chap 221

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"mẹ! "Nhìn này?"

Grace vẫy tay khi đứa trẻ hét lên từ trên lưng con ngựa trắng do người hướng dẫn cưỡi ngựa kéo.

"Mẹ đang xem. "Đừng đánh mất chính mình và hãy giữ chặt lấy, Ellie."

"Không có công chúa nào khác cho con gái chúng ta cả."

Khoảnh khắc người đàn ông tựa vào hàng rào hét lên, Grace nheo mắt nhìn anh với vẻ hoài nghi.

"Có ổn không nếu điều này xảy ra?"

Người đàn ông nhướng một bên mày và hỏi một câu.

"Nhân viên câu lạc bộ sẽ phát hiện ra Bá tước Winston có một đứa con."

"Anh đã đặt chỗ dưới một cái tên giả."

"Nếu họ nhận ra khuôn mặt của anh thì sao?"

Anh nhún vai như thể đó không phải là vấn đề gì to tát.

"Tại sao không tìm hiểu? "Đối với nhân viên của một câu lạc bộ nơi tầng lớp thượng lưu lui tới, việc nói to là điều bắt buộc."

Tuy nhiên, tin đồn có thể lan truyền một cách lặng lẽ. Nhưng danh tiếng của anh có phải là danh tiếng của cô không? Grace không hỏi thêm câu nào nữa.

Người đàn ông mỉm cười và vẫy tay với Ellie, người đang hào hứng hét lên điều gì đó, quay đầu về phía Grace.

"Dù sao thì, hãy kể cho anh nghe về thời điểm Ellie còn bé."

Grace nhìn khuôn mặt mong đợi của anh và sẵn sàng trả lời.

"Nó nhỏ hơn bây giờ."

"......."

"Nó đã khóc vì không thể nói được. "Nó bò vì nó không thể đi được." ( Cái gì v chị hai =)))).  )

"Dù sao thì nó thật khác"

Người đàn ông thở dài và chuyển chủ đề.

"Anh trai của em đang ở Winsford. "Em không muốn thăm anh à?"

Đó là một khởi đầu khác cho một cuộc tranh cãi đã diễn ra trong vài ngày.

"Em nên đón Giáng sinh cùng gia đình mình."

"Đừng giở trò đồi bại."

"Duyên dáng... ."

Khi người đàn ông quay sang cô với vẻ mặt nghiêm túc, như thể anh không có ý định bỏ cuộc, Grace tấn công trước.

"Anh có nghĩ rằng tất cả những gì anh phải làm là tự mình suy ngẫm và xin lỗi không? Đừng nghĩ đến việc trả ơn bằng lời nói. "Nếu muốn trả nợ thì hãy chịu đựng nhiều như anh đã làm."

Lúc đầu anh nhất quyết chỉ cầu nguyện với Chúa nhưng bây giờ anh chỉ cho anh cách đền đáp. Gần đây nó có trở nên lỏng lẻo hơn một chút không? Thái độ không nhất quán của Grace đã biến Leon thành một kẻ ngốc chỉ nuôi hy vọng hão huyền.

"Tất nhiên, sau đó đừng mong đợi bất cứ điều gì như sự tha thứ hay tình yêu. "Chúng ta sẽ vẽ thôi."

"Như anh đã nói trước đây, anh không có ý định ép buộc sự tha thứ hay tình yêu. "Hãy chấp nhận lời xin lỗi của anh và làm những gì em muốn, điều đó tùy thuộc vào em."

Người đàn ông tự mình ra tay với thái độ ngạo mạn khiến người ta khó tin rằng anh là người xin lỗi, rồi hất cằm về phía người phục vụ đang đợi ở phía xa. Ngay lập tức, một người hầu đến gần Eli cầm một chai nước trái cây. Grace lẩm bẩm lạnh lùng khi nhìn đứa trẻ đang mải mê cưỡi ngựa đến nỗi thậm chí còn không biết mình đang khát, đang uống một ngụm nước trái cây.

"Tôi ghét anh vì đã giả vờ là một người bố tốt với con gái mình."

"Anh là một người cha tốt."

Anh ném cho cô một cái nhìn trách mắng, nhưng thay vào đó người đàn ông lại hành động như thể Grace đang đưa ra một lời buộc tội quá đáng.

"Bố anh cũng không khác. "Đối với ông của anh, bố anh là kẻ phản bội, đối với mẹ anh, ông ấy là một sinh viên đại học ăn chơi sa đọa, và đối với những kẻ nổi loạn, ông ấy là một con quỷ tàn nhẫn."

Người đàn ông tiếp tục đánh giá lạnh lùng đến đáng ngạc nhiên về bố anh, rồi im lặng một lúc và tiếp tục nói với nụ cười u ám.

"Nhưng ông ấy là người bố tốt nhất đối với anh."

Nếu bố của người đàn ông này trở thành chủ đề nóng thì Grace không thể thành thật được. Đã đến lúc cô phải ngậm miệng lại và chỉ nhìn mặt đất ẩm ướt bị vó ngựa dẫm nát.

"Con người là vậy đó. Em trở thành một con người khác tùy thuộc vào vị trí, vai trò và mối quan hệ của em. "Quan điểm của anh đối với em và mối quan hệ của chúng ta đã thay đổi, vì vậy anh muốn trở thành một con người khác."

Grace khịt mũi như không muốn nghe thấy, nhưng người đàn ông không bỏ cuộc.

"Anh hiểu rằng đó là một điều ghê tởm. Không có gì ngạc nhiên khi em ghét anh. "Anh chỉ muốn em cho anh một cơ hội."

"cơ hội? "Anh có cơ hội gì khi nói rằng anh không có ý định ép buộc sự tha thứ hay tình yêu?"

"Cơ hội để anh phải chịu đựng."

Grace ngẩng đầu lên trước âm thanh khó hiểu và nhìn người đàn ông.

"Nếu muốn trả ơn, em có muốn anh phải chịu đựng nhiều như em không?"

Có vẻ như anh đã thay đổi chiến lược để giành chiến thắng trong vòng tranh luận này.

"Nếu muốn thấy anh đau khổ thì ghế hoàng gia ở ngay cạnh anh."

"Tôi đoán là anh vẫn chưa nhận ra điều đó, nhưng việc không có tôi ở bên cạnh anh là sự trả thù của tôi."

Anh không thể tin là cô vẫn chưa tìm ra nó. Leon mặc dù biết về sự trả thù mà anh phải chịu đựng trong ba năm qua nhưng anh chỉ giả vờ như không biết.

"Đó là sự trả thù à? "Em thật nhàm chán và lười biếng."

Khi Leon cười như thể điều đó thật lố bịch, đôi mắt của người phụ nữ trở nên dữ tợn.

"Vì tối qua em đã làm rất tốt nên anh nghĩ em chắc hẳn đã tiến bộ rất nhiều trong thời gian đó."

Khoảnh khắc thừa nhận những lời nói tối qua khá đau đớn, ánh mắt người phụ nữ dao động. Sự khiêu khích của anh dường như có tác dụng.

"Tôi không có ý định ép buộc sự tha thứ và tình yêu của anh, nhưng tôi muốn nồng nhiệt. Vì vậy, nếu tôi là anb, tôi sẽ vẫy tay tha thứ và yêu thương như mồi nhử. Cứ như vậy, anh nhìn tôi thở hổn hển, khô héo và chết ngay trước mắt anh. nó thế nào? "Nó không hấp dẫn sao?"

Đúng lúc đó, Grace, người đang đứng cách đó nửa bước, thu hẹp khoảng cách và bò vào vòng tay của Leon. Cô thậm chí còn vòng tay quanh eo anh và vùi má mình vào nơi trái tim anh đang đập trước khi gọi anh.

"Anh yêu, anh có hạnh phúc không?"

Grace, anh thích em vì em thông minh, nhưng anh ghét điều đó.

"Anh có vui khi gặp Ellie không? Anh có hạnh phúc khi cuối cùng cũng có tôi ở bên cạnh không? "Về mặt đó, anh đã bị loại."

Anh không thích điều này.

"Anh bằng lòng chấp nhận nỗi đau mà tôi dành cho anh, vậy làm sao có thể trả thù được?"

"Vậy thì việc anh yêu em là sai lầm."

"......."

"Nếu anh không nên hạnh phúc ngay cả khi ở bên em, thì anh không nên yêu em trước. Chà, vậy thì ngay từ đầu việc em có ở bên cạnh anh hay không không quan trọng, phải không? Khi đó anh sẽ thoát khỏi hành động đau đớn này và em cũng sẽ thoát khỏi anh. mãi mãi. Nhưng em chỉ có thể trả thù nếu anh yêu em. Nói cách khác, em có thể từ bỏ việc trả thù và chỉ có tự do. Vì thế... ."

người đàn ông đang chỉ ra sự mâu thuẫn trong logic của cô hỏi.

"Em đang hy vọng rằng anh sẽ không yêu em à?"

Người đàn ông liên tục giục cô trả lời nhưng Grace vẫn im lặng không nói gì.

"Ngay cả khi em nghe mọi thứ khác, rm cũng không thể nghe được điều đó."

Khi đứa trẻ cố gắng xuống ngựa, người đàn ông đã bỏ cô lại phía sau và quay sang con gái mình và nói những lời sau: Grace bị mắc kẹt tại chỗ như một cái nêm, run rẩy trong dư chấn do những lời nói đập vào anh để lại.

••••

Bây giờ cô đang làm gì?

Grace, người đang lắc đầu để phân tâm khỏi tiếng nước yếu ớt, thở dài một hơi khi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên cửa sổ nhìn ra khung cảnh ban đêm của thành phố.

Thật tuyệt vời.

Bây giờ cô đang nằm một mình trên giường của người đàn ông. Cơ thể trần truồng chỉ được che bằng một chiếc áo sơ mi trắng.

Đây không phải là kế hoạch cho tối nay. Cô vốn định uống một ly cocktail trước khi đi ngủ nhưng cuối cùng lại sa vào bẫy của gã đàn ông này. Mặt cô lại nóng bừng khi nhớ lại khoảnh khắc cô nhìn thẳng vào mắt mình trong gương khi ngồi trên quầy bar cách đây không lâu với đầu của người đàn ông giữa hai chân.

Cô đang nghĩ cái quái gì vậy?

Cô không thể đoán được bên trong người đàn ông đó có gì. Tại sao anh lại muốn làm điều đó một lần nữa sau khi bị đối xử tàn nhẫn như vậy ngày hôm qua? Và đó cũng là nụ cười như một kẻ vô tâm.

Tuy nhiên, có vẻ như anh không có suy nghĩ gì. Đó là bởi vì anh đã làm nóng cơ thể Grace đến mức bùng nổ bằng những vuốt ve choáng váng, rồi đi tắm rửa một cách rất đáng ghét.

Tim cô vẫn đập thình thịch. Khu vực giữa hai chân cô, nơi máu chảy ra rất mạnh, cứng đến mức gần như đau đớn. Thay vì cảm thấy nhẹ nhõm, Grace không thể cưỡng lại ham muốn đã đến giới hạn của mình nên cứ bắt chéo chân và nói xấu người đàn ông đó.

"Con cáo chết tiệt đó... ."

Nó cực kỳ xảo quyệt.

"ha... ."

Grace, người lại thở dài khi cảm thấy xấu hổ trước hình ảnh phản chiếu của mình trên cửa sổ, dừng lại. Tiếng nước dừng lại. Cô có thể nghe thấy tiếng bước chân giữa nhịp tim đập thình thịch. Lúc đầu, âm thanh ù ù như dẫm lên gạch lát sau trở nên nhẹ nhàng hơn. Điều đó có nghĩa là một người đàn ông bước vào phòng thay đồ trải thảm. Nói cách khác, anh ở đằng sau cánh cửa đó.

Cô cố bắt chéo chân mà không nhận ra. Tuy nhiên, đùi trong bị trượt và bắt chéo. Lúc này, nước ép tình yêu đã chảy xuống chân cô.

"tò mò. "Em có thể bắt đầu ướt ngay khi nghe thấy tiếng bước chân của anh"

Chết tiệt... .

Khoảnh khắc tiếng bước chân dừng lại và cánh cửa phòng thay đồ mở ra, Grace ngừng thở nặng nề và nhắm mắt lại. Bóng người càng ngày càng gần, dừng lại bên cạnh giường.

"Anh đã vô tình khiến khách hàng phải chờ đợi. Anh nghĩ cô ấy sẽ khó chịu và bỏ đi, nhưng anh không bao giờ nghĩ rằng cô ấy sẽ vẫn ở đó. "Anh không phải là người đàn ông duy nhất trong khách sạn này. em có thích anh không, thưa cô?"

Anh mỉa mai nhắc đến việc Grace đối xử với anh như một gái mại dâm rồi hỏi.

"cái thước kẻ?"

Khi cô chưa kịp phản ứng, cô cảm thấy vạt áo sơ mi che bắp đùi trên của mình bị nhấc lên một chút.

"Em có tài năng tuyệt vời là có thể trở nên nóng nảy khi ngủ."

Đây là điều anh nói khi thấy đùi cô bị ướt. Cô càng bực mình hơn, cứ giả vờ ngủ mà không mở mắt, áo tụt xuống làm xước núm vú.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro