12 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12

Nghỉ đông ngắn ngủi nhưng ‘vô vàn sóng gió’ cuối cùng cũng trôi qua, Tưởng Trạch Thần lại lần nữa vác sách tới trường — lúc này đây, cậu quyết định phải đi theo con đường trang khốc, để cười mím chi không hở răng đầy nữ tính cùng cười ngây ngô mà lại sún răng lăn đi thật xa!

Một kỳ nghỉ không gặp, nhóm shota loli trên cơ bản đều thay đổi hình dáng, trẻ con mà, lớn lên rất nhanh, biến hóa cũng mau, bình thường đều sớm chiều ở chung nên không nhìn ra, xa nhau ba tháng thì liền thấy rõ khác biệt.

Lý Thiệu Minh thoạt nhìn trôi qua kỳ nghỉ này cũng không tồi, lại phì thêm một vòng, còn trắng trắng béo béo, hơn nữa khiến Tưởng Trạch Thần phi thường vui mừng chính là, cậu ta cũng thiếu một chiếc răng cửa, lúc cậu ta cười rộ lên thì còn nom ngớ ngẩn hơn cả cậu, quả thực chính là vật so sánh tốt nhất khiến tâm tình Tưởng Trạch Thần thoải mái hơn nhiều.

—— Tưởng Trạch Thần cảm thấy, ở trong một đám trẻ con bảy tám tuổi đều sún răng cả, chuyện thay răng cũng không phải chuyện khiến người ta không thể nào chịu nổi…

Cuộc sống của học sinh tiểu học vẫn buồn chán trước sau như một, Tưởng Trạch Thần cùng Lý Thiệu Minh chính thức xác lập quan hệ bạn bè, còn được mời tới nhà cậu ta chơi nữa chứ. Tuy rằng đời trước cậu cùng Lý Thiệu Minh cũng chơi cùng với nhau rất lâu, thế nhưng lại chưa bao giờ tới Lý gia cả — dù sao Lý gia tuyệt không thích đám hồ bằng cẩu hữu mà Lý Thiệu Minh kết giao — sau đó còn gặp được ba ba của Lý Thiệu Minh.

Lý gia thoạt nhìn đích xác giống như có chút bối cảnh hắc đạo, bên trong trạch viện rộng lớn có không ít người ra vào, tuy rằng hầu như đều vận tây trang giày da, thế nhưng một thân bưu hãn thô bạo vẫn không thể nào che lấp được. Ba ba Lý Thiệu Minh cao tầm một thước chín, cao lớn thô kệch — Tưởng Trạch Thần cuối cùng cũng biết dáng người của Lý Thiệu Minh sau khi lớn lên quả nhiên là do gia tộc di truyền nha — lại đứng trước mặt hai cậu bạn nhỏ, cảm giác áp bức mười phần.

Có điều, như vậy cũng không hù dọa được Tưởng Trạch Thần, cậu thoải mái ngọt ngào chào hỏi, lập tức đạt được sự yêu thích của ba ba Lý Thiệu Minh — đại khái là ông đã thấy rất nhiều nhóc con thấy ông liền oa oa khóc lớn rồi, nên cậu bé bề ngoài đáng yêu mà lại có cử chỉ ổn trọng như Tưởng Trạch Thần càng thêm nổi bật.

Tuy rằng bề ngoài có chút đáng sợ nhưng kỳ thực ba ba Lý Thiệu Minh vẫn rất hòa ái dễ gần, ông cùng Lý Thiệu Minh và Tưởng Trạch Thần hàn huyên chuyện phiếm, thái độ cực kỳ kiên trì. Đương nhiên, cũng không phải ông có hứng thú với trẻ con, thích cùng chơi đùa với chúng, đơn giản chính là muốn từ trong miệng Tưởng Trạch Thần biết thêm về biểu hiện của Lý Thiệu Minh ở trong trường học. Đương nhiên, mục đích này của ba ba Lý Thiệu Minh đều được cái miệng ngọt như mật của Tưởng Trạch Thần kể lể cho qua, sau đó còn lấy được ánh mắt cảm kích không gì sánh được của Lý Thiệu Minh.

Học kỳ trước, Lý Thiệu Minh cầm bài thi ngữ văn đạt 95 điểm về nhà, bị cha cậu ta hung hăng giáo huấn một hồi, sau khi biết được Tưởng Trạch Thần đều là song bách (2 con điểm 100), lại cảm thấy cậu bé này cũng không giống những đứa trẻ khác, mà con nhà mình đối với cậu bạn này trên cơ bản cũng là nói gì nghe nấy, ba ba Lý Thiệu Minh đại thủ vung lên, liền đem trọng trách giáo dục Lý Thiệu Minh, để cậu ta cẩn thận học tập giao vào trong tay Tưởng Trạch Thần.

Tưởng Trạch Thần bị tai bay vạ gió mà phiền muộn muốn chết, trái lại Lý Thiệu Minh lại vui vẻ đến vô tâm vô phế, tuy rằng đều là học tập cả đấy, thế nhưng cậu ta nghe Tưởng Trạch Thần giảng bài còn nghiêm túc hơn cả nghe thầy cô giảng bài, dĩ nhiên cậu ta còn quấn quýt lấy Tưởng Trạch Thần đòi dạy này dạy nọ, cứ như những gì học được từ Tưởng Trạch Thần đều là tốt nhất.

—— Tưởng Trạch Thần thật tình không biết Lý Thiệu Minh ngốc nghếch này tại sao lớn lên bình an mà không bị người lừa chết…

Bởi vì Tưởng Trạch Thần chưa từng làm thầy giáo bao giờ, cũng chưa từng dạy quá học trò nào, cho nên trên cơ bản cũng chỉ là đem đám thơ từ mà Tống Nhạc dạy cậu dạy lại cho Lý Thiệu Minh. Chỉ tiếc, Tưởng Trạch Thần đánh giá quá cao năng lực tiếp thu của Lý Thiệu Minh.

Một lần kiểm tra nào đó, đọc thuộc lòng bài [Vịnh Nga] của Lạc Tân Vương, nhóc mập mạp bất hạnh bị gọi lên, nghểnh cổ mà gập gập ghềnh ghềnh đọc ‘Nga, nga, nga, khúc hạng hướng thiên ca’ sau đó thì mắc từ rồi. Thân là anh em tốt, có nghĩa vụ phải nhắc nhở cậu ta, Tưởng Trạch Thần nỗ lực đè thấp thanh âm, nhắc nhở từ kế tiếp “Bạch… Bạch!”

Cô giáo quét mắt liếc Tưởng Trạch Thần, ánh mắt sắc bén nhất thời khiến cậu không phát ra nổi âm thanh nào nữa. Được gợi ý từ kế tiếp, Lý Thiệu Minh ấp úng hồi lâu, vắt hết óc rồi rốt cuộc bừng tỉnh đại ngộ, lời ra như suối chảy “Bạch nhật y sơn tẫn!” (Đây là một câu trong bài thơ khác)

Tưởng Trạch Thần quay đầu đen mặt, các học sinh khác vẻ mặt mờ mịt, cô giáo vừa muốn cười lại muốn phát hỏa, cố gắng hồi lâu mới lấy lại vẻ tự nhiên, nói “Là bạch mao phù lục thủy! Câu tiếp theo.”

“Hạ… Câu tiếp theo…” Lý Thiệu Minh gãi đầu, nhìn hướng Tưởng Trạch Thần, hy vọng có thể có được gợi ý từ cậu, Tưởng Trạch Thần bị áp lực khá lớn, lại vẫn cố gắng đè nén áp lực cùng ánh mắt nghiêm khắc của cô giáo, bật ra một chữ “Hồng!”

“Hồng… Hồng…” Lý Thiệu Minh nhãn tình sáng lên “Hồng đậu sinh nam quốc!”

—— Tưởng Trạch Thần phát thệ, sau này cậu không bao giờ dạy Lý Thiệu Minh thơ phú gì nữa…

Gia sư của Tưởng gia vẫn là Tống Nhạc, bởi vì chữ của Tưởng Trạch Thần hiện nay có tiến bộ, Tống Nhạc cũng không bắt cậu khẩn cấp luyện chữ nữa mà bắt đầu cho cậu luyện tập bốn phép tính toán cùng những câu hỏi ứng dụng đơn giản. Những thứ này đối với Tưởng Trạch Thần mà nói đều rất dễ dàng, cứ giả vờ thất thần nhìn đề bài hồi lâu rồi viết xuống đáp án là OK rồi, nói chung là rất dễ vượt qua.

Kỳ thực, Tưởng Trạch Thần cũng không phải là đứa bé đầu tiên mà Tống Nhạc dạy, có điều, lại là đứa bé khiến hắn hài lòng nhất. Trẻ con nhà khác nếu như không phải học tập quá kém thì cũng không mời gia sư khi mới học tiểu học, mà nếu như đã mời thì một là do đứa bé đó quá ngốc không thể khai thông đầu óc, hai là đứa bé đó quá bướng bỉnh căn bản không muốn học, vô luận loại nào trong hai loại trên đều làm cho gia sư đau đầu nhức óc.

Mà Tưởng Trạch Thần lại khác, so với những đứa bé bướng bỉnh, cậu có thể nói là tương đối nhu thuận và có tự chủ, so với những đứa bé ngốc nghếch thì cậu có thể xem như là nhìn cái hiểu ngay. Hơn nữa Tưởng gia trả tiền lương rất cao, Tưởng Trạch Thần cũng là bộ dáng đáng yêu xinh xắn chọc người yêu thích, thái độ của Tống Nhạc từ gia sư đối với học sinh dần dần biến thành anh trai yêu chiều cậu em, thỉnh thoảng sau khi hoàn thành việc học sớm, hắn cũng mang tới cho cậu một vài món đồ chơi, hoặc là kể cho cậu nghe vài câu chuyện nhỏ.

—— Với chuyện ấy, Tưởng Trạch Thần thật tình thấy khổ muốn chết rồi, tuy rằng cậu giả trang trẻ con rất thuận buồm xuôi gió, thế nhưng cậu thực sự vẫn như cũ không thể chịu được mọi người xung quanh lấy mấy thứ ấu trĩ gì đó để dỗ dành mình…

Tiếp xúc thời gian dài, Tưởng Trạch Thần cũng từ từ hiểu Tống Nhạc hơn, phát hiện hắn tuy rằng tính cách nghiêm túc nhưng cũng không phải là người hồ đồ không hiểu lý lẽ, có đôi khi ngược lại còn có một mặt giảo hoạt, tương đối hợp ‘khẩu vị’ của cậu. Gia cảnh Tống Nhạc không được tốt lắm, lý tưởng của hắn đó là có thể thi đậu khoa pháp luật của trường đại học trọng điểm, sau khi tốt nghiệp thì làm một luật sư, trong nhà hắn còn có một chị gái, lớn lên cũng xinh đẹp, hơn nữa còn học thanh nhạc, nguyện vọng lớn nhất đó là có thể làm ngôi sao ca nhạc.

Tưởng Trạch Thần hỏi tên của chị Tống Nhạc, phát hiện ấn tượng về giới giải trí trong tương lai của cậu không hề có tên người nào như thế, không biết có phải là không hề bước chân vào giới giải trí, hay là tuy rằng tiến vào nhưng lại chẳng có tiếng tăm gì, hoặc là… Bị đám quy tắc ngầm cùng tấm màn đen trong đó vùi lấp rồi.

Nói tới giới giải trí, liền không thể không nói tới lần đầu lên hình của Tưởng Trạch Thần. Bộ phim ông chủ Vương đầu tư cũng không phải là phim bom tấn thương mại gì cả mà chỉ là một bộ phim nghệ thuật nói về tình yêu đơn thuần, ở mấy tháng sau khi Tưởng Trạch Thần khai giảng thì cũng hoàn thành chế tác hậu kỳ. Vì có quan hệ với nhà đầu tư nên nhân vật bé nhỏ như Tưởng Trạch Thần cũng được mời đến lễ ra mắt phim, Tưởng Trạch Hàm đương nhiên cũng cùng đi.

Ở lễ ra mắt, Tưởng Trạch Thần gặp lại Lê Chu cùng cha mẹ Lê Chu, mẹ của cậu ta là diễn viên, còn cha là ca sĩ, cũng không trách được vì sao sau này dù đóng phim hay ca hát cậu ta đều giỏi cả. Sau khi khai giảng, Tưởng Trạch Thần cùng Lê Chu cũng ít gặp mặt hơn, thỉnh thoảng cũng chỉ nói chuyện qua điện thoại, lúc này đây gặp mặt thì đều có chút hưng phấn, cùng tụ lại một chỗ mà nói chuyện cả ngày. Đối với chuyện hai đứa trẻ thân mật, cha mẹ Lê Chu cũng rất vui vẻ vì con mình tìm được bạn mới, mà sắc mặt Tưởng Trạch Hàm lại chẳng mấy tốt, thấy em trai nhà mình có bạn liền bỏ mặc anh hai thì có vài phần mất mát.

Lần đầu tiên nhìn thấy mình trên màn ảnh, Tưởng Trạch Thần có một loại cảm giác xuyên qua rất quỷ dị, nhớ lại từng chút từng chút kỷ niệm khi quay những đoạn phim này lại có vài phần tự hào cùng kích động, cũng có vài phần hoài niệm cùng xúc động. Tuy rằng đối với toàn bộ phim không hề có hứng thú, thế nhưng Tưởng Trạch Thần vẫn nhìn màn hình không chuyển mắt — đương nhiên, cậu là nhìn bản thân mình trên màn ảnh, vô luận là vui cười hay là khóc lóc, vô luận là quay thoáng qua hay đặc tả đều khiến tâm tình của cậu không nhịn được phấn chấn hẳn lên.

—— Tựa hồ từ giờ khắc này, Tưởng Trạch Thần đã chân chính thích nghề diễn viên này rồi, không còn đem nó trở thành con đường mà cậu không tính chán ghét và có hơi chút thinh thích càng thêm không hề cạnh tranh với Tưởng Trạch Hàm.

“Tiểu Thần, thích đóng phim sao?” Nghiêng đầu, nhẹ giọng hỏi em trai bên cạnh, Tưởng Trạch Hàm phát hiện ánh mắt của cậu trong bóng đêm sáng lấp lánh, mang theo vui sướng cùng ước mơ.

“Thích!” Trịnh trọng gật đầu, không có do dự chút nào, Tưởng Trạch Thần trả lời dị thường thẳng thắn.

“Tiểu Thần nếu vậy phải nỗ lực thật nhiều đó nha, anh hai sẽ đem tất cả những bộ phim mà Tiểu Thần đóng lưu giữ lại, sau đó, đợi đến khi Tiểu Thần trưởng thành, xem lại chúng hẳn sẽ rất thú vị.” Sờ sờ đầu Tưởng Trạch Thần, Tưởng Trạch Hàm cười, ánh mắt cũng không tự chủ được mà dịu dàng hơn. Nhìn em trai tràn đầy hy vọng, anh thật tình mong Tưởng Trạch Thần có thể thích thú với con đường mà cậu đã lựa chọn.

—— Đúng vậy, không chỉ bởi vì con đường cậu lựa chọn này có lợi với anh, mà còn vì anh mong rằng em trai của mình có thể bởi vì nó mà đạt được thỏa mãn cùng hạnh phúc.

Xác định rằng Tưởng Trạch Thần đích xác thích đóng phim, Tưởng Trạch Hàm đương nhiên cũng nỗ lực vì cậu tìm được một nhân vật thích hợp tiếp theo, chỉ tiếc anh ở phương diện này dù sao nhân mạch còn thấp, hơn nữa anh trong mắt người khác vẫn chỉ là một cậu bé mà thôi, hành động cũng không tiện, cho nên vẫn luôn nhất vô sở hoạch (không mảy may có gì). Có điều, tuy rằng Tưởng Trạch Hàm ở đây còn chưa có động tĩnh, thế nhưng Lê Chu – chỗ dựa vững chắc mà Tưởng Trạch Thần tìm được cho mình trong giới diễn nghệ – đã mang tới cho cậu một nhân vật khác.

Bộ phim này kể về sự phấn đấu từ nhỏ tới lớn của hai người anh em, Lê Chu diễn vai người anh khi còn bé, mà nhân vật của Tưởng Trạch Thần thì đương nhiên là cậu em.

Có thể nói, Tưởng Trạch Thần đây là diễn lại chính mình, cậu em khi còn bé hơi có điểm nhõng nhẽo ngang bướng, vẫn luôn được anh trai che chở, tính cách nhân vật cũng hơi khớp với tính cách vốn có của Tưởng Trạch Thần, vì vậy khi cậu được đưa tới trước mặt đạo diễn để thử vai thì liền đạt được nhân vật này.

Đối với việc này, Tưởng Trạch Thần vui vẻ đến rối tinh rối mù, liên tục cảm khái chính mình vận khí tốt, nhân vật này cũng rất dễ diễn, hơn nữa người ủng hộ cũng rất nhiều!

Mà cảm giác của Tưởng Trạch Hàm thì có chút phức tạp, cao hứng vì em trai có vai diễn mới, mất mát vì người dành được vai diễn kia cho em trai cũng không phải mình. Khi Tưởng Trạch Hàm thấy Tưởng Trạch Thần cùng Lê Chu cầm kịch bản diễn thử, em trai nhà mình cứ ‘anh hai’ ‘anh hai’ gọi Lê Chu gọi đến ngọt ngào, trong lòng anh càng ngũ vị tạp trần, biết rõ đây chẳng qua là lời thoại kịch bản thôi nhưng đã có cảm giác nguy cơ rằng em trai sẽ bị cướp mất.

Bởi vì cặp anh em trong bộ phim này lớn lên ở nông thôn, cho nên phần diễn của Tưởng Trạch Thần cũng không phải quay ở B thị, mà phải đi theo đoàn phim đến nông thôn. Việc học ở bậc tiểu học cũng thong thả, hơn nữa Tưởng Trạch Thần hiện tại học tập rất tốt, cho nên xin nghỉ cũng không khó, mà Tưởng Trạch Hàm lại không thể xin nghỉ theo nên chỉ có thể tìm người có chuyên môn đi cùng chiếu cố em trai, còn chính anh thì chỉ có thể tiễn cậu lên đường, nhìn cậu dần dần rời xa.

Đây là lần đầu tiên Tưởng Trạch Hàm cùng em trai mình xa nhau, hơn nữa là xa nhau thời gian dài như vậy. Đã thành thói quen có em trai luôn luôn ở bên cạnh mình, thành thói quen chỉ cần vươn tay ra là anh có thể chạm tới cậu, chỉ cần giang hai tay liền có thể đem cậu kéo vào trong lòng, khi không còn em trai bầu bạn, Tưởng Trạch Hàm cảm giác như trái tim mình bị gọt đi một khối — cảm giác giống hệt như là sau khi mẹ anh mất, tuy nhiên lúc anh học được cách tiếp nhận rồi thì cũng không hề bi thương vì điều này nữa, nhưng cái loại vắng vẻ cô độc này dường như lại chẳng thế dùng bất cứ thứ gì để bổ khuyết.

Căn nhà rất rộng lớn, rất trống vắng, trống vắng đến nỗi dù anh có làm gì thì cũng không thể khơi dậy nổi hứng thú. Buổi tối rất yên tĩnh, tĩnh đến mức anh nằm ở trên giường trằn trọc nhưng không cách nào đi vào giấc ngủ.

Tưởng niệm em trai, lo lắng cậu có bị ủy khuất hay không, lại ở mỗi lần gọi điện thoại cho cậu đều nghe được tinh thần cậu rất tốt, ngữ khí hưng phấn, thao thao bất tuyệt kể những chuyện thú vị khi quay phim, còn kể cậu đã cùng Lê Chu ở nông thôn chơi đùa ra sao. Mỗi lần nói chuyện điện thoại xong, Tưởng Trạch Hàm đều thở phào một hơi vì em trai bình yên vô sự, rồi lại nhịn không được nghiến răng nghiến lợi phẫn hận tiểu hỗn đản kia sao mà sống tốt như thế, tựa hồ căn bản không thèm nhớ gì tới anh, thật sự khiến anh muốn túm lấy cậu mà hung hăng nhéo nhéo một trận để trút giận.

Tưởng Trạch Hàm biết, chính mình đã bất tri bất giác đem toàn bộ tình cảm gửi gắm trên người em trai. Có lẽ loại gửi gắm này là sai lầm, là nguy hiểm, nhưng bên cạnh anh lại chỉ có Tưởng Trạch Thần.

Chỉ có Tưởng Trạch Thần vẫn luôn ở bên Tưởng Trạch Hàm, cũng chỉ có Tưởng Trạch Thần mới được cho phép bước vào lãnh địa chỉ thuộc riêng về Tưởng Trạch Hàm.

—— Tưởng Trạch Hàm nghĩ, nếu như Tưởng Trạch Thần vẫn luôn nhu thuận mà làm em trai anh, không chạm đến điểm mấu chốt của anh, như vậy anh nguyện ý sủng cậu cả đời, giúp cậu cả đời vô ưu vô lự.

Chương 13

Trẻ con — cho dù tâm trí bản thân nó có bao nhiêu trưởng thành đều sẽ không tự chủ được mà quyến luyến thân nhân. Mà đặc điểm lớn nhất của người trưởng thành đó là cho dù có tưởng niệm như thế nào với gia hương cùng thân nhân thì đều ở lúc cần thiết không chút nào lưu luyến mà giương cánh, bay về phía bầu trời của chính mình.

Lúc Tưởng Trạch Hàm mới mười hai tuổi đang nóng ruột nóng gan vì nhớ nhung em trai, Tưởng Trạch Thần bên trong đã hơn hai mươi tuổi thì sinh hoạt đến hết sức thoải mái, tuy rằng thỉnh thoảng cũng sẽ nhớ tới ‘anh hai đại nhân’ ở B thị, có điều rất nhanh liền đem nó ném ra sau đầu, chuyên tâm với tương lai của mình.

Mà vốn, Tưởng Trạch Thần cũng không phải kẻ sẽ quyến luyến không muốn rời người khác, đối với ông anh trai trên cơ bản có thể xưng là thân nhân duy nhất của mình mà nói cũng sẽ không dính quá chặt, có đôi khi cùng đám hồ bằng cẩu hữu chơi đến high rồi thì mười ngày nửa tháng không gặp nhau cũng là rất bình thường. Hơn nữa tâm tư của cậu cũng không tính là quá tinh tế tỉ mỉ, nếu không phải một đoạn thời gian cuối cùng của kiếp trước sống quá nghẹn khuất thống khổ thì nói không chừng cậu hiện tại cũng vẫn là một tên ngu xuẩn không hiểu sự đời rồi.

Cho nên, Tưởng Trạch Thần căn bản không có cái ý niệm nhớ nhà trong đầu, cũng sẽ không bởi vì rời khỏi thân nhân mà trằn trọc, trình độ vô tâm vô phế này khiến những nhân viên công tác cùng cậu quay ngoại cảnh chậc lưỡi lấy làm kỳ lạ.

Cùng Tưởng Trạch Thần bất đồng, hoàn toàn là đứa nhỏ bảy tám tuổi chính quy — Lê Chu ban đầu cũng có điểm nhớ nhà, có điều nhờ được Tưởng Trạch Thần mang đến nơi nơi vui đùa nên cũng từ từ đem cái loại tình cảm u buồn vu vơ của trẻ con vứt ra sau đầu. Đã không còn người nhà để nương tựa, Lê Chu hầu như đem toàn bộ lực chú ý đều đặt ở trên người Tưởng Trạch Thần. Vô luận là diễn chung, quay lẻ hay là rảnh rỗi, hai người đều cơ hồ như hình với bóng, quan hệ ‘có qua có lại’ nguyên bản sau một lần quay phim này đột nhiên tăng mạnh, trên cơ bản đã có thể nói là thân mật khăng khít rồi.

Trong bộ phim, nhân vật Lê Chu diễn chính là anh trai của Tưởng Trạch Thần, thêm việc Tưởng Trạch Thần người này diễn cậu em trai bé nhỏ tới thuận buồm xuôi gió, làm nũng bán manh không hề gượng ép, lúc cùng cậu quay chung Lê Chu cũng vào vai rất nhanh.

Sau một vài ngày, lúc Lê Chu đối mặt với Tưởng Trạch Thần đã có vài phần phong phạm anh trai, thậm chí ngay cả ngoài thời gian quay phim cũng tự cho mình là anh trai Tưởng Trạch Thần, một bộ tư thế nỗ lực muốn chiếu cố em trai khiến cho Tưởng Trạch Thần buồn bực muốn chết muốn sống — cậu đã có một ông anh ruột hơn mười hai tuổi, còn có một ông anh gia sư đã lên cao trung, giờ lại còn bỗng nhiên có thêm một ‘ông anh’ chỉ lớn hơn cậu có mấy tháng tuổi là chuyện gì xảy ra đây chứ hả?! Cậu có chỗ nào ngây thơ đến nỗi ai ai cũng muốn làm anh trai cậu chứ?!

Vì vậy, đối với việc Lê Chu dùng mọi loại loại thủ đoạn dụ cậu gọi cậu ta là anh trai, Tưởng Trạch Thần thà chết chứ không chịu khuất phục. Lê Chu hết cách nên đành phải không có việc hay có việc đều lôi kéo Tưởng Trạch Thần cùng đọc lời thoại, thỏa mãn một chút nguyện vọng muốn làm ‘Anh trai’ của mình — là con một, Lê Chu đích thực là muốn có một em trai, nếu như có thể có một cậu em vừa đáng yêu vừa chơi vui như Tưởng Trạch Thần, vậy thật sự là quá hoàn mỹ rồi.

Tuy rằng Lê Chu thường thường chạy tới tìm Tưởng Trạch Thần cùng đọc lời thoại chỉ là để thỏa mãn chính mình, thế nhưng Tưởng Trạch Thần không biết tới cái tâm tư nho nhỏ của cậu ta. Những hình dung được nhào nặn từ thông tin trong giới giải trí của cậu với Lê Chu đã ăn sâu bén rễ, Tưởng Trạch Thần vẫn cho rằng Lê Chu là một người luôn nghiêm túc cẩn thận với việc diễn xuất, luôn luôn một lần lại một lần cố gắng thấu hiểu nhân vật của mình, cố gắng đem nhân vật lý giải đến càng thêm hoàn mỹ chân thực, cho nên cậu liền tự cho là thông minh mà đem Lê Chu khi còn bé hòa lẫn với hình tượng khi lớn lên của cậu ta, cảm thấy cậu ta khi còn bé đã là chuyên nghiệp như thế rồi, thật sự là đáng quý.

Bởi vì đã quyết định nghề nghiệp sau này của mình sẽ là diễn viên, cho nên Tưởng Trạch Thần đương nhiên sẽ phải hảo hảo hướng vị thiên vương tương lai này học hỏi cẩn thận, đối với việc tập chung lời thoại, cho dù có làm bao nhiêu lần cậu cũng đều chăm chăm chú chú, cho dù trong lòng vẫn luôn luôn phải đè xuống dục vọng muốn lười biếng của mình. Mà thái độ của cậu đương nhiên cũng từ từ ảnh hưởng đến Lê Chu, vốn chỉ tính toán dựa vào lời thoại lừa vài câu gọi ‘Anh trai’ cũng nghiêm túc lên theo. Cậu chàng cũng có chút chán nản vì ‘Em trai’ của mình thì cực kỳ nghiêm túc còn mình thì lại chỉ là đang đùa giỡn, cũng có chút bội phục vì Tưởng Trạch Thần có thể không phiền không chán mà đọc thuộc những lời thoại khô khan đối với trẻ con này.

Kết quả tuần hoàn của việc hai người đánh bậy đánh bạ đương nhiên là được đạo diễn cùng nhân viên đoàn phim nhìn ở trong mắt, nhất trí cho rằng hai cậu bé này đã nan năng khả quý (Việc khó nhưng cũng có thể làm được) mà lại biết phải nỗ lực tiến tới, thành tựu sau này tuyệt đối không thể khinh thường, dần dần cũng không đem hai người này trở thành con cháu nhà giàu có chạy tới đây chơi đùa nữa, lúc nhàn rỗi cũng sẽ chỉ dẫn cho hai người một ít chú ý cần biết khi quay phim, những kiến thức này đương nhiên được Tưởng Trạch Thần cùng Lê Chu tỉ mỉ ghi tạc trong tâm.

Bởi vì địa điểm quay phim là ở nông thôn, cho nên điều kiện ăn nghỉ của đoàn phim cũng không được tốt lắm, tuy rằng đại bộ phận thời gian đều ở lại trong nhà nghỉ trên thị trấn, thế nhưng có đôi khi cũng sẽ bởi vì cảnh diễn kéo dài hoặc là một vài nguyên nhân khác mà không kịp quay về, trực tiếp ngủ nhờ mấy gia đình nông dân.

Làm một nhị thế tổ ăn chơi hưởng lạc xài tiền như nước, Tưởng Trạch Thần từ nhỏ đến lớn đâu có ở qua khách sạn dưới bốn sao bao giờ? Đương nhiên đối với hoàn cảnh như vậy dị thường không thích ứng, mà Lê Chu có cha mẹ đều là minh tinh cũng đồng dạng như thế. Có điều, làm một người đã trưởng thành, mà còn là một người trưởng thành đang nỗ lực hối cải để sửa sai đương nhiên sẽ cắn răng chịu đựng, mà người đang tự cho mình là ‘Anh trai’ nhìn thấy ‘Em trai’ đều có thể nhẫn nại không khóc không nháo đương nhiên cũng không muốn mất mặt ở trước mặt ‘Em trai’ rồi.

Đương nhiên, Tưởng Trạch Thần cho dù ở trong hoàn cảnh sống gian khổ cũng tận sức cố gắng nâng cao chất lượng cuộc sống của mình lên, mỗi lần ngủ xong trên giường gạchở nông thôn hoặc giường lót ván ở khách sạn cậu đều bị đau xương sống cùng thắt lưng đến toàn thân khó chịu, suy nghĩ vừa lóe, liền giật dây Lê Chu cùng giúp nhau xoa bóp.

Tưởng Trạch Thần không học qua xoa bóp, thế nhưng số lần cậu được xoa bóp cũng không ít, hưởng nhiều lần thì đại thể cũng biết qua thủ pháp xoa bóp, còn biết chỗ nào xoa bóp sẽ thoải mái nhất. Thân thể của trẻ con cũng không có tật bệnh gì cả, trên người cứ vỗ vỗ nện nện lung tung rồi thả lỏng cơ thể một chút là hữu hiệu ngay. Tưởng Trạch Thần xoa bóp cho Lê Chu trước, sau đó để cậu ta học thủ pháp của mình rồi ấn ấn xoa xoa cho mình, sau  một phen lăn qua lăn lại hai người đều cảm thấy hiệu quả không tồi, vì vậy cái thói quen này cũng vẫn luôn được bảo giữ lại.

Phần diễn tuổi thơ cũng không coi là nhiều, cũng chỉ chiếm một phần tư đầu tiên của bộ phim mà thôi, sau khi quay phim xong thì lập tức quay lại B thị, nhiệm vụ của Tưởng Trạch Thần cùng Lê Chu cũng coi như là kết thúc.

Bởi vì lần quay ngoại cảnh này, hai đứa nhỏ chịu được khó nhọc lại chăm chỉ học hỏi, thái độ nghiêm túc, hành động tuy rằng non nớt thế nhưng cũng coi như là vừa chỉ đã hiểu, được đạo diễn cực độ tán dương, phi thường hòa ái mà cổ vũ bọn họ phải tiếp tục cố gắng, đừng kiêu đừng nóng, còn hứa sau này nếu có vai diễn thích hợp thì sẽ tìm bọn họ tới thử, cũng sẽ đề cử bọn họ với những đạo diễn khác nữa.

Trên đường trở về thành phố, Tưởng Trạch Thần hưng phấn đến nỗi miệng cười rộng tới mang tai, cảm thấy mình đã đạt được thừa nhận rồi, rốt cuộc có thể dựa vào nỗ lực của chính mình mà bước ra bước đầu tiên vào giới diễn nghệ.

—— Kỳ thực, yêu cầu của cậu cũng không cao lắm, chỉ cần có người có thể tán thưởng nỗ lực của cậu, có thể nói cho cậu biết cậu cũng là người rất có tiền đồ, như vậy là đủ rồi.

Trở lại B thị, xa xa đã thấy Tưởng Trạch Hàm vì tới đón cậu mà xin nghỉ học đứng đợi, đối với việc thường thường đem anh hai ném ở sau đầu của mình thoáng chột dạ rồi một chút, Tưởng Trạch Thần thí điên thí điên chạy tới, thoáng cái đã bị Tưởng Trạch Hàm gắt gao ôm lấy.

“Tiểu hỗn đản, ở bên ngoài chơi đến rất vui vẻ, phải không? Đều đem anh hai quên mất đúng không?” Ngữ khí Tưởng Trạch Hàm có chút u oán bất mãn, con ngươi Tưởng Trạch Thần thoáng đảo một hồi, hì hì cười rồi cọ cọ anh hai nhà mình, thề sống thề chết rằng cậu không có thế đâu, cậu rất là nhớ anh hai mà!

“Có quỷ mới tin em.” Tưởng Trạch Hàm cắn răng, hung hăng xoa đầu cậu em trai một phen, sau đó nắm bờ vai của cậu đem cậu từ trong lồng ngực kéo ra, tỉ mỉ trên dưới quan sát, có chút bất mãn nhíu mày, thần sắc lại tràn đầy yêu thương “Sao lại gầy rồi? Còn đen nữa? Điều kiện đoàn phim không tốt sao?”

“Là không được tốt lắm, nông thôn mà anh! Có điều các cô các chú ở đoàn phim đã nói rồi nha, nếu như muốn làm diễn viên thì đây là chuyện rất bình thường! Muốn làm diễn viên thì phải chịu khổ! So với cái khổ này còn khổ hơn cơ! Có đôi khi còn có thể thụ thương sinh bệnh…” Vỗ vỗ bộ ngực nhỏ của mình, con mắt Tưởng Trạch Thần phát sáng, như cũ chìm đắm ở trong hưng phấn vì được đạo diễn cùng các nhân viên đoàn phim khác khích lệ, tựa hồ tất cả khổ cực trước đây đều ở trong tiếng khen ngợi ấy tiêu tan thành mây khói “Em muốn làm diễn viên, em không sợ khổ!”

Bởi vì đoạn thời gian này chất lượng giấc ngủ cùng nghỉ ngơi cũng không được tốt lắm, quay phim tiêu hao tinh lực rất nhiều, thức ăn cũng chỉ là cơm hộp cực độ không hợp với đầu lưỡi đã dưỡng thành kén ăn của Tưởng Trạch Thần, cho nên sắc mặt cậu có chút kém, lộ ra mệt mỏi từ trong xương cốt khiến Tưởng Trạch Hàm không tự chủ được mà lo lắng. Lại nghe đến cậu nói muốn làm diễn viên, con đường sau này sẽ càng khó đi, liên tưởng tới không ít tin tức diễn viên vào giữa mùa đông cũng vẫn phải dầm mưa, đua xe, lúc lái xe lại xuất hiện sự cố thụ thương, Tưởng Trạch Hàm há miệng lại ngậm miệng muốn nói cái gì đó nhưng cuối cùng dựa vào lực tự chủ mà anh vẫn luôn kiêu ngạo, đem xung động nhất thời này đè ép xuống.

—— Sau đó, Tưởng Trạch Hàm từng không chỉ một lần mà may mắn chính mình vào giờ khắc này không hề nói cái gì, lại đồng dạng cũng không chỉ một lần mà hối hận, mình ấy vậy mà chẳng nói nổi điều chi…

“Ừ, Tiểu Thần phải nỗ lực nhiều nhé!” Treo lên tươi cười, Tưởng Trạch Hàm cuối cùng dịu dàng sờ sờ mái tóc mềm mại của em trai nhà mình, cổ vũ mà gật đầu “Anh sẽ giúp Tiểu Thần xin nghỉ ở trường vài ngày, Tiểu Thần từ từ nghỉ ngơi rồi hãy tới trường tiếp nhé, à, về nhà kêu cô bảo mẫu nấu thật nhiều món em thích ăn nha, anh hai muốn nuôi Tiểu Thần mập mập trắng trắng một chút nữa mới yên tâm được.”

“…Em mới không cần biến thành mập đâu!” Tưởng Trạch Thần quay đầu, kỳ thực cậu vẫn luôn phiền lòng với với hình dáng trẻ con mập mập phì phì lúc này.

“Ừ, Tiểu Thần mới không mập đâu, Tiểu Thần là đáng yêu~” Tưởng Trạch Hàm rất biết nghe lời mà đổi giọng.

Tưởng Trạch Thần: ………

—— Anh à anh à, đáng yêu và vân vân, nói nhiều lần như vậy thì chẳng thú vị gì nữa rồi nha, anh có thể đổi từ mới hay không?!

Sau khi hai anh em ‘Gặp lại sau cuộc chia ly’ xong, mẹ của Lê Chu cũng mang theo Lê Chu cùng đạo diễn nói chuyện phiếm hoàn tất, chầm chậm đi về phía bọn họ.

Đại khái là từ chỗ đạo diễn nghe được một ít khen ngợi, thái độ của mẹ Lê Chu với Tưởng Trạch Thần lại thân thiết vài phần, nói Lê Chu đây là lần đầu tiên rời nhà lần đầu tiên đơn độc quay ngoại cảnh, cảm tạ Tưởng Trạch Thần bầu bạn cùng chiếu cố, bọn họ có thể cùng giúp đỡ lẫn nhau cùng tiến bộ như thế là một chuyện tốt lắm.

Mẹ của Lê Chu đại khái là đã quen ứng phó với đám ký giả, nói chuyện luôn luôn có chút dài dòng nhưng lại chẳng đâu vào đâu, Tưởng Trạch Hàm cũng đáp lại rất tốt, cũng cảm tạ ngược lại Lê Chu đối Tưởng Trạch Thần chiếu cố. Hai vị ‘phụ huynh’ khách khách khí khí chuyện trò, hai đứa nhỏ thì chớp mắt ra hiệu. Thấy Lê Chu vứt cho mình một cái ánh mắt “Cậu chờ cho tớ”, Tưởng Trạch Thần trong lòng rùng mình, lập tức thấy Lê Chu túm túm lấy tay mình, lớn tiếng tỏ vẻ mình muốn nhận Tưởng Trạch Thần làm em trai.

Tưởng Trạch Thần vẻ mặt u oán — cái tên này sao chưa quên vụ này vậy?! Ê! Chuyện của chúng ta thì phải lén tự giải quyết nha! Nói với phụ huynh làm cái gì, Lê thiên vương cậu quá mất mặt rồi!

Đối với đề nghị của Lê Chu, mẹ Lê Chu cười cười, đương nhiên cũng không có ý kiến phản đối gì, bà nói nếu hai người hợp ý như vậy thì nhận thêm một người anh trai em trai cũng là điều tốt. Tưởng Trạch Hàm tuy rằng vẫn như cũ là ý cười dịu dàng nhưng trong tâm lại mãnh liệt trầm xuống, nghiêng đầu nhìn về phía Tưởng Trạch Thần đang khinh bỉ trừng mắt Lê Chu, cũng bớt buồn lòng.

Vô thức không muốn để người khác chia sẻ xưng hô ‘Anh trai’ này, Tưởng Trạch Hàm rất có kỹ xảo mà đem trọng tâm câu chuyện dẫn đi, mẹ Lê Chu cũng không kiên trì, dù sao quan hệ trong giới diễn nghệ rất loạn, thải cao phủng thấp, bị bạn bè ngấm ngầm đâm sau lưng một dao cũng là điều có thể, hiện nay bọn trẻ còn nhỏ, phẩm tính và vân vân đều không rõ lắm, hiện tại đã xác định quan hệ thân mật cũng không quá thỏa đáng — dù sao bình thường chơi vui vẻ với nhau là một chuyện, nhưng đã thật sự nhận anh nhận em rồi thì lại là một hồi sự khác.

Cuối cùng, chuyện nhận anh em này, ở dưới sự cố tình lờ đi của song phương phụ huynh mà không giải quyết được gì, Lê Chu có chút u oán, Tưởng Trạch Thần thì lòng tràn đầy vui mừng, trả lại cho Lê Chu một cái mặt quỷ đắc ý dào dạt.

Tưởng Trạch Hàm vỗ vỗ đầu em trai nhà mình, ngăn cản cậu ở trước mặt mẹ Lê Chu quá mức đắc ý vênh váo, sau đó đồng dạng cảm thấy mỹ mãn mà bế cậu đi.

Phía sau, như cũ truyền đến tiếng Lê Chu chưa từ bỏ ý định — Mẹ ơi, con muốn có em trai…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro