Chương 4: Dẫn con quay về 💜

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





  "Không sai, tôi cùng tuấn hiên đã sớm tình đầu ý hợp,cũng âm thầm ở bên nhau từ lâu , tai nạn xe cộ của anh ấy là giả, người thỏa mãn nhu cầu sinh lý của anh ấy chính là tôi , bất quá, cô ký cũng ký rồi , bây giờ đã biết thì thế nào?"
Trình Ly nguyệt thân mình lui về phía sau hai bước , tuy rằng  sắc mặt cô   trắng bệch nhưng  trong lòng cô lại là máu chảy thành sông, chồng cô, mỗi đêm đều ngủ một chỗ cùng cô ta ? Nguyên nhân  Lục Tuấn Hiên đi công tác , những  ngày anh ta lấy các loại lí do để không trở về nhà nguyên nhân là do người phụ nữ này? đau đớn kịch liệt bao trùm lấy cô  , cô cảm giác sắp hít thở không thông.
"Người đàn ông đó  là ai? Cái người đàn ông xấu xa  hôm đó các người sắp xếp là ai?" Trình Ly nguyệt như người điên dại mở to đôi mắt đẫm lệ  trừng mắtnhìn cô ta , thấp giọng hét.
Thẩm Quân Dao có chút không nhẫn lại nhìn cô , "Tối hôm qua người đàn ông đó là ai không quan trọng, quan trọng là tối hôm qua cô và người đàn ông đó đã ngủ với nhau rồi ."
"Nói cho tôi biết  là ai! Mau nói cho tôi biết là ai......" Trình Ly nguyệt  như phát điên lớn tiếng hỏi.
Thẩm Quân Dao buồn bực quay mặt đi, "Tối hôm qua chúng tôi sắp xếp một tên trai bao để phục vụ cô  ,nhưng tên trai bao kia  nói, có một người đàn ông khác  đi vào phòng trước  hắn , hắn không nghĩ chơi  3p liền đi  về, cho nên, kẻ ngủ với cô là già hay trẻ, là tròn hay méo không có ai biết."
"Tôi  không tin, tôi có thể tra mấy camera" Trình Ly nguyệt cả người tức giận đến run rẩy.
"Thật không may, ngày hôm qua hệ thống máy quay camera bị hỏng rồi." Thẩm Quân Dao cười đến đắc ý, bởi vì khách sạn thuộc quyền sở hữu của nhà họ Lục .
Sắ mặt của Trình Ly nguyệt tái nhợt  ,cái bẫy của bọn họ không có một lỗ hổng nào.
Lúc này ,Trần Hà cầm hộ chiếu đi đến, ném trước mặt cô, "Cầm lấy, mau chóng biến khỏi khuất mắt tôi ."
Trình Ly nguyệt nắm chặt hộ chiếu,cô liếc nhìn mặt mũi của những người ở đây , cho dù cô không can tâm và đau khổ thế nào thì cô chỉ cảm thấy chán ghét ,chán ghét tới mức nhìn nhiều một chút  , ở lại lâu thêm  một giây,cô đều sẽ hít thở không thông mà chết.
"Tôi hận các ngươi, hận toàn bộ các người ."Nước mắt của  Trình Ly nguyệt rơi như mưa ,thân ảnh mảnh mai  tuyệt vọng xoay người rời đi.
Nhìn thân ảnhTrình Ly nguyệt rời đi , Trần Hà cùng Thẩm Quân Dao nhìn nhau, cuối cùng, thì cũng rũ bỏ con người dư thừa này rồi....

===========================

Bốn năm sau, tại sân bay.
Một cô gái đứng  ở sân bay giơ cao bảng nghênh đón .
Trên bảng ghi chữ " nhà thiết kế chính Trình Ly nguyệt ." to đùng , ánh mắt cô gái sốt ruột tìm kiếm người mà cô phải đón  trong đám đông.
ánh mắt cô tập trung vào những người phụ nữ  ăn mặc sang trọng khí chất.
Mà lúc này, trong đám người,  thấy một người ăn mặc thoải mái tự nhiên đang đẩy  xe vali đi ra , trên xe đẩy hai chiếc vali to, trên chiếc vali là  một cậu bé mặc chiếc áo jeans màu xanh , quần ngắn màu xám , mang đôi giày thể thao màu be.
Ở trong đám đông, thân hình cô gái mảnh mai mỹ miều, tóc buộc qua loa búi hình cu tỏi ,  khuôn mặt sắc sảo , ngũ quan tinh tế,  làn da trắng như tuyết thật làm người ta cảm thấy đố kỵ.
Lại nhìn sang cậu bé đang ngồi trên vali  , tuy rằng chỉ có ba bốn tuổi, nhưng có dáng vẻ của một soái ca rồi .
Mái  tóc ngắn đen nhánh , những mái tóc thưa che đi chiếc trán căng đầy , phía dưới đôi mày sắc nét là đôi mắt tinh ranh tựa như đá quý ,  đôi môi mỏng hồng  nõn nà bên dưới chiếc mũi nhỏ cao thẳng với làn da trắng trẻo, quả thực là  người mẫu nhí bước ra từ tranh tạp chí mà .
Các cô gái đi ngang qua nhìn thấy cậu bé , đều phải kinh ngạc cảm thán một tiếng,' quá xinh đẹp! .muốn bắt cóc đem về quá '.
"Mami, dì đó đến đón chúng ta kìa ."
Trình Ly nguyệt nhấp môi cười,tuy con cô còn bé nhưng rất là thông minh.
Cô khẽ hít hơi sâu, thật không ngờ mới rời khỏi đây bốn năm,  giờ cô lại quay về cái thành phố này.
Năm đó, cô rời khỏi với tâm trạng oán hận , hiện tại,cô trở về với tâm thái bình thản .
Trong bốn năm nay,cô đã trải qua những khó khăn gian khổ chỉ có mình cô biết,với thời gian bốn năm cô đã trở lên kiên cường đồng thời cũng trở thành bà mẹ đơn thân

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro