Yêu thầm anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi và anh quen nhau trong lúc tôi làm part-time, anh quên mang theo điện thoại thế là tôi phải chạy theo anh hết 2 con đường mới đuổi kịp. Sau này tôi mới biết là anh cố tình. Từ đó chúng tôi quen nhau. Sau 2 tháng, chúng tôi thành 1 cặp. 2 tháng, quãng thời quá ngắn để tìm hiểu nhau. Tôi lại không thấy thế. Thật sự chúng tôi rất yêu nhau.

Tôi là 1 sinh viên đại học luật loại giỏi năm ba khô khan, bởi lẽ tôi không biết cách thể hiện cảm xúc của mình ra như thế nào. Thân hình, nhan sắc bình thường không có gì nổi bật ngoài thành tích. Còn anh, anh hoàn hảo về mọi mặt. Anh cũng là sinh viên năm ba đại học ngoại thương, anh điển trai, phong độ. Và hay cười. Gia cảnh của anh thuộc hàng khá giả. Tôi cũng không hiểu tại sao chúng tôi lại yêu nhau nữa? Số phận hay là 1 trò chơi?

Anh là 1 con người tốt, lại rất có trách nhiệm, sống dễ tính và rất chiều chuộng tính trẻ con của tôi. Tôi không phải trẻ con gì lắm, tôi khô khan nhưng nhìn anh cười bó tay thì đó là 1 hạnh phúc. Bên cạnh anh, tôi rất muốn mình ngây ngô, ngốc nghếch lại còn mè nheo làm nũng với anh và tôi thấy mình như con mèo nhỏ.

Yêu nhau từ năm nhất đại học, cuối năm tôi trao thân cho anh. Anh đón nhận nhẹ nhàng, ôn nhu, cực kì quan tâm tựa như tính cách của anh vậy. Mỗi lần tôi mặc quần áo thì tôi lại vờ than đau, thế là anh nhẹ nhàng ôm tôi, an ủi, vỗ về. Năm sau, tôi vẫn nằm trong vòng tay nhẹ nhàng của anh, hàm râu cọ vào vai cùng hơi thở phả vào tai khiến tôi nhột.

Tiếng điện thoại reo, tôi uể oải nhấc máy

-"Khốn nạn, có gì không?"

-"Thiên Tùng, Vĩnh Duy nói với tao hết rồi. Giờ mày tính làm sao?"

-"Nói gì? Làm sao là làm sao?"

-"Chuyện của Khả Ngân, tao không tụi nó xảy ra chuyện này. Giờ mày tính sao?"

-"..."-Tôi im lặng, hi vọng không phải...

-"Nó kể với tao rồi, nó nói lần đó 2 đứa say, nó không hề muốn phản bội mày. Cả Khả Ngân nữa, nó cũng không ngờ lần đó lại có kết quả như vậy. Giờ cái thai đã 3 tháng rồi"

Quân Bình là 1 kẻ lắm chuyện, nhưng tất cả lại là 1 tiếng sấm to đùng vang lên trong đầu. Tôi buông thỏng điện thoại xuống, 3 tháng, đã 3 tháng anh ngủ với người khác. Rồi im như thóc ở cạnh tôi. Tôi vẫn ngây ngô cười với anh, vẫn ôm chặt cứng anh, vẫn nói yêu anh. Tin rằng 1 ngày nào đó, Việt Nam sẽ hợp thức hóa hôn nhân đồng giới và chúng nắm tay nhau trong bộ lễ phục cùng những lời chúc tụng.

Đầu tôi bắt đầu đau nhức, bệnh đau đầu đã quá quen với tôi-một Xử Nữ. Hàng đống câu hỏi vẫn thường xuyên chạy khắp đầu tôi. Anh không còn yêu tôi? Hai người có tình ý rồi vụng trộm? Người đàn ông mà tôi yêu, sao lại yêu phụ nữ? Anh là song tính (Bi) ư? Khả Ngân chẳng phải đã có bạn trai rồi sao?

Tiếng chuông điện thoại đã cứu thoát tôi khỏi những câu hỏi. Tôi bắt máy

-"Thiên Tùng, nghe anh nói"

-"Em nghe"-Tôi vô thức trả lời

-"Chúng ta và Khả Ngân gặp mặt để nói chuyện cho rõ. Ở quán cà phê mình hay ngồi ấy"

-"Vâng"

Tôi chợt cười cho bản thân mình, tới đó làm gì? Xem kịch chăng? Hay...đợi họ cười vào mặt mình? Cười vào mặt 1 thằng gay thất bại trong tình yêu như tôi? Không, annh không phải là người như vậy. Nhưng...ôi chứng đau đầu của tôi lại tái phát rồi.

Tôi dừng xe lại trước quán cafe Happy. Đây không phải là nơi chúng tôi gặp nhau sao? Đây chẳng phải chúng tôi từng hẹn hò sao? Và đây sẽ nơi...nghĩ đến đây muốn bật khóc, nhưng có gì đó chặn dòng nước mắt của tôi lại. Tôi nén hết mọi cảm xúc, rồi đi vào trong. Vẫn ở bàn số 19 quen thuộc, anh ngồi đó, mắt ra cửa lo lắng. Nhưng bây lại có thêm 1 người nữa, là Khả Ngân. Tôi cười lạnh tanh, ngồi xuống, cả 2 nhìn như muốn xuyên thấu tôi. Ắt hẳn họ đang suy nghĩ nên nói gì cho thỏa đán. Tôi lại cười nhạt, xem họ nói như thế nào. Người phục vụ đi tới, tôi gọi 1 cafe đen đặc. Bình thường mỗi khi buồn tôi đều uống nó. Rồi Khả Ngân mở lời

-"Ngày 8-6, sau khi chia tay với Hoàng Dũng. Tôi vào Sad bar uống rất nhiều, sau đó gọi Vĩnh Duy uống cùng. Vừa uống tôi vừa khóc kể lại mọi chuyện, khi định về thì trời mưa rất to, cộng với quán bar cách nhà tôi quá xa. Nên đặt 1 phòng khách sạn. Đáng lí tôi phải bình tĩnh nhưng không biết tại sao tôi lại nằm vật ra giường mà khóc"Cô ta rưng rưng nước mắt. Tôi lặng im lắng nghe. Vĩnh Duy tiếp lời

-"Anh thấy Khả Ngân khóc rất thương tâm nên ngồi lại an ủi một chút rồi lấy chai rượu ra uống tiếp và..." Anh nói đến đây thì ngừng lại, tôi không có ngốc đến nỗi không biết chuyện gì xảy ra

-"Lúc tỉnh dậy, 2 người chúng tôi không tin là mình vừa làm ra chuyện đó. Mọi chuyện là do tôi gây ra, sau đó tôi còn mặt dày xin Vĩnh Duy giữ kín. Thiên Tùng, tôi có lỗi với cậu. Đứa bé tôi sẽ phá bỏ, hai người đừng vì tôi mà bất hòa" Đến đây đáy mắt anh hằn lên sự đau đớn

-"Thiên Tùng, từ trước tới giờ anh luôn thực sự yêu em. Luôn đến lớp chăm chỉ để lấy em làm vợ. Cho dù không có luật, thì anh quyết sống cùng em"

-"Tôi không yêu cậu ấy, cậu ấy cũng không yêu tôi. Chúng tôi không cố ý trong chuyện này, thật xin lỗi"

Tôi biết họ đang nói thật, rất thật. Dựa vào đâu? Tôi dựa vào chỉ số EQ (chỉ số đọc vị-cảm xúc con người) cao của mình. Nhìn vào mắt anh, tôi thấy biết bao sự đau thương đang giày xé. Nhưng tôi không thể tiếp tục ở cạnh anh nữa, yêu anh hồn nhiên như trước nữa. Bởi vì lòng tin của tôi cho anh đã mất

-"Đứa bé...hai người cứ giữ. Vĩnh Duy, anh lấy cô ấy đi"

Cả hai ngạc nhiên nhìn tôi, đó là 1 cách trả thù. Tôi không quan tâm gia đình họ sẽ ra sao, khi mà người đàn ông không có hứng thú với phụ nữ. Chắc hẳn sẽ không hạnh phúc đâu. Cách trả thù này giống như là cầm 1 lúc hai con dao, cứa vào người họ. Nhưng dao không có cán, tôi lại làm tổn thương chính mình.

-"Khả Ngân, tôi ép cậu bỏ đứa bé tôi thực không có đủ dã tâm. Huống hồ tôi không thể sinh cho anh ấy 1 đứa con. Còn Vĩnh Duy, em biết anh sống là hai chữ "trách nhiệm" đặt lên hàng đầu. Lần này...em nghĩ anh phải có trách nhiệm với Khả Ngân"

Đau, tôi đau khi nói ra những lời này

-"Anh phải có trách nhiệm với em"

Tôi lắc đầu

-"Em không có gì để anh chịu trách nhiệm cả. Cái anh cần là 1 gia đình. Em không thể mang lại. Nếu anh bỏ rơi cô ấy, phá bỏ đứa con ba tháng của anh thì anh không còn là anh nữa. Quan trọng hơn đó là lòng tin của em với anh. Hai người có biết không? Tôi thực sự bị tổn thương nặng nề. Em không đủ cao thượng để chung sống với 1 người đàn ông đã có với 1 phụ nữ khác, trong khi vẫn đường mật nói anh ta yêu em, làm sao em có thể chấp nhận với 1 người lừa dối em chứ. Ngay từ đầu em nhận thấy anh bất thường rồi, nhưng em tin anh, em tin anh không giờ lừa dối em. Bây giờ thì sao? Tốt rồi! Hay rồi! Vui vẻ rồi!. Chuyện của chúng ta...kết thúc thôi"

Khả Ngân nhìn tôi khóc sưng mắt, tôi nhìn thấy thẫn thờ. Tôi vẫn thanh tĩnh. Anh có biết không? Để nói ra những lời này, thì em đã dùng dao đâm phập vào ngực trái vậy. Bàn tay anh nắm chặt lại, gằn lên từng chữ

-"Em có yêu anh không?"

Trong đầu tôi, có những thước phim quay chậm. Từng khoảnh khắc tôi và anh ôm nhau, từng cái nắm tay trên con đường vắng, từng cái hôn vội trên đường tấp nập. Những lúc tôi nằm dưới thân thể anh thở dốc, những lúc anh lúng túng vì làm tôi giận. Tôi nhớ lắm, người đàn ông tôi đã thuộc về tôi.

Anh ở ngay trước mắt thôi. Chỉ cần tôi ôm anh thì mọi chuyện vẫn xảy ra bình thường. Vẫn cùng nhau dạo mát, vẫn cùng nhau ăn mì, vẫn cùng nhau... Nhưng từ phút này trở đi, anh là quá khứ. 1 quá khứ đẹp nhưng đầy nước mắt. Tôi nghẹt thở, trả lời anh từng chữ

-"Rất yêu, nhưng...từ giờ sẽ không còn yêu nữa"

Nói xong, tôi đứng dậy rời khỏi đây. Trời đột ngột đổ mưa tôi mặc kệ đi dưới làn mưa. Ai đã nói:"Tôi thích đi dưới mưa bởi vì khi đó không ai thấy tôi khóc" Tôi cũng thế, tôi đang khóc. Những giọt nước mắt hòa vào làn mưa chảy xuống miệng tôi. Mặn chát.

Tôi trở về phòng mình, tôi tắm rửa thay 1 bộ đồ khác. Mưa dần tạnh, tôi dắt xe ra. Chạy, tôi muốn chạy khỏi cái thành phố đầy kỉ niệm này. Nơi góc phố, tôi thấy bóng anh xa mờ. Ảo ảnh chăng? Ừ có lẽ là ảo ảnh.

Mùa thu, tháng cuối mùa thu rồi. Hàng cây xao xác, trần trụi lá. Ánh đèn đường rọi xuống, những cái lá khô rơi đầy đã qua những ngày xanh. Tôi muốn ngược thời gian, ngay ở thời điểm anh tỏ tình với tôi thì bây giờ tôi không có 1 mình cùng với những vụn vỡ của trái tim.

Ánh đèn vàng vẫn làm nhiệm vụ của mình. Tôi thấy mình lạc lõng. Khóe môi tôi mỉm cười, tôi xuống xe, dắt bộ. Tôi muốn tận hưởng quãng thời gian này, tận hưởng cái cảm giác cô độc bước đi. Cái cảm giác này, đã từ lâu rồi tôi không có được. Từ khi có anh. Tôi nhớ là thời học sinh tôi có vài cậu bạn thân, nhưng bà tôi bán đi căn nhà của tôi và tôi phải xa họ. Để rồi dừng chân ở 1 miền quê, tôi khao khát tìm một người để chơi nhưng...có lẽ nhận được sự xa lánh. Dần dà tôi trở nên mạnh mẽ hơn, làm gì cũng 1 mình. Ngồi 1 mình, ăn một mình, và nhìn người khác chơi. Tôi mặc định mình chơi trong đó.

Họ nói tôi tự kỉ, ừ tôi tự kỉ đấy. Họ nói tôi khô khan, ừ tôi khô khan mà. Họ nói tôi mạnh mẽ, làm gì cũng một mình. Nhưng họ đâu có biết tôi cũng giống như họ. Khao khát 1 tình bạn, 1 người để chơi cùng. 1 người để đùa vui chứ. Suốt quãng thời gian đó, tôi lúc nào cũng 1 mình, cô độc.

Nhưng từ khi gặp anh tôi hay cười hơn, tôi vui vẻ hơn. Những người bạn của tôi không những không kì thị mà còn mừng cho tôi, ủng hộ tôi. Vì họ là những người bạn tốt, luôn muốn tôi vui vẻ. Tôi leo lên xe, đi khắp thành phố. Cung đường vắng chỉ còn mỗi mình tôi. Góc đường nọ, chỉ còn mỗi tôi. Trên cầu nọ, chỉ còn mình tôi dạo mát. Trời hừng sáng, tôi chạy xe về phòng trọ mình.

Tôi mệt mỏi, tôi không dám tin vào sự thật. Kể từ bây giờ, tôi sẽ một mình bước về phía trước. Không còn những vòng tay nơi anh, không còn nụ hôn khẽ, không còn ánh nhìn ôn nhu dịu dàng, cũng chẳng còn ai ở bên tôi nghe tôi lảm nhảm. Từ bỏ thói quen, đối với tôi là khá dễ dàng nhưng còn trái tim tôi thì sao? 1 trái tim trống rỗng đến bao giờ mới hồi phục.

2 năm ở cạnh anh, tôi đã từng nghĩ, nếu 1 ngày không có anh chắc tôi sẽ không sống nổi. Nhưng thực tế không phải như vậy.

Con vẹt của cậu sinh viên năm nhất vẫn la ó, tiệm bánh gần đó vẫn đông khách. Chỉ riêng tôi biết, tôi đã không còn anh.

Nhưng không còn anh thì làm sao chứ?

Trước đây tôi đã từng nghĩ không có anh tôi không còn là chính mình nữa. Nhưng bây giờ thiếu anh tôi thấy cũng không có gì thay đổi mấy. Nhưng nơi trái tim tôi, có 1 lỗ hổng sâu hoắm. Chắc cũng sống được vài chục năm nữa.

Tôi vẫn ăn sáng bình thường, chỉ thiếu tin nhắn nhắc nhở của anh. Tôi vẫn thay quần áo bình thường, chỉ thiếu anh đến đón. Tôi vẫn tự bắt xe bus cho tiện, chỉ thiếu anh lo lắng đợi ở trạm dừng. Tôi vẫn ghi chép đều đều bài giảng, chỉ thiếu tin nhắn hỏi thăm. Tôi vẫn ăn trưa ở dưới bóng cây, chỉ thiếu cuộc gọi hỏi thăm. Tôi bắt xe về bình thường, chỉ thiếu anh đứng chờ ở cửa. Cô đơn là thế, nhưng mắt tôi không bị gì chứ. Anh đang đứng trước phòng tôi sao? Tôi khựng lại, dụi mắt rồi nhận ra mình không nhìn nhầm. Tôi lặng nhìn anh rồi đi tới.

Tại sao anh có thể đứng đó như những ngày trước, dịu dàng, nhẹ nhàng đến thế? Sao anh...

Tôi rời mắt khỏi anh, tra chìa vào ổ khóa. Anh đợi tôi mở cửa, đợi tôi bước vào, nhưng chỉ đứng đó.

Căn phòng này luôn đầy dấu vết của anh, nhìn đâu cũng thấy những kỉ niệm trong suốt thời gian qua. 2 năm không phải là 1 thời gian quá dài, cũng đủ để hiểu nhau. Có lẽ chỉ tôi mới thấy được hay anh cũng cảm nhận được sự nuối tiếc đó? Anh đứng ở cửa, tôi tránh ánh mắt anh

-"4-10...bọn anh kết hôn"

Anh ngừng lại đôi chút, như đang chờ tôi cào cấu cắn xé anh. Nhào đến khóc lóc mắng chửi hay năn nỉ anh đừng cưới Khả Ngân. Nhưng tôi mạnh mẽ đến lạ thường, rồi bình thản nói

-"Chúc mừng hai người"

-"Thiên Tùng, anh biết em rất khó chịu, vì thế hãy đánh mắng anh đi, chửi anh thậm tệ vào. Nhưng xin em đừng lạnh lùng như thế"

-"Anh muốn em làm gì đây? Chấm dứt thì đừng tới tìm em. Anh đừng làm cho em, anh và vợ chưa cưới của anh khó xử"

-"Em biết anh chỉ yêu mình em mà"

-"Vậy từ giờ đừng yêu nữa" Tôi lạnh lùng. Phải trong tình yêu thì không nên dây dưa lằng nhằng. Đau 1 lần rồi thôi còn hơn là đau âm ỉ, dai dẳng "Đám cưới em sẽ đến chúc mừng. Mong là anh hạnh phúc"

-"Mong là anh hạnh phúc" Anh nhấn cao giọng "Em tuyệt tình như thế ư?"

-"Đúng"

Anh không nói gì, bỏ đi. Tôi đứng đó, rồi đóng cửa lại. Tôi hi vọng anh thật sự dứt khoát, bởi tôi không muốn đau nữa. Ích kỉ lắm chăng khi mà bắt người mình yêu phải cưới 1 người khác hoàn toàn không phải tôi. Phải, tôi ích kỉ nhưng đôi lúc sự ích kỉ đó dày vò bản thân tôi. Đêm nay tôi hi vọng có thể không khóc

Ngày tháng dần qua, tôi vẫn là tôi. Vẫn là thằng nhóc trường Luật khô khan, nhưng hay cười. Vẫn là người cải lộn với bọn ở can-teen, vẫn là người tranh được chỗ tốt nhất. Nhưng có ai biết lòng tôi đang xao động. Anh không đến tìm tôi, chứng tỏ anh đã dứt khoát. Tim tôi thắt lại. Tại sao anh lại dứt khoát đến như vậy? Phải chăng anh không còn yêu tôi nữa.

Nhưng chính tôi là người muốn anh dứt khoát, nhưng tại sao tôi lại muốn dây dưa? Tôi không hiểu bản thân mình muốn gì nữa. Tôi lại càng không thể hiểu được bản thân mình nữa. Mọi thứ dường như không còn trong tầm kiểm soát của tôi nữa rồi.

...

Tôi nằm dài trên giường, trong cái phòng trọ nhỏ này. Tôi đứng dậy đi về phía cái điện thoại đang nằm chỏng chơ ở dưới đất, dù muốn dù không thì dòng tin nhắn như xé lòng ấy đập vào mắt tôi

"Ngày mai, anh tổ chức đám cưới. Em thật sự tới dự chứ"-Anh hỏi để chắc chắn

Dự? Anh nói hay thật, có ai đời nhìn người mình yêu thương nhất đám cưới với 1 người mà không phải là mình không? Chỉ có những người cao thượng mới chịu được vết thương đó.

Nhưng tôi dùng thân phận gì để ngăn cản đây? Bạn bè? Anh em kết nghĩa hay...là tình nhân? Tôi lướt tay lên bàn phím

"Em sẽ tới dự. Chúc anh hạnh phúc"

Hạnh phúc sao? Sao tôi có thể nhắn những dòng này cơ chứ?

Tôi lên mạng bắt đầu lang thang trên những diễn đàn, những trang web. Bởi tôi không muốn ở nơi này nữa, nơi chứa rất nhiều kỉ niệm của tôi và anh. Buông tay thôi, vì không nắm giữ được nữa. Nắm giữ mãi thì nó cũng không phải là của tôi. Ảm đạm thật, tôi cũng không biết chuỗi ngày ảm đạm này kéo dài bao lâu nữa. Nhưng tôi không thể chịu được nữa, đâu có ai biết rằng cái con người hằng ngày hay cười ấy, hay tỏ ra cứng rắn ấy mà mỗi khi đêm về lại yếu đuối như thế. Bởi lẽ tôi không muốn ai phải lo lắng cả, tôi cũng chẳng cần sự thương hại của ai. Tôi rất muốn dựa vào 1 bờ vai nào đó để tâm hồn nhẹ nhõm nhưng không, tôi đã không còn bờ vai ấy nữa. Chỉ còn 1 mình tôi cô đơn đợi chờ.

...

"Reng reng reng"

Tiếng chuông đồng hồ reo lên bắt đầu 1 ngày đau khổ nhất nơi tận đáy lòng, đó là ngày đám cưới của anh. Tôi mặc chiếc áo anh tặng, đôi giày thể thao mà anh mua. Những thứ đó tôi chưa 1 lần nào mặc cả. Nhưng hôm nay tôi muốn mình trở nên thật đẹp, thật tươi mới, để không ai biết rằng tôi đang đau khổ.

Có người từng nói:"Yêu có thể sẽ mang lại những cung bậc hạnh phúc nhưng cũng có thể sẽ mang lại đầy đau khổ" Đúng đấy chứ, dù mang lại những cung bậc hạnh phúc nhưng tôi không muốn nữa. Bởi tôi không muốn ai bước chân vào trái tim tôi, và không biết người bước vào sẽ mang theo cái gì. Có thể là 1 tình yêu chân thành, có thể là 1 con dao, hay chỉ vào đó rồi vội bước ra để lại đó 1 lỗ hổng sâu hoắm.

...

Ở lễ đường, tôi ngồi ở 1 góc khuất. Không ai biết sự hiện diện của tôi. Lặng lẽ đến, lặng lẽ đi. Anh mặc bộ comple thật đẹp, dáng người cao ráo, khuôn mặt điển trai. Tôi chợt cười trong đau khổ. Cười, không ai biết tôi cười cho nước mắt chạy ngược vào tim. Cười cho sự khờ dại khi đặt trái tim vào sai vị trí. Cười như chúc phúc cho anh.

Và cũng như cho mọi người biết rằng tôi vẫn ổn nhưng sâu thẳm trong lòng vẫn đầy bão tố. Không có ai biết được tâm trạng của tôi cả, chỉ trừ anh ra nhưng có lẽ đã không còn rồi.

Tôi lặng lẽ như cá tính của tôi, âm thầm chịu đựng. Tôi nên đóng chặt cửa trái tim mình lại, yêu 1 lần thôi, thế là đã đủ. Tôi không muốn bị tổn thương 1 lần nào nữa, và cũng sợ những vết thương ấy lại chôn vùi những thứ khiến tôi cười gượng gạo.

Chưa bao giờ tôi cười mà lòng cảm thấy vui cả mà thay vào đó là những nỗi lo sợ mông lung. Hình như anh đang nhìn tôi thì phải, tôi cảm thấy vui lắm. Vui vì anh nhìn tôi, nhưng tôi lại sợ phá hỏng đám cưới anh.

Hình như anh đang muốn tôi phá đám cưới ấy thì phải? Không, tôi không có đủ can đảm. Cái gì tôi đã buông thì...không bao giờ nhặt lại cả. Tôi mỉm cười, 1 nụ cười chua chát. Rồi tôi đứng lên, lẳng lặng ra về.

Về đến phòng là nơi mọi cảm xúc được kìm nén bấy lâu nay được phơi bày. Tôi khóc cho cuộc tình này, tôi tự nói với bản thân:"Chỉ hôm nay thôi, nốt hôm nay thôi mọi thứ sẽ trở về trật tự của nó".

Tôi nằm phịch xuống, bật laptop lên. Vẫn là hình nền desktop tôi và Vĩnh Duy chụp chung. Nhìn rất bình thường nhưng đâu có ai biết là ở phía dưới có 2 bàn đan chặt nhau. Tôi xóa nó đi, rồi thay thế bằng màn hình Windows7. Rồi tôi chậm rãi vào facebook, dù tôi đã ufriend nhưng tôi không chặn. Tôi gõ vào khung search tên của anh, đọc thật kĩ từng chữ trên những dòng status.

Lòng tôi quặn lại, nó dành cho tôi. Tôi nhanh chóng trở về giao diện chính, nhưng đen đủi thay, tôi lại thấy hình ảnh tôi và anh chụp chung vì ai đó đã bình luận. Có lẽ tôi nên...chặn anh thật rồi. Bởi vì không chặn anh, tôi sẽ tiếp tục search anh, và...tiếp tục cầm dao đâm vào ngực trái của mình.

Tôi nhìn ra góc phòng, nơi đó, tôi và anh đã từng làm tình cuồng nhiệt cùng nhau. Nhìn lên gác, nơi đó, tôi ngồi trong vòng tay anh, cả 2 thòng chân xuống. Tôi lại nhìn vào phòng tắm, nơi đó, tôi và anh tắm chung với nhau. Nơi đây, rất nhiều những kỉ niệm, những hồi ức đẹp. Nếu tôi ở đây mãi, có lẽ tôi không kìm chế được mà gặp anh.

Tôi vào trang web nào đó để tìm nơi ở mới...

...

Cả tuần nay, tôi vẫn chưa tìm được nơi ở thích hợp. Thay vào đó là nỗi nhớ. Tôi ngồi dậy, để đi đến chỗ làm thêm. Nơi tôi làm thêm cũng giống như bao quán cafe khác, chỉ là nó dành cho LGBT chúng tôi. Đến nơi, tôi đảo mắt nhìn quanh. Kia chẳng phải là anh chàng "phong độ" đó sao? Hôm trước tôi thấy anh còn nắm tay hôn hít cậu trai nọ mà sao bây giờ lại hẹn hò cậu trai khác nhỉ?

Rồi tôi bật cười vì sự "ngu ngốc" của mình. Ai rồi cũng khác, huống hồ là tình cảm con người. Tôi nhớ 1 đêm mùa đông nọ, tôi và anh lang thang trên phố, anh khẽ cầm tay tôi đùa rằng

-"Tay em lạnh thế này, chỉ những người ấm áp như anh mới sưởi ấm được thôi"

Nhưng bây giờ bàn tay tôi vẫn lạnh đấy thôi. Ai đó vỗ vai tôi làm tôi tạm ngưng dòng kí ức. Tôi giật mình quay lại, hóa ra là anh lớp trên, học chung ngành và là khách quen của quán. Anh ta không phải là gay, mà là straight. Bằng chứng là anh ta đã có bạn gái. Tôi quen anh ta trong 1 lần tình cờ, tôi thường hỏi những bài tập khó nên chúng tôi khá thân

-"Làm gì mà thẩn thờ vậy? Lại suy nghĩ về chuyện đó à?"

Quên nữa, anh ta là người rất tinh ý và biết tôi là gay

-"Không anh, em không bận tâm"-Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt Dương Thanh

-"Cứ tiếp tục nói dối đi. Như cũ nhé"

Tôi quay vào trong rồi mang ra 1 tách capuchino rồi quay vào. Từng đợt gió lạnh thổi thẳng vào ô cửa sổ khiến lớp kính mờ đi. Tôi đưa tay vẽ lung tung trên đó. Có khách bước vào, tôi rời khỏi đó và tiếp tục công việc phục vụ của mình.

...

Đã hơn 9h tối, tôi mới về tới phòng mình. Thực ra 7h là đã hết giờ làm. Trong 2h đó, tôi rong ruổi trên khắp những con đường quen thuộc. Tôi thở dài, định tra chìa vào thì ánh đèn từ trong phòng hắt ra. Tôi giật mình đẩy vào, anh đang ngồi đó

-"Anh vào đây làm gì?"-Tôi lạnh lùng hỏi

-"Anh đến thăm em, lâu ngày không gặp em...vẫn sống tốt chứ"-Anh nhìn tôi

-"Giờ này không phải anh đang ở nhà bên cạnh vợ anh sao? Mới có 1 tháng mà đã như vậy thì kết hôn để làm gì?"-Đối mặt với người đàn ông tôi đã từng yêu, tôi không thể kìm chế được nỗi đau trong lòng nên cố tỏ ra cứng rắn chứ thực sự bên trong chẳng còn gì ngoài những mảnh vụn. Sắc mặt anh tái đi

-"Tùng, suốt đời này anh chỉ yêu mình em mà thôi"

-"Anh nói vậy là sao? Chẳng lẽ anh cưới Khả Ngân về chỉ để làm bức bình phong? Vĩnh Duy, bây giờ em mới biết anh ích kỉ như vậy đó"

Sâu thẳm trong đôi mắt anh, tôi cảm thấy sự đau khổ của anh. Sau cái ngày mà anh kết hôn, tôi đã biết là cuộc tình này đã thực sự kết thúc. Thật sự là tôi rất yêu anh, nhưng không muốn anh khó xử giữa sự lựa chọn là tôi và gia đình. Như vậy sẽ khiến anh đau khổ tột cùng. Hơn nữa tôi đã mất lòng tin vào tình yêu của gay như tôi thật rồi.

-"Tùng, em đừng đối xử với anh như vậy có được không? 1 tháng qua anh...chỉ nghĩ về em"

-"Nghĩ về em"-Tôi nhấn cao giọng-"Vậy vợ anh thì sao?"

-"Anh không cần biết. Suốt thời gian qua anh bị dày vò như thế đủ rồi. Nếu em không thay thế thì anh làm sao mà tiếp tục được cuộc hôn nhân này? Rồi anh đối mặt với ba mẹ ra sao?"-Khóe mắt anh ửng đỏ, tôi chợt thấy nhói ở ngực trái

-"Vĩnh Duy, anh nên hiểu...rằng...chúng ta từ lâu đã kết thúc rồi"

Khóe mắt tôi hơi cay, nước như muốn tuôn ra. Mắt tôi mờ đi, lại những khoảnh khắc trải qua trong kí ức 2 năm bên nhau dần tái hiện. Trong suốt 1 tháng, tôi cố quên nó đi, nhưng không thể, chỉ có thể cất nó ở 1 góc nhỏ nơi trái tim để rồi những lúc yếu mềm lại lấy ra. 2 năm, tôi quen thuộc hết những chỗ trên cơ thể anh. Tôi đã quen có anh ở cạnh. Trong 1 tháng qua, tôi cố quên đi. Nhưng mấy ai thấy tôi thẩn thờ như người mất hồn. Có lẽ là không có ai.

Anh đột nhiên ôm chầm lấy tôi, hơi thở anh phả vào tai tôi. Khiến tôi không kìm chế được dục vọng. Tay anh vuốt ve từng nơi trên cơ thể tôi

-"Thiên Tùng, em đừng như vậy nữa có được không? Chúng ta trở về như trước nhé"

Tay anh bắt đầu lần xuống đũng quần, lí trí của tôi đã ngăn cơn dục vọng lại. Tôi dùng hết sức đẩy anh ra, bình tĩnh trở lại nhanh chóng với tôi

-"Vĩnh Duy, Khả Ngân là 1 cô gái tốt. Anh không nên đối xử như vậy với cô ấy"

-"Khốn kiếp, sao em trở nên tàn nhẫn với anh như vậy? Chẳng lẽ tình cảm chúng ta mong manh như vậy sao?-Anh đột nhiên cười cay đắng-"Mà anh kết hôn thì đã sao? Kết hôn là phạm tội à? Hay là sai lầm động trời? Anh không tin là sau này em không kết hôn"

-"Ngay từ lúc em biết mình là gay thì em sẽ không bao giờ kết hôn nữa. Họa chăng nếu có thì cũng sẽ là 1 người đàn ông"

Anh bỗng nhiên ôm chặt tôi lại, môi anh đặt lên trán tôi. Tôi nhất thời choáng váng, không biết làm gì. Rồi môi tôi chạm vào môi anh, anh điên cuồng nút lưỡi tôi. Tay anh luồn vào trong áo. Tôi lùi lại, anh ép tới. Lúc này đây dục vọng đã dập tắt lí trí. Bỗng tôi nghe tiếng vỡ của thủy tinh, tim tôi đóng băng lại. Tôi dùng hết sức đẩy anh ra và tiện thể tặng Vĩnh Duy 1 bạt tai

-"Anh có biết anh đang làm gì không? Anh thực muốn làm tổn thương 1 người phụ nữ tốt như vậy?"-Tôi điên tiết thét lên

-"Đừng nói nữa"

-"Vĩnh Duy, đứa bé trong bụng là con anh. Cho dù anh không nghĩ tới vợ anh thì cũng phải nghĩ tới nó chứ"-Tôi được thế liền tấn công

-"..."

-"Vĩnh Duy à, anh nên về rồi"

-"..."

-"Vợ anh, con anh đang chờ anh. Anh mau về đi"

Vĩnh Duy đột ngột tiến tới gần. Tôi lùi dần về phía sau. Lưng tôi chạm vào bức tường lạnh tanh thì cũng là lúc thân thể anh áp sát vào thân thể tôi. Anh cúi xuống, môi tôi chạm vào môi anh. Lưỡi anh bắt đầu tách môi tôi ra, anh hôn rất sâu. Mãi một lúc sau, anh mới buông ra

-"Tùng, anh hứa sẽ giải quyết chuyện này nhanh thôi"

-"Anh định làm gì đây? Ép Khả Ngân phá đứa bé? Không được"

-"Vậy khi đứa bé được sinh ra, anh sẽ li dị cô ta"-Anh nhìn thẳng vào mắt tôi. Ánh mắt rất nghiêm nghị

-"Vậy đứa bé sẽ không có cha? Anh thật tàn nhẫn đó"

-"Mẹ kiếp, vậy anh phải làm gì thì em mới vừa lòng?"

-"Chỉ cần anh chấp nhận cô ấy và đừng đến đây tìm em. Bây giờ...anh đi về đi"-Tim tôi nhói lên, nước mắt cứ chực tuôn ra

-"Được, bây giờ anh về. Nhưng em đừng nghĩ là anh sẽ chấp nhận. Anh sẽ còn quay lại"

Nói xong anh quay ra cửa, lúc anh sắp đi khỏi

-"Anh vui lòng để chìa khóa lại"

-"Em tuyệt tình như vậy sao? Thiên Tùng"

-"Mọi thứ...đã hết rồi. Kết thúc thật rồi...anh à"

Vĩnh Duy không đáp, rồi đi thẳng ra ngoài. Lòng tôi lắng đọng lại, tôi muốn lắm chứ, tôi muốn chúng tôi quay lại với nhau. Tôi muốn chúng tôi sẽ trở về như xưa. Anh đón tôi mỗi khi kết thúc công việc làm thêm, anh đứng chờ tôi ở cửa phòng trọ dù anh có chìa khóa trong tay. Ôi lí trí và trái tim, tôi thật đau đầu vì chúng.

...

Tôi nằm ngủ sau một đêm dài dai dẳng, tôi không người hay khóc. Nhưng sao nước không chảy ngược vào tim được nữa, bởi tích rất là nhiều nước mắt. Hậu quả là 3h sáng tôi mới khép đôi mắt đỏ rát của mình được.

Có bàn tay sờ lên mặt tôi. Là anh. Bởi tôi đã quen khi anh ở bên cạnh sờ vào mặt tôi để gọi tôi dậy.

Tôi nhoài mình tỉnh dậy, anh đang ngồi cạnh tôi. Khẽ đưa tay chạm vào đuôi mắt, anh nói

-"Sao em khóc?"

Nếu như là thì quá khứ thì tôi đã ôm anh, nhưng phũ phàng là đây là thì hiện tại. Tôi gạt tay anh ra

-"Anh ở đây làm gì? Sao còn không về với vợ anh đi?"

-"Tùng, em đừng như vậy nữa có được không?"

-"Cút, tôi bảo anh cút ngay"-Tôi quát nhưng sâu trong thâm tâm tôi, tôi vẫn muốn anh ở đây, bên cạnh tôi đến hết cuộc đời

Anh không nói gì, môi anh chạm vào môi tôi. Tôi lại không biết làm thế nào cho phải. Nửa muốn đẩy, nửa muốn ôm. Mỗi khi anh ôm và hôn tôi, những tia lửa dục vọng lại bừng lên. Ngay lúc này, ngay bây giờ cũng vậy. Chợt tôi nghĩ đến ngày hôm đó, tôi bừng tỉnh đẩy anh ra và cho 1 bạt tai khác

-"Anh có biết anh đang làm cái gì không? Anh thực sự muốn làm tổn thương người phụ nữ tốt như Khả Ngân sao?"

-"Anh bất chấp tất cả"

Như có dự cảm không lành, tôi lùi lại. Tay anh túm vào cổ áo tôi

-"Đừng nghĩ chúng ta sẽ rời xa nhau, mẹ kiếp, em nghĩ là dễ dàng rời xa anh được sao?"-Anh đẩy tôi nằm xuống, thân thể anh đè lên người tôi-"Cho dù em muốn đi chăng nữa nhưng anh không muốn thì em làm gì được anh"

Tay anh bóp 2 bên má tôi chu ra rồi anh cúi xuống hôn ngấu nghiến, tay còn lại đưa vào bên trong áo. Tôi có thể ngăn được nụ hôn cuồng nhiệt nhưng với bàn tay ma quái ấy thì tôi bất lực (không phải trong @#$).

Tay anh chạm đến chỗ nhạy cảm nhất, lí trí trong tôi đã đầu hàng vô điều kiện. Anh cười đắc thắng, tôi cảm thấy hổ thẹn với dục vọng của mình. Sau đó, chúng tôi xảy ra chuyện gì thì bạn hãy tự tưởng tượng nhé. Hãy để trí tưởng tượng của bạn bay cao, bay xa và bay mất.

...

Tôi mệt lả người sau "trận chiến" "rung giường rớt gối" ấy. Anh rất khỏe cộng với việc điên tiết thì...chuyện đó quả thật tôi không dám nghĩ lại nữa. Anh đang ôm tôi, ngủ ngon. Có lẽ tôi thật sự nên chuyển chỗ rồi.

...

Đã một tuần rồi, sau một tuần tôi bị anh quấy rấy khổ ải. Hôm nay, chủ nhật. Tôi may mắn thoát được do nhà anh có việc. Tôi nằm lướt web trong 1 tư thế khó coi đó là chân chổng lên trời, dạng ra xa. Quả thật tư thế này rất gợi tình và rất...mát (mát cái gì?)

Tôi dừng lại ở dòng tin:"Tìm 1 nam ở ghép, giá phòng, điện chia đôi, nước bao. Vui lòng inbox nick này"

Tôi rê chuột xuống, hình ảnh căn phòng này khá rộng, thoải mái. Tôi inbox vào hỏi thử, anh ta trả lời rất nhiệt tình, hơn nữa địa chỉ lại khá gần với trường tôi đang học.

...

2h chiều, tôi đến đầu đường X. Cảm nhận đầu tiên với hắn ta là 1 người cao ráo. Khóe môi hơi nhếch lên, cho tôi thấy là cười chắc chắn là rất đẹp. Mũi hơi cao, mắt hắn rất sáng . Đó là theo cảm nhận của tôi, lông mày rậm. Người ta hay nói lông mày rậm là người...oái lạc qua 18+ rồi (hè hè t/g lông mày rậm nè)

Hắn mặc áo khoác ôm sát cơ thể để lộ vòng ngực săn chắc và cái eo thon gọn. Gì chứ? Hắn định giết hết "bánh bèo" xung quanh mà không dùng dao à?

Bắt lấy tay tôi. Bàn tay thật là ấm như của Vĩnh Duy và ánh mắt của hắn nhìn tôi hơi...lạ

-"Chào em, lúc sáng em là người inbox cho anh?"

-"Vâng, chào anh. Em là Tùng"

-"Chào Tùng, anh tên Phong. Hi vọng em hài lòng với chỗ anh"

Chúng tôi đi sâu vào 1 con hẻm, gọi là hẻm nhưng lối đi cũng khá thoải mái.

Rồi anh dẫn tôi tới phòng. Nó...rất khác với bức ảnh trên mạng, nó rất đẹp, ấm cúng. Phòng không có ngăn cách nên khá thoải mái, có 1 gác để chứa đồ. Cuối phòng, 2 cái giường đặt cách nhau khoảng 0,6m. Gian bếp ở sát cửa, lại có cả tolet riêng. Phòng có vài cái cửa sổ cộng với vài lỗ thông gió nên cũng khá thoáng.

-"Chỗ này cho thuê đắt lắm hả anh?"

-"À không, chỗ này lấy giá rẻ cho sinh viên. Ở 1 mình cũng buồn nên anh đăng tin tìm người"

-"Phải rồi, anh là sinh viên trường nào vậy?"

-"Đại học Z, khoa Quản trị kinh doanh, năm cuối. Còn em"

-"Em hả? Em học Luật anh à"

Mọi chuyện cứ tiến triển suôn sẻ, giá phòng được thỏa thuận. Hơn nữa nơi đây cách chỗ cũ 1 quãng đường khá xa nên sẽ không có chuyện Vĩnh Duy tìm ra tôi. Thôi tôi không muốn nhắc tới Vĩnh Duy nữa. Tôi phải xây dựng cuộc sống mới cho riêng mình.

Tôi đang thu xếp từng món đồ vào vali, không nhiều cho lắm. 1 laptop, 1 balo quần áo, 1 vài quyển sách, 1 vài quyển truyện. Tôi từ biệt bà chủ, bà ấy đã 60 nhưng vẫn nhanh nhẹn như 20 vậy. Bà là người rất tốt nên được nhiều người quý mến. Tôi cũng không ngoại lệ. Nếu không vì chuyện tình cảm thì tôi cũng không bao giờ chuyển đến nơi khác vì không có chủ nào tốt như bà cả. Hắn ta à không, Hoàng Phong gọi điện cho tôi xem có cần phụ giúp gì không. Thôi, chỉ có chút ít đồ mà phiền đến người khác thì còn gì là mặt mũi của Thiên Tùng tôi.

...

Tôi gõ cửa, anh mở cửa ra. Hắn đang ở trần. Mắt tôi thật không sai, body của hắn ta thật sự rất "hot". Chiều cao ước chừng 1m8. Tôi đi vào trong, đặt túi đồ lên giường. Hắn cũng phụ tôi xếp đồ. Từng bắp thịt ở vai, cặp mông nở nang. Hình như hắn cũng biết là tôi nhìn hắn thì phải

-"Body cũng không tồi"

-"Không tồi là thế nào? Phải nói là quá đẹp ấy chứ"-Hắn còn làm động tác gồng lên. Quả thực nếu nơi đây là công cộng chắc chắn sẽ rất nhiều người phạm tội

Tôi cười nhạt, rồi tiếp tục sắp xếp đồ. Mọi thứ đã đâu vào đấy, tôi mời hắn ăn 1 bữa.

Sau khi ăn xong bữa ở ngoài thì đã 5h, tôi đi chỗ làm thêm. Rồi 8h tôi mới về tới phòng vì có hẹn với vài người bạn. Về tới phòng thì người tôi mệt lả đi, rồi tôi lên giường ngủ. Tôi có tật là...lạ chỗ thì tôi không sao ngủ được, nên cứ nằm đó. Một vài phút sau anh cũng tắt đèn rồi ngủ. Tôi vẫn nằm đó nhưng không trở mình, tôi sợ anh lo là tôi lạ chỗ.

Khoảng 30′ sau, anh khẽ gọi tên tôi. Tôi không trả lời. Sau đó là tiếng thở dài. Chưa tới 10 phút thì tiếng ngáy cất lên đều đều. Thì ra hắn sợ làm phiền giấc ngủ của tôi cho nên chờ tôi ngủ rồi mới dám ngủ. Quả thật, hắn ta là người tốt

Trong tiếng ngáy đều đều, vậy là tôi đã sống ở 1 nơi khác, 1 môi trường khác và...không có Vĩnh Duy. Có lẽ đêm nay cậu cũng như tôi, thao thức. Tôi biết Vĩnh Duy rất yêu tôi tha thiết, mãnh liệt. Tôi cũng vẫn còn yêu anh. Điều này làm tim tôi nhói lên từng đợt. Vậy nên...nếu còn yêu nhau thì đừng bao giờ chia tay, bởi lẽ bản thân sẽ ôm vào không ít đau khổ.


Phiên bản bắn cá ăn xu mới nhất 2015. Đẹp lộng lẫy.


Tôi còn yêu Vĩnh Duy như vậy, sao tôi lại chia tay? Bởi vì tôi yêu anh ấy. Tôi muốn anh ta trở về quỹ đạo của 1 người đàn ông là cưới vợ, sinh con nhưng đó chỉ là 1 phần nhỏ thôi. Cái quan trọng là tôi không phải là bậc thánh nhân có đủ cao thượng để tha thứ cho anh. Tôi vẫn là tôi, 1 người cầu toàn, đòi hỏi mọi thứ phải hoàn hảo. Và anh đã không còn nữa. Tôi vẫn sẽ lạc quan mà sống dù không có anh. Đó...chỉ là những lời nói dối thôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro