PN: Tranh giành tình cảm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tranh giành tình cảm (phần một)

"Severus?" Harry Potter bước vào hầm nhìn xung quanh, không tìm được người yêu của mình, hắn liếc mắt một cái phát hiện bạch chuẩn đang nghỉ ngơi trên kệ. Hắn thong thả đến gần, tưởng tượng năm ngón tay dài ôn nhu chải vuốt từng sợi lông chim, không khỏi bực mình một trận.

"Đều tại ngươi! Ôn nhu của Severus đều bị ngươi đoạt đi rồi!" Harry bất mãn chọc vào phần lông tơ tuyết bạch ở bụng đối phương, bạch chuẩn bị đánh thức kêu lên sợ hãi môt tiếng tung cánh bay lên, phát hiện là Harry, trừng mắt liếc hắn một cái, lại đậu xuống, nhích chân chuyển qua phía bên kia cái kệ.

"Đáng ghét, ngươi còn dám trốn!" Harry thò ngón tay ra, nhanh chóng dùng ngón trỏ và ngón cái túm lấy một cọng lông dùng sức nhổ ra!

Bạch chuẩn đau đến nhảy dựng lên, phẫn nộ bay lên, cắn lên mu bàn tay hắn một cái thật mạnh, nhất thời mổ thành một vết cắt đầy máu.

"Đáng chết! Ngươi lại cắn ta!!" Harry rút ma trượng ra, bạch chuẩn bị uy hiếp đã bay khỏi tầm mắt, xoay vòng vòng trên trần nhà, thỉnh thoảng kêu to hai tiếng, giống như cười nhạo sự bất lực của đối phương.

Thân là Cứu thế chủ, ngay cả một con chim cũng không đối phó được, nói ra còn không bị người ta cười? Harry nheo mắt, một chân đạp lên ghế, chân khác chống lên tường, nương theo lực đạo phóng vào giữa không trung: "Petrificus totalus!". Khi thần chú chính xác đánh trúng bạch chuẩn, hắn lộn một vòng xinh đẹp nhẹ nhàng đáp xuống đất, thuận tiện chộp được con chim đang cứng ngắc, "Hắc hắc, rơi vào tay lão tử đi!"

"Potter, ngươi đang làm gì?" Không để hắn cao hứng lâu, Snape từ trong lò sưởi đi ra.

Harry lập tức phản xạ có điều kiện đem con chim cầm trong tay giấu ra phía sau: "Ách, không có gì..."

Nam nhân nheo mắt lại: "Phải không? Ngươi đang giấu gì phía sau?"

"Nó cắn ta..." Harry uỷ khuất nói nhỏ, cuối cùng vẫn nắm cổ bạch chuẩn đưa ra, "Ngươi xem, chảy máu rồi!"

"Ngươi là đồ ngốc!" Snape nổi giận đùng đùng nhận con chim, vẫn ma trượng khôi phục tự do cho nó. Bạch chuẩn rên rỉ một tiếng đậu trên vai y, cọ cọ mặt y. Snape vươn tay vuốt ve bộ lông trấn an nó.

"Severus. Ngươi yêu ta hay yêu nó?" Harry ngồi lọt thỏm trong sofa đáng thương hề hề nhìn đối phương.

Snape dở khóc dở cười: "Potter, ngươi so đo với con chim làm gì?"

"Ta mặc kệ! Có nó không có ta, có ta không có nó!" Đôi mắt xanh Gryffindor chuyển một vòng, "Ngươi nhìn đi, mỗi lần ngươi đều ôn nhu vuốt ve nó, rốt cuộc ai mới là người yêu của ngươi?"

"... Ôn nhu?" Để bạch chuẩn bay trở về kệ, Snape bước đến gần Harry, bàn tay ấm áp ôm hai má Harry, "Giống như vậy?" Sau đó trược dọc theo cổ dần dần dần đi xuống, vói vào trong cổ áo mở rộng của hắn, "Hay là... như vậy?"

"Ngô..." Harry nhịn không được rên rĩ một tiếng, giang hai tay vòng quanh cổ, hôn lên môi đối phương, "Lần sau không cho phép sờ nó như vậy!"

Ôm thắt lưng hắn, một tay kia của Snape vói vào trong quần hắn, "Yên tâm, ta chỉ sẽ sờ 'nó' như vậy."

Tranh giành tình cảm (phần hai)

"Potter?" Snape mở cửa văn phòng giáo sư Phòng ngự Hắc Ma pháp, nhìn xung quanh căn phòng, không tìm được người yêu của mình. Sáng sớm tỉnh dậy, hắn nhìn thấy tờ giấy trên tủ đầu giường, trên đó viết: "Ta đi dạy Quidditch cho đám tiểu quỷ kia. Harry." Nhưng đã nguyên một ngày, Quidditch có thể làm Harry chơi mê mải suốt một ngày vẫn chưa trở về?

Bỗng nhiên, Snape liếc mắt một cái phát hiện một cái hộp dài đặt bên bàn, hắn nhếch nhếch khóe miệng, nếu như đoán không nhầm, hẳn đó là một cây chổi bay mới nhất? Hắn vẫy ma trượng mở lớp giấy gói ra, cây chổi với đường cong duyên dáng này mang sắc hỏa diễm mà hắn ghét nhất.

Snape nhíu mày lại, hắn rất muốn ếm một bùa Reducto, nhìn nó biến thành ngàn mảnh nhỏ, nhưng hắn biết không thể được, Potter tuyệt đối sẽ vì chuyện này mà rất giận dữ, đem phòng ma dược của mình phá hư tan tành mây khói. Hắn bĩu môi, từ trong ngực lấy ra một lọ vẫn chưa được thí nghiệm, Flitwick đã nhờ hắn nghiên cứu chế tạo loại keo dán cái giá sách không chịu nổi sức nặng đang lung lay sắp đổ của y, vô sắc vô vị tác dụng chậm nhưng vừa chạm liền dính – cực kỳ dính.

Snape diện vô biểu tình mở lọ ra, đem tất cả chất lỏng trong đó đều đổ xuống nệm ngồi vô hình trên cây chổi, hắn đang muốn cầm chiếc ghế dựa để thử hiệu quả, cửa đột ngột mở ra, Harry hấp tấp vọt vào.

"Di? Sev, sao ngươi lại ở trong này?" Cứu thế chủ toàn thân bụi bặm mệt mỏi, kinh hỉ nhìn nam nhân, nhưng rất nhanh tầm mắt đối phương đã bị cây chổi bay hấp dẫn, "Merlin a! Rốt cuộc đã được gửi đến! Cây Firebolt Ultimate (Tia Chớp Ultimate) của ta!" Cơ hồ không nhìn đến Snape, Harry kích động cầm lấy cây chổi.

"Khoan, khoan..." Trước khi Snape kịp ngăn cản, đối phương đã ngồi lên rồi.

Harry tham lam vuốt ve cây chổi, chỉ còn chưa chảy nước miếng nữa thôi.

Snape đỡ trán, hiện tại chỉ có thể cầu nguyện ma dược của mình sẽ mất đi hiệu lực... Bất quá, vì sao hắn lại có chút vui sướng khi người gặp họa thế này?

Gryffindor hưng phấn căn bản không nhận ra được có gì không thích hợp, thậm chí trong không gian nhỏ hẹp của văn phòng còn làm vài động tác đơn giản, cho đến khi Snape không chịu nổi ra lệnh cho y ngừng lại, y mới lưu luyến đứng lại.

"Ân?" Harry phát hiện ghế ngồi tàng hình giống như dính làm một vào người hắn, "Sao lại thế này?" Hắn cố gắng mấy lần cũng không thể rời khỏi cây chổi.

Snape thở dài, tiến lên nắm lấy đuôi chổi, " Ngươi giữ phía trước." Thói quen nghe theo mệnh lệnh đối phương, Harry lập tức làm theo, "Ta đếm từ một đến ba, chúng ta cùng dùng sức đẩy xuống. Một... Hai... Ba..."

"Tê lạp..."

...

Ta thỉnh mọi người tự lặng lẽ tưởng tượng...

Tranh giành tình cảm (phần ba)

Hedwig phát hiện, từ sau khi chủ nhân và cái tên đen như than trở nên tốt đẹp hơn, mình bị thất sủng.

Chủ nhân thường xuyên dùng bạch chuẩn không biết lễ phép của tên đen như than kia để gửi thư – ngươi nói, y đến tột cùng có chỗ nào tốt? Trừ bỏ cái đầu cao hơn mình, tính tình tên kia cực kỳ gắt gỏng! Thường xuyên đem tay chủ nhân cắn cho chảy máu!

Còn nữa còn nữa, thẩm mỹ đối phương nhìn phi thường kỳ dị, cư nhiên đem quần áo màu trắng phun lên mấy chấm đen đen, thật sự là quá khó coi! Ngay cả chủ nhân phun mấy điểm trắng trắng lên người tên đen như than kia còn không bằng!

Hedwig khó chịu bay đến trên vai chủ nhân, hy vọng chủ nhân có thể giúp mình chải lông, con bạch chuẩn tính tình gắt gỏng kia thì biểu tình kiêu ngạo liếc nhìn nàng, giống như đang lặng lẽ khinh bỉ nàng vô năng.

Tiểu công chúa được nuông chiều từ nhỏ nổi giận, hét lên một tiếng nhảy lên đầu chủ nhân giang cánh: [Hừ, khoe khoang cũng chỉ là khoe khoang! Không phải vai tên đen như than cao hơn chủ nhân sao? Nhìn đi, hiện tại ta cao hơn ngươi! Có bản lĩnh ngươi cũng nhảy lên đầu đi!]

"Hắc, Hedwig, ngươi làm sao vậy?" Harry bị sức nặng đè xuống tới mức phải cúi đầu.

[Chủ nhân, mau nhìn đi, ta cao hơn y! Ta lợi hại hơn y!!] Hedwig hưng phấn đập cánh.

"Potter, quản cho tốt con chim của ngươi." Snape không kiên nhẫn trừng mắt với Harry. Bạch chuẩn trên đầu vai y giang cánh bay trở về trên giá.

[Không bằng ta thì bỏ chạy! Ngươi có còn là công hay không?" Hedwig lập tức đuổi theo, giống một tia chớp bạch sắc xông lên, bạch chuẩn không đoán được đối phương thật sự sẽ lao đến, thắng lại không kịp liền đâm sầm vào nhau lăn thành một đoàn.

"o[╯□╰]o Severus, bọn chúng đang làm cái gì?"

"Đêm đã khuya, Harry."

...

Đợi đến khi hai con chim vất vả tách ra khỏi nhau, bạch chuẩn rốt cục lười biếng giang cánh so đo với hai thân ảnh đang dây dưa: [Ngu ngốc, kẻ địch của ngươi là tên đen như than, mà kẻ địch của ta...], nó quay đầu liếc nhìn Harry, [Tên xanh mét chết tiệt!]


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro