8910

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Chủ topic: Vốn là còn không tin, sau khi đọc ba chương, quả nhiên như nam thần Vân Nhi nói, tác giả cố tình sỉ nhục giống cái trân quý, cho nên làm thương tổn tâm hồn tốt đẹp lại yếu ớt của nam thần, thỉnh tác giả ngu ngốc lập tức xoá bài và công khai xin lỗi.

Bình luận 1: Bạn mới đọc ba chương mà thôi, làm sao thấy được tác giả viết như thế nào (đính kèm các chương sau) trên đây đều là tác giả viết, bản thân tuyệt không nửa điểm thêm bớt nói xấu.

Bình luận 2: Trời ạ, giống cái mảnh mai lại thuần khiết làm sao sẽ là ma giáo thiếu chủ? Làm sao có thể vì thống nhất giang hồ mà cố ý tiếp cận và mê hoặc thú nhân?

Bình luận 3: Đúng, hơn nữa giống cái làm sao có thể hãm hại một á thú nhân chứ?

Bình luận 4: Này đều không phải là trọng điểm, trọng điểm là vì sao trong này có nhiều giống cái như vậy, và đều thích cái thú nhân tên gọi La Húc Nghiêu? Tác giả đây là đang lấy cái chết để cầu nổi danh đúng không?!

Bình luận 6: Tác giả bị hoang tưởng nghiêm trọng, miễn bình luận!

Bình luận 7: Đó là bệnh nan y, phải trị!

Bình luận 8: Phải trị +1

Bình luận 9: Phải trị +2

Bình luận 10: Phải trị +3

Bình luận 110: Phải trị + số quang não

Bình luận 1111: Phải trị + số quang não + số QQ + tất cả các số...

Bình luận 2222: Là phải trị, nhưng mọi người không phát hiện sao? Tác giả là á thú nhân...

Bình luận 2333: Nên viết phải trị...

Tức giận tắt đi màn hình tiểu thuyết, sau đó lại chán nản nằm xuống giường. Muốn nói sự tình tại sao phải diễn biến thành như vậy, thì không thể không nói đến một người, cũng chính là khu bình luận đề cập tới nam thần Vân Nhi.

Vân Nhi tên đầy đủ gọi Mộ Vân Nhi, là giống cái duy nhất thỉnh thoảng xuất hiện trong giới giải trí của đế quốc hiện nay. Bộ dạng tất nhiên là không cần phải nói, hơn nữa thân phận giống cái, chỉ cần gã xuất hiện trên TV hoặc là bất cứ tiết mục nào, tuyệt đối hấp dẫn vô số người xem. Lúc mới ra mắt phát hành một single, ở âm nhạc QQ luôn đứng đầu, đến nay không người vượt lên trước.

Gã có lực ảnh hưởng khắp đế quốc, thậm chí toàn bộ tinh hệ. Cũng bởi vì như thế, một câu nói của gã thậm chí chỉ cần một ánh mắt, sẽ có vô số người tâng bốc hoặc là nghe theo, mà tiểu thuyết của Mông Hiểu Dương là bởi vì gã mới có kết quả như vậy.

Nguyên nhân gây ra là Mộ Vân Nhi trong lúc vô tình thấy một quyển tiểu thuyết, sau khi nhấn vào đọc, cư nhiên viết là giống cái lại theo đuổi thú nhân, đây đủ để cho gã tức giận, tiếp theo còn viết giống cái là một ma giáo thiếu chủ quỷ kế đa đoan, đọc đến chương cuối cùng tác giả vừa đổi mới, giống cái cư nhiên bởi vì thân phận bại lộ mà bị cái gọi là võ lâm nhân sĩ truy sát và bị thương.

Mộ Vân Nhi thật đúng là giận điên lên, lúc này liền lên tới thế giới nhỏ của mình ở quang não (cùng loại weibo) đăng status bất mãn, cũng yêu cầu tác giả tiểu thuyết Mao Trạch Tây hiện thân xin lỗi, status của gã vừa đăng lên, thế giới quang não chợt sôi trào.

Các giống cái khác thi nhau đi đọc xong, đều noi theo Mộ Vân Nhi, ở thế giới nhỏ của mình đăng status bất mãn, cái này liền náo nhiệt hơn, khiến cho toàn dân chạy tới quyển tiểu thuyết đó chửi bới.

Điều này làm cho trị số fan Mông Hiểu Dương tích luỹ được nháy mắt rơi xuống thảm hại. Y vốn là dự định trốn tránh, nhưng cư nhiên lúc này hệ thống lại phát một cái nhiệm vụ như vậy, Mông Hiểu Dương cảm giác mình thực sự rất muốn chết quách đi cho rồi.

"Cách nhiệm vụ thời gian còn có mười bảy giờ, thỉnh kí chủ không nên nhụt chí, phải biết rằng bất luận thành công nào cũng đều trải qua nhấp nhô mới đi lên đỉnh vinh quang, cho nên kí chủ nhất định phải kiên trì tới cùng, cố lên! Cố lên!"

Mông Hiểu Dương: "9717, có thể đổi một cọng mì sợi sao?"

9717: "Kí chủ là nghĩ mình sắp tiêu rồi, cho nên muốn chết cũng phải làm quỷ no sao?"

Mông Hiểu Dương: "..."

Mông Hiểu Dương: "Tôi muốn mì sợi để trực tiếp treo cổ..."

9717: "..."

... Lâm gia...

"Mông Hiểu Dương, á thú nhân, là con riêng của Mông gia gia chủ đương thời. Tháng trước bởi vì đố kị mà hãm hại giống cái em mình, bị Mông gia gia chủ trục xuất Mông gia. Sau đó y trở về ngôi nhà mẫu phụ lưu cho y ở, thẳng đến nửa tháng trước mới lại lộ diện. Với ngài vài lần gặp nhau, đúng là trùng hợp."

Một nam tử hắc y thân hình cao lớn, vẻ mặt cung kính vừa giải thích vừa đem tư liệu trong tay đưa cho người ngồi phía trước, chính là Lâm Hô mà Mông Hiểu Dương đã gặp ở siêu thị.

Lâm Hô nghe vậy nhíu mày, tiện tay tiếp nhận tư liệu. Sau đó hất cằm, ý bảo nam nhân hắc y đi ra ngoài, lúc này mới mở ra nhìn. Đôi mắt thâm thúy hơi nheo lại, từ tư liệu đoán, Mông Hiểu Dương nên là một người có chút nhát gan tự ti, nhưng mấy lần xảo ngộ cho hắn biết Mông Hiểu Dương cũng không phải người như vậy. Tiểu á thú nhân này thật đúng là ngày càng thú vị!

"Anh hai ~ anh có ở bên trong không?" Lâm Cẩn vừa gõ cửa vừa la to.

"Vào đi!"

"Anh hai, lần này anh nhất định phải giúp em một chút, có được hay không?" Gần như khẩn cầu kéo tay Lâm Hô lắc lắc, "Anh, giúp em một chút nha ~ "

Trong mắt Lâm Hô hiện lên một chút bất đắc dĩ, "Ít ra cũng phải nói cho anh biết là chuyện gì chứ."

"Hay quá! Em chỉ biết anh đối với em tốt nhất." Tại chỗ nhảy vài cái, liền lôi kéo Lâm Hô vọt tới gian phòng của mình. Sau đó chỉ vào màn hình tiểu thuyết trên quang não nói: "Anh hai, anh đăng status liền đi, nói đây là tiểu thuyết hay nhất mà anh từng xem."

"Tiếu ngạo võ lâm?" Liếc Lâm Cẩn, "Đây là quyển tiểu thuyết bị giống cái nói làm tổn hại danh dự, em muốn anh giúp thế nào?" Tuy nói như vậy, nhưng vẫn nhấn vào đọc.

Vốn là chu mỏ muốn phản bác, hai mắt Lâm Cẩn đảo quanh, dù trong lòng sốt ruột vẫn cố gắng bình tĩnh đứng ở một bên nhìn.

Lâm Hô càng đọc càng mê muội, nhất là trong tiểu thuyết viết đến nội công và chiêu thức còn có khinh công, đương nhiên nội công và khinh công quá mức huyễn tưởng, thế nhưng các chiêu thức cũng viết thật cặn kẽ, Lâm Hô ở trong đầu bắt chước một lần, phát hiện đều có thể thực hiện được.

Nghiệm chứng một vài chiêu thức, khiến hắn càng mê say đọc tiếp. Sau đó hắn lại bị các kế sách tác giả nhắc tới hấp dẫn, thứ nhất là mỹ nhân kế mà ma giáo thiếu chủ dùng để quyến rũ La Húc Nghiêu, sau đó khi trở lại là thiếu chủ cố ý ở trước mặt giống cái A nói La Húc Nghiêu thích giống cái B, để mượn đao giết người khiến giống cái A đi đối phó giống cái B. Còn có khi giống cái A và giống cái B đánh nhau, sử dụng điệu hổ ly sơn cố ý dẫn dắt La Húc Nghiêu rời đi.

Các mưu kế này, làm Lâm Hô càng xem mắt càng sáng. Bỏ qua vấn đề giống cái, đây là một quyển tiểu thuyết rất hay, về phần em trai nói hỗ trợ, cũng không phải là không thể được, Lâm Hô chớp mắt nghĩ đến.

"Kí chủ, cách nhiệm vụ thời gian còn lại tám giờ, xin hỏi ngài đã nghĩ ra phương pháp giải quyết chưa?"

"Đừng nhắc tôi cái nhiệm vụ chết tiệt đó nữa, tôi đây không phải là đang suy nghĩ sao? Má nó, rõ ràng muốn bức tử ông đây mà!" Mông Hiểu Dương xoa loạn tóc, buồn bực nói.

Y không phải không muốn dứt khoát xin lỗi xoá bài, nhưng mà tình huống càng lúc càng nghiêm trọng, căn bản không phải y xoá bài xin lỗi liền có thể giải quyết. Lại nói nếu là y thực sự xoá bài, trị số fan nhanh chóng về 0, nhiệm vụ cũng thất bại.

Quan trọng nhất là, ở web văn học một số chứng minh thư chỉ có thể xin một bút danh, càng không thể thay đổi bút danh. Cho nên coi như lần này xoá bài, lần sau lại viết khẳng định sẽ bị người ta chỉ trích.

Nhìn khu bình luận càng nói càng khó nghe, Mông Hiểu Dương thật muốn hỏi bọn họ một chút, 'Các người anh hùng bàn phím như vậy, ba mẹ các người biết không?'

"Đinh! Trị số fan tăng một trăm!"

"Đinh! Trị số fan tăng năm trăm!"

"Đinh! Trị số fan tăng năm nghìn!"

"..."

Liên tiếp đinh đinh thanh làm Mông Hiểu Dương ngẩn người, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì? (⊙o⊙)

Vội vã nhìn phía màn hình tiểu thuyết, phía dưới tất cả bình luận kém tựa như chưa từng xuất hiện, biến mất vô tung vô ảnh, mà khôi phục thành thuần một sắc khen ngợi.

Trong đó còn có một bình luận được đính lên đầu tiên, nhìn người để lại bình luận, Mông Hiểu Dương thiếu chút nữa sợ ngất xỉu. Y thấy cái gì, bình luận khen ngợi này lại là của Mộ Vân Nhi, anh đổi tới đổi lui như vậy không cảm thấy kỳ cục sao?

Chuyển biến tới quá nhanh, làm Mông Hiểu Dương nghĩ mình như đang nằm mơ, tắt đi màn hình tiểu thuyết, y nhanh chóng tìm tòi cái gì làm nam thần giống cái mảnh mai xinh đẹp đổi ý.

Không tìm thì thôi, tìm ra rồi lại giật mình, nguyên lai là một người tên là Lâm Hô ở thế giới nhỏ đăng lên một tựa tiểu thuyết. Trong đó không nói vấn đề giống cái, chỉ nói là bởi vì hiếu kỳ đọc thoáng qua, không ngờ quyển tiểu thuyết này lại có nội hàm như vậy, võ công chiêu thức có đủ, mưu kế tầng tầng lớp lớp, khiến cho hắn vô cùng bội phục tác giả Mao Trạch Tây.

Giật mình qua đi, Mông Hiểu Dương mở về màn hình tiểu thuyết, khu bình luận quả nhiên là nói văn của y viết rất có nội hàm, giống cái là vô cùng khôn ngoan khéo léo...

9717: "Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ, phần thưởng nhiệm vụ đã phát, thỉnh kí chủ tự kiểm tra."

Mông Hiểu Dương: "Vậy là xong rồi?" Y khổ ép lâu như vậy, người ta chỉ đăng một status liền giải quyết xong?

Nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại Mông Hiểu Dương nội tâm tức giận không ngớt, chỉ là không bao lâu sau y liền như quả bóng xì hơi. Đây rõ ràng chỉ là một người xa lạ, cho dù y có tức giận cũng không làm được chuyện gì. Lại nói người gọi Lâm Hô kia chính là đang giúp y, y lấy gì để đố kị tức giận.

Lâm Hô? Sẽ không phải là người lần trước gặp ở siêu thị chứ? Không có khả năng, trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy. Mông Hiểu Dương lắc đầu, bác bỏ ý nghĩ của chính mình.

Nếu sự tình giải quyết rồi, y đương nhiên cũng tiếp tục gõ chữ viết văn. Dù sao đây là đường sống duy nhất của y, không có khả năng vì một lúc tức giận mà không có cơm ăn.

Hôm nay viết được ba chương post lên, Mông Hiểu Dương ở dòng tác giả có lời muốn nói chân thành cám ơn các bạn đọc còn đang ủng hộ y, và biểu thị mình không có ý sỉ nhục giống cái, chỉ là cho rằng giống cái xinh đẹp cũng có thể đồng thời sở hữu trí tuệ và vẻ đẹp, cũng có thể có thực lực cường đại không cần thú nhân bảo hộ.

Vừa post lên, chợt có mấy cái giống cái bình luận tán thành, nhất thời phong ba của《 tiếu ngạo võ lâm 》triệt để đi qua. Bất quá cũng nhờ nó, quyển tiểu thuyết này mới được rất nhiều người biết đến. Những người này trong đó có cả giống cái bắt đầu khách quan đọc, phát hiện tiểu thuyết quả thật không tệ, cũng không phải như lúc đầu nghe nói kinh khủng như vậy, trị số fan của Mông Hiểu Dương chợt lại tăng gấp đôi.

Ba ngày ba đêm chờ đợi lo lắng, cuối cùng cũng có thể để cho y nghỉ ngơi một hồi. Chỉ là trước khi nghỉ ngơi, Mông Hiểu Dương muốn xem một chút phần thưởng nhiệm vụ, dù sao y nghĩ nhiệm vụ lần này khá là khó (tuy cuối cùng người khác hỗ trợ giải quyết), phần thưởng nhiệm vụ hẳn là cũng không tệ lắm mới đúng.

Gọi ra giao diện thông báo: Mấy cái khác vẫn là trước sau như một, chỉ có dựng lực lại trở thành 7.

Mông Hiểu Dương: "9717..." 

Chương 9:

  9717: "Bởi nhiệm vụ lần này tương đối khó khăn, nên thưởng cho ba điểm dựng lực, thỉnh kí chủ không nên quá vui vẻ."

Mông Hiểu Dương: Cho hỏi con mắt nào của cậu nhìn thấy tôi vui vậy? ←_←

Lo lắng hãi hùng suốt ba ngày, kết quả thưởng cho cái quỷ gì đâu không. Mông Hiểu Dương không muốn lại thảo luận vấn đề không dinh dưỡng này với 9717 nữa, y quyết định đi coi trị số fan.

Thành tựu: E (bước đầu tiên trên con đường đến mục tiêu)

Nghề chính: Tác giả

Nghề phụ: Không

Trị số fan: 20081 (cấp D)

Trị số thành công: -100 (có được khi hoàn thành nhiệm vụ, cũng có thể đổi từ trị số fan.)

"Kí chủ, trị số fan hiện nay của ngài có thể đổi thành trị số thành công đang thiếu, xin hỏi ngài có đổi hay không, 'có, không.' "

"Tôi nhớ một vạn trị số fan đổi được một trăm điểm trị số thành công nhỉ?" Không đợi 9717 trả lời, Mông Hiểu Dương đồng ý luôn. Liền thấy trị số fan trong giao diện nháy mắt biến thành 10081, mà trị số thành công trở về 0.

Nhìn biến hoá xong, Mông Hiểu Dương mới nhẹ nhõm ngã xuống giường, chỉ chốc lát sau đã đến gặp Chu công đánh cờ.

Trong trung tâm hệ thống, 9717 đang dương dương đắc ý chợt một dòng điện đánh tới. Một tiếng kêu sợ hãi qua đi, vốn là đứa bé nhìn cỡ năm sáu tuổi thu nhỏ lại còn bốn năm tuổi.

Từ dưới đất bò dậy, cái miệng phấn nộn nhỏ nhắn chu ra, đôi mắt thật to ngập nước, "Chỉ chọc kí chủ một chút thôi mà! Như vậy cũng bị trừng phạt sao?"

Hệ thống thành công rốt cuộc từ đâu sinh ra, ngay cả 9717 cũng không biết. Nó chỉ còn nhớ mình lơ lửng trong vũ trụ bao la, thẳng đến trong lúc vô tình bay tới Trái Đất, bị lực hút Trái Đất hút lấy rơi vào Trái Đất đập trúng Mông Hiểu Dương, thần chí mới từ từ rõ ràng.

Cũng bởi vì nó, mới khiến Mông Hiểu Dương đang uống nước bị sặc chết, hơn nữa hệ thống lúc hạ xuống phá vỡ kết giới, linh hồn Mông Hiểu Dương mới bị hút đến thế giới này, cũng có thể nói là tương lai.

9717 thức tỉnh, ý nghĩa hệ thống chính thức khởi động, nhưng 9717 cũng không phải muốn làm như thế nào thì làm. Trong phạm vi nhỏ, 9717 có thể đặt ra thưởng phạt, nhưng nếu thưởng quá nhiều hoặc cùng nghề chính hay nghề phụ không liên quan, nó sẽ bị trừng phạt.

Mà hình phạt của nó là lấy đi trị số thành công cũng chính là năng lượng. 9717 mới bắt đầu trạng thái là nhân loại hai tuổi, một khi hệ thống khởi động sẽ đến năm tuổi, lần này nghiêm phạt, khiến nó rơi xuống bốn tuổi. Đừng xem thường đây chỉ có một tuổi, nhưng cũng cần đến một trăm trị số thành công mới có thể bổ sung. Sau mười tuổi, nó cần trị số thành công càng lúc càng nhiều. Cho nên đối với 9717 mà nói, lần này nghiêm phạt khá là nặng.

Về phần 9717 vì sao đến bây giờ còn không ra gặp Mông Hiểu Dương, cũng không phải nó muốn chơi trốn tìm, đây là bị hệ thống hạn chế. Chỉ có chờ kí chủ thành tựu đạt cấp C, 9717 mới có thể biến ảo xuất hiện trước mặt Mông Hiểu Dương.

Thời gian hạnh phúc luôn luôn qua thật nhanh (thật sao?), trong chớp mắt đã đến ngày khai giảng.

Trong khoảng thời gian này, thành tích tiểu thuyết của y càng ngày càng tốt, nhưng mà 9717 chỉ xuất hiện qua một lần, điều này làm cho Mông Hiểu Dương khó hiểu vô cùng. Bất quá nó không xuất hiện càng tốt, nếu không lại quăng cho y mấy nhiệm vụ hố cha nữa.

Bây giờ đại học chỉ cần ở quang não báo danh là được, chỉ là ngày mai phải khai giảng rồi, cho dù như thế nào thì Mông Hiểu Dương đều phải đi đến trường.

Tính cách nguyên chủ nhát gan tự ti, cũng chính bởi vì như vậy, thích cắm đầu học tập, thành tích cuộc thi lần này không tệ chút nào, nên Mông Hiểu Dương tiếp nhận thân thể sau liền có thật nhiều trường học có thể lựa chọn.

Phân vân một lúc lâu, Mông Hiểu Dương lựa chọn đại học Hoa Hạ. Thứ nhất tên này vừa nghe là thấy có liên quan tới Trái Đất, thứ hai trường học này ở đế quốc đứng hàng thứ hai, tuyệt đối là danh giáo.

Lại suy tính hồi lâu, y lựa chọn ngành biên kịch. Sáng tác vốn chính là sở trường của y, biên kịch tuy không giống với viết tiểu thuyết, thế nhưng qua hơn một tháng quan sát, y thấy nơi này phim truyền hình và cả điện ảnh đều quá đơn điệu (mỗi ngày xem phim nhìn thú nhân theo đuổi giống cái, thực sự không thể chịu nổi nữa) ←_←

Ngôi nhà hiện tại của Mông Hiểu Dương cách đại học Hoa Hạ rất xa, y đành phải ở ký túc xá của trường. Ngoài mấy bộ quần áo và Viên Đồng, Mông Hiểu Dương không đem theo gì khác.

Xuống xe huyền phù (Tiểu Nhiên: tính để xe bay mà thấy kì quá nên thôi), Mông Hiểu Dương nhìn toà kiến trúc trước mắt không khỏi sửng sốt. Cũng không phải bởi vì kiến trúc nơi này khoa học kỹ thuật cao thế nào, mà bởi vì nó cực kỳ tương tự kiến trúc thế kỷ 21 mới khiên y sửng sốt.

"Cậu là... Mông Hiểu Dương?"

Giọng nói kinh ngạc từ đằng sau vang lên, khiến Mông Hiểu Dương hồi thần. Nhìn lại, chính là á thú nhân Lâm Cẩn đã gặp một lần ở siêu thị giả thuyết.

"A, cậu là Lâm Cẩn. Cậu cũng học đại học Hoa Hạ sao?"

"Đúng vậy, tôi là sinh viên năm nhất, ngành âm nhạc, còn cậu?" Lâm Cẩn không thèm để ý đến cái người mặt than lạnh lùng đằng sau, quen thuộc ôm chặt cánh tay Mông Hiểu Dương, cười hỏi.

Bị ôm chặt cánh tay mà cứng đờ, nhiều năm sinh hoạt tự kỷ trong nhà, làm Mông Hiểu Dương dưỡng thành online không tiết tháo, offline không thích nói chuyện. Thình lình gặp được một người nhiệt tình cứ như đã quen biết từ lâu như thế, khiến y trong phút chốc không thể thích ứng.

Chỉ phải uyển chuyển lựa lời rời khỏi: "Tôi cũng là sinh viên năm nhất, ngành biên kịch. A, thời gian cũng không còn sớm, tôi đến ký túc xá trước thu thập một chút."

Không ngờ Lâm Cẩn ngẩng đầu nhìn trời, nghi ngờ nói: "Thời gian còn sớm mà!" Lập tức lại cười nói: "Cậu cũng ở ký túc xá trường sao? Tôi cũng vậy nè! Cậu ở phòng nào? Hay là chúng ta ở chung đi? Cậu không biết đâu, tôi phải năn nỉ thật lâu mới được phép ở lại trường đó! Nhưng mỗ mụ không cho phép tôi và người khác ở chung một phòng ký túc xá." Bĩu môi, nỗ lực biểu đạt cậu đang tức giận. Chỉ là hợp với đôi mắt to ngập nước kia, sẽ chỉ làm cho người ta cảm thấy đáng yêu, rất muốn nhéo mặt và khi dễ cậu mà thôi.

Mỗ mụ? Trong trí nhớ mỗ mụ là để xưng hô mẫu thân giống cái. Mông Hiểu Dương nhìn Lâm Cẩn có chút ngây thơ, còn có Lâm Hô đang đứng thẳng tắp cách y không xa, phụ thân bọn họ có thể cưới giống cái? Bọn họ quả nhiên không phải người thường.

"Mỗ mụ của cậu không phải đã nói cậu không thể ở cùng ký túc xá với người khác sao, hơn nữa lúc báo danh đã phân phối xong ký túc xá, tôi làm sao có thể đổi qua ở cùng phòng với cậu được? Thôi, tôi thực sự muốn về phòng. Nếu ở cùng một trường học, chúng ta thế nào cũng có cơ hội gặp lại mà." Hướng Lâm Hô gật đầu, Mông Hiểu Dương liền bước vào cổng trường.

Vào trong trường, sẽ có phi cơ mini hướng dẫn đường đi cho học sinh, nếu như bạn không muốn đi bộ, còn có xe huyền phù loại nhỏ chỉ chở một hoặc hai người đưa đón, đương nhiên, không có miễn phí đâu.

Bất quá sau khi xem qua bản đồ, thấy trường học rộng lớn vô cùng, Mông Hiểu Dương rất cơ trí lựa chọn ngồi xe. Xe huyền phù nhỏ chạy cũng không nhanh, khá giống xe taxi thế kỷ 21, có thể dọc theo đường đi thưởng thức phong cảnh trong trường.

Khoảng gần mười phút sau, xe huyền phù liền ngừng lại. Mông Hiểu Dương nhìn biệt thự trước mặt vô cùng kinh ngạc, không nhịn được tán thưởng, "Wow! Không ngờ ký túc xá tương lai lại lộng lẫy thế này!"

Mừng rỡ lấy chìa khoá vừa nhận được từ sảnh tiếp đón tân sinh viên, cửa "cạch" một tiếng mở ra, đập vào mắt là phòng khách rộng lớn ngăn nắp sạch sẽ, nhưng mà người đang ngồi trên ghế sa lon là?

Chương 10:

  "Sao hai người lại ở đây?" Hai người đang ngồi trên ghế sa lon rõ ràng là Lâm Cẩn và Lâm Hô. Mông Hiểu Dương ngẩng đầu nhìn phi cơ mini còn đang bay vòng vòng trên đầu, khó hiểu hỏi: "Là tôi đi nhầm phòng sao?"

Lâm Cẩn vừa thấy được Mông Hiểu Dương liền vội vàng đứng lên, nhảy đến bên cạnh y, lấy tay nhấn đầu phi cơ mini một cái, phi cơ liền vù vù bay đi.

"Dĩ nhiên không có nhầm, tớ tìm bác hiệu trưởng cho cậu đổi đến đây đó." Vừa nói vừa bĩu môi, "Ký túc lớn như vậy, chỉ có hai người là tớ và anh hai ở thôi hà, anh hai lại thường xuyên không ở đây, chỉ có một mình tớ rất nhàm chán, rất sợ hãi! Hiểu Dương cậu ở cùng với tớ nha! Xin cậu đó ~~~ "

Mông Hiểu Dương bị hàng lượn sóng phía sau kia làm cả người nổi da gà run rẩy, đẩy ra cái tay đang kéo cánh tay mình, mỉm cười nói: "Xin lỗi, tôi nên ở ký túc xá phổ thông sẽ tốt hơn. Không quấy rầy hai vị, tạm biệt."

Nói thật là Mông Hiểu Dương có hơi bực bội. Mặc kệ mục đích của Lâm Cẩn là gì, có ác ý hay không, nhưng không lịch sự hỏi ý kiến người khác trước mà tự ý quyết định, là ai cũng sẽ thấy khó chịu.

Một bóng đen xẹt qua, Lâm Hô đứng phía trước ngăn trở Mông Hiểu Dương. Hắn bắt đầu quan sát Mông Hiểu Dương từ khi y vừa mở cửa, xác định y thật sự không biết bọn họ, và không có mục đích gì khác. Hắn thường xuyên không ở ký túc, một mình em trai ở đây quả thật không tốt.

"Hiểu Dương, sao cậu lại không muốn ở cùng phòng với tớ? Cậu ghét tớ phải không?" ( Tiểu Nhiên: thử xưng hô cậu tớ, nghe nổi da gà dễ sợ =)))) Lâm Cẩn lo sợ cẩn thận đến gần Mông Hiểu Dương, "Tớ biết không hỏi ý kiến của cậu trước đã tự tiện đổi phòng cho cậu là không đúng, hồi nãy ở cổng trường, cậu có nói bởi vì mỗ mụ của tớ và trường học không đồng ý mới không chịu ở chung với tớ, nhưng mà bây giờ mỗ mụ và trường học đều đồng ý cả rồi."

Quay đầu lại nhìn chăm chú ánh mắt trong suốt của Lâm Cẩn, y muốn nhìn rõ rốt cuộc là cậu thật sự đơn thuần hay là giả vờ. Hồi lâu mới thu hồi đường nhìn, được rồi, theo quan sát thì người này thật sự là đơn thuần. Nhưng y vẫn còn có chút do dự, chi phí ở ký túc biệt thự này nhất định rất đắt, hiện tại y sợ là trả không nổi.

Lâm Hô nghiêng người tựa ở khung cửa, "Chuyện đột nhiên xảy ra, phí ký túc xá cậu đã giao trường học không thể trả về, coi như chấp nhận cho cậu ở nơi này không mất thêm phí. Khu phòng học ngành biên kịch và âm nhạc ở cùng một phương hướng, sau đó các cậu đến lớp còn có thể có bạn đi chung. Ký túc xá phổ thông là bốn người một phòng, bình thường làm cái gì cũng bất tiện." Nói đơn giản mấy câu, Lâm Hô trở về sô pha ngồi.

Mấy cái khác không bàn đến, nhưng Lâm Hô câu cuối cùng đã nói trúng tim đen của Mông Hiểu Dương. Y cũng không muốn người khác biết y viết văn trên mạng. Nếu ở ký túc xá bình thường, tránh không được lén lén lút lút, ở chỗ này sẽ tốt hơn rất nhiều.

"Được."

"A! Tốt quá, tớ dẫn cậu đi xem phòng ngủ nha." Nói xong liền kéo Mông Hiểu Dương lên lầu hai. Dọc theo đường đi còn líu ríu nói mình như thế nào thuyết phục mỗ mụ và hiệu trưởng, trong giọng nói lộ ra một loại ý tứ 'Tớ lợi hại chưa, mau khen tớ đi'.

Mông Hiểu Dương không khỏi có chút đau đầu, lúc nãy ở cổng trường y nói vậy ý là muốn từ chối, không ngờ người nào đó dĩ nhiên nghĩ lời y nói là thật. Và còn làm theo. Suy nghĩ của người đơn thuần, quả nhiên không thể lý giải theo cách thông thường!!!

Lấy Viên Đồng ra khởi động, nó liền xoay vòng vòng quanh Mông Hiểu Dương, dáng vẻ rất cao hứng. Lâm Cẩn ở một bên tò mò chọt chọt Viên Đồng, kêu lên thật là đáng yêu, điều này làm cho Mông Hiểu Dương đầu đầy hắc tuyến (Tiểu Nhiên: ko biết thay bằng chữ gì QAQ). Cục sắt cứng ngắc tròn vo thế này đáng yêu chỗ nào.

Ký túc xá có sẵn người máy dọn vệ sinh, ngay cả chăn nệm cũng đã trải xong. Không còn chuyện gì cần làm, Mông Hiểu Dương đi quanh phòng một vòng liền xuống lầu.

Lâm Cẩn là một người rất hoạt bát, có cậu líu ríu không ngừng, không khí mới không còn nặng nề. Điều này làm cho Mông Hiểu Dương thở phào nhẹ nhõm.

Hàn huyên một hồi, y mới biết được Lâm Hô vẫn còn là học sinh, và đang học đại học Hoa Hạ. Hắn học ngành chỉ huy, hiện là sinh viên năm thứ ba. Mông Hiểu Dương thật sự không thể tin nổi, y tưởng rằng người này đã ra xã hội rồi chứ, thành thục như vậy.

Lâm Hô: Tôi rất già sao? o(︶︿︶)o

Từ sáng sớm rời nhà đến bây giờ, y cũng chưa uống được một giọt nước, nhìn Lâm Cẩn bọn họ đại khái chắc cũng như vậy. Chỉ là xem bọn họ cũng không có ý muốn phân phó người máy làm cơm, Mông Hiểu Dương lại đói không chịu nổi, chỉ phải gọi Viên Đồng đến, "Đi mua bột mì và rau xanh."

"Hiểu Dương, cậu mua mấy thứ đó làm gì?" Lâm Cẩn tò mò hỏi.

Bột mì là Mông Hiểu Dương trong lúc ngẫu nhiên phát hiện, nhưng bán cũng không nhiều lắm. Dù sao thứ này rất nhiều người không biết chế biến, cũng chính bởi vì như vậy, bột mì là thứ có giá rẻ nhất ở siêu thị y.

Y vốn sinh ra ở nông thôn, ở bên ngoài nhiều năm như vậy cũng không có quen bạn gái, ba bữa đều tự mình giải quyết, đương nhiên phần lớn thời gian vẫn nấu mì là chính.

Nên hiện tại Lâm Cẩn hỏi như vậy, Mông Hiểu Dương tuyệt không ngạc nhiên, "Đương nhiên là làm bữa trưa, các cậu muốn ăn không?"

"Bột dinh dưỡng, nhưng đó là cho tiểu á thú nhân mới mọc răng ăn mà? Hơn nữa tớ với anh hai có mang theo dinh dưỡng tề ( Tiểu Nhiên: ko biết sửa cái gì nên để lun QAQ), nên bữa trưa mới không kêu người máy làm." Nói xong, cậu kêu người máy cầm tới ba dinh dưỡng tề, "Tớ thích ăn vị thịt kho tàu nhất, còn cậu?"

Mông Hiểu Dương biết dinh dưỡng tề, chính là bột dinh dưỡng version cao cấp, hương vị gần như giống hệt các món ăn. Nhưng đó cũng chỉ là gần như mà thôi, y vẫn cảm thấy bên trong có hương vị là lạ, nghe thấy liền có cảm giác buồn nôn.

Quên đi, y vẫn nên chịu khó tự mình làm bữa trưa thôi.

"Các cậu có muốn ăn không, tôi làm nhiều một chút?" Vốn nghĩ là bọn họ sẽ cự tuyệt, ai ngờ hai người đều gật đầu đồng ý, Lâm Cẩn còn tiện tay ném dinh dưỡng tề, bày ra tư thế chờ y làm cơm bưng tới, làm Mông Hiểu Dương thật sự không biết nói gì.

Ngoài lúc làm sợi mì hơi phức tạp, còn lại thật ra rất đơn giản và nhanh chóng. Luộc mì chín múc ra ba tô, màu vàng tươi của mì hợp với màu xanh non mơn mởn của rau cải khiến người thèm ăn vô cùng. (sau khi ăn bột dinh dưỡng, mới thấy mì luộc cũng là mỹ vị!!!)

Lâm Cẩn đang nhảy nhót ngoài cửa phòng bếp chợt gào khóc xông vào, cũng không để ý canh nóng liền bưng lên một tô húp một ngụm, "Tớ ở ngoài cửa ngửi thấy mùi thơm quá, canh uống thật ngon." Sau đó ăn liên tục không còn thời gian nói chuyện nữa.

Lâm Hô tất nhiên sẽ không như vậy, nhưng mà nhìn hắn ngồi ở bàn ăn vẻ mặt chăm chú là có thể biết được hắn cũng rất muốn ăn. Mông Hiểu Dương trong lòng cảm thán, 'Xem ra vị giác người tương lai không có việc gì, cũng không thích bột dinh dưỡng.'

Nghĩ thì nghĩ, y cũng chăm chú ăn tô mì của mình. Khi y ngẩng đầu lên, chỉ thấy hai đôi mắt mở thật to không chớp mắt nhìn mình chằm chằm, khiến y giật mình thảng thốt.

"Còn nữa không?" Giọng nói có chút cứng nhắc vang lên, Lâm Cẩn bên cạnh liên tục gật đầu.

"Khụ! Trong phòng bếp vẫn còn, hai người tự đi múc đi." Sau đó, nháy mắt một cái hai người trước mặt đã không thấy tăm hơi. Mông Hiểu Dương phải một phen cảm thán sức mạnh của thức ăn ngon!

Mặc dù có chút không lễ phép, nhưng y cần viết xong bản thảo tiểu thuyết, nên đứng dậy nói với bọn họ một tiếng liền đi lên lầu.

Ngay lúc y xoay người, nghe được trong phòng bếp truyền đến giọng nói Lâm Cẩn, "Anh hai, chúng ta đào được bảo rồi. Sau đó mỗi ngày đều có ăn ngon, thật vui quá đi!" (^o^)/~

Ngay sau đó một giọng khác vang lên, "Ừm, không sai."

Mông Hiểu Dương: Hai người có thể đợi tôi đi xa một chút rồi hãy nói được không?

Mới vào phòng, còn chưa mở quang não, 9717 đã lâu không xuất hiện đột nhiên nói: "Trù nghệ của kí chủ được tán thưởng, trở thành sở trường đặc biệt, mở ra nghề phụ."

"Đinh! Mở ra nghề phụ, hiện nay nghề phụ hiện là cấp một (trù nghệ), sơ cấp."

"Đinh! Bởi vì là nghề phụ đầu tiên, trực tiếp thăng cấp lên cao cấp."

"Đinh! Nghề phụ: Trù nghệ (cao cấp) "

"Đậu xanh rau má! Nghề phụ đầu tiên có thể trực tiếp thăng cấp lên cao cấp? 9717, cái đồ hố cha nhà cậu đi ra đây ngay cho tôi." Mông Hiểu Dương quả thực muốn bóp chết 9717, trù nghệ cao cấp có ích lợi gì. Nếu như biết trước, y nhất định viết một kịch bản kêu người khen một cái, như vậy sẽ trực tiếp trở thành biên kịch cao cấp rồi.

9717: "Kí chủ, xin bình tĩnh."

Mông Hiểu Dương: "Bình tĩnh cái đầu cậu, tại sao không nói cho tôi biết trước, làm tôi trong lúc hồ đồ được một trù nghệ cao cấp. Ở đây lại không có phụ nữ cho tôi theo đuổi, tôi cần trù nghệ cao cấp như vậy để làm gì?"

9717: "Đây là hệ thống quy định, tôi cũng không có thể làm trái. Hơn nữa nghề phụ đồng dạng yêu cầu đạt tới đỉnh thành công, cũng sẽ bất chợt phát nhiệm vụ, thỉnh kí chủ không nên lơ là."

Xoa xoa mặt, dù sao không công có được một nghề phụ cao cấp, y phải biết đủ, Mông Hiểu Dương hít sâu một hơi, chậm rãi bình tĩnh tâm tình. Lúc này mới mở quang não ra, nhưng mà, "Đinh! Thỉnh kí chủ trong vòng mười ngày thu thập đủ 32 lời khen đối với trù nghệ của kí chủ, nhiệm vụ thành công: Mở ra nghề phụ << biên kịch >>, nhiệm vụ thất bại: Tỏ tình với thú nhân ở chung, 'có, không' "

"Đậu mè, lẽ nào thất bại cậu khống chế tôi tỏ tình với Lâm Hô?" Nghĩ vậy Mông Hiểu Dương tự nhiên rùng mình một cái.

9717: "Đúng vậy. Hữu tình nhắc nhở, mở ra nghề phụ thứ hai cũng sẽ có phần thưởng."

"Hừ, lại tới chiêu này, sẽ không lại là giá trị dựng lực đi?" Đáng tiếc 9717 lại giả bộ chết không lên tiếng.

Mông Hiểu Dương: Mệt mỏi quá không muốn yêu nữa! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ