[Truyensv.forumvi.com] Mèo Hoang - Lạc Lõng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguồn: lauxanh.us

Tác giả: Minh


  Mèo Hoang - Lạc Lõng



Ro...ro...ro.......tiếng quạt máy vẫn quay đều đều theo không gian yên ắng của căn phòng.........................
Ngả lưng mình xuống cái giường thân thuộc, vậy là......1 năm cô đơn rồi nhỉ, đúng một năm rồi còn gì, từ cái ngày mà cái con đàn bà khốn nạn đó bỏ tôi, đau lắm, tôi đả từng kết liễu cuộc đời mình vì con đàn bà đó, ừ thì tôi không tiền, không có gì cho em nên em mới bỏ tôi đi. Không giữ được thì phải buông ra thôi, cột chặt cái thứ không phải của mình thì chẳng bao giờ có được cái cảm giác ấm áp như ngày xưa..................
Vẫn vơ với những dòng suy ngĩ ùa về trong tiềm thức, rít nhẹ một hơi thuốc trắng ngập vào cuốn phổi, dòng suy ngĩ cứ ùa về, ùa về khiến tôi không tài nào ngủ được mặt dù là đả hơn 10h đêm, bật dậy vội vã tôi bước lọc cọc xuống cái cầu thang lạnh toát, từng bật cầu thang lạnh buốt khiến từng cơ máu tôi ê đi từng chút từng chút một. Đâu phải là cái cảm giác lạnh lẽo đó, mà nó là một thứ khác thì đúng hơn. Bước xuống căn nhà bếp to đùng kia, nhà thì to, thì rộng, nhưng sau nó chẵng đem lại cái cảm giác thoả mản cho tôi. Căn nhà là do ông ba với bà má mua cho khi có được việc làm, phì phò điếu thuốc trên tay cùng với li cafe đen sánh đặt trên bàn, một ngụm, hai ngụm. Vẫn không thể lấn át đi cái nổi buồn trong tôi, chắc có lẽ cái vui thú xác thịt này mới làm tôi vơi đi sự buồn bã đó. Bật cái máy tính lên vào thẳng liên xô chấm mĩ coi có tin tức gì không, hài......coi 3 4 bộ phim sex vẫn chưa đả. Thôi thì đi ra đường vậy, shọt lấy cái quần jean màu xanh, thêm cái áo thun nữa là bắt đầu đi ra khỏi nhà. Nhìn cái đống hồ sơ trên bàn khiến tôi càng muốn chạy thật nhanh ra, leo lên con sh của mình phóng vút đi trên con đường sài gòn vào đêm. Ánh đèn đường hắt xuống những con đường trải dài bất tận, dòng người vẫn chen chút như lúc sáng, thở dài một cái rồi đề gas phóng vút đi trong lòng người. Đang loay hoay mãi không biết chiếc xe chừng nào hết xăng thì đập vào mắt tôi là một cái biển to lấp lánh ánh màu, đây rồi thứ cần rồi. '' Vũ Trường '', một luồng suy ngĩ ào ạt về trong tôi, quay ngay đầu xe rẽ vào.
- dạ anh để em - một đứa bảo vệ tới ( thằng nhóc làm ở công ti đó )
- ừ.
Bước chậm rãi vào vũ trường với gương mặt không có tí cảm xúc, vẫn lạnh lùng như cái ngày đó, vẫn bước đi thoăn thoắt chẳng ngĩ ngợi.
Vừa bước vào là những âm thanh vang vọng khắp nơi. Phía dưới là những con người đang hoà vào những âm thanh nhức óc, lựa một bàn trong góc khuất lẫn đi những âm thanh đang xáo trộn đó, một cô gái trạc 20 tuổi trong bộ đồng phục nhẹ nhàng bước đến.
- anh uống gì ạ........
- chai whisky.....- tôi lạnh lẽo đáp
- dạ anh đợi chút.
Bóng người tiếp viên mất hút trong khoãng không, lạnh lẽo lại ùa về trong tâm trí, tay gõ lọc cọc theo âm bass của những bài nhạc, miệng thì rít một điếu thuốc trắng vào phổi, đảo mắt vòng quanh thì có những đứa nhóc đang tập tụ nhãy nhót lung tung trên sàn, chợt một gương mặt đập vào mắt tôi, một gương mặt trắng trẻo dáng người thon thả trong cái quần jean bó sát kia, máy tóc nhuộm nâu, cái mũi cao, gương mặt hồng hào chắc là do uống rượu đi. Nhưng cái thứ mà khiến tôi chợt bất động 1 phút là đôi mắt, đôi mắt của sự buồn bả, sự buông xuôi, sự tàn tạ.
- ê thuốc này công hiệu lắm, một phát là ngất ngay - tiếng xì xào bên dãy bàn bên kia
- thật không mạy, con nhỏ này nhìn đả thật hé
- ừ đụ mẹ hôm nay tao phải chơi nó mới được
Tiếng cười đểu vả khiến tôi muốn đấm ngay mặt hai thằng oắt con đó, địt con mẹ chúng mày nge ngứa lỗ tai vãi ***. Nhưng thôi chuyện đời liên quan gì đến ta.
- dạ rượu của anh đây - tiếng cô gái phục vụ
- ừ cám ơn
Tôi gật nhẹ đầu rồi nhâm nhi cái ly rượu, thơm thật đưa mũi hít nhẹ cái mùi đó rồi cho vào miệng, à.....khà...........
Một gương mặt lướt qua mắt tôi, là người con gái đó. Nhỏ ngồi xuống cái bàn ngay bên cạnh, thì ra bọn chó này định thuốc con nhỏ này đây mà, tôi tự nhủ với lòng
- nè uống đi em- tiếng thằng bên bàn cạnh
- ừ..........
Con nhỏ uống ực một cái. Liệu đây là điểm kết của một người con gái, hay là sự cứu vớt của một người xa lạ.............
Xem thêm các topic mới nhất cùng thể loại:
Trò lừa đảo của Rigony(Nguyễn Vĩnh Hoàng) với các tác...
Kế hoạch "Cù Loi"
Khoảng Cách.
Ba mẹ con hàng xóm
Bản Chất Của Đĩ - Dành Tặng Lxers
Ngày hôm qua...đã từng- My Daisy
I DON'T KNOW BUT MAYBE.....I LIKE YOU
Nhục Dục !!
Tình Yêu Thật Sự ( sưu tầm)
Loạn Luân Mẹ Con
__________________

Đôi Tay Thô Này Sẽ Ôm Chặt Lấy Em, Anh Sẽ Không Để Em Vuột Mất ..........Người Đàn Bà Của Đời Anh
   



 



đời lúc này lúc khác mà bạn. Từ từ sẽ rõ =.=''.
Có hàg bên chạy trốn rồi nhá cu mét. Lát kêu anh em siêu nhân vào nhận hàng
__________________

Đôi Tay Thô Này Sẽ Ôm Chặt Lấy Em, Anh Sẽ Không Để Em Vuột Mất ..........Người Đàn Bà Của Đời Anh
   



 



chuyện này chắc nó không vui. Không lãng mạng đâu mấy anh em siêu nhân à
__________________

Đôi Tay Thô Này Sẽ Ôm Chặt Lấy Em, Anh Sẽ Không Để Em Vuột Mất ..........Người Đàn Bà Của Đời Anh
   



 



vâng thưa mấy bác. em sẽ uống thuốc tăng lực để mỗi ngày một chap bên hai topic......
thank các bác đả quan tâm.
__________________

Đôi Tay Thô Này Sẽ Ôm Chặt Lấy Em, Anh Sẽ Không Để Em Vuột Mất ..........Người Đàn Bà Của Đời Anh
   



 



này thì hàng vệ. Pù chap xxx cho mấy bác đấy

Sau khi con nhỏ uống xong tôi liền đổi chổ ngồi sang hiến kia để tiện quan sát, sự thật thì tôi chẵng biết tại sau mình lại làm như vậy, chỉ biết rằng con tim nó bảo làm sao thì làm vậy, uống thêm một li rượu vào cổ họng, một li rồi hai li, hơi men dần dần ngấm sâu vào cơ thể tôi, tôi ngồi tréo hai tay mình vào nhau quan sát, tiếng bass vẫn nặng trĩu theo thời gian, không khí càng một nóng hơn khi thời gian càng khuya, đôi mắt lạnh lẽo, gương mặt chẵng để lộ bất cứ một cảm xúc nào, chắc những tế bào xúc cảm cuối cùng đả tan nát theo cuộc tình một năm trước rồi. Cười nhạt một tiếng rồi uống thêm một li nữa. Con nhỏ bắt đầu ngả gục vào cánh tay của thằng đầu ngựa kia, bọn nó cười đểu râm vang cả một góc, hai thằng kè con nhỏ bắt đầu bước ra khỏi bàn. Tôi nhanh tay trả tiền rồi đi theo ra theo bọn chó đó, vừa bước ra khỏi cổng là bọn nó gọi ngay một chiếc taxi mai linh, và điểm đến ai cũng biết đó là khách sạn. Tôi nhanh tay giả vờ té nhàu vào hai thằng đó như một người sai rượu.
- đụ má thằng *** này biến coi - thằng đầu ngựa hét lên
- hức...con bướm vàng. em này xinh thật định đưa đi khách sạn à - tôi cười khanh khách
- liên quan con mẹ gì tới mày
- thuốc con người ta rồi đưa đi khách sạn, đéo biết ở tù nhiêu năm nhỉ - tôi cười nhạt
- thuốc con mẹ mày chứ thuốc.......
Một thằng bay lại tung một cú vào người tôi, không chừng chờ gì thêm đúng hệ rồi, tôi một tay chụp lấy chân nó rồi lên gối ngay con cu thằng đó, mặc dù hơi đểu thật nhưng đánh nhanh rút gọn. Thằng đó ngả khuỵ xuống ôm lấy cu thở dốc, thằng còn lại thì buông con nhỏ té cái bịch xuống đất lao đến tôi, tuổi *** gì mà đòi bật à. Tôi chẵng kịp chờ thằng đó đánh thì đạp ngay một cú vào bụng rồi móc thêm ngay vào cuốn họng..........bốp........thêm một thằng nằm bẹp xuống đất. Lúc này bảo vệ hớt hãi chạy ra la lớn
- tụi mày làm gì đó - một anh khá to con nói vọng lên
- dạ mấy đứa này nó gây sự anh à - tôi nhỏ nhẹ nói
- mẹ muốn bênh nhau thì ra chổ khác - ảnh nạt to
- dạ em xin lỗi, em đi liền - tôi đưa tay lên chào nhẹ một cái
Sau khi ra đời tôi cũng biết được thứ gì mình cần phải tránh, và biết sống đúng hoàn cảnh. Tôi nhanh chân chạy lên bế sốc cái con nhỏ này lên, dìu vào chổ gữi xe.
- em ơi lấy xe dùm anh.
Tôi nói với đứa giữ xe, người đó lon ton chạy vào và dắt chiếc xe của tôi ra, loay hoay một lúc thì con nhỏ này cũng ngồi phía sau xe. Một tay chạy một tay phái nắm lấy con nhỏ này, chợt hàng ngàng vô vàng câu hỏi ào ạt về đầu tôi như mùa nước lũ.
- sao giúp con nhỏ này ta?
- sao ẩm cục nợ vậy trời?
- rồi đưa con nhỏ này đi đâu?
Quanh vẫn với 3 câu hỏi to nhất cuối cùng tôi cũng tìm được đáp án, nhưng chỉ là câu thứ 3
- đưa về nhà chứ đi đâu, mày bị bệnh ngu à ??
Thôi phóng lao phải theo lao chứ phóng rồi sao chụp lại được, huống hồ con nhỏ này xinh quá bỏ sao được, ánh đèn đường vẫn hắt hiu như thế, trên con đường đêm trải dài có một cảnh tượng lãng mạng, mọi người nhìn vào chắc chỉ một câu
'' Đóng Phim Hàn Quốc À? ''
Càng suy ngĩ thì đầu tôi càng rối, lạng vòng vòng một lúc thì cũng về tới nhà, tắt máy rồi ẩm con nhỏ này xuống, một tay vòng qua eo, một tay cổ mở cửa. Kịc...h...ôi mai chúa mở ra rồi. Từng hơi ấm phả đều đều vào tai tôi, một cảm giác thân thuộc, một hơi ấm mà tôi đả mất từ rất lâu. Cái hơi ấm khiến tôi phải đau đớn thêm một lần nữa. Bế con nhỏ lên bộ salon rồi tôi dắt chiếc xe vào khoá chốt cẩn thận. Lúc này tôi cũng đả ngà ngà, nên cũng chẵng khác gì mấy thằng đần trong phim hài. Lột cái áo thun rít chịt trên người vì mồ hôi ra, tôi lao ngay vào phòng tắm. Sối ào ào vài cái cho tỉnh người rồi bước ra, con nhỏ đó vẫn nằm đó, tôi nhìn dọc thân người con nhỏ này rồi nhìn vào gương mặt, thật ngây thơ nhưng lại có sự buồn bả in hằng trên gương mặt đó, con nhỏ cựa quậy khi đôi tay thô rap của tôi vuốt nhẹ lên má nó. Nhìn vậy chắc cũng 20 tuổi chứ ít gì, nhìn chán chê một lúc rồi tôi cũng ẫm con nhỏ này vào phòng khách. Làm gì giờ nhỉ, tôi vừa nhìn vừa gãi đầu.
- mẹ mày dứt nó liền, mèo chê mỡ à
- đi vũ trường cũng kiếm gái chứ cái đéo gì mà tỏ ra nhân từ
Đúng rồi tôi đi vũ trường kím gái chứ đi chơi đâu mà làm thế, sẵn gái chùa đây rồi tội gì không chơi, một luồng suy ngĩ tà dâm sẹt qua đầu tôi nhưng nó đúng với hoàn cảnh bây giờ. Thôi thì tới vậy bất quá trả tiền.
Tôi cởi nhẹ từng cái cúc áo sơ mi ra, từng cái từng cái một, một làn da trắng toát thanh tay dần dần hiện ra sau tà áo mõng manh đó, bây giờ nguyên một cơ thể nỏn nà của một người đàn bà đang phô bài trước mắt tôi, một cảm giác rạo rực từ trong đang trổi dậy mạnh mẽ từ sâu thẳm trong tôi, cổ họng khô khốc nôi môi khô ráp muốn cắn chặt vào người đàn bà đó. Đôi tay chai sần chạm nhẹ vào làn da đó, cái cảm giác mát lạnh tê rần khiến tôi đê mê theo vòng xoáy của dục vọng tôi nhẹ nhàng nâng người nhỏ lên luồn tay ra phía sau cởi phăngg cả chiếc áo ngực. Mội cặp vú săn chắc to tròn hiện ra, tôi như một con thú sau bao năm bị giam cầm trong khung sắt vồ lấy hai cái đó. Lưỡi đánh nhẹ nhàng mân mê hai cái bầu vú săn chắt đó, nó mang lại trong tôi một cái cảm giác đê mê ngọt ngào mà tôi đả đánh mất từ hôi. Hít một hơi mùi cơ thể của người đàn bà đó. Đôi môi mịnh màng màu hồng, cái vị ươn ướt đó. Đặt nhẹ nhàng lên đôi môi đó một nụ hôn nhẹ, thoang thoáng có mụi vị của rượu len lõi từ đôi môi đó ra, nhẹ nhàng đưa lưỡi mình từng chút từng chút một vào sâu. Ánh đèn ngủ ngả màu làm không gian trở nên đê mê huyền áo, chỉ có một con đường mang dục vọng trổi dậy chứ không có con đường mang nó dịu xuống. Từng tế bào xúc cảm như vỡ tung ra theo từng nhịp thở đê mê dưới ánh đèn mờ, tôi cởi cái khuy quần jean của nhỏ ra, từng thớ thịt trắng nỏn nà dần dần hiện diện sau đôi tay chai sần của tôi. Ôi cái quần chip gì lạ vậy. Hello Kitty.............trên thị trường có mặt hàng này sau ta, con gái lắm chuyện thật đến quần chip mà cũng màu mè nữa, cánh đàn ông chúng ta chỉ mỗi cái quần tà lõn đả có thể sông pha mặt trận đánh tan tác 15 vạn quân mà không cần vũ khí. Đang mãi mê liên tưỡng đến chiến tích hào hùng mà quên mất cả việc nước, bổng con nhỏ đứng bật dậy rồi ôm trầm lấy người tôi, con nhỏ đưa tay xuống giựt phăng cái quần tà lõn 7 sắc cầu vòng xuống đất, đang bàn hoàng không hiểu chuyện gì thì con nhỏ đả vật tôi nằm ngả xuống giường, một con thú hung bạo mô phật. Không biết bọn nhóc lúc nãy cho con nhỏ này uống thuốc mê hay thuốc kích dục vậy trời mà nó hung bạo quá vậy trời. Nhỏ nhang tay giựt phăng cái quần hello kitty ra khỏi người, vùng cấm địa đang nhấp nhô sau những thớ long đen nhánh kia, sự thèm khát leo lên đến cực đỉnh tôi vật ngược con nhỏ nằm xuống giường, thằng nhỏ lúc này đả cứng như cục sắt và nóng như núi lữa.
- đệt mẹ mày minh ơi, nhanh lên nhanh lên
- biết rồi mày khỏi nhắc
Vẹt hai chân con nhỏ ra thành hình chứ V tuyệt đẹp, nhẹ nhàng đưa tay vén thớ lông kia ra, con nhỏ đả ướt đẩm tự bao giờ, kê mũi nhẹ nhàng ngậm chặt lấy con bướm thanh tao đó, từng đường lưỡi nhẹ nhàng đê mê sen kẻ vào cái khe bí hiểm đó. Cái mùi vị của đàn bà sốc thẳng vào mũi khiến sự hưng phấn và rạo rực trong tôi càng nóng. Tôi cạ nhẹ lưỡi mình vào sâu trong đó thì một âm thanh đê mê vang khe khẽ lên trong căn phòng mù mịt
- a...ừmm...ơ.....a.a..sướng quá.....a....
Dường như cái âm thanh đó khiến tôi như điên lên theo từng nhịp thở nóng răng, con nhỏ rên lên từng hồi dồn dập khi tôi mút chặt lấy bướm một ngày mạnh, cái thứ chất mằn mặn đó ra càng nhiều thì sự mù quáng trong tôi ngày một lớn. Đang đê mê với con bướm thì nhỏ kẹt chặt cổ tôi khiến chút nữa là quy tiên về ông bà. Tiện thể cho anh em kinh ngiệm đừng mãi mê vét máng mà quên đi nguy hiểm nhé. Tôi ngả người ra thở dốc sau khi vừa thoát khỏi thế ngàn cân treo sợi tóc, vẫn chưa kịp hoàn hồn sao khi vừa chết đi sống lại thì một hành động khũng khiếp đè áp lên tôi, con nhỏ lòm còm ngồi dậy lên người tôi, đôi tay mịnh màng lạnh lẽo nắm chặt lấy thằng nhỏ mà nắng mà bóp khiến nó phải thốt lên
- cứu tao...tao sắp đứt mạch máu rồi
Yên tâm mày chết thì tao cũng lên chùa tu luôn, tôi loàn tay mình ra phía sau gạt tay nhỏ ra và cọ sát nó vào đó, tôi sao khi cho nó ngay lỗ thì bắt đầu nâng mông hãy mạnh vào, một cảm giác vướng víu khó tả khiến đầu cu đau rát, nhưng chả ăn nhầm gì với sự sung sướng tột độ đang lang toã trong từng mạch máu kia, hàng tỉ tế bào như vở tung ra từng mãnh khi từng xung điện truyền về từ bảo bối, bên trong đó một cảm giác nóng rang sự co bóp liên hồi trong nơi đó, tôi ôm hông nhỏ gị sát vào cơ thể mình và nhấp nhẹ từng hồi, sự bó sát, khô ráp, và tê dại là những gì tôi cảm nhận được. Tôi nhấp nhanh hơn và không khí đê mê cũng nóng dần lên trong cơ thể, cái âm thanh phọt phèp.......vang lên văng vẵng khi hai cơ thể va vào nhau từng hồi mạnh mẽ. Tôi ôm con nhỏ vào lòng và từng hơi thở nóng dần bên tay, không khí nóng rang lên đến đỉnh điểm và..............tôi bắng thẳng vào trong đó từn hồi co giật..........một sự giải toả của đam mê xác thịt sao bao nhiêu tháng ngày đè nén............
Liệu........sự đam mê này sẽ kết thúc hay đem đến những ngày tháng hạnh phúc mới....................
__________________

Đôi Tay Thô Này Sẽ Ôm Chặt Lấy Em, Anh Sẽ Không Để Em Vuột Mất ..........Người Đàn Bà Của Đời Anh
   



 



Một tiếng khóc vang vọng len lỗi vào những giấc mơ cay đắng trong tôi, ai khóc vậy, ai lại khơi lại cái giấc mơ củ đó ai….? Ai ???????.
Giật mình tỉnh giấc sau một đêm đam mê xác thịt tê dại và lạc lõng
-hức….khich…híc……- từng âm thanh vang vọng trong căn phòng tẻ nhạt
Khẻ nhích người sang nhìn vào bên cạnh, một cơ thể, một làn da trắng mịnh hoang dại đang lân lê trước mắt. ,một lần nữa, cơ thể đó giọng nói đó khiến cái con dục vọng trong tôi lại trổi dậy mạnh mẽ thêm một lần nữa, khẻ nâng cánh tay nặng trỉu chạm nhẹ vào bờ vai đang run run đó.
-đừng chạm vào tôi đồ khốn nạn hức…………
Câu nói đó khiến đôi bàn tay khô ráp của tôi chợt khựng lại, một cảm giác tội lỗi đang lớn dần trong tôi, tại sao tôi lại có cái cảm giác đó nhỉ, chỉ là mua vui thể xác thôi thì làm gì lại có cái cảm xúc đó được chứ, ngủ với biết bao nhiêu cô gái bán hoa rồi mà giờ lại có cái cảm giác nó, điên thật rồi, điên thật rồi………………..
Tôi thở phào cười nhạt một cái rồi cố nhất mình dậy với tay lấy cái bóp da trên bàn. Tôi móc ra 2 tờ 500 ngàn rồi thẩy sang phía bên người đó
- nhiêu đó đủ chưa – tôi cười nhạt
- đồ khốn nạn, chó đẻ
Người đó bật dậy, một bàn tay nhỏ xé toạt không gian vào mặt tôi một cái bốp, người tôi chợt nóng rang lên sau có tát trực diện đó, nhưng cơn nóng giận trong tôi bỏng bị dập tắt lập tức khi trước mắt tôi bây giờ là một gương mặt thất thần, hai viền mắt thâm quần, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt nước mũi tèm lem. Ơ cái gì vậy trời, tôi chết đứng người ra chưa kịp hiểu chuyện gì thì bốp bốp…….thêm hai cái tán nữa ngay vào mặt tôi, nhưng cơ thể tôi lại đứng ngơ nga không động đậy để mặt sức con nhỏ này đánh, chát bốp chen chát……đếm nãy giờ chắc củng hơn cả chục cái, con nhỏ cũng đả ngừng tay, thay vì đánh thì lại ụp mặt xuống khóc nức nỡ. đánh thì chịu được chứ mà con gái rơi nước mắt thì bực bội vô cùng. Ngồi đơ ra cũng chừng 5 phút thì tôi như muốn điên nên hét lên
- khóc cái đéo gì – tôi hét to
- im đi thằng khốn nạn – không vừa con nhỏ đáp lại
- mẹ làm như còn trinh không bằng ấy – tôi hặm hự
- thằng khốn nạn, mày lừa tao rồi còn nói cái giọng mất dạy như vậy nữa hã – con nhỏ gong miệng lên hét to
Nước mắt lại tiếp tục giàn giụa trong căn phòng, căn phòng giờ chỉ còn tiếng ro ro của chiếc quạt máy kia, và tiếng khóc của con nhỏ. Tôi bực dọc đứng phắt dậy rồi đi xăm xăm lại nhà tắm bỏ mặt con nhỏ vẫn nằm đó khóc, vừa cởi cái khăn ra khi nhìn xuống dưới thằng nhỏ thì tôi như bị hang triệu con dao găm thẳng vào tim, có một vệt máu khô trên đầu thằng nhỏ, cái gì đây?. Đừng nói là……………….tôi đơ ra chừng 5 phút rồi cố lấp bấp miệng
- con…nhỏ…nà…y..còn…trinh hã trời……………..
Một kí ức chợt ùa về trong cái mớ lộn xộn trong tìm thức, hôm qua khi cho vào thì có một cảm giác vướng vướng và một sự đau rát ngay đầu cu, đừng nói với tôi rằng lúc đó, tôi đả cướp đi một sự trong trắng của người con gái đó nge, không không thể nào, chắc không phải đâu. Tôi cố gạt phăng những cái ý nghĩ rối bời ra khỏi đầu, nhưng càng cố gạt ra thì cảnh tượng tối qua càng rõ hơn trong đầu tôi, cố trấn an bằng những giọt nước lạnh te của buổi sáng sớm, sau khi trấn tỉnh được bản thân một phần nào tôi cố bước ra tỏ vẻ không có chuyện gì xảy ra, con nhỏ vẫn nằm đó, từng tiếng nấc vang vọng trong căn phòng khiến tim tôi quặng đau, cảnh tượng hôm nay cũng giống như ngày đó, ngày tôi dùng vũ lực để cướp mất sự trong trắng của người con gái tôi yêu tha thiết……………………………………� ��…….
Không gian trở nên im lặng đến đả sợ, tôi bước nhẹ nhàng thật chậm, thật chầm ngồi xuống cạnh người đó. Tôi khẻ chạm nhẹ vào cơ thể đó, một cách chậm rãi và nhẹ nhàng thì liền bị gạt phăng ra.
- đừng chạm vào tôi thằng khốn nạn………………….
Tôi lại ngồi chết chân tại đó không thể cố mở ra được bất cứ ngôn từ nào cả, ngoài kia dòng người nhộn nhịp ồn ào pha trộn nên cái bản chất thật sự của mãnh đất Sài Gòn. Tiếng xe cộ, tiếng những người bán hang rông vẫn vang lên đều ngoài kia, nhưng chỉ cách biệt có một bức từng rêu xanh thì trong này có một sự im lặng, mà ai cũng phải nổi gai ốc, một lần nữa tôi cố chạm nhẹ vào cơ thể đó, một sự đáp trả rợn người bằng sự im lặng
-anh…..anh xin lỗi………….- tôi cố nói
- xin lỗi có chả được sự trong trắng của tôi không? – người đó nói trong nước mắt
- vậy giờ em muốn sao? – tôi hỏi
- tôi muốn thằng khốn nạn như anh phải ngồi tù
Một câu nói không thể nào thẳng thắng hơn, tôi chết đứng người ra, không lẽ cuộc đời tôi phải chấm dứt bởi một sự lầm lỡ bởi cuộc vui xác thịt sau?. Tôi…..tôi không muốn
- tự làm tự chịu đi mày. Không muốn cức gì. Không thì giết người bich miệng đi
Một ý ngĩa chợt lé lên trong đầu tôi, tôi………tôi không làm được, tôi là thằng làm ra chuyện khốn nạn này, giờ lại muốn làm thêm một chuyện tày trời này sao. Tôi đứng thừ người ra một lúc rồi cố mở giọng yếu ớt nói
-không còn cách nào khác sao? – tôi cố nói
- KHÔNG – con nhỏ hét lớn
- ừ được rồi…………………..
Tôi bước đến chổ tủ quần áo sọt lấy bộ đồ mặt vào rồi chăm nhẹ điếu thuốc vào, điếu thuốc này là cuối cùng rồi, không biết hiếp dâm ở tù nhiêu năm nhỉ. Tôi rít nhẹ rồi thở dài một cái, từng ngụm khói cứ mơn mát ra đi trong sự im lặng của căn phòng, tôi sau khi mặt đồ đàn hoàn xong rồi tôi bước nhẹ đến cái giường cất giọng nói
-mặt đồ vào đi rồi đi với anh
- ĐI ĐÂU – con nhỏ hét lớn
- đi qua chổ công an – tôi thở dài
- qua đó làm gì
- em muốn như thế mà – tôi nói chậm rãi
Con nhỏ bật dậy nhìn tôi ngơ ra, nó nhìn tôi một lúc rồi nói giọng ngang ngạnh
- thằng khốn nạn , cướp đi trong trắng của tao rồi còn muốn đi bêu rếu hã – con nhỏ hét lớn
- vậy giờ cô muốn cái gì – tôi lúc này cũng nóng lên
- muốn giết thằng khốn nạn như mày – con nhỏ hét lớn
- được
Tôi bước xăm xăm ra khỏi cái phòng ngột ngạt ấy đi ngay xuống bếp, rút ra nguyên cây dao thái, tôi chạy nhanh lên căn phòng rồi thẩy cây dao lên phòng và nói lớn
- rồi đó làm gì thì làm đi. Mẹ nó………………………………..
__________________

Đôi Tay Thô Này Sẽ Ôm Chặt Lấy Em, Anh Sẽ Không Để Em Vuột Mất ..........Người Đàn Bà Của Đời Anh
   



 



à bác blue nói hộ anh em. Hôm nay tâm trạng hơi buồn nên chỉ được một chap.
Không gian im lặng đến đáng sợ, tôi đứng im bặt nhìn vào đôi mắt to tròn ấy. Con nhỏ nhìn tôi sợ hãi, hai bờ vai nhỏ nhắn run rẫy trong chiếc cái chăn màu trắng tinh khiếp đó, nhưng nó lại có một vết máu khô đang đọng trên đó. Không nói gì thì chắc ai cũng biết vết máu đó là gì rồi, tôi lúc này như điên lên bước xăm xăm đến chổ con nhỏ, tôi ngồi phịch xuống rồi đặt lên bàn tay nhỏ nhắn đang run run kia.
- cầm lấy - tôi hét lên
Đôi bàn tay run run nhìn mà thấy tội, tôi xiết chặt con dao đặt vào tay con nhỏ rồi kê ngay lên cổ mình, đéo hiểu sao lúc đó ngu đến vậy
- khưá đi......nhanh lên - tôi vừa thở vừa nói
Con nhỏ lặng thinh, tiếng nấc vở ra khiến cái vẻ im lặng đáng sợ nãy giờ ở đây cũng bị cuốn theo từng giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt kia, con nhỏ dãy dụa buông con dao ra ôm lấy mặt khóc nức nỡ, tôi cũng lặng thinh nhìn con nhỏ khóc. Biết bao lần làm người con gái mình yêu khóc, giờ lại làm một người con gái chẵng hề quen biết cũng phải khóc. Có phải bản chất con người tôi nó khốn nạn đến thể sao, tiếng đồng hồ vang lên tíc tắc tíc tắc buồn bả. Ngoài kia nắng đả lên cao, âm thanh nhộn nhịp cũng đả yên ắng phần nào chỉ còn lát đát vài tiếng kèn xe vang lên inh ỏi, vài câu mời hàng của những người bán hàng rong đang bước liêu xiêu dưới những bóng râm ven đường. Tiếng quạt máy lại vang lên ro ro.....5..phút...10..phút...rồi 15 phú.t. Trôi qua cuối cùng từng tiếng nấc ngẹn ngào cũng đả dứt, tôi vẫn ngồi đó nhìn từng giọt nước mắt lăn trên hai gò má hồng hồng đó. Tôi quay người mở tủ rút ra một bịch khăn giấy đưa cho con nhỏ
- khóc đả chưa. Lao đi tèm lem rồi kìa - tôi nói
- không cần
Con nhỏ hét lớn rồi lao vào đánh tôi bơm bốp, đánh chừng 5 6 cái rồi ngừng lại quay lên nhìn tôi với đôi mắt buồn bả
- sau không đở? - con nhỏ hỏi
- không thích - tôi đáp
Con nhỏ lặng im một phút rồi nói
- biến đi
- nhà này của tôi - tôi đáp
- kệ anh......
Con nhỏ đạp tôi một cái với vẻ mặt nhăn nhó, chắc còn đau............tôi nhìn con nhỏ một chút rồi đứng phắt dậy ra khỏi phòng, không cần nói tôi cũng biết con nhỏ định đi tắm chứ gì. Cằm cây dao thái trên tay mà lòng ngẫm ngĩ đăm chiêu cũng liều thật, con nhỏ đó mà làm thiệt chắc tôi lụm luôn rồi. Từng bậc thang vang lên khe khẽ khi tôi bước qua, đi xuống nhà bếp lục cái nồi cơm làm đại món cơm dương châu cho con nhỏ này ăn. Tôi cũng ăn nữa chứ tốt lành gì. Xèo xèo xào xào một lúc cũng có thành quả, hít một hơi cơm thơm ngon lành vừa mới làm xong thì pha lêm một ly sữa ông thọ cho con nhỏ, và một ly cafe k đường cho tôi. Sau khi làm xong xui tôi bước lên phòng kêu con nhỏ.
Mở nhẹ cánh cửa phòng ra thì............một bộ đồ quen thuộc làm bao nhiêu ký ức ùa về trong tôi, cái áo doremon rộng rinh phủ xuống ngang ngữa đùi. Tôi thẩn thờ chừng một phút với hình ảnh quen thuộc trong mắt tôi, giống quá. Cái cảm giác mắt cười ngày đó khi nhìn em trong bộ đồ đó, Mỹ Anh.....em thấy không những thứ thuộc về em anh đều cất giữ cẩn thận. Giờ lại có một người con gái khác đang mặc nó, liệu đây có phải là định mệnh không em. Tôi khẻ cười ấm áp một cái nhìn nhỏ, nhỏ giật mình quay lại nhìn tôi hét lên
- làm gì đó biến thái - một cái vẻ ươn ngạnh toát ra
- xuống ăn sáng - tôi nói chậm rãi
- Không cần - con nhỏ hất mặt lên
- ừ vậy thôi
Tôi quay lưng đi bước xuống nhà, cười thầm một cái tí nữa là xuống ngay thôi, đả đói mà còn tỏ vẻ ta đây là sói.Nhâm nhi một tách cafe thơm nòng buổi sáng vào miệng, một cảm giác đăng đắng ngay đầu lưỡi lan toả khắp cơ thể, một bóng người lắp ló chổ cái cầu thang, chắc là con nhỏ chứ không ai khác.
- xuống đây coi - tôi vừa ăn vừa nói
- không........
- lì lợm thật.........- tôi chép chép
- nói gì đó.....
- lì chứ gì
Con nhỏ chạy nhanh đến nhìn tôi hằm hừ, tôi kéo tay con nhỏ ngồi phịch xuống ghế mặt sức vùng vẫy của con nhỏ
- ăn đi nhìn cái gì - tôi nói
- ừ.
- mua ở đâu vậy - con nhỏ hỏi
- hỏi làm gì? - tôi ngặm lấy một ngụm cafe
- tại thấy ngon nên hỏi không được à - con nhỏ hất mặt lên
- tôi làm đó không có bán đâu - tôi cười nhẹ một cái
- ừ
Tôi ăn xong nên chống tay lên càm nhìn con nhỏ ăn, quá đẹp......một vẻ đẹp giản dị mộc mạt, tôi nhìn cứ nhìn như bị hút vào cái vẻ đẹp đơn sơ đó. Chợt con nhỏ quay bặt dậy nhìn tôi đăm đăm nói
- nhìn cái gì. Có tiền không mà nhìn, nhìn là trả tiền đó - ngang ngược, bướng bỉnh là những thứ tôi cảm nhận được từ cô nhóc này
- mấy tuổi rồi - tôi hỏi
- không cần biết - con nhỏ hằm hừ
- tên gì
- không cần biết
- ở đâu?
- không cần biết.
Con nhỏ nhìn tôi với ánh mắt thù hận, tôi nhìn llại, nhìn sâu vào trong đó.
- đâm bây giờ chứ nhìn - con nhỏ cằm đôi đủa lên
- đâm đi.........
- lì lợm.......- con nhỏ mắng tôi
- ừ......- tôi gật đầu.
Hôm nay chủ nhật nên tôi không phải đi làm, vả lại cũng đả là tháng 8 rồi còn gì, khí trời cũng đả bắt đầu se lạnh, từng ánh sáng buông mình qua từng kẻ lá làm ấm từng khoãng không lạnh lẽo. Một năm rồi, vẫn lẽ bóng, vẫn cô đơn. một chút ấm áp khi tôi nhìn thấy người này, một người con gái khó hiểu và hung dữ. Nhưng điều gì khiến đôi mắt đang nhấp nháy kia lại buồn đến thế.
- Ê
- gì - nhỏ đáp
- mấy thằng hôm qua là bạn của em à - tôi hỏi
- ừ
- lựa bạn tốt thật đó - tôi cười nhạt nhẽo
- là sao?.
- à không có gì - tôi thở dàI
- này
- gì? - tôi đáp
- sao tôi ở đây - con nhỏ hỏi
.................................................. .......
Tôi cứng họng, không lẽ nói là anh cứu em thoát khỏi mấy thằng kia định hiếp em, rồi sau đó hứng quá hiếp em luôn.
Có nên nói không nhỉ, tôi thở dài.
- sao không trả lời - con nhỏ gặn hỏi
- có muốn nge thật không?
- ừ.
- @@?'??l.,kll,mnvnvh
Tôi kể hết cho con nhỏ nge, hàng mi bắt đầu ngấn nước, tôi thở dài. Biết trước mà sao còn lại kể cho con nhỏ nge nữa vậy trời, tôi thở dài nhìn.
- khốn nạn........- con nhỏ hét lên
- ừ......
- mẹ mày quốc ơi, khốn nạn
- ừ
- ừ cái gì mà ừ........- con nhỏ quay sang tôi
- thì ừ chứ cái gì - tôi đáp
- nhà ở đâu chút đưa cho về - tôi đáp
- không có nhà - con nhỏ nói dứt khoát
- ừ vậy thì ở đây - tôi nói
- không.
- zị về nhà đi - tôi nói nhỏ
- không
- vậy giờ muốn gì
- muốn ở đây - con nhỏ nói lớn nhìn tôi
- sao nãy nói không - tôi hỏi
- nãy khác giờ khác, giờ có cho không
- ừ sao cũng được
- im đi. Đừng có nói câu đó với tôi - con nhỏ hét lớn
- rồi rồi.....- tôi xua xua
- ở đây rồi đồ đạt đâu mà mặt - tôi hỏi
- anh mua cho tôi - con nhỏ nói
- ặc..........
- ặc gì. Anh phá đời tôi rồi còn gì - con nhỏ quẹt quẹt cái mũi khịch khịch
- rồi ok?
- sách vỡ nữa..........
- rồi.
- mà học lớp mấy mà mua sách vở - tôi hỏi
- 4/8 lên lớp 11
Cái gì........con nhỏ này chưa được 18 tuổi, má ơn kiểu này mà bị bắt thì tù rục cả sương còn chưa ra ngoài được má ơi chút lụm rồi.
- sợ à.
- sợ gì - tôi cố giữ bình tỉnh
- không gì
- no chưa - tôi hỏi
- rồi
- uống hết li kia đi - tôi chỉ sang li sữa
- không thích. Uống sữa mập
- ừ không ép
- ực........
Con nhỏ nóc một hơi hết li sữa rồi nhìn tôi.
- thay đồ đi.....
- thay rồi
- định mặt đồ đó ra đường à
- ra chi?
- đi mua đồ chứ chi - tôi thở dài
- đồ gì
- đồ mặc chứ đồ gì con quỷ lì lợm..............
__________________

Đôi Tay Thô Này Sẽ Ôm Chặt Lấy Em, Anh Sẽ Không Để Em Vuột Mất ..........Người Đàn Bà Của Đời Anh
   



 



đúng vậy thỏ. Chú cũng biết nguyên nhân mà thôi thăng đây chúc ngủ ngon
__________________

Đôi Tay Thô Này Sẽ Ôm Chặt Lấy Em, Anh Sẽ Không Để Em Vuột Mất ..........Người Đàn Bà Của Đời Anh
   



 



hàng về. Em bắc liver nhá. Thua thì mấy bác có hẵn ngày k em giống bác mec

Một giọt nước lăn dài trên ô cửa kính và hoà tan vào cơn mưa lát đát ngoài kia. Từng hạt mưa một lúc nặng trỉu, tiếng rì rầm của giọt mưa rơi ngoài hiên, bầu trời trở thành một màu xám xịt cô đặc, tôi.....tôi vẫn ngồi nhâm nhi ly cafe nóng không đường như mọi ngày. Nhưng hôm nay trong căn nhà tôi lại có thêm một bóng người lùm xùm trong chiếc áo rộng thùng thình cứ đi qua rồi đi lại, vẻ mặt khó chịu nhìn tôi. Tôi thì cứ như một bóng cây ven đường nhâm nhi với ly nước và xem một bộ phim hay.
- trời ơi sau mưa vậy trời - con nhỏ la ó é
- thì mưa chứ gì. Zị cũng hỏi - tôi thở dài đáp
- ai hỏi mà trả lời - con nhỏ xù lông lên
Tiếng mưa vẫn tí tách không ngừng, ngoài kia gió vẫn thổi mạnh, kiểu này là bảo luôn chứ mưa gì hả trời, con nhỏ cứ đi đi lại lại hai con mắt đăm chiu, lâu lâu lại thở dài. Con nhỏ ngồi phịch xuống kế cạnh tôi rồi nhướng mài lên hỏi
- ê tên gì - tỉnh bơ luôn
- hỏi chi - tôi đáp
- mai mốt đi báo công an chứ chi - con nhỏ ương ngạnh lên
- Minh - tôi đáp
- ừ
- ừ
Không gian lại tỉnh lặng chỉ còn tiếng ro ro của chiếc quạt trên trần, không biết từ lúc nào mà con nhỏ đả tựa vào vai tôi ngủ ngon lành, gương mặt tinh quá nhìn cực kì dễ ghét khi ngủ. Một giọt nước mắt lăn dài trên đôi má hồng hồng đó, nước mắt của một người lại tiếp tục hoà vào theo làn mưa ngoài hiên. Tôi ghét mưa, tôi cực kì ghét nó. Mưa cứ rơi ngay lúc tôi buồn, ngay lúc tôi chán chường nhất với cuộc sống hiện tại, tôi vẫn im bặt mặt cho con ngủ trên đôi vai không đủ rộng của tôi. Đả bao nhiêu người con gái đả tựa vào đây, nhưng rồi đôi vai này không đủ sức để trở che để bảo về rồi cũng đả xụp xuống và vuột mất người đó. Giờ lại có thêm một người khác lại tựa vào đôi vai này, và nhất là có một giọt nước mắt lại lăn dài trên gương mặt đó. Nước mắt à, bao lâu rồi nhỉ, bao lâu tôi không có nước mắt rồi, chắc nó cũng đả khô cạn mất rồi còn đâu. Nhẹ nhàng đưa tay chầm chậm lao đi giọt nước mắt khô động kia, bốp.......con nhỏ đánh vào tay tôi một tay quẹt nước mắt khịch khịc, một tay chỉ thẳng vào mặt tôi.
- làm gì đó thằng biến thái - chữi không nhân từ luôn
- ừ
- tôi hỏi làm gì sao lại trả lời Ừ - nhỏ gặn hỏi
- không làm gì cả - tôi thở dài
- đừng có nói dối
- không nói dối
Tôi đáp rồi bật dậy bước vào nhà bếp pha tiếp ly cafe mới, từng gịot từng giọt rơi nhẹ xuống cái ly thuỷ tinh kia, con nhỏ đứng sau tôi hầm hừ y chang con mèo bị cướp lấy con cá.
- nhìn gì ? - tôi hỏi
- gì là gì ? - con nhỏ hỏi ngược lại
- ừ
- ừ cái gì mà ừ
Tôi lặng thinh tiếp tục nhìn ly cafe đang dân lên
- hết mưa rồi
- ừ
- đi mua sách coi, hứa rồi - con nhỏ kéo tôi đứng dậy
- à ừ thay đồ đi - tôi nói
- thay rồi - nhỏ đáp
- ừ đợi chút đi
- không
- uống li cafe này cái rồi đi - tôi nói
Con nhỏ chụp cái ly cafe uống cái ực , rồi đặt lên chổ củ nhìn tôi rồi nói
- r..ồ..i..đó...đ..i .đư.ợc..chưa....
Mặt con nhỏ nhăn nhó nhìn buồn cười không chịu được, đúng là cái thứ bướng bỉnh, muốn gì là phải làm cho được, tôi cười nhạt một cái xoa xoa cái đầu con nhỏ , rồi tiến lại tủ lạnh đeo hộp Vinamilk 100% nguyên chất đưa cho con nhỏ.
- uống đi
- khô..ng..cần - con nhỏ lấp bấp
- uống nhanh lên, cái thứ lì lợm - tôi ngiêm giọng
- ừ
Nhỏ chụp lấy rồi uống ừng ực, tôi nhìn nhỏ cười cười, lâu lắm rồi tôi mới gặp một đứa có cái tính bướng bỉnh cở này. Nhỏ chùi mép mà vẫn còn dính sữa trên mặt nhìn tôi, tôi vội lao thì con nhỏ gạt tay ra
- làm gì đó
- yên coi
Tôi túm lấy con nhỏ rồi lao vết sữa dính trên mặt, khoá cửa cẩn thận xong tôi đưa con nhỏ cái nón bảo hiểm đôi cho con nhỏ đội
- đội vào - tôi nói
- rồi
Phi trên chiếc xe của mình, mưa vẫn còn rơi lát đát, không khí se lạnh , từng vệt nước bắng tung toé hai bên đường khi tôi chạy qua
- zì mà bảo hết mưa à - tôi quay lại hỏi
- không biết - con nhỏ đáp tỉnh bơ
Tôi thở dài rồi đề gas chạy tiếp, không biết mặt tôi có dính lọ không hay sữa còn dính trên mặt con nhỏ hay sao mà người ta nhìn tôi cười cười bí ẩn. lắc lắc đầu vài cái rồi chạy ngay đến nhà sách, má ơi đông quá.
- qua siêu thị đi - con nhỏ nói
- ừ
Lạng vòng vòng một lúc rồi rẽ vào một siêu thị gần đấy, tôi gữi xe xong rồi bước lạch cạch vào trong, trời đả lạnh vừa vào thì gặp ngay máy lạnh khiến teo cả chym. Thở dài định đi tiếp thì thấy con nhỏ đang đứng chổ kia làm cái gì đó, tôi bước lại khều khêù
- đi mua sách hay đi chơi
- đi mua sách
- vậy thì đi nhanh lên - tôi xóc nách con nhỏ đi.
Con nhỏ quẹo qua chổ sách vở còn tôi thì quẹo qua chổ quần áo, quay quay một lúc thì cũng chẵng biết mua bộ nào cho con nhỏ quỹ này. Lý do là chả biết nó mặt size gì nữa.
- anh cần em giúp k ạ - tiếng nhỏ nào đó vang lên
A đây rồi tướng tá cũng giống giống không xi nhê nhau mấy, tôi chụp lấy áo rồi ím ngay vào người nhỏ kia. Con nhỏ này ấp a ấp úng gương mặt đỏ gất, tôi cũng chả quan tâm mấy cho lắm, chọn qua chọn lại cuối cùng cũng được mấy bộ tôi thở dài mệt mõi
- cám ơn nha - tôi nói với nhỏ kia
- dạ hông có gì - so với con kia thì tính tình một trời một vựt.
Ôm cái đống đồ trên tay ra quày tính tiền tỉnh bơ trước sự ngỡ ngàng của thiên hạ,
- '' thằng này gay hã ta ''
Con nhỏ thu ngân cứ nhìn tôi cười khúc khích, bộ tôi giống thằng hề lắm hã ta. Tính xong cho vào bọc sách tòn ten ra chổ con nhỏ đang loay hoay vơi đống sách cao vời vợi
- rồi chưa
- rồi - con nhỏ đáp
Nhìn cái đống sách mà tôi phát nãn, lúc trước học cấp 3 lớp 11 khiến tôi muốn phát điên vậy, giờ lại gặp.
- có sài k mà mua lắm thế
- kệ tôi - nhỏ đáp
Tính tiền xong là tôi phi ra khỏi siêi thị và chạy về
- quẹo qua quận 7 đi - con nhỏ nói
- chi ? - tôi hỏi
- quẹo đi đồ lì lợm.
Chạy qua chổ con nhỏ chỉ thị là nguyên một dãy nhà cao vời vợi đẹp nói chung là vl, ai cũng ao ươt chắc anh em cũng biết là chổ nào.
Chừng 15 phút sau con nhỏ quay lại với cái bị đồ trên tay.
- đi
- ừ
Chạy ngay về nhà thở dài một tiếng, tôi ôm đồ vào rồi thẩy bọc đồ cho con nhỏ
- mua cho đó
- gì thế
- quần áo, quần xì , áo vú - chém chút đừng ngỉ bậy chỉ nói quần áo thôi
- không cần
- ừ
Để mặt con nhỏ ở đó loay hoay , tôi phi thẳng lên giường và chìm vào giấc ngủ ngàn thu.
- ê..ê..e.e.e.ê - ai đó nói vọng
- gì thế - tôi ngóc đầu dậy
- xuống ăn cơm thằng khốn nạn.
__________________

Đôi Tay Thô Này Sẽ Ôm Chặt Lấy Em, Anh Sẽ Không Để Em Vuột Mất ..........Người Đàn Bà Của Đời Anh
   



 



lúc đó nó toàn kêu em như thế đó bác à.
1 khốn nạn
2 biến thái
Nhiêu lúc em muốn đập đầu nó luôn rồi mà không nỡ
Thôi em thăng đây G9 anh em. istill......thua thì ae mình đi phú quốc chơi nhá  
__________________

Đôi Tay Thô Này Sẽ Ôm Chặt Lấy Em, Anh Sẽ Không Để Em Vuột Mất ..........Người Đàn Bà Của Đời Anh
   



 



ũa không bị band hã ta . Cứ tưỡng lên dĩa rồi
__________________

Đôi Tay Thô Này Sẽ Ôm Chặt Lấy Em, Anh Sẽ Không Để Em Vuột Mất ..........Người Đàn Bà Của Đời Anh
   



 



Ngơ ngơ ngác ngác cố trường dậy nhìn con nhỏ, nhỏ đứng chống nạnh nhìn tôi hằm hừ, con nhỏ mới nói gì thế nhỉ
- gì ?
- xuống ăn cơm. - con nhỏ cằm cái muỗng bới cơm chỉ chỏ nhìn tôi
- cái gì ? - tôi bật đứng dậy ngơ ngát
- đấm vô mặt bây giờ chứ gì - con nhỏ chọi nguyên cái muỗng vào mặt tôi
Bốp....trúng ngay mặt cái bốp, tôi nhăn nhó thở dài rồi bước xuống giường, con nhỏ đi đằng trước miệng lãm nhãm cái gì đó không rõ. Bước cọc cạch xuống nhà mà lòng tôi cứ ngẫm ngĩ đăm chiu, má ơi con nhỏ này có biết nấu ăn không vậy trời, tôi ngồi bẹp xuống ghế ngơ ngơ ngác ngác nhìn cái đống đồ ăn đang bóc khói dưới bàn. Nhìn qua nhìn lại có 3 món, nhưng mà món nào món nấy nhìn là lạnh xương sống hết cả lên, cái dĩa hột vịt chiên xàm xít đen thùi lùi. Cái nồi cá kho thì nhìn được được một chút, tô canh bí thì nhìn cũng được. Hít hà cố gượng tay run lặp cặp gắp cái miếng hột vịt đen xì lì lên cho và miệng nhai, một cảm giác đắng ngét tê buốt khiến tôi điếng người lên, quằn quại một lúc cũng nuốt vào thở hồng hộc.
- làm cái mặt đó là sao - con nhỏ hỏi
- gì?
- bộ đíếc à - con nhỏ xù lên
- ừ - tôi thở dài
- ừ cái gì mà ừ - nhỏ nhìn xoáy vào mắt tôi
- thì ừ chứ gì
Quẹt lấy một ít nước của tô cá kho vào tô, một cảm giác lâng lâng như đang bơi lội ở thái bình dương bao phủ lấy tôi, một sự mặn mà đến tinh khiết. Không đợi gì thêm tôi đứng phắt dậy nhưng vẫn cố tỏ vẻ bình tỉnh, nốc nguyên ca nước vào miệng cho vơi đi sự mặn mà của nước mắt. Con nhỏ quay lại nhìn về phía tôi ngơ ngác, tôi cũng phớt lờ sự ngơ ngát đó ôm cái tô canh kia đem đi nấu lại, lần này thì lạt nhách luôn, tôi thở dài rồi nấu lại. Khui cọc cạch một hộp cá mồi thêm rồi ôm ra bàn. Tôi kéo phần cá kho với hột vịt về mình, còn hai cái kia thì đẩy sang cho con nhỏ
- làm ơn mai mốt đói thì kêu tôi, tôi làm cho ăn.
- không thích - tỉnh bơ luôn
- không thích thì nấu mì ăn đi - tôi thở dài
- ừ
Con nhỏ ăn lấy tô canh tôi vừa mới nêm lại gật gù cười tít mắt, lần đầu tiên tôi mới thấy con nhỏ cười à nge, nhìn y chang con nít vậy .
- nhìn gì mà nhìn, đâm cho đuôi luôn bây giờ chứ nhìn - con nhỏ hầm hừ
- ờ.....
- ờ gì mà ờ
- ăn đi nhiều chuyện quá....- tôi thở dài
Cố ăn hết cái đống con nhỏ làm mém tí tôi ngộ độc luôn rồi, miệng tôi bây giờ vẫn còn tê buốt vì mặn . Không biết con nhỏ này nó làm món cá này có đổ hết chai nước mắm của tôi không ta.
Tối.......từng ngọn đèn bừng sáng lên trong mọi ngóc ngách của cái thành phố xa hoa này, tôi thở dài lâng lư một bản nhạc trịnh buồn và tách cafe nóng trên tay. Sài gòn vẫn cứ thế, nó vẫn sằm uất như thế, đó đến giờ tôi chưa bao giờ thấy sài gòn ngừng ngỉ chút nào cả. Gió nhẹ nhàng lướt qua những khe cửa nhỏ vào nhà, ngồi ngay phòng khách tôi tựa người nhìn ra ngoài kia, từng nốt nhạc trầm vẫn ngân nga thoang thoảng. Dòng người đông đúc chen chút ngoài kia, tiếng nói cười, tiếng động cơ , tiếng xột xạt của những tán lá rơi rụng xuống mặt đường hoà trộn nên một thứ rất riêng của sài gòn.
Tiếng bước chân nhè nhẹ trên từng bật cầu thang vang lên khe khẽ, vội quay người lại nhìn dẫu biết đó là con nhỏ, nhưng tôi vẫn muốn biết nó đang làm gì. Thì ra là vừa mới tắm xong, đầu cổ vẫn còn ướt nhẹp tay thì cầm lấy cái khăn quơ quơ hát vu vơ bài gì đó. Nhưng điều ngạc nhiên trong mắt tôi là con nhỏ mặt cái bồ đồ màu đỏ tôi mua cho lúc sáng.
- nói k thích sao giờ mặt thế - tôi vừa nhâm nhi tách cafe vừa nói
- kệ tôi - con nhỏ phụng phịu hai cái má
- thì ai quan tâm đâu mà kêu kệ - tôi xoắn lại
- ơ.....
- ơ cái gì mà ơ. Chừng nào vào học
- hỏi làm gì
- hỏi cho biết
- biết làm gì
- biết để biết chứ gì, ngộ.....- tôi thở dài
- có đi học đâu mà hỏi làm gì
- học trường nào
- trường Abc - nhỏ đáp
- à cũng gần - tôi cười nhạt
- à ừ......
- mà tên gì thế - tôi hỏi
- không biết
- không biết vậy tôi đặt ngen
- ừ
- hello kitty nge
- ghét nhất cái tên đó
Lại dối lòng mặt quần lót hello kitty mà bảo ghét là sao nhỉ, hay là tại ghét nên để nó ở phần dưới , chắc là vậy
- vậy sao mặt quần lót có chữ đó - tôi cười đểu
- nói gì?.nói lại nge coi - con nhỏ xù lên
- không gì - tôi vẫn còn cười
- tên Tuyền - con nhỏ nói
- ai hỏi mà trả lời - tôi quay lại nhìn
- nói vu vơ không được à - con nhỏ lấp bấp
- à mà sáng tự đi ăn được không hay để tôi nấu cho - tôi hỏi
- không biết
- ừ ngu mà lấy gì biết - tôi thở dài
Lần này hẵn hoi là một cái gối bay thẳng vào đầu tôi không ngần ngại, cái con nhỏ này dữ thế không biết
- ghét nhất mấy ai chữi tôi ngu
- ừ thì người ngu ghét bị chữi ngu phải rồi - tôi cười
Thêm một cái gối bay lại, tôi nhanh tay chụp lấy và chọi vô mặt con nhỏ, tất nhiên là ngay đầu không tránh khỏi. Tôi cười rồi quay lại ngắm đêm, mặt kệ đằng sau lao luồng sát khí nặng trỉu, trời cũng đả khuya 9h đêm rồi, tôi vẫn ngồi đó còn con nhỏ thì lọc cọc gì đó sau bếp. Không biết lại phá gì nữa đây, ly cafe cũng đả cạn, điếu thuốc cũng sắp tàn. Bước ra sau bếp trên miệng là điếu thuốc đang cháy rực kia. Vừa thấy tôi là con nhỏ chụp điếu thuốc quăng vào thùng không ngĩ ngợi.
- làm gì thế - tôi ngơ nga
- cấm hút thuốc
- ừ
Tôi nhìn ra đằng sau con nhỏ thì ra là đang pha cafe.
- con gái mà uống cafe à - tôi hỏi
- không cần biết - đúng là cái thứ bướng bỉnh
- cho xin miếng coi - tôi chìa cái ly ra
- tự pha ên đi
- không thích
- không thích thì nhịn đi - ngang như cua luôn
- ừ
Thở dài định pha thì hết nước nóng hài thôi thì nhịn vậy, con nhỏ ôm li sữa bước lên nhà trước bỏ lại cái li cafe sánh lóng lánh, cái này là pha cho tôi chứ pha cho ai mà còn bày đặt . Khẽ cười một cái rồi bước lên nhà trước tiếp tục, con nhỏ đang loay hoay với cái cuốn tạp chí trên bàn.
- khuya rồi lên ngủ đi - tôi nói
- không thích
- không thích cũng phải đi, đồ lì lợm
Tôi dựt cái cuốn tạp chí lại đuổi con nhỏ lên phòng, con nhỏ mặt xụ xuống vùng vằn quăng ném một chút cũng đi lên, tôi thở dài rồi uống cafe một chút rồi cũng đi ngủ
6h Sáng
Từng ánh nắng buổi sáng bừng lên, ông mặt trời cũng đả thức dậy sau những toà nhà cao vời vợi kia, vẫn cái không gian quen thuộc như ngày này, tôi nhanh đi tắm rữa rồi thay đồ bước xuống dưới nhà. Lần đầu tiên tôi thức sớm để làm bửa sáng cho người khác, bình thường thì ra đường dọng cho ổ bánh mì với li cafe là ok. Chiên một cái hôt vịp ốp la với hâm lại ổ bánh mì + lon cá mồi với li sữa nóng đặt trên bàn. Với tay cằm lấy cây viết ghi lại lời nhắn cho con nhỏ.
'' Đồ ăn để trên bàn, đi đâu nhớ khoá cửa cẩn thận, chiều 5h tôi mới về ''
Thế là xong dán lên cửa tủ lạnh và tôi bắt đầu đi làm cho một ngày mới tùm lum rắc rối.........
__________________

Đôi Tay Thô Này Sẽ Ôm Chặt Lấy Em, Anh Sẽ Không Để Em Vuột Mất ..........Người Đàn Bà Của Đời Anh
   



 



tắt điện 87 lần ơi. Có phải năm nay sẽ có một chú rồng con ra đời không vậy  
__________________

Đôi Tay Thô Này Sẽ Ôm Chặt Lấy Em, Anh Sẽ Không Để Em Vuột Mất ..........Người Đàn Bà Của Đời Anh
   



 



ừm cũng định năm hai năm nữa sinh một đứa cho vui nhà vui cửa mấy bác à. Hai vợ chồng đều thít con nít nhưng tại công việc còn chưa vào bến nên không giám sinh thôi. Ba má cũng dục quá trời rồi  
__________________

Đôi Tay Thô Này Sẽ Ôm Chặt Lấy Em, Anh Sẽ Không Để Em Vuột Mất ..........Người Đàn Bà Của Đời Anh
   



 



chắc sang năm phải sanh một thằng nhóc mới được. Nge mấy bác nói em ham quá. Mà bác xanh có con chưa vậy ta

Sau khi khép chặt cánh cửa lại tôi leo lên xe với chiếc cặp đen và phi thẳng đếng công ti làm. Một cơn gió lạnh làm tê buốt cả người, run run vài cái tôi đề gas và chạy tiếp . Vẫn cái vẽ nhộn nhịp ấy, dòng người chen chút xo đẩy nhau để mau đến chổ làm, tiếng tin tin của chiếc xe tải đằng sau khiến tôi giật mình tí nữa là té. Vừa định quay lại chữi địt mẹ nhưng ngĩ lại, '' thôi thì tha bớt một chuyện còn hơn thêm một chuyện '' nhắm mắt bỏ mặt những âm thanh ngoài tai mình và chạy nhanh đến chổ làm cho kịp giờ. Sao một lúc đứng đợi đèn đỏ tôi cũng đả đến được chổ làm. Gữi xe xong xui tôi bước lọc cọc lên phòng, đẩy nhẹ cánh cửa phòng vào và bước đến bàn làm việc. Vừa ngồi xuống thì nhìn thấy ánh mắt hình viên đạn của thằng cha trưởng phòng, thằng này tầm 26 27 tuổi rồi , tôi cũng bơ qua như chẵng có chuyện gì, đang loay hoay với cái bản kế hoạch đồ sộ kia thì tiếng bước chân lọc cọc vang lên đều đều một lúc nhanh hơn. Tôi ngước đầu lên nhìn thì là thằng trưởng phòng, ánh mắt nhìn xoáy vào tôi
- có chuyện gì không anh? - tôi tựa người ra ghế nhìn hỏi
- bản kế hoạch tôi giao cho anh làm xong chưa - nó hỏi
- hết tuần này sẽ xong anh - tôi ầm ừ đáp
- kế hoạch này là bước ngoặt của công ti ta, tôi muốn anh phải làm tốt hiểu chưa
- ừ thứ 6 em sẽ đưa - tôi đáp rồi quay lại làm tiếp
Tiếng bước chân hối hã một lúc một gần hơn, một cô gái hối hã với bộ đồ công sở màu trắng bước vào, gương mặt khá xinh, nói chung là xinh hơn mấy đứa trong phòng. Có lẽ anh em cũng thắc mắc tại sao thằng trưỡng phòng hay đi tôi, lý do là con nhỏ này đây.
- dạ em xin lỗi em bị kẹt xe - con nhỏ lúi húi với thằng cha trưởng phòng
- không sao em về chỏ đi - thằng này cười tít mắt
Tôi vẫn cứ lơ lơ với cái bản kế hoạch muốn điên đầu, con nhỏ ngồi phịch xuống cạnh tôi lao mồ hôi rồi cười khì khì chào tôi
- chào anh minh
Tôi làm lơ...
- anh minh - con nhỏ chạm nhẹ vào tay tôi
Tôi khẻ quay sang ánh mắt lơ đểnh nhìn nhỏ và nói
- chuyện gì em?
- dạ hông có gì, em định chào anh thôi hihi - con nhỏ cười
- ừ chào e, xin lỗi anh k để ý
- dạ hông sao anh
- ừ
Không gian im ắn chỉ còn có tiếng máy in chạy ro ro ngoài kia, cả phòng mạnh ai làm việc nấy, không gian khẻ trôi chầm chậm qua. Lúc này đả 9h tôi khả đứng dậy và bước ra khỏi phòng lấy tách cafe đen. Tại tối qua thức khuya quá nên buồn ngủ.
- anh minh - nhỏ kêu tôi
- gì em ?
- anh đi đâu vậy?
- anh định đi mua cafe
- lấy cho em với - nhỏ cười
- ừ
Bước ra khỏi phòng mua hai li cafe trên tay nhưng lòng tôi lại chợt bồn chồn, không biết nhỏ này ăn sáng chưa hay là còn đang nằm ngủ nữa, đi qua đi lại tôi đành điện về nhà
- alo - một giọng bên đầu kia vang lên
- tôi đây......
- có gì không
- không gì coi thức chưa thôi
- ừ
- ừ
- ừ không có gì cúp máy à
- ừ
Sau khi cúp máy lòng tôi chợt nhẹ nhỏm hẳng đi, khẻ lắc đầu vài cái rồi quay trở về phòng. Và làm việc tiếp
Tíc ta tíc tắc. Thời gian lại lặng lẽ trôi qua không ngĩ, tôi vẫn mang mê với cái đống tài liệu trên bàn mà không để ý mọi chuyện xung quanh cho đến khi một cánh tay nhỏ đặt lên vai tôi.
- anh minh hông đi ăn trưa hã
- hã à ừ chút đi
- thôi em mua cơm cho anh ha - nhỏ đề ngị
- sao cũng được.
- ừm anh ăn cơm gì
- cơm sườn
- dạ để em mua
Bóng con nhỏ khuất xa sao cánh cửa, nhắt dụ cơm nước mới nhớ không biết con nhỏ ở nhà có làm cơm mà ăn không nữa, càng nhớ lại càng lo nên đành phải gọi về nhà
- alo
- cá hộp để trong tủ lạnh đó đem ra mà hâm, có canh tôi làm trong tủ lạnh nữa đem ra hâm lại mà ăn. Chiều tôi về
- ừ
Cúp máy xong, thì con nhỏ đả thủng thẳng hai hộp cơm vào đưa cho tôi
- ăn rồi mua vào cũng được mà.
- dạ ăn chung cho vui hjhj
- ừ
Tôi lăm nhe hộp cơm rồi làm tiếp.
- mà anh sống mình ên hã - nhỏ hỏi
- ừ có gì k
- dạ hông có gì tại e tò mò thui
Nói thêm về con bé này nó nhỏ hơn tôi một tuổi, tướng tá khá cao ráo da trắng mặt xinh. Nói chung là nếu là đàn ông thì thằng nào cũng thèm.
5h chiều,
Đồng hồ vừa điểm đúng 5h là tôi dọn dẹp rồi chạy ngay về nhà bình thường tôi chạy vòng vòng, nhưng hôm nay lại thít về nhà hơn không biết tại sao nữa. Vừa chạy ngang một tiệm thú nuôi thì trong đầu tôi lại có một ý ngĩa loé lên trong đầu tôi, hay là mua một con mèo hay con cún về cho con nhỏ đở buồn vậy. Ngẫm ngĩ một lúc mà không nhận ra là tôi đả quẹo vào tự lúc này, máng cái nón bảo hiểm lên xe là tôi bước vào.
- anh muốn mua gì - một đứa nhỏ tầm cấp 3 lại hỏi tôi
- à ừ...con gái thích nuôi gì em - tôi gãi đầu
- hihi mua tặng bạn gái hã - nhỏ cười
- ừ....à không nhầm bạn
- ừm tuỳ người thôi anh à, nếu người đó hiền thì nuôi cún, còn dữ thì nuôi mèo - lần đầu nge luôn
- ừm vậy anh chọn một con mèo
Theo sao nhỏ đó đến chổ mấy con mèo, đảo mắt nhìn thì dừng lại ngay một con mèo cực kì ngố. Mập lù lông trắng nói chung nhìn là mắt cười
- đực hay cái vậy e - tôi hỏi
- dạ đực anh - nhỏ cười
- vậy lấy anh con này đi
Tính tiền xong tôi mua thêm mấy bịt thức ăn cho mèo rồi chạy về nhà, mở cửa rồi dắt xe vào thì con nhỏ đang đông đưa trên cái gế salon xem tạp chí, lần này là cũng bộ đồ tôi mua luôn.
- nấu cơm rồi đó, nấu đồ ăn đi
- ăn phở không?. - tôi hỏi
- sao không ăn cơm
- ngán
- ừ
- ừ
- phở đâu
- đây đem vào đổ ra đi
Tôi đưa hai bọc phở ra rồi ra ngoài xe ôm con mèo vào.
- mèo ai thế - nhỏ hỏi
- tôi mua thì mèo của ai ? - tôi hỏi
- xấu quắc
Con nhỏ nói một câu rồi bước lon ton vào bỏ lại tôi sự ngẫn ngơ vô bờ bến, con nhỏ bước ra với tô phở trên tay khói ngi ngút. Tôi kéo tô phở sang thì con nhỏ dựt lại
- tự làm mà ăn, không phải ở đợ
Ơ.....tôi đơ ra rồi cũng bò xuống bếp tự lấy ăn.
Tối......từng ánh đèn hiu hắt bừng sáng lên mọi ngóc ngách, sáng là thế nhưng nó có chạm vào những góc khuất của cuộc đời đâu, bước cọc cạch xuống nhà định pha li cafe thì thấy một bóng người cười khúc khích sau bếp.
Tôi nhanh tay mở đèn nhìn thì là con nhỏ đang cho con mèo ăn, thế mà chê đấy, khoái chết mà còn bày đặt
- làm gì thế
- không thấy à, không có mắt à
- ờ......còn mèo này xấu chết ôm chi thế - tôi hỏi
- xấu mua chi vậy
- thấy nó ngố mua k được à
- ừ
Con nhỏ ừ rồi quay lại ôm sóc con mèo ra đằng trước, nhỏ cười tít mắt xoa xoa con mèo, còn tôi thì pha một tách cafe và ôm cái kế hoạch xuống ngồi chung với con nhỏ và làm cùng với tách cafe đen như màu đen của đời.

'' một trang giấy nhỏ sao vẻ đủ cả bầu trời''
'' chỉ trắng và đen thì sao tô đủ màu đời ''
__________________

Đôi Tay Thô Này Sẽ Ôm Chặt Lấy Em, Anh Sẽ Không Để Em Vuột Mất ..........Người Đàn Bà Của Đời Anh
   



 



Ngồi loay hoay với cái bản kể hoạch mà muốn điên, từng ngụm từng ngụm cà phê đắng ngét được đưa vào miệng, tựa ngả lưng mình ra sau ghế ngĩ ngơi một chút, rút nhẹ một điếu thuốc trong gói ra đưa lên miệng, ‘’ tách ‘’ tiếng bật lữa khẽ vang lên trong không gian im lặng chỉ có tiếng meo meo của con mèo ngố đằng kia cùng với tiếng cười khúc khích với con nhỏ ngồi bên kia, tôi nhìn rồi khẽ cười nhẹ một cái, vừa định cúi mặt xuống làm tiếp thì một ánh mắt hằm hừ nhìn tôi. Tôi ngước đầu lên nhìn con nhỏ hỏi
- gì đó
- hôi thuốc quá
Vừa nói xong con nhỏ chụp lấy điếu thuốc trên miệng tôi rồi dụi vào cái gạt tàn, từ khi con nhỏ đến đây ở mới có một ngày mà những thói quen sinh hoạt của tôi đều bị thay đổi một cách chống mặt. thức sớm, không được hút thuốc…………thở dài rồi quay đầu xuống làm tiếp với cái bản kế hoạch tùm lum.
9h đêm.
Vẫn cái khung cảnh đó tiếng quạt trên trần nhà vẫn quay ro ro đều đặn, tôi thì cũng thả hồn theo những con số trên tờ giấy, nhỏ thì vẫn lân lê với con mèo ú đằng kia
- ê ôm quài nó chết đó – tôi thở dài
- tào lao làm gì chết – nhỏ hỏi
- thì ở dơ quá nó ngẹt thở chết chứ gì – tôi thở dài
- nói cái gì, ai ở dơ?? – con nhỏ quăng con mèo qua một bên hầm hừ
- ai ở dơ thì tự biết chứ gì – tôi thở dài
Con nhỏ khịt khịt vào người rồi ngớ ra nhìn tôi bậm trợn
- thơm tho đàng quàng có hôi đâu – con nhỏ khều tôi
- thì có ai nói mấy người ở dơ đâu – tôi cười khì
Con nhỏ ngớ ra xấu hổ. tôi thì cười rồi bước ra sau bếp pha them tách café nữa, chắc đêm nay phải làm đến sáng rồi. thở dài nhìn từng giọt café đắng rơi từ cái phin đả phủ màu đen của thứ đó, tiếng đồng hồ vẫn vang lên đều đều không ngĩ, vừa định quay lên thì tay tôi tự động pha thêm một ly sữa nóng rồi bưng ra. Vừa bước ra thì không thấy đâu con mèo cũng mất tiêu luôn, tôi thở dài rồi ngẫm ngĩ. Trời cũng đả khuya chắc đi ngủ rồi còn đâu, con gái thì sau mà thức khuya được, đặt nhẹ cốc sữa xuống bàn rồi uống một ngụm café rồi quay lại với công việc. tiếng mưa lại khẻ rơi ngoài hiên từng giọt từng giọt một, từng ánh sang yếu ớt của những vệt sáng trên bầu trời đen đuốt kia giờ cũng đả tắt, tất cả khung cảnh trên đó chỉ là một khung cảnh xám xịt lạnh người . khẻ bật lữa một điếu thuốc nhưng lại thấp thoảng lo sợ, không biết sợ chuyện gì, chắc là sợ con nhỏ thấy rồi tịt thu cả gối, ngĩ đến cái gương mặt ngơ ngơ ngác ngác ôm con mèo ngố là mắt cười, giờ chắc ôm con mèo đó ngủ rồi còn đâu. Nhớ đến một chút rồi cũng quay lại công việc mặc cho những hạt mưa vẫn rơi tí tách ngoài hiên kia. Lẹp bẹp tiếng bước chân ngày một lớn. két……..cánh cửa sắt mở ra một người con gái với thân hình ướt sủng bước vào, ơ cái con nhỏ này đi đâu giờ này vậy trời. tôi nhanh chân chạy ra cửa đưa cái khăn cho con nhỏ rồi khóa cửa lại.
- đi đâu giờ này vậy, có biết mưa to không – tôi gặn hỏi
- mua đồ - con nhỏ run run nói
- đồ gì sang mai mua không được à – tôi ngiêm giọng hỏi
- hỏi nhiều làm gì
- ok không hỏi, lên lầu tắm đi, để lâu bệnh rồi xuống đây
Con nhỏ gật đầu rồi chạy nhanh lên phòng, còn tôi thì đứng ngơ ra lo lắng, không hiểu tại sao lúc đó tôi lại lo lắng cho con nhỏ đó như vậy. chỉ là một người con gái trong sự lỗi lầm thôi. Chỉ là một cô bé mới lớn thôi. Không phải mẫu người mày đâu , tôi tự nói với long mình như vậy
15 phút sau
Nhỏ bước lẹp bẹp xuống dưới nhà định bước ra sau bếp kím cái gì đó uống thì tôi ngước lên nhìn nói
- tôi pha rồi lại đây
Con nhỏ bước chầm chậm lại trên tay thì ôm con mèo ngố bước đi thủng thẳng lại người xuống tay thì cằm cái khăn lao lao cái đầu trong khô tóc, tôi đẩy nhẹ ly sữa mới làm lại đưa qua cho con nhỏ, con nhỏ đưa nhẹ nhàng lên uống rồi thở phù phù
- nóng quá – con nhỏ thở hồng hộc
- từ từ thôi nóng đó – tôi khều
- giờ mới nói – nhỏ lườm tôi
- ai kêu gấp quá chi – tôi thở dài
- tại lạnh
- mà đi mua gì mà trời mưa lúc này – tôi hỏi
- hỏi chi, nhiều chuyện - con nhỏ vênh mặt
- ừ
- ừ
- ừ
- ừ gì mà ừ
- thì ừ chứ cái gì đi ngủ đi khuya rồi
- không thích
- ừ vậy thôi
Tôi lại quay lại với công việc của mình bỏ mặt con nhỏ ngồi chơi với con mèo
11h đêm trời vẫn đổ mưa
- đi ngủ coi 11h rồi
- không
- ăn cái gì mà lì quá vậy
- ăn cơm
- ăn cơm hay ăn…(…)
- nói gì đó – con nhỏ trợn mắt
- không gì – tôi bụm miệng cười
- oa oa….đi ngủ - con nhỏ đứng dậy rồi ôm con mèo thủng thẳng lên
- đi đi cho yên nhà yên cửa
Tưỡng chừng mọi chuyện cũng đả qua nhưng do câu nói đó tôi tí nữa ăn nguyên cái gối vào đầu, cười nhẹ rồi làm công việc cho đến sáng mặc kệ mưa rơi ngoài kia, và một niềm hạnh phúc đang lớn dần trong tôi..............
__________________

Đôi Tay Thô Này Sẽ Ôm Chặt Lấy Em, Anh Sẽ Không Để Em Vuột Mất ..........Người Đàn Bà Của Đời Anh
   



 



Vậy là có một con rồng nhỏ ra rồi
Ps: đời k như ta suy ngĩ đâu mấy bác.
__________________

Đôi Tay Thô Này Sẽ Ôm Chặt Lấy Em, Anh Sẽ Không Để Em Vuột Mất ..........Người Đàn Bà Của Đời Anh
   



 



Từng vệt nắng bắt đầu chải dài hòa vào từng giọt sương còn khẻ động trên ô kính cửa sổ kia bất giác khẻ giật mình như một thối quen đả hình thành trong tôi, chạy vào nhà tắm vệ sinh sạch sẽ bằng những dòng nước tê buốt lạnh te của buổi sớm, bước nhanh xuống nhà làm một điểm tâm sang cho con nhỏ, và một li café đắng buổi sáng cho tôi, vừa bước xuống nhà thì đả thấy một cảnh tượng khá là bất ngờ, bất ngờ là con nhỏ thức sớm hơn cả tôi,. Và nhất là nhỏ đang làm đồ ăn sáng, một chút rợn người bắt đầu len lõi trong tôi, nhỏ mang cái tập dề trước, con mèo ngố thì cứ quấn lấy chân nhỏ, dường như khung cảnh này cũng đả từng là những ngày tháng hạnh phúc của tôi thì phải, mối tình đầu của tôi…………………..
Tiếng chim đả bắt đầu ríu rít ngoài kia, dòng người đả bắt đầu bừng tỉnh và hòa vào cái sự phồn hoa của cái thành phố này, chen chút, nhộn nhịp, xô đẩy là những thứ mà tôi nhận thấy và hiểu ra ở nơi đây. Nơi đây có tiền là có quyền thế thôi, chẳng cần bận tâm nhiều. nhưng đó chỉ là đối với những ông lớn thôi, còn mình là dân đen chỉ cần một vợ một con, một công việc đủ tiền để nuôi gia đình , thế là đủ chẳng bận tâm nhiều. quay lại với cái khung cảnh nhẹ nhàng nhưng ấm áp này, dường như nấu ăn rất là khó khăn với nhỏ thì phải, nhiều lần cứ nhẫy dựng lên vì dầu văng trúng người, nhìn mà ngố dể sợ. tôi cũng ngồi lên bàn nhìn cái vẻ vu vơ, ngu ngơ ấy, chỉ thoang thoáng cười và ngặm ngừ tờ báo trên tay chờ đợi. Dường như con nhỏ trong thấy tôi rồi giật mình làm rớt cả cái giá trên tay xuống nền nhà, ơi trời cái con nhỏ này, đợi con nhỏ làm xong chắc chết đói luôn quá. Buông tờ báo xuống bàn tôi đong đưa lại nhìn
- nhìn gì khét rồi kìa – tôi thở dài
- đâu đâu ?? – con nhỏ giật mình
- xích ra coi, để làm cho coi
Con nhỏ xích ra một bên nhường chổ cho tôi, bằng kinh ngiệm nấu nướng thiên thu vạn kiếp thì trong vòng 5 phút là xong.
- nhìn gì, pha tôi li café coi – tôi lắc đích sang
- ừ
Con nhỏ lon ton lại cái bình thủy định pha café nhưng thoáng một chút ngại ngùng thì phải
-sao không pha mà còn làm gì nữa thế - tôi quay sang
- hết nước rồi – trời ơi là trời
- vậy bắt nước lên đi – tôi thở dài
- đứng vậy sao làm – con nhỏ chỉ chỉ chỏ chỏ
- rồi làm đi, nhanh ngen trể rồi đó
Tôi lúc lắc con mèo đi ra đằng trước, tựa người ra cái ghế nhìn thoang thoảng dòng người đang chạy lân la ngoài kia, từng vệt nắng bắt đầu dài hơn, những giọt sương cũng đả được hông khô theo thời gian và lơ lững mình hòa vào từng đám mây xanh ngắt trên kia, đúng là sau khi mưa thì bầu trời lúc nào cũng đẹp nhất. ngồi mân mê với tờ báo công an mà tôi thở dài. Nào là hiếp dâm trẻ con, anh hùng rơm……………..dường như thì một lúc đất nước ta càng biến chất thì phải, nhưng lien quan gì thì cũng từ người dân thôi chứ tại ai đâu?. Nghĩ ngợi lung tung một lúc thì đồ ăn cũng ra, tôi nhâm nhi tách café rồi ăn, đang mâm mi thì con nhỏ ngước lên nhìn rồi quay xuống
- gì thế, có gì thì nói – tôi hỏi
- không gì – nhỏ đáp
- ừ
- ngon không
- tôi làm không lẽ không ngon – thì ra là hỏi thử có ngon không
- ừ
Con nhỏ mặt xụ xuống chắc là thất vọng lắm đây. Nhìn cái mặt ngố ngố ôm con mèo buồn là khiến tôi mắt cười không chịu được. nhâm nhi từng ngụm café đắng cuối cùng vào miệng rồi đứng phắt dậy.
-thôi tôi đi làm, buồn thì chơi với con mèo đi, chiều tôi về - tôi nói
- ừ - cái giọng buồn tênh
- làm ngon lắm đó – tôi nói
- ai hỏi mà trả lời – nhỏ cười khúc khích
- ừ thôi tôi đi
Bước cọc cạch ra ngoài dẫn chiếc xe rồi phi đến chổ làm, thở dài bước vào trong văn phòng thì gặp cái mặt lờ của thằng trưởng phòng đang nói chuyện với con bé mà tôi nói với mấy bác hôm qua.
- chào anh
- ừ chào e
Bước nhẹ chổ bàn làm việc ngả lưng một chút, vừa ngả lưng ra một chút thì nhỏ đó lại ngồi kế bên tôi làm việc, mà mỗi lần con nhỏ này ngồi kế tôi là thằng chó kia nó lại nói này nói nọi
- làm việc đi – thằng chả nói
Tôi lặng thinh không nói lời nào, tiếng đồng hồ vẫn lẵng lặng khẽ vang lên từng tiếng đều đều không ngớt
- công ti mướn anh làm về làm việc chứ không để anh ngồi chơi – thằng đó bắt đầu sồn sồn lên
- còn anh thì làm gì anh, chuyện em làm em biết không cần anh nhắc ok ?
- anh nói thế là gì
- không gì, hiểu thì hiểu, không hiểu thì thôi
Tôi thở khì một cái rồi quay lại với bản kế hoạch, mặc kệ thằng đó đứng đơ ra mắt hầm hầm tôi, thít thì nhích đéo ngán nhá. Tiếng thằng đó vẫn văng vẵng bên tai, tôi bực bội ngước lên nói
- anh làm ơn về chổ dùm em, tiếng anh to quá em không tập trung được
Tôi vừa nói dứt tiếng thì có tiếng cười khúc khích bên cạnh tôi, là con nhỏ. Nói cho mấy bác luôn con bé này tên Trân, khá ngây thơ và trong sáng. Thằng trưởng phòng nhìn tôi lơm lơm, hai ánh mắt đỏ ngầu xăm xăm nhìn tôi.
- tôi sẽ kêu bộ phận nhân sự đuổi việc anh
- tuỳ
Thở dài rồi quay lại với bản kế hoạch đồ sợ, tiếng không gian như lắng xuống, thằng trưởng phòng bước xăm xăm ra cửa làm như là thiếu phân vậy. tôi thì làm công việc của mình, chỉ còn riêng con bé trân nhìn cười khúc khích. Tôi cũng chẳng quan tâm gì mấy, nên cứ lọc cọc với công việc, thời gian lại khe khẽ trôi qua không ngĩ, lúc này cũng đả 11h trưa, bụng tôi bắt đầu đói cồn cào lên. Ngồi lân lê một lúc chẳng thể chịu nổi định đứng phắt dậy thì
- anh mình đi ăn nha –con bé trân nói
__________________

Đôi Tay Thô Này Sẽ Ôm Chặt Lấy Em, Anh Sẽ Không Để Em Vuột Mất ..........Người Đàn Bà Của Đời Anh
   



 



Tiếng con nhỏ khẻ làm tôi giật mình, lúc này có một đôi mắt sòng sọc nhìn tôi không chớp mắt, nếu là tôi như ngày trước thì đôi mắt đó ăn nguyên cái ly vào đầu rồi chứ ở đó mà nhìn với chả dò. Tiếng con nhỏ văng vẵng bên tay vè kéo tôi đi không luyến tuyết, mặt cho ánh mắt của thằng trưởng phòng kia, mày nhìn mày làm gì được tao, cứ nhìn đi con nhìn đê bố đéo sợ mày.
- đi đi anh nhanh lên – tiếng nhỏ trân làm tôi giật mình
- ừ cũng được
Bước vào thang máy xuống phòng tiếp tân, mọi ánh mắt đều dồn về tôi, gì thế này vậy ta không lẻ tôi có sức hút vậy sao, tôi nghỉ bụng như vậy nhưng chưa kịp hiểu ra thì nhỏ đả lôi ra khỏi cửa rồi. Len lõi qua dòng xe chen chút mà tôi muốn đứng tim lên, nhưng cũng phải cố luồng lách cùng với nhỏ qua bên lề bên kia.. đứng trước một tiệm cơm văn phòng khác to, có máy đều hoà đàng hoàng, còn một bên là một tiệm cơn bình dân lấn ra cả ngoài lòng đường, ngẫm nghỉ một lúc là tôi kéo con nhỏ sang tiệm cơm bình dân. Mặc dù đó không phải là tính cách của tôi, bước vào một quán cơm vỉa hè lụp xụp, tuy quán khá nhỏ nhưng lại rất sạch sẽ, lúc này còn sớm nên quán còn thưa khách thì phải, tôi dẫn con nhỏ vào một cái bàn ngay góc sạch sẽ, con nhỏ thì nhìn xung quanh cái quán như công an đi tìm chứng cứ vậy
- gì vậy – tôi hỏi
- dạ hông có gì – nhỏ đáp
Một người đàn bà tầm 35 tuổi bước nhanh lại nở một nụ cười nhẹ nhàng ấm áp trên môi hỏi 2 đứa tôi
- 2 vợ chồng dùng gì – chủ tiệm hỏi
Con nhỏ ớ lên một tiếng rồi cứng họng không nói được gì, còn riêng tôi thì vẫn bình thản, vì tôi miễng cứ đi đâu với bất cứ con nhỏ nào là bị kêu bằng ‘’ vợ chồng ‘’ không hiểu sao tôi luôn bị gắn cái mác như vậy nữa, nhưng tôi cũng bơ qua chẳng nghỉ ngợi gì
- 2 phần cơm gà – tôi nói
- à mà chị lấy cho em 2 chai nước pepsi nữa – tôi nói
Người đó quay đi để lại một bầu không khí ngờ nghệch của con nhỏ dành cho tôi, con nhỏ mặt ngượng lên liếc nhìn tôi rồi cụp xuống xấu hổ
- người ta kì quá hé anh
- ừ - tôi đáp nhẹ
- dạ
Không khí như nóng rang hơn khi nhiều cơ thể con người bước nhanh vào quán, tiếng ồn ào dường như làm nhỏ trân khó chịu thì phải, tôi thở dài rồi hỏi
- không thích quán này à
- dạ không phải
- ừ
- ăn cơm đi tới rồi kìa – tôi nói tiếp
Người đàn bà đặt nhẹ hai phần cơm gà thơm phức xuống bàn cùng hai chai nước ngọt, tôi bắt đầu ăn nhẹ nhàng, ( với gái thì thế thôi, chứ riêng là trong vòng một nốt nhạc là sạch )
…………………………………………�� �…………………………………………� ��……………..
- anh à – con nhỏ lay tôi
- gì ?
- chiều tan sở anh rãnh hông đi với em mua cái laptop với – con nhỏ nhũng nhịu
- à ừ cũng được
- dạ cám ơn anh
- không có gì
Tính tiềng phần cơm xong có 60 nghìn đúng là sự lựa chọn đúng đắn khi vào đây, và tất nhiên là tôi trả rồi . Quán ăn cũng gần công ti bước ngang qua lộ là tới, quay vào lại công ti thở phào nhẹ nhỡm sao thoát khỏi cái nóng của ngoài kia.
Lăng xăng với công việc bộn bề mà không nhớ đến thời gian cũng đả gần chiều, từng vệt nắng màu cam đổ dài qua ô kính gọi vào bàn làm việc. bính bong, tiếng câm kim ngắn đè lên con số 5 tròn trỉnh tôi giật mình sau một ngày uể oải. thu xếp xong cái mớ giấy tờ lù xù bù vào cặp định bước ra về thì nhỏ trân nếu tôi lại
- đi anh
- đi đâu ? – tôi hỏi
- trưa anh nói đi mua lap với e mà – con nhỏ nhũng nhịu
- ừ anh quên
- dạ giờ đi ha
- ừ
Bước xuống với con nhỏ cùng với cái cập tap đen trên tay, lấy xe xong tôi ngồi thủng thẳng đợi con nhỏ, lúc này trời buôn từng hạt nắng nhẹ nhàng xuống cái vĩa hè thênh thang, từng ngọn gió cuốn đi những tán lá đả úa màu kêu rộp rạp nge rất vui tay. Mẫn mê với dòng người đang chen chút dưới lòng đường đầy xe cộ kia mà không hay con nhỏ đang đứng đằng sau cười mim mĩm
- hù nhìn gì đó – nhỏ trân hỏi
- à không gì
- đi nha anh
- ừ
Lướt nhẹ trên con đường hoà vào từng dòng người đang nói đuôi nhau về nhà kia, một hơi thở ấm áp phập phồng bên tai tôi, con nhỏ ngồi tựa sát vào đến nổi cặp vú của nhỏ chạm sát vào lưng tôi khiến tôi muốn trào máu ra vậy, nhưng không lẻ bây giờ nói em ngồi xích ra đi, vú em cọ lưng anh khó chịu quá. Tôi cũng im thinh thích không nói tiếng nào cứ để nó cọ sát vào lưng, đằng sau con nhỏ thì cứ chỉ chỉ chỏ chỏ chổ này chổ nọ
- mua ở đâu e
- dạ chổ XXX đi anh
- ừ
Đảo một vòng cũng tới gữi xe xong xuôi bước cọc cạch vào trong, hơi máy lạnh phả vào tôi lạnh tê cả người, nhưng cũng phải giữ trạnh thái bình thường. đảo vòng vòng một lúc cũng được một cái lap xong bước cọc cạch ra khỏi chổ. Lúc này cũng đả tầm 7h tối từng ánh đèn bừng sáng lên mọi ngóc ngách của thành phố xa lệ này, tôi lắc nhẹ đầu dẫn xe ra.
- anh à – nhỏ kêu
- gì e về chưa
- khoan mình đi ăn rồi hả về nha
- hã à ừ cũng đươc
- đi ăn hủ tiếu nha
- ừ
Đảo vòng vòng mấy con đường cuối cùng cũng tấp vào một quán bên đường, anh xong xuôi thì cũng đả 7h30 tối. tôi đành phải trở con nhỏ về tận nhà rồi mới về tới nhà được
Trong nhà vẫn còn có ánh đèn hiêu hắt nhưng lạnh lẽo, mở nhẹ cánh cửa ra dẫn con xe vào, bước nhẹ vào trong nhà chợt có một khung cảnh khiến tim tôi thắt lại.. có một người con gái đàn nằm ngủ thiếp trên bàn và một mâm cơm đả nguội lạnh…………………………………
__________________

Đôi Tay Thô Này Sẽ Ôm Chặt Lấy Em, Anh Sẽ Không Để Em Vuột Mất ..........Người Đàn Bà Của Đời Anh
   



 



sr mấy bác. Hôm nay vừa đi tiệc về sỉn quá @.@''. Để sáng bù vậy.
À mà truyện này quên để mác trẻ con không nên chơi ở nhà .
Được con rết to phết nhỉ. Mau lành bệnh nha em trai  
__________________

Đôi Tay Thô Này Sẽ Ôm Chặt Lấy Em, Anh Sẽ Không Để Em Vuột Mất ..........Người Đàn Bà Của Đời Anh
   



 



Mưa bắt đầu rơi lất phất ngoài kia, một cảm giác gay gứt trong lòng, tôi…….tôi dường như đả rất lâu rất lâu…..rất lâu rồi mới thấy lại được một khung cảnh một người đàn bà ngủ gục trên mâm cơm ngụi lạnh chờ đợi tôi về. khoé mắt tôi cay cay như ngày hôm đó, vô vàn những kí ức lại ùa về từ tìm thức trong tôi. Khẻ hít nhẹ tất cả những cảm xúc quay ngược vào trong để kìm nén, bước nhẹ nhàng đặt cái cặp táp xuống cái ghế kia. Tôi bước ra phía sau nhà nơi cái không gian đang đứng im vì cô ấy. tiếng quạt trên trần nhà vẫn quay đều đều, vẫn âm thanh ro ro quen thuộc. tôi khẻ cười nhẹ một cái trước cái không gian này, nhẹ nhàng bước đến ẩm nhỏ lên trên tay, chà cũng nặng thật. nhưng tôi vẫn từng bước chân vững chắc lên những nấc thang dài thêm thang kia, một gương mặt ngủ gà ngủ gật trên vòng tay tôi, cố bước thật nhẹ, cố không gây ra bất cứ một tiếng động nào nhỏ nhất để đừng phá tan một giấc mộng ngọt trên vòng tay tôi. Từng bước chân đều đều trên những nấc thang chảy dài, vội nhẹ nhàng mở khoá cánh cửa phòng lạnh lẽo ra, tôi bước nhẹ nhàng đặt một cơ thể mới lớn đặt nhẹ xuống giường. rầm………..một vết sáng sẹt ngang bầu trời, mưa ngày nặng hạt hơn không ngừng, tôi kéo nhẹ cái mền đắp ngang ngực nhỏ rồi bước ra ngoài
- ngủ ngon nàng công chúa của tôi
Với tay tắt nhẹ cái đèn ngủ cho con nhỏ rồi bước lọc cạch xuống nhà dưới, mâm cơm đả nguội rồi còn nóng gì nữa đâu, bụng tôi thì lại vừa đi ăn với con nhỏ trân xong. Nhưng không lẽ lại đổ bỏ hết sau, thế là đem đi hâm nóng lại và ăn sạch sành sanh. Tiếng mưa vẫn tí tách ngoài hiên trong này thì có một thằng đang lân lê ly café nóng ấm và cái đống giấy tờ trên bàn, con mèo mập ú thì cứ kêu ngao ngao vang vọng cả căn nhà, cái con mèo ú ục ịch này không biết bị gì mà cứ ngêu ngao vòng vòng cả lên nge bực cả mình……………………………………… ……………………………..
Sáng lên từng hạt nắng khẻ lách mình qua từn tán lá xanh mướt xuống con đường, gió thổi nhè nhẹ, từng giọt sương còn khẻ đọng lại trên từng tán lá. Từng hố nước vẫn còn đọng lại dưới đường sau cơn mưa nặng hạt hôm qua. Bầu trời xanh hơn, sáng hơn sau cơn mưa tối qua, dòng người chen chút nhau hơn, rượt đuổi nhau hơn sao cơn mưa tối qua. Từng tà áo dài trắng bay lất phất ngoài đường, từng màu đỏ của những cái khăn quàng đỏ thấm trên những đứa học sinh, những cái cảm giác đó gợi lại cho tôi biết rằng hôm nay là ngày con nhỏ nhập học, khẻ giật mình trên cái bàn kính với sấp giấy tờ lộn xộn, chợt nhìn vào đồng hồ lúc này mới là 6h15 nhưng ở phía sau nhà đả có tiếng lọc cọc của bếp núc, ai sáng sớm mà lục đục vậy ta. Nhà này chỉ có mình ên tôi với nhỏ tuyền thôi, không phải tôi thì tức là nhỏ rồi chứ ai. Thức sớm vậy ta tôi khẻ cười
Khẻ dụi mắt mấy cái rồi đứng phắt đi tắm rồi lục đục kiếm cái gì ăn, bước nhẹ lên lầu tắm hả hơi xong quay xuống dưới nhà tôi thỏi
- bửa nay nhập học à – tôi hỏi
- ừ
- ừ để lát tôi đưa cho đi
- ừ cũng được
- có gì ăn không
- có
- gì
- bánh mì ốp la
- có khét không
- hỏi vậy là sao
- không sao tại hỏi thôi
- cho con mummy ăn giùm đi
- mummy là con nào
- con ú dưới đất kìa
- à ừ
ẩm con mèo ú ý lên trên tay mà muốn quần tay khắp xuống đất, đổ chút đồ ăn cho con mèo ú khi khì đang lấn quấn bên chân kia. Bước nhẹ nhàng lại cái bàn kính to đợi đồ ăn, hai cái ngon tay cứ gõ lọc cà lọc cọc xuống bàn tạo nên những âm thanh nge rất vui tay, lắc lắc nhìn cái bộ dạng đeo tạp dề của con nhỏ mà tôi cười muốn lộn ruột, mà cái giọng điệu hôm nay chắc là còn giận tôi chuyện hôm qua là đi tận khuya mới về bỏ con nhỏ với mâm cơm lạnh đây chứ còn đâu.
Tôi khẻ cười lây lất nhìn con nhỏ ngỉ vu vơ, nhìn cái tướng lùn lùn cao cao trong cái vấy ngắn điệu đà, cái vớ đen kéo đến tận gối nhìn mà mắt cười, đằng trước thì một cái tạp dề.
- nhìn gì đó
- không gì
- hôm qua mấy h mới về - con nhỏ đặt 2 phần ăn sáng xuống bàn
- 8h30 – tôi nói
- thật không
- thật
Măm mi cái món của con nhỏ mà lòng tôi như nhẹ tễnh, chắc là tại vì đở hơn mấy lần trước, vừa uống một ngụm café đắng vào họng cho dịu cái lạnh của buổi sáng sớm lạnh te kia. Uống xong thì đồng hồ củng đả điểm đúng 6h45 sáng. Tôi cọc cạch dọn dẹp tiếp con nhỏ rồi chạy ra ngoài dẫn chiếc xe quen thuộc của mình ra. Con nhỏ ngồi đằng sau hai tay đặt nhẹ vào cái hồng tôi, cái cảm giác ấm áp đả từng mất rốt cuộc cũng đả quay về. tiếng chim khẻ lây lất trên từng nhàng cây gầy gộc ven đường.
- trường nào
- XXX
- học trường tư thục à
- à ừ…………
- ừ
Đề gas phóng nhanh cho con nhỏ kịp giờ không lại bị cấu xé cho chết nữa, thắng cái kít lại trước cánh cửa sắt màu xanh, không gian nhộn nhịp nô ấp tiếng cười
- dừng ở đây đi
Tôi thắng lại tại một nhóm toàn mấy anh chị khá sành điệu, vừa thắng lại một cô bé tóc bấm reo lên
- tuyền đây nè
Con nhỏ bước chậm lại cái đám đó, hàng chục đôi mắt đổ dồn về tôi, bộ mặt tôi có dính lọ hã ta, tiếng nói xì xầm xì xà, mấy đứa con gái lôi nhỏ vào góc hỏi này hỏi nọ. còn mấy thằng con trai thì nhìn tôi lấm lét. Nếu bây giờ tôi bằng tuổi mấy thằng nhóc này thì mỗi thằng ăn một đấm rồi chứ mà nhìn. Anh em cũng biết tôi manh động cở nào mà .
- anh là bạn trai của tuyền hã – một co bé xúng xính trong cái váy bước lại hỏi tôi
Tôi giật mình nhìn thì ngơ ngơ ngác, Wow dể thương thật………haizzz lại cái con quỷ dâm dục trong người lại trổi dậy rồi
-không – tôi nói
- vậy sao chở nó đi học – cả đám chạy lại hỏi tôi
- à thì………
- bạn tao mới quen nên chở không đượ à- con nhỏ xen ngang
- à há……ghen à – cả đám quay lại hỏi nhỏ
- đừng có điên
- thôi tôi đi làm à, đi học đi trưa tôi qua rướt – tôi nói
- ừ
Vẫy tay chào cái đám bạn của con nhỏ xong rồi tôi vút đi trong lòng đường được bao phủ của những tia nắng ấm buổi sớm mai………………………………
__________________

Đôi Tay Thô Này Sẽ Ôm Chặt Lấy Em, Anh Sẽ Không Để Em Vuột Mất ..........Người Đàn Bà Của Đời Anh
   



 



Lướt nhẹ mình trên con đường dài thênh thang buổi sớm mai, từng cơn nhỏ lạnh nhè nhẹ luồn lách qua lớp vãi mõng tang của chiếc áo sơ mi mõng tanh, chợt rùng mình một cái rồi nhấn gas vút đi để công ti làm việc. gữi xe xong xuôi tôi bước nhanh lên phòng với cái cặp da đen trên tay, một cánh tay nhỏ nhắn chạm vào hông tôi một cái nhẹ. Tôi giật mình qua lại nhìn thì ra là nhỏ trân, nhỏ cười nhìn tôi tít mắt
- đợi em đi với
- ừ
Bước nhanh vào cái thang máy lên phòng, hai cánh cửa sắt đống sầm lại , không gian nhỏ hẹp chợt nóng dần len theo từng nhịp thở đều đều của tôi và con nhỏ, lúc này trong cái thang máy nhỏ xíu này chỉ có riêng tôi và nhỏ, nhỏ lắm la lắm lét nhìn sang tôi rồi cụp mặt xuống nhìn cười khúc khích, tôi cũng chẳng quan tâm mấy đến con nhỏ mà cứ mốc ra mốc vô cái đt xem trể giờ chưa, vào trể cái thằng trưởng phòng đó lại có cớ xỏ tôi nữa, thằng đó thì bựa khỏi nói rồi. Trừ khi tôi nghỉ thôi chứ chẵng bao giờ nó đuổi việc được tôi đơn giản, là tôi được giám đốc tự tay tuyển vào mà. Nói vậy thôi chứ thiệt chứ ông giám đốc này là bạn thân của ba tôi, ông ba gữi tôi vào đây để làm việc chứ ở không thôi cứ long nhong ngoài đường ổng bả lo thêm. Đứng nghỉ mong lung một lúc thì cánh cửa to kia đần dần hé mở, đi dọc theo hành lang dài ngang qua những phòng làm việc khác nhau thì tôi cũng đả đến chổ phòng của mình. Mai qua chưa trể giờ, cười nhạt một cái rồi loay hoay tiếp với cái đống tài liệu trên tay vì ngay mai đả tới hạng nộp kế hoạch cho thằng chó điên đó rồi. làm không kịp nó lại cứ sồn sồn lên như cồn 90 độ, đang loay hoay với với đống tài liệu trên tay thì trong túi quần cái đt lại rung lên bần bật từng hồi. bước len lẽn ra khỏi phòng nhấc máy lên nge thì ra là thằng tuấn điên
- ê đậu má đang ở đâu vậy – nó hỏi
- đang làm việc địt mẹ mày
- tối rãnh k, tối đi nhậu với tao rồi tao với mày đi check hàng
- check à
- ừ đi nge mạy, tối tao qua nhà mày
- thôi thôi, để tao qua chổ mày
- 6h nge mạy, tao đợi bên café chim to
- rồi café chim to, tao vào làm việc đây không thằng chó kia nó lại sồn sồn lên
- thằng nào
- thôi không gì tao vào làm đây
- ừ
- ừ bye
Cúp máy xong nhanh chân chạy vào phòng làm việc tiếp mặc thời gian trôi qua
11h trưa…………
Mặt trời lúc này đả lên cao, từng tiếng chim râm vang buổi sáng giờ củng đả im bặt, chỉ còn có tiếng ro ro của cai máy điều hoà bên góc tường, tôi tựa mình xong xuôi sau khi làm cái bản kế hoạch chó chết này. Hít nhẹ cái không khí đặc trưng từ cái máy điều hoà kia. Đưa cái đồng hồ màu vàng lên coi thì đồng hồ đả điểm đúng 11h5…..chết rồi con nhỏ tan lúc 10h45 mà giờ đả 11h rồi còn đâu, không biết con nhỏ có đợi hay về nhà chưa nữa, chìa khoá thì tôi giữ rồi. Càng suy nghỉ thì tôi càng lo, lòng tôi nóng rang lên vì những ý nghỉ trong đầu, tôi đứng bật dậy nói nhỏ với con nhỏ trân kế bên
- lát nói với anh trưởng phòng anh có việc nên tí vào trể nha
- dạ để em nói mà anh đi đâu? – con nhỏ quay sang nhìn tôi
- anh có việc thôi đi đây
Tôi chạy thật nhanh đến cái thang máy mà, đéo thấy đâu, càng đợi càng sót ruột tôi chạy ngay qua cầu thang bộ mà bộ phận của phòng tôi nằm ở tầng 3 mới ác. Lúc này chỉ muốn hét lên rằng hai từ ‘’ đậu má’’ nhưng thôi tôi chạy như điên xuống dưới công ti mà đôi chân mõi nhừ, nhưng vẫn cố gắng chạy xuống, một chút sau thì cũng đáp tới mặt đất , tôi chạy ngay ra chổ nhà xe lấy xe rồi phi thằng qua bên trường nhỏ. Gió thổi rát mặt, từng tia nắng hừng hực chiếu vào tôi suốt con đường dài đến trường nhỏ, đầu óc lo lắng, bụng thì cồn cào vì đói bụng. Cố gượng chạy một lúc thì cũng tới, lúc này trường nhỏ vắng hoe, chẳng có một cái bóng ma nào cả, tôi chạy lòng va lòng vòng tìm nhỏ, càng đi tìm thì lại càng không thấy. móc điện thoại ra thì thuê bao quý khách……….cái đụ má nó . tôi như thằng điên chạy kiếm con nhỏ khắp trường, vừa định chạy về nhà kiếm thì một bóng người nho nhỏ trong cái váy đồng phục chạy lon ton ra kêu
- Ê ở đây nè
Tôi như một người đang ở sa mạc mà tìm được ốc đảo vậy, tôi chạy ngay lại chổ con nhỏ mắt hầm hầm hỏi
- nãy giờ ở đâu vậy
- trong lớp, cô vào trể
- ừ - tôi thở phào nhẹ nhỏm
- giờ tan chưa
- tan rùi
- đói bụng không chở cho đi ăn
- đói đi thôi
- ừ
Con nhỏ leo lên ngồi ngang ra phía sau tôi, hai tay quàng qua eo. Lúc này người khác nhìn vào chỉ có một cảnh tượng là ‘’ một cặp tình nhân đang đong đưa dưới cái nắng của buổi trưa ‘’
Nhưng tôi cũng chẳng quan tâm mấy đến mấy cái đó mà chỉ lo tìm cái quán nào lũi vào ăn thôi đơn giản là vì bây giờ đói quá trời rồi. chạy vòng vòng một lúc cũng lũi vào được một tịm ăn khá ngon lành. Dựng xe xong tôi với nhỏ bước vào lựa một bàn ngay trong góc rồi ngồi xuống thở khì. Con nhỏ nhìn tôi một lúc rồi móc ra cái gì đó trong cặp đưa cho tôi
- lao đi
- ừ
Lao mấy giọt mồ hôi ướt đẩm trên mặt xong thì cũng có cơm tới. nói cơm thì không phải thực chất là bún thịt nước mới đúng. Lùa một lúc với con nhỏ thì cũng xong, tôi thở khì rồi uống một ngụm café đen vào họng mặt cho những ánh mắt đang xăm xoi tôi cười khúc khích, đến con nhỏ cũng cười, nhỏ lấy một miếng khăn giấy rồi lao miệng cho tôi cười
- ăn uống gì mà dính tùm lum vậy
- hã à ừ
Tôi bối rối úp mặt xuống dưới nhìn cho tránh nhục nhã, con nhỏ ậm ừ một lúc thì cũng xong tô hủ tiếu trên bàn, tính tiến xong xuôi mà mắt tôi cứ nhìn lên trời để tránh những ánh mắt nhìn tôi. Chạy ra khỏi quán thì cũng đả 11h45. tôi đèo con nhỏ về nhà rồi cũng chạy nhanh về công ti không khéo lại bị chữi
Lạng lách một chút dưới cái nắng ôi bức, bụi bậm và những âm thanh hổn tạp thì cũng đả tới công ti, chạy thật nhanh vào thang máy rồi vào phòng. Tôi ngả người xuống thở hồng hộc như điên ,bao nhiêu chất dinh dưỡng lúc nãy cũng đả tan theo từng bước chân hối hã của tôi. Con nhỏ trân nhìn tôi cười khì rồi cũng quay lại làm việc……………………………………�� �.
Tan việc xong tôi chạy nhanh về nhà với phong thái ung dung nhẹ nhỡm, bụng tôi nó đả rung réo lên từ lúc 4h chiều. mở nhẹ cánh cửa sắt nhà ra dẫn con xe vào trong. Không gian thật yên ắng chỉ còn tiếng léo nhéo của con mèo ú a ú ịch đang lăn lộn dưới đất kia. Cả căn nhà vắng hoe không còn một chút động tỉnh nào, bình thường thì có tiếng con nhỏ với con mèo giỡn với nhau nhưng bữa nay thì chỉ có mổi con mèo chắc là đi ngủ rôi còn đâu. Tôi bước lên lầu quăng cái cặp xuống giường rôi đi tắm vì chút nữa tôi có hẹn với thằng tuấn đi check hàng
Tắm rữa xong xuôi tôi bước xuống nhà bắt cơm lên nấu rồi làm thêm mấy món để trên bàn cho con nhỏ chừng nào ăn thì ăn còn tôi thì dắt chiếc xe ra đi đến quán café chim to gặp thằng tuấn và đi check hàng……………………………………… ……………..
__________________

Đôi Tay Thô Này Sẽ Ôm Chặt Lấy Em, Anh Sẽ Không Để Em Vuột Mất ..........Người Đàn Bà Của Đời Anh
   



 



chào anh em
Dạo này nhà tôi có nhiều chuyện sãy ra nhiều quá, nên tôi muốn giải quyết ổn thoả cái rồi sẽ viế tiếp. vã lại dạo nào công việc trên công ti cũng nhiều quá nên chiếm hết khoãng thời gian viết truyện rồi......
Mong anh em tha lỗi
Thân chào
__________________

Đôi Tay Thô Này Sẽ Ôm Chặt Lấy Em, Anh Sẽ Không Để Em Vuột Mất ..........Người Đàn Bà Của Đời Anh
   



 



Đóng chặt cánh cửa nhà quen thuộc của tôi lại, leo lên chiếc xe và phóng đi hoà vào lòng đường đang dần dần đông đúc kia. Từng vòng quay bánh xe ngày một nhanh theo cái đồng hộ hiển thị vận tốc của chiếc xe, lách mình qua những chiếc xe tải to đùng kia chạy một mạch đến điểm hẹn với thằng tuấn bạn tôi. Tiếng kèn xe vang tin tin dồn dập khi một chiếc xe đột nhiên dừng lại phía trước, tôi lắc đầu ngao ngáng rồi nép sang một bên càng lên vĩa hè kia. Chạy thêm một chút thoát khỏi cái không gian chật hẹp của dòng xe kia, tôi rẽ vào một quán café khá đẹp. trước cửa để biển café ‘’ Chim To’’ gữi chiếc xe vào trong. Cất cái nón bảo hiểm màu xanh vào cốp xe tôi bước vào, một bản tình ca nhẹ nhàng bắt đầu vang lên khe khẽ theo dòng nước từ cái vòi kia đang chãy dài, vừa bước vào trong quán thì đả thấy thằng tuấn ngồi thù lù đằng kia một góc, tay mân mê điếu thuốc cháy rực trên mồm, nó quay sang nhìn tôi cười hô hố như thằng điên rồi cất giọng
- ê đm đây này – nó rống lên
- ừ - tôi vẫy tay đáp
Ngồi phịch xuống cái ghế được đan lát bằng tre mát rượi kia, tôi móc nhẹ bao thuốc lá rồi ‘’ tách ‘’ tiếng vang của chiếc bậc lữa quen thuộc. Rít một hơi thuốc cháy rực đưa từng ngụm khói trắng đậm đặc vào trong phổi. Tiếng bước chân của nhỏ phục vụ lộc cộc lại.
- dạ anh dùng gì – con nhỏ hỏi
Tôi quay lại nhìn, wow to dữ vậy ta, một ý nghĩ cuồng dâm bắt đầu loé ngang đầu tôi, tôi cười thầm trong lòng và suy diễn một lúc
- li café đen không đường pha đặc – tôi nói
- hã – con nhỏ hã lên một tiếng
- hã gì ? – tôi hỏi
- dạ không có gì
Bóng con nhỏ phục vụ khuất xa tôi ở đây thì nói tàm xàm ba láp với thằng tuấn, đả 3 tháng nay rồi tôi mới gặp nó từ cái bữa nó ra nước ngoài. Tôi nói chuyện một lúc thì một cái hình hoa văn gai góc đập vào mắt tôi, đó là một hình xăm trên bắp tay thằng tuấn bạn tôi
- đm cái gì đây – tôi vén bắp tay nó lên
- xăm chứ cái lờ gì – nó đáp
- lên hồi nào thế
- tao qua bên anh, đi ngang tiệm xăm nên quất luôn – nó cười
- ờ đm
Kéo cái vạt áo nó xuống rồi, thì con nhỏ phục vụ cũng đem li café đen thui của tôi đặt nhẹ xuống bàn, con nhỏ nhìn tôi cười nhẹ một cái tinh nghịch, tôi thì cũng chẳng đối hoài gì đến, mặc dù bên trong tôi đang tưỡng tượng những cảnh ân ái khũng khiếp rồi. nhưng thôi tôi cũng quay sang nhìn con nhỏ cười nhẹ một cái đáp
- cám ơn em
- dạ không có gì
Con nhỏ khuất xa lúc này tôi mới quay lại nhìn thằng tuấn, nước miếng trào ra cả hai bên miệng, nó nhìn tôi cười ẩn ý
- u má nhỏ đó vú to dữ hé mậy – nó cười
- ừ to thật, gọi tao ra đây làm gì mạy
- mẹ, lâu lâu rũ đi uống café đéo được à – nó đánh vào tay tôi
- đm có gì đâu, hỏi vậy thôi
- ừ uống xong tao với mày đi nhậu rồi đi check – nó bảo
- ừ
Nhâm nhi tách café đắng ngẹn nơi cổ họng và những câu chuyện tào lao của 2 thằng mà đả quên mất cả thời gian, lúc này cũng đả 8h tối rồi, nó chợt nhìn đồng hồ rồi la
- chết mẹ 8h rồi
- ừ rồi sao
- đi nhậu đm nhanh nhanh – nó nói
- ừ
Tôi đứng phắt dậy thở phì một cái rồi kêu
- tính tiền em ơi
Vẫn là con nhỏ lúc nãy, con nhỏ chạy lon ton lại cười nhẹ nói
- 40 nghìn anh – quên mất giá rồi
- đây em, khỏi thối – tôi đưa tờ 50 ra
Con nhỏ nhận lấy, dôi bàn tay mềm mại chạm vào tay tôi nhẹ một cái nhưng cũng đủ một cảm giác dục vọng lân lân trong tôi, chắc tôi điên rồi thì phải, hay là tại lâu rồi không chạm vào tay con gái ta.. Ngĩ vẫn vơ một lúc thì thằng tuấn đả lôi tôi ra
- xe mày đâu – tôi hỏi
- đéo có đem
- ơ đm, thế đi bằng gì
- taxi – nó đáp tỉnh bơ
Tôi thở dài ngao ngán rồi móc cái nón ra thẩy cho nó, nó ngồi đằng sau , tôi thì cầm lái đằng trước . lạng vòng vòng theo mấy con đường đêm tôi với nó cuối cùng cũng rẽ vào một cái quán nhậu bình dân cạnh lề đường.
Từng cốc rượu nóng rực chạy từ cổ họng xuống tận bao tử một lúc thì cũng ngà ngà. Hai thằng ngồi với nhau lại ôn về cái thời xa xưa, lúc ở truồng tấm mưa chạy long nhong ngoài phố. Nói một lúc thì nó lại nói về chuyện tình cảm với tôi, tôi chỉ biết cố gượng cười khi nó nhắc đến em, người đàn bà đả từng thuộc về tôi. Nó lại nói về chuyện của nó rồi hai thằng cười phá lên như 2 thằng điên mới trốn viện thì phải.
- tao mới chia tay con bồ xong – nó thở dài
- ừ thế à , sao chia tay
- con đỉ đó nó cấm sừng tao – giọng nó hằng lên
- ừ - tôi thở dài
Dường như nhắc đến đàn bà thì thằng nào cũng đều máu lên thì phải, sau khi đủ đô xong tôi với nó tính tiền . tôi đứng dậy tính tiền, còn nó móc đt ra điện cho ai đó. Nó chí choé một lúc rồi quay lại với gương mặt tươi như hoa. Nó nhìn tôi cười khà khà rồi nói
- đêm nay mày không sướng tao mới lạ - nó nói
- đm có hã nói nge – giọng tôi ngà ngà
- dóc làm củ cặc gì
- rồi ok let go
Lần này tới phiên nó cầm lái vì nó mới biết địa điểm thiên đàng mà nó nói, tôi ngồi sau thì cứ hình dung con nhỏ đó cở nào mà thằng điên này tự tin đến thế. Hình dung mãi củng mệt tôi gạt sang một bên thở dài…. Móc điếu thuốc ra rít một hơi cho đở buồn, chạy tầm một lúc dưới con đường đầy những ánh đèn sáng rực thì hai thằng cũng quẹo vào một khách sạn bên đường. Gữi xe và trong, hai thằng bước cọc cạch vào tiếng bước chân vang dần vang dần lên không dứt. Tôi đứng đó hút thuốc, nó thì đi đâu đó sau khi nói chuyện điện thoại. đứng thẩn thờ một lúc thì nó cũng quay lại cười mang rợ
- phòng 35 – có cười
- ừ
- à mà lát fuck xong khỏi đưa tiền nge mạy, tao bao – nó ghé sát tai tôi cười
- ừ
- à mà tầm 10h tao qua rướt, tao đi công chuyện cái
- ừ
Cầm cái chìa khoá phòng trên tay, tôi bước lọc cọc lên từng bậc thang được đúc kết tuyệt đẹp. tiếng bước chân bắt đầu dừng lại khi trước mắt tôi là phòng số 35. Đưa chìa khoá vào mở cửa, tôi bước vào . một người con gái tuyệt đẹp, đang nằm trên giường với một cơ thể nỏn nà có thể khiến bất cứ thằng đàn ông nào cũng phải lầm lỗi ………

tới đây thôi. dạo này bị suy nhược tinh thần nên viết không được. sr mấy bác
__________________

Đôi Tay Thô Này Sẽ Ôm Chặt Lấy Em, Anh Sẽ Không Để Em Vuột Mất ..........Người Đàn Bà Của Đời Anh
   



 



Nằm trên chiếc giường trắng tinh khiết kia là một người phụ nữ. À không là một người con gái đang trong độ tuổi thanh xuân nhất của cuộc đời thì đúng hơn, lúc này người đó nằm úp mặt xuống dưới giường nên tôi cũng không nhìn gõ được. Tôi chỉ có thể nhìn thấy cái lưng trần trắng kia cùng với những đường cong quyến rũ mà thượng đế đả ban tượng. Từng bước chân nhẹ nhàng đến bên cái giường đó, tiếng máy điều hoà vẫn vang lên khe khẽ, tôi ngồi đó không nói gì. Dường như bước chân tôi đến bên tai người đó khiến cô gái quay lại, tuyệt đẹp, một gương mặt khã ái, đôi mắt to tròn đen láy, hàng mi công vút, đôi môi mềm mại ngọt ngào, cái sống mũi cao trên gương mặt đó. Tất cả, tất cả sau quen đến thế, gương mặt này dường như tôi đả từng gặp ở đâu, một tia sáng loé lên trong đầu tôi, thì ra cô gái này là một người mẫu hèn chi thấy quen quen. Tôi cười nhạt nhẽo k nói gì, làm người mẫu mà còn phải làm cái ngề này sao. Tôi lắc đầu thở dài rồi rút ra một điếu thuốc đưa lên miệng, tiếng tách vang của cái zippo quen thuộc vang lên trong không gian im lặng như tờ của bốn bức tường.
- tắt thuốc đi anh, em chịu không được - người đó nói
- ừ
Rít được hai hơi khói trắng đậm vào trong phổi rồi dụi vào cái gạt tàn đặt cạnh giường, tôi đứng dậy không nói gì, một bờ môi khẽ mở ra cất lên một anh thanh dịu dàng ngọt ngào đến thế.
- anh đi tắm đi, hay để em tắm dùm cho
- sao cũng được
Bạt bẽo tôi cởi cái áo trên người ra rồi bước vào trong nhà tắm, đúng là khách sạng vip có khác. Toàn được trang trí bằng những thứ tuyệt đẹp. Cởi tiếp cái quần ra ngâm mình trong dòng nước ấm, tôi thở dài không nói gì chỉ biết chìm trong dòng nước này để dịu đi hơi men lúc nãy.
- cộc cộc.....- tiếng gõ cữa vang lên
-...........- tôi im lặng
- anh ơi em vào được không - người đó nói nhỏ nhẹ vọng vào
- tùy sao cũng được - tôi đáp lại
Cánh cữa kính he hé mở ra, người đó bước vào với cái khăn trắng quấn lấy thân hình, tôi cười nhạt nhẽo, đả làm cái nghề này mà còn ra vẻ. Ngồi ngâm mình trong cái bồn tắm kia, người đó bước vào và ngồi ra đằng sau lưng tôi
- để em kì cho anh nha - ngọt ngào........đả lâu rồi mới có người nói với tôi như thế
- ừ - gương mặt tôi cũng giản ra phần nào
Từng ngón tay lá lướt trên cái lưng của tôi, một cái thẹo to được chạm vào
- sao lưng anh có vết thẹo to thế - người đó hỏi
- hỏi làm gì
- dạ không có gì
Người đó lặng im không nói gì, và tiếp tục công việc
- cô tên gì - tôi hỏi
- dạ Quỳnh nga
- ừ tên đẹp đó - tôi nói lạnh tanh
Bước ra khỏi cánh cửa nhà tắm và trèo lên giường và hưỡng thụ, người đó bước theo sau và trèo lên giường, lúc này thằng nhỏ sụi lơ không động đậy gì.
- bú đi - tôi nói
- dạ
Chăm chỉ thật, tôi sau khi cất câu nói đó xong, q.n cúi đầu xuống và bắt đầu mạng blowjob, đôi môi mềm mại khẽ chạm vào cái đầu khất đó, đôi tay nhỏ nhắn nắm chặt lấy thằng nhỏ sóc nhè nhẹ. Đôi môi chạm vào, cái lưỡi uyển chuyển quấn lấy toàn thân con cu tôi, một cảm giác lân lân bắt đầu bao phủ lấy tôi, một chút dục vọng bắt đầu chổi dạy, cái cổ họng khô khốc như rạn nức ra. Tôi bình thản cất giọng
- làm c.v này bao lâu rồi
Quỳnh nga dừng lại ngước đầu lên nhìn tôi e ngại, đôi môi lấp bấp khẽ cất lên
- dạ 1 lần - buồn cười thật
- đừng lo tôi chỉ hỏi vậy thôi, trả lời thật đi
- dạ em nói thật, em mới làm công việc này đầu tiên.
- sao lại làm cv này. Hình như tôi biết em làm người mẫu mà.
- dạ nhưng không đủ ăn anh à, dạo này ít hợp đồng, ba mẹ dưới quê khó khăn nên em làm thêm
- ừ vậy à - tôi cười nhạt
Con đàn bà nào mà chẳng nói vậy, tôi đả quá cáo già rồi, và tôi cũng bị một lần rồi, chẳng có gì để lừa gạt tôi đâu
- tiếp đi - tôi nói vọng lên
Cắm cúi tiếp tục, cái lưỡi như chẻ đôi thân cu tôi ra, quỳnh nga sóc mạnh hơn, cái lưỡi ma sát mạnh lên, cả thân thể tôi như mềm nhũng ra không còn chút sức lực. Cái lữỡi tinh quái mân mê khắp cu tôi, tôi như tê dại, hạng tỉ tế bào như vỡ vụn ra khi cái lữơi đó di chuyển, tôi ngồi bật dậy nhìn vào gương mặt đang cúi gằm mặt vào công việc dưới kia. Tôi nâng cái gương mặt đó lên nhìn sâu vào trong ánh mắt đen lất, dường như trong đó có một chút buồn thì phải, tôi ghét những đôi mắt đó, nó khiến tôi yếu đuối, không làm được việc gì cả.
- anh nhìn gì vậy - quỳnh nga hỏi
- không gì
Đưa đôi tay chai sạn vì năm tháng kia cỡi cái khăn trắng đang quấn lấy từng đường cong của cơ thể kia, tôi như con thú hoang lâu ngày bị bỏ mặc lao vào cái cơ thể đó, một mùi hương nhè nhẹ của sữa tắm lúc nãy sốc vào mũi tôi. Tôi hôn nhẹ từng cái một lên cái cổ cao trắng ngần đó, cái lữi lướt nhẹ lên nó, quỳnh nga khẽ rùng mình nhẹ một cái, âm thanh ư ữ nơi cổ họng bắt đầu vọng lên khi bàn tay tôi chạm đến bầu ngực căn tròn nhựa sống đó. Hai ngón tay kẹp lấy cái nhủ hoa hồng hào đấy, tôi đưa lưỡi mình bấu chặt lấy ngực của nhỏ. Cái lưỡi se quay cái nhủ hoa đả cương cứng đó, tôi cười nhạt nhẽo rồi đưa tay chạm vào cái mu râm rậm đen của quỳnh nga. Cái thứ ươn ướt phủ lấy từng đốt ngón tay khi tôi chạm vào con bướm rũ rượi đó
- ưm..a...đừ..ng....
- đừng gì
Tôi hỏi rồi chà sát mạnh vào con bướm rũ rượi đó, quỳnh anh rên lớn hơn khi tôi đưa một ngón tay vào trong đó, từng thớ thịt cứ như bóp ngẹn lấy đốt tay tôi. rời bỏ cái vú to tròn đó, tôi đâm đầu vào cuộc chơi hoang lạc với con bướm đó. Nhét thêm một ngón tay vào trong đó, tôi đưa tay di chuyển nhẹ nhẹ vào cho cái thứ chất nhờn nồng nặc mùi đàn bà lan toả đều trên hai ngón tay tôi. Tôi sóc mạnh. Sốc mạnh không ngừng ngĩ mặc những tiếng rên rĩ của quỳnh nga, tiếng phọt phẹt của thứ đó, và tiếng mang rợ của dục vọng trong tôi. Chừng 10 phút sau cuối cùng con nhỏ cũng đả ra, tôi cười hớn hỡ vơí thứ chiến lợi phẩm trên tay ướt át. Con nhỏ nằm vật ra trên giường rên rĩ, kết thúc sao, lầm rồi cuộc vui lúc này mới bắt đầu, tôi cằm lấy thằng nhỏ đập nhè nhẹ lên mu nhỏ, con nhỏ rên rĩ từng hồi, dường như người phụ nữ nào cũng thích động tác khởi động này thì phải. Cằm thằng nhỏ nóng hổi kia trườn trên con bướm ướt át kia....tôi nâng hông đâm thẳng vào con bướm kia mặc tiếng nói bên tay văng vẵng
- đeo b.a.ao...đi..anh.......
Nhưng đả quá trể rồi, thằng nhỏ nóng hổi giờ đang được từng cơ thịt bên trong con bướm đó co bóp từng hồi điên dại, tôi cười rồi nâng hai cái chân nhỏ lên và nhấp từng hồi khũng khiếp
Cái âm thanh phành phạch vang lên đều đều cùng tiếng rên rĩ của con nhỏ bên tay, từng cơn khoái lạc cứ đều đều đổ dồn lên nảo tôi, từng âm thanh vang lớn lơn khi tôi lật người con nhỏ dậy vào nhấp điên dại bên dưới. Hơi thở ấm nồng bên tay tôi, hai cơ thể hoà vào nhau từng phút từng dây. Thằng nhỏ vào sâu nhất có thể bây giờ toàn thân thằng nhỏ lực lưỡng kia đang nằm trong con bướm hăng máu kia, nhấp và nhấp là hành động trong đầu tôi. Quá chán ngấy cái tư thế củ mèm đó, tôi ôm nhỏ đứng phắt dậy xuống giường, con nhỏ chỉ biết ôm chặt lấy cổ tôi rên rĩ, tôi nhấc con nhỏ lên rồi thả xuống từng cái nhanh và mạnh con nhỏ rên rĩ.
- chết em...sưóng quá an..h..sướng...quá...
Tôi cười cợt rồi buôn con nhỏ xuống đất , ôm lấy cái eo thon thả người mẫu kia kéo dậy, wow doggy cái tư thế tôi yêu thích. Con nhỏ đứng thẳng chân lên, hai tay chống xuống sàn nhà, ưỡng nguyên cái mông trắng to kia ra và con bướm ướt át đó. Tôi cười rồi cằm lấy thằng nhỏ cứng nóng hỏi kia và ướt át đâm ngay vào. Một tiếng ọt vang lên, tôi đống từng hồi nhanh và mạnh bạo vào trong từng nhịp một, hơi thở nóng dần lên tận đỉnh điểm, nga rên rĩ từng hồi dâm đãng
- em sa...ắ.p...ra...rùi...e..m
- anh c..ũg dậ.y...cùng..ra....nào
Vừa dứt tiếng tôi nông một cái thật mạnh vào trong đó, sâu thật sâu và, cả thân người rung lên bần bật, thằng nhỏ trút từng hơi thở vào trong đó, thật nhiêù . Tôi ngồi xuống giường, còn riêng con nhỏ thì nằm bẹp xuống đất. Tôi phải nâng dậy, dùng một tay khô cằn mình vuốt lấy máy tóc rũ rượi kia lao mồ hôi cho nhỏ
- ê - tôi khều
- dạ
- đừng bao giờ làm c.v này đc k
- dạ
__________________

Đôi Tay Thô Này Sẽ Ôm Chặt Lấy Em, Anh Sẽ Không Để Em Vuột Mất ..........Người Đàn Bà Của Đời Anh
   



 



do vô tình bấm nhầm thôi nha mấy bác. Thực chất nhân vật tên quỳnh nga.
Ừm có lẽ diễn biến lâu thật, tại vì mình muốn nói kĩ thôi, không thì để cho nó diễn biến nhanh vậy
__________________

Đôi Tay Thô Này Sẽ Ôm Chặt Lấy Em, Anh Sẽ Không Để Em Vuột Mất ..........Người Đàn Bà Của Đời Anh
   



 



Một đôi mắt thoáng buồn sau hàng mi kia, một chút kí ức còn động lại trong tôi, tôi là ai, tôi là thằng khốn nạn nào. Tôi là ai trên con đường lặng lẽ đó, lạnh…….thật lạnh quá lạnh lẽo đối với một thằng như tôi. Nghiêng người quay sang nhìn cơ thể đó, gò má hồng hào phờ phạc, vậy tôi lại ngủ với một người đàn bà nữa rồi. trách móc gì quá khứ khi tôi là thằng chẳng ra gì, thì tôi có thể phán xét người đàn bà đang nằm cạnh tôi đó. Tiền có thể khiến một người đàn bà phải bán rẽ thân xác mình đến vậy sao, nó chỉ là một tờ giấy thôi mà sao nó lại có quyền lực đến thế. Ngoài kia sài gòn đả chìm vào lặng yên rồi..
10h đêm
Từng hồi chuông điện thoại vang lên từng hồi nơi đầu giường, cạnh tô là một người phụ nữ đang im đìm trong giấc ngủ
- alo – tôi cố nói thật nhỏ
- đm sướng quá đéo chịu ra à – thằng tuấn vang vọng bên tai tôi
- mày lấy xe tao về nhà đi, tao về sao
- ừ mê con đó rồi à thằng lờ ồn
- ừ biến đi
Tắt cái máy điện thoại rồi đặt lên đầu tủ, quay lưng nhìn sang người đàn bà đó nở một nụ cười nhạt, tôi đưa tay kéo cái chăn lên đắp ngang ngực tôi và người đó. Và thiếp đi trong mơ màng
Một bàn tay nhẹ nhàng lay tôi, âm thanh mờ màng nhưng trong trẻo của người con gái miền nam lọt vào tai tôi
- anh ơi…
Tôi cố gượng mình nhấp nhái đôi mắt nhìn quỳnh nga, người đàn bà vừa qua đêm với tôi
- gì thế
- dạ trời sáng rồi anh
- ừ
Quấn cái khăn trắng rồi bước vào phòng tắm, ngâm mình trong dòng nước ấm này tôi mong nó sẽ gột rữa tội lỗi đêm qua của tôi, nhưng tôi có tội gì nhỉ, bản năng thôi mà, bản năng của một thằng đàn ông, vã lại tôi cũng đầu có làm gì to tát đâu mà phải sợ nhỉ, tiền trao cháo mút thôi mà. Chỉ là một cuộc mua vui của thằng bạn cho tôi thôi, chẳng có gì to tát, chẳng có gì tội lỗi cả.
Ngĩ vẫn vơ một lúc cũng bước ra khỏi phòng tắm, quỳnh nga vẫn ngồi trên cái giường đó nhìn tôi cười tít mắt, một ý nghĩ thoáng qua trong tôi rồi cũng lặng im theo tiếng ồn ào ngoài kia
- gì thế sao còn ngồi đây – tôi hỏi
- dạ em đợi anh
- có việc gì à
- dạ không có, chỉ muốn ra cùng anh thôi
- không sợ à
- sợ gì anh
- thì em không sợ bị scandal hay gì à
- có gì mà phải sợ anh
- ừ tuỳ
- dạ
- mà anh đưa em đi ăn sáng được không?. 9h em có show rồi
- ừ
Mặc trỉnh tề quần áo xong, tôi sánh vai cùng quỳnh nga bước ra khỏi phòng, một mùi hương thoang thoảng bay trong gió qua mũi tôi, một ý nghĩ loé ngang trong đầu tôi. Xe đưa thằng tuấn lờ rồi, lấy gì đưa em đi ăn ta, ngượng ngùng một lúc thì tôi củng gạt qua một bên, tính tiền phòng xong tôi với nhỏ bước ra phía ngoài lấy xe.
- xe anh đâu
- anh đưa bạn rồi
- dạ vậy đi xe em nha
- ừ sao cũng được
Dắt con lead to đùng ra, tôi cằm lái còn nhỏ thì ngồi ngang một bên đằng sau ôm lấy eo tôi, lúc này người khác nhìn vào nhìn thì chúng tôi chẳng khác gì là một đôi tình nhân cả, nhưng liệu họ có hiểu được sự thật bên trong.
- em muốn ăn ở đâu – tôi hỏi
- dạ đâu cũng được
- vậy ăn lề đường chịu không
- dạ
Tôi chạy một lúc rồi tấp vào một quán cơm bình dân bên lề đường, dường như lúc này em là trung tâm của mọi đôi mắt thì phải, mà cũng đúng thôi em quá đẹp mà, ai mà chẳng nhìn. Gạt bỏ cái ý nghĩ đó sang một bên tôi chọn một bàn trong góc cạnh tường. Em vẫn như thế vẫn cười tít mắt nhìn tôi, vẫn hồn nhiên như một cô bé tuổi teen vậy.
- ăn gì – tôi hỏi
- dạ bún riêu đi anh
- ăn cơm đi, ăn bún thì no gì – tôi nói
- dạ - em cười
- ừ
Lúc này mọt người phụ nữ tằm 30 tuổi chắc là chủ quán của tiệm bước chậm lại hỏi
- 2 vợ chồng ăn gì ? – người đó cười
- 2 phần cơm
- vâng có ngay
Cái từ 2 vợ chồng ăn gì đó tôi đả từng có, cũng đả từng hạnh phúc và chia xa với người đó, anh nhớ em, nhớ thật nhiều Quyên à.
Chợt đưa ánh mắt lên nhìn em, em nhìn tôi ngượng ngùng,
- người ta bậy quá ha anh
Sao………sao nó giống quá, vẫn câu nói đó khiến tim tôi tan nát, vẫn cái vẽ mặt ngượng ngùng đó. Đau tôi cảm nhận được hàng triệu con kiến đang gậm nhấm tim tôi
- ừ
Ăn uống xong xuôi tính tiền, tôi lại cằm lái và hào theo dòng người
- em diễn ở đâu
- dạ xxx
- ừ
Nhấn gas vút theo dòng người chen chút kia và đến điểm hẹn, đưa em đến chổ tôi gữi xe xong đưa cho nhỏ
- thôi anh về
- dạ. mà anh về bằng gì
- anh đón taxi
- dạ anh về
Lúc này cũng gần 9h tôi đón xe về nhà và gọi xin nghỉ việc, về đến nhà tôi nhấn chuông ……bính bong…..từng hồi chuông vang lên đều đều trong ánh nắng ban mai của buổi sáng, vẫn không có ai………….bổng tôi tự cười một mình sáng là con nhỏ đi học rồi còn đâu mà ra mở cổng, đúng là lú lẫn thật rồi. Tôi lấy chia khoá dự phòng ra mở cửa rồi bước vào nhà, vừa vào trong con mèo ú ịch đả kêu meo meo lên dồn dập từ trên lầu. một linh cảm xấu qua đầu tôi, tôi nhanh chân chạy lên phòng co nhỏ, con nhỏ ngả nhào dưới đất, mồ hôi nhễ nhại……………….tôi hoảng hốt chạy lại bên cạnh đở con nhỏ, tôi gờ chán nhỏ thì nóng hừng hực, tôi nhanh chóng bế con nhỏ xuống dưới nhà và gọi taxi đưa nhỏ đến bệnh viện

Tới đây thôi, đi ăn cơm với gấu tối viết tiếp  
__________________

Đôi Tay Thô Này Sẽ Ôm Chặt Lấy Em, Anh Sẽ Không Để Em Vuột Mất ..........Người Đàn Bà Của Đời Anh
   



 



Nằm gật gà gật gù bên cạnh giường bệnh của con nhỏ, tiếng quạt quay ro ro trên trần nhà, xung quanh là tiếng gió rít qua khung cửa sổ, triệu kí ức cứ ùa về như những ngày đó, bế em trên tay chạy từng bước chân nặng trỉu trong ngày mưa gió lọng, miệng thì cứ kêu rằng cố lên em, sắp đến rồi, từng giọt nước mắt giàn dụa ra vì cái vẽ mặt của em lúc đó, anh thở phì khi đưa em đến bệnh viện, ngủ gà ngủ gật bên tay em, nắm chặt tay em vị sợ một người nào đó sẽ mang em đi mãi mãi về nơi phương trời khác, nhưng nó cũng đả là sự thật rồi chứ có phải là ảo mộng hay gì đâu. Bật dậy bàn hoàng sau một cơn ác mộng của những ngày mưa. Con nhỏ vẫn nằm đó chìm trong giấc ngủ im điềm, thật sự, thật sự tôi không hiểu tại sao con nhỏ lại thích nhịn đói để chờ tôi về ăn cơm mặc dù tôi đả đặt bức thư lại cho nó, đưa đôi bàn tay chai sạn vén mái tóc của con nhỏ qua một bên sau khi một cơn gió thoang thoảng là bù xù tóc nhỏ, tiếng điện thoại run lên nhè nhẹ trong túi quần
- alo
- mày đang ở đâu đó, uống café
- thôi bữa khác đi tao bận rồi
- ừ vậy thôi
- à mà mày ở đâu tao đem xe qua
- khỏi mày chạy đi, tối chạy qua nhà tao
- ừ
- ừ
Bước lạc cạch trở lại vào phòng, đôi mắt to tròn nhấp nhái , từng lông mi cao vút nhìn tôi, nhìn gì, nhỏ có biết là tôi đả lo lắng đến chừng nào không, biết tôi như được sống lại một lần nữa khi bác sĩ nói là nhỏ không sao không. Tiếng gió vẫn vi vút theo không gian đang khựng lại
- ở đó đi, để tôi đi mua cháo cho ăn
Bỏ lại con nhỏ trong căn phòng im lặng như tờ đó, tôi bước ra khỏi bệnh viện, xin đường một lúc tôi cũng qua được bên kia, tiến vào một tiệm cơm bên đường ghé vào mua một phần cháo nóng cho con nhỏ rồi mang lên phòng.
- ăn đi – tôi thổi cho ngụi rồi đúc cho con nhỏ
- ừ
Từng ngụm cháo qua đi rồi cũng cạn, lấy một cốc nước lọt cùng với mấy viên thuốc của ông bác sĩ già đưa cho tôi lúc nãy, tôi đưa cho con nhỏ và nói
- uống đi
- không, đắng lắm
- uống nhanh, không uống sao xuất viện
- ừm
- ừ
Con nhỏ uống xong rồi đôi mắt lim dim nhìn tôi như con mèo vẫn còn đang ngáy ngủ, tiếng lăn bánh của những chiếc xe ngoài phòng, tiếng hối hã của mấy người bác sĩ khi có một ca nào đó nhập viện, tôi ngồi đó tựa mình vào tường nghỉ vu vơ, con nhỏ thì cũng nằm đó không nói gì, vẫn tiếng chuông của chiếc điện thoại quen thuộc, tôi bước ra ngoài rồi nhấc máy
- alo
- em trân nè, sao hôm nay anh không đi làm
- hôm nay anh bận
- ừm vậy hã, em qua nhà anh được không
- à em đừng qua, hôm nay anh không có ở nhà
- ừm vậy thôi
- ừ bye em
Một đám cô cậu học trò với tâm trạng sốt ruột đang inh inh trước mặt tiếng lại phía tôi, một cô bé dừng lại nhìn tôi và hỏi
- tuyền nó ở phòng nào vậy anh
Tôi không nói gì rồi chỉ tay vào trong, tôi ngồi phịch xuống hàng ghế nhựa gần đó, ngẫm nghĩ, tôi là ai? ……… tôi là gì trên thế giới này, tôi là thứ gì trên con đường đó. Vẫn vơ vô định một lúc thì mở mắt bừng tỉnh, trong đó vẫn tiếng xì xào hỏi hang của đám bạn con nhỏ, tôi thì ngồi đó vọt cái điện thoại không làm gì………………………………………�� �…
Một cô bé bước ra rồi ngồi cạnh tôi gương mặt thẫn thờ rồi gượng cười một cái
- giờ nó sống chung với anh à – cô bé hỏi
- ừ
- anh là bạn trai nó hã
- không
- vậy anh là gì của nó
- không là gì cả
- ừm
- ừ
- mà anh nè, anh chăm sóc nó dùm em được không
- đó giờ anh chẵng chăm sóc ai được cả, thân anh còn lo chưa xong nữa là
- anh biết gì về gia đình nó hông
- không
- vậy em kể anh nge được chứ
- ừ tuỳ em
- ba mẹ nó li dị với nhau, giờ nó đang sống với mẹ nó, nhưng mẹ nó thì lại cặp với một thằng 20 - 21 tuổi à, ba nó thì là tổng giám đốc của công ti xxx, chỉ gữi tiền hàng tháng cho nó thôi, còn việc học hành gì cũng điều hông quan tâm hết anh à..
Cô bé kể với tôi rất nhiều thứ, và cả hai nói chuyện rất lâu, tôi cũng hiểu được một chút ít về con nhỏ này, cũng khổ nhỉ, ba mẹ không quan tâm thì buông mình vào bar vũ trường nhỉ, tụi trẻ con bây giờ đúng thật là. Tôi tựa mình ra phía sau cái ghế lắng nge con nhỏ kể chuyện, chắc con bé này là bạn thân của con nhỏ thì phải, hèn chi hiểu con nhỏ này quá trời luôn, từ gia đình đến rễ má cái gì con bé này cũng biết, nói chuyện mộ lúc thì tôi cũng biết con bé này tên Trinh, cũng là con của một gia đình cở bự ở cái đất sài gòn này, hèn chi ăn mặc toàn hàng hiệu, còn riêng tôi thì chỉ cứ biết cười mép nge con nhỏ kể chuyện, bây giờ thì trời cũng đả tối, từng ánh nắng cũng đả dần tắt theo thời gian, đám bạn của con nhỏ cũng đả ra về chỉ còn riêng mỗi cô bé trinh ở lại, hít hà cái bộ đồ một lúc thì tôi cũng đâm ra hiểu rằng là, tôi hôi chua quá.
- em ở đây coi nó một lúc dùm anh, anh về tắm cái
- dạ anh đi
Bước khỏi bệnh viện định ngoắt taxi đi về nhà tắm thì gặp ngay quỳnh nga, không biết là trớ trêu hay là sự xắp đặt của ông trời đây, chỉ là tình một đêm thôi mà, sau mà nó cứ bám lấy tôi vậy. vừa định lãng tránh đi thì con nhỏ reo lên
- anh minh ơi – không tránh được thật rồi
Tôi khẻ đứng khựng mình lại quay sang nhìn q.n tiếng tin tin của chiếc kèn xe trong lòng đường vẫn vang lên đều đều mỗi khi kẹt xe
- anh đi đâu đó
- anh định về nhà tắm – trả lời thành thật vãi
- dạ, mà em mới thấy anh từ trong b.v ra phải hông dạ
- ừ
- anh thăm người nào trong đó à
- em anh – chém vãi
- dạ
- ừ thôi anh về à
- dạ
- à mà anh đi về đường nào, em cho quá giang nè – con nhỏ nói tiếp
- à đường xxx
- hã nhà em cũng đường đó nè – q.n cười khúc khích
- ừ vậy à
Con nhỏ dựng xe lại rồi mở cóp xe lấy ra một cái bảo hiểm đưa cho tôi
- nè anh
Tôi đeo vào rồi tự động leo lên xe vút đi hoà vào lòng người kia, q.n ngồi ngang sau xe ôm lấy hông tôi
- em mới tan à
- dạ em mới tan show
- ừ
Chạy thêm một lúc cũng về tới nhà, tôi bước vào tắm rữa xong xuôi rồi soạn thêm cái cặp với bộ đồ rồi đón xe ra ngoài bệnh viện nơi chổ con nhỏ đang ở đó, vừa định lấy xe thì gặp được thằng tuấn nên lấy được chiếc xe lại rồi phóng vút tới bệnh viện. Tiếng bước chân vang khe khẽ trên hàng lang bệnh viện, lách cái cữa vào nhìn thì thấy cô bé trinh đang nói chuyện với nó cười khúc kha khúc khích, tôi bước vào rồi nói
- thôi cũng tối rồi trinh em về đi,
- ừm, thôi tao về nge – trinh quay lại vẫy tay chào con nhỏ
- à mà em đi bằng gì, để anh đưa về
- dạ em đi xe, thôi em về nha
- ừ
Bóng cô bé khuất sau cánh cữa kia, tôi ngồi xuống bên giường rồi nằm xuống………………………………….
__________________

Đôi Tay Thô Này Sẽ Ôm Chặt Lấy Em, Anh Sẽ Không Để Em Vuột Mất ..........Người Đàn Bà Của Đời Anh
   



 



Bước khỏi phòng bệnh của con nhỏ, tựa lưng vào lang can ngẫm ngĩ một chút gì đó rồi lại thôi. Đi ra rồi lại đi vào chẵng nói năng gì cả, tiếng bước chân người lao xao ngoài kia ngày một nhiều và to, bước xuống cầu thang bệnh viện củ kỉ định đi ăn khuya, đơn giản là lúc nãy về nhà nuốt có tô mì gói thôi. Con nhỏ thì được bé trinh lúc nãy mua cháo cho ăn rồi còn gì. Tách biệt khỏi dòng xe đông đúc dưới kia, tôi rẽ vào một quán hủ tiếu rõ gần bệnh viện. Vừa định đi vào thì thấy bóng người cao caô gầy gầy trước mặt. Là quỳnh nga, em đi trên chiếc xe của mình vừa đi đâu về thì phải, ăn mặc kiểu này là chắc đi mua đồ về chứ đâu.
- anh minh - em reo lên
- hã - tôi quay lại
- làm gì giờ này còn ngoài đường đó - em hỏi tôi
- à quên nữa, thăm em phải hông - em nói tiếp rồi cười khì
- ừ
- đói không, anh mời hủ tiếu lề đường ăn nè
- dạ cũng đói hihi
Tôi bước vào trong định lựa một chổ trong gốc nhưng lại không có, chỉ còn một chổ ngay tôi đang đứng, tôi có thối quen là thít lẫn khỏi những nơi ồn ào thì phải, từ ngày đó, tôi thích khép mình lại vào một cái xó xỉnh nào đó, chỉ có mình tôi, và những ngày lăn lộn nơi đại học với bàn tay trắng củng đả giúp tôi biết quý trọng những đồng tiền của mình hơn, thích ăn những quán lề đường hơn.
- ngồi đi em - tôi kéo gế cho em
- dạ
Như cái lần lúc sáng, những cặp mắt thèm thuồng nhìn em như muốn xé toạt cái áo làm bằng lụa kia, tôi còn muốn xé huống chi nữa là. Một cậu nhóc tầm 10 tuổi lon ton chạy lại hỏi
- anh chị ăn gì - nó hỏi
- tô mì hoành thoánh, còn em ăn gì - tôi quay sang hỏi
- dạ mì hoành thoánh lun y.
- 2 tô hoành thánh nge nhóc - tôi cười
Thằng nhỏ lon ton chạy đi bỏ lại đằng sau là những tiếng nói đùa của những bàn xung quanh.
.....phẹt...hình như là em bóp mạnh tay chai tương ớt thì phải, gốt cuộc là tô mì của em đỏ ao lên, tôi thì trố mắt nhìn không nói gì, em đang có gương mặt bối rối, hai cái má ửng đó lên trên nên da trắng muốt kia. Tôi lắc đầu cười khì rồi đẩy tô mì của mình sang cho em, và kéo tô mì của em về phía tôi.
- lần sau bóp nhẹ thôi ngen
- dạ.....
Woww... Tô mì khủng khiếp nhất cuộc đời tôi, cay đến nổi tôi chảy nước mắt ra luôn chứ chẳng đùa à ngen, như phải lấy nét không lẽ quậy banh cái quán này vì chai tương ớt cay quá sao, tôi thì cố ăn, em thì vừa ăn vừa cười không ngớt.
- ă..n...đ..i..cư.ời..gì... - tôi cố nói
- dạ
.................................................. ......................
Ăn xong cái mõ tôi nó sưng không tả nổi, nhưng vẫn phải cố giữ nét.
- về cẩn thận - tôi nói
- dạ em biết rồi.
- à mà em anh ở phòng máy, sáng em qua thăm.
- à phòng XX
- rùi nhớ ùi, em về nha.
- ừ.
Quay lại phòng con nhỏ, con nhỏ dường như đả ngủ rôì, tôi cũng đi đánh răng rồi leo lên giường bên kia ngủ luôn.
----------------------------
Sáng lên từng ánh nắng nhẹ hắt qua khung cửa, cũng nhờ một phần chuông báo thức của chiếc điện thoại không thì tôi cũng không thức luôn rồi, bật dậy đi tắm rữa xong xuôi và chạy đi mua đồ ăn sáng cho con nhỏ, làm xong xuôi tôi ôm cặp phóng tới chổ làm.
Tin..tin....những tiếng kèn xe vang lên dồn dập, từng ánh nắng xuyên qua những tán lá uá vàng, những thứ khói bụi, những toà nhà cao trọc trời. Gió thổi nhưng chẳng làm dịu đi cái nóng ngày một tăng ở chổ này, lượn là một lúc cũng tới chổ làm và thở phào nhẹ nhõm vị kịp giờ
- anh....
Một bàn tay nhỏ nhắn chọc nhẹ vào eo tôi, quay lại ngơ ngác nhìn thì là cô bé trân cùng chổ làm
- vô chung ùi nè - trân cười
- ừ, vào trể thế
- dạ tại tối qua em thức khuya
- ừ gái lứa mà thức khuya
- dạ mơí có một bữa à, tại tối ngủ hông được
- ừ.
Đang ngêu ngao với con nhỏ bước vào thang mái, thì thằng trưởng phòng sồn sồn như cồn 90 độ chạy hớt hãi tới.
- trưởng phòng mà đi trể vậy anh - tôi nói khiến nhỏ trân cười
- tại tôi có việc bận
- bận béo gì, ngủ quên thì nói đại đi, có ai nói gì đâu
- anh..anh nói vậy là sao
- sao là sao, bộ anh thiếu i ốt à - đm gan lúc đó to thật
- anh nói gì nhắc lại tôi nge coi
- nói to vậy mà không nge à.
Thằng chả tính táp tôi rồi nhưng mai là nhỏ trân xen ngang
- thôi anh...hi hi
Cái bộ dạng thằng cha đó nói chuyện với con nhỏ khiến tôi cười như thằng khùng vậy, râu ria thì chưa cạo, tóc chãi 5 5, chân mài thì rậm nữa. Bó tay luôn, tôi bước khỏi thang máy và đặt đít vào bàn làm việc.
anh em đọc đở mai viết tiếp.....
__________________

Đôi Tay Thô Này Sẽ Ôm Chặt Lấy Em, Anh Sẽ Không Để Em Vuột Mất ..........Người Đàn Bà Của Đời Anh
   



 



Choáng váng với cái sắp tài liệu trên bàn, đầu óc thì cứ như điên dại quay quần một lúc thì cũng đến giờ ăn trưa, tôi nhanh người đứng phắt dậy chạy xuống sảnh lấy xe. Vừa đứng dậy thì nhỏ trân đả nếu áo lại
- anh minh đi đâu dạ
- anh đi công chuyện cái - tôi nói
- ừm vậy thui
- à có gì không em
- tính rũ anh đi ăn thôi à, nếu anh bận thì thôi
- ừ sr em nha, bữa khác anh mời
- ừm
Nói mấy câu với con nhỏ xong, tôi liền chạy ra thang máy xuống sảnh, vừa bước vào lấy xe thì gặp ngay thằng chó điên ( trưởng phòng ) đang đứng kua gái, nhìn cái bản mặt nó mà tôi muốn tống một cú vào mặt nó vậy, nhưng cũng phải gát qua một bên để tranh thủ thời gian lấy xe còn có ngĩa hơn nhìn cái mặt thằng điên đó. Lấy xe xong, tôi phi thẳng đến bệnh viện nhưng cũng không quên mua đồ ăn cho con nhỏ, không biết có ai khổ như tôi vầy không nữa. Thả mình giữa không gian khói bụi và ồn ào, từng cơn nắng gắt cứ nô đùa trên từng mãn da thịt gát rạt của tôi, tiếng kèn xe, và tiếng brừm của động cư, tạo nên những âm thanh hổn tạp đặc trưng của những giờ cao điểm tại sài gòn. Gió thì cứ rì ra rì rào nhưng vẫn không đủ thấm vào đâu dưới con nắng 39 độ c lúc này. Nhưng vẫn phải cố nhấn gas lượn lách tới bệnh viện, phù phù, tôi thở hồng hộc sao khi gữi xe xong, từng giọt mồ hôi lăn dài trên trán tôi, lấy tay áo quẹt đi vệt mồ hôi trên trán xong rồi xách cái bọc đồ ăn lết lên phòng. Vừa mở cánh cửa phòng bệnh lạnh ngắt ra thì đôi mắt tôi đả chạm vào một cái lưng thon thả, từng đường cong của chuá đang lẫn lơ trước mắt,không ai khác cái tướng tá này là Quỳnh Nga chứ không ai khác được. Nhưng em làm gì ở đây nhỉ, ngẫm ngỉ một lúc chưa kịp hiểu ra thì em đả đứng phía sau chọc vào hông tôi
- anh mới tới hả
- ừ mà em làm gì ở đây
- thì em thăm em anh mà hjhj - em cười
- ừ thôi anh vô nói chuyện với nó chút
Quay bước lại vào bên trong căn phòng bốn bề yên lặn đó, con nhỏ nhìn tôi, ánh mắt sắt lẹm như muốn giết tôi ngay tại chổ vậy.
- nhìn gì, ăn nè
Tôi lấy phần cơm ra đưa cho con nhỏ, con nhỏ nính thinh đôi mắt hằng học nhìn tôi, bất chợt đôi môi kia lấp bấp mấy tiếng rồi nói
- bồ mấy người à
- không - tôi đáp.
- vậy sao cô ấy đến đây
- ai biết
- sao cái j '' điên '' cũng k biết zậy
- nói ai điên đó
- tự biết
- ừ
- ừ
- ăn cơm đi, nguội bây giờ
Lúc naỳ q.n cũng bước vào nhìn tôi cười nhẹ.
- thôi em về nha
- ừ về cẩn thận
- dạ, ''mít ướt'' sớm hết bệnh nha - em quay sang nói với con nhỏ
Bóng em khuất xa sau cánh cửa đó, tôi quay lại nhìn nhỏ cươì.
- ''mít ướt'' là ai thế
- tào lao
- ừ
Quay lại với hợp cơm trên tay nhăm nhi, cho đở đói:...........................
Chiều buôn từng ánh nắng yếu ớt qua khung cửa, đồng hồ vừa điểm đúng 5h. Tôi tức tốc thu dọn giấy tờ xuống chạy xe qua bên bệnh viện đón con nhỏ, vì bác sĩ nói chiều là về nhà được rồi. Thở phào khi thoát khỏi cái tình trạng kẹt xe lúc tan ca, bước cọc cạch lên từng nấc cầu thang dài thênh thang kia vào vòng con nhỏ. Con nhỏ nằm đó phóng tầm mắt thoát khỏi 4 cái bức tường chán ngắt đó, nhỏ chống càm ngân nga một giai điệu lằng lặng. Tôi mở cửa, một âm thanh vang khẽ lên nhưng cũng đủ làm con nhỏ giật mình quay lại lườm tôi.
- sao không gõ cửa, bị cụt tay hã
- nhanh , zìa thôi, định nằm đó tới bao h hã - tôi thở dài.
Gôm xong đồ đạc của con nhỏ, rồi đợi con nhỏ thay đồ xong là cọc cạch đi về, một tay sách cặp, một tay sách ba lô đựng đồ của con nhỏ khiến tôi muốn quằn cái tay. Thanh toán viện phí xong xui, lấy xe ra về, lượn lách dưới những ánh đèn một lúc cũng đả về tới nhà, cái con mèo mập lù nằm lăn lóc trước cửa nhà chán chường, chắc là không kím được em nào mới như vầy đây. Con nhỏ thấy con mèo là chạy lại ôm nó thẩy lên trời, tôi nhìn mà thót cả tim, lẫn ra phía sau bếp pha lấy tách cafe đen để định thần lại và tựa lưng suy ngĩ về đời...
__________________

Đôi Tay Thô Này Sẽ Ôm Chặt Lấy Em, Anh Sẽ Không Để Em Vuột Mất ..........Người Đàn Bà Của Đời Anh
   



 



Từng ánh nắng lọt qua khung cữa kia, trên trần cánh quạt vẫn quay re re đều đều trong không gian im lặng. Xoãng........một âm thanh vang vọng lên khiến tôi giật mình. Bàng quàng tung mềnh bay ngay xuống lầu xem chuyện gì đang xãy ra. Lần theo cái tiếng động lúc nãy, nó đưa tôi xuống ngay giang bếp, mắt to mắt nhỏ đưa tay lên dụi con mắt xem gì, con mèo ú ục a ục ịch quấn lấy chân tôi kêu meo meo. Con nhỏ quay lại hốt hoãng đứng che che lại cái gì đằng sau nhỏ, cái mặt thì lấm la lấm lét nhìn tôi. Tôi thở dài ngẫm ngĩ chắc là làm bể cái gì rồi đây. Bước từng bước chậm lại, đưa tay che miệng lại ngáp dài một cái. Đẩy con nhỏ sang một bên rồi nói
- làm bể cái gì rồi
- có đâu - con nhỏ ngượng ngùng
Lắc cái đít đẩy con nhỏ sang một bên nhìn thì là tan nát cái dĩa đẹp nhất của tôi. Hột vịt thì chèm bẹp dưới đất nhìn thấy mà chóng mặt, thở dài đá một cái cho con mèo sang một bên quỳ xuống dọn dẹp
- ê ai cho đá con meò của tui
- thích thì đá đó - tôi ngước lên nói
- đá cái chết bây giờ
Vừa dứt câu con nhỏ súc một caí ngay lưng tôi, không lẽ tiện tay úp nguyên cái dĩa hột vịt vô mặt con nhỏ quá trời. Nhưng cũng kệ không nói gì quay xuống dọn tiếp. Dẹp xong cái đóng bầy nhầy đó, cũng đả 6h30 rồi. Chạy lẹp bẹp lên tắm rữa xong sách cặp tèn tèn xuống.
- rồi chưa , tôi chỡ cho đi học
- ừ xong lâu rồi, đợi mấy người thôi
- cho con mập ăn chưa - tôi hỏi
- rồi
Ôm cặp dắt xe ra trước cổng, đợi con nhỏ đóng khép cánh cữa lại xong là nhấn gas vút đi. Từng cơn gió thoang thoảng mang hơi khô khan của nơi đây luồn lách qua từng vạt áo của tôi. Một chút mùi thơm nhẹ từ tóc con nhỏ qua tôi, từng hơi thở ấm của con nhỏ cứ phì phò lên cổ tôi. Hoà vào cái dòng người chen chút đó, cái bụng thì cứ hòa theo tiếng vang vọng của không gian xung quanh.
- ăn..ăn đi ăn đi đói quá - con nhỏ đấm vô lưng tôi
- biết rồi khỏi nói
Tách khỏi cái đám đông chen chút đó quẹo vào một quán phở bên đường. Ngồi ngay cái bàn gần cửa, đặt đít xuống cái ghế inox, cái hơi lạnh truyền từ ghế xuyên qua từng lớp vãi tây mõng dính đó. Phì phò tô phở ấm nòng buổi sớm, cái vị cay cay của tương ớt quen thuộc, ngước lên nhìn con nhỏ thì con nhỏ cay hai cái má ửng hồng lên, cái môi thì đỏ nhìn buồn cười không chịu được. Chắc là thấy tôi ăn cay quá nên bắt trước chứ gì đây, kéo li xá xị đẩy qua cho con nhỏ và nói
- uống đi cái mỏ sưng hết rồi kìa
- biết rồi.
Ăn xong lượn lách xe tới trường đưa con nhỏ, vừa đưa tới thì tùng tùng tùng. Tiếng trống ngày xưa lại vang lên....đưa tôi về ký ức của những tháng ngày hạnh phúc và nước mắt.......
__________________

Đôi Tay Thô Này Sẽ Ôm Chặt Lấy Em, Anh Sẽ Không Để Em Vuột Mất ..........Người Đàn Bà Của Đời Anh
   



 



Bóng con nhỏ khuất dần sau cánh cổng trường cao vời vợi kia, tôi cũng đả từng có những tháng ngày như vầy thôi, nhưng dù sao nó cũng đả qua rồi, kí ức thì vẫn mãi là kí ức thôi, có mong thì nó cũng chẳng thể quay lại, chỉ có thế cố giữ những kí ức tươi đẹp mà thôi. Vẫn vơ với những dòng kí ức chạy qua đầu lúc này, tôi giật bắn người khi tiếng kèn xe vang lên đằng sau lưng tôi. Biết là nãy giờ dựng xe giữa đường củng hơi lâu, tôi quay lại gật gật đầu tỏ vẻ ăn năn hối cải rồi nhấn gas vút đi trong cơn nắng ban mai của những tháng ngày bình yên. Lượn theo những con đường phủ đầy nắng, những không gian đầy khói bụi, những tiếng nói tiếng cười sau lưng……………………………………… …………………..
Đả được một tháng từ khi con nhỏ đến nhà tôi, hôm nay là 2-9 là ngày trọng đại của nước việt nam, ngày quốc khánh của cái đất nước này. Hôm nay quốc khánh nên con nhỏ được nghỉ, và tôi cũng được nghĩ sả hơi. Ôi mô phật sau yêu cái ngày này thế không biết nữa, đang loay hoay cuộc cái lá cờ mình đỏ sau vàng lên thì ngước xuống dưới nhà là nguyên một bầy lóc cha lóc chóc đứng trước cửa, đừng nói là nhà tôi chuẩn bị bị úp sọt nha. Vừa treo xong cái lá cờ lên chạy lộc cộc xuống nhà coi thì cái đám láo nháo đó đả ở trong nhà tôi rồi. Mà người mở cửa không ai khác chính là con nhỏ đó chứ ai nữa. thở dài rồi lách khỏi cái đám đó đi pha một tách café. Đang đứng tròng ngòng xem từng giọt café đắng ngét lăn dài trên thành cốc đó, con bé trinh đả đứng lù lù ở phía sau. Con bé chọc nhẹ vào hông tôi một cái rồi cười khúc khích.
- anh làm gì đó
- pha café – tôi giật mình đáp
- bộ anh bị ghiền café hã
- ừ
- trời
- có gì đâu mà trời – tôi lắc đầu đáp
- hông có gì, à mà anh biết bữa nay là ngày gì hông
- biết sao không
- ngày gì
- quốc khánh 2-9 chứ ngày gì
- ặc. ngày khác nữa kìa
- ngày khác à. Hôm nay có 2-9 thôi mà
- trời vậy mà la biết – con nhỏ phụng phịnh cái má có chút phấn hồng
- ừ
- ngày sinh nhật của con Tuyền á
- ừ
- anh không tặng nó gì sao
- tặng gì ?
- anh cứng ngắt quá à
- ừ ai cũng nói thế
- ghét
Con nhỏ đùng đùng ôm mấy lon nước cam trong tủ lạnh của tôi đi lên phía trước, tính la lên rằng
- nước cam của anh mua mà
Nhưng cũng mai là nước cam của tôi hết hồi tuần trước rồi, nước cam này là của con nhỏ mua. Hên quá không là đội quần thiên hạ rồi còn đâu. Thở khì rồi quay lại với cái tách café đen kia đó, sinh nhật của con nhỏ này à, ừ thì sinh nhật….sinh nhật.
Con nhỏ xúng xính trong cái đầm trắng muốt kia đủng đa đủng đỉnh đi xuống chổ tôi, cái má đánh phấn hồng nũng niệu, cái đôi môi hồng nhìn là muốn cắn liền chứ không đùa, vẫn giả vờ như không để ý, tôi vẫn đưa mắt nhìn theo từng giọt café đen đó. Con nhỏ vẫn lấm la lấm lét nhìn tôi, con nhỏ đẩy đẩy tay vào hông tôi thì thào
- làm gì đó
- đuôi à, pha café chứ gì
- ừ
- ừ
Tôi biết con nhỏ ngỏ ý định rũ tôi đi sinh nhật với con nhỏ thôi, nhưng thật sự tôi nghĩ mình không thích hợp với những nơi đó , có lẽ tôi dối lòng mình , cũng chắc có lẽ từ những kí ức đau buồn đó đả biến tôi thành một con người khác chăng.
Lại thêm tiếng bước chân lập ca lập cập đi xuống, lần này là ai nữa đây. Tách café vẫn chưa đầy, cái thứ nước màu đen đó phẵng lặng như từ, không một chút cử động hay gì cả.
- anh ơi đi sinh nhật chung với tụi em nha – tiếng một đứa con gái nào đó vang lên
Tôi quay lại, đôi mắt tôi ngước nhìn người đó. Mái tóc dài nhuộm nâu vàng nhìn cá tính, cái quần jean bó sát, cái áo thun phá cách ( không biết tả sao nữa nói chung là….đéo biết ). Ngừng lại một chút rồi cất cái giọng khàng đi vì khói thuốc nói
- thôi mấy đứa đi đi, anh không đi đâu
- sao dạ
- tại anh còn việc
- 2-9 mà cũng việc nữa sao anh
- ừ
- dạ anh nói vậy thì thui
- ừ
Tiếng bước chân dần xa, tách café cũng đả đầy, tôi đưa lên môi nhấp một cái rồi bước chậm lên phòng. Cánh cửa to khép lại, không gian lại chợt yên lặng, bước cọc cạch lên căn phòng, cái con mèo ục a ục ịt cũng mất tiêu luôn. Chắc đi kím con mèo cái nào rồi đây, tôi thở dài rồi ngả phịt xuống cái giường. cánh quạt trần vẫn quay đều đều như bình thường. tiếng thở khì khò của tôi, đang liêm diêm đôi mắt thì………..bính bong……..tôi giật mình rồi ngẫm ngĩ
- ăn sinh nhật gì mà về sớm vậy trời
Nhưng ngĩ một lú càng thêm mệt óc, tôi bước cọc cạch xuống dưới nhà xem ai bấm chuông, vừa mở cánh cửa ra thì là Quỳnh Nga. Tôi vẫn mắt nhắm mắt mở nhìn không nói gì
- không mở cửa cho em vô à – em cười nói
- có gì không ? – tôi nói khàng khàng
- có gì mới kím anh được à
- đâu có ý đó
- ừm
- anh thay đồ đi – em nói
- thay đồ làm gì, mát mà
- anh chở em đi mua đồ dùm được hông
- đồ gì – tôi hỏi
- đi đi rồi biết
- ừ
Tôi mở cửa cho em vào, bước ra phía sau nhà lấy cho em lon nước cam rồi đặt lên bàn
- ngồi đợi chút
- dạ
Bước lên lầu tắm rữa thay đồ sạch sẽ rồi bước xuống nhà, tiếng con lắc đồng hồ vẫn vang lên khe khẻ nơi gác tường, tôi bước xuống nhà, con nhỏ vẫn ngồi đó, tay hí hoáy điện thoại
- rồi giờ đi đâu
- đi rùi biết
Bước cọc cạch ra khỏi cổng nhà, tôi ngoái đầu lại nhìn em và hỏi
- giờ đi xe ai
- đi xe anh đi
- ừ
Cánh cửa đóng lại, em hôm nay diện một cái quần jean ôm bó sát người, cái áo thun màu nâu bó sát người làm lộ ra đường cong thon thả, và nâng lên cái cặp ngực căn tròn kia. Em ngồi phía sau, đưa hai tay ra đằng trước ôm nhẹ lấy tôi, thật sự tôi không biết mối quan hệ của tôi và em lúc này là như thế nào. Tình 1 đêm rồi chuyển thành tình bạn hay tình yêu. Tôi không thể định nghĩa được cái ôm của em lúc này, ôm cho có, hay là một ý nghĩa gì khác, tôi không biết và cũng không cần hiểu. tôi chỉ im lặng đưa mắt nhình dọc theo những vĩa hè có từng đôi yêu nhau đan chặt tay nhau trong hạnh phúc. Tôi cũng đả từng như vậy mà, và bây giờ tôi cũng có đang có một người con gái đang ôm chặt mình đằng sau đấy thôi, từng hơi thở ấm áp nồng nàng nhẹ bên tai tôi. Ấm thật, cái hơi thở của em thật ấm. nắng buông từng vệt chiều tàn xuống theo tiếng gió rít nhẹ nhàng qua kẻ lá. Chạy vòng vòng một lúc thì em bắt tôi rẽ vào một tiệm bán hàng lưu niệm, dựng chiếc xe lại xong thì tôi cùng em bước vào trong. Em lướt qua hàng gấu bông rồi dừng lại, tôi thì thở dài nhai chót chép viên kẹo cao su trong miệng, mân mê một lúc thì em ôm một con gấu to đùng ra nhìn tôi cười
- mua con này hen
- ừ sao cũng được
- dạ.
Em thấy con gấu sang tôi rồi đẩy về phía tính tiền, ngồi đợi một lúc cho bà chủ gói gém con gấu xòng là hai đứa bước ra và hoà vào lòng đường tấp nập xe cộ. lúc này cũng đả tằm 5h chiều rồi. ngay lúc cao điểm nữa mới ác. Bường một lúc trong những tia nắng cuối chiều thì cũng thoát khỏi, tôi và em bước vào một quán café. Không biết phải café không nữa, nói chung là có bán nước, phía bên ngoài được trang trí bắt mắt, nói chung là rất xì teen, chắc quán này khách chủ yếu là mấy đứa học trò với mấy đứa xì teen thì phải, vẫn đứng ngắm nghía thì em đả đẩy tôi vào và . dường như quán hôm nay được bao thì phải, vắng khách vl =.=’’. Phía trong là một đám con gái, con trai đang xì xa xì xầm cười khúc khích, chưa kịp nhận ra thì em đả đứng đằng sau nói to lên và đả tôi về phía trước
- Happy birthday mít ướt. quà của chị nè…………………………
__________________

Đôi Tay Thô Này Sẽ Ôm Chặt Lấy Em, Anh Sẽ Không Để Em Vuột Mất ..........Người Đàn Bà Của Đời Anh
   



 



nguy cơ có bị banh xác hay không. Hồi sau sẽ rõ  
__________________

Đôi Tay Thô Này Sẽ Ôm Chặt Lấy Em, Anh Sẽ Không Để Em Vuột Mất ..........Người Đàn Bà Của Đời Anh
   



 



Tôi như đứng hình giữa những đôi mắt to tròn vì ngạc nhiên bây giờ. Và cả tôi nữa, tôi cũng quá đổ bất ngờ vì chính tôi cũng không biết là cái con gấu bông trên tay mình bấy giờ chính là mòn quà sinh nhật cho con nhỏ. Tưỡng chừng bữa nay tôi cùng với em đi ăn bậy bà hay mua gì. Nhưng lại không ngờ là đi sinh nhật con nhỏ, lúc nãy ở nhà mấy đứa bạn con nhỏ rũ thì không chịu đi, bây giờ thì lại cùng em đi sinh nhật. Mua quà bự nữa chớ, một mình ngơ ngơ ngác ngác trong caí không gian lạnh thinh này, con nhỏ đứng đó, xúng xính trong cái váy trắng tinh khiết, đôi mắt ngỡ ngàng nhìn tôi, và một nụ cười lấp ló sau cái vẽ mặt im re đó.
- Bốp bốp...bosp....
Tràng pháo tay vang lên rộn rã khắp quán, em từ phía sau đẩy tôi xục xịch đi phía trước, đôi chân tôi lập ca lập cập. Bình thường tôi có run như vậy đâu, nhưng sau bây giờ lại như vậy cơ chứ, cố gượng từng bước chân run run đi lên phía trước. Tôi chìa cái hộp quà to đùng ra đưa trước mặt con nhỏ. Đôi mắt lấm lét nhìn trời nhìn đất của tôi cứ quay vòng vòng, đôi môi khô nức nẽ cùng với cái giọng khàn khàn vì khói thuốc bắt đầu lấp bấp.
- sinh..nh.ật...vui.....vẽ....- tôi nói
Con nhỏ nhìn nhìn, hai cái chân mài chau lại, cái má phập phòng, đôi môi nũng nịu. Nói chung là bây giờ nhìn cực kì ghét, con nhỏ không nói gì, cũng không làm gì tầm 1 phút. Trước sự ngỡ ngàng của đám bạn của con nhỏ, tôi cũng cảm thấy là hơi bị quê khi con nhỏ đứng trơ ra đó, từng đôi mắt săm soi dòm ngó, phút chốc con nhỏ giựt lấy hộp qua trong tay tôi rồi buông ra một câu nói ngang ngựơc lạnh ngắt.
- cám ơn, có mời hông - con nhỏ ghé tai tôi nói
Cũng mai là chỉ mình ên tôi nge không chắc tôi quánh con nhỏ tại chổ lun rồi, những tràng pháo tay lại vang lên bôm bốp, khung cảnh bây giờ y hệt một thằng bạn trai nhút nhát tặng quà sinh nhật cho người yêu mình vậy. Phần quà cáp đả xong định phủi đít đi về thì bị cái đám bạn con nhỏ nếu lại, cùng em nữa. Cả đám ém tôi qua ngồi cạnh con nhỏ. Bài hát quen thuộc mỗi khi những ngày này lại vang lên.
Happy birthday. Happy birthday tuyền iu. Đờ mờ không biết con điên gắn thêm chữ iu đằng sau, tôi cũng chẳng để ý mấy cũng nhép miệng theo sao, không biết sao mà cái chữ iu tôi nói to vl =.=''. Kết cục sau khi hát hết bài là mọi đôi mắt đều đổ dồn về tôi, tôi thì cứ giả ngu ngơ ngác nhìn trời nhìn mây..........
- nè ăn nè - em đưa miếng bánh kem lên miệng tôi
- thôi không ăn đâu - tôi lắc đầu
Chưa kịp phản khán thì nguyên miếng bánh kem to đùng đả ngập họng tôi rồi, buổi sinh nhật của con nhỏ cũng diễn ra như mọi bữa sinh nhật khác, nhưng điều kì lạ là tâm điểm không phải là con nhỏ, mà chính là tôi mới vl. Chả hiểu sao tôi lại là tâm điểm của caí này nữa, ngồi vu vơ nói chuyện xàm xí một lúc thì tiệc cũng tàn. Dắt chiếc xe ra khỏi quán xong xui, quay qua quay lại thì nguyên đám đâu mất tiêu, giờ chỉ còn riêng mình ên con nhỏ ôm cái đống quà cáp chà bá trên tay quay qua quay lại. Em thì lúc nãy đả về sớm rồi còn đâu, cũng may là em về sớm không thì tống 3 rồi.
- về chưa - tôi quay lại hỏi
- về...- con nhỏ ừ à
- lên xe
- cầm coi
Con nhỏ thẩy cái đống quà lên cho tôi, hầm hừ. Tôi không hiểu cái bộ mặt đó của con nhỏ là sao nữa nhưng cũng bơ qua thôi. Con nhỏ ngồi ngang đằng sau, một tay ghị sát vô hông tôi, tay còn lại thì chỉ chỏ gì đó. Được một lúc thì tay còn ôm chặt vào hông tôi, ấm áp....thực sự quá đổi ấm áp. Và tôi đả từng có cái ôm siết chặt đến như thế.
__________________

Đôi Tay Thô Này Sẽ Ôm Chặt Lấy Em, Anh Sẽ Không Để Em Vuột Mất ..........Người Đàn Bà Của Đời Anh
   



 



Từng ngọn đèn hiu hắc vẫn đứng trơ trong gió. Dòng người dường như đả thưa hơn khi đêm xuống, đâu đó vẫn còn những tiếng nhạc du dương của những quán cafe bên đường, con nhỏ đặt nhẹ vòng tay vào hông tôi, những sợi tóc lưa thưa bay trong gió mỗi khi tôi nhấn gas, cái gò má tựa sát vào cổ, từng nhịp thở đều đều ấm áp phả vào cơ thể tôi, tôi tôi, dường như trong tôi đang có một thứ gì đang lớn lên trong tim tôi. Dường như cái quan hệ tình 1 đêm rồi phải chịu trách nhiệm đang phai dần theo thời gian. Đang thẫn thờ trong dòng người xa lạ thì chợt thấy một tịêm mì gõ vẫn còn đang bán. Ba cái bánh kem gì trong bụng tôi bây giờ dường như đả mất tiu đâu hết, cảm giác đói lại lật phật bật dậy vung gậy đánh trống tùng tùng. Tôi đưa một bàn tay chai sạn của mình chạm vào đôi cánh tay đang ôm hông mình lay nhẹ, tôi nói khe khẽ
- ăn mì k
Vẫn im lặng, không nói gì. Tôi gọi con nhỏ thêm một lần nữa bằng câu đó, con nhỏ vẫn im lặng. Rồi kiểu này chắc ngủ rồi chứ gì, và cũng có lẽ cái ôm này cũng chỉ là một sự bám viếu của con nhỏ để khỏi té thôi. Cười nhạt nhẽo sao khi thoát khỏi sự ngộ nhận đó, tôi giảm gas xuống chạy chậm lại để con nhỏ khỏi lạnh, cầm chạt đôi tay nhỏ nhắn đó siết chặt vào mình thêm nữa, cũng là vì sợ nhỏ té thôi. Một tay vịnh chặt lấy đôi tay đó, một tay cầm láy. Chạy nhẹ trong lòng ngươì xa lạ một lúc thì tôi cũng đả về tới nhà, mở cửa xong tôi chạy xe vào nhà, đậu chiếc xe lại tôi khẽ nâng nhẹ con nhỏ lên trên vòng tay mình rồi bế vào nhà, con nhỏ vẫn nằm im trên tay tôi. Cái mặt khi ngủ dễ thương thật, phải chi lúc bình thường như thế này thì tốt biết mấy. Cười nhẹ nhàng một cái đặt con nhỏ nằm im trên cái giường đó, kéo chăn lên đấp ngang ngực nhỏ rồi vội bước ra. Nhưng dường như có cái cảm giác gì đó nếu giữ tôi lại, đứng lượn là trước phòng con nhỏ rồi đặt nhẹ vào đôi môi nhỏ một nụ hôn rồi khe khẽ nói
- ngủ ngon....
Khoá nhẹ cánh cữa đó lại rồi tôi bước lên phòng mình với một vết son trên đôi môi khô ráp vì khói thuốc của mình.
Từng tia nắng ban mai khẽ hắt mình qua khung cửa sổ gọi lên trên gương mặt nhăn nheo của tôi,
Reng...reng..reng.....cái đồng hồ vang lên dồn dập. Với tay uể uãi đập vào cái đồng hồ cho nó hết kêu nữa.
Bước xuống tắm rữa kì cọ sạch sẽ xong tôi bước xuống nhà với tâm trạng như mọi lúc. Chở con nhỏ đi học xong tôi cũng chạy về công ti làm việc. Sao nhìn cái phòng làm việc hôm nay u ám thế nhỉ, đảo mắt một vòng xong thì dừng ngay chổ thằng trưởng phòng chó dại. Hai hàng mắt thâm quần như con gấu trúc panda. Tóc tai xác xơ đêu tàn, hôm nay con nhỏ trân đi làm hơi trể nên chưa thấy vào, vừa đặt đít xuống ghế thì bên tay đả có tiếng xì xầm, thằng Nam ghé tai tôi vừa nói vừa cười
- ê thằg trưởng phòng, bị con trân nó từ chối rồi, tát thêm một cái nữa
Tôi nge tin này như sét đánh cái rầm ngang tai. Ôi fuck. Anh trưởng phòng bị từ chối, tôi vẫn giữ cái vẽ mặt không chút cảm xúc của mình như những ngày bt. Cũng tội ngiệp thật, vừa bị từ chối vừa bị ăn tát nữa là đau lắm rồi, mình là thằng đàn ông đích thực nên không thể cươì trên nổi đau người khác được. Tôi đinh ninh cái suy ngĩ của mình suốt buổi làm, loáng thoáng một cái thì đả gần trưa. Tôi nhanh tay bắt máy gọi cho con nhỏ, vừa định rồi thì sổ con nhỏ đả hiện lên trên nền màn hình.
- tôi về vơí bạn rồi khỏi rước
Nói xong con nhỏ tắt máy, tôi cũng quay lại với công việc và xao lãng đi chuyện đó, nhưng không muốn suy ngĩ thì càng suy ngĩ nhiều.
- con nhỏ về với ai
- ai là bạn con nhỏ
- là con trai hay con gái
Vẫn lăn quăn với những dòng suy ngĩ trong đầu thì một bàn tay nhỏ nhắn đặt lên vai tôi.
- đi ăn với em
Cái giọng nge rất quen thì phải, nhưng tôi giám chắc là không phải con nhỏ trân, ngước nhìn lên thì là gương mặt đó, nụ cười đó. Là em Quỳnh Nga, mọi ánh mắt đổ dồn về tôi như gặp quái vật, nhưng sao em ở đây, sao em biết chổ làm của tôi chứ. Mọi ánh mắt điệu định hình thành chữ sát.
- đi anh...đi ăn .....
Anh em đọc đở mai viết tiếp, hôm nay ba má vừa về nước nên phải hầu hạ........
__________________

Đôi Tay Thô Này Sẽ Ôm Chặt Lấy Em, Anh Sẽ Không Để Em Vuột Mất ..........Người Đàn Bà Của Đời Anh
   



 



Từng ánh mắt nhìn tôi chằm chằm, không nói năng gì cả, nhưng tôi cảm nhận được những sát khí u ám đang quấn lấy tôi như muốn bốp ngẹn tôi trong đó. Chắc hẵng mấy thằng cha trong phòng của tôi lúc này đang hầm hầm lắm rồi, một thằng ngu ngu ngơ ngơ như tôi lại được một đứa con gái đẹp quá trời đi tới tận công ti của mình lôi đi ăn. Thì mối quan hệ này không một chút bình thường rồi, nhưng thôi mặc kệ thoát khỏi cái vòng quay này trước đả. Nhất là khi có đôi mắt thâm quần như gấu panda đang nhìn tôi muốn giết ngay tại chổ. Tôi cũng hiểu tâm trạng của thằng trưởng phòng bây giờ, tốt nhất là nên chuồng đi mới được. Chưa kịp thoát khỏi cái dòng suy nghĩ đang miên mang trong đầu thì em đả nắm lấy cái vạt áo tôi nói nhẹ một tiếng rồi kéo đi
- đi đi anh, nhìn gì dạ
Cảnh tượng lúc này y hệt là một người mẹ trẻ của mình bắt một thằng con đang ngồi ở tiệm game đi về vậy, bước dọc theo hành lang của công ti là những ánh mắt ngưỡng mộ có, đố kị có, và sát khí củng có luôn. Bước theo em vào tới thang máy tôi đưa tay gạt đi mồ hôi trên chán mình đang nhễ nhại vì run sợ. còn em bây giờ thì cứ hồn nhiên như ngày nào, miệng lẫm ba lẫm bẫm bài hát gì gì đó( quên tên rồi ) .
- sao em biết công ti anh ở đây vậy
- dạ em hỏi anh tuấn – cái đm thằng điên này
- ừ
- à mà mình đi ăn ở đâu giờ - em hỏi
- lề đường hay đâu cũng được
- dạ vậy lề đường hé
- em không ngại à – tôi hỏi
- ngại gì anh
- thì em là người mẫu mà lại đi ăn lề đường với một người như anh
- khì khì- em cười
- e cười gì – tôi hỏi
- dạ tại thích thui à
- thích thật không, nếu em không thích thì đi chổ khác cũng được – tôi đề ngị
- dạ không cần đâu
- ừ
Luyên thuyên với em trong thang máy môt lúc thì cũng đả đi xuống tới sảnh, bước ra khỏi công ti, từng cơn nắng bỏng da cũng buổi trưa làm khô ráp môi tôi và em, nhanh tay nắm lấy em chạy sang bên đường thoát khỏi cái nắng gay gắt đó, vừa bước vào trong quán, từng con gió mát rượi ôm nhẹ lấy từng thớ thịt làm dịu đi cái nắng ban nãy ngoài kia, tiếng lá cây xào xạt rơi lộp độp trong gió, chiếc là bàn vàng úa rơi xuống nền đường, một bàn chân xa lạ nào đó vô tình giẫm lên chiếc lá đó tạo nên một âm thanh gãy rộp nge vui tai. Có lúc ta đả xao lãn đến những cảnh vật xung quanh mình thì phải, toàn phải chạy đua với thời gian, và quên đi những cảnh vật nhỏ trong cái cuộc sống bề bộn này, tiếng bà chủ quán vẫn quen thuộc văng vẵng bên tai tôi
- như cũ hã con – ăn riết thành con bà chủ tiệm luôn rồi
- phải rồi má ơi – tôi đáp
- ừ vậy còn con bé xinh xinh thì sao hã – má hỏi em
Lúc này tôi mới chợt quay lại nhìn em, em vẫn vu vơ phá cái hộp khăn giấy của quán, tôi chạm nhẹ đôi tay mình vào em hỏi
- ăn gì
- dạ gì cũng được
- nói rõ coi
- giống anh đi
- ừ
- giống con luôn má ơi – tôi nói to lên
- rồi chút có liền
Cười nhẹ trên môi với má rồi chợt quay lại, một ánh mắt tò mò nhìn tôi cười khúc khích, là em , nụ cười hồn nhiên đó là của em, em nhìn tôi ngây ngôi rồi hỏi
- má anh hả - biết lắm mà
- ừ anh quen riết thành má luôn rồi – tôi nói
- hihi
- ừ
Ăn uống với em trong khungc ảnh từng chiếc lá vàng lần lượt rơi xuống đất, giường như mỗi khi lúc này tôi lại được trở về của những ngày xưa, ngày không phải lo toan thứ gì, chỉ cần vui vẽ và hạnh phúc thôi. Muốn quậy lúc này cũng được, không bị gò bó với công việc, không phải nhận lấy sự nặng nề trên đôi vai gày của mình. Dường như thời gian trôi nhanh hơn thì phải, thời gian trôi nhanh hay là cuộc sống con người đang bị rút ngắn đi theo tiếng ồn ào của những dòng xe ngoài kia. Đứng dậy bước ra tính tiền
- nhiêu má
- con là bạn gái của thằng này hã – má lơ tôi quay qua hỏi em
- dạ…dạ…….- em ấp úng
- vậy phải rồi hã
- có bạn gái mà không báo với má mày một tiếng hé – má đánh nhẹ một cái vào vai tôi
- đâu phải, bạn con thôi
- ừ thì từ bạn sang yêu cũng vậy thôi – má cười khì
- trời đất, nhiu tiền má
- thôi coi như mừng mày có bạn gái má miễn phí bữa này
- trời sao được má, chuyện gì ra chuyện đó mà
Tôi nhét tiền vô tay má rồi nắm tay em chạy ra khỏi quán, ở lại mắt công má lại hỏi này hỏi nọ mệt thêm, em thì cứ chạy theo tôi lạch bạch, bước khỏi cái quán nhỏ của má từng cơn nắng gắt lại trở về, tôi thở phào khi chạy về tới công ti
- no chưa
- rùi – em đáp
- ừ
- thôi em đi show nha
- ừ đi đi
- dạ
- à mà xe đâu
- dạ xe để bên kia
Nói rồi em chỉ tay qua bên cái chổ đang chụp hình gần công ti tôi, à thì ra là show bên đó rồi sẵn qua đây rũ tôi đi ăn luôn chứ gì,
- ừ đi đi, anh lên phòng
- dạ
Em quay đi về phía bên đó còn tôi thì đi lên trong phòng thở phào, vì chuẩn bị một đợt tra hỏi của cái đám đực rựa trên phòng, thật quả không sai vừa bước lên trên phòng thì mấy ông nội đả sồn sồn lại hỏi tôi này nọ
- ê ai vậy – thằng ngồi bên tay trái tôi hỏi
- bạn
- bạn à, chém thế, bạn mà qua tới tận công ti kêu đi ăn là hiểu rồi
- hiểu gì
- không gì hehe –cái đám cười rần lên
- các anh sau không làm việc mà ngồi đó tán dóc – thằng panda bây giờ sồn lên
- anh ơi, chưa hết giờ ngĩ trưa mà , tụi tui nói gì kệ tụi tui chứ - cả đám sồn lên chống chả
- ừ còn 5 phút là vào rồi, về chổ đi
Quay lại miên man với cái đống công việc nhưng vẫn giữ một nụ cười nhẹ trên mặt khi nhìn thấy đôi mắt panda của anh trưởng phòng thân thuộc .
Thời gian lại miên man trôi qua theo những cảnh vật đang cứ phớt lờ ngoài cánh cửa, tiếng lạch cạch trên bàn phím máy tính, tiếng cọ xát của những cây bút bi vào tờ giấy cứ miên man trong không gian im lặng của những âm thanh chán chường đó. Và rồi thời gian củng qua, tôi dọn xong cái đống tài liệu sồn vào cặp rồi bước ra khỏi cái nhà giam 4 bức tường đó. Bước vào cái thang máy chật nít người đó khiến tôi chết lên chết xuống vì thiếu oxi, bước khỏi cái thang máy thì như ông vở tổ, bước cọc cạch ra lấy xe thì vừa nẹt gas chạy thì đả gặp em. Em đứng đó nhìn tôi cười ngây ngô, chạy nhẹ lại chổ của em hỏi
- giờ chưa về nữa à
- dạ mới tan à
- ừ
- mình đi ăn nha anh – em đề nghị
- ừ sao cũng được
- dạ
- à mà xe đâu rồi
- bán rồi
- ừ
- dạ giờ đi haz
- ừ
Em ngồi phía sau tôi, nhẹ nhàng đặt đôi tay nhỏ nhắn choàng lấy hông tôi như mọi lúc em ngồi phía sau, tiếng xe tấp nập của những tiếng động cơ quây quang tôi. Dưới những cơn nắng nhẹ nhàng của buổi chìu đầm ấm, một cơn gió nhẹ nhàng thoảng qua hai đứa khiến dịu đi cái cảm giác nóng lòng khi bị kẹt xe bây giờ.
- ăn đâu giờ - tôi hỏi
- dạ đâu cũng được
- ừ
Chạy dọc theo con đường quen thuộc tôi rẽ vào một nhà hàng khá bắt mắt, không lẽ cứ đưa em đi quán lề đường hoài sao, tôi cũng đâu có nghèo như thế. Vã lại em cũng là người mẫu, đi vào mấy những quán bình dân như vậy cũng thiệt thòi cho em. Tôi thì sao cũng được nhưng đi với em thì phải khác. Gữi chiếc xe xong tôi bước vào phía trong.
- ăn ở đây hỡ - em hỏi
- ừ
- dạ
Dường như cái gương mặt này hơi khó chịu thì phải
- k thít à
- dạ k
- vậy cái mặt đó là sao – tôi hỏi
- dạ không hơi mệt thôi
- mệt à vậy về! – tôi nói
- về mệt thêm – ơ con nhỏ này
- ừ
Bỏ mặt những tiếng nói của em sang một bên tôi bước vào, một người phục vụ chạy lại nhẹ nhàng hỏi
- anh có đặt bàn trước không
- à không
- dạ theo em
Bước theo người phục vụ đó ngồi vào một cái bàn gần ngay gốc.
- dạ anh dùng gì
Nhìn theo cái menu một lúc rồi chọn xong
- một phần xxx
- em ăn gì – tôi quay sang hỏi
- dạ cái này – em nói
- ừ
…………………………………………�� �…………………………………………� ��…………………………………
Vẫn miên man với em với những câu hỏi thường ngày, vừa ăn mà hai đứa cười ngất, đang nhâm li rượu vang phút chốt tôi thấy một dáng người quen thuộc đang ngồi cách tôi vài bàn, là con nhỏ sao con nhỏ ở đây. Và nhất là người ngồi cạnh con nhỏ là một người đàn ông ngoài 30 tuổi……………………………………�� �……
__________________

Đôi Tay Thô Này Sẽ Ôm Chặt Lấy Em, Anh Sẽ Không Để Em Vuột Mất ..........Người Đàn Bà Của Đời Anh
   



 



Ánh đèn nhẹ nhàng bao quát cái không gian đầy tiếng nói cười này, tôi vẫn ngồi nhâm nhi li rượu vang cùng với em, nhưng đôi mắt thì lại không ở đó, tôi nhìn con nhỏ vẫn ngồi mãi miết với người đàn ông đó. Nhìn khoãng vài phút rồi tôi cũng lơ con nhỏ sang một bên rồi hoà vào những câu truyện của em đang kể dỡ dang. Em nhìn sâu vào mắt tôi, bất chợt 2 ánh mắt chạm vào nhau nhẹ nhàng, em khẽ cười nhẹ một cái nhìn tôi.
- nhà em ở đâu tí anh đưa cho về - tôi khẽ nói nhẹ nhàng
- cùng đường với anh đó – em nhìn tôi nói khẽ
- ừ sao anh không biết
- anh có bao giờ đi lại đằng đó đâu mà biết
- ừ vậy hã.
- dạ
Không hiểu tại vì sao khi tôi nói chuyện với em thì rất nhẹ nhàng, và yên bình. Chẳng phải lo lắng những âm thanh hỗn tạp sao lớp kiến dầy kia. Cả 2 đem kể cho nhau những câu truyện tuỗi học trò đem ra rồi cười phá lên, đả lâu tôi chưa được cười như vậy, chưa được trải lòng mình với một người con gái nào khác kể từ khi ngày người đàn bà đó rời xa tôi.
- à mà mai mốt anh đừng đưa em vào đây ha – em ghé sát tai tôi nói nhỏ
- em không thích à
- dạ
Thật sự mới lúc đầu tôi không hiểu con người của em cho lắm, một con người như em thì phải hợp với những nơi sang trọng như thế này chứ, thế mà em lại nói không thích, thích đi ăn lề đường với tôi, thích đi quậy phá thật sự hết biết.
Tiếng kim đồng hồ vẫn vang lên đều đều từng giây một, dường như có mặt của em nơi đây tôi đả quên mất đi sự hiện diện của con nhỏ vẫn còn ngồi cạnh tôi cách mấy bàn. Trời cũng đả về tối, những ngọn nắng cuối cùng cũng đả dần tắt, đêm lại bao phủ mọi cảnh vật, ngoài kia dòng người dường như lại đông đúc hơn, và cũng có lẽ nó cũng giống như câu Sài Gòn không bao giờ nghĩ ngơi cả. Ngồi miêng thiêng với em mà tôi dường như đả quên mất cả thời gian, và buổi tiệc nào cũng tàn cả. Tôi khe khẽ chạm nhẹ vào tay em nói nhẹ
- mình về nha
- dạ cũng tối rồi
Tính tiền xong xuôi tôi bước ra lấy xe cùng với em, em ngồi phía sau đưa đôi tay nhỏ nhắn ôm nhẹ lấy tôi, cũng có thể cái ôm này là cuối cùng hay là mãi mãi. Những ánh đèn điện nhấp nháy vài cái rồi bừng sáng khắp mọi ngóc ngách nơi cái đất sài gòn này, nhưng đôi lúc nhữn ánh đèn dù có sáng đến mấy, dù có sặc sỡ đến mấy thì cũng không thể với tới những ngóc ngách u tối của thành phố xa hoa này. Dòng người lại nối đua nhau chạy dài, những cơn gió thoang thoảng lướt nhẹ nhàng trên làn da tôi nổi cả óc cục. những ánh mắt xăm xoi em, những ánh mắt thèm thuồng. Nhiều khi chở người đẹp cũng khổ trong 100% những đôi mắt nhìn thì có tơi 98% là ghen ghét, ganh tị. Đó là lí do vì sao tôi chở những người con gái đẹp thì đi vào lúc tối, dù có nóng thì vẫn còn có thể kìm lại được. chứ mà chở mấy đứa con gái đẹp ngay lúc trưa bị người ta nhìn điểu rồi cộng thêm cái nóng của buổi trưa thì dễ xãy ra án mạng lắm.
Tôi chạm nhẹ bàn tay của mình vào hai đôi bàn tay nhỏ nhắn đang chặt đó, gió hiu hắc bất chợt thổi mạnh và nhanh hơn, từng ngọn gió như muốn lột từng mãng da thịt trên tay tôi vậy. Em tựa sát đầu vào tôi, cặp ngực áp sát vào tôi, tôi lúc này cứ như bị một lực đẹp muốn nát cả lưng vậy
- em lạnh không
- dạ không
- vậy anh chạy nhanh nha
- dạ
- ừ ôm chặt nha không té đó
- dạ hihi, ôm cứng luôn rồi nè
- dị mà cứng gì chút nữa đi
- rồi – em siết mạnh vào
- chặt rồi đó vịnh chắt nha
- dạ
Tôi nhấn ra rồi lao vút đi trong lòng người chen chút đó, phút chốc thì tôi đả chở em về tới tận nhà, luyến tuyết nhìn cái nụ cười ngây ngô dành cho tôi rồi em quay vào trong. Ngước nhìn đồng hồ thì cũng đả 8h tối, tôi nhanh tay bóp gas và vút về nhà. Không hiểu vì sao tôi lại tự động ghé lại một quán phở bên đường mua 2 phần phở, mặc dù cái bụng của tôi cứng ngắt vì bữa ăn cùng em lúc nãy, mưa phút chốc rơi lất phất xuống mặt đường lạnh te, thấy trời mưa của nhỏ nên tôi phóng xe chạy đại về nhà, nhưng đời thì không ai biết được trước cả, hậu quả là một ngày một lúc một to. Về đến nhà thì toàn thân tôi cũng đả ướt xủng. Tay run bần bật cổ mở cánh cửa sát lạnh te đứng trơ trơ dưới mưa gió bảo bụng, vừa đậu chiếc xe vào nhà thì tôi đả thấy con nhỏ nằm trên cái ghế sofa tay ôm con mèo mập ú. Tay lại bấm vào cái remote tv. Tôi cũng lơ con nhỏ đó qua một bên chạy xuống bếp đặt 2 cái bọc phở to kia xuống nền rồi chạy lên lầu tấm rữa.
Bước cọc cạch xuống từng bậc thang lạnh te kia, những âm thanh là lạ vang lên từng nhịp từng nhịp một cô đơn lạnh lẽo. Tôi bước xuống nhà thì con nhỏ vẫn nằm đó tay chỉ chỏ và cứ xem như tôi không tồn tại trong cái căn nhà này
- tôi có mua phở, để sau bếp đó, đói thì hâm lại ăn đi – tôi nói
Con nhỏ vẫn lặng thinh không nói gì, tôi quay bước đi xuống bếp định pha ly café nóng uống cho đở lạnh. Nhưng tôi dường như không cần phải pha cái thứ chất lõng màu đen đó nữa. vì bây giờ trên bàn đang có một li nước gừng vẫn đang bóc khối nghi ngút
- li này của ai thế - tôi nói vọng ra
- ai cần thì của người đó – con nhỏ nói vọng lại
Cũng biết thân biết phận đó chứ, tôi ôm li nước gừng nóc một hơi phê tê cả người rồi quay lên phòng khách
- đưa mượn cái remote coi – tôi nói
Bịch- con nhỏ thấy cái remote tôi cái bốp
- thái độ gì đây
- gì là gì
- ừ
- ừ
Cả hai im lặng chỉ còn tiếng của ông phóng viên đang nói í é trên màn hình và tường thuật về tình hình thế giới
- đi ăn với gái vui nhỉ - con nhỏ nói
- gái gì ? – tôi hỏi
- tự hiểu đi
- ừ ok – tôi nói lạnh ngắt
Tôi bỏ mặt con nhỏ rồi quay lên phía trên phòng, dường như tôi với nhỏ bây giờ khá lạnh nhạt thì phải hoặc là cũng do tôi tự phức tạp hoá vấn đề lên thôi. Từ khi con nhỏ ở đây thì đả là vậy rồi còn gì, có lẽ chính tôi mới là con người thay đổi.
Mưa một lúc một nặng hạt, mưa rơi tí tách ngoài hiên, bầu trời lại trở thành cái màu xám xịt của chính bản chất của nó. Một giọt nước mưa lăn dài trên ô cửa kính, bàn tay tôi gõ lọc cọc trên cái bàn phím máu trắng đả trở thành màu vàng nhạt theo thời gian kia………………………………………�� �…………………………………………� ��…………..
Cả cái đầu tôi nặng trịch nhức ê ẩm, cả cơ thể không còn một chút sức lực nào cả, hai bên tay cứ lùng bùng liên tục, cố gượng đưa cái bàn tay của mình đặt lên chán thì một cái cảm giác nóng hừng hực lan toã khắp cả bàn tay chai sạn của tôi.
Chết mẹ sốt rồi, tôi bắt đầu mê sản những thứ tạp nhanh bắt đầu cứ dần dần hiện qua những kí ức của tôi…………………
- Xuống đưa tôi đi học coi – một âm thanh vọng lên
…………………………………………�� �…………………………………………� ��………………………………………..
- Ê có nge không đó – âm thanh này lại vang lên một lần nữa
Cọc cọc cọc… những thứ âm thanh xa lạ lại vang lên, tôi vẫn cứ nằm bệt trên giường mồ hôi nhễ nhại, nóng rồi lạnh lạnh rồi nóng 2 cái cảm giác đó bấu vếu lấy tôi
- mở cữa coi chết rồi hã – một tiếng hét vang lên
Bây giờ tôi cũng đả biết được cái giọng đó là của con nhỏ, tôi phải đưa con nhỏ đi học, đó là nhiệm vụ thường ngày của tôi
Cổ lê lếch đôi chân nặng trỉu của mình lại cánh cửa, cả cơ thể lã như lấm tấm mồ hôi. Tôi đặt cánh tay khô ráp vì mất nước của mình
Cạch….tôi vặn cái ổ khoá vang lên
- gì thế - tôi gượng nói
- bị gì vậy
Bịch………..tôi ngả chúi xuống mặt đất và đôi mắt từ từ khép lại, một cảm tối bao lấy tôi
- anh bị gì vậy – một âm thanh vang lên
- đừng làm em sợ mà…………………………………
__________________

Đôi Tay Thô Này Sẽ Ôm Chặt Lấy Em, Anh Sẽ Không Để Em Vuột Mất ..........Người Đàn Bà Của Đời Anh
   



 



truyện hót gì thế anh em ???? =.=''. nhức đầu quá nhiêu đây thôi ae đọc đở


Cả không gian mờ dần mờ dần trong phút chốc, hai tai tôi ù đi không nge thấy gì cả. Những âm thanh còn lại cũng dần dần dần nhỏ lại, tiếng hú của chiếc xe cứu thương dần dần vang lên vọng ngoài kia căn nhà, những âm thanh hối hả của bước chân lạch cạch trên nề nhà. Nước mắt tôi nhoà đi khi thấy gương mặt của anh nhợt nhạt, từng giọt nước mắt lại rơi lăn dài trên má tôi, nước má phút chốc nhẹ nhàng nhĩu từng giọt trải dài xuống gương mặt nhợt nhạt đó. Tiếng xe cứu thương dừng lại trước cửa nhà, tôi nhanh chân chạy nhanh ra cửa với gương mặt bị lem luốc vì nước mắt, tôi vừa chạy vừa quẹt đi nước mắt trên gương mặt mình rồi chạy nhanh ra mở cổng.
- anh ơi nhanh lên anh ơi….. – tôi như khóc điếng trước mặt của họ
- ở đâu – người đó hỏi
- đằng này anh – tôi kéo lấy tay áo họ chạy lên
Từng bước chân hối hã nối đuôi nhau không nghĩ, cả gương mặt của họ nhăn đi vì lo lắng và căng thẳng, phía sau tôi là 2 người đàn ông với gương mặt căng thẳng thay phiên nhau cằm cái băng ca màu trắng. Họ ngồi xuống nhìn anh 1 phút rồi nhất nhẹ người anh lên trên cái băng ca màu trắng tinh khiết đó, tôi lập cập đứng nép sát vào tường run rẫy nhìn họ đưa anh đi, tôi chạy theo, nước mắt cứ như một thứ gì đó nó cứ tuôn, tuôn ra không ngừng nghĩ từ 2 khoé mắt của tôi, gương mặt tôi bây giờ nếu người khác nhìn vào thì nói rằng tôi chẳng khác nào là con điên cả. Cả gương mặt lem luốc vì nước mắt, đầu tóc khối bù, cả người như bệt ra vì sợ hãi. Tôi ngồi bên cạnh anh trên chiếc xe cứu thương đang chạy tốc thành, tiếng hú đặc trưng của chiếc xe cứu thương khiến người ta phải não lòng. Tôi nắm chặt tay anh, một cảm giác chai sần chạm vào tôi, tôi nắm chặt không giám buông lõng tay anh khỏi mình dù chỉ là một phút nào cả. tay anh nó thật to và ấm áp làm sao, tôi đặt tay anh vào cái má lem luốc vì nước mắt của mình lẫm bẩm
- anh đừng có sao nha, anh không được có sao hết – tôi siết chặt tay anh vào mình
Có lẽ từ cái ngày định mệnh khốn nạn thì đả không mang anh và tôi gặp nhau, và thật sự thì tôi cám ơn cái ngày khốn nạn đó rất nhiều, nó cho tôi được gặp anh, người đàn ông đầu tiên cho tôi được cái thứ mà người ta gọi là hạnh phúc, gọi là ấm áp. Tất cả những thằng đàn ông lúc trước đến với tôi thì cũng chỉ là những thằng khốn nạn và đồi bại, tất cả đến với toi cũng chỉ vì cái cơ thể này, chỉ vì cái khẽ hẹp ở giữa hai chân tôi, và nhất là cái sự trinh trắng này. Nhưng bây giờ thì tôi cũng chẳng còn gì cả, cái sự trong trắng đó đả thuộc về anh rồi , và cả trái tim này nó cũng thuộc về anh rồi còn đâu. Tôi biết anh cũng có một chút gì đó là tình cảm với tôi, nhưng tại anh không chịu nói ra thôi. Tôi biết là anh quan tâm tôi nhiều lắm, tôi biết điều đó mà. Nhưng tôi hỏi thì anh lại không chịu nhận, anh lạnh lùng với em biết không, nhưng em biết trong cái lạnh lùng đó của anh là sự bao la của tình yêu thương ấm áp. Anh à em yêu, em yêu anh nhiều lắm anh à………………
Kít………chiếc xe bất chậc thắng lại, tôi đứa mắt nhìn ra sau cái lớp kính dày đó, thì ra xe đả đến bệnh viện, cánh cửa phút chốc mở toan ra, người ta đưa anh chạy vào phía trong. Tôi chạy theo tay tôi vẫn nắm chặt lấy bàn tay chai sần của anh, người ta đưa anh vào phía trong căn phòng đưa che bằng lớp vãi màu xanh bích bùng………………………………
- em ngồi ngoài đi, không vào được đâu – chị y tá cản tôi lại
- ảnh có sao không chị - tôi như muốn vỡ oà ra
- không sao đâu em, em đi làm thủ tục đi – chị trấn an tôi
- dạ vâng………………………………..
Sau khi làm xong thủ tục tôi ngồi bẹp trên hàng ghế chờ đợi, tích tắc tích tắc thời gian vẫn vang lên đều đều từng giây một, cứ mõi dây trôi qua là lòng tôi một lúc một nặng hơn. Cả tai tôi như ù đi vì đau đớn, bất chợt tiếng điện thoại vang lên làm tôi giật mình……………………………
- A lô mày đang ở đâu vậy sao không đi học – nhà con trinh
- trinh ơi mày lại bệnh viện với tao đi, tao sợ quá – tôi lấp bấp
- mày đang ở đâu, mà có chuyện gì vậy – nó hỏi
- tao đang ở bệnh viện xxx. Anh minh vào bv rồi…… - từng câu nói ra làm tôi như rụng rời ra
- cái gì….mày ngồi ở ó yk, tao qua liền
Nó cúp máy xong, giờ chỉ còn tôi đang ngồi bệch trên cái ghế mũ, từng dòng người đi qua đi lại não nê gương mặt ai cũng đang hiện một sự buồn bả trên từng gương mặt.
- anh minh sao rồi – nó chạy lật đật với gương mặt hớt hãi
- tao cũng không biết nữa, ảnh vẫn còn ở trỏng – tôi nói
- ảnh bị sao vậy – nó hỏi
- ảnh bị sốt rồi ngất luôn – tôi nói lấp bấp
- ừ đừng lo quá, ảnh không sao đâu – nó nắm lấy tai tôi an ủi
Vài phút sau trôi qua trong lặng lẽ…………………………
Cánh cửa bắt đầu hé mỡ, tôi và nó chạy ngay tới chổ người bác sĩ vừa bước ra.
- ảnh có sao k hã bác sỉ - tôi lấp bấp
- không sao đâu, chắc là tại bị mắc mưa tối qua nên bị sốt giờ thì không sao rồi
- dạ vâng cám ơn bác sỉ - tôi thở phào nhẹ nhõm
Người ta chuyển anh sang một căn phòng khác, anh nằm đó lặng thinh không nói gì, hai ánh mắt khép lại, đôi tay chai sần đặt nhẹ dưới giường, tôi ngồi cạnh bên nắm chặt lấy tay anh im lặng, nó thì vẫn người đó nhìn tôi cười khì, bất chợt nó nói
- làm gì mà nắm tay người ta hoài thế
- thích thì nắm không được à – tôi nói vọng lại
- ừ ừ….dạ chị muốn làm gì cũng được – nó cười khì
Còn tôi thì hai cái má ửng hồng lên, tim tôi đập nhanh hơn khi bị người khác bắt gặp tôi nắm lấy đôi bàn tay chai sần của anh, ấm quá, tay anh ấm quá. Tôi một lúc nắm chặt hơn mặt cho thời gian vẫn cứ lặng lẽ trôi ngoài kia, những vệt nắng giữa trưa tạc qua cánh cửa phòng hắc xuống mặt đất, gió từ mấy cánh quạt trên trần nhà vẫn thổi nhẹ nhàng trong phòng.
- mày ngồi đó đi, tao đi mua gì ăn – nó nói
- ừm – tôi nói
- à mà mày ăn gì – nó hỏi tiếp
- gì cũng được – tôi nói vọng lại
- chà chà….vì ảnh mà thất thần vậy sao – nó cười khì
- kệ tao đi đi mày – tôi nói
- ừm tao đi à
Nó đi rồi, căn phòng giờ chỉ còn tôi ngồi cạnh anh, anh vẫn nằm lim dim trong giấc ngủ, bất chợt có một giọt mồ hôi lăng trên trán anh, tôi nhanh tay lấy một tấm khăn giấy lao đi giọt mồ hôi đó như một thói quen đả lâu . tiếng xì xa xì xầm vang lên nhỏ ngoài cánh cửa kia, tôi cũng mặc qua những thứ nhỏ nhặt đó mà nhìn anh, tôi nhìn sâu vào cái gương mặt đó, bổng dưng tôi khom người nhẹ nhàng hôn nhẹ lên đôi môi khô nức nẽ của anh, khi vỡ lờ tôi nhận ra thì mọi chuyện cũng đả rồi.
- trời ơi, coi kìa, hun trộm kìa – một tiếng nói vọng lên khiến tôi giậy mình quay lại
Thì ra là con nhỏ trinh, tay nó sách nguyên bọc cơm chà bá trố mắt nhìn tôi, nó đưa tay quẹt lên trán rồi cười khanh khách
- coi kìa, lợi dụng ảnh lúc ngủ hun trộm hé, cái con quỹ này – nó nói
- tao đâu có đâu – tôi trối
- còn nói dối tao nữa hã, ngay trước mắt luôn
- mày nhìn nhầm rồi.
- vậy nãy mày làm gì vậy – nói xoe tròn đôi mắt nhìn tôi
- tao..tao…tao… - tôi ấp úng
- tao hun ảnh phải vậy hông haha – nó cười
- cái đầu mày
- hun thì hun đi , tao đâu có nói gì đâu – nó cười khì
- ừm tao hun đó
- haha mới dụ một chút là nhận luôn – nó cười lớn
- mày…mày…- tôi cứng họng
- hihi ăn cơm nè mày – nó nói
- hông ăn mày
- ăn đi, đùa chút giận rồi
- hông
- hông ăn, vậy chừng nào ảnh tỉnh tao méc à – nó chống nạnh
- thôi thôi, tao ăn mà – tôi năn nỉ
- ừm vậy thì tốt ăn đi mày – nó đẩy hộp cơm sang tôi
Ngoài kia dòng người vẫn hối hã như cái bản chất của nó, còn phía trong căn phòng bệnh viện này dường như có cái thứ gì đó đang lớn dần……………………………………… ……………………………….
__________________

Đôi Tay Thô Này Sẽ Ôm Chặt Lấy Em, Anh Sẽ Không Để Em Vuột Mất ..........Người Đàn Bà Của Đời Anh
   



 



dạo này k thấy thằg mie với mấy anh em siêu nhân nhỉ  
__________________

Đôi Tay Thô Này Sẽ Ôm Chặt Lấy Em, Anh Sẽ Không Để Em Vuột Mất ..........Người Đàn Bà Của Đời Anh
   



 



Từng vệt nắng dài hắc nhẹ qua từng lớp kính mõng tanh bên cạnh cửa sổ, cả thân người ê buốt mệt nhọc, nhất nhái đôi mắt khô ráp của mình vì đả lâu không được làm ướt, một cảm giác ấm áp từ tay tôi chuyền về, tôi uể oải mở đôi mắt của mình ra nhìn xung quanh trên trần nhà.
- đâu thế này – tôi tự hỏi
Phía trên cánh quạt trần vẫn quay lên từng vòng quay quen thuộc, tôi cũng đả quen với những cái khung cảnh này quá rồi còn gì, những ngọn nhỏ nhẹ nhàng vẫn nô đùa trong cái không gian vẫn đang im lặng nơi này. Bất chợt tôi cảm thấy một sự ấm áp đang lang dần từ phía đôi bàn tay của tôi dưới giường, tôi nhẹ nhàng quay xuống nhìn, là con nhỏ , con nhỏ nằm ngủ gục trên giường bệnh của tôi. Nhưng tất cả chỉ là nhỏ nhắn đối với đôi bàn tay của nhỏ đan chặt vào từng ngón tay chai sạn của tôi. Thì ra đây là cái sự ấm áp đả quấn lấy tôi bấy giờ, nhìn con nhỏ ngủ mà tôi sao thấy ấm lòng quá, những ngọn tóc thẳng mượt bay lơ phơ trong làn gió nhẹ nhàng kia, khẽ đưa cái bàn tay trái của mình sang véng máy tóc nhỏ sang một bên, lạ thật, càng nhìn nhỏ tôi lại càng muốn nhìn thêm, nhìn sâu vào đôi mắt trống rỗng đó, những giọt nước mắt đả khô động lem nhem trên gương mặt đó, tôi thở dài một cái rồi cười. Cũng biết lo quá đấy chứ, không có con nhỏ chắt tôi giờ này đang ở dưới rồi còn đâu, mà cũng lạ thật, mắt mưa có một tí thôi mà sao lại nặng thế nhỉ, hay là đây là một vỡ kịch do ông trời xắp đặt chăng, Tựa người mình vào cái thành giường nghĩ vẫn vơ một chút thì tay tôi làm cái chát vào mặt con nhỏ. Bỏ mẹ rồi =.=’’. Con nhỏ nhăn nhó một lúc rồi gương mặt cũng giãn ra thêm được một chút, tôi thở phào nhẹ nhõm cười khì một cái
- tỉnh hồi nào thế - con nhỏ lòm còm ngồi dậy nhìn tôi
- mới tỉnh lúc nãy
- ừ đói không, tôi đi mua gì ăn – con nhỏ nói
- khỏi đi, tí về ăn cũng được
- không lẽ mới tỉnh rồi nhịn đói à, ở đó đi tôi đi mua đồ ăn – con nhỏ đùng đùng bước ra khỏi cửa phòng
Giờ chỉ còn có mình tôi ngồi trơ ra với 4 bức tường lạnh ngắt, nằm trường lên trường xuống mà phát mệt, tầm 15 phút sao con nhỏ quay lại với bọc đồ tòn ten trên tay. Nhìn cái mặt lo lắng của con nhỏ mà tôi nhìn thấy mắt cười, hai đôi mắt chao lại hí rị nhìn tôi, cái mặt thì lấm la lấm lét.
- ăn đi – con nhỏ đưa hộp cháo còn nghi ngút khói cho tôi
- ừ
- sáng có đi học không – tôi hỏi
- hỏi làm gì – nhỏ đáp
- ở nhà tôi, thì tôi có quyền hỏi ok? – tôi nói cái giọng ngông ngông
- không – nhỏ đáp
- sao không đi học – tôi hỏi lại
- anh có đưa tôi đi học đâu mà đi – nhỏ nói lại
- không biết tự bắt xe bus đi ên à
- không thích, tôi đi học rồi cho anh chết luôn à – nhỏ vừa ăn vừa nói
- mắt gì chết
- bịnh chết chứ gì
- tôi làm gì có bệnh mà phải chết chứ - tôi gãi đầu
- không bịnh à, dị sao đang nằm trong bệnh viện
- ũa đây bệnh viện à – tôi giỡn với con nhỏ
- không lẽ nhà xác
- giống nhà xác thiệt – tôi cười
- ăn đi, nói bậy bạ tôi chọi hộp cơm vô đầu bây giờ - con nhỏ hăm doạ
- rồi rồi – tôi thở dài
Nhăm nhi cái hộp cháo nóng rát họng một lúc cũng sạch bách , tôi bắt đầu thênh thang long nhong nhìn trời nhìn đất, đang loay hoay với những bé xì teen đang long nhong ngoài đường với quần đùi áo sát nách mà tôi não cả lòng. Thèm quá, thèm thuồng quá, không biết lúc nào có thể ghim thằng ấy vào cái nơi ấy của mấy cô bé xì teen này nhễ. Vừa tự tưỡng tượng vừa cười khanh khách một mình thì một bàn tay nhỏ nhắn đập đâu tôi một cái bốp
- gì thế - tôi quay lại
- uống thuốc đi – con nhỏ đặt mấy viên thuốc trên tay tôi
- lấy dùm li nước đi – tôi nói
- đây
Vừa uống mấy viên thuốc vào là đầu óc tôi hoa cả lên, lúc này tôi chỉ muốn chữi thằng bác sĩ nào sao toàn kê thuốc ngủ thế không biết, hèn chi mấy người vào đây rồi ra toàn bị trầm cảm nặng nề
- về tắm rữa gì đi, mặc bồ đồ đó suốt ngày sao - tôi kêu con nhỏ về
- chút tôi về
- ừ tuỳ ở dơ cũng không ai nói đâu – tôi nói
- ừ
- ừ
Lại cái sự tỉnh lặng khốn nạn đó, nếu có ai nói chuyện thì tôi đả không dễ buồn ngủ như vậy, nhưng còn đằng này, tôi và nhỏ cứ 4 mắt nhìn nhau không nói nên lời. Đang lim dim thì cạch…..tiếng mở cữa vang lên, tôi nhanh tay căng hai con mắt mình ra xem ai tới, coi có ai quen biết không để nói chuyện, chứ ở cái phòng này riết tôi điên quá.
- anh sao rồi – một bàn tay trắng nõn đặt lên tráng tôi
Là em Quỳnh Nga, em đang đứng đó đặt đôi bàn tay vào trán tôi với cái vẽ mặt đầy lo lắng.
- sao anh bệnh mà không nói em – em hỏi
- anh cũng có biết đâu
- chắc là do hôm qua anh mắc mưa phải không – em hỏi
- ừ chắc thế
- sao anh không đợi tạnh mưa rồi hả về
- anh thấy mưa cũng nhỏ nên chạy về đại – tôi nói
- ừm chạy đại nên giờ bệnh rồi đó thấy không
Có nhiều lúc tôi quay đầu lại nhìn cái quá khứ của mình, thì dường như ông trời đả quá đối xữ tốt với tôi, mặc cho những điều khốn nạn tôi đả làm cho những người con gái đả từng là của tôi thì vẫn luôn luôn có một bàn tay xa lạ khác an ủi tôi, tha thứ cho tôi. Thật sự tôi quá may mắn với người khác, quá may mắn, nhưng tôi lại không biết trân trọng cái sự may mắn đó mà một lúc lại càng lúng sâu vào hố sâu tội lỗi, cho đến khi tôi đánh mất hết tất cả
- anh đang nghĩ gì mà k trả lời em vậy – em khẽ đánh nhẹ vào tay tôi
- không có gì, chắc tại anh buồn ngủ quá nên nó vậy – tôi đáp
- dạ vậy anh ngủ đi
- ừ
- à mà em rãnh không, đưa cái con nhỏ đó về nhà dùm anh – tôi nói tiếp
- dạ để em đưa mít ướt về
- tôi không phải mít ướt – con nhỏ nói vọng lại
Cả hai chúng tôi đứng ngầng một lúc rồi cười khanh khách, chỉ có cái mặt đang đỏ lừ của con nhỏ vì xấu hổ.
Đôi mắt tôi nhắm dần theo từng giây trôi qua……………..êm đềm……………….yên bình quá
Trưa lên từng ánh nắng gắt cứ đong đưa theo những ngọn gió lòng lộng , tôi thì ngồi trơ ra với bốn bức tường im lặng, nhiều lúc nhìn cái mấy bức tường khi ở một mình, tôi lại tự nói chuyện một mình. Nhiều người đi ngang cứ há hốc nhìn tôi, không chừng tôi bị chuyển đến bệnh viện tâm thần lại còn mệt nữa . Đang ngồi đông đưa hai cái chân đầy lông lá của mình trong gió thì tiếng bước chân xăm xăm lao tới.
-- Cạch….ké.t.t..t…..
À thì ra là em và con nhỏ miệng cười ríu rít bước vào
- về anh
- đi về, tính nằm lì ở đó à – đúng là một trời mội vực
Thay đồ xong xui tôi bước cọc cạch ra, bên cạnh là hai người con gái đẹp vê lờ, khiến cho mấy ông già đang dô nước biển trong phòng đều phải bật dậy nhìn một cái rồi mới chịu nhấm mắt. Tính tiền viện phí xong xui thì bước khỏi cái nhà tù áp bức đó, Tôi hít một hơi thở trong lành ngập tràn phổi để đón những cơn gió mát rượi vào người. Nhưng tất cả lại ngược với những suy tính trong đầu tôi. Định hít một hơi không khí trong lành, thì nguyên chiếc xe tải to đùng chạy ngang đằng sau là đầy khói đen. Gió thì đứng, mặt trời điểm đúng 12 h đứng bóng, nên mồ hôi ra nhễ nhãi
- xe đâu em – tôi hỏi
- mình về bằng taxi mà anh, hông lẽ tống 3 – em cười, chắc ở bệnh viện nên tôi điên luôn rồi
Ngồi quay qua quay lại đợi chiếc taxi mà mệt vãi lù, đứng được một chút thì chiếc xe taxi trắng xanh chạy lại với cái chữ mai linh to đùng ra. Tôi để ý nãy giờ thì con nhỏ không nói một tiếng nào, chắc là bị điểm kém hay gì đây
- hỗm rài có kiểm tra hay gì không – tôi hỏi
- có – con nhỏ đáp
- được nhiêu điểm
- 10
- chém – tôi đáp lại
- không tin à
- ừ mặt gì mà được 10 điểm sao, lúc trước tôi làm 9đ là cùng, huống hồ là cái mặt này – tôi nói
- ngu thì là 9đ, tôi giỏi nên 10 đ chứ sao
- sao gió thì to mà không mát miếng nào nhỉ - tôi nhìn quanh
- nói móc ai đó – con nhỏ thục cái bung vào lưng tôi đau điếng
- thôi thôi lên xe đi – em xen ngang
Lên xe không hiểu sao cả 3 người đều ngồi ở ghế sau, mặt dù cạnh phát tài vẫn có cái ghế trống, đúng là không hiểu nổi, ngồi trên xe mà tôi với con nhỏ như muốn đánh lộn vậy, và em lúc này cũng xen ngang giảng hoà, khiến cho ông phát tài còn phải bật cười tí nữa đâm xe vào cột điện rồi……………………………………… …………………………………….
- Vào nhà đi em – tôi kéo tay em vào
- dạ
- đồ dê già – con nhỏ đáp ngang
- gì nữa – tôi thở dài
- thấy người ta tốt, cái bà đặt nắm tay nắm chân
Lúc này tôi mới nhớ lại vội buông tay em ra, còn gương mặt em thì đó lừ vì ngại ngùng, bước vào trong tôi bước nhanh lên phòng cất đồ , để cho em và nhỏ ngồi tám phía dưới……………………………
__________________

Đôi Tay Thô Này Sẽ Ôm Chặt Lấy Em, Anh Sẽ Không Để Em Vuột Mất ..........Người Đàn Bà Của Đời Anh
   



  reply



Trích dẫn:
Nguyên văn bởi pussysucker  
Truyện dạo này cứ sao sao ấy, chưa có gì đặc biệt cả. Lão Minh thì cứ loằng ngoằng với 2 em mà cũng chả hiểu vì cái gì? con e Quỳnh Nga đang đi đêm kiếm tiền mà chẳng nhẽ đơn giản chuyển sang thích lão Minh thế sao? mà tại sao Q.Nga và Tuyền hình như biết nhau trước nhỉ? ngày SN Tuyền thì Q.Nga dẫn Minh đến nói là tặng nhỏ Tuyền, nhưng sau đó lại có vẻ như đang muốn kiếm của cho riêng mình? Còn t/cảm của Minh thì dành cho ai đây? ko có chính kiến gì cả

- mình tính k bằng trời tính đâu bạn, k ai biết chuyện gì sẽ xãy ra đâu bạn. vì sao q.n quen với tuyền thì bạn lục lại mấy chap củ nha. còn vụ sinh nhật thì đơn giản là q.n muốn minh cùng đi thôi chứ cũng chả gì to tát cả. chuyện mà cứ nhanh quá k hay đâu bạn. cứ từ từ rồi trym nào cũng phải nhừ
__________________

Đôi Tay Thô Này Sẽ Ôm Chặt Lấy Em, Anh Sẽ Không Để Em Vuột Mất ..........Người Đàn Bà Của Đời Anh
   



 



Tíc tóc tíc tóc………thời gian dần dần trôi qua theo những chũi ngày êm đềm, tôi thì vẫn cứ như một con người trong cái xã hội đầy rẫy những bế tắc và dục vọng của nơi đây. Khí trời đả vào tết, từng cơn gió se lạnh thổi buốt qua những thớ áo của tôi tê rần, đang loay hoay với tách café nghi ngút khói bay lập lừ kia, con nhỏ thì vẫn ngồi ôm con mèo ú ục a ục ịch trên tay lắc lư.
- nghĩ tết chưa – tôi hỏi
- rồi
- tết này về nhà k – tôi hỏi
- hông biết nữa – thời gian qua, con nhỏ dường như dể chịu hơn với tôi
- ừ hông thì ở đây cũng được
- thật không
- thật
- ừ kém ơn – con nhỏ nói gì đó tôi nge k rõ
- hã
- không có gì
- ừ
Những vệt nắng hắt hiu yếu ớt nhẹ nhàng rơi xuống thềm nhà trong lặng lẽ, từ cánh cửa sổ mở toan, những ngọn gió của những ngày cận tết cứ lùa vào trong nhà tôi, hôm nay có lẽ là quá cực nhọc đối với tôi và nhỏ, hai người phải bưng bê dọn cái căn nhà bùi nhùi này lại.
- giữ nhà đi, tôi đi mua đồ về trang trí – tôi nói
- khoan đi với, em cũng mua đồ nữa – đả thay đổi cách xưng hô
- mới xưng với tôi bằng em à ??? – tôi quay lại hỏi gãi đầu
- ừ
- ừ tốt, phải thế chứ - tôi cười khì, dường như có cái gì đó ấm áp trong lòng tôi
Dắt chiếc xe dơ dấy của mình ra mà phát nản, tôi quay sang nhìn nhỏ, nhỏ nhìn tôi rồi hai đứa cười khi, rốt cục là tôi và nhỏ quăng chiếc xe đầy bụi bặm vào nhà và đi bộ mua đồ về . Những bước chân đều đặng cùng nhau trên những con vĩa hè đầy gió mát rượi, tôi với nhỏ nói chuyện với nhau rất nhiều, rất nhiều chuyện. Nói những câu chuyện rồi hai đứa cười khì nhìn nhau, những ánh mắt nhìn chăm chú trên gương mặt tôi với gương mặt ganh tị, rồi quay xuống giò với nụ cười gàm gỡ. Lúc này tôi chỉ muốn quay lại chữi vào ngay cái bản mặt của mấy thằng đó gằng
- đậu má chưa thấy lông chân ai đẹp như tao à
Và những cọng lông giò này của tôi chính là điểm yếu bị con nhỏ thường hay xuất chiêu, mổi lần nhỏ cải lộn với tôi mà không cải lại là giả vờ làm rớt cái muổng hay đôi đủa rồi dùng tuyệt chiêu ‘’ Bức lông chảo thủ ‘’ và lần nào tôi cũng phải đầu hàng với tuyệt chiêu vê lờ đó của con nhỏ, tôi cũng có tuyệt chiêu nhưng sử dụng lại sợ bị nói rằng, dê già bá đạo nên tôi cũng đành ngậm ngùi mà cất dấu tuyệt kĩ của mình xuống tận lòng đất. Nói vòng vo nãy giờ chắc anh em cũng chẳng hiểu gì, nói rõ với anh em đó là tuyệt kĩ ‘’ Bóp vú đại pháp’’ và ‘’ Móc lốp chân kinh ‘’
…………………………………………�� �…………………………………………� ��………………………………………… …
Tôi và nhỏ cứ huyên thuyên mãi mà không nhớ rằng mình đang đi đâu, bất chợt con nhỏ khựng lại rồi đá vào đít tôi một cái bốp trước sự ngỡ ngàng của những người đi đường
- ê khùng hã – tôi la lên
- huốt chổ mua đồ rồi – con nhỏ chọt vào hông tôi
- ủa huốt rồi hã – tôi gãi đầu
- ừm chứ sao, ai kêu lo nói chuyện mà hông chịu nhìn đường
- ừ vậy quay lại……
Cái tội nói chuyện mà không chịu nhìn đường khiếng tôi và con nhỏ phải quay lại một đường khá xa là 50cm. Đẩy cánh cửa to đùng ra bước vào trong những cơn gió nóng ôi ả phả vào mặt tôi khiến tôi và nhỏ mồ hôi đổ nhễ nhại.
- Đậu má lò bát quái hã trời
- mua nhanh đi còn ra, nóng quá à – con nhỏ thở hồng hộc
Tôi cũng vừa định nói như vậy, tôi chạy như điên tay ôm mấy thứ cần thiết để về nhà trang trí cái căn nhà mục nát của tôi, đứng đợi con mẹ bán hàng tính tiền mà người tôi như cái xác khô nước. mồ hôi thì cứ nhễ nhại , tôi quay qua quay lại thì không thấy con nhỏ đâu, chết bà rồi không lẽ con nhỏ đi về trước rồi chăng, mà bóp tiền thì con nhỏ cằm nữa mới ác. Nguy to rồi, lúc nãy nước trong cơ thể chỉ mới ra được thì 50% thôi nhưng còn bây giờ thì cả cơ thể tôi như mềm nhũng ra rồi, cái cảnh mà bả tính tiềng xong mà mình thì đứng ngẫng ngơ ra vì trong túi chỉ còn tờ 500đ lẽ loi thì cái bản mặt tôi có nước mà đào sâu 5 mét cắm xuống quá.
- mua rồi chưa dạ - một bàn tay cứu thế đặt lên vai tôi
Tôi lúc này cứ như rằng đang đi giữa sa mạc hoang vắng mà gặp ốc đảo vậy, tôi như muốn chạy lại ôm chặc con nhỏ vào lòng vì mừng rỡ nhưng lại sợ rằng bị con nhỏ lên gối ngay trym nên đành phải ngặm ngùi. Huống hồ con nhỏ học karate nữa mới ác. Cũng may cái ngày đó con nhỏ bị sĩn không thôi là bây giờ các bác không có chuyện để đọc rồi .
Con nhỏ với cái mặt lấm la lấm lét tay cầm mấy cái cục gì đó đằng sau ấp úng, cái gì mà khiến con nhỏ phải như vầy nhỉ, càng nghĩ càng hại não tôi cũng đàng gạt sang một bên nhìn theo cái số tiền đang tăng vùng vụt lên.
Bịch…con nhỏ đặt mấy bọc kotex xuống bàn cái rầm, cái tình trạng hại não của tôi bắt đầu tăng lên, nhưng hại não thì kệ cười một cái cho nó đả, tôi đưa tay bụm miệng cười khằng khặc không nên lời.
- khụ..khụ haha---vừa cười mà vừa ho
Áu….cái bàn chân tôi như bị nát bét ra mặt dù đả được trang bị bởi một đôi dép lào chính tông made in viet nam iso 9001
Bước khỏi cái lò bát quái đó trở về với cái khí trời mát mẽ, từng kí lô ram thịt cứ nhẹ nhàng mà bay khỏi cơ thể , nhẹ nhàng và trầm lặng với một nụ cười xảo trá trên gương mặt tà ác của tôi vì cái vù hồi nãy của con nhỏ
- cười nữa nhét cái này vô họng giờ - nhỏ dơ cái bọc đen lên hù tôi
- thôi à, cái đó giỡn k được à – tôi xua tay
- ai giỡn
- rồi rồi thua thua – tôi đầu hàng
Tôi với nhỏ lại cùng với những bước chân đều đặn về trên những còn đường trải dài mát rượi của những tán lá xanh ngắt đung đưa trong những ngọn gió nhẹ nhàng, một chút ánh nắng sớm mai khẽ lách xuống lòng đường. nắng gọi ngay mặt nhỏ nhỏ nhăn lại lấy tay che đi, tôi nhanh chân bước qua chổ con nhỏ đi , đẩy con nhỏ sang chổ tôi. Tôi không hiểu tại sao mình lại làm như thế nữa, chắc cũng là tại vì cái sự ga lăng của một thằng đàn ông nên vậy thôi. Nhỏ cũng ngoan ngoãn không nói gì đi chầm chậm theo bước chân tôi. Một ngày mệt mõi rồi qua đi trong cái tiếng nói cười của tôi và nhỏ, thế là xong. Sữa soạn xong cái căn nhà đầy bụi bậm của tôi. Ngã lưng sau khi tắm một cái mát mẽ. đang ngồi nhâm nhi với li café nóng nghi ngút . chà cái tài nấu ăn của con nhỏ một lúc càng lên tay……………………..
Bính bong….bính….bong……tiếng chuông nhà vang lên từng hồi một
- tuyền ra coi ai vậy
- anh đi coi đi sao kêu em
- coi dùm đi, anh đang đọc báo
- thôi mịt chết dại, uống sữa cũng hông yên
- uống sữa cũng có bổ sữa đâu – tôi cười
- nói bậy bạ gì đó, đập bây giờ - con nhỏ hăm doạ
- rồi đi đi
- ừm
Con nhỏ bước cọc cạch ra khỏi nhà, từng bước chân chậm lại rồi khựng lại…..vụt……cánh cữa sắt mở toan ra rồi con nhỏ chạy vụt vào trong nhà lên lầu. còn đằng sau là những tiếng nói vang lên lòng lọng
- tuyền mẹ nè con.
Tách café phút chóc khựng lại, bước vào nhà là một người đàn bà ngoài 40 tuổi bước vào, tôi nhanh chân đứng dậy nhìn chị ta
- chào chị, chị là ?? – tôi hỏi
- chị là mẹ của bé tuyền – mẹ nhỏ nói
- dạ chị cần gì à
- chị muốn đến gặp nó, và cũng muốn nói là chị muốn đưa nó về nhà
Câu nói vừa dứt tiếng tôi như chết lặng trong một phút chốc, tôi không nói gì mời chị ta ngồi xuống
- vâng em hiểu, chị hỏi ý tuyền chưa
- cần gì phải hỏi, nó là con tôi tôi có quyền nuôi nó chứ - lúc này tôi đả hiểu vị sao nhỏ lại sợ sống trong căn nhà đó
- thì em đâu có nói rằng chị không có quyền của người mẹ đâu
- ừ vậy thì tốt
- nhưng em hỏi chị, chị làm mẹ chị có hiểu con mình không vậy ?
- tất nhiên là tôi hiểu – chị ta ngập ngùng
- vậy chỉ hiểu tại sao tuyền lại sống ở nhà em không
- ………………. – chị ta im lặng
- em nói cho chị nge luôn, đó là tại cái gia đình của chị đó, có bao giờ chị cho nó được sự quan tâm, sự bảo vệ chưa, chị làm được nghĩa vụ của người mẹ chưa ??? – tôi hỏi trực diện
- tôi…tôi…- chị ta cứng lời
- tôi không cần phải tranh cải với anh, tôi đến đây là muốn đưa con gái tôi về anh k có quyền cấm – bà ta la lớn
- em k có cấm chị, tuỳ chị thôi chị có thể đưa con chị về thì cứ việc xin mời – tôi chỉ tay lên căn phòng đang khép chặt cữa vì sợ hãi………………………………
__________________

Đôi Tay Thô Này Sẽ Ôm Chặt Lấy Em, Anh Sẽ Không Để Em Vuột Mất ..........Người Đàn Bà Của Đời Anh
   



 



chào các bạn. Mình là vợ của minh. ảnh nhờ mình nói là 2 tác phẩm này sẽ dừng lại một thời gian. Lí do là hôm qua. Ảnh trên đường về bị té xe, nên hiện giờ vẫn còn nằm trong viện. Khi nào ảnh khoẻ thì 2 tác phần sẽ tiếp tục. Cám ơn
__________________

Đôi Tay Thô Này Sẽ Ôm Chặt Lấy Em, Anh Sẽ Không Để Em Vuột Mất ..........Người Đàn Bà Của Đời Anh
   



 



Vừa lếch về tới nhà, cái tay trái chả nhúc nhích đc, sẽ trở lại trong 1 thời gian sớm nhất  
__________________

Đôi Tay Thô Này Sẽ Ôm Chặt Lấy Em, Anh Sẽ Không Để Em Vuột Mất ..........Người Đàn Bà Của Đời Anh
   



 



em chỉ đc cái là chuẩn . Con nít giờ xinh phết chả kìm lòng đc
__________________

Đôi Tay Thô Này Sẽ Ôm Chặt Lấy Em, Anh Sẽ Không Để Em Vuột Mất ..........Người Đàn Bà Của Đời Anh
   



 



trẻ con nó giờ phát tướng quá, vã lại mình thì thich những đứa nhỏ nhắn nữa . Đâm ra lo nhìn mà đếu dòm đường.
Giờ vẫn đi làm vợ đưa đón chăm lo hết nhìn mà thươg .
Giờ còn được cái tay phải có thể viết chuyện nhưng chắc lâu lắm mới đc 1 chap. Thôi thì chừng nào tay khoẽ sẽ viết tiếp
__________________

Đôi Tay Thô Này Sẽ Ôm Chặt Lấy Em, Anh Sẽ Không Để Em Vuột Mất ..........Người Đàn Bà Của Đời Anh
   



 



dạo này mình có nhiều việc bận.suy sụp tinh thần dữ lắm,công việc thì chiếm hết tất cả thời gian rồi. Không viết đc, vã lại gấu có thai rồi nên tất cả tg mình đều dành cho gấu cả. Hẹn gặp lại anh em trong một ngày gần nhất  
__________________

Đôi Tay Thô Này Sẽ Ôm Chặt Lấy Em, Anh Sẽ Không Để Em Vuột Mất ..........Người Đàn Bà Của Đời Anh
   



 



cám ơn anh em đả thông cảm cho mình. Gấu đc 2 tháng rồi, sắp được làm cha rồi .
__________________

Đôi Tay Thô Này Sẽ Ôm Chặt Lấy Em, Anh Sẽ Không Để Em Vuột Mất ..........Người Đàn Bà Của Đời Anh
   



 



Tôi chỉ thẳng tay mình lên phía phòng con nhỏ đang lặng thinh như tờ kia, ánh mắt bà ta hằng hộc nhìn tôi không chóp mắt, tôi cũng chẳng thua gì đáp lại bằng đôi mắt lạnh te không một chút cảm xúc, cả không gian của căng nhà như ngừng lại và trở nên ngột ngạt hơn, tôi bây giờ như đang chịu một lực ép khũng khiếp đè chặt lên hai bã vai cũa mình, tôi như muốn khuỵ xuống đất nhưng cũng phải cố đứng ngim người vững trãi. Bà ta đứng trầm ngâm một lúc rồi bước từng bước lên lầu nơi cảnh cữa phòng đượm buồn lặng thinh theo tiếng bước chân đang vang văng vẵng vọng vào những bức tường màu rêu xanh, phía ngoaì những dòng xe vẫn chạy tấp nập dưới cơn nắng nhẹ nhàng cùng với những hơi ấm nồng nàng của muà xuân cận kề, nhưng trái ngược với cái không gian bộn bề đầy ấp tiếng cười ngoài kia là một cảm giác u tối mịt mù những cảm xúc xáo trộn nơi này.
- Cốc cốc cốc - 3 tiếng rõ cữa vang lên đều đặng vào cánh cữa gố xẫm màu
- mẹ đây mở cửa đi con - tiếng bà ta nhỏ nhẹ lách vào những khẽ hỡ của cánh cữa vào phòng.
Đáp lại cái câu đó của bà ta là một sự im lặng buồn bã của nhỏ, nhỏ im lặng không hé nữa lời đáp lại, còn tôi thì lúc này đang ngồi bẹp trên chiếc ghế bố trước nhà, từng giọt mồ hôi nhễ nhại ướt đẫm lăn dài.
- mỡ cửa đi con, mẹ đây mà - bà ta nói tiếp
- bà không phải mẹ tôi, - nhỏ đáp lại, người tôi đóng băng lại khi nghe cái câu đó.
- mẹ không phải mẹ con chứ là mẹ của ai - tiếng trong trẽo của bà ta lại tiếp tục vang lên.
- bà mà là mẹ của tôi ư, bà có bao giờ làm trọn nghĩa vụ của một người mẹ chưa, bà có bao giờ yêu thương tôi, ôm ấp tôi lần nào chưa........
Những câu nói vang vọng lên trong căn phòng đó phát ra theo mép cữa, kèm theo đó là những tiếng nấc nghẹn ngào đẩm nước mắt của một đứa con thiếu thốn tình cảm của ba mẹ và gia đình, tôi nghe những lời đó, những câu nói đó còn nhói lòng huống chi là người mẹ đó, nhưng tôi cảm nhận được là bà ta vẫn đứng trơ ra đó không biểu lộ một chút cảm xúc nào, có phải bà ta quá đau lòng đến độ những tiếng nấc không phát thành lời, những cãm xúc chưa kịp truyền ra gương mặt đó. Hay là bà ta vô tình quá đến độ chai lì về mặt cảm xúc.
Tôi cảm thấy lạnh xương sống với thái độ của bà ta, bà ta vẫn ung dung rõ cửa nhẹ nhàng cánh cứa gỗ xẫm màu gọi con gái mình. Nhỏ vẫn lặng thinh không trả lời, rốt cục bà ta cũng nãn và bước xuống nhưng trước khi bước khỏi căn phòng đó bà ta nói vọng lại rằng.
- ngoại con đang ốm, con muốn đi với mẹ về thăm không là tùy
- nếu muốn đi thì sáng mai gọi đt mẹ qua rướt
Bà ta bước cọc cạch xuống từng bậc thang xuống nền nhà, bà ta nhìn tôi rồi dừng lại nói khẽ.
- ngoại nó ốm nặng lắm, mong cậu khuyên nhủ nó dùm tôi.
Bà ta quay bước đi, bỏ lại trên gương mặt tôi là sự ngạc nhiên tột độ, có phải những câu nói đó là thật lòng vì muốn con gái mình đi thăm ngoại vì bệnh hay là bà ta là một diễn viên xuất sắc như vậy. Bóng bà ta khuất khỏi cánh cổng, gương mặt tôi lúc này vẫn còn ơn ớn ngạc nhiên. Nhưng cái sự ngạc nhiên ấy phút chốc cũng mất đi khi những tiếng nấc ngẹn ngào của con nhỏ lách vào tai tôi. Tôi đứng dậi như cắt rồi bất chợt đôi bàn chân tê rần dữ tôi lại, mất đà tôi té đập mặt xuống đất , lúc này chỉ muốn chữ địt con mẹ nó đau quá. Nhưng thôi tôi ngồi dậy so so bóp bóp hai đôi chân cho máu lưu thông trở lại.
- cốc cốc cốc - tôi đưa tay mình gõ cữa phòng con nhỏ
- đừng làm phiền tôi - con nhỏ nói vọng lại
- anh đây, mỡ cửa đi em - tôi nói nhỏ nhẹ bằng cái giọng khàng vì khói thuốc của mình
Tiếng bước chân liêu xiêu vọng lại uể uải gần hơn.
Cạch tiếng mở cửa vang lên nhẹ nhàng nhưng đau đớn, lúc này trước mắt tôi là những giọt nước mắt buồn bã lăn trên gương mặt hốc hát của con nhỏ, hai gò má hốp lại tóc tai bù xù bay phất phơ trong một cơn gió nhẹ thoáng qua.Hai đôi mắt sưng húp nhìn tôi, con mắt đỏ hoe đi vì nước mắt, nhỏ ngã nhào vào lòng tôi đôi bàn tay gầy gọc siết chặt lưng tôi, những giọt nước mắt đau đớn lại lăng trên gương mặt đó khiến tim tôi nát lòng..........
__________________

Đôi Tay Thô Này Sẽ Ôm Chặt Lấy Em, Anh Sẽ Không Để Em Vuột Mất ..........Người Đàn Bà Của Đời Anh
   



 



thật sự thì lâu lâu mình viết một chap để cám ơn anh em đả hiểu cho mình thôi. Chứ thời gian đào đâu ra để viết thường xuyên được, lúc nào rãnh mình sẽ viết.
Mình sẽ chuyển những lời chúc tốt đẹp đến gấu, cám ơn anh em rất nhìêu
__________________

Đôi Tay Thô Này Sẽ Ôm Chặt Lấy Em, Anh Sẽ Không Để Em Vuột Mất ..........Người Đàn Bà Của Đời Anh
   



 



Những giọt nước mắt của con nhỏ rơi lã chả xuống hai bờ vai gầy trơ sương của tôi từng chút một. Tim tôi bắt đầu vang lên những tiếng rắc rắc đau đớn.....tim tôi thật sự đả tan vỡ thật rồi. Nhẹ nhàng tôi đưa bàn tay lấy một tấm khăn giấy cạnh bàn đưa lên lau lấy nước mắt ướt đẩm của nhỏ. Gương mặt hốc hác xanh xao nhìn tôi ngấn lệ. Dường như cái tờ khăn dấi mõng manh này chẳng đủ để lao qua những giọt nước mắt mặn chát kia, tôi ôm chặt nhỏ vào lòng, con tim se thắt lại vỗ liên hồi trong cái không gian đang bị phá vỡ bởi những tiếng nấc tuyệt vọng đang phát ra từ nơi cuống họng khô rát kia
- thôi mà ngoan đừng khóc nữa mà. - tôi đưa tay vồ về nhỏ từng chút một
- em mệt mõi quá anh ơi - những tiếng nấc lại vang lên dồn dập
- anh biết mà, đừng khóc nữa ngoan nào, lớn rồi mà sao khóc như con nít dậy hã - tôi xoa đầu cười mĩm
- vậy em không khóc nữa, ghét - nhỏ đấm vào bụng tôi đau nhói
- anh đùa đó, em buồn cứ khóc đi , anh sẽ lao nước mắt cho em mà nhóc - tôi cười
- thật không - nhỏ hỏi tôi
- thật mà
Tôi dìu nhỏ lại cái cái giường được phũ tấm ga chấm bi màu đỏ chi chít.
Gió lách nhẹ người qua từng khẽ hỡ của cánh cữa sổ trong khe vào vòng, cánh quạt vẫn quay đều đều như tiếp tôi vỗ về con nhỏ. Nhỏ tựa đầu vào lòng tôi vừa khóc lại vừa cười, lạ thật sao hay thế không biết, vừa khóc khúc khích lại quẹt lấy nước mắt nhe cái hàm răng trắng bốc nhìn tôi
- em giống con nít quá ha - nhỏ cười mĩm
- ừm thì con nít mà, mới 17tuổi thôi có qua 18 đâu mà đòi làm người lớn - tôi dỗ ngọt nhỏ bằng những câu nói dí dõm.
- Ơ.....vại cũng nói được nữa, tin em đi báo công an cái vụ lúc trước hông - nhỏ gầm gừ nhìn tôi
- vụ gì cơ, anh hổng biết gì hếc trơn á - tôi giã vờ huýt sáo
- Boxì - con nhỏ thở dài
- boxì là j - tôi ngớ người siết con nhỏ chặt hơn
- là ngĩ chơi đó chứ gì - con nhõ plè lữi ra nhìn tôi.
Vui đùa với con nhỏ một lúc thì tôi lại quay về với câu nói của mẹ nhỏ lúc nãy, tôi khựng lại khi nhớ tới cái cảnh bà ta hùng hổ bước vào nhà tôi.
- em có tính đi không - tôi xoa đầu con nhỏ
- thui em hông múôn nhắc đâu - mặt con nhỏ xụ xuống mếu máu.
- thôi mà đừng có con nít quá mà, đời mà phải tập quen dần với những chuyện như dì đi, chứ không lẽ cứ như con nít hoài sao. Ở đây là em về thăm ngoại bị bệnh mà chứ có phải là vì mẹ em đâu, không lẽ em định làm một đứa cháu hư như vầy sao - tôi nói
- em hông có hư - nhỏ lè lữi ra.
- vậy thì ngày mai đi nha - tôi xoa đầu con nhỏ.
- nhưng mà, lỡ bã hăm cho em về rồi sao - mặt con nhỏ bùn thiu
- hông cho thì anh xuống đón được chưa.
- anh hứa đi - con nhỏ đưa ngón út ra móc ngéo với tôi
- ừm hứa
Tiếng lạch cạch của tiếng đồng hồ đang chạy rọc rạch bên cạnh, cái con mèo mập ú ù u thì kêu ngao ngao dưới sàn, phút chốc con nhỏ khom người xuống bế con mèo lên, cái lớp ão mõng tanh được kéo lên làm lộ ra nguyên một cái lưng trắng ngầng như ngọc, hình như tôi là một người dễ bị kích động bởi những yếu tố nhỏ nhặt như vậy thì phải, nhưng tôi lại gìm lòng mình lại với chỉ một ý ngĩ trong đầu là '' Bồ tát ngon hơn, bồ tát ngon hơn ''. Con nhỏ trố mắt nhìn tôi một cái rồi đưa con mèo mập lù thẩy sang tôi. Thật sự từ khi con mèo mập này được tôi đem về thì chưa bao giờ nhìn kĩ mặt nó, đến khi hôm đó tôi nhận ra rằng, con mèo này có gương mặt rất ư là đểu, nhìn mún đá một phát vào đầu nhưng lại sợ con nhỏ song phi tôi thì khổ.
- Xuống ăn dì nè mít ướt trưa rồi
- đả nấu cơm đâu mà ăn chứ plè - con nhỏ lè caí lữ ra.
- xuống anh nấu đc chưa - tôi xoa đầu con nhỏ
- ừm con nhỏ cười khì
Lao khoé mắt ướt đất nước mắt của con nhỏ rồi tôi bước khỏi phòng, con mèo ú à ú ịch thì cứ bước lòng vòng theo chân tôi như muốn đói.
- cho tao ăng, tao đói rồi mày .........
Một chút gió se thắt lạnh lẽo ấm áp lẽn vào căn nhà vừa bị lung lay vì cơn mưa nước mắt của con nhỏ khiến tôi lạnh buốt thêm một chút nữa. Rùng mình nhẹ một cái rồi hí hững bước xuống bếp nấu cơm..........
- xì xì hưm nay ăn dì dậi - con nhỏ hỏi
- gà kho xã ớt ăn không - tôi cười
- wow haha vô mánh rồi - con nhỏ xoe tròn mắt cười lúc lắc
- wow gì có làm rồi mới có ăn nge cưng - tôi đánh nhẹ vào hông nhỏ
- biết rồi nói quài riết thuộc lòng lun rồi - con nhỏ nhéo nhẹ vào hông tôi
Tiếng ngao ngao của con mèo mập vẫn len lẽn vang lên trong cái căn nhà này, dường như thật sự thì tôi và nhỏ chẳng khác nào là một gia định thật thụ cả. Tiếng sắt dưa leo rầm rộ của con nhỏ vẫn vang lên quen thuộc, nhỏ sống với tôi mấy tháng rồi từ một cô bé tiểu thư đõng đảnh giờ chắc hẳn cũng đả khác biết nấu cơm giặt đồ nhưng ngặt cái là không biết nấu ăn, và dỡ tệ nhất chính là cái món cá kho của con nhỏ. Nên tôi lúc nào cũng dành làm thức ăn cho khỏi bị hành xác và ngộ độc..........
Chiều buông xuống những tia nắng vàng hoe xe lẫn một chút ấm áp của những cơn gió xuân đang tràn về trong sự nhộn nhịp lạ thường, tôi đang ngồi tâm sự với con mèo mập ú ù đang ngao ngao trong lòng tôi, còn con nhỏ thì đang soạn đồ trên phòng. Cảm giác vừa buồn vừa hụt hẩng khiến tôi khó chịu như sắp mất đi thứ gì đó rất quan trọng................
- Ê - tiếng con nhỏ vọng từ trên phòng xuống.
- gì thế - tôi ngước lên đáp lại.
- anh lấy dùm em cái quần trên giá phơi đồ coi. - mô phật ạ
Tôi chết đơ ra để suy ngĩ về câu nói vừa phát ra từ miệng con nhỏ .
- what the heo ???
- quần chíp à - tôi ngước lên hỏi
- không cái quần jean ấy - một chút ngại ngùng xen lẫn trong câu nói của con nhỏ.
- ò đợi xíu
Bước ra lấy cái quần jean của con nhỏ vào tiện lấy lun cái quấn chíp helo kítty vaò . Muốn đưa lên mũi hữi xem nó có mùi gì hay không mà thấy mấy thằng trong phim thường hay làm nhưng lại không dám.
- nè - tôi chìa cái quần jean ra đưa
- ùm cám ơn - con nhỏ quay vào
- còn thiếu một cái nè
- cái nào
- nè - tôi chìa hello kitty ra
- ơ cái anh này - con nhỏ định đưa tay lên tán tôi nhưng tôi chụp lại và dùng tay còn lại bốp mạnh vào mông con nhỏ rồi chạy mất.
Mặc cho tiếng la hét chữi bới của con nhỏ đằng sau tôi tha hồ cười khằng khặc sau khi bốp đít con nhỏ.
Tối qua là một đêm trằn trọc với những suy ngĩ mênh mông trong đầu ,gần 2h sáng tôi mớ ngủ. Mặc mài bơ phờ bước xuống giường quánh găng rữa mặt.Hà một hơi thơm tho xong tôi bước ra khỏi phòng như một thói quen, tôi bước lên gõ cửa đánh thức con nhỏ dậy nhưng mãi không thấy tiếng trả lời nên tôi bước xuống nhà kím gì ăn. Đối mặt với tôi lúc này là một miếng giấy được gián trên tủ lạnh với lơì nhắn.
'' Em nấu cơm rồi đó anh làm đồ ăn ăn đi em đi rồi 2 hôm sau em về ăn tết với anh ha '' Võn vẹn như thế nhưng cảm giác tôi thật sự lúc đó rất buồn và trống rỗng. Vậy là con nhỏ đi rồi..................
__________________

Đôi Tay Thô Này Sẽ Ôm Chặt Lấy Em, Anh Sẽ Không Để Em Vuột Mất ..........Người Đàn Bà Của Đời Anh
   



 



Vậy là nhỏ đi rồi. Tôi ngồi vẫn vơ với tách cafe đắng trên tay, từng hơi khói trắng bay nhè nhẹ trong những cơn gió đang ùa về. Bổng dưng lòng tôi nặng trỉu, những nụ cười của con nhỏ lại hiện về trong tôi. Từng làn khói của tách cafe đắng bay nhẹ nhàng trong không gian của muà xuân đang về. Hít một thoáng cafe tiếp tôi ngả người ra sau chiếc ghế gỗ thân thuộc. Tít tắc tít tắc từng tiếng con lắc vẫn vang lên khe khẽ trong căn nhà lạnh lẽo này. Chỉ mới hơn vài giờ đồng hồ trôi qua thôi mà sao tôi lại cảm thấy hụt hẫn đến thế này. Đưa tay lên vuốt cái bản mặt méo mó của mình bây giờ. Hít một hơi thật sâu oxi vào tràn ngập trong phổi tôi nhe răng cười một cái rồi đứng phắt dậy. Ring ring ring. Từng hồi rung của cái đt rung vang lên trên mặt bàn, tôi uể ải lấy đt lên nhìn thì là của em Quỳnh Nga
- alo
- anh hã - cái giọng lí nhí bên đầu dây bên kia
- ừm anh đây có gì không - tôi đáp
- đi ăn với em nha - em cười khúc khít
Lúc này tôi mới chợt nhận ra cái nồi cơm sáng của con nhỏ. Với cái thân thể của tôi bây giờ mà làm đồ ăn thì chắc chả dám ăn. Không thì chắc ngồi cả ngày trong nhà vệ sinh mất.
-alo – giọng em làm tôi giật người quay trở lại về câu truyện của em nói với tôi
-ừm cũng được, giờ em đang ở đâu để anh qua rước – tôi nói nhẹ
-em đang ở nhà nè.anh qua đi – giọng em thỏ thẻ bên tai tôi
-ừm chờ anh chút, em tắt máy đi – tôi nói
-dạ………………..
Tút tút tút……anh thanh tắt máy vang lên khe khẽ, tôi mệt nhọc lê từng bước chân nặng trỉu lên phòng, từng nấc thang chạy dài trong ánh mắt tôi, những tiếng cười của con nhỏ lại hiện về. Lấy tay vã vào mặt vài cái cho tỉnh rồi nói thầm
-mình điên hay sao rồi nhỉ. Chán thật – tôi thở dài rồi bước tiếp
Mở nhẹ cánh tủ đồ ra chọn lấy đại một cái quần jean xanh với thêm một cái áo thun nhạt màu, xong xui chụp lấy cái ví da nhét vào túi rồi bước xuống nhà
Đề gas chắc xe quen thuộc của mình lên, tiếng động cơ quen thuộc vang lên giòn giả, khoá chặt cánh cửa sắt lại rồi tôi chạy đến nhà em, một người con gái đẹp, một người con gái từng quấn chặt thân thể này. Từng ngọn gió mơn trớn khắp cả người tôi lạnh toát, những tia nắng dịu êm khe khẽ xuyên qua từng chiếc lá xanh mướt xuống mặt đường, không khí lạnh và trong lòng tôi lại càng lạnh hơn vì cái con bé lóc cha lóc chóc quanh quẩn ở nhà thường ngày giờ đả không còn rồi. Tin tin tinnnnnnnnn tiếp kèn xe đằng sau làm tôi giật mình, bây giờ mới sực nhớ là đang chạy uốn éo trên đường
-chạy kì cục vậy thằng kia – một bác tầm 50 tuổi chạy chiếc tay ga lên nhìn tôi
-dạ con xin lỗi – tôi gật đầu lia lịa
Nói rồi ông bác già ấy phóng đi mất húc về phía trước, mà nhìn cái tướng ông bác già này chắc cũng thuộc dạng “ rân trơi “ cũng không chừng
Lang thang một lát trên những con đường mát rượi thì cũng tới nhà em, cả căn nhà được bao trùm bởi những tán lá cây xanh ngắt che đi những ánh nắng gắt của những ngày hè.
Tôi bước xuống xe đưa tay bấm chuông từng hồi 1. bính bong…..bính bong……bính bong……3 hồi chuông vang lên dồn dập, từ trong cánh cửa gỗ kia một thân hình mãnh mai khe khẽ chạy ra nhìn tôi cười âu ếm.
-đừng bấm nữa hư chuông nhà em bây giờ - câu nói đang xen 1 nụ cười tươi tắn trên gương mặt hồn nhiên đó
-trời keo gớm, bấm chuông thôi mà cũng sợ hư nữa à – tôi cười
Em mỡ cánh cửa sắt ra, một mùi hương nhẹ dìu bay phất phơ trong gió làm tôi dễ chịu. thật lạ sau khi gập em bao nhiêu nổi buồn của tôi lại vơi dần đi từng chút một vậy kìa. Em bây giờ trước mắt tôi là một người con gái có nước da trắng ngần, em diện một chiếc vấy màu hồng làm đưa cả một tấm lưng trắng lụa là ra trong gió, gió thổi càng mạnh , càng hoà quyện mùi nước hoa ngào ngạt song thẳng vào mũi tôi. Nhẹ dịu êm ả, tôi như được đưa vào thế giới khác, không bon chen với ai, không phải giẫm đạp lên nhau để mưu cầu danh lợi, thoát khỏi cái nơi thị phi này thoát khỏi những sự bộn bề lo toan này để quên. Để quên đi tất cả những sự muộn phiền, những nỗi đau mà trước đây có nhiều người con gái đả giẫm đạp lên con tim này.
-anh sao vậy – em khẽ đẩy tay nhẹ vào tay tôi
- hã – tôi giật mình
- sao anh thẩn thờ quá vậy – gương mặt êm đâm chiu khó hiểu.
-không gì tại em đẹp quá nên làm anh ngẫn ngơ vậy á mà – tôi pha trò
-trời sạo gớm – nhỏ cười khúc khích
-không đâu thật mà – tôi cười
-thôi đi làm như em không biết tính anh vậy, lẽo mép gớm
-hehe.đi thôi em
-dạ
Tôi lấy từ cốp xe ra đưa cho nhỏ một cái mũ bảo hiểm màu hồng nhạt, nhỏ cầm lấy, đôi bàn tay mềm mại lạnh ngắt khẽ chạm vào đôi tay chai sần của tôi , nó làm cho tôi dịu đi nỗi buồn và một chút gì đó dâng lên trong lòng tôi từng chút một.
Tôi nhất gas vút đi xen lẫn vào dòng người đang hì hục bận rộn mua những thứ cần thiết để về trang trí nhà cữa đón xuân. Bất chợt tôi liếc mắt sang nhìn 2 bên dòng người, những chiếc xe chạy ngang tôi thì bắt gặp thấy những ánh mắt thèm thuồng, ganh tị, và vài đôi mắt ngưỡng mộ. Với những ánh mắt ganh tị thì chắc ai cũng hiểu rõ mà, nhìn gương mặt nhăn nhó thèm thuồng này thì tôi cũng hiểu, chắc lúc đó trong bụng cũa những bạn trẻ đó đang chữi thầm
-má nó cái thằng xấu quắc này mà lại có một em ngon lành đến thế
Nhưng mà chắc mấy người này thì cũng chỉ lo nhìn gái thôi mà quên nhìn chiếc xe của tôi . Xe có thể đè chết gái đẹp nhé. Dân gian ta có câu định nghĩa về gái đẹp
“ Gái là một động vật có vú, thích ăn tiền và di chuyễn bằng xe tay ga “ . Nói cho vui vậy thôi chứ những loại con gái thứ đó thì cũng chỉ là một bộ phận thôi, anh em đừng nghe theo mình nhé ..
Mặc kệ những ánh mắt dòm ngó đấy tôi nhấn ga lạn lách vút lên phía trước để đi ăn vì bụng tôi nó đang gào thét lên rồi còn gì nữa……………………………………… …………………………………………�� �.
Ăng uống no nê xong, tôi lại chỡ em chạy vòng vòng trên những con đường mát rượi, những ánh nắng bắt đầu lên cao, nắng bắt đầu gắt hơn tôi cảm nhận vậy, vì da tôi đang nóng bừng bừng lên còn gì, tôi chạm nhẹ vào đôi tay đang siết chặc hông tôi nói khẽ
- mình về em nhé – tôi nói
- dạ, nắng quá rồi.
- để anh chở em về nhà nhé – tôi nói khẽ
- thôi về nhà anh đi, về nhà em cũng có ai đâu buồn lắm – giọng em trùng xuống
- ừm vậy thì về nhà anh mệt gớm
Tôi cũng hiểu một mình sống trong một căn nhà lạnh lẽo thì cảm thấy cô đơn cở nào mà, đơn giản thì tôi cũng đang ở trong cái hoàn cảnh đó mà, à không đó chỉ là lúc trước thôi bây giờ tôi có một con nhóc sống chung nhà với con mèo ú ục ịt nữa mà.
Tôi nói chuyện với em một lúc thì cũng về tới nhà. Tôi đưa chìa khoá cho em, em nhanh chân chạy lại mở cửa chạy nhanh vào trong tránh cái ánh nắng ngày càng gắt của mặt trời này. Còn tôi thì cứ rề rà với cái chiếc xe này chạy vào nhà. Lấy cái nón nặng nề khỏi cái đầu. Tôi khoá chốt cửa lại rồi bước vào nhà, vừa ngã lưng ra phía sau ghế thì em đả tiến tới cạnh tôi, áp vào mặt tôi chai nước suối mát lạnh làm tôi giật bắn người
-anh làm gì mà giật thế ? – em nhìn tôi cười
-tự dưng đặt cái thứ lạnh te này vào mặt không giật mới lạ á – tôi nhíu mài
-trời
-trời gì mà trời
-hông có gì hihi – em lại cười
Tôi biết những nụ cười lúc này của em mới thật sự là cười thôi, ngoài những khoãnh khắc này tất cả nụ cười khác thì cũng chỉ đều là giả tạo cã. Tôi biết mà, tôi biết trong cái thế giới của em nó phức tạp cở nào mà. Tôi khẽ cười mĩm vì dù sao tôi cũng có thể làm một việc tốt đó là đem lại niềm vui cho người khác, mặc dù tôi đem lại sự đau khổ cho người khác thì nhiều hơn.
Pha trò cho em cười một lúc thì cũng mệt, nhìn cái bộ dạnh mệt mõi của em với đôi mắt thâm quần sau lớp trang điểm này thì cũng biết là đêm qua em thức khuya lắm.
-đêm qua em thức khuya lắm à? – tôi hỏi
-dạ hôm qua phải đi show về tới 11h lận
-lên phòng anh mà ngủ đi, tí anh đưa cho về
-thôi em không có buồn ngủ mà – em lắc đầu
-lì à lên nằm nghĩ chút đi
-dạ - gương mặt của em chao lại buồn bả
Từng bước chân nhẹ nhàng lên từng bậc thang cao vời vợi. bước chân đều đặn rồi mất húc sau vách tường rêu xanh đó.
Uống một ngụm nước lạnh toát sâu vào cuống họng làm dịu đi cái nắng nóng bây giờ. Bật cái ti vi xem tin tức mãi rồi cũng chán. Mặc bộ đồ quần jean một hòi thấy càng nóng định cởi ra cho khoẽ mà bây giờ bên trong có mõi cái quần sịp mới khổ. Nghĩ ngợi lung tung một lúc tôi quyết định bước lên phòng kím quần đùi mặc cho mát . Mở nhẹ cánh cửa phòng được làm bằng gỗ màu nâu đậm bóng loáng ra. Em nằm đó trong cái vấy màu hồng nhạt, đôi chân dài miêng mang trắng ngọc ngà. Tiếng thở đều đều, tiếng quạt máy quay ro ro đều đặn hoà vào nhau làm cho không gian càng trở nên hòi hợp. Cứ như một bản năng có sẵn , tôi bước nhẹ đên chân giường.đôi tay thô sần sùi chạm nhẹ vào cánh tay mềm mại ôm tôi lúc nãi, đưa mũi hít nhẹ mùi thơm thoang thoảng từ em ra. Ngọt ngào, chìm đấm tôi hôn nhẹ lên gò má hồng hào đan phập phòng đó. Dường như cái hành động đó làm em giật mình, em mở mắt nhìn tôi, thoáng chóc trong cái không gian ấy vô tình hai ánh mắt chạm vào nhau. Tôi nhìn Em. Em nhìn Tôi. Không gian dừng lại trong lúc đó……………………………………
__________________

Đôi Tay Thô Này Sẽ Ôm Chặt Lấy Em, Anh Sẽ Không Để Em Vuột Mất ..........Người Đàn Bà Của Đời Anh
   



 



để bửa nào làm chap Chạy Trốn  
__________________

Đôi Tay Thô Này Sẽ Ôm Chặt Lấy Em, Anh Sẽ Không Để Em Vuột Mất ..........Người Đàn Bà Của Đời Anh
   



 



Dạo này công việc nhiều quá, thêm vợ đang mang thai thằng nhóc nữa nên không có thời gian. Dù sao cũng cám ơn anh em đả luôn theo Minh trong suốt thời gian qua  
__________________

Đôi Tay Thô Này Sẽ Ôm Chặt Lấy Em, Anh Sẽ Không Để Em Vuột Mất ..........Người Đàn Bà Của Đời Anh
   



 



Bụng cũng bự lắm r . Chắc tầm cuối tháng 12 hoặc tháng 1 sẽ sinh .
Không còn thấy anh em cũ nữa nhỉ
__________________

Đôi Tay Thô Này Sẽ Ôm Chặt Lấy Em, Anh Sẽ Không Để Em Vuột Mất ..........Người Đàn Bà Của Đời Anh
   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro