truyenma

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưỡi Dao Bị Nguyền Rủa - Phần 5 - Truyện Kinh Dị

Ở cả hai văn phòng chính của hãng đều xảy ra chuyện bực mình, nhưng Nigel Rick hôm nay không muốn nghĩ tới chuyện đó nữa. Hôm nay là ngày thứ sáu, là ngày riêng tư của anh trong tuần và vợ anh cũng biết điều đó, mặc dù chị hoàn toàn chẳng thích chuyện cứ đến thứ sáu là Nigel lại đi gặp bạn bè với dáng vẻ bí hiểm như thể đang âm mưu phản loạn.

Khi đóng cánh cửa nhà riêng lại đằng sau lưng mình, Nigel Rick đã quên đi những chuyện bực mình ở hãng. Anh chào vợ với một nụ hôn trên trán rồi nhìn xuống đồng hồ.

- Còn kịp anh ạ! - Marion Rick nói.

- Đúng, em có lý... - Nhưng sao?

- Chẳng sao gì hết. Hôm nay anh đã cân nhắc lại rồi, có lẽ anh sẽ viết lại đoạn văn đó một lần nữa.

- Đoạn văn nào?

- Hôm nay anh sẽ cho đám bạn bè đọc một đoạn văn, có liên quan đến một quyết định quan trọng.

Marion thấy lóe lên một tia hy vọng nhỏ.

- Chẳng lẽ các anh đã quyết định giải tán câu lạc bộ?

Chị luôn nhắc đến khái niệm câu lạc bộ, bởi Marion không biết đến khái niệm hội nhóm ăn thề. Những người đàn ông giữ bí mật tuyệt đối, kể cả với gia đình.

- Giải tán thì không. Nhưng có lẽ bọn anh nên nghỉ một thời gian.

- Nghỉ gặp gỡ, ý anh muốn nói thế?

Marion tò mò.

- Có một lý do gì phải không?

Dĩ nhiên là có lý do, nhưng Nigel Rick không muốn cho vợ biết. Có kể về những vụ giết người và về nỗi nghi ngờ mà tất cả bọn họ cùng ấp ủ cũng chẳng được ích lợi gì. Chỉ khiến cho Marion lo lắng đau khổ thêm. Thay vì trả lời, người đàn ông nói:

- Anh đi thay quần áo đây. Em làm chút gì cho anh ăn nhé?

- Anh muốn ăn chi?

- Bánh mì và fromage.

- Sao khiêm tốn thế?

- Khiêm tốn nhưng mà đủ chất. - Anh mỉm cười với Marion rồi biến vào trong phòng ngủ.

Người đàn ông thay quần áo. Thoát ra khỏi chiếc áo veston, rồi áo sơ mi, vứt đi cả cái cà vạt, cái quần là nếp thẳng tắp. Anh chui người vào một làn áo len mềm mại bằng vải kashmir, sau đó là quần nhung, chiếc áo khoác thẫm màu, rất rộng và thoải mái.

Cuối cùng, anh cầm lên một chiếc vali nhỏ. Đây là đồ vật riêng tư của một mình anh, cả vợ anh cũng chấp nhận điều đó và không bao giờ sờ tới.

Trong căn bếp, hai vợ chồng lại ngồi cùng nhau. Marion đã sửa soạn sẵn thức ăn ăn, cà phê đang bốc khói, chị mỉm cười. Không hiểu sao chồng chị thấy nụ cười gượng gạo.

- Em buồn chuyện gì hả? - Anh vừa hỏi vừa ngồi xuống.

Chị không phản đối hay gật đầu, và cũng đặt fromage lên những miếng bánh mì trên đĩa chị. Marion là một người đàn bà xinh đẹp và sang trọng, có một mái tóc đỏ tuyệt đẹp. Chị đã cho người ta cắt rất khéo, nó nằm sát da đầu nhưng vẫn gây ấn tượng dài và mềm mại.

- Anh nói đúng chứ Nigel? - Em buồn về chuyện gì?

Chị nhìn vào khuôn mặt tròn trịa của chồng, có một chút lúng túng.

- Em... em không biết phải giải thích với anh như thế nào, nhưng đột ngột em thấy sợ hãi quá chừng. Nó tấn công em như một... như một... - Marion lắc đầu. Chị không tìm ra được một so sánh nào cho chính xác. - Em rất sợ. Chỉ biết rằng em có cảm giác mình rất sợ.

- Em sợ chuyện gì?

- Em sợ cho anh.

Nigel Rick cười lớn.

- Sợ cho anh hả? Thật là sợ cho anh hả?

- Vâng!

Tuy vậy người đàn ông vẫn ngần ngại. Anh thấy mình chột dạ. Giọng Marion nghe rất nghiêm trang. Đột ngột anh nghĩ tới tất cả những gì đã xảy ra với hội ăn thề của anh. Đã có những chuyện giết người bí hiểm. Buổi tối hôm nay, họ định gặp nhau để bàn về chính chuyện này, nhưng Marion chắc chắn không biết đến những sự kiện đó. Tất cả những người đàn ông đều đã thề giữ bí mật tuyệt đối.

- Tại sao anh im lặng, Nigel. - Chị vợ sốt ruột.

- Chà, tại sao? Anh không nói cho em nghe được đâu.

- Cả anh cũng sợ sao?

Người đàn ông trả lời ngay lập tức.

- Không!

Vợ anh hắng giọng. Chị uống cà phê và đổi đề tài.

- Tối nay bọn trẻ con muốn về thăm nhà đó. Em hy vọng anh về sớm để còn kịp nói chuyện với chúng nó vài lời. Đã lâu chúng nó không gặp anh.

- Anh sẽ cố gắng về sớm.

Cậu con trai của họ đang học đại học ở NewYork, cô con gái ở Paris. Nigel Rick hy vọng cả hai đứa sẽ chung sức tiếp nhận cơ sở của anh hiện thời. Chúng nó hình như cũng tỏ vẻ quan tâm.

Anh chuyển đề tài lần nữa.

- Hôm nay anh sẽ đi chiếc Sierra của em, được không?

- Được chứ.

Nigel Rick im lặng ăn. Anh thành thật thầm thú nhận với bản thân là anh đang đưa tất cả bánh mì cùng fromage vào trong họng, cố gắng nuốt xuống mà không hề cảm thấy ngon.

Marion im lặng. Chị nhìn anh với nét mặt lo lắng cố hữu của một người vợ biết lo cho chồng.

Anh uống thêm tách cà phê thứ hai rồi nhìn đồng hồ.

- Thôi, đến giờ anh phải đi rồi.

Marion đưa tay qua mặt bàn, cầm lấy tay chồng.

- Rồi tới một lúc nào đó anh sẽ nói cho em biết đám đàn ông các anh đang làm gì nhé. Tại sao cứ lâu lâu các anh lại gặp nhau.

- Chuyện không dính dáng đến những người đàn bà khác đâu.

- Em biết chứ. Em cũng biết những người vợ của bạn anh. Đàn ông đúng là có lúc muốn gặp gỡ riêng. Nhưng kiểu cách của các anh sao cứ bí mật như một bọn làm loạn vậy?

Anh cười với chị.

- Bây giờ thì em hơi quá lời, Marion, thật đấy, em quá lời rồi.

- Em không tin như vậy đâu.

Anh không tiếp tục cuộc nói chuyện, mà đi ra hành lang. Chiếc vali nhỏ đã để sẵn ở đó. Khi cầm áo bành tô lên, người đàn ông nghe tiếng bước chân của vợ vang lên sau lưng mình và quay người lại.

Marion trông như đang cố hết sức mình mới ngăn được những giọt lệ khỏi trào qua bờ mi. Chị mỉm cười, một nụ cười buồn thương lẫn lộn.

- Anh cẩn thận, em xin anh, cẩn thận!

- Anh sẽ cẩn thận! - Anh đáp như một lời hứa danh dự.

Trong lòng Nigel Rick chẳng muốn đi chút nào, nhưng anh không thể bỏ rơi bạn bè trong hoạn nạn. Nếu làm thế, họ sẽ không đời nào tha thứ cho anh. Thêm vào đó là lời thề mà anh đã từng đưa ra. Với những bước chân vội vàng, Nigel Rick đi ra khỏi nhà mình. Chiếc Sierra đang đậu trước garage. Anh lên xe và nổ máy.

Vợ anh đứng trước cửa. Ánh sáng trong nhà tỏa ra ôm lấy hình dáng chị. Marion giơ một bàn tay lên chào lưu luyến. Đột ngột, Nigel Rick sa vào cảm giác như thể đây là lần cuối cùng anh nhìn thấy Marion. Anh kinh hãi về điều đó, đến mức thấy đau nhói lên ở vùng tim.

Vợ chồng Nigel Rick sống trong một ngôi nhà ở bên rìa London. Nigel Rick phải đi một đoạn đường tương đối dài cho tới khu Sohu.

Anh để chiếc vali trên chiếc ghế bên cạnh. Hiện trên đường chỉ có một số ít xe qua lại. Thỉnh thoảng lại có xe vượt lên trước. Nigel Rick đôi khi cũng tăng tốc, nhưng thường thì anh giữ xe ở làn đường bên trái, đi theo đúng tốc độ quy định.

Anh muốn có thời gian suy nghĩ và cân nhắc mọi vấn đề.

Anh phải cân nhắc, hết sức thận trọng.

Những vụ giết người đó không buông tha đầu óc anh. Chúng hành hạ anh cũng như hành hạ những người khác trong hội ăn thề. Mặc dù họ không quy định rõ, nhưng một khi đã nói chuyện với nhau thì họ luôn nói rất kỹ càng và cuồng nhiệt. Buổi tối hôm nay họ định bàn cho ra ngọn ngành về chuyện đó và rất có thể sẽ đưa ra một vài biện pháp ứng đối.

Ngay từ bây giờ, anh đã biết ý định của những người khác. Họ cũng cảm thấy bất lực như anh.

Cả năm người đàn ông có cảm giác như họ đã bị sa vào một chiếc bẫy khổng lồ, cái bẫy mỗi lúc mỗi siết chặt lại hơn, nhắm giết từng người từng người một.

Thời tiết hôm nay rất tệ.

Từng đám mây treo trĩu nặng trên bầu trời. Nước mưa không chỉ làm cho đường ướt, mà thỉnh thoảng còn tạo ra những vũng nước. Những vũng nước đột ngột hiện ra giữa làn đường xe đi, óng ánh như mắt của những con quái vật khổng lồ. Ánh đèn pha đập xuống chúng, trước khi những chiếc xe nghiến tới, xé chúng ra làm đôi, khiến nước bắn tung tóe lên cao, vỡ tung.

Đây là một trong những buổi tối mà người ta chỉ thích ngồi ở nhà với người thân, nhưng Nigel Rick phải đi. Anh phải đến nơi gặp gỡ, anh bắt buộc phải tới!

Nigel Rick chăm chú lái xe và quên đi phần nào những lời cảnh báo của vợ mình.

Ánh sáng từ dòng xe ngược chiều khiến anh lóa mắt. Anh đang đi ở một khu vực rất khó nhìn đường, thỉnh thoảng lại phải xuyên qua những mảng sương mù rất rộng. Người đàn ông chẳng hề có cảm giác vui thú với việc cầm tay lái như mọi ngày.

Nigel Rick cảm nhận vị cà phê trong miệng, đắng quá, cứ như thể nó đã bị đun đi đun lại nhiều lần.

Đột ngột, người đàn ông có cảm giác anh không còn ngồi đơn độc trong xe. Cái gì đó rất rõ ràng xuất hiện bên anh, vô nguyên cớ, nhưng anh không nhìn thấy nó. Lưng Nigel Rick ớn lạnh, cứ như thể đang có đàn nhện cả ngàn con bò bên trên.

Anh giảm tốc độ, tiếp tục lăn bánh chầm chậm, lấy hơi một vài lần thật sâu, tự mắng mình là đồ ngu rồi phanh xe lại bởi ngọn đèn đỏ đằng trước đang báo hiệu một đoạn đường cắt ngang đường xe lửa. Hai thanh chắn đang hạ xuống từ từ.

Nigel Rick chờ.

Xe anh là chiếc đầu tiên tới đứng trước chắn. Nhìn vào gương, anh thấy một chiếc xe thứ hai đang dần dần bò tới sau lưng mình. Mặc dù vậy, cảm giác trong xe không chỉ có một mình anh vẫn ở lại. Vừa tự mắng mình là đồ hèn nhát, Nigel Rick vừa quay đầu ra phía sau, theo sự thúc giục của tiếng nói nội tại.

Không có ai ngồi ở hàng ghế sau. Chỉ có mùi hương nước hoa của vợ anh còn trôi bồng bềnh như một hơi thở của hồi ức.

Nigel Rick chờ.

Con tàu mãi không đến.

Chiếc đèn đằng trước sáng lên như một con mắt bí hiểm.

Người đàn ông đổ mồ hôi hột.

Bàn tay anh chùi xuống quần. Bên trái và bên phải là đường ray. Chúng lao thẳng vào màn sương mờ nhòa như muốn chạy về nơi vô tận.

Con tàu vẫn tiếp tục bắt người ta chờ.

Cảm giác bất an ở lại, thậm chí còn tăng lên. Anh chỉ muốn trèo ra khỏi xe, hít vào lồng ngực làn không khí ẩm ướt bên ngoài. Hơi nước đang bốc lên thành từng đám chạy dọc những đường ray. Trông những đám hơi thật nặng nề bởi chúng chuyển động chậm chạp lừ lừ như một dòng sông không kết thúc.

Có tiếng gõ nhẹ.

Phía bên trái anh, trên đầu chiếc ghế cạnh tay lái. Nigel Rick quay về hướng đó.

Anh nhìn thấy con dao!

Chỉ trong một giây đồng hồ, mọi vật đều biến thành đá tảng. Chiếc xe, bản thân anh, thậm chí máu trong huyết quản của anh dường như chết khựng. Sự kiện đối với anh là không thể giải thích, mà anh cũng không cần giải thích, anh chỉ nhìn trân trối vào con dao. Một lưỡi dao dài ma quái, một con dao găm không còn sáng bóng nữa, được phủ những vết nho nhỏ thẫm màu, rất có thể là máu đã đóng khô.

Anh nghĩ tới những người đồng hội đồng thuyền đã chết!

Họ đã chết như thế nào?

Vì những vết đâm, người ta rỉ tai nhau như vậy. Có kẻ đã giết họ bằng những mũi dao đâm.

Và một con dao như vậy bây giờ đang đứng lơ lửng ngay trước mặt anh. Mũi dao nhìn trừng trừng vào anh. Nó đang hướng thẳng vào mặt anh. Chỉ cần chuyển động về phía trước là nó sẽ đâm trúng mặt anh.

Trong xe yên lặng như trong một nấm mồ, Nigel Rick hầu như không dám lấy hơi nữa. Anh thở những hơi nông, rất nhẹ như thoi thóp, qua cánh mũi. Tuy nhiên, trí óc anh đủ sáng suốt để cảm nhận rõ luồng không khí lướt qua bờ môi trên.

Anh không thể làm gì cả, anh cũng không muốn làm gì cả, bởi mũi dao đang găm thẳng nỗi sợ hãi vào tâm khảm. Anh có cảm giác ngàn lần thật bất lực trong hoàn cảnh này. Thế rồi đột ngột, người đàn ông bị dứt ra khỏi trạng thái đờ đẫn bởi từ phía trái, tiếng gầm gào dữ dội vang lên. Con tàu lướt qua như một quái vật khổng lồ.

Con tàu đi ở đoạn đường này không thật nhanh, nhưng Nigel Rick vẫn có cảm giác như thể luồng không khí mà "con rắn bằng thép" gây ra đang rung chuyển toàn bộ chiếc xe mình.

Con dao đứng đó.

Con tàu lao qua.

Tâm trí Nigel Rick bây giờ như đã đóng băng. Và cái cảm giác tê cứng đó khiến cho anh đau đớn. Trong linh hồn mình, anh cảm giác có kẻ đang đâm xéo, dày vò. Có vô vàn những bàn tay vô hình đang vặt lông, xé thịt anh. Marion đã cảnh báo anh trước, tại sao anh không nghe lời chị? Người đàn ông bây giờ chợt nhìn lời cảnh báo của vợ bằng một con mắt hối hận muộn màng.

Anh không hề tưởng tượng ra con dao. Nó hiển hiện đến mức độ đáng nguyền rủa, và bàn tay anh giật lên, muốn giơ ra tóm lấy cán của nó, giật nó về hướng mình.

Thanh chắn đường giật lên trên.

Anh nhìn theo hướng thanh chắn mà không cảm nhận được. Con tàu đã đi qua từ lâu, chỉ còn lại là hồi ức.

- Lái xe đi! Đi qua đường ray, rồi rẽ ở ngã ba đầu tiên sang phải!

Người đàn ông không biết kẻ nào vừa nói. Giọng thì thào đơn giản nhưng có một sức mạnh lạ kỳ vẳng lên trong xe. Chỉ có điều anh không phát hiện ra kẻ nào có thể là chủ nhân của nó.

Thật khủng khiếp... Một người vô hình?

Anh lại nhớ đến tên giết người, nhớ đến những người anh em đã chết, thế rồi dòng suy nghĩ của anh bị những tiếng còi nôn nóng phía đằng sau cắt ngang. Nigel Rick bây giờ mới thật sự cảm nhận rằng cả hai thanh chắn đều đã đứng thẳng lên. Anh có thể lăn bánh.

Anh lại bật cho động cơ chạy, hơi thở của anh trở nên hổn hển. Những cử chỉ sau đó xảy ra như tự động. Anh thậm chí không thể suy nghĩ một cách tử tế, nỗi sợ hãi quá mạnh.

Nigel Rick lái xe đi.

Chiếc Sierra chồm về phía trước, lăn bánh qua đường ray xe lửa. Bánh xe lạo xạo trên nền gỗ. Những dải hơi nước lừ đừ bay bên trái và phải xe như những đám bông khổng lồ. Những ngọn đèn pha là những con mắt nhợt nhạt, kể cả đèn của chiếc Sierra. Ngay sau một đoạn đường ngắn, nó đã bị hướng sang bên phải, vào một con đường nhỏ dẫn xuống một cánh đồng bằng phẳng, hầu như đã đóng băng lại trong hơi nước.

Anh lái xe, anh nhìn về hướng trước. Đôi mắt anh đột ngột cay xè lên như có kẻ vừa nhỏ vài giọt axit vào trong. Nỗi sợ hãi chồm dậy như muốn siết chặt cổ. Con dao vẫn cận kề.

- Dừng xe!

Mặc dù giọng nói được cất lên nhỏ nhẹ, nhưng cái giọng thì thào đó âm vang toàn bộ chiếc xe.

Nigel Rick đạp phanh.

Trời đất, anh thầm nghĩ, ở đây mày mới thật là kẻ chiến bại. Ở đây mày chỉ có một mình, hoàn toàn cô độc. Bị tất cả bỏ rơi. Ở đây không một ai có thể giúp đỡ mày. Ở đây nó có thể đâm mày chết... - Tắt máy!

Anh tuân lệnh. Con dao đã đến gần anh hơn, người đàn ông liếc sang trái và rùng mình sợ hãi, mùi dao tỏa ra một sự hiểm độc tởm lợm, rõ ràng là niềm hào hứng giết chóc.

- Xuống xe!

Nigel Rick cởi đai an toàn. Bàn tay anh hướng về cánh cửa, run bần bật nhưng cũng trong tích tắc đó, một ý chí mạnh mẽ khác quất dọc thân hình anh như một luồng roi điện: Nếu anh có một cơ hội thoát, thì chính là lúc này đây.

Mở cửa ra, ném người ra ngoài, lẩn vào bầu không khí đầy sương mù kia, tìm một nơi ẩn nấp. Có lẽ phải chạy một đường cong, chạy đến một ngôi nhà nào đó, nơi anh tìm thấy những người khác, những người có thể che chắn cho anh.

Anh đẩy cửa ra. Ban đầu bình thường, thế rồi thật nhanh, một cú đập thật mạnh, đồng thời với cú đập đó anh ném người ra phía bên ngoài.

Anh ngã xuống. Một nền cỏ ẩm ướt và cao ôm lấy anh. Cỏ rất trơn, nhưng người đàn ông vẫn chồm ngay dậy được và bắt đầu chạy.

Nigel Rick chạy mà không quay người lại, anh chạy ra khỏi nơi đó, chạy thẳng vào làn sương mù, chạy thẳng vào bầu trời hoàng hôn màu xám, chạy song song với đường tàu hỏa, thở hổn hển với một gương mặt nhăn nhó, miệng há to, hơi thở trào ra khỏi môi anh từng đợt, trộn lẫn vào sương.

Anh có thể thoát!

Anh phải thoát cho được! Đó là mệnh lệnh thiêng liêng của kẻ cần sinh tồn, không thể khác!

Phải chạy theo đường zích zắc, Nigel Rick nhắc đi nhắc lại trong tâm trí mình như vậy. Phải chạy theo đường zích zắc!

Anh xoay người.

Con dao nhanh hơn.

Anh nghe thấy một tiếng gừ đằng trước mình, thế rồi nó hiện ra bất thình lình như từ hư không, cả giọng thì thào cũng nổi lên.

- Kết thúc... Mũi dao lao vọt về phía người đàn ông.

Nó đâm vào người anh, nó khoan thật sâu vào cơ thể anh. Nigel Rick ngã xuống đất. Thân thể anh đập xuống lớp cỏ mềm, anh không cảm nhận thấy sự ẩm ướt của nó, bởi anh không cảm nhận gì nữa cả. Anh cũng chẳng nhìn thấy gì, bởi một lớp sương mù màu đỏ và đen đang phủ xuống mắt anh. Ấn tượng cuối cùng mà người đàn ông có được là mùi máu trong khoang miệng mình. Anh mang theo ấn tượng đó sang bên kia thế giới...

Một thân người cô độc nằm bất động trong cỏ ướt. Những dải sương mù bao bọc nó, chạm vào làn da nhợt nhạt với vô vàn những bàn tay ẩm ướt, cứ như thể chúng muốn chùi đi tang vật. Con dao cắm ngập trong ngực anh. Cán nó thò ra ngoài. Thế rồi đột ngột, con dao chuyển động, nó xoay nhẹ, giật nảy lên thật ngắn, rút ra và trôi bồng bềnh phía bên trên xác chết.

Nó đi dạo qua sương như đang được những bàn tay vô hình nâng lấy.

Mục tiêu của nó là chiếc xe.

Chiếc xe đứng trên con đường nhỏ, hai đèn pha vẫn sáng. Chúng óng ánh trong lớp hơi nước như hai con mắt nhợt nhạt của một con thú còn non ngày. Con dao găm chuyển động. Nó tìm đường đi rất tự tin, luôn giữ khoảng cách ở độ cao ngang đầu người, rồi dừng lại trước cánh cửa xe.

Chờ đợi, rình mò... Có cái gì đó chuyển động.

Người nhìn thoáng qua chắc chắn sẽ chẳng phân biệt được chuyển động này với những dải sương mù đang bay lừ đừ. Nhưng nếu ai nhìn kỹ, người đó sẽ không thấy sương nữa mà là một hình dáng ma quái, nhợt nhạt, đang lại gần chiếc xe. Nếu ánh sáng mạnh hơn, người ta có thể thấy hình người đó trông quái gở như một con bù nhìn đuổi chim. Nhưng đây là một thứ bù nhìn khiến người xem rùng mình ớn lạnh với khuôn mặt và hai con mắt vô cảm chết chóc, có hai con ngươi trắng như tuyết, liên tục phát ra những tia chớp nhỏ.

Khuôn miệng hầu như chìm hẳn xuống trong một khuôn mặt trông to đầy, trông như được ai đó nặn bằng bột mì. Những mớ tóc không giải thích màu sắc dường như dựng ngược khỏi đầu, khô cứng như những cọng rơm.

Dáng người đến bên chiếc xe... Nó mở cánh cửa bên cạnh tay lái.

Một bàn tay với lớp da mỏng tang bọc ngoài những khúc xương tởm lợm thò vào cầm lấy chiếc vali lôi ra ngoài. Đặt nó xuống lớp cỏ. Mở nó ra. Lấy ra tấm áo choàng.

Bàn tay trải tấm áo ra, ở phần ngực áo hiện lên một cây thánh giá thật lớn, nổi bật trên nền vải trắng.

Cây thánh giá có hình dạng với đường viền răng cưa của loài cỏ ba lá, được gọi là cây thánh giá Templer.

Thân người đó đổi phục trang giữa cánh đồng. Con đường cách đó chừng một trăm mét, nơi những chiếc xe đang câm nín lao qua sương mù như những bóng hình u ám đeo mắt sáng. Lớp sương mù nuốt chửng đa số âm thanh.

Tấm áo vải dài gần tới đất. Khi cái dáng người bí hiểm kia bước đi, gã phải chú ý để không bị vấp.

Gã kéo hết cỡ cái mũ về phía trước. Rìa mũ phủ che trán, phủ cả mũi, và hầu như thò đến gần khuôn miệng.

Mặt gã hầu như không lộ ra nữa.

Trong bóng tối lại càng được che chắn kín đáo.

Mà bầu không khí trong nhà thờ Templer cũ kỹ kia bao giờ cũng tối.

Dáng người bí hiểm trèo lên xe, mở máy và xoay tay lái, cho xe quay trở lại đường chính.

Tất cả mọi việc đã diễn ra đúng như hắn định trước...

Cậu còn nhớ không? - Suko hỏi khi hai chúng tôi đã bước vào bóng tối của ngôi nhà thờ.

- Nhớ chứ.

- Đây không phải là một địa điểm của cái chết.

- Ít nhất thì cũng không cho phép nó trở thành một địa điểm của cái chết. Nhưng... - Nhưng sao?

Tôi nhún vai.

- Mình không biết những gì đang chờ chúng ta tối nay. Nhưng thật ra gã giết người chắc chắn cũng không có lợi thế hơn ta. Ở đây có tất cả năm người.

- Điều gì sẽ xảy ra nếu hắn đánh hơi được trước?

- Mình không biết.

- Tại sao cậu luôn nói về gã giết người, John? Cái chúng ta nhìn thấy luôn chỉ là con dao hoặc là con dao găm.

Dĩ nhiên Suko đã được tôi kể cho nghe mọi chi tiết. Mặc dù vậy vẫn còn những câu hỏi ngỏ, chẳng phải chỉ cho anh, mà kể cả cho tôi.

- Có phải chỉ riêng con dao quỷ ám đó là đã sống sót qua các thế kỷ, hay cả chủ nhân ngày xưa của nó, một người đàn ông có cái tên Malraux? Đó là một câu hỏi mà chúng tôi chưa tìm được câu trả lời. Hai chúng tôi chỉ rõ rằng cả hai có một mối liên quan trực tiếp với nhau.

Suko và tôi hiện đang đứng ở một vị thế co phép dễ dàng quan sát toàn khu vực. Ngôi nhà tròn của nhà thờ Templer được bao quanh bởi hai hào nước nhỏ. Thêm vào đó là một lần hàng rào, bao quanh toàn bộ khuôn viên bên ngoài.

Mặc dù đứng không xa, nhưng chúng tôi chỉ nhìn hình dáng ngôi nhà thờ hiện lên lờ mờ. Sương mù cũng đã tràn về tới khu Soho và đang lừ đừ lấp đầy mọi ngõ ngách như những lớp vải màn màu trắng. Đây là hiện tượng bình thường, bởi càng về đêm thì hơi nước và sương mù càng dày đặc lên. Thêm vào đó là bóng tối, và cả hai thứ trộn lại khiến những âm thanh từ khu vực xung quanh đột nhiên mang một âm điệu hoàn toàn khác. Trầm đặc hơn, như từ xa vọng lại.

Chúng tôi không nhìn được những ngôi nhà đứng đằng sau nhà thờ, thậm chí không linh cảm được chúng.

Chúng tôi chỉ còn trước mặt ngôi nhà thờ và những bộ xương đang mọc lên từ khoảng đất giữa nhà thờ và hàng rào. Ít nhất thì vào thời điểm này, mọi cây cối trông đều tiêu điều như những bộ xương thật sự.

Phần nhà hình tròn bên dưới có đội trên đầu nó một hình tròn nhỏ hơn, có chỉ vài khuôn cửa sổ rất nhỏ. Nó kết thúc phía bên trên bằng một bức tường tự vệ xây bằng đá, lổm nhổm những lỗ châu mai.

Một tháp canh mảnh dẻ mọc lên từ phía trái đằng sau của nhà thờ. Nó vọt thẳng lên cao như một ngón tay đang cảnh cáo, ngăn không cho chúng tôi tới gần.

Sát vào mảng bên phải, nơi có cửa ra vào, nhà thờ đã được xây thêm một khu nhà nhỏ nữa. Chái nhà mở cửa về phía trước và có mái dốc nghiêng sang phải.

Chúng tôi biết tất cả những chi tiết đó qua một vụ án trước đây. Nhiệm vụ hiện thời chỉ là tập trung cho tình huống mới.

Vẫn chưa có ai trong số năm người đàn ông xuất hiện. Suko và tôi đã đến đây tương đối sớm, bởi chúng tôi không muốn bỏ qua bất cứ sự kiện nào.

Thời gian chậm chạp trôi.

Chẳng một ai quan tâm tới ngôi nhà thờ cổ. Phía xa xôi đang dần bật lên một vài quầng sáng như những vệt chòng chành màu trắng đục, đó là đèn trong nhà hắt qua các khung cửa sổ mở. Những người sống trong khu vực xung quanh chẳng mấy ai quan tâm đến nhà thờ, người ta có những mối lo và những niềm vui khác.

Căng mọi giác quan, chúng tôi chờ và tìm "kẻ địch".

Cho tới nay, cả hai chúng tôi đều chưa tìm được lời giải thích, chưa thể đoán vụ án chứa những mối quan hệ nào. Tại sao một con dao không có người cầm lại có thể tự động lên đường, có thể xuất hiện nhanh như chớp, hầu như hiện ra từ cõi vô hình. Tất cả những hiện tượng đó chỉ có thể xảy ra nếu ẩn đằng sau lưng nó một pháp thuật mạnh mẽ.

Chắc đó phải là một pháp thuật đã được cả tay Harun El Basra biết đến từ trước. Hắn là chủ nhân của con dao và những người theo đạo Templer ngày trước đã cướp nó ra khỏi tay hắn trong một cuộc Thập Tự Chinh, bởi họ biết rất chính xác con dao này chứa những nỗi nguy hiểm quỷ quái nào. Rõ là không thể giải thích bằng logic bình thường, nhưng ai biết pháp thuật miền Trung Cận Đông cổ xưa còn chứa đựng trong nó những bí mật nào? Tôi cảm thấy mình bị quá sức trước câu đố hiểm hóc, chắc Suko cũng vậy.

Hai chúng tôi chờ đợi.

Thời gian bò từ từ, khiến chúng tôi có cảm giác nó đang dài ra gấp đôi. Thêm vào đó, bao bọc quanh chúng tôi là bầu không khí ẩm ướt và tĩnh lặng. Đây chính là thứ thời tiết có thể khiến cho mọi võ sĩ cũng cảm lạnh như thường.

- Vẫn giữ kế hoạch cũ chứ? - Suko hỏi.

- Tại sao không?

- Mình không biết, John. Nhưng mình có cảm giác như ta đang làm một chuyện gì đó sai lầm.

- Sai lầm gì kia?

- Như đã nói, mình cũng không biết. - Anh khẽ cười. Giọng cười nghe cay đắng. - Một khi tưởng tượng con dao găm đó đột ngột được vật chất hóa trong ngôi nhà thờ của dòng đạo Templer, sao mình thấy nôn nao. Chắc chắn chúng ta sẽ phải tính đến trường hợp có người chết.

- Và vì thế mà bọn mình cũng sẽ vào đó. Nhưng muộn hơn, khi cả năm người đàn ông đó nhóm họp lại với nhau.

- Được. Ta sẽ làm theo ý cậu.

- Nhưng cậu không hào hứng. Phải không?

Suko đưa tay vuốt vuốt trán.

- Ta chờ đã... - Anh xoay đầu qua phải. Giọng nói anh nhỏ, hầu như không thể nhận ra. - Theo mình thì họ đến rồi kìa...

STUMBLE IT!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro