Chap 1: Koi Wasurenai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hajime: *thở dài,  ưỡn vai có dãn*Buồn ngủ quá!
Haru:  Hajime? Nếu muốn ngủ đừng ngủ khu vực chung. Hay cậu về phòng mình và ngủ tử tế trên giường của cậu đi. Chẳng phải ngủ trên ghế sofa không thoải mái sao?
Hajime: Ở đây ổn mà. Thay chỗ....... phiền *ngáp*
Haru: Cậu tính ngủ đây luôn hả? Ngày cả tớ đã pha chút trà cho cậu.
Hajime: Tớ sẽ uống sau
Haru: Đến khi đó nó lạnh rồi. Ah, cậu ngủ mất rồi! Chúc ngủ ngon ha.
Hajime:......
Haru: Nghiêm túc, cách mà vua của chúng ta giải quyết sự buồn ngủ khá tệ. Một khi cậu ấy ngủ thì không dễ đánh thức cậu ấy lại đâu. Không phải cậu ấy là người nói rằng muốn thảo luận về bài song ca, Hajime?
Hajime: *ngáy nhẹ*
Haru: Cậu ấy đang ngủ, nhân đến mức nào.  Sao cũng được. Gần đây chúng ta đã rất bận rộn, và đó là ngày chúng ta đi. Trà này thực sự rất tốt (Kanako: Liên quan v~). Nhưng đúng là thời tiết hôm nay thực sự tốt đẹp, có vẻ như là một ngày tốt để ngủ trưa. Thật hoài niệm!...... Lần đầu tiên tôi chính thức nói chuyện với Hajime cũng là một ngày như hôm nay. Hajime lúc đó đang ngủ, ha. Tôi nhớ nó, bây giờ tôi vẫn nhớ, đó là năm thứ hai của trung học. Nó xảy ra một tháng sau khi chúng tôi đã được chia thành các lớp của chúng tôi.
(Kanako: Hoài niệm nào ~~)
Haru: *tìm kiếm*Bóng, quả bóng,......chỉ cần vừa lượng sức mạnh sử dụng để bắn là khá tốt, nhưng tôi đoán đó không đủ điều khiển ở tất cả. Nó ở đâu? Oh.
Hajime: Cậu đang tìm kiếm cái gì vậy?
Haru: Mutsuki-kun! Cậu làm tớ bất ngờ đó...
Hajime: Đó là đường dây của tớ. Qủa bóng đột nhiên bay tới đây.
Haru: Ah, xin lỗi đó là bóng của bọn tớ. Bây giờ bọn tớ đang chơi bóng đá*với nhau. Cách bắn mạbon tớ tự xưng tuyệt vời tiền đạo mà có thể đặt ưu điểm đến sự xấu hổ đã kết thúc bay tới lạ hướng dẫn ... ...
Hajime: Bắn?  Không phải là mục tiêu trên một hòan tòan khác hướng.
Haru: Yeah, tớ là đóan nó.... Tớ sẽ nói với cậu rằng anh ta cần phải cải thiện kiểm sóat của mình
Hajime: Bất cứ điều gì, nó không phải như tớ đã trúng bóng. Dù sao hơn nữa những người thường không nghĩ rằng một người nào đó sẽ ngủ trong loại địa điểm. Tại đây.
Haru: Ah, cảm ơn cậu ...
Hajime: Có cái gì khác?
Haru: Um, tớ đã chỉ cần suy nghĩ là gì Mutsuki-kun làm từ đây ... là cậu thực sự ngủ?
Hajime: Thực sự là thời tiết hôm nay tốt, làm cho mọi người muốn ngủ.
Haru: Bây giờ tớ nói rằng, Mutsuki-kun, mỗi buổi sáng cậu luôn luôn xuất hiện để được thực sự buồn ngủ, ha ha.
Hajime: Đó là thói quen xấu của tớ. Tớ không quan tâm đến việc có những người khác nhìn thấy tớ ngủ trong lớp học, và gần đây tớ không thể đi lên để mái cho giấc ngủ vì người đã có. Đây là một nơi tốt mà mọi người không thể tìm thấy, ít nhất là khi tớ đi ngủ tớ muốn được một mình *ngáp*.
Haru: Heh, không có vấn đề khi có rất nhiều người xung quanh Mutsuki-kun.  Mặc dù những người nổi tiếng có riêng của họ rắc rối.
Hajime: Cậu có chắc cho biết nó giống như nó chỉ của người khác vấn đề. Nếu cậu hỏi tớ, cậu cũng bao quanh bởi rất nhiều người thì phải, sinh viên hội đồng thủ quỹ.
Haru: Eh? Cậu biết của tớ?
Hajime: Tớ có thể ít nhất ghi mặt của riêng tớ bạn cùng lớp,Yayoi Haru. HR: Ah ... nó thực sự tốt đẹp để nghe Mutsuki-kun nói của tớ danh từ riêng của mình miệng, do đó chạm.
Hajime: ... Tại sao cậu sẽ cảm thấy cảm động về một cái gì đó như thế? Cậu thật lạ.
Haru: Hm? Cậu cuối cùng tỉnh táo rồi sao? Ha ha.
Hajime:? Haru?
Haru: Chào buổi sáng, Hajime.
Hajime: Chào buổi sáng, tớ chỉ muốn ngủ một chút *dãn cơ *
Haru: Đó là đúng, chỉ cần bây giờ cậu đã ngủ một cách hòa bình. Cậu không đau?
Hajime: Không thực sự..... đó là tốt. Kể từ khi đã ngủ màu đen gối đã đến tham gia.
Hajime: Hm?! Mày đang ở đây, Kuroda.
Haru: Không quá lâu,  sau khi cậu đã ngủ, nó xuất hiện ra khỏi hư không. Khi tớ đã tự hỏi điều gì là nó sẽ làm, nó leo lên ghế sofa và bắt đầu ngủ bên cạnh cậu. Nghiêm túc, hai của người đã cho tớ lạnh vai, hai người trông rất hạnh phúc ngủ với nhau.
Hajime: Kuroda, nếu mày muốn ăn một cái gì đó ...hm ...
Hảtu: Cậu muốn biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Tớ nghĩ rằng cậu vẫn có một giờ để đi cho đến khi chúng ta  ăn tối.
Hajime: Đó là những gì cậu nói. Lại đây,  hãy tìm một nơi nào đó để chơi cho đến lúc đó....hm, giờ muộn rồi? Tớ thực sự ngủ cho đến giờ này sao?
Haru: Cậu đã làm.....
Hajime: Dù sao, cậu vẫn còn ở đây cả thời gian chúng ta đã ngủ?
Haru: Ha ha, tớ không đáng ngưỡng mộ chỉ cần nghỉ lại vẫn chờ đợi cho cậu thức dậy mặc dù. Ở đây, cuốn sách cậu đã có với tớ. Tớ đọc một chút và nó đã được thực sự thú vị, tớ chỉ thấy mình đọc một số chi tiết.
Hajime: Cậu nghĩ như vậy? Đây là cuốn sách của chúng ta mà giáo viên tiếng anh đề nghị, đó là một rất phổ biến bí ẩn loạt ở Anh ngay bây giờ. Phiên bản tiếng Nhật đã không được xuất bản, vì vậy không nhiều người đã
nghe nói về nó ở đây. Câu đã đưa cho tớ bởi vì cậu nói với tớ đã đọc xong nó.
Haru: Tớ nhìn thấy cậu có muốn một số loại trà? Coa một chút lạnh.
Hajime: Cảm ơn, tớ sẽ uống.
Haru: Được rồi.
Hajime: Đây là loại trà mà cậu đã cho tớ trước khi ngủ thiếp đi?
Hary: Không có, tất nhiên nó không giống nhau. Nó thể đã nhận được cay đắng cho là trái lên quá lâu. Tớ đã hoàn thành loại trà mà tớ đã cho câu trước khi ngủ, đây là khác nhau từ rằng một. Đó là cái mà cậu đã ủ để đi cùng với tớ trong khi tớ đã đọc.
Hajime: Hm.  Ah, cảm ơn cậu. Haru, cậu thực sự thích trà, Huh?
Haru: Trà đó là do tớ làm. Kể từ khi chúng ta bắt đầu sống tại ký túc xá, tớ đã bắt đầu nhưng nó thậm chí nhiều hơn, nó đã trở thành một thói quen của tớ. Đó là phong cách của tớ thưởng thức trà và thư giãn, uống trà và đọc một cuốn sách nhàn nhã. Ah ... đây là hạnh phúc ~
Hajime: Dù sao, những đứa trẻ đang? HR: Họ đã đi với Procellarum của trẻ em để tham dự một loạt hiển thị quay phim. Nó có vẻ như nó sẽ được một cái gì đó giống như một vật lý cạnh tranh; vì vậy Koi và Iku đã được như vậy bắn lên, nói rằng họ sẽ không thua trận nhau.
Hajime: đó là lý do tại sao nó rất yên tĩnh.
Haru: Yeah, nhưng chỉ bây giờ nó thậm chí còn uên tĩnh hơn, cậu và Kuroda đã ngủ sau khi tất cả.
Hajime: Hoàn toàn.
Haru: Hajime thường ngủ.  Huh, cậu muốn ngủ. Trong tâm trí của tớ,Hajime của một người luôn luôn ngủ.
Hajime:Tớ không thể phủ nhận rằng, kể từ khi tớ thực sự có thể ngủ bất cứ nơi nào. Tớ thích giấc mơ trong khi tôi đang ngủ và cũng ngủ mà không có những giấc mơ.
Haru: Kể từ khi tinh thần của cậu có khả năng  lớn hơn nhiều với những người khác, cậu cần rất giấc ngủ nhiều hơn để lại tiếp thêm sinh lực cho chính mình.
Hajime: Huh? Không có! Tớ chỉ muốn ngủ vì vậy tớ mới ngủ.
Haru: Ha ha, tớ đoán như vậy. Cậu vẫn còn nhớ? Khi chúng ta đã có cửa,  chúng ta là ngươif đầu tiên thích hợp đối thoại, cậu cũng ngủ. Đằng sau hoang vắng bụi cây tại sân sau của trường xây dựng. Vào thời điểm đó, tớ đang tìm kiếm quả bóng.
Hajime: Huh? Oh ... Ah, điều đoa đã xảy ra. Tớ nhớ làm thế nào đáng sợ đó là khi cậu gọi tớ "Mutsuki-kun".
HR: Đáng sợ- ... Tớ không thể giúp nó. Lúc đó tớ thường được sử dụng nickname hoặc chỉ cần gọi là người bằng họ , nhưng lại sau đó cậu đã có hào quang của một vị vua, mà làm cho tớ cảm thấy nó sẽ là thái quá để gọi cho cậu tình cờ khi chúng ta thậm chí còn không đóng cửa.
Hajime: Tớ không phải là vua. Cậu đừng nói thế chứ
HR: Tất nhiên, bây giờ tớ hiểu rằng cậu đang loại là người. Nhấn mạnh vào 'doanh nghiệp'.
Hajime: Sau đó tớ nhớ cậu là một thành viên của hội học sinh, làm công việc để giữ cho nó chạy trơn tru đằng sau hậu trường.
Haru: Mm, đó là đúng, tớ không ghét tất cả.
Hajime: Cuối cùng, kể từ đó và cho đến của chúng ta năm thứ ba của trường Trung học, cậu giữ được một phần của học sinh, phải không?
Haru: Yeah, như thủ quỹ, bí thư, như là Phó chủ tịch. Các công việc của hội đồng sinh viên thậm chí còn bận rộn hơn tớ tưởng tượng, tớ không có bất kỳ thời gian để làm câu lạc bộ hoạt động. Đó là có lẽ chỉ hối tiếc tớ có trong sáu năm của Cao trung và Trung học.
Hajime: Cậu đã nói rằng trước khi quá...
Haru: Nó cho thấy rằng tớ thực sự không muốn để cho nó một thứ. Có tất cả các loại thách thức mới và những thứ trong thời gian của cuộc đời?
Hajime: Như là một thần tượng ngay bây giờ?
Haru: Chính xác! Chúng ta nhận được để tiếp xúc với rất nhiều thứ, đó là tuyệt vời không phải là nó? Và không chỉ với làm việc, mà còn sống và làm việc với các thành viên cảm thấy giống như giống như làm câu lạc bộ hoạt động, vì vậy cho một người nào đó với hối tiếc như tớ, họ sẽ cảm thấy như giết chết hai con chim với một đá. Hajime: cảm thấy giống như làm câu lạc bộ hoạt động, Huh. Đúng sự thật....  Hm? Oi, Haru, cách của cậu làm họ dường như đã trở lại.
HR: Họ có thể. Tôi sẽ làm cho một số trà để cảm ơn họ cho công việc khó khăn ~
Hajime: Cậu sẽ làm .
Haru: Được rồi ~ tất cả mọi người, chào mừng đã trở lại.
Hajime: Chào mừng mọi người đã trở lại.

https://youtu.be/aZV37GzGBUI

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro