Thần Linh Ơi, Xin Hãy Khóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

01. Chiếc khiên không thể xuyên thủng và ngọn giáo không gì không thể xuyên thủng

Cơn gió mùa hè mang theo hương vị của nước ngọt nhẹ nhàng thổi qua sườn đồi, lùa vào nhà ga xe điện.

Tsukishima lấy hai chai nước ngọt từ máy bán hàng tự động, bất giác nhận ra mùa hè đã đến và ngay lập tức, chai nước ngọt cũng phủ một lớp sương trắng để che đi trái tim sắp không còn lạnh lẽo của mình.

Tsukishima nhìn vào chai nước ngọt trên tay, rồi lại liếc nhìn Yamaguchi đang ngồi trên ghế đợi anh không xa. Một ý nghĩ có phần nghịch ngợm bất ngờ nảy lên.

"Á! Cái gì thế!?" Cảm nhận sự lạnh lẽo bất ngờ từ má phải, Yamaguchi quay đầu, giả vờ có chút tức giận nhìn Tsukishima.

Tsukishima hiếm khi bật cười, nói: "Tadashi, cậu trông..." Nửa câu sau không nói ra, đã bị tiếng cười làm nhấn chìm.

Yamaguchi cũng cười theo, tiếng cười của hai người bị lấn át bởi tiếng động lớn khi tàu điện chạy vào ga. Những âm thanh vội vã của bước chân, tiếng ồn ào của hành khách đi lại đã che lấp tiếng cười, cũng như tiếng ho khan có phần lạ lẫm của Tsukishima.

Yamaguchi đã thức nhiều đêm để làm luận văn tốt nghiệp, vừa ngồi xuống xe điện đã ngủ thiếp đi trên vai Tsukishima. Tsukishima nhìn đầu của Yamaguchi tựa trên vai anh, khẽ điều chỉnh tư thế để Yamaguchi ngủ thoải mái hơn. Đeo tai nghe lên, anh ngắm cảnh vật thay đổi bên ngoài cửa sổ.

Giọng nữ dịu dàng thông báo điểm đến sắp tới, Tsukishima nhẹ nhàng đánh thức Yamaguchi, nói: "Tadashi, dậy thôi. Sắp tới rồi."

Yamaguchi lắc đầu, nói: "Tới nơi rồi sao, Kei. Chúng ta đi thôi."

Rời khỏi toa xe điện đầy không khí điều hòa, cơn nóng ngoài kia như muốn làm tan chảy Yamaguchi ngay trên sân ga. Tsukishima liếc nhìn người bên cạnh đang dần mềm nhũn ra, giơ tay nắm lấy cổ áo Yamaguchi, kéo cậu ra khỏi sân ga.

"Tsukki, cậu đúng là mạnh thật đấy." Yamaguchi nhai kem, nói không rõ lời, "Có rất nhiều người thích xem cậu chơi bóng chuyền đấy."

Tsukishima cũng cắn một miếng kem, nhưng cơn ho bất ngờ đã ngắt lời anh.

Yamaguchi lo lắng vỗ lưng Tsukishima, nói: "Kei, cậu ổn chứ?"

Tsukishima vẫy tay ra hiệu mình không sao, đè nén cảm giác ngứa râm ran trong ngực, anh nói: "Không sao, chỉ là bị nghẹn thôi."

Yamaguchi nói: "Nếu có gì không ổn, nhất định phải nói với tớ nhé."

Tsukishima gật đầu và tiễn Yamaguchi đến ngã ba rồi chia tay đi về.

Yamaguchi nhìn đồng hồ, nói: "Kei, sau khi trao đổi với giáo sư Yasukawa về tài liệu tốt nghiệp, chắc tớ sẽ kịp đến xem buổi tập bóng chuyền của cậu."

Tsukishima đẩy kính lên, nói: "Được thôi."

Ở một góc khuất của mùa hè, nơi không ai chú ý, Yamaguchi nhẹ nhàng để lại một nụ hôn chia tay.

"Tsukishima, trông cậu hôm nay có vẻ vui quá nhỉ?" Một tiền bối trong đội bóng chuyền trêu đùa nhìn Tsukishima. "Bạn gái tặng cậu món quà bất ngờ gì sao?"

Tsukishima bật lên đánh một cú bóng, rồi đáp lại: "Không phải bạn gái, mà là bạn trai."

Arima Futaki - người vừa hỏi, liền cười mỉa: "Ồ, cũng có bất ngờ thật nhỉ." Sau đó hét lên: "Bao giờ mới đưa cậu ấy đến ra mắt bọn này?"

"Sắp rồi."

Buổi tập của đội bóng diễn ra một cách trật tự, Tsukishima nhảy lên và đón được cú bóng của Futaki.

Futaki đi qua lưới chắn, vỗ vai Tsukishima, nói: "Không hổ danh là chiếc khiên của Karasuno ngày xưa."

Nhưng anh không nhận được câu châm biếm như thường lệ, chỉ thấy Tsukishima ôm lấy đầu mình, vài giây sau thì gục ngã trên sân bóng. Futaki hoảng hốt giơ hai tay lên: "Chắc không phải tại mình đâu nhỉ. Tsukishima, cậu ổn chứ?"

Cả đội bóng hoảng hốt, "Mau gọi cấp cứu ngay."

"Mau liên lạc với người nhà Tsukishima."

"Trông cậu ấy nhợt nhạt quá..."

...

02. Còn bao lâu nữa thì đến mùa xuân?

Bệnh viện luôn phảng phất một mùi kỳ lạ, như mùi thuốc khử trùng thấm sâu vào tường bê tông, cũng như mùi nước mắt rơi xuống sàn nhà.

Yamaguchi nhận được cuộc gọi, rồi lập tức chạy vội đến, không đợi thang máy mà lao lên cầu thang, chạy thục mạng. Khi đến trước cửa phòng bệnh, cậu lại có chút chần chừ.

"Là Tadashi đúng không? Màu vào đi." Một giọng nói cất lên, đó là anh trai của Tsukki, Tsukishima Akiteru.

Yamaguchi đẩy cửa phòng bệnh, ánh nắng giữa mùa hè xuyên qua cửa sổ chiếu lên chiếc giường trắng toát, nơi Tsukishima đang nằm yên, đôi mắt nhắm nghiền, máy thở phát ra âm thanh đều đều, mùi cay đắng của thuốc ngấm vào lồng ngực.

Yamaguchi nhìn sang Akiteru, thấy anh đang cẩn thận lau kính cho Tsukishima. Anh nói: "Bác sĩ bảo bệnh tình của Tsukki nghiêm trọng lắm. Nếu phải điều trị, Tsukki có thể sẽ không bao giờ chơi bóng chuyền nữa mà khả năng chữa khỏi cũng rất thấp."

Mắt Yamaguchi bỗng đỏ hoe, giọng nghẹn ngào: "Nhất định phải chữa mà."

Akiteru đặt chiếc kính đã lau sạch lên tủ đầu giường, nói: "Tsukki đã nói với anh là hè này sẽ dẫn em về và giới thiệu với anh dưới một thân phận khác."

Tiếng ve kêu ngoài cửa sổ ồn ào khiến người ta khó chịu, nhưng dường như đó là đặc trưng không thể thiếu của mùa hè, cũng là gia vị đồng hành lâu dài với mối tình thanh xuân ấy.

Akiteru rời khỏi bệnh viện, về nhà lấy một ít quần áo cho Tsukishima. Yamaguchi ngồi bên giường, nắm lấy tay Tsukishima. Mùa hè oi ả, mọi thứ đều như ngập tràn hơi nóng không thể xua tan, nhưng người yêu của em ơi, tại sao tay của anh lại lạnh như vậy, tại sao anh bỏ em mà đi đến mùa đông trước rồi?

Thời gian không thương xót cho những ai muốn níu giữ nó, Yamaguchi gục xuống giường ngủ thiếp đi, tay vẫn nắm chặt tay Tsukishima.

Trăng khuyết lẩn khuất sau tán lá, Tsukishima nhíu mày, rồi khó khăn mở mắt ra. Muốn giơ tay lên xoa trán, nhưng lại thấy Yamaguchi đang gục đầu ngủ, muốn lay cậu dậy để nhắc "Đừng ngủ ở đây," nhưng cơ thể mệt mỏi kéo linh hồn anh trở lại cõi mơ hồ.

"Tadashi, đừng ngủ ở đây nữa, về nhà nghỉ ngơi chút đi." Akiteru đến bệnh viện vào sáng sớm hôm sau, thấy Yamaguchi vẫn còn nằm ngủ gục, không nỡ nói: "Tsukki cũng không muốn thấy em như vậy đâu."

Yamaguchi xoa xoa bờ vai đau nhức, nhìn Tsukishima, rồi nhìn anh Akiteru, cuối cùng nói: "Được rồi, em sẽ quay lại sớm thôi."

Akiteru ngồi xuống ghế, kéo chăn đắp lại cho Tsukishima, thở dài một hơi: "Tsukki, em mau tỉnh lại đi."

Lời cầu nguyện khe khẽ có thể sẽ được các vị thần trên cao lắng nghe.

"Được rồi, em tỉnh rồi." Tsukishima khẽ nói.

Akiteru vui mừng khôn xiết, lập tức ấn nút chuông gọi bác sĩ, hỏi: "Tsukki, em tỉnh lúc nào vậy?"

Tsukishima hít sâu một hơi, nói: "Khi anh vừa gọi tên em."

Một nhóm bác sĩ mặc áo blouse trắng bước vào, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người. Một loạt quy trình kiểm tra lập tức bao quanh Tsukishima. Akiteru nhận được ánh mắt ra hiệu của bác sĩ, rồi đi ra ngoài.

"Chào anh, anh là Tsukishima Akiteru phải không? Tôi là Arime Noboru, sẽ là bác sĩ chính của bệnh nhân Tsukishima Kei."

Tsukishima Akiteru lễ phép đáp: "Chào bác sĩ Arime."

Bác sĩ Arime liếc nhìn Tsukishima trong phòng rồi nói: "Bệnh tình của bệnh nhân không có mấy khả quan, hiện tại y học cũng không có phương pháp điều trị hiệu quả, chúng tôi chỉ có thể cố gắng kéo dài thời gian trước khi tử thần đến."

Nước mắt không kìm được, lời nói cũng không thốt lên được. Bác sĩ Arime vỗ vai Akiteru đầy cảm thông, rồi nói tiếp: "Em trai tôi cũng cùng đội bóng chuyền với Tsukishima. Tôi đã xem mấy trận đấu và khá thích cầu thủ Tsukishima. Tôi sẽ cố gắng hết sức mình." Câu cuối có lẽ chỉ là một lời chúc không có tương lai nhưng vẫn tràn đầy hy vọng.

Akiteru nhìn Yamaguchi quay lại, rồi lại nhìn Tsukishima nằm trên giường, định mở miệng nói nhưng lại thôi.

Tsukishima lên tiếng trước: "Anh đừng im lặng nữa, có gì nói thẳng đi."

Yamaguchi cũng nhìn Akiteru theo lời của Tsukishima, nói: "Đúng rồi anh Akiteru. Anh cứ nói thẳng đi."

Akiteru thở dài: "Bác sĩ nói bệnh của Tsukki hơi khó chữa." Nhưng rồi anh nói thêm ngay: "Nhưng bác sĩ cũng nói vẫn còn có hy vọng chữa."

Yamaguchi cố nặn ra một nụ cười đầy cay đắng, nói: "Đúng vậy, vẫn còn hy vọng."

Tsukishima chỉ im lặng lắng nghe, chỉ còn tiếng "tí tách" của dịch truyền nhỏ xuống.

Yamaguchi sống cuộc sống chạy đi chạy lại giữa trường học, căn hộ và bệnh viện. Mùa hè ở Tokyo nóng thật, mồ hôi trộn với nước mắt rơi xuống sàn, chưa kịp nhìn kỹ đã lập tức bốc hơi không còn dấu vết.

Dạo này Tsukishima trông khá hơn một chút, Yamaguchi ngồi nghịch những bông cúc La Mã mới mua, để bên cửa sổ.

Tiếng chuông điện thoại phá tan khoảnh khắc yên tĩnh, vì Tsukishima có kim tiêm ở tay, Yamaguchi xin phép rồi nhấc máy.

"Alô! Tsukishima, cậu đang ở đâu vậy?" Một giọng nam vang lên từ đầu dây bên kia.

Yamaguchi trả lời: "Xin chào, xin hỏi ai vậy?"

"Ồ, cậu là bạn trai của Tsukishima phải không?" Giọng nói ngừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Anh là Arime Futaki, đồng đội của Tsukishima Kei. Hiện tại anh bị lạc rồi."

Yamaguchi bật cười, nói: "Nếu không ngại, để em ra đón anh nhé."

"Tsukki, tớ sẽ quay lại ngay."

Yamaguchi vừa rời phòng bệnh, bác sĩ Arime Noboru liền bước vào.

"Dạo này cậu cảm giác thế nào?" Bác sĩ Arime nhìn vào thiết bị bên cạnh giường hỏi.

"Ổn, vẫn chưa chết được."

Bác sĩ Arime "ồ" nhẹ một tiếng, rồi nói: "Bệnh nhân không nên giấu gì với bác sĩ của mình."

Tsukishima mím chặt môi, nói: "Dạo này tôi cảm thấy đau bụng rõ rệt hơn."

Bác sĩ Arime gật đầu, lấy sổ ra ghi chép lại.

Tsukishima bỗng hỏi: "Bác sĩ Arime, tôi có thể sống đến mùa xuân năm sau không?"

"Nếu điều trị tích cực, khả năng vẫn khá cao." Bác sĩ Arime có chút không nỡ.

Tsukishima mệt mỏi tháo kính ra, nói: "Bác sĩ, ở đây không có ai khác. Bác cứ nói thật đi."

"Loại bệnh này ở giai đoạn đầu không có triệu chứng rõ ràng, nhưng... một khi đã có triệu chứng và được phát hiện thì nghĩa là đồng hồ đếm ngược đến cái chết đã bắt đầu." Dù đã gặp nhiều bệnh nhân, bác sĩ Arime vẫn chưa thể quen với việc cái chết đang đến gần.

"Vậy sao, tôi hiểu rồi. Cảm ơn bác sĩ."

"Chào Tsukishima. Ồ, chào anh trai." Giọng của Arime Futaki vang lên từ cửa phòng bệnh.

Bác sĩ Arime liếc nhìn Futaki, thở dài: "Futaki, em không quan tâm đến anh trai mình à?"

Futaki cười ngượng ngùng, rồi lảng sang chuyện khác: "Tsukishima, cậu thấy thế nào rồi? Mọi người trong đội nhớ cậu lắm."

"Em khá ổn, cảm ơn các anh đã quan tâm." Tsukishima trả lời.

Futaki đặt bó hoa hướng dương mang theo vào bình, ánh nắng xuyên qua mây chiếu lên những cánh hoa rực rỡ. Bên cạnh đó, những cành cúc La Mã khẽ rung rinh theo làn gió, tạo nên một cảnh tượng tràn đầy sức sống.

Bác sĩ Arime rời khỏi phòng, Yamaguchi ngồi trên ghế cạnh giường bệnh, còn Futaki ngồi phịch xuống cuối giường.

"Yamaguchi, em có biết cảm nhận của bọn anh khi Tsukishima mới vào đội không?"

"Không biết, nhưng em đoán là có lẽ cậu ấy khó gần lắm phải không?"

"Đúng là các cặp đôi hiểu nhau thật."

"Anh Arime."

"Ôi, đôi trẻ ngượng quá cơ."

...

Tiếng cười vẽ nên nhịp sống.

Trước khi ra về, Futaki nói: "Cả đội sẽ luôn đợi cậu quay lại."

"Yamaguchi, chúng ta cùng đi xem lễ hội pháo hoa nhé."

"Tsukki cậu... được thôi!"

Lời nói chất chứa quyết tâm khó diễn tả.

03. Hình dạng của số phận

Sau khi nhận được sự đồng ý của bác sĩ Arime, Tsukishima và Yamaguchi đã lén rời khỏi bệnh viện.

Bước vào chiếc xe điện cuối cùng trong ngày, Yamaguchi kéo Tsukishima lên tàu. Tìm một góc ở cuối tàu không có người, hai người ngồi cạnh nhau. Cơ thể bị căn bệnh tàn phá dường như không còn sức chống chọi với khát vọng sống mãnh liệt, Tsukishima tựa vào vai Yamaguchi và ngủ thiếp đi.

Yamaguchi cũng dựa đầu vào vai Tsukishima, nhìn ra ánh trăng từ từ mọc lên ở chân trời, nói: "Tsukki, em thật sự rất muốn ở bên anh mãi mãi." Đôi mắt cậu ngấn lệ, từng giọt rơi xuống sàn tàu.

Khi đã đặt hành lý không quá nhiều ở nhà trọ, Tsukishima nhìn đồng hồ và nói với Yamaguchi: "Chúng ta vẫn còn thời gian. Anh nghe chủ quán nói ở gần đây có một ngôi đền, chúng ta cùng đi xem nhé."

"Được thôi." Yamaguchi mỉm cười đáp.

Tsukishima thay một bộ kimono xanh đậm, còn Yamaguchi thì mặc một bộ kimono xanh nhạt. Dễ dàng nhận ra đó là trang phục dành cho cặp đôi.

Một giọt mưa rơi trên cành cây sồi trong sân.

Nhìn màn mưa mờ ảo, Tsukishima cầm ô dẫn đầu bước vào. Dáng vẻ gầy gò vì bệnh của anh giờ đây bị lớp sương mờ tự nhiên che phủ, tạo cảm giác như trở lại thời mười bảy tuổi.

Tsukishima quay lại nhìn Yamaguchi dưới mái hiên và nói: "Yamaguchi, chúng ta đi thôi."

Yamaguchi cũng nhìn Tsukishima và nói: "Tsukki, chúng ta đi thôi."

Căn bệnh dường như chỉ là một cơn ác mộng dễ vỡ, còn những buổi hẹn hò ngây ngô của tuổi mười bảy mới là thực tại của số phận.

Tsukishima và Yamaguchi đi dạo dưới trời mưa, những lời thì thầm của tình yêu, muốn nghe rõ từng câu chữ, nhưng những lời đó đã bị gió cuốn đi vào đám mây.

Họ đi đến ngôi đền ẩn sâu trong núi, lúc này mưa đã ngớt, tiếng chuông ngân vang trong khu rừng.

Bước qua cổng Torii, vào khu vực của thần thánh. Tsukishima và Yamaguchi lần lượt xin một bùa hộ mệnh.

"Tsukki, anh xin gì vậy?" Yamaguchi đứng dưới cây hoa đào trong sân, nhìn Tsukishima với những cánh hoa rơi liên tục.

Tsukishima ngập ngừng một lúc rồi mỉm cười nói: "Còn Yamaguchi thì xin gì vậy?"

"Làm sao em có thể nói cho anh biết được."

"Chào hai bạn." Một nữ tư tế gọi từ phía hành lang, "Xin mời vào đây."

Tsukishima và Yamaguchi bước đến, Yamaguchi hỏi trước: "Có chuyện gì vậy?"

Nữ tư tế cúi người lịch sự và nói: "Ngôi đền này ở vị trí hẻo lánh, ngay cả vào ngày lễ cũng ít người đến. Hai bạn rất có duyên với nơi này."

Nữ tư tế chỉ tay về phía khu vực phía sau và nói thêm: "Nếu không vội, xin mời hai bạn chuyển ra khu vực sau."

Yamaguchi nhìn đồng hồ và thấy Tsukishima cũng có cùng ý nghĩ.

"Vậy phiền nữ tư tế rồi."

Khu vườn theo kiểu Nhật cổ điển, một con suối nhỏ chảy từ phòng trà khách qua, trên cây thông được cắt tỉa cẩn thận có một con chim họa mi đẹp.

Nữ tư tế lấy một cuốn sách cổ từ trong phòng ra, mở ra trước mặt hai người và nói: "Hai bạn có thể viết những điều ước của mình vào cuốn sách này, có thể thần linh sẽ phù hộ."

Yamaguchi nhận cuốn sách, định mở ra thì bị nữ tư tế ngăn lại: "Thần linh sẽ cho người thấy những gì cần thấy vào thời điểm đặc biệt."

Yamaguchi vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi."

Nữ tư tế cười và lắc đầu, đưa cho hai người tách trà đã pha.

Tsukishima vuốt ve bìa cuốn sách và hỏi: "Yamaguchi, liệu anh có thể thấy những điều em viết không?"

Yamaguchi đáp ngay: "Nếu Tsukki muốn xem, em có thể cho anh xem ngay lập tức."

"Những điều ước cho người khác xem thì không thể thực hiện được. Anh muốn điều ước của mình luôn thành hiện thực."

Yamaguchi nắm chặt tay Tsukishima và nói: "Điều ước của em nhất định sẽ thành hiện thực và của Tsukki cũng vậy."

Viết xong điều ước, hai người chuẩn bị chia tay nữ tư tế.

Nữ tư tế đứng dậy: "Để tôi tiễn hai bạn một đoạn đường."

Đi dọc theo hành lang, nữ tư tế dừng lại trước cổng Torii và nói: "Tôi sẽ tiễn hai bạn đến đây."

Yamaguchi cảm ơn lịch sự: "Chúng tôi rất cảm ơn."

Tsukishima cũng cảm ơn: "Cảm ơn rất nhiều."

Khi rời khỏi vùng đất thần thánh để trở về thế giới con người, nữ tư tế bất ngờ nói: "Nước mắt của thần linh có thể thực hiện những điều ước của con người."

Yamaguchi quay lại nhìn và hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Chỉ thấy bóng dáng ẩn khuất trong rừng, Tsukishima chưa quay lại, nhưng thấy phản ứng của Yamaguchi, anh đoán được một phần và nói: "Nhanh lên, lễ hội pháo hoa sắp bắt đầu rồi."

Khi hai người đến bờ sông để xem pháo hoa, trời đã gần tối. Những người đến xem chỉ có thể cảm nhận hơi thở và nhịp tim trong bóng tối.

Yamaguchi và Tsukishima tìm được một chỗ ít người, vừa đứng yên thì có một người từ đâu đó lao vào Yamaguchi, Tsukishima đưa tay đỡ Yamaguchi, hai người gần gũi nhau. Yamaguchi bất ngờ hôn nhẹ lên môi Tsukishima, nhìn vào mắt anh và nói: "Tsukki, em yêu anh."

Tsukishima ôm chặt Yamaguchi và đáp: "Yamaguchi, anh cũng yêu em."

Anh cũng muốn yêu em mãi mãi.

Những bông pháo hoa nở bung trên bầu trời đêm, đỉnh điểm của mùa hè sắp đến.

Một cô gái bên cạnh Yamaguchi và Tsukishima thấy cảnh tượng như vậy không khỏi cảm thán: "Đây chính là chân lý của số phận!"

Yamaguchi nghe thấy liền quay đầu hỏi Tsukishima: "Tsukki, em nghĩ chân lý của số phận là gì?"

Tsukishima suy nghĩ một lúc hiếm hoi rồi trả lời: "Tương lai mà bản thân muốn chính là chân lý của số phận."

Yamaguchi thì thầm: "Tương lai mà bản thân muốn..."

Chưa kịp suy nghĩ thêm, Tsukishima lại nghe Yamaguchi gọi: "Tsukki, nhìn kìa! Phần hấp dẫn nhất của của lễ hội pháo hoa!"

Hàng chục bông pháo hoa lớn nở tung trong màn đêm, vô số điểm sáng lấp lánh, bầu trời hiện lên ánh sáng lung linh. Tsukishima nhìn pháo hoa trong mắt Yamaguchi và nhẹ nhàng nói: "Anh đã tìm thấy chân lý của cuộc đời mình."

Yamaguchi, anh yêu em.

04. Nước mắt của con người

Khi trở về bệnh viện, tình trạng của Tsukishima trở nên nghiêm trọng hơn, nghiêm trọng đến mức anh đã hôn mê trong phòng ICU suốt nhiều ngày liền.

Yamaguchi đứng ngoài phòng, nhìn qua lớp kính và tự trách bản thân: "Đáng lẽ tôi không nên ra ngoài với Tsukki..." Nước mắt đã làm ngợp trái tim cậu.

Bác sĩ Arime vỗ vai Yamaguchi để an ủi: "Đặc điểm của căn bệnh này là như vậy, cậu đừng tự trách mình nữa."

Yamaguchi từ từ ngồi xuống bên tường, vẫn lầm bầm: "Tôi không nên ra ngoài với Tsukki..."

Bác sĩ Arime thở dài và để lại không gian cho Yamaguchi được một mình.

Khi Tsukishima tỉnh lại, anh được chuyển về phòng bệnh thường. Các cơ bắp vốn có được hình thành từ tập luyện bóng chuyền đã bị căn bệnh ăn mòn gần hết, khuôn mặt trắng bệch như bức tượng trong mùa đông, các thiết bị kết nối với cơ thể như những cơn gió giữ những con chim đang bay.

"Xin chào, có phải là Yamaguchi không?" Một giọng nói quen thuộc từ điện thoại gọi đến.

Yamaguchi nhìn về phía Tsukishima đang nghỉ ngơi, cầm điện thoại ra ngoài phòng và trả lời: "Shoyo, là tớ đây. Có chuyện gì vậy?"

"Cậu và Tsukishima đang ở bệnh viện đúng không?"

"Đúng vậy."

"Những người ở Karasuno muốn đến thăm Tsukishima vào buổi chiều."

"Được rồi."

Giọng nói bên kia có vẻ cẩn trọng: "Tsukishima, cậu ấy có ổn không?"

Yamaguchi mỉm cười cay đắng: "Tsukki sẽ ổn thôi."

Yamaguchi gắng gượng đứng dậy, tạo ra một không khí giả tạo của mùa xuân.

Một tiếng gõ cửa lịch sự vang lên: "Tsukishima! Yamaguchi! Bọn anh vào nhé." Suga dẫn đầu bước vào, theo sau là Daichi, Kageyama và Hinata.

Hinata cũng mang theo một bó hoa hướng dương, ánh mặt trời chưa bao giờ rời xa.

Suga nói: "Tanaka và mọi người đang đi công tác, không thể về ngay. Để anh thay mặt họ gửi lời xin lỗi."

Tsukishima đáp lại: "Các tiền bối không cần phải như vậy đâu."

Mùa hè với ánh sáng giả tạo của mùa xuân lộ rõ những vết nứt thật sự, những người chân thành không muốn làm vỡ ảo ảnh mỏng manh.

Mọi người cùng trò chuyện về đám cưới sắp diễn ra của Tanaka và Shimizu.

Hinata đầy mơ mộng: "Bầu trời xanh, cỏ xanh, bồ câu trắng, hoa tươi, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy hạnh phúc. Có lẽ còn nhiều món ăn ngon nữa."

Kageyama nghiêm túc nói: "Đúng vậy."

Suga khẽ cười, nhớ lại những buổi tập bóng chuyền ở trường trung học và món thịt nướng. Daichi cũng nghĩ đến và nói: "Có lẽ sẽ ngon như lần thịt nướng đó."

Ký ức về thời trung học hiện về trong những câu chuyện cười.

Dường như hơi thở của tuổi trẻ chưa bao giờ rời xa.

Trước khi rời đi, Sugawara nhìn Tsukishima và nói: "Chúng ta sẽ chơi bóng chuyền tại đám cưới của Tanaka nhé."

Hinata hiếm khi nghiêm túc: "Chúng ta sẽ chơi một trận 3V3."

Kageyama gật đầu bên cạnh.

Tsukishima không nhìn lại, chỉ đáp: "Được thôi." Dừng lại một chút, anh mỉm cười tinh nghịch và nhìn Hinata cùng Kageyama: "Tôi rất mong chờ xem hai tên ngốc, những sinh vật đơn bào, sẽ trở thành như thế nào."

Tiếng cười làm vơi đi nỗi đắng cay.

Những cảnh tượng giả tạo không thể tránh khỏi cơn mưa thực sự. Tình trạng của Tsukishima ngày càng xấu, lớp cửa kính của phòng chăm sóc đặc biệt ngày càng tạo khoảng cách xa hơn giữa hai người.

Yamaguchi ngồi ở cầu thang, vùi sâu mặt vào hai tay, nước mắt trào ra qua các kẽ tay.

Tsukishima đang dần cảm thấy thời gian không còn nhiều, nước mắt rơi xuống lăn dài trên má.

Nước mắt của con người, dường như không thể thay đổi điều gì.

05. Nước mắt của thần

"Chào giáo sư Yasukawa." Yamaguchi đầy mệt mỏi, nhận cuộc gọi ở cuối hành lang bệnh viện, "Có chuyện gì vậy?"

Giọng nói bên kia đáp lại: "Yamaguchi, em cũng nên chú ý đến bản thân hơn."

"Cảm ơn giáo sư đã quan tâm."

"Thầy muốn em có thời gian thay thầy đi thăm một giáo sư và lấy một số tài liệu. Điều đó có thể giúp ích cho đơn xin học bổng của em." Giọng nói dừng lại một chút rồi tiếp tục: "thầy nghĩ điều này sẽ giúp ích cho em."

Yamaguchi nhìn xuống con nhện trên khung cửa sổ và nói: "Em..."

"Đi đi, Yamaguchi." Tsukishima không biết từ khi nào đã đứng ở phía sau cậu.

Nhìn vào mắt Tsukishima, Yamaguchi mỉm cười và nói: "Giáo sư, xin hãy cho em biết chi tiết."

Căn bệnh giam giữ anh, nhưng anh không muốn, không nên, cũng không thể giam giữ lấy em.

Định mệnh sẽ không bao giờ là một sợi chỉ thẳng mà luôn bằng một cách nào đó đứt đoạn giữa chừng. Giống như việc ngày hôm nay bọn họ không thể giành trọn vẹn mỗi phút cho nhau, việc Yamaguchi phải đi tìm vị giáo sư kia nơi thị trấn nhỏ trùng hợp rằng cả hai từng xem pháo hoa với nhau.

Để lại một nụ hôn ngọt ngào trước cơn giông bão, Yamaguchi thì thầm : "Em đi nhé, Tsukki. "

Và thế là Yamaguchi một mình lên chuyến tàu cuối cùng đến thị trấn ấy, lật ngược chiếc đồng hồ cát vốn chẳng còn bao nhiêu thời gian.

Cuộc trò chuyện với giáo sư diễn ra rất suôn sẻ, tài liệu mà giáo sư Yasukawa yêu cầu cũng đã được thu thập. Sau khi rời khỏi nhà giáo sư, Yamaguchi không biết tại sao cậu lại quay trở lại trước cổng đền.

"Nước mắt của thần có thể thực hiện ước nguyện của con người." Lời của nữ thầy cúng hiện lên trong đầu cậu.

Dưới sự dõi theo của những đám mây đen trên bầu trời, Yamaguchi nghĩ rằng còn một ít thời gian trước khi tàu cao tốc chạy, cậu không nhận ra bản thân đã bước vào đền.

Cậu thực sự không tin vào sự tồn tại của thần, nhưng nhìn thấy cơ thể ngày càng gầy gò của Tsukishima trên giường bệnh, lòng cậu trỗi dậy một sự khao khát cầu xin phép màu trước thần thánh.

Yamaguchi quỳ trên tấm đệm, trán chạm đất từ lâu, miệng lẩm bẩm: "Thần ơi, xin hãy rơi nước mắt."

Âm thanh của hơi thở hòa cùng tiếng mưa và sấm, một cuộc gọi khẩn cấp phá vỡ sự yên tĩnh.

"Yamaguchi, nhanh về đi. Tình trạng của Tsukki đột ngột xấu đi."

Mưa như là nước mắt của thần, nhấn chìm cả thế giới và trái tim.

Yamaguchi đã sử dụng mọi cách có thể nghĩ ra, không dám dừng lại, vội vã trở về bệnh viện.

Lại một lần nữa đứng trước cửa phòng bệnh, lại một lần nữa cảm thấy lo sợ, yếu đuối, sao cậu không dám bước tới?

Không có ai gọi, Yamaguchi tự bước vào. Nhìn lần đầu tiên, thấy người yêu của mình, Tsukishima dường như đang chìm vào giấc ngủ sâu; nhìn lần thứ hai, thấy máy kết đo nhịp tim, vẫn còn những đường sóng từ.

"Yamaguchi, anh cảm thấy sợ... làm thế nào đây..." Akiteru, vốn luôn ổn định, lộ ra cảm xúc đã bị giấu kín từ lâu. Sợ sự ra đi của người quan trọng là lời nguyền gắn chặt trong lòng mỗi người.

Yamaguchi vội vã an ủi: "Anh đừng..."

Akiteru biết anh không nên thể hiện cảm xúc như vậy trước người trẻ tuổi, hơn nữa Yamaguchi cũng không khá hơn anh, tốt hơn hết là đừng để đứa trẻ gánh thêm gánh nặng.

"Tsukki vẫn còn nhiều hy vọng."

"Anh nghĩ cậu ta vẫn là trẻ con sao? Hơn nữa, hy vọng càng lớn, thất vọng càng lớn." Arime bước vào, "Hiện tại, sự an ủi vô nghĩa của anh thấy còn có tác dụng gì không?"

Không để tâm đến Akiteru, Arime nhìn Yamaguchi và nói: "Hãy chuẩn bị tinh thần cho việc Tsukishima có thể ra đi bất cứ lúc nào."

Yamaguchi cố gắng giữ giọng nói của mình bình tĩnh: "Thời điểm 'bất cứ lúc nào' là khi nào?"

"Chính là bất cứ lúc nào, có thể là sáng mai, hoặc ngày kia, cũng có thể là ngay bây giờ."

Arime dẫn Akiteru ra khỏi phòng bệnh, trong phòng chỉ còn lại hai người. Mưa cả ngày giờ đã tạnh, nhưng ánh mặt trời hôm nay chỉ cho người dân trên đất này một chút quyền sử dụng, như thể là để bù đắp, hoàng hôn hôm nay giống như là đẹp nhất của mùa hè năm nay.

Yamaguchi đặt Tsukishima gần mặt mình, thật lạnh, không có chút ấm áp của con người nào truyền vào; thật lạnh, không có chút ấm áp của con người nào truyền ra.

"Yamaguchi?" Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.

Yamaguchi vốn đã thất vọng, giờ đây nở nụ cười vui vẻ: "Tsukki, anh tỉnh rồi. Cảm giác thế nào?"

Nhấn nút gọi trên đầu giường, bác sĩ và y tá đến kiểm tra theo thường lệ rồi để lại không gian cho đôi tình nhân.

Mặt trăng lên cùng mây xám trên bầu trời đêm, Tsukishima nhìn Yamaguchi và nói: "Yamaguchi, ở lại với anh nhé."

Trong giọng nói có một chút cầu khẩn.

Yamaguchi nắm chặt tay Tsukishima, từ từ nằm cạnh anh. Tsukishima mỉm cười và di chuyển cơ thể một chút. Nhưng cơ thể đã bị bệnh gặm nhấm còn chiếm được bao nhiêu chỗ?

Yamaguchi chôn đầu vào cổ Tsukishima, tay còn lại ôm lấy anh. Cơ thể đều là xương cốt của người khác, người khác thực sự rất đau đớn.

Tsukishima ôm chặt Yamaguchi, giọng nói ấm ức: "Yamaguchi, ước nguyện của em là gì?"

Yamaguchi muốn trả lời, nhưng Tsukishima không cho cậu cơ hội, tiếp tục nói: "Ước nguyện sẽ được thực hiện phải không?"

Yamaguchi nói: "Em hy vọng thần linh thực sự sẽ rơi nước mắt..."

Tsukishima cười mỉa mai: "Trên thế giới này làm gì có thần."

"Em hiện tại rất mong là có." Yamaguchi yếu ớt phản bác.

Tsukishima ôm Yamaguchi chặt hơn, nói: "Đừng sợ, nghe này, nhịp tim của chúng ta đang đồng bộ lấy nhau."

Hai trái tim sống động cách nhau qua lồng ngực, chúng ta đang chia sẻ nhịp tim cho nhau.

Yamaguchi cũng ôm lại.

"Yamaguchi, hãy ngủ một giấc thật ngon, đừng sợ, có anh ở đây."

Yamaguchi từ từ chìm vào giấc ngủ, mùa hè này thực sự rất mệt mỏi, tìm thấy vòng tay quen thuộc và ấm áp, cậu đã ngủ say.

06. Tại sao anh lại ra đi vào mùa đông?

Tsukishima có vẻ đã hồi phục một chút, dường như nước mắt của thần thực sự có thể biến ước nguyện thành sự thật.

Vào một buổi chiều cuối hè, ánh nắng ấm áp chiếu rọi, làm ấm lòng người.

Yamaguchi nắm tay Tsukishima bằng một tay, tay còn lại lướt qua bảng điều khiển, xem tài liệu mà giáo sư Yasukawa gửi đến.

"Yamaguchi, anh muốn ngủ." Tsukishima nói.

"Được rồi, đến giờ nghỉ trưa rồi," Yamaguchi trả lời, đang định rút tay ra.

Tsukishima giữ chặt tay Yamaguchi, "Yamaguchi, đừng đi."

"Được rồi, em sẽ không đi đâu cả, em sẽ ở bên anh."

Phòng bệnh yên tĩnh trở lại, chỉ còn tiếng côn trùng và hơi thở nhẹ nhàng, Yamaguchi ước gì thời gian có thể ngừng lại ở khoảnh khắc này.

Tiếng côn trùng vẫn vang vọng từ xa, hơi thở ngày càng nhẹ, căn phòng yên tĩnh bị rách bởi tiếng cảnh báo của máy theo dõi tim sắp chuyển sang đường thẳng.

"Tsukki! Tsukki!" Giọng nói đầy tuyệt vọng và đau khổ vang lên.

Bác sĩ Arime và Akiteru đến vội vã, mắt đỏ hoe.

Arime và các bác sĩ, y tá khác tiến hành cấp cứu, Akiteru ôm vai Yamaguchi.

"Bác sĩ Arime, tay của bệnh nhân không thể buông ra." một y tá nhỏ la lên.

Ánh mắt dừng lại ở đôi tay nắm chặt của hai người, không ai chịu buông ra.

Arime thở dài, "Trước tiên tiến hành cấp cứu."

Ngực phập phồng dưới sự tác động của ngoại lực, nhưng nhịp tim không còn đồng điệu.

Yamaguchi cảm nhận rõ ràng sự lạnh lẽo dần lan ra từ tay Tsukishima, dù Yamaguchi có cố gắng siết chặt, thở vào tay hay chà xát, cũng không thể thay đổi sự thật rằng đôi tay đó đang dần lạnh đi.

"Dừng lại đi, bệnh nhân đã qua đời," Arime thông báo sự thật mà mọi người đều biết nhưng không thể chấp nhận.

Yamaguchi kiên quyết nắm tay Tsukishima, nghẹn ngào nói: "Tsukki, chúng ta chưa đi đấu 3V3? Anh không phải đã nói ước nguyện sẽ thành hiện thực sao..."

Những y tá rất quý cặp đôi trẻ tuổi này, trước đây còn đùa: "Khi nào tổ chức đám cưới vậy, chị rất muốn bắt được bó hoa cưới của các em."

Khi đó, những người trẻ tuổi đỏ mặt, không dám nói thêm lời nào.

Tình yêu của em, sao thân thể anh lại lạnh lẽo đến thế, sao anh lại bỏ em mà ra đi vào mùa đông trước, sao anh không đợi em, để chúng ta cùng bước vào mùa xuân?

Lễ tang của Tsukishima được tổ chức tại Sendai, bạn bè từ thời trung học, các thành viên đội bóng từ thời đại học đều đến để tiếc thương sự ra đi của anh.

"Ủa, Yamaguchi đâu rồi?" Hinata, người cuối cùng đặt hoa cho Tsukishima, hỏi mọi người đứng bên ngoài.

Kageyama nhìn quanh và lắc đầu, "Không thấy."

Suga nhíu mày, lo lắng nói: "Chúng ta đi tìm xem."

Daichi cũng cảm thấy có điều gì không ổn, vội nói: "Nhanh đi tìm đi."

Asahi và Nishinoya là những người hành động, đã bắt đầu tìm kiếm.

Sau một hồi tìm kiếm trong nghĩa trang, cuối cùng tìm thấy Yamaguchi đang ở bên mộ Tsukishima, nơi đặt hũ tro cốt vẫn chưa được đặt, bia mộ vẫn trống trơn.

Suga vỗ vai Yamaguchi, an ủi nhẹ nhàng: "Yamaguchi, Tsukishima cũng không muốn thấy em như thế này."

Yamaguchi nhìn bia mộ, nói: "Em biết, em chỉ đang nghĩ liệu Tsukki có thích điều này không, liệu có chê em chọn không tốt..." Giọng nói của cậu run rẩy, làm trái tim đau đớn.

Tanaka ôm Kiyoko đang lau nước mắt, Asahi vỗ nhẹ lên Yachi đang che mặt khóc, mọi thứ kiên cường trong lễ tang giờ đây đã sụp đổ.

Cơn gió đầu thu đã mang theo sự lạnh lẽo của mùa đông.

07. Ước nguyện

Mùa hè năm sau, đám cưới của Tanaka và Kiyoko diễn ra suôn sẻ, đúng như lời Kageyama nói, trời xanh, cỏ xanh và hoa tươi, mọi thứ đều thật tuyệt đẹp.

Kiyoko trao bó hoa cưới cho Yamaguchi, nói: "Chị luôn muốn tặng cho... các em."

Yamaguchi nhận lấy và nói: "Cảm ơn chị Kiyoko rất nhiều."

Tanaka khoác vai Yamaguchi, phá vỡ bầu không khí có phần u ám, nói: "Đi nào, chúng ta đi chụp hình thôi."

Dưới giàn hoa giữa sân, cặp đôi mới cưới Tanaka và Kiyoko được bao quanh. Yachi chăm sóc váy cưới cho cô dâu, huấn luyện viên Ukai và thầy Takeda cùng nâng ly chúc mừng trước ống kính, Kageyama và Hinata lại tranh nhau một lần nữa, đầu dính vào nhau, Suga và Daichi đứng bên cạnh khuyên nhủ hai cậu bé nhỏ tuổi không quá ba tuổi, Nishinoya cảnh cáo Tanaka phải đối xử tốt với Kiyoko, và Asahi đang nghiên cứu những chi tiết trang trí trên bánh kem... Yamaguchi cầm bó hoa cưới, để lại một vị trí bên cạnh cậu trong bức ảnh cho Tsukishima.

"Được rồi, nhìn vào máy ảnh. 3, 2, 1"

"Chúc mừng đám cưới!"

Những khoảnh khắc đẹp và vui vẻ được giữ lại mãi mãi.

Sau một năm kể từ khi Tsukishima qua đời, Yamaguchi quay trở lại thị trấn nhỏ nơi hai người đã từng xem pháo hoa, chỉ khác lần này không còn ai nói "Anh yêu em" dưới pháo hoa nữa.

Lấy lại tài liệu mà giáo sư Yasukawa yêu cầu, điều này cũng chứng tỏ rằng việc xin học bổng của cậu đã được hoàn tất.

"Đã đến giờ này rồi sao?" Yamaguchi nhìn đồng hồ, lắc đầu nói: "Có lẽ chỉ còn cách đặt vé cho nửa đêm hoặc ngày mai thôi."

Ngôi đền dường như nằm trên con đường phải đi qua khi rời khỏi đây. Yamaguchi định lướt qua, từ khi Tsukishima qua đời, cậu cảm thấy mình ngày càng tồi tệ hơn, cố tình hay vô tình xa lánh quá khứ cùng Tsukishima.

"Cậu không vào sao?" Vị nữ tư tế đứng trên bậc thang cầm chổi gọi.

Yamaguchi ngẩng đầu nhìn, chỉ là thoáng qua rồi lại cúi xuống.

Nữ tư tế nói thêm: "Hãy xem thử ước nguyện của cậu."

Yamaguchi nghĩ thầm: Thần linh cái gì, chẳng có đâu.

Mặc dù nghĩ vậy, nhưng chân cậu đã bước vào.

Đến phòng trà, suối nước vẫn chảy róc rách, trên cây thông đẹp vẫn có chim chích chòe.

Ánh hoàng hôn chiếu vào, Yamaguchi ngồi xuống, vị nữ tu đưa cho cậu cuốn sổ và một tách trà, đặt một đĩa điểm tâm trước mặt, nói: "Thử đi nhé."

Sau đó rời khỏi phòng trà.

Yamaguchi lật mở trang của cậu ra

[Thưa thần linh, tôi muốn bệnh tình của Tsukishima khỏi hẳn, dù có vẻ không thực tế lắm, nhưng tôi muốn cùng Tsukishima mãi mãi bước về phía trước.]

Yamaguchi nhớ lại lời của Tsukishima: "Ước nguyện sẽ thành hiện thực."

Yamaguchi nói: "Tsukki, ước nguyện không thành hiện thực."

Trang tiếp theo là của Tsukishima.

[Thưa thần linh, tôi thực sự không tin vào những điều này. Yamaguchi chắc chắn sẽ mong tôi hồi phục, nhưng tôi cũng hiểu tình trạng sức khỏe của mình, ước nguyện này có lẽ không thể thành hiện thực. Nếu có, có lẽ sẽ có một cái giá phải trả, vậy ước nguyện của tôi là Yamaguchi trong tương lai có thể bình an và hạnh phúc, giá phải trả là cuộc sống không nhiều của tôi. Yamaguchi, anh không biết liệu em có nhìn thấy không, nhưng anh vẫn muốn nói

'Yamaguchi, anh yêu em.' Đừng đau buồn mà hãy thực hiện ước nguyện của anh, hãy hạnh phúc trong tương lai.]

Pháo hoa nở rộ từ xa, thần linh không rơi nước mắt, nhưng nước mắt của con người đã làm mờ chữ viết trên trang giấy.

Dưới ánh pháo hoa năm nay, vẫn có người nói "Yamaguchi, anh yêu em."

"Tsukki, em cũng yêu anh."

End.

16.08.2024
Mr. Black Crow

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro