47, 48, 49, 50, 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 47: Võ học tiến triển

An Trường Thanh không phải người lấy oán trả ơn nhưng ông tổ quá trọng yếu với gia tộc. Vì gia tộc cường đại phồn vinh, vô luận bảo hắn làm gì hắn cũng cam tâm tình nguyện. Huống gì chỉ là  hy sinh một chút nhan sắc, lấy lòng một nữ nhân xinh đẹp. Kỳ thật, cũng không hẳn là hy sinh. An Trường Thanh vẫn là có hảo cảm  với Liễu Mộ Li, một người xinh đẹp, cường đại, không giống người thường, vả lại nàng đã cứu hắn, hắn không có lý do gì không động tâm. Nếu không phải sau đó ngẫu nhiên phát hiện Liễu Mộ Li có quan hệ mờ ám với vào người khác, chỉ sợ hiện tại hắn đã yêu nàng. An Trường Thanh kiêu ngạo cho nên trước khi hoàn toàn lưu lạc hắn đúng lúc khống chế tình cảm của mình. Tuy nhiên hắn vẫn là không thoải mái khi nghe Liễu Mộ Li nói mình đã có người yêu. Cho nên khi nói đến Liễu Mộ Li thái độ cùng ngữ khí của hắn mới trào phúng, hờ hững như thế. Cũng là vì ghen mà ra.

Lão nhân nhìn An Trường Thanh thần sắc âm tình bất định, khẽ thở dài nói:

"Trường Thanh, cháu không cần áp lực, hết thảy hãy thuận theo tự nhiên. Liễu tiểu thư rất khôn khéo, nếu cháu dụng tâm kín đáo tiếp cận, khó nói nàng sẽ không phát hiện, ngược lại hỏng chuyện. Ta không phải không thông tình đạt lý, kỳ thật nếu cháu thật có thể thu phục nàng, ta phi thường nguyện ý có thêm một cháu dâu như thế. Chỉ e người ta không chịu thôi."

"Ông tổ, cháu..." An Trường Thanh nghe vậy cả kinh. Hắn cho là mình đã che dấu rất tốt lại không ngờ vẫn bị ông tổ nhìn thấu. Hắn không khỏi cảm thấy xấu hổ.

Lão nhân khẽ khoát tay, nhìn đám người trên đường đã bắt đầu chậm rãi tan đi, nói:

"Nếu nàng không nói người kia là ai, cho thấy cháu còn có cơ hội. Lẽ nào cháu nghĩ mình kém với đám nam nhân kia? Còn chưa nghênh chiến đã chủ động nhận thua? Cháu của ta không thể không có chí khí như vậy."

An Trường Thanh xấu hổ nhưng lập tức kiên định, ngẩng đầu nhìn lão nhân, nghiêm túc nói:

"Ông tổ, cháu hiểu được rồi, cháu đã biết làm thế nào."

Chưa chiến đã bại không phải phong cách của hắn, vô luận như thế nào hắn đều phải thử một lần, bởi vì hắn không kém bất luận kẻ nào.

"Ha ha, đây mới là cháu của ta." Lão nhân vui mừng vuốt râu cười.

Hai ông cháu An Trường Thanh nói chuyện tất nhiên không ai nghe được.

Mà Tô Mộc Ngạn thất hồn lạc phách trở về Tô Phủ, tự nhốt mình trong viện, không có đi ra. Liễu Mộ Li đã phủi sạch quan hệ như thế hắn tự nhiên sẽ không lộ diện trước mặt nàng. Tuy đã nghe Liễu Mộ Li tuyệt tình, nhưng nhiều năm chấp niệm không phải nói tan là tan, hắn cần phải bình phục tâm tình một chút.

Mục Thánh Thu ở tại khách viện, thị dược theo sát hắn đem chuyện phát sinh trên đường cái – chuyện Liễu Mộ Li bị Lý Hương Tầm bức bách thề thốt ở phố, cuối cùng không thể không cùng Lý Hương Tầm "Biến chiến tranh thành tơ lụa" (dùng biện pháp hoà bình để giải quyết tranh chấp), thị dược vui sướng khi người gặp họa mà cười. Hắn khẳng định Liễu Mộ Li nhất định rất nghẹn khuất. Chỉ tiếc, Lý Hương Tầm thật sự ngu ngốc, bị Liễu Mộ Li nói mấy câu đã bỏ đi, uổng cho hắn đưa tin cho nàng, thật sự là làm người ta thất vọng.

Liễu Mộ Li cũng lợi hại, người trừng mắt tất báo thế nhưng có thể chịu đựng được như vậy, rốt cục trừ bỏ chỉ cho nàng thêm chút buồn bực, trên thực tế ngay cả lông tóc cũng chưa tổn thương được.

Mục Thánh Thu thấy thị dược tiếc hận, không khỏi cười nói:

"Được rồi, ngươi đã biết đủ đi, Liễu Mộ Li dễ đối phó như vậy sao? Kỳ thật, làm được bước này đã rất tốt. Cơm còn phải từ từ ăn, báo thù cũng phải làm từng bước. Huống chi, Liễu tỷ tỷ của ngươi cũng không hy vọng mượn tay người khác báo thù, nàng cũng nghẹn đó, hãy để cho nàng tự động thủ, chẳng phải rất tốt?"

"Nhưng..." Thị dược chần chờ. Tuy hắn thân cận Liễu tỷ tỷ nhưng hắn cũng hiểu Liễu tỷ tỷ thực lực, so với Liễu Mộ Li quả thực chính là không chịu nổi một kích. Hơn nữa nàng bẩm sinh kinh mạch tắc, để nàng tự mình đối phó Liễu Mộ Li vậy phải chờ tới năm nào a?

"Ngươi phải tin tưởng nàng!" Mục Thánh Thu không giải thích nhiều. Kỳ thật, hắn cũng biết Liễu Mộ Tịch đối phó Liễu Mộ Li là ý nghĩ kỳ lạ, nhưng nghĩ đến ngày đó nàng ngộ《 thanh tâm kinh 》, Mục Thánh Thu cảm thấy chỉ cần dẫn nàng vào Phổ Tể Quan học y, tự nhiên sẽ có người tranh đoạt vì nàng làm tùy tùng, rồi có hắn trợ giúp, nàng muốn đối kháng Liễu Mộ Li vẫn là có hy vọng.

Chuyện bên ngoài, Liễu Mộ Tịch hoàn toàn không biết gì. Nàng hiện tại cái gì cũng không muốn nghĩ, chỉ chuyên tâm tu luyện. Nàng biết mình khuyết thiếu nhất chính là thời gian. 

Liễu Mộ Li từ nhỏ đã luyện võ, lại là kỳ tài, hiện đã là cao thủ nổi danh hiển hách. Mà nàng chỉ là mới bắt đầu tập tành, kinh mạch thì tắc nghẽn bẩm sinh, hai người căn bản không ở một trục. Tuy vậy, nàng không chút nào muốn từ bỏ. Kiếp trước bởi vì nhận mệnh mà nàng chưa bao giờ cố gắng, cho dù chết cũng là vì gieo gió gặt bão; mà đời này, nàng sẽ lợi dụng hết thảy để có thời gian tu luyện, cố gắng nắm vận mệnh trong tay mình, bảo vệ con, không để ai khi nhục. May mắn, nàng cố gắng không uổng phí. Hôm nay, khi nàng tu luyện 《 vô danh công pháp 》, khi nàng đánh cái chiêu thức mềm nhũn, tựa hồ không có một chút tác dụng thì đột nhiên nàng cảm giác có cỗ khí bao trùm toàn thân - luồng khí mắt thường không nhìn thấy mà chỉ là cảm giác. Nàng kinh hãi, khiến chiêu thức mây bay nước chảy lưu loát sinh động liền ngưng trệ, và luồng "Khí " kia giống như bị chấn kinh mà lặng yên thối lui, cuối cùng không cảm giác được gì. Nàng vốn nghĩ có lẽ mình lỗi giác, nhưng khi nàng làm lại một lần - chiêu thức nàng đã nằm lòng - luồng "Khí" ấy lại lặng yên tới. Lần này, nàng không có kích động, tiếp tục không hoang mang chậm rãi luyện chiêu thức.

Đầu bản《 vô danh công pháp 》có chú giải: chỉ có một người trên vạn người mới có thể luyện ra "Khí ", từ ngoài vào trong, cường hóa cốt cách, lục phủ ngũ tạng, tu luyện tới Tiên thiên cảnh giới. Căn cứ theo tư chất cá nhân, thời gian tu luyện ra "Khí" cũng bất đồng: tư chất tốt thì ba năm năm năm, tư chất kém thì hai mươi, ba mươi năm, thậm chí là cả đời cũng không luyện được "Khí ", cùng lắm thì chỉ có tác dụng cường thân kiện thể.

Liễu Mộ Tịch mới tu luyện nửa tháng đã cảm nhận được "Khí", này có phải nói tư chất tu luyện ngoại công của nàng kỳ thật cũng nghịch thiên?


Chương 48: Dây chuyền ngọc bích

Võ học có phân chia nội công và ngoại công. Bởi vì ngoại công rất khó đạt cấp Tiên thiên, một ngàn cường giả Tiên thiên nhiều nhất chỉ có một người tu luyện ngoại công, cho nên người nào không thể tu tập nội công, hay tư chất tu luyện nội công kém nếu không phải bị gia tộc từ bỏ thì chính là cam chịu. Những ai không chịu thua và kiên trì tu luyện chân chính đạt thành tựu đã ít lại càng thêm ít. Thành ra võ giả tu luyện nội công địa vị xưa nay cao hơn ngoại công. Chưa kể, người tu luyện ngoại công đạt thành Tiên thiên lại lợi hại hơn rất nhiều so với Tiên thiên nội công. Mấu chốt là ngoại công tu luyện cốt cách cơ thể, lục phủ ngũ tạng, khí lực cường đại, nội thương cực nhỏ, kinh mạch bệnh căn cơ hồ không có cho nên cơ bản là sẽ không phải bị bệnh tật quấy nhiễu, tuổi thọ đều có thể đạt tới hai trăm. Bởi vì một số nguyên do như thế mà cũng có vài người từ bỏ tu luyện nội công chuyển sang ngoại công.

Liễu Mộ Tịch tu luyện 《 vô danh công pháp 》 hơn mười ngày đã luyện ra "Khí ", thuyết minh căn cốt của nàng rất tốt, đúng hơn là khó gặp. Nếu kinh mạch của nàng thông, lại tu tập nội công, cũng chưa chắc là kém Liễu Mộ Li.

Lúc này, "Khí" bao trùm toàn thân Liễu Mộ Tịch bỗng lưu động, nàng kinh ngạc phát hiện tất cả chúng đều tụ tập về một chỗ, đó là dây chuyền ngọc bích trước ngực nàng. Chỉ trong nháy mắt, "Khí" bao trùm trên người nàng đã bị dây chuyền ngọc bích hấp thu không còn một mảnh. Mà dây chuyền ngọc bích lại giống như càng thêm trong suốt, như có thể nhìn đến bên trong có luồng "Khí" lưu chuyển. Ngay khi nàng kinh ngạc vạn phần, không biết nên làm gì thì một cổ "khí" vô hình vô sắc, chỉ có nàng cảm giác được đột nhiên chảy ra từ dây chuyền và tỏa ngược lại vào người nàng, rồi khi luồng "Khí" này lại lần nữa bao trùm toàn thân, cả người nàng giống như đang ngâm ôn tuyền, ấm áp, mỏi mệt trong người trở thành hư không, ngay cả thân thể cũng nhẹ hơn vài phần, như là có thể bay đi ngay. Mà ở cổ nàng - nàng không nhìn tới – nơi có vết sẹo, khi luồng "Khí" đi qua, vết sẹo thế nhưng không cánh mà bay, bóng loáng như lúc ban đầu giống như nó không hề bị thương. Và những nơi khác trên người nàng, vô luận nội thương hay ngoại thương, phàm là có chỗ không khỏe đều được chữa trị. Cả người nàng tựa hồ thoát thai hoán cốt, ngay cả khí tức cũng càng thêm tinh khiết, thuần túy.

Nàng từ từ mở mắt. Đôi mắt càng thêm trong suốt, tựa như nước tinh khiết. Cái khí bao trùm trên người nàng cũng đơn bạc đi, cuối cùng lặng lẽ quay về dây chuyền. Liễu Mộ Tịch sờ sợi dây chuyền, nhíu mày suy nghĩ.

Đây là mẹ để lại cho nàng, từ nhỏ nàng đã mang nó, chưa từng thấy có gì đặc biệt. Nàng chỉ xem nó là kỷ vật. Duy nhất một chút đặc thù là chỉ cần đeo nó lên là không tháo xuống được. Nàng đã thử mọi cách gỡ nó xuống, mà vô luận nàng dùng cách gì nó vẫn như cũ, nàng đành phải thôi.

Tuy không rõ rốt cuộc nó có tác dụng gì nhưng nàng có thể khẳng định nó tuyệt đối không phải vật phàm.

"Mẹ ơi, Đậu Đậu đói bụng!"

Liễu Mộ Tịch đang xuất thần, bỗng nghe được tiếng Đậu Đậu, lúc này mới quay đầu, cúi đầu vừa thấy Đậu Đậu đang cầm góc áo của nàng, đáng thương ngẩng đầu nhìn nàng!

Đến giờ nàng mới giật mình phát hiện trời đã tối rồi.

Đậu Đậu ngủ trưa xong, thấy mẹ đang luyện võ nên không có quấy rầy, chỉ im lặng chơi ở một bên. Mãi cho đến khi nhìn thấy nàng ngừng luyện rồi mà vẫn chỉ đứng ở một chỗ, không đến bên mình mới ủy khuất đi lại kéo áo...

Đậu Đậu tuy không hiểu được nhiều lắm nhưng cậu vẫn hiểu được rằng cha không cần cậu nữa, cậu không có cảm giác an toàn, do đó phá lệ dính Liễu Mộ Tịch. May mắn mẹ cậu luôn luôn ở trong tầm mắt, cậu mới có thể im lặng tự chơi ở một bên.

Liễu Mộ Tịch nhìn con ủy khuất mà đau lòng, đồng thời là cảm thấy an ủi. Nàng yêu thương sờ đầu nó, ôn nhu nói:

"Đậu Đậu, con ăn điểm tâm trước được không, mẹ đi gọi người đưa cơm đến."

Đậu Đậu nhu thuận gật đầu.

Liễu Mộ Tịch dẫn nó đến ghế mà ngồi, chuẩn bị mấy miếng điểm tâm cho nó và đi ra khỏi phòng.

Trong tiểu viện của nàng có hai nha hoàn và một đầu bếp nữ. Nàng bảo một nha hoàn chong đèn, tiểu viện bỗng chốc ấm áp hơn, rồi lại bảo đầu bếp làm vài món Đậu Đậu thích ăn, chốc lát sau tiểu viện liền nghe thấy mùi đồ ăn. Hai mẹ con ăn cơm xong, Liễu Mộ Tịch cùng Đậu Đậu học viết. Mặc dù không ở Thượng Quan Phủ, Liễu Mộ Tịch vẫn kiên trì cho Đậu Đậu học hành, đến khi lớn hơn nàng còn muốn nó tập võ, tốt nhất là vào được Phổ Tể Quan, nếu có thể trở thành đệ tử Phổ Tể Quan tương lai coi như có chỗ dựa.

Võ công rốt cục có tiến triển khiến tâm trạng Liễu Mộ Tịch căng thẳng từ lúc trọng sinh cho tới nay rốt cục hạ xuống, cho nên một đêm này nàng ngủ rất an ổn. Ngày hôm sau là bị con đánh thức.

Nhưng, có người lại bị tức giận đến trắng đêm không ngủ.

Liễu Mộ Li biết Tô Mộc Ngạn nghe được những lời mình đã nói cho nên khi nàng đến cũng không làm giá, lập tức phái người mời Tô Mộc Ngạn muốn giải thích một phen. Không ngờ Tô Mộc Ngạn tránh đi, không gặp. Lúc này, Liễu Mộ Li mới cảm thấy chuyện không giống như nàng tưởng tượng. Đáng tiếc, nàng cũng là tâm cao khí ngạo, luôn được đàn ông tâng bốc, xưa nay đều là nàng bày mặt cho người khác xem chớ chưa có ai bày mặt cho nàng xem. Cho nên, dù nàng muốn hòa hảo với Tô Mộc Ngạn thì cũng quả quyết không làm những chuyện mặt nóng dán mông lạnh. Ăn Tô Mộc Ngạn bế môn canh, nàng cũng không thoải mái, liền dỗi mà buông tha cho. Chung quy ở trong lòng nàng cho rằng Tô Mộc Ngạn có giận dỗi thế nào đi nữa sớm muộn gì cũng sẽ chủ động cầu nàng tha thứ. Điểm ấy tự tin nàng vẫn phải có. Nàng quyết định chờ Tô Mộc Ngạn hối hận vì hành vi hôm nay, thời điểm mà hắn nhận thua nàng nhất định sẽ không tha thứ ngay lập tức mà phải dày vò hắn một phen mới được, để cho hắn nhớ kỹ giáo huấn, để cho hắn không dám đối đãi nàng như thế nữa. Nàng không phải dạng mặc cho người ta khi dễ đâu.



Chương 49: Kết thân?

Cửu Châu đại lục lấy võ làm chủ, là nơi cường giả vi tôn, làm một võ giả vốn đã khiến người ta tôn kính, hâm mộ, nếu còn có thể thăng cấp Tiên thiên thì thanh danh, địa vị, vinh quang của họ sẽ phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất. Chỉ cần một Tiên thiên cường giả xuất hiện thôi đã đủ cho gia tộc, thậm chí toàn thành cảm thấy kiêu ngạo.

Cũng có không biết bao nhiêu võ giả kinh thải tuyệt diễm mắc kẹt ở cửa ải cuối cùng này, dùng hết các loại biện pháp cũng không thể đột phá Tiên thiên, cuối cùng chỉ có thể không cam lòng mà chết, tiếc nuối cả đời. Cho nên Tô gia đột phá Tiên thiên không chỉ là Tô gia đại sự mà còn là Đồng Thành đại sự. Vì thế, đầu tháng chín này, khắp Đồng Thành đều náo nhiệt, hân hoan, không kém gì năm mới. Ngay cả ông trời cũng hãnh diện, sáng sớm thái dương đỏ rực nhẹ nhàng dâng lên ở phương đông, tỏa ra hào quang vạn trượng cung cấp ánh sáng cho thành thị phồn hoa này.

Đại môn Tô gia đã mở, đường sá phía trước ngã tư đường quét tước sạch sẽ, hạ nhân đều mặc quần áo mới, tinh thần phá lệ vui mừng.

Không bao lâu sau đã bắt đầu có khách lần lượt tới cửa, chỉ là ai đến sớm thì gia thế, địa vị kém một chút, tuy vậy cũng không ai dám sơ sót. Những khách nhân này gia thế không tính là tốt nhất nhưng ở các phủ các thành khác đều là có chút địa vị, vả lại hạ nhân bọn họ phải xuất ra khí độ của tộc đứng đầu tam đại thế gia tại Kim Minh Phủ, tuyệt không thể để cho người ta bắt bẻ.

Những khách quan trọng phải chờ tới cuối cùng mới đến, tỷ như đều là tam đại thế gia tại Kim Minh Phủ - Thượng Quan gia và Trịnh gia.

Liễu Mộ Tịch cùng Mục Thánh Thu không có ở yến khách trong đại sảnh, mà là ở một cái tiểu thính trong đại sảnh, nhìn xuyên qua bức rèm ở cửa sổ là có thể nhìn đến tình cảnh trong đại sảnh, dĩ nhiên khách trong đại sảnh sẽ nhìn không thấy bên trong.

Mục Thánh Thu sở dĩ ở chỗ này là vì hắn yêu cầu.

Tô gia kỳ thật phi thường nguyện để Mục Thánh Thu lộ diện ở trước mặt mọi người, Mục Thánh Thu đại đệ tử là của Phổ Tể Quan, đại diện cho Phổ Tể Quan, hắn đích thân đến Tô gia là đại biểu Phổ Tể Quan ủng hộ Tô gia, làm Tô gia thân là thế gia đứng đầu Kim Minh Phủ càng xứng với danh. Chỉ tiếc Mục Thánh Thu hỉ tĩnh, không muốn khoe mẽ, Tô gia tuy tiếc nuối nhưng vẫn là thuận ý hắn, dù gì hắn đích thân đến đã là cho Tô phủ mặt mũi.

Liễu Mộ Tịch thì là hưởng hào quang của Mục Thánh Thu. Nàng vốn không muốn tới, càng không nguyện ở cùng một nơi với Thượng Quan Hoằng và Liễu Mộ Li, nàng chỉ ước gì cách thật xa bọn họ, huống chi nàng còn mang theo trẻ em, rất không thích hợp xuất hiện trước đám đông. Cho nên nàng cũng xin ở đây, không ra giúp vui. Nàng đi cùng Mục Thánh Thu, không nhìn tăng thì cũng xem mặt phật, Mục Thánh Thu không phản đối nên Liễu Mộ Tịch được ở lại. Lúc này, trước mặt bọn họ là bàn bát tiên bày đặt rượu, điểm tâm, hạt dưa trái cây, còn có sữa bò nóng cho Đậu Đậu, phía sau cách đó không xa có bốn thị nữ đứng hầu, một nơi vừa thanh tịnh vừa có thể xem cuộc vui, thật sự là thoải mái.

Đến gần trưa, khách nhân tới gần đủ. Liễu Mộ Tịch đoán Thượng Quan Hoằng cùng Liễu Mộ Li hẳn đã tới nên chú ý ở bên ngoài.

Quả nhiên, một trong tam đại thế gia ở Kim Minh Phủ, Vân Thành - Trịnh gia đến, rồi Thượng Quan Phủ cũng tới. Thượng Quan Phủ lần này là gia chủ Thượng Quan Hoằng, chậm trễ không được, cho nên vẫn là gia chủ Tô gia Tô Trí An vẫn vững vàng ngồi cười được người chúc mừng miễn cưỡng đứng dậy hư ý chào đón một chút. Hắn là trưởng bối, lại là Tiên thiên, Thượng Quan Hoằng tất phải nói không, lại bước lên hành lễ, chúc mừng Tô Trí An thăng cấp và dâng lễ vật quý trọng.

Tô Trí An cười tiếp nhận, nhìn về phía hồng y nữ tử đi cùng Thượng Quan Hoằng đến, nói:

"Vị tiểu thư này là?"

Hắn nghĩ nàng là phu nhân Thượng Quan Hoằng nhưng khi thấy nàng mặc y phục thiếu nữ chưa kết hôn liền biết mình nghĩ nhầm. Lại thấy thái độ nàng thỏa đáng, tư thế oai hùng hiên ngang, dưới ánh mắt của đám đông cũng là tự nhiên hào phóng, không hề mất tự nhiên, trong lòng liền thích, không khỏi mở miệng hỏi.

Liễu Mộ Li đi cùng Thượng Quan Hoằng làm hầu hết mọi người đem nàng trở thành người một nhà với Thượng Quan Hoằng cho nên không có hỏi lai lịch của nàng, khi tạp vụ báo danh thì sơ sót nàng.

Liễu Mộ Li cũng không cần Thượng Quan Hoằng giới thiệu, tiến lên hành lễ nói:

"Tiểu nữ Liễu Mộ Li bái kiến Tô gia chủ."

Không để Tô Trí An nhớ Liễu Mộ Li là ai, Liễu Mộ Li đã nói tiếp:

"Gia phụ Liễu Nguyên Tông luôn tôn sùng Tô gia chủ, ông thường xuyên nói ở Kim Minh Phủ này, nhân tài đồng lứa bọn họ Tô gia chủ tư chất tốt nhất, tuyệt đối sẽ là người đầu tiên thăng cấp Tiên thiên, không ngờ gia phụ nói trúng rồi."

"Ha ha ha, Liễu gia chủ quá khen, Tô mỗ chỉ là may mắn." Ngoài miệng tuy khiêm tốn nhưng ai cũng nhìn ra hắn phi thường cao hứng. Liễu Nguyên Tông là cùng lứa với hắn, lại ở cùng Kim Minh Phủ, tư chất cũng không yếu, không lâu trước đây cũng từng xuất hiện, nên cũng không xa lạ.

Tô Trí An hiện khoảng bốn mươi tuổi, bởi vì luyện võ mà nhìn chỉ ba mươi, tuổi này thăng cấp Tiên thiên, ở năm trăm năm trước không tính là gì nhưng hiện tại đã là thiên tài, tìm khắp Kim Minh Phủ cũng không ra vài cái. Hiện giờ nghe thế hệ thiên tài đồng lứa chịu phục hắn, hắn như thế nào không thích ý?

Bất quá khi hắn cẩn thận đánh giá Liễu Mộ Li, trong mắt lại hiện lên khiếp sợ, cô gái nhỏ này chỉ mới mười lăm, mười sáu mà đã là Hậu thiên hậu kỳ, dù là hắn ở tuổi đó đều không có phần này tu vi, tương lai nàng e là tiền đồ vô hạn lượng a!

Tô Trí An nhìn xuống đứa con trai đang cúi đầu đứng ở một bên, không biết đang suy nghĩ gì, lại nhìn Liễu Mộ Li xinh đẹp hào phóng, trong lòng không khỏi nổi lên ý muốn kết thân, hiền lành hỏi:

"Nữ hiền chất cập kê rồi sao, có hứa cho ai chưa?"

Người bình thường nghe hỏi như thế e là đã xấu hổ không dám trả lời. Nhưng Liễu Mộ Li lại phi thường thản nhiên, song đang muốn trả lời lại nghe đến một giọng nữ đột nhiên nói:

"Tô bá phụ, để cháu nói cho ngài đi!"

Trong mắt tàn khốc chợt lóe, Liễu Mộ Li tìm theo tiếng nhìn lại, thấy Lý Hương Tầm đứng lên. Lý Hương Tầm nhìn thấy Liễu Mộ Li nhìn mình thì hừ lạnh, ra vẻ xem thường, bước nhanh tiến lên, vội vàng giải thích:

"Bá phụ, Liễu tiểu thư tuy chưa có hứa ai nhưng hiện tại đã có người yêu, hơn nữa nàng còn thề trước mặt mọi người tuyệt đối không có ý gì với Tô đại ca!"

Lý Hương Tầm thấy Tô Trí An hứng thú với Liễu Mộ Li, sợ hắn làm chủ cho Tô Mộc Ngạn cưới Liễu Mộ Li, thế thì cố gắng của nàng là uổng phí.

Tô Trí An nghe vậy lại lơ đễnh, hắn biết Lý Hương Tầm, càng hiểu tâm ý nàng dành cho con trai mình, cho nên nghĩ nàng là cố ý nói xấu Liễu Mộ Li, huống chi chuyện này theo hắn thấy căn bản không tính là gì, Liễu tiểu thư nếu không quen con trai hắn tự nhiên càng sẽ không có ý đồ gì với hắn. Cái loại lời thề giỡn này lại như thế nào có ý nghĩa?

Nàng có người yêu lại như thế nào? Có vĩ đại so với con trai của hắn sao? Người hướng chỗ cao, nước chảy chỗ thấp, tin tưởng Liễu tiểu thư biết lựa chọn như thế nào. Huống chi hôn sự là cha mẹ sắp đặt, chỉ cần cha mẹ nàng đồng ý, nàng dám không lấy chồng? Tin tưởng vợ chồng Liễu gia nhất định sẽ đồng ý.


Chương 50: Vạch trần

Liễu Mộ Tịch nghe thế Tô Trí An có ý đương trường kết thân, trong mắt không khỏi hiện ý cười nghiền ngẫm. Nàng hiểu rất rõ em gái mình, tuyệt đối là người bất an vu thất, bảo nó an ổn lập gia đình quả thực so với giết nó đi còn khó chịu hơn.

Chưa kể Liễu phụ đặt nhiều hy vọng vào Liễu Mộ Li, luôn ngóng trông nàng chấn hưng môn đình, làm rạng rỡ tổ tông, vô luận như thế nào cũng không thuận gả ra ngoài. Liễu Mộ Li tâm cao khí ngạo, tự tôn cực mạnh, khẩu khí Tô gia chủ có vài phần trên cao nhìn xuống, ở trong mắt Liễu Mộ Li chính là bố thí, bắt buộc, nàng nghe xong không biết có bao nhiêu nóng nảy đâu!

Liễu Mộ Tịch đoán có lẽ kiếp trước cũng như thế này cho nên Liễu Mộ Li dù lợi dụng Tô Mộc Ngạn như vậy nhưng cũng không nhét hắn vào hậu cung.

Đại sảnh yến hội, Liễu Mộ Li quả nhiên có vẻ không vui ——

Chỉ là khen hắn vài câu, hắn thật đem mình làm bàn đồ ăn? Nghĩ đến đây, Liễu Mộ Li nhìn Tô Mộc Ngạn không nói một lời, không có biểu tình gì thì không hiểu sao trong lòng dâng lên lửa giận. Cho nàng ăn bế môn canh thì thôi, hiện tại thế nhưng còn bày vẻ cho nàng xem, nàng dễ dàng bị khinh lắm sao? Vì thế, sắc mặt Liễu Mộ Li lạnh hơn, không còn tâm tư giả dối cùng Tô Trí An, lãnh đạm nói:

"Tô gia chủ, tiểu nữ chưa hứa thân, và về sau cũng sẽ không hứa thân, bởi vì tương lai tiểu nữ phải kế thừa Liễu gia."

Thượng Quan Hoằng ở một bên lo lắng nghe vậy không khỏi thở phào. Hắn vừa rồi thật sự sốt ruột, suýt nữa đứng ra nói Liễu Mộ Li là người của hắn. Hiện tại nhìn thấy Liễu Mộ Li cự tuyệt, trong lòng hắn vui vẻ biết bao nhiêu khỏi nói, trên mặt tươi cười lại hiện.

Tô Mộc Ngạn vẫn không có biểu tình gì, bộ dáng không liên quan đến mình.

Mục Thánh Thu ở tiểu sảnh nghe vậy, không khỏi nhỏ giọng nói:

"Tô sư đệ trước đó có lẽ còn giận dỗi, nhưng hiện tại e là thật sự nguội lạnh tâm ý. Như vậy cũng tốt. Liễu Mộ Li xác thực không phải lương xứng, nếu có khúc mắt gì cuối cùng bị thương cũng sẽ chỉ là Tô sư đệ."

Liễu Mộ Tịch khẽ gật đầu. Kiếp trước không phải là như thế sao? Cho đến khi nàng chết, Tô Mộc Ngạn vẫn là cô độc!

Tô gia chủ nghe vậy không khỏi ngoài ý muốn, vốn định hỏi lại nhưng nhìn thấy Liễu Mộ Li nghiêm mặt đứng trước mắt bao người, cũng đành phải thôi, chỉ là trong lòng có vài phần không hỉ Liễu Mộ Li. Lý nào Tô thiếu chủ cưới nàng, nàng còn không vui? Bất quá, nghĩ đến con trai đã được Thái thượng trưởng lão Phổ Tể Quan thu làm đệ tử chân truyền, trong lòng lại cao hứng.

Lý Hương Tầm thấy không có ai để ý đến nàng, lại sợ Tô gia chủ còn chưa đánh mất chủ ý kết thân cùng Liễu gia, vội nói thêm:

"Tô bá bá, cháu nói thật đó ạ. Người yêu Liễu nhị tiểu thư đã ở hiện trường đây, đó là tỷ phu của nàng, Thượng Quan gia chủ Thượng Quan Hoằng."

Một hòn đá kích khởi ngàn làn sóng! Lý Hương Tầm vừa dứt lời, toàn bộ yến hội lập tức vắng lặng đến độ tiếng kim rơi còn nghe được và sau đó liền sôi trào. Tất cả mọi người đều quên hết lễ nghi quy củ, quên hết uy thế Tiên thiên cường giả, châu đầu ghé tai nhau trao đổi tin tức mà mình biết. Và khi nhìn về phía đương sự, trong mắt hoặc nhiều hoặc ít mang theo kinh ngạc, khinh thường cùng vui sướng khi người gặp họa. Tuy rằng đại lục dùng võ vi tôn, nhưng đạo đức thanh danh cũng là trọng yếu. Nếu không cường đến một mức độ nhất định thì không thể không băn khoăn ánh mắt của thiên hạ cùng thanh danh bên ngoài. Nhất là ở đại thế gia, thanh danh gần với tu vi, nhà nào mà không quy củ sâm nghiêm, tận tâm tận lực bảo toàn thanh danh gia tộc? Nếu làm bẩn, uy tín thế gia tất xuống dốc không phanh, tức bị tiểu nhân đâm chọc.

Liễu Mộ Li lúc này không thể so kiếp trước, còn không có cường đại đến nỗi không màng thanh danh, cho nên nàng cùng Thượng Quan Hoằng giờ phút này đều không đẹp mặt.

"Nữ hiền chất, cháu nói thật sao? Chuyện này trăm triệu không thể nói bậy." Tô Trí An nhìn hai người Liễu Mộ Li, lại hướng Lý Hương Tầm hỏi.

"Đương nhiên là thật ạ, ngài hỏi thăm một chút là ra." Lý Hương Tầm kiên định nói.

Hôm qua nàng hồi phủ đã sai người thăm dò, Thượng Quan Hoằng quả thật đã hòa ly Liễu Mộ Tịch. Lý Hương Tầm tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa, giả ý lau nước mắt nói:

"Hơn nữa, vì Liễu Mộ Li, Thượng Quan gia chủ còn đuổi vợ con chưa được hai tuổi ra khỏi nhà. Liễu đại tiểu thư đáng thương, tay trói gà không chặt còn mang theo con trẻ, nay cũng không biết lưu lạc đến nơi nào rồi. Không biết cô nhi quả phụ bọn họ có thể sống sót hay không."

Đại sảnh lập tức càng thêm sôi trào. Âm thanh rầm rì nghe đến phiền. Ánh mắt mọi người nhìn Liễu Mộ Li cùng Thượng Quan Hoằng lúc này đã không còn kín đáo trào phúng như vừa rồi mà là quang minh chính đại khinh bỉ.

Liễu Mộ Li mơ ước tỷ phu của mình thì thôi, cùng lắm là làm thiếp, người ta chỉ có thể xem thường nàng, cảm thấy nàng tự nguyện hạ tiện; rõ ràng điều kiện tốt như vậy, nàng không nên mơ tưởng đến đàn ông đã có vợ, bằng lòng  làm thiếp; cùng lắm thì người ta chỉ thấy nàng không trong sạch, tổn thất một chút thanh danh, không tính là nghiêm trọng. Nhưng khi nàng ép buộc người ta bỏ vợ, lại còn xua đuổi trẻ nhỏ, quá phận như vậy, ác độc như vậy, hai tình huống không thể so sánh cùng nhau được nữa. Thanh danh Liễu gia cùng Thượng Quan gia tuyệt đối đã xuống dốc không phanh rồi a!

Nhất là Thượng Quan Hoằng, về sau tuyệt đối sẽ là đàn ông phụ lòng điển hình, là tài liệu phản diện cho thiên hạ về sau! Còn Liễu Mộ Li, bất cập tỷ muội thân tình, đạp đổ chị ruột xuống đài, không màng cháu ngoại trai, đây không phải là đạo đức bại hoại bình thường mà là lang tâm cẩu phế, tâm ngoan thủ lạt.

Chị ruột còn đối xử như vậy, chớ nói chi là người khác.

Ánh mắt mọi người giống như kim châm vào hai người, làm đôi thiên chi kiêu tử cùng kiêu nữ không chịu nổi.

Thượng Quan Hoằng chưa bao giờ biết ánh mắt thế nhân có lực sát thương lớn như thế. Nó còn khó chịu hơn kiếm đâm. Hắn xưa nay đều là người người tôn kính, ngưỡng mộ, chưa bao giờ bị khinh bỉ, sự tương phản quá lớn khiến hắn không có dũng khí ngẩng đầu.

Không phải hắn không có nghĩ tới vào một ngày nào đó chuyện sẽ bại lộ, có thể nói là hắn không hề lo lắng chuyện bị bại lộ, hắn thậm chí còn muốn thông cáo thiên hạ Liễu Mộ Li là nữ nhân của hắn. Ở trong mắt hắn, hắn bỏ vợ là chuyện nhà mình, vô can với bên ngoài, nhiều lắm thì dù người ta không vừa mắt nhưng ngại Thượng Quan gia quyền thế cũng sẽ không ai nói ba nói bốn.

Kỳ thật, điều hắn nghĩ là sự thật. Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nếu công tác tốt thì có thể vô hình trừ khử ảnh hưởng. Ngược lại nếu lớn chuyện, mất mặt xấu hổ là nhẹ, nghiêm trọng là ảnh hưởng đến thanh danh cùng tương lai toàn tộc. Đáng tiếc, chuyện này bại lộ ở thời cơ không đúng. Bị vạch trần trước mắt bao người, giữa các đại thế gia; người vạch trần lại là người ngoài, tổng hợp các nhân tố lại liền biết chuyện này không hóa nhỏ nổi.



Chương 51: Kiêu ngạo

"Bốp —— "

Một cái tát làm đại sảnh đang sôi trào lập tức im lặng. Mọi người trợn mắt há hốc mồm tràn đầy không dám tin nhìn nữ hồng y. Nhất là Lý gia - Đồng Thành - không kềm được giận. 

Lý gia thiếu chủ vốn đang rất thưởng thức Liễu Mộ Li, hảo cảm nhất thời bay sạch, giận đùng đùng đứng lên chỉ trích nói:

"Liễu Mộ Li, ngươi làm càn!"

Liễu Mộ Li khinh miệt liếc hắn, không nhanh không chậm thu hồi bàn tay, nhìn xung quanh một vòng, trào phúng nói:

"Chuyện Liễu gia ta chưa đến phiên người khác lắm miệng, đối với loại ba hoa bàn lộng thị phi này cho một cái tát vẫn là nhẹ."

Mọi người thấy Liễu Mộ Li không chột dạ hay xấu hổ, ngược lại thản nhiên thì không khỏi hoài nghi Lý Hương Tầm nói. —— hay vừa rồi Lý tiểu thư nói dối? Nếu quả thật như vậy, Lý Hương Tầm ăn tát đúng là không oan. Lời nói của nàng chính là hoàn toàn làm bẩn thanh danh Thượng Quan gia và Liễu gia, nếu bọn họ cũng bị bêu xấu như thế nói không chừng đánh trả còn ác liệt hơn.

Lý Hương Tầm vừa thẹn vừa giận nhìn Liễu Mộ Li. Nàng từng tuổi này còn chưa từng mất mặt như vậy, lại còn trước mắt bao người. Nàng dằn cơn tức, cả giận nói:

"Liễu Mộ Li, ngươi đánh ta làm gì? Ta nói đều là nói thật, ngươi có gan làm không gan nhận à?"

"Ta làm gì? Ta căn bản cái gì cũng chưa làm, ngươi bảo ta thừa nhận cái gì? Lý tiểu thư, ngươi không thể vô căn cứ ngậm máu phun người!" Liễu Mộ Li hất cằm, khinh thường nói.

Lý Hương Tầm không ngờ Liễu Mộ Li da mặt quá dày, bị vạch trần thế nhưng sắc mặt không đổi, đủ vô sỉ! Nàng càng thêm tức giận, mặt đỏ bừng, phẫn nộ nhìn Liễu Mộ Li, nói:

"Ngày hôm qua ngươi đã thề sẽ không còn ý đồ gì với Tô thiếu chủ, bây giờ ngươi không nhận?"

"Đúng là ta đã nói như vậy; ta cùng Liễu thiếu chủ chưa quen, tất nhiên không có gì ý đồ gì với hắn rồi." 

Liễu Mộ Li không dấu vết liếc Tô Mộc Ngạn, phát hiện tuy hắn không nhìn đến mình nhưng thân thể hắn lại run run, cho thấy hắn kỳ thật là để ý mình. Liễu Mộ Li nhếch môi cười, tiếp tục nói: 

"Nhưng chuyện phía sau ngươi nói đều là vô căn cứ."

Nàng trảm đinh tiệt thiết nói, thần sắc thản nhiên, không chột dạ làm người ta không thể không tin tưởng lời của nàng. Huống chi thanh danh Liễu Mộ Li mấy năm qua quả thật không tồi. Cho nên, trừ vài người hoàn toàn hiểu biết tình hình cụ thể ra thì những người khác cơ bản là tin nàng. Vì thế, ánh mắt khinh bỉ, không đồng tình ngược lại rơi vào Lý Hương Tầm; ngay cả Lý gia cũng không may mắn thoát khỏi, tất cả đều bị loại ánh mắt này rửa qua.

Thượng Quan Hoằng áp lực nãy giờ, không khỏi không dấu vết thở phào.

Lý Hương Tầm không có mặt dày như Liễu Mộ Li, nàng tức giận đến run, "Liễu Mộ Li, ngươi ít mê hoặc lòng người đi. Ngươi dám nói Thượng Quan gia chủ và Liễu Mộ Tịch không hòa ly không? Không có đuổi vợ con ra khỏi nhà không?"

Nghe vậy, Thượng Quan Hoằng mới vừa thả lỏng lập tức căng thẳng. Hắn khẩn trương nhìn Liễu Mộ Li, vừa hy vọng nàng phủ nhận, dù sao cũng không phải chuyện vẻ vang gì; vừa hy vọng nàng thừa nhận, vì như vậy hắn mới có thể quang minh chính đại xuất hiện bên cạnh nàng. Cho nên hắn hiện tại thật sự rất mâu thuẫn.

Liễu Mộ Li không có trao đổi ánh mắt với hắn, không để bụng gật đầu nói:

"Đúng vậy. Mấy ngày trước, Thượng Quan gia chủ quả thật hòa ly cùng tỷ tỷ." Chuyện này có thể tra được, Liễu Mộ Li không cần phải giấu. "Nhưng bọn họ hòa ly lại có quan hệ gì với ta? Ngươi không thể bởi vì bọn họ hòa ly mà hất bồn nước bẩn này lên đầu ta. Làm sao ngươi biết được bọn họ không phải là vì cảm tình bất hòa mà hòa ly? Lẽ nào bởi vì ta cùng tỷ phu quan hệ tốt, ngươi nói xấu ta? Ta hỏi ngươi, Lý tiểu thư, ngươi rốt cuộc là có ý gì?" Liễu Mộ Li bất bình nói.

"Ngươi chớ có ăn nói bừa bãi! Ta chưa từng nói xấu ngươi bao giờ cả. Rõ ràng là ngươi vừa ý Thượng Quan Hoằng nên mới cướp đoạt hắn từ tay tỷ tỷ ngươi. Nếu người yêu của ngươi không phải Thượng Quan gia chủ, thì là ai?" Lý Hương Tầm thở gấp phản bác nói.

"Đây là chuyện riêng của ta, Lý tiểu thư không khỏi quản được quá rộng đi. Bất quá, nếu ngươi thật muốn biết, ta cũng không ngại nói cho ngươi." Liễu Mộ Li vô tình nói.

Cùng lộn xộn Lý Hương Tầm so sánh, Liễu Mộ Li thong dong hơn, có khí độ hơn. Phong độ của nàng đủ để cho đại đa số sinh ra hảo cảm. Trái lại Lý Hương Tầm trở thành nhân vật càn quấy, ấn tượng xấu. Cho nên phần đông bắt đầu nghiêng về Liễu Mộ Li, tin tưởng Liễu Mộ Li hơn.

Lý Hương Tầm không phải ngu mà ngược lại là rất mẫn cảm, nàng tất nhiên đã nhận thấy mọi người khinh bỉ mình, trong lòng quả thực sắp điên, âm thầm hối hận kiếm chuyện Liễu Mộ Li để hiện tại bồi mình vào. Nhưng đã đến bước này hối hận cũng vô ích. Huống chi nàng cũng không cam lòng buông tha cho như vậy. Vì thế, nàng buộc chặt tâm mình, ngẩng đầu nhìn Liễu Mộ Li lạnh lùng nói:

"Được, ngươi nói đi, ta thật muốn nhìn đến người đó trông thế nào?"

Liễu Mộ Li lại không trả lời, chỉ là tự tin nhếch miệng.

Liễu Mộ Tịch ở tiểu sảnh, xuyên qua màn nhìn Liễu Mộ Li có vẻ định liệu trước thì không khỏi lo lắng. Nàng biết vận khí Liễu Mộ Li tốt lắm, mỗi khi cô ta gặp nguy hiểm hay khó xử, cơ hồ nhiều lần đều có thể chuyển nguy thành an, mà người giúp cô ta hóa giải gian nan nếu không phải gian phu thì chính là minh hữu của cô ta. Lần này, là ai giúp cô ta đây?

Quả nhiên, ý niệm mới vừa hiện, Liễu Mộ Tịch chợt nghe ngoại thính truyền tới thanh âm có vẻ cà lơ phất phơ——

"Là ai muốn gặp ta như vậy a? Tuy các cô gái ngưỡng mộ ta rất nhiều, nhưng không ngờ ngay cả Kim Minh Phủ cũng có nàng ngưỡng mộ ta, thật sự khiến tại hạ thụ sủng nhược kinh a!"

Thanh âm cực kỳ từ tính dễ nghe lại cố tình có cảm giác xấu xa như một hoa hoa công tử. Mọi người không khỏi theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một gã trẻ tuổi mắt hoa đào đi đến, phía sau đi theo một tùy tùng nâng lễ vật. Hắn vừa tiến vào đại sảnh, mắt hoa đào bay loạn xung quanh, có vài phần trêu hoa ghẹo nguyệt, cố tình hắn cực kỳ tuấn mỹ, làm ra hành động như thế mà lại không có cảm giác đáng khinh, làm các cô gái chưa biết chuyện không khỏi đỏ mặt. Hiển nhiên hắn cũng ý thức được trường hợp này không thích hợp lãng mạn gặp bất ngờ mà rất nhanh thu liễm lại, đi vào bái kiến Tô Trí An.

"Vãn bối Ly Nhân Phủ - An Trường Thanh, bái kiến Tô gia chủ, chúc mừng Tô gia chủ thăng cấp Tiên thiên!" Dứt lời, sai người dâng lễ vật.

Lời này vứa ra, đại sảnh không khỏi lắp bắp kinh hãi.

Ly Nhân Phủ cùng Kim Minh Phủ tuy là láng giềng nhưng xưa nay nước sông không phạm nước giếng, các đại thế gia không có giao tình quá lớn mà ngược lại có vài phần đối chọi gay gắt. Mà An Cư, thế gia đứng đầu Ly Nhân Phủ, một gia tộc cổ xưa, so với Tô gia ở Kim Minh Phủ không chút nào thua kém. Bọn họ - Tô gia cùng An Cư - khi nào trở nên thân mật như vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro