Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

oOo

Ba ngày sau.

Phong Ngọc Tử xuất quan sắc mặt vui mừng mãn nguyện, hắn ta cuối cùng cũng luyện chế thành phi kiếm của mình, phi kiếm này có thể là trung phẩm linh khí, mặc dù trung phẩm và hạ phẩm gần nhau chỉ cách có một bậc, nhưng uy lực lại có sự cách biệt gấp bội, có được trung phẩm linh khí, Phong Ngọc Tử cũng có dũng khí cùng Thiên Tôn hậu Kiếp cao thủ tranh tài cao thấp, đương nhiên điều kiện trước tiên là Thiên Tôn hậu kiếp cao thủ dùng hạ phẩm linh khí.

"Phong huynh, chúc mừng, chúc mừng."

Lâm Hải chắp tay hướng về phía Phong Ngọc Tử nói, Lâm Hải vừa mới về vương phủ từ chiều tối hôm trước. Một thanh ám hồng sắc phi kiếm bay lòng vòng trên đỉnh đầu Phong Ngọc Tử, sau đó trực tiếp dung nhập vào cơ thể.

"Vương gia, cần phải cảm tạ Tiểu Phong. Có được Hồng Lam Nguyên Thạch, ta đã luyện được bảo bối a."

Sắc mặt Phong Ngọc Tử hiển thị sự cao hứng tột độ. Lâm Hải cũng gật đầu.

"Phong nhi lần này đích thực là lập được đại công, trong lòng ta luôn phiền não vì hai đại Thiên Kiếp của đối phương, hiện giờ ta nắm chắc có thể giải quyết chúng."

Lâm Hải khen ngợi, sau đó ông ta lại phản ứng, nói:

"Phong nhi đâu? Phong nhi sao không thấy trở về?"

Lâm Hải vừa hồi vương phủ, liền cho người triệu Lâm Phong trở về.

"Tiểu Phong cùng Hắc ưng có về Vân Vụ sơn trang một lần, sau đó không biết nó đi đâu, Hắc ưng này bay rất cao, hơn nữa lại rất nhanh, căn bản vô phương tìm ra tung tích của Tiểu Phong."

Liên Ngôn ở bên cạnh liền đáp.

Lâm Hải khẽ gật đầu:

"Lần này chắc chắn phải thưởng cho Phong nhi thật hậu."

Lâm Hải đột nhiên nhìn về phía Phong Ngọc Tử nói:

"Phong huynh, Hồng Lam Nguyên Thạch còn lại bao nhiêu? Cũng được một nửa chứ hả?"

"Ta và Tiểu Phong bất quá chỉ dùng hết một phần năm mà thôi."

Phong Ngọc Tử cánh tay phất lên một cái, một luồng chân nguyên khí lập tức phóng thẳng về hướng mật thất, sau đó từ cửa mật thất có tiếng vọng lại, Hồng Lam Nguyên Thạch liền nhẹ nhàng bay đến, từ đó có thể thấy được thần thông của Thiên Kiếp giả. Mắt thấy Hồng Lam Nguyên Thạch bay đến, độ cao giảm thiểu đi một ít, ngoài ra căn bản không có thay đổi gì.

"Phong nhi luyện chế cái gì vậy? Sao dùng ít nguyên liệu vậy?"

Lâm Hải nghi hoặc hỏi.

Theo như suy nghĩ của Lâm Hải, nếu bản thân là Lâm Phong tìm được Hồng Lam Nguyên Thạch, tính ra cũng phải dùng đến một nửa, có thể để lại cho ông ta một nửa cũng là tốt lắm rồi, tuy nhiên Lâm Phong lại sử dụng rất ít, thực tế khiến cho Lâm Hải cảm thấy không thể tin nổi.()):)

"Tiểu Phong gần như chỉ luyện chế một thanh đoản kiếm, cùng một thanh trường kiếm, ngay cả hộ thân chiến giáp cũng không muốn luyện chế."

Lâm Thiên thở dài nói.

"Nó muốn lưu lại phần lớn Hồng Lam Nguyên Thạch cho phụ vương."

Lâm Động cũng thở dài một tiếng nói:

"Cũng chẳng ngờ Tiểu Phong lại nói, quan trọng là khi bản thân tu luyện, nếu có hộ thân chiến giáp bảo hộ, sẽ khó có thể có sự đột phá."

Tại đương trường không ai không phải là tinh anh, tự nhiên hiểu hộ thân chiến giáp cấp trung phẩm linh khí có thể dung nhập vào cơ thể. Hơn nữa...tu luyện ngoại công, từ trước đến nay, có tối cường giả ngoại công nào, lực phòng ngự của thân thể sánh kịp với trung phẩm linh khí hộ thể chiến giáp không?

Ngoại công luyện đến tối cường, phòng ngự của thân thể cũng không thể so sánh với trung phẩm linh khí hộ thể chiến giáp, vậy sao Lâm Phong lại không cần hộ thể chiến giáp? Đáp án căn bản không cần phải nói. Tất cả chỉ là vì Lâm Hải phụ vương của hắn.

Lâm Hải trong lòng không ngăn nổi cơn ba đào trỗi dậy, Hồng Lam Nguyên Thạch là bảo vật, nhưng nam tử của ông ta lại không quá xem trọng, chỉ dùng một ít, còn lại đại bộ phần hoàn toàn để lại cho ông ta.

"Phong nhi."

Lâm Hải nhất thời không nói nên lời, ông ta cũng nhớ lại, lúc trước trong mật thất sau khi nói ra bí mật cho Lâm Phong, Lâm Phong đã từng khẩn thiết yêu cầu ông ta cho gia nhập quân đội, muốn được chiến đấu. Tuy nhiên đã bị Lâm Hải cự tuyệt, Lâm Hải nhớ rõ cảnh nam tử của mình ly khai lúc đó bóng dáng thật là tịch mịch. Từ bé đến lớn, đứa con này chưa bao giờ ngưng khổ luyện, thực tế mục đích chính của việc khổ luyện là muốn được sánh cùng với đại ca và nhị ca nó.

Thế mà, lão thiên bất công, không đáp lại khổ luyện của hắn!

Trong tâm Lâm Hải, trong ba người con, Lâm Phong khổ tu ngoại công, cuối cùng cũng không còn là một đứa trẻ.

"Khi nào tìm thấy Phong nhi, dẫn nó đến gặp ta. Còn với việc dùng Hồng Lam Nguyên Thạch để luyện chế cái gì, buổi tối mọi người sẽ cùng thương nghị lại."

Lâm Hải nói xong, trực tiếp chuyển thân ly khai, trong thời khắc đó tâm tình của Lâm Hải cũng có chút không yên...

oOo

Ngày hôm sau. Vân Vụ sơn trang.

Lâm Phong đang nhìn chằm chằm vào hai con Linh Thú trước mắt. Đó là hai con Biên Bức mà hắn và Lam Nguyệt Vũ với thân phận Hí Thiên Hí Lam thần phục được. Một tháng mấy nay, hai con Biên bức này cứ ở trong Nạp giới của hắn, nhưng giờ biết làm thế nào với hai con linh thú Thập nhất cấp này bây giờ?

Lam Nguyệt Vũ từ mật đạo đi ra, thấy Lam Biên Bức và Hồng Biên Bức cũng hiểu chuyện, nói: "Sao con không bán đấu giá như ba năm trước?"

Lâm Phong chán nãn nói: "Sư phụ, con đầy túi rồi, không muốn có quá nhiều nữa đâu a! 30000 vạn kim tệ đấu giá Hồng Chu ba năm trước con chưa kịp sử dụng nữa là. Hơn nữa ba năm làm sát thủ, con kiếm được quá nhiều rồi."

Hắc Vũ đứng một bên nói: "Vậy sao đại ca không đưa hai con này cho hai ca ca của huynh đi. Ma Pháp Sư cũng có thể ký khế ước với Linh Thú mà."

Lâm Phong lắc đầu, nói: "Không, đại ca nguyên khí là Hoả, dù trùng với Hồng Biên Bức nhưng sẽ bị phản phệ không nhỏ. Nhị ca nguyên khí lại là Phong, lại là Luyện Dược Sư, không được."

Liên Băng nhớ lại cái gì đó, rồi nói: "Đại ca, ba năm trước huynh có gặp gỡ một tiểu thư của một gia tộc danh giá phải không? Và một cô Lục công chúa, hai người đó thì sao?"

Lâm Phong ồ ra một tiếng, lấy tay phải đập vào tay trái. Trương Linh ba năm nay với thân phận Hí Thiên hắn cũng gặp mấy lần, nàng nay đã mười lăm tuổi, càng ngày càng ra dáng thục nữ. Thực lực trong ba năm của nàng cũng tăng cao, trở thành Ngũ cấp Triệu Hồi Sư thuộc tính Thuỷ.

Lăng Mỹ, cũng hay gặp Hí Thiên khi hắn nói chuyện với Dương Phàm, nàng cũng như Trương Linh, càng lớn càng đẹp, tính tình nàng từ ba năm trước đã trầm ổn hơn rất nhiều, không điêu ngoa như trước nữa. Năng lực rõ ràng cũng tăng cao, đã là Ngũ cấp Triệu Hồi Sư, giống như Dương Phàm, nàng cũng thuộc tính Hoả.

Lam Nguyệt Vũ nhắm mắt lại, dùng linh thức cường đại phóng về phía xa khoảng hơn hai trăm dặm. Nàng hơi bất ngờ khi có rất nhiều người tập trung ở Vương phủ. Ở vương phủ gồm có Lâm Hải, Phong Ngọc Tử, Lâm Thiên, Lâm Động, Mạc Lân, Hoàng Thượng Tinh La Dương Lăng, Thái tử Dương Phàm, Lăng Mỹ lục công chúa, Anh Cách Uy tộc trưởng Tái Tư, cùng Tiểu thư độc nhất là Trương Linh.

Lâm Phong khẽ cảm thán: "Sao Vương phủ hôm nay lại xuất hiện nhiều đại nhân vật ở trong nước vậy?"

Lam Nguyệt Vũ khẽ cười nói: "Xem ra họ muốn bàn kế hoạch để tiêu diệt Thánh Linh Giáo đây. Cũng không có gì lạ khi thấy Anh Cách Uy gia tộc tham gia đại sự này."

Gia tộc Anh Cách Uy vốn lạc gia tộc nổi tiếng và thế lực nhất Nguyệt Dạ đại lục, nghe nói là Thánh Linh Giáo cũng có nhiều lần tấn công gia tộc họ. Thân là tộc trưởng, Tái Tư Anh Cách Uy cũng đến, dẫn cả niềm hy vọng của gia tộc là Trương Linh.

Lâm Phong và Lam Nguyệt Vũ nhìn nhau một cái, cùng gật đầu rồi cả hai lấy Ngân Xà Đan rồi bỏ vào miệng. Chốc lát, họ liền trở thành hình dáng của Hí Thiên và Hí Lam. Hắc Vũ và Liên Băng khôi phục lại hình dáng và khí tức Thần Thú của mình, rồi cùng Lâm Phong và Lam Nguyệt Vũ phóng vút đi.

oOo

Vương phủ.

Lâm Hải đưa tay ra bắt tay với Tái Tư, nói: "Hân hạnh chào đón Tái Tư tộc trưởng tham gia kế hoạch."

"Trấn Đông vương đừng khách sáo, tổ tiên ta căn bản cũng có mối thù với Thánh Linh Giáo. Chúng ta phải bắt chúng biến khỏi đế quốc của chúng ta."

"Créc"

Một tiếng créc chói tai vang lên từ trên bầu trời khiến những người ở dưới phải ngước lên nhìn. Từ trên trời, xuất hiện hai con ưng điểu to lớn, một con thân hắc sắc, một con thân băng lam sắc, hai thân hình như hai toà cung điện bổ xuống nơi đó.

Từ trên hai con ưng điểu to lớn nhảy xuống hai bóng người một nam một nữ. Nam tử thân hắc y, mái tóc đỏ rực như lửa. Nữ tử thân lam y, mái tóc băng lam óng ánh như băng.

Đó là Lâm Phong và Lam Nguyệt Vũ, trong hình dạng của Hí Thiên và Hí Lam, Cửu cấp Triệu Hồi Sư.

Dương Phàm, Lâm Thiên và Lâm Động không kềm được mà cao hứng nói lớn:

"Hí Thiên! Hí Lam!"

Lâm Phong và Lam Nguyệt Vũ mỉm cười, cúi nhẹ đầu chào tất cả mọi người ở đó. Lam Nguyệt Vũ mỉm cười nói:

"Đã mạo muội đến làm phiền mọi người bàn việc đại sự, thật thất lễ."

Dương Lăng mỉm cười nói:" Đừng nói vậy, Hí Lam các hạ, sự hiện diện của hai ngài đối với chúng ta là chuyện tốt. Cho hỏi hai ngài đến đây với ý định gì?"

Lâm Phong mỉm cười nói: "Vào tháng trước, ta và muội muội đã làm một nhiệm vụ tại Doanh thành, thần phục được hai con một con Lam Biên Bức thuộc tính Thuỷ một con Hồng Biên Bức thuộc tính Hoả, cả hai con đều là thập nhất cấp. Nhưng cả tháng nay cả chúng ta bận việc bù đầu, không biết xử lý thế nào. Ta gần đây mới nhớ Trương Linh tiểu thư là Triệu Hồi Sư thuộc tính Thuỷ, Lăng Mỹ công chúa là Triệu Hồi Sư thuộc tính Hoả, cả hai đều là Ngũ cấp Triệu Hồi Sư, nên ta nghĩ hai con Linh Thú này sẽ thích hợp."

Lâm Phong vừa nói vừa lấy từ Nguyệt Ân ra hai  con Linh Thú đó, khiến mọi người cao hứng, nhất là Lăng Mỹ và Trương Linh.

Dương Lăng cao hứng nói: "Quả là một đại hỉ, chân thành cảm tạ các hạ."

Lăng Mỹ và Trương Linh cùng lúc tiến lên, nhấc váy cúi người hành lễ: "Chân thành cảm tạ Hí Thiên các hạ cùng Hí Lam các hạ."

Lam Nguyệt Vũ mỉm cười, bước lên nâng hai nàng lên, ôn nhu nói: "Chúng ta đều khoảng tuổi nhau thôi, Lăng Mỹ công chúa lại lớn hơn ta một tuổi, vì thế đừng quá khách sáo."

Lăng Mỹ và Trương Linh tươi cười nhìn Lam Nguyệt Vũ. Cả ba đại mỹ nhân đứng cạnh nhau khiến Dương Phàm, Lâm Thiên và Lâm Động bất giác ngây ra. Lâm Phong mỉm cười, đi lại quơ quơ tay trước mặt từng người, rồi ho khan nói:

"E hèm, thái tử Dương Phàm điện hạ, thế tử Lâm Thiên điện hạ cùng thế tử Lâm Động điện hạ, đừng nhìn chằm chằm như thế nữa, lòi cả con mắt ra bây giờ."

Dương Phàm, Lâm Thiên và Lâm Động nhất thời tỉnh ra, hơi đỏ mặt nhìn Lâm Phong cùng gằng giọng: "Hí Thiên!"

"Ha ha ha!"

Lâm Phong cười lớn.

Các bậc tiền bối đứng phía sau, thấy các hậu bối nhân tài đang tươi cười trò truyện, tự nhiên cảm thấy cao hứng. Lâm Hải thầm nghĩ:"Ước gì cả Phong nhi cũng được trò chuyện với chúng như thế này."

Sau khi giúp Lăng Mỹ và Trương Linh ký khế ước với Lam Biên Bức và Hồng Biên Bức, Lam Nguyệt Vũ quay sang Lâm Hải nói:

"Ở đây có nhiều đại nhân vật như thế này, xem ra mọi người đang bàn về đại sự với Thánh Linh Giáo."

Lâm Hải gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, con trai thứ ba của ta đã tìm được khoáng thạch bảo vật, nên chúng ta họp nhau xem để luyện được linh khí nào tốt để đối phó với Thánh Linh Giáo."

Lâm Phong gật đầu, nói: "Ta cũng có một việc muốn bàn với mọi người, về Thánh Linh Giáo!"

Lâm Thiên chỉ tay về một đình viện, gọi là Đông điện, nói: "Vậy sao chúng ta không đến đó bàn bạc, nơi này bàn bạc cũng không hay."

Tất cả mọi người tán thành, cùng đi lại Đông điện. Khi vào đến nơi, Lâm Hải và Hoàng thượng Dương Lăng ngồi ở vị trí đầu, hai huynh muội Dương Phàm ngồi một bên, hai huynh đệ họ Lâm và Mạc Lân ngồi một bên, hai cha con Anh Cách Uy một bên, và hai "huynh muội" Hí Thiên Hí Lam một bên.

Tái Tư ngồi chắp tay nói, nói:" Hí Thiên đại nhân, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"

Lâm Phong và Lam Nguyệt Vũ nhìn nhau, rồi Lam Nguyệt Vũ nghiêm túc nói: "Trong hoàng tộc Tinh La, có một vương gia cấu kết với Hạng Nghiễm."

"Cái gì?!"

Tất cả mọi người trong phòng đều bật dậy, trong mắt nhìn thấy rõ vẻ kinh hãi. Lâm Phong gật đầu, ánh mắt lạnh lùng giải thích cho họ hiểu:

"Thật ra thì theo Lâm Thiên nói, nơi Tĩnh Di phu nhân bị sát hại là ở Viêm thành này phải không, vào ngày 23 âm lịch. Hôm đó là sinh nhật lần thứ tám của Lâm Thiên, lúc đó hẳn nhiên là có rất nhiều người tới dự, cả hung thủ đương nhiên cũng phải tới. Bất quá, hắn sẽ không lộ diện, chỉ ẩn thân đợi khi nào tiệc tan mới hành động. Nhưng, rõ ràng là an ninh bên ngoài rất tốt, cao thủ của Vương phủ rõ ràng là thực lực mạnh mẽ, một mình hắn nếu không muốn lộ mặt sao lại dám hành động một mình?"

"Chỉ có một khả năng, trong buổi tiệc sinh nhật của Lâm Thiên, đã có một tên vào phòng Tĩnh Di phu nhân, uy hiếp nàng trước rồi mới mở cửa sổ cho Hạng Nghiễm bước vào. Rồi Hạng Nghiễm sử dụng ẩn thân, khiến tên gián điệp đó như trong suốt, rồi một mình hắn giết nàng."

Tất cả mọi người dần dần hiểu ra, chấn động nhất không cần nói chính là người của Lâm gia. Lam Nguyệt Vũ gật đầu, nói:

"Lâm Thiên ca ca, theo huynh nhớ thì lúc đó, huynh có thấy một bóng người béo ú như ảo ảnh phải không? Thử nghĩ xem, trong bửa tiệc mười mấy năm trước thì có hoàng tộc nào béo ú như vậy không?"

Lâm Thiên xoa cằm, vò đầu cố gắng nhớ lại, Lâm Hải và Lâm Động tự nhiên cũng cắm đầu suy nghĩ. Lâm Phong quay đầu sang một bên, mái tóc đỏ rũ xuống khiến không ai có thể thấy ánh mắt của hắn đang đau lòng đến nhường nào.

"Doanh vương? Doanh Vọng?!"

Dương Lăng chấn kinh, đứng bật dậy. Lâm Phong khẽ gật đầu, nói:

"Không sai, không ai khác chính là hắn. Doanh vương vốn là người tham thố quyền lực, hắn đương nhiên là hoàn toàn có khả năng liên kết với Thánh Linh Giáo."

"Doanh Vọng!!!"

Lâm Hải gằng giọng, hai tay nắm chặt, tròng mắt đỏ ngầu, thể hiện rõ sát khí. Lâm Thiên và Lâm Động thân cũng không khác Lâm Hải là mấy.

Dương Lăng nói: "Ra là hắn đã phản bội chúng ta mấy lâu nay. Nghe nói hình như gần đây hắn bị lấy cấp Tịnh Liên Viêm Hoả Đình thì phải."

Nghe tới đây thì Lam Nguyệt Vũ thản nhiên nói: "À, Tịnh Liên Viêm Hoả Đình là do ta và ca ca lấy đấy!"

Quác quác quác.

Tựa hồ như vừa nghe tiếng quạ kêu đâu đây.

"Hả?!"

Cả đám người trong phòng lập tức kinh hãi bật dậy, không thể tưởng tượng được là Hí Thiên và Hí Lam lại nhanh chân như vậy.

Dương Phàm đứng dậy nói: "Vậy ba năm trước, đệ bảo ta bảo Lăng Mỹ không đấu giá con Hồng Chu thập nhất cấp kia là do..."

Lâm Phong gật đầu, nói: "Sư phụ ta đã từng dạy một chiêu thức rất hay, đưa một phần nhỏ linh hồn vào bên trong tâm của Linh Thú mình đã thuần phục, tự động những gì liên quan đến chủ nhân của tên Linh Thú đó sẽ chuyền lại cho ta."

Trương Linh lên tiếng hỏi: "Vậy sao các hạ lại lấy cắp Tịnh Liên Viêm Hoả Đình?"

"Tịnh Liên Viêm Hoả Đình kia vốn không phải của hắn đâu, nó là của sư phụ ta. Sư phụ ta là một cao nhân, nhưng một lần trọng thương đã làm rơi đi không biết bao nhiêu bảo khí, ai ngờ một trong số đó lại rơi vào tay Doanh vương. Ta chỉ lấy lại đồ của sư phụ kính yêu mà thôi."

Lâm Phong nhàn nhạt nói, khẽ liếc mắt sang Lam Nguyệt Vũ một chút.

Lâm Hải gật gù:"Ra là vậy, đa tạ đã ra tay trước."

"Không cần khách khí, chúng ta căn bản chỉ lấy lại thứ thuộc về chúng ta mà thôi." Lam Nguyệt Vũ mỉm cười nói: "Nói mới nhớ, các ngài vừa tìm được một nguyên thạch trân quý phải không?"

"Phải a, Hí Lam. Tam đệ của chúng ta Lâm Phong đã vô tình tìm được một khoáng thạch trân quý nhất Nguyệt Dạ đại lục này. Nó gọi là Hồng Lam Nguyên Thạch a!"

Lâm Động cao hứng nói.

"Hơn nữa đó không phải là một khối nhỏ, mà lại là một khối cao hơn một mét, có thể chế ra nhất nhiều linh khí."

Lâm Thiên cũng không giấu nổi sự hưng phấn.

"Vậy chúng ta nên xử lý việc này như thế nào đây? Khối tinh thạch đó vẫn còn quá nhiều phải không?"

Lăng Mỹ nãy giờ chỉ im lặng lắng nghe đã lên tiếng.

"Căn bản ta vẫn không biết luyện chế thế nào cho phù hợp với số lượng của Hồng Lam Nguyên Thạch đây. Số lượng của nó đúng là lớn, nhưng quân lính cũng phải nói là quá đông, trên đến một vạn, chúng ta căn bản không thể đoán được nên chia như thế nào."

Phong Ngọc Tử nhàn nhạt nói.

Lam Nguyệt Vũ và Lâm Phong nhìn nhau một chút, rồi Lâm Phong lại nói: "Có thể cho chúng ta xem khối Tinh thạch đó một chút được không?"

Phong Ngọc Tử gật đầu, phất tay áo lên, rồi từ trong Nạp giới Hồng Lam Nguyên Thạch được Phong nguyên tố nâng đỡ từ từ hiện ra trước mặt mọi người, được đặt ở giữa đại sảnh điện.

Dương Phàm thử lại gần, ôm khối tinh thạch này lên, nhưng nó hơn đến hai ngàn cân, căn bản hắn nâng không được. Lâm Phong vỗ vai hắn, nói: "Không được đâu, nhìn vậy thôi chứ nó nặng hơn hai ngàn cân đấy!"

Dương Phàm khịt mũi nói: "Đúng thật, quả thật khối lượng đúng là rất lớn, nhưng thế này thì chia hơi bất tiện một chút."

Lam Nguyệt Vũ thử chạm nhẹ tay vào Hồng Lam Tinh Thạch, cảm nhận nguyên khí của nó, Lâm Phong ghé tai thì thầm vào tai nàng nói: "Sư phụ, người có biện pháp không?"

"Ta đang suy nghĩ, con đừng quấy rầy ta, hỏi phụ vương con là có tổng cộng bao nhiêu quân lính, để ta sắp xếp." Lam Nguyệt Vũ vẫn nhắm mắt, tập trung.

Lâm Phong gật đầu, quay sang Lâm Hải hỏi: "Lâm Hải vương gia, tổng cộng thì đội quân có bao nhiêu người?"

"Xem nào, Liệt Hổ quân là 2038 người, đội quân bình thường hơn 26395 người."

Mạc Lân thay Lâm Hải nói cho Lâm Phong, Lâm Phong gật đầu mỉm cười, Mạc Lân luôn là người cẩn thận chi tiết như vậy.

Lam Nguyệt Vũ ngay khi đó lập tức tính toán sao cho thích hợp, một lúc sau thì nàng mở mắt ra, quay sang thì thầm với Lâm Phong.

"Ta đã tính toán cẩn thận rồi, vừa đủ để dư lại nhiều để dự phòng đấy."

"Vậy người định chia như thế nào?" Lâm Phong thắc mắc hỏi.

"Từ từ, để ta giải thích cho Phong bá bá con là biết ngay thôi."

Lam Nguyệt Vũ mỉm cười rồi quay sang Phong Ngọc Tử, mỉm cười nói:

"Phong tiền bối, sao ngài không thử lấy một chút Hồng Lam Tinh Thạch chia cho từng người, cỡ khoảng một ngón tay ấy."

Phong Ngọc Tử thắc mắc, hỏi: "Ý con là sao?"

"Là thế này, số lượng đội quân tổng cộng là 27443 người, có thể trong tương lai sẽ còn nhiều người nữa. Trong khối nguyên thạch này, ngài hãy chia nó ra làm đôi, để một nữa còn lại để dự phòng. Khối được cắt ra đó, ngài hãy chia nó ra thành từng miếng nhỏ thôi, đúng 27443 miếng, theo số lượng đó thì kích thước miếng thạch sẽ chỉ to bằng một cái móng tay út bình thường, nhưng như vậy đã đủ với họ rồi. Nếu chúng ta biết cách kết hợp miếng Hồng Lam thạch đó với binh khí, cẩn thận giao hợp thì chắc chắn binh khí đó sẽ bền bỉ, đồng thời có sức công phá lớn hơn bình thường nhiều. Đó là điểm thứ nhất chúng ta hơn chúng ở mặt binh lính."

"Còn khối còn lại này, theo Kim Ô Chân Hoả của ngài chỉ có thể luyện chế thành trung phẩm Linh Khí, vậy thì hãy luyện chế cho những cao thủ trên Lục Tinh. Nếu từ Bát Tinh trở xuống sử dụng thì hơi yếu, nhưng nếu trở lên thì chắc chắn sẽ khuếch đại thực lực lên cấp bội. Mà trong thế lực của chúng ta thì gồm ta, Hí Thiên ca ca, Dương Phàm ca ca là Cửu cấp Triệu Hồi Sư, Lâm Thiên ca ca và Lâm Hải vương gia là Cửu cấp Ma Pháp Sư, cùng với Thiên Tôn Kiếp Tiên giả Phong Ngọc Tử, ta nghĩ là thực lực chúng ta miễn cưỡng ngang với Thánh Linh Giáo có ba Thiên Kiếp giả."

Lam Nguyệt Vũ mỉm cười, nói một lèo, dù nàng nói khá dài dòng, nhưng lọt vào tai mọi người lại dễ hiểu đến kỳ lạ, hơn nữa lại cực kỳ thuận lợi. Phong Ngọc Tử trố mắt, gật đầu lia lịa nói:

"Hay, kế hay, quả thật hay, như vậy chúng ta không phải sợ hai Thiên Kiếp giả của Thánh Linh Giáo nữa."

Tất cả mọi người trong phòng lập tức mừng rỡ, không khỏi ngưỡng mộ kế sách tuyệt hảo của Lam Nguyệt Vũ. Trong mắt họ, địa vị của Hí Lam hiện tại hoàn toàn ngang với Hí Thiên.

Lâm Phong bên cạnh nàng khẽ nở một nụ cười bất đắc dĩ, hắn đương nhiên biết sư phụ hắn tuyệt với đến mức nào, thậm chí được cả Thiên Kiếp giới lấy làm mục tiêu để noi theo.

Nghĩ tới đây, Lâm Phong đột nhiên tỏa ra sát khí, dù không ai cảm nhận được ngoài Lam Nguyệt Vũ, hắn hận Thánh Linh Giáo vô cùng. Dám khiến sư phụ ta thống khổ như thế, sát hại mẫu thân ta, khiến những người ta yêu thương phải đau khổ, Lâm Phong ta quyết, không tha cho Thánh Linh Giáo!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro