngạn Hoa màu trắng gọi là Mạn Đà La Hoa (Mandarava)

Bỉ Ngạn Hoa màu đỏ gọi là Mạn Châu Sa Hoa (Manjusaka).

Danh xưng:

Tên tiếng Trung: Bỉ Ngạn hoa, Mạn Châu Sa Hoa, hồng hoa Thạch Toán, Thạch Toán, Long Trảo hoa, Vô Nghĩa thảo, San Ô Độc, U Linh hoa, Địa Ngục hoa, Tử Nhân hoa, Vong Xuyên hoa, ...

Tên tiếng Nhật: Higan Bana, Shibito Bana, Yuurei Bana, Manjushage, Sutego Bana, Kamisori Bana, Tengai Bana, Jigoku Bana, ...

Tên khác: Red spider lily, Cluster Amaryllis, Shorttube Lycoris

Tên khoa học: Lycoris Radiata

Hoa ngữ:

Nhật Bản: Hồi ức đau thương

Triều Tiên: Nhớ về nhau

Trung Quốc: Ưu mỹ thuần khiết.

Thời gian hoa nở:

Ba ngày trước và sau xuân phân gọi là Xuân Bỉ Ngạn, ba ngày trước và sau thu phân gọi là Thu Bỉ Ngạn. Bỉ Ngạn hoa nở vào Thu Bỉ Ngạn, thời gian rất chính xác cho nên mới gọi là Bỉ Ngạn hoa.

Còn có ý nghĩa là "phân ly, đau khổ, không may mắn, vẻ đẹp của cái chết" , nhưng nhiều người hiểu ý nghĩa hoa là "hồi ức đau thương" ...............................................................................................................................................................................................

Bỉ Ngạn Châu Sa_dẫn độ u linh..............

Bỉ Ngạn hoa khai khai bỉ ngạn,

Vong Xuyên hà bạn diệc vong xuyên.

Nại Hà kiều đầu không nại hà,

Tam Sinh thạch thượng tả tam sinh.

*

Bỉ Ngạn hoa, nở rộ bờ đối diện

Bờ Vong Xuyên quên mất sông (Vong Xuyên)

Đứng trước cầu Nại Hà làm sao biết

Đá Tam Sinh, ghi chép hết ba đời

Bỉ ngạn : bờ bên kia, miền cực lạc (khác với thử ngạn : bờ bên này ). Ở bờ bên kia, vô khổ vô ưu vô lo vô dục vô cầu.

Bỉ Ngạn hoa có 3 màu chính: Trắng, đỏ và vàng. Bỉ Ngạn Hoa màu trắng gọi là Mạn Đà La Hoa (mandarava), Bỉ Ngạn Hoa màu đỏ gọi là Mạn Châu Sa Hoa (Manjusaka). Ba ngày trước và sau xuân phân gọi là Xuân Bỉ Ngạn, ba ngày trước và sau thu phân gọi là Thu Bỉ Ngạn. Bỉ Ngạn hoa nở vào Thu Bỉ Ngạn, thời gian rất chính xác cho nên mới gọi là Bỉ Ngạn hoa. Bỉ Ngạn là loài hoa có ma lực gợi lại ký ức.

Tương truyền Bỉ Ngạn là loài hoa mọc bên bờ Vong Xuyên_ nơi người chết phải đi qua để gặp Mạnh Bà uống Mạnh Bà thang quên đi những kí ức đã có trong kiếp này. Bỉ Ngạn là loài hoa duy nhất bầu bạn với vong linh trên con đường đến chốn Hoàng Tuyền. Hoa bỉ ngạn màu đỏ, trải dài ngút ngàn trên con đường là lửa của u linh, là "hỏa chiếu chi lộ".

Về Bỉ Ngạn hoa, trong nhân gian vẫn lưu giữ một vài truyền thuyết. Tương truyền có hai người là Bỉ và Ngạn, ông trời đã quy định hai người bọn họ vĩnh viễn không thể gặp nhau, thế nhưng hai người họ lại cảm mến nhau, trong lòng lúc nào cũng luôn nhớ tới đối phương... Rốt cuộc có một ngày, bọn họ không thèm để ý tới quy định của ông trời nữa mà len lén gặp mặt. Sau khi bọn họ gặp gỡ, hóa ra Bỉ là một hồng nhan tựa thủy, Ngạn là một thiếu niên anh tuấn tiêu sái. Họ vừa gặp đã thân, lòng yêu say đắm, liền hẹn ước cùng nhau gắn bó suốt đời, quyết định đời đời kiếp kiếp, mãi mãi ở cùng một chỗ.

Kết quả đã được định trước, bởi vì trái với giới luật của trời, đoạn cảm tình cuối cùng cũng bị vô tình bóp chết. Thiên đình hạ xuống nghiêm phạt, cho hai người họ một lời nguyền độc ác. Nếu bọn họ đã không để ý tới luật trời mà lén gặp mặt nhau, vậy để cho họ biến thành hoa và lá của một gốc cây hoa, chỉ là loài hoa này cực kỳ kỳ lạ, hoa nở thì lá lụi tàn, lá xanh thì tuyệt nhiên không hoa, đời đời kiếp kiếp, hoa và lá không cùng xuất hiện. Đời này đã định trước là không thể gặp nhau.

Sau khi truyền thuyết này được luân hồi vô số lần, có một ngày Phật đi ngang qua, thấy một gốc cây hoa trên mặt đất có khí độ phi phàm, đỏ rực như lửa, Phật liền đi tới trước mặt nó xem xét tỉ mỉ, chỉ vừa mới xem đã có thể nhìn thấu được huyền bí trong đó. Phật cũng không bi thương, không phẫn nộ, ông đột nhiên ngửa mặt lên trời cười dài ba tiếng, đưa tay rút hoa này ra khỏi mặt đất. Phật cầm hoa ở trong tay, cảm khái nói: "Kiếp trước các ngươi đã thề không thể gặp lại nhau, sau bao nhiêu lần luân hồi, yêu nhau lại không thể nào tay trong tay, cái gọi là phân phân hợp hợp bất quá chỉ là duyên sinh duyên tẫn mà thôi, trên người của ngươi đã có lời nguyền của thiên đình, khiến các ngươi dù duyên tẫn cũng không tán, duyên diệt cũng không phân, ta không thể giúp ngươi cởi bỏ lời nguyền này được, chỉ có thể mang ngươi đi tới miền cực lạc, cho ngươi tha hồ nở rộ ở đó"

Trên đường đi tới miền cực lạc, lúc đi ngang qua sông Vong Xuyên trong địa phủ, Phật không cẩn thận để nước sông làm ướt quần áo của mình, mà nơi bị ướt kia lại chính là chỗ Phật cất gốc cây hoa đỏ nọ, chờ tới khi Phật tới được bờ bên kia Vong Xuyên rồi, cởi gói đồ của mình ra nhìn lại, liền phát hiện đóa hoa đỏ rực ấy đã biến thành màu thuần trắng, Phật trầm tư chỉ trong chốc lát, liền cười to nói: "Đại hỉ không bằng đại bi, khắc ghi không bằng quên lãng, đúng đúng sai sai, sao có thể phân rõ được chứ, hoa tốt, hoa tốt". Phật đem đóa hoa này trồng ở miền cực lạc, gọi nó là Mạn Đà La hoa, bởi vì nở ở miền cực lạc (bỉ ngạn), nên còn được gọi là Bỉ Ngạn hoa.

Thế nhưng Phật không biết rằng, khi ông ở trên sông Vong Xuyên, hoa bị nước song làm phai màu đã đem tất cả màu đỏ của nó để lại dưới nước, suốt ngày khóc thét không ngừng nghỉ, khiến kẻ khác nghe thấy mà bi thương. Bồ Tát Địa Tạng thần thông phi thường, biết được hoa Mạn Đà La đã sinh trưởng, liền tới bên bờ Vong Xuyên, ném một hạt giống vào giữa lòng sông, chỉ trong chốc lát, một đóa hoa càng đỏ tươi hơn trước đã bay ra khỏi nước, Địa Tạng bắt lấy nó giữ trong tay, thở dài nói: "Ngươi thoát thân đi, còn được tự do tự tại, vì sao phải đem hận ý vô tận này để lại trong chốn địa ngục vốn đã khổ hải vô biên chứ? Để ta cho ngươi làm sứ giả tiếp đón, chỉ dẫn linh hồn đi về phía luân hồi, nhớ kỹ màu này của ngươi, cực lạc đã có Mạn Đà La hoa rồi, vậy ta gọi ngươi là Mạn Châu Sa hoa vậy". Từ đó Mạn Châu Sa hoa ở lại Minh giới, mọc thành hỏa chiếu chi lộ dẫn dắt vong hồn trên con đường siêu sanh.

Trong kinh Phật có ghi "Bỉ Ngạn hoa, khai nhất thiên niên, lạc nhất thiên niên, hoa diệp vĩnh bất tương kiến. Tình bất vi nhân quả, duyên chú định sinh tử." ( Bỉ Ngạn hoa một nghìn năm nở, một nghìn năm tàn, hoa và lá vĩnh viễn không gặp nhau. Tình không vì nhân quả, duyên đã định sống chết). Khi hoa nở chỉ có một màu lửa đỏ; hoa nở thì không thấy lá, lá xanh thì ko gặp hoa; giữa hoa và lá đến tận cùng cũng không gặp được nhau, bi thương thống hận, vĩnh viễn tương niệm nhớ mong trong vô vọng, đời đời lầm lỡ.

Có một loại hoa, thoát khỏi tam giới, không thuộc ngũ hành, sinh tại bờ Giác, không cành không lá, màu đỏ rực rỡ hoa lệ đó là Bỉ Ngạn hoa. Có một loài hoa, vô sanh vô tử, vô khổ vô bi, vô dục vô cầu, là thế giới cực lạc quên hết thảy đau khổ

đó là Bỉ Ngạn hoa.

" Có hay chăng huyết hoa như máu. Vốn là hoa hay máu của nhân gian?"

Bỉ Ngạn Hoa nguyện đọa vào U Minh Giới, năm tháng lặng lẽ mọc bên bờ Vong Xuyên, thu giữ hàng ngàn, hàng vạn ký ức những kiếp luân hồi của vạn vật. Dĩ bất biến ứng vạn biến, lòng hóa đá Bỉ Ngạn hoa ngàn năm đứng đó nhìn thế gian vật đổi sao dời. Bên Bờ Vong tuyền biết bao linh hồn đến đây, mang theo những mảnh kí ức vỡ vụn khi còn sống, được Bỉ Ngạn hoa đưa tay đón lấy, bừng lên lần cuối rồi cất giữ nơi sâu thẳm lòng hoa. Hoa Bỉ Ngạn không vui không buồn không oán giận, cần mẫn dẫn đường cho kí ức của u linh tăm tối nhưng lại không có ký ức của bản thân nó. Những u linh kia chỉ sống vẻn vẹn gần trăm năm ngắn ngủi; dù vui sướng hay đau khổ đến chết vẫn có được những kí ức để mang theo, để gửi lại còn Bỉ Ngạn Hoa dù sống nghìn nghìn vạn vạn năm nhưng cuối cùng cũng là lưu giữ trải nghiệm của kẻ khác, bản thân chẳng có chút kí ức nào để luyến lưu. Đến tột cùng Bỉ Ngạn hoa quả đáng thương, đau đến tột cùng của nỗi đau và bất hạnh trong đỉnh điểm của bất hạnh.

Kinh Phật nói, tình là do nhân quả, duyên quyết định tử sinh. Duyên đã tẫn thì tình cũng hết, có kiếp này chưa chắc có kiếp sau, trả hết nợ một đời, thì không thể dây dưa thêm nữa. U linh chỉ cần ngộ được chân lý này là có thể thanh thản đi đầu thai kiếp khác, luân hồi nhân quả sẽ tự đến còn Bỉ Ngạn Hoa là đáng thương tột cùng bởi luân hồi sẽ không bao giờ có tên hoa.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro