Chương 61+62

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 61: Sở vương đến bái phỏng

.

Lung Mộc trong lòng nhảy dựng, trong chốn võ lâm gọi là Các trừ bỏ Hoa các thì chính là Linh Lung các, như vậy hiện tại tới cầu y khẳng định chính là người Linh Lung các.

Tin tức Linh Lung các một đoạn thời gian trước cơ hồ bị giết hắn cũng biết, cũng rõ người đứng sau là ai. Nếu nói một chút cũng không khổ sở là không có khả năng, nhưng hắn hiểu mình không thay đổi được gì.

Nghe được tin tức này, Lung Mộc suy tư một phen, vẫn có chút không yên lòng. Tuy rằng người Linh Lung các đối hắn bất nghĩa, nhưng nếu không phải hắn dẫn sói vào nhà, sẽ không có này đại nạn này. Buông đồ ăn xuống đi đến phòng khách. Dọc theo đường đi cơ bản không có người, Lung Mộc thực nhanh liền tới tiền viện. Còn chưa tới phòng khách chợt nghe được thanh âm nói chuyện bên trong.

Ngữ tốc thực nhanh ngữ khí có chút khinh miệt nhất định là Tử Lạc. "Trưởng lão, ngươi tới bảo chúng ta cứu chẳng lẽ chúng ta nhất định phải cứu sao?"

Thanh Thương cắt ngang lời Tử Lạc, cười nói "Trưởng lão, ngươi cũng biết Hoa các chúng ta cứu người có quy củ, hiện giờ Các chủ không có mặt, chúng ta không thể phá hủy quy củ. Mong rằng trưởng lão bao dung."

"Các ngươi... ngươi... ngày xưa hai Các cũng có chút giao tình, hiện giờ các ngươi sao có thể thấy chết mà không cứu."

"Giao tình, ngày đó Các chủ của chúng ta thiếu chút nữa chết dưới tay Các chủ nhà ngươi, giao tình này Hoa các chúng ta thật sự là không dám nhận." Tử Lạc cả giận nói. "Hiện giờ tới đây nhắc giao tình, trước kia sao không thấy các ngươi có một chút ý tứ giao tình."

Lung Mộc ở ngoài cửa nghe không biết ai bị thương, muốn đi vào lại cảm thấy không ổn, phải trái đều khó hết sức, đột nhiên có người kéo hắn một chút. Quay đầu lại, cư nhiên là Hữu Yển.

"Hữu..." Lung Mộc có chút ngại ngùng, dù sao hắn không phải người Hoa các, ở chỗ này nghe lén thật không phải quang minh. Hữu Yển nhìn chằm chằm hắn, sau đó lôi hắn vào phòng.

Thanh Thương trông thấy Hữu Yển kéo Lung Mộc tiến vào, cũng không nói gì thêm, ngược lại Quảng trưởng lão có chút giật mình "Lung Mộc..." ánh mắt chuyển qua tay Lung Mộc bị Hữu Yển cầm, có chút kinh dị bất định.

"Quảng trưởng lão." Lung Mộc gật đầu chào, Hữu Yển nhìn Thanh Thương "Xảy ra chuyện gì?"

"Tân Các chủ của bọn họ bị thương, hy vọng chúng ta có thể cứu trị." Thanh Thương nói. Hữu Yển nhìn thấy một người trên ghế đang hôn mê, đi qua cẩn thận quan sát một chút.

Người này thực trẻ tuổi, thoạt nhìn bất quá mười mấy tuổi mà thôi, bộ dáng thanh tú, hai mắt nhắm nghiền sắc mặt dị thường tái nhợt. Thấy Hữu Yển xem xét Quảng trưởng lão có chút khẩn trương "Xin hỏi Hộ pháp, Các chủ chúng ta đây là bị sao?"

Hữu Yển quay đầu lại nhìn nhìn Lung Mộc, sau đó nói "Trúng độc, còn bị nội thương."

"Còn có thể cứu sao?" Quảng trưởng lão lo lắng hỏi. Thanh Thương cười nói "Cứu tất nhiên có thể cứu, nhưng phải xem quý phái chịu xuất ra bao nhiêu. Độc của hắn vừa lúc tổn thương nội tạng, nếu giải độc trước, sẽ làm bị thương nội tạng mà chết. Trị thương trước, thì sẽ dẫn dắt độc phát. Trong thiên hạ cũng chỉ Hoa các có thể cứu. Quy củ không thể phá, toàn bộ xem thành ý trưởng lão."

Quảng trưởng lão sửng sốt, sắc mặt biến đổi mấy lần, cuối cùng mới nói "Nếu... nếu có thể cứu Các chủ... chúng ta nguyện ý đem một nửa bảo tàng Linh Lung các đoạt được dâng tặng."

Linh Lung các tuy rằng cơ hồ bị sát hại, nhưng bảo tàng đoạt được vẫn còn, điều này cũng thành lợi thế cuối cùng cho bọn họ.

"Một nửa vàng bạc?" Tử Lạc cười nói"Mệnh Các chủ các ngươi chỉ giá trị một nửa vàng bạc sao?"

"Các ngươi..." Quảng trưởng lão sắc mặt đỏ tía, nếu là Linh Lung các trước kia, Hoa các tự nhiên là cấp cho một ít mặt mũi. Nhưng hiện tại không thể không bị người hiếp đáp. Hơn nữa khiến Linh Lung các biến thành bộ dáng hiện giờ, cũng có công lao của Hoa các, nay lại hướng cừu nhân cầu y, không thể không nói Quảng trưởng lão giờ này khắc này trong lòng đã phẫn nộ đến cực điểm.

Lung Mộc có chút khổ sở, Linh Lung các thời điểm bị giết hắn có thể mắt không thấy tâm không phiền, nhưng hiện giờ đặt tại trước mặt — ánh mắt tối sầm, lại không nói gì.

"Một nửa bảo tàng, phải nhớ đưa tới." Hữu Yển nói "Không cần vàng bạc, muốn những thứ khác."

Lung Mộc có chút ngốc lăng, chính là Thanh Thương Tử Lạc cũng vô cùng ngạc nhiên. Hữu Yển nhìn nhìn Quảng trưởng lão "Đưa tới viện ta."

Nếu Hữu Yển đã mở miệng, Thanh Thương tự nhiên cũng sẽ không phản đối, gọi người nâng thiếu niên tới tiểu viện của Hữu Yển. Chờ Hữu Yển rời đi, Thanh Thương không khỏi cười khổ.

"Một Chu Lam lại thêm một Lung Mộc, thật sự là bất ngờ."

Chuyện Linh Lung các cầu y dĩ nhiên sẽ báo cáo Hoa Diệc Khê, Hoa Diệc Khê suy nghĩ một khắc "Tra một chút thân phận tân Các chủ này cùng nguyên nhân bị thương."

"Ngươi cảm thấy bảo ai đi làm thích hợp?" Tiêu Lạc Ngọc hỏi, thật cẩn thận đem Hoa Diệc Khê nâng dậy, để y dựa vào đầu giường. Hoa Diệc Khê cười nói "Để Tả Yển cùng Chu Lam đi thôi."

Tiêu Lạc Ngọc gật gật đầu, "Ta một hồi phân phó bọn họ đi làm." Hoa Diệc Khê bản thân bị trọng thương, nguyên bản Tiêu Lạc Ngọc phải chủ trì hết thảy sự vụ Hoa các cùng Tiêu gia bảo. Nhưng từ sau khi Hoa Diệc Khê tỉnh lại, sự tình Hoa các để cho Hoa Diệc Khê quyết định, kể cả việc của Tiêu gia bảo cũng sẽ trưng cầu ý kiến Hoa Diệc Khê.

Hiện giờ tình huống có thể nói là một mảnh tốt đẹp, chỉ cần thân mình Hoa Diệc Khê khỏe hẳn sẽ không có bất cứ vấn đề gì. Nhưng Tiêu Lạc Ngọc vẫn có ẩn ẩn lo lắng. Phượng Nhan không rõ tung tích, người sau màn cũng không biết mặt mày, hơn nữa mấu chốt nhất chính là bảo đồ ẩn giấu kia đến bây giờ còn chưa có tăm hơi.

Bởi vì tiền tài, nếu đối phương chiếm được nhiều tài phú như vậy, đủ khiến nhiều người cùng bọn họ đối địch. Mấu chốt nhất chính là, trong bảo tàng chân chính, còn có tuyệt thế võ công.

Mười ngày sau —

Giang hồ khó có được một mảnh yên tĩnh, mà ngay cả trước đó vài ngày Cái Bang vẫn luôn phong ba không ngừng đều yên ổn hơn rất nhiều.

Không biết có phải vì Phương hoa châu hay không, thương thế của Hoa Diệc Khê lành phi thường nhanh, gần mười ngày, trên người có thêm không ít thịt, mà ngay cả khí sắc thoạt nhìn cũng khá lên nhiều, ít nhất không phải là cảm giác tùy thời sẽ đoạn khí. Còn có thể tự mình xuống giường bước đi.

Cứ theo đà này, khoảng nửa năm hẳn có thể khôi phục. Phá rồi sau đó lập, nói không chừng còn có thể so trước kia tốt hơn rất nhiều.

Quảng trưởng lão ở tại Hoa các, dưới điều trị của Hữu Yển, độc của tân Các chủ Linh Lung các đã giải, chỉ còn dư lại nội thương phải điều dưỡng chút thời gian, nhưng cũng đã không còn việc gì .

Lung Mộc bưng dược gõ cửa phòng, Hữu Yển vừa lúc châm cứu chấm dứt, cầm lấy khăn sạch lau tay, rồi sau đó nói. "Uống thuốc xong các ngươi có thể đi rồi." Quảng trưởng lão tiến lên xem xét mạch đập thiếu niên, phát hiện thật không còn đáng ngại, không khỏi vui mừng.

Thiếu niên ngồi dậy, bởi vì độc tố đã tiêu trừ, sắc mặt hắn lấy lại chút hồng nhuận, thoạt nhìn xinh đẹp tuyệt trần. Tiếp nhận dược trong tay Lung Mộc một hơi uống xong mới nói "Phí chữa bệnh đáp ứng còn chưa đưa tới, Hộ pháp không sợ chúng ta bội ước sao?"

Hữu Yển không trả lời, đứng dậy đi ra ngoài. Lung Mộc đương nhiên cũng đuổi theo, đến ngoài cửa Lung Mộc mới lên tiếng "Sở vương đến, Bảo chủ gọi ngươi qua." Hữu Yển gật gật đầu, "Băng vải con thỏ mấy ngày trước ta cứu có thể tháo."

"Ừ."

Hữu Yển đi rồi, Lung Mộc liền đi tháo băng vải cho thỏ con. Một con thỏ màu xám to bằng bàn tay, rất là đáng yêu. Lung Mộc nghĩ đến cảnh tượng Hữu Yển ôm động vật này đó, đột nhiên cảm thấy tim đập có chút nhanh.

"Không nghĩ tới đường đường Các chủ đệ nhất môn phái, thế nhưng lưu lạc khiến người đến nông nỗi này."

Lung Mộc quay đầu lại, tân Các chủ Linh Lung các đứng ở cách đó không xa. Hắn lúc này mới nghĩ đến, mấy ngày nay, thế nhưng còn chưa biết tên thiếu niên này, trước kia hắn cũng chưa bao giờ chú ý qua trong Các có người này hay không.

Lắc đầu không trả lời, tiếp tục công việc trong tay.

"Ngươi có thể gọi ta Lung Tín." Thiếu niên đã đi tới, "Ngươi có nghĩ tới lần nữa trở lại Linh Lung các không?"

Lung Mộc tay khẽ ngừng, lúc này mới nói "Ta sớm đã là người bị đuổi, nào có thể trở về." Thiếu niên cười lạnh "Hiện giờ trong Các hiển nhiên không bằng trước kia, ngươi không nghĩ trở về cũng là bình thường."

Lung Mộc chỉ nói "Hữu Yển không thích người khác tới nơi này, ngươi vẫn nên trở về đi."

"Hữu Yển...hóa ra hắn là Hữu hộ pháp, mấy ngày nay như thế nào hỏi cũng không nói lời nào, tính cách lạnh lùng như thế thật sự là đáng tiếc khuôn mặt kia." Thiếu niên nói "Ngươi ngược lại gọi quá thân thiết... mấy ngày nữa chính là ngày cúng tế những người Linh Lung các đã chết, ngươi muốn hay không cùng ta bái tế?"

Thỏ con trong tay đã khôi phục khỏe mạnh, Lung Mộc đem nó đặt xuống đất, quay đầu nhìn Lung Tín "Ta đã không còn là người Linh Lung các, dĩ nhiên sẽ không tham gia bái tế."

"Ngươi thật sự không thương tâm, những người này đều là do Hoa các cùng Tiêu gia bảo giết, ngươi ở trong này sống, chẳng lẽ không cảm thấy kỳ quái sao? Chờ ngươi chết, ngươi có mặt nào đi gặp tổ tiên Linh Lung các?"

"Mạng của ngươi chính là Hữu hộ pháp Hoa các cứu, ngươi nếu đối Hoa các bất mãn, hà tất cầu hắn cứu ngươi, tự vẫn xong việc không phải càng tốt. Lại nói ta như thế nào đi gặp tổ tiên, không cần ngươi tới nhúng tay."

Lung Tín tìm đến Lung Mộc, Quảng trưởng lão đương nhiên là không biết. Hắn vừa rồi được thông tri nói là phí chữa bệnh đã đưa tới, hắn đến xem xét tình huống.

Mới vừa đi vài bước, đã cảm thấy hôm nay Hoa các dị thường bận rộn. Người Hoa các vốn khá ít, ngày thường đều trốn đi nghiên cứu chế tạo dược vật cơ hồ không ra khỏi cửa, ngay cả có vài hạ nhân cũng không thường xuyên đi lại. Nhưng hôm nay thế nhưng người nhiều gấp mấy lần. Bọn hạ nhân cơ hồ đều bắt đầu công việc lu bu cả lên.

Đi vài bước, lại nhìn thấy vài binh sĩ đang canh giữ, Quảng trưởng lão cảm thấy cả kinh, trong lòng nghĩ đến một người. Tùy tay giữ chặt một hạ nhân hỏi "Sở vương tới vào lúc nào?"

Hạ nhân biết hắn tới chữa bệnh, cũng khách khí "Sở vương điện hạ là sáng nay tới."

Quảng trưởng lão cảm thấy hiểu rõ, nếu không phải Sở vương đến, Hoa các cũng sẽ không đột nhiên huy động nhân lực thế này. Kỳ thật so với hận Hoa các, Quảng trưởng lão càng thêm hận Sở vương.

Trên giang hồ tranh đoạt vốn là chuyện thường tình, Linh Lung các cùng Tiêu gia bảo vốn là đối địch, nhưng cũng vẫn luôn ở trạng thái cân bằng. Tuy rằng Các chủ Lung Bình tử vong, nhưng Linh Lung các cũng nhận được rất nhiều trân bảo, vốn vẫn có thể tiếp tục phát triển.

Chính là Sở vương đánh vỡ cục diện này.

Nếu không phải Sở vương ở sau lưng làm chỗ dựa, cho dù Hoa Diệc Khê cùng Tiêu Lạc Ngọc có thiên đại bản lĩnh cũng không dám minh mục trương đảm ở trên giang hồ công nhiên cùng toàn giang hồ đối nghịch như vậy. Nếu không phải Sở vương, Linh Lung các cũng sẽ không giống như bây giờ.

Thử hỏi thiên hạ có ai dám cùng thiên tử đối nghịch, mà Sở vương chính là thiên tử. Quảng trưởng lão hận Sở vương xuất hiện, cũng hận hắn vốn là người trong triều đình, tại sao lại can thiệp sự tình trong chốn giang hồ.

Kỳ thật hắn không biết, Sở vương vốn không tính toán quản việc này. Chính là Tử Thanh bị thương khiến hắn thực phẫn nộ, cho nên mới đánh vỡ thường lệ triều đình cùng giang hồ không can dự lẫn nhau.

Quảng trưởng lão hít sâu một hơi, đi đến nơi nhiều người.

Lúc ấy đi Tàng Kiếm sơn trang, hắn bởi vì lưu lại trấn thủ cho nên vẫn luôn ở trong Các. Hiện giờ hắn trái lại muốn thấy Sở vương này, là loại người gì.

Ở trung tâm sơn cốc, là nơi bình thường Hoa các hội nghị việc quan trọng. Gian phòng trang trí cũng không hoa lệ, có thể nói là mộc mạc. Lúc này nhân vật quan trọng của Hoa các đều có mặt, Hữu Yển Tử Lạc Thanh Thương, trừ bỏ Tả Yển xuất môn làm việc. Ngay cả Hoa Diệc Khê cũng được Tiêu Lạc Ngọc ôm đến.

Sở vương ngồi ở thượng thủ, những người khác theo thứ tự ngồi xuống. Lần này Tử Thanh không đứng sau Sở vương, mà là ngồi ở một bên.

"Bổn vương là tiến đến bái phỏng, không quan hệ chính sự. Thấy các ngươi long trọng đón chào thế này khiến bổn vương cảm thấy không được tự nhiên." Sở vương nói. Hoa Diệc Khê mỉm cười, sau đó nói "Nghe nói Sở vương hồi kinh đã được Hoàng Thượng khen ngợi."

Sở vương gật đầu "Gần đây quốc khố hạn hẹp, này cũng xem như giải quyết một vấn đề khó khăn không nhỏ." Mọi người hàn huyên một hồi, hạ nhân bưng điểm tâm lần lượt đi lên. Thanh Thương nói xuống xem phòng bếp chuẩn bị đồ ăn, cùng Tử Lạc Hữu Yển mượn cớ rời đi.

Tiêu Lạc Ngọc nhìn thoáng qua Sở vương, hắn mới không tin Sở vương là bởi vì việc tư mà đến, không nói kinh thành cùng nơi này cách xa nhau ngàn dặm, chỉ việc Sở vương ở trong triều luôn luôn quyền cao chức trọng, tùy tiện rời đi cũng không tốt.

Sở vương uống một ngụm trà, cười nói "Kỳ thật ta đến, còn có một nguyên nhân." Hắn nhìn về phía Tử Thanh, Tử Thanh đứng dậy, từ bọc vải mang theo xuất ra một bức hoạ được cuộn tròn.

"Cái này là ta tại Tàng Kiếm sơn trang lấy được, cảm thấy cũng là các ngươi bảo quản thích hợp hơn." Sở vương nói. Tiêu Lạc Ngọc có chút kỳ quái, ngay cả Hoa Diệc Khê cũng không khỏi hiếu kỳ đứng lên.

Tiêu Lạc Ngọc tiếp nhận từ tay Tử Thanh, mở ra.

Chính là một bức họa thực bình thường, sơn trang cất giấu đều là chân phẩm, một bức họa của họa sĩ vô danh như vậy thật sự khó thấy. Tiêu Lạc Ngọc có chút kỳ quái, cùng Hoa Diệc Khê thoáng nhìn nhau. Hai người thực ăn ý không nói gì, thu hồi cảm tạ Sở vương.

Sở vương cười nói "Đi vài ngày đường, hôm nay muốn nghỉ ngơi một chút. Nghe nói nơi này phong cảnh như họa, không để ý ta ở lại mấy ngày chứ."

Hoa Diệc Khê cười đáp "Sở vương chịu nể mặt, đương nhiên là vô cùng vinh hạnh."

Hoàn chương 61

Chương 62: Bản đồ ẩn giấu

.

Sở vương đi nghỉ ngơi, Tiêu Lạc Ngọc ôm Hoa Diệc Khê trở lại phòng, mở ra bức hoạ cuộn tròn trong tay cẩn thận quan sát.

"Bức họa này phong cách rất thông thường, bút pháp cũng coi như bình thường, không có gì đặc biệt." Tiêu Lạc Ngọc nói. Đưa tới trước mặt Hoa Diệc Khê để y quan sát. Hoa Diệc Khê cũng không phát hiện chỗ nào đặc biệt.

"Sở vương sẽ không đưa một bức hoạ bình thường cho chúng ta, nhất định có ẩn ý. Chính là hắn vì cái gì không nói thẳng?" Hoa Diệc Khê nhíu mày.

"Có chỗ nào chúng ta xem nhẹ? Có lẽ hắn không thể trực tiếp nói cho chúng ta biết." Hoa Diệc Khê nói. Tiêu Lạc Ngọc lắc đầu đem bức hoạ cuộn lại. "Bức hoạ ở chỗ chúng ta, lúc nào cũng có thể xem, ngươi vẫn là nghỉ ngơi trước đi!"

Hoa Diệc Khê gật gật đầu, theo lời nằm xuống. Trong lòng y có chút áy náy, từ khi cùng Tiêu Lạc Ngọc lưỡng tình tương duyệt tới nay, hai người vẫn luôn phong ba không ngừng, thân thể y cứ mãi không tốt, hiện tại lại thành cái dạng này, Tiêu Lạc Ngọc cơ hồ là cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi chỉ lo chiếu cố y. Từ khi y bị thương đến nay, sự tình giữa tình nhân liền hoàn toàn không thể làm.

Tiêu Lạc Ngọc cũng không biết suy nghĩ trong lòng y, cùng nằm bên cạnh y, vươn tay ôm lấy Hoa Diệc Khê. "Ngủ một hồi đi, tới giờ cơm chiều ta sẽ gọi ngươi."

Chung quy cảm thấy chính mình hiện tại, bộ dáng xấu xí, một thân bệnh không thể xứng với Tiêu Lạc Ngọc. Chính là mình vẫn không cách nào buông tay. Vươn tay ôm lấy Tiêu Lạc Ngọc, nhợt nhạt chìm vào giấc ngủ.

Vào đêm, Hoa các thiết yến chiêu đãi Sở vương. Người có chút thân phận trong Hoa các đều tham dự. Mà ngay cả tùy tùng theo Sở vương cũng có tiệc rượu phong phú khoản đãi.

Tiếng sáo nhẹ nhàng phiêu tán, thổi tới tai Quảng trưởng lão. Hắn không phải người Hoa các, đương nhiên sẽ không tham dự. Có chút căm giận đặt đôi đũa trong tay xuống, tức giận nói "Nước đầy ắt tràn trăng tròn ắt khuyết, lão phu không tin Hoa các cùng Sở vương có thể càn rỡ bao lâu."

"Trưởng lão không cần lo lắng, Hoa các có thể có hôm nay có một nửa dựa vào Sở vương. Chính là ta thu được tin tức Sở vương hiện giờ cũng không dễ chịu, hoàng đế bệnh nặng Thái tử ít ngày nữa sẽ lên ngôi, có lẽ Sở vương cũng là tự biết phải nếm khổ." Lung Tín cười nói, chơi đùa cây quạt trong tay. Không cẩn thận, quạt rách thành hai nửa.

Qua mấy ngày, Tả Yển cùng Chu Lam từ bên ngoài trở về, Quảng trưởng lão cùng Lung Tín cũng cáo từ. Ngược lại Sở vương hoàn toàn không có ý định rời đi, cả ngày mang theo Tử Thanh du sơn ngoạn thủy, vui đến quên trời đất.

"Các chủ, ta tra được, Lung Lín là đệ tử trước kia Lung Bình thu nhận, mà hắn bị một hắc y nhân đả thương. Nghe nói hắc y nhân này muốn tới Linh Lung các trộm đồ vật, bị Lung Tín đụng vào, giao đấu mới bị trọng thương." Tả Yển nói.

Hữu Yển nhíu mày, suy tư một khắc nói rằng "Độc trong người Lung Tín rất lợi hại, người đả thương hắn nhất định là cao thủ, vì cái gì một cao thủ như vậy lại đi trộm đồ vật?"

"Nghe nói tên trộm vào phòng Lung Bình khi còn sống, có lẽ bên trong có cái gì quan trọng. Nhưng mà ta tìm hiểu rất nhiều người, bọn họ đều nói Linh Lung các trân bảo quý giá, kể cả bí tịch võ công đều không bị trộm." Tả Yển nói.

Hoa Diệc Khê gật đầu tỏ vẻ đã biết, Tiêu Lạc Ngọc tiếp lời "Có thể liên quan tới người đứng sau hay không?"

Cho tới nay, tất cả sự tình đều có người sau màn thao túng. Bắt đầu từ việc môn phái võ lâm bị hạ độc. Dựa theo ký ức Tiêu Lạc Ngọc, đời trước âm mưu cũng là bắt đầu với hạ độc giá họa. Đầu tiên là giá họa cho Cái Bang, khơi mào võ lâm tranh đấu, rồi sau đó khi mọi người giao chiến lại giá họa Tàng Kiếm sơn trang, khiến mọi người lửa giận chuyển hướng sơn trang. Hơn nữa bị bảo tàng hấp dẫn. Nếu Tiêu Lạc Ngọc suy đoán không sai, mục đích cuối cùng của kẻ đứng sau chính là bảo đồ bí ẩn kia.

Khiến Phượng Nhan khống chế mình, đoạt được bảo đồ.

Nhưng đời này bởi vì việc Hoa Diệc Khê cùng hắn làm ra, khiến cho chuyện này cũng không giống đời trước thuận lợi tiến hành. Tuy rằng bảo tàng Tàng Kiếm sơn trang cũng bị chiếm, nhưng mọi người cũng không phát hiện bảo đồ ẩn giấu. Hơn nữa mấy người đồng lõa với kẻ đứng sau cũng đã bị diệt.

"Ban đầu Thanh bang chờ vài môn phái nhỏ bị người hạ độc, về sau nữ nhi của Bang chủ Cái Bang Lý Thú bị bắt. Đều là kẻ đứng sau này giở trò quỷ, người này rốt cuộc là ai? Ta nghĩ Lạc Thủy môn Chu môn chủ đại khái cũng có nhược điểm trong tay hắn." Tiêu Lạc Ngọc nói. "Chu Lam, sư phụ ngươi ngày thường có hành động kỳ quái gì không?"

Chu Lam sửng sốt, suy tư một khắc nói "Không có, sư phụ ta rất ít xuất môn, có việc cũng là phái chúng ta ra ngoài. Ta cũng không phát hiện có chỗ nào kỳ quái. Nhưng ta biết sư phụ ta tuyệt đối không phải người xấu, nhất định có nỗi khổ gì đó."

Tả Yển hừ lạnh một tiếng, ngược lại không nói gì.

"Làm việc chung quy là phải có động cơ đi, kẻ đứng sau làm việc này động cơ là gì? Chẳng lẽ đơn thuần bởi vì chơi đùa. Nếu hắn có thể làm cho Lung Bình Lý Thú đều nghe lệnh, vậy hắn còn muốn làm gì? Muốn tiền? Linh Lung các không phải có rất nhiều kỳ trân dị bảo sao? Quyền lực? Hai đại môn phái này đều là giang hồ đại phái. Còn có cái gì không thỏa mãn?" Thanh Thương nói. "Chẳng lẽ là là xưng bá võ lâm, hoặc là vấn đỉnh thiên hạ?"

Nói tới đây, Hoa Diệc Khê nhìn nhìn Tiêu Lạc Ngọc, đột nhiên hỏi "Gần đây Sở vương cũng khó khăn... tựa hồ Hoàng Thượng bệnh nặng, Thái tử lập tức muốn thế vị."

Tiêu Lạc Ngọc cũng hiểu được ý Hoa Diệc Khê "Ngươi là nói người kia có liên quan đến triều đình?" Hoa Diệc Khê cúi đầu trầm tư, trên trán vô ý rũ xuống vài sợi tóc đen "Lạc Ngọc, bức họa Sở vương đưa tới đâu?" Tiêu Lạc Ngọc cười cười, đi qua giúp Hoa Diệc Khê vén tóc, lúc này mới trở về lấy tranh.

Hoa Diệc Khê mặt đỏ lên, vài người khác quay đầu đi, coi như không nhìn thấy.

Chỉ chốc lát Tiêu Lạc Ngọc liền cầm tranh trở về, Hoa Diệc Khê hướng ra ánh nắng nhìn nhìn, sai người đem một chậu than đến, đem tranh ném vào.

Tiêu Lạc Ngọc không động, cười tủm tỉm nhìn Hoa Diệc Khê hành động. Tại Hoa các Hoa Diệc Khê so với lúc ở Tiêu gia bảo thiếu vài phần gò bó nhiều vài phần uy nghiêm đứng đầu một Các. Thêm vài phần tiêu sái giang hồ hiệp sĩ nên có.

Nhìn Tiêu Lạc Ngọc cười, Hoa Diệc Khê có chút ngại ngùng, trên mặt ửng đỏ. Làm bộ trấn định ho khan một tiếng nói "Nhìn bức họa."

Tiêu Lạc Ngọc cười nói "Ngươi thực xinh đẹp."

Hoa Diệc Khê trên mặt càng đỏ, lúc này Thanh Thương đột nhiên cất tiếng "Mau nhìn."

Nguyên bản một bức họa, trong lửa không giống trang giấy nháy mắt đã bị thiêu cháy, mà là từ từ thiêu đốt. Có một phần tranh biến thành tro tàn, còn một phần thì cũng không bị đốt, mà là bắt đầu biến sắc.

Trang giấy màu trắng biến thành bụi đen, Tiêu Lạc Ngọc trong lòng sửng sốt, đời trước bảo tàng cũng là màu sắc như vậy. Chỉ chốc lát trang giấy đã cháy sạch, chỉ dư lại đồ vật màu đen không đến một phần ba bức họa ban đầu.

Thanh Thương đá đổ chậu than, cầm lên đưa cho Tiêu Lạc Ngọc.

Tiêu Lạc Ngọc vừa cầm vào tay, liền biết đây là bản đồ bảo tàng, bởi vì đời trước hắn phát hiện bản đồ này không biết là dùng cái gì chế thành, vào tay thực mềm lại nước lửa bất xâm, bọn họ mất rất nhiều khí lực tài trí tìm được ba phần. Hắn cầm đưa cho Hoa Diệc Khê xem, Hoa Diệc Khê nhìn nhìn rồi nói – "Hóa ra là bản đồ, bích hoạ trong mộ ở Tàng Kiếm sơn trang nói bảo vật được giấu ở bên ngoài, nói vậy đáp án ngay tại nơi này."

Dựa theo trí nhớ của Tiêu Lạc Ngọc, bản đồ này hủy là tốt nhất. Tàng Kiếm sơn trang bảo tàng cũng đã khiến người điên cuồng, thứ này nếu xuất hiện, không biết sẽ gây ra bao nhiêu sóng gió nữa.

"Có lẽ kẻ đứng sau xác nhận biết bản đồ này, cho nên mới trăm phương nghìn kế thiết kế Tàng Kiếm sơn trang, muốn có được nó. Không nghĩ tới để Sở vương chiếm được." Hoa Diệc Khê nói.

Cứ như vậy, hàm nghĩa Sở vương đưa cho hắn cũng đã rõ, hiện tại Sở vương cùng Thái tử thủy hỏa bất dung, thanh danh cùng năng lực Thái tử tuy rằng không bằng Sở vương, nhưng có rất nhiều triều thần đều ủng hộ Thái tử lên ngôi. Sở vương lúc này phải thật cẩn thận, không thể có chút qua loa. Vào lúc này trong tay của mình có thứ này, khó tránh khỏi phỏng tay, đưa cho đám người Tiêu Lạc Ngọc đương nhiên cũng không tiện nói rõ.

"Có lẽ người này cùng Thái tử có quan hệ cũng không chừng?" Thanh Thương nói. Hoa Diệc Khê gật đầu, "Ta vốn cũng thấy lạ, nếu chỉ là Tử Thanh bị thương liền huy động nhân lực như thế, không phải cách làm người của Sở vương."

Tiêu Lạc Ngọc cười cười, hỏi Hoa Diệc Khê "Kế tiếp chúng ta phải làm thế nào?"

"Chia làm hai đường, Hữu Yển Chu Lam giám thị Linh Lung các cùng Lạc Thủy môn, Hữu Yển ngươi phụ trách điều tra Thái tử. Về phần bản đồ này... giao cho sư phụ ta bảo quản đi!"

Vô Kỳ võ công trên giang hồ không ai có thể vượt qua, đúng là người phù hợp nhất. Tiêu Lạc Ngọc nói "Ta đã sai người Tiêu gia bảo bắt đầu điều tra chỗ ẩn thân của đám người Phượng Nhan, hẳn sẽ sớm có kết quả."

Cách đó ngàn dặm – Tiêu gia bảo...

Bởi vì Bảo chủ không có mặt, nguyên bản quản gia Mạc thúc cũng xuất môn làm việc, Tiêu Vân liền thành quản sự của Tiêu gia bảo. Tuy rằng hắn tuổi còn nhỏ, nhưng bởi vì là chủ ý của Tiêu Lạc Ngọc, không ai dám phản đối.

"Vân quản sự, đây là sổ sách nửa tháng này, ngươi thẩm tra đối chiếu một chút."

"Để đó đi!" Tiêu Vân đáp, trên tay còn không ngừng lật xem danh sách hạ nhân. Hắn hiện tại mới biết được công việc của Mạc thúc nhiều như vậy, hơn nữa Tiêu Lạc Ngọc không có ở đây thật nhiều sự tình đều phải do hắn xem qua sau đó viết thư cho Tiêu Lạc Ngọc, càng thêm rối ren.

Mà ở một nơi khác, nơi này chính là chỗ ở hạ nhân. Tất cả mọi người ra ngoài làm việc, không có người nào ở lại, hộ vệ cũng không. Một bóng người lén lút xuất hiện, nháy mắt chui vào một gian phòng.

Đây là phòng Tiêu Vân, hắn tuy rằng tạm thời là quản sự, nhưng vẫn chỉ ở phòng hạ nhân bình thường. Không có gì đặc biệt, người này cẩn thận tìm kiếm trong ngăn kéo. Rồi sau đó lấy ra một phong thư.

Từ lạc khoản đó có thể thấy được, đây là Tiêu Lạc Ngọc viết cho Tiêu Vân. Đại khái có vài cái, người này mỗi phong thư đều xem qua, rồi sau đó thả lại ngăn kéo.

Mở cửa đi ra ngoài, nhìn ra được người này đối với chỗ này rất quen thuộc.

Tiêu Vân đang bề bộn choáng váng đầu óc, tháng này tiền lương hạ nhân còn chưa phát, cũng không phải không có tiền, mà là hắn còn chưa kiểm tra đối chiếu được, đã kéo dài hai ngày.

"Tiểu Vân Vân, ngươi đang làm gì? Chúng ta đi câu cá." Thẩm Khanh đột nhiên xuất hiện, những người khác nhường chỗ cho Thẩm Khanh, để Thẩm Khanh ngồi bên người Tiêu Vân.

Có một Tiêu Lạc Ngọc cùng Hoa Diệc Khê, mọi người đối loại chuyện này đã không thấy kỳ quái nữa, Thẩm Khanh mỗi ngày đều quấn Tiêu Vân, mặc kệ kẻ nào cảm thấy kỳ quái.

"Tự ngươi đi đi, ta không có thời gian." Tiêu Vân đáp, tiện tay đem trà trước mặt mình giao cho Thẩm Khanh "Mới vừa pha đó, ta còn chưa uống qua."

Thẩm Khanh nhìn Tiêu Vân vội thành như vậy, có chút bất đắc dĩ, "Tiểu Vân Vân, không phải chỉ là phát tiền lương hàng tháng thôi sao? Ngươi cũng quá chậm."

"Cái gì chỉ là... sự tình rất nhiều được không, Bảo chủ dặn dò ta phải xem trọng Tiêu gia bảo... ta không thể để cho hắn thất vọng." Tiêu Vân trừng mắt liếc Thẩm Khanh "Một mình ngươi câu cá đi, coi chừng bị cá câu đi."

Thẩm Khanh phe phẩy quạt "Ta nếu như bị cá câu đi rồi, ngươi không thương tâm a? Đến đến ta giúp ngươi..."

Hoàn chương 62


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro