185.186

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 185.1 : Phiên ngoại Nhị ca - Kim Nguyệt
Ngày hôm đó trời trong nắng ấm, Tiết Kim Nguyệt đi Pháp Hoa Tự cầu phúc cho mẫu thân Lâm thị.
Tiểu cô nương vừa cập kê, tinh thần rất phấn chấn, mềm mại có thể bóp ra nước.
Dung mạo của Tiết Kim Nguyệt so với quý nữ ở Vọng Thành nhìn qua cũng không phải là xuất chúng,có thể do làn da của nàng ngày thường trắng nõn,đôi mắt to long lanh giống như biết nói,lúc này thở dốc leo xong bậc thanh,nói với nha hoàn Hương Nhụy ở bên cạnh:: "Chúng ta nhanh một chút, có lẽ Diệu Diệu
đang đợi chúng ta."
Hương nhị thầm nghĩ tiểu thư xưa nay luôn hoạt bát, thân thể khỏe mạnh, nếu đổi tiểu thư bình thường được nuông chiều từ bé,đi trên đường thế nào cũng phải nghỉ một chút.Bộ dáng này của tiểu thư nhà nàng,chỉ là hơi thở gấp trong chốc lát,hai gò má ửng hồng,không biết khiến bao nhiêu người yêu thích.
Hương Nhụy đồng ý, vội vàng đi theo tiểu thư của mình tới gặp Giang tiểu thư. Chỉ là nhìn qua một bên, liền thấy cách đó không xa mấy công tử trẻ tuổi bộ dáng hào hoa phong nhã đang nói chuyện,mà nàng liếc mắt liền nhận ra Biểu công tử như hạc giữa bầy gà,lập tức nói với tiểu thư nhà mình:"Tiểu thư,đó có phải là Biểu công tử?"
Biểu công tử trong miệng Hương Nhụy đúng là Kỳ gia công tử Kỳ Trừng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ngày sau chính vị hôn phu của tiểu thư nhà nàng.
Tiết Kim Nguyệt nghe vậy liền nhìn lại, thấy đúng là Kỳ Trừng, nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn cảm thấy nóng bỏng.
Kỳ Trừng đang đi nói chuyện với đồng môn bạn tốt bên cạnh, nhìn thấy tiểu biểu muội, tất nhiên cũng chậm rãi đi qua.Tuy nhìn thấy Tiết Kim Nguyệt,gã rất cao hứng,nhưng Kỳ Trừng biết tiểu cô nương thích nhất là bộ dáng bình tĩnh của gã,mỗi lần gã nói cho nàng một ít sự viêc nàng không biết,tiểu cô nương đều ngẩng đầu lên,đôi mắt to mỉm cười nhìn gã,trên mặt tràn đầy sùng bái...
Khi đó, Kỳ Trừng đều có chút nhịn không được,muốn ôm tiểu biểu muội này vào trong ngực,thân mật một phen.
Nhưng cô nương Tiết phủ không thể so với bên ngoài,nếu gã làm ra hành động càn rỡ thô lỗ khiến nàng sợ hãi,đến lúc đó sợ sẽ không lấy được vị tiểu biểu muội này.
Kỳ gia rất coi trọng mối hôn nhân này.
Là thanh mai trúc mã đã nhiều năm,nhiều nhất Kỳ Trừng mới chỉ nắm bàn tay nhỏ bé của tiểu biểu muội,nhưng mỗi lần nắm tay đều vội vàng thả ra,không kịp để gã thưởng thức.Nhưng càng như vậy,càng làm Kỳ Trừng nổi lên hứng thú,hôm nay tình cờ gặp,trong lòng Kỳ Trừng tất nhiên có chút tính toán nhỏ nhặt.
Tiết Kim Nguyệt ngoan ngoãn gọi một tiếng "Kỳ biểu ca" .Sau đó Kỳ Trừng tất nhiên thuận lý thành chương đi cùng với nàng, nói hôm nay Pháp Hoa Tự đông người, lo lắng cho nàng.
Vốn Tiết Kim Nguyệt có tình cảm với gã, lần trước gã lại lén lút nói với nàng, không lâu sau đó sẽ tới cửa đề thân,trong lòng tiểu cô nương tất nhiên là bất ổn, bị trêu chọc giống như một con thỏ nhỏ. Hơn nữa lúc này Kỳ Trừng cẩn thận săn sóc, Tiết Kim Nguyệt đối với vị biểu ca này lại hài lòng thêm mấy phần.
Nên hôm nay Tiết Kim Nguyệt mới cùng Kỳ Trừng gặp gỡ với biểu muội Giang Diệu.
Tuy Tiết Kim Nguyệt và Giang Diệu là biểu tỷ muội,nhưng lại giống như thân tỷ muội,hơn nữa việc của nàng cùng Kỳ Trừng,nàng cũng nói cho Giang Diệu biết,hôm nay ở trước mặt Giang Diệu,cùng Kỳ Trừng đứng chung một chỗ , Tiết Kim Nguyệt có chút xấu hổ.
Tiểu cô nương vốn đang xấu hổ,đối diện là Nhị biểu ca Giang Thừa Hứa của Trấn Quốc công phủ vẻ mặt lạnh như băng bên cạnh Giang Diệu , rốt cuộc cũng
không xấu hổ được.Bộ dáng này giống như học trò thấy phu tử,lập tức liền sinh ra sợ hãi,mà học trò này,chắc là vẫn học bài chưa tốt.
Tiết Kim Nguyệt thầm nghĩ bản thân kém may mắn, khiến cho nàng gặp Nhị biểu ca đến cùng với Diệu Diệu .
Nhớ tới ba biểu ca của Trấn Quốc công phủ, Tiết Kim Nguyệt liền nghĩ: Đại biểu ca và tam biểu ca, người nào cũng tốt.
Hai bị biểu ca kia, một người trầm ổn săn sóc, sẽ chiếu cố người; một người hoạt bát sáng sủa, chơi với nàng rất hợp. Chỉ có Nhị biểu ca này, tính tình và vẻ mặt không giống với hai biểu ca kia, là một người lạnh như băng khó đối phó. Ở trong trí nhớ của nàng,Nhị biểu ca đối với muội muội Giang Diệu còn có chút sủng ái, nhưng đối với người ngoài... Chính là
nói nhiều thêm một chữ cũng không chịu đấy.
Ài...
Tiết Kim Nguyệt âm u thở dài một hơi, liền không nhìn vị Nhị biểu ca này, kéo tay Giang Diệu,cùng nhau đi bái Bồ Tát.
Sau đó liền đến phòng khách ở sau núi nghỉ một chút.
Đến lúc Kỳ Trừng hẹn nàng đi ra ngoài, Tiết Kim Nguyệt nhịn không được mới lộ ra bộ dáng tươi cười xấu hổ .
Lập tức liền sửa sang quần áo, lại để cho nha hoàn hầu hạ trang điểm một phen, liền đi qua gặp Kỳ Trừng.
Kỳ Trừng hẹn nàng gặp nhau ở chỗ ngồi, nhưng rất thanh tĩnh, Tiết Kim Nguyệt không cho Hương Nhụy
đi theo qua , thấy Kỳ Trừng ở phía xa, liền dặn dò Hương Nhụy : "Ngươi đợi ở chỗ này, ta đi qua trò chuyện với Kỳ biểu ca."
Ở trong trí nhớ của Tiết Kim Nguyệt, vị Kỳ biểu ca này của nàng văn ôn nho nhã, đối xử với mọi người khiêm tốn, hơn nữa đã đọc và hiểu nhiều thi thư nổi tiếng, là loại nam tử mà nàng sùng bái nhất. Hôm nay hẹn nàng, bất quá chỉ cùng nàng trò chuyện, sẽ
không làm ra sự việc gì quá đáng.
Đó là ý nghĩ của tiểu cô nương,gặp được nam tử mình thích,chỉ nhìn nhiều hơn một chút,nói mấy câu,cũng đã cảm thấy rất lãng mạn,là sự việc rất hài lòng.
Nhưng Kỳ Trừng lại không nghĩ như vậy
Thấy tiểu biểu muội ngoan ngoãn đã tới, khuôn mặt
nhỏ nhắn xinh đẹp động lòng người, quy củ nói mấy câu, liền có chút tâm viên ý mã,liền lập tức không nhịn được,ôm thân thể mềm mại của tiểu biểu muội kéo về phía núi giả.
Tiết Kim Nguyệt sợ hãi kêu một tiếng: "Kỳ biểu ca..."
Còn chưa kịp hồi phục tinh thần,đã có người dễ dàng đoạt lấy nàng từ trong ngực của Kỳ Trừng,sau đó bên tai truyền đến tiếng Kỳ Trừng rên rỉ vì bị đánh.
Đến khi nhìn rõ người tới, Tiết Kim Nguyệt mới hoàn hồn, nhìn thoáng qua Kỳ Trừng trên mặt đất, lại nhìn
một chút nam tử khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng bên cạnh,âm thanh có chút nức nở nói: "Nhị biểu ca, sao huynh lại có thể đánh người!"
Lúc này nàng hoàn toàn quên việc Kỳ Trừng muốn cùng nàng thân cận.
Trong đầu chỉ toàn là Nhị biểu ca Giang Thừa Hứa đột nhiên xuất hiện đánh người.Nàng biết rõ,ba vị biểu ca của Trấn Quốc công phủ từ nhỏ đã đi theo dượng tập võ,Nhị biểu ca có tư chất tốt nhất trong ba biểu ca,võ nghệ xuất chúng nhất,mà Kỳ biểu ca của nàng chỉ là một thư sinh nho nhã yêu ớt...Kỳ biểu ca sao là đối thủ của hắn?
Giang Thừa Hứa thản nhiên liếc nhìn Kỳ Trừng trên mặt đất, keo kiệt phun ra một chữ: "Cút."
Tiết Kim Nguyệt không hiểu, nhưng Kỳ Trừng sao lại
không hiểu?
Vừa rồi vị Giang nhị công tử hung ác đánh gã , bộ dáng kia, giống như là bắt gặp gã cùng thê tử của
hắn thông gian ...
Kỳ Trừng khó khăn đứng lên, tuy trong lòng căm tức,nhưng cũng hiểu rõ gã không chọc nổi Trấn Quốc công phủ, lập tức thức thời khập khiễng rời đi.
Tuy Tiết Kim Nguyệt sợ Nhị biểu ca Giang Thừa Hứa này, nhưng con thỏ nóng nảy cũng cắn người, tình tình vốn nhẹ nhàng, nhìn biểu ca trong lòng mình mong nhớ rời đi,cũng tức giận đến đỏ mắt, mở miệng
nói: "Ngươi không nói đạo lý! Kỳ biểu ca đều chảy máu..."
Giang Thừa Hứa cúi đầu nhìn thoáng qua, thấy tiểu
cô nương vẫn lải nhải lẩm bẩm Kỳ Trừng, tính tình vốn bình tĩnh, cũng muốn bị nàng cho làm phát bực. Nghĩ đến hình ảnh lúc nãy, Giang Thừa Hứa lập tức ôm vòng eo của nàng, trực tiếp đặt người ở trên giả sơn, cúi người ngăn chặn cái miệng nhỏ nhắn của nàng.
Giang Thừa Hứa xưa nay giữ mình trong sạch, tới tuổi của hắn vẫn còn chưa chạm qua nữ nhân.Lúc này trong ngực là tiểu biểu muội mềm mại nhỏ nhắn,giống như cục bột nếp thơm ngọt ngon miệng,khiến cho hắn mặc dù không thích đồ ngọt,cũng nhịn không được muốn hung hăng đem nàng nuốt vào.
Nàng khóc, liền kệ nàng khóc.
Nàng không có đầu óc, đi gặp gỡ với tên biểu ca đồ bỏ kia, thì nên gánh chịu hậu quả như vậy.
Tiết Kim Nguyệt bối rối, đến khi bị nam nhân thô bạo quấy rối một lúc,mới xấu hổ phản ứng.Nhưng một cô nương gia nhỏ bé xinh xắn sao có thể là đối thủ của
một đại nam nhân như Giang Thừa Hứa.Hơn nữa so với nam tử bình thường hắn cũng cao lớn hơn một chút,cũng càng... Càng tuấn mỹ hơn chút . Làn da
trên mặt bị lông mi của nam nhân nhẹ nhàng đảo qua, Tiết Kim Nguyệt hít sâu một hơi, không có cách nào chống cự, chỉ có thể khóc náo loạn lên.
không biết sao biểu ca hư hỏng này của nàng là một người tâm địa cứng rắn, thở gấp buông nàng ra, lạnh lùng nhìn nàng, thản nhiên nói: "hiện tại đã biết sợ, khóc, vừa rồi tại sao không lên tiếng? Hay là muốn Kỳ biểu ca ra vẻ đạo mạo kia hôn muội,ôm muội?"
Tiết Kim Nguyệt da mặt mỏng, biết rõ chịu thiệt là nàng, giờ nghe nam nhân nói hợp tình đúng lý như vậy, lập tức không còn sĩ khí, dường như hắn mới là người bị oan ức. Tiết Kim Nguyệt mím môi, muốn nói Kỳ biểu ca của nàng không phải là loại người như vậy, nhưng bỗng nhiên nghĩ đến bộ dáng Kỳ Trừng muốn cùng nàng thân cận,liền không còn tự tin... Dù nàng ngốc, cũng biết Kỳ Trừng sẽ làm gì với nàng. Giống như lúc nãy Nhị biểu ca làm với nàng đấy...
Tiết Kim Nguyệt cực kỳ xấu hổ, nhưng rất tức giận thái độ của nam nhân. Nàng biết rõ hắn vẫn luôn ghét bỏ nàng ngốc, bản thân hắn thông minh, người ngốc như nàng cách xa hắn một chút còn chưa được sao? Sao lại cố ý tới đây mắng nàng một trận.
Hai người đều im lặng không nói, Giang Thừa Hứa bình tĩnh trở lại, lại nhìn tiểu biểu muôi trước mặt viền mắt đỏ hồng, liền cảm thấy thái độ vừa rồi của mình không tốt. Chẳng qua là... Nàng quá ngốc, nếu
hắn không nặng lời một chút, nàng làm sao mà nghe hiểu? Nàng phải gả cho Kỳ Trừng, nhưng nàng có thể nhìn kĩ một chút hay không,Kỳ Trừng kia là loại người gì ...Dễ dàng tiếp nhận lời hẹn của nam tử xa lạ,không để nàng chịu chút thiệt thòi,chắc nàng sẽ
không nhớ lâu.
Giọng điệu của Giang Thừa Hứa bình thản hơn chút,lấy ra khăn tay từ trong lòng ngực, đưa cho nàng: "Lau đi."
Tiết Kim Nguyệt càng nghĩ càng thấy oan ức, đang chờ Giang Thừa Hứa nói chuyện, nàng sẽ phản bác
một hồi, không ngờ lại là một câu nhẹ nhàng như vậy... Nàng ngẩng đầu, đôi mắt đỏ bừng nhìn hắn, muốn mở miệng nói không cần,nhưng nhìn khuôn mặt lạnh lùng của hắn,theo bản năng sợ hãi,giống như nàng dâu nhỏ hít hít cái mũi, bàn tay nhỏ run rẩy nhận khăn tay của hắn...
Ngón tay của nàng còn chưa cầm được khăn, đã thấy Giang Thừa Hứa giúp nàng lau. Chắc là không chịu nổi động tác chậm chạp của nàng.
Tiết Kim Nguyệt ngẩn người, liền thả tay xuống, mặc kệ hắn giúp mình lau nước mắt, đôi mắt to khóc đến đỏ, cũng cố ý vô tình đánh giá khuôn mặt nam nhân.
Nàng và Giang Diệu quan hệ tốt, cũng cùng ba vị biểu ca của Trấn Quốc công phủ lớn lên từ nhỏ, nghĩ lại một chút,mỗi lần nàng đến tìm Diệu Diệu ,hầu như đều thấy Nhị biểu ca ở bên cạnh Diệu Diệu... Nhưng Nhị biểu ca không thích nói chuyện, không biết cười, cho nên nàng vốn không hay cùng hắn nói chuyện. Cho dù hắn đã từng đã dạy nàng làm bài tập, nhưng
hắn quá hung dữ, lại ghét bỏ nàng ngốc, nàng liền
không tìm Diệu Diệu để cùng làm bài tập nữa...
hắn sao lại... Sao lại hôn nàng?
Tiết Kim Nguyệt nghĩ mãi mà không hiểu, đối với việc Giang Thừa Hứa giúp nàng lau nước mắt, lúc lau mũi, cái khăn tay màu xanh ngọc sạch sẽ kia liền gắn trên mũi của nàng. Lúc này vị Nhị biểu ca ít nói này lạnh nhạt nhìn nàng một cái, nói: "Xì mũi đi."
Nàng đang đếm số lời hắn nói, khó khăn nhìn vào ánh mắt của hắn, vốn đã cảm thấy nóng mặt, đến khi nghe rõ lời hắn nói,cái cổ trắng muôt mảnh mai cũng
không khống chế được mà đỏ ửng.
Ai muốn xì mũi ở trước mặt hắn.

Chương 185.2 : Phiên Ngoại
Tiết Kim Nguyệt tâm tư đơn giản, cũng thành thật
không để cho Nhị biểu ca giúp nàng lau nước mũi,đầu ngẩng lên chu miệng nhỏ nhắn giơ tay đoạt lấy khăn tay của Giang Thừa Hứa, hơi nghiêng người
đi, dùng sức lau mũi.
Mặc dù lau, nhưng phía trên còn dính một chút. Nàng nhíu mày, đôi tai liền đỏ lên, cũng không trả cho hắn cái khăn bị nàng làm bẩn,hơi cúi đầu nói: "Sáng mia ta sẽ trả cho ngươi một cái khăn mới." Vốn là muốn nói sẽ giặt sạch, nhưng Tiết Kim Nguyệt
không được tự nhiên, vẫn cảm thấy đưa hắn một cái khăn mới thì tốt hơn.
Giang Thừa Hứa cúi đầu nhìn chóp mũi đỏ rực của tiểu biểu muội trước mặt, thản nhiên nói: "Ừ, thêu
một chút hoa văn đơn giản là được."
Hả?
Tiết Kim Nguyệt nghe xong, còn chưa kịp phản ứng,nhìn chăm chú nam nhân tuấn tú vô song trước mặt này,đột nhiên lấy lại tinh thần, thầm nghĩ: Ai thèm thêu cho hắn! Nhớ đến lúc nãy hắn hôn nàng, Tiết Kim Nguyệt không biết đối xử với hắn như thế nào, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm lại nói: "Ta về trước."
Dường như sợ hắn lại ôm nàng như lúc nãy, Tiết Kim Nguyệt nhanh chân bỏ chạy giống như một con thỏ
nhỏ. Trở về phòng trọ,đôi mắt đỏ của Tiết Kim Nguyệt trùng hợp bị Giang Diệu nhìn thấy. Xưa này chuyện gì Tiết Kim Nguyệt cũng nói với Giang Diệu,nay bị nàng nhìn thấy,tất nhiên không có lừa nàng,thành thật nói ra mọi việc.Nhưng dù sao Giang Diệu cũng là thân muội muội, không thể không nói tốt cho Giang Thừa Hứa,đối với Giang diệu đang
không ngừng nói lời có ích cho Giang Thừ Hứa,trong lòng Tiết Kim Nguyệt càng cảm thấy oan ức , ――
hắn hôn nàng, còn muốn nàng gả cho hắn, sao có chuyện dễ dàng như vậy?
Chẳng qua là ――
Nghĩ đến Nhị biểu ca ít nói kia, Tiết Kim Nguyệt oan ức mấp máy môi. Thái độ vừa rồi của hắn, chỉ là ghét bỏ nàng ngốc, không hiểu rõ người, không nhìn được tâm tư của Kỳ biểu ca mà thôi... Ngoại trừ ghét bỏ nàng, không có một chút ý tứ sẽ chịu trách nhiệm với nàng. Đúng vậy,ba vị biểu ca của trấn quốc công phủ đều là nhân trung long phượng, văn võ song toàn đấy, nàng biết rõ, có không ít cô nương vừa ý vị Giang nhị công tử hào hoa phong nhã, thành thục ổn trọng này...
Nhị biểu ca xuất chúng như vậy, dù muốn lấy thê tử, chắc chắn cũng là tiểu thư khuê các hiền lương thục đức, mới không phải như nàng đầu óc hồ đồ ngốc nghếch. Tiết Kim Nguyệt vốn có chút mặc cảm, nghĩ đến thái độ hôm nay của Giang Thừa Hứa, trong nội tâm càng chắc chắn, liền nói với Giang Diệu: "... Ta
không muốn gả cho Nhị biểu ca, chuyện này không ai biết rõ, qua mấy ngày sẽ không sao."
Tiết Kim Nguyệt hiểu rõ, loại chuyện này, nếu động tĩnh quá lớn, nhất định là cô nương gia chịu thiệt, vả lại Trấn Quốc công phủ và Tiết phủ quan hệ tốt, thật
sự không thể bởi vì chuyện của nàng mà náo loạn. Kết quả tốt nhất, cũng là dì thương nàng, để cho Nhị biểu ca lấy nàng, tuy Nhị biểu ca không muốn, có thể giống như bình thường nghe dì nói, cố gắng sẽ miễn cưỡng đồng ý... Nếu như hắn cảm thấy hôm nay nàng lén lút cùng Kỳ biểu ca gặp mặt,là một cô nương không biết xấu hổ,cho dù sau này thành thân,cũng sẽ coi thường nàng.không tình nguyện như vậy,nàng cũng không cần đâu!
Lúc trở về, Tiết Kim Nguyệt nghe tin Kỳ Trừng đã sớm trở về, cũng không để ở trong lòng,trong lòng nàng đều tràn đầy gương mặt đáng ghét của Nhị biểu ca.
Ngày kế tiếp, Tiết Kim Nguyệt liền nghe được một tin tức ―― Kỳ Trừng bị người đánh gãy hai chân, đang nằm nghỉ ngơi ở trên giường.
Nếu là ngày thường, Tiết Kim Nguyệt đã sớm đi Kỳ phủ thăm Kỳ Trừng .
Nhưng lúc này Tiết Kim Nguyệt trong lòng không đồng nhất, mỗi khi nhớ tới thái độ hôm qua của Kỳ Trừng đối với nàng, liền cảm thấy không hiểu sao lúc trước lại thích hắn,vừa nhớ tới hôm qua Kỳ biểu ca lôi kéo nàng,cũng muốn làm chuyện Nhị biểu ca làm với nàng ,Tiết Kim Nguyệt liền có chút không muốn gặp lại hắn.
Mẫu thân Lâm thị của Tiết Kim Nguyệt, thấy khuê nữ có chút giống hài tử, nghe Kỳ Trừng bị thương nặng như vậy, cũng không có phản ứng, liền thuận miệng hỏi một câu.
Tiết Kim Nguyệt nghe vậy, liền cúi đầu nói: " không phải mẫu thân đã đi thăm rồi sao? Nữ nhi qua thăm,thương tổn của Kỳ biểu ca tổn thương cũng
không khỏi nhanh hơn được, chi bằng để hắn tĩnh dưỡng thật tốt."
Như vậy, Lâm thị tất nhiên không hỏi nhiều.
Chẳng qua Lâm thị biết khuê nữ và Kỳ Trừng là thanh mai trúc mã, với địa vị của Kỳ phủ, Kỳ Trừng lấy khuê nữ của bà coi như là trèo cao, nhưng bà cũng hiểu rõ khuê nữ, tính tình đơn thuần, nếu gả đến một nhà giàu xa lạ nhà cao cửa rộng, không chừng sẽ chịu oan ức. Kỳ Trừng này bà nhìn không tệ,bà nhìn ra khuê nữ cũng yêu thích hắn,người Kỳ gia cũng nhiều lần ám chỉ, trong lòng Lâm thị thật ra cũng đồng ý, tất nhiên cũng coi Kỳ Trừng là coi rể mà đối xử.
Cũng không qua mấy ngày ,Kỳ Trừng của Kỳ gia liền bại lộ ra nhiều chuyện xấu. Lâm thị thật sự không ngờ,Kỳ Trừng vốn nhìn như chính nhân quân tử, hào hoa phong nhã, nhưng lại là người có văn hóa bại hoại... Việc hôn nhân này,tất nhiên Lâm thị không chịu.Bà sợ khuê nữ tuổi còn nhỏ, gặp loại chuyện này nghĩ không thông suốt, liền đi phòng ngủ của khuê nữ an ủi một phen, nào biết khuê nữ lại ngoan ngoãn
đang ngồi thêu thùa, không có đau lòng khổ sở như trong dự liệu của bà.
Đến khi Lâm thị rời đi, Tiết Kim Nguyệt mới dừng việc trong tay.
Lúc trước tiểu cô nương đúng thật là chọn Kỳ Trừng làm phu quân,trong lòng tất nhiên có chút khó chịu.Chẳng qua là...Bản thân nàng cũng khó khăn khi phát hiện giống như đã trút được gánh nặng. Tiết Kim Nguyệt cúi đầu nhìn bức vẽ mình thêu ,càng cám thấy mình cái gì cũng sai... Dứt khoát nằm ở
trên gối bực bội khóc trong chốc lát, khóc xong rồi, liền thoải mái hơn.
Hôm nay, Tiết Kim Nguyệt và cha mẹ cùng nhau đi Kiều phủ chúc thọ, trong sân cùng Giang Diệu nói qua việc của Kỳ Trừng, cảm thấy may mắn không bị ngụy quân tử Kỳ Trừng khi dễ. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Diệu, liền cẩn thận nói: "Diệu Diệu,có phải Kỳ biểu ca bị Nhị biểu ca đánh?"
Mặc dù là hỏi đấy, nhưng trong lòngTiết Kim Nguyệt
đã xác nhận. Cảm thấy người bên ngoài sẽ không vô duyên vô cớ đánh Kỳ biểu ca, chỉ có Nhị biểu ca mới có lý do.
Chẳng qua nàng không nghĩ tới lời nói này sẽ bị Nhị biểu ca nghe được.
Nhìn kiến Giang Thừa Hứa và Giang Diệu nói chuyện, Tiết Kim Nguyệt chột dạ không thôi, sau đó thấy Giang Thừa Hứa mặt lạnh rời đi, biết hắn tức giận, giận nàng nói bậy sau lưng hắn. Tiết Kim Nguyệt là
một người lương thiện, nghĩ đến nếu người bên ngoài
nói sau lưng nàng như vậy,nàng chắc chắn sẽ tức giận đến hốt hoảng, vì vậy... Nhị biểu ca tức giận, cũng là có nguyên do. Trong lòng Tiết Kim Nguyệt bất an, lúc này mới nói với Giang Diệu: "Ta đi tìm Nhị biểu ca xin lỗi liệu có được không?"
Lời vừa nói ra, Tiết Kim Nguyệt liền cảm thấy kinh sợ, giương mắt nhìn bóng lưng nam nhân dần đi xa, mới cắn răng, ngoan ngoãn đi theo.
Nam nhân ngày thường cao lớn,tuy chân dài bước đi cũng không nhanh,nhưng vóc dáng thấp bé của Tiết Kim Nguyệt muốn đuổi theo cũng là cố hết sức. Đến khi tới một nơi yên lặng, mới thấy hắn ngừng lại, chậm rãi xoay người, ánh mắt nhàn nhạt nhìn nàng.
Tiết Kim Nguyệt sợ nhất ánh mắt này của hắn, vội vàng cúi thấp đầu, cắn môi, nhỏ giọng nói: "Thực xin lỗi, ta không nên sau lưng nói ngươi như vậy, Nhị biểu ca, ngươi...Huynh đừng tức giận ."
Giang Thừa Hứa nói: "Đúng là ta đánh gãy chân hắn , vì vậy không cần xin lỗi."
Cái này người... thật đúng là đấy.
Tiết Kim Nguyệt nhíu mày, cũng không thấy tức giận, chỉ ngơ ngác "A" một tiếng, liền quay người chuẩn bị rời đi.
Chẳng qua nàng vừa xoay người, nam nhân liền nhanh như chớp tiêu sái đến trước mặt của nàng, ngăn trở đường đi của nàng. Tiết Kim Nguyệt ngẩn người, nhớ tới việc ngày đó ở Pháp Hoa Tự,tay trong tay áo nắm chặt lại, lại bắt đầu khẩn trương ... rõ ràng khi dễ nàng như vậy, nhưng bản năng nàng cảm thấy, hắn sẽ không thương tổn nàng. Tiết Kim Nguyệt càng nghĩ càng cảm thấy mình uất ức, rồi sau đó nam nhân vươn tay, nắm cổ tay nàng đi đến phía sau cửa lớn, Tiết Kim Nguyệt mới bắt đầu luống cuống, giãy giụa ngước mắt nói: "Nhị biểu ca, huynh... Huynh còn như vậy, ta sẽ nói với mẫu thân của ta."
Tuy nàng nhát gan, nhưng cũng không phải tùy tiện để cho người ta khi dễ.
Giang Thừa Hứa nhìn viền mắt của tiểu cô nương ửng đỏ,bộ dáng tùy thời sẽ khóc lên, mới nói khẽ: "Ta đáng sợ như vậy sao?"
Tiết Kim Nguyệt gật đầu, sau một khắc, lại nhanh chóng lắc đầu.
thật ra mấy ngày nay, nàng cũng nghiêm túc suy nghĩ, Nhị biểu ca này đối xử với nàng cũng không tệ lắm, nàng sợ hắn, chỉ vì tính tình lạnh lùng của hắn ,dù có muốn nói chuyện rõ ràng, dù chỉ một lát nàng cũng không nói được... Trước kia là không có, nhưng
sự việ ngày ấy. Tiết Kim Nguyệt do dự trong chốc lát, mới mở miệng nói: "Ta không phải cô nương tùy tiện, Nhị biểu ca, huynh không thể như vậy..."
Nàng có ngốc, cũng biết việc trong phòng của nam nữ.thật sự nàng không thể gả cho Kỳ Trừng,nhưng nàng cũng không thể để cho Nhị biểu ca khi dễ.
Giang Thừa Hứa thấy bộ dáng nàng giống như đề phòng cướp, vốn là hắn muốn cùng nàng trò chuyện đấy,nhưng hôm nay xem ra... Cho dù là tính khí tốt, cũng bị nàng làm cho phát bực.
Xưa nay Giang nhị công tử sắc mặt lạnh nhạt , lúc này lại bị tiểu biểu muội nhà mình chọc cho tức giận đến mức khuôn mặt tuấn tú cũng biến thành màu đen. Giang Thừa Hứa nắm cổ tay nhỏ mảnh khảnh của biểu muội, lúc này liền đem người ngăn ở thân cây, cúi đầu ngậm lấy cánh môi mềm mại thơm ngát, cũng mặc kệ tiểu biểu muội bị hù dọa đến ngây ngốc, Giang Thừa Hứa dùng sức hôn mút vài cái.
Giang nhị công tử từ nhỏ đã có thiên phú dị bẩm, việc hôn môi này cũng là vô sự tự thông (*không thầy cũng tự thông tỏ) đấy, chỉ sau chốc lát, liền khiến tiểu biểu muội toàn thân như nhũn ra,giống như con cá nhỏ mất nước từng ngụm từng từng giương cái miệng nhỏ nhắn thở dốc trong lồng ngực của
hắn,hắn ôm vòng eo của nàng,giúp nàng không bị ngã,hung ác nói: "không thể như thế nào? Như vầy phải không?"
Miệng nam nhân không thành thật, tay cũng không thành thật.
Tiết Kim Nguyệt làm sao đã gặp cảnh tượng như vậy, lập tức ngẩng đầu trừng hắn, lạnh lùng nói: "Giang Thừa Hứa!"
Thấy bộ dáng thỏ trắng nhỏ xù lông nổi giận,Giang Thừa Hứa chợt mỉm cười, sau đó cũng không dám tiếp tục khi dễ nàng, khuôn mặt tuấn tú trở nên nghiêm túc, chậm rãi nói: "Việc ngày ấy, đúng là ta làm quá mức. Chẳng qua lúc đó ta tức giận , cảm thấy muội làm việc thật không có đầu óc, nếu ta
không kịp thời đi đến, muội sẽ bị ngụy quân tử Kỳ Trừng kia khi dễ. Muội là người Giang Thừa Hứa nhìn trúng, sao có thể để cho người bên ngoài chiếm tiện nghi? Loại chuyện này, muội nên để tâm, lần thứ nhất ngốc nghếch sai lầm có thể tha thứ, nếu có lần nữa..."
Tiết Kim Nguyệt tức giận nói: "Huynh mới ngốc nghếch!"
Nàng làm sao nghĩ đến, Kỳ biểu ca thanh mai trúc mã, sẽ là loại người này....!
Chẳng qua là ――
Giống như có chỗ nào không đúng?
Tiết Kim Nguyệt nhíu mày suy nghĩ một chút về lời
nói của hắn, mới xấu hổ đỏ mặt, cái gì gọi là... Cái gì gọi là " người hắn nhìn trúng" ? Trong lòng Tiết Kim Nguyệt "Phù phù phù phù" nhảy loạn, dù có ngốc, cũng hiểu rõ một chút... Nàng không dám nhìn hắn nữa, qua một hồi lâu, hơi thở của nam nhân tới gần, vật mềm mại vuốt ve trán của nàng, làm cả người nàng đều căng thẳng.
"không cần lo lắng, ta sẽ nói cho cha mẹ ta sớm tới Tiết phủ cầu hôn."
Cầu hôn.
hắn... thật sự muốn thành thân với nàng?
Dường như đã hiểu rõ điều gì, Tiết Kim Nguyệt lắc đầu, nói: "Ngươi không cần... không cần miễn cưỡng."
Đối với Tiết Kim Nguyệt, vị Nhị biểu ca này cũng coi như là chính nhân quân tử.Đã chiếm tiện nghi của nàng, cho nên mới nghĩ đến lấy nàng ,chịu trách nhiệm với nàng .Điều này làm cho trong lòng Tiết Kim Nguyệt dễ chịu chút ít, ít nhất hắn là có thành ý. Rút cuộc biểu huynh muội cùng lớn lên từ nhỏ, nàng có thể tha thứ hắn đấy.
Nghe tiểu biểu muội khéo hiểu lòng người nói,lồng ngực rắn chắc của Giang Thừa Hứa phập phồng, cảm thấy ngày sau cưới nàng, đời này chắc sẽ bị nàng chọc cho tức giận đến giảm vài năm tuổi thọ.
Giang Thừa Hứa thông minh, tâm tư này của tiểu biểu muội đã sớm nhìn ra được,sợ là còn hiểu rõ hơn so với kẻ ngốc là nàng.
hắn tiếp tục nói: "Muội thật sự cho là ta chỉ tùy tiện chiếm tiện nghi của muội? Kim Nguyệt, nếu ta không có tình cảm với muội, muội muốn lén lút đi gặp gỡ ai, sao Giang Thừa Hứa ta phải quan tâm? Muội nói
một chút coi, ta so với Kỳ biểu ca của muội,đến cùng kém hắn ở chỗ nào?"
Tiết Kim Nguyệt có chút khiếp sợ, liền lộ ra vẻ khó xử, thầm nghĩ hắn đây là có ý gây khó dễ nàng sao? Kỳ biểu ca so ra chỗ nào cũng kém hắn. Nàng nhếch miệng, tựa ở trong ngực của nam nhân như vậy, mặc dù nghe lời nói ôn tồn của hắn, thực sự có thể cảm nhận được hắn sẽ bộc phát lửa giận... Nàng quá ngu ngốc.
Giang Thừa Hứa nói: "Trong lòng muội không thoải mái, cũng là bởi vì mấy ngày nay ta không tỏ vẻ, cảm thấy ta chỉ muốn chiếm tiện nghi của muội sao?" Sau cùng Giang Thừa Hứa hiểu rõ, tiểu ngu ngốc này, nhất định là nghĩ hắn như vậy đấy
Bị nói trúng rồi, Tiết Kim Nguyệt không nói chuyện.
Đúng nha, nguyên nhân nàng tức giận, không phải là bởi vì hắn khi dễ nàng, mà bởi vì sau khi hắn khi dễ nàng lại không có một chút tỏ vẻ.
Tiết Kim Nguyệt lẩm bẩm nói: "Thế nhưng là... A..., A... A... A...."
Còn muốn trò chuyện, lại bị nam nhân trực tiếp bế lên, đặt ở trên cành cây ngăn chặn miệng .Tiểu cô nương đáng thương, cứ như vậy bị biểu ca cao to ôm giống như ôm hài tử, hai chân nhỏ mảnh khảnh quơ quơ trên không trung, hai tay theo bản năng ôm lấy cổ của hắn. Phía trước người bị đè ép có chút đau đớn, đôi môi lại bị nam nhân hung hăng hôn, làm Tiết Kim Nguyệt thật sự cảm nhận rõ lửa giận của
hắn... Nếu ghét bỏ nàng như vậy, còn hôn nàng làm cái gì?
Hôn hồi lâu, hắn còn chưa thả nàng xuống dưới.
Tiết Kim Nguyệt xấu hổ đến hỏng rồi, hai tay đặt ở
trên vai của hắn, nghẹn ngào nói: "không cho huynh hôn tiếp."
Giang Thừa Hứa mới không để ý tới tiểu ngu ngốc này,lại mổ một cái vào môi của nàng,tâm trạng cảm thấy tốt hơn,âm thanh cũng ôn hòa hơn một chút,
nói: "Suy nghĩ thật kỹ, ta sẽ sớm nói với mẫu thân chuyện của chúng ta."
Tiết Kim Nguyệt cảm thấy buồn bã, chu cái miệng
nhỏ nhắn đặt trên đầu vai của hắn, vẻ mặt đưa đám
nói: "Huynh để ta ở nơi này suy nghĩ?"
Nàng cảm thấy lồng ngực nam nhân hơi chấn động, tuy không có nhìn mặt hắn, nhưng Tiết Kim Nguyệt có thể cảm giác được,chắc chắn hắn lại đang cười nàng.
Quả nhiên, sau một khắc liền nghe nam nhân cười
nhẹ, thản nhiên nói: "Muội hiểu rõ là được rồi."
Thanh âm này, đúng là không thể nói ôn nhu...
Tiết Kim Nguyệt sĩ diện cãi láo hừ nhẹ một tiếng, hai tay lại không tự giác ôm cổ nam nhân chặt hơn một chút, khóe miệng hơi hơi vểnh lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ydbdbdj