Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lúc này tại Tịch Dương trấn đang tiếp đón hai nhân vật khủng khiếp.

Trường bào màu đen tung bay, Hạng Ương đứng giữa trời, hai mắt nhìn khắp Tịch Dương trấn như xuyên qua cả không gian. Bên cạnh là Ngũ Đức trường bào màu xanh tung bay theo gió.

Hạng Ương căn bản không che giấu thực lực của mình, khí tức to lớn từ Hạng Ương làm trung tâm hoàn toàn phát tán, chụp lấy toàn bộ Tịch Dương trấn. Gần như tất cả mọi người trong Tịch Dương trấn đều cảm thấy có một áp lực nặng nề. Lúc này tại trang viên của Lâm Hải ở Tịch Dương trấn.

"Két két.."

Lâm Hải mở cửa, từ trong phòng đi thẳng ra sân, ngẩng đầu nhìn lên trời, trên khóe miệng lại mỉm cười.

"Ồ, Hạng Ương cuối cùng đã tới."

Lâm Hải nhẹ giọng khẽ nói, đồng thời Mạc Lân cũng đã ra khỏi phòng, y cảm giác được cảm giác khủng bố áp chế, ngẩng đầu nhìn lên hai ngươi đang đứng trên không trung.

"Vương gia, bọn họ là..."

Mạc Lân kinh hãi.

Lâm Hải quay đầu nhìn Mạc Lân nói:

"Mạc Lân, còn nhớ cái cẩm nang(túi gấm, chứa những lời khuyên) ta đưa cho ngươi hồi trước chứ? Lát nữa ngươi trở về mở cẩm nang, y theo các bước ta định sẵn trong đó mà làm."

"Lâm tiểu nhi, mau ra đây gặp ta."

Một âm thanh như tiếng sấm động lan khắp Tịch Dương trấn, trong thanh âm ẩn chứa lực lượng khủng bố khiến cho các binh sĩ tại Tịch Dương trấn mặt đều trắng bệch, người nào thân thể yếu đuối thậm chí còn trực tiếp ngất đi.

"Nhớ kỹ, quay về lập tức mở cẩm nang."

Lâm Hải trịnh trọng nói với Mạc Lân. Mạc Lân là người có trí tuệ cực cao, nhìn biểu hiện như vậy của Lâm Hải liền đoán ra vài phần, nhưng vẫn gật đầu nói:

"Vương gia yên tâm, Mạc Lân nhất định sẽ không làm cho vương gia thất vọng.

Trên khuôn mặt Lâm Hải có chút vui mừng, sau đó dưới chân xuất hiện ra một thanh phi kiếm. Chân đạp phi kiếm, Lâm Hải bay thẳng lên trên không.

Lâm Hải ngự kiếm phi hành một chút đã gặp Hạng Ương đang đứng trên không. Hạng Ương tóc đen với trường bào màu đen cùng phất phơ bay , nhưng cặp mắt lạnh lẽo lại phảng phất như phát ra ánh mắt nhìn thấu tâm gan của con người, thật khiến cho người ta khiếp sợ.

"Hạng Ương, quả nhiên không hổ danh là người ưu tú nhất của Hạng gia."

Lâm Hải thật ra có một chút "kính phục" Hạng Ương, khi lão có thể một mình giết Kính vương và Dương hoàng đế khi đó.

"Lâm Hải bái kiến Hạng Ương tiền bối."

Lâm Hải khẽ cười cung tay chào, không hèn kém cũng không cao ngạo.

Hạng Ương nhìn Lâm Hải, chỉ thấy đối phương nhìn mình không chút khẩn trương, liền nghĩ tới cháu mình Hạng Nghiễm so với Lâm Hải còn thua xa. Tuy nhiên dù gì thì Hạng Ương ông ta cũng là người của Hạng gia. Khóe miệng Hạng Ương lộ nét cười.

"Lâm Hải!" Hạng Ương nhìn kỹ Lâm Hải rồi cười nói: "Quả nhiên là một nhân vật đáng kể, thảo nào có thể chỉ trong một thời gian ngắn đã chiếm hơn một nửa lãnh thổ của Tinh La quốc. Hạng Ương ta đối với ngươi rất coi trọng. Bất quá... Hạng Ương ta lại là người của Hạng gia, ngươi là người thông minh chắc đã biết tại sao ta lại tới đây?"

Lâm Hải đưa mắt nhìn Hạng Ương và Ngũ Đức, lúc nhìn tới Ngũ Đức, trong mắt ông ta thấp thoáng vẻ lạnh lẽo.

"Ngũ Đức."

Lâm Hải nhớ lại cảnh con trai mình Lâm Phong và Ngũ Hành đồng quy vu tận. Ngũ Đức cũng nhìn Lâm Hải, trong mắt thoáng qua một tia sát ý, cái chết của sư đệ y chưa từng bao giờ quên.

Hạng Ương thanh âm bỗng trở nên trầm trọng hỏi:

"Lâm Hải, chẳng lẽ ngươi không nghe ta hỏi sao?"

Lam Hải nhìn về Hạng Ương nói:

"Hạng Ương tiền bối, ta quả thật không hiểu ngài mở cờ gióng trống tới đây cuối cùng để làm gì."

Lâm Hải tỏ vẻ hoàn toàn không biết gì.

"Ồ, người thông minh như Lâm Hải mà cũng không đoán ra ư? Vậy thì ta sẽ rõ, hiện tại ta muốn quân đội Lâm gia và Dương gia của ngươi triệt thoái cho ta. Như vậy, ba quận Đông vực vẫn là của Lâm gia, Lâm gia của ngươi vẫn là thần tử của Hạng gia chúng ta, thậm chí sự vụ của Lâm gia ở ba quận Đông vực Hạng gia ta đều không quản tới. Coi như là "quốc gia trong quốc gia". Ngươi thấy thế nào?

"Quay về? Quốc gia trong quốc gia?"

Lâm Hải đột nhiên ha ha cười lớn, tiếng cười hàm ý trào phúng vô tận. Hạng Ương lại không hề đổi sắc mặt, ông ta bình thản chờ Lâm Hải trả lời. Lâm Hải chợt nghiêm mặt nhìn Hạng Ương nói:

"Hạng Ương tiền bối, ta kính trọng ngài là một đời vua thánh minh của Tinh La quốc, có điều hiện tại ngài đang nằm mơ. Tình thế hiện tại Lâm gia và Dương gia của ta đã chiếm được mười quận trong số mười hai quận của Tinh La quốc, ngài kêu ta quay lại sao? Có khả năng đó ư?"

Hạng Ương bộc phát:

"Lâm Hải, chẳng lẽ ngươi không nhìn rõ tình thế ư?"

"Tình thế, tình thế như thế nào?"

Lâm Hải nhìn Hạng Ương không hề nhượng bộ, hai người đối mặt, Lâm Hải không chút sợ hãi nói tiếp:

"Huống gì ngài dù là một người Thiên Kiếp giả , nhưng ngài có thể so sánh với hai trăm vạn đại quân sao?"

Khí thế của Lâm Hải ngược lại tăng vụt lên.

Hạng Ương đột nhiên cười rồi nói:

"Giỏi, Lâm Hải giỏi lắm. Ta chỉ muốn cho ngươi biết, ta đã đạt tới Thiên Kiếp Tông, tuy chỉ là Thiên Tông tiền kiếp nhưng tin rằng ngươi cũng biết ý nghĩa mà nó đại biểu. Ngươi hãy nghĩ cho kỹ."

"Nghĩ cái gì?"

Lâm Hải không hề do dự nói.

Hạng Ương hơi biến sắc mặt, cho dù tu dưỡng rất cao nhưng ông ta cũng phải tức giận. Tên Lâm Hải này dám giả ngốc trước mặt ông ta.

"Ngươi tuy đã đạt tới Thiên Tôn tiền kiếp nhưng chỉ cần một chọi một ta có thể giết được ngươi, cho dù có thêm lão Phong Ngọc Tử gì đó ta cũng dễ dàng giết hết. Tướng lĩnh cầm quân của Lâm gia nhà ngươi ta đều có thể giết từng tên. Ngươi hiểu ý ta rồi chứ?"

Hạng Ương nói từng câu một.

Lâm Hải vẫn giữ vẻ cười cợt nhẹ nhàng.

"Hạng Ương tiền bối, ta cùng với Phong Ngọc Tử đều là Thiên Kiếp giả ở Thiên Tôn kiếp, linh thức của ngài chắc dễ dàng tìm ra. Nhưng còn các tướng lĩnh còn lại của Lâm gia, ngài biết hết họ sao? Còn có cả Dương gia, thái tử Dương Phàm nữa. Cho dù họ có đứng trước mặt thì ngài cũng không có cách nào biết chắc có phải là tướng lĩnh của Lâm gia chúng ta hay không."

Lâm Hải nhìn thẳng vào Hạng Ương nói.

Thiên Kiếp giả nếu dùng linh thức để tìm kiếm ai đó thì chí ít cũng phải biết khí tức của người đó. Nếu không thì xác định bằng cách nào bây giờ?

"Trong quân đội, lều của đại tướng cầm quân và lều của binh sĩ đều giống nhau, ngài căn bản không có cách nào tìm ra ai là tướng quân, ngài làm thế nào giết được tướng lĩnh của Lâm gia và Dương gia. Huống chi Dương Phàm lại còn là Thiên Kiếp giả Triệu Hồi Sư."

Lâm Hải nhìn Hạng Ương, từng câu từng câu chất vấn.

"Còn nữa, hiện giờ sáu mươi vạn đại quân của hai quận Bắc vực đã công nhập vào Trấn Dương quận. Hạng gia của ngài có hai mươi vạn đại quân thì có tới mười vạn đã đầu hàng, còn lại mười vạn bất quá là duy trì chút hơi tàn. Hắc thủy quân cùng với quân đội của Mộc gia hợp lại được sáu mươi vạn hầu như cũng đã chiếm được toàn bộ Thượng Tước quận."

(Mấy cái quận đó tự chế đó, đều là quận trong Tinh La quốc)

Lâm Hải đem tin tức vừa nhận được nói ra.

Hạng Ương biến sắc mặt.

Ông ta đã sớm biết có hai mươi vạn đại quân Trấn Dương quận khẳng định không thể ngăn cản sáu mươi vạn đại quân của đối phương, nhưng ông ta không ngờ lại có mười vạn đại quân đầu hàng. Bất quá nghĩ lại chuyện này cũng rất bình thường, chỉ cần không phải ngốc cũng có thể nhìn ra Hạng gia như mặt trời sắp lặn đằng tây, chỉ cần bỏ ra tiền bạc, quyền lợi dụ dỗ thì khiến địch nhận đầu hàng cũng không phải khó.

"Chưa nói Thượng Tước quận. Nếu Trấn Dương quận phía Bắc cùng sáu mươi vạn đại quân của Lâm gia chúng ta, thậm chí nếu tính cả đám quân đội đầu hàng từ Hạng gia của ngài, lại thêm bốn mươi vạn quân Lôi Huyết quận đang tiến đến gần, ba mặt giáp công thì Hạng gia của ngài chỉ còn Bá Sở quận. Chỉ cần Lâm gia chúng ta hạ lệnh một tiếng, bất chấp tất cả thì tuyệt đối có thể trong vòng một ngày đánh vào trong Bá Sở quận của ngài."

Lâm Hải mười phần tự tin nói.

Ba mặt tấn công thì Hạng gia chỉ còn lại một quận. Cả ba mặt đều phải phòng ngự chống lại Trấn Dương, Thượng Tước, Lôi Huyết ba quận thì binh lực Hạng gia cho dù còn lại năm, sáu mươi vạn chăng nữa nhưng phải chia làm ba mặt để phòng thủ thì chưa chắc đã ngăn được dù chỉ một phía.

Thật sự không cần Lâm Hải nói, Hạng Ương cũng hiểu được tình thế như thế nào.

Ông ta tuy là Thiên Kiếp Tông nhưng nếu cả hai trăm vạn đại quân cùng tiến đánh thì dù ông ta có lợi hại như thế nào cũng chẳng thể ngăn cản hai trăm vạn đại quân. Một chiêu phi kiếm có thể giết chết chục người nhưng muốn giết vài chục vạn người thì Hạng Ương phải mất không biết bao nhiêu thời gian.

"Lâm Hải, đến hiện tại ngươi vẫn chưa hiểu ý ta."

Hạng Ương cười nói.

"Ồ, mong được nghe rõ."

Lâm Hải thản nhiên cười nói.

Hạng Ương nói:

"Với thân phận Trấn Đông Vương, gia chủ Lâm gia của ngươi, nếu như ta giết ngươi thì tin chắc rằng Lâm gia lẫn Dương gia sẽ đại loạn."

Lâm Hải cười nói:

"Cho ngài biết một việc, ta đã chuẩn bị hết rồi. Chỉ cần ta chết, Lâm gia sẽ có chủ nhân mới xuất hiện, đồng thời quân đội của Lâm gia lập tức bất chấp tất cả ba mặt giáp công san bằng Hạng gia. Hơn nữa, quân đội Dương gia, còn có Dương Phàm và Thiên nhi."

Trong mắt của Hạng Ương lóe lên hàn quang

Ba mặt tấn công. Nếu quả thực cùng lúc hai trặm vạn quân tiến đánh thì dù cá nhân Hạng Ương ông ta có mạnh như thế nào cũng không thế ngăn vô số binh sĩ chém giết. Tuy binh sĩ không giết được ông ta nhưng ông ta cũng không có cách nào ngăn cản được bọn họ. Dù sao thì địch nhân cũng quá đông.

Hạng gia bị diệt, đó là điều mà Hạng Ương không muốn thấy nhất

"Bất quá... nếu có thể sống thì ta cũng muốn sống, vì vậy ta có thể hạ lệnh không tấn công quân đội bên ta không đánh vào Bá Sở quận, ngài cũng không được làm hại bất cứ người nào của Lâm gia. Thế nào? Nếu ngài ra tay thì lập tức đại quân tại Lôi Huyết quận, Thượng Tước quận, Trấn Dương quận ba hướng sẽ đánh vào Bá Sở quận!"

Lâm Hải cười nói.

Hạng Ương nhìn Lâm Hải hồi lâu, cuối cùng từ từ gật đầu nói:

- Được, hãy nhớ lấy lời nói của ngươi, không được tấn công vào Phách Sở quận, nếu không ta sẽ một mình tiêu diệt toàn bộ Lâm gia.

Hạng Ương hắc bào tung bay, thân hình trực tiếp phá không bay đi. Ngũ Đức đưa mắt nhìn Lâm Hải rồi cũng ngự kiếm bay đi mất.

Lâm Hải nhìn theo Hạng Ương rời đi, nhíu chặt mày: "Sự tình có chút rắc rối rồi. Không thể tưởng là Hạng Ương lại đạt đến cảnh giới Thiên Tông tiền kiếp. Ban đầu ta nghĩ nhân vật thiên tài này của Hạng gia tối đa cũng chỉ đạt đến cảnh giới Thiên Tôn hậu kiếp, nếu vậy còn có thể miễn cưỡng đối phó, nhưng Thiên Tông tiền kiếp... Cho dù Lâm gia chúng ta có đoạt được thiên hạ thì Hạng Ương lão muốn giết cũng sẽ giết được toàn bộ Lâm gia, kể cả Dương gia cũng sẽ bị liên luỵ."

Lâm Hải đứng trên không nghĩ ngợi hồi lâu cũng không tìm ra được cách nào, việc Hạng Ương đạt đến Thiên Tông tiền kiếp đã khiến kế hoạch của Lâm Hải không có cách nào hoàn toàn viên mãn.

.....

Lâm Phong, Lam Nguyệt Vũ đang ôm Kim Hổ đang bay giữa tầng mây, lúc này Lâm Phong tâm tình có chút kích động.

"Phụ vương bọn họ chắc vẫn nghĩ là ta đã chết rồi." Lâm Phong nghĩ vậy lại càng muốn gặp phụ vương hơn. Đột nhiên Lâm Phong nhìn thấy kinh thành phía dưới lớn dần, lập tức nói với Hắc Vũ:

"Hắc Vũ, đến vương phủ rồi, mau lên."

Lâm Phong lúc này hóa thành lưu quang cùng với Hắc Vũ mau chóng nhắm thẳng hướng vương phủ bay xuống. Liên Băng và Lam Nguyệt Vũ mỉm cười, cũng lao xuống.

"Đại ca, không biết khi phụ vương thấy huynh thì sẽ như thế nào nhỉ?"

Hắc Vũ truyền âm nói với Lâm Phong. Lâm Phong không kiềm được trên mặt lộ nét cười, với tốc độ của Lâm Phong chớp mắt đã đến tới trên không vương phủ, Lam Nguyệt Vũ cũng theo sát phía sau.

Linh thức mau chóng quát qua toàn bộ vương phủ.

"Ý, đại ca, nhị ca và phụ vương đều không có mặt ở đây."

Lâm Phong trực tiếp bay thẳng vào trong vương phủ.

Vương phủ tổng quản Lý tổng quản đang nhẹ nhàng tản bộ trong vương phủ, tin tức tốt lành từ tiền tuyến truyền về khiến vị Lý tổng quản này rất thoải mái, từ khi Cát Mân chết, Lý phó tổng quản được thăng lên làm tổng quản, quyền lực cũng lớn hơn nhiều.

Đột nhiên một đạo tàn ảnh xuất hiện trước mặt Lý tổng quản rồi sau đó một nhân ảnh hiện rõ.

"A!"

Lý tổng quản không kìm được kinh hãi kêu lên. Ông ta dù sao cũng là tổng quản vương phủ, việc gì có thể khiến ông ta kinh hãi như vậy. Có điều lúc này người xuất hiện trước mắt ông ta lại là tam thế tử Lâm Phong với mái tóc đỏ rực tưởng đã chết.

"Tam điện hạ."

Lý tổng quản vẻ mặt khó tin.

Ông ta đã vì cái chết của tam thế tử mà đau lòng rất lâu, hiện tại lại có một người sống nhăn nghiễm nhiên xuất hiện trước mắt mình. Nhưng nét cười của Lâm Phong khiến Lý tổng quản bất giác tin rằng đó chính là tam điện hạ Lâm Phong của vương phủ.

"Lý thúc, hiện tại người đã là tổng quản rồi a. Còn phụ vương, người đang ở đâu?"

Lâm Phong cười hỏi.

Lý tổng quản biến sắc rồi nhìn Lâm Phong nói:

"Nói mau, ngươi là ai? Đừng nghĩ là ta không biết Bát cấp cao thủ có thể sử dụng Ngân Xà Đan. Vương gia đã chính mắt trông thấy tam điện hạ đã chết, không ngờ ngươi lại dám tới lừa ta?"

Lý tổng quản tin trước mặt là Lâm Phong, nhưng mái tóc đỏ kia khiến lão nghi ngờ, rõ ràng tóc của Lâm Phong là đen, sao lại biến thành màu đỏ. Hơn nữa chính Lâm Hải đã thấy Lâm Phong đã chết.

Lâm Phong và Lam Nguyệt Vũ trên Liên Băng lắc đầu cười, Lâm Phong đành nói:

"Được rồi, còn nhớ khi con lên năm, Liên gia gia đang chơi với con, con buồn đi tiểu, đã trực tiếp tiểu vào mặt của thúc, thúc còn nhớ không?"

Lý tổng quản nhất thời câm lặng.

Việc đó chỉ có Liên Ngôn và ông ta biết, việc xấu hổ đó ông ta chưa từng nói ra ngoài, sau khi đến Vân Vụ sơn trang cũng chưa từng nói qua, còn Liên Ngôn cũng không ngu ngốc đến vậy, đương nhiên là không nói việc đó ra rồi.

"Còn nữa, khi con rời vương phủ tới Vân Vụ sơn trang, thúc còn đưa cho con một con ngựa gỗ do chính tay thúc khắc. Còn nữa, khi con mười tuổi, lúc con tới vương phủ, thúc..."

Hắn vừa cười vừa nói, nhưng Lý tổng quản đã không thể kìm chế được mắt ươn ướt.

"Tam điện hạ."

Lý tổng quản ôm thật chặt lấy Lâm Phong, mắt không kìm được lệ rơi. Lý tổng quản đã nhìn hắn trưởng thành, khi còn là phó tổng quản vương phủ tình cảm với hắn đã rất sâu đậm, hiện giờ nói ra những việc chỉ có Lâm Phong mới biết, thêm vào nét cười và thần thái của Lâm Phong, không cái nào không giống như Lâm Phong trong lòng ông ta.

"Được rồi mà Lý thúc."

Lâm Phong cảm nhận được tâm trạng kích động Lý thúc:

"Lý thúc, phụ vương, đại ca, nhị ca tại sao đều không có trong vương phủ?"

Lý tổng quản buông Lâm Phong ra, lập tức cười nói:

"Vương gia? Mấy tháng trước vương gia đã phát động chiến tranh với Hạng gia rồi."

"Phát động chiến tranh với Hạng gia rồi?"

Lâm Phong giật mình.

Lâm Hải khởi sự sớm như vậy hiển nhiên làm cho Lâm Phong cực kì kinh ngạc. Căn bản hắn không thể ngờ phụ vương hắn khởi sự sớm như thế. Thuở trước Lâm Phong hết sức lo lắng về sự nghiệp thống nhất Tinh La quốc của Lâm gia và Dương gia, dẫu sao Hạng gia thực lực quá mạnh, Lâm gia hắn còn bị sơn tặc uy hiếp.

"Tam điện hạ xin cứ an tâm. Vương gia khởi sự tất chuẩn bị mọi việc chu đáo. Ngay từ khi hạ lệnh chúng ta quân đội hầu như không bị tổn thất gì, hiện tại đã chiếm được mười quận của Tinh La quốc rồi."Lý tổng quản vung tay nói. Ông ta còn chưa biết là Trấn Dương quận đã bị công phá, tin tức này vẫn chưa truyền về.

Lâm Phong thất kinh: "Cái gì? Mười quận? Nguyệt Vũ sư phụ, chuyện này là sao?"

Lâm Phong quay lên Lam Nguyệt Vũ đang ôm Kim Hổ, nàng nhíu mày nói: "Xem ra kế hoạch của Lâm Hải tiến triển nhanh hơn ta nghĩ, chắc tại vì cái chết của con, chúng ta nên đi tìm Lâm Hải thật nhanh, ta lo sợ về phần Hạng Ương, hắn đã đạt được Thiên Kiếp Tông rồi."

Lý tổng quản nhìn lên Liên Băng, hơi sững người khi thấy Lam Nguyệt Vũ, nhan sắc tuyệt mỹ như vậy, cả Lăng Mỹ công chúa và Trương Linh cũng không bằng. Xem ra đây là sư phụ của Lâm Phong, đã giả làm muội muội của Hí Thiên, Hí Lam.

Lâm Phong nhíu mày, trong mắt thoáng qua một tia sáng " Lý thúc, phụ vương con hiện tại đang ở đâu? Còn đại ca, nhị ca?" Lâm Phong rất muốn gặp lại thân nhân của mình sau bao ngày xa cách, huống chi hắn bây giờ đã có thể giúp đỡ.

Lý tổng quản hơi suy nghĩ một chút nói : " Vương gia đang ở trong Tích Dương trấn gần hắc thủy sơn mạch. Đại điện hạ thì đang lĩnh binh tại Lôi Huyết quận. Nhị điện hạ ở tại Ô Tuyết trấn bên cạnh Tích Dương trấn.

"Tích dương trấn ?" Mắt của Lâm Phong vụt sáng, vui mừng nhìn lên Lam Nguyệt Vũ, nàng khẽ gật đầu mỉm cười với hắn.

Năm mười hai tuổi, Lam Nguyệt Vũ đã dạy cho Lâm Phong cách tự lập, nếu không có nàng bên cạnh cũng có thể xoay sở được. Nên Lâm Phong nói thật hiện giờ nắm thuộc Tinh La quốc trong lòng bàn tay. Liền từ biệt Lý tổng quản, dùng nguyên khí phóng lên, rồi cùng Lam Nguyệt Vũ và hai đệ đệ bay về phía Tây.

Trong đình viện của Tích Dương trấn.

"Vương gia, nếu như Hạng Ương thật sự hạ độc thủ vương gia không phải mất đi tính mạng sao. Bất kể như thế nào, vương gia không nên đem tính mạng của mình ra làm trò đùa được" Mạc Lân với giọng đầy oán trách nhìn Lâm Hải nói

Dù sao thấy Lâm Hải vẫn còn sống, Mạc Lân ngầm thở phào nhẹ nhỏm.

Lâm Hải lưu lại cho cẩm nang của ông, trong đó nói rõ một khi Lâm Hải chết đi mọi việc của Lâm gia và Dương gia nên xử lý như thế nào. Đọc qua nội dung của cẩm nang, Mạc Lân đã cảm thấy bất diệu. May mắn Lâm Hải cuối cùng còn sống từ trên không bay xuống.

"Mạc Lân, đối với một cao thủ Thiên Tông tiền kiếp cao thủ Thiên Kiếp giả như thế ta căn bản không thể tránh né. Trong phàm nhân giới, ta đạt đến Thiên Kiếp Tôn giống như ngọn đèn trong đêm tối, hắn có thể tìm ta rất nhanh". Lâm Hải cười nhạt nói.

Mạc Lân có thể hiểu ý tứ Lâm Hải nhưng vẫn nói : "Vương gia, Hạng Ương thật sự lợi hại vậy sao? Cả người và Phong Ngọc Tử đại nhân cũng không thể đối phó?"

Mạc Lân mặc dù thông minh hơn người nhưng đối với Thiên Kiếp lại không hiểu nhiều.

Lâm Hải bất giác cười khổ nói : "Dù ta và Phong huynh có hợp lại cũng không thể làm cho Hạng Ương bị tổn hao một sợi lông. Thiên Tông tiền kiếp a. Khoảng cách thực lực quá lớn!" Lâm Hải thầm lo, lo làm sao đối phó với Hạng Ương.

Nếu như không thể giải quyết được Hạng Ương dù Lâm gia có thể đoạt được thiên hạ, xem chừng Hạng Ương bạo nộ giết sạch người của Lâm gia.

"Chỉ có thể tạm thời cho quân đội ngừng không tấn công nữa. Nếu không giải quyết được vấn đề khó khăn này, tái công kích chỉ dẫn tới sự nổi giận lão quỷ Hạng Ương." Lâm Hải nhíu chặt mày. Ngay khi Hạng Ương vừa rời khỏi, Lâm Hải đã cho người thông báo các nơi -- đình chỉ tấn công.

Hạng Ương!

Siêu cấp cao thủ Thiên Tông tiền kiếp, giải quyết thế nào đây ?

Lâm Hải đau đầu suy nghĩ. Thiên Kiếp giả song phương khoảng cách thực lực quá lớn, âm mưu quỷ kế đều vô dụng.

"Vương gia, Ngũ Đức hồi nãy đến đây?" Một thanh âm trong trẻo truyền đến. Lâm Hải ngẩng đầu nhìn lên thấy Phong Ngọc Tử đạp phi kiếm từ trên không bay vào trong sân, trong mắt Phong Ngọc Tử có chút lo lắng.

"Ngũ Đức? Nếu chỉ có mình hắn thì quá tốt. Nhưng lão tổ tông của Hạng gia cũng đi chung với hắn." Lâm Hải lắc đầu cười nói.

Phong Ngọc Tử nghe tới tên của Hạng Ương, khẽ nhíu hàng mi lại nói: " Hạng Ương? Tên đã giết Dương Vũ và Đường Ngũ ? Nếu như quả y còn sống cũng tu luyện gần ngàn năm, thực lực có lẽ gần bằng với Ngũ Đức."

"Gần bằng? Nếu chỉ gần bằng thì ta đâu cần phải phiền não như vậy. Thiên Tông tiền kiếp" Lâm Hải nói " Hạng Ương đã đạt đến Thiên Tông tiền kiếp."

"Cái gì? Lão thiên a, Thiên Tông tiền kiếp, sao có thể như thế được? Khoảng cách quá lớn, quá lớn đi" Phong Ngọc Tử hoàn toàn biến sắc. Một Thiên Tông tiền kiếp có thể đối phó với ba bốn Thiên Tôn hậu kiếp, ông bất quá chỉ là Thiên Tôn trung kiếp, Lâm Hải và Dương Phàm là Thiên Tôn tiền kiếp. Căn bản không thể so sánh.

"Hạng gia bỗng nhiên xuất hiện một siêu cấp cao thủ, như vậy kế hoạch của chúng ta sẽ ra sao?" Đối với kế hoạch của Lâm Hải, Phong Ngọc Tử hiểu rất nhiều, ông chỉ biết một điều...

Thiên Tông tiền kiếp cao thủ không thể dùng chiến thuật biển người giết chết, ông, Lâm Hải và Dương Phàm cũng không có khả năng giết.

Lâm Hải thất vọng cười lớn: "Phong huynh, không cần phải suy nghĩ nhiều, ngồi xuống chúng ta cùng chơi một ván rồi bàn tiếp. " Lâm Hải thông thường gặp vấn đề đau đầu không cách giải quyết đều đặt nó qua một bên, thư giãn nghỉ ngơi trước rồi tiếp tục suy nghĩ.

Phong Ngọc Tử gật gật đầu nói : " Vậy ta cùng vương gia phân cao thấp một ván."

Lúc này, Lâm Hải và Phong Ngọc Tử cùng ngồi xuống bắt đầu yên tâm chơi cờ vây.

oOo

Lôi huyết quận, trong phòng nơi Lâm Thiên cư ngụ.

"Tướng quân, thái tử, vương gia có lệnh, chỉ giữ vững thành trì không được xuất thành tấn công" Một tên binh sĩ truyền lệnh báo cáo Lâm Thiên và Dương Phàm lệnh của Lâm Hải một cách quang minh chính đại. Lâm Thiên nghe mệnh lệnh không kìm được hỏi: "Vậy đến khi nào mới khai chiến?"

Truyền lệnh binh nói : " Vương gia nói tạm thời không đánh trừ khi vương gia lại hạ lệnh"

Lâm Thiên khẽ nhíu mày phất tay cho tên binh sĩ lui xuống, quay sang nói với Dương Phàm: "Phụ vương hạ mệnh lệnh như vậy, không phải khiến chúng ta không tiếp tục khai chiến sao. Hơn nữa không đưa ra thời hạn cụ thể nào, cuộc chiến thắng lợi trước mắt, tại sao phụ vương lại..."

"Có thể là có một số lý do, theo đệ nghĩ là bên Hạng gia có cao thủ hoặc chiến lược gì đó." Dương Phàm ngồi cạnh Lâm Thiên trầm giọng nói.

"Tướng quân, vương gia có mệnh lệnh gì à ?" Một trung niên nam tử độ khoảng ba mươi tiến vào.

Lâm Thiên gật đầu nói "Không sai, phụ vương ta hạ mệnh lệnh, chỉ cần thủ cững thành trì không được xuất thành công kích, hơn nữa thời hạn không xác định."

Trung niên nam tử khẽ nhăn mày nhưng lại không nói tiếng nào.

"Tây Môn huynh, tạm thời mười vạn đại quân ta giao cho huynh. Huynh hãy nhớ kỹ, chỉ cần thủ thành tuyệt đối không được xuất thành tấn công. Ta và Thái Tử cần phải đích thân tới gặp phụ vương xem xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì." Lâm Thiên và Dương Phàm từ lúc tiếp nhận mệnh lệnh cảm thấy không an tâm.

Cả hai không lo lắng mình rời khỏi sẽ xảy ra việc gì, dẫu sao muốn tiếp tục khai chiến, phụ vương Lâm Thiên nhất định cho người truyền lệnh khi đó hắn ở Tích Dương trấn tự nhiên nhận được mệnh lệnh.

"Tướng quân, người phải đi sao?" Tây Môn Tín nghi hoặc hỏi.

Lâm Thiên gật gật đầu trả lời " Ta phải đi ngay bây giờ, đây là lệnh bài của ta. Hãy nhớ kiên thủ thành trì, ta tin vào tài năng của huynh. Về phương diện phòng thủ ta đúng là không bằng huynh." Lâm Thiên cười nói, giao việc phòng thủ cho một người lão luyện như Tây Môn Tín, hắn hoàn toàn yên tâm. Rồi hắn cùng Dương Phàm leo lên Tử Diễm Hoả Kỳ Lân bay về phía Tích Dương Trấn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro