Thúc 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cửa phòng vừa khóa lại là ngay lập tức Lâm bị nhắc bổng khỏi mặt đất. Cơ thể Lâm cũng to lớn, vậy mà bị Vinh hốt một cái, nằm trọn trong đôi tay.

Cả cơ thể Lâm nảy lên trên tấm nệm giường, rồi bị một cơ thể đè xuống ngay sau đó.

Mặt nhìn mặt.

– Gì đây? Ghen hả?

– Sao không ghen, vợ nhìn trai mà bảo không ghen?

– Nhìn thôi, chứ có làm gì mà phải ghen vợ chứ.

– Em còn nói!. Nếu anh nhìn trai như thế, em có ghen không?

– Không, em không ghen! Anh nhìn cái đẹp là bản năng trời sinh ra đã có. Đó không phải là điều không đúng, mà là hoàn toàn tự nhiên. Nếu anh cố không nhìn hay bảo không thích thì anh dối lòng. Nhìn chỉ là nhìn, là thích ngắm, là ái mộ cái đẹp của người khác.

Chính vì thích nhìn anh, nên em đến với anh, và sau đó là yêu anh. Yêu con người của anh ở tất cả. Không phải nhìn thì có thể yêu. Hai cái này khác nhau hoàn toàn.

– Nhưng anh thấy khó chịu khi em nhìn người khác.

– Tại anh không chịu mở lòng để nhìn mọi thứ. Em yêu anh là sự thật, nhưng không có nghĩa là phải bỏ tất cả mọi cảm xúc xung quanh và chỉ biết có anh thôi. Điều này sẽ không tốt cho cả anh và em. Nếu em bắt buộc anh cũng như vậy, anh có chắc là làm được không?

Tình yêu mang trong nó cả nghĩa, cả tình, cả gắn bó, cả đam mê. Đâu đơn giản bằng những cái nhìn, cái xã giao bình thường bên ngoài.

Vinh nhìn Lâm đăm đắm, ngạc nhiên với những suy nghĩ mà mình vừa nghe được.

– Vợ có nghĩ rằng vợ giống một ông già không?

– Già chổ nào? Cơ thể em chổ nào cũng căng mơn mởn, già chổ nào? Có người vì thèm em, mà đè ra ăn thịt hoài đó sao!.

– Cái đầu bên trong già lắm rồi.

– Đầu bên trong là đầu nào? Chồng phải nói rỏ à nhe.

– Gì đây! Chồng ngây thơ nói chuyện đứng đái đàng hoàn. Vợ lợi dụng hiểu bậy bạ rồi kích chồng hả.

– Ai biểu cưới phải vợ dâm chi, gáng chịu..he..he...he...

– Chắc anh sẽ điên vì yêu em mất, bà xã ơi!

Vinh dùng hàm răng, cạp lấy cạp để lên người Lâm. Nhột quá Lâm rút cả mình mẩy, oằn người như con giun mà cười ngất, đến nổi không ra tiếng.

– Trời ! Nước miếng bà xã chảy tùm lum kìa. Ở dơ bà cố!

Vinh vùng dậy, phóng người định né

– Làm gì vậy, làm... gì...? Trời ơi, con nhà ai bị bệnh quên uống thuốc nè...bớ....người....ta....Con nít mới lớn ở dơ như quỷ!

Vinh vừa la vừa bỏ chân chạy. Trong khi đó Lâm nhũi theo, cố lũi đầu vào người, quyết chùi nước miếng đang chảy dính trên cầm và cổ vào cái áo Vinh đang mặc.

Lâm chụp lấy cả hai chân của Vinh, cố tình quật cho anh ngã xuống sàn nhà. Nhanh như cắt, không đợi cho Vinh kịp chồm dậy, kê ngay mông cắn cho một phát.

– Á..á..á.. !........ Vinh hét lên đau đớn. Rồi bật dậy nhảy cựng cựng y như con nít bị đánh đòn.

Lâm cười ngất ngẽo khoái chí, nhe hết hàm răng ra

– Sướng răng quá, thịt ai sao mà ngon quá đi!....ha....ha....ha....

– Đau quá.....đau quá à.... bà xã ơi!.

Vinh rên rỉ mà mặt thì y như vừa mếu vừa cười.

– Em có muốn ăn thịt anh thì ăn cho đàng hoàn, ăn kiểu này chắc anh chết bỏ lại vợ quá. Má ơi cứu con với, vợ con vừa ác lại vừa dâm.

– Nói em ác, em cắn luôn bên kia cho coi, lở mang tiếng ác rồi, quất luôn!

Lâm nhào tới, Vinh sợ quá phóng mấy sảy chân, nhảy tót lên giường, kéo mền chùm kín cả người. Lâm vẫn không tha

– Ngoan đi em thương, chồng yêu đưa đít đây.

Bị dồn vào đường cùng, quá sợ đau trước sự đe dọa của Lâm, Vinh tung mền chùm lấy đầu vợ đè xuống.

– Tới chồng xử nè, bẻ hết răng, chỉ còn nứu thôi. Mai mốt chỉ còn cạp bằng nứu, như vậy sẽ sướng cho mà biết. Một công hai chuyện luôn.

– Hắc...hắc...hắc....Lâm bị trùm mền mà cứ cười hăng hắc. Khiến Vinh cũng mắc cười buông mền nằm phè chân tay ra thở.

Lâm ló đầu ra nhìn, ngạc nhiên không biết sao được tha

Thấy người yêu nằm thở, phè cả hai chân. Lâm lăn mình qua ôm lấy, áp đầu lên ngực anh. Cái đầu nhấp nhô từng hồi theo hơi thở mạnh của Vinh. Nhưng cái chân lại cố tình gát ngay bộ hạ.

– Cái chân kia đang làm gì mà mái qua mái lại vậy bà xã!

– Mát xa đó!

– Mát xa người ta khỏe ra, còn em mát xa một hồi thằng nhỏ khóc nước mắt chảy tùm lum. Để dành tối nay đi vợ. Tối nay anh sẽ làm thịt vợ như đã nói.

– Vậy thì để dành tối nay, he...he...he....Coi chồng em làm được bao lâu nhe!

– Vợ chồng mình đi tắm há! Lát qua rủ anh hai đi dạo biển chơi. Anh hai cũng thích dạo biển lắm.

– Em thấy anh hai có tâm sự hay sao đó. Dù ảnh có cười, nhưng trong con mắt vẫn thấy buồn hiu à.

– Sau này từ từ anh sẽ kể cho vợ nghe. Rồi em sẽ hiểu ảnh. Anh hai là người rất tình cảm, so với ảnh thì chồng em vui tính hơn nhiều.

– Chồng là con nít mới lớn, con nít quỷ, con nít hư, con nít lắm tật.....he...he...he......

– Vợ cũng vậy thôi. Con nít dâm ! ha....ha....ha....

Tiếng cười đú đởn của hai chàng gay yêu nhau khiến gió thổi cũng vui theo, lá cây ngoài kia như thêm mượt mà trong cái nắng chiều của biển. Còn gì đẹp hơn cái đẹp của biển chiều. Cái đẹp nao lòng người cô đơn, man mát người chờ đợi, và nồng nàn người đang yêu.

Nếu ví tình yêu của Lâm và Vinh thì biển chiều cũng đẹp như thế. Một màu vàng buông xuống đậm đà trên nền biển xanh biên biếc.

Có một người, một đôi chân cô đơn đang bước đi trên những ụm cát. Gió chiều của biển như đang thổi ra từ lòng anh. Gió ơi hãy mang đi dùm anh ấy nổi lòng của người chờ đợi. Chờ đợi điều gì, chính anh ấy cũng không hiểu nữa gió ơi....

Diễn đứng nhìn biển, anh thấy mình có khác gì biển. Cũng thăm thẳm một nổi lòng, cũng mênh mông không bến đổ. Anh nghe dường như bên tai anh, gió đang hát:

Tình yêu là tiếng nói của biển.

Cô đơn là tiếng thở của biển.

Đợi chờ là màu sắc của biển.

Và đau buồn kia ơi, cũng chính là tiếng gào của biển

Vinh gõ cửa phòng. Đương thò đầu ra khi mở cửa, có lẽ vẫn còn đang ngủ thì phải.

– Anh hai ngủ hay thức?

– Anh Diễn đâu có ngủ, ảnh nói là đi tản bộ một chút. Nhưng giờ vẫn chưa về. Cả giờ rồi còn gì!

Vinh và Lâm nhìn nhau có chút ngạc nhiên. Lâm biết là anh Diễn thích Biển, nhưng không nghĩ là anh Diễn lại đi một mình như thế

– Để Vinh gọi cho anh hai xem đang ở đâu. Đương ngủ tiếp đi. Lát gặp.

Vinh vừa đi về hướng thang máy, vừa bấm điện thoại gọi cho anh Diễn. Lâm cũng đưa tai ra nghe ngóng, xem ông anh này đang làm gì và ở đâu.

– Anh hai đang ở đâu vậy? Sao không nghỉ ngơi, bộ anh không mệt hả?

Lâm áp sát tai vào điện thoại nghe ké. Giọng anh Diễn trầm ấm

– Anh đang ở dưới bãi út ơi. Không ngủ sao?

– Em với Lâm đang tìm anh nè. Định rủ anh đi dạo với tụi em. Nhưng không biết anh đi trước rồi.

– Anh vẫn còn ở dưới bãi. Hai đứa xuống luôn đi. Uống cà phê ngắm biển với anh.

– Vậy anh hai đang ở chổ nào, tụi em ra ngay.

– Út đi đến cà phê Bốn Mùa, sát bên tháp trầm hương đó. Anh vào đó trước đợi hai đứa xuống nhe.

– Dạ, xuống ngay!

Hai chàng trai băng qua con đường Trần Phú, chéo góc đường với khách sạn, ngay bãi biển là quán cà phê Bốn Mùa, phủ xanh màu xanh của những hàng dừa lao xao trong gió chiều. Gió thổi từ biền vào mát lạnh. Mặt biền chiều lăng tăng dưới cái nắng yếu dần của cuối ngày.

Người đi dạo, tản bộ thật đông. Bãi cát thoai thoải dài ra đến tận mé nước chính là sân chơi lý tưởng cho những ai thích lăn tròn những quả bóng. Không gian của cuối ngày, lại là thời điểm bắt đầu cho vui chơi sinh động nhất trên bãi biển.

Một tâm hồn có buồn, có cô đơn thì cũng không cảm thấy lạc loài khi bị chìm trong những hoạt cảnh đầy sức sống này. Nhìn cảnh vui, lòng người cũng vui lây. Cái vui nếu có bị pha lẫn trong cái buồn thì cũng biến thành một thứ cảm giác mất phương hướng, khiến người ta thành ngu ngơ lãng mạn.

Từ xa, cả hai thấy được anh Diễn đang ngồi ở cuối góc, sát hàng rào gổ kề mé cát. Anh đang nhìn biển, nhâm nhi điếu thuốc đang cháy trên tay.

– Anh hai!. Sao lại hút thuốc nữa rồi. Kêu người ta bỏ thuốc mà anh còn hút, không phục!. Cho út hút miếng coi.

– Xì...! Cái thằng ma lem. Muốn hút thì cứ hút, còn bày đặt nói này nọ. Có chừng mực thôi nhe, lỡ đà mà hút giống cái ống khói như trước đây, má la cháy nhà gáng chịu. Anh không ra mặt đâu.

– Hì.....! Sao anh hai không ngủ, mới đến mà đã đi xuống đây rồi?

Diễn đưa mắt nhìn Vinh rồi nhìn Lâm.

– Thì thích đi dạo, nên anh không muốn ngủ. Vả lại cũng có mệt gì đâu, trên xe đã ngủ rồi còn gì. Biển chiều đẹp quá! Anh không muốn bỏ lỡ phút giây nào.

Mắt anh vẫn nhìn biển trong câu nói. Lâm tự hỏi lòng, vì sao anh lại yêu Biển.

Chỉ có kỷ niệm hay tìm được sự đồng cảm trong tâm hồn, mới khiến một con người yêu biển nhiều đến thế.

Cà phê vẫn nhỏ từng giọt. Lâm thò tay lấy một điếu thuốc.

Chát..! Tiếng bàn tay Lâm bị đánh.

– Ai cho em hút vậy? Định tập hư nữa hả. Bày đặt nè!....... Vinh đánh bồi thêm một phát vào tay.

– Cho người ta hút đi mà! Hút thử coi ngon ra sao mà có người mê dữ vậy.

– Không cho!. Hút đi lát về phòng coi cái mỏ còn dính trên mặt không nhe.

– Ác thấy sợ!.......Biết ác vậy, không thèm lấy chồng. Tự dưng bị người ta quản lý. Không cam!.

– Không cam cũng phải cam!. Gả gà theo gà, gả chó theo chó. Chồng hư thì vợ phải ngoan. Chồng hư mà vợ hư nữa thì ai mà chịu được.

– Trùi...!!! Ở đâu ra cái triết lý ngang hong vậy anh yêu? Thấy vợ ngoan định ăn hiếp hả? Về nhà méc má cho coi.

Đến lúc này thì anh Diễn không thể, không bật cười ra tiếng. Sự cố gắng kìm lại cho bớt mất lịch sự, đã làm cho tiếng cười bị vở thành âm thanh giống như ụng nước đang sôi.

– Cái này anh hai không có dạy nó nhe Lâm. Nó học ở đâu đó của ai cách dạy vợ như vậy. Anh không chịu trách nhiệm ở lĩnh vực này.

– Em nghĩ lụm ở thùng rác nào thì có. Xí! Cái mặt khó ưa.

Lâm ghè vào mặt người yêu:

– Khó ưa hả? Nhớ đi. Tối nay về phòng sẽ bị lột trần truồng, cho ngủ dưới đất.

– Chịu nổi hong? Lột trần truồng nằm đó, có người chảy nước miếng vì thèm. Dưới lại, biết đâu còn bị lên máu nữa đó...ha...ha...ha...

Mặt anh Diễn đỏ bừng, thay vì người bị đỏ mặt là Vinh mới phải. Vậy mà chàng vẫn tỉnh bơ.


Phiên bản bắn cá ăn xu mới nhất 2015. Đẹp lộng lẫy.


– Nói đi thì phải nói lại nhe vợ yêu. Em nhịn với chồng này được sao? Có người nằm yên mới sợ. Bạch Cốt Tinh chuyên ăn thịt sống, nhai người ta muốn nhừ xương lại chịu nằm yên à?

– Hè...hè...hè....Có vợ như vậy còn đòi gì nữa? Vừa đẹp người lại đẹp nết nữa còn gì.

– Anh hai.... cứu em! Vậy mà cũng nói được.

– Hắc....hắc....hắc.....Đâm nhiều quá mà! không ê mới lạ. Thấy vợ giỏi hong?

Mà ngày mai đi ngoài chắc sẽ hơi bị đau đó ông xã. Muốn được sướng mà phải chịu đau, thiệt thòi quá đi! Hư....hư...hư....

– Thương quá đi!. Vinh hôn vào má của vợ như một em bé

Lâm nhẹ chui vào cánh tay chồng....

Buổi sáng đã bắt đầu từ khi nào không ai hay biết. Cái say của men, cái say của dục đã làm tất cả chìm vào giấc ngủ no nê và dài đến tận xế trưa hôm sau.

Nắng đã chệch hướng trên đầu ngọn dừa. Cả năm người tiếp tục nhâm nhi cà phê bên cạnh bờ biển nắng gió. Cái gió của biển không làm cho người ta cảm thấy nóng. Ngược lại lúc nào cũng cảm thấy khoang khoái nhẹ nhàng.

Anh Diễn lên tiếng trước.

– Chiều đi tắm bùn không?

– Gớm lắm, đen thùi à. Đương lên tiếng.

Vinh xen vào

– Ừh, chả có gì thú vị. Chui vào bồn, nằm ngửa ra một lát rồi đi tắm, chả có gì hay. Người thì đông, lại bề bộn sao ấy.

Anh Diễn đề nghị tiếp.

– Vậy thì không đi. Hay đi Bãi Dài chơi. Ở đó người ta tắm biển đông y như Vũng Tàu vậy.

– Đi nhìn trai ta với trai Tây tắm hả anh hai? Vinh cười khoái sau câu nói.

Lâm liếc mắt qua Vinh

– Dê không bỏ!. Dám bậy bạ là bị thiến mất của quý đó, nhớ chưa?

Tất cả phá lên cười. Vinh đưa tay đánh nhẹ vào đầu Lâm

– Cắt rồi sẽ có người khóc vì hối hận

– Xí....!!!

Lúc này Beny mới chen vô

– Nhìn hai người y như một cặp trời sanh. Dâm y như nhau.

Vinh nháy mắt đầy kêu hãnh:

-Vậy chứ sao! Muốn có chồng không, anh kiếm chồng gã cho cưng.

– Trời! Đây còn chưa biết làm chồng hay vợ nữa. Anh hay quá hé! Beny lờm Vinh một cái bén ngót.

Mặt anh Diễn chợt sáng lên:

– Hay đi Bà Nà chơi đi, được hong?

– Ra tới Đà Nẳng luôn hả anh hai?

– Ừ, chơi đến bến luôn. Lỡ đi chơi rồi thì xa hay gần gì, cũng hỏng ngán hết.

Lâm nhìn chồng, nhìn anh hai.

– Chuyến này đi chơi bỏ học tù bù luôn cho coi.

Anh Diễn cười, còn Vinh thì xuống nước dụ vợ

– Có sao đâu! Về mượn tài liệu của bạn em học được mà.

– Chơi luôn. Lâm nói một cách dứt khoát

Thằng Beny la lên

– Sướng quá....ha...ha...ha......

Vinh chợt nghĩ ra

– Nếu đã đến Đà Nẳng, thôi thì ra Huế luôn đi anh hai.

– Ừ hé. Được đó út! Đi ra Huế chơi luôn, vào nhà rườn, uống trà Minh Mạng nữa.

– Một đám bóng ham chơi bời....Ha...ha....ha..... Thằng Beny vỗ ngực cười khoái trá.

Nói thiệt làm thiệt. Cả nhóm về lại khách sạn thu dọn hành lý trả phòng.

Vinh quay về hướng anh Diễn đang bước nói lớn:

– Hai đứa em đi mua ít đồ dùng sẽ về ngay.

Anh Diễn gật đầu. Vinh kéo vai Lâm bảo:

– Ra chợ Đầm với anh.

Vinh vẫy chiếc Taxi đang đậu gần quán, cả hai chui tọt vào xe.

– Ra chợ Đầm dùm em.

Xe vút đi một chút là ra đến chợ. Tài xế hỏi:

– Anh định mua gì? Em giới thiệu chổ ngon cho.

Vinh nhanh nhảu:

– Anh ghé tiệm kim hoàng nào gần đây dùm em.

Lâm nhìn chồng, dường như đã hiểu, bẻn lẻn cười.

Taxi dừng trước một dãy tiệm kim hoàng của chợ. Vinh cùng Lâm bước xuống, lựa ngay tiệm có vẻ hoành tráng nhất dãy tiến vào. Người phụ nữ mũm mà cười chào.

– Hai em định mua trang sức gì?

-Cặp nhẫn cưới. Vinh trả lời không ngần ngại

Người phụ nữ hơi bất ngờ, nhưng lại tinh ý. Chị cười rất tươi

– Em thích nhẫn kiểu nào, cứ nhìn đi rồi chỉ cho chị. Chị lấy cho.

Vinh nhìn Lâm. Hiểu được ý chồng, Lâm nói nhỏ:

– Anh chọn kiểu nào em cũng thích.

Người phụ nữ ấy vẫn nghe thấy. Chị ta cười và nói một cách tự nhiên

– Hai đứa giống thằng em trai của chị. Đừng ngại, chị hiểu mà!.

Lúc này Lâm mới thấy được tự nhiên một chút. Lâm đưa mắt cùng Vinh chọn một cặp nhẫn đơn giản, điểm nhấn là những họa tiết hình chiếc lá mãnh, chạy dọc theo mặt ngoài như những lớp sóng lượn.

Một cặp nhẫn cưới xinh xinh, được người phụ nữ vui tính cẩn thận đặt vào trong chiếc hộp màu đỏ chót, cái màu của hạnh phúc.

Vinh và Lâm nói lời cảm ơn và rời đi. Người phụ nữ mũm mà dễ thương ấy, không quên tặng theo một câu đầy tình cảm.

– Hạnh phúc nhe em!

Trống ngực Lâm đập mạnh vì xúc động. Lâm khẻ nghiêng, gật đầu trước câu nói đó.

Về đến phòng, Vinh ôm lấy vợ hôn tới tấp, và lập lại câu nói khi nãy:

– Hạnh phúc nhe em!

Vinh mở lấy chiếc hộp, đặt đôi nhẫn trong lòng bàn tay, rồi hôn lên đôi nhẫn ấy.

– Đưa bàn tay cho anh.

Lâm nhẹ đưa bàn tay trái cho chồng. Vinh nâng lấy, rồi đeo vào chiếc nhẫn của vợ cho Lâm. Anh cúi xuống hôn vào ngón tay đeo nhẫn đó với một lời chân thành:

– Vợ của anh!

Lâm cũng thế, đeo chiếc nhẫn còn lại vào tay chồng, rồi cũng cúi xuống hôn vào ngón tay đeo nhẫn ấy

– Chồng của em!

Chỉ như vậy, như một lời thề ước, riêng có của một tình yêu.

Vinh ôm lấy vợ, xiết lấy nhau gần như bật khóc. Ngoài kia có ai hay để làm chứng nhân cho một tình yêu!.....

Cả nhóm trả phòng khách sạn thì đã gần sát 12 giờ trưa. Anh Tường đã đậu xe trước khách sạn đợi. Tất cả lại lên đường cho chuyến du hành ra Huế. Anh Diễn, Đương, và cả Beny hầu như đều nhận thấy điều mới lạ này. Nhưng chỉ cười, không ghẹo gì cả. Vì ai lại nở lòng ghẹo người mới cưới.

Xe đến Đại Lãnh, dưới chân là Dốc Lếch, một eo biển xanh biếc vắng lặng nằm ngay dưới chân núi. Cái nắng quá trưa gần như đứng lại trên eo biển này. Nó yên ả chưa từng thấy. Sóng lướt nhẹ lăng tăng cho người một cảm giác thanh bình. Một bên màu xanh của biển, một bên màu xanh của núi. Chúng được sanh ra là để dành cho nhau. Biển và núi, em và anh, màu của biển, màu của núi, chúng hòa vào nhau, một bức tranh của tuyệt tác.

Leo đèo Cả, xe bắt đầu đi vào thiên đường của màu sắc mênh mông. Đèo luôn là cảnh vật đẹp nhất của biển và núi hòa hợp với nhau.

Lâm mê miết ngắm gần như quên đi hiện tại. Lần đầu tiên Lâm được đi trên một con đèo lớn và đẹp đến thế.

Từng tầng cây xanh ngút, vươn hẳn lên trời, hình thành những quần thể cổ thụ um tùm chằn chịt. Đang xen là những cụm cọ rừng cao lớn, những chiếc lá khổng lồ xòe ra trên những sườn núi xanh um.

Lâm khoan khoái no say với vẻ đẹp của thiên nhiên. Xa xa, Đầm Ô Loan hiện ra trãi dài như một cửa biển rộng lớn. Nơi sản sinh những con sò huyết thuộc loại to lớn bậc nhất và ngon bậc nhất của hai miền nam bắc. Cuộc mưu sinh của con người bao đời trên vùng đầm ấy, đã tạo nên cho nó một vẻ đẹp như đang trãi rộng trên một cánh đồng miền tây bát ngát. Nhưng cánh đồng nước mênh mông này lại nằm trên một bãi biển, cũng có những cánh chim đi ăn, đậu trên những đập lờ xa xa, có gió biển thổi những cơn sóng nhè nhẹ, như một mặt sông thực thụ.

Lâm đan lấy tay chồng, lướt giữa biển và núi. Đôi mắt no đầy, từ từ chìm vào giấc ngủ du miên.....

Xe qua Phú Yên đã lâu, thằng Beny la lên

– Mắc đái quá, xả nước đi!!!

Anh Diễn cười trước cái vẻ tưng tửng của nó

– Lấy chai nước khoáng đái vào đó đi.

Nó không chịu thua đáp lại.

– Ý trời! Ai đời lại để cho người khác nhìn thấy cu chứ!

Vinh ngó qua nhìn Lâm còn đang ngủ, mỉm cười trước câu nói của thằng Beny và nghĩ thầm: " Đến lúc gặp phải người của nhóc. Nhóc sẽ muốn được người ta nhìn cu mỗi ngày "

Anh Tường dừng xe tại một quán nước để nghĩ chân. Thằng Beny lật đật chạy đi giải quyết cái việc cấp bách của nó. Ai cũng thế. Nhưng với Beny, việc cấp bách đã làm cái mặt nó phê đơ đớ.

– Công nhận mắc cứng, đái thiệt là đã.

Nói xong nó nốc một tăng hết sạch lon bò hút.

Lâm quay qua hỏi:

– Đây là Phú Yên phải không anh hai?

– Ừ, đúng rồi. Nhưng mình đã đi gần hết đoạn Phú yên. Giờ này...thì cũng đã hơn 5 giờ chiều.

Vinh suy gẩm rồi tính

– Vậy là mình sẽ nghỉ ở Quy Nhơn một đêm. Hôm sau đi tiếp ra Huế.


Game bắn cá ăn xu vạn người mê! Trong đó có bạn ^_^.


Đến Quy Nhơn thì đã hơn 9 giờ tối. Nhóm nghỉ lại ở khách sạn Sài Gòn – Quy Nhơn. Phía sau Khách sạn, lại được nghe tiếng biển và gió.

Lâm nũng nịu với chồng bên khung cửa nhỏ nhìn ra biển

– Đến đây mà không đi thăm được mộ Hàn Mặc Tử kể cũng buồn. Nhưng đành để dịp khác thôi.

– Ừh, dịp khác đi vợ. Ghé qua chỉ thấy buồn thêm.

– Thơ của ổng lênh láng tình yêu và buồn quá. Một con người như vậy sao có thể sống lâu trong cái thế giới phù du này. Nhiều khi em thấy chúng ta giống như kẻ hành khất, đang dạo chơi trong cái thế giới này, rồi một lúc mõi chân kiệt sức và nằm yên giấc ngủ. Vì thế em sẽ yêu hết lòng, và sống hết mình với tình yêu mà em có được. Em không muốn phải hối tiếc bất cứ điều gì sau này, cho dù đó là hạnh phúc hay đau khổ.

Em yêu anh nhiều lắm!

Vinh ôm lấy hong, đặt chiếc cằm lên đôi vai của vợ

– Vợ của anh đa sầu đa cảm quá! Suy nghĩ nhiều quá!.

– Nhột quá đi nè. Râu của chồng gim vào da, nhột nổi gai ốc hết.

– Bởi vậy mới có người quằn mình rên rỉ đó.

Lâm đưa tay ra sau, bóp lấy cu của chồng, thỏ thẻ

– Cái này mới chết vợ nè.

– Vợ anh mê lắm mà! Anh thích vợ anh cái gì cũng thật, không dấu diếm.

– Có gì phải dấu, phải ngại hả anh? Yêu thì nói yêu, thích thì nói thích, không nói sao anh hiểu em muốn gì!. Vả lại khi sướng cùng chồng mà phải kiềm chế, giữ gìn thì em thấy giả dối sao ấy. Em muốn được chồng chơi thì em nói. Không cho em cũng moi thằng nhỏ của chồng ra phá cho đến khi nó cương cứng lên, xem chồng nhịn được không?

– Bởi vợ anh có tính cách nên chồng mới yêu, mới thương lắm lắm....

– Nịn vợ thấy sợ.....! Sao nó cứng ngắc rồi vậy chồng?

– Hỏi vậy mà hỏi được. Cái tay vợ cứ bóp nó hoài, hỏi sao không cứng?

Vinh lấy cái khối đang đội lên trong quần short của mình, cạ cạ vào đít vợ. Lâm bắt đầu thở mạnh.

Vinh rít môi, le lưỡi liếm cổ vợ. Đầu lưỡi ướt át, nóng nhờn chạy đến đâu, thì da thịt bần bật đến đó.

Lâm vẫn không xoay người, mắt vẫn nhìn biển. Nhẹ nhàng thò tay vào khe giữa chiếc quần ngủ của chồng, một cái khe để kéo thằng nhỏ ra khi đái, lôi con cặc đang cương cứng của Vinh lỏ hẳn ra ngoài, rồi cằm dài theo lòng bàn tay. Lâm cảm nhận được sức nóng của nó, cứng cả khối. Nó tuyệt vời, và đẹp quá chồng ạ. Lâm vẫn giữ trong tay như thế, trong im lặng, chỉ có hơi thở của Vinh là trở nên nặng nhọc.

Cứ tư thế bất động, Lâm lần ngón tay lên đầu khất, chạm ngay cái giọt nhờn nhờn đang rỉ ra từ đầu cặc của chồng. Lâm cười

– Lại rỉ nước nữa rồi. Chồng em sung ghê.

– Bây giờ mà có ngã ra bất tỉnh, cặc anh vẫn cứng ngắc chĩa lên. Em chơi trò với nó như vậy, bảo sao không cương mới lạ. Vợ dâm!

– Cái mỏ chồng chu thấy mắc ghét, muốn cắn cho đứt quá!. Người gì mà nhìn đâu cũng thấy đáng yêu hết.

– Hạnh phúc quá đi! Vợ anh nói những lời ngọt ngào quá.

Chết con mất ông trời ơi!!!

– Em yêu anh lắm, Ông xã của em! Yêu đến nổi em cảm nhận được là quá mê anh thì đúng hơn. Nói yêu chồng, mà nhắm mắt lại vẫn thấy rộn ràng. Tim em vui nên nhịp đập mạnh hơn. Nếu chỉ cần anh rời khỏi em một ngày, cũng đủ để em khắc khoải vì nhớ.

– Vợ anh là tất cả của anh mà!.

Vinh đặt cằm trên vai vợ. Bên dưới, cặc anh vẫn nằm ấm áp trong bàn tay của Lâm.

– Biển! Hạnh phúc bên anh, em cũng có biển. Quắn quýt bên anh, em cũng có biển. Sau này nếu mà nhớ anh quá, em sẽ nhìn biển. Để thấy được anh, vẫn đang ôm em như thế này.

Vinh ôm chặt vợ xiết mạnh.

– Em không được nói bậy, kiên kỵ! Anh yêu em, sao để em một mình được chứ, vợ của anh!

– Cuộc đời đầy biến đổi, em cảm nhận được điều đó. Em đã từng cô đơn một mình, từng suy nghĩ rất nhiều về cuộc đời. Trước đây em thường lo sợ, không biết có tìm được tình yêu chân thật nào cho trái tim của em không. Rồi khi có được anh, em vẫn lại lo sợ, sợ sẽ mất anh. Mất anh không phải do anh không còn yêu em, mà sẽ có những điều xảy ra, chúng ta không thể nào biết trước được. Đây là điều mà em đã suy nghĩ rất lâu rồi.

Nhưng em tin vào duyên nợ. Nếu anh còn duyên nợ với em, thì không bao giờ anh hết yêu em và có thể rời xa em.

Lâm dụi đầu vào bờ vai chồng. Vinh hôn lên cổ, lên gáy vợ. Trong anh một nổi xúc động dâng tràn, khiến một vài giọt nước mắt cố kiềm nén bị rơi ra, rớt lên gáy vợ.

– Lần đầu tiên em thấy anh khóc đó, Ông xã!

– Tại em ghẹo anh, ăn nói lung tung!. Anh phải làm cho em kiệt sức, không còn hơi để nói bậy nữa.

– Để em xử chồng trước, xem ai nhanh hơn.

Lâm vừa nói vừa quay quắt người lại, ngoạm ngay lấy cặc Vinh, nút mạnh nơi đầu khất, khiến Vinh loạng choạng mất hướng.

– Giết chết người.........hứ........

Vinh vừa nói đến chữ người thì nín bật, hứ lên một tiếng, cặc đang bị vợ nuốt đến tận cổ.

Vinh rên trong cổ họng

– Mỗi ngày mà em nút anh kiểu này, chắc anh không sống thọ nổi đâu vợ ơi.

– Kệ! Chết vì hạnh phúc trong tay vợ thì cũng đáng để sống phải không chồng yêu của em? he...he...he...

– Cái miệng vợ vừa ngọt lại vừa dâm nữa. Anh không chết mới lạ đó!

Lâm cười hạnh phúc, năn niu lấy báu vật của chồng. Đưa cặc ngay mũi hít lấy mùi thơm đã trở nên quen thuộc. Nhưng rồi thình lình đứng dậy.

– Mới làm tơi bời hồi đêm, dưỡng sức đi anh. Làm quá cả hai vợ chồng mình bị đuối, không có sức để vui đâu.

– Ác dễ sợ. Phá cho nó cương lên rồi bỏ mặc. Vợ nhìn nó kìa, làm sao đây?

Con cặc của Vinh cứ giật giật

– Thì anh nhìn của vợ nè. Khác gì đâu, có đều muốn rách quần nữa là khác.

Lâm vừa nói vừa chĩa cặc về phía chồng. Vinh lựa ngay cơ hội, vã vào cặc Lâm một cái chát

– Ôi....Đau quá....! Chồng chơi mất dạy với em.

Lâm ôm lấy cặc mà vò. Con cặc từ từ mềm đi vì đau. Vinh biết thân chạy đến giường, nhảy lên lấy mền chùm kín.

Lâm nhào lên, đè ngay hong chồng ghị xuống. Vinh tưởng vợ sẽ bóp cu mình, nên ra sức lấy hai tay bụm hán lại. Nhưng lại không ngờ Lâm có chiêu khác, dùng hai bàn tay bóp lấy vú chồng xiết mạnh.

– Á...á....á......đau quá....tha cho anh....tha cho anh đi...mà ...vợ ơi....!!!

– Không tha! Biết lợi hại của vợ chưa?

– Biết....biết...rồi.......tha cho anh đi.....!

Lâm buông tay ra, hai bên vú của Vinh giờ đây sưng đỏ như hai cái nấp bánh khọt. Vinh gần như mếu.

– Vợ ác quá...!

– Vậy mới nhớ vợ. Sao này biết đâu vì nhớ em, anh sẽ tự bóp cho mình đau...

– Lại nói bậy nữa, em lúc nào cũng bên cạnh anh. Em không thể rời xa anh được đâu. Đừng hòng! Anh sẽ bám lấy em suốt đời này không nhả ra đâu.

Vinh ôm lấy vợ, đôi vợ chồng ôm chặt lấy nhau. Hơi nóng của sự sống, tiếng đập của hai quả tim đang hòa nhau từng nhịp một. Nhịp yêu thương trao đi, và nhịp nhận về hạnh phúc.

– Sinh ra là để thương yêu nhau, chăm sóc cho nhau. Sẽ không bao giờ ai làm khổ ai cả, em biết không!. Hãy tin ở anh, không bao giờ anh phụ tình yêu của vợ. Còn ai có thể yêu anh hơn vợ của anh nữa chứ!

– Bây giờ nếu có nằm chết trong vòng tay của anh lúc này, em cũng mãn nguyện!.

– Vợ đa sầu đa cảm. Cứ nói lung tung không à! Nếu có chuyện gì xảy đến cho anh, làm sao vợ chịu đựng nổi đây?

– Chịu đựng không nổi thì em cũng có cách giải quyết của mình. Em biết mình phải sống thế nào mà.

– Em mà nói bậy nữa, anh đánh em đó!.

Nghe chồng dọa, Lâm cười rút rít, rồi chui vào nách chồng mà ngửi. Ngửi mấy hơi cho đã, rồi lại gối đầu lên ngực Vinh mà ngủ. Mắt đã nhắm lại mà miệng cứ lêu nghêu:

– Chồng ơi, chồng à! Chồng à, chồng ơi.......

Vinh vỗ thật nhẹ vào má Lâm

– Ngủ trong vòng tay của chồng mãi nghe vợ yêu.....

Ngoài kia biển đang hát, tiếng hát của tình yêu nồng nàn khắng khít. Tình yêu làm nên sức sống mãnh liệt, khiến cho sức sống muốn được sống nhiều hơn, muốn được sống lâu hơn trong cõi đời này.

Biển của Hàn Mặc Tử luôn khóc trong đêm, thở trong đêm, chỉ có trăng làm bạn tâm tình. Nhưng đêm nay biển của Hàn Mặc Tử lại hát. Tiếng hát mà từ lâu rồi biển chờ đợi được hát.

Biển chỉ biết khóc và thở, rồi ngắm trăng cùng nhà thơ si tình lãng mạn bao năm qua.

Nhưng hôm nay, biển đang hát........

Chiếc xe màu xanh lá, màu xanh hy vọng, màu xanh của tình yêu, chở những chàng trai trẻ yêu đời, yêu sự sống, băng trên quốc lộ 1A tiến ra Huế. Chiếc xe lao vút, men theo vùng duyên hải miền trung, lướt qua những ngọn núi trùng điệp của dãy trường sơn xanh ngát. Xe có lúc khuất vào núi, có lúc lẫn vào màu vàng của đồng lúa hai bên đường trong mùa nắng cháy. Cảnh vật tuy đẹp và hùng vĩ, nhưng lại sơ xác những cánh đồng khô, không có bóng dáng những con bò đi gậm cỏ.

Qua khỏi trung tâm Tỉnh Quảng Nam được một lát, thì anh Diễn chỉ tay về phía trước và nói với Tường tài xế:

– Anh cho xe dừng lại dưới chân cầu phía trước đi, mắc đái quá rồi.

Vinh cười khung khúc:

– Thằng Beny đâu, lấy cái chai đưa cho anh hai kìa. Nhớ là lấy cái miệng chai cho bự một tí nhe. Kẻo không vừa size đó nhe cưng....

Thằng Beny giả không hiểu chuyện:

– Chi vậy anh Vinh?

Anh Diễn vừa bị mắc đái, vừa bị ghẹo, tức quá chửi:

– Bà mẹ Việt Nam anh hùng! Cần chi lấy chai cho bự. Út với thằng Beny hả cái họng ra cho anh hai đái vào là được rồi, một công hai chuyện luôn. Tiện lợi hong!

– Anh Hai chửi hé, mét bà mẹ Việt Nam cho coi. Em dám hả họng ra, không biết có người dám đái vô không nữa. Hả ra nè, kéo quần ra đi.

Diễn đỏ mặt vì cái thằng em lì lợm của mỉnh, nên gượng chống chế:

– Để tao ra ngoài đái sướng hơn, mắc công mày với thằng Beny bị nhiễm độc nặng của tao thì hết thuốc chữa. Biết đâu bị mang bầu cùng huyết thống vì uống nước đái của anh mày.

Câu gượng gạo quá thông minh khiến ai cũng phải cười.

Xe dừng lại bên dốc, gần ngã rẻ vào một con đường đất ven quốc lộ. Một con nghé lạc đàn, nằm gặm cỏ khô dưới một con rạch nhỏ, mà nước chỉ còn là một dòng chảy yếu ớt.

Lâm nhoài người mở cửa xe, vừa thò đầu ra ngoài, một cảm giác bất ngờ, gần như bị sốc dưới cái nóng tháng sáu của miền trung nắng gió.

Lâm chỉ nghe người ta nói là miền trung vào tháng năm trở đi rất nóng, cái nóng gần như muốn lột hết quần áo trên người ra để mà thở, quả thật không sai.

Lâm bước ra, đi lại gần rạch nước, quang cảnh một bên là núi trùng điệp, với màu xanh loang lỗ của cây cối thưa dần do nắng gió đang vào mùa. Một bên là những cánh đồng chỉ có màu vàng cháy úa, không có một màu xanh của lúa hay hoa màu.

Bất chợt Lâm nhớ đến câu hò mà đã từng được nghe ở đâu đó

" Hò ơi, phiên Đông Ba buồn qua cửa chợ, bến Vân Lâu thuyền vó đơm sâu.
Ơi hò, ơi hò. Quê hương em nghèo lắm ai ơi, mùa đông thiếu áo hè thời thiếu ăn...."

Một chút chạnh lòng, nhưng có lẽ quan trọng hơn cả vào lúc này, là giải quyết cái bầu nước đang căng cứng trong quần, rồi mau lẹ chui lại vào trong xe. Cái nóng không quen với người miền xuôi, khiến ai cũng cảm thấy khó thở.

Cả đám ùa xuống, rồi ùa vào lại trong xe gần như một lượt. Nhăn mặt vì cái nóng, nhưng hả hê vì sướng sau khi trút đuợc bầu tâm sự.

Xe lại lăn bánh, tiến thẳng về Hải Vân, một ngọn đèo cao, đẹp vào bậc nhất của non nước Việt Nam.

Tường tài xế hỏi anh Diễn:

– Một lát đi hầm chui hay leo đèo vậy anh Diễn?

– Đi hầm chui cho an toàn, với lại nhanh hơn leo đèo.


Phiên bản bắn cá ăn xu mới nhất 2015. Đẹp lộng lẫy.


Lâm nhìn Vinh méo cái mặt, kê tai nói nhỏ:

– Em không được ngắm đèo Hải Vân rồi ông xã!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro