Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lão thiên a, bức tường này là sao?"

Lâm Phong cau mày vỗ vỗ cái bức tường cao to hơn vạn mét, Lam Nguyệt Vũ nhíu mày, lầm nhầm ma pháp chú khiến bức tường đá ngay lập tức bị biến mất. Đó là một Ma Pháp cao cấp, gọi là dịch chuyển. Có thể dịch chuyển bất cứ thứ gì mình muốn đến bất cứ nơi nào, nhưng kỳ lạ, Lam Nguyệt Vũ lại không hề nở một nụ cười.

Nàng nhíu mày cực kỳ, lại sử dụng ma pháp do thám một lần nữa, sau đó lại thì thầm: "Không ngờ được."

"Vút!"

Một tiếng vút chợt vang lên trong chu vi hai trăm mét bọn họ, một hỏa tiễn tiến thẳng đến Lam Nguyệt Vũ. Lâm Phong nghiến răng, ngay lập tức đứng chặn trước hỏa tiễn, dùng Thuỷ ma pháp hỏa giải hỏa tiễn.

"Cái gì vậy, sao lại có sát khí?" Lâm Phong nhíu này nói.

Lam Nguyệt Vũ không nói gì, nhưng thân hình nàng khẽ động, phất tay một cái, ngay lập tức trước mặt bốn huynh đệ Lâm Phong là một con phượng hoàng rực lửa, khí tức kinh người, khiến những yêu thú cấp thấp ngay lập tức tránh xa.

"Tà Hoả Phượng Hoàng, Thần Thú." Lam Nguyệt Vũ lạnh lùng nói.

Con phượng hoàng kia nhận thấy khí tức của Lam Nguyệt Vũ, không dám làm càn lùi lại, nói: "Thiên Kiếp Đấu La, ngươi tìm đến đây có việc gì?"

"Chúng ta chỉ vô tình đến đây, gặp chướng ngại nên loại bỏ cấm chế, Tà Hoả Phượng Hoàng, tại sao một thần thú như ngươi lại ở đây?" Lâm Phong đứng chắn trước mặt Lam Nguyệt Vũ, lạnh lùng nói.

"Xuy"

Bỗng nhiên cả Hắc Vũ, Liên Băng lẫn Kim Hổ đều bị ngã xuống đất, trên tay cả ba đều có một vết thương, Lâm Phong và Lam Nguyệt Vũ ôm đầu, trước khi ngất đi, họ nhìn thấy một hắc y nhân mờ ảo, rồi sau đó ngã xuống đất, và trên ngực Lâm Phomg cũng có một vết thương.

Hắc y nhân hạ xuống ngay bên cạnh Lam Nguyệt Vũ, vuốt mái tóc của nàng qua một bên, thì thầm: "Nguyệt Vũ, ra muội vẫn chưa chết." Hắn quay sang Tà Hoả Phượng Hoàng nói: "Hồng Tuấn, con về bảo Lam nhi đến đây."

Tà Hoả Phượng Hoàng nhíu mày nói: "Lam Ly tỷ tỷ? Làm gì thế sư phụ, bọn chúng là kẻ xâm nhập mà?"

Hắc y nhân lạnh lùng nói: "Đừng bắt ta nói lại lần thứ hai!"

Tà Hoả Phượng Hoàng ngay lập tức câm lặng, bất đắc dĩ quay người lại bay về phía một toà sơn ốc gần đó.

Hắc y nhân quay lại nhìn Lam Nguyệt Vũ một chút, rồi lại nhìn Lâm Phong, rồi hắn mở to mắt.

Sinh Linh Nhãn của Lâm Phong đã mở ra, từng đoạn thanh lưu từ tam nhãn trải khắp cơ thể Lâm Phong, khiến vết thương từ từ lành lại, mà không để lại một vết sẹo. Hắc y nhân lầm nhầm: "Sinh Linh Kim? Nguyệt Vũ, sao muội...?"

oOo

Không biết trải qua bao lâu, Lâm Phong dần dần cảm nhận lại được sự tồn tại của cơ thể, hắn khẽ động ngón tay, chỉ lát sau, cảm giác hoàn toàn khống chế được cơ thể đã quay trở lại, khóe miệng Lâm Phong xuất hiện một nụ cười.

Khi mở mắt ra, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là mái nhà được làm từ tre trúc.

"Không phải núi san hô!"

Lâm Phong sắc mặt đại biến, lập tức ngồi bật dậy, mắt lóe tinh quang, đảo một vòng quan sát bốn phía, thoáng chốc đã nắm vững tình huống xung quanh. Đây là bên trong một tòa trúc ốc u tĩnh, tuyệt không có bất cứ người nào.

Lúc trước Lâm Phong vốn ở trong núi san hô, nhưng khi tỉnh lại thì phát hiện mình đang ở trong một tòa trúc ốc, sao không khỏi khiến hắn chấn kinh? Lâm Phong dùng linh thức quan sát tình trạng bản thân bao gồm linh hồn và đan điền thể nội.

Nhận ra rằng thân thể không có gì thay đổi, liền ngấm ngầm thở phào một cái.

Trong lúc Sinh Linh Kim tiến hành trạng thái tu phục, Lâm Phong khả dĩ có thể theo dõi được nhưng bản thân không còn một chút năng lực phản kháng. Hiện tại xem ra người khác đối với bản thân không hề gây thương hại gì.

Lâm Phong nhìn ra bên ngoài, kinh ngạc khi phát hiện ra bên ngoài tòa trúc ốc chính là biển cả bao la, rõ ràng là bên ngoài tòa nhà này có bố trí cấm chế, trực tiếp ngăn chặn nước biển, khiến cho tòa trúc ốc này không bị ảnh hưởng gì. Lâm Phong triển khai linh thức.

Tòa trúc ốc này phía trước có ba gian, sau ba gian, ở giữa là một đình viện.Trong phạm vi đình viện không hề có chút nước biển nào, còn bên ngoài tòa trúc ốc là sóng biển vô tận, nhưng tại nơi tiếp khách của đình viện lại không thấy một ai.

"Sư phụ, nhị đệ, tam đệ, tứ đệ!" Lâm Phong ngay lập tức bật dậy, không ngừng sử dụng linh thức bước ra ngoài, liền phát hiện một người đi tới.

Vững chãi!

Nhìn nam nhân đứng trước mặt, cảm giác đầu tiên đến với Lâm Phong là sự vững chãi của người đó, nhãn tình bình tĩnh tựa hồ như có thể nhìn xuyên thấu linh hồn người khác. Diện mạo của nam nhân trước mắt khoảng ba mươi tuổi.

Nam nhân cười nhẹ hỏi:

"Tiểu huynh đệ, ngươi tỉnh rồi à?"

Lâm Phong trong lòng cảnh giác, hắn nhớ lại trước khi ngất đi có lờ mờ nhìn thấy một hắc y nhân, hơn nữa lại dễ dàng khiến hắn và ba huynh đệ, cả Lam Nguyệt Vũ cũng phải ngất đi chứng tỏ người đó phải rất mạnh.

"Tại hạ Lâm Phong, không biết tiên sinh là...a, người là nhân loại!"

Lâm Phong dùng linh thức kiểm tra toàn bộ người trước mắt, hắn không hề cảm thấy yêu khí hay ma khí, có nghĩa chỉ có thể là nhân loại.

"Ngươi có thể gọi ta là Lan thúc, phải, ta đúng là nhân loại, ừm... ngươi cũng có thể coi ta là Thiên tiên giả."

Lan thúc cười nhẹ nói.

Lâm Phong trong lòng kinh hãi, một Thiên tiên giả lại dám tiến nhập đáy biển, đây cũng như là đặt sinh mệnh vào vòng nguy hiểm. Người có công lực cao thâm còn không dám ở đây lâu, nguyên do cũng là vì ở đây có quá nhiều cao thủ Thiên yêu giả.

"Lan thúc, người có biết thiếu nữ tóc băng và ba yêu thú đi cùng với ta ở đâu không?"

Trong tâm Lâm Phong hiện giờ quan trong nhất là Lam Nguyệt Vũ và ba đệ đệ mình, quan trọng hơn cả việc Lan thúc là nhân loại.

Lan thúc mỉm cười nói: "Cả ba yêu thú đều không sao, chúng đều đã ở bên cạnh thiếu nữ kia, theo ta."

Nói rồi Lâm Phong theo Lan thúc đi lại gian thứ hai của toà sơn ốc, bên trong một căn phòng là một thiếu nữ tóc băng đang ngủ say, bên cạnh là ba yêu thú, một ưng một điểu và một hổ.

"Nhị đệ, tam đệ, tứ đệ." Lâm Phong bước vào phòng vui mừng nói.

"Đại ca." Cả ba thần thú cũng vui mừng khi nhìn thấy Lâm Phong. Lâm Phong đi lại bên giường, giơ tay ra truyền nguyên khí cho Lam Nguyệt Vũ. Chỉ lát sau, đôi mày liễu của nàng chầm chậm mở ra.

"Tiểu Phong, Tiểu Vũ, Tiểu Băng, Tiểu Kim." Lam Nguyệt Vũ thanh âm hơi yết ớt, gọi tên từng người trong phòng khiến cả bốn huynh đệ vui mừng. "Sư phụ, may là người đã tỉnh."

Lam Nguyệt Vũ ngồi dậy, nhìn về phía Lan thúc đang đứng cạnh cửa, đôi mắt ánh kim hơi mở to, rồi sau đó trở lại bình thường.

"Sư phụ, đây là Lan thúc, chính người đã đưa chính ta đến đây dưỡng thương đấy a!" Lâm Phong đưa tay về phía Lan thúc giới thiệu. Lam Nguyệt Vũ không nói gì, chỉ nhẹ cúi đầu, nói: "Đa tạ."

"Không có gì." Lan thúc nhàn nhạt nói. "Nếu có thể, mọi người hãy ra ngoài uống với ta cốc trà không?"

Lâm Phong quay lại nhìn Lam Nguyệt Vũ, chỉ thấy nàng khẽ gật đầu một cái, rồi nàng đứng dậy, cùng Lâm Phong và Lan thúc ra một cái bàn đá.

"Các đệ đi vòng vòng đâu đó chơi đi, đừng đi xa quá đấy." Lâm Phong quay lại nhắc nhở ba đệ đệ của mình, rồi quay sang hỏi Lan thúc. "Lan thúc, vãn bối nhớ là cả ba đệ đệ vãn bối đều đã bị thương, sao lại khỏi rồi?"

"Là Lam nhi chữa cho chúng đấy." Lan thúc uống một ngụm trà cười nói.

"Lam nhi?" Lâm Phong thắc mắc hỏi, Lam Nguyệt Vũ lại bỗng nhiên nhíu mày.

"Tên của nó thật ra là Lam Ly, cũng là người đã đưa các ngươi về đây, bất quá hiện giờ nó đã ra ngoài rồi."

Lan thúc mỉm cười nói.

Rồi cả ba bắt đầu nói chuyện, Lâm Phong tựa hồ có cảm giác tốt với Lan thúc, nên nói chuyện rất thoải mái, dù có hơi đề phòng. Điều hắn thắc mắc là Lam Nguyệt Vũ, nàng không hiểu sao lại rất lãnh đạm, và hắn chú ý là, Lam Nguyệt Vũ chưa hề gọi tên của Lan thúc.

"Lan thúc."

Một thanh âm nhã nhặn vang lên từ phía sau, khiến Lâm Phong và Lam Nguyệt Vũ quay lại nhìn.

Nhìn thấy một thiếu nữ tuyệt sắc tóc đen như mực, thả dài đến tận thắt lưng, gò má cao cao, đôi mắt đen tuyền quyến rũ. Nàng vận trên người chiếc áo xanh vừa phải, được một chiếc dây lưng màu trắng bó lấy chiếc eo nhỏ. Nàng ta phải thật có thể so sánh với Lam Nguyệt Vũ về phần nhan sắc.

Tay trái nàng ta đang cầm một chiếc giỏ trúc, bên trong là một vài loại cỏ.

Lan thúc cười nói:

"Lâm Phong, Lam Nguyệt Vũ, đây chính là Lam Ly, chính nó đã chữa cho các yêu thú đi theo hai người."

Lâm Phong ngẩng đầu nhìn Lam Ly cô nương, dù hắn cũng từng là Vương phủ thế tử, nha hoàn trong phủ cũng là một loại mỹ nữ, lại có Lam Nguyệt Vũ tuyệt sắc khiến hắn miễn dịch với cái đẹp. Nhưng Lam Ly cô nương này, mang trên mình khí chất tao nhã, nhan sắc nàng tuyệt mỹ ngang với Lam Nguyệt Vũ, nhưng lại có một cái gì đó rất riêng.

"Lam Ly cô nương, đa tạ đã chữa thương cho các đệ đệ của ta."

Lâm Phong nghiên người nói.

"Lâm Phong tiên sinh đừng nói vậy, ta cũng không giúp được gì nhiều. Xin mời moi người tiếp tục nói chuyện, ta xin phép về phòng trước."

Lam Ly cô nương nhẹ mỉm cười cúi người, rồi quay sang rời đi đến nơi ba gian phòng đầu tiên của toà sơn ốc.

"Lan thúc, Lam Ly cô nương tựa hồ công lực không cao, tại sao người lại yên tâm để nàng ấy một mình đi lại trong thế giới của Thiên yêu giả vậy?"

Lâm Phong uống một ngụm trà rồi cười hỏi, lúc trước hắn dùng linh thức kiểm tra, đã phát hiện ra Lam Ly cô nương không ngờ thực lực mới chỉ đạt Thiên Tôn tiền kiếp

Thiên Tôn tiền kiếp, hơn nữa lại là nhân loại Thiên tiên giả. Chút thực lực như vậy ở trong thế giới Thiên yêu giả thật đúng là quá nguy hiểm.

Lan thúc nhắm mắt thưởng thức hương vị của trà, sau đó cười nói:

"Lam nhi có một số kỹ năng đặc thù, cho dù đánh không lại Thiên yêu giả nhưng nếu chỉ để tự bảo vệ bản thân trong thế giới tu yêu giả này thì không hề có vấn đề gì."

"Kỹ năng đặc thù?" Lâm Phong trong lòng thầm ghi nhớ. Lam Nguyệt Vũ vẫn bình thản uống trà.

Đột nhiên.

Một tiếng đàn thanh u vang lên, tựa như tuyền thủy đinh đông (1), cao sơn lưu thủy (2), không gian như trong lành thư thái, Lâm Phong và Lam Nguyệt Vũ không để ý tự đặt chén trà xuống, cẩn thận nhắm mắt cảm thụ tiếng đàn. Lan thúc ở bên cạnh cũng giống như họ.

(1) tuyền thủy đinh đông: "nước suối chảy mùa đông"

(2) cao sơn lưu thủy: "núi cao nước chảy"

Tiếng đàn về sau cao lên, như những ngọn sóng biển, từng đợt hướng tới. Qua một lúc tiếng đàn lại biến đổi, tựa như một khu rừng rộng lớn như biển, những ngọn thông dập dờn như sóng. Tiếng đàn lúc cuối khiến cho toàn thân Lâm Phong như rơi vào trong hồ tuyết.

Tựa hồ mọi nơi đều là một màu tuyết trắng.

Tiếng đàn dừng lại, rất lâu sau Lâm Phong mới từ từ hồi phục lại.

"Cầm nghệ của Lam Ly cô nương tuyệt đối đa đạt đến đẳng cấp đại sư rồi."

Lam Nguyệt Vũ lần đầu tiên bắt chuyện.

Lâm Phong cũng khẽ gật đầu, hắn dù cũng biết cầm nghệ nhưng quả thật không thể so sánh với Lam Ly cô nương này.

"Cầm nghệ của Lam Ly cô nương cũng chính là đại biểu cho tâm cảnh tu vi của cô ấy. Vãn bối cảm thấy tâm cảnh tu vi của Lam Ly cô nương tựa hồ rất cao."

Bên trong tiếng đàn có một khí thế bàng bạc, trong lành thư thái, khiến cho Lâm Phong có cảm giác thân như rơi vào kỳ cảnh, đạt đến kỳ nghệ như vậy, tâm cảnh tu vi làm sao có thể thấp được, một người như vậy tại sao mới chỉ đến Thiên Tôn tiền kiếp?

Lan thúc cười:

"Lam nhi đối với tu luyện không có tiến triển đáng kể dù cho rất có thiên tư. Nếu nó thực sự chịu tu luyện thì đã sớm vượt qua ta rồi, nhưng mà nó lại không hề muốn tu luyện cho nên tu vi mới chậm tiến như vậy."

Lâm Phong lúc này cũng hiểu ra.

Linh thức quả không dối mình, Lam Ly cô nương đích xác mới chỉ đạt Thiên Tôn tiền kiếp.

"Lam Ly tỷ tỷ!"

Cùng với tiếng kêu lớn, một con phượng hoàng bay vào bên trong sơn ốc, đậu xuống. Đó chính là thần thú Tà Hoả Phượng Hoàng vừa nãy bọn Lâm Phong đã thấy ban nãy, thực lực đã đạt đến Thiên Tông trung kiếp, ngang với Hắc Vũ, Liên Băng và Kim Hổ.

"Ý, xin chào xin chào, Lâm Phong ca ca và Lam Nguyệt Vũ cô nương, ta xin tự giới thiệu, ta là Hồng Tuấn. Hân hạnh làm quen."

Lam Nguyệt Vũ và Lâm Phong nhìn nhau, hơi mỉm cười. Lam Nguyệt Vũ mỉm cười nói: "Hồng Tuấn xem ra là thần thú Tà Hoả Phượng Hoàng, thực lực đã đạt đến Thiên Tông trung kiếp, thực lực thật mạnh." 

Lan thúc cười nói:

"Hồng Tuấn nó công lực vẫn còn hơi yếu một chút, lại quá ồn ào, xin thứ lỗi."

Lam Nguyệt Vũ không nói gì chỉ mỉm cười. Lan thúc lại nói với Hồng Tuấn.

"Hồng Tuấn ngươi, không được làm càn trước khách nhân."

Hồng Tuấn bỉu môi nói: "Lan thúc à, trong sơn cốc này cao thủ có là bao nhiêu có chứ. Hiếm lắm con mới thấy một người có thực lực ngang với người, là Lam Nguyệt Vũ cô nương nên con mới cao hứng thôi. Và, lại có Lâm Phong ca ca có thực lực ngang bằng con."

Lam Nguyệt Vũ mỉm cười nói: "Thật ra chúng ta còn có ba người nữa, đều là Thiên Kiếp Tông thần thú, nếu ngươi muốn chúng ta sẽ cho ngươi gặp."

Hồng Tuấn hỏa nhãn sáng rực lên, nói: "Thật không?"

"Thật a!" Lâm Phong cười nói, đưa tay lên miệng kêu huýt lên một cái, ngay lập tức Hắc Vũ, Liên Băng và Kim Hổ hạ cánh xuống bên Lâm Phong.

Cả bốn Thần Thú nhìn chằm chằm nhau, trong mắt lộ rõ vẻ hưng phấn. Lam Nguyệt Vũ mỉm cười, búng tay một cái, khiến cả bốn thần thú liền được đưa đến một kết giới. Đó là Ma Pháp không gian Vũ Tinh Biến, chỉ có thực lực Hành Tinh kỳ mới có thể sử dụng.

Một lúc sau.

Cả bốn thần trong kết giới đánh lộn với nhau một hồi không thể phân biệt thắng thua, liền được Lam Nguyệt Vũ đưa ra ngoài kết giới. Lam Nguyệt Vũ phất tay một cái, các vết thương trên người họ liền biến mất, cười nói:

"Tiểu Băng, Tiểu Vũ và Tiểu Kim, lâu rồi ta mới thấy các con đánh vui như vậy đấy."

Hắc Vũ cười nói: "Đúng a, sư phụ, thật sự rất vui."

Lan thúc quay sang nhìn Hồng Tuấn, thấy hắn nhìn Lam Nguyệt Vũ sùng bái, liền mỉm cười.

Hồng Tuấn sau một hồi quyết chiến cũng phân biệt được thực lực của từng người trong nhóm Lâm Phong. Trong ba thần thú, mạnh nhất là Hắc Vũ, thực lực ngang ngang hắn, sau đó là Liên Băng, cuối cùng mới là Kim Hổ. Nhưng vừa nãy cả ba người bọn chúng đều nói là Lâm Phong mạnh hơn cả ba người, cũng đã được Lam Nguyệt Vũ công nhận, liền tự nhiên nhận Lâm Phong là đại ca, và muốn nhận Lam Nguyệt Vũ làm sư phụ.

Hồng Tuấn đi lại bên cạnh Lam Nguyệt Vũ, quỳ một chân xuống nói: "Lam Nguyệt Vũ cô nương, xin hãy nhận ta làm đồ đệ."

Cả bốn huynh đệ Lâm Phong mở to mắt, Lam Nguyệt Vũ và Lan thúc chỉ mỉm cười, Lam Nguyệt Vũ mỉm cười nói: "Được thôi."

Hồng Tuấn vui mừng đứng lên, cúi thấp đầu xuống nói: "Đồ nhi Hồng Tuấn, ra mắt sư phụ. Đại ca!" Khi Hồng Tuấn gọi Lâm Phong là đại ca, có nghĩa là cũng chấp nhận việc Lâm Phong mạnh hơn nó.

oOo

Theo lời Lam Nguyệt Vũ và Lan thúc, Hồng Tuấn đã ký khế ước bản mệnh với Lâm Phong, nhầm nâng cao tốc độ tu luyện cho cả năm huynh đệ. Dựa theo thực lực, thì Lâm Phong là lão đại, Hắc Vũ là lão nhị, Hồng Tuấn là lão tam, Liên Băng là lão tứ cuối cùng Kim Hổ là lão ngũ.

Cả năm huynh đệ quyết định ngồi qua một bên nói chuyện phiếm với nhau, tăng thêm độ thân thiết, hoàn toàn không để ý Lam Nguyệt Vũ và Lan thúc đã biến mất.

Hậu Hoa viên sơn cốc.

Lam Nguyệt Vũ đứng trước một bụi hoa, phía sau là Lan thúc đang đứng nhìn chằm chằm nàng, khẽ nói: "Lâu rồi không gặp, xem ra muội vẫn khỏe, Nguyệt Vũ."

Lam Nguyệt Vũ quay lại, mỉm cười nhẹ tênh nói: "Đúng vậy, quả thật đã hơn vạn năm rồi, Lan ca ca. Thật không ngờ lại gặp huynh trong tình thế như thế này."

"Ta đã hiểu vì sao năm đó muội biến mất, nhưng không ngờ muội lại nhận một đồ đệ nhân loại ở Nguyệt Dạ đại lục. Ai ngờ được, muội và Lâm Vũ lại mỗi người một chốn." Lan thúc không còn nét cười nói.

"Huynh nói không sai, nhưng muội rất tự hào về Tiểu Phong, không hề hối tiếc khi nhận thằng bé làm đồ đệ." Sắc mặt Lam Nguyệt Vũ cũng không khá hơn là mấy, cũng trầm trọng.

"Tình hình trên kia quả thật không tốt chút nào đâu, ta nghĩ muội nên nhanh chóng cùng Lâm Phong tiến thẳng đến gặp Lâm Vũ đi." Lan thúc nói.

"Muội tin Lâm Vũ ca ca, huynh ấy nhất định sẽ giải quyết được tất cả dù không có muội. Chỉ là, ai ngờ được một người như Lam Ly cô nương lại ở đây. Xem ra muội đã đoán đúng." Lam Nguyệt Vũ cười nói.

"Dù thế nào đi nữa, cũng không thể cho Lâm Phong yêu Lam nhi được, chắc chắn không thể." Lan thúc lạnh lùng nói: "Không chẳng có có lợi gì cho hắn đâu."

Lam Nguyệt Vũ nhíu mày, lạnh lùng nói: "Muội hiểu huynh đang nói về cái gì, nhưng huynh không thể bắt ép những hậu bối như thế."

"Bắt ép? Ta chỉ là muốn tốt cho chúng thôi. Muội biết thân phận của..." Lan thúc đang nói giữa chừng Lam Nguyệt Vũ đã xen vào.

"Muội biết, nhưng huynh đừng quên, địa vị của Tiểu Phong, và địa vị của muội và Lâm Vũ ca ca ra sao." Lam Nguyệt Vũ nghiêm trọng nói, khiến Lan thúc hơi ngẩn ra. Lam Nguyệt Vũ hít sâu một hơi nói:

"Lâm Phong, chính là đệ tử độc nhất kế thừa Vũ Tinh Biến của Ngọc Vũ vương Đường Lâm Vũ, cùng Kim Vũ Thánh Nữ (cái danh hiệu này khác với Kim Linh Thánh Nữ nhớ) Lam Nguyệt Vũ. Địa vị của muội và Lâm Vũ ca ca không kém so với phụ thân của Lam Ly đâu. Chỉ cần hai đứa nó nguyện ý bên nhau, muội và Lâm Vũ ca ca sẽ toàn tâm trợ giúp Tiểu Phong, trên con đường dương dương chính đại bên cạnh Lam Ly."

Nói rồi, nàng xoay người bỏ đi, rời khỏi hậu hoa viên, để lại Lan thúc một mình đứng đó, chỉ thấy, hắn khẽ cười bất đắc dĩ.

oOo

Ba ngày sau.

Đã ba ngày trôi qua, cả năm huynh đệ Lâm Phong càng ngày càng hiểu nhau hơn, thân nhau như huynh đệ ruột. Lâm Phong không giấy diếm Hồng Tuấn cái gì, kể cả về Vũ Tinh Biến.

Khi cả năm huynh đệ đang nói chuyện phiếm thì...

"A, Lam Ly tỷ tỷ, tiểu ngư nhi bị tên đầu ngư ngoài cốc đánh, nhanh nhanh cứu nó.

Cùng với tiếng thất thanh, một đạo kim quang xẹt tới, bay qua Lâm Phong, vào trong trúc ốc.

Lâm Phong liền quay người chạy theo.

Tới khi đạo kim quang dừng lại Lâm Phong mới nhìn rõ, đó là một tiểu cô nương, mi tâm của tiểu cô nương này có kim sắc ngư lân, lúc này đang ôm một tử sắc ngư nhi. Bụng ngư nhi bị đánh vỡ, hiển nhiên nguy hiểm tới tính mạng. Chỉ thấy một đạo thanh sắc ảo ảnh bất ngờ xuất hiện tại trúc ốc đình viện, tại vị trí đó chính là Lam Ly cô nương.

"Tiểu Lân, không việc gì đâu, ngươi không phải lo. Yên Tử, vì sao ngươi lại cùng kẻ sắp đạt tới Thiên Kiếp Tôn đó quyết đấu vậy."

Lam Ly cô nương cười nhẹ nói, sau đó vung hữu thủ tới vết thương của tiểu ngư nhi, lập tức toàn thân Lam Ly cô nương xuất hiện thanh sắc quang mang.

Được bao phủ bởi thanh sắc quang mang, Lam Ly cô nương trông thật ưu nhã thánh khiết.

Trông thấy khi Lam Ly cô nương chữa trị cho tiểu ngư nhi, Lâm Phong hốt nhiên cảm khái. Thời khắc trị liệu cho người khác của Lam Ly cô nương đối với hắn là lúc có mị lực nhất, thậm chí trong lòng Lâm Phong cũng có một chút cảm giác, Lâm Phong không cầm được lắc đầu cười.

Vết thương của Tử Sắc ngư nhi dưới thanh sắc quang mang liền lành lại, hồi phục nhanh trông thấy. Một lúc sau Tử Sắc ngư nhi đã hoàn toàn hồi phục, trông như chưa từng bị thương, không thể không khiến người ta kinh dị.

"Lam Ly tỷ tỷ thật lợi hại!"

Tiểu nữ hài với Kim Sắc ngư lân tại mi tâm hưng phấn reo lên.

Tử Sắc ngư nhi khôi phục lại sinh lực, hưng phấn bơi qua bơi lại bên cạnh Lam Ly cô nương. Lam Ly cô nương hòa ái nhìn theo Tử Sắc ngư nhi, giáo huấn:

"Yên Tử, hôm nay ngươi đã biết sự lợi hại của tên đầu ngư, sau này không được sính cường nữa nhé!"

Tử Sắc ngư nhi tiểu nhãn xoay chuyển, không ngừng vẫy đuôi giống như một đứa bé nghịch ngợm.

Lam Ly cô nương mỉm cười, sau đó nhẹ nhàng quay đầu lại, cười nói:

"Lâm Phong tiên sinh! Tại sao huynh cứ nhìn ta như vậy, mặt ta có vết gì sao?"

Khóe miệng Lam Ly cô nương khẽ động biểu hiện ý đùa cợt.

"A..."

Lâm Phong tỉnh lại, sau đó điều chỉnh lại tâm tình, nói:

"Chỉ vì khi nãy nhìn thấy Lam Ly cô nương chữa bệnh, trong lòng cảm thấy ngạc nhiên. Thanh sắc năng lượng đó có tính chất tựa hồ rất khác thường. Không ngờ đối với thương thế lại có công hiệu đặc biệt như vậy."

Lâm Phong thầm thở phào một hơi. Hắn cũng không khỏi bội phục mình nhanh chóng tìm được câu trả lời.

Lam Ly cô nương điềm đạm cười nhẹ nói:

"Thanh sắc năng lượng này là bản lĩnh đặc thù của tộc chúng ta. Người ngoài thực tế không thể học được. Quả thực đối với vết thương thân thể có hiệu quả tốt phi thường. Chỉ cần là chưa chết, tất cả đều có thể cứu chữa."

"Ồ, quả thật thần kỳ!"

Lâm Phong nói.

Lam Ly cô nương cười một tiếng rồi chuyển thân về phòng riêng. Lâm Phong tự cười một tiếng. Vừa rồi không ngờ bị thần thái của Lam Ly cô nương khi trị bệnh hấp dẫn, suýt chút nữa đã lộ xấu ra, may mà bản thân phản ứng nhanh nhẹn.

Trong một căn phòng của toà sơn cốc, Lam Nguyệt Vũ đang ngồi đọc sách, đột nhiên khẽ mỉm cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro