1 - Demo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Viên và người trong lòng của hắn kết hôn, đó là vào năm thứ hai sau khi tôi chết.

Mọi thứ đều diễn ra bình thường, đến khi....

Hắn gọi sai tên của vợ sắp cưới.

"An Nhiên, anh nguyện ý."

Nói năng rất có khí phách.

Mà An Nhiên, là tên của tôi.

Tôi hơi giật mình, tưởng hắn nhìn thấy tôi.

Nhưng hắn không nhìn về phía tôi, đôi mắt dừng lại ở khoảng không vô định.

Người ngồi dưới ồ lên.

Cuối cùng, hán hủy bỏ hôn lễ.

1

Lâm Viễn không thích tôi, tôi đã sớm hiểu rõ điều ấy.

Anh ấy cho rằng tôi không từ thủ đoạn mà bò lên giường của anh ấy, vì cái gọi là danh phận.

Anh ấy còn từng nghiến răng nghiến lợi mà nói với tôi:

"An Nhiên, cô muốn gì tôi cũng sẽ cho cô, nhưng đời này, tôi tuyệt đối sẽ không yêu cô.."

2

Thật sự là, bị một đám phóng viên vây quanh chụp ảnh, tôi còn bối rối hơn Lâm Viễn.

Tôi vô thức rúc vào lòng anh ấy, nhưng sự ghê tởm không che giấu được trong mắt và hơi thở lạnh lẽo trên người anh ấy lại khiến tôi phải lùi lại.

Vì thế, tin tức đầu đề viết:

"Nữ diễn viên nổi tiếng vì gả vào hào môn mà không từ thủ đoạn bò lên giường người ta".

Tôi không nổi tiếng, là minh tinh tuyến mười tám.

Người nổi tiếng là Lâm Viễn, anh ấy là một ngôi sao mới nổi trong giới kinh doanh, là người có thể rung chuyển thị trường chứng khoán, các phóng viên không dám sử dụng anh ấy để câu kéo khán giả, vì vậy tôi đã trở thành đối tượng để mắng mỏ bởi của hàng ngàn người.

3

Mỗi người đều đang chờ xem tôi bị chê cười.

Nhưng họ lại bị cuộc họp báo "Chọn ngày lành tháng tốt kết hôn" của Lâm Viễn vả mặt.

Vì thế, hướng gió thay đổi.

"Tinh anh giới kinh doanh khó qua ải mỹ nhân" lọt top một hot search.

Tôi cũng vì thế mà nổi lên.

Nhưng chỉ có tôi biết, Lâm Viễn cưới tôi không phải vì yêu tôi nhiều hay quan tâm đến thanh danh của tôi.

Chỉ vì, tôi là cháu dâu mà bà nội anh ấy công nhận từ nhỏ.

Mọi chuyện được đăng trên báo đã trở thành kiếp nạn đã định trong cuộc đời anh ấy.

4

Từ lúc lên giường cho đến khi kết hôn, trong khoảng thời gian này, tôi chưa từng nhìn thấy Lâm Viễn một lần.

Anh ấy có lệ, tôi biết lại làm bộ không biết.

Từ xa, tôi có thể nhìn thấy anh ấy đang đi về phía tôi trong trang phục chú rể, đôi mắt sâu thẳm, làn da trắng nõn, ngũ quan tuấn mỹ như được chạm khắc.

Toàn thân từ trên xuống dưới anh ấy dều lộ ra vẻ không kiên nhẫn, nhưng giờ khắc này, tôi vẫn không thể khống chế được nhịp tim của mình.

"Duỗi tay."

Giọng nói lạnh lùng, không chút cảm xúc riêng tư phá tan mộng tưởng đẹp đẽ của tôi.

Anh ấy dùng lực không nhỏ, ngón đeo nhẫn của tôi lập tức đỏ lên, sau đó là một cơn đau ập đến.

5

"Chú rể có thể hôn môi cô dâu."

Sau khi người chủ trì buổi lễ nói xong, tôi đã không đợi được nụ hôn của anh ấy.

Vì khi tôi ngước lên nhìn, anh ấy nhìn tôi với vẻ giễu cợt trắng trợn.

Mãi cho đến khi bà nội Lâm Viễn ho khan hai tiếng, Lâm Viễn mới miễn cưỡng cúi đầu, đụng chạm thoáng qua, không có một chút nhiệt độ.

Tôi sợ anh ấy sẽ nghe thấy tiếng thở gấp gáp của tôi, nên tôi cố kiềm chế bản thân để không rời mắt khỏi anh ấy.

6

Đúng vậy.

Tôi thích Lâm Viễn, từ lúc tôi còn rất nhỏ đã thích.

Khi chúng tôi còn nhỏ, chúng tôi không xa cách như cậy, anh ấy là anh trai hàng xóm yêu thích của tôi, mà tôi là cái đuôi mà lúc nào anh ấy cũng kêu ghét bỏ.

Trong miệng thì nói vậy, nhưng hành vi lại hết sức dung túng.

Chỉ là sau này, anh ấy ra nước ngoài du học, tôi vào giới giải trí.

Vì sao quan hệ của bọn tôi lại thành ra thế này?

Mọi chuyện có lẽ bắt đầu khi mẹ tôi tái hôn, công ty của bố dượng sắp đóng cửa.

Vào thời điểm đó, cha dượng của tôi sẽ thỉnh thoảng mời Lâm Viễn đến nhà chơi, tâng bốc anh ấy hết mức.

Giúp một lần, rồi hai lần.

Nhưng giúp ba bốn lần?

Không có ai giúp được.

Từ lúc ấy, Lâm Viễn đã nhận định, gia đình nhà chúng tôi có ý đồ xấu.

7

Tôi biết mình có lẽ sẽ không đợi được Lâm Viễn quay về, nên tôi lên giường rồi nằm xuống.

Không ngờ một lúc sau, cửa mở ra.

Lâm Viễn uống say, không ngừng nhíu mày.

Nhăn thành hình chữ xuyên. (川)

"Cô biết hưởng thụ thật đấy."

Nghe hắn hừ lạnh một tiếng, tôi không khỏi xấu hổ, ngồi dậy vươn tay đỡ hắn.

"Đừng chạm vào tôi, dơ."

Bàn tay đã giơ lên giữa không trung, cuối cùng hạ xuống.

Tôi thu mình vào một góc, không biết phải làm gì.

Lâm Viễn đột nhiên nằm xuống, thành hình chữ X, không có bất kỳ hình tượng nào.

8

Một lúc sau, tôi nghe thấy hơi thở của anh ấy trở nên đều hơn, tôi định nằm xuống.

Tiếng chuông di động đột nhiên vang lên.

"Ngoan, Tâm Tâm, đừng khóc."

Lâm Viễn ngồi dậy, hắn liếc mắt nhìn tôi một cái, dần trở nên tỉnh táo.

"Anh lập tức đến."

Giọng nói ôn nhu, giống như người vừa nói chuyện điện thoại với người ở trước mặt tôi là hai người khác nhau vậy.

Tôi nằm xuống, nhưng tâm trí tôi bị người phụ nữ tên Tâm Tâm này quấy rầy đến nỗi tôi không thể ngủ được

9

Lâm Viễn mãi đến ngày thứ ba vẫn chưa trở về nhà.

Tôi về nhà một mình, những người ở nhà đang mong anh ấy về.

Mẹ ruột của tôi, cha dượng và đứa em nổi loạn của cha dượng.

"Sao chỉ có một mình con?"

Hai người đồng thời đặt câu hỏi, nhưng trong mắt mẹ là sự quan tâm tha thiết, còn trong mắt cha dượng là đầy tính toán.

"Chắc không phải mới ngày thứ ba đã bị đuổi ra khỏi nhà đâu nhỉ."

Một tiếng hừ lạnh, đây là người em trai không có huyết thống, Tống Hạo.

Sau khi mẹ tôi gả vào nhà, tôi lười đối phó với hắn.

"Ai cần cậu lo?"

"Được rồi, đừng cãi nhau nữa, An Nhiên vất vả lắm mới trở về.

"Ăn cơm trước đi."

Mẹ tôi bật khóc, vẻ mặt xúc động.

"Thôi được rồi, cậu đừng chọc An Nhiên nữa."

"An Nhiên, sau khi ăn cơm tối tới thư phòng tìm cha, cha có chuyện muốn nói với con."

Trên bàn ăn, mỗi người có một suy tính khác nhau.

10

Tôi không hài lòng với cha kế, nhưng ông ấy thực sự tốt với mẹ tôi.

Sau bữa tối, tôi gõ cửa phòng làm việc của ông ấy.

Ông ta cười đến mặt đầy nếp nhăn.

"An Nhiên, cha không có việc gì khác mời com tới, chỉ hy vọng con có thể nhờ Lâm Viễn giúp cha, công ty cha có mấy trăm người..."

Tôi biết đây là vấn đề, Tống Khải Phong muốn đánh chủ ý lên Lâm Viễn không phải một hai ngày, nhưng đó chỉ là chuyện cũ lặp đi lặp lại mà thôi.

Tôi đánh gãy lời ông ta:

"Chú, con không có cách nào giúp chú, chú có thể trực tiếp tuyên bố phá sản."

Sự thờ ơ của tôi khiến khuôn mặt của Tống Khải Phong đanh lại, nhưng ông ta thay đổi nét mặt ngay lập tức, vẻ mặt nịnh nọt.

"Trước kia không có biện pháp thì cha hiểu, hiện tại con không phải vợ hắn sao."

"Công ty là tâm huyết nhiều năm của cha......"

Tôi kéo khóe miệng, cười nhạo giấc mơ ngốc nghếch của ông ta.

Vợ chỉ là một danh hiệu vô giá trị mà thôi.

"Nếu anh ấy coi con là vợ, anh ấy có để con về nhà một mình không?"

Tống Khải Phong không đồng ý.

"Con chỉ cần làm chuyện chăn gối với nó nhiều một chút, nó có thể mặc kệ sao?"

"Có lần đầu tiên rồi, lần thứ hai, lần thứ ba dễ dàng hơn nhiều."

Hướng dẫn cô từng ly từng tí, nhưng nghe kĩ lại thấy có gì đó khác thường.

"Ngày đó, là chú gài bẫy tôi?"

Tôi tự hỏi tại sao mọi thứ lại thay đổi khi tôi nhận lấy ly nước trên tay anh ấy vào ngày hôm đó, sau khi uống, tôi trở nên choáng váng, như rơi vào một đám mây.

Sau đó, tôi yêu cầu Lâm Viễn đi điều tra, ánh mắt anh ấy nhìn tôi trông giống như tôi đang diễn kịch vậy.

Chán ghét, lạnh nhạt, trào phúng......

"An Nhiên, cô không có tư cách trách tôi, thứ cô muốn cô đạt được rồi phải không?

"Con chẳng lẽ không muốn gả cho hắn sao?"

Tựa như người câm ăn hoàng liên, một câu tôi cũng không nói nên lời.

Đúng, tôi muốn gả cho hắn.

Nhưng tôi không muốn sử dụng những phương pháp bẩn thỉu như vậy......

"Tóm lại, con không giúp được chú."

Tiếng mắng mỏ phía sau vẫn tiếp tục.

"An Nhiên, con sói mắt trắng này."

"Tôi nuôi dưỡng cô nhiều năm như vậy, cô báo đáp tôi thế này à?"

Tôi biết Tống Khải Phong dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, cống hiến hầu hết những gì có thể cho công ty, nhưng lẽ ra ông ta không nên đánh chủ ý vào Lâm Viễn.

11

Đi ra khỏi thư phòng, vừa vặn đụng phải Tống Hạo.

"Aiyo, đây không phải miếng bánh ngọt trong mắt ông già kia sao? Sao nhìn chật vật thế này?"

Tôi vừa lo không có ai phát tiết, người này đã tự tìm tới cửa.

"Nghe nói cậu lại thi trượt."

Trên mặt Tống Hạo thoáng hiện nên vẻ xấu hổ.

"Cô đặt camera theo dõi ở phòng tôi đúng không?"

Thành tích của Tống Hạo là thứ được Tống Khải Phong rất coi trọng, cứ nhìn vào việc của cải bị bào mòn, nhưng mấy môn học phụ đạo của Tống Hạo đều vẫn còn đó, người dạy học cũng đều là những người vô cùng tài giỏi.

Nhưng người này bùn không đỡ được tường, dù sửa thế nào cũng mãi xếp cuối cùng, mỗi lần đi thi về đều phải ăn roi.

"Tôi dùng đầu ngón chân cũng đoán ra."

Tống Hạo cứng lại, lại giống như nghĩ tới cái gì, thoải mái cười.

"Tôi sửa lại phòng của cô, còn quần áo của cô tôi bỏ hết vào trong rương rồi."

"Kết hôn càng tốt, không cần tranh phòng với tôi."

Tôi mở cửa phòng mình, quả nhiên, cách bài trí trong phòng thay đổi hoàn toàn, tất cả những gì tôi có thể thấy là mấy bộ quần áo lòe loẹt của Tống Hạo, tất cả đồ đạc của tôi đều được nhét rương.

Cậu ta nhướn mày nhìn tôi với vẻ mặt tự mãn.

"Thế nào? So với phòng trước kia đẹp hơn nhiều, phải không?"

Tôi trả lời:

"Xấu xí."

12

Lâm Viễn trở lại vào ban đêm, trông vẻ mặt rất mệt mỏi.

"Lâm Viễn, không phải em."

Tôi muốn giải thích, tôi không muốn anh ấy hiểu lầm tôi.

Lâm Viễn nhíu mày, tựa hồ đang suy nghĩ tôi nói cái gì, một lúc sau, trong mắt lại lộ ra vẻ không kiên nhẫn.

"Cô cho rằng tôi sẽ tin sao?"

Đầy kỳ vọng trong vô vọng.

Tôi nghĩ có lẽ anh ấy thực sự ghét tôi.

Tôi không nói nên lời, cuối cùng leo lên giường.

13

Vừa nhắm mắt chưa được bao lâu, tôi liền cảm thấy eo mình bị đụng chạm không nhẹ.

"Nằm gọn vào."

Anh ấy dùng chân đá vào eo tôi, từ trên cao nhìn xuống.

Lâm Viễn đối với việc lựa chọn tư thế ngủ tương đối cố chấp, anh ấy chỉ nằm ngủ ở cạnh mép giường.

Tôi nằm im lặng, thận trọng mở miệng.

"Trong nhà còn có nhiều phòng nữa, anh có thể......"

Nói còn chưa dứt lời, tôi nghe thấy Lâm Viễn hừ lạnh.

"Nhà này là của tôi, tôi muốn ngủ ở chỗ nào cũng được. Hơn nữa, tôi mà không ngủ ở chỗ này cô lại đi mách lẻo bà nội nhỉ?"

Tôi không nói gì.

Mặc kệ tôi nói gì, đối với Lâm Viễn tất cả đều có ý đồ.

Nhắm mắt lại, tôi không ngủ.

Thật ra, tôi không thích nằm ở mép giường.

Nửa đêm, Lâm Viễn dọc theo nhiệt độ hướng về phía tôi, thân thể lạnh như băng, cho dù là giữa mùa hè, anh ấy cũng không có nhiệt độ người bình thường nên có.

14

Tôi nghĩ tôi biết vì sao.

Khi Lâm Viễn còn nhỏ, anh ấy nuôi một chú chó con, một chú chó pug nhặt được ở bên đường, anh ấy đã hết lòng chăm sóc chú chó con đó.

Chỉ là sau đó, chuyện này không biết vì sao lại bị cha anh ấy biết được.

Cha của Lâm Viễn là một người nghiêm túc, những yêu cầu của ông ấy đối với anh có chút thái quá.

Ông ấy yêu cầu Lâm Viễn không nên có cảm xúc, nhớ kỹ câu nói "bất kỳ sự thay đổi tâm trạng nào cũng là một trở ngại cho sự nghiệp".

Chú chó con được tìm thấy vào một ngày mưa, chết dưới gốc cây hoè già, lông dính đầy lá rụng và những giọt nước mưa, toàn thân lạnh cóng.

Ngày hôm đó, là lần đầu tiên tôi thấy Lâm Viễn khóc, anh ấy nằm trên vai tôi, cổ áo tôi ướt đẫm nước mắt.

Sau đó, Lâm Viễn dường như thay đổi.

Trở nên nghi ngờ, lạnh lùng và thờ ơ, anh bắt đầu giỏi ngụy trang, tạo cho mình một chiếc mặt nạ hoàn hảo, luôn nở nụ cười tử tế trên môi.

Ngoại trừ việc thi thoảng nhìn tôi với ánh mắt ghét bỏ, lớp mặt nạ này hoàn hảo không chê vào đâu được.

Tôi nghĩ rằng tôi khác với những người kia.

Nhưng ở trong mắt Lâm Viễn, tôi vẫn trở thành một người có ý đồ xấu, gây phiền toái cho anh ấy.

--------

Truyện hiện tại đã full. Mọi người truy cập blog để đọc nốt các chương còn lại nhé❤️

https://nhanhocuamay.blogspot.com/p/tinh-yeu-huu-thuc-vo-thuc-hoan.html?m=1

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro