7-8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7

Tô Bạch không phải một người trốn tránh hiện thực, y chỉ không ngờ lại nhanh như vậy, hơn nữa còn trong tình huống không hề chuẩn bị như vậy, chạm trán Trần Uyên.

"Xin lỗi." Thừa biết mình đã thay đổi thành một người khác, Tô Bạch vẫn theo bản năng cúi đầu né tránh ánh mắt Trần Uyên phóng tới, ánh mắt lạnh băng đạm mạc.

Người bị Tô Bạch va phải trùng hợp là Trần Uyên, Trần Uyên nheo mắt nhìn Tô Bạch khom lưng cúi đầu, đường nhìn của hắn rất nhanh bị một người khác hấp dẫn đi, tận dụng khoảng trống này, Tô Bạch không nói hai lời vọt ra khỏi Minh Hiên, Diệp Tử Ngọ và Trần Uyên liếc nhau, sau đó liền đuổi theo Tô Bạch.

Trần Uyên một thân vest đen đứng thẳng tắp tại chỗ, hắn vốn dĩ là một nam nhân ngoại hình xuất sắc, khí chất lãnh ngạnh trời sinh dưới ánh dương quang nhu hòa cũng lộ ra một cỗ băng giá "người sống chớ lại gần", ở Minh Hiên thỉnh thoảng lại có người trộm nhìn Trần Uyên, mà ánh mắt Trần Uyên thủy chung chỉ đuổi theo thân ảnh hơi tròn trịa kia, sâu trong đáy mắt tức tốc lướt qua một tia nghi hoặc.

Mãi đến khi bóng lưng Tô Bạch và Diệp Tử Ngọ triệt để mất hút, Trần Uyên lại như vừa rồi không hề xảy ra chuyện gì, xoay người đi tới bàn ăn ở góc u tối nhất Minh Hiên, ngồi đối diện Đường Kiêu, hai tay mang găng tay trắng dễ khiến người liên tưởng đến bồi bàn trong nhà hàng, có điều ở trên người Trần Uyên, đôi găng tay trắng chói mắt kia không hiểu sao chỉ mang đến cảm giác khủng hoảng.

Đường Kiêu hờ hững phun ra một vòng khói trắng: "Diệp Tử Ngọ nhất định rất thất vọng, ngàn dặm xa xôi đuổi theo anh tới tận Trung Quốc, kết quả không ngờ lần này anh lại kinh doanh đàng hoàng."

"Hắn không phải nhắm vào tôi." Thanh âm vẫn đanh thép như cũ, ngũ quan Trần Uyên trong bóng tối càng thêm thâm thúy.

Đường Kiêu mỉm cười: "Vậy hắn nhất định thất vọng thấu xương, bất quá thấy hắn bây giờ còn có tâm tình đi ăn với người ta, đại khái chắc cũng không thất vọng lắm, tiếc nhỉ, tôi vẫn luôn cho rằng hắn cũng hệt như cha nuôi hắn là một gã si tình, xem ra cũng chỉ có thế."

Dứt lời, tầm mắt Đường Kiêu xuyên qua khói xì gà lượn lờ, dừng lại trên người Trần Uyên đang thất hồn lạc phách, có chút cảm thán nói: "Trong thế giới bạc bẽo lại phù phiếm này, còn có thể trông cậy vào ai mang chân tâm? Kẻ thuận miệng hứa suông quá nhiều, lọc lừa quá nhiều, ích kỷ cũng quá nhiều, Trần tổng, đôi khi tôi thật sự rất ngưỡng mộ anh, có thể toàn tâm toàn ý yêu một người, há chẳng phải là một điều may mắn?"

Trần Uyên thản nhiên nhìn Đường Kiêu, đối với ý tứ hàm ẩn trong lời của Đường Kiêu hắn từ chối cho ý kiến, Trần Uyên tuyệt không định che giấu cuồng nhiệt mình dành cho Tô Gia, loại kiềm nén khát vọng nội tâm này cũng chỉ tồn tại trước khi hắn chưa đoạt quyền mà thôi, đoạt quyền rồi, hắn liền cẩn thận mà trân trọng nâng niu nam nhân như thần đó.

Sau khi Tô Bạch xảy ra chuyện, Trần Uyên không tìm được thi thể Tô Bạch, Trần Uyên cố chấp cho rằng Tô Gia chỉ là bị thượng đế đố kỵ đón đi, thượng đế nhất định cực độ ghen tị nam nhân kia, nên mới cướp mất thần của hắn giữa không trung vạn trượng.

Trên đời này, chỉ có một Tô Gia, Trần Uyên chỉ cho phép tồn tại một Tô Gia duy nhất.

......

Ngực uất nghẹn, nếu nói trước đó gặp Lưu Vân Sinh cảm giác trái tim nhói đau là xuất phát từ bản năng thân thể Tô Mặc, thì nỗi chua xót khi chạm mặt Trần Uyên là chân chính thuộc về cảm xúc riêng của Tô Gia, dù sao cũng từng có một thời Tô Gia đặt kỳ vọng rất lớn vào Trần Uyên, tiểu tử đó do y tự tay giáo dưỡng mười mấy năm trời, quan hệ giữa họ cũng tương tự như như thầy trò, như cha con.

Có lẽ, càng tương tự như chủ tớ.

Diệp Tử Ngọ đuổi theo cũng không hỏi gì nhiều, hắn lái xe đưa Tô Bạch về, suốt dọc đường Tô Bạch chỉ xuất thần nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, Diệp Tử Ngọ cho dù có thông minh đến đâu cũng sẽ không đem sự trầm mặc của Tô Bạch giờ phút này đi liên hệ với Trần Uyên, cùng lắm chỉ nghĩ rằng có liên quan tới Lưu Vân Sinh mà thôi.

Về đến nhà, Tô Bạch một tay xách chai Whisky, một tay cầm ly rượu vào phòng tắm, ngâm mình trong nước ấm thả lỏng tứ chi, một bên rót rượu tinh tế thưởng thức, ánh đèn mờ ảo trong phòng tắm rọi vào chiếc ly rót đầy rượu, phản chiếu sắc thái thâm trầm mà mê say, dịch thể kia chảy xuống dạ dày trống rỗng, trỗi lên vị cay nhàn nhạt.

Đột nhiên, nam nhân vung tay hất chai rượu đổ nghiêng trong bồn tắm, xoát một tiếng cả người từ bồn tắm đứng lên, Tô Gia lung tung huơ tay lau mặt gương phủ một lớp sương trắng, đến khi ra một mảnh rõ ràng, nhìn chính mình đã từ từ gầy đi trong gương, chậm rãi, nở một nụ cười ôn hòa.

"Tại sao phải sống lại?" Ngón tay từng điểm từng điểm chạm vào mặt kính phác họa đường nét người trong gương, nụ cười trên mặt nam nhân trong gương cũng theo đó từng chút từng chút nhiễm vài phần hoang mang, đến cuối cùng chỉ còn lại chua xót bất đắc dĩ.

Nếu nói Tô Gia của quá khứ sống trên cương vị người cầm quyền Tô gia, vậy thì y của hiện tại, thân là Tô Mặc, nên lấy dạng tư thái gì để sống đây?

Tùy tâm sở dục, mà sống.

......

......

Mọi chuyện xảy ra ở Minh Hiên đêm đó cứ như một giấc mơ, mơ một giấc tỉnh lại liền có thể quên hết tám phần mười, Tô Bạch vẫn tiếp tục mỗi ngày tự thân rèn luyện như ma nhập, trong khi đó Diệp Tử Ngọ cũng như thường lệ hễ không có việc gì liền chạy đến cùng Tô Gia rèn luyện thân thể, ban đầu Tô Gia còn cao hứng có người ở bên mình cùng nhau kiên trì, dần dà Tô Gia chỉ ước gì Diệp Tử Ngọ tránh xa một chút.

Thân thể của Tô Mặc đã từ từ thích ứng với việc rèn luyện cường độ cao, chỉ là có Diệp Tử Ngọ trước mặt Tô Bạch vẫn phải tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc "mình là một lão bách tính bình thường", miễn cưỡng duy trì cường độ huấn luyện ban đầu, đáng tiếc Diệp Tử Ngọ nào biết suy nghĩ trong lòng Tô Bạch, mỗi ngày đều hớn ha hớn hở chạy tới tập chung, Tô Gia có đôi lúc thật sự không hiểu nổi, một người còn trẻ như Diệp Tử Ngọ không ra ngoài chơi ngày ngày rúc ở chỗ y làm gì.

Nếu đã vô pháp nâng cao cường độ huấn luyện, Tô Gia cũng không thể cam lòng với hiện trạng, nghĩ đến thân phận đặc thù của Diệp Tử Ngọ, Tô Gia "ngẫu nhiên" bàn về mấy vụ cướp gần đây ở thành phố A khi chạy bộ với Diệp Tử Ngọ, cảm thán vài tiếng thế đạo hỗn loạn, sẵn tiện "vô ý" để lộ vài phần khát khao muốn học công phu phòng thân như cầm nã thủ gì đó, kết quả cách một ngày sau, Diệp Tử Ngọ liền vui vẻ bắt đầu dạy Tô Gia mấy bộ công phu phòng thân nhanh gọn hữu lực nhất.

Tô Gia ý tại ngôn ngoại coi như thành công, trên thực tế công phu phòng thân đánh đấm của y tuyệt không thua kém Diệp Tử Ngọ, nhưng mỗi người đều có tuyệt chiêu của riêng mình, Tô Gia tuy không hèn đến mức tìm cách học trộm tuyệt chiêu của Diệp Tử Ngọ, nhưng thập phần có hứng thú quan sát một hình cảnh quốc tế bối cảnh phức tạp sẽ lận lưng chiêu gì.

Chuyện tương lai ai biết được?

Có lẽ một ngày nào đó Tô Gia thân là Tô Mặc cũng sẽ phải đối đầu với Diệp Tử Ngọ, nếu trùng hợp ngay lúc trên người cả hai đều không có súng ống vũ khí chỉ có thể tay không vật lộn, vậy những gì bây giờ Tô Bạch đang nhìn và học tập có thể góp phần gia tăng phần thắng của y.

Tô Bạch không mong có một ngày mình phải đối đầu với Diệp Tử Ngọ, nhưng y cũng không quên hồi y vẫn còn là Tô Gia chân chính, tiểu tử Diệp Tử Ngọ này thích nhất là làm những chuyện đối nghịch y, trên phương diện nào đó bọn họ là địch thủ, có thể tiếp cận địch thủ như vậy, có thể thân mật quan sát một mặt không muốn ai biết của địch thủ, Tô Gia một bên hưởng thụ loại khoái cảm nhưng đang rình rập theo dõi này, một bên thầm cảm thấy mình quả là ác thú vị chết được.

Nếu dứt bỏ ân oán năm xưa, bọn họ thật ra cũng có thể làm bạn.

Nửa tháng cứ thế bình bình đạm đạm trôi qua, trong khi Tô Gia sắp phải bước vào đại học một lần nữa lên giảng đường trở thành nhà giáo nhân dân, kỳ nghỉ hưởng lương của Diệp Tử Ngọ cũng đến tận cùng.

Hôm nay, Diệp Tử Ngọ tới tạm biệt Tô Gia, Xuân Yến làm một bàn đồ ăn coi như đưa tiễn, ba người trên bàn cơm trò chuyện vui vầy, Tô Gia khắc khổ giảm béo cũng chịu khó ăn thêm hai phần đồ ăn. Trên đời này không có bữa tiệc nào không tàn, đến chạng vạng, Xuân Yến và Tô Gia đứng trên sơn đạo núi Lạc Dương tiễn Diệp Tử Ngọ.

Cả tháng nay Tô Gia hầu như ngày nào cũng gặp Diệp Tử Ngọ, y không biết tiểu tử kia tại sao mỗi ngày đều chạy tới nơi này, chỉ là nghĩ đến thần thái tự nhiên biểu tình thả lỏng của Diệp Tử Ngọ trước mặt mình, Tô Gia bỗng dưng hiểu ra, trước đây y cao cao tại thượng bị thứ xiềng xích gọi là "thân phận và địa vị" trói buộc, Diệp Tử Ngọ há chẳng phải cũng như thế?

Tô Gia cũng từng cởi mở nội tâm với một người, đó là một loại giải thoát cả thân lẫn tâm, một loại tự do, một loại tự ngã cứu rỗi. Diệp Tử Ngọ sở hữu tài phú, sở hữu quyền lực, mà hết thảy những thứ này cũng trở thành ngục tù giam cầm hắn, bọn họ vĩnh viễn không thể sống thoải mái như người thường, vĩnh viễn không thể trải nỗi lòng với người khác, bọn họ là những đỉnh kim tự tháp cô độc, trời định phải dẫm lên xác người mà sinh tồn.

Phần lớn những kẻ quyền thế sẽ cảm thấy mệt mỏi, Tô Gia từng cho là vậy, sau đó xảy ra một vài chuyện, y nghiền ngẫm tự hỏi, kỳ thực y cũng không chán ghét lối sống cô ngạo này.

Có thể ngẫu nhiên tìm một người nào đó tán gẫu, vứt bỏ mặt nạ thường ngày để lộ ra vài phần yếu đuối, vài phần đáng thương, thậm chí vài phần ủy khuất, nhưng quay đầu lại vẫn nhớ rõ mình là ai.

"Tô Mặc." Thời khắc chia tay, Diệp Tử Ngọ đột nhiên buông ba lô du lịch tiến lên một bước ôm chầm lấy Tô Gia, lần đầu tiên không gọi Tô Bạch là "Tô lão sư".

Tô Gia cũng ôm lại thanh niên, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Diệp Tử Ngọ, chỉ là một loại quan tâm xuất phát từ trưởng bối đối với vãn bối.

Cuối cùng vẫn là Diệp Tử Ngọ buông tay trước, hắn thoạt nhìn có chút quyến luyến, nhưng tình tự vi diệu này bị hắn hoàn hảo cất giấu sâu trong đáy mắt, Diệp Tử Ngọ lại cười đến sáng lạn như ngày nào.

"Tô lão sư, em sẽ trở về tìm thầy."

"Đương nhiên, cậu còn nợ tôi một bữa cơm." Tô Gia cười nói.

Giữa nam nhân và nam nhân luôn không quá thích hợp với mấy màn triền miên ly biệt, so với lâm ly sướt mướt chi bằng dứt khoát một chút, Diệp Tử Ngọ ra đi, nhưng ra đi không có nghĩa không gặp lại.

Xuân Yến cũng đúng lúc nhắc Tô Gia một tháng nghỉ phép sắp hết, hai hôm nữa sẽ phải đến đại học lên giảng đường, Tô Bạch suy tư chốc lát, quyết định một phen thể nghiệm cảm giác làm nhà giáo nhân dân hẳn cũng không tồi. Hai ngày sau vào buổi sáng thứ hai, Tô Gia cực kỳ không thuận tay lái chiếc xe nhỏ nhắn đại khái là sản phẩm nội địa của Tô Mặc tới đại học B, chính thức bắt đầu kiếp sống giáo sư của mình.

---oOo---

Chương 8

Tô Gia từng có ý định sáng sớm đi bộ tới trường, bất quá bầu không khí chẳng ra sao của thành phố A khiến y triệt để từ bỏ ý định đó. Sau khi Tô Gia lái xe thuận lợi tiến vào đại học B, điều đầu tiên Tô Gia làm không phải là vội vàng đi thưởng thức khuôn viên xinh đẹp, cũng không phải nhìn đám sinh viên non mơn mởn rồi hồi ức về thuở thiếu thời phong hoa của mình, mà là thật sâu hạ quyết định phải đổi chiếc xe tồi tàn chết tiệt kia.

Nhân tiện nói luôn, nhờ thành quả một tháng qua mỗi ngày ăn kiêng cộng thêm điên cuồng tập luyện, thân hình Tô Gia lúc này tuy chưa thể sánh với trai trẻ sung mãn như Diệp Tử Ngọ, nhưng ít ra thoạt nhìn đã không còn là một cái bánh bao bị nở, thay một thân y phục tương đối thích hợp giá trị xa xỉ, Tô Gia đi trong trường cũng là một nhân vật có thể khiến người quay đầu ngóng nhìn.

Người đẹp vì lụa lúa tốt vì phân, câu này nói không sai chút nào.

Lúc chiến dịch giảm béo của Tô Gia bắt đầu có hiệu quả, Diệp Tử Ngọ trước khi đi tống một núi quần áo cho Tô Bạch, từ bối cảnh hoành tráng của Diệp Tử Ngọ suy ra y phục hắn chọn ắt không tồi, Tô Gia vui vẻ tiếp nhận.

Trở về trường, Tô Gia đầu tiên là đến báo danh ở ban của Tô Mặc, làm xong mấy thủ tục theo quy tắc liền bị thư ký ban gọi lại khách sáo hỏi thăm vài câu, đại khái là có những sinh viên gia cảnh phức tạp, dân đen như chúng ta không nên đối nghịch với họ, mọi chuyện hãy nghĩ thoáng một chút.

Tô Bạch tùy ý ậm ừ vài câu, thư ký ban cũng không dài dòng thêm nữa, chỉ dặn Tô Bạch nếu có chuyện nhớ nói với lãnh đạo trong ban, Tô Bạch cảm ơn rồi đi, trong tay y đã có thời khóa biểu mới, trước đây Tô Mặc ở đại học toàn mở các khóa tự chọn, sau đó bản thân hắn gặp sự cố các khóa kia cũng tạm ngưng, hiện tại công việc của y không nhiều, một tuần chỉ hai tiết.
Trong ký ức xa xăm của Tô Bạch, quãng thời gian đến trường coi như không tồi, gia cảnh y quyền thế ngất trời, Tô Gia kể từ lúc đi nhà trẻ đã là tổ tông được người người trong trường cung phụng hầu hạ, tình hình này vẫn liên tục kéo dài cho đến đại học. Ở đại học những thứ chân chính học được không nhiều, nhất là với tầng lớp bọn họ mà nói mục đích đến trường chu yếu không phải để học tập, mà để xã giao.

Năm đó Tô Bạch còn chưa trở thành Tô Gia, y cũng từng trải qua ngày tháng thanh xuân sôi động thời niên thiếu, trước mặt người khác bọn họ có thể sắm vai dòng dõi quý tộc cử chỉ tao nhã khiến chúng sinh hâm mộ, mà ở một góc tối nào đó cũng có thể tay không ẩu đả thậm chí là súng đạn sống mái với nhau, những năm tháng kích tình bồng bột đó tuy đã qua lâu rồi, nhưng mỗi lần hồi tưởng huyết dịch đã trầm lắng trong người cũng theo đó trở nên sục sôi bùng phát.

Tay phải ấn huyệt Hợp Cốc trên tay trái, Tô Bạch ổn định tâm tình trước khi tiếng chuông vào học vang lên, mang theo giáo án, Tô Gia bước vào lớp.

Tin đồn liên quan Tô Mặc đã qua mấy tháng trời, ở các lớp Tô Mặc dạy đại bộ phận sinh viên đều không biết nguyên nhân trước đó Tô Mặc đột nhiên vắng mặt, chỉ đơn thuần cho rằng Tô Mặc là vì không kham nổi tin đồn mới xin nghỉ phép, ấn tượng về Tô Mặc, phần đông vẫn dừng lại ở phương diện "hòa ái mập mạp quê mùa".

Thành thử, khi Tô Gia mặc y phục sạch sẽ phong cách hoàn toàn không ăn nhập gì với hai chữ "quê mùa" bước vào phòng học, gần như hơn phân nửa số sinh viên đều không thể lập tức liên hệ nam nhân có thân hình chỉ hơi tròn này với Tô Mặc.

"Bài trước của các em tới đâu rồi?" Một đường thẳng hướng chiếc ghế sau bàn giáo viên ngồi xuống, Tô Gia cúi đầu lật giáo án trong tay, thanh âm nghe có vẻ lạnh lùng.

"Thầy dạy thay đã giảng hết những phần quan trọng nằm trong nội dung thi, ba tuần nữa là thi cuối kỳ." Lớp trưởng ngồi ở hàng đầu thoạt nhìn rất ra dáng mọt sách hồi đáp.

"Nga, vậy sao?" Tô Gia ngữ khí không giấu được vui vẻ, đứng lớp thật sự không phải sở trường của Tô Gia, ngược lại y có thể dạy đám cô chiêu cậu ấm này tương lai trên thương trường làm sao gặp phật giết phật, gặp ma giết ma, hoặc giả nếu có ai muốn sau này đi theo con đường sát thủ, Tô Gia tự nhận y cũng có thể làm sư phụ không tồi.

Lớp học nhất thời im lặng, đã có người dần dần phát hiện nam nhân đang ngồi sau bàn giáo viên lúc này chính là Tô lão sư, bất quá mới hai tháng không gặp Tô lão sư mang đến bọn họ cảm giác hoàn toàn khác hẳn, chư vị sinh viên vốn đang định bước lên chúc mừng Tô lão sư trở lại thuận tiện an ủi Tô lão sư một phen, nhưng giờ bị một cỗ áp lực vô hình nào đó đè nặng trên lưng, tâm tình bất giác khẩn trương bối rối.

"Tự học."

Bỏ lại hai chữ, Tô Bạch không quản đám sinh viên bên dưới, lấy di động mở trang giao dịch cổ phiếu, khoảng thời gian trước cổ phiếu của Cụ Phong Entertainment vì vài tin đồn ngoài lề của công ty mà rớt giá thảm hại, sau khi rớt giá gần đây vẫn luôn giãy dụa trong một giới hạn cố định, đồ thị hai ngày dương một ngày âm, cứ thế lặp lại hình thành một cái sàn dưới đáy, không thể không nói công phu bảo mật của bọn người Trần Uyên thập phần lợi hại, cho tới giờ trên thị trường vẫn chưa nghe phong thanh gì về tin tái cơ cấu Cụ Phong.

Tô Bạch điểm vào vài phần mềm thao tác trên màn hình nhập dữ liệu tính cổ phần, mấy ngày nay giá cổ phiếu của Cụ Phong tuy thoạt nhìn vẫn luôn bồi hồi ở đáy, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện lượng giao dịch thành công thổi phồng hơn so với năm rồi, dưới đáy bòn rút, nhà cái hốt bạc, nếu y đoán không sai, vài ngày nữa cổ phiếu Cụ Phong sẽ đại hạ giá đến thanh lọc tận đáy, sau đó qua thêm một tháng lãnh đạo cấp cao của Cụ Phong sẽ bắt đầu tung tin tái cơ cấu, đến chừng đó cổ phiếu của Cụ Phong e rằng sẽ trở lại vài sàn giao dịch, những người mua lẻ mù quáng theo đuôi sẽ chết không còn manh giáp.

Mục đích lựa chọn cổ phiếu Cụ Phong của Tô Gia không phải để kiếm tiền, y chỉ là muốn xem xem Trần Uyên có thể làm được gì. So với cổ phiếu, thời hạn và quyền mua bán cổ phần mới chân chính có thể khiến người một đêm một bước lên trời hoặc một đêm táng gia bại sản, là heroin điện tử khiến người hễ dính phải sẽ rất khó cai nghiện.

Quét mắt sang kỳ hạn giao dịch không quá rõ ràng, Tô Gia cuối cùng vẫn lựa chọn công trái nghịch hồi cấu giao dịch tương đối ổn thỏa, đầu tư 100 theo mã 204003, y không có nhiều thời gian và tinh lực để theo dõi mỗi ngày.

Đợi đến khi Tô Gia thao tác xong giao dịch rồi đọc xong tin tức tài chính kinh tế quốc tế trên mấy tờ báo mua dọc đường, cũng vừa vặn tan học.

Thu dọn mọi thứ, hôm nay đã hết tiết nhưng Tô Gia không định về nhà, chuẩn bị tham quan ngôi trường, tới thư viện của đại học B ngồi suốt buổi chiều uống trà đọc sách, cân bằng giữa làm việc và nghỉ ngơi mới là đạo dưỡng sinh.

"Ta còn tưởng ngươi không bao giờ quay lại ngôi trường này nữa." Hai tay cắm vào túi quần, Lưu Vân Sinh đứng bên bục giảng.

Tiếng chuông tan học vừa reo lên chúng sinh viên liền chạy như bay ra ngoài, từng người từng người tựa hồ được thoát khỏi địa ngục, đợi Tô Gia thong thả thu dọn xong chuẩn bị rời đi, trong lớp cơ bản đã không còn ai, mà Lưu Vân Sinh cũng không biết từ lúc nào chạy tới trước mặt y, Tô Bạch hôm nay dạy không phải lớp của Lưu Vân Sinh.

Tô Bạch thản nhiên liếc Lưu Vân Sinh, cầm giáo án đi hướng cửa phòng học, y cá là Lưu Vân Sinh sẽ không dám động thủ với y ở trong trường, Lưu Vân Sinh nếu dám động thủ, Tô Gia cũng không ngại mượn tên này luyện quyền luyện cước.

"Gã hộ hoa sứ giả kia của ngươi đâu rồi? Không chịu nhìn lại mình xem là cái thá gì, bị người ta chơi hồi nào không hay, một chút cũng không biết thân biết phận." Giọng điệu châm chọc của Lưu Vân Sinh vang lên sau lưng, Tô Gia đạm mạc cười không đếm xỉa tới.

Lưu Vân Sinh giống như một đứa trẻ hư hỏng đánh mất món đồ chơi kêu ca không ngừng, đối phó loại người ý đồ hấp dẫn sự chú ý của y, phớt lờ chính là phương pháp tốt nhất cũng trực tiếp nhất.

Tại sao trên thế giới luôn có hạng người hạ tiện như vậy? Lúc còn bên cạnh không biết trân trọng, đánh mất rồi mới hối hận, mà tổn thương từng gây ra đã sớm thành vết sẹo không thể xóa nhòa.

Trong lòng thốt nhiên một trận chua xót, dường như đang khơi lại đoạn hồi ức thảm đạm sứt sẹo của khối thân thể Tô Mặc này, quá khứ là Lưu Vân Sinh coi thường Tô Mặc, còn hiện tại, cứ để y thay Tô Mặc trừng phạt Lưu Vân Sinh, so với nỗi đau thể xác, nỗi đau tâm hồn càng khắc sâu hơn.

Giảm béo đương nhiên cần thiết, nhưng bồi bổ dạ dày cũng cực kỳ quan trọng, xuống lầu Tô Gia đi uống một chén cháo hoa.

Đại học B là một ngôi trường đượm đầy hơi thở học thuật, hai bên đường cây xanh thân khá thô, cành nhánh rậm rạp đan cài nhau hình thành mái vòm thiên nhiên, từng phiến lá rụng phiêu linh trong gió mát im lặng biểu đạt lịch sử lâu đời của ngôi trường, đắm mình trong bóng râm, những tia nắng rải rác len lỏi theo kẽ hở của tán lá nhẹ nhàng rơi trên vai trên tóc người, tĩnh mịch, hài hòa biết bao.

Tô Bạch lẳng lặng đứng dưới một gốc đại thụ, như bị mê hoặc nhắm mắt lại, bên tai y loáng thoáng vang lên một khúc Bá vương biệt cơ từ phương xa êm đềm trôi tới, người nọ mặc trường sam màu ngà, cây quạt xòe trong tay, một phen uyển chuyển xoay người, dung nhan như sương như khói ẩn sau quạt như điểm xuyết bức tranh thuỷ mặc, mơ hồ xa xăm, trong đôi mắt hướng về y dấy lên từng tia u sầu, nồng liệt đến không thể tan biến.

Khi đó Lâm Phàm, quả thật rất đẹp.

Khi đó y, rất thích lẳng lặng nhìn người nọ dưới bóng cây tản mác dương quang nhẹ giọng ngân nga, trong lòng một cõi yên bình.

Từ sau khi qua cái thời nhiệt tình bôn ba, Tô Gia liền có sở thích đắm chìm trong thế giới mỹ hảo của mình, mà y ghét nhất chính là lúc y đang mộng đẹp đột nhiên có người đến quấy nhiễu, lão nhân gia hiếm khi nhàn hạ chiêm nghiệm sự đời, trớ trêu thay lại có kẻ tới phá rối.

"Ha ha."

Tiếng cười trầm thấp chợt vang lên, thanh âm không lớn lắm, nhưng bởi vì cự ly quá gần khiến Tô Gia lập tức cảnh giác mở mắt, thình lình, một nam nhân quá mức tiếp cận xông vào tầm nhìn của y, Tô Bạch theo bản năng ổn định thân thể chứ không phải lùi ra sau, trong từ điển cuộc sống của Tô Gia chưa bao giờ có từ "lui lại".

Đó là một nam nhân có đôi đồng tử hung tàn như dã thú hơn nữa anh tuấn cực độ, trên khuôn mặt góc cạnh phân minh mỗi một nơi đều là do phong sương hạ đao tạc thành, hoang dã, trầm liễm, gợi cảm, hắn một thân y phục thượng đẳng không hợp với ngôi trường này nhưng lại mạc danh kỳ diệu thu hút người khác, như một con báo đen vận sức chờ phát động, lẳng lặng híp mắt đợi con mồi vào tròng, còn hắn trong tích tắc sẽ vươn nanh vuốt sắc bén xé xác nó.

Một người như vậy, bất kể đối với nam nhân hay nữ nhân đều có sức hấp dẫn trí mạng.

Nhưng Tô Gia chỉ nhìn thấy hai chữ từ trên người Đường Kiêu - nguy hiểm.

--

Kể từ chương 7 tác giả không đặt tên chương nữa.

Về phần cổ phiếu, tại hạ hiểu biết hạn hẹp, có gì sai sót mong các vị đồng đạo bỏ qua, tại hạ càng nguyện ý tiếp thu chỉ giáo, phi thường cảm tạ *cúc cung*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro