3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một lát sau, Minseok mới trở lại bình thường từ trong dư âm, cửa phòng tắm phản chiếu ra bóng dáng và tiếng nước ào ào cho cậu biết Minhyeong đang ở trong đó.

Lúc này Minseok mới cảm thấy dường như có chỗ nào đó không bình thường.

Rõ ràng Minhyeong đã chết, tuy cậu chưa kịp thấy thi thể dã bị người khác vội vàng đưa ra nước ngoài, nhưng cậu biết Minhyeong đã mất, nếu không, anh sẽ không dễ dàng tha thứ cho mình thoát khỏi lòng bàn tay anh. Vậy Minhyeong kia là sao?

Mơ à?

Người dưới đau đớn và khoái cảm tình dục cao trào chân thật như vậy, thậm chí hiện tại vẫn còn mùi vị tình dục do Minhyeong hôn cậu mang tới.

Hơn nữa cậu nhớ rõ Lee Mục đã đâm cậu một dao, mà bây giờ, vị trí vết dao trơn bóng một mảnh, ngoài trừ một chuỗi vết hôn tím bầm.

Chuyện gì đã xảy ra?

Minseok quay đầu đánh giá mọi thứ trong phòng, không bình thường, thiết bị lắp đặt trong phòng này vừa quen thuộc vừa xa lạ, đây cũng không phải phòng của cậu, cậu nhớ rõ đầu giường này phải có một chuỗi xiềng xích, là sau khi cậu chạy trốn bị Minhyeong bắt lại đã tìm người gắn lên, cậu bị khóa trên giường gần một năm!

Mà bây giờ, trên tường không có gì cả!


Trong phòng ngoại trừ cái giường này coi như nguyên vẹn ra, những thứ khác lộn xộn thành một đống, đồ đạc vỡ đầy đất, gần như không có thứ nào còn nguyên, hiển nhiên là đã trải qua một trận ác chiến.

Vật trên đất khiến Minseok hơi mông muội. Đó là một cái mô hình máy bay, chính xác mà nói thì nó đã trở thành cái xác rồi.

Cậu nhớ mô hình này rất rõ, trước đây cậu xem ti vi, thuận miệng nói mô hình này đẹp, không tới vài ngày đã có người tặng đến nhà.

Đương nhiên là Minhyeong lấy cho cậu, khi đó cậu vui vẻ vài ngày, nhân tiện cho Minhyeong vài ngày được sắc mặt tốt. Cậu căn bản không phải người kiên nhẫn, mới vài ngày đã không còn hứng thú không biết đã ném nó ở góc nào.

Cậu có ấn tượng sâu sắc với thứ này là bởi vì sau đó cậu tình cờ biết cái mô hình này là do Minhyeong dùng mấy triệu mua về từ một hội đấu giá ở Đức, cậu lục vài căn phòng tìm thứ này ra, dọn dẹp sạch sẽ, yêu quý treo trên tường phòng ngủ, yêu quý của cậu đương nhiên không phải dành cho tâm ý của Minhyeong, mà là mấy triệu.

Chỉ là mô hình này nhiều năm trước đây đã bị Minhyeong ném vỡ, hình như là bởi vì cậu muốn bỏ đi.

Một suy nghĩ kỳ lạ hiện lên trong đầu Minseok, Minseok có chút kích động, không để ý vết thương bị xé rách phía dưới, lục lọi trên đầu giường.

Minhyeong từ phòng tắm bước ra chỉ thấy Minseok chổng mông tìm gì đó trên tủ đầu giường, nhíu mày lại.

"Em đang tìm gì vậy?"

"Điện thoại di động! Điện thoại di động của em đâu?" Minseok vội vàng muốn kiểm chứng suy nghĩ của mình, không thấy gương mặt trầm xuống của Minhyeong, vẻ mặt vội vã nhìn Minhyeong, "Quên đi, anh nói cho em biết bây giờ là lúc nào rồi?"

Khuôn mặt Minhyeong hoàn toàn trầm xuống, không trả lời, trầm mặc đi về phía cậu.

Minseok vẫn chưa biết sống chết nói: "Bây giờ là lúc nào? Anh nói cho em biết đi!"

"Em vẫn muốn rời khỏi anh!" Minhyeong đè Minseok lên giường, chặt chẽ nhìn cậu, nghiến răng nghiến lợi nói.

Minseok không rõ ý tứ của anh, cậu chỉ muốn biết hiện tại là lúc nào, năm nào, sao lại muốn rời khỏi anh chứ? Cậu không nghĩ đến chuyện rời khỏi anh, cũng không nghĩ đến cuộc sống không có anh!

"Em chỉ muốn biết bây giờ là năm nào tháng nào! Minhyeong, anh nắm đau em!" Minseok vùng vẫy nắm cổ tay anh, bất mãn dùng chân đá Minhyeong.

Minhyeong dùng chân khóa chân cậu lại, một tay đè hai tay Minseok trên đỉnh đầu, một tay dùng sức nắm cằm cậu, ánh mắt nguy hiểm nhìn cậu, "Em yên tâm, em bị anh đè trên giường ba ngày, chuyến bay đã sớm bay rồi! Minseok, chỉ cần anh còn sống một ngày, em đừng nghĩ đến chuyện bỏ đi! Nếu có lần sau nữa, anh sẽ khóa em trong phòng này, cả đời! Minseok, đừng nghi ngờ lời của anh, anh nói được thì làm được!"

Minseok đảo mắt trong lòng một cái, cậu không nghi ngờ lời nói của anh chút nào!

"Bá đạo!" Đôi mắt to trên gương mặt búp bê của Minseok trừng Minhyeong một cái, miệng nhỏ bé bất mãn hơi chu, ngược lại càng giống như con nít đang cáu kỉnh.

Minhyeong nhớ tới lần đầu tiên hai người gặp mặt chính là như vậy, thuần khiết đặc biệt trên người Minseok khiến mình và mấy người bạn đến quán bar họp mặt liếc mắt cái liền chú ý tới cậu, nhìn thấy cậu bị người khác khi dễ rõ ràng vô cùng sợ lại cứng cổ giống như một con gà trống nhỏ kiêu ngạo, không nhịn được cười khẽ, không nhịn được ra tay giúp cậu, không nhịn được trêu đùa cậu, sau đó, Ryu Nham liền giống như bây giờ, mắt to sáng ngời nhìn anh chằm chằm, môi nho nhỏ đầy đặn, lập tức khiến đáy lòng anh mềm nhũn một cái.

Minhyeong nở nụ cười, cúi đầu dán lên môi Minseok nhẹ nhàng cọ cọ, "Không phải bá đạo, là điên rồi. Bảo bối, đừng nghĩ đến việc rời khỏi anh, nếu không, anh cũng không biết anh sẽ làm ra chuyện gì." Dừng một chút, nói thêm: "Em muốn đi học, mấy trường học trong thành phố Z tùy em chọn, nhưng không được ra nước ngoài."

Minseok bất mãn hừ một tiếng, mở miệng cắn cắn môi dưới của anh, dùng sức cắn một cái rồi lại lè lưỡi liếm, cậu muốn, cậu thật sự đã trả lời bảy năm trước rồi!

"Tay em đau!" Minseok oan ức bất mãn trừng mắt nhìn Minhyeong.

Lòng Minhyeong mềm nhũn, buông tay cầm lấy tay cậu ra, đau lòng hôn nhẹ lên cổ tay bị anh nắm đến đỏ ra.

"Bảo bối, chỉ cần em không bỏ đi, em muốn cái gì anh cũng đồng ý với em." Minhyeong mềm giọng xuống nói, đưa ra thỏa hiệp lớn nhất.

Vẻ mặt Minseok hoài nghi nhìn anh, "Vậy em muốn trọ ở trường!"

Mặt Minhyeong lại trầm xuống, nguy hiểm nhìn cậu, cắn răng phun ra hai chữ: "Không được!"

Minseok đã sớm biết là vậy, cũng không thất vọng, bĩu môi, liếc anh một cái, "Tên lừa gạt!" đẩy anh ra trở mình, đưa lưng về phía anh, ở nơi Minhyeong không nhìn thấy cười cong mắt, thật sự trùng sinh!

Minhyeong thở dài, nằm xuống bên cạnh lật người cậu lại kéo vào lòng, hôn lên đỉnh đầu cậu, "Minseok, anh yêu em, em đừng bỏ rơi anh."

Nếu là Minseok lúc trước, nhất định sẽ châm chọc nói móc: Yêu? Tôi chỉ là món đồ chơi của anh thôi!? Kẻ điên!

Mà bây giờ, Minseok lại nằm trong lòng Minhyeong đỏ mắt, đúng vậy, Minhyeong từng nói yêu cậu, nhưng cậu không tin, từng lần một dùng ngôn ngữ ác liệt đâm anh bị thương, đến sau này Minhyeong cũng không nói nữa, nụ cười trên mặt cũng không còn.

May mắn, may mắn, trời cao lại cho cậu một cơ hội!

Kìm nén nghẹn ngào trong cổ họng, Minseok véo lưng Minhyeong một cái, giả bộ hung tợn nói: "Khốn nạn, anh ném vỡ máy bay mô hình của em! Anh đền cho em đi!"

Minhyeong vì sự khác thường của Minseok mà nghi hoặc, Minseok vậy mà lại không giống như mèo bị giẫm vào đuôi xù lông mắng anh? Trong lòng vui vẻ, ý của Minseok có phải là...

Minhyeong đẩy Minseok chôn mặt trong lòng anh ra, vẻ mặt mong đợi nhìn chằm chằm khuôn mặt của Minseok, cẩn thận từng li từng tí mở miệng thăm dò: "Bảo bối, em có đồng ý không rời khỏi anh không?"

Minseok chống đối anh mười năm rồi, cũng từ chối anh mười năm, lần này nếu cậu đồng ý thì không phải sẽ vả vào mặt bôm bốp sao? Kiêu ngạo nho nhỏ trong lòng khiến Minseok mất tự nhiên không mở miệng nổi, lỗ tai cũng bắt đầu phiếm hồng, nhưng nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Minhyeong lại có chút mềm lòng. Đời này trừ người trước mặt ra cậu không muốn gì cả, chút lòng tự trọng ấy thì có gì quan trọng? Hơn nữa, cậu nghĩ, nếu Minhyeong dám cười nhạo cậu, cậu sẽ đá anh xuống giường!

Minseok giống như đà điểu ôm hông Minhyeong chui vào trong ngực anh, cho đến khi không nhìn thấy mặt anh nữa mới giả bộ hung ác hừ một tiếng, "Đầu tiên anh phải đền máy bay cho em thì em mới suy nghĩ có nên đồng ý với anh hay không!"

Minhyeong nở nụ cười, ngực phập phồng dữ dội, Minseok rất xấu hổ không muốn ngẩng đầu.

Minhyeong biết cậu có chút kiêu ngạo, như vậy đã là cực hạn của cậu, cũng không ép cậu. Mặc dù không biết vì sao Minseok đột nhiên đồng ý với anh, nhưng anh rất vui vẻ, mấy năm nay, lần đầu tiên anh vui vẻ như vậy. Anh không muốn hỏi Minseok nguyên nhân, chỉ cần Minseok bằng lòng không rời khỏi anh, bọn họ có nhiều thời gian.

"Không được cười nữa!" Minseok xấu hổ đạp anh một cái.

Minhyeong cười ôm người sát lại, hai chân quấn quýt lấy chân Minseok ở giữa, không ngừng hôn đỉnh đầu cậu, "Minseok, bảo bối!"

Minseok kìm nén đến đỏ bừng cả mặt, lòi ra từ ngực anh, trừng mắt nhìn Minhyeong, "Em mặc kệ, em muốn cái máy bay mô hình này, anh phải tự mình dán lại tốt, không được tìm người giúp!"

"Được! Anh dán!" Cúi đầu hôn môi Minseok.

Minseok trừng anh, nhưng không đẩy anh ra. Ý cười trong mắt Minhyeong càng sâu, cạy môi cậu ra, đầu lưỡi xông vào.

Hôm nay trải qua nhiều chuyện, mí mắt Minseok cũng không nhịn được nữa, nửa người ghé lên người Minhyeong, khuôn mặt dán vào ngực Minhyeong, mơ mơ màng màng hừ một tiếng, "Minhyeong... Đau thắt lưng..."

Minhyeong cúi đầu hôn hôn lên đỉnh đầu cậu, nhẹ giọng vỗ về, "Ngoan, anh xoa xoa sẽ không đau nữa, ngủ đi." Một tay nắm cả lưng Minseok, một tay đặt ngang eo cậu, bắt đầu nhẹ nhàng xoa bóp.

Minseok thoải mái hừ một tiếng, giống như con mèo nhỏ lười biếng bình thường, ghé vào ngực Minhyeong, hô hấp dần dần bắt đầu kéo dài.

Minhyeong nhìn gò má cậu, khóe môi cong lên, rạng rỡ dịu dàng.

Minseok nằm trên giường ba ngày, Minhyeong đã ở nhà theo cậu ba ngày, cậu biết cậu trùng sinh về bảy năm trước, lúc này cậu chỉ mới hai mươi mốt tuổi, mà Minhyeong thì hai mươi sáu, đã tiếp quản nhà họ Lee hai năm rồi.

Tuy không biết có phải ông chủ khác cũng không cần đến công ty hay không, nhưng Minhyeong không nói, cậu cũng không để ý, ngược lại cậu cũng muốn Minhyeong ở bên cạnh cậu.

"Không phải chỗ đó! Cánh, cánh trên!" Ryu Tuyền bĩu môi trần trụi nằm lỳ trên giường gấp đến mức đập giường, vừa nghĩ tới một thứ mấy triệu bị Minhyeong quăng hỏng đã cảm thấy nhức nhối, tuy cậu bị Minhyeong cầm tù nên không có khái niệm về tiền bạc, vẫn hầm hừ tức giận mắng: "Ngu ngốc, tên ngu si, não tàn! Kẻ phá của, phần tử bạo lực!"

Minhyeong bị cậu mắng cũng không tức giận, tâm trạng rất tốt hôn lên môi Minseok một cái, ai có thể ngờ rằng người đàn ông khoanh chân ngồi dưới đất dán mô hình này là người nắm quyền nhà họ Lee chứ!

"Bảo bối thật thông minh. Không thì bảo bối giúp anh đi?" Minhyeong cong môi, ánh mắt dừng tren đôi chân nhỏ lắc lư của Minseok, cặp mông vểnh lên, còn cả cái lưng mảnh mai trơn nuột trắng trẻo kéo dài, ánh mắt tối sầm một cái.

Minseok vô cùng may mắn vì thời điểm sống lại đủ sớm, lúc này bọn họ vẫn chưa dày vò lẫn nhau, lúc này Minhyeong vẫn cười, thuyết phục cậu không rời khỏi, Minhyeong sẽ không trưng gương mặt lạnh với cậu.

Minseok hầm hừ một tiếng tức giận, nằm xuống giường, Minhyeong đưa tay ôm người vào lòng, Minseok không khách sáo dựa vào ngực của anh rồi ngồi xếp bằng xuống, trong miệng lẩm bẩm: "Khốn nạn, ném đồ của em còn không biết dán lại!"

Cả người Minhyeong dán lên, đặt cằm trên vai cậu, cánh tay quấn lấy eo thon của Minseok, trên mặt lộ ra ý cười, không có chút nào để ý chuyện Minseok quên thứ mà cậu nói tới là do anh mua.

"Cái này là cánh, cái này là đầu máy, hai cái này với nhau. Keo đâu?"

Minhyeong đưa tới.

Minseok nhận lấy, cẩn thận dán hai mảnh nhỏ với nhau, trong lòng tự nhủ, đây đều là tiền đó.

Minhyeong có chút bất mãn nhìn dáng vẻ nghiêm túc cậu, anh không thích những thứ có thể thu hút sự chú ý của Minseok ngoại trừ anh ra, nhưng anh không thể hiện ra ngoài. Minseok vừa đồng ý ở bên cạnh anh, tất cả mọi thứ hiện tại quá tốt đẹp, anh không muốn vì chút chuyện nhỏ này khiến Minseok không vui. Ít ra hiện tại Minseok ở trong ngực anh, nghĩ như vậy, Minhyeong chôn mặt trong cổ Minseok hít sâu một hơi.

"Anh xem em dán được một phần rồi nè, lợi hại không!" Vẻ mặt Minseok đắc ý quay lại nhìn Minhyeong, giống như một đứa trẻ đợi khen ngợi vậy.

Minhyeong thích nhất chính là phần quật cường nho nhỏ và một chút kiêu ngạo trên người Minseok, cò cả đôi mắt to lóe sáng này nữa, trong nháy mắt, hồn nhiên như lần đầu gặp gỡ.

"Ừa, bảo bối thật lợi hại, anh cũng không làm được!" Minhyeong rất nể mặt khích lệ, còn hôn lên môi cậu một cái giống như phần thưởng.

Minseok giống như một con gà trống chiến thắng, đắc ý nâng cằm, không cảm thấy một người hai tám hai chín tuổi làm loại động tác này mất mặt chút nào, bởi vì mặt cậu vốn non nớt như mặt con nít, trong mười năm từ mười tám tuổi đến hai mươi tám tuổi gần như được Minhyeong nuôi như trẻ con, được Minhyeong bảo vệ cẩn thận, tính tình căn bản dừng lại ở thiếu niên mười tám tuổi ngang ngược kiêu ngạo, bây giờ sống lại một đời trở lại bên cạnh Minhyeong, dường như cậu còn nhỏ hơn! Không phải, cậu chỉ càng hưởng thụ che chở của Minhyeong hơn mà thôi.

Cảm nhận được bàn tay trên người lộn xộn, Minseok vốn không để ý tới, sau đó lại nắm chắc trực tiếp trượt thẳng xuống vật mềm phía dưới của cậu. Bởi vì phía sau bị thương, Minseok căn bản không mặc quần áo, cậu và Minhyeong có chuyện gì chưa từng làm, Minhyeong cũng sẽ không cho phép có người đi lên, vậy nên cậu trắng trợn khỏa thân, hiện tại bàn tay cũng dễ dàng đốt lửa trên người cậu.

"Ưm..."

Phía dưới bị Minhyeong đùa giỡn nhanh chóng đứng lên, đậu đỏ trên ngực bị tay kia chọc ghẹo, Minseok không nhịn được lên tiếng rên rỉ, mảnh nhỏ mô hình trên tay không cầm được rớt xuống.

"Bảo bối..." Thành âm Minhyeong màng theo tình dục trầm thấp vang lên bên tai, phía sau bị một vật cứng chỉa vào.

Thân thể Minseok bị xoay đến đối diện Minhyeong, môi Minhyeong hạ xuống.

"Ưm... Em đau..." Không Tuyên không phải là bài xích chuyện làm tình với Minhyeong, chỉ là chỗ đó của cậu vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, nếu như hiện tại Minhyeong tiến lên, Minseok sẽ cảm thấy Minhyeong không thương cậu.

Mắt Minseok hiện lên hơi nước yếu ớt liếc mắt trừng Minhyeong một cái, không sai, quả thật cậu đang quyến rũ đó!

Minhyeong nắm tay cậu vói vào trong quần, đặt lên vật cứng đã sớm có phản ứng, giọng nói khàn khàn: "Ngoan, không làm đến cuối cùng. Bảo bối, giúp anh."

Minseok được Minhyeong ôm lên giường, hơi thở hòa vào nhau.

Minhyeong đang ở độ thanh niên khí thịnh, mấy ngày nay vì cậu bị thương nên mỗi ngày ôm cậu ngủ cũng không chạm vào cậu.

Thấy khuôn mặt tuấn mỹ kìm nén của Minhyeong tràn đầy tình dục và ánh mắt thâm trầm mang theo xâm lược nhìn vào mặt cậu, Minseok cảm thấy tim đập nhanh hơn.

Đúng vậy, cậu không tin Minhyeong yêu cậu, một ngyên nhân khác là bởi vì Minhyeong ưu tú như vậy, người đẹp trai, gia cảnh tốt, sao lại thích cậu một người không có gì tốt, học sinh nghèo không có gì cả được? Vậy nên cậu cho rằng Minhyeong chỉ coi cậu là sủng vật do con nhà giàu chợt nổi hứng giam cầm mà thôi.

"Bảo bối, nhanh lên một chút!"

Thanh âm Minhyeong tràn đầy kìm nén, lại đè nén không muốn thương tổn Minseok.

Minseok có chút không nỡ, dường như vẫn luôn như vậy, ngoại trừ cậu cố ý khiêu khích, từ trước tới nay Minhyeong chưa từng làm tổn thương cậu. Mặc dù khoảng thời gian đó cậu bị nhốt lại, Minhyeong cũng đuổi việc nữ giúp việc trong nhà, tự mình nấu cơm, mỗi bữa đều cưỡng ép đút cậu ăn, thậm chí một khoảng thời gian rất dài chưa từng đến công ty, cùng cậu ở lại trong căn phòng âm u, còn phải chịu cậu chửi bới.

Rõ ràng cả trai lẫn gái trên thế giới tốt hơn cậu, thích Minhyeong nhiều như vậy, nhưng Minhyeong vẫn cùng cậu dày vò lẫn nhau, vì sao nhiều năm như vậy, cậu luôn cảm thấy đó không phải là yêu?

Minseok thả vật cứng của anh ra, đầy ngực Minhyeong ra, khi Minhyeong nhíu mày xoay người đè lên người anh.

"Bảo bối..."

"Không được nhúc nhích!" Minseok đỏ mặt vỗ lên cơ bụng tinh xảo tráng kiện của anh một cái, ánh mắt chợt lóe, cắn răng quyết định, cúi đầu thử thăm dò liếm vật cứng của Minhyeong một cái.

"Minseok!" Minhyeong quát một tiếng, cố nén dục vọng bị động tác của cậu kích thích vỡ đê, hít một hơi, "Bảo bối, không cần làm vậy!"

Minseok không thích như vậy, Minhyeong chưa từng miễn cưỡng cậu.

Minseok mất hứng hừ hừ, cậu thương hại anh, rất vất vả lấy can đảm làm việc này, anh lại không cảm kích!

(Minseok, cậu là một kẻ không biết điều, đây là Minhyeong thương tiếc cậu đó!)

Minseok trả thù kéo bộ lông xung quanh vật cứng của Minhyeong một cái, trong tiếng hít hơi của Minhyeong mở miệng ngậm vật cực đại.

"Bảo bối!"

Minseok đẩy tay Minhyeong giữ cậu ra, nhúc nhích miệng nghiêm phạt nặng nề hút một cái.

"Minseok!" Kích thích mãnh liệt khiến Minhyeong gần như tan vỡ, hai tay chặt chẽ siết lại kiềm chế dục vọng muốn ngược đãi Minseok.

Động tác Minseok rất lạ lẫm, đụng đụng chạm chạm khiến Minhyeong hít vài ngụm khí lạnh, hít sâu một hơi ngồi dậy xoa đỉnh đầu Minseok đang ghé vào giữa hai chân anh, "Bảo bối, liếm liếm nó, nhẹ một chút."

Minseok hừ một tiếng, thử nghe theo dặn dò của Minhyeong, lè lưỡi.

"Đúng vậy, bảo bối giỏi quá. Di chuyển miệng lên xuống một chút." Tay Minhyeong vuốt nhẹ xuôi theo tóc Minseok, cưng chiều nhìn tình nhân nhỏ đang cố gắng hầu hạ thứ của anh, nếu như không phải vào giây phút này vành mắt của anh hiện lên đỏ ửng để lộ nhẫn nại, căn bản không nhìn ra lúc này anh khó chịu bao nhiêu.

Thứ gì đó của Minhyeong quá lớn, Minseok phồng hết cả má cũng không thể ngậm hết, khó chịu chống đỡ thứ phình to trong miệng lại không định nhả ra. Nhớ đến trước đây Minhyeong luôn lấy lòng cậu như vậy, Minseok cảm thấy, chuyện cậu làm cho Minhyeong thật sự quá ít.

Ra sức phun ra nuốt vào thứ gì đó của Minhyeong, Minseok cảm thấy miệng sắp bị căng đến hỏng.

Bỗng nhiên, Minseok mất hứng, bởi vì cậu nhớ đến trước đây Minhyeong thường làm như vậy cho cậu, chưa từng thấy anh khó chịu, lẽ nào thứ của cậu thật sự quá nhỏ sao!

Tuy thứ kia từ khi cậu theo Minhyeong đã trở thành đồ trang trí, nhưng thân là đàn ông, nói cậu nhỏ không phải là làm tổn thương lòng tự trọng của cậu hay sao? Đặc biệt là người lòng tự trọng cao như Minseok!

Hừ hừ! Cậu muốn phản công!

Minseok tự mình hạ quyết tâm, cậu nhất định phải để Minhyeong biết cậu cũng rất lớn!

Minhyeong đắm chìm trong sự sung sướng bị Minseok mạnh mẽ hút một hơi không phòng bị bắn ra.

Minseok không kịp tránh, một nửa bắn vào miệng cậu một nửa bắn lên mặt, bị sặc đến ho khan kịch liệt.

Minhyeong vội vàng kéo người lên vỗ lưng, không biết hoa cúc của mình đã bị người ta nhớ thương chút nào.

Minseok ho đến nước mắt tràn ra, lên án trừng mắt nhìn Minhyeong, Đương Nham đáng ghét lại để cậu nuốt toàn bộ thứ của anh vào, nhất định là anh cố ý!

Minhyeong xé giấy giúp cậu lau thứ gì đó dính trên mặt, hơi tiếc nuối vứt vào thùng rác, thật ra anh muốn đút toàn bộ vào miệng của bảo bối hơn, chẳng qua bây giờ vẫn không thể nóng vội, nếu không Minseok biết được sẽ xù lông.

"Bảo bối!"

Minhyeong ôm người vào lòng, lần đầu tiên thâm tình vui sướng trong mắt không giữ lại chút nào phơi bày trước mặt Minseok.

Tố cáo của Minseok bị thỏa mãn sâu đậm thay thế, cậu có thể cảm nhận được sự vui vẻ của Minhyeong, Minhyeong vui vẻ, cũng là cậu vui vẻ. Dưới cái nhìn chăm chú của Minhyeong trái tim tràn đầy một chút, đây chính là hạnh phúc sao? Thì ra hạnh phúc đơn giản như vậy!

Vẻ lên án ban đầu biến thành đòi dỗ dành, Minseok ôm hông Minhyeong, phồng má giả bộ đáng thương nhìn anh, "Minhyeong, miệng đau."

Động tác không khác gì làm nũng kết hợp với khuôn mặt trẻ con của Minseok khiến lòng Minhyeong tan thành một vũng, anh cực kỳ yêu hồn nhiên kiêu ngạo ngang ngược của Minseok, càng yêu làm nũng không muốn rời xa hôm nay của cậu muốn chết, như vậy khiến anh nhận ra Minseok quan tâm anh!

"Bảo bối vất vả rồi! Ngoan, anh xoa xoa." Minhyeong cúi đầu đau lòng mổ hôn cái miệng nhỏ bé mủm mỉm của cậu, vừa nhẹ xoa hai má cậu.

Minseok thoải mái dựa vào ngực anh, giống như con mèo ăn no uống đủ.

Minhyeong cười khẽ, nhớ lại lúc mới quen nhau.

Khi đó Minseok chỉ mới mười tám tuổi, giúp cậu giải vây đúng là nổi hứng trong chốc lát, chỉ cảm thấy nam sinh nhỏ này đơn thuần đáng yêu. Anh ở nước ngoài mấy năm, bên cạnh không bao giờ thiếu người, nữ có nam có, khi đó cố ý đùa giỡn cậu cũng không còn tâm tư khác.

Sau đó bọn họ lại cùng đến quán bar mấy lần, lần nào cũng thấy bóng dáng bận rộn cả tối của vật nhỏ này, trốn trong góc phòng dọn dẹp khay chén dĩa khó chịu trên vai, cười đên mức khiến gương mặt cứng đờ, trợn trắng mắt mũi ương nghạnh với bóng lưng của đốc công, mỗi động tác đều mang theo linh khí và đáng yêu, khiến anh không nhịn cười được, ánh mắt càng thường xuyên dõi theo cậu.

Sau đó bạn thân đi cùng phát hiện ánh mắt của anh, chế giễu anh, còn bảo đại thiếu gia nhà họ Lee không bắt được người.

Anh không phản ứng lại, cười cười cầm ly rượu lên, đúng lúc đó bên cạnh anh không có ai, nhưng lại nổi lên chút tâm tư với thằng nhóc kia. Nhưng trực giác nói cho anh biết thằng nhóc đó không phải cong, nhưng vậy thì sao, anh không tin có người anh không bắt được.

Vậy nên khi bạn thân cố ý gọi Minseok vào phòng riêng phục vụ anh cũng không phản đối.

Minseok vẫn nhớ rõ anh, vừa vào cửa liền trừng đôi mắt to, kinh ngạc nhìn anh, trong miệng phẫn nộ phun ra hai chữ: "Ông chú!"

Lại khiến bạn tốt đi cùng cười nhạo một trận.

Khi đó anh cũng không tức giận, ngược lại vì Minseok nhớ kỹ mình mà có chút vui vẻ mơ hồ, càng muốn chiếm lấy Minseok hơn.

Chẳng qua anh giả bộ giận tái mặt, nhíu mày nhìn Minseok.

Minseok bĩu môi, trong miệng lẩm bẩm: "Thật nhỏ mọn!" Buông mâm trái cây rồi rời khỏi.

Bị anh gọi lại, "Đứng lại, xúc phạm khách, không sợ tôi khiếu nại cậu sao?"

Minseok quay đầu, buồn bực trừng anh, "Anh nói thật vô lý? Tôi xúc phạm anh lúc nào!"

Anh cong môi, "Em gọi tôi là ông chú, tôi nhớ tôi đã từng nói nếu gọi tôi là ông chú nữa phải bị đánh đòn."

Minseok tức giận hai má phồng lên như cái trống, giống như chưa từng gặp người vô lý như vậy, nặng nề hừ một tiếng, xoay người tiếp tục đi.

"Thái độ của tên phục vụ này quá tệ, kêu ông chủ tới, tôi muốn khiếu nại! Mẹ kiếp, ông xài nhiều tiền như vậy là tới thả lỏng!"

Quả nhiên Minseok dừng lại, xoay người căn răng nhìn anh và bạn tốt chằm chằm, "Các người cố ý tới quấy rối! Rốt cuộc muốn thế nào!"

Cho bạn thân ánh mắt làm rất tốt, anh ho khan một tiếng, nói, "Không muốn tôi khiếu nại cũng được, giống như tôi nói, để tôi đánh đòn."

"Anh! Tên thần kinh!"

Nhíu mày, nói với bạn thân: "Có nhân viên mắng chửi khách, gọi ông chủ của bọn họ tới."

Bạn thân phối hợp đứng dậy.

"Được!" Minseok hung hăng liếc mắt nhìn anh, "Tôi để anh đánh là được!"

Anh nhướng mày, ý bảo bạn thân ra ngoài, bạn thân làm vẻ mặt cười xấu xa với anh, anh cong môi cười.

Trong phòng riêng chỉ còn lại hai người bọn họ.

Anh cầm ly rượu, chỉ chỉ sô pha, ý bảo cậu nằm úp sấp lên trên.

Mặt Minseok đỏ bừng, "Đánh thật à?"

"Không thì sao? Trước giờ tôi nói chuyện rất giữ lời." Uống một hớp rượu, vẫn ung dung nhìn vẻ mặt nhăn nhó của cậu.

"Khốn nạn, mẹ tôi cũng chưa từng đánh mông tôi! Anh đánh chỗ khác, đánh mặt cũng được!" Minseok trừng anh.

Anh cười tà lắc đầu, "Không được, hôm nay sẽ đánh mông. Nhanh chút đi, nếu không xin mời ông chủ của các cậu tới."

Minseok nặng nề hừ một tiếng, không ưỡn ẹo nằm úp sấp lên ghế sô pha, chôn mặt trong cánh tay, kêu rên nói: "Anh nhanh chút đi!"

Người kia cố nén cười từng bước đi về phía cậu, nghĩ thầm, sao lại có người ngốc như vậy, đáng yêu như vậy.

Cả người Minseok cứng đờ nằm trên ghế sô pha, chết sớm siêu sinh sớm giục anh: "Anh nhanh lên chút đi! Chậm rề rề có phải là đàn ông không vậy!"

Ánh mắt anh tối sầm lại, anh sẽ cho cậu biết anh có phải là đàn ông hay không.

Ngồi xuống sô pha, xảm thấy thân thể cậu căng thẳng trong nháy mắt, cong môi cười, tay để trên mông cậu, nhẹ nhàng xoa vài cái, Minseok giống như con mèo xù lông nhảy dựng lên trừng anh, "Anh làm gì thế?"

Anh làm như không có chuyện gì xảy ra nhướng mày, "Tôi làm vì tốt cho cậu thôi, trực tiếp đánh sẽ đau, tôi có lòng tốt xoa xoa cho cậu."

"Lòng tốt cái rắm!" Minseok lầm bầm, lại hừ một tiếng hung ác trừng mắt nói: "Không cần anh nhào nặn, muốn đánh thì đánh thẳng đi!"

"Tôi đánh thật đây?"

"Hừ! Đánh đi! Anh làm gì thế!" Minseok đột nhiên bị đặt trên đùi anh tay chân cùng nhau giãy dụa, bị anh đè lại.

"Đừng nhúc nhích! Không phải em bảo tôi đánh nhanh một chút hay sao? Tôi sợ chưa đánh em đã chạy mất nên phải đè em xuống."

"Tôi không chạy trốn!" Tư thế như vậy khi còn bé cũng chưa từng có, khiến Minseok vừa thẹn vừa giận, khuôn mặt đỏ bừng lên.

"Tôi không yên tâm! Đừng nhúc nhích, em có muốn làm việc tiếp hay không." Anh uy hiếp.

Minseok không đếm xỉa đến, cắn răng: "Anh nhanh chút đi!"

"Được." Anh cười, tay đặt lên cái mông vểnh lên của Minseok.

"Đừng bóp!" Minseok xấu hổ ghé lên đùi anh mở miệng.

"Nghe em hay nghe tôi?"

Minseok cắn răng, cậu chịu đựng!

Cong môi, dưới tay là cái mông vừa mềm vừa vửa vểnh, đầy đặn rất thoải mái, không có chút nào thích hợp với vóc người gầy mảnh mai của thằng nhóc này, khiến anh lưu luyến. Mà chân thì cố ý nhẹ nhàng di chuyển phía dưới, ma sát phân thân của cậu.

"Đến cuối cùng anh có đánh hay không? Bụng tôi nằm sấp khó chịu!"

Anh bất đắc dĩ thở dài, thằng nhóc này không có phản ứng, dục vọng của anh đã sắp trổi dậy rồi. Thôi đi, tha cho cậu một lần.

Tự tay cởi quần Minseok ra.

"Anh làm gì thế!" Minseok vùng vẫy thiếu chút nữa nhảy dựng lên, cậu có dự kiến trước đè lại.

"Tôi nói muốn đánh mông, cũng không phải muốn đánh quần, đương nhiên là phải cởi quần ra đánh!"

"Không được! Tôi không muốn! Anh khốn nạn, anh cứ tìm ông chủ khiếu nại đi! Ông đây mặc kệ!" Minseok giãy dụa kịch liệt, quá xấu hổ và giận dữ rồi, coi cậu là gì chứ!

Bốp, một tiếng vang thanh thúy khiến Minseok sửng sốt, sau đó bắt đầu mắng to: "Khốn nạn, tên thần kinh, biến thái, anh buông ông ra, ai cho anh đánh mông của ông!"

Anh vây người vào giữa hai chân, hai chân kẹp lấy chân đá lung tung của cậu, một tay đè cánh tay vùng vẫy của cậu, một tay đặt lên cái mông trắng bóng của Minseok, anh ra tay không nặng, tiếng lại cực kỳ vang, cười nói: "Là em bảo để tôi đánh mông em, nói không giữ lời, em có phải là đàn ông hay không? Không phải là nữ sinh chứ?!" Tay cố ý vươn về phía trước nắm lấy phân thân mềm nhũn của cậu.

Minseok hét lên một tiếng, "Biến thái, anh buông ra!"

"Thật sự là nam sinh à! Vậy thì nói phải giữ lời. Để cho tôi đánh mông vài cái." Bốp bốp bốp lại nhẹ nhàng đánh vài cái, cảm xúc mềm mại trơn nhẵn dưới tay khiến anh yêu thích không buông tay.

"Khốn nạn, biến thái..." Minseok đâu chịu nổi loại chuyện như vậy, mắng chửi ủy khuất bật khóc.

Anh nhíu máy, đỡ người dậy, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn lê hoa đái vũ* của cậu thì có chút không đành lòng, ý định ban đầu của anh cũng không phải là muốn cậu khóc. (*hoa lê dính mưa)

"Sao lại khóc? Tôi đánh cũng đâu quá đau đâu?!" Vừa nói vừa nhẹ nhàng giúp cậu xoa mông.

Người đột nhiên không kịp chuẩn bị bị Minseok đẩy ngã lên ghế sô pha.

Minseok vội vàng nhấc quần lên chạy ra ngoài.

Anh nghĩ hôm nay tạm tha cậu rồi mà, nhìn cậu khóc, anh cũng có chút không dễ chịu, loại cảm giác này hơi xa lạ.

Ai ngờ Minseok chạy đến của rồi lại quay về, dưới tình huống anh không có chút phòng bị nào tát anh một cái, trừng mắt nhìn anh, mắng câu: "Khốn nạn!" lại vội vã chạy ra.

Anh lần đầu tiên bị người vả vào mặt ngồi trên ghế sô pha sửng sốt một lúc lâu mới hoàn hồn, nghiêng vẹo trên ghế sô pha cười ha hả, bạn thân đẩy cửa tiến vào càng hoảng sợ hơn, hỏi làm sao vậy.

Anh chỉ vào khuôn mặt của mình nhún nhún vai, "Tớ bị tát."

Bạn thân dùng ánh mắt giống như nhìn kẻ điên nhìn cậu, chế giễu, "Bị đánh mà còn cười, không phải cậu bị thằng nhóc kia làm trúng tà rồi chứ!!"

Anh cười, e rằng kể từ lúc đó anh thật sự trúng một loại tà gọi là Minseok.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abc