Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau.

Cả bầu trời ngày hôm này đều đen ngòm, trên trời lại xuất hiện tổng cộng tám đạo thiên lôi. Lâm Phong khẽ vỗ đầu hai đệ đệ của mình, nói:

"Phải thành công đấy, xong rồi sẽ cùng nhau tu luyện xem ai mạnh hơn."

"Rõ!" Liên Băng và Hắc Vũ hưng phấn nói lớn.

oOo Em là phù thủy thời gian oOo

(Tác giả không mô tả trận độ kiếp của Hắc Vũ và Liên Băng vì độ kiếp của chúng giống hệt Lâm Phong, chỉ là yếu hơn một chút thôi).

Lam Nguyệt Vũ đi xuống mỉm cười nhìn ba huynh đệ đang chúc mừng nhau, nói:

"Tiểu Vũ, Tiểu Băng, hiện giờ hai con có thấy cái gì đó xuất hiện trong đầu không?"

Hắc Vũ và Liên Băng dại ra, rồi nói: "Dạ có, trong đầu chúng con đột nhiên xuất hiện một vài bí pháp phù hợp để chúng con tu luyện, xem ra rất tốt, sư phụ, chúng con nên làm gì đây?"

Lam Nguyệt Vũ mỉm cười, vỗ vỗ đầu hai Linh thú nói: "Từ nay các con cứ theo công pháp đó mà tu luyện, sẽ cực kỳ có ích."

"Dạ" Hắc Vũ và Liên Băng lập tức nghe lời.

"Tiểu Phong, con nên đến Luyện Công sảnh, ta sẽ chỉ dẫn con tu luyện Vũ Tinh biến từ giờ." Lam Nguyệt Vũ xoay người, tiến vào trong Lâm Nguyệt Sơn cư, Lâm Phong cũng lẽo đẽo theo sau.

oOo

Hiện tại Lam Nguyệt Vũ đã ra lệnh cho Lâm Phong, phải tự mình lĩnh ngộ được Đan điền của mình, tự mình lĩnh ngộ bí pháp Vũ Tinh Biến, sau đó nàng mới bắt đầu giúp Lâm Phong. Lâm Phong không bất mãn, trả lại lập tức gật đầu không ý kiến.

Luyện võ trường lúc này như hư vô khởi lai, xuất hiện hình ảnh của vũ trụ. Luyện Võ trường phảng phất như không gian vũ trụ, khoảng cách giữa các vì sao bị đốt cháy, những tinh cầu vô sinh mệnh phập phù, tinh không u ám.

Hốt nhiên

Xung quanh luyện võ trường ảo ảnh biến chuyển, vũ trụ tinh không biến mất không còn nhìn thấy. Trong mắt của Lâm Phong, xuất hiện một cự đại thanh vân.

Thanh vân này như cự đại vân vụ phiêu đãng trong vũ trụ, đồng thời quay tròn, hấp thụ năng lượng của vũ trụ, tụ thành một khối tròn, không biết trải qua bao nhiêu năm, chuyển về tụ tập tại trung tâm.

Cùng với mỗi loại diễn biến, một vì sao dần hình thành .

Diễn biến của vũ trụ, tất cả đều hiện ra trước mắt của Lâm Phong .

Lâm Phong bắt đầu chìm vào trong những ảo ảnh , đồng thời tâm trí nhớ lại các bí pháp tu luyện Vũ Tinh Biến, tức thì đã tự hiểu, không biết bao lâu, ảo ảnh cuối cùng hình thành một ngôi sao khổng lồ, bộc phát hỏa diễm, năng lực cưc đại tới kinh nhân.

Vũ Tinh Biến uy lực có thể tưởng tượng, tuy nhiên công pháp Vũ Tinh Biến tu luyện khác với Thiên Kiếp giới, chỉ tu luyện một lần, về sau Lâm Phong phải tạo hậu diện cảnh giới, như quả thất bại, lập tức tẩu hỏa nhập ma, hồn phi phách tán.

"Tốt, hiện tại bắt đầu tu luyện".

Lâm Phong ổn định tâm tình , tĩnh tâm ngồi xuống bắt đầu tu luyện Vũ Tinh Biến.

Vũ Tinh Biến đệ nhất cảnh giới - Thanh Vân Kì.

Theo kỹ xảo bí pháp, Lâm Phong bắt đầu chuyển hóa Tử Sắc thủy lưu, kinh qua Tứ Cửu Thiên Kiếp, Tử Sắc nguyên khí hoàn toàn biến thành chất lỏng, tùy theo Lâm Phong khống chế, tại thân thể Lâm Phong, Tử Sắc thủy ngày càng hội tụ lại .

Hội tụ trước hết là hội tụ tại Đan Điền.

Tâm trí chìm vào bên trong, cảm giác Đan Điền rộng vô hạn, Lâm Phong chưa từng nhìn Đan Điền của người khác , cũng không biết Đan Điền của mình và của người khác có điểm gì khác biệt nhưng hắn không quản những chuyện như vậy trực tiếp khống chế dịch thể.

Đan Điền như vũ trụ nhất bàn vô biên vô tế, " hô hô ... " Dịch Thái chân khí phảng phất như thủy lưu tại Đan Điền lưu chuyển, tụ thành một thủy cầu, nếu như là tu luyện Kim Đan, có thể đã tu luyện xong.

Tuy nhiên Lâm Phong lại không tu luyện kim đan.

"Trước tụ sau tán". Trong não Lâm Phong nhớ lại công pháp để tu luyện, chiếu theo đó để phân tán, đột nhiên.

Một cỗ lực lượng đặc biệt xuất hiện trong đan điền, tựa như lực li tâm, tác động tới mọi hướng, thủy cầu tự nhiên bị ảnh hưởng, thủy cầu tiếp nhận lực li tâm kì dị ấy, trực tiếp vỡ mạnh, phân tán khắp tứ phương bát hướng .

Thân thể Lâm Phong chợt xuất hiện một trận lãnh hàn, nước da bỗng chốc trở nên xanh xao.

"Không tốt".

Lâm Phong dù thế nào cũng không tưởng được rằng đúng vào lúc quan trọng này đan điền quái dị của hắn lại phát sinh biến cố, nên biết, khi tiến nhập Thanh Vân kì, quan trọng nhất là "Tán", tán như thế nào, tán tới viên mãn như thế nào vô cùng quan trọng , tuyệt đối không thể sai sót .

Thanh Vân vận chuyển là theo đạo của vũ trụ tự nhiên, ban đầu Đường Lâm Vũ và Lam Nguyệt Vũ cũng phải cảm ngộ rất lâu mới nghĩ ra được phương pháp "Tán".

"Lúc nhỏ tu luyện nội công, đan điền không thể lưu giữ nguyên khí, bây giờ cũng thế". Lâm Phong băn khoăn , nhưng không buồn về việc Tử Sắc Dịch Thái chân khí có thể biến mất, tức là ra khỏi đan điền, Tử Sắc Dịch Thái chân khí hoàn toàn có thể được Lâm Phong dung nhập vào toàn thân.

Nhưng ...

Tử Sắc Dịch Thái chân khí bị ảnh hưởng bởi lực li tâm tại đan điền quái dị, làm sao hắn có thể khống chế được sự hình thành của Thanh Vân quỹ đạo .

"Tu luyện nội công bất thành, nay tu luyện Vũ Tinh Biến cũng bất thành, đan điền quái dị thật là ...". Lâm Phong trong tâm bực tức, Tử Sắc Dịch Thái chân khí phân tán , ly khai khỏi Đan Điền của Lâm Phong, thậm chí ly khai khỏi cơ thể của Lâm Phong.

Lâm Phong trong lòng chấn động, cố biến đổi đưa Dịch Thái chân khí trở về nội thể, chân khí này vốn là Lâm Phong tu luyện mà ra, nên có thể dễ dàng khống chế nó.

Đột nhiên... ...

Lâm Phong trên mặt xuất hiện vẻ cuồng hỉ, cực độ cuồng hỉ.

Lâm Phong tâm ý vừa động, sau khi khống chế luồng Tử Sắc chân khí như sương khói này trở về cơ thể, Tử Sắc chân khí cứ tự nhiên thuận theo tâm ý của Lâm Phong tiếp nhập vào nội thể của hắn, Lâm Phong vừa bắt đầu dẫn luồng Tử Sắc chân khí trong nội thể tới đan điền, thì đám Tử Sắc chân khí trong nội thể này cũng đã mãnh liệt tiến nhập vào đó.

"Ly Tâm lực" trong đan điền quái dị của Lâm Phong, có thể khiến cho Tử Sắc chân khí này biến đổi lại một lần nữa, sau đó mới tán xuất ra ngoài.

Tuần hoàn!

Một vòng tuần hoàn gần đạt đến độ hoàn mỹ .

Trong Đan điền xuất hiện một dòng Thanh Vân như suối chảy qua, liên tục có Tử Sắc chân khí từ trong thể nội tiến nhập, chịu ảnh hưởng của "Ly Tâm lực" liền biến chuyển, sau đó chiếu theo quỹ tích của Thanh Vân một lần nữa tán xuất ra ngoài.

Từ đan điền đột phá qua cơ nhục gân cốt ra bên ngoài cơ thể, sau đó lại từ thể ngoại vượt qua cơ nhục gân cốt để vào trong đan điền.

Vòng tuần hoàn thật hoàn mỹ.

Bởi vì đan điền tự nhiên sản sinh ra Ly Tâm lực, khiến cho trong đó hình thành một dòng suối tựa như Thanh Vân.

"Ha ha! Nhờ lão thiên giúp đỡ, Đan điền quái dị của ta không những không bị hư hại, trái lại... ...trái lại còn là đại hảo sự. Nguyệt Vũ sư phụ nói đúng, Vũ Tinh biến chỉ có ta và hai sư phụ tu luyện được." Lâm Phong đột nhiên mở mắt, nhãn trung ánh lên vẻ cuồng hỉ, thời khắc đó hắn căn bản không cần quan tâm đến việc khống chế nội thể nữa.

Lâm Phong lúc đó không ngừng kích động.

"Thanh Vân, quỹ tích của Thanh Vân này gần đạt đến sự hoàn mỹ, thậm chí so với sư phụ, sự cảm ngộ của quỹ tích này còn hoàn mỹ hơn. Há há... ...cái này, cái này thật là... ..." Lâm Phong hưng phấn đến độ không nói nên lời, chỉ muốn biết người trong nội dung Vũ Tinh Biến, hiểu thêm về quỹ tích của Thanh Vân kỳ để đến gần hơn Tự Nhiên Chi Đạo, xem nó đại biểu cho cái gì.

Lâm Phong hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, sau đó ngồi xếp bằng tròn bắt đầu chuyên tâm tu luyện.

Mặc dù không cần khống chế cũng có thể tự động tu luyện, nhưng nếu chuyên tâm tu luyện như vậy thì tốc độ càng nhanh hơn.

Làn sương mù Tử Sắc chân khí tán xuất ra có phạm vi hai, ba mét bao trùm xung quanh cơ thể Lâm Phong, đám Tử Sắc vân vụ này cũng không ngừng biến đổi, toàn thân Lâm Phong phảng phất như bị một đám mây Tử Sắc bao quanh. Màn sương tím này hấp thụ Thiên Địa Tinh Thần chi lực, sau đó mãnh liệt xâm nhập vào trong cơ nhục gân cốt.

Tinh Thần chi lực sau khi đột phá qua cơ nhục gân cốt, cơ nhục gân cốt tự nhiên hấp thụ một phần, đồng thời được tôi luyện, sau đó một ít Tử Vụ mang Tinh Thần chi lực quay về trong đan điền, lúc vượt qua dòng suối Thanh Vân ở trong đan điền, nó bị chiếm đoạt hơn nửa năng lượng, đám Tử Vụ ít ỏi này liền tán xuất ra ngoài.

Mỗi một vòng tuần hoàn, Tinh Thần chi lực đều được hấp thụ, tôi luyện gân cốt cơ nhục khiến cho năng lượng trong Thanh Vân được gột rửa càng thêm cường đại.

Mỗi vòng tuần hoàn trôi qua, Lâm Phong hoàn toàn chìm đắm trong một thứ cảm giác mỹ diệu, dần dần, không biết đã qua bao nhiêu lâu, màu sắc của Tử Sắc vân vụ dần dần nhạt đi, nhưng năng lượng của nó thực tế lại càng tinh thuần thêm, trong suốt hơn một tháng trời, Lâm Phong chỉ tịnh tâm tu luyện.

Hơn một tháng sau.

Lúc này bên ngoài thân thể Lâm Phong môt đám Ngân Sắc vân vụ nhàn nhạt thoắt ẩn thoắt hiện, không ngừng hấp thụ Tinh Thần chi lực, và khi thân thể đã kinh qua sự tôi luyện của Tinh Thần chi lực trong hơn một tháng trời, dĩ nhiên cũng trở nên giống như là một loại bảo thạch kim cương vậy.

Trong đan điền.

Một dòng Thanh Vân hoàn mỹ ở bên trong, Thanh Vân này là do từng viên từng viên Ngân Sắc cấu thành, mỗi một chỗ trên đan điền đều có một vài hạt Ngân Sắc phân bố, chúng hấp thụ phần lớn tinh hoa được hình thành bởi Tinh Thần chi lực, sau đó thì trở thành nguồn năng lượng của Lâm Phong.

Ở trung tâm Thanh Vân, là một đốm hoả diễm, đốm hoả diễm này có màu sắc nhàn nhạt.

Nguyên là khi đang ngồi xếp bằng Lâm Phong đã khai mở nhãn tình, hắn liền đình chỉ tu luyện, Ngân Sắc năng lượng nhạt màu lập tức xông thẳng vào nội thể, Thanh Vân lại chịu ảnh hưởng của lực lượng đan điền như trước, chầm chậm biến chuyển hoàn toàn, càng khiến cho năng lượng của Thanh Vân tăng thêm độ tinh thuần.

"Đạm thanh sắc hoả diễm, quả nhiên, tu luyện Vũ Tinh Biến đạt được Tinh Linh chân hoả, uy lực nếu so bì với Kim Ô chân hoả thì mạnh hơn không ít." Lâm Phong đột nhiên đứng dậy.

Trong nội thể của mỗi một Thiên Kiếp giả đều có chân hoả, ở tu tiên giả thì gọi là "Kim Ô chân hoả", ở tu ma giả thì gọi là "Ma Sát chân hoả", ở tu yêu giả thì gọi là "Yêu Phách chân hoả". Nhưng Vũ Tinh Biến không phải là tu tiên hay tu ma, cũng không phải tu yêu, vậy chân hoả trong nội thể tạm gọi là "Tinh Linh chân hỏa."

oOo

Tháng bảy cũng đã qua, ngày mai là ngày Lâm gia và Dương gia quyết định cử binh, ở trong một quân doanh lân cận Hắc Thuỷ sơn mạch, lúc đó tứ đại tướng quân cùng Lâm Hải, Lâm Động và cả Dương Phàm đều tụ tập ở một chỗ.

Lâm Hải, Lâm Động hai người mặc cẩm y, Lâm Thiên, Khương Đào, Phục Bính, Phàn Vũ tứ đại tướng quân mặc chiến bào. Dương Phàm lại mặt hắc sắc trường bào như cũ.

Dương Phàm đã độ Tứ Cửu Thiên Kiếp thành công mấy tháng trước, trở thành Thiên Tôn kiếp giả, ngang bằng với Lâm Hải. Hắn vì Hí Thiên, không, Lâm Phong hảo huynh đệ đã chết, nên càng ngày càng lạnh lùng, rất ít mở miệng.

"Các vị, Lâm gia và Dương gia chúng ta đã chuẩn bị hàng trăm năm, chỉ là chờ cuộc bạo phát ngày mai, trận đầu tiên là chư vị xuất động, Tây Vực tứ quận, Lôi Huyết quận nhất định phải một trận là giành được." Lâm Hải trừng mắt nhìn tứ đại tướng quân trước mặt sang sảng nói.

Phàn Vũ tướng quân là nữ lưu duy nhất trong số tứ đại tướng quân, nàng cũng có thân phận khác - Tổng thủ lĩnh sơn tặc Hắc Thuỷ sơn mạch.

"Vương gia an tâm, Hắc Thuỷ sơn mạch tích tụ vài trăm năm, là để chờ ngày này, ba mươi vạn đại quân chỉ chờ một lệnh ban xuống là có thể trực tiếp công hãm Lôi Huyết quận." Phàn Vũ kiên định nói, Hắc Thuỷ sơn mạch qua mấy trăm năm, đúng là để chờ đợi ngày này.

Tuyên truyền ra ngoài là hai mươi vạn sơn tặc, thực chất là ba mươi vạn.

"Phàn Vũ tướng quân, không cần nóng vội, trận chiến này nhất định đã đánh là thắng, vì vậy ta để cho ba vị tướng quân cùng nhau tiến quân. Ba mươi vạn quân chính quy Lâm gia, cộng thêm ba mươi vạn Hắc Thuỷ đại quân, tổng cộng là sáu mươi vạn, nhất định phải như Hồng Thuỷ vỡ đê tràn tới, một trận là thắng." Lâm Hải quang mang trong mắt loé sáng.

Lâm Thiên nói: "Phụ vương an tâm, quân đồn trú ở Lôi Huyết quận bất quá được hai mươi vạn, vả lại còn phân bố ở các thành thị, muốn công phá thật là rất dễ dàng. Chúng ta chủ yếu cần đề phòng Nam vực tam quận Mộc gia, Lôi Huyết quận có thể nương tựa vào Mộc gia."

"Lâm Thiên tướng quân, chúng ta có sáu mươi vạn đại quân, Nam vực tam quận này tổng cộng cũng chỉ có sáu mươi vạn đại quân, hơn nữa cũng cần phải trú thủ đất ở ba quận, không thể uy hiếp được chúng ta." Khương Đào tướng quân liền cười giải thích.

Lâm Động ở một bên cũng cười nói: "Các vị tướng quân, an bài hiện tại của phụ vương, cũng bao gồm cả việc chấn nhiếp ý tứ của Nam vực tam quận và Tây vực tứ quận, có sáu mươi vạn đại quân, lưỡng phương thế lực bọn chúng nếu muốn công hạ cũng sẽ rất gian nan."

"Tốt, trận đầu tiên, phải làm phiền các vị." Lâm Hải cười ha hả nói.

Bốn vị tướng quân cũng đã thập phần tin tưởng, sau đó không phân biệt địa vị cao thấp trong quân đội tuỳ ý đàm luận.

"Ồ, Lâm Thiên tướng quân tựa hồ như đã đạt đến Cửu hậu cấp. Lâm Thiên tướng quân năm nay xem ra chưa đến hai mươi sáu tuổi nhỉ?" Khương Đào tướng quân nhãn tình phát sáng kinh ngạc hỏi.

Lâm Thiên mỉm cười, khẽ gật đầu.

"Lâm Thiên tướng quân quả nhiên vô cùng lợi hại, chưa đến hai mươi sáu tuổi, đã đạt đến cửu hậu cấp, trong đám thanh niên thời nay tại Nguyệt Dạ đại lục, tính ra ngoại trừ thái tử Dương Phàm thì Lâm Thiên tướng quân là người đứng đầu rồi." Phục Bính cũng mỉm cười nói, Phàn Vũ ở bên cạnh hai mắt phát sáng, nhìn chòng chọc vào Lâm Thiên.

"Là người đứng đầu sao?" Lâm Thiên lắc đầu cười khổ. Dương Phàm đứng một bên quay mặt đi, mái tóc dài che đi đôi mắt, cố giấu đi nét đau thương.

Lâm Hải và Lâm Động cùng thở dài một hơi, Tần Chính quay về phía mấy vị tướng quân kia, nói: "Lúc trước tam đệ ta mới tròn mười hai tuổi, đã là Cửu cấp Triệu Hồi Sư Hí Thiên, có Băng Linh Huyễn Điểu. Sáu năm sau, năm nay mười tám tuổi lại là Cửu cấp Ma Pháp sư. Mười tám tuổi đã là Cửu đỉnh cấp cao thủ, chỉ một chút nữa thôi sẽ độ Tứ Cửu Thiên Kiếp."

Lâm Động lúc đó thực sự trong lòng rất phiền muộn, đau khổ.

Tam đệ của hắn kỳ tài ngút trời, làm sao có thể chết trẻ như vậy được, thậm chí thanh danh cũng không được lan truyền rộng rãi.

"Cửu đỉnh cấp? Cả Ma Pháp sư lẫn Triệu Hồi Sư? Hí Thiên? Mười tám tuổi?" Mấy vị tướng quân kia trợn mắt há mồm si ngốc. Từ xưa đến nay, tại Nguyệt Dạ đại lục ngoại trừ Vũ vương Lam Nguyệt Vũ điện hạ ra chưa ai có thể đạt đến cảnh giới đó, hiện tại bọn họ nghe nói một thanh niên mười tám tuổi đã đạt đến cảnh giới này, tư nhiên là khó lòng tin tưởng.

"Tam điện hạ người ở đâu?" Phàn Vũ hiếu kỳ hỏi.

"Vì cứu bổn vương, Phong nhi hạ sát năm cao thủ Cửu đỉnh cấp, sau đó cùng Thiên Kiếp giả Ngũ Hành của Hạng gia đồng quy tử tận!" Lâm Hải vừa nói xong, mấy vị tướng quân liền hít một hơi lãnh khí, đưa mắt nhìn nhau, thực sự không thể nói được một lời nào.

oOo

Trong Phù Quang rừng rậm.

"Hắc Vũ, Liên Băng, chuẩn bị đi, chúng ta cùng lên ngựa trở về." Lâm Phong đứng bên ngoài căn nhà của Lâm Nguyệt Sơn Cư hướng về phía hai đệ đệ kêu to một tiếng, sau đó lại hạ giọng lầm rầm tự nói với bản thân: "Bảy tháng rồi, không biết phụ vương và mọi người ra sao, kể ra bọn họ cũng chưa biết ta vẫn còn sống."

Nghĩ vậy, Lâm Phong càng nóng lòng muốn về nhà hơn.

"Đại ca, cuối cùng huynh cũng muốn trở về rồi?" Hắc Vũ và Liên Băng thân hình như thiểm điện từ trong Lâm Nguyệt Sơn Cư phóng ra ngoài, song nhãn ưng và điểu thậm chí phát tán linh khí. Hắc Vũ và Liên Băng cuối cùng cũng đã tu luyện đạt thành, vốn bản thân chúng khi sinh ra cũng đã vô cùng khác thường, linh khí có thể so bì với nhân loại.

Lâm Phong ngắm nhìn xung quanh một lượt, khẽ gật đầu nói: "Cũng đã trải qua bảy tháng ở trong Hồng Hoang rồi, chúng ta cũng đã vượt qua Tứ Cửu Thiên Kiếp, hơn nữa theo bức địa đồ được lưu lại ở nhà của Lâm Vũ sư phụ, chúng ta đang ở khu vực cách rất xa với vùng đất sâu trong trung tâm Phù Quanh rừng rậm. Từ đây đến biên cảnh bất quá cũng chỉ có mười vạn dặm thôi."

Mười vạn dặm!

Cũng chỉ khi đạt đến Thanh Vân kỳ, Lâm Phong mới dám nói như vậy. Nếu như ở thời điểm trước khi độ kiếp, Lâm Phong muốn vượt qua khoảng cách mười vạn dặm tối thiểu cũng cần vài năm, trên con đường mười vạn dặm này có thể thấy được vô số chủng loại yêu thú.

Lam Nguyệt Vũ đi ra, thấy Liên Băng có vẻ không vui, liền hỏi: "Tiểu Băng sao thế?"

Liên Băng đột nhiên có chút không tình nguyện nói: "Mặc dù đã rất lâu không quay về, con cũng không có chút tưởng nhớ nào đến nhân gian ở Nguyệt Dạ đại lục, ở đó cũng hiếm khi gặp được bọn Thập nhị cấp yêu thú!"

Lâm Phong và Lam Nguyệt Vũ tự nhiên hiểu suy nghĩ trong lòng Liên Băng, thân là một cường giả, thực sự là trong đám nhược giả không có đối thủ, cái loại cảm giác này khó tiếp thụ phi thường, đó cũng là cảm giác khi Lâm Phong hướng về Thiên Kiếp giới, là nguyên nhân của việc muốn tiến nhập Thiên Kiếp giới.

"Mười vạn dặm này, chúng ta có thể vừa đi, vừa chiến đấu với yêu thú để tu luyện." Lâm Phong cười một tiếng, "Bây giờ trở về, sợ phải đợi không biết bao lâu nữa mới có cơ hội, Hắc Vũ, Liên Băng, như hiện nay chúng ta cũng đã là Thiên Kiếp giả rồi, đợi khi sum họp cùng phụ vương, hoàn tất mọi việc của phàm nhân, chúng ta sẽ ly khai Nguyệt Dạ đại lục, đi đến nơi chân trời góc bể, mặc kệ mọi việc cùng nhau ngao du."

Có chút xa xăm ánh lên trong mắt Lâm Phong.

Ngày đó nhân vì phụ vương Lâm Hải không đồng ý cho hắn đi theo bảo hộ ông độ kiếp, Lâm Phong trước mặt thân nhân đã phát tiết ra những tình cảm đã đè nén suốt mười mấy năm, sau đó trong nửa năm ly khai Lâm Phong luôn luôn suy nghĩ, cuối cùng cũng đã hiểu, con người chính là nên sống vì chính bản thân mình.

Như quả sống vì người khác, không những cuộc sống của bản thân rất mệt mỏi, mà còn khiến cho người khác chịu áp lực lớn. Thắt gút trong lòng cuối cùng đã được khai mở, Lâm Phong tiếp đó lại xảo hợp nhận nhiệm vụ bảo hộ "Đường tiên sinh", kết thúc nhiệm vụ Lâm Phong đã liên tiếp hạ sát năm đại Cửu đỉnh cấp cao thủ, rồi cùng Ngũ Hành đồng ư quy tận.

Lâm Phong cũng đã có quyết tâm, đợi khi trở về sum họp với phụ vương xong sẽ bắt đầu bước đi trên con đường của chính mình, tất cả đều phụ thuộc vào chính mình, nhân gian ở Nguyệt Dạ đại lục, con sông này quả thực là quá nhỏ không thể dung nổi Lâm Phong, con cá vượt long môn, là điều dĩ nhiên.

Lam Nguyệt Vũ đương nhiên cũng hiểu ý hắn, xoa mái tóc đỏ của hắn, ánh mắt ôn nhu.

"Thật sao?" Hắc Vũ nhãn tình phát quang, "Đại ca huynh có thể từ bỏ tất cả ly khai phụ vương chăng?"

Trong tâm Hắc Vũ và Liên Băng cũng chỉ có cảm tình với Lâm Phong và Lam Nguyệt Vũ. Đối với Lâm Hải cùng những người bên cạnh, chính vì quan hệ với Lâm Phong nên có cũng chút ít quan tâm, thực tế tịnh không có bao nhiêu cảm tình. Còn như với đám nhân loại khác, đối với chúng cũng giống như đã chết, kể ra Hắc Vũ và Liên Băng không có chút bận tâm.

Ưng, vốn là loài cô ngạo. Điểu, cũng là một loài cô ngạo.

"Phụ vương? Trên thực tế, chỉ cần có tình cảm hà tất phải nhất định sống cùng nhau? Hà huống nếu đổi lại là phụ vương, người cũng sẽ tán đồng ta. Xong xuôi mọi việc sẽ lên trời xuống đất, ngao du cửu thiên. Bước trên lữ trình xa xăm, chẳng phải là điều mà Thiên Kiếp giả chúng ta hiện vẫn làm sao."

"Được. Đại ca, huynh đi đâu bọn đệ theo đến đấy, kể cả lên trời xuống đất, bất kể đến nơi nào bọn đệ cũng đi theo huynh. Tin rằng cuộc sống sau này sẽ không còn quá tẻ nhạt nữa." Trong mắt Liên Băng lóe lên đạo đạo quang mang rực rỡ.

Lâm Phong vỗ lên lưng Hắc Vũ và Liên Băng, trên mặt khẽ cười thỏa mãn.

"Tốt, chúng ta cũng không lãng phí thời gian nữa, hiện tại hãy bắt đầu hành trình thôi." Lâm Phong chuyển thân nhìn lại Lâm Nguyệt Sơn cư, trong tâm máy động, cả toà Lâm Nguyệt Sơn cư bắt đầu bay lên và thu nhỏ lại, sau đó giống như một toà biệt thự cực nhỏ bay lên tay Lâm Phong.

Lâm Phong trong tâm ý máy động, toà Lâm Nguyệt Sơn cư này bị thu nhập vào trong Mộng Ảo giới chỉ.

Lam Nguyệt Vũ khẽ vươn vai, nói: "Độ luyện khí của Lâm Vũ ca ca quả thật không kém ta một chút nào."

Lâm Phong cười hì, kéo tay Lam Nguyệt Vũ rồi phóng thẳng lên trời, bỏ lại hai đệ đệ phía sau. "Đại ca, huynh lại đi trước rồi!" Hắc Vũ kêu oan một tiếng rồi cùng Liên Băng dang cánh phóng theo sau.

Chẳng mấy chốc, hai người hai thú đã bay ngang ngang nhau, với tốc độ kinh thiên động địa. Lâm Phong xoay người, đưa Lam Nguyệt Vũ lên Liên Băng, để nàng nghỉ ngơi. Dù gì đi nữa phong ấn của nàng vẫn chưa bị giải hoàn toàn, hắn phải đạt đến Lưu Tinh kỳ mới có thể phá phong ấn cho nàng.

Dù thực lực đã trở lại bảy mươi phần trăm, Lam Nguyệt Vũ vẫn còn hạn chế ở một số phương diện như độ bền. Nàng không thể sử dụng nguyên khí, hay bay quá lâu, dù nàng xuất toàn lực thì thực lực ngang bằng Thiên Kiếp Đấu La, tương đương Hành Tinh kỳ, nhưng cũng chỉ kéo dài ở một khoảng thời gian nhất định, không thì năng lực linh hồn của nàng sẽ giảm sút.

Lam Nguyệt Vũ ngồi trên Liên Băng, đột nhiên nhíu mày:

"Dừng lại!"

Cả ba huynh đệ Lâm Phong ngay lập tức dừng lại, Lâm Phong nhíu mày, nhìn chằm chằm vào nơi Lam Nguyệt Vũ chỉ.

Đột nhiên....

"Gầm!!"

Một tiếng gầm chói tai vang lên khắp Phù Quang rừng rậm, khiến những linh thú cấp thấp chạy toán loạn. Lâm Phong dùng Linh thức mở rộng xuống dưới, phát hiện thấy phía dưới có một hang động to và sâu, bên trong có một con kỳ lân khá giống Tử Diễm Hoả Kỳ Lân của Dương Phàm, nhưng lại có màu cam. 

"Xem ra đó là Mặc Kỳ Lân, là Thiên Kiếp Tông Yêu giả, là một loại trung cấp thần thú đây."

Lam Nguyệt Vũ lầm bầm, nhưng câu nói nhỏ xíu đó của nàng cũng không khó để lọt vào tai Lâm Phong khiến hắn nhíu mày.

"Trung cấp thần thú? Chẳng phải linh thú sau khi đột pháp thập nhị cấp thần thú mới tiến nhập Thiên Kiếp yêu giới sao?"

Lam Nguyệt Vũ thấy Lâm Phong nhíu mày nhìn mình, biết là đã lỡ lời nói ra, liền phẩy tay nói:

"Chúng ta nên hạ xuống một nơi tìm mấy con Thanh Lang Thiên Kiếp Tôn để lấy nguyên anh tu luyện thôi. Ta thấy có một đàn dưới kia kìa."

Lâm Phong gạt thắc mắc qua một bên, cùng Hắc Vũ và Liên Băng phóng xuống dưới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro